1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ mãi không quên - Đông Bôn Tây Cố (71 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Phiên ngoại 6 ~ Nhớ mãi quên
      Phiên ngoại 6 Hồi kí mang thai
      Mấy ngày nay khẩu vị Tần Vũ Dương tốt lắm, ở bàn ăn bữa sáng liền che miệng chạy vào phòng vệ sinh, sắc mặt tái nhợt nôn mửa.

      Theo sát vào Cố Mặc Hàm vừa đưa cho ly nước vừa vỗ phía sau lưng ,“Hôm nay đừng làm, cùng em bệnh viện khám chút, mấy ngày nay em vẫn luôn như vậy, đừng có kéo dài lại.”

      Tần Vũ Dương súc miệng, ngậm mới lát mới mở miệng, cần, hôm nay phải có buổi họp sao, tự em là được.”

      Cố Mặc Hàm rũ rèm mắt xuống suy nghĩ chút,“Thôi, dù sao năm người bọn họ đều ở đó cũng có chuyện gì đâu, trước bệnh viện cùng em.”

      có việc gì, phỏng chừng chính là chuyển mùa bệnh bao tử lại tái phát, em lấy thuốc uống có chuyện gì, yên tâm mà, nhanh thay quần áo rồi chuẩn bị làm .”Tần Vũ Dương vừa vừa thúc giục ra cửa.

      Tần Vũ Dương tiễn Cố Mặc Hàm ra cửa, thay chỉnh chỉnh cà vạt. Cố Mặc Hàm cúi người hôn lên mắt , trước, khám qua bác sĩ rồi nhớ gọi điện thoại cho .”

      Tần Vũ Dương cười cười,“Được.”

      Tiễn Cố Mặc Hàm rồi sau đó Tần Vũ Dương lại ngủ giấc rồi tỉnh, cảm giác có chút thư thái mới ra khỏi cửa đến bệnh viện.

      “Cố phu nhân, đến rồi.”

      Tần Vũ Dương đẩy cửa vào,“Bác sĩ Trần, xin lỗi lại tới làm phiền ông.”

      “Vũ Dương à, sao, dạ dày lại thoải mái?”

      “Vâng, gần đây luôn muốn nôn mửa, đặc biệt là ngửi thấy mùi dầu mỡ, dạ dày lúc nào cũng khó chịu, cho nên muốn lấy ít thuốc để uống.”

      “Luôn muốn nôn mửa?”Bác sĩ Trần suy nghĩ chút, kết hôn thời gian rồi nhỉ? Tháng này chưa có đến chu kỳ phải ?”

      Tần Vũ Dương nhớ tới xác thực tháng này của chưa có tới, mặc dù ngày của gần đây chính xác, nhưng mà cũng có muộn đến nhiều ngày như vậy.

      “Ý của ông là…”

      Bác sĩ Trần nở nụ cười,“Với kinh nghiệm của tôi là phải, bất quá, vẫn bên đó của chị xét nghiệm chút rồi hãy .”

      Tần Vũ Dương thấp thỏm ngồi đối diện Tần Thanh Dương,“Chị, thế nào?”

      Tần Thanh Dương nhìn kết quả tờ xét nghiệm, cười ,“Chúc mừng em, Cố phu nhân, em làm mẹ.”

      Tần Vũ Dương có chút mơ, ?”

      “Sao, em muốn? Vậy làm , chị thu xếp giải phẫu.”Tần Thanh Dương nghiền ngẫm nhìn .

      phải, đương nhiên là phải!”Tần Vũ Dương lập tức che bụng,“Em chỉ là còn chưa có chuẩn bị tốt.”

      “Này có cái gì chuẩn bị tốt, tuổi em cũng , nếu sinh đối với đời sau tốt rồi. Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, em chú ý thai nhi chút, đừng làm những vận động kịch liệt, đặc biệt là, vận động giường.”

      “Chị!”

      “Được rồi, mau về nghỉ ngơi , buổi tối dẫn Cố Mặc Hàm về nhà mẹ ăn cơm đó.”Bác sĩ Tần kiên nhẫn phất phất tay bảo y tá gọi bệnh nhân kế tiếp vào.

      Tần Vũ Dương ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, hít sâu hơi, vuốt bụng mình, từ từ bật cười.

      Mặc Hàm, em có con, con của chúng ta.

      Cố Mặc Hàm ngồi ở trong phòng hội nghị có chút yên lòng, ngồi lát sốt ruột cầm lấy bút gõ cái bàn, từng phát từng phát vang vọng trong phòng họp yên lặng.

      Quản lý của phòng thị trường phát biểu lập tức mồ hôi lạnh toát ra, đáng lẽ báo cáo nửa tiếng dùng mười phút liền kết thúc, trở về chỗ ngồi nhưng lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh, bao hàm thâm ý nhìn cái chủ quản của phòng bán hàng phát biểu kế tiếp.

      lát sau, di động của Cố Mặc Hàm vang lên, lập tức nhận.

      “Bác sĩ sao?”

      Tần Vũ Dương cười ,“Bác sĩ , dạ dày của em sao hết.”

      Cố Mặc Hàm thở phào nhõm,“Vậy là tốt rồi.”

      “Nhưng mà…”

      “Nhưng mà cái gì?”

      “Mặc Hàm, em mang thai.”

      Cố Mặc Hàm sửng sốt, trong phòng họp cũng mảnh yên lặng, tất cả đều nhìn Cố Mặc Hàm.

      Mấy giây sau mới mở miệng, trong thanh mang theo run rẩy dễ gì phát ,“Bây giờ em còn ở bệnh viện ?”

      Tần Vũ Dương đối với phản ứng của rất khó hiểu,“Đúng vậy, làm sao vậy?”

      “Ở đó chờ, lập tức tới tìm em!”

      Tất cả mọi người nhìn Cố Mặc Hàm mặt chút thay đổi ra khỏi phòng họp, ai cũng dám cản. Lý Thanh Viễn chọi chọi Thạch Lỗi,“Đầu đá, cậu ta làm sao vậy?”

      Thạch Lỗi cho cậu ta quyền,“Tớ nào biết cậu ta làm sao, tiếp tục họp!”

      Cúp điện thoại, trong lòng Tần Vũ Dương . ấy rốt cuộc là nghĩ gì về đứa bé này? thích? Từ trong giọng nghe được niềm vui khi được làm bố?

      Cố Mặc Hàm ra khỏi phòng họp dựa lên tường, tiêu hóa tin tức này.

      Con? Con của hai người bọn họ? tiểu tinh linh hoạt bát đáng , giống hoặc là giống , khóc, cười, có tiếng con nít gọi bọn họ bố mẹ…

      lẳng lặng nghĩ tới, khóe miệng từ từ cong lên, vui vẻ đạt đến đáy mắt, ánh mặt trời thông qua cửa sổ hành lang chiếu trước mặt , con đường phía trước bằng phẳng mà tươi sáng, sải từng bước về phía trước.

      Tần Vũ Dương cứ vướng mắc ở cửa bệnh viện, cuối cùng quyết định, nếu dám ghét con của bọn họ, liền tìm người bố khác cho con! Sau khi quyết định bất ngờ vừa ngẩng đầu thấy Triệu Tịch Vũ.

      ta đứng cách đó xa, vẫn là như trước, duy nhất làm cho Tần Vũ Dương ngạc nhiên chính là, ta mang thai. Cái bụng rất to, cơ thể hơi sưng vù. ta đỡ bụng từ từ đến gần,“Đến khám bệnh?”

      Lời này ra làm cho Tần Vũ Dương muốn để ý ta.

      ta tiếp tục ném bom, muốn biết đứa trong bụng tôi là của ai sao?”

      Tần Vũ Dương lạnh lùng nhìn ta, muốn.”

      “Là của Cố Mặc Hàm.”

      Tần Vũ Dương bất động thanh sắc.

      Triệu Tịch Vũ cười, ấy và tôi ở Bắc Kinh lâu như vậy, có con cũng là rất bình thường, đứa trẻ tại được bảy tháng.”

      Bảy tháng, tính toán thời gian, vừa khớp thời điểm Cố Mặc Hàm vẫn còn ở Bắc Kinh.

      Sau lúc lâu, Tần Vũ Dương bật cười, tia miễn cưỡng,“Triệu Tịch Vũ, thú vị sao?”

      “Cái gì?”

      vẫn là như vậy dùng mọi cách để phá hư tôi cùng Cố Mặc Hàm thú vị lắm sao?”

      vẫn tin tưởng ấy? Người đàn ông nào ăn trộm thịt sống, dựa vào cái gì lại tin tưởng ấy như vậy?”

      “Triệu Tịch Vũ, vĩnh viễn cũng hiểu. người hoàn toàn tín nhiệm đối với ấy, nếu người đàn ông ngay cả điểm tín nhiệm này đều vô pháp cho tôi, người đàn ông như vậy tôi Tần Vũ Dương cũng cần, mà Cố Mặc Hàm vừa vặn có thể làm được điểm này.”

      Vẻ mặt Triệu Tịch Vũ đột nhiên trở nên thê lương, sau lưng vang lên tiếng vỗ tay.

      Tần Vũ Dương quay đầu, vẻ mặt Cố Mặc Hàm ôn nhu nhìn , từ từ đến gần, ở bên cạnh vỗ tay chính là người đàn bà lần trước gặp ở Cố gia.

      Bà ấy lướt qua Tần Vũ Dương đến bên cạnh Triệu Tịch Vũ đỡ lấy ta,“Tịch Vũ, cháu nên chết tâm . có thể lưu lại gì đó ở trong lòng, cần phải hao tổn tâm cơ chiếm giữ.”

      Triệu Tịch Vũ nhìn Cố Mặc Hàm, mà tràn đầy trong mắt Cố Mặc Hàm chỉ có Tần Vũ Dương.

      ta lẩm bẩm mở miệng,“Phải, cháu nên chết tâm. Cố Mặc Hàm, sau này em tới quấy rầy nữa, lần này là , có cái gì muốn với em ?”

      Cố Mặc Hàm lúc này mới quay đầu nhìn ta, ôn hoà câu,“Hi vọng hạnh phúc.”

      Tần Vũ Dương, hạnh phúc của em muốn tự tay đưa cho em.

      Triệu Tịch Vũ, hi vọng hạnh phúc.

      Đây là ý nghĩa khác nhau của hai người phụ nữ đối với Cố Mặc Hàm.

      Triệu Tịch Vũ rồi, Tần Vũ Dương thay đổi dịu dàng vẻ hào phóng vừa rồi, vuốt ve tay Cố Mặc Hàm ôm ,! Con của ta là của ai?!”

      Cố Mặc Hàm nhướn mày,“Em phải mới vừa tín nhiệm sao? Như thế nào người vừa em liền trở mặt vậy?”

      Tần Vũ Dương kiễng chân bóp cổ ,“Ban nãy em là nể mặt , tại nếu em liền tiêu diệt !”

      Cố Mặc Hàm ngửa cổ hai tay ôm lấy cười ha ha, này, em trước buông tay .”

      Sau khi Cố Mặc Hàm đem chuyện cho Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương liền trầm mặc.

      “Em làm sao vậy?”

      ta, đứa con đó của …”

      Cố Mặc Hàm buông tay ra, cũng biết rốt cuộc là của đám người đó hay của người nào khác.”

      Tần Vũ Dương còn muốn điều gì bị Cố Mặc Hàm cắt đứt.

      “Em đừng với em thông cảm với ta nha, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Em phải mới vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi đối với ta sao?”

      Tần Vũ Dương cúi đầu níu lấy tà áo Cố Mặc Hàm,“Mặc Hàm, , ban nãy em có phải nên như vậy đối với ?”

      Cố Mặc Hàm đem ôm vào trong ngực, dỗ dành mở miệng,“Bà xã, từ nay về sau ta chỉ là người râu ria, chúng ta cần thiết vì chuyện của ta mà hao tổn tâm trí. Bây giờ em cần quan tâm là , còn có con của chúng ta.”

      Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn , gật đầu.

      Cố Mặc Hàm hôn lên trán cái, mỉm cười ,“Chúc mừng em Cố phu nhân, em được làm mẹ.”

      Cái điểm xoắn quýt kia trong lòng Tần Vũ Dương sớm còn, cười hì hì trả lời,“Chúc mừng Cố tiên sinh, được làm bố.”

      “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

      Về nhà, thực là từ ấm áp.

      đường phố người đến người , hai người mười ngón tay đan vào nhau, vài bước đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương, sau đó bèn nhìn nhau cười…

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Phiên ngoại 7 ~ Nhớ mãi quên
      Phiên ngoại 7 Hai ba chuyện sau khi cưới
      Tần Vũ Dương ngồi ở bên giường con trai kể xong toàn bộ câu chuyện, mắt cậu nhóc vẫn mở to, cơ thể nho quấn ở trong chăn xoay trái xoay phải, Tần Vũ Dương hơi nghiêm khắc nhìn cậu nhóc cái, cậu nhóc lập tức ngay ngắn cử động nữa, cười tủm tỉm giọng con nít hỏi.

      “Mẹ, bố khi nào về ạ?”

      Tần Vũ Dương ngẩng đầu xem đồng hồ, chín giờ rưỡi. sờ sờ khuôn mặt nhắn của con trai, “Tranh nhi ngoan, hôm nay bố có buổi xã giao quan trọng, về rất khuya, sáng nay phải cho con biết sao?”

      “Nhưng bố trước khi con ngủ bố về.”

      Tần Vũ Dương dỗ dành cậu nhóc, “Con ngủ trước , chừng bố đường về, lập tức về nhà ngay.”

      Cố Tranh khẽ nhếch cái cằm, “Con tin! Lần nào mẹ cũng như vậy.”

      Tần Vũ Dương nhìn cái động tác quen thuộc này, dáng điệu nho làm động tác này có bảy tám phần bóng dáng của Cố Mặc Hàm, đây là việc cỡ nào tốt đẹp, tự chủ được bật cười.

      “Vậy con làm sao bây giờ?”

      “Chúng ta gọi điện thoại cho bố .”

      Tần Vũ Dương cầm điện thoại đưa cho con trai, “Gọi . Con nhớ số bố gọi, nhớ liền ngoan ngoãn ngủ.”

      Cố Tranh nhận lấy điện thoại, gãi cái đầu dùng sức nghĩ. Tần Vũ Dương ở bên nhìn cậu nhóc cười, lường trước được đứa hai ba tuổi nhớ được 11 con số điện thoại.

      Cố Tranh nghĩ lát thử dò bắt đầu nhấn số điện thoại, Tần Vũ Dương nhìn cậu đè xuống những con số, trong lòng cảm thán, đứa này, sau này lừa được rồi!

      Cố Mặc Hàm nhận được điện thoại khi bị đám người mời rượu, Hà Văn Hiên ở bên cạnh nhàn nhã tự tại uống nước lọc, liếc nhìn dãy số, cười , “Xin lỗi, tôi phải nhận điện thoại.”

      Đám người kia buông tha , “Cố tổng, đây chưa đủ lòng thành mà.”

      Cố Mặc Hàm cầm lấy ly rượu uống liền ba chén, “Lần này được chưa?”

      “Cố tổng, tửu lượng giỏi!”

      Cố Mặc Hàm ở trong tiếng khen tặng ra khỏi ghế lô nhận cuộc điện thoại. Bên kia lập tức vang lên giọng trẻ con hưng phấn.

      “Bố!”

      Khóe miệng Cố Mặc Hàm cong lên, ôn nhu đáp lại, “Ồ, Tranh nhi.”

      “Bố, bố làm gì?”

      dùng cơm.”

      “Vậy chừng nào bố về?”

      “Bố lập tức về ngay, con ngoan ngoãn ngủ trước .”

      , ngày hôm qua bố về trước khi con ngủ, bố còn chưa có kể cho chuyện máy bay chiến đấu.”

      “Trước để mẹ kể cho con, bố lập tức về.”

      “Mẹ luôn kể cho con bé quàng khăn đỏ gì gì đó, quá ngây thơ.”

      Tần Vũ Dương nghe câu như thế, hết chỗ rồi.

      bé quàng khăn đỏ thần mã rất ngây thơ, ngây thơ, ngây thơ…

      Cố Mặc Hàm nghe câu như thế nhịn được cười ra tiếng, “Được, bây giờ bố lập tức trở về, con đưa điện thoại cho mẹ .”

      Cố Tranh ngọt ngào đáp tiếng đem điện thoại đưa cho Tần Vũ Dương.

      “Bà xã.”

      chừng nào về?”

      “Lập tức về ngay.”

      Tần Vũ Dương nhìn thời gian, “Sớm như vậy? Bọn họ chịu thả sao?”

      có chuyện gì, có biện pháp.”

      uống rượu đừng lái xe đó, bảo lái xe đưa về, đường cẩn thận chút.”

      “Ừ.”

      Cố Mặc Hàm phát tuổi còn trẻ đứng cách đó xa đỏ mặt nhìn , ánh mắt ái mộ mang theo bất kỳ che dấu nào.

      Cũng đúng, người đàn ông tuấn, vẻ mặt ôn nhu điện thoại, bởi vì uống rượu, hai đầu lông mày hàm chứa vẻ nhàn nhạt □, nhìn thế nào cũng chọc tiếng lòng người khác.

      bất động thanh sắc đề cao thanh , “Bà xã, hôn cái.”

      Tần Vũ Dương nhíu mày, uống say?”

      bé kia nghe câu như thế lập tức sắc mặt thay đổi, rất nhanh rồi rời . Cố Mặc Hàm hài lòng cười cười.

      có, chỉ là muốn em hôn .”

      “Con trai ở bên cạnh đó.”

      “Vậy em chờ về, lập tức chạy như bay về nhà.”

      Cúp điện thoại, Tần Vũ Dương dựa ở giường lời nào. Cố Tranh lắc lắc cánh tay , “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

      “Mẹ hơi nhức đầu.”

      “Vì sao?”

      bé quàng khăn đỏ gì gì đó rất ngây thơ…” Tần Vũ Dương uể oải từ từ phun ra câu.

      “Mẹ!”

      “Đừng chuyện với mẹ.”

      được, thím Thanh Viễn lúc phụ nữ chuyện nhất định là có vấn đề.”

      Thanh Viễn thím… Thím… Thím… Thím…

      Thái độ Tần Vũ Dương rối bời.

      “Là ai dạy con gọi như vậy ?”

      Cố Tranh lùi về ổ chăn, vẻ mặt hồn nhiên trả lời, “Chú A hiên đó!”

      Cố Mặc Hàm! cái gì mà bọn họ cũng là huynh đệ! Cũng đừng đem con tôi dạy bậy!

      Cố Mặc Hàm trở lại ghế lô, đám người kia vây công Mạc Sính Dã, Cố Mặc Hàm đến ngồi ở trong góc bên cạnh Hà Văn Hiên.

      với vẻ mặt đương nhiên, “Tớ phải về nhà.”

      Hà Văn Hiên bất động thanh sắc nhấp nước bọt, “Lý do.”

      “Con tớ chờ tớ kể chuyện ru ngủ.” lượng lớn .

      “Này lý do…”, Hà Văn Hiên híp mắt nhìn về phía trước, sai.”

      “Được rồi, cậu chống đỡ nha, tớ rút lui trước.”

      Cố Mặc Hàm hai bước xoay người, “Đúng rồi, cơ thể ông nội tớ bình phục rất tốt, A Hiên, cám ơn cậu!”

      Hà Văn Hiên khoát khoát tay, “Được rồi, còn với tớ những thứ này, nhanh !”

      Cố Mặc Hàm gật đầu rời .

      Nghe được tiếng mở cửa, Cố Tranh lập tức nhanh nhẹn ngồi dậy, đôi mắt hoa đào quá giống Cố Mặc Hàm phát ra ánh sáng, “Bố về!”

      Tần Vũ Dương nhìn độ cao của giường, gật đầu, chờ cậu nhóc .

      Cố Tranh nở nụ cười nhìn Tần Vũ Dương, cọ vào người , ôm cổ hôn cái, “Mẹ, con mẹ nhất.”

      Tần Vũ Dương cười lạnh, “Sau đó sao?”

      “Mẹ, mẹ ôm con xuống giường .”

      Tần Vũ Dương nhìn gương mặt còn trẻ con kia, trong ánh mắt sáng long lanh lóe lên mong đợi cùng hưng phấn, bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cậu nhóc xuống giường, cậu nhóc lập tức lảo đảo chạy ra cửa.

      Chạy được nửa cửa phòng được mở, Cố Mặc Hàm xuất ở cửa. qua ôm lấy con trai, nâng cậu nhóc qua đầu, trêu đùa với Cố Tranh.

      Cuối cùng, Cố Mặc Hàm kể máy bay chiến đấu hồi, Cố Tranh ngoan ngoãn ngủ thiếp .

      Cố Mặc Hàm đắp kín mềm cho cậu nhóc, hôn lên trán cậu cái, kéo Tần Vũ Dương lặng lẽ ra ngoài.

      Ra khỏi cửa phòng, Cố Mặc Hàm ôm cổ Tần Vũ Dương, “Bà xã, hôn nào.”

      Tần Vũ Dương nhìn mặt ửng đỏ, “Nhanh tắm rửa, mùi rượu cả người, khó ngửi chết!”

      Cố Mặc Hàm nhướn mày, “Ơ kìa, ai chọc Cố phu nhân tức giận?”

      Tần Vũ Dương dùng sức đẩy cánh tay ôm , “Còn ai nữa, chính là ! Con trai là em mười tháng hoài thai sinh ra, dựa vào cái gì cùng thân thiết như vậy! Nó còn cái gì, bé quàng khăn đỏ ngây thơ! Tức chết em!”

      Cố Mặc Hàm nắm tay đưa lên môi cúi đầu ho tiếng che dấu ý cười, bả vai ngừng run.

      Tần Vũ Dương chứng kiến bộ dáng của càng thêm tức giận, hung hăng đập ,“Còn cười! còn cười! Còn nữa, con trai thế nhưng gọi thím Lý Thanh Viễn ? !”

      Cố Mặc Hàm ngạc nhiên nhìn , “Chẳng lẽ em muốn Tranh nhi gọi thím A Hiên? Cái đó cùng với khí chất cậu ta cũng phù hợp nha.”

      Tần Vũ Dương nhìn ra cố tình hiểu sai ý, cắn môi nhìn lời nào.

      Cố Mặc Hàm nửa kéo đến ghế sofa dỗ dành, “Vũ Dương, em hãy nghe , biết em lo lắng Tranh nhi bị dạy bậy, nhưng loại tượng này tại càng ngày càng phổ biến, để cho Tranh nhi sớm biết chút cũng có cái gì tốt, A Hiên cùng Thanh Viễn cũng dễ dàng, chống lại áp lực trong nhà để ở bên nhau, bọn họ là huynh đệ của , Tranh nhi cũng thích bọn họ, như bây giờ cũng rất tốt mà, những vấn đề này tin tưởng con của chúng ta vẫn là có thể xử lý tốt.”

      Tần Vũ Dương nhìn đôi mắt hoa đào của khẽ cong lên, tức giận trong lòng từ từ tản , suy nghĩ chút vẫn là ra nghi ngờ trong lòng, “Tranh nhi trưởng thành biết…”

      “Con đẹp trai như vậy, có bé trai thích cũng kỳ quái nha!”

      …”

      Cố Mặc Hàm cười ha ha, chọc em cười thôi mà, bà xã, em xem quá nhiều tiểu thuyết linh tinh rồi!”

      Sau đó cúi người ở cổ trắng nỏn của Tần Vũ Dương khẽ mút, tay phải như có điện theo vạt áo ngủ của luồn vào di chuyển da thịt bóng loáng.

      Tần Vũ Dương ngước đầu, vô lực ngăn cản , làm gì thế …”

      chôn ở trước ngực , mơ hồ trả lời, làm gì hết.”

      “Ư… Mặc Hàm, Tranh nhi ở đây.”

      Cố Mặc Hàm kéo về hướng khách phòng bên cạnh, ngón tay thon dài tung bay vài cái, áo ngủ liền trượt rơi xuống đất, da thịt óng ánh ở dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh đến mê người, sau khi Cố Mặc Hàm ngừng thở nhìn mấy lần, đột nhiên ôm lấy sải bước về hướng khách phòng.

      Tần Vũ Dương biết vì sao kể từ khi sinh Cố Tranh dục vọng của Cố Mặc Hàm càng ngày càng mạnh, cơ hồ mỗi lần đều đem cả người giày vò giống như bị bóp vụn ra.

      Cảm giác hạ thân đau trướng càng ngày càng mãnh liệt, nằm ở dưới thân giọng cầu xin, “Mặc Hàm, chút, quá trướng…”

      Dục vọng của Cố Mặc Hàm tràn đầy, vừa cười xấu xa mạnh mẽ vào đụng phải nhụy hoa ở nơi sâu, “Trướng sao? thấy mà, như vậy sao?”

      “Ừ… Đừng…”

      Tiếng nước “xì xì” ngừng truyền đến, Tần Vũ Dương theo bản năng co bụng lại lắc mông phối hợp với , điều này làm cho Cố Mặc Hàm càng thêm hưng phấn, ngừng gia tăng tốc độ, chọn cách chín cạn sâu.

      Tần Vũ Dương ý thức mà rên rỉ tiết ra, nương theo □ có tiết tấu co rút lại. Chờ khoái cảm dần dần tản , Tần Vũ Dương mở mắt ra, xoa khuôn mặt Cố Mặc Hàm.

      “Mặc Hàm, ừ… từ khi có Tranh nhi, em có phải, có phải là còn chặt như trước kia?”

      Cố Mặc Hàm cúi người hôn cái, lôi kéo tay của vào địa phương kết hợp hai người, sau đó từ từ rút ra ngoài, để cho cầm lấy cái nóng bỏng trơn bóng nước, dụ dỗ , “Thích nó sao?”

      Tần Vũ Dương đỏ mặt nhàng “Ừ” tiếng.

      Cố Mặc Hàm cười đến đắc chí, lần nữa từ từ tiến vào, đồng thời mang theo tiếng hít khí của hai người.

      Cố Mặc Hàm nhắm mắt lại từ từ động vài cái, “Bà xã, chặt… Cảm giác được , em lại hút , dễ chịu…”

      Thân thể cùng ngôn ngữ đồng thời kích thích làm cho hai người làm biết mệt…

      Cuối cùng, Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương rửa sạch xong sau đó rón ra rón rén trở lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Tranh ngủ say. Tần Vũ Dương lui vào trong ngực Cố Mặc Hàm, thoải mái thở dài, mơ mơ màng màng , “Nhìn Tranh nhi có đá chăn mền hay .”

      Cố Mặc Hàm đưa tay nhét góc chăn cho Cố Tranh, lại đem Tần Vũ Dương ôm vào trong lòng.

      Sáng sớm hôm sau, Tần Vũ Dương lay tỉnh Cố Tranh, Cố Tranh dùng bàn tay mập mạp xoa tròng mắt, ngáp liên tục hỏi, “Mẹ, con còn muốn ngủ thêm chút nữa.”

      Tần Vũ Dương vừa mặc quần áo cho cậu vừa , “Hôm nay phải Bắc Kinh thăm cụ ông, đợi đến khi lên xe rồi ngủ tiếp ha. Tranh nhi ngoan, cơ thể cụ ông vừa mới tốt, thấy cụ phải nghe lời.”

      Cố Tranh tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.

      Cố Mặc Hàm từ ngoài cửa vào, “Mau qua đây, bố dẫn con rửa mặt.”

      Cố Tranh hấp tấp chạy về hướng phòng vệ sinh.

      Lúc rửa mặt Cố Tranh với Cố Mặc Hàm, “Bố.”

      “Ừ, .”

      “Con muốn đến nhà ông nội.”

      Cố Mặc Hàm cầm khăn lông lau tay cậu, “Vì sao?”

      “Chíp bông lúc nào cũng để con chơi búp bê cùng nó, con thích, đó là trò của con .”

      Cố Mặc Hàm cười, “Con phải gọi là chị họ.”

      “Nó còn gọi con là đàn tranh cũ, còn muốn đánh con.”

      Cố Mặc Hàm nhịn được cười ha ha, thấy ánh mắt u oán của con trai mới ngừng cười, “Chuyện này, Tranh nhi, chị ấy là con , con là thân sĩ, cần phải nhường cho chị ấy.”

      “Thân sĩ là gì?”

      Cố Mặc Hàm vừa nghĩ vừa mở miệng, “Thân sĩ chính là bé trai có lễ phép, được bắt nạt con .”

      “Cho dù con bắt nạt con, con cũng được bắt nạt con sao?”

      Cố Mặc Hàm cau mày, “Cái này…”

      Tần Vũ Dương lúc này tiến vào thúc giục, “Xong chưa? Nhanh lên ăn sáng!”

      Cố Mặc Hàm ôm lấy Cố Tranh, “Vấn đề này chúng ta sau này lại thảo luận, tại ăn cơm .”

      Mấy năm sau, khi Cố Tranh trưởng thành trở thành thân sĩ chân chính, thời điểm bị hoạt bát hoang dại làm cho tức giận đến giậm chân, cậu nhớ lại năm đó Cố Mặc Hàm vẫn chưa đưa ra được đáp án của vấn đề này, cậu cũng biết rốt cuộc có nên bắt nạt lại .

      Đến Cố gia, lính gác ở cổng lập tức thẳng sống lưng chào, Cố Tranh ngồi trong xe cũng học theo, Tần Vũ Dương đụng Cố Mặc Hàm, “Này, ông nội cùng bố ký thác hi vọng người rốt cục có thể thực người Tranh nhi rồi.”

      Cố Mặc Hàm nhìn cậu cái, cười cười.

      Xuống xe liền thấy Cố Dật Phong cùng Diệp Thấm Đình chờ ở cửa.

      Cố Tranh cười hì hì chạy tới, ngọt ngào gọi, “Ông nội bà nội!”

      Cố Dật Phong cúi người xuống ôm lấy cậu, “Tranh nhi, cháu đến rồi!”

      “Ông nội, con mang cho ông hạt dẻ mềm mà con thích ăn nhất, con cũng có mang cho bà nội.”

      Diệp Thấm Đình sờ sờ đầu cậu, “Tranh nhi thực ngoan!”

      Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương từ trong xe cầm đồ tới,“Bố, mẹ!”


      “Ừ, mau vào , ông nội con chờ bọn con lâu rồi.”

      Cố Tranh vào phòng liền thu hồi khuôn mặt tươi cười vừa rồi, đứng cách cụ ông Cố hơn mét mực cung kính vấn an, “Cụ cố, chào cố!”

      Cụ ông Cố làm phẫu thuật đầu năm, khối u được cắt bỏ, cơ thể bình phục rất tốt. Ông cười tủm tỉm vẫy Cố Tranh lại, “Nhóc con, mau lại đây.”

      Cố Tranh lúc này mới cười ha hả chạy tới, bò lên ghế sô pha, ôm mặt cụ ông Cố, hôn cái vang dội.

      Cố Tranh ở trong đại viện cùng đám nhóc con chơi đùa ngày, buổi tối rất nhanh bị vợ chồng Cố Dật Phong ôm ngủ.

      Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương nằm ở giường, lẳng lặng chuyện.

      “Bà xã, em còn nhớ cảnh tưởng lần đầu tiên em gặp là gì ?”

      Tần Vũ Dương ở trong phòng đen tối nhìn , “Sao đột nhiên lại nhớ tới mà hỏi cái này?”

      suy nghĩ, chúng ta dường như quen biết rất nhiều năm.”

      “Đúng vậy, rất nhiều năm.”

      Cố Mặc Hàm nhìn ánh mắt của , từng hối hận hay ?”

      Tần Vũ Dương cười, có.”

      “Bà xã, xin lỗi, để em đợi lâu như vậy.”


      “Cả đời dài như vậy, chờ vài năm tính cái gì? Nếu phải là muốn được ở bên mãi mãi, em cần gì phải chờ .”

      Cố Mặc Hàm chống trán , từ từ , “Bà xã, em, suốt đời.”

      Trong mắt Tần Vũ Dương óng ánh trong suốt, “Ông xã, em cũng , suốt đời.”

      ***

      Màn kịch

      Đây là chuyện phát sinh của Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương sau khi kết hôn.

      Cố Mặc Hàm trong thư phòng xem văn kiện, Tần Vũ Dương thò người vào.

      “Ông xã ông xã, chơi với em.”

      “Ừ, chờ xem xong trang này .” Cố Mặc Hàm tiếp tục xem văn kiện.

      được, bây giờ phải chơi với em.”

      “Chỉ còn thừa lại ít, em ngoan đợi lát nữa được ?”

      chút cũng em. Văn kiện trọng yếu hay là em trọng yếu?”

      “Ách, được rồi, xem, chơi trò gì?”

      ***

      Sau bữa cơm chiều Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương ngồi ở ghế sofa xem ti vi.

      “Ông xã ông xã, em ?”

      .”

      (Mười phút sau)

      “Ông xã ông xã, em ?”

      “Ừ, .”

      ( lát sau)

      “Ông xã ông xã, bây giờ em ?”

      em.”

      (Lại lát sau)

      “Ông xã ông xã, vậy bây giờ em ?”

      Cố Mặc Hàm suy nghĩ mấy giây, sau đó , tại , lát nữa vẫn .”

      ———-oOo———-

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :