1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được nữ nhân ôn nhu quyến rũ: Lấy một hồ ly tinh (94/94) HOÀN - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Nhạc Lam
      Beta : Lamnguyetminh

      Sau đó, Trần Đại Dũng liên tiếp bị sét đánh bốn phía.

      Thấy tình cảnh này, ngược lại Thư Nhan ở ngoài trận lộ ra vẻ mừng rỡ!

      Trần Đại Dũng vốn cũng muốn cao hứng chút, bởi vì dù tiếng sấm vang dội, dù tia chớp mạnh mẽ, cũng trúng ! Nhưng sau đó, từ từ phát , phạm vi sấm sét đánh xuống càng thu lại! Khoảng cách càng ngày càng gần ! Mỗi lần sấm sét đánh cái, cảm giác đau như lửa thiêu cháy làn da càng thêm mãnh liệt! Dù nâng kính bát quái cao tới đâu cũng đều vô dụng!

      Thêm tia chớp đánh xuống, bên tai Trần Đại Dũng lại vang lên tiếng gào thét: "Trần Đại Dũng! Mau mau ra! Nếu ngươi bị sét đánh chết !"

      giương mắt nhìn lên, "Đạo. . . . . . Đạo trưởng!" Sao lại đến đây? phải bị trói rất chặt sao?

      " ra! ra!" Đạo trưởng ở ngoài trận càng ngừng nhìn vẫy tay với .

      Sau khi Thư Nhan nhìn thấy đạo trưởng đối nghịch khắp nơi với nàng xuất cực kỳ sợ hãi! Vốn định niệm chú đánh chết nhưng lại phát vào giờ phút này pháp lực của mình hoàn toàn biến mất.

      Thư Nhan vừa vội vừa tức, quát đạo trưởng: "Đạo sĩ thối! Thức thời hãy mau rời khỏi nơi này! Cẩn thận bị sấm sét đánh trúng, mấy trăm năm đạo hạnh của ngươi bị hủy!"

      Đạo sĩ để ý tới Thư Nhan mắng, chỉ lo lắng kêu Trần Đại Dũng: "Mau ra đây! Mau ra đây! bị sấm sét đánh trúng !"

      Thư Nhan cười lạnh tiếng, "Đạo sĩ thối, ngươi đừng uổng phí tâm cơ!"

      Đạo trưởng chỉ vào Thư Nhan mắng: " hồ! Đê tiện! Nghĩ đưa Trần Đại Dũng vây ở trong trận, có thể bình yên vô sao? Hừ, đợi ta niệm chú cởi bỏ vòng vây của ngươi!" Dứt lời, cắn nát ngón giữa, lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng hét lớn tiếng, "Lập tức tuân lệnh. . . . . ." giọt máu tươi vung vào trong trận.

      Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy luồng khí chảy cuồn cuộn xung quanh, thân hình nghiêng ngả, ngẩng đầu vừa thấy, đạo sĩ nhìn hô to: "Trần Đại Dũng, bây giờ ngươi có thể ra! Nhanh chóng ra! Pháp lực của kính bát quái dần biến mất rồi, duy trì được bao lâu nữa! Mau lên. . . . . ."

      "Đại Dũng, nên cử động! Đứng yên tại chỗ!" Thư Nhan cũng vội vã hô to.

      Trần Đại Dũng quay đầu nhìn về phía Thư Nhan, "Ta. . . . . ."

      Đạo sĩ lại kêu: "Trần Đại Dũng! Mau ra đây!"

      Trần Đại Dũng quay đầu sang bên kia.

      "Đại Dũng! Đứng yên tại chỗ!"

      Trần Đại Dũng quay đầu lại.

      Cứ quay sang đây lại quay sang chỗ kia.

      "Ta. . . . . ." muốn chuyện.

      Đột nhiên đạo trưởng thét lớn tiếng, miệng phun máu tươi, "Cứu ta. . . . . ."
      Last edited: 10/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 55: Lấy hồ ly tinh


      “Đạo trưởng……” Trần Đại Dũng cuống lên, liền bước ra khỏi trận.

      Thư Nhan hoảng sợ: “Đại Dũng! Đừng nhúc nhích! Quay lại!”

      “A!” Nghe Thư Nhan , Trần Đại Dũng lập tức phản ứng, hoảng hốt xoay người, muốn nhấc chân quay về chỗ cũ…..

      Nháy mắt tia chớp ác liệt đánh xuống! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trước mắt luồng ánh sáng chói mắt lên, tiếp theo chỗ mũi chân truyền đến trận đau đớn.

      Ánh mắt tối tăm, chậm rãi hiểu ra! Bỗng dưng, đôi mắt trừng to, lộ ra vẻ kinh hãi! Nếu như từ đầu đến cuối đứng ở chỗ cũ, đứng ở chỗ cũ! Như vậy….. Mũi chân đau đớn khiến hiểu được! Vẻ mặt có chút ngơ nhác, có chút khó mà tin, từ từ quay đầu sang phía Thư Nhan.

      Đôi mắt Thư Nhan thu lại dao động hỗn tạp, lại câu.

      Lúc này, bên đạo trưởng chợt : “Trần Đại Dũng! Lúc này ngươi hiểu chưa! Vừa rồi nếu nhờ lão phu dùng kế, chỉ sợ ngươi mất mạng như thế!”

      Vẻ mặt Trần Đại Dũng lộ ra tia mờ mịt, nhìn Thư Nhan chớp mắt, miệng giật giật, “Ta…..”

      Bỗng dưng, tiếng sấm lại vang lên, sấm sét vang dội!

      “A…..” Đột nhiên Thư Nhan bi thảm kêu tiếng, tia sấm sét xuất đánh người của nàng! Thoáng chốc, trận tử quang lên, lại nhìn chỗ cũ, còn bóng dáng của Thư Nhan, chỉ có con hồ ly lông đỏ, run bần bật ở đây! Đôi mắt sợ hãi nhìn bốn phía, cử động cũng dám!

      Trần Đại Dũng ra khỏi trận, trận địa vừa biến mất, người Thư Nhan tiếp nhận toàn bộ sấm sét.

      “Thư nương!” Trần Đại Dũng lo lắng lên trước bước.

      Lão đạo kia lại nhàng sang đây, “Mau rời khỏi đây, nếu ngươi cũng bị liên lụy!”

      Nháy mắt lại có tia chớp xẹt qua…..

      “Chi chi! Chi chi!” Hồ ly cuộn tròn thân thể lại, tia chớp xẹt qua người nàng, “Chi chi! Chi ô…..” thanh phát tra giống như tiếng khóc, ánh mắt vừa sợ hãi lại bất lực nhìn bốn phía.

      Trần Đại Dũng vội la lên: “Ngươi nhanh chóng trốn !”

      “Ngươi đúng là ngu ngốc! ràng nàng ta muốn hại ngươi, ngươi còn quản sống chết của nàng ta! con súc vật mà thôi! Nào phải người lương thiện! Nghe lời ta nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

      “Nhưng mà ta…. “ Tia chớp lại đánh xuống lần nữa, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hồ ly.

      Trần Đại Dũng khẽ cắn môi, đột nhiên hét lớn tiếng: “Ngươi đừng sợ! Ta giúp ngươi!” xong, cả người liều lĩnh bổ nhào về phía Thư Nhan, tay kéo nàng ôm vào trong lòng, ôm chặt, “ sợ! sợ! Tia chớp đánh, cứ cho nó đánh ta được rồi! Ta sợ! Ta chống đỡ thay ngươi….” Trong lòng lẩm nhẩm: Ông trời! Đừng làm hại Thư nương! Muốn đả thương cứ đả thương ta được rồi! Van xin ông! Bỏ qua cho nàng! Bỏ qua cho nàng! Ông trời! Bỏ qua cho nàng!
      Last edited: 26/11/15
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Nhạc Lam

      Hai móng vuốt của hồ ly gắt gao bám chặt vào trong thịt trước ngực Trần Đại Dũng! Cái đầu vùi vào trong lồng ngực nở nang của !

      Kỳ quái là tuy đạo trưởng ở bên tức giận mắng Trần Đại Dũng là tên đại ngốc, nhưng cũng tiến lên ngăn cản, chỉ còn lại chòm râu ngắn ngủn vểnh lên lại vểnh lên!

      Có lẽ là Trần Đại Dũng ngốc nghếch sợ chết cảm động trời cao, dù sao mỗi lúc tiếng sấm càng yếu , tia chớp biến mất, đám mây u đen sẫm, chậm rãi khuếch tán sang hai bên! Trời quang !

      Cuối cùng cả người hồ ly cũng run rẩy nữa, nhưng vẫn cuộn tròn ở trong lòng Trần Đại Dũng muốn rời .

      Bóng dáng lão đạo ở giữa trời quang, dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng, bất đắc dĩ nhìn Trần Đại Dũng thở dài, hình bóng liền biến mất.

      Trần Đại Dũng cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó thở phào hơi, lau trán đầy mồ hôi, nhìn hỏa hồ chín đuôi trong ngực cười hì hì : "Được rồi! có chuyện gì rồi !"

      Hỏa hồ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh, trong sáng bức người, lại thâm sâu khó hiểu! Bỗng dưng, hai chân trước nhanh chóng đáp vai Trần Đại Dũng, vươn đầu lưỡi trắng nõn nà, liếm liếm mặt của !

      Dường như Trần Đại Dũng sợ ngứa nên trốn tránh, cười hì hì, có chút lưu luyến sờ sờ bộ lông bóng loáng mềm mại của hỏa hồ, cuối cùng đặt nàng mặt đất, đứng lên, "Ta phải !" Bước chân có chút khập khiễng, xoay người muốn rời ——

      thấy hỏa hồ "Vù" cái, nhảy lên phía sau lưng của , lè lưỡi liếm liếm cổ của .

      Trần Đại Dũng sợ ngứa cười cười, "Ta phải rồi. . . . . . Ai da!" Cổ xuất dấu răng hồ ly nhợt nhạt, "Vì sao ngươi cắn ta. . . . . . Ai da. . . . . . Lại cắn. . . . . . Ta phải . . . . . . Ai da! Lại cắn. . . . . ." Cuối cùng Trần Đại Dũng phát , chỉ cần vừa muốn , hồ ly liền chút khách khí đưa hàm răng ra cắn .

      Trần Đại Dũng ngây ngô cười, "Ta đồng ý với đạo trưởng rồi! Phải nhanh về nhanh!" Trong nháy mắt phảng phất loại thông suốt, tiếp tục : "Đạo trưởng vì cứu ta, nên xuất hồn đến! Nhưng cơ thể của ông ta còn bị ta trói! Ta phải trở về nhận lỗi với ông ấy!"

      Trong nháy mắt hỏa hồ im lặng, sau đó nhảy khỏi người Trần Đại Dũng, hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc dừng ở Trần Đại Dũng.

      Trần Đại Dũng cười cười, gãi gãi đầu, cuối cùng nhìn nàng sâu cái, "Hì hì! Ta phải rồi! Ngươi. . . . . . Bảo trọng!"

      Cho đến khi hình ảnh bóng lưng xíu của biến mất, hỏa hồ mới khẽ cụp đầu xuống.
      Last edited: 10/12/15
      thuytTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Nhạc Lam

      "Chúc mừng tỷ tỷ! Chúc mừng tỷ tỷ!" Bạch y nữ tử biết từ lúc nào xuất ở trước mặt hỏa hồ, ý cười hiếm thấy xuất gương mặt tuyệt sắc lạnh lùng, "Cuối cùng tỷ tỷ tránh được thiên kiếp! đến trăm năm, chắc chắn tỷ tỷ tu luyện thành tiên!"

      Hỏa hồ lặng im trong chốc lát, đột nhiên : "Muội muội! Vì sao biết chân tướng, đến cuối cùng lại vẫn liều mình che chở cho ta chứ?"

      Bạch y nữ tử cười , "Tỷ tỷ! Đó là bởi vì tên ngốc lực lưỡng kia tỷ ! Quả sức quyến rũ của tỷ tỷ rất lợi hại!"

      "Làm sao có thể?" Trong nháy mắt hỏa hồ hóa thân hình người, nhíu nhíu mày, "Tên ngốc kia! Cho dù đổi thành bất cứ người nào khác cũng cứu!"

      "Mặc dù đạo hạnh của tỷ tỷ cao hơn ta, nhưng đối với chuyện cảm tình lại như đứa trẻ biết ! Lấy tướng mạo của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng là điều đương nhiên, nhưng biết thân phận của tỷ tỷ, còn khăng khăng mực phải xác thực! Muốn ta , đúng là kẻ si tình, si ngốc. . . . . ."

      Thư Nhan suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới lúc Trần Đại Dũng gần , cuối cùng còn liếc nhìn nàng cái, chính là rất bình thường, rất bình thường, mang theo ý cười si ngốc, vì sao nàng lại cảm thấy đau lòng chứ! ràng là ánh mắt đó rất giống đôi mắt trước kia!

      Nghĩ nghĩ lại, khỏi ho khan đứng lên.

      "Tỷ tỷ có việc gì chứ! Trời. . . . . . Ta sơ ý, sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt như vậy! Tỷ tỷ có bị thương hay ?"

      Thư Nhan lắc đầu, "Bị sét đánh chút, may mắn, ta biến thành nguyên hình, nên bị trọng thương gì. . . . . . Có thể tránh được tai họa này, quả phải cảm tạ tên ngốc kia!" Sở dĩ đau lòng, có lẽ bởi vì cứu nàng !

      "Đó là tự nhiên! Chúng ta là hồ tộc, nhưng mà ân oán phải ràng !" Bạch y nữ tử cười.

      Thư Nhan đột nhiên : "Muội muội! Ngươi , ta tìm cho thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc như thế nào? Bộ dạng ngốc nghếch của chỉ sợ nữ tử bình thường muốn gả cho đâu! Ừ. . . . . . Quyết định ! Ta chẳng những muốn kiếp này đại phú đại quý, còn muốn thê thiếp thành đàn, so với lão hoàng đế đời này còn hạnh phúc hơn, còn muốn náo nhiệt hơn!"

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Gương mặt bạch y nữ tử ngẩn ra, nhưng trong lòng dâng lên tia bất an! Nàng luôn luôn có loại ảo giác, thiên kiếp của tỷ tỷ phải là lôi kiếp, mà là tình kiếp! Chính là nam tử tên Trần Đại Dũng kia, suy nghĩ lại, phải tỷ tỷ vẫn có hảo cảm khi đối diện với bạch diện thư sinh* sao? Hẳn là thích người thà như vậy chứ!
      (*bạch diện thư sinh : chỉ thư sinh trắng nõn, trẻ tuổi)



      "Đạo trưởng, ta chẻ củi xong rồi. Còn việc gì muốn ta làm ?" Trần Đại Dũng dùng ống tay áo lau trán đầy mồ hôi, ngây ngô cười.

      Chương 58 : Lấy hồ ly tinh


      Đạo trưởng lại bị cười đến cả người sợ hãi, vội vàng lắc đầu, " có! có!"

      Trần Đại Dũng lại cười, "À, đúng rồi, tối hôm qua trời mưa, nghe nóc điện thờ bị dột, nên giúp đỡ việc sửa!" Dứt lời, vén tay áo lên, tìm ra cây thang, về điện thờ.

      "Này ! dột! dột!"

      Đạo trưởng trái lương tâm dối. Lúc này vừa vặn có hai lão đạo trở về, đạo trưởng nháy mắt, hai người lập tức ngăn Trần Đại Dũng lại, còn kèm theo khuôn mặt tươi cười, " dột! dột! Nóc nhà dột!"

      tay Trần Đại Dũng vịn cây thang, vẻ mặt kinh ngạc, "Ta chỉ muốn giúp!"

      Hai gã lão đạo cùng nhau gật đầu, "Biết! Biết!" Chẳng qua bọn họ được giúp đỡ mà sợ hãi.

      Sau khi trở về từ ngày ấy, Trần Đại Dũng thành xin lỗi đạo trưởng, cũng chủ động cầu ở lại, giành làm việc! Sau đó những đạo sĩ khác trở về cũng dần phát , tất cả việc của bọn họ đều bị Trần Đại Dũng giành làm xong. Mỗi ngày trừ ăn ra cùng ngủ ra, giống như có việc gì làm, mọi người lười biếng thôi, lão đạo tự nhiên cũng ngoại lệ, nếu cứ tiếp tục thế này cũng có gì tốt!

      Nhưng mà Trần Đại Dũng thành làm việc phá hư cũng phá hủy ! Chẳng hạn như, chẻ củi ! Trong vòng 1 đêm có thể chẻ tràn đầy sân! Đúng là chuyện tốt như thế, nhưng mà chẻ nhiều quá phải chuyện tốt ! Nhất là chất đống bên cạnh lư hương thiếu chút nữa bị đốt thành trận hỏa hoạn!

      Còn có, nấu nước, đổ đầy tất cả 8 chậu nước to! Chẳng qua Trần Đại Dũng vẫn thỏa mãn! Trong đạo quán này phàm là thứ có thể chứa nước đều được đổ đầy, kể cả cái bô của lão đạo trưởng cũng buông tha! Kết quả là đêm đó, nghe được tiếng đạo trưởng nổi giận kêu thảm thiết.

      Trần Đại Dũng cũng xung phong nhận việc làm đầu bếp! Nhưng mà Đại Dũng làm việc quá mức, bánh bao làm được nhiều lắm, vì muốn lãng phí lương thực, mỗi người đều phải ăn tám cái bánh bao! Ngay cả Trần Đại Dũng thân thể khoẻ mạnh như vậy có thể ăn năm bánh bao to cũng rất no rồi, huống chi những người khác phải ăn đủ tám cái!

      Từ đó trở cứ mỗi lần các đạo trưởng, nghe thấy "bánh bao đây" liền biến sắc, nghe thấy “bánh bao đây” liền buồn nôn mãnh liệt.

      Nếu như đạo trưởng trách phạt, thái độ Trần Đại Dũng chân thành, vẻ mặt vô tội, tươi cười thà, cam đoan nhất định sửa lại.

      Đánh cũng đánh được, , cũng đánh lại.

      Đạo trưởng cũng hiểu được, chẳng qua Trần Đại Dũng mang áy náy trong lòng, muốn hết sức bồi thường chút mà thôi! Điều đạo trưởng vui mừng nhất là, từ sau ngày ấy Trần Đại Dũng còn có đề cập đến hỏa hồ kia, giống như quên lãng rồi.
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59 : Lấy hồ ly tinh
      Editor : Nhạc Lam

      Thấy hề bị hồ kia mê hoặc, đạo trưởng cũng yên lòng.

      Trong đạo quán yên bình, cuối cùng đạo trưởng quyết định dù thế nào cũng muốn tiễn bước Trần Đại Dũng! Trước mặt lần lại lần cam đoan thiếu nợ trả xong, thiếu tình nghĩa cũng trả, tâm nguyện lớn nhất trước mắt của đạo trưởng đó là hy vọng rời rốt cuộc Trần Đại Dũng cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.

      Nhưng mà, trước khi , vẫn muốn đến điện thờ kia, sửa lại chỗ dột, rồi mới yên tâm mà rời .

      Ánh mắt chúng đạo sĩ lộ ra vẻ phấn khởi cộng với rưng rưng đưa tiễn.

      Trần Đại Dũng xúc động, mắt cũng rưng rưng! Nếu phải vì bận tâm nam nhi dễ rơi lệ, gào khóc to lên, luyến tiếc phải rời khỏi!

      Trần Đại Dũng thấy mọi người nhiệt tình như thế, muốn ra trong lòng —— ở lại thêm thời gian nữa ——

      Ánh mắt lão đạo trưởng nhạy bén, lập tức quyết định đóng cửa lại nhanh, cắt đứt lời Trần Đại Dũng chưa kịp .

      Trần Đại Dũng rời khá trễ, lại nổi lên mưa to.

      Lão đạo trưởng muốn thổi tắt ánh nến, ngủ giường, lại nghe hồi nổ “Ầm” vang lên ở thiên điện. Sợ tới mức suýt nữa ngã xuống giường rồi! Còn quan tâm mang giầy, bất chấp mưa chạy đến thiên điện.

      Đạo sĩ khác cũng chỉnh tề bao nhiêu so với , còn ở trần chạy đến! Chúng đạo sĩ bị mưa rơi ướt đẫm, ánh mắt ngẩn ngơ đứng ở cửa đại điện, chỉ thấy nóc thiên điện, lộ ra lỗ thủng to!

      Mọi người khóc ra nước mắt! Vốn thiên điện rất tốt, chỉ dột chút mà thôi! Kết quả Trần Đại Dũng đòi sửa, quả nhiên, nóc nhà sụp đổ khối! Ô ô, cái kẻ Trần Đại Dũng hại người kia, trước khi cũng cho bọn họ sống yên ổn, tối nay lại cần ngủ.

      Trần Đại Dũng rời khỏi đạo quan, có chỗ , vốn định về nhà, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt mong mỏi của cha mẹ từ đến lớn, chẳng những thể tạo dựng lập nghiệp, ngược lại còn trốn thoát, cảm thấy có mặt mũi nào gặp cha mẹ.

      Nghe Hoắc đại ca từng Giang Nam là nơi tốt, quang cảnh mênh mông, mưa bụi mông lung, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, liền hạ quyết tâm đường về hướng Nam.

      Trước khi , mười hai bạc mà đạo trưởng nhét vào trong lòng sớm bị tiêu hết! còn cách gì, có thể vào trong núi, săn ít thú đến trong thành bán, gom chút bạc, nếu , có khi chạy đến bến sông, làm chút việc tốn sức, cứ như vậy, chút lại ngừng.

      Hôm nay, Trần Đại Dũng đến trấn vùng sông nước, sờ sờ bạc người, chỉ còn lại có vài đồng. Nhìn chỗ đồng ruộng có nông nhân cấy mạ, nghĩ nghĩ, lúc này có thể tìm chút việc nhà nông làm. Sửa sang lại xiêm y cũ nát người, buộc lại dây bên hông, vuốt lại tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, cảm thấy bộ dạng mình nhã nhặn hơn chút, lúc này mới đến chỗ đồng ruộng.
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :