1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được nữ nhân ôn nhu quyến rũ: Lấy một hồ ly tinh (94/94) HOÀN - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 92


      “Được!” Thư Nhan tự nhiên biết phụ mẫu thân sinh của Trần Đại Dũng ở nông thôn, “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi ta đây xinh đẹp như tiên! Đương nhiên càng muốn bái kiến!”

      Trần Đại Dũng nhếch miệng cười, “Cha mẹ nhìn thấy nàng, chắc chắn rất vui mừng! Nhưng mà ngàn vạn lần nàng đừng cho họ biết nàng là hồ đó!”

      Thư Nhan giận dữ : “ ra mấy ngày này rầu rĩ vì chuyện này! Sao thế! Sợ ta doạ sợ cha mẹ chàng sao! Hừ! Ta càng muốn giấu đầu lòi đuôi doạ bọn họ!” Dứt lời lộ ra cái đuôi lông đỏ như lửa vẫy người Trần Đại Dũng.

      Trần Đại Dũng bắt được, Thư Nhan cười hì hì, thuận thế ngồi vào trong lòng .

      “Ta biết, chẳng qua nàng hung dữ nhưng tâm địa rất tốt! hù doạ cha mẹ đâu!”

      Thư Nhan làm nũng cong người trong lòng , “Ta ! Ta càng muốn doạ bọn họ! Hì hì, cũng chỉ có đồ ngốc như chàng mới cho rằng tâm địa ta tốt!”

      “Ta thú thê tử, đương nhiên là tốt nhất! Chuyện kia, còn nữa...”

      “Cái gì? Đừng có dông dài! Còn có chuyện gì? Muốn ta hiếu thuận nhạc công nhạc mẫu sao?”

      “Ta.....” Trần Đại Dũng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, “Ta...thích nàng.”

      Thư Nhan ngơ ngác, khi nào đồ ngốc này lời lời ngon tiếng ngọt chứ! Chẳng qua, trong lòng rất ấm áp! Ba chữ vô cùng đơn giản từ trong miệng ra, cùng trong miệng thư sinh dịu dàng nghe qua giống nhau! Chân thành đến mức khiến cho người ta cảm động!

      “Ta cũng biết bây giờ nàng thích ta! Dù nàng thích ta bao lâu! Đời này ta chỉ thích nàng! Nàng thích ta ngày, ta vui vẻ ngày, nếu đến lúc đó, nàng thích ta, ta cũng trách nàng! năm cũng được, mười năm cũng thế, dù là bao lâu, nàng đều là thê tử của ta!”

      Tim Thư Nhan đạp mạnh và loạn nhịp, lông mi dài run rẩy, ánh mắt khôi phục vẻ phức tạp ngắm nhìn , “ ra hôm đó, chàng nghe ta và Lâm đạo trưởng chuyện!” Hoá ra, đây cũng là nguyên nhân những ngày gần đây khiến nhíu mày suy tư.

      Thiên kiếp của nàng vẫn chưa chấm dứt ---- đúng là trước kia nàng cực kỳ khinh thường tình cảm! Có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi, bị phát , đến lúc đó bỏ qua phần nhân duyên này, hay liều chết chống đối với ông trời, nàng dám chính xác! Nàng có thể tính toán số mệnh của người khác, nhưng nàng suy tính được số mệnh của mình. Có lẽ chỉ qua vài năm, tình cảm của nàng và phai nhạt!

      Có thể vĩnh viễn người sao? Có thể vì mà liều mạng sao? Có lẽ nàng làm được, có lẽ làm được! Nhưng giờ phút này, nàng người này! Nam tử trước mặt bề ngoài thà, nội tâm chất phác, ra cũng bình thường như những người khác! Dù sao nữa quý trọng người trước mắt mới là tốt nhất! Ít nhất, giờ phút này nàng có thể xác nhận, hồ nàng thương , cũng tin tưởng dùng hết cả sinh mệnh nàng, giống như lúc tự tin rằng nàng cũng thích .
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93

      Trần Đại Dũng : “Ta hiểu ! Nhưng ta chỉ muốn những lời trong lòng ta cho nàng nghe! Ta muốn chỉ cần tại nàng thích ta, ta thích nàng! Như vậy là được rồi!”

      Tron lòng Thư Nhan rung động, mỉm cười, nghiêng người hôn lên môi dày của , “Đồ ngốc!” Tên ngốc này lại có suy nghĩ giống nàng.

      Cuối cùng Trần Đai Dũng hết những lời trong lòng! Giống như dỡ gánh nặng xuống, lập tực trong lòng rất thoải mái! Cười hì hì, ôm Thư Nhan rồi hôn lên. Thư Nhan sợ ngứa, cười đùa né tránh, “Chàng chút, kích động làm gì chứ!”

      “Chờ trời quang, ta đến chợ mua trâm cài tóc cho nàng!”

      “Trâm cài tóc. Vì sao?”

      “Ta thấy A Phú mua trâm cài tóc cho người trong lòng của , là tín vật đính ước, ta cũng chưa từng mua cho nàng vậy gì cả!”

      “Đồ ngốc, ta muốn vật kia để làm gì, ta muốn cái gì liền có cái đó. Muốn nó xinh đẹp, liền có xinh đẹp.”

      “Đó là pháp thuật của nàng biến ra, cũng phải ta tặng cho nàng.”

      “Được rồi! Chàng cứ mua , nhưng mà, nếu đẹp ta cũng nhận đâu!”

      “Ta tặng cho nàng đương nhiên muốn tặng thứ tốt nhất rồi, chẳng qua, khi nào mưa ngừng nhỉ? A! Đúng rồi, nàng tính toán tốt lắm! Khi nào trời tạnh!”

      Thư Nhan thờ ơ nhíu mày, “Năm ngày sau.”

      “Còn phải chờ năm ngày!” Trần Đại Dũng vội vã, tưởng có thể lập tức tới chợ mua trâm cài tóc xinh đẹp rực rỡ cho Thư Nhan.

      “Chỉ sợ tới hai tháng sau! Mấy ngày nữa nơi này xảy ra lũ lụt, đến lúc đó mọi thứ đều bị chìm, làm gì còn chợ chứ!” Nàng đồng ý mà tiết lộ Thiên Cơ.

      “Xảy ra lũ lụt?” Trần Đại Dũng hoang mang trừng to mắt.

      “Đúng vậy!” Thư Nhan chậm rãi gật đầu, “ cần lo lắng, địa thế Trần phủ cao, thể chìm.”

      "Này..... phải chỗ khác bị....”

      Thư Nhan nhún nhún vai, “Ý trời như vậy, có biện pháp nào.”

      Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Trần Đại Dũng phóng tới cửa.

      “Này! đâu vậy?” Trong nháy mắt Thư Nhan đứng ở trước mặt của , ngăn cản .

      “Đương nhiên, phải thông báo cho mọi người, sắp xảy ra lũ lụt. Đúng rồi! Nàng cùng với ta nữa!” Bắt lấy tay của Thư Nhan, “Nàng có pháp thuật, có thể làm cho mưa ngừng rơi.”

      “Ta !” Thư Nhan hất ra, “Hơn nữa ta cũng làm!”

      Trần Đại Dũng giật mình: “Vì sao?”




      Chương 94

      Thư Nhan hết kiên nhẫn, nhăn mặt nhíu mày, “Ý trời như vậy, ai thay đổi được.”

      “Ta tin!” Trần Đại Dũng chợt hét lên, “Ta tin ông trời nhẫn tâm như vậy, làm cho thôn trấn xinh đẹp thế này bị lũ lụt! Ta tin ông trời thấy chết mà cứu! Cho dù, ông trời cứu, ta cũng phải cứu!”

      “Đứng lại! Chàng trở cề cho ta!”

      Thư Nhu giữ chặt , “Đồ ngốc, chàng kích động làm gì chứ! Ta rồi, đây là ý trời, nếu chàng ra ngoài, đó là tiết lộ Thiên Cơ! bị trừng phạt!”

      Ai, là! Mới vừa tốt đẹp, tình cảm dịu dàng ngọt ngào, hiếm khi tên ngốc này vài lời ngon tiếng ngọt! Bây giờ lại trái ngược! Lại làm chuyện ngu ngốc! Cũng trách nàng, nhanh mồm nhanh miệng, nếu , cũng có chuyện này!”

      “Ta tin cứu người còn bị trừng phạt!” Dứt lơi đẩy Thư Nhan, đẩy cửa ra ngoài.

      Tên ngốc này! Thư Nhan tức giận nghiến răng, “Nếu chàng ra khỏi cửa, ta để ý chàng nữa, chàng tìm người khác làm thê tử !”

      “Nàng......” Đúng lúc này, Trần Đại Dũng quay đầu trở lại, ánh mắt lo lắng lộ ra tia khó hiểu và bi thương, hơi há miệng, cũng gì, xoay người chạy vào trong mưa.

      “Oan gia! Oan gia!” Thư Nhan tức giận đến mức giậm chân, “Quả nhiên là kiếp trước ta thiếu nợ chàng!” Thân mình vút , lo lắng đuổi theo.

      Vĩ thanh

      “......Mưa hơn mười ngày, thuỷ triều bắt đầu dâng lên, cuối cùng làm vỡ đê......Nghe nước lũ vượt qua bùn lầy, gào thét, thế mạnh như dời sôn lấp biển xông tới, đúng lúc này bầu trời chợt vang lên tiếng sét, tia sáng ra......Mọi người nhìn kỹ mới thấy, là mây ngũ sắc! Trong đám mây, vị nữ tử hồng y tuyệt sắc ngồi ngay ngắn......Chỉ thấy nàng giơ ống tay áo lên! Lũ lụt giống như dã thú kia trong nháy mắt trở về......”

      Tiên sinh kể chuyện miệng lưỡi lưu loát

      “Hì hì!” Trần Đại Dũng ngồi ở góc trà lâu, cười to nghe kể chuyện truyền kỳ xảy ra tháng trước, là nghe hoài chán! Bỗng dưng, vừa thấy sắc trời, a, nguy rồi! Thê tử của nhất định nổi giận.

      Ném vài đồng tiền ở bàn, vội vàng chạy trở về.

      Ơ, Lâm đại ca! đến lúc nào thế! Phấn khích chạy tới, vừa vặn nghe được hai người bọn họ chuyện.

      “Đa tạ Thư nương từ bi, làm trái với mệnh trời, cứu tính mạng dân chúng nơi này!” Lâm Quyện cười .

      “Hừ! Ta cùng Đại Dũng ở chung 1 chỗ rồi! Còn có thể quan tâm làm trái mệnh trời sao? Nhưng ra lần này Lâm đạo trưởng cũng đóng góp sức lực ít!”

      “Lâm đại ca! Thê tử!” Trần Đại Dũng chạy tới gần hai người, cười với Thư Nhan , “Ta nghe người ta chấn, bọn họ vì nàng mà xây cái miếu thờ, thờ cúng vị Bồ Tát giúp lũ lụt biến mất.” Trong giọng còn mang vẻ tự hào ràng, sau đó quay đầu với Lâm Quyện: “Lâm đại ca! Huynh đừng tức giận, thê tử ta tuy năng hơi chua ngoa, nhưng tâm mềm mỏng, tấm lòng rất tốt.”

      “Đồ ngốc! Chàng câm miệng!” Thư Nhan mắng. Lâm Quyện liếc mắt xem kịch vui, kéo Trần Đại Dũng .

      đâu?”

      "Theo ta trở về động Thiên Hương tu luyện !” thực tế là lánh nạn. lâu nữa , người trong địa phủ đến tra đến tra là ai giở trò quỷ, những hồn mô cần đến báo danh nhưng chậm chạp chưa tới, nàng làm trái ý trời, đươn nhiên muốn trốn thời gian rồi hẳn sau.

      “Vì sao phải nơi đó?” Trần Đại Dũng vẫn còn biết mình gặp rắc rối buồn bực hỏi, phải sau khi mọi việc xong xuôi, muốn theo về nhà bái kiến cha mẹ sao?

      “Cái gì gọi là gả cho gà theo gà, lấy chó theo chó chứ! Bây giờ chàng phải theo ta!”

      “Sai rồi! Sai rồi! Là ta thú nàng, nàng nên theo ta mới đúng...”

      “Sai gì chứ! Ta là...”

      “.....Ta cũng ở rể...A, sao thê tử lại hung dữ như vậy.”

      “....Hung dữ thế nào? Cẩn thận ngày nào đó ta mất hứng ăn chàng....”

      “Nàng dám....”

      “Có gì dám......”

      “...…”

      Lâm Quyện buồn cười nhìn cảnh hai người trách mắng dần dần biến mất, cuối cùng khẽ mỉm cười……

      Toàn văn hoàn.


      “Được!” Thư Nhan tự nhiên biết phụ mẫu thân sinh của Trần Đại Dũng ở nông thôn, “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi ta đây xinh đẹp như tiên! Đương nhiên càng muốn bái kiến!”

      Trần Đại Dũng nhếch miệng cười, “Cha mẹ nhìn thấy nàng, chắc chắn rất vui mừng! Nhưng mà ngàn vạn lần nàng đừng cho họ biết nàng là hồ đó!”

      Thư Nhan giận dữ : “ ra mấy ngày này rầu rĩ vì chuyện này! Sao thế! Sợ ta doạ sợ cha mẹ chàng sao! Hừ! Ta càng muốn giấu đầu lòi đuôi doạ bọn họ!” Dứt lời lộ ra cái đuôi lông đỏ như lửa vẫy người Trần Đại Dũng.

      Trần Đại Dũng bắt được, Thư Nhan cười hì hì, thuận thế ngồi vào trong lòng .

      “Ta biết, chẳng qua nàng hung dữ nhưng tâm địa rất tốt! hù doạ cha mẹ đâu!”

      Thư Nhan làm nũng cong người trong lòng , “Ta ! Ta càng muốn doạ bọn họ! Hì hì, cũng chỉ có đồ ngốc như chàng mới cho rằng tâm địa ta tốt!”

      “Ta thú thê tử, đương nhiên là tốt nhất! Chuyện kia, còn nữa...”

      “Cái gì? Đừng có dông dài! Còn có chuyện gì? Muốn ta hiếu thuận nhạc công nhạc mẫu sao?”

      “Ta.....” Trần Đại Dũng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, “Ta...thích nàng.”

      Thư Nhan ngơ ngác, khi nào đồ ngốc này lời lời ngon tiếng ngọt chứ! Chẳng qua, trong lòng rất ấm áp! Ba chữ vô cùng đơn giản từ trong miệng ra, cùng trong miệng thư sinh dịu dàng nghe qua giống nhau! Chân thành đến mức khiến cho người ta cảm động!

      “Ta cũng biết bây giờ nàng thích ta! Dù nàng thích ta bao lâu! Đời này ta chỉ thích nàng! Nàng thích ta ngày, ta vui vẻ ngày, nếu đến lúc đó, nàng thích ta, ta cũng trách nàng! năm cũng được, mười năm cũng thế, dù là bao lâu, nàng đều là thê tử của ta!”

      Tim Thư Nhan đạp mạnh và loạn nhịp, lông mi dài run rẩy, ánh mắt khôi phục vẻ phức tạp ngắm nhìn , “ ra hôm đó, chàng nghe ta và Lâm đạo trưởng chuyện!” Hoá ra, đây cũng là nguyên nhân những ngày gần đây khiến nhíu mày suy tư.

      Thiên kiếp của nàng vẫn chưa chấm dứt ---- đúng là trước kia nàng cực kỳ khinh thường tình cảm! Có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi, bị phát , đến lúc đó bỏ qua phần nhân duyên này, hay liều chết chống đối với ông trời, nàng dám chính xác! Nàng có thể tính toán số mệnh của người khác, nhưng nàng suy tính được số mệnh của mình. Có lẽ chỉ qua vài năm, tình cảm của nàng và phai nhạt!

      Có thể vĩnh viễn người sao? Có thể vì mà liều mạng sao? Có lẽ nàng làm được, có lẽ làm được! Nhưng giờ phút này, nàng người này! Nam tử trước mặt bề ngoài thà, nội tâm chất phác, ra cũng bình thường như những người khác! Dù sao nữa quý trọng người trước mắt mới là tốt nhất! Ít nhất, giờ phút này nàng có thể xác nhận, hồ nàng thương , cũng tin tưởng dùng hết cả sinh mệnh nàng, giống như lúc tự tin rằng nàng cũng thích .

      Chương 93

      Trần Đại Dũng : “Ta hiểu ! Nhưng ta chỉ muốn những lời trong lòng ta cho nàng nghe! Ta muốn chỉ cần tại nàng thích ta, ta thích nàng! Như vậy là được rồi!”

      Tron lòng Thư Nhan rung động, mỉm cười, nghiêng người hôn lên môi dày của , “Đồ ngốc!” Tên ngốc này lại có suy nghĩ giống nàng.

      Cuối cùng Trần Đai Dũng hết những lời trong lòng! Giống như dỡ gánh nặng xuống, lập tực trong lòng rất thoải mái! Cười hì hì, ôm Thư Nhan rồi hôn lên. Thư Nhan sợ ngứa, cười đùa né tránh, “Chàng chút, kích động làm gì chứ!”

      “Chờ trời quang, ta đến chợ mua trâm cài tóc cho nàng!”

      “Trâm cài tóc. Vì sao?”

      “Ta thấy A Phú mua trâm cài tóc cho người trong lòng của , là tín vật đính ước, ta cũng chưa từng mua cho nàng vậy gì cả!”

      “Đồ ngốc, ta muốn vật kia để làm gì, ta muốn cái gì liền có cái đó. Muốn nó xinh đẹp, liền có xinh đẹp.”

      “Đó là pháp thuật của nàng biến ra, cũng phải ta tặng cho nàng.”

      “Được rồi! Chàng cứ mua , nhưng mà, nếu đẹp ta cũng nhận đâu!”

      “Ta tặng cho nàng đương nhiên muốn tặng thứ tốt nhất rồi, chẳng qua, khi nào mưa ngừng nhỉ? A! Đúng rồi, nàng tính toán tốt lắm! Khi nào trời tạnh!”

      Thư Nhan thờ ơ nhíu mày, “Năm ngày sau.”

      “Còn phải chờ năm ngày!” Trần Đại Dũng vội vã, tưởng có thể lập tức tới chợ mua trâm cài tóc xinh đẹp rực rỡ cho Thư Nhan.

      “Chỉ sợ tới hai tháng sau! Mấy ngày nữa nơi này xảy ra lũ lụt, đến lúc đó mọi thứ đều bị chìm, làm gì còn chợ chứ!” Nàng đồng ý mà tiết lộ Thiên Cơ.

      “Xảy ra lũ lụt?” Trần Đại Dũng hoang mang trừng to mắt.

      “Đúng vậy!” Thư Nhan chậm rãi gật đầu, “ cần lo lắng, địa thế Trần phủ cao, thể chìm.”

      "Này..... phải chỗ khác bị....”

      Thư Nhan nhún nhún vai, “Ý trời như vậy, có biện pháp nào.”

      Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Trần Đại Dũng phóng tới cửa.

      “Này! đâu vậy?” Trong nháy mắt Thư Nhan đứng ở trước mặt của , ngăn cản .

      “Đương nhiên, phải thông báo cho mọi người, sắp xảy ra lũ lụt. Đúng rồi! Nàng cùng với ta nữa!” Bắt lấy tay của Thư Nhan, “Nàng có pháp thuật, có thể làm cho mưa ngừng rơi.”

      “Ta !” Thư Nhan hất ra, “Hơn nữa ta cũng làm!”

      Trần Đại Dũng giật mình: “Vì sao?”










      Chương 94

      Thư Nhan hết kiên nhẫn, nhăn mặt nhíu mày, “Ý trời như vậy, ai thay đổi được.”

      “Ta tin!” Trần Đại Dũng chợt hét lên, “Ta tin ông trời nhẫn tâm như vậy, làm cho thôn trấn xinh đẹp thế này bị lũ lụt! Ta tin ông trời thấy chết mà cứu! Cho dù, ông trời cứu, ta cũng phải cứu!”

      “Đứng lại! Chàng trở cề cho ta!”

      Thư Nhu giữ chặt , “Đồ ngốc, chàng kích động làm gì chứ! Ta rồi, đây là ý trời, nếu chàng ra ngoài, đó là tiết lộ Thiên Cơ! bị trừng phạt!”

      Ai, là! Mới vừa tốt đẹp, tình cảm dịu dàng ngọt ngào, hiếm khi tên ngốc này vài lời ngon tiếng ngọt! Bây giờ lại trái ngược! Lại làm chuyện ngu ngốc! Cũng trách nàng, nhanh mồm nhanh miệng, nếu , cũng có chuyện này!”

      “Ta tin cứu người còn bị trừng phạt!” Dứt lơi đẩy Thư Nhan, đẩy cửa ra ngoài.

      Tên ngốc này! Thư Nhan tức giận nghiến răng, “Nếu chàng ra khỏi cửa, ta để ý chàng nữa, chàng tìm người khác làm thê tử !”

      “Nàng......” Đúng lúc này, Trần Đại Dũng quay đầu trở lại, ánh mắt lo lắng lộ ra tia khó hiểu và bi thương, hơi há miệng, cũng gì, xoay người chạy vào trong mưa.

      “Oan gia! Oan gia!” Thư Nhan tức giận đến mức giậm chân, “Quả nhiên là kiếp trước ta thiếu nợ chàng!” Thân mình vút , lo lắng đuổi theo.

      Vĩ thanh

      “......Mưa hơn mười ngày, thuỷ triều bắt đầu dâng lên, cuối cùng làm vỡ đê......Nghe nước lũ vượt qua bùn lầy, gào thét, thế mạnh như dời sôn lấp biển xông tới, đúng lúc này bầu trời chợt vang lên tiếng sét, tia sáng ra......Mọi người nhìn kỹ mới thấy, là mây ngũ sắc! Trong đám mây, vị nữ tử hồng y tuyệt sắc ngồi ngay ngắn......Chỉ thấy nàng giơ ống tay áo lên! Lũ lụt giống như dã thú kia trong nháy mắt trở về......”

      Tiên sinh kể chuyện miệng lưỡi lưu loát

      “Hì hì!” Trần Đại Dũng ngồi ở góc trà lâu, cười to nghe kể chuyện truyền kỳ xảy ra tháng trước, là nghe hoài chán! Bỗng dưng, vừa thấy sắc trời, a, nguy rồi! Thê tử của nhất định nổi giận.

      Ném vài đồng tiền ở bàn, vội vàng chạy trở về.

      Ơ, Lâm đại ca! đến lúc nào thế! Phấn khích chạy tới, vừa vặn nghe được hai người bọn họ chuyện.

      “Đa tạ Thư nương từ bi, làm trái với mệnh trời, cứu tính mạng dân chúng nơi này!” Lâm Quyện cười .

      “Hừ! Ta cùng Đại Dũng ở chung 1 chỗ rồi! Còn có thể quan tâm làm trái mệnh trời sao? Nhưng ra lần này Lâm đạo trưởng cũng đóng góp sức lực ít!”

      “Lâm đại ca! Thê tử!” Trần Đại Dũng chạy tới gần hai người, cười với Thư Nhan , “Ta nghe người ta chấn, bọn họ vì nàng mà xây cái miếu thờ, thờ cúng vị Bồ Tát giúp lũ lụt biến mất.” Trong giọng còn mang vẻ tự hào ràng, sau đó quay đầu với Lâm Quyện: “Lâm đại ca! Huynh đừng tức giận, thê tử ta tuy năng hơi chua ngoa, nhưng tâm mềm mỏng, tấm lòng rất tốt.”

      “Đồ ngốc! Chàng câm miệng!” Thư Nhan mắng. Lâm Quyện liếc mắt xem kịch vui, kéo Trần Đại Dũng .

      đâu?”

      "Theo ta trở về động Thiên Hương tu luyện !” thực tế là lánh nạn. lâu nữa , người trong địa phủ đến tra đến tra là ai giở trò quỷ, những hồn mô cần đến báo danh nhưng chậm chạp chưa tới, nàng làm trái ý trời, đươn nhiên muốn trốn thời gian rồi hẳn sau.

      “Vì sao phải nơi đó?” Trần Đại Dũng vẫn còn biết mình gặp rắc rối buồn bực hỏi, phải sau khi mọi việc xong xuôi, muốn theo về nhà bái kiến cha mẹ sao?

      “Cái gì gọi là gả cho gà theo gà, lấy chó theo chó chứ! Bây giờ chàng phải theo ta!”

      “Sai rồi! Sai rồi! Là ta thú nàng, nàng nên theo ta mới đúng...”

      “Sai gì chứ! Ta là...”

      “.....Ta cũng ở rể...A, sao thê tử lại hung dữ như vậy.”

      “....Hung dữ thế nào? Cẩn thận ngày nào đó ta mất hứng ăn chàng....”

      “Nàng dám....”

      “Có gì dám......”

      “...…”

      Lâm Quyện buồn cười nhìn cảnh hai người trách mắng dần dần biến mất, cuối cùng khẽ mỉm cười……

      Toàn văn hoàn.
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      Trâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :