1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhị gia nhà ta - Twentine (7c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5



      Bởi vì chuyện đó, Nhị gia phát hỏa đủ nửa tháng.

      Sau lại bởi vì quá bận, cũng quên cả tức giận.

      tại ta cơ bản chẳng thể nhìn thấy Nhị gia, mỗi ngày đều rất sớm, về lại muộn, có khi liên tục hai ba ngày mới về ngủ lần.

      Gương mặt vốn được dưỡng trắng của Nhị gia cũng trở nên đen ít.

      Chẳng qua, có điểm biến hóa khiến ta cảm thấy tốt, đó chính là Nhị gia trở nên cường tráng hơn. ra trước đây thân thể của Nhị gia cũng phải là ốm yếu, nhưng vì bị thương, thân thể xương cốt nhìn yếu rất nhiều, bây giờ mới có mấy tháng trôi qua, lưng Nhị gia lại rộng ra, lồng ngực cũng rắn chắc hơn, hai cánh tay cũng tráng kiện ít.

      Có lần Nhị gia về nhà trễ, gọi ta cùng ăn cơm, ta để ta lập tức dọn bàn, Nhị gia cần, chúng ta cứ ăn luôn ở bếp cũng được. Nhị gia ngồi ghế, cầm bát cơm ăn từng ngụm từng ngụm, ta nhìn đến ngây ngốc.

      Nhị gia buông bát, như vô ý hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

      Ta vội vàng cúi đầu, Nhị gia : “Ngẩng đầu.” Giọng của rất trầm thấp, thế nhưng giống như tức giận.

      Nhị gia hỏi: “Vì sao ngươi lại nhìn ta?”

      Đầu óc ta chợt lóe, mở miệng : “Nô tỳ thấy, thấy Nhị gia thay đổi.”

      “Ồ?” Nhị gia ăn cơm no, cả người trở nên lười nhác, nhìn ta, hỏi: “Thay đổi sao?”

      Ta đáp: “Chính là giống với trước đây.”

      Nhị gia sửng sốt, lập tức nhàng đặt tay lên đùi mình, thấp giọng : “Đích xác giống nhau.”

      Ta biết hiểu lầm, dùng sức xua tay, “ phải do… phải do thế.”

      Nhị gia nhìn ta, gì.

      Ta đành cố giải thích, “Nô tỳ thay đổi, là… là thay đổi ở những chỗ khác cơ.”

      Nhị gia hỏi: “Ở đâu?”

      Ta suy nghĩ hồi lâu, thốt ra: “Nhị gia đen hơn.”

      xong ta muốn cho mình cái tát.

      Nhị gia sửng sốt, cười ra tiếng, sờ sờ mặt mình, gật đầu : “Ừ, đen .” lại vuốt vuốt, chạm tới mảnh da chết mặt, tiện tay lột bỏ , lại : “Cũng trở nên thô ráp hơn.”

      Ta nhìn cái cằm đoan chính, nhìn gương mặt ràng của Nhị gia. mặc quần áo vải thô, ngang hông đeo đai lưng, chỉ hơi cúi người, vòng eo rắn chắc kia liền khiến quần áo trở nên căng chặt.

      Ta chợt bừng tỉnh, cảm thấy người mặc trường sam rộng thùng thình, ôm thiếu nữ xinh đẹp vui đùa thuyền hoa bên Tây Hồ năm đó giờ như chỉ tồn tại trong mộng mà thôi.

      Trong lúc ta sững sờ, Nhị gia nhìn ta, hỏi: “Ngươi cảm thấy, gia nào tốt hơn?”

      Giọng của Nhị gia cũng thay đổi, trầm thấp hơn lúc trước, cũng càng trở nên ổn trọng. Có lúc ta có loại ảo giác, như mình hầu hạ lão gia vậy.

      Nghe xong câu hỏi của Nhị gia, ta hề nghĩ ngợi, đáp: “Bây giờ tốt hơn.”

      Dường như Nhị gia khẩn trương vì điều đó, sau khi nghe ta trả lời, thả lỏng bờ vai, vươn tay sờ sờ đầu ta.

      nghỉ ngơi .”

      Ta mơ mơ màng màng về phòng ngủ.

      Lại qua thời gian, Nhị gia ra ngoài mỗi ngày nữa.

      Bởi vì mùa mưa dầm dề tới.

      Lúc đầu ta cũng chú ý tới, chỉ cảm thấy gần đây Nhị gia thường thích ở lì trong phòng. Sau đó có lần, ta ra ngoài tiểu đêm, trong tiếng mưa rơi lộp độp, lại nghe thấy trong phòng Nhị gia có động tĩnh.

      Ta lặng lẽ tới gần, đứng ở cửa sổ nghe, là tiếng của Nhị gia. Tiếng kêu đó quá đau khổ, thế nên ta nhất thời biết nên làm cái gì bây giờ.

      Ta để ô qua bên, chọc cái lỗ cửa sổ, nhìn vào.

      Trong căn phòng tối đen, Nhị gia co người lại, hai tay ôm chân của mình, trong miệng cắn chăn, gầm từng trận.

      Bên ngoài mưa vẫn rơi, gió lạnh thổi vào trong phòng, chợt Nhị gia ngẩng đầu lên.

      Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt lên đau đớn, mặt giống như bị mắc mưa. Thấy ta, cũng lấy lại tinh thần, hai mắt rã rời.

      Đầu óc ta trống rỗng, quay đầu lại xông ra ngoài. Ta kịp bung ô, cũng mặc thêm áo khoác, chạy đến hiệu thuốc, đập cửa rầm rầm.

      Tiểu nhị của hiệu thuốc lúc ra như muốn đánh người, nhưng nhìn thấy bộ dạng của ta, lại run run lui về sau bước. Ta biết mình thoạt nhìn cũng khác gì nữ quỷ là mấy.

      Lão lang trung tỉnh dậy khỏi mộng đẹp, tính tình khó chịu, ta quỳ xuống, dập đầu trước mặt ông ấy, năng lộn xộn, chỉ biết lặp lại câu cầu xin ông ta, cầu ông ta cứu Nhị gia ta. Nửa nén hương qua , cuối cùng ông ta cũng kê phương thuốc, cầm bao thuốc đưa cho ta.

      Ta sợ thuốc bị mưa xối ướt, liền bọc vào quần áo mình, chạy như điên về nhà.

      Sắc thuốc xong, ta cẩn thận từng li từng tí bón thuốc cho Nhị gia.

      Sau đó, Nhị gia vốn trở nên cường tráng trong mắt ta, lại giống như đứa trẻ yếu đuối, ngã vào lòng ta ngủ thiếp .

      Hôm sau, Nhị gia đỡ hơn.

      nhìn ta, lâu gì.

      Tối hôm qua lăn qua lộn lại nhiều lần như vậy, quần áo ta đến giờ vẫn còn ướt, tóc dán từng vạt da đầu, đầu gối và trán bùn máu lẫn lộn.

      Có lẽ do vết thương, mắt Nhị gia hơi đỏ hoe.

      vẫy vẫy ta, thấp giọng : “Tới đây.”

      Người ta dơ dáy muốn chết, dám qua, đành với Nhị gia, ngài để nô tỳ thay đồ trước .

      Nhị gia nhìn ta, đôi môi phát run, cuối cùng lại gật gật đầu.

      Càng lúc ta càng hiểu Nhị gia.

      Sau đó, Nhị gia khỏi bệnh rồi, con người lại bắt đầu trở nên linh hoạt.

      Lúc này, Đại gia cũng trở về.

      Đại gia lúc trở về còn thảm hại hơn nhiều so với Nhị gia khi bị thương. được Nguyên Sinh dìu, tiều tụy vào nhà. Ta bị hoảng sợ, Nguyên Sinh kéo ta qua bên, giọng : “Đại gia bị người ta lừa, tiền vốn bị lừa hết còn gì cả.”

      xong, nhìn chung quanh, kỳ quái : “Ôi? Sao trong nhà lại thêm nhiều thứ thế này?”

      Ta nhịn được thẳng sống lưng, : “Nhị gia mua!”

      Nguyên Sinh thất kinh.

      Ta đem tình mấy tháng nay kể lại với Nguyên Sinh, hai trong mắt của Nguyên Sinh trừng đến nỗi thiếu chút nữa là rơi ra ngoài. Vừa định gì đó, Nhị gia từ bên ngoài trở về, thấy ta và Nguyên Sinh đứng trong góc chuyện, trong nháy mắt mặt tái .

      Ta vội vàng vỗ vỗ tay Nguyên Sinh, ý bảo chủ tử tới, đừng chuyện nữa.

      Nhị gia nhìn thấy xong, mặt lại càng thêm tái.

      Thế là hậu quả của việc chuyện phiếm sau lưng chủ tử chính là, buổi tối Nguyên Sinh có cơm ăn.

      Vì sao ta lại có?

      Ta cũng biết.

      Nhị gia biết Đại gia bị lừa, sắc mặt cũng khó coi, kêu Đại gia vào phòng, chuyện cả buổi sáng.

      Lúc ra, thái độ chuyện của Đại gia với Nhị gia giống như trước đây khi với lão gia vậy.

      Ta đứng xa xa nhìn, Nhị gia mặc dù thấp hơn người khác nửa, thế nhưng ta vẫn cảm thấy người chúng ta cần ngửa đầu nhìn chính là Nhị gia.

      Sau đó, Đại gia liền ở nhà, đổi lại là Nhị gia ra ngoài.

      Cứ như vậy, suốt hai tháng.

      Dần dần, trong nhà cũng phát sinh biến hóa.

      Vào cuối năm, chúng ta chuyển sang nhà mới, mặc dù lớn bằng Dương phủ trước đây, nhưng cũng rộng rãi thoáng mát ít, lại có thêm ít hạ nhân, chỉ tiếc lúc chuyển nhà, lại có Nhị gia.

      biết lúc Nhị gia gì với Đại gia, Đại gia lại cho ta làm việc, trái lại thường xuyên cho ta rất nhiều đồ mới.

      Nguyên Sinh : “Ngươi hết khổ rồi.”

      Ta hiểu như thế là có ý gì.

      Lại sau đó, Nhị gia trở về lần, nhưng lại vào ban đêm, trời còn chưa sáng liền . Sau khi ta thức dậy, Nguyên Sinh với ta, Nhị gia đợi ở trong phòng ngươi đêm.

      Ta biết vì sao Nhị gia lại gọi ta dậy.

      Lại qua hơn nửa năm, Nhị gia lại trở về.

      Lần này trở về, toàn bộ thành Hàng Châu đều bàn luận về Nhị gia.

      Bọn họ gọi Nhị gia bằng danh hiệu – “ nửa tài thần”.

      Ta nghĩ tài thần tài thần là được rồi, vì sao còn thêm nửa vào.

      Chẳng qua đối với chuyện này Nhị gia cũng hề quan tâm.

      Lúc trở lại chính là cuối thu, ta quét dọn viện. Mặc dù quản gia cho ta làm việc, nhưng ta vẫn nhớ kỹ bổn phận của mình là nha hoàn, mỗi ngày đều phải làm việc mới có thể ngủ. Ta quét lá cây rụng mặt đất, quay đầu lại, thấy người ngồi ghế đá ở đằng kia.

      Ta cũng biết Nhị gia ngồi đây từ lúc nào, thậm chí trong tay còn cầm bình trà.

      mặt chiếc áo trong bằng tơ lụa, bên ngoài là áo choàng màu đen, tóc bó cao, ngón cái mang nhẫn ngọc bích xanh lục, mặc dù vô cùng đơn giản, nhưng lại quý khí nên lời.

      Ta : “Nhị gia ngài về rồi.”

      nhàn nhạt ừ tiếng, vẫn cứ nhìn ta.

      Ta nhìn chung quanh, : “Nô tỳ tìm quản gia.”

      cho ta , với ta: “Tới đây.”

      Ta tới, Nhị gia nhìn cái chổi trong tay ta, hỏi: “Đây là cái gì?”

      ra Nhị gia vẫn còn thích hỏi mấy cái vấn đề này.

      Ta : “Là cái chổi.”

      Nhị gia hời hợt , “Ném .”

      thể ném lung tung trước mặt chủ tử, ta liền đem chổi để qua bên. Sau đó cung kính đứng ở bên người Nhị gia.

      Nhị gia dưới nhìn ta phen, mới : “Tối nay thay bộ đồ khác, cùng gia ra ngoài.”

      Ta dạ.

      Đợi đến tối, khi ta đứng trước mặt Nhị gia, Nhị gia sắc mặt cứng ngắc với ta: “Ta có bảo ngươi phải thay từ bộ đồ rách rưới này sang bộ đồ rách rưới khác.”

      Ta a tiếng, do dự định quay về thay lại, Nhị gia xua tay : “Khỏi cần, thôi.”

      Bên Tây Hồ vô cùng náo nhiệt, ta nhìn từng chiếc thuyền đẹp đẽ trong hồ kia đến ngây người, Nhị gia dẫn ta lên cái lớn nhất trong số đó. Còn chưa lên thuyền, bên trong có người ra nghênh đón, cười đến mắt cũng chẳng thấy đâu.

      “Ai ôi, Nhị gia, chúng ta trông ngài mãi đây.” Vài người nghênh Nhị gia vào thuyền, ta theo ở phía sau.

      Đây là lần đầu tiên ta lên thuyền hoa đấy, bên trong sa hoa lại sáng rực, bày đầy trang sức vàng xanh rực rỡ. Trong thuyền kê hai cái bàn, có ít ca cơ xinh đẹp đánh đàn ca hát.

      Ta liếc mắt cái, nha hoàn sai vặt trong thuyền đều cung kính đứng bên, ăn mặc tuyệt hề lôi thôi lếch thếch.

      Rốt cuộc ta cũng biết vì sao Nhị gia lại bảo ta thay quần áo, lại lại khiến mất mặt nữa rồi.

      Mặc dù mất mặt, nhưng bổn phận nha hoàn cũng phải hoàn thành, ta đứng vào hàng với nha hoàn sai vặt khác, cung kính cúi đầu chờ gọi.

      Lúc ta nhìn qua, lại thấy mấy tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn ta đầy kỳ quái.

      Quả nhiên, ta thích hợp xuất ở đây mà. Ta có chút áy náy nhìn về phía Nhị gia, đúng lúc đó Nhị gia cũng nhìn ta, ánh mắt rất kỳ quái, dường như , ngươi đến đó làm gì vậy.

      nhấc tay lên, “Tới đây.”

      Ta còn cách nào khác, ra đứng ở phía sau .

      Nhị gia vẫn chưa chịu xong, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh .

      Ta hiểu.

      Nhị gia ngay cả thở dài đều lười làm với ta, nam tử ở bên cạnh biết sát ngôn quan sắc, liền vội vã cười với ta: “Hầu nương, mau ngồi xuống .”

      Hầu nương?

      Ta đờ mặt ngồi xuống.

      -oOo-
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6



      Đêm đó trôi qua cách khó hiểu.

      nhiều người cung kính cười với ta, còn có ít nha hoàn gắp đồ ăn cho ta nữa.

      Ta muốn rằng ta và các ngươi đều là nha hoàn giống nhau, các ngươi đừng có gắp đồ ăn cho ta nữa.

      Nhưng ta dám , trường hợp này, ngay cả cơm ta đều ăn vô, sao còn dám chuyện.

      Từ đầu tới cuối Nhị gia đều ngồi ở bên, cười xã giao với mọi người xung quanh. Nhị gia mặc dù cười, thế nhưng chút lỗ mãng, trái lại thập phần trầm ổn, người xung quanh chuyện với đầy cung kính, mà cũng hề tỏ ra kiêu ngạo.

      Bọn họ cái gì, ta nghe nhưng lại hiểu.

      Sau đó, qua ba tuần rượu, người từ bàn khác bỗng tới đây, đến trước mặt Nhị gia, quỳ ‘phịch’ xuống đất.

      Ta tập trung nhìn vào, ôi kìa! Đây chẳng phải là cái gã công tử bao vây Nhị gia, lại còn đánh ta lúc trước đó sao.

      quỳ mặt đất, sống lưng cong. Nhìn qua có vẻ như uống nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng. nhìn Nhị gia, : “Dương nhị gia, ta biết hôm nay ngươi mời ta đến là có ý gì, nhưng có câu, ta thể !”

      Ngươi muốn , la hét gì chứ.

      Nhị gia bình tĩnh nhìn , : “.”

      Người nọ kích động đến lỗ mũi nở to ra, lớn tiếng: “Lúc trước Nhị gia gặp nạn, Vương gia ta đưa tay giúp đỡ, Vương Chí ta lại còn lợi dụng ném đá xuống giếng là đúng. Bây giờ Nhị gia phát đạt, chưởng quản thương lộ của cả nửa Giang Nam, trợ giúp lại Vương gia ta cũng là lẽ dĩ nhiên! Thế nhưng –!!”

      Vương Chí uống quá nhiều, người trong thuyền đều nhìn , nhìn chằm chằm vào Nhị gia, : “Thế nhưng! Vương Chí ta hối hận –!” Trong giọng của thậm chí lẫn tiếng nức nở, “Ta hối hận! Năm đó ngươi ở Quế Hoa lâu say rượu gây , cắt đứt mái tóc dài của thê tử ta, tròn nửa năm thê tử ta dám ra ngoài, cũng chưa từng nở lấy nụ cười, ngươi, ngươi còn nhớ –?!”

      Ta im lặng, len lén liếc mắt nhìn Nhị gia, Nhị gia lại có biểu tình gì cả.

      Sau cùng Vương Chí hét to câu: “Cho nên ta hối hận! Dương Nhất Kỳ, Vương gia chúng ta làm ăn buôn bán , trợ giúp của ngươi làm sao có thể sống –!”

      Cuối cùng Nhị gia mới mở miệng.

      “Vậy bây giờ, sao ngươi phải quỳ trước ta?”

      Tất cả mọi người im lặng, Vương Chí cũng im lặng.

      Nếu cần trợ giúp, quỳ làm gì.

      Vương Chí gập người khóc lớn, người thuyền đều nhìn .

      Nhị gia đẩy ghế ra, đứng mặt đất. dùng nạng, tay chống bàn, tay đỡ vai Vương Chí.

      “Đứng dậy .”

      Vương Chí động đậy.

      Nhị gia lại dùng sức, “Vương công tử, đứng dậy .”

      Vương Chí ngẩng đầu nhìn Nhị gia, rốt cuộc đứng dậy.

      vừa đứng lên, Nhị gia lại thành người thấp nhất thuyền. Có người định qua đây dìu về chỗ ngồi, Nhị gia lại lắc đầu, tự mình rót ly rượu, xoay người, thấp giọng với mọi người:

      “Các vị, hôm nay mời các vị đến đây, có người lúc trước quen ta, cũng có người mới quen. Có người từng giao ân tình, cũng có người từng kết thù hận. Chén rượu này, ta kính những người từng giao ân.”

      Nhị gia uống cạn ly rượu, xong ném cái chén , tự mình tới trước bước, ngẩng đầu rồi :

      “Cái dập đầu này, ta dập trước những người từng kết thù hận.”

      Lời vừa dứt, ai kịp phản ứng, Nhị gia cúi đầu, trán đụng xuống tấm ván dưới thuyền, ‘cộp’ tiếng. chỉ còn nửa đùi, cái đụng đầu này dễ làm chút nào.

      Tất cả mọi người đều sợ ngây người, trong đó có ta.

      Ai dám nhận cái dập đầu này của Nhị gia chứ, đừng ta chỉ là đứa nha hoàn, người ngồi ở đây đều có việc cầu Nhị gia, cũng dám nhận, vội vã nhao nhao đứng dậy. có ai ngờ đến tình huống như vậy, cho nên cũng dám mở miệng.

      Nhị gia đứng dậy, thần tình vẫn như trước hề thay đổi, lại rót ly rượu, với mọi người: “Ta Dương Nhất Kỳ giao dịch làm ăn, chỉ dựa vào ba điều –!”

      “Can đảm, đầu óc, và chữ tín.” Giọng Nhị gia trầm ổn, ánh mắt trong trẻo. “Lúc trước ta phạm nhiều sai lầm, cho nên trời mới trừng phạt ta. Nếu chư vị chịu cho ta cơ hội, tin ta lần, vậy sau này mọi người có phúc cùng hưởng, có tiền cùng nhau kiếm, Dương Nhất Kỳ tuyệt đối bạc đãi mọi người.”

      Nhị gia chính là Nhị gia, rất biết năng, chỉ cần mấy câu, dưới chỗ ngồi có mấy người phải khóc.

      “Về phần ngươi.” Nhị gia nhìn về phía Vương Chí, ngón tay mang chiếc nhẫn ngọc chỉ về phía ta, thấp giọng : “Ngươi còn nhớ nàng ?”

      Vương Chí nhìn ta, gật đầu.

      Nhị gia thản nhiên : “Cho nàng ba cái dập đầu, cầu xin nàng câu ‘ có việc gì’, chuyện ngày ấy xem như qua.”

      Vương Chí tới trước mặt ta, ‘phịch’ tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái, ta hoảng loạn nhìn Nhị gia, Nhị gia tỏ vẻ gì cả. Ta thử : “ , có việc gì đâu.”

      Vương Chí đứng dậy, Nhị gia hướng gật gật đầu.

      đường trở về, Nhị gia kêu ta vào trong kiệu, : “Uất ức cho ngươi.”

      Ta khiếp sợ, đây vẫn là lần đầu tiên ta được công tử người ta dập đầu, ta uất ức. Nhị gia cười, : “Tới đây ngồi .”

      Ta ngồi sát vào chút, dám ngẩng đầu nhìn Nhị gia, vẫn cứ cúi đầu. Nhị gia : “Ngươi cứ hay cúi đầu, nhìn cái gì đấy?” Ta lung tung: “Nhìn nhẫn.” Nhị gia gỡ cái nhẫn ra, bỏ vào tay ta, “Ngươi thích cái này? Cho ngươi.”

      Ta nào dám nhận, lắc đầu : “Nô tỳ chỉ, chỉ nhìn nhìn thôi ạ.”

      Nhị gia kéo tay ta qua, đem nhẫn thả vào tay ta. màu xanh biếc, vẫn còn mang theo hơi ấm người Nhị gia. Ta cầm ở trong tay, dám tiếp nữa.

      Lần này Nhị gia trở về, liền ở lại nhà. Nhị gia chuyển sang ngôi nhà lớn hơn, khác Dương phủ lúc trước là mấy. Phu nhân và các tiểu thư cũng được đón trở về. Trong phủ loáng cái trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

      Người lúc trước được để ý nhất là Nhị gia, bây giờ là chủ nhân trong phủ, trừ bỏ phu nhân, mọi người khi gặp đều phải tôn xưng tiếng ‘lão gia’.

      Sau đó, quản gia lại chiêu thêm mấy tiểu nha hoàn vào. Ta vừa nhìn liền biết, đây là để đưa vào viện Nhị gia.

      Ngày đó ta ngồi trong sân lâu, nhìn mặt trăng phát ngốc.

      Ta thử tính toàn, trong tay mình có bao nhiêu ngân lượng.

      Tính cả nửa ngày, cuối cùng lại ra kết quả khiến ta mừng rỡ. ra mấy năm qua, ta tích lại cũng xem như người giàu có.

      phải, là phú hầu.

      Tiếp qua mấy ngày, ta bắt đầu đổi tiền thành ngân phiếu, đem xiêm y trang sức mà Nhị gia cho trước đây đổi thành bạc vụn. Chỉ có cái nhẫn ngọc kia, xinh đẹp như vậy, làm thế nào ta cũng thấy tiếc, cho nên để vào trong bọc.

      Khế ước bán thân của ta vẫn còn ở chỗ phu nhân, ta liền tìm phu nhân, nguyên do với bà, rồi đưa tiền cho bà ấy, muốn bà trả thân tự do cho mình.

      Phu nhân nhìn ta, giọng : “Khế ước bán thân đó đâu còn nữa, năm đó khi gặp chuyện may, sớm thất lạc.”

      Ta ngẩn ra, sau đó : “Vậy nô tỳ đây, sau này phu nhân hãy bảo trọng thân thể.”

      Phu nhân gì, ngồi ở trong đình, cúi đầu lau nước mắt.

      Điều này khiến ta cũng đành, ta qua đỡ bà ấy, : “Phu nhân người đừng khóc.”

      Phu nhân khóc nức nở, : “Kỳ nhi đáng thương của ta…”

      Nhị gia?

      Ta hỏi: “Nhị gia làm sao ạ?”

      Phu nhân lắc đầu, cứ lẩm bẩm: “Kỳ nhi đáng thương của ta, Kỳ nhi đáng thương của ta…”

      Ta cũng biết rốt cuộc vì sao bà ấy lại khóc, ta với bà ấy: “Phu nhân, người đừng khóc, Nhị gia chúng ta bây giờ rất tốt.”

      Phu nhân mặc kệ ta, cứ ngồi khóc mình. Ta dỗ được, đành thở dài, xoay người chuẩn bị rời .

      Ta vừa quay người lại, thấy Nhị gia chống nạng, đứng cách đó xa, nhìn chằm chằm vào cái bọc trong tay ta. Lão quản gia nơm nớp sợ hãi đứng bên, toàn thân run run.

      Ta tới thỉnh an, : “Nhị gia, nô tỳ phải rồi.”

      Nhị gia cười cười với ta, : “Tốt lắm.”

      Ta sửng sốt, lập tức có chút vui. như thế nào ta cũng coi như là người đồng cam cộng khổ với ngài rất nhiều năm qua, mặc dù chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng cũng đến múc phải dùng cái giọng điệu này chứ.

      Đương nhiên, ta cũng dám biểu bất mãn của mình, với Nhị gia: “Vậy, Nhị gia bảo trọng.”

      xong, ta lướt qua bên cạnh , được khoảng xa, mới lén quay đầu lại, Nhị gia vẫn còn đứng đó, mà quản gia quỳ gối bên cạnh Nhị gia, biết cái gì.

      Ta cứ cảm thấy, lưng Nhị gia có chút cong.

      Sau đó ta lập tức lắc đầu.

      Sao có thể chứ.

      Ta mướn tiếc xe bò, chuẩn bị trở về quê cũ.

      Kết quả chưa được ba ngày, liền bị quản gia chặn lại.

      Ông ta nhìn thấy ta mà như nhìn thấy mẹ ruột mình, nhào tới quỳ xuống. Toàn bộ người trong khách điếm đều nhìn về phía này. Ông ta : “ nương à, trở về –! Cầu mau trở về !”

      Ta hỏi: “Ông làm sao vậy?”

      Quản gia năng lộn xộn hồi lâu, cuối cùng ta mới tổng kết thành câu –

      Nhị gia bị bệnh.

      Ta là xe bò trở ra, xe ngựa trở lại. đường về ta với quản gia, “Mới có ba ngày, ấy thế nào liền bị bệnh rồi?”

      Quản gia vẻ mặt u sầu, “Ôi, là ta đa , là ta đa .”

      Đáp phi sở vấn, ta lại : “Rốt cuộc là bệnh ra sao?”

      Quản gia thở dài dài, với ta những lời thâm sâu:

      nương, Nhị gia trong lòng có khổ a.”

      Ta thèm hỏi nữa.

      Trở lại phủ, tất cả mọi người đều nhìn ta chằm chằm, ta rụt cổ vào viện Nhị gia, quản gia đưa đến cửa viện, liền lui ra.

      Viện rất lớn, nhưng lại bóng người.

      Trong lòng ta có chút oán giận quản gia, uổng công ông chiêu nhiều nha hoàn như vậy, sao ngay cả người hầu hạ cũng có.

      Ta đến trước phòng Nhị gia gõ gõ cửa, : “Nhị gia, ngài ở trong đó sao?”

      Bên trong có tiếng đáp lại.

      Ta sợ gặp chuyện may, trực tiếp đẩy cửa ra.

      Trong phòng, Nhị gia mặc áo ngủ, nhắm mắt nằm ở giường. Ta mới nhìn thấy trong lòng liền xót xa, giả, là bị bệnh .

      Ta qua, giọng : “Nhị gia, ngài cảm thấy sao rồi, để nô tỳ cho người mời đại phu.”

      Nhị gia chậm rãi mở mắt ra, nhìn ta, giọng khàn khàn: “Ngươi còn quan tâm đến chuyện sống chết của ta làm gì.”

      Ta há miệng, lại gì.

      Ta biết phải gì.

      Nhị gia vươn tay, ta theo bản năng nắm lấy. Bàn tay Nhị gia rất lớn, đó đầy vết chai thô cứng. Ta biết trước đây tay của lão gia ra sao, có phải cũng giống như Nhị gia, nhận hết bao sương gió hay nữa.

      Tay kia của che hai mắt của mình, thanh khàn khàn, :

      “Tiểu Hầu Tử, đừng có được ? Ngươi rồi, gia liền chịu nổi…”

      Kiếp này, Nhị gia câu khiến ta khó chịu nhất, chính là câu này. So với lúc trước, khi bị đánh đá, còn đau hơn nhiều.

      -oOo-
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7



      Thế nhưng ta lại với : “Nhị gia, ta thể ở lại được.”

      Tay Nhị gia vẫn che mắt, nghe xong lời ta , mở miệng, cũng buông tay ra.

      Ta tiếp: “Nhị gia, ngài nên đem những điều cần phân phó với quản gia cả , nếu sợ rằng ông ấy thể hầu hạ ngài chu toàn được.”

      Nhị gia vẫn động đậy.

      Ta liền tự mình làm chủ, gọi quản gia vào, quản gia nắm tay, đứng ở bên.

      Ta với ông ấy: “Quản gia, những điều ta sắp xin ông nhớ kỹ chút.”

      Quản gia gật đầu bảo được, “ nương muốn gì?”

      Ta : “Chân Nhị gia đỡn hơn nhiều rồi, thế nhưng khi vào ngày mưa dầm thường xuyên bị đau, ông nên chuẩn bị khăn ấm trước để đắp lên. Có tiệm thuốc bắc, tên là ‘Hồi Xuân đường’, mặc dù chỉ là hiệu thuốc , nhưng lang trung ở đó có tay nghề rất tốt, hơn nữa mấy năm nay vẫn là người chăm sóc chân cho Nhị gia, có vấn đề gì có thể tìm ông ấy.”

      “Cái ống trúc để gắn vào chân kia ba tháng phải đổi lần, thợ ở phương mộc ngay cửa thành biết làm cái này, vải để bao chân nên dùng tơ lụa, dùng vải thô tốt hơn. Quần áo của Nhị gia phần dưới nách nên làm dày hơn lớp, còn quần ta để lại ở chỗ phu nhân rồi.”

      “…”

      “Nhị gia ăn uống kiêng cử gì, nhưng khẩu vị của hơi mặn, lão lang trung bảo được ăn đồ cay độc, cho nên ông hãy bảo phòng bếp tận lực đừng bỏ ớt vào được.”

      “Buổi tối ông nên chú ý nhiều hơn chút, có đôi khi Nhị gia ngủ yên, thích ngồi trong sân uống rượu. Chẳng qua uống nhiều, ông cũng đừng quấy rầy , chỉ cần lén tránh ở phía sau trông chừng, đừng để cho bị thương là… Quản gia?”

      Ta vừa mới mấy câu, nhìn thấy quản gia lão lệ tung hoành, quỳ xuống đất.

      nương à –”

      Ta biết rốt cuộc quản gia xảy ra chuyện gì, trước đây lão gia còn sống ta cũng biết ông ta lại thích khóc như vậy.

      Ta quay đầu, định nhờ Nhị gia an ủi ông ta mấy câu, nhưng Nhị gia vẫn giữ nguyên tư thế, hề động đậy. Trong nháy mắt ta cảm thấy dương như mình trở về mấy năm trước, khi Nhị gia mới bị thương được đón về tới nhà, bộ dáng kia hệt như sống ra sống, chết cũng chẳng ra chết.

      Ta lắc lắc người Nhị gia, : “Nhị gia, ngài làm sao vậy?”

      Nhị gia động đậy, bàn tay đắp lên mắt, chỉ để lộ cái miệng mím chặt.

      Quản gia ở bên : “Từ lúc nương rồi, ngày nay lão gia ăn gì cả.”

      Ta mở to mắt, hỏi Nhị gia: “Sao Nhị gia lại ăn gì cả?”

      Quản gia dập đầu cái, sau đó đứng dậy, : “ nương, ta già rồi, thể nhớ nổi mấy thứ đó, vẫn nên tự mình nhớ hơn.” xong ông ta liền ra.

      Ta sợ ngây người, như vậy mà cũng làm quản gia được sao?

      “Tiểu Hầu Tử…” Nhị gia mở miệng, ta vội vàng tập trung chú ý vào . Ta : “Nhị gia, ngài có muốn ăn chút gì , để nô tỳ gọi người làm.”

      Nhị gia như nghĩ ngợi, rồi : “Mì.”

      “Được! Ngài chờ chút.”

      Ta nhanh xuống bếp làm bát mì, dọc đường trở về, tất cả mọi người đều nhìn ta, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Ta bị luồng nhiệt này lây nhiễm, thầm nghĩ mặc kệ dùng cách gì, đều phải đút hết bát mì này cho Nhị gia mới được.

      Ta lại nhớ đến trước kia khi Nhị gia chịu ăn, còn buộc ta phải dùng tới sức mạnh.

      tại được, cánh tay kia của Nhị gia, sờ cái thôi là ta nát bấy.

      Nhưng mà lần này Nhị gia lại đặt biệt phối hợp, ta bưng mì qua, gắp hai đũa liền hết trơn.

      Nhìn có sức lực ăn, trong lòng ta rất khoan khoái.

      Nhị gia ăn xong, nhìn vào cái bát, thấp giọng hỏi: “Ngươi còn nhớ thời gian trước đây khi chúng ta ăn mì ?”

      Ta nhớ, khi đó về nhà vào ban đêm, buổi tối chúng ta thường cùng ngồi trong phòng bếp ăn mì sợi. tại mặc dù vẫn là ăn mì, nhưng cái bát này lại là bát ngọc.

      Nhị gia : “Mấy ngày nay ngươi rồi, ta vẫn nhớ đến bát mì này.”

      Ta : “Nếu Nhị gia thích ăn mì, liền bảo quản gia làm cho ạ.” Để mình đói có gì tốt chứ.

      Nhị gia cười khổ tiếng, : “Có đôi khi, ta biết là ngươi ngu , hay là giả ngu nữa.”

      Ta chuyện.

      Nhị gia dựa vào đầu giường, giọng : “Năm đó có lần đến Giang Tô, đụng phải trận mưa lớn, thương đội bị kẹt trong núi ra được.”

      Ta biết vì sao Nhị gia bỗng nhiên đề cập đến chuyện này với ta, nhưng mà ta vẫn im lặng nghe.

      Nhị gia vỗ vỗ chân mình, nhìn ta, :

      “Khi đó gia bị mất cái ống trúc, cứ như vậy mà . Buổi tối tránh trong cái sơn động, lạnh đến chết người. Mọi người sợ cứ như vậy mà chết tại đó, liền chuyện phiếm để động viên nhau. Lúc đó người ngồi bên cạnh ta liền hỏi, ‘Ngươi như vậy, sao lại còn làm gì.’ Ta với ta phải kiếm tiền. Người nọ cười, ‘Cũng đúng, nếu vì tiền, ai lại muốn khổ cực ra ngoài như vậy chứ.’ Ta lại với , ta kiếm tiền, nhưng phải vì tiền. hỏi ta có ý gì…”

      Nhị gia hồi tưởng lại, nhàng đỡ chân mình, giọng rất bình tĩnh.

      “Ta cho biết, sau khi ta mất chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn muốn sống nữa. Thế nhưng có ngày ta chợt phát , đời này còn có người, chịu vì kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng qua người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ vậy mà chết , nàng kia phải làm sao bây giờ.”

      “Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó, vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải lên, phải làm người người khác. Dù ta chỉ còn nửa, ta vẫn phải nâng nàng lên cao.”

      “Cho nên khổ cực gì ta cũng có thể chịu được, ta ở bên ngoài nắng hai sương, màn trời chiếu đất, uống gió lạnh ăn cát nóng, nhưng chỉ cần nàng được ở trong thành Hàng Châu hưởng phúc, trong lòng ta liền thoải mái, con đường này vẫn có thể tiếp tục tới.”

      biết từ lúc nào, hai viền mắt của Nhị gia đỏ lên, đỏ đến nổi ta dám nhìn dù chỉ là lần.

      “Tiểu Hầu Tử…” kéo tay ta, cúi người xuống, ở cạnh gò má của ta : “Nàng biết kiếp này, chuyện ta hối hận nhất là gì ?”

      Ta dùng sức lắc đầu, biết, ta biết cái gì cả.

      Nhị gia run run : “Là nhớ được nàng.”

      nắm lấy tay ta, đưa tới trước ngực , nước mắt nóng hôi hổi rơi lên cổ tay ta, ta cảm thấy ngực mình khó chịu muốn chết.

      “Chuyện gia hối hận nhất, chính là nhớ được nàng.” nắm tay ta vỗ vào lồng ngực của mình. “ ràng nàng ở trong viện của ta hai năm trời, nhưng ta lại hề nhớ tới nàng. Ta thậm chí có thể nhớ trong viện có bao nhiêu ngọn núi giả, bao nhiêu cái ao, nhưng ta lại thể nhớ ra nàng. Nàng hãy là nàng gạt ta , nàng từng ở trong viện sao?”

      Đột nhiên, ta cảm thấy mình uất ức muốn chết, khóc lớn đáp: “Ta gạt ngài, ta từng ở đó! Từng ở đó –!”

      Thoáng cái, Nhị gia ôm lấy ta, thấp giọng : “Nàng gạt ta, ta biết nàng gạt ta. Cho nên bây giờ gia mới gặp phải báo ứng. Lúc trước có nàng, gia nhìn thấy, tại gia muốn nhìn, nàng lại muốn . Tiểu Hầu Tử, nàng còn muốn để gia sống sao?”

      Ta khóc hu hu, mùi vị người Nhị gia rất dễ chịu, sạch , lại có chút ấm áp. Ta khóc hồi lâu, liền nằm trong lòng Nhị gia ngủ luôn.

      Lúc tỉnh lại, phát Nhị gia cũng ngủ, nghiêng người, bao lấy ta.

      Ta vừa mới động đậy, tay Nhị gia căng cứng, mở mắt ra.

      Ta là con khỉ hoa cúc, lần đầu tiên tỉnh dậy trong lòng của nam nhân, ta giãy dụa, muốn giữ gìn thuần khiết của mình.

      Cánh tay Nhị gia như vòng thiếc, ta giãy thế nào cũng ra, ta Nhị gia ngài mau buông ra. Nhị gia nhìn ta, mặt chút thay đổi : “Thả ra nàng lại chạy nữa, đến khi đấy để gia bò đuổi theo sao?”

      Ta động nữa.

      Dù sao vòng tay của Nhị gia cũng rất ấm.

      Nằm hồi, ta giọng : “Ta làm thông phòng nha hoàn đâu.”

      Nhị gia ở đỉnh đầu ta giọng cười, hỏi: “Vì sao?”

      Ta đáp: “Thông phòng nha hoàn cũng bị giẫm chân…” Trước đây ta toàn nhìn thấy như thế.

      Có lẽ Nhị gia nghe hiểu thâm ảo trong lời ta , nghĩ lát, lại hỏi: “Nàng là, ta đánh nàng?” xong, lại lập tức tiếp: “Lúc trước ta cũng đánh những nha hoàn thông phòng khác.”

      Ta gật đầu, “Đúng vậy, Nhị gia toàn đánh ta.”

      Cánh tay Nhị gia cứng đờ, “Cái gì?”

      Ta ngẩng đầu lên nhìn , kể lại những chuyện tình trước kia lần cho nghe. Nhị gia mặt đen như đáy nồi, cắn răng : “ có khả năng! Ta thể nào đánh nàng được!”

      Ta thấy Nhị gia tin mình, lại đem những chuyện khác kể lại tỉ mỉ lần nữa. Cái gì mà đá người này, đẩy người này, tát tai này. Nhị gia càng nghe mặt lại càng đen, cuối cùng toàn thân run run ngồi dậy, ánh mắt nhìn ta lại mang theo vẻ sợ hãi.

      “Cho nên… Cho nên nàng hận ta đúng , ta từng đánh nàng, nàng hận ta đúng …” Đây là lần đầu tiên ta thấy Nhị gia hoảng loạn như thế, xoay người, ta tưởng là định chống nạng đâu, kết quả lại trực tiếp xuống.

      Ta kêu tiếng Nhị gia, ngã dập xuống đất.

      Ta lao xuống giường, thấy chân bị đụng trầy da. Định ra ngoài tìm thuốc trị thương, Nhị gia lại kéo tay ta lại.

      “Nàng đừng , tiểu Hầu Tử, nàng đừng .” Nhị gia nằm bò mặt đất, cũng để ý gì đến vẻ ngoài, siết chặt lấy tay ta. “Nàng có thể đánh trả, nàng cứ đánh ta , đánh trả .”

      Cuối cùng ta cũng biết làm sao vậy.

      Ta ngồi xổm xuống, đỡ vai Nhị gia, dìu lên giường.

      Ta với : “Nhị gia, chuyện lúc trước đều trôi qua, ngài nên quên .”

      Nhị gia cúi đầu, thần sắc rất đau khổ.

      Cái đầu khỉ ngu dốt của ta chợt lóe lên tia sáng, cảm thấy đây là cơ hội tốt, vội vàng : “Nhị gia ta muốn làm thông phòng nha hoàn đâu.”

      Nhị gia vẫn cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Vậy thông phòng phu nhân có làm ?”

      Ta sửng sốt, thông phòng phu nhân là cái gì?

      Ta cẩn thận hỏi , “Nhị gia, vậy thông phòng phu nhân này… có mấy người?”

      Nhị gia chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ta, hung ác : “Lúc trước Dương phủ có mấy phu nhân?!” Ta nghĩ ngợi, đáp: “Chỉ có mình phu nhân là phu nhân ạ.”

      Ta tự làm mình rối bời luôn rồi.

      Sau đó ta bỗng tỉnh ngộ lại, Nhị gia đây là làm gì đây?

      Nhị gia nhìn thấy đôi mắt khỉ của ta sáng lên, biết ta có lẽ hiểu, liền hừ tiếng, quay đầu .

      Ta nhìn , : “Nhị gia, mặt ngài là đỏ.”

      Nhị gia xoay qua đây, nở nụ cười lạnh.

      Ta lập tức liền biết mình vui quá hóa buồn rồi.

      Quả nhiên, trong chớp mắt sau đó, Nhị gia nhàng đẩy ta cái, ta tựa như con khỉ chết nằm thẳng lên giường, Nhị gia lấn tới, áp lên người ta.

      Ta há miệng run rẩy hỏi : “Nhị gia, ngài, người của ngài có vị gì vậy?” Rất dễ ngửi.

      Nhị gia chống người nhìn ta, thản nhiên : “Vị nam nhân.”

      Ta dám thêm nữa.

      Ngày đó, ta tự mình thể nghiệm cái cảm giác ‘Thoải mái ngất trời’ mà bọn thông phòng nha hoàn .

      Đúng là ‘thoải mái đến ngất trời’ .

      Điều đáng bi thương là – ta bao giờ còn là con khỉ hoa cúc nữa.

      Ta nhìn Nhị gia im lặng ngủ bên cạnh ta, vẫn cứ hỏi, lần đầu tiên thấy ta là khi nào, ta ta quên.

      ra là ta dối.

      Làm sao ta có thể quên ngày đó.

      mặc thân áo trắng, ngồi trong sảnh đường, bàn tay thon dài bưng ly trà, với ta: “Ngẩng đầu.”

      Ta nâng đầu, nhìn thấy nhíu mày, sau đó phì cười tiếng, : “Quả thực giống như con khỉ vậy.” Khi đó, bọn nha hoàn chung quanh đều cười lên, nhưng ta để ý đến.

      Ta vẫn nhìn , nhìn cao cao tại thượng, tựa như nhìn tiên nhân trong lòng mình vậy.

      Lúc trước ta nghĩ, người như Nhị gia vậy, chỉ sợ cuối cùng cả đời ta, cũng chạm được dù chỉ là ngón tay.

      Sau đó Nhị gia bị thương, ta có thể ở lại chăm sóc cho , cảm thấy mặc dù có hơi khổ mệt, nhưng ít nhất từ hàng tiên thần nhảy xuống, đến nơi ta có thể chạm vào được.

      ngờ Nhị gia lợi hại như vậy, tự mình bò ra khỏi địa ngục, ta vốn cho rằng trở về vị trí trước đây, ai biết lại quay trở lại – kéo lấy ta tay cùng theo.

      Về sau, Nhị gia thường muốn ta kể chuyện trước đây cho nghe, ta kể liền mất hứng, mà kể xong lại ngồi khó chịu mình. Mới đầu ta đành lòng, sau đó ta lại cảm thấy chơi vậy rất vui.

      Thế nhưng, ta chỉ dám kể những chuyện khi phát hỏa, lúc phát hỏa, im lặng ngang qua ta, ta chưa bao giờ dám .

      Bởi vì ta sợ , có số việc thể giấu được nữa.

      -oOo-
      Tôm ThỏTuyết Liên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :