1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhị ái tu lạc - Lam Tuyết Linh (21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:

      Edit: Linh Aira
      Beta: Dạ Minh Nguyệt

      Nguyệt Kiến Vân sao khi thoát trở về với Nghịch Phi Yến tầm thường, yếu đuối.

      Nghịch Phi Yến sau khi tháo máy game xuống, lơ mơ đứng dậy nhưng suýt bị ngã do các vết thương còn đau. Nàng bước đến bàn trang điểm ngồi xuống. Nhìn vào gương, giọng nàng hơi run run.

      " Nguyệt Kiến Vân, khi nãy có việc gì ?

      Nàng nhìn qua gương cách vô thần, có sức sống. Nhưng hình ảnh trong gương lại khác hẳn, đó là người giống hệt nàng nhưng lại tràn trề sức sống.

      " Các bài luận, thuyết trình, khao giảng tớ hoàn thành xong cả rồi, trong game có vài tin mới rất thú vị. "

      Người trong gương tuy rất giống Nghịch Phi Yến, nhưng tính cách lại giống hệt Nguyệt Kiến Vân ở trong game. Nghịch Phi Yến xem ra rất nghe lời trong gương kia. Hóa ra, đó chính là Nguyệt Kiến Vân trong game khi nãy.

      " Cậu "

      Nguyệt Kiến Vân rất tự nhiên kể lại toàn bộ quá trình khi nãy nàng vừa gặp. Nàng kể từ tốn, chi tiết và còn phân tích ràng. Tuy Nghịch Phi Yến quá thông minh nhưng trí nhớ ngược lại rất tốt. Điều này giúp nàng dễ dàng đối phó những việc kế tiếp.

      Đến đây cũng đủ nhức đầu nhưng lại cực kì dễ hiểu. Theo khoa học tượng này gọi là bệnh đa nhân cách, dạng bệnh tâm thần. Còn theo tâm linh đây là hai linh hồn sống trong cùng thân xác.

      ' Cốc Cốc '

      " Tiểu Yến, hai đây! Em dậy chưa? "

      Nguyệt Kiến Vân vừa kết thúc câu chuyện bên ngoài Nghịch Lưu Quý Tuấn lại gọi. Nghịch Phi Yến đành đứng dậy, đến mở cửa. Cửa vừa mở, đập vào mắt Nghịch Phi Yến là bát cháo trắng còn bốc khói và đĩa đồ ăn, kế đó là nụ cười tươi rói của hai. Trong thâm tâm nàng lúc này có tia hạnh phúc chạy ngang.

      " Khi nãy buổi tối thấy em xuống nên nấu ít cháo cho em ăn này."

      Nghịch Lưu Quý Tuấn bưng mâm cháo bước vào phòng. ngồi mặt đất, đặt mâm xuống, đưa bát cháo nóng hổi cho Nghịch Phi Yến.

      Nàng cũng ngồi xuống, nhận bát cháo cười rất khẽ nhưng vẫn bị nàng nhận ra. Tuy nhiên, thứ thu hút hơn vẫn là gương mặt đáng được giải thoát khỏi phần tóc mái dài kia.

      " Em để tóc như vậy trông rất đáng "

      Nghịch Phi Yến mặt ửng đỏ nhưng sau đó gương mặt lại lên nét buồn.

      " Nhưng mẹ cho "

      "..."

      Nghịch Lưu Quý Tuấn gãi đầu, cười ngượng. nghĩ đến việc này, lập tức căn phòng lại lâm vào yên lặng.

      " Mai em có rãnh ?"

      Nghịch Phi Yến miệng ngậm muỗng, mắt mở to nhìn . Trông cực kì đáng , nhưng nhìn sơ có thể hiểu rằng em ấy hỏi có chuyện gì.

      " Mai bạn bên qua chơi, muốn hỏi em muốn cùng ?"

      Nghịch Phi Yến ngơ ngác nhìn mình chút lại cuối đầu xuống, ngượng ngùng.

      " Bạn qua đây để gặp cơ mà! Em theo cũng đâu làm gì "

      " Đứa ngốc, phải em rất giỏi về ngoại ngữ sao! Thử nghiệm chút cũng có sao đâu "

      Nghịch Lưu Quý Tuấn vẻ mặt đầy sủng nịch xoa đầu Nghịch Phi Yến.

      " Hơn nữa biết đâu em chọn được người."

      Nghe câu của hai, Nghịch Phi Yến má đỏ đến mang tai, đầu cuối sát tận mặt đất.

      " Được vậy mai sang phòng em. Nhớ chuẩn bị đàng hoàng đó."

      Nghịch Lưu Quý Tuấn cười sảng khoái, choàng tay ra ý muốn ôm lấy nàng nhưng lại rút về. để nàng ăn cháo còn mình vẫn ngồi đó nhìn xung quanh. Bất chợt, trông thấy rất quen mà lạ giường mà vương tay lấy xuống.

      " biết em cũng chơi game 'Tu Lạc' ?"

      Dường như rất sợ bị người khác phát chiếc máy game mà mình thường quên cất sau khi chơi nên khi nghe hai hỏi Nghịch Phi Yến khỏi có chút giật mình. Mắt nàng mở to, nhìn chằm chằm vào chiếc máy tay Nghịch Lưu Quý Tuấn.

      " Kiểu dáng ngộ , giống chiếc của ."

      Cầm chiếc máy game của Nghịch Phi Yến tay, Nghịch Lưu Quý Tuấn loay hoay, xem hết bên này đến bên kia. Bây giờ như đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới.

      " Máy của ? "

      " Ân, cũng có chơi mà. Đợi chút, để lấy."

      Vừa nghe thấy nghi vấn của Nghịch Phi Yến, Nghịch Lưu Quý Tuấn liền nhanh nhảu chạy ra khỏi phòng. Lúc quay về, tay cầm chiếc máy game, đưa cho Nghịch Phi Yến xem.

      Đó là chiếc máy game đời mới nhất của game ' Tu Lạc'. Nhà sản xuất chỉ bán với số lượng có hạn, giá gấp đôi chiếc bình thường. Thân máy là màu đen tuyền, đèn led xanh nằm giữa và kéo dài cả thân máy. Bên mặt trong, thân máy có màu xám đen được viền bạc và dấu hiệu của Công ty, số hiệu được ghi rất bên trong. So với chiếc máy bình thường sang trọng và quý phái hơn rất nhiều.

      Còn về chiếc máy game bình thường ai cũng , thân máy là màu trắng ngà, chỉ duy nhất mặt đường đèn lớn màu cam và kéo dài hai bên là đường sâu được khắc . Và phía sau cũng như phía trước nhưng có thêm dấu hiệu công ty va ̀số hiệu.

      Còn máy chơi của nàng do là sản phẩm mẫu, còn là trong năm chiếc đầu tay nên kiểu dáng hoàn toàn khác. Thân máy ở giữa hơi cong lên, đèn màu xanh nằm giữa hơi cong và kéo thẳng dài thân máy màu bạc. Phía dưới đèn còn có đường led màu xanh rất mỏng kéo dài. Đặc biệt, dấu hiệu công ty và mẫu mã được viết phía trước. Khác hoàn toàn với sản phẩm được bán ra thị trường.

      Nhưng do nhà sản xuất công bố mẫu mã này, với lại, trong thời gian bốc thăm chỉ có ba chiếc máy được đưa ra. Trong đó hết hai chiếc là do Nghịch Phi Yến bốc trúng. Chính vì như vậy nên Nghịch Lưu Quý Tuấn biết và rất tò mò với chiếc máy này, biết là hay giả.

      Kế đó, Nghịch Lưu Quý Tuấn như đứa trẻ hỏi từ cái này đến cái kia: tiền từ đâu để mua chiếc máy rồi mẹ có biết , chơi ở khu vực nào, tên gì, nghề nghiệp, cấp mấy,.... Gần như cái gì cơ bản nhất game hỏi rất cặn kẽ.

      Nghịch Phi Yến nghe nhưng câu hỏi đó lúc đầu là muốn lòng trả lời. Chỉ là trong đầu nàng lại vang lên giọng .

      " Đừng để cậu biết đến . tốt cho cậu và cả cậu."

      Chính vì vậy nên nàng chỉ trả lời qua loa cho có vài câu còn lại chỉ gật và lắc đầu. Nên cả cuộc đối thoại Nghịch Lưu Quý Tuấn chỉ có thể biết nàng chơi ở vùng trung tâm, là tinh linh, nghề nghiệp thầy thuốc và thăng thiên.

      Còn Nghịch Phi Yến lại biết tất cả thông tin của hai mình. ấy cũng chơi ở khu vực trung tâm, là phố bang của bang Bảo Khả. Tên là Lưu Nhân, hiệp khách, cấp 150, vừa thăng thiên, kiếm khách tiên hệ.

      Hai người rất nhiều, đến khi nhìn đồng hồ gần 12 giờ Nghịch Lưu Quý Tuấn mới kinh ngạc.

      " Trễ đến vậy rồi sao, về phòng đây. Mai qua kêu, em nhớ chuẩn bị cho đàng hoàng đấy."

      Bưng mâm cháo được ăn xong và chiếc máy game ra ngoài, Nghịch Lưu Quý Tuấn mỉm cười giúp nàng bấm chốt đóng cửa lại.

      Chương 7:

      Edit: Linh Aira
      Beta: Dạ Minh Nguyệt

      Nghịch Phi Yến nhìn Nghịch Lưu Quý Tuấn rồi liền vào trong phòng tắm. Sau khi tắm xong, nàng sấy tóc, leo lên giường, đeo chiếc máy game vào rồi thiếp ngủ.

      Trong game

      Làm theo giống như những gì lúc đầu Nguyệt Kiến Vân làm, Nghịch Phi Yến cũng vào thành trì, xem thảo dược và y phục hoàn tất lấy ra. Chỉ là sau khi hoàn tất, nàng đến rừng Họa Cước mà quanh thành trì đến nơi nàng bao giờ muốn đến, Vụ Các, nơi nhận nhiệm vụ.

      [ Xin chào, biết bạn cần gì?]

      nam NPC ngồi bàn chạy đến gần nàng vui vẻ hỏi.

      " Tôi muốn xem tất cả nhiệm vụ có thể làm."

      [ Ha ha bạn đến đúng chỗ rồi đấy! Đây đây, mời ngồi.]

      NPC kia trông rất vui, xem ra lâu ai đến đây lấy nhiệm vụ. Theo Nghịch Phi Yến Nhận xét chính là như vậy nhưng bên trong, Nguyệt Kiến Vân thầm mắng là đồ nịnh hót, vì muốn lấy nhiệm vụ phải tốn ít tiền.

      [ Đây là các nhiệm vụ cơ bản, còn đây là nhiệm vụ trung cấp, còn đây là nhiệm vụ cao cấp.]

      Nam NPC đưa ra trước mắt Nghịch Phi Yến ba cuốn sách trắng, xanh, đỏ. Song, lại cầm cuốn đỏ lên.

      [ Nhiệm vụ cao cấp chia ra nhiều cấp độ I, II, III,... Các nhiệm vụ từ cấp độ III trở lên đều miễn phí.]

      Nghe NPC câu đó, Nghịch Phi Yến mới biết, muốn lấy nhiệm vụ phải tốn tiền. Chính vì điều này mà khi cầm quyển nhiệm vụ cơ bản và nhiệm vụ trung cấp nàng liền thấy chán nản. May mắn là nhiệm vụ có chứa vật phẩm nàng cần có trong đó. Đến quyển nhiệm vụ cao cấp nàng liền có chút run. Lỡ nhiệm vụ đó có nhưng nằm trong nhiệm vụ cao cấp I và II biết làm sao.

      Đâu chỉ mình nàng hồi hộp mà NPC kia cũng hồi hộp kém. Trong đầu chỉ cầu mong nhiệm vụ nàng tìm nằm trong khoảng I và II. Như thế mới có thể kiếm chác chút để trải qua cái cuộc đấu tranh thành trì gì đó. Tại cuộc đấu đó mà nay chẳng ai thèm đến chỗ của , kể cả bọn tân thủ. đáng thương a~.

      Nghịch Phi Yến nhìn nam NPC chảy hai dòng nước mắt kia cách quái dị, rồi nàng lại tập trung tìm kiếm. Tìm gần hết quyển nhiệm vụ cao cấp mà vẫn chưa tìm thấy thứ nàng cần. Nàng bắt đầu có chút yên, cho đến khi lật đến trang cuối cùng.

      Nhiệm Vụ: Tìm Chìa Khóa Ngọc Cho Hải Vương. ( cấp độ XX)

      Đến biển Hải Quách Công tìm Hải Vương nhận nhiệm vụ.

      Giá thành để trả cho nhiệm vụ: 0 hoàng kim

      Phần thưởng: 5 triệu hoàng kim
      10 triệu kinh nghiệm
      10 viên đá thủy hệ x10
      8 viên thạch x10
      1 bộ trang sức x10
      1 vật phẩm quý giá của Hải Vương.

      Tuy chắc đây có phải là nhiệm vụ mình cần tìm nhưng trước mắt, đây là nhiệm vụ duy nhất có liên quan đến các chiếc chìa khóa. Nhưng đây là nhiệm vụ cấp XX, là cấp độ cao nhất mà chưa ai dám làm. chỉ vậy, phần thưởng còn ít hơn cả các nhiệm vụ cấp XIX.

      " Ta lấy nhiệm vụ này."

      Do ở đây là các nhiệm vụ dành cho người, ai đến trước được lấy, ai đến sau phải chọn nhiệm vụ khác.

      Nam NPC nhìn thấy nhiệm vụ chỉ muốn rống lên khóc lớn. Nhưng chỉ có thể cắm cúi đánh dấu và ghi lại. Tại sao lại là nhiệm vụ miễn phí cơ chứ?

      [ Ngươi cho ta biết tên .]

      " À, Nguyệt Kiến Vân"

      Tuy rất vui nhưng khi vừa nghe đến tên nàng, nam NPC cứ như mèo thấy mỡ, vồ tới.

      [ là Nguyệt Kiến Vân nổi tiếng đó đó sao? Tôi hâm mộ từ lâu rồi, có thể cho tôi chụp hình chung và chữ kí với.]

      Nhìn thấy thái độ của nam NPC kia chuyển nhanh như lật giấy, Nghịch Phi Yến có chút bất ngờ nhưng nàng vẫn đồng ý. Lập tức, nam NPC kia liền ngần ngại gì, kéo nàng đứng lên chụp đủ kiểu hình. Xong rồi lấy ra tấm giấy cứng đưa cho nàng kí tên. Làm xong hết các điều , nam NPC mới vừa lòng, xác nhận nhiệm vụ cho nàng.

      [ Vậy có thể đến biển Hải Quách Công tìm Hải Vương để nhận nhiệm vụ.]

      Nghịch Phi Yến mỉm cười, cúi người cảm ơn NPC và đặt lên bàn làm việc của túi hoàng kim có số tiền bên trong là 100 lượng hoàng kim.

      " Số tiền này cậu nhận . Xem như đây là số tiền mà cậu giúp tôi tìm nhiệm vụ"

      Nam NPC nhìn hành động của Nghịch Phi Yến liền như trông thấy thiên sứ trước mắt, người vừa xinh đẹp, vừa hiền hậu như vậy biết kiếm ở đâu ra cơ chứ.

      Nghịch Phi Yến sau khi rời khỏi nơi nhận nhiệm vụ liền mở bảng đồ tìm biển Hải Quách Công. Nhìn từ bản đồ lớn đến bản đồ , Nghịch Phi Yến cảm thấy mệt. Vùng biển đó xa quá. Nằm ở tận khu vực biên giáp giữa vùng trung tâm và vùng phía đông. Trước giờ nàng chưa từng bước ra khỏi lấy vùng trung tâm bước. Cao lắm cũng chỉ đến vùng gần biên giới lại quay về. Xem ra nhiệm vụ lần này ràng làm khó nàng.

      Xem vùng tiếp giáp vùng biển lại là ngọn núi mà nàng chưa từng bước chân tới. Cạnh vùng núi là khu rừng trông rất quen mắt. Thế là nàng lại mở bảng các vùng từng qua. Đúng như nàng nghĩ, đây là khu rừng Ảo Mộng. Lần trước làm nhiệm vụ thăng thiên nàng bị bắt đến đây. Sau lần đó, nàng chẳng dám bước tới khu rừng đó bước. Tuy ở đó thảo dược và thú rơi vật phẩm quý hiếm rất nhiều nhưng lối lại rất huyền ảo, thống nhất. Khi làm nhiệm vụ ở đó nàng biết lạc đường bao nhiêu lần cho đủ. Nhưng bây giờ, nơi đó lại là nơi duy nhất ở khu vực mà nàng từng qua. Lắc đầu ngán ngẫm, Nghịch Phi Yến quay về căn nhà để chuẩn bị.

      Gần như đem hết số lam dược và máu cần thiết, Nguyệt Kiến Vân trong đầu thầm mắng tốt nhất các vật phẩm trong chiếc rương có giá trị tương đương hoặc hơn những bình dược này. Nghịch Phi Yến đối với lời càm ràm đó của Nguyệt Kiến Vân chỉ thầm cười. Bởi qua cái việc đánh thắng tên khổng lồ kia, số dược trong tay nàng bị hao hụt rất nhiều. Nên việc Nguyệt Kiến Vân tức giận về những việc liên quan cũng sai.

      Nghịch Phi Yến chuẩn bị đầy đủ rồi lại lấy ra lá bùa màu xanh lam. Đó là Dẫn Phù, nó có thể đưa người dùng đến bất cứ đâu. Nhưng với điều kiện, người dùng phải từng đến nơi đó lần. Tuy có phần bất tiện nhưng tính ra nó là lá bùa tiện lợi nhất nay, giá thành lại rẻ chút nào. Trong game lá Dẫn Phù có giá tới 100 vạn hoàng kim. Đó là giá chợ đen đấu giá chứ trong cửa hàng bán, muốn có phải giết quái. Đến Nguyệt Kiến Vân cũng chỉ có được 50 tấm. So với các thứ khác là rất ít.

      " Rừng Ảo Mộng"

      Nam NPC trong cửa tiệm nhận nhiệm vụ ra là người chơi. Người này do vài nguyên nhân khó mà bị ông chủ cửa tiệm bắt quản lí cửa tiệm. Cũng có thể là bị làm gán nợ . Chính là người chơi nên những tấm hình khi nãy chụp cùng Nghịch Phi Yến chẳng mấy chốc nằm các trang mạng xã hỏi như facebook, weibo, instagram, twitter,.... Và làm rất nhiều người ghen tị. chỉ vậy còn làm cho việc về sau càng thêm rối rắm.
      Tôm Thỏwindlove_9693 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7:

      Edit: Linh Aira
      Beta: Dạ Minh Nguyệt

      Nghịch Phi Yến nhìn Nghịch Lưu Quý Tuấn rồi liền vào trong phòng tắm. Sau khi tắm xong, nàng sấy tóc, leo lên giường, đeo chiếc máy game vào rồi thiếp ngủ.

      Trong game

      Làm theo giống như những gì lúc đầu Nguyệt Kiến Vân làm, Nghịch Phi Yến cũng vào thành trì, xem thảo dược và y phục hoàn tất lấy ra. Chỉ là sau khi hoàn tất, nàng đến rừng Họa Cước mà quanh thành trì đến nơi nàng bao giờ muốn đến, Vụ Các, nơi nhận nhiệm vụ.

      [ Xin chào, biết bạn cần gì?]

      nam NPC ngồi bàn chạy đến gần nàng vui vẻ hỏi.

      " Tôi muốn xem tất cả nhiệm vụ có thể làm."

      [ Ha ha bạn đến đúng chỗ rồi đấy! Đây đây, mời ngồi.]

      NPC kia trông rất vui, xem ra lâu ai đến đây lấy nhiệm vụ. Theo Nghịch Phi Yến Nhận xét chính là như vậy nhưng bên trong, Nguyệt Kiến Vân thầm mắng là đồ nịnh hót, vì muốn lấy nhiệm vụ phải tốn ít tiền.

      [ Đây là các nhiệm vụ cơ bản, còn đây là nhiệm vụ trung cấp, còn đây là nhiệm vụ cao cấp.]

      Nam NPC đưa ra trước mắt Nghịch Phi Yến ba cuốn sách trắng, xanh, đỏ. Song, lại cầm cuốn đỏ lên.

      [ Nhiệm vụ cao cấp chia ra nhiều cấp độ I, II, III,... Các nhiệm vụ từ cấp độ III trở lên đều miễn phí.]

      Nghe NPC câu đó, Nghịch Phi Yến mới biết, muốn lấy nhiệm vụ phải tốn tiền. Chính vì điều này mà khi cầm quyển nhiệm vụ cơ bản và nhiệm vụ trung cấp nàng liền thấy chán nản. May mắn là nhiệm vụ có chứa vật phẩm nàng cần có trong đó. Đến quyển nhiệm vụ cao cấp nàng liền có chút run. Lỡ nhiệm vụ đó có nhưng nằm trong nhiệm vụ cao cấp I và II biết làm sao.

      Đâu chỉ mình nàng hồi hộp mà NPC kia cũng hồi hộp kém. Trong đầu chỉ cầu mong nhiệm vụ nàng tìm nằm trong khoảng I và II. Như thế mới có thể kiếm chác chút để trải qua cái cuộc đấu tranh thành trì gì đó. Tại cuộc đấu đó mà nay chẳng ai thèm đến chỗ của , kể cả bọn tân thủ. đáng thương a~.

      Nghịch Phi Yến nhìn nam NPC chảy hai dòng nước mắt kia cách quái dị, rồi nàng lại tập trung tìm kiếm. Tìm gần hết quyển nhiệm vụ cao cấp mà vẫn chưa tìm thấy thứ nàng cần. Nàng bắt đầu có chút yên, cho đến khi lật đến trang cuối cùng.

      Nhiệm Vụ: Tìm Chìa Khóa Ngọc Cho Hải Vương. ( cấp độ XX)

      Đến biển Hải Quách Công tìm Hải Vương nhận nhiệm vụ.

      Giá thành để trả cho nhiệm vụ: 0 hoàng kim

      Phần thưởng: 5 triệu hoàng kim
      10 triệu kinh nghiệm
      10 viên đá thủy hệ x10
      8 viên thạch x10
      1 bộ trang sức x10
      1 vật phẩm quý giá của Hải Vương.

      Tuy chắc đây có phải là nhiệm vụ mình cần tìm nhưng trước mắt, đây là nhiệm vụ duy nhất có liên quan đến các chiếc chìa khóa. Nhưng đây là nhiệm vụ cấp XX, là cấp độ cao nhất mà chưa ai dám làm. chỉ vậy, phần thưởng còn ít hơn cả các nhiệm vụ cấp XIX.

      " Ta lấy nhiệm vụ này."

      Do ở đây là các nhiệm vụ dành cho người, ai đến trước được lấy, ai đến sau phải chọn nhiệm vụ khác.

      Nam NPC nhìn thấy nhiệm vụ chỉ muốn rống lên khóc lớn. Nhưng chỉ có thể cắm cúi đánh dấu và ghi lại. Tại sao lại là nhiệm vụ miễn phí cơ chứ?

      [ Ngươi cho ta biết tên .]

      " À, Nguyệt Kiến Vân"

      Tuy rất vui nhưng khi vừa nghe đến tên nàng, nam NPC cứ như mèo thấy mỡ, vồ tới.

      [ là Nguyệt Kiến Vân nổi tiếng đó đó sao? Tôi hâm mộ từ lâu rồi, có thể cho tôi chụp hình chung và chữ kí với.]

      Nhìn thấy thái độ của nam NPC kia chuyển nhanh như lật giấy, Nghịch Phi Yến có chút bất ngờ nhưng nàng vẫn đồng ý. Lập tức, nam NPC kia liền ngần ngại gì, kéo nàng đứng lên chụp đủ kiểu hình. Xong rồi lấy ra tấm giấy cứng đưa cho nàng kí tên. Làm xong hết các điều , nam NPC mới vừa lòng, xác nhận nhiệm vụ cho nàng.

      [ Vậy có thể đến biển Hải Quách Công tìm Hải Vương để nhận nhiệm vụ.]

      Nghịch Phi Yến mỉm cười, cúi người cảm ơn NPC và đặt lên bàn làm việc của túi hoàng kim có số tiền bên trong là 100 lượng hoàng kim.

      " Số tiền này cậu nhận . Xem như đây là số tiền mà cậu giúp tôi tìm nhiệm vụ"

      Nam NPC nhìn hành động của Nghịch Phi Yến liền như trông thấy thiên sứ trước mắt, người vừa xinh đẹp, vừa hiền hậu như vậy biết kiếm ở đâu ra cơ chứ.

      Nghịch Phi Yến sau khi rời khỏi nơi nhận nhiệm vụ liền mở bảng đồ tìm biển Hải Quách Công. Nhìn từ bản đồ lớn đến bản đồ , Nghịch Phi Yến cảm thấy mệt. Vùng biển đó xa quá. Nằm ở tận khu vực biên giáp giữa vùng trung tâm và vùng phía đông. Trước giờ nàng chưa từng bước ra khỏi lấy vùng trung tâm bước. Cao lắm cũng chỉ đến vùng gần biên giới lại quay về. Xem ra nhiệm vụ lần này ràng làm khó nàng.

      Xem vùng tiếp giáp vùng biển lại là ngọn núi mà nàng chưa từng bước chân tới. Cạnh vùng núi là khu rừng trông rất quen mắt. Thế là nàng lại mở bảng các vùng từng qua. Đúng như nàng nghĩ, đây là khu rừng Ảo Mộng. Lần trước làm nhiệm vụ thăng thiên nàng bị bắt đến đây. Sau lần đó, nàng chẳng dám bước tới khu rừng đó bước. Tuy ở đó thảo dược và thú rơi vật phẩm quý hiếm rất nhiều nhưng lối lại rất huyền ảo, thống nhất. Khi làm nhiệm vụ ở đó nàng biết lạc đường bao nhiêu lần cho đủ. Nhưng bây giờ, nơi đó lại là nơi duy nhất ở khu vực mà nàng từng qua. Lắc đầu ngán ngẫm, Nghịch Phi Yến quay về căn nhà để chuẩn bị.

      Gần như đem hết số lam dược và máu cần thiết, Nguyệt Kiến Vân trong đầu thầm mắng tốt nhất các vật phẩm trong chiếc rương có giá trị tương đương hoặc hơn những bình dược này. Nghịch Phi Yến đối với lời càm ràm đó của Nguyệt Kiến Vân chỉ thầm cười. Bởi qua cái việc đánh thắng tên khổng lồ kia, số dược trong tay nàng bị hao hụt rất nhiều. Nên việc Nguyệt Kiến Vân tức giận về những việc liên quan cũng sai.

      Nghịch Phi Yến chuẩn bị đầy đủ rồi lại lấy ra lá bùa màu xanh lam. Đó là Dẫn Phù, nó có thể đưa người dùng đến bất cứ đâu. Nhưng với điều kiện, người dùng phải từng đến nơi đó lần. Tuy có phần bất tiện nhưng tính ra nó là lá bùa tiện lợi nhất nay, giá thành lại rẻ chút nào. Trong game lá Dẫn Phù có giá tới 100 vạn hoàng kim. Đó là giá chợ đen đấu giá chứ trong cửa hàng bán, muốn có phải giết quái. Đến Nguyệt Kiến Vân cũng chỉ có được 50 tấm. So với các thứ khác là rất ít.

      " Rừng Ảo Mộng"

      Nam NPC trong cửa tiệm nhận nhiệm vụ ra là người chơi. Người này do vài nguyên nhân khó mà bị ông chủ cửa tiệm bắt quản lí cửa tiệm. Cũng có thể là bị làm gán nợ . Chính là người chơi nên những tấm hình khi nãy chụp cùng Nghịch Phi Yến chẳng mấy chốc nằm các trang mạng xã hỏi như facebook, weibo, instagram, twitter,.... Và làm rất nhiều người ghen tị. chỉ vậy còn làm cho việc về sau càng thêm rối rắm.

      Chương 8:

      Edit: Linh Aira
      Beta: Dạ Minh Nguyệt

      Quả như Nghịch Phi Yến suy đoán, vừa quanh trong khu rừng vài bước chân, nàng lạc. Đến bản đồ cũng định vị được khu vực nàng đứng. Đáng lí ra nàng nên cưỡi Cử Huyền Long bay chứ phải bộ để lạc đường thế này. Mà hay làm sao, khu rừng này cho phép triệu hồi pet, thiệt là chán chết. Gặp thêm nàng và Nguyệt Kiến Vân đều thuộc dạng mù đường, thế này tìm đường về bằng cái quái gì đây. Hơn nữa nàng chẳng đem theo lá bùa nào để rời khỏi đây ca, sao nàng lại đãng trí đến thế.

      " Cậu có thể log out ra mà."

      Chợt giọng quen thuộc vang lên trong đầu Nghịch Phi Yến. Đúng nhia, nàng có thể log out rồi log in vào lại mà.

      [Đây là khu vực cấm. được phép rời khỏi khi chưa thoát ra.]

      Lời thông báo của hệ thống lúc này đối với nàng như sét đánh ngang tai. được phép rời khỏi là thế nào? Thất vọng tràn trề, nàng ngồi xuống gốc cây. Lúc này nàng chỉ muốn khóc rống lên thôi, mau có ai đến cứu nàng . Quái thú cũng được, đến giết nàng chết , như vậy nàng có thể hồi thành rồi.

      " Đợi quái thú giết được cậu chắc phải ngồi đây đến tuần mất."

      Nguyệt Kiến Vân lại lần nữa lên đầy thất vọng. Lúc này nàng chỉ hối hận là tại sao lại chế tạo ra bộ y phục và bộ trang sức có khả năng phòng thủ cao đến thế. Ai mau đến cứu nàng a~

      ' Soạt '

      lẽ nào lại linh nghiệm đến vậy, vừa cầu được rồi sao.

      " Coi chừng là quái thú đấy. Cậu có kĩ năng chiến đấu cao nên cẩn thận chút."

      Tuy Nghịch Phi Yến rất muốn bị quái thú giết chết nhưng bị đánh đau lắm. Hơn nữa nếu bị giết bị tuột kinh nghiệm, nàng muốn chút nào.

      ' Soạt '

      Tiếng động phát ra ngày càng gần, Nghịch Phi Yến càng run sợ mà thủ thế. Tuy giỏi về việc tấn công nhưng nàng tin mình đánh thắng được những con quái trừ Boss ra. Nếu hỏi tại sao nàng nhờ Nguyệt Kiến Vân ra mặt đơn giản thôi. Nguyệt Kiến Vân chỉ có thể điều khiển cơ thể nàng ngày lần.

      " Là người chơi? Sao lại ở đây?"

      May mắn quá mất, quả như Nguyệt Kiến Vân , Nghịch Phi Yến nàng rất là may mắn nha. Người đến phải là quái thú mà là người chơi, còn là nam tử cực kì̀ tuấn tú nữa.

      Người từ bụi cây bước đến là nam tử, cả người chỉ mặc duy nhất màu đen. Đến thanh trường kiếm để bên hông cũng màu đen. Nhưng mà khoan, trường kiếm? Là kiếm khách̃ sao? Trông có vẻ như thăng thiên rất lâu, thanh trường kiếm đen kia khảm ít hảo ngọc đâu, còn phát ra kim quang chói hơn cả cây huyền trượng của nàng. Cả bộ y phục khỏi , tuy màu hơi tối nhưng nàng biết bộ y phục này, là Hắc Thảo phục. Trước đây nàng từng làm bộ nhưng do chỉ dành cho nam, hơn nữa điều kiện chế tạo quá mức khó khăn nên nàng bán mà cũng chế tạo nữa. Vậy mà bây giờ lại có người mặc bộ đồ đó vởn vơ trước mắt nàng. Nhưng đây phải là điều quan trọng, quan trọng là có người đến cứu nàng rồi.

      Nam tử gương mặt lạnh như băng, nhàm chán khi nhìn thấy nàng. được bao lâu, gương mặt liền thay đổi, lo lắng, khó xử nhưng mặt vẫn lạnh như tiền.

      " Này này, đừng khóc, tôi chưa làm gì mà. Đừng khóc nữa."

      Chính xác, Nghịch Phi Yến vừa thấy nam tử ngồi xổm xuống khóc lóc. Trông cứ như ức hiếp nàng vậy. biết nếu có người ở đây họ nghĩ sai về thế nào đây.

      " Được rồi, ngoan nào, khóc nữa nha. Ngoan...."

      may nhà cũng có nuôi mèo, mà này cứ như mèo con vậy, rụt rè quá mất. Mà cắp mắt ta rưng rưng như vậy trông đáng , cứ như chú mèo con bị bỏ rơi vậy đáng quá mất. Xem ra sắp khống chế được bản thân nữa rồi. Đây là suy nghĩ của Nguyệt Kiến Vân khi chứng kiến toàn bộ kiện. Nhưng hình như lí trí vẫn còn để mà ngồi xuống bên cạnh Nghịch Phi Yến.

      " bị làm sao? Ngoan, đừng khóc nữa."

      Gỡ bỏ khuôn mặt lạnh như tiền kia, nam tử đưa tay lên lau nước mắt cho Nghịch Phi Yến, ánh mắt đầy vẻ ân cần.

      Trong mắt Nghịch Phi Yến người này rất giống hai của nàng, dịu dàng như vậy, ân cần như vậy. Và đương nhiên, chẳng mấy chốc nàng nín khóc, đưa đôi mắt còn hơi ửng đỏ và giọng hơi khàn kể hết mọi viên cho nam tử kia nghe. hẳn là kê hết, chỉ kể việc tại sao nàng đến đây.

      " chung là bị lạc đường và tìm được lối thoát."

      Nam tử nghe Nghịch Phi Yến kể chuyện vòng vòng thấy chóng mặt, nhưng vẫn có thể kết luận lại được. Sao ta ngắn gọn lại cơ chứ.

      Nghịch Phi Yến nhích người tránh người của nam tử chút mới gật đầu.

      " Ta biết phải là gan dạ hay khờ khạo nữa."

      Nam tử nhìn Nghịch Phi Yến đầy vẻ cưng chiều mà xoa đầu. Tuy biết cấp độ nàng phải thấp, có khi là ngang bằng . Nhưng dám vào khu vườn ảo mộng mà có người dẫn dắt rành rẽ cũng rắc rối kém.

      " Ta là Lưu Vương, tên gì? Để ta dẫn ra"

      Kinh hỉ nhìn Lưu Vương đứng đưa tay trước mắt mình, Nghịch Phi Yến lẫn Nguyệt Kiến Vân đều mở to mắt nhìn. người tốt bụng, mà nhìn kĩ còn rất đẹp trai nữa.

      " Nguyệt Kiến Vân, nhĩ hảo "

      Lần này, Nghịch Phi Yến lại thân thiết, mỉm cười bắt lấy tay Lưu Vương đứng dậy.

      " À Nguyệt Kiến Vân, nữ cao thủ duy nhất đứng trong bảng cao thủ"

      " Còn tôi nhớ lầm, là Lưu Vương, cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng đúng ?"

      Bất chợt hai người như có cùng suy nghĩ mà nhìn nhau cười, trông cực kì hợp ý.

      Nhưng quả đúng như những gì hai người bàn tán từ lúc đầu, cả hai đều đứng đầu bảng xếp hạng toàn game. Và cả hai rất ít khi xuất trước mắt nhiều người, đây cũng là lần đầu hai người gặp nhau.

      " Tôi nghĩ chúng ta lại có duyên gặp nhau ở đây "

      " Có lẽ là do may mắn thôi, mà làm gì ở đây? "

      Khi cả hai bắt đầu nhận thức với nhau liền cùng chuyện. Trông rất giống cặp tình nhân. Nhưng nếu chú ý đoạn đường cả hai còn bị lập lập lại như lúc ban đầu Nghịch Phi Yến .

      " Đây là nơi tôi thường tới nghỉ ngơi và luyện cấp. Còn , sao lại lạc đường ở đây? Tôi nghĩ những người cấp 200 trở lên phải từng lần đến đây rồi chứ."

      " À, đúng là vậy nhưng trước đây là vì nhiệm vụ nên em mới đến đây. Lúc đó phải mất hơn ngày mới thoát khỏi. Do lâu quá nên em cũng nhớ cách ."

      Nghịch Phi Yến ngu ngơ gãi đầu, khai sạch những gì nên . mất mặt, Nguyệt Kiến Vân thầm . Cái ngày làm nhiệm vụ thăng thiên đó, nàng muốn phát điên. Nếu phải lén đuổi theo con thỏ màu hồng biết đến đời nào mới ra khỏi. Đây là nỗi giận thầm kín của Nguyệt Kiến Vân nàng.

      " Ra là vậy. Đây, mở bảng đồ thảo dược ra ."

      Lưu Vương gật gù nghe lời khai của Nghịch Phi Yến rồi cúi xuống hái cọng cỏ đưa cho nàng.

      Nghe lời , Nghịch Phi Yến mở lên tấm bản đồ thảo dược mà chỉ thầy thuốc mới có. Và thể tin được, đây là.....
      Tôm Thỏwindlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9

      Edit: Linh Aira
      Beta: Dạ Minh Nguyệt

      " Thế nào? Bất ngờ đúng "

      Đúng, Nghịch Phi Yến rất ngạc nhiên. Thứ cỏ tay Lưu Vương qua bản đồ thảo dược trở nên phát sáng. chỉ vậy, cả khu rừng đều phát lên hào quang lục sắc cực kì xinh đẹp. Đây chính là thảo dược, còn là cùng loài với số lượng rất lớn.

      " Thuật ảnh thảo, loại thảo dược rất quý. Các ảo ảnh trong khu rừng là do phần nó gây ra, còn có cái này."

      Lưu Vương đặt thuật ảnh thảo lên tay Nghịch Phi Yến rồi lại cẩn thận tìm kiếm gì đó từ xung quanh. làm việc rất bình tĩnh.

      Trong nháy mắt, lấy xuống từ cành cây con bướm bướm ngũ sắc lớn, rất xinh đẹp.

      " Ngũ Hóa điệp, rất đẹp đúng ."

      Nhìn con bướm tay Lưu Vương, Nghịch Phi Yến gật đầu. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy chú bướm xinh đẹp đến vậy.

      " Trong rừng có rất nhiều giống bướm này. Chúng là nguyên nhân chủ yếu gây ảnh ảo. Bột phấn cánh bướm kết hợp với thuật ảnh thảo khiến người bước vào thấy ảo giác, lạc đường."

      Nghe Lưu Vương giảng giải lúc Nghịch Phi Yến mới hiểu được. Đó là lí do mà nàng lúc nào cũng bị lạc đường. Chán , vậy mà nàng cứ nghĩ do hệ thống thiết lập. Ra là do các con tiểu quái này. Mà như vậy phải cũng do hệ thống chế tạo ra sao?

      " Tuy vậy nhưng thuật ảnh thảo nếu biết cách có thể tạo ra dược phẩm làm tê liệt. Và bột phấn của ngũ hóa điệp có thể tạo ra dược phẩm biến thân nhưng chưa thấy ai làm được..."

      Tuy rất chú tâm đến lời của Lưu Vương nhưng Nghịch Phi Yến vừa nghe đến thảo dược quý hai mắt liền sáng như đèn xe. Điểm này cả Nghịch Phi Yến và Nguyệt Kiến Vân đều rất giống nhau, cả hai đều thích những thứ dược phẩm quý. Chỉ là mục đích giống nhau lắm. Nguyệt Kiến Vân là vì tiền còn Nghịch Phi Yến chẳng qua là thấy thú vị và nổi trội. Chẳng mấy chốc, nàng như con thỏ nhảy hết chỗ này đến chỗ kia, hái hết các ảnh thuật thảo xung quanh. Còn Ngũ hoá điệp nàng chỉ bắt được vài chục con. Cách chúng bay khó bắt

      " thôi. Nếu em muốn hái thảo dược quý giá khu rừng này chính là thiên đường."

      phía sau Lưu Vương, Nghịch Phi Yến vẻ mặt đầy mong đợi. Nhìn qua bản đồ thảo dược xung quanh nàng đâu đâu cũng có ánh sáng lấp lánh của dược phẩm cao cấp. Đây quả là thiên đường mà.

      " Tới núi Lạc Ngục rồi."

      " Đây là gì vậy? Trông đẹp."

      Lưu Vương đưa Nghịch Phi Yến đến chân núi Lạc Ngục, cạnh rừng Ảo Mộng. lúc này trong đầu rất phân vân. Nên để Nghịch Phi Yến ở lại đây rồi log out hay tiếp tục dẫn đường cho nàng ta. biết, biết tại sao lại phân vân. Chưa bao giờ có nữ nhân tác động được đến suy nghĩ của . Đây là lần đầu tiên.

      So với phân trần thầm lặng của Lưu Vương, Nghịch Phi Yến lại rất vui vẻ nhìn ngó xung quanh. Và nàng tìm thấy được thứ rất kì lạ, xinh đẹp. Nhưng lại cực kì nguy hiểm.

      " Đừng chạm vào chúng"

      " Sao cơ.... Đau"

      Lưu Vương kịp nhắc nhở, Nghịch Phi Yến ăn đau khi chạm vào cái thứ xinh đẹp kia. Nàng nắm lấy bàn tay phát đỏ lên, bên dưới là cặp mắt đầy tò mò nhìn lấy nàng.

      ' Xoẹt'

      " Trốn mau"

      Chưa kịp nắm bắt tình hình, Nghịch Phi Yến bị Lưu Vương kéo đến vách đá lớn gần đó.

      " Có sao ? quên nhắc em về chúng"

      Lưu Vương ngay sau khi kéo Nghịch Phi Yến vào vách đá liền cầm lên bàn tay bị thương của nàng. gương mặt băng giá, lạnh lẽo, là ánh mắt đầy lo lắng, hoang mang. Đây là cảm xúc nên có cho lần đầu gặp mặt sao?

      " Đó là thứ gì vậy?"

      " lắm. Hình như là trứng của con vật. nhiều lần theo dõi nhưng chỉ biết chúng nở ra rất nhiều giống loài khác nhau. Chỉ giống nhau duy nhất là tất cả bọn chúng đều có đôi cánh... Xem kìa, bọn chúng nở"

      " Đâu đâu.... Em sao đâu, em tự chữa trị được mà."

      Rút tay ra khỏi tay Lưu Vương, Nghịch Phi Yến mỉm cười rồi lại nhìn ra bên ngoài tảng đá. thể tin được. Các quả trứng xinh đẹp khi nãy nàng chăm chú đứng nhìn giờ trông như các bọc nước mềm mại bị các móng vuốt sắc bén từ bên trong xé toạt kéo ra. Lớp vỏ bị xé rách với phía sau là vũng máu kinh tởm. Nhưng phải bọc trứng nào cũng vậy. Có số bọc lại chảy ra các chất màu đen đầy mùi hôi. Còn số bọc khá bình thường chỉ chảy ra với vô số màu xanh, vàng, cam,.... Nhưng có mùi gì kì lạ.

      Điều đáng chú ý ở đây phải các chất lỏng đáng kinh tởm đó mà là vật làm cho các chất lỏng đó chảy ra. Nhìn về khía cạnh nào đó nhờ vào màu sắc các chất lỏng mà phân ra các loài này. Những con có chất lỏng màu đen tiết ra đều trông rất kinh tởm và dơ bẩn. Chúng có hình hài như những con chuột cống, nhện lông, sên, gián,... Còn chất lỏng màu đỏ như máu lại trông rất kì quái, bọn thú nhìn như lũ quái canh cửa địa ngục, tay cầm rìu, cả thân người đều là màu đỏ tươi. Răng nanh dài sọc kinh dị.

      Các chất lỏng màu khác lại nở ra các quái bình thườn, tựa như các vật nuôi hiền hòa trong gia đình như chó mèo thỏ sóc... Có số bọc trứng với chất lỏng màu vàng bắt mắt lại đặc biệt nở ra các con vật quý phái như sói, hổ, báo,... Trong số đó nhiều khi xuất các linh vật trong truyền thuyết gồm rồng, phượng hoàng, kì hươu, kì lân,... Và đặc biệt, tất cả bọn chúng đều có đôi cánh lớn cùng màu thân thể như những gì Lưu Vương .

      điều khác lạ mà từ đầu đến khi tất cả các bọc trứng đều nở lại có bọc nở. Bọc trứng này chính là bọc mà khi nãy Nghịch Phi Yến chạm phải. Ngay từ lúc bắt đầu, bọc trứng này lại có bất cứ dấu hiệu nở nào cả.

      " A"

      " Chuyện gì?"

      Bất chợt, Nghịch Phi Yến lại la lên tiếng gây cho Lưu Vương bất ngờ .

      " Thanh ma lực của em cạn sạch rồi. thể sử dụng kĩ năng trị thương."

      Nghịch Phi Yến lục trong túi ra bình thuốc kì lạ, khuôn mặt đầy uỷ khuất nhìn Lưu Vương. ràng từ khi nàng bước vào khu rừng cho đến khi rời khỏi chưa từng sử dụng kĩ năng, chiêu thức nào cả. Sao ma lực lại cạn được chứ. Trong lúc xem chương trình sinh nở nàng có uống thử vài bình lam dược nhưng thanh ma lực chiếc hố đáy, uống bao nhiêu cũng đầy. Nên lúc này đây nàng mới lấy ra bình dược vừa điều chế có khả năng chữa trị vết thương cực nhanh mà Nguyệt Kiến Vân nghiên cứu chế cho vui .

      Lưu Vương nhìn thấy cũng có chút khó hiểu. Nhưng lập tức nghĩ đến bọc trứng kia chắc chắn có liên quan đến vấn đề này mà nhìn ra ngoài tảng đá. Và tín vào mắt mình. Bọc trứng kia cuối cùng cũng nở. Nhưng nó nở giống các bọc trứng khác, xung quanh nó là luồng ánh sáng lam sắc làm khuất phục các con vật kia phải quỳ xuống. Sau đó, vỏ bọc bên ngoài biến mất mà có bất cứ chất lỏng nào chảy ra.

      " Đáng quá mất."
      Tôm Thỏwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Edit: Linh Aira
      Beta: Dạ Minh Nguyệt

      Bước ra từ luồng sáng là con bạch hồ còn rất , hai mắt màu vàng mở to với đôi tai mềm như nhung, khiến nàng thích nhìn xoa thôi. Phía sau là chiếc đuôi trắng tinh, khá lớn lại còn ngoe nguẩy trông đáng . Nghịch Phi Yến nhìn thấy tiểu Bạch hồ chỉ muốn lập tức chạy đến ôm vào lòng. Nhưng chưa kịp hành động bị Lưu Vương lạnh lùng nhìn lấy kéo lại.

      Xem ra, Nghịch Phi Yến nhất thiết phải đến bên đó. Bạch hồ hình như rất cảnh giác, hai tai nó dựng lên, đầu quay xung quanh tìm kiếm rồi tức tốc biến mất.

      Lần thứ hai nhìn thấy tiểu bạch hồ đứng đối diện hai người. Hai mắt nó mở to, ngơ ngác nhìn Nghịch Phi Yến. Lúc này cả Lưu Vương và Nghịch Phi Yến mới để ý, tiểu bạch hồ có cánh, trông rất bình thường.

      Chợt, tiểu hồ chạy nhanh về phía Nghịch Phi Yến. đợi người khác chú ý mà vồ lấy nàng nhưng giống như muốn tấn công. Tiểu hồ chỉ nằm lên người nàng ngửi ngửi gì đó rồi kêu lên, trông đáng cực kì. Nghịch Phi Yến lúc đầu có hơi chút ngạc nhiên rồi lấy lại bình tỉnh mỉm cười, đưa tay xoa đầu tiểu bạch hồ. Nhìn tiểu hồ dụi vào tay mình rồi lại chui vào người mình, Nghịch Phi Yến cười đầy vui vẻ.

      Nhưng có lẽ nàng để ý đến khuôn mặt đen sì đứng nhìn bên từ đầu đến giờ.

      ' Phạch Phạch'

      biết từ đâu, bóng đen với đôi cánh lớn và tiếng đập cánh mạnh mẽ vang lên gây cho tất cả các con thú ở đây đều hoảng sợ ngẩng đầu. Tiểu Bạch hồ cũng nhảy ra khỏi lòng Nghịch Phi Yến ngẩng đầu nhìn. Điều này gây cho Lưu Vương cảm thấy nguy hiểm đến gần.

      " Dạ Lang"

      nhanh chân bước đến kéo lấy tay Nghịch Phi Yến ném lên người con bạch lang khổng lồ. Sau đó liền nhảy lên cưỡi bạch lang nhanh chân bỏ .

      " Chuyện gì vậy?"

      " cảm thấy tình hình chỗ đó an toàn, tốt nhất chúng ta nên chạy trước."

      Đối với câu trả lời của Lưu Vương cùng với hành động khi nãy của , Nghịch Phi Yến chỉ có thể là người này có tính cảnh giác cao. Nàng cũng giận vì bị làm mất nhã hứng. Du sao cẩn thận vẫn tốt hơn.

      Hai người chạy đến bãi đất trống cách nơi đó khá xa liền dừng lại.

      " Tạm thời chúng ta cứ giữ liên lạc trước. Khi nào online gặp."

      Lưu Vương gửi cho Nghịch Phi Yến bảng thông báo kết bạn, nhắc nhở nàng vài điều rồi im lặng. nhìn nàng lâu như muốn ghi tất cả khoảng khắc của nàng lại.

      ' Ring Ring'

      " Em log out đây, hôm sau lại gặp."

      Tiếng động phát ra từ máy game của Nghịch Phi Yến. Đó là tiếng chuông báo thức, xem ra thể tiếp tục chơi rồi. Nàng lòng thích sống trong game hơn so với ngoài đời tàn nhẫn kia.

      " Được, lần sau gặp."

      Ngay lập tức, cả hai đều log out.

      Quay lại khu vực của tiểu bạch hồ đáng . Sau khi Nghịch Phi Yến cùng Lưu Vương bỏ , tiểu hồ liền cuối đầu nhìn xuống mặt đất, hai mắt lưng tròng trông cực kì đáng thương.

      " Ngoan, ngoan nào."

      nam tử xinh đẹp, mái tóc vàng dài với ba đôi cánh sau lưng. Trông như thiên sứ nhưng gương mặt lại đầy vẻ tàn ác như ác ma.

      " Phụ thân đem mẫu thân về cho ngươi. Ngoan ngoan"

      Nam nhân ôm lấy tiểu bạch hồ cười đầy tàn độc. Trông là đáng sợ.

      Nghịch Phi Yến sau khi thức dậy liền nhanh chóng chạy vào nhà tắm làm vệ sinh thân thể sau đó thay đồ. Nàng thay bộ váy hai lớp với chiếc áo sơ mi trắng bên trong và bộ váy xanh đen đầy đáng bên ngoài. tin nhưng đây là bộ váy do chính tay nàng may từ rất lâu. Chỉ là chưa có cơ hội mặc.

      Sửa soạn trước gương lúc lâu, Nghịch Phi Yến mãn nguyện cười ngu ngốc rồi lại nhìn mái tóc mà mình buộc lên. Nàng có điểm lưỡng lự. Nhưng cuối cùng vẫn tháo xuống dù trong đầu Nguyệt Kiến Vân khuyên nhủ ngừng. Chỉ là, lời của mẹ nàng có trọng lượng hơn.

      Do thói quen nên mỗi buổi sáng gia đình nàng ngồi ăn chung. Dù rất muốn nhưng Nghịch Nghịch Phi Yến vẫn xuống nhà ăn, nơi đầy áp lực đối với nàng.

      Như thường lệ, nàng luôn là người xuống trễ nhất. Nếu là trước đây thường nàng bị mẹ thân của mình kéo vào góc mắng. Nhưng từ ngày hai về, nàng còn bị mắng nữa vì khi đó hai che chở cho nàng nha. Ngồi xuống cạch hai, đối diện mẹ nàng, Nghịch Phi Yến cúi mặt xuống nhìn vào phần ăn sáng phương tây là phần bánh mì mềm nướng vào hai trứng ốp la.

      Cắm cúi ăn, tuy cúi xuống nhìn thấy xung quanh nhưng nàng có thể đoán được. Người cha chững chậc, vô tình và lạnh lùng của nàng như cũ xem báo với li cà phê nóng, còn mẹ nàng lại rất nhiều. Đa phần là hỏi thăm, trò chuyện với hai và xem nàng như người vô hình. Riêng hai lại có vẻ thích mẹ cho lắm. ấy chỉ cười cười hay vài câu cho đúng lễ độ.

      " Đến giờ rồi sao?"

      Người hỏi là Diệc Ái Hân, mẹ của Nghịch Phi Yến. Nàng thấy Nghịch Hải Ân, chống mình gấp tờ báo đứng dậy, xem ra hai người lại phải . Do hai người đều là bác sĩ lại làm trong cùng bệnh viện nên hai vợ chồng thường công tác và làm cùng nhau.

      " Có cơ hội con đem bạn về nhà mình nha"

      Trước khi , Diệc Ái Hân vẫn quay sang trò chuyện với Nghịch Lưu Quý Tuấn và đánh cái trừng mắt đầy sát khí cho Nghịch Phi Yến.

      ' Rầm'

      Hai vợ chồng vừa , căn nhà liền im lặng hẳn. Nghịch Lưu Quý Tuấn Ngồi im chút lại thấy khó chịu mà nhìn sang Nghịch Phi Yến vẫn chiến đấu với bữa sáng.

      " Em mặc váy trông dễ thương hơn."

      Nghịch Phi Yến nghe lời khen của Nghịch Lưu Quý Tuấn có chút bất ngờ buông nĩa, nhìn chăm chú.

      " lòng mà. Em tin?"

      Nghịch Phi Yến trả lời, tiếp tục ăn. Do xuống trễ nên nàng ăn hơi chậm, nhưng nhìn thấy có người chờ mình nàng cũng mãn nguyện.

      " Em ăn xong rồi? Vậy chúng ta thôi."

      Nàng lau miệng, mắt mở to nhìn Nghịch Lưu Quý Tuấn hớn hở bên cạnh. Rồi lại nhìn qua đồng hồ phía đối diện, bây giờ chỉ mới 9 giờ hơn.

      " đâu?"

      " Cứ theo "

      để Nghịch Phi Yến có cơ hội tiếp tục hỏi, Nghịch Lưu Quý Tuấn nhanh tay kéo nàng . Mọi chuyện bắt đầu diễn ra lệch với kế hoạch cả cuộc đời Nghịch Phi Yến từng lập ra.

      Bonus cho các nàng thêm 1 chương, mà sao thấy ai góp ý hết nhỉ?
      Tôm Thỏwindlove_9693 thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Mình chỉ muốn đọc thêm, nhưng sợ hối k hay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :