1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được nữ nhân ôn nhu quyến rũ: Lấy một hồ ly tinh (94/94) HOÀN - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 84: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Nàng ngáp cái dài, vốn định ngủ thêm chút nữa, lại nhìn canh giờ, quên ! lúc sau, hạ nhân Trần phủ vào dọn phòng, đành phải đứng dậy mặc y phục, quay về chỗ của nàng !

      Đến buổi tối, Thư Nhan lại xuất ở Trần phủ lần nữa, nhưng tên ngốc kia vẫn chưa trở về. Buổi sáng, Trần phủ nhận được tin Lý gia trả sính lễ, bỗng chốc trở nên tức giận, lại biết được thiếu gia mất tích, lại hỗn loạn vô cùng! Trần lão gia vô cùng tức giận, vốn định đến Lý phủ tranh luận, nhưng lý do của Lý gia lại hợp tình hợp lý, Lý tiểu thư được hoàng thượng nhìn trúng, Trần lão gia có gan lớn cách mấy cũng dám cướp tân nương với hoàng thượng!

      Nhìn mọi thứ hỗn loạn, Thư Nhan cũng nóng nảy! Tên ngốc kia nghĩ quẩn chứ! Lý tiểu thư có gì tốt, đáng giá để coi trọng như vậy! Ai, đúng là tự gây nghiệt mà! Lúc trước nên tự tiện sửa số mệnh của Lý tiểu thư, dám tác hợp bọn họ ở chung chỗ, nếu như nàng sớm hiểu được lòng của mình…

      Bỗng nàng hơi cắn răng, nàng quản được nhiều như vậy, nếu nàng thích rồi thể cho kẻ khác!

      Hạ nhân Trần phủ tìm được Trần Đại Dũng, có nghĩa nàng tìm thấy.

      Nhưng mà, cuối cùng nàng tìm thấy trong quán rượu rách nát, lúc này uống say bí tỉ ! Cả khuôn mặt đỏ bừng, ngả nghiêng ghế, biết miệng lẩm bẩm cái gì, thấy góc bàn, nhìn được màu sắc đó, vì bàn đặt hơn mười bầu rượu rỗng.

      Trong nháy mắt nhìn thấy , Thư Nhan cũng tức giận như ngày thường, ngược lại cảm thấy trong lòng chua xót, đau khổ trong ngực, kinh ngạc đứng ở bên ngẩn người nhìn , thích Lý tiểu thư như vậy sao? Nên buồn bực trốn ở đây uống rượu, nàng đau lòng!

      Nếu là ngày trước, nếu có bất kỳ người nào đời này, nàng cũng quan tâm, tùy theo tâm tình của mình, chỉ cần chính mình vui vẻ là đủ. Chẳng qua là

      Nàng đau lòng vì ! Nhưng nàng thích rồi, nàng thích nam nhân thà hiền lành này! Nàng buông tay, tuyệt đối buông tay! Chỉ là Trần Đại Dũng quá đau lòng, chờ thêm thời gian tự nhiên quên Lý tiểu thư kia! Nếu được, vậy giết Lý tiểu thư kia, cho nhớ nhung! Hoặc, sử dụng niệm chú quên, khiến cho quên Lý tiểu thư! Hoặc là. . . . . .

      Trong nháy mắt, trong đầu của nàng nghĩ được dưới mười biện pháp, đều bị nàng gạt bỏ hết! Nàng thích chân của ! Nếu Trần Đại Dũng còn là Trần Đại Dũng, nàng còn có thể thích ?

      Trần Đại Dũng uống từ sáng sớm đến tối muộn, uống liên tục, sau đó gục xuống bàn ngủ.

      Chương 85: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Quán rượu này, vốn do quả phụ mở, tiểu nhị là đứa con trai duy nhất của quả phụ! Nay đến đêm khuya, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, dù trong quán chỉ còn lại kẻ nát rượu này cũng phải tiễn bước!

      Nếu đây là đàn ông nông thôn bình thường, hai mẹ con sớm dùng cách ứng phó với những kẻ nát rượu, kéo tay ném xuống đất rồi ! Nhưng thấy Trần Đại Dũng thân hoa phục, mà chất liệu thượng thừa, xác nhận là công tử đại quý, bởi vậy mới dám lỗ mãng như vậy.

      Hai mẹ con mỗi người đứng bên trái bên phải Trần Đại Dũng đẩy vai , "Công tử! Tỉnh tỉnh! Công tử! Quán rượu phải nghỉ rồi! Công tử tỉnh tỉnh!"

      Trần Đại Dũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, quay đầu nhìn tiểu nhị ca đẩy , lại chậm rãi chuyển tới nhìn quả phụ bên phải, đột nhiên cười với quả phụ, "Ta thành công rồi ! Hì hì! Thê tử nàng là xinh đẹp!”

      "A. . . . . ."

      Bỗng dưng Trần Đại Dũng đứng lên ôm cổ quả phụ, ngừng lảm nhảm trong miệng: "Thê tử! Thê tử! Cuối cùng ta có thê tử !"

      "A. . . . . ." Hoảng sợ.

      "Buông mẫu thân ta ra!" Tiểu nhị la lên. Dùng sức kéo cánh tay Trần Đại Dũng ra! Thế nhưng sức lực Trần Đại Dũng khổng lồ, sức lực tiểu nhị ca dùng yếu ớt thể kéo ra được chút nào.

      Quả phụ đỏ mặt tức giận mắng to: "Ai là…thê tử của ngươi chứ, tuổi của ta cũng có thể làm mẹ ngươi đó ! là tên nát rượu. . . . . ."

      Thư Nhan vẫn nương náu gốc cây hòe ngoài quán, vốn buồn bực vui, lúc này nghe được động tĩnh, nhìn hướng trong quán rượu, thấy bộ dạng Trần Đại Dũng ôm cụ bà vào trong ngực, lập tức tức giận đến sôi gan, thân hình lướt qua, nhanh chóng xông vào, tay kéo Trần Đại Dũng say khướt lại đây, nhéo lỗ tai , mắng to : "Đồ ngốc! Nàng ta có chỗ nào tốt, lại ở nơi này mượn rượu giải sầu chứ!"

      "Cái gì mà mượn rượu giải sầu, ta là vui mừng mới uống ! Ơ! Làm sao lại có hai thê tử…”

      Hai mẹ con quả phụ trợn mắt há hốc mồm nhìn mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ xuất tại cửa hàng trong nháy mắt, nghiến răng nghiến lợi nhéo lỗ tai nam nhân mắng to, đợi Thư Nhan và Trần Đại Dũng hẳn, hai mẹ con mới bừng tỉnh.

      Tiểu nhị ca suýt nữa chảy nước miếng, "Đẹp đẹp! nương xinh đẹp! Mẫu thân, người cũng thấy đó!"

      Quả phụ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thà : "Xinh đẹp đúng là xinh đẹp! Chỉ là hơi dữ chút!"

      10

      "Buông! Buông ra! Ta biết ngươi! Ta có thê tử rồi !"

      "Câm miệng! Tên ngốc này! Sau này giọt rượu cũng cho ngươi uống!" Thư Nhan thi triển pháp thuật biến ra hai tiểu nhân, trái phải dìu Trần Đại Dũng chao đảo , còn bản thân chán ghét bên cạnh.
      Last edited: 13/1/16
      Trâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 86: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      "Ta là nam nhân, gặp chuyện vui, tự nhiên muốn uống rượu ăn mừng rồi ! Ngươi dựa vào cái gì cho ta uống rượu!"

      "Vui mừng! Hừ! đúng là uống say đến trắng đen cũng !"

      "Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công . . . . . . cho ngươi biết đó! Tuy rằng thê tử của ta hung dữ, nhưng đối với ta rất tốt. . . . . . Nàng luôn mắng ta ngu ngốc, hì hì! ra nàng còn ngốc hơn ta. . . . . . Ơ! Đây là đâu? Các ngươi là ai, buông tay, ta muốn về nhà, tìm thê tử của ta. . . . . ."

      Ngay từ đầu, vốn Thư Nhan nghĩ say lảm nhảm, nhưng càng nghe càng cảm thấy bất thường! Sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đến trước người , tránh hơi thở đầy mùi rượu của , hỏi: "Thành công cái gì? Thê tử của ngươi là ai!"

      "Ta cho ngươi! Lâm đại ca đời này có rất nhiều người xấu, thể ! Nếu ta , ngươi tìm đạo sĩ đến bắt nạt của nàng! Ta rồi, phải bảo vệ nàng!"

      Thư Nhan nhíu hai hàng lông mày lại, thê tử trong miệng chính là mình, chẳng qua nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, còn nữa, "Đồ ngốc! Lâm đại ca nào, Lâm đại ca là ai?”

      "Hư!" Trần Đại Dũng say khướt làm động tác im lặng, "Lâm đại ca thể , ra linh nghiệm nữa !"

      Hàn quang trong mắt Thư Nhan chợt lóe, xem ra Lâm đại ca có điều gì rồi !"Chàng chịu có phải ! Tốt! Ta xem chàng có !" Bỗng dưng thu hồi hai tiểu nhân kia, nắm tay Trần Đại Dũng, miệng niệm chú, trong nháy mắt, hai người liền đến bên cạnh hồ nước.

      chút khách khí ấn đầu Trần Đại Dũng vào trong nước rồi lại kéo lên.
      Trần Đại Dũng ho khan hai cái, trong nháy mắt cảm giác say tiêu tan hơn phân nửa, mờ mịt nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Nàng . . . . ." Liếc mắt nhìn bốn phía, "Đây là nơi nào? Chúng ta đến nơi này làm gì?"

      Thư Nhan cười lạnh tiếng, "Sao lại gọi ta là thê tử ? Vừa rồi đúng là gọi tiếng ngừng nghỉ!”

      Trần Đại Dũng đột nhiên trở nên giống như tiểu tức phụ, lắp bắp: "Này. . . . . . Ta. . . . . ."

      "Có gì mà ngượng ngùng, tối hôm qua động phòng hoa chúc rồi!"

      Trần Đại Dũng đỏ mặt, cười hì hì, cuối cùng thà : "Thê . . . . . Thê tử! Sao nàng lại tới đây? Ta. . . . . ."

      Thư Nhan vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng : "Lâm đại ca của chàng đâu?"

      "A!" Trần Đại Dũng kinh ngạc trừng to mắt, "Làm sao nàng biết lâm. . . . . . Ta, ta biết Lâm đại ca nào cả!"

      Thư Nhan khẽ cười , " biết?"

      Chương 87: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      "Ừ, đúng vậy!"

      "Tốt lắm! Bắt đầu từ bây giờ, chàng đường Dương Quan, ta qua cầu Độc Mộc, chàng còn là nam nhân của ta, ta cũng còn là thê tử của chàng!"

      Trần Đại Dũng vội la lên: "Nàng, nàng lại nuốt lời! Mới hôm qua muốn làm thê tử của ta!”

      Thư Nhan nghiêm mặt, xoay người, cho dù Trần Đại Dũng gì nữa cũng đáp lại. Trần Đại Dũng gấp đến độ chân tay luống cuống, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu, lấy túi gấm trong ngực mở ra, sau khi xem xong, mừng rỡ ngẩng đầu, gọi Thư Nhan: "Ta , ta cho nàng, nàng đừng tức giận !" chuyển tới trước mặt Thư Nhan, "Lâm đại ca, , chỉ cần ta giả vờ thích thành thân, cuối cùng nàng khiến Lý gia từ hôn!"

      Ánh mắt Thư Nhan chợt lóe, nhíu mày hỏi: "Lâm đại ca gì? Người này là ai? Làm sao chàng quen biết ?"

      "A. . . . . ." Bối rối nắm tóc, nhiều vấn đề như vậy! Lắc đầu, vẫn còn hơi say, "Lâm đại ca chính là Lâm đại ca! Ngày đó ta chùa gặp , liền cho ta biết biện pháp này!"

      Thư Nhan tức giận : " người quen biết, cái gì, chàng liền tin tưởng, sợ làm ta bị thương sao!"

      "Ta biết! Từ ta quen Lâm đại ca ! còn cứu cha ta mạng! Lâm đại ca hại người! là người tốt!" lớn tiếng phản bác.

      Trong lòng Thư Nhan thầm nghĩ, là lợi hại! Là ai chứ? Có thể tính trước tâm ý của ! Hay là đối phương có thể nhìn thấu tính mạng của nàng? Có lẽ là người đó tu luyện thành tiên, cố ý đến chỉ điểm cho Trần Đại Dũng ! xong! Nàng là , là người! Cái gọi là và người thể chung đường, phạm vào thiên giới! Nếu là tiên! chia rẽ là từ bi, sao có thể giúp đỡ!

      Nếu là người? Đạo hạnh tu luyện cao thế nào, cũng tầm thường ! Chẳng qua người tu luyện lại càng những thứ này với Trần Đại Dũng ! Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Đối phương là địch hay là bạn! Hay là có mưu khác?

      Trong nháy mắt muốn tìm Trần Đại Dũng hỏi chuyện, thấy tên ngốc kia dựa vào gốc cây liễu bên hồ nước, sớm ngáy to ngủ rồi.
      Thư Nhan tức giận lên trước, muốn đá mấy đá, mũi chân chạm đến lồng ngực của bỗng dưng dừng lại ! Chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt ôn nhu quan sát gương mặt Trần Đại Dũng ngủ say.

      Gương mặt Trần Đại Dũng thà ngay thẳng, bởi vì say rượu nên nhuộm tầng màu đỏ, khóe miệng khẽ cong lên. Xem ra là trong mộng đẹp! Đôi mắt đen bóng nghiêm túc kia nhắm lại, giờ phút này gương mặt ngủ lại hồn nhiên giống trẻ con!
      Last edited: 15/1/16
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Ai! Sao nàng lại thích nam nhân thà đơn giản vậy chứ! chút tình thú cũng đều hiểu! Lại càng ra lời ngon tiếng ngọt để cho nữ nhân vui mừng! Cũng là vẻ ngốc nghếch này làm nàng bật cười! Chẳng lẽ do kiếp trước thiếu nợ ?

      Trong giấc mộng, Trần Đại Dũng chợt giọng mớ câu, Thư Nhan cúi người nghe, ra trong miệng gọi ——"Thê…thê tử! Ta bảo vệ nàng!"

      "Đồ ngốc!" Thư Nhan mỉm cười, giọng , "Đồ ngốc! Chờ chàng tỉnh lại, lát nữa tính sổ với chàng!"

      "Chàng xác định là ở chỗ này?" Thư Nhan hỏi lại, nhìn bảng hiệu treo cửa, "Khách điếm Long Tường", người này lại sống ở nơi náo nhiệt đông người qua lại!

      "Là nơi này! túi gấm viết là khách điếm Long Tường, Lâm đại ca lừa ta!" Nhiều lần bị Thư Nhan nghi ngờ, Trần Đại Dũng rất vui, cũng giận mà dám gì, ngoan ngoãn theo phía sau Thư Nhan vào khách điếm.

      "Khách quan, người muốn ăn cơm hay ở trọ!" Tiểu nhị ca nhiệt tình nghênh đón.
      Trần Đại Dũng giận dỗi bĩu môi, "Ngươi hỏi nàng là được!"

      "Ách. . . . . ." Khiến tiểu nhị ca sửng sờ, "Ta hỏi ai! phải có mình khách quan sao?"

      "A. . . . . ." Trần Đại Dũng nhìn Thư Nhan phía trước, lúc này mới nhớ tới trước khi , Thư Nhan có dặn dò , nàng thân ! Người phàm thể nhìn thấy nàng! Trách được có thể đến chỗ náo nhiệt này có thể bình tĩnh như vậy! nhớ mình nhìn thấy dung mạo người của Thư Nhan, biểu tình ở trong nháy mắt cũng trở nên quái dị.

      Ai, quả nhiên hồ và người giống nhau! Cho dù biến thành người bộ dạng cũng giống người thường! Được rồi, có đây, thú nàng làm thê tử.

      "Đại Dũng huynh đệ, ta ở đây!" Trần Đại Dũng chợt nghe có người gọi , quay đầu thấy, cười to : "Lâm đại ca!" Liền bước qua.

      Mà Thư Nhan vừa vào cửa liền chú ý đến nam tử dung mạo tuấn tú bất phàm ngồi ở góc! Lúc nãy thanh y nam tử mở miệng gọi Đại Dũng, càng thêm quả quyết tin tưởng, lạnh lùng cười, quả nhiên giống người thường!

      Lâm Quyện kéo tay Trần Đại Dũng, cười : ", vào trong phòng ta !”

      Mắt Trần Đại Dũng nhìn hướng Thư Nhan, muốn chuyện, Lâm Quyện lại : "Đệ muội đến đây, vào phòng chuyện !"

      A a! Ánh mắt Trần Đại Dũng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Quyện, Lâm đại ca là lợi hại! Vậy mà có thể nhìn thấy thê tử thân!

      Thư Nhan cũng cười lạnh tiếng, nhanh chóng lên lầu trước, Trần Đại Dũng và Lâm Quyện theo sau.
      Last edited by a moderator: 15/1/16
      Trâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      vào phòng, Lâm Quyện tự mình rót hai ly trà, đưa cho hai người, mới ngồi xuống, : "Tại hạ Lâm Quyện, vì lớn hơn Đại Dũng mấy tuổi, liền tự xưng tiếng đại ca!"

      Thư Nhan ngồi đối diện Lâm Quyện, nghe vậy, khẽ mỉm cười, " ra là đạo sĩ Du Phương! Ta còn tưởng là người nào!"

      "Quả nhiên đệ muội tinh mắt! Liếc mắt cái nhận ra !" Lâm Quyện rót cho mình ly trà, khẽ nhấp ngụm, cười trả lời.

      Thư Nhan nhíu lông mày lại, cười mị : " dám! Chỉ là ngươi cũng mặc đạo bào như đạo sĩ khác, cũng lạ lùng! Còn có. . . . . . Hai chữ đệ muội này, đạo trưởng gọi có hơi ổn!"

      Trần Đại Dũng ngồi ở bên cạnh Thư Nhan đột nhiên : "Nàng là thê tử của ta, Lâm đại ca gọi nàng là đệ muội có gì ổn?"

      Thư Nhan trừng mắt phượng!

      Bên kia Lâm Quyện vội vàng giải vậy : "Trách ta sơ sót! Thư nương!"

      Trần Đại Dũng nghiêm mặt, cúi đầu hé răng, cầm ly trà lên, hung hăng uống hớp lớn.

      Thư Nhan cũng dở khóc dở cười, tên ngốc này! Bỗng dưng cầm lấy tay Trần Đại Dũng, đợi nhìn qua bên này, sắc mặt dịu bớt, mới nhíu mày với Lâm Quyện: "Tùy ngươi gọi thế nào cũng được !"

      Khóe miệng Trần Đại Dũng giơ lên, nhịn được lộ tia đắc ý.

      Thư Nhan thấy như thế, cũng tức giận, lại nỡ nổi giận với .

      Lâm Quyện ngồi ở đối diện tự nhiên thu hết mọi việc trong mắt, cảm thấy thú vị! Trong đáy mắt hồ kia, ràng bản tính hung tàn, dù sao cũng khác với con người! Nhưng lại đối với mình Trần Đại Dũng thà tràn đầy nhu tình! đành lòng thương tổn nửa phần, dù tức giận cũng giả như phải! Xem ra mình quyết định đúng!

      Thư Nhan so với Trần Đại Dũng sâu sắc gấp trăm lần, làm sao phát ra giảo hoạt trong mắt Lâm Quyện, lạnh lùng cười, "Đạo sĩ này thú vị!”

      "Thư nương đừng tức giận, lần này đến tìm ta hỏi nguyên nhân vì sao trợ giúp Trần Đại Dũng đúng ?”

      "Ngươi biết là tốt rồi!" Thư Nhan lạnh giọng , chết tiệt, bàn ta dưới bàn bị Trần Đại Dũng nắm quá chặt, tên ngốc chết tiệt này, chỉ biết cười ngây dại.

      Lâm Quyện : " ra ta và Đại Dũng quen biết vài năm trước ! Ắt hẳn Đại Dũng từng đề cập với ngươi rồi!”

      Thư Nhan gật đầu.

      Lâm Quyện lại tiếp: "Tháng trước có hội chùa, ta và Đại Dũng gặp nhau lần nữa, thấy giữa mi bị khí quấn quanh, quá sợ hãi, vốn tưởng rằng tà hại người quấn lấy , ai ngờ nhìn kỹ mới phát giác, tuy Đại Dũng bị khí quấn quanh hồi lâu, lại thần thái hồng hào, thân thể khỏe mạnh! Nếu quái kia thực có ý muốn hại người, chỉ sợ Đại Dũng sớm thành đống xương trắng rồi ! Hỏi chuyện chút, Đại Dũng liền với ta tình hình cụ thể. . . . . ."

      Giọng hơi khựng lại, có thâm ý khác nhìn Trần Đại Dũng cái, đột nhiên cười : "Còn nữa, hồ kia vì báo ân, nên ép làm thiếu gia Trần gia còn phải thú thê tử! Làm thiếu gia Trần gia có thể nhận! Dù sao dương thọ Trần lão gia và phu nhân cũng còn bao lâu, lúc này tẫn tẫn hiếu đạo năm cũng tốt! Nhưng thú thê tử, lại quyết chấp nhận!"
      Last edited by a moderator: 15/1/16
      Trâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: Lấy hồ ly tinh
      Editor: Lam

      “Lâm đại ca. . . . . .” Vẻ mặt Trần Đại Dũng thẹn thùng, nghĩ tới lời mình lúc ấy bị Lâm đại ca kể lại, hơn nữa còn cho Thư Nhan nghe.

      Lâm Quyện hơi lắc đầu, tiếp tục với Thư Nhan: “Ta hỏi vì sao muốn, Đại Dũng lại đỏ mặt dám hé răng, ta hỏi nửa ngày, mới hiểu ra, kiếp này chỉ muốn thú hồ kia làm thê tử!” Dứt lời, liền phá lên cười ha ha.

      “Lâm đại ca!” Trần Đại Dũng đứng lên, “Huynh, sao huynh lại. . . . . .” Mặt đỏ bừng câu cũng nên lời.

      Đầu tiên Thư Nhan ngơ ngác chút, nhìn Trần Đại Dũng sâu, trong mắt vẻ mặt thay đổi liên tục, tiếp theo nhíu mày, xem ra người này và nàng có sở thích giống nhau! Chính là rất thích trêu chọc Trần Đại Dũng của nàng!

      Tiếng cười Lâm Quyện dừng lại, sắc mặt khẽ biến, tiếp theo khôi phục thái độ bình thường, “Tại hạ đúng, Thư nương trách lầm!”

      Thư Nhan hừ tiếng, kéo tay Trần Đại Dũng, “Đồ ngốc, ngồi xuống!”

      Trần Đại Dũng sững sờ nhìn Thư Nhan, lại nhìn Lâm Quyện, đáng thương mới mười chín “tuổi”, lẽ ra tuổi cũng , nhưng so với tuổi tác hai vị trước mặt còn kém mấy trăm năm, là. . . . . . Chuyện kia, cũng có cách khác so được! Xứng đáng bị hai người bắt nạt!

      Lâm Quyện tiếp tục giải thích: “Ta bấm đốt ngón tay thấy nhân duyên Đại Dũng cùng Thư nương ở chỗ! có duyên, sao ta thành toàn chứ! Vì thế liền cho Đại Dũng ba cái túi gấm, cũng báo cho biết thời điểm mở túi gấm ra! Về phần được hay , vậy phải xem ý trời rồi!”

      Thư Nhan cảm kích chút nào, cười lạnh : “Ngươi là đạo sĩ nhưng cũng rất kỳ lạ! Nếu là người ngoài, sớm khuyên Đại Dũng rời khỏi nghiệt ta! Hoặc tìm ta tính sổ! Ngược lại ngươi sợ thượng giới, đến thành toàn chuyện của chúng ta!”

      Rốt cuộc Trần Đại Dũng có thể chen miệng vào : “Lâm đại ca đương nhiên phải giúp chúng ta!”

      Thư Nhan giả vờ nghe thấy, “Lâm đạo trưởng, dụng ý của ngươi là gì? Còn nữa, thiên hạ to lớn, vì sao ngươi lại trùng hợp gặp Đại Dũng như vậy?”

      Lâm Quyện cười , “Sở dĩ kiếp này ngươi và Trần Đại Dũng có duyên phận, là vì kiếp trước Đại Dũng nhận được thứ quan trọng của ngươi, mà ngươi cũng từng làm bị thương! Chính là thiếu nợ, mà lý do , ta nghĩ ngươi còn hơn ta!”

      “Nhưng. . . . . . Ta !”

      Trần Đại Dũng giọng , nghĩ đến Thư Nhan có thể trừng như ngày thường cho xong, lại chỉ nghe nàng ôn nhu : “Về sau chúng ta tiếp!”




      Chương 91: Lấy hồ ly tinh
      Editor: Lam

      Sau khi Thư Nhan xong, quay đầu nhìn Lâm Quyện, ý bảo tiếp.

      “Ta biết suy nghĩ trong lòng Thư nương, nếu ta giúp hai người cũng có ý gì khác, tất nhiên ngươi tin, nhưng. . . . . . Ta quả có suy nghĩ khác! Kiếp này duyên sâu duyên mỏng cũng phải xem tạo hóa của hai người nữa! Có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi năm, có lẽ chỉ ngắn ngủn mấy tháng! Vậy ta còn cách nào! Hơn nữa. . . . . .”

      Giọng khựng lại chút, “Cho dù ta nhúng tay, Thư nương tỉnh ngộ chuyện sớm muộn, theo tính tình của ngươi, đến lúc đó chắc chắn nữ tử Lý gia vô tội bị ảnh hưởng! Mà tính tình Đại Dũng thà, chỉ sợ đến lúc đó hai bên đều tổn hại!”

      Thư Nhan miễn cưỡng nở nụ cười, “Như vậy ta cảm tạ đạo trưởng. . . . . . Đại Dũng, chúng ta !”

      ! Nhưng mà. . . . . . Lâm đại ca. . . . . .”

      Lâm Quyện tới bên cửa lại với Thư Nhan: “Ta nghĩ cần ràng, ngươi cũng phát ra, thiên kiếp của ngươi vẫn chưa thoát, mà nó là gì, trong lòng ngươi ràng nhất!”

      Thư Nhan đột nhiên quay đầu lại, kiều mị trong mắt, vẻ mặt phức tạp, “Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở! Đến lúc đó Thư Nhan cân nhắc, là giết , hay vẫn đồng sinh cộng tử! Người nào càng có lợi hơn!”

      Mưa phùn liên tục dứt hơn mười ngày, Trần Đại Dũng trốn ở trong phòng, đóng cửa ra ngoài, người Trần phủ nghĩ bị từ hôn, đau lòng vô cùng, lại biết giờ phút này, và người thương cùng ở chỗ thân mật! Chẳng qua thời gian trôi qua lâu cũng cảm thấy nhàm chán, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ nhíu mày, “Thê tử xem mưa này còn bao lâu mới có thể dừng chứ!”

      Thư Nhan vui vẻ ăn điểm tâm hạ nhân vừa mới đưa vào, tập trung : “Cố gắng còn vài ngày nữa!”

      “Ừ!” chỉ nhàng đáp lại, vẫn ngồi ngẩn người ở chỗ kia.

      Thư Nhan nhìn khó hiểu, tên ngốc này làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn có bộ dạng u sầu, nhìn này lại nhíu mày! Ai, đừng nhìn bề ngoài luộm thuộm, ra trong lòng rất tinh tế! Thư Nhan khẽ thở dài, lưu luyến buông điểm tâm ngon miệng thơm ngát, đến phía sau Trần Đại Dũng, vươn hai cánh tay ôm lấy eo thô to của , ôn như hỏi: “Đại Dũng! Suy nghĩ cái gì vậy?”

      “Ta. . . . . . Ta chỉ là. . . . . .”

      “Chỉ là cái gì. . . . . . Ừ. . . . . .”

      Trần Đại Dũng sợ người nhìn thấy bèn đóng cửa sổ lại, ngăn cách mưa rơi lạnh lẽo bên ngoài, xoay người, tự nhiên ôm lấy Thư Nhan, “Chuyện đó. . . . . . Qua thời gian nữa, nàng theo ta về nhà gặp cho mẹ ! Ta thú thê tử, bọn họ còn biết!”
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :