1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ mãi không quên - Đông Bôn Tây Cố (71 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 67 ~ Nhớ mãi quên
      Sơn vũ dục lai[1]
      Trình Húc trầm mặc lâu rồi mới mở miệng,“Em phải nằm mơ. Cố Mặc Hàm xác thực tới, là ta đưa em đến bệnh viện.”

      Tần Vũ Dương lấy túi chườm nóng bụng ra, từ từ ngồi dậy, đem túi chườm nóng ôm chặt vào trong ngực có phần biết phải làm gì.

      cười cười,“Vũ Dương, tôi nghĩ lần này tôi từ bỏ, tôi kiên cường được như em. Tôi vẫn cho rằng chỉ cần tôi chờ thêm chút thời gian nữa, em nhất định nhìn thấy tôi, thế nhưng ánh mắt của em vẫn liên tục dừng ở người Cố Mặc Hàm, từ đầu đến cuối cũng cũng chưa từng nhìn thấy người khác, bất kể ta có bỏ hay bỏ , em cũng từ bỏ. Tôi mệt mỏi rồi, tôi cũng muốn tìm hạnh phúc của bản thân tôi, tạm biệt, hãy chăm sóc bản thân tốt.”

      xong xoay người rời .

      Tần Vũ Dương ôm lấy chăn mền ngồi giường.

      Cố Mặc Hàm, vì sao luôn làm những chuyện khiến em hiểu lầm, nếu lựa chọn bỏ , em hay cũng liên quan gì đến hết.

      Sau ngày hôm đó, Tần Vũ Dương gặp lại Trình Húc lần nữa, chắc là xem mặt, mỉm cười nghe bé kia chuyện, Tần Vũ Dương cảm thấy có chút được tự nhiên, nhưng lại nghĩ ra được rốt cuộc là khó chịu ở đâu. Sau đó Trình Húc nhìn thấy , chỉ khẽ gật đầu thăm hỏi, sau đó tầm mắt liền dời .

      Trong lòng Tần Vũ Dương có chút mất mát, ra làm được người quả nhiên cũng làm được bạn bè.

      Về sau Tần Vũ Dương rốt cục cũng nghĩ ra Trình Húc là lạ ở chỗ nào, đó là nụ cười của .

      Trước kia nụ cười của , cho dù là mỉm cười thản nhiên, cũng cho người ta cảm giác được ấm áp, nhưng ngày hôm đó, nụ cười của lại có cảm giác bị che phủ bởi tầng đau buồn nhàn nhạt, hề ấm áp như xưa.

      ra là tất cả đều cũng thay đổi.

      ***

      Cố Mặc Hàm cầm vài tờ giấy trong tay, con mắt nhìn ngoài cửa sổ có tiêu cự.

      Mạc Sính Dã gõ cửa vào, cười hì hì hỏi,“Cậu tìm tớ? Có chuyện gì mau lên, lát nữa tớ còn xem phim với Vận Ca.”

      Cố Mặc Hàm mặt chút thay đổi nhìn chăm chú Mạc Sính Dã.

      Mạc Sính Dã bị nhìn đến sợ hãi, thu hồi lại nụ cười,“Sao vậy?”

      suy nghĩ hồi, đưa mấy tờ giấy cho Mạc Sính Dã.

      Sau khi Mạc Sính Dã xem qua cũng có biểu tình ngạc nhiên chút nào, ngược lại mang theo chút nhõm cùng giải thoát,“Cậu cũng biết rồi?”

      Cố Mặc Hàm hơi ngạc nhiên,“Cậu sớm biết?”

      Cậu gật đầu,“Đúng. Tớ biết sớm, thời điểm còn ở thành phố C tớ biết rồi.”

      “Vậy mà cậu vẫn ở bên ?”

      mặt Mạc Sính Dã lộ ra vẻ thê lương,“Mặc Hàm, cậu biết , chính là , tớ cũng có cách nào khác.”

      “Nếu cậu sớm biết, vì cái gì lại ?”

      “Hàm tử, mục tiêu của ấy là Mạc gia, đe dọa được người khác, cậu đừng động vào ấy, tớ trông chừng ấy cho.”

      ra ấy…”

      “Tớ biết, tớ cũng biết…”

      Trong mắt Cố Mặc Hàm, Mạc Sính Dã là người vô tư nhất trong sáu người bọn họ, khi còn bé trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, tấm lòng cũng tốt, thay cõng ít oan ức. Thế mà khi lớn lên cậu ta lại có khuôn mặt khí phách có thể dọa được người ta, người em này kết giao dốc hết lòng. Từ đến lớn chưa bao giờ nghĩ tới biểu cảm này xuất khuôn mặt Mạc Sính Dã.

      Mạc Sính Dã tiếp,“Nếu ấy muốn tiếp tục, tớ diễn cùng ấy.”

      “Sính Dã…”

      “Hàm tử, coi như cậu biết chuyện này .” cười cười, nhưng ở trong mắt Cố Mặc Hàm nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.

      “Đúng rồi, Morioka Astoria gần đây nhiều lần tiếp xúc với người trong giới, Tần Vũ Dương bên đó cậu bố trí xong chưa?”

      “Yên tâm , tớ an bài tốt rồi.”

      Cố Mặc Hàm vỗ vỗ bả vai Mạc Sính Dã, hết thảy còn gì để .

      Cố Mặc Hàm nhận điện thoại liền đứng lên,“Chị dâu tớ sắp sinh, tớ phải bệnh viện thăm chút.”

      Mạc Sính Dã dập thuốc cũng đứng lên, nhìn đồng hồ rồi ,“Thời gian vẫn còn sớm, tớ cùng được chứ!”

      Dương Y sinh bé , cả nhà đều vui mừng. Cụ ông Cố vẫn thích con , rốt cục lần này cũng được mãn nguyện. Khi Cố Mặc Hàm cùng Mạc Sính Dã chạy tới, cụ ông Cố ôm đứa bé, thời điểm nhìn thấy Cố Mặc Hàm sắc mặt lập tức trở nên lạnh .

      Mạc Sính Dã nhìn về phía Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhún vai bày tỏ bất đắc dĩ của mình, ông Cố bà Cố nhìn nhau cái rồi lắc đầu.

      Về đến nhà Cố Dật Phong thừa dịp bố vui vẻ liền theo vào thư phòng, cụ ông Cố lão gia rung đùi đắc ý ngâm nga kinh kịch.

      “Bố, bố vẫn còn sinh khí với Hàm tử à?”

      Cụ ông Cố nhìn ông cái miệng vẫn ngừng.

      Cố Dật Phong đem túi hồ sơ để tới trước mặt ông,“Người hãy xem cái này.”

      Cụ ông Cố rốt cục cũng dừng lại, cần xem, nghĩ rằng cái gì bố cũng biết? Bố dù già, nhưng chưa điếc, chưa mù.”

      Cố Dật Phong có chút hoang mang,“Vậy bố đây là vì cái gì?”

      Cụ ông Cố thở dài,“Tần Vũ Dương đứa bé này rất tốt, ở thương trường còn rất ít người có ánh mắt thuần khiết như vậy, chỉ bằng điểm đó thôi nó có thể làm con dâu của Cố gia.”

      “Vậy bố …”

      “Khoảng thời gian trước bà ngoại Triệu Tịch Vũ có tìm bố, những năm đầu đời bố và bà ấy có biết nhau, bà ấy bao giờ nhờ vã người khác, trong ấn tượng của bố chỉ có lần này, bà ấy hi vọng Triệu Tịch Vũ có thể làm cháu dâu của bố, bố đáp ứng.”

      Ông Cố đột nhiên cảm thấy nên lời,“Bố và bà ngoại Triệu Tịch Vũ ?”

      “Con , bố cần suy nghĩ chút.”Cụ ông Cố phất phất tay.

      Cố Dật Phong mờ mịt ra.

      ***

      Triệu Tịch Vũ tại giống như chim sợ cành cong, mỗi buổi sáng sớm đều thấy phong bì được nhét vào khe cửa, trong phong thư là tấm hình, mỗi ngày bức, tuyệt trùng lặp nhau.

      Mỗi lúc trời tối liên tục gặp ác mộng, luôn mơ được ảnh chụp và video bị đưa ra ánh sáng, người nhà mình và bạn bè đều dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, những đồng nghiệp mực cung kính đối với cười nhạo , xúc phạm , mỗi lần đều thét chói tai giật mình tỉnh giấc. Ở trong công ty cứ cảm giác ánh mắt của người khác khi nhìn mang theo khinh bỉ, lúc chứng kiến người khác xì xào bàn tán cảm thấy bọn họ là cười nhạo , cảm giác mình cũng sắp điên rồi.

      Lại sáng sớm, lúc nhìn thấy bức hình đó nằm bên cạnh cánh cửa lập tức xông đến xé bức ảnh thành từng mảnh, cơ thể run rẩy bấm số của Morioka Astoria, hơi gào lên,“Ông rốt cuộc muốn cái gì! Tôi tận lực rồi, tôi căn bản là ngăn cản được ấy, ông tìm Tần Vũ Dương !”

      Bên kia là thanh lười biếng,“Em nghĩ rằng tôi nghĩ tới? Tần Vũ Dương tại được bảo hộ đến giọt nước cũng lọt, tôi sao động thủ được?”

      Triệu Tịch Vũ nghiến răng nghiến lợi,“Vậy ông muốn cho tôi làm cái gì bây giờ?”

      “Em tìm được cách mà.” xong cúp điện thoại.

      Tối hôm qua Cố Mặc Hàm bận đến hơn hai giờ hơn mới ngủ, sáng sớm bị tiếng chuông cửa đánh thức, cau mày lại bò dậy mở cửa, Triệu Tịch Vũ lập tức xông vào ôm lấy ,“Mặc Hàm, hãy cứu em, cứu em…”

      Cố Mặc Hàm đẩy ta ra, sau khi thấy người trước mặt có chút giật mình.

      Triệu Tịch Vũ tóc tai bù xù, mang mặt nước mắt, người qua loa choàng cái áo khoác, điềm đạm đáng nhìn .

      Cố Mặc Hàm dựa vào tường, cúi đầu xuống gập ngón trỏ ấn lấy lông mày, lại phát điên cái gì thế?”

      “Mặc Hàm, cái gã biến thái kia lấy ảnh chụp cùng video uy hiếp em, cứu em với!”

      Cố Mặc Hàm lạnh lùng nhìn ta,“Tại sao tôi phải cứu ?”


      “Người khác đều biết em là bạn của mà, nếu ảnh chụp cùng video bị phơi ra ánh sáng, mặt mũi cũng khó nhìn…”

      Cố Mặc Hàm nghe đến đó đột nhiên ngừng cười to,“Mặt mũi? có Tần Vũ Dương tôi còn muốn mặt mũi làm gì nữa! Triệu Tịch Vũ, tôi sớm chuẩn bị xong đồng quy vu tận, tôi bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi, còn trông cậy tôi giúp ? cho biết, tôi chờ ngày này lâu rồi, tôi muốn nhìn tự ăn trái đắng như thế nào thôi!”

      Triệu Tịch Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, từ từ ngồi đến đất, lầu bầu,“Em sai rồi, em sai rồi…”

      “Triệu Tịch Vũ, vẫn chưa xong đâu, chuẩn bị cho tốt vào.”

      ***

      Gần đây Tần Vũ Dương luôn cảm giác có người theo dõi . Luôn cảm giác đằng sau có người nhìn , đợi quay đầu, lại có cái gì.

      Cách đó xa trong chiếc xe thương vụ, người đàn ông gọi điện thoại vừa nhìn tình huống ngoài cửa xe.

      “Cố tổng, Tần tiểu thư hình như phát chúng tôi.”

      “Chuyện gì xảy ra? phải các người cẩn thận chút à?”

      “Xin lỗi Cố tổng.”

      “Thôi, tình huống bên kia như thế nào?”

      ” Tạm thời bọn họ có động tĩnh gì.”

      “Ừ, tiếp tục theo, nhất định phải bảo vệ tốt Tần Vũ Dương, nếu như ấy có cái gì bất trắc, cũng cần trở về.”

      “Vâng, Cố tổng.”

      Hà Văn Hiên vào phòng họp, tỉnh táo ,“Morioka Astoria về Nhật Bản.”

      Mọi người ngẩng đầu nhìn , tiếp,“Sáng nay vừa mới .”

      Lý Thanh Viễn nhảy dựng lên,“Mẹ kiếp, sao ngăn cản ông ta! đến cửa nhà mình còn làm cho ông ta chạy, lần này chắc chắn ông ta liều lĩnh hơn!”

      Cố Mặc Hàm rũ tầm mắt xuống suy tư lát, rồi từ từ ,“Đừng nóng nảy, trời muốn diệt ai, cho ai đó điên dại trước . Cứ để cho ông ta liễu lĩnh , tiếp tục tiến hành kế hoạch định.”

      Hà Văn Hiên gật đầu,“Đến lúc đó cậu tự mình ?”

      “Tớ tự , các cậu phải ở đây.”

      “Vì sao?”

      tại sao hết, chuyện này vốn do tớ khởi xướng, Thanh Viễn cũng , súng đạn là có mắt, vạn nhất các cậu xảy ra chuyện gì, tớ có cách nào ăn hết.”

      “Hừ!”,Thạch Lỗi đứng lên,“Lúc trước , muốn làm cùng nhau làm, tại cậu có ý gì đây?”

      “Bây giờ suy nghĩ lại, lúc trước tớ quả thực rất ích kỷ, cứ như vậy mà kéo các cậu vào. Đầu đá, cậu kết hôn, còn mình nữa, cậu phải vì Thanh Thu suy nghĩ.”

      Thạch Lỗi nhớ tới Lãnh Thanh Thu, phản bác được.

      Cố Mặc Hàm tiếp,“Sính Dã và Đông Tuân cũng vậy, các cậu đều có nhà có cửa, cũng nên .”

      Lý Thanh Viễn hét lên,“Tớ có thể !”

      Cố Mặc Hàm nở nụ cười, nhìn Hà Văn Hiên cái, sau đó với Lý Thanh Viễn,“Cái thằng này, rốt cuộc còn muốn trốn tới khi nào? A Hiên cũng sắp bị cậu hành đến chết rồi.”

      Đây là lần đầu tiên sáu huynh đệ bọn họ công khai đàm luận về cái đề tài này. Mặc dù phải là bí mật gì, nhưng quá mịt mờ để ra.

      Lý Thanh Viễn mặt hơi ửng hồng, rất hợp với cái áo sơ mi hồng phấn hôm nay của cậu ta.

      Hà Văn Hiên cau mày,“Ba người chúng ta cùng ! Có thể phối hợp với nhau. Cậu cũng đừng từ chối, cứ như vậy , bằng ngay cả huynh đệ cũng đừng làm nữa.”

      Cố Mặc Hàm nhìn , lâu mới gật đầu.

      ___________

      [1]Sơn vũ dục lai: Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nguyên văn cả câu “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, sơn vũ dục lai phong mãn lâu” được trích ra từ “Hàm Dương thành Đông Lâu”.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 68 ~ Nhớ mãi quên
      Phản kích cuối cùng
      Buổi sáng hôm nay Triệu Tịch Vũ nhận được ảnh chụp, mà là nhận được thứ trong suốt giống như băng dán.

      Rất nhanh điện thoại của Morioka Astoria gọi tới.

      “Nhận được đồ chưa?”

      “Đây là vật gì?”

      đem nó dán lên khẩu súng mà Cố Mặc Hàm thường mang bên mình, coi như trao đổi điều kiện, tôi đem phim cùng video trả lại cho .”

      “Tôi thể làm như vậy, tôi thể hại ấy!”

      là tình thâm ý trọng a, đáng tiếc Cố Mặc Hàm lại coi cái đó như cặn bã! Triệu Tịch Vũ, tôi phải là thương lượng với , nếu muốn ngày mai các trang web lớn nhìn thấy những tấm hình cùng video kia của , hãy làm theo lời tôi .”

      “Ông hèn hạ!”

      “Như nhau thôi, cũng cao thượng hơn tôi đâu.”

      “Ông …”

      “Cố Mặc Hàm cùng danh dự của , chọn . Đương nhiên, dù cho có chọn Cố Mặc Hàm, ta cũng nhất định là của , ha ha…”

      Morioka Astoria cười nhạo xong cúp điện thoại.

      Triệu Tịch Vũ ngã ngồi dưới đất, trong tay nắm chặt phong thư. Trong đầu tràn ngập lời uy hiếp của Morioka Astoria, hình ảnh đêm hôm đó, ánh mắt lạnh như băng của Cố Mặc Hàm, còn có vẻ mặt khinh miệt của những người xung quanh sau khi thấy những bức hình cùng video kia.

      “A…” chịu nổi mà hét lên.

      ***

      Triệu Tịch Vũ đứng ở trước phòng làm việc của Cố Mặc Hàm, từ trong túi áo lấy ra vật kia nhìn nhìn, lại thả về, sau đó gõ cửa.

      “Vào .”Thanh trầm thấp dễ nghe từ bên trong cửa truyền đến.

      Cố Mặc Hàm ngẩng đầu nhìn thấy vào là Triệu Tịch Vũ, lại cúi đầu, trong thanh mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn,“Chuyện gì?”

      Triệu Tịch Vũ đến gần, cúi đầu dám nhìn Cố Mặc Hàm, lại thấy được di chúc trong tay Cố Mặc Hàm, vị trí người thừa kế bất ngò viết ba chữ Tần Vũ Dương, máu trong nháy mắt vọt lên đại não, đoạt tờ giấy kia xé thành từng mảnh, cuồng loạn la hét,“Cố Mặc Hàm! vì Tần Vũ Dương mà ngay cả mệnh cũng định cần sao? còn muốn để lại tất cả tài sản cho ta! ta có cái gì tốt! ta làm gì cho ? Em vì làm nhiều như vậy, lại đối với em như vậy!”

      Cố Mặc Hàm tỉnh táo ngồi ở sau bàn làm việc, mặt chút thay đổi nhìn ta nổi điên, mở miệng vẫn là khẩu khí lạnh như băng, làm cái gì cho tôi? xác định là vì tôi mà phải là vì bản thân ? Triệu Tịch Vũ, đừng đem mình nghĩ đến cao thượng như vậy.”

      Cố Mặc Hàm suy nghĩ chút lại cười lạnh ,“Tôi nhớ ra rồi, làm rất nhiều chuyện vì tôi, nhưng những chuyện này mang đến cho tôi đều là thống khổ cùng hành hạ vô tận.”

      Mặc dù Cố Mặc Hàm ở vào vị trí bị nhìn xuống, nhưng khí thế lại bức người. Triệu Tịch Vũ tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt lớn bằng hạt đậu ngừng rơi xuống. lát sau, cắn chặt hàm răng đem hận ý trong mắt ép xuống, đưa tay lau nước mắt, cười có chút miễn cưỡng với Cố Mặc Hàm,“Mặc Hàm, xin lỗi. Hôm nay em là tới xin lỗi với , trước kia đều là lỗi của em, hi vọng có thể tha thứ cho em.”

      Triệu Tịch Vũ chứng kiến ánh mắt nghi ngờ của Cố Mặc Hàm, dời tầm mắt ấp a ấp úng ,“Em, em vừa rồi… Em vừa rồi quá kích động, về sau em dây dưa với nữa.”

      Đối với chuyển biến đột nhiên của ta, Cố Mặc Hàm có phần lo lắng, lại muốn làm gì?”

      Triệu Tịch Vũ nhìn , chậm rãi mở miệng,“Em mệt mỏi rồi, em người em nhiều năm như vậy, hao tổn tâm sức, giở hết thủ đoạn, lại là kết quả như vậy, em mệt mỏi, em từ bỏ, tìm Tần Vũ Dương !”

      nghĩ rằng tôi tin tưởng sao?”

      “Em trong mắt lại có uy tín như vậy sao?”

      cứ ?”

      Triệu Tịch Vũ tức giận, lớn tiếng ,“Em từ bỏ, cần phải nhắm vào bang Thanh Điền nữa, về sau có thể ở bên Tần Vũ Dương, như vậy còn chưa đủ sao?”

      “Chuyện gì ra chuyện đó, hai chuyện này có liên quan, tôi sớm , tôi phải nhổ cỏ tận gốc.”Cố Mặc Hàm đứng lên , còn chuyện khác , tôi muốn nhìn thấy .”

      Triệu Tịch Vũ nhìn ,“Trước khi em có thể ôm cái được ? Chỉ sợ là sau này chúng ta cũng còn cơ hội gặp lại.”

      Cố Mặc Hàm mực từ chối, giọng lạnh như băng,“Cái này cần thiết.”

      Triệu Tịch Vũ hình như nghe, mực bổ nhào vào trong ngực Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm lập tức đưa tay đẩy ta. Trong lúc lôi kéo, Triệu Tịch Vũ từ trong túi áo lấy ra vật dán vào khẩu sung bên hông Cố Mặc Hàm.

      Cố Mặc Hàm hết kiên nhẫn, dùng lực đẩy Triệu Tịch Vũ ra, ta đứng vững ngã nhào đất. Cố Mặc Hàm cũng thèm nhìn ta sải bước ra ngoài.

      Triệu Tịch Vũ ngồi dưới đất cười ha ha, nụ cười mặt dần dần vặn vẹo.

      Cố Mặc Hàm, muốn cùng Tần Vũ Dương ở bên nhau? Đừng có mơ! yên tâm, chờ chết, em theo .

      Hai ngày sau, Cố Mặc Hàm, Hà Văn Hiên cùng Lý Thanh Viễn đứng chờ trực thăng tầng cao nhất của tòa cao ốc. Ba người đều mặc áo đen quần đen, Lý Thanh Viễn còn bảnh bao đeo cặp kính mát.

      Lý Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có chút nhàm chán,“Sao còn chưa tới?”

      Hà Văn Hiên nhìn xa xa,“Đừng có gấp, thời gian còn chưa tới mà.”

      Cố Mặc Hàm từ ban nãy trầm mặc, Hà Văn Hiên cho Lý Thanh Viễn cái ánh mắt, mặt Lý Thanh Viễn lập tức mang theo nụ cười lớn tới, khoác lên bả vai Cố Mặc Hàm, cà lơ phất phơ mở miệng,“Sao vậy, Cố thiếu? Có phải vì sắp được vui vẻ bên chị dâu mà nên lời ?”

      Cố Mặc Hàm nhìn hai người bọn họ,“Trước kia đều là sáu người chúng ta cùng nhau hành động, lần này chỉ có ba người chúng ta, có điểm quen.”

      Hà Văn Hiên vỗ vỗ bả vai Cố Mặc Hàm.

      “Các cậu có sợ ?”

      Lý Thanh Viễn khì khì tiếng, vẻ mặt đắc ý,“Tiểu gia tớ khi nào sợ qua chứ?”

      Sau khi xong, đột nhiên kịp phản ứng, cau mày nhìn Cố Mặc Hàm,“Hàm tử, cậu phải sợ rồi chứ?”

      Cố Mặc Hàm thành thực gật đầu,“Tớ sợ. Tớ sợ hai người các cậu quay về được, tớ sợ sau này tớ còn được gặp lại Tần Vũ Dương.”

      “Cậu nghĩ nhiều rồi đấy, chúng ta cũng phải là lần đầu tiên, lần này mặc dù thực lực đối thủ cường mạnh hơn, nhưng chúng ta cũng phải là kẻ ngốc, yên tâm !”Hà Văn Hiên an ủi cậu.

      Tiếng ầm ầm của trực thăng từ xa đến gần, ba người lên máy bay mới nhìn đến ba người khác phi cơ, đều là vẻ mặt giật mình.

      Thạch Lỗi cùng Mạc Sính Dã nhướng mày cười híp mắt nhìn bọn họ, Doãn Đông Tuân ngồi ở ghế lái cũng nở nụ cười.

      “Các cậu sao lại ở đây?”

      Doãn Đông Tuân thuần thục chống chế,“Năm đó ông cụ phải là ép tớ làm phi công sao, kỹ thuật học nhiều năm như vậy vẫn có cơ hội dùng tới, rốt cục tại cũng có cơ hội, tớ sao có thể buông tha được chứ, đúng các cậu?”

      Thạch Lỗi cùng Mạc Sính Dã phối hợp gật đầu.

      Cố Mặc Hàm quay đầu nhìn hai người kia,“Còn hai người các cậu?”

      Thạch Lỗi vẻ mặt hưng phấn,“Tớ cãi lộn với bà xã, bị đuổi ra khỏi nhà còn chỗ nào để , chỉ có thể tới tìm các cậu.”

      Mạc Sính Dã vẻ mặt phục,“Năm người các cậu đều tham gia, vì sao chỉ để lại tớ đơn mình chứ, cho nên tớ cũng tới.”

      “Những người khác đâu?”

      “Các huynh đệ trước, chúng ta đến chỗ cũ tập họp.”

      Cố Mặc Hàm thở dài, Lý Thanh Viễn ngược lại cười hì hì,“Thở dài cái gì nha, đến là tốt, đây mới là huynh đệ chứ! Đến!”

      Sáu bàn tay cùng nhau nắm chặt.

      Màn bắn súng đêm hôm đó kéo dài suốt cả đêm.

      Bọn họ xông vào ổ của bang Thanh Điền, dọc theo đường ngừng có người ngã xuống, người của đối phương, người của mình, tiếng súng ngừng.

      “Lão hồ ly kia đâu rồi?”

      “Chia nhau tìm xem!”

      Sáu người phân tán ra. Cố Mặc Hàm ném khẩu súng còn đạn trong tay xuống, rút ra khẩu súng bên hông, mở bảo hiểm ra vào đại đường của bang Thanh Điền, thấy Morioka Astoria ở đằng sau cây cột.

      Trong gian phòng lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ, hai người nhìn nhau, bất ngờ đồng loạt giơ súng nhắm vào đối phương, bóp cò.

      Cố Mặc Hàm phát mình có bắn ra được viên đạn, mà viên đạn khác bắn về phía , xuyên vào cơ thể , từ từ ngã xuống, thấy được nụ cười hiểm mặt Morioka Astoria.

      Nhưng, nụ cười của ông ta cũng kéo dài được bao lâu, Cố Mặc Hàm nhìn sau lưng Morioka Astoria xuất người, người kia nổ súng bắn về phía Morioka Astoria, sung nổ bắn vào chỗ hiểm.

      Trước khi Morioka Astoria ngã xuống nhìn về phía sau, vẻ mặt thể tin,“Mày…”

      Lúc này xông tới đám người, tình cảnh hỗn loạn.

      Cố Mặc Hàm ràng cảm giác được máu từ từ chảy người mình, trước mắt xuất khuôn mặt tươi cười của Tần Vũ Dương…

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 69 ~ Nhớ mãi quên
      Tạm biệt Liễu Vận Ca

      Tiếng nổ mạnh đùng đùng ngừng vang lên, ánh lửa đốt sáng cả bầu trời đêm …

      Sau đêm đó, ở Nhật Bản thậm chí cả Đông Nam Á cái tên bang Thanh Long nhất thời được lan truyền trở thành lịch sử. Điều này cũng làm cho tất cả mọi người nhận thức được, sáu vị đứng đầu Phong Hoa là thể trêu chọc vào. Nếu đắc tội với bọn họ, nặng chết rất khó coi, sống rất nhục nhã.

      Trong lúc tất cả mọi người thấp thỏm suy đoán ai là mục tiêu kế tiếp của bọn họ, Phong Hoa lại ngừng mọi hoạt động, có mừng rỡ, ngược lại mang theo nhàn nhạt đau thương.

      Ngày hôm sau, các trang web lớn xuất mẩu tin tức, giám đốc điều hành của công ty Nhật Bản chịu nổi áp lực của công việc, dấn thân vào nền công nghiệp sex để giảm bớt áp lực, có kèm theo vài bức ảnh chụp nét, số trang web video.

      Khi Triệu Tịch Vũ chứng kiến những tin tức này ngồi trong phòng làm việc.

      đột nhiên hối hận, sớm biết con người Nhật Bản lật lọng, sao lại làm giao dịch với loại súc sinh đó chứ?

      mở cửa phòng làm việc ra, tình cảnh bên ngoài vốn là ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn , trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường cùng cười nhạo, giống như cảnh xuất ở trong mộng trước đây của , trong lúc này lại có chút thoải mái.

      chỉ là hối hận, nếu như sớm biết cuối cùng cũng là cái kết quả này, lúc đó chắc chắn ngần ngại lựa chọn Cố Mặc Hàm, nhưng mà có tiền cũng khó mua được lời tiên tri.

      chợt ý thức được, có lẽ Cố Mặc Hàm đến vậy, nếu sao vào cái thời điểm đó lại lựa chọn thanh danh của mình mà bỏ qua chứ?

      Mặc kệ như thế nào, bây giờ thua, hoàn toàn thất bại đến thảm hại, cái gì cũng còn.

      Triệu Tịch Vũ ra khỏi công ty, tùy ý vào quán bar. người phục vụ ngăn lại.

      “Thực xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi còn chưa đến giờ mở cửa.”

      Triệu Tịch Vũ từ trong ví tiền móc ra vài tờ đưa cho ta, sao, các người cần để ý đến tôi, cho tôi chai rượu, để mình tôi ngồi lát là được.”

      Người phục vụ kia nhận lấy tiền rồi bỏ .

      Triệu Tịch Vũ đến cái bàn trong góc ngồi xuống, nhìn cả quán bar từ vắng lạnh đến tiếng người huyên náo.

      Cuối cùng ra khỏi quán bar, cả người hơi rượu đường.

      Khi đến cái ngõ tối đen, đụng phải mấy tên côn đồ từ bên trong xông ra, tóc nhuộm đủ mọi màu, vẻ mặt □ nhìn .

      “Dô, em này uống say rồi nha?”

      Triệu Tịch Vũ trợn mắt nhìn bọn họ,“Cút ngay!”

      gã vừa lùn vừa béo nịch mặt mũi dữ tợn tới,, đủ đanh đá nha, thích cái nhiệt tình này của em đó!”

      người trong đó nhìn , đột nhiên kêu lên,“Đại ca, ta phải là cái giám đốc điều hành trong bản tin đó đó!”

      đám người lập tức nhìn sang, ánh mắt nhiệt liệt làm cho Triệu Tịch Vũ thanh tỉnh đôi chút, đồng thời cảm nhận được sợ hãi, cúi đầu xuống, có chút bối rối mở miệng.

      “Tôi phải, các ông nhận lầm người rồi.”

      em nha! Hôm nay vận khí chúng ta tốt! Người đẹp, cùng chúng tôi chơi đùa chút !”

      Triệu Tịch Vũ xoay người nhanh chân bỏ chạy, nhưng rất nhanh bị từ phía sau kéo lại.

      “Muốn chạy? dễ như vậy đâu!”

      Triệu Tịch Vũ cuống quít kêu to,“Cứu…”

      Vừa mới bắt đầu kêu cứu bị bàn tay dơ bẩn từ phía sau che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô” bị đè nén.

      Vài người kéo vào trong ngõ hẻm, gã nhuộm tóc vàng ,“Chỉ cần em kêu, liền buông tay, như thế nào?”

      Triệu Tịch Vũ lập tức gật đầu.

      Gã kia mới vừa buông tay, liền bắt đầu la to. Rất nhanh, cái tát rơi mặt , ràng cảm giác được lỗ tai của mình “Ong ong”, nghe được bất kỳ thanh gì.

      “Tiện nhân! Mày TMD cùng người Nhật Bản được, cho mày bồi chúng tao vẻ mặt vui, xem ông đây có đánh chết mày !”

      Vài người la ó lên, tát tai, quả đấm ngừng rơi vào người, mặt .

      Vừa mới bắt đầu Triệu Tịch Vũ còn cứng rắn cãi lại,“Nếu chúng mày dám đụng đến tao, tao nhất định tha cho chúng mày!”

      Mấy tên côn đồ cười đến thể dằn xuống được, mặt nhưng lại hoảng sợ,“Chúng tao sợ hãi nha!”

      xong đổi lại bộ mặt hung ác,“Tao lại muốn nhìn thử là ai bỏ qua ai!”

      xong, đưa tay xé áo , đăng-ten nội y cùng da thịt trắng noãn ra. Có thể nghe tiếng nuốt nước bọt.

      Triệu Tịch Vũ che nửa người liền lăn vòng thối lui đến góc, hoảng sợ nhìn bọn họ, trong thanh mang theo run rẩy,“Tôi có thể cho các người tiền, các người buông tha tôi có được hay ?”

      Vài người còn dong dài với nữa, từ từ tiến lại gần, Triệu Tịch Vũ bị chận ở góc tường, toàn thân phát run. Sau đó ngừng truyền đến tiếng vải vóc bị xé rách, tiếng cười lớn, còn có tiếng cầu xin tha thứ của Triệu Tịch Vũ.

      Khi lần lượt bị từng gã áp dưới thân, rốt cục tuyệt vọng, còn cầu xin tha thứ, còn phản kháng nữa.

      Khi tất cả đều kết thúc, Triệu Tịch Vũ nằm ở mặt đất băng lãnh, vải vóc người bị xé che hết cơ thể, đầu tóc rối bời, hai mắt vô thần, hình dạng tiều tụy.

      biết nằm bao lâu, từ từ ngồi dậy, cầm lấy áo khoác ngoài bên cạnh mặc vào, chân trần ra ngoài, thỉnh thoảng người đường lại ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ .

      Về đến nhà, đứng dưới vòi hoa sen, ngừng dùng bàn chải chà xát thân thể, rất nhanh toàn thân cao thấp đều để lại vết máu màu đỏ, mà giống như chút nào cảm giác được đau đớn, lại nổi điên liên tục dùng sức, muốn rửa sạch những dơ bẩn thân thể…

      ***

      Lại đến cuối thu, thời tiết ngày càng trở nên lạnh lẽo, Tần Vũ Dương đứng trước cửa sổ phòng làm việc ngắm lá khô rụng đầy hai bên đường, cành trụi lủi, có chút hoang vắng.

      Thư ký gõ cửa vào,“Tần tổng, còn chuyện gì tôi tan việc trước.”

      Tần Vũ Dương ngồi lại ghế,“Ừ, .”

      Tan việc Tần Vũ Dương mới ra khỏi thang máy liền nghe được có người gọi ,“Vũ Dương!”

      vừa quay đầu lại trông thấy tóc ngắn mặc áo khoác ngắn màu đen, mặt đeo cái kính to màu trà, nhận ra được ta là ai.

      kia lấy kính xuống, Tần Vũ Dương cười tới,“Vận Ca!”

      ôm lấy Liễu Vận Ca, cùng Mạc Sính Dã ?”


      Nụ cười mặt Liễu Vận Ca có chút mất tự nhiên,“Tôi tự mình tới.”

      Tần Vũ Dương cẩn thận hỏi,“Những người khác đâu?”

      Liễu Vận Ca lại đeo kính râm lên,“Chúng ta tìm chỗ ngồi chút !”

      Hai người vào quán cà phê đối diện công ty, Liễu Vận Ca nhìn Tần Vũ Dương,“Vũ Dương, có chuyện tôi nghĩ cần phải biết.”

      Tần Vũ Dương nhấp ngụm hồng trà, cười hỏi ấy,“Chuyện gì, nghiêm túc như vậy sao? cùng Mạc Sính Dã muốn kết hôn?”

      Liễu Vận Ca chút nào để ý trêu chọc của ,“Là về Cố Mặc Hàm.”

      Tần Vũ Dương xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, có chút mâu thuẫn,“Tôi cùng người kia còn quan hệ gì, chuyện của ta tôi muốn biết.”

      Liễu Vận Ca tiếp, biết Cố Mặc Hàm tại sao lại cùng chia tay ?

      Tần Vũ Dương vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể có chút cứng ngắc.

      “Cố Mặc Hàm dặn được cho , nhưng tôi nghĩ có quyền được biết. Lúc ấy bị bắt cóc, là Triệu Tịch Vũ làm. ta cùng gã Nhật Bản trong bang Thanh Điền rất nổi danh làm giao dịch, ta lấy cái này uy hiếp Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nghĩ hết mọi biện pháp, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.”

      Tần Vũ Dương nghe đến đó cực kỳ bình tĩnh, quay mặt sang nhìn .

      Liễu Vận Ca tiếp tục,“Sau khi cùng Cố Mặc Hàm chia tay, sáu người bọn họ liền bắt đầu vào xã hội đen, thế lực ngừng khuếch trương, tất cả mọi người đều biết, vì Cố Mặc Hàm điên rồi, ngay cả tính mạng cũng muốn. Tham gia vài chục trận giao đấu lớn .”

      Tần Vũ Dương có chút động dung, bọn họ sáu…”

      Liễu Vận Ca gật gật đầu tiếp,“Thế lực của bang Thanh Điền là thể khinh thường, bọn họ mực tìm kiếm cơ hội tập hợp lực lượng, cho đến khoảng thời gian trước, bọn họ Nhật Bản, trực tiếp tiêu diệt hang ổ của bang Thanh Điền.”

      đến đây Liễu Vận Ca nhìn Tần Vũ Dương.

      Tần Vũ Dương bị ánh mắt của ấy nhìn có chút lo sợ,“Sau đó sao?”

      Liễu Vận Ca chậm rãi phun ra ba chữ lạnh như băng, ta chết.”

      Tần Vũ Dương bỗng nhiên cảm thấy biết phải làm sao, chưa từng nghĩ tới ngày như vậy, nhận được tin này từ trong miệng người khác.

      thể nào, Cố Mặc Hàm từng ở trong quân ngũ, hơn nữa bọn họ có sáu người mà, làm sao lại…”

      “Triệu Tịch Vũ động tay chân lên súng của Cố Mặc Hàm, ta bị Morioka Astoria bắn trúng chỗ hiểm, sau đó xảy ra vụ nổ, tình cảnh quá hỗn loạn. Chờ sau khi tìm lại, tìm thấy. biết là bị nổ bay hay là…”

      “Đừng nữa!”Đại não của Tần Vũ Dương khống chế được mà tưởng tượng hình ảnh ngay lúc đó, nhịn được lên tiếng cắt đứt ấy.

      “Nếu tìm được, các người dựa vào cái gì nhận định ấy chết? chừng, chừng ấy…”

      Tần Vũ Dương đột nhiên ý thức được lời của mình chút khả năng. người bị trúng đạn làm sao có thể trốn được vụ nổ.

      Liễu Vận Ca đưa cho lá thư, ‘cuối cùng chỉ tìm được cái này.”

      Tần Vũ Dương nhận lấy mở lá thư ra, thấy được sợi dây đeo cỏ bốn lá cỏ, mặt còn dính loang lổ vết máu. Nước mắt của thoáng cái tuôn ra. run rẩy mở nắp sau của điện thoại ra, từ bên trong lấy ra sợi dây đeo cỏ bốn lá hình chiếc khóa mỏng, sau đó đem hai sợi dây đeo treo đặt lại với nhau, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên đó.

      lúc sau từ từ mở miệng,“Còn những người khác?”

      “Những người khác trở về, đều là bị thương ngoài da, có vấn đề gì.”

      “Còn kẻ kia?”

      “Chết.”

      “Chết như thế nào?”

      Liễu Vận Ca trong mắt dần ra cừu hận,“Tôi giết.”

      Tần Vũ Dương có chút giật mình nhìn ấy,“Liễu Vận Ca, tôi vẫn luôn cảm thấy rất thần bí. Trong loạt kiện này, rốt cuộc sắm vai nhân vật gì?”

      Liễu Vận Ca ngừng lại chút, tất cả mọi chuyện cho Tần Vũ Dương.

      Sau khi Tần Vũ Dương nghe xong cũng nhịn được mà cười lạnh.

      như vậy, hết thảy đều là thiết kế ? Từ khi vào Đằng Đạt đến chuyện đòi nợ trước nhà , rồi đến chuyện tôi bị bắt cóc, tất cả đều ở trong kế hoạch của ?”

      Liễu Vận Ca hốc mắt có chút hồng, phải vậy, có rất nhiều chuyện tôi cũng là vạn bất đắc dĩ.”

      “Tôi muốn biết, thời gian dài như vậy, tôi, Lãnh Thanh Thu, Mạc Sính Dã, còn có mọi người, trong mắt chúng ta rốt cuộc là cái gì?”

      “Tôi …”

      Tần Vũ Dương nắm sợi dây đeo trong tay đứng lên, lạnh lùng mở miệng,“Liễu Vận Ca, rốt cuộc có tim hay vậy?”

      xong liền rời , lưu lại Liễu Vận Ca sững sờ ngồi ở đằng kia.

      Ra cửa, nhìn dòng người qua lại đường, nước mắt Tần Vũ Dương lại chảy ra.

      Cố Mặc Hàm, em tin. chết, còn chưa tiếng với em, sao lại có thể chết chứ?

      lau nước mắt, lấy điện thoại ra.

      “Thanh Thu, là sao?”

      Thanh của Lãnh Thanh Thu mang theo run rẩy,“Vũ Dương…”

      “Cậu hãy bảo Thạch Lỗi nghe điện thoại.”

      Lãnh Thanh Thu đem điện thoại đưa cho Thạch Lỗi.

      “Vũ Dương, tôi là Thạch Lỗi.”

      “Vừa rồi Liễu Vận Ca tới tìm tôi, cho tôi biết Cố Mặc Hàm … Là sao?”

      Thanh Thạch Lỗi thoáng cái trầm xuống,“Cái sợi dây đeo kia, Hàm tử vẫn đem bên mình, chúng tôi tìm rất nhiều lần đều tìm được, chỉ sợ Hàm tử …”

      Tần Vũ Dương đột nhiên cúp điện thoại.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 70 ~ Nhớ mãi quên
      Trở lại chốn cũ
      Đèn nê ông trong thành phố từ từ sáng lên, làm nổi bật cả thành thị. Tần Vũ Dương bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Mặc Hàm, những con số giống như khắc vào trong đầu , theo bản năng mà nhấn xuống.

      hy vọng có thể giống như lần trước tại Ô trấn nghe được giọng trầm thấp của , dù chỉ từ cũng được.

      “Xin lỗi, thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời thể kết nối được…”

      lần lại lần, cái giọng nữ máy móc mà lạnh như băng ngừng lặp lại, lòng cũng theo đó mà lạnh buốt lên, lạnh đến phát đau, đau đến cách nào hô hấp được.

      Điện thoại vang lên, Tần Vũ Dương lập tức nhận, trong giọng mang theo ngạc nhiên mừng rỡ,“Mặc Hàm!”

      Thanh của Thạch Lỗi truyền tới,“Vũ Dương, là tôi. ngàn vạn đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nếu mọi việc mà Hàm tử làm đều còn ý nghĩa nữa đâu.”

      Tần Vũ Dương rống vào điện thoại,“Tôi tin! ấy chết! ấy là Cố Mặc Hàm mà, là Cố Mặc Hàm có việc gì mà làm được, ấy làm sao …” đến nửa khóc thành tiếng,“Thạch Lỗi, tôi muốn xem, dẫn tôi xem nơi đó có được ?”

      ***

      Tần Vũ Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, đống hoang tàn. Nhà hoàn toàn sụp đổ, mặt đất đâu đâu cũng là gạch, thủy tinh, vỏ đạn, khắp nơi đều là vết máu, mặt đất, tường, còn có dấu vết viên đạn xuyên qua lưu lại tường, có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó là cỡ nào chấn động lòng người.

      “Vũ Dương, chỗ này chúng tôi tìm rất nhiều lần.”Trong gió lạnh giọng của Thạch Lỗi có phần nghe .

      Tần Vũ Dương nhìn ta hỏi, ấy xảy ra chuyện ở đâu ?”

      Thạch Lỗi chỉ về hướng cách đó xa.

      Tần Vũ Dương từng bước bước qua, cuối cùng hai chân như nhũn ra quỳ mặt đất. sững sờ xem trong chốc lát liền bắt đầu lấy tay đào bới, gạch cùng thủy tinh sắc nhọn rất nhanh đem tay cắt thủng, máu ngừng phun ra. giống như cảm giác được đau đớn, còn ngừng đào đá vụn ra.

      Lãnh Thanh Thu đến ngăn ,“Vũ Dương cậu đừng như vậy, Đầu đá bọn họ cũng biết đem cái chỗ này đào sâu ba thước bao nhiêu lần rồi, Cố Mặc Hàm ấy có ở đây.”

      thào tự ,“Đều là lỗi của tớ, nếu phải bởi vì tớ, Cố Mặc Hàm ấy vẫn tốt lành.”

      Nước mắt Tần Vũ Dương nén được mà chảy xuống, ra là , Cố Mặc Hàm có ở đây. Nơi này biến thành như vậy, Cố Mặc Hàm bị thương như thế sao thoát khỏi đây được? Lần này ấy phải Mỹ, phải quay về Bắc Kinh, mà là rời bỏ .

      cùng Cố Mặc Hàm chia lìa cách biệt, nhưng cho tới bây giờ cũng nghĩ đến ngày dương xa cách. Thế giới của giống như thoáng chốc biến thành đen tối mảnh, nhìn thấy con đường phía trước.

      Về đến dưới nhà Tần Vũ Dương, Lãnh Thanh Thu tiễn lên lầu, mở cửa, Tần Vũ Dương đứng ở cửa với ấy,“Về , tớ muốn ở mình.”

      Vẻ lo lắng rất mặt Lãnh Thanh Thu,“Vũ Dương…”

      Tần Vũ Dương cười khổ lắc đầu với , sau đó đóng cửa lại. dựa vào ván cửa nhúc nhích.

      Cố Mặc Hàm, lần so với lần lại càng tàn nhẫn, cứ lặp lặp lại nhiều lần bỏ rơi em, lần này còn ác độc hơn, thậm chí ngay cả lần gặp cuối cùng cũng cho em. Sao có thể làm như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau, em chỉ muốn sống tốt.

      vào phòng ngủ kéo ra cái rương từ dưới đáy tủ quần áo, ở cùng là chiếc khăn quàng cổ ca rô mua cho Cố Mặc Hàm vào ngày bị bắt cóc đó, rất mềm mại. Còn có cái chìa khóa. cầm lấy khăn quàng cổ cùng cái chìa khóa nhét vào trong túi liền ra cửa.

      Trời tối đen, gió đêm nổi lên, kêu u u, giống như là khóc. Tần Vũ Dương kéo quần áo cho kín, lái xe đến căn hộ của Cố Mặc Hàm ở thành phố C. Tần Vũ Dương bước ra cửa xe ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ kia, vẫn tối tăm.

      Bọn họ từng ở chỗ đó từng có những ngày hạnh phúc nhất, buổi sáng Cố Mặc Hàm gọi rời giường, khi nằm ỳ giường hôn đến khi khó thở mà tỉnh lại mới thôi. Cố Mặc Hàm mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm. Buổi tối ôm ngủ.

      Khuôn mặt tươi cười của ra ở trong đầu, nét như vậy, giống như ở ngay trước mắt, người trước mắt dần dần mờ nhạt, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai má, gió thổi qua, mặt đau như dao cắt.

      Tần Vũ Dương lên lầu, mở cửa vào. Bài trí bên trong thay đổi chút nào, giống như bọn chỉ là ra ngoài chuyến. từ từ vào, ngồi ở ghế sofa, lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mắt.

      Mọi thứ đều có thay đổi, chỉ là người còn.

      lại đứng dậy, từ phòng bếp thấy được phòng ngủ, khi đến thư phòng dừng lại. Hình như chưa từng vào thư phòng của Cố Mặc Hàm.

      Đẩy cửa vào, cái bàn rộng bên cạnh là cái giá sách. Ngón tay Tần Vũ Dương quét qua từ trái sang phải, cuối cùng ngồi ở sau chiếc bàn. mặt bàn được dọn dẹp trật tự, là tác phong trước sau như của Cố Mặc Hàm. cúi đầu mở ngăn kéo thứ nhất bên trái ra, bên trong là cái hộp to.

      có chút tò mò, lôi lên mở ra. Bên trong là chồng tài liệu dày. Tần Vũ Dương ngạc nhiên phát những tài liệu này đều là về . Bắt đầu từ tốt nghiệp đại học năm ấy, mãi cho đến khi Cố Mặc Hàm trở về, dựa theo thời gian sắp xếp, có ảnh chụp có văn bản, rất cặn kẽ, có số việc ngay cả Tần Vũ Dương cũng nhớ từng xảy ra.

      Đằng sau mỗi tấm hình đều có bút tích của Cố Mặc Hàm, tiêu sái phóng khoáng.

      tấm là vẻ mặt thất vọng của với dòng chữ phía sau: Bé con cố gắng lên! Em nhất định làm được!

      tấm che miệng ngáp phía sau có dòng chữ: Bé con, phải chú ý nghỉ ngơi.

      tấm nở nụ cười ngọt ngào phía sau lại có dòng chữ: Bé con, đừng cười tươi với gã đó như vậy, ghen!

      Lại có tấm đứng bên bờ biển vẻ mặt tràn đầy đau thương với dòng chữ phía sau: Bé con, em nghĩ đến sao?



      Chỉ là hai câu ngắn ngủi, nhưng lại kiên trì trong năm năm, mỗi ngày mỗi đêm hơn nghìn cái. ra, trong năm năm đó Cố Mặc Hàm làm nhiều như vậy, chưa từng nhắc đến trước mặt , cũng biết.

      mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong là chiếc bông tai mà làm mất kia, H&Y. Sau khi phát làm mất tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn tìm được, về sau rốt cục cũng từ bỏ. nghĩ, và Cố Mặc Hàm mới vừa chia tay, bông tai tặng thấy đâu, có phải cái số định cách xa nhau rồi chăng? tại bông tai tìm lại được, cùng Cố Mặc Hàm có phải còn chưa kết thúc?

      Trong ngăn kéo còn có cái hộp màu lam chế tác tinh xảo, lúc Tần Vũ Dương thấy nó liền đoán được bên trong là cái gì. Mở ra nhìn, quả nhiên đoán trúng. Là chiếc nhẫn đơn giản tự nhiên, kiểu dáng cũng phức tạp, kim cương cũng lớn, nhưng nhìn qua lại phát sáng rực rỡ. lấy ra từ từ đeo vào ngón áp út của mình, vừa vặn lớn .

      Nước mắt Tần Vũ Dương từng giọt từng giọt rơi xuống, trái tim của như bị kim châm xuống từng chút , cái so với cái càng sâu hơn, cái so với cái càng dùng sức, che vị trí trái tim, thất thanh khóc nức nở…

      Ngày hôm sau Tần Vũ Dương ngồi phi cơ bay đến Mỹ, muốn nhìn cái nơi mà Cố Mặc Hàm sinh sống năm năm, muốn biết trong năm năm ở đó Cố Mặc Hàm rốt cuộc làm gì, để lại dấu vết gì.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 71 ~ Nhớ mãi quên (Hoàn)
      Đại kết cục

      vài ngày có nghỉ ngơi, sắc mặt Tần Vũ Dương tốt lắm, tiếp viên hàng mấy lần tới đây hỏi thăm , chỉ là cười lắc đầu. nhớ tới lần trước ở phi cơ từ Đức trở về, Cố Mặc Hàm an vị ở bên cạnh , bàn tay to ấm áp mà khô hanh nắm chặt tay , tựa vào ngực của ngủ đến yên tâm thoải mái. cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng Cố Mặc Hàm ở bên cạnh.

      Hết lần này tới lần khác vẫn có người để cho toại nguyện.

      tại ngồi ở bên cạnh chính là người đàn ông tri thức đeo mắt kính nhã nhặn vô cùng, trông cũng tệ. Sau khi Tần Vũ Dương mở mang đủ kiểu đẹp trai khác nhau của sáu vị thiếu gia Phong Hoa, đối với loại động vật dễ nhìn này quan tâm lắm. ta xoay nghiêng người đối diện Tần Vũ Dương, bày ra nụ cười tự cho là rất đẹp đến bắt chuyện,“Vừa rồi lúc lên máy bay nhìn thấy , đem theo rất ít hành lý, là công tác ở Mỹ sao?”

      Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn ta cái, lễ phép mỉm cười, phải.”

      “Vậy là ?”

      “Tùy tiện xem thôi.”

      “Ah, du lịch à, vậy có thể tìm tôi, tôi dẫn thăm những nơi nổi tiếng nhất ở Mỹ, chúng ta hãy trao đổi số di động .”

      Nếu như trước kia xuất loại tình huống này, chắc bỏ qua cơ hội trêu đùa người ta, nhưng tại, trong lòng ngoại trừ Cố Mặc Hàm ra rốt cuộc cũng thể chứa thêm kẻ khác. chỉ muốn thăm cái nơi mà Cố Mặc Hàm từng ở năm năm.

      thay đổi tay cầm cái ly, đưa lên miệng uống ngụm, chiếc nhẫn ngón áp út vừa vặn ra trước mặt ta, phản chiếu ra tia sáng chói mắt.

      Sau khi làm xong loạt động tác, nụ cười của Tần Vũ Dương càng sâu hơn, cần, cám ơn.”

      Gã đàn ông tri thức kia trông thấy chiếc nhẫn hơi sửng sốt, ngượng ngùng cười xoay người sang chỗ khác.

      Tần Vũ Dương cúi đầu ngắm chiếc nhẫn kia, ngón tay nhúc nhích liền bắn ra hào quang bốn phía, từ từ cong khóe miệng lên, trong mắt tràn đầy thâm tình.

      Máy bay chuyển động theo quỹ đạo sau lúc rốt cục dừng hẳn, Tần Vũ Dương theo đám người ra sân bay.

      Mặc Hàm, em tới.

      Đến khách sạn Tần Vũ Dương tắm rửa xong liền đánh giấc sâu, khi tỉnh lại liền nghe được tiếng gió vù vù. đến trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, liền thấy gió lớn cuốn lấy bông tuyết đầy trời, rất là tráng lệ, phố căn bản có người đường.

      Mở ti vi rất nhiều kênh đều đưa tin về cơn bão tuyết lần này, đồng thời nhắc nhở người dân phải đóng cửa sổ kỹ và cố gắng giảm thiểu ra ngoài. Tần Vũ Dương suy nghĩ chút rồi mở cửa sổ ra, gió mang theo bông tuyết liền lập tức tràn vào, lực đạo rất mạnh trực tiếp đem Tần Vũ Dương thổi lui về phía sau, rét lạnh đến thấu xương. cố hết sức mới đóng được cửa sổ lại. Bông tuyết vào theo ấm áp trong phòng liền lập tức hóa thành nước, Tần Vũ Dương vuốt lớp nước hơi mỏng áo lông, từ bỏ ý định ra cửa.

      gọi bữa tối ở khách sạn, sau khi ăn xong liền bắt đầu tra cứu bản đồ, xác định tuyến đường đến ngôi trường có uy tín thế giới kia. Sau đó đứng ở trước cửa sổ ngắm tuyết.

      Cố Mặc Hàm, những năm đó khi gặp bão tuyết làm gì? Ở trong nhà trọ chơi game với bạn cùng phòng? Nấu ăn? Hay làm thí nghiệm trong phòng thực nghiệm? Hoặc là trốn ở trong chăn thoải mái ngủ?

      cảm thấy cái cuối cùng là ít có khả năng nhất. Ở trong ấn tượng của , Cố Mặc Hàm cũng nằm lỳ giường, nếu như có tình huống đặc biệt rất ít khi ngủ nướng, mỗi ngày đều là rời giường rất đúng giờ, tuyệt đối muộn lấy giây.

      Tần Vũ Dương từng ở trong ổ chăn ấm áp đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn , vẻ mặt oán hận lẩm bẩm,“Cố Mặc Hàm, rốt cuộc là người của triều đại nào?”

      Cố Mặc Hàm cúi người dịch lại góc chăn cho , rồi hôn ,“Em ngủ thêm , ngoan.”

      Sau này Cố Mặc Hàm cho biết, trai từ lớn lên bên cạnh ông nội, cụ ông Cố cả đời đều duy trì truyền thống tốt đẹp của bộ đội, vẫn luôn cầu như vậy với em Cố gia. từ ngủ nướng chưa được vài lần, nên sớm thành thói quen.

      Tần Vũ Dương lúc ấy còn rất sợ hãi,“Vậy sau này khi em gả vào nhà chắc đến lúc đó bị tước đoạt quyền ngủ nướng chứ?”

      Lúc ấy mặt Cố Mặc Hàm cười xấu xa, tính toán dài hạn đến thế rồi hả? Gấp gáp gả cho đến vậy? Xem ra phải sớm quyết định thôi.”

      câu lập tức nghênh đón tay đấm chân đá của Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm cười lớn ôm lấy

      Tần Vũ Dương tự chủ được cũng bật cười, đồng thời nước mắt tràn mi.

      ra, đều nhớ, tất cả mọi thứ đều khắc sâu trong đầu đến vậy.

      Sau tuần lễ, bão tuyết rốt cục cũng ngừng, mặt trời tươi đẹp chiếu rọi khắp thế giới này.

      Tần Vũ Dương buộc xéo mái tóc dài thành đuôi ngựa, áo len dài màu hồng phấn thêm cái áo chẽn màu trắng, quần jean màu lam, giày vải ka-ki màu tuyết, cuối cùng là đội nón beret màu đỏ, phối với vòng tai to, Tần Vũ Dương nhìn mình trong gương, xem ra cũng giống sinh viên ?

      Vừa đến trước cửa, dừng lại, trở về từ trong va ly lấy ra cái khăn quàng cổ ca rô hồng phấn kia quấn lên.

      bên đường, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là tuyết trắng xóa. Có lẽ lâu ra ngoài, thời tiết vừa mới tạnh, rất nhiều người đều ra ngoài.

      Tần Vũ Dương thấy đứa bé vừa mới học ở trong đống tuyết hưng phấn mà chạy, bất ngờ ngã xuống, bà mẹ trẻ ở đằng xa thần sắc khẩn trương chạy tới. Tần Vũ Dương hai bước nhanh tới, đỡ đứa bé lên, vẻ mặt đứa bé tinh khiết cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương phủi tuyết người cậu, cũng cười nhìn cậu, sau đó dùng tiếng hỏi cậu té có đau .

      Đứa bé giống như hiểu, lắc đầu.

      Bà mẹ trẻ tới sau khi cảm ơn với Tần Vũ Dương liền ôm lấy đứa bé, kiểm tra cậu té có bị thương hay .

      Tần Vũ Dương tiếp tục về phía trước, xa xa liền thấy được ngôi trường kia. vào sân trường, khắp nơi đều là sinh viên cùng giảng viên ném tuyết, bất đồng màu da, bất đồng ngôn ngữ, nhưng đồng dạng đều mang theo nụ cười rực rỡ.

      , liền nghe phía sau có ai đó hô to. dừng lại chút, tiếp tục về phía trước.

      Rất nhanh, chủ nhân của giọng kia đuổi kịp, người đàn ông kia hưng phấn mà giữ chặt lấy , sau đó liền bô bô tràng ngoại ngữ. Tần Vũ Dương nghe nửa ngày cơ bản xác định ta chính là tiếng Pháp, nhưng cụ thể gì đó, chút cũng nghe hiểu.

      Có lẽ thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Tần Vũ Dương, người đàn ông kia lập tức dừng lại, lại mở miệng chính là tiếng Hoa gượng gạo,“Xin lỗi, tôi quá kích động, tôi tên là Frank, tôi thấy .”

      Tần Vũ Dương suy nghĩ, chẳng lẽ phương thức bắt chuyện ở trường học vẫn cũ rích như vậy sao? cười cười, định tiếp tục về phía trước.

      Frank lập tức bối rối, càng cuống cuồng càng ràng, câu lại đến lộn xộn, Tần Vũ Dương cũng nghe hiểu. lên tiếng cắt đứt ta, có thể tiếng , tôi có thể hiểu được.”

      Frank mạnh mẽ lắc đầu, vẫn là dùng tiếng Trung trả lời, tốc độ rất chậm, vừa nghĩ vừa , được, Hàm tử , càng càng phải luyện tập nhiều, được sợ, được từ bỏ.”

      Ngữ điệu của ta rất kỳ quái, Tần Vũ Dương nghe được tên người kia, chỉ cho đó chính là tên riêng mà thôi.

      nghĩ lát còn ,“Tôi gặp qua .”

      “Xin lỗi, những năm gần đây tôi rất ít khi đến Mỹ, cho dù là đến, cũng đến thành phố này, chúng ta thể nào gặp được nhau.”

      phải, tôi thấy hình của . Ở chỗ Hàm tử đó.”

      Tần Vũ Dương đột ngột nhìn về phía ,“Ai?”

      “Hàm tử đó, tên tiếng Trung của cậu ta là Cố Mặc Hàm.”

      Hốc mắt Tần Vũ Dương lại bắt đầu nóng lên,“Cố Mặc Hàm…”

      “Tôi cùng cậu ấy là bạn cùng phòng, rất nhiều bạn bè của chúng tôi đều ở chỗ cậu ấy thấy qua hình của , Hàm tử thường xuyên nhìn hình của đến xuất thần, chúng tôi đều phải phụ nữ, mà là nữ thần, nữ thần có thể làm cho Hàm tử thất hồn lạc phách.”

      Tần Vũ Dương lau nước mắt,“Nữ thần? Vì sao?”

      biết, lúc đó Hàm tử được hoan nghênh biết bao nhiêu, cho dù là tại, trong trường còn rất nhiều người về cậu ta, con theo đuổi cậu ta rất nhiều, nhưng ai cậu ta cũng nhìn, chỉ nhìn hình của . Cậu ta còn dạy tôi câu thơ, gọi tình là cái gì rất sâu …”

      Cái người đàn ông da trắng có chút trẻ con gãi đầu dùng sức nghĩ.

      Tần Vũ Dương chậm rãi mở miệng,“Tình biết bắt tự lúc nào, chỉ biết hướng về người mà say đắm.”

      ta lập tức hô to,“Đúng, chính là câu này.”

      ta có chú ý tới vẻ khác thường của Tần Vũ Dương tiếp tục , tới cùng Hàm tử à? Cậu ta ấy mà, lâu tôi gặp cậu ta, rất nhớ cậu ta.”

      Tần Vũ Dương cúi đầu xuống, nhìn nước mắt rơi thẳng xuống.

      Bỗng nhiên Frank hưng phấn hô to,“Hàm tử!”

      Tần Vũ Dương lẩm bẩm ,“Đừng gọi, ấy , mất…”

      Bên cạnh nổi lên trận gió, tiếp đó là tiếng bước chân, sau đó ở sau lưng lại truyền tới tiếng quang quác như chim của Frank.

      Trong nháy mắt, đạo điện quang thạch hỏa nổ tung trong đầu , lập tức xoay người quay đầu lại, sau đó nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống.

      Bạn có thể tưởng tượng được cái cảm giác này ? từng cho rằng còn được gặp lại người đó cứ như vậy bất ngờ xuất ở trước mặt bạn, mừng rỡ, kích động, thậm chí còn có tia ủy khuất xông lên đầu.

      Ai đó ôm chằm sau đó đấm lên bả vai cười cùng Frank phải là Cố Mặc Hàm sao? cổ của còn quấn quanh khăn quàng cổ ca rô để ở trong nhà .

      vẫn dáng điệu ưu nhã thong dong kia, chỉ là có hơi gầy.

      Điện thoại của Tần Vũ Dương vang lên, nhận điện.

      “Alô.”

      “Vũ Dương, là tôi Liễu Vận Ca, tôi muốn cho kiện, Cố Mặc Hàm chết!”

      Tần Vũ Dương nhìn người phía xa kia, cúi đầu mở miệng,“Đúng vậy, ấy chết.”

      “Tôi mới từ chỗ Loan Hạo biết được, là ta cứu Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm bị thương rất nặng, mới vừa dưỡng tốt lên tìm …”

      Tần Vũ Dương cúp điện thoại, biết khi nào Frank rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Cố Mặc Hàm cười nhìn , ánh mặt trời kiêng nể gì cả mà chiếu người , càng tôn lên nụ cười sáng ngời mà ấm áp của , đáy mắt giữa lông mày cũng ấm áp ôn nhu, từng bước từng bước về phía , thong thả mà kiên định.

      Nước mắt xuôi xuống gò má, Tần Vũ Dương khống chế nổi bản thân, ngồi xổm người xuống khóc rống lên. Rất nhanh đôi tay rộng lớn ôm lấy , ngẩng đầu lên liền thấy được Cố Mặc Hàm, thấy được đôi mắt chứa đầy tự trách sâu sắc cùng tình nồng đậm.

      Tần Vũ Dương nhào vào trong lòng , khóc , đừng rời bỏ em nữa!”

      Cố Mặc Hàm đỡ dậy, ôm chặt, vỗ nhè sau lưng , , sau này bỏ lại em mình nữa…”

      Tần Vũ Dương khóc hồi từ từ buông ra, Cố Mặc Hàm nắm tay bao bọc trong lòng bàn tay.

      Cố Mặc Hàm chớp chớp đôi mắt hoa đào kia, vuốt ve chiếc nhẫn ngón áp út của Tần Vũ Dương, sau đó sợ hãi hô lên,“Làm sao em lại đeo chiếc nhẫn này ? Đây là mua cho người phụ nữ khác mà!”

      Tần Vũ Dương nắm chặt tay đấm , bậy! mặt nhẫn có khắc H&Y, thế nào lại là cho người phụ nữ khác! cái tên xấu xa này! Đó là cho em!”

      Cố Mặc Hàm cười to,“Sao chút khiêm tốn mà em cũng có vậy ! vẫn chờ em trả lại cho , phải dùng nó hướng em cầu hôn chứ, em nguyện ý đeo như vậy, xin lại đâu, em phải cầm nhẫn nam này đeo vào cho !”

      xong vươn tay cầm chiếc nhẫn đưa cho .

      Tần Vũ Dương thẹn quá hoá giận, nắm lấy tay cắn mạnh xuống.

      Cố Mặc Hàm vẫn cười, đường hoàng mà đắc ý.

      Cuối cùng Tần Vũ Dương vẫn tháo chiếc nhẫn xuống để Cố Mặc Hàm đeo vào cho , cũng đeo vào cho Cố Mặc Hàm.

      “Tốt rồi, tại chú rể dâu trao đổi nhẫn xong rồi, chú rể có thể hôn môi dâu.”

      Cố Mặc Hàm xong liền nâng lấy mặt Tần Vũ Dương, ấn lên môi , nhu nhu trằn trọc, tinh tế hôn lên.

      Bên cạnh vang lên thiện ý tiếng huýt sáo, Tần Vũ Dương có chút xúc động đẩy ra, vùi mặt tiến trong ngực .

      Cố Mặc Hàm hôn lên đỉnh đầu ,, dẫn em đến nhìn nơi từng sống.”

      Tần Vũ Dương ôm chặt ,! cõng em!”

      “Được!” Cố Mặc Hàm buông ra, xoay người hơi ngồi xuống,“Lên .”

      Cố Mặc Hàm cõng về phía trước, Tần Vũ Dương ôm chặt cổ , cười hì hì hỏi,“Em nặng ?”

      Cố Mặc Hàm nhìn về phía trước, từ từ mở miệng,“Toàn bộ thế giới đều ở lưng, em nặng hay nặng?”

      Nước mắt Tần Vũ Dương theo gương mặt lưu lại cổ Cố Mặc Hàm, hốc mắt cũng có chút đỏ lên.

      vài bước, bầu trời tuyết tung bay, đẹp.

      “Mặc Hàm, khi tuyết rơi, chúng ta đừng che dù, cứ như vậy thẳng, đường đến đầu bạc hay ?”

      , chúng ta nhất định . Em dám thiên trường, dám địa cửu.”

      Em dám thiên trường, dám địa cửu.

      Hai người quanh quẩn lại vài chục năm, rốt cục cũng ở bên nhau. Bọn họ nhất định sống hạnh phúc mỹ mãn, nhất định thiên trường địa cửu…

      (Hết chính văn)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :