1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được nữ nhân ôn nhu quyến rũ: Lấy một hồ ly tinh (94/94) HOÀN - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      "Ta. . . . . . vừa rồi chỉ là nghi ngờ thôi!" Là tự ngươi vội vã biến hóa! Đương nhiên nửa câu sau, Trần Đại Dũng trời sinh tính thà cũng chỉ dám trong lòng! Nhưng mà Trần Đại Dũng quên! mặt giấu được bất cứ tâm gì!

      Kết quả là, Thư Nhan bực mình hồi, ". . . . . ."

      "Vì sao ngươi gạt ta?" Trần Đại Dũng im lặng đột nhiên hỏi.

      "Lừa ngươi! Ta cho ngươi làm thiếu gia nhà có tiền, chẳng lẽ được sao?"

      "Hừ! Cái gì mà thiếu gia nhà có tiền chứ, tất cả đều là ảo giác!"

      "Đồ ngốc! Đây cũng phải là ảo giác nho có thể thực được! Tại trấn ở vùng sông nước này, đó đường đường là Trần phủ đấy! Phu nhân lão gia, nô bộc, hộ viện đều là !" Thư Nhan trừng mắt .

      "Vậy sao? Ta. . . . . . Ta hiếm lạ!"

      “Đồ ngốc! biết suy xét! Ta tốn rất nhiều sức lực mới thay đổi được trí nhớ của mọi người! Đừng tưởng rằng câu hiếm lạ của ngươi là có thể chấm dứt! Trần lão gia và phu nhân nhiều nhất cũng chỉ còn năm dương thọ, chờ sau khi bọn họ quy thiên, tất cả tài sản trong phủ từ xuống dưới đều là của ngươi! Hơn nữa tài sản của Trần lão gia chỉ có vậy, đợi trước khi ông ấy qua đời, tất cả cho ngươi! Trần lão gia lúc còn trẻ, tình cờ chiếm được kho báu lớn. . "

      "Ta rồi! Ta hiếm lạ! Bọn họ có bao nhiêu bạc ta cũng muốn! Bọn họ phải cha mẹ ta! Có đạo lý nào vì vinh hoa phú quý liền nhận người khác làm cha mẹ!" Trần Đại Dũng đỏ mặt, khàn giọng quát.


      "Đồ ngốc! Ngươi dám hung hăng với ta !" Thư Nhan tức giận đến dậm chân, hung hăng đánh cái, "Ngươi nghĩ rằng ta nghĩ tới cha mẹ ngươi sao? Chỉ là bọn họ phúc mỏng, có số hưởng! Nếu tự tiện thay đổi vận mệnh, chỉ sợ dương thọ ngắn lại!"

      Mắt Trần Đại Dũng đỏ hoe, "Ta. . . . . . Ta chẳng lại ngươi! Hồ ly tinh đều rất xảo quyệt! Ta biết ta ngốc! Ngay từ đầu ngươi coi ta là kẻ ngốc để trêu đùa! Đến bây giờ ngươi còn khi dễ ta!"


      "Ngươi. . . . . ." Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ đến cũng có lúc nàng cứng họng, " Nếu có ngươi giúp ta ngăn cản thiên kiếp, ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sống chết của ngươi sao, tại ta cho ngươi cuộc sống đại phú đại quý sai sao?"

      "Ta giúp ngươi ngăn cản thiên kiếp! Là tự nguyện, cần ngươi báo ân! Ta muốn về nhà!"

      "Nếu ngươi muốn về nhà như , vậy cần hướng Nam! Nhà của ngươi ở hướng Bắc!"

      Bị câu vạch trần tâm tư, mặt Trần Đại Dũng càng đỏ hơn, quát: "Vậy ta đây cũng cần ở lại Trần phủ!"

      Thư Nhan bị Trần Đại Dũng chọc tức, ánh mắt lộ ra sát khí, nàng dù sao cũng là hồ ly tu thành, trời sinh tính tàn nhẫn, vốn là thành tâm thành ý giúp , ngờ lại biết tốt xấu như vậy! Nàng lạnh lùng cười : "Ngươi muốn cũng phải như vậy! Từ giờ trở , Trần phủ chính là nhà của ngươi! Ngươi ngoan ngoãn làm thiếu gia Trần phủ !"
      Last edited: 4/1/16
      thuytTrâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66: Lấy hồ ly tinh (66)
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      "Nếu ngươi nghe lời, thôi được! Ta bắt cha mẹ của ngươi! Nướng bọn họ ăn ở trước mặt ngươi!"

      "Ngươi, ngươi. . . . . ." Thư Nhan xoay người bỏ .

      Trần Đại Dũng đột nhiên : "Ta nên giúp ngươi!"

      Thư Nhan bỗng quay người lại, vẻ mặt càng lạnh càng nghiêm túc hơn! Trong mắt như mồi lửa sắp bùng nổ, "Ngươi hối hận sao! Hối hận giúp ta ngăn cản thiên kiếp! Hối hận giúp ta!"

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Trần Đại Dũng bị khí thế của nàng làm cho lui từng bước về phía sau, "Ta chỉ là có chút! Ngay từ đầu ngươi trêu đùa ta, bức ta thú ngươi! Chờ ta đáp ứng ngươi là thê tử của ta, ngươi lại trở thành tướng nhân phu nhân! Ngươi vì tránh né thiên kiếp, lẽ ra ta nên trách ngươi! Nhưng ngươi nên dối gạt ta, gạt ta. . . . . . có nguy hiểm! ra, ngươi ta cũng giúp ngươi! Ngươi vẫn xem ta là đứa ngốc! Tuy rằng ta có hơi vụng về, nhưng ta ngốc. . . . . . Ta giúp ngươi rồi, thế nhưng ngươi lại đùa giỡn ta..."

      "Đừng nữa!" Thư Nhan lạnh lùng, cắt lời của , bình tĩnh lại, hồi lâu mới , "Dù thế nào, ngươi vẫn phải ở lại Trần phủ. . . . . ." nhàng thở dài, "Nghe trong trấn này có rất nhiều mỹ nữ, quá lâu, Trần phu nhân giúp ngươi cầu thân! Đến lúc đó thú được kiều thê, coi như ngươi cũng hoàn thành đại của đời người! Đợi sau khi hai lão nhân Trần gia qua đời ngươi quay về phương bắc, đưa cha mẹ ngươi đến đây hưởng phúc, ta cũng can thiệp!"

      xong, miệng đọc chú ngữ, cả người biến mất trước mặt Trần Đại Dũng.

      Nhìn Trần Đại Dũng lẻ loi đứng ở tại chỗ, chung quanh mờ mịt, vẻ mặt nôn nóng lại chán nản, nàng khỏi khẽ thở dài.

      Hóa ra, hóa ra tất cả nam tử đều giống nhau! Tất cả nào có cam tâm tình nguyện vì nàng mà trả giá tất cả chứ! Người trước mặt đây phải nhanh chóng hối hận sao? Nàng còn tưởng rằng khác biệt với những nam nhân vừa thấy nàng đều chớp mắt chứ! ra đều giống nhau! Chỉ là sao lòng của nàng lại lập tức trống rỗng vậy!

      từng qua, muốn cho đại phú đại quý, nàng liền cho đại phú đại quý, từ nay về sau cả hai còn ân oán!

      Trần Đại Dũng ngoan ngoãn ngồi xuống đất, nhưng lại thấy Thư Nhan nữa, cái người gọi là tỳ nữ của Thư Nhan cũng thấy bóng dáng. hỏi A Phú, lại trong phủ chưa bao giờ có người này. Trần Đại Dũng nghe vậy nên hỏi nữa.

      Trần Đại Dũng làm thiếu gia cũng khá thoải mái, chuyện gì cũng cần làm, quả nhiên là đưa tay có y phục, há mồm cơm đưa đến! Mỗi ngày đâu đều có đám người theo phía sau, Trần Đại Dũng ngại phiền nên mình đến núi giả ngây người ra phơi nắng! Nhìn xem vốn dĩ bàn tay to thô ráp bây giờ trở nên trắng nõn.
      Last edited: 4/1/16
      thuytTrâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Lấy hồ ly tinh (67)
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      Hóa ra cuộc sống của thiếu gia chính là trôi qua như vậy! Trần Đại Dũng cảm thấy nhàn hạ, chỉ cảm thấy sức lực cơ thể chỗ sử dụng, chẳng những thân thể thấy ngứa mà tâm cũng ngứa, cũng dám ra cửa phủ nửa bước!

      sợ! Sợ Thư Nhan bắt cha mẹ của ăn, nhưng lại cảm thấy Thư Nhan chỉ hù dọa ! Hơn nữa mẫn cảm nhận ra ngày đó vẻ mặt Thư Nhan rời rất đơn, điều này làm cho rất thoải mái, rất yên tâm! Đừng hỏi khi nào mà Trần Đại Dũng trở nên nhạy cảm. Chính là lúc này Trần Đại Dũng nhạy cảm!

      Đêm khuya yên tĩnh, bốn phía người Trần Đại Dũng mới dám chuyện: "Thư nương! Ngươi ở đâu? ra được ? Ngày đó là ta đúng! Ta chuyện luôn có sao vậy, ngươi đừng trách ta! Ta nghe ngươi , ở lại Trần phủ! Ta rời khỏi Trần phủ bước! ! Thư nương, rốt cuộc ngươi có còn ở đây hay ?"

      "Chuyện gì?" Thư Nhan đột nhiên thân ra.

      "A. . . . . ." Trần Đại Dũng hoảng sợ, tiếp theo ngây ngô cười hì hì , "Ngươi đó! Ta còn tưởng ngươi tức giận, bao giờ để ý đến ta nữa! Ta hề lén rời khỏi Trần phủ!"

      "Ta biết!" Giọng Thư Nhan vẫn rất lạnh lùng.

      "A! Ngươi ở bên cạnh ta. . . . . ." Theo dõi chứ!

      "Đúng!" Thư Nhan gật đầu.

      Đột nhiên hô hấp của Trần Đại Dũng trở nên trầm đục, "Ta tắm rửa. . . . . ."

      "Ta ở đây!" nghi ngờ, Thư Nhan lại bị dáng vẻ ngốc nghếch của chọc cười.

      Mặt Trần Đại Dũng đỏ lên, "Vậy ta ngoài! Ngươi cũng. . . . . ."

      "Câm miệng!" Thư Nhan nghiến răng nghiến lợi liếc mắt trừng cái, vì sao mỗi lần ngốc tử này đều có thể làm cho nàng vừa bực mình vừa buồn cười chứ.

      Thư Nhan hít sâu! Hít sâu! "Ngày mai Trần phu nhân chuyện thành thân với ngươi! Nàng ấy là mỹ nữ nổi danh lại dịu dàng hiền thục! mãng phu như ngươi thú được thê tử như vậy, đúng là quá lời rồi!"

      "Ta thú thê được ?" Trần Đại Dũng thấp giọng dùng giọng điệu thương lượng .

      "Đừng biết suy xét! Nàng ấy vốn muốn tiến cung làm phi tử, ta phải tốn rất nhiều sức lực mới sửa lại vận mạng của nàng! Ngươi đừng biết quý trọng!"

      "Phi tử! Ta cùng hoàng thượng. . . . . . Như vậy sao được!" Trần Đại Dũng theo bản năng lại muốn lau mồ hôi trán. Cùng hoàng thượng đoạt nữ nhân, cần!

      " cần cũng phải muốn! Việc này cứ quyết định như vậy!" Thư Nhan trừng mắt, quyết định .

      Trần Đại Dũng giống như tiểu tức phụ gục đầu xuống, nhưng ta muốn lấy! đúng là Trần Đại Dũng, nhưng phải là Trần Đại Dũng – Trần thiếu gia của Trần phủ! Nếu thú , đây chằng phải là rời bỏ được sao?




      Chương 68 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      Thư Nhan cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, chờ nếm trải cuộc sống thiếu gia cho tốt, chỉ sợ nàng xua đuổi , cũng đâu!

      "Trần lão gia cho ngươi xem sổ sách vì sao xem?"

      "Ta chỉ biết được vài chữ, xem hiểu!"

      "Xem sổ sách hiểu về sau làm sao quản lý gia nghiệp lớn như vậy? Ngày mai ngươi bắt đầu theo ta học đọc chữ!"

      "Ta. . . . . ."

      "Đừng ta ta nữa! Về sau chuyện ngươi được dùng chữ “ta”!"

      "Ta. . . . . ." Thư Nhan trừng mắt, Trần Đại Dũng lập tức che miệng mình.

      Ngày thứ hai, đúng như lời Thư Nhan , Trần phu nhân đến đây trao đổi với Trần Đại Dũng về việc thành thân. Vốn Trần Đại Dũng thà chết cũng tuân theo, nhưng sau khi nhìn đến ly trà trước mặt im hơi lặng tiếng biến thành bột phấn bị gió thổi tán ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, gật đầu liên tục như giã tỏi giống như vui vẻ đáp ứng.

      Trần phu nhân cực kỳ cao hứng! Ngày kế lại truyền đến tin vui, Lý gia đồng ý rồi! Hai nhà còn trao đổi ngày sinh tháng đẻ từng người, nhờ người tính toán, là tuyệt phối! Nhân duyên trời định! Sính lễ cũng chuẩn bị, ấn định hai tháng sau là ngày lành tháng tốt để thành thân.

      Trần Đại Dũng như bất đắc dĩ, mê mê tỉnh tỉnh trở thành gia Lý gia như vậy.

      Toàn thể Trần phủ đều vui mừng, sốt ruột chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho hôn lễ, có thể là rất nhiều tiền của! Đương nhiên cái Trần gia thiếu nhất là bạc! Chỉ riêng mình Trần Đại Dũng rầu rĩ vui!

      Hơn nữa truyền thống tốt đẹp ‘người nông dân rất lao động’ lại bị phát huy hết mức. Giống như ma xui quỷ khiến, bất kỳ chuyện gì đều làm, thấy tôi tớ quét rác bèn đoạt chổi quét, quét hết từ xuống dưới Trần phủ mấy lần, ngay cả xà nhà cũng bỏ qua!

      Quét ra 38 con chuột, trong đó có 12 con là chuột con! Gia nô muốn đánh chết chúng nhưngTrần Đại Dũng vung tay, phóng sinh! Lý do là dám đảm bảo ngày nào đó chúng nó tu luyện thành chuột tinh, quái chuột chẳng hạn.

      Trần Đại Dũng còn đặc biệt thích chui vào phòng bếp! Mỗi ngày đều ôm hết việc nhóm lửa, xào rau! biến mình thành mặt xám bụi tro, thề bỏ qua, tôi tớ dám nhìn lại dám .

      Cuối cùng vẫn là do tiếng thét chói tai thê thảm của Trần phu nhân mới khiếnTrần Đại Dũng cần phải buông tha cho việc lao động chân tay có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh của .

      "Dũng nhi à!" Trần phu nhân tận tình khuyên bảo , "Có phải con có tâm ?" Trần phu nhân lớn mật đoán, cẩn thận dẫn chứng, "Là bất mãn với hôn này sao? Yên tâm ! Tiểu thư Lý gia tuyệt đối là trăm dặm mới tìm được người hiếm có như vậy! Chính mẫu thân tận mắt thấy qua!"

      "Con phải vì chuyện này!"

      "Vậy là chuyện gì? cho mẫu thân nghe!"

      Chương 69 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      "Ta, ta. . . ." Trần Đại Dũng lắp bắp ra mấy chữ “ta”, cũng ra được nguyên nhân vì sao.

      Vì thế Trần phu nhân tự suy đoán, che miệng cười mập mờ : "Sắp tới có hội chùa, nghe Lý tiểu thư dâng hương trong miếu, con cũng đến xem chút !"

      Trần Đại Dũng vẫn ỉu xìu, "Con phải vì chuyện này. . . ." Bỗng nghĩ đến, ngột ngạt ở trong nhà này gần nửa tháng rồi, vẫn nên ra ngoài chút tốt hơn. Nhưng mà cũng phải do cầu ra khỏi phủ, là Trần phu nhân cố hết sức cầu ra ngoài ! cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, giống như sợ hãi điều gì đó bỗng nhiên xuất , sau đó dè dặt : "Ta. . . . . . !"

      Hội chùa ngày đó rất náo nhiệt, Trần Đại Dũng cùng với hai gã hạ nhân, sáng sớm ra cửa đến đêm khuya treo đèn mới trở về.

      Sau khi về phủ, ăn cơm chiều rồi, liền cắm đầu chui vào phòng của mình, khóa trái cửa. Sau đó, mình ngồi ở trong phòng tối đen ngây ngô cười hề hề.

      Trần lão gia và Trần phu nhân bị dọa sợ vô cùng, ở bên ngoài gõ cửa gỗ liên tục, mãi cho đến khi hai gã hạ nhân theo Trần Đại Dũng suốt ngày giải thích chuyện xong, hai người cũng giống như Trần Đại Dũng, mập mờ nhìn nhau chút, lúc này mới yên tâm mà rời . Cũng quên dặn, lát nữa thiếu gia mở cửa đừng quên đem thức ăn khuya vào.

      "Thế nào! Nhìn thấy dung mạo của nữ nhi Lý gia liền vui đến quên trời quên đất rồi hả?"

      Trần Đại Dũng hoảng hốt nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, "A a! Thư. . . . . . nương!"

      Thư Nhan mỉm cười, "Ngày hôm qua còn vẻ mặt rầu rĩ vui, muốn thành thân, nay trở về lại khác xưa rồi! Xem ra, ngươi rất vừa lòng với thê tử chưa xuất giá kia!"

      Mặt Trần Đại Dũng mặt đỏ lên, "Ta. . . . . . Trừ mẫu thân ra, nàng là người đầu tiên tốt với ta!" xong khỏi nghĩ đến tình hình lúc sáng, lúc Lý tiểu thư biết được là phu quân tương lai của nàng vẻ mặt xấu hổ, ha ha, tim của ấm đến độ muốn thiêu cháy rồi.

      Thư Nhan lại đột nhiên cười lạnh tiếng, "Chẳng qua là đối với ngươi vui vẻ hòa nhã, ngươi liền nghĩ người ta đối tốt với mình à! là ngốc!"


      Nghe vậy, Trần Đại Dũng bỗng nhiên ào ào phản bác : "Ta phải, ta nhìn ra được ai đối tốt với ta tốt! Ai lòng quan tâm ta! Ai đùa giỡn xem ta như đứa ngốc!"

      "Ngươi. . . . . ." Thư Nhan lại bị Trần Đại Dũng miệng lưỡi vụng về làm cho tức giận cứng họng gì, "Giỏi, đồ ngốc ngươi! có ta! Ngươi cho là bằng bộ dạng của ngươi có thể lấy được người ta! biết được ai mới là người tốt!

      Chương 70 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      Khuôn mặt Trần Đại Dũng đỏ bừng lên, "Nàng biết thân phận của ta lại còn cười với ta! Nàng. . . . . ."

      Thư Nhan cười nhạt, "Nàng cười ngươi ngốc đó! Đồ ngốc!"

      "Ngươi. . . . . . chuyện chú ý chút! Đừng nghĩ là ta dễ bị bắt nạt!" Trần Đại Dũng hùng hổ xong, quay người lại đưa lưng về phía Thư Nhan, tiếp theo nhắm mắt làm ngơ, ta để ý tới ngươi nữa.

      Thư Nhan đột nhiên cười, chuyển qua trước mặt , "Bây giờ ngươi sợ người ta biết ngươi là Trần thiếu gia giả sao?"

      Trần Đại Dũng đột nhiên ngẩng đầu, "Sau này ta cho nàng biết thân phận của ta!"

      "Sau này!" Sắc mặt Thư Nhan đột nhiên thay đổi, " như vậy là ngươi muốn thành thân hả?"

      Mặt Trần Đại Dũng đỏ lên, "Ta. . . . . . Ta còn. . . . . ."

      "Hừ!" Thư Nhan chợt vung ống tay áo, "Đúng là đồ bại hoại!" Nàng cũng biết sao lại thế này, vừa thấy Trần Đại Dũng ngượng ngùng lúng túng, liền cảm thấy buồn bực khó hiểu trong lòng, hận thể cho mấy cái tát, đánh rớt vẻ mặt chướng mắt này!

      "Ta phải!"

      "Ngươi đúng là như vậy! Nếu nàng là xấu nữ, chỉ sợ bây giờ ngươi sớm chạy trốn thấy tăm hơi rồi !"

      "Nếu ta đồng ý với ngươi, ta lại chạy trốn!"

      "Ngươi vẫn còn mạnh mồm. . . . . ."

      "Ai da. . . . . . Dừng tay. . . . . . Ngươi buông ta ra! Ai da. . . . . ." Lỗ tai Trần Đại Dũng lại trở nên bên to bên .

      Hai người tranh cãi ầm ĩ ngớt, nhưng khổ thân cho hạ nhân hầu hạ đứng ở bên ngoài, vểnh tai lên chỉ nghe được thiếu gia bọn họ ở trong phòng lầm bầm mình, mà lời quyết liệt, thậm chí đến cuối cùng lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

      Bọn hạ nhân, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, nguy rồi, thiếu gia trúng tà rồi !

      Sau ngày hôm ấy, Trần Đại Dũng hề giành làm việc của bọn hạ nhân nữa, nhưng lại bắt đầu hoa tay múa chân! Nào là phòng quét dọn được sạch ; nào là song cửa sổ trạm trổ thể nhìn; nào là đồ dùng trong phủ bài trí thuận mắt, chỉ khổ cho hạ nhân làm việc bị lời của hành hạ đến đổ mồ hôi! Nhưng mà Trần lão gia và Trần phu nhân lại rất vui mừng! Rốt cuộc nhi tử của họ cũng có khí thế làm chủ đương gia rồi!

      Trần Đại Dũng đặc biệt thích thú với việc làm y phục tân lang! Thợ may trái sờ phải đo người ước chừng đến buổi trưa, nhưng vẫn hề nảy sinh chút bực mình. Còn có thái độ khác thường hỏi thăm người ta, đường viền hoa cổ tay áo nên dùng kiểu dáng nào? Hỏi rất tường tận tỉ mỉ! Cuối cùng vẻ mặt thợ may đầy mồ hôi rời khỏi Trần phủ, nghi ngờ Trần thiếu gia của Trần gia là muốn trộm của mình, mừng thầm mình có buột miệng ra kỹ thuật kia.

      Chương 71 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      Trần Đại Dũng bận rộn đến buổi trưa, hài lòng nghỉ ngơi ăn cơm trưa, chuẩn bị trở về phòng ngủ chút, buổi chiều lại tiếp tục công việc bề bộn.

      Vào nhà, phất tay cho hạ nhân lui xuống, gần đây Trần Đại Dũng rất thích thú việc vung tay, chỉ cần giơ tay lên, dù là tay trái hay tay phải, cũng cần dùng miệng , bọn hạ nhân có thể đoán ra ý của !

      Sống mười chín năm chưa bao giờ Trần Đại Dũng có cảm giác cao cao tại thượng như vậy! Mấy ngày nay lúc nào ngực cũng thẳng tắp, cằm nâng cao cằm! đến đâu cũng ngửa đầu sải bước. Nhưng mà, thầm nghĩ, Trần Đại Dũng cảm thấy ánh mắt của mình đủ uy nghiêm! Còn nhớ khi đó chỉ ánh mắt sắc bén của tướng quân có thể làm cho toàn thân của cấp dưới đều phát run.

      Trước hết quyết định luyện ánh mắt, sau đó ngủ trưa cũng muộn! Vừa nghĩ tới, liền đứng dậy tìm gương đồng, a! ràng giấu nó ở dưới gối! Sao lại có?

      "Cạch (cộp)!" Chỉ nghe tiếng động vang lên phía sau, Trần Đại Dũng vừa xoay người nhìn, chỉ thấy gương đồng kia lại im lặng ra bàn! đến cũng cảm thấy kỳ quái, gương đồng kia đột nhiên xuất như thế nào, chỉ nhìn gương đồng, luyện tập ánh mắt uy nghiêm sắc bén.

      Lúc này, tỳ nữ lại xuất bưng chén canh thơm ngon phả hơi nóng, đứng ở ngoài cửa khẽ: "Thiếu gia! Phu nhân có dặn dò, thiếu gia uống canh xong rồi nghỉ ngơi!”

      Trần Đại Dũng vung tay lên, tiến vào! Tiếc là tỳ nữ vẫn cúi đầu, thấy được động tác tay mà tự nhận có vẻ uy hiếp lại xinh đẹp.

      "Khụ!" Trần Đại Dũng đành ho tiếng, " vào!"

      Trần Đại Dũng lãng phí cơ hội nào cả, chớp mắt trừng chết tỳ nữ! Sợ ta! Sợ ta! Tiểu tỳ nữ vẫn hề phản ứng, Trần Đại Dũng lại lên tiếng, "Ngẩng đầu lên!"

      "A!" Tiểu tỳ nữ bất ngờ ngẩng đầu, giật mình cái, "Thiếu gia! Người. . . "

      Sợ chưa! Khà khà!

      "Thiếu gia! Mắt của người làm sao vậy?" Tiểu tỳ nữ tò mò hỏi câu, thiếu gia trừng mắt rất to, con ngươi đen chuyển qua bên trái rồi lại chạy qua bên phải, có đứng yên ở chỗ!

      Trần Đại Dũng nhíu mày : "Ta luyện ánh mắt, luyện loại ánh mắt giết người vô hình!"

      "A!" Bộ dạng tiểu tỳ nữ đờ ra liều mạng chờ Trần Đại Dũng.

      "Quên , ngươi cũng hiểu!" Lực chú ý của Trần Đại Dũng lại chuyển tới mặt gương đồng! Ta luyện, ta luyện!

      "Rắc rắc! Rắc rắc!" Mắt mở trừng trừng chỉ thấy gương đồng trước mặt từ từ nứt ra!"Rầm!" Như dự đoán biến thành những mảnh .
      thuytTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Tiểu tỳ nữ trợn mắt há mồm, "Thiếu gia! Ánh mắt của người lợi hại!"

      "A! Chuyện đó. . . . . . Hì hì! Nhưng mà, ngươi cần với ai! được với bất kỳ ai! Nghe !" Trần Đại Dũng nghiêm túc cảnh cáo tiểu tỳ nữ.

      Sắc mặt tiểu tỳ nữ trắng bệch, sợ tới mức nhanh chóng gật đầu, "Thiếu gia, người đừng nhìn ta! Vèo!" Trong nháy mắt chạy mất dạng khỏi phòng.

      Trần Đại Dũng bị ánh mắt của mình dọa sợ, cầm chén canh tiểu tỳ nữ vừa bưng vào, cúi đầu muốn uống, ơ ơ ơ, có, có canh! coi ra gì, bát canh đầy biến thành nửa bát, nửa bát chỉ còn ít ở đáy, cuối cùng, giọt canh cũng còn.

      Biểu tình của Trần Đại Dũng có chút ủy khuất, nhìn bát trong tay, chép chép miệng, bỏ bát xuống. Lại cầm ly trà bàn lên, vừa thấy, ly đầy ! Hì hì, lập tức đưa đến bên miệng, uống hớp lớn, "Phốc!" Phun ra!

      Đây là trà gì vậy, sao lại đắng như vậy, này. . . . . . Này chính là thuốc thôi! Giờ phút này biểu tình Trần Đại Dũng phải có chút ủy khuất, mà rất ủy khuất! Nản lòng dùng cổ tay áo lau miệng, quay người lại, đến bên giường, nằm sấp giường! Ngủ! Ngủ!

      "Ai da. . . . . . Bùm. . . . . ." Trần Đại Dũng bị ngã xuống giường, lăn vòng, đứng lên, mắt đỏ hoe, hiển nhiên cực kỳ tức giận, nhìn căn phòng có bóng người, quát: "Ngươi, ngươi. . . . . .Vẫn còn bắt nạt ta!"

      " bậy bạ gì đó!"

      Trần Đại Dũng xoay người lại, nhìn về phía Thư Nhan nhàn nhã ngồi ghế thưởng thức trà, bỗng dưng, ủ rũ : "Vì sao mấy ngày nay ngươi lại trêu đùa ta! Ta cũng trêu chọc ngươi!"

      Thư Nhan cũng rót ly trà, đưa cho Trần Đại Dũng, "Cho ngươi! Súc miệng cho hết đắng!"

      Trần Đại Dũng nghi ngờ nhìn nàng, hiển nhiên nghi ngờ lòng tốt của nàng, ràng vẫn là ly nước vừa rồi!

      "Uống!" Thư Nhan trừng mắt.

      Trần Đại Dũng lập tức nhận, sau đó cẩn thận lướt qua ngụm, quả nhiên là trà, trong lòng vui vẻ, ừng ực uống hết ly trà.

      Thấy uống xong, Thư Nhan mới giọng chậm rãi :”Xem ra mấy ngày nay ngươi rất tốt! Sợ là chờ được nữa rồi?"

      Trần Đại Dũng thà tiếp lời : “Chờ được chuyện gì ?"

      "Đồ ngốc! Lại giả vờ ngu ngốc, đương nhiên là thành thân !"

      "Ai da!" Trần Đại Dũng chật vật cứu lấy lỗ tai sưng đỏ từ Thư Nhan, ôm lỗ tai : "Ngày định từ lâu rồi, là ngày 10 tháng sau, ta cũng vội!"









      Chương 73: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Thư Nhan nhìn tay trống rỗng, hừ! Nàng chưa nhéo tay, đồ ngốc này, học cách gian trá rồi! Lại nâng ly trà lên, "Xem ra ngươi muốn làm tân lang !"

      "Đúng thế nào!"

      Thư Nhan đột nhiên nhíu mày lại, sau đó ánh mắt kỳ quái nhìn ly trà trong tay! Sao trà lại thế này? Đột nhiên lại trở nên vừa đắng vừa chát thế này? phải uống ly trà phù phép mật vàng kia sao! A! rất khó uống!

      Thư Nhan lập tức trở nên tĩnh lặng, làm cho Trần Đại Dũng đứng bên chuẩn bị ứng đối bất cứ lúc nào cũng cảm thấy có chút khó chịu.

      Qua hồi lâu, Thư Nhan ngẩng đầu, kỳ quái trừng mắt nhìn Trần Đại Dũng cái, "Ngây người làm gì! Đứng ở chỗ này làm gì? Cần làm gì làm !"

      Trần Đại Dũng xoay người, lại đến bên giường nằm sấp xuống, ngủ!

      Thư Nhan lại thân hình, nhưng rời , vẫn ngồi ở chỗ kia, nhìn người nằm giường giả bộ ngủ, sau đó Trần Đại Dũng ngủ .

      Mày nhíu lại càng ngày càng sâu! Kỳ quái, ràng mọi việc đều tiến triển theo kế hoạch của nàng, ngược lại vì sao trong lòng của nàng lại càng ngày càng nặng nề hơn? Hóa ra Trần Đại Dũng chất phác thà kia thay đổi! Trở nên càng ngày càng giống thiếu gia đại phú, đây chẳng phải là mong đợi của nàng sao? Nhưng mà nếu Trần Đại Dũng vẫn là Trần Đại Dũng thà kia sao?

      Mà dường như chính nàng cũng thay đổi, thay đổi càng ngày càng giống nàng lúc đầu !

      Thấy khí Trần phủ càng lúc càng vui mừng, Thư Nhan càng nhìn càng thấy đầu choáng váng! Cuối cùng đơn giản nhắm mắt làm ngơ, rời khỏi phủ. Bừng tỉnh lại thấy mình đứng ngoài cửa sổ khuê phòng của tiểu thư Lý gia! Lẳng lặng ngẩn người nhìn nữ tử dịu dàng đẹp như tranh vẽ trong phòng!

      Da thịt nữ tử trắng như tuyết, cúi đầu thêu gì đó! Thư Nhan cẩn thận nhìn vào, dĩ nhiên là uyên ương nghịch nước! Có khi nữ tử dừng lại, hình như nhớ tới chuyện gì, thẹn thùng cười, mày Thư Nhan tự giác nhíu lại! Càng nhìn càng thêm phiền lòng!

      khỏi oán hận mắng tên ngốc kia chết ! Ta tìm nữ tử vô song cho ngươi như vậy! đến cảm kích ta thôi, còn chống đối với ta mọi nơi! biết nhìn lòng tốt của người ta, đúng, là lòng tốt của hồ ly! Hừ, đột nhiên nàng trừng mắt!

      "A. . . . . ." Trong phòng tiếng nữ tử đau đớn.

      "Tiểu thư! Bị sao vậy?"

      “À, có gì! cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay !"

      "Ôi trời! Sao lại chảy máu nhiều như vậy!"

      "Loảng xoảng!"

      "A! Làm sao mà cửa sổ này đóng lại, do giá thổi sao? Làm ta giật cả mình! Tiểu thư! Người đừng làm rộn, nô tỳ băng lại cho người!"

      Chương 74: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Sau khi Thư Nhan rời khỏi Lý phủ, tâm trạng càng thêm buồn bực. Vốn định trở về động Thiên Hương tĩnh tâm tu hành quên hết! Dù sao việc hôn của tên ngốc kia định, coi như trả hết nợ! Ngẫm lại lại thấy ổn, về phần ổn thế nào, tạm thời nàng cũng nghĩ ra! Dậm chân cái, nàng lại trở về Trần phủ.

      "Thiếu gia! Ta ở đây! Ở phía sau người!"

      "Thiếu gia! Ở đây. . . . . . Ở đây. . . . . ."

      Thư Nhan khó có thể tin tất cả những gì nhìn được trong phủ! Mở to hai mắt lại mở to hai mắt nhìn! Tên ngốc kia lại . . . . . lại dùng vải bố bịt mắt lại, chơi đùa với đám nha hoàn.

      Tốt! là càng ngày càng giống thiếu gia quần áo lụa là*! Nhìn xem thân hình khổng lồ kia, lần mò tìm đám nha hoàn bên người buồn cười! Còn nhếch mép cười ngây ngô, là. . . . . . Làm nàng tức chết.
      (quần áo lụa là* : chỉ trang phục của con em nhà giàu quyền quý)

      "Thiếu gia! Ở bên cạnh! Thiếu gia! Nhầm rồi! Đừng hướng bên đó, bên kia là . . . . ." Mọi người đều dám nhìn! Chỉ nghe tiếng "Ai da", Trần Đại Dũng sải bước, về phía núi giả mà đụng phải! Bị bật ngược lại, ngã ngồi mặt đất, nhất thời đập vào trán chảy máu! Trần Đại Dũng theo bản năng tháo miếng vải đen bịt mắt ra, biểu tình có chút đờ đẫn!

      "Thiếu gia! Thiếu gia! Người sao chứ!"

      "Thiếu gia! Mau mau mời thầy lang! Báo cho phu nhân! Thiếu gia, người có đau !"

      Chúng nha hoàn ba chân bốn cẳng đỡ thân thể to lớn dưới đất lên! Trần Đại Dũng lấy tay sờ sờ trán, nhăn mặt đau đớn, vẻ mặt khó hiểu nhìn xung quanh bốn phía, "Ta sao! Tất cả các người giải tán ! cần thầy lang, vết thương có gì đáng ngại! Còn nữa, trăm ngàn lần nên cho Trần phu. . . . . . Mẹ ta!"

      "Như vậy sao được?" Chúng nha hoàn nghe theo, bị thương rất nặng, cả nhóm vây quanh đưa trở về phòng.

      Chẳng mấy chốc, thầy lang đến, cẩn thận băng bó, sau khi Trần phu nhân biết được, lại thét thói tai to hồi, càng giáo huấn đám nha hoàn kia, trong phòng náo loạn ầm ĩ.

      Trần Đại Dũng , trán của chỉ bị chảy máu chút, vì sao cứ phải uống chén lại chén thuốc đắng! Trước kia còn bị thương nặng hơn nhiều, cũng quá kinh ngạc như vậy. Điều này khiến cho hiểu được mình được chiều chuộng sinh hư, dường như gió thổi qua cũng ngã vậy! Uống thuốc xong, bắt đầu buồn ngủ, sau đó dễ dàng vào giấc ngủ.

      Đến khi tỉnh lại trời tối rồi, trong phòng đốt đèn, nha hoàn canh giữ ở bên giường, thấy tỉnh, lập tức mở miệng cười : "Thiếu gia! Hắt xì! Người tỉnh rồi! Hắt xì! Đầu có còn đau ?"

      Chương 75: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      Trần Đại Dũng ngồi dậy, nhìn tiểu nha hoàn vừa hắt xì vừa dụi mũi, nghi ngờ hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"

      " có gì! Thiếu gia! Hắt xì! Có thể là nhiễm phong hàn! Hắt xì. . . . . . Thiếu gia! Hôm nay Trần phủ giống như bị trúng tà! Nô tỳ có vài tỷ muội đều vô duyên vô cớ bị thương! Hắt xì! Tiểu Thúy cũng bị đập đầu vào cột! Tuy rằng chảy máu giống thiếu gia, nhưng cũng bị sưng cục u rất to! Bây giờ còn hôn mê bất tỉnh; còn có Ly tỷ tỷ! Đoan Canh cẩn thận bị bỏng chân! được, phải nằm ở giường; còn có. . . . . ."

      Chỉ thấy Trần Đại Dũng càng nghe mắt càng trừng to, càng nghe miệng càng mở rộng, cuối cùng theo bản năng nắm tóc, như vậy. . . . . . Chuyện kia. . . . . . vẫn bị thương nhất ! Đột nhiên Trần Đại Dũng nhớ ra, "Vậy còn ngươi! Ngươi bị phong hàn phải là. . . . . ."

      "A!" Tiểu nha hoàn bỗng nhiên hiểu ra, "Sao nô tỳ có thể quên được! Nô tỳ ngờ bị rơi xuống nước, hắt xì! May mắn có người nhìn thấy, gọi người đến cứu nô tỳ! Nếu , có lẽ nô tỳ cũng còn gặp được thiếu gia nữa ! Hắt xì!"

      "Vậy ngươi còn ở nơi này, còn mau trở về nghỉ ngơi!"

      "Thiếu gia! Hắt xì! Nô tỳ muốn hầu hạ thiếu gia, làm sao có thể trở về nghỉ ngơi chứ! Hắt xì. . . . . . Thiếu gia có phải sợ nô tỳ lây phong hàn cho thiếu gia ! Thực xin lỗi thiếu gia, nô tỳ cẩn thận ! Nô tỳ cũng bất đắc dĩ thôi! thực tế trong số tỷ muội chỉ có mình nô tỳ bị thương nhất ! Những người khác đều thể lại!"

      Suýt nữa chết! Vẫn nhất ! Xem ra Trần phủ nên trừ tà ! vụng trộm quét mắt bốn phía trong phòng, trong lòng thầm nghĩ, nàng đứng ở trong phòng, cười lạnh nhìn chứ.

      "Thiếu gia, nếu người còn lo lắng, nô tỳ mời thầy lang lại đây xem cho người!"

      Lo lắng! mới lo lắng! “Ta lo lắng! cần mời thầy lang, quá phiền phức !"

      " phiền! phiền!" Nàng cười , "Sau khi thầy lang đến khám và chữa bệnh xong vẫn chưa rời phủ! Hắt xì! Bởi vì quả hôm nay người bị thương ở Trần phủ nhiều lắm! Nô tỳ nghĩ lúc này, thầy lang vẫn còn ở trong phòng, hắt xì! Thiếu gia! Người đợi lát nữa, nô tỳ rồi quay về!"

      Thư Nhan an vị ở bên cạnh Trần Đại Dũng, nhưng nhìn nàng! Nàng vừa mới đến núi tuyết, gặp muội muội, mà câu của muội muội lại làm nàng thất hồn lạc phách đến bây giờ.

      "Tỷ tỷ, ngươi hiểu ra chuyện phiền muộn rồi chứ, là vì tỷ có chân tình với !”
      thuytTrâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Lấy hồ ly tinh
      Editor : Lam

      "Sao có thể chứ! Tên ngốc kia có điểm gì xứng đáng để ta sinh lòng thương!" Ngay lập tức nàng kích động phản bác.

      "Chính vì ràng đáng, tỷ lại động tình mới đáng sợ! Tỷ tỷ! Trong lúc vô tình, lòng của tỷ lại càng vùi sâu hơn! Mặc dù chúng ta thuộc hồ tộc, tình cảm nam nữ vốn bình thường, nhưng động chân tình lại càng ít. Mà tỷ tỷ là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, càng chậm hiểu được. . . . . . Tỷ tỷ! Nhân lúc ngươi chưa lún sâu, vẫn nên mau chóng cắt đứt chứ! Nếu giống như muội! Muội muội từng khổ sổ, chính là vết xe đổ của tỷ tỷ!"

      Đột nhiên Thư Nhan cười : "Nhớ lúc trước ta khuyên muội mau mau đoạn tuyệt tình cảm!"

      "Đúng vậy!" Nàng khẽ cười, "Bây giờ ta lại khuyên tỷ! Nhưng mà tỷ tỷ mạnh mẽ hơn ta, lý trí cũng vậy. ra chuyện tình cảm, dù ai khuyên cũng được!"

      "Muội muội yên tâm!" Thư Nhan thoải mái cười , "Nếu biết suy nghĩ trong lòng, ta suy tính hơn thiệt ! Trở về đoạn tuyệt với , ta cũng muốn bị hủy tu hành gần ngàn năm của ta!"

      Lời thề kia vẫn còn vang vọng bên tai mỗi ngày, nhưng vừa thấy bộ dáng , hạ đường quyết tâm, liền biến mất hoàn toàn ! Chẳng qua là kinh ngạc nhìn ngẩn người! Nhìn buồn chán nắm tóc, nhìn hết nhìn đông tới nhìn tây! Hẳn là tìm nàng!

      Tên ngốc này, nếu muốn gặp nàng, gọi nàng tiếng sao? Mỗi lần đều là nàng chủ động thân! Lúc này nàng càng muốn tranh chút sức lực, nhưng mà được!

      Nàng lại động chân tình với , đáng chê cười, muội muội đùa với nàng chứ! Nhưng mà, quen biết mấy trăm năm, muội muội cũng hay đùa, cho nên đúng là ! Tại sao! Bị câu của muội muội vạch trần, nàng vẫn khó có thể tin.

      người cũng có sở thích đặc biệt để nàng thích! Nhiều lắm thà chất phác rất đáng để trêu chọc thôi! Nhưng từ lúc trở về Trần phủ sống đến bây giờ, về điểm khờ này cũng dần dần biến mất.

      Sao nàng lại thích ?

      Quen biết tới nay, chính là thích trêu chọc ! Có lẽ bởi vì chưa bao giờ mê luyến sắc đẹp của nàng! Đúng, chính là như thế! Nàng chỉ phục mà thôi! Nàng mượn cớ vì mình!

      Trở về động Thiên Hương tu hành, muốn yên tĩnh thời gian, ở lại vài ngày, trêu chọc tên ngốc đó sao! Chờ thành thân! Sau khi thành thân, nàng lại biến mất hoàn toàn.

      9

      Hiếm khi trở về nguyên hình, Thư Nhan khoan khoái giãn thân thể ra, nằm núi giả phơi nắng. Màu lông đỏ được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tỏa sáng lấp lánh! Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng chuyện ở dưới núi giả.
      Last edited: 13/1/16
      thuytTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :