Chương 90: Lấy hồ ly tinh
Editor: Lam
“Lâm đại ca. . . . . .” Vẻ mặt Trần Đại Dũng thẹn thùng, nghĩ tới lời mình lúc ấy bị Lâm đại ca kể lại, hơn nữa còn cho Thư Nhan nghe.
Lâm Quyện hơi lắc đầu, tiếp tục với Thư Nhan: “Ta hỏi vì sao muốn, Đại Dũng lại đỏ mặt dám hé răng, ta hỏi nửa ngày, mới hiểu ra, kiếp này chỉ muốn thú hồ kia làm thê tử!” Dứt lời, liền phá lên cười ha ha.
“Lâm đại ca!” Trần Đại Dũng đứng lên, “Huynh, sao huynh lại. . . . . .” Mặt đỏ bừng câu cũng nên lời.
Đầu tiên Thư Nhan ngơ ngác chút, nhìn Trần Đại Dũng sâu, trong mắt vẻ mặt thay đổi liên tục, tiếp theo nhíu mày, xem ra người này và nàng có sở thích giống nhau! Chính là rất thích trêu chọc Trần Đại Dũng của nàng!
Tiếng cười Lâm Quyện dừng lại, sắc mặt khẽ biến, tiếp theo khôi phục thái độ bình thường, “Tại hạ đúng, Thư nương trách lầm!”
Thư Nhan hừ tiếng, kéo tay Trần Đại Dũng, “Đồ ngốc, ngồi xuống!”
Trần Đại Dũng sững sờ nhìn Thư Nhan, lại nhìn Lâm Quyện, đáng thương mới mười chín “tuổi”, lẽ ra tuổi cũng , nhưng so với tuổi tác hai vị trước mặt còn kém mấy trăm năm, là. . . . . . Chuyện kia, cũng có cách khác so được! Xứng đáng bị hai người bắt nạt!
Lâm Quyện tiếp tục giải thích: “Ta bấm đốt ngón tay thấy nhân duyên Đại Dũng cùng Thư nương ở chỗ! có duyên, sao ta thành toàn chứ! Vì thế liền cho Đại Dũng ba cái túi gấm, cũng báo cho biết thời điểm mở túi gấm ra! Về phần được hay , vậy phải xem ý trời rồi!”
Thư Nhan cảm kích chút nào, cười lạnh : “Ngươi là đạo sĩ nhưng cũng rất kỳ lạ! Nếu là người ngoài, sớm khuyên Đại Dũng rời khỏi nghiệt ta! Hoặc tìm ta tính sổ! Ngược lại ngươi sợ thượng giới, đến thành toàn chuyện của chúng ta!”
Rốt cuộc Trần Đại Dũng có thể chen miệng vào : “Lâm đại ca đương nhiên phải giúp chúng ta!”
Thư Nhan giả vờ nghe thấy, “Lâm đạo trưởng, dụng ý của ngươi là gì? Còn nữa, thiên hạ to lớn, vì sao ngươi lại trùng hợp gặp Đại Dũng như vậy?”
Lâm Quyện cười , “Sở dĩ kiếp này ngươi và Trần Đại Dũng có duyên phận, là vì kiếp trước Đại Dũng nhận được thứ quan trọng của ngươi, mà ngươi cũng từng làm bị thương! Chính là thiếu nợ, mà lý do , ta nghĩ ngươi còn hơn ta!”
“Nhưng. . . . . . Ta !”
Trần Đại Dũng giọng , nghĩ đến Thư Nhan có thể trừng như ngày thường cho xong, lại chỉ nghe nàng ôn nhu : “Về sau chúng ta tiếp!”
Chương 91: Lấy hồ ly tinh
Editor: Lam
Sau khi Thư Nhan xong, quay đầu nhìn Lâm Quyện, ý bảo tiếp.
“Ta biết suy nghĩ trong lòng Thư nương, nếu ta giúp hai người cũng có ý gì khác, tất nhiên ngươi tin, nhưng. . . . . . Ta quả có suy nghĩ khác! Kiếp này duyên sâu duyên mỏng cũng phải xem tạo hóa của hai người nữa! Có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi năm, có lẽ chỉ ngắn ngủn mấy tháng! Vậy ta còn cách nào! Hơn nữa. . . . . .”
Giọng khựng lại chút, “Cho dù ta nhúng tay, Thư nương tỉnh ngộ chuyện sớm muộn, theo tính tình của ngươi, đến lúc đó chắc chắn nữ tử Lý gia vô tội bị ảnh hưởng! Mà tính tình Đại Dũng thà, chỉ sợ đến lúc đó hai bên đều tổn hại!”
Thư Nhan miễn cưỡng nở nụ cười, “Như vậy ta cảm tạ đạo trưởng. . . . . . Đại Dũng, chúng ta !”
“! Nhưng mà. . . . . . Lâm đại ca. . . . . .”
Lâm Quyện tới bên cửa lại với Thư Nhan: “Ta nghĩ cần ràng, ngươi cũng phát ra, thiên kiếp của ngươi vẫn chưa thoát, mà nó là gì, trong lòng ngươi ràng nhất!”
Thư Nhan đột nhiên quay đầu lại, kiều mị trong mắt, vẻ mặt phức tạp, “Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở! Đến lúc đó Thư Nhan cân nhắc, là giết , hay vẫn đồng sinh cộng tử! Người nào càng có lợi hơn!”
Mưa phùn liên tục dứt hơn mười ngày, Trần Đại Dũng trốn ở trong phòng, đóng cửa ra ngoài, người Trần phủ nghĩ bị từ hôn, đau lòng vô cùng, lại biết giờ phút này, và người thương cùng ở chỗ thân mật! Chẳng qua thời gian trôi qua lâu cũng cảm thấy nhàm chán, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ nhíu mày, “Thê tử xem mưa này còn bao lâu mới có thể dừng chứ!”
Thư Nhan vui vẻ ăn điểm tâm hạ nhân vừa mới đưa vào, tập trung : “Cố gắng còn vài ngày nữa!”
“Ừ!” chỉ nhàng đáp lại, vẫn ngồi ngẩn người ở chỗ kia.
Thư Nhan nhìn khó hiểu, tên ngốc này làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn có bộ dạng u sầu, nhìn này lại nhíu mày! Ai, đừng nhìn bề ngoài luộm thuộm, ra trong lòng rất tinh tế! Thư Nhan khẽ thở dài, lưu luyến buông điểm tâm ngon miệng thơm ngát, đến phía sau Trần Đại Dũng, vươn hai cánh tay ôm lấy eo thô to của , ôn như hỏi: “Đại Dũng! Suy nghĩ cái gì vậy?”
“Ta. . . . . . Ta chỉ là. . . . . .”
“Chỉ là cái gì. . . . . . Ừ. . . . . .”
Trần Đại Dũng sợ người nhìn thấy bèn đóng cửa sổ lại, ngăn cách mưa rơi lạnh lẽo bên ngoài, xoay người, tự nhiên ôm lấy Thư Nhan, “Chuyện đó. . . . . . Qua thời gian nữa, nàng theo ta về nhà gặp cho mẹ ! Ta thú thê tử, bọn họ còn biết!”
Last edited by a moderator: 13/1/16