1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được 201 vạn - Tế Phẩm (HOÀN- ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      :yoyo60:ui cha... hình xăm ở .... akkk

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21

      Edit: Thiên Kết

      Beta: Tịnh Yên

      Tám giờ rưỡi sáng Diệp Gia Dĩnh đưa Diệp Ba Ni đến nhà trẻ, tiện thể đứng ở trước cửa phòng học mấy câu với giáo Triệu.

      giáo Triệu rất tán thành việc gần đây cứ cách khoảng thời gian Diệp Gia Dĩnh lại để Diệp Ba Ni đem ít điểm tâm lên lớp chia sẻ với bạn học, tình cảm của đám trẻ cũng được cải thiện hơn rất nhiều, có đồ tốt cùng nhau chia sẻ vẫn có thể xem là phương pháp tốt.

      Mặc dù An Tư Ý từng bị Diệp Ba Ni đánh nhưng bây giờ cũng trở nên thân thiết, chỉ cần Diệp Ba Ni mang theo điểm tâm tới An Tư Ý liền xếp hàng đầu tiên, trẻ em đều mang thù, cho nên bây giờ chơi với Diệp Ba Ni rất vui vẻ.

      xong chuyện đó, giáo Triệu lại đề nghị Diệp Gia Dĩnh ở nhà nên cố gắng chuyện với Diệp Ba Ni, tại bé là đứa đánh nhau nhiều nhất trong nhà trẻ, giáo Triệu cho rằng đó là tại Diệp Ba Ni thích chuyện, người lớn trong nhà nên khích lệ thằng bé dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Trẻ con, chuyện hợp muốn đánh nhau, có thể hiểu có việc gì.

      Diệp Gia Dĩnh cười khổ, Ba Ni thích chuyện là có nguyên nhân đặc biệt, tuyệt đối phải chỉ cần dạy dỗ là có thể sửa đổi, nhưng mà cũng khiêm tốn tiếp thu, rồi với giáo Triệu: “Cảm ơn , giáo Triệu, tôi cũng biết, Ba Ni nhà chúng tôi thích chuyện, ở nhà thằng bé cũng vậy, tôi với thằng bé mười câu nó có thể trả lời câu xem như tệ rồi, nhưng mà nó cũng cố ý, đây…đại khái là thói quen từ , tôi cố gắng để thay đổi thằng bé chút.”

      Sau khi ra khỏi nhà trẻ, Diệp Gia Dĩnh lập tức chạy xe đạp tới chợ bán thức ăn, tính toán muốn mua bó cần tây để trộn với quả óc chó dùng cho bữa tối, món ăn này vốn phải xào, nhưng gần đây phải chuẩn bị cơm tối từ hai giờ chiều, cho nên thể xào, đành phải phát huy sáng tạo, sửa lại món ăn chút, từ cần tây xào với quả óc chó thành cần tây trộn với quả óc chó. Món này tuần trước làm lần, Chu Mai Diệp Ba Ni rất thích, hôm nay Diệp Gia Dĩnh chuẩn bị lại lần nữa.

      Khi vừa tới cổng chợ nhận được điện thoại của Lý Hạo Nhiên: “Diệp Gia Dĩnh, có ở nhà sao? ở đâu vậy?”

      “Tôi ở chợ rau, tới nhà, nếu ở dưới lầu chờ tôi lát, nửa giờ nữa tôi về.” Diệp Gia Dĩnh khóa xe đạp lại, thầm nghĩ phải nhanh tay chân hơn chút cũng nửa giờ nữa mới có thể về nhà.

      “Thôi.” Lý Hạo Nhiên đồng ý: “Tôi còn có chương trình, cũng rảnh rỗi đứng dưới lầu chờ nửa tiếng, như vậy , cho tôi biết cái chợ rau đó ở chỗ nào, tôi tới tìm .”

      Diệp Gia Dĩnh thể làm gì hơn là chỉ đường cho ta: “Con đường lớn phía tây dưới lầu nhà tôi, tới ngã tư thứ nhất qụeo phải, khoảng ba trăm mét nữa nhìn thấy con hẻm , xuyên qua là tới, tôi đứng ở cổng chợ chờ , tôi mặc áo sơ mi với váy màu vàng nhạt, cầm túi mua hàng màu trắng.”

      Lý Hạo Nhiên bật cười trong điện thoại: “Được rồi, tôi nhất định có thể nhận ra , cần phải kỹ như thế, làm như trước mắt có công tác bí mật vậy"

      Mười phút sau, Lý Hạo Nhiên bước nhanh qua hẻm , thần thái thoải mái nhìn Diệp Gia Dĩnh đứng trước mặt: “Tôi nhanh !"

      “Nhanh.” Diệp Gia Dĩnh thừa nhận, sau đó lại khách khí tiết lộ: “Chỉ đoạn đường ngắn như vậy cũng phải hết tám chín phút.”

      Lý Hạo Nhiên đeo kính mát và mũ lưỡi trai, vành nón kéo rất thấp, dường như che hơn nửa khuôn mặt, Diệp Gia Dĩnh cũng cảm thấy khó chịu thay cho ta: " Trước mắt đen hay đen? Như vậy có thể nhìn thấy đồ vật sao? Người bán hàng đưa rau úa vàng cho , chắc cũng phát được."

      " Đen cũng được, dù sao cũng còn hơn bị người ta nhận ra rồi vây quanh chỉ chỏ." Lý Hạo Nhiên bên cạnh , thuận tay cầm túi mua hàng: " Tôi cũng mua đồ, nhìn màu sắc của đồ ăn là được."

      Diệp Gia Dĩnh lắc đầu thêm cái gì. mua thức ăn tất nhiên rất muốn nghiêm túc so sánh giữa ba cửa hàng, yên lặng quyết tâm cẩn thận chọn rau ở nhiều cửa hàng khác nhau, chọn hai bó rau cần còn đọng nước tươi xanh đưa cho Lý Hạo Nhiên.

      Lý Hạo Nhiên nhìn thấy hai cây cần tây dài được bỏ vào túi, lập tức nghiêng đầu vai ra, với người bán hàng cách quen thuộc: " Này quên đưa hành lá rồi."

      Người bán rau vốn cảm thấy Diệp Gia Dĩnh chỉ cần mua cần tây, mà mua quá ít, cho nên muốn tặng kèm, làm bộ quên mất, kết quả bị thẳng ra, thể làm gì khác hơn là đưa cho hai tép hành.

      Diệp Gia Dĩnh nhìn hình ảnh buồn cười lúc này của Lý Hạo Nhiên: " cũng biết khi mua thức ăn được đưa hành lá? Tôi cho rằng chưa bao giờ vào chợ bán đồ ăn đấy."

      " Ai vào, phải ai cũng giống như , từ là tiểu thư. Lúc trước còn học , mỗi ngày chủ nhật tôi đều phải theo mẹ chợ mua đồ ăn. Bà nhân cơ hội mua rất nhiều khoai tây và các loại bí đỏ, có thể để được mấy ngày nhưng rất nặng, bà bảo tôi xách về. Đến bây giờ bà cụ vẫn còn thói quen đó, ngày nghỉ khi tôi về Cửu Thành bị bà kéo chợ mua thức ăn. Tôi để người khác chợ thay cho bà mà bà lại chịu." Lý Hạo Nhiên oán trách, giọng mang theo ba phần oán trách, bảy phần buồn cười, có thể thấy được ta có oán hận hành động này của mẹ mình.

      Diệp Gia Dĩnh mỉm cười ấm áp: " Mẹ cũng hẳn là thiếu người xách đồ, mà chỉ là muốn làm việc ấy cùng , muốn ôm lại cảm giác trước kia."

      " Tôi cũng nghĩ như vậy." Lý Hạo Nhiên cầm túi cần bên cạnh , tay ôm lấy eo cách tự nhiên: " Mua xong rồi? thôi."

      Diệp Gia Dĩnh khách khí vội đánh vào tay ta cái: " Tay đặt ở sai chỗ rồi."

      Tay Lý Hạo Nhiên bị đánh đau, vội vàng vẫy vẫy, tức giận : " Làm gì vậy. Tôi chỉ hành động theo thói quen mà thôi. Trước kia mỗi lần ra ngoài, đều để tôi ôm."

      Bây giờ Diệp Gia Dĩnh sớm còn vẻ lúng túng khi mới gặp , cũng hề suy nghĩ đến vị trí hấp dẫn kinh người kia, nhưng vẫn giữ gìn thái độ sắc bén của Lý Hạo Nhiên, cảm thấy mình có thể cãi lộn như người bình thường rất thích, trong lòng cũng buông lỏng, lập tức lên tiếng phản bác: " tại giống nữa. Cái thói quen này cũng phải bỏ ."

      " Tại sao?"

      " Bởi vì, nếu như giống như trước đây tôi thể chịu đựng được, có tiền để bao . Nếu như giống lúc trước mà dính tôi như vậy, đương nhiên càng được ! "

      " Hứ." Lý Hạo Nhiên xì mũi coi thường: " Diệp Gia Dĩnh, chiếm được tiện nghi còn ra vẻ. biết có bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng muốn được tôi ôm cái."

      " Đúng như vậy, đúng như vậy." Diệp Gia Dĩnh rất tán thành: " Nhưng mà độ tuổi của những người phụ nữ này phân bổ đồng đều, phải là dưới mười lăm tuổi chính là năm mươi tuổi trở lên."

      Lý Hạo Nhiên quay đầu, thèm để ý đến .

      Diệp Gia Dĩnh lại chọn lựa kỹ càng để mua túi nấm , chuẩn bị nấu món súp cá và nấm cho bữa tối. Nhìn lượt thấy đầy đủ, rồi lại nhìn xung quanh chợ," Tiểu Lưu đâu? gọi cậu ấy tới đón sao?"

      " Chỗ này tiện để dừng xe, tôi để cậu ta đợi dưới lầu nhà ."

      " Này---, tôi rảnh rỗi, về cùng với ." Diệp Gia Dĩnh lấy xe đạp.

      Lý Hạo Nhiên cầm cần tây gõ gõ : " Có người như vậy sao? Bởi vì ai mà tôi chạy tới cái chợ lộn xộn này? về với tôi giống như chịu thiệt thòi vậy?"

      Hai người tới chỗ Tiểu Lưu đậu xe đợi Diệp Gia Dĩnh mới chợt nhớ ra: " Đúng rồi, sáng sớm tới tìm tôi có chuyện gì?"

      Lý Hạo Nhiên mở cửa xe, quay đầu : " Tôi cho biết, đạo diễn Khương muốn quay phần hai của bộ phim, có thể tiếp tục trở về đoàn phim đóng vai Phương Văn Vi rồi."

      Diệp Gia Dĩnh có chút lo lắng: " Tôi cũng biết là chuẩn bị quay phần hai, chị Cố gọi điện với tôi. Nhưng chị ấy vai Phương Văn Vi này nhất định để tôi đóng."

      Lý Hạo Nhiên ngồi vào trong xe, ghé đầu cho biết: " Hôm nay tôi mới hỏi đạo diễn dùm , đạo diễn Khương vai Phương Văn Vi đổi người, vẫn do diễn. Tôi cho biết, thuận tiện cảm nhận chút..."

      Diệp Gia Dĩnh vui mừng: " ? Vậy tốt quá, cảm ơn ."

      Lý Hạo Nhiên khoát khoát tay: " Đừng khách sáo, tôi đây, mấy ngày nữa gặp ở phim trường. '' ta vội vàng, dứt lời Tiểu Lưu nhanh chóng lái xe ' vèo' cái, khỏi.

      Diệp Gia Dĩnh nhận được thông tin chính thức tâm tình tốt. Buổi chiều khi gặp ông Hạ khuôn mặt cũng luôn tươi cười. Ông Hạ nhìn thấy cũng khen ngợi: " Diệp, hôm nay khí sắc tệ, nhìn rất xinh đẹp."

      Diệp Gia Dĩnh khiêm tốn: " Nào có, cháu vẫn vậy thôi."

      Ông Hạ cho biết: " Ngày hôm qua quá vội, cậu Hạ còn mấy lời chưa kịp hỏi, cậu ấy hôm nay đợi cậu ấy chút."

      Nụ cười mặt Diệp Gia Dĩnh chợt tắt," Cái này, tiện lắm. Buổi tối con cháu chỉ ở nhà với người giúp việc theo giờ, đến giờ người đó về, cháu thể về trễ được."

      " Vậy sao, đúng là tiện." Ông Hạ là người rất biết suy nghĩ cho người khác, nghe xong những lời này nhất thời cũng cảm thấy Diệp Gia Dĩnh thể về nhà trễ: " Đứa quan trọng hơn, vậy làm xong cứ về, tôi chuyện với cậu Hạ."

      Diệp Gia Dĩnh cảm thấy ông Hạ là người rất tốt bụng. Mặc dù cảm thấy cậu Hạ chờ buổi tối có chút phiền, nhưng cũng muốn hoàn thành công việc mấy ngày cuối cách nghiêm túc.

      vào phòng bếp vén tay áo bắt đầu công việc, tận lực đem những thứ mình biết cho Sally nghe. Muốn cho ta biết chỉ ghi chép thôi chưa đủ, bản thân phải nên tự thực hành qua, về sau mới có thể tự mình phát triển. Nếu những món ăn hai người nấu trong tuần lễ này bị lặp lại, đoán chừng tới nửa năm cậu Hạ cảm thấy chán ăn rồi. Hơn nữa thức ăn mỗi mùa đều khác, ta thể chỉ dựa vào quyển ghi chép để làm mãi.

      Đáng tiếc, ngày hôm nay Sally cực kỳ phối hợp, thường xuyên mất hồn , còn ngừng kiếm cớ chạy ra ngoài, ánh mắt vô cùng lấp lánh.

      Diệp Gia Dĩnh nổi lên nghi ngờ trong lòng, hôm nay biết, Sally này để ý cậu Hạ kia, còn đặc biệt thích công việc làm đầu bếp . Dù sao cũng đem thành đối thủ cạnh tranh, lộ ra manh mối nhắm vào . Hôm nay vừa nghe cậu HJ muốn gặp mặt , trong lòng khẳng định có nhiều suy nghĩ, khó đảm bảo làm ra chuyện gì, cũng cần phải cẩn thận chut.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      Lim-0403, Nhược Vân, honglak2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22
      Edit: Châu Hoàng
      Beta: Tịnh Yên

      Trước kia Diệp Gia Dĩnh từng làm qua rất nhiều công việc, cũng nhờ vậy mà tích lũy được ít kinh nghiệm ngoài xã hội.

      Xã hội cũng như mặt khác của bài học lớp, lăn lộn nhiều năm tự nhiên học được rất nhiều điều khác xa với những thứ trong sách vở, nhưng đều là những kiến thức vô cùng có ích.

      Ví dụ như làm thế nào để bảo vệ mình hoặc làm thế nào để đề phòng kẻ tiểu nhân.

      Cho nên khi định rời lúc hết giờ làm, Sally vội vã lôi dì Vương đuổi theo, làm loạn lên, tìm thấy đồng hồ của bác Hạ, ai cũng thể , bảo phải đem đồ bên người ra kiểm tra, Diệp Gia Dĩnh suýt nữa làm vẻ mặt thất vọng cho ta xem.

      Còn tưởng rằng Sally giở chiêu độc ác bỏ thứ linh tinh gì đó vào trong đồ ăn, ngờ lại là loại gian kế lỗi thời này, bé này cũng quá non rồi! Chỉ bằng thủ đoạn ấy mà muốn làm chuyện xấu, biết lượng sức!

      Hại Diệp Gia Dĩnh cẩn thận đề phòng từ buổi trưa, đến thức ăn nấu xong ngày hôm nay còn phải đổi thành túi muối khác mọi ngày, lấy lí do biết thức ăn có nhạt hay , mời cả bác Hạ đến phòng bếp, lấy chiếc đĩa gắp mỗi loại thức ăn ít làm trò trước mặt ông ta, ngay cả canh cũng múc ra cái bát , để ông ấy nếm thử toàn bộ, như vậy nếu buổi tối cậu Hạ có xảy ra chuyện gì cũng trách tội được.

      Dì Vương bị Sally kéo thất tha thất thểu, chạy chậm đến trước mặt Diệp Gia Dĩnh, cau mày, sắc mặt nghiêm trọng, trước nhàng khuyên nhủ trận: "Sally, cháu chuyện chú ý chút, bây giờ tất cả mọi người đều đáng nghi." Sau đó quay sang giải thích với Diệp Gia Dĩnh: " Diệp, buổi chiều ông Hạ tháo đồng hồ ra để giàn hoa ở hành lang nay bị mất. Cái đồng hồ đeo tay kia của ông là trong đại thọ sáu mươi, tháng ngày sắp gần đất xa trời, người thân mới góp tiền mua cho ông ấy cái đồng hồ hiệu Rolex, giá phải hơn ba vạn! là kỳ lạ, chiều nào vào buổi trưa ông Hạ cũng ra giàn hoa chăm sóc mấy chậu hoa kia, đem chúng ra ngoài tưới nước phơi nắng, đồng hồ tháo ra để giá lúc, trong nhà lại có người ngoài, sao hôm nay đột nhiên thấy?" xong nghi ngờ nhìn chiếc túi Diệp Gia Dĩnh khoác lưng.

      Sally bước lên bước: "Chị Diệp, ngại quá, chúng tôi muốn kiểm tra túi của chị, đó cũng là tốt cho chị, nếu chị lấy đồng hồ của ông Hạ, vậy có thể trong sạch rời ."

      Diệp Gia Dĩnh đưa tay ngăn cản bàn tay ta muốn giật lấy chiếc túi của mình: "Khoan , chúng ta việc này trước ."

      "Ôi, ôi, Tiểu Vương! Các cháu đừng làm ẩu!" Ông Hạ đuổi theo đến nơi, vẻ mặt vừa lo lắng vừa ngại ngùng: " Diệp, rất xin lỗi, tôi chỉ ngăn cản lúc chúng nó đuổi theo đến tận đây, việc này chắc chắn liên quan đến , cứ về nhà , con của đợi ở nhà, tôi tìm lại, có thể cái đồng hồ kia là do tôi để ở chỗ khác nhưng quên mất."

      Sally vội vàng kéo tay ông: "Bác Hạ, bác thể cứ hiền lành như vậy, hơn nữa, bây giờ ràng là chúng ta chịu trách nhiệm với chị Diệp, nếu sau khi chị ấy rồi mà bác vẫn tìm thấy đồng hồ làm sao bây giờ? Chị ấy cũng muốn mọi chuyện ràng." xong còn hỏi lại Diệp Gia Dĩnh: "Chị có đúng , chị Diệp?"

      "Hơi, phải vậy chứ...." Ông Hạ khó xử.

      Diệp Gia Dĩnh nghe đến đó cân nhắc thái độ của mấy người, lập tức hành động trước, đặt chiếc túi của mình lên bàn: "Muốn xem xem , nhưng chúng ta trước, ông Hạ, khoảng mấy giờ chiều ông tháo chiếc đồng hồ ra đặt ở giàn hoa?"

      "Khoảng hơn bốn giờ, mỗi ngày tôi đều ra ngoài tưới nước, tỉa cành lá cho hoa vào lúc ấy. Còn đem mấy chậu hoa phơi nắng, ánh nắng mặt trời hơn bốn giờ mạnh lắm, thích hợp đem chúng ra ngoài hít thở khí." Ông Hạ còn hơi bối rối: "Haizz, các cháu đừng nghĩ như vậy, có lẽ ông tháo ra bỏ quên ở chỗ khác."

      Diệp Gia Dĩnh quay sang Sally: "Sally, từ lúc tôi đến đây đều bận rộn trong phòng bếp với , có cơ hội ra giàn hoa bên ngoài lấy đồng hồ!"

      Sally cười như cười nhìn : "Chị Diệp, chị quên, giữa chừng chị có toilet lần, còn rất lâu, khoảng mười lăm phút, em hỏi chị có phải bụng khó chịu lâu vậy, chị là có phần đau đầu nên ra vườn hoa lát."

      Dì Vương đứng bên cau mày chen vào: "Sally, Diệp chỉ ra lần thôi sao?"

      "Đúng vậy, nhưng đến tận mười lăm phút, làm gì mà đủ?"

      Sắc mặt dì Vương thay đổi: " xin lỗi, Diệp, việc này chắc chắn liên quan đến , xin đừng để ý, chỉ là Sally quá thẳng thắn, thấy ông Hạ bị mất đồ nên sốt ruột thay, phải nhằm vào .”

      "Dì! Còn chưa kiểm tra mà sao dì vậy!" Sally có phần nôn nóng.

      Dì Vương giải thích: "Buổi chiều lúc Diệp toilet dì có qua cửa phòng bếp, ấy ở luống hoa bên ngoài có vài cây dâu tây rất tốt, có thể cho lấy cây mang về cho con xem , con ấy rất thích ăn loại quả này nhưng chưa bao giờ gặp qua cây trồng trong đất, dì đùa rằng có việc gì, trước đây ở quê có rất nhiều cây này, muốn lấy cứ lấy hai cây mang về, loại cây này trồng trong chậu hoa cũng sống tốt. Nhưng Diệp lại lấy, ấy sợ làm rễ cây bị thương, dì liền đợi ở ngoài cửa phòng toilet lúc rồi cùng ấy ra ngoài lấy cây." Nghĩa là buổi chiều Diệp Gia Dĩnh từ phòng bếp ra liền gặp Vương, sau đó hai người luôn cùng nhau, tất nhiên có cơ hội lấy đồng hồ của ông Hạ.

      Sally đen mặt: "Có lẽ có thể vào lúc khác, lúc cháu ở phòng bếp cũng từng ra ngoài vài lần, nếu chị Diệp lợi dụng thời gian cháu ra ngoài cũng lặng lẽ theo sau rồi lại trở về trước cháu, cũng có thể làm được!"

      Diệp Gia Dĩnh khẽ hất mi: "Điều đó có khả năng, tự nhìn xem mấy món đồ nướng ngày hôm nay, sao có thể nướng đồ mà cần người trông coi? Hai người cùng rời là chuyện có khả năng!"

      "Cái đó cũng nhất định..." Sally còn muốn tiếp: "Chị có thể lợi dụng ra ngoài trong chốc....-"

      Diệp Gia Dĩnh cắt ngang lời ta, với dì Vương và ông Hạ: "Tuy chưa kiểm tra, nhưng tôi đoán chắc chiếc đồng hồ kia nhất định ở trong túi của tôi? Nhưng chắc chắn phải là tôi lấy, mà là có người lặng lẽ lấy nó bỏ vào."

      xong liền kéo khoá chiếc túi, đầu tiên cẩn thận lót giấy ăn vào tay rồi mới bắt đầu làm, cầm chiếc điện thoại ra, nhàng để sang bên, dùng khăn giấy bao lại như gói , cuối cùng lấy từ dưới đáy túi ra chiếc đồng hồ, đúng là chiếc đồng hồ giống cái mà ông Hạ thường hay đeo. Diệp Gia Dĩnh cũng dùng khăn giấy lót vào tay, cầm góc của dây đồng hồ lôi ra.

      Ông Hạ và dì Vương đưa mặt nhìn nhau, là cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy đồng hồ thực ở trong tay Diệp Gia Dĩnh, hai là cảm thấy kỳ quái biết làm gì.

      Sally lập tức kêu lên:” ràng đồ ở trong túi chị, bày ra ngay trước mắt, có muốn ngụy biện cũng vô dụng!”

      Diệp Gia Dĩnh liếc mắt xem thường ta:”Tôi là người khác bỏ vào!”

      Sally cười lạnh:”Làm sao có thể, ai lại làm chuyện nhàm chán như vậy?”

      !”

      Sally cao giọng kêu lên:”Chị đừng có vu oan hãm hại tôi!”

      Diệp Gia Dĩnh nghiêm túc với ta:”Tôi có chứng cứ.”

      “Chứng cứ gì?”

      “Vân tay, xem.” Diệp Gia Dĩnh cẩn thận cầm 1 góc điện thoại di động đưa ra trước ánh sáng, vài dấu vân tay mất trật tự màn hình.

      màn hình điện thoại di động rất dễ lưu lại dấu vân tay, nhất định đó là của !” Sally trợn mắt.

      “Nếu như là của chính mình, đó là chuyện bình thường, nhưng cả buổi chiều điện thoại di động của tôi vẫn ở trong túi, chưa từng lấy ra, nếu màn hình có dấu vân tay của người khác đó lại là chuyện đáng suy xét, vậy có thể chứng minh có người lục túi của tôi!” Diệp Gia Dĩnh cười với ta:” đúng lúc, hôm nay lúc đón con, trước khi tới đây tôi từng qua chỗ sửa điện thoại, sau đó tiện tay dùng khăn tay lau sạch màn hình rồi mới bỏ vào túi, làm sao màn hình có thể có nhiều dấu vết như vậy?” Lại chỉ về chiếc đồng hồ bên cạnh:”Bác Hạ, xin bác đừng chạm đến nó, chắc chắn mặt cũng có vân tay của tên trộm.”

      Sắc mặt Sally tái :”Đừng thần kỳ như vậy, còn kiểm tra vân tay! Chị cho là đóng phim sao?”

      Diệp Gia Dĩnh chớp chớp mắt:”Nếu chúng ta giữ nguyên trường, lập tức báo cảnh sát, để họ đến xem có đáng kiểm tra vân tay ? ra chuyện đơn giản như vậy, cần nhân viên chuyên nghiệp, chỉ cần tìm 1 tờ giấy, mỗi người chúng ta ấn vài dấu vân tay lên đó, cũng có thể tìm ra là ai làm.”

      Sally ngậm chặt miệng lên tiếng.

      Diệp Gia Dĩnh tiếp tục :”Sao, có lo lắng ?”

      “Lo lắng cái gì?” Trong mắt Sally lên vẻ lo lắng.

      Ông Hạ và dì Vương đứng 1 bên mở miệng biết cái gì, mơ hồ hiểu được đây là do Sally lén lút quấy rối, lấy trộm đồng hồ của ông Hạ bỏ vào trong túi Diệp Gia Dĩnh nhằm hãm hại .

      Diệp Gia Dĩnh tiếp tục dọa dẫm Sally:”Thử suy nghĩ xem nên tự thú nhận hay để tôi báo cảnh sát? Nể mặt dì Vương tôi cho 1 cơ hội, tự mình thành thú tội rồi nhận lỗi với tôi, tôi tính toán nữa, nếu chúng ta cùng nhau giải quyết, xảy ra bụ mất trộm tất nhiên phải gọi 110*.”

      *110: số điện thoại báo cảnh sát TQ, tương tự như 113 ở VN.

      bậy, phải tôi.” Sally vẫn mạnh miệng như cũ, nhưng khí thế kém nhiều, gương mặt xanh cả lên, môi cũng vì vậy mà có phần run rẩy.

      “Vậy gọi điện thoại báo cảnh sát , đừng trách tôi nhắc nhở , pháp luật nước ta quy định, số tiền lấy trộm quá 1 nghìn phải chịu quản lý cưỡng chế tại nơi cư trú, tạm giam ngắn hạn; số tiền lớn hơn nữa phải ngồi tù có thời hạn, bảy nghìn là từ 2 năm trở lên, ba vạn là từ 6 năm trở lên! Dì Vương vừa đồng hồ của bác Hạ giá trị khoảng hơn 3 vạn! hãy chuẩn bị tư tưởng trước!”

      Sally vội cầm chặt tay dì Vương:”Chị đừng hù dọa người khác! Chuyện đó liên quan gì đến tôi!”

      “Đương nhiên rồi, người ngay thẳng sợ bóng gió, nếu lấy trộm đồng hồ của bác Hạ, vậy chuyện bản án giam giữ 16 năm cũng phải là chuyện của !” Diệp Gia Dĩnh buông lỏng tay, làm ra vẻ gọi điện thoại.

      Suy cho cùng Sally chưa trải qua sóng gió gì, chịu nổi sợ hãi, ôm lấy dì Vương lắp bắp khóc òa:”Dì! Dì! phải cháu cố ý! Cháu, cháu chỉ muốn đùa 1 chút, ồ, ồ…”

      Dì Vương tức giận đến nỗi gõ vào đầu ta 1 cái:”Cái đứa đáng chết này, cháu điên hả, Diệp trêu ghẹo chọc giận cháu mà? Cháu làm ra loại chuyện này, khiến cái mặt già này của ta biết để ở đâu!”


      Diệp Gia Dĩnh im lặng thờ ơ quan sát, từng vì kiếm sống mà cắn răng làm nhân viên quản lý kho hàng ở 1 công ty mà chẳng ai muốn, có 1 người làm cùng là thông gia với ông chủ ở đó, lại thường xuyên trộm cắp, trộm xong còn vu oan cho đồng nghiệp quản lý kho hàng, sau khi đấu trí và so dũng khí hơn ở nửa năm, cuối cùng rời 1 cách hoàn hảo, lấy được toàn bộ tiền lương. Cho nên mánh khóe nho của Sally, nhìn 1 cái là thấy ngay, bị vạch trần là đương nhiên.

      Ông Hạ nhìn Sally tội nghiệp khóc đầy nước mắt nước mũi, lại nhìn Diệp Gia Dĩnh,nặng nề nhíu mày:”Sally à, tại sao cháu có thể làm loại chuyện thế này! Diệp là người đến dạy cháu nấu ăn mà!”

      Dường như ngại mọi thứ chưa đủ loạn, tiếng ô tô vang lên ở bên ngoài, lát sau cậu Hạ đột nhiên về sớm hơn mọi ngày bước vào, nhìn mọi người tập trung trong phòng khách, Sally còn ôm dì Vương khóc hết nước mắt, khỏi sững sờ:”Làm sao vậy?”

      Sally liền co người lại:” có việc gì, em cẩn thận bị ngã.” Ra sức kéo dì Vương:”Dì, chúng ta về phòng trước .”

      Ông Hạ ngăn hai người lại, giận tái mặt:”Chậm chút, trong nhà xảy ra chuyện này bác nhất định thể giúp cháu giấu diếm, cứ ở lại ràng .”

      Ông kéo cậu Hạ sang 1 bên, khẽ giọng kể hết lại mọi chuyện vừa xảy ra, vừa vừa lắc đầu thở dài, có thể thấy được ông vô cùng thất vọng với những chuyện Sally làm ra.

      Cậu Hạ đứng thẳng, hơi cúi đầu, bình tĩnh nghe.

      Diệp Gia Dĩnh có ý định quản chuyện bọn họ xử lý như thế nào, chỉ phụ trách bảo vệ bản thân tốt, để bị mắc mưu, chịu thiệt hay bị hãm hại là được, tôn chỉ làm việc của từ trước đến nay là người phạm mình – mình phạm người.

      Đưa tay lấy các thứ bàn để vào trong túi, gật đầu với dì Vương:”Dì Vương, con cháu còn chờ ở nhà, cháu phải về rồi, nếu xảy ra loại chuyện này, cháu nghĩ bắt đầu từ ngày mai cháu đến đây nữa, nhờ dì với bác Hạ 1 tiếng, làm ơn chuyển tiền lương cháu làm việc 2 tuần vào tài khoản mà cháu cho ông ấy. Cám ơn!”

      Vẻ mặt già nua của dì Vương đỏ bừng:” Diệp, xin lỗi, dì nghĩ con bé Sally lại làm ra loại việc này!” Sally vừa nghe, lại nghẹn ngào khóc thút thít lau nước mắt chảy.

      Diệp Gia Dĩnh tốt bụng với ta:” cần sợ như vậy, ra chỉ bị mất đồ, cho dù báo cảnh sát, chưa chắc người ta quan tâm đến, chỉ cần bác Hạ truy cứu có chuyện gì.”

      Hai mắt Sally đỏ ngầu, im lặng gì.

      Sau khi Diệp Gia Dĩnh để mọi thứ vào túi xong, còn quên đến bên tường nhấc cây dâu tây cho Diệp Ba Ni lên, muốn , bỗng nhiên nghe thấy giọng cậu Hạ vang lên từ phía sau, ta gọi lại:”Diệp Gia Dĩnh, chờ 1 lát!”

      Diệp Gia Dĩnh dừng hân, trong lòng dâng lên 1 chút cảm giác biết làm sao và kiên nhẫn, bây giờ đến đâu cũng dùng nghệ danh Diệp Dĩnh. Tuy rằng khi đến đây từng thông báo thông tin về thân phận cho người phòng bảo vệ, nhưng tin rằng chẳng có ai có việc gì vô duyên vô cớ lục lọi cái thông tin đó. Cho nên người có thể gọi tên là Diệp Gia Dĩnh nhất định là người từng quen trước kia.

      Quay đầu nở 1 nụ cười xa cách lại khách sáo:”Có chuyện gì?”


      Cậu Hạ bước lên 2 bước, đến trước mặt , cẩn thận quan sát từ xuống dưới 1 lúc lâu, hai hàng lông mày nhướn cao:” ! Diệp Gia Dĩnh, làm cái gì vậy? Mọi người đều gần đây xuất đầu lộ diện, nhất định là trốn ra nước ngoài, hóa ra còn chưa . Nhưng thế nào, bản thân đem hết tài sản ra lăn qua lăn lại rồi giờ nghĩ cách đến đây gây sức ép với tôi sao? đúng là co được dãn được (*), lại còn luyện được tay nghề nấu ăn lặng lẽ đến đây nấu cơm cho tôi!!! Diệp Gia Dĩnh, tôi cho biết, nếu là người phụ nữ khác, chỉ bằng phần tâm tư và tay nghề nấu ăn này, tôi cũng có thể suy nghĩ 1 chút, nhưng là coi như xong…”

      (*) : biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể

      “Ngừng! Ngừng! Ngừng!” Diệp Gia Dĩnh vội vàng cắt ngang lời ta, vì vẻ mặt cậu Hạ đứng đánh giá mình từ xuống dưới rất giống vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên lúc vừa nhìn thấy ở cuộc họp, là 1 loại cảm xúc ra vẻ vừa được hả giận lại vừa vui sướng khi người khác gặp họa. Do đó Diệp Gia Dĩnh chuẩn bị sẵn tư tưởng, có thể là lúc trước người chủ của thân thể này đắc tội ta, lời gì đó hay ho, vì vậy cũng khách khí, đáp trả lại:”Cậu Hạ, đầu tiên đừng vội thao thao bất tuyệt, phát huy trí tưởng tượng, chúng ta quen nhau. , tôi cảm thấy mình thể nào biết , cái gì mà tôi để ý đến , cố ý học nấu ăn chạy đến đây nấu cơm cho , tất cả chỉ là nghĩ nhiều. Tôi phải tự nhiên đến, tôi đến đây để dạy nấu ăn, cũng chỉ hướng dẫn 2 tuần mà thôi, làm đến bây giờ cũng sai lệch nhiều lắm, tôi chuẩn bị kết thúc trong hôm nay, ngày mai đến đây nữa. Bây giờ quan hệ của chúng ta là nợ tôi tiền lương hai tuần qua… chính xác là tiền lương 17 ngày, còn cái gì khác! Xin đừng quên, mong nhanh chóng trả tiền cho tôi, cám ơn! Tạm biệt, à, tốt nhất cần hẹn gặp lại.”

      Lông mày xinh đẹp của cậu Hạ đều dựng thẳng lên:”Diệp Gia Dĩnh! biết tôi! dám như thế sao!!!”
      Last edited by a moderator: 18/10/15
      Lim-0403, Nhược Vân, honglak3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23

      Edit: Châu Hoàng

      Beta: Tịnh Yên

      Diệp Gia Dĩnh hợp tình hợp lý nhìn cậu Hạ: "Ngại qua, đúng là nhớ ."

      Mặt khác cũng nghĩ trong lòng, tôi có gì dám ra, tôi chỉ thấy rất quen thuộc mà thôi, giống như quan hệ với Diệp Thừa Trạch, Lý Hạo Nhiên, cho dù trước đó có hợp nhau chắc chắn lúc vừa thấy mặt cũng có thể nhận ra, nếu đến bây giờ còn nghĩ ra nhất định là quen lắm, hơn nữa cũng lâu gặp mặt rồi.

      Ngực cậu Hạ phập phồng, vô cùng tức giận: "Diệp Gia Dĩnh! giả vờ khá lắm, còn quên thể ngoài miệng! Có bản lĩnh đừng đến đây! Nếu đến đây còn ra vẻ kiêu ngạo đứng đắn cái gì! Cũng phải tôi mời đến nhà!!"

      Diệp Gia Dĩnh cau mày: "Đương nhiên phải mời tôi tới, mà là bác Hạ, ông ấy khắp nơi tìm người nấu ăn, tôi mới đến đây làm."

      Ông Hạ cũng chẳng biết sao lại qua đây, lúc này ngắt lời: "Đúng vậy, đầu bếp trong nhà đột nhiên bị ốm nằm viện, tôi phải vất vả khắp nơi tìm người thay ông ấy, cuối cùng may mắn lắm mời được Diệp, việc hôm nay có lỗi với Diệp!"

      Cậu Hạ còn chưa theo suy nghĩ kịp, Diệp Gia Dĩnh hất cằm về phía , dương dương tự đắc, lại gật gật đầu, giống như muốn : xem, tôi sai mà, làm cho tức giận phẫn nộ: "Diệp Gia Dĩnh!!! Người khác biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cũng biết! Còn làm loạn cái gì!"

      Sally đứng bên nhân cơ hội chuồn về phòng mình, dì Vương cũng theo ta.

      Trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, ông Hạ lại tiếp tục ù ù nạc nạc, hiểu gì. Trong lòng Diệp Gia Dĩnh bỗng nhiên nghĩ đến, người đau khổ, oán hận sâu nặng, có thể mắng Diệp Gia Dĩnh như thế chỉ có ba người, đều là người mà đắc tội trước đây. Người đầu tiên tất nhiên là Lý Hạo Nhiên, người còn lại là trai của Diệp Thừa Trạch, cuối cùng là người bị dùng thuốc làm cho hôn mê rồi ấy ấy, xong việc độc ác châm chọc, khiêu khích chút... Là... Hạ... Hạ...

      Diệp Gia Dĩnh vừa nghĩ đến đây bất thình lình ngẩng đầu, cuối cùng tên cái người mình nhớ trong đầu ra: "Hạ Vũ!!! là cha của Ba Ni..." Sau đó vội vàng bịt miệng mình lại, những lời này trăm ngàn lần cũng thể ra.

      Hạ Vũ hừ tiếng: "Sao tiếp tục giả vờ biết tôi?"

      Diệp Gia Dĩnh rất oan uổng, cố ý giả vờ biết.

      Diệp Gia Dĩnh trước kia cực kỳ thủ đoạn, nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ Vũ kiên quyết từ chối, vì vậy tức sùi bọt mép, cho rằng mình bị xúc phạm cực nghiêm trọng, loại người có mắt này, tính cách lại kém cỏi, người đàn ông rất được người khác mến này đáng để phải nhớ, đại tiểu thư Diệp nghĩ như thế. Nên để giữ niềm kiêu hãnh của mình, lập tức đem người tên Hạ Vũ này chắn ở ngoài lòng, từ nay về sau thực quan tâm đến ta nữa, ném ra sau đầu, sau khi tìm được niềm vui mới lại càng để ý đến!

      Loại trạng thái kia trực tiếp làm cho cục diện xảy ra trắng đen lẫn lộn.

      Diệp Gia Dĩnh xấu hổ muốn chết: "Thôi mà, đừng hiểu nhầm, Hạ Vũ à, chúng ta cũng vài năm gặp nhau rồi, gần đây tôi có khá nhiều chuyện phiền lòng, rất bận rộn, cái kia..... người bận rộn, đầu óc cũng có thể ràng cho lắm, sao nhãng vài việc kia mà, cho nên nhận ra từ đầu. Yên tâm, tôi có ý như vậy với đâu, bây giờ tôi nghĩ đến chuyện trước kia cũng thấy mình làm vậy đúng lắm, khiến chịu oan ức lớn, rất xin lỗi! Nhưng may mắn là nam, cũng thể tính là chịu thiệt nhiều đúng ?"

      Con mắt Hạ Vũ từ từ trợn tròn lên, giận dữ nhìn .

      Diệp Gia Dĩnh nuốt nước bọt trong miệng, theo quan niệm đạo đức của , quả cảm thấy loại hành vi trước đây của Diệp Gia Dĩnh làm với Hạ Vũ là hoàn toàn sai, muốn lời xin lỗi. Nhưng có vẻ lời của được xuôi tai, chẳng những đạt hiệu quả giải thích, ngược lại còn có xu thế đổ thêm dầu vào ngọn lửa cháy, giọng càng lúc càng bé: "Tôi chỉ muốn đừng hiểu lầm, tôi chỉ tình cờ đến nhà làm việc thôi, tôi trước đây, về sau chắc chắn đến nữa."

      xong sờ sờ cái mũi, quay người bước .

      Hạ Vũ nghe theo cũng bỏ qua, vẻ mặt bình tĩnh theo : " chạy nhanh như vậy làm gì! đến là đến, , tất cả đều theo lời của , vậy cũng quá lễ phép rồi."

      Diệp Gia Dĩnh dắt xe đạp: " phải là tôi lễ phép, mà là tôi thực rất vội về nhà."

      Ông Hạ vẫn theo bọn họ cuối cùng cũng có thể chen vào, tuy rằng ông hiểu hai người cái gì, nhưng có thể cảm giác được cậu Hạ nhà ông gây , nên giúp Diệp Gia Dĩnh: "Đúng vậy, ở nhà Diệp còn có đứa con hơn ba tuổi cần chăm sóc, ấy thể về quá muộn."

      Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ nhếch mép cái, nghĩ thầm: Ông Hạ à! ông có thể đừng ba câu đều rời con của tôi được ?

      Liếc trộm phản ứng của Hạ Vũ, sau khi quan sát lúc trong lòng hơi bình tĩnh lại, vì Hạ Vũ phản ứng gì với chuyện này, nghe xong cũng giống như nghe thấy. Có thể thấy được ta vốn cho rằng con của Diệp Gia Dĩnh có quan hệ gì với ta, mà trực tiếp chuyển chú ý sang chiếc xe đạp Diệp Gia Dĩnh dắt, thấy giá của chiếc xe đạp cực kỳ rẻ. Đằng trước có giỏ xe, chỗ ngồi sau xe còn co chiếc ghế dựa cho trẻ em, khóe miệng cong lên ngay: “ Phương tiện lại của Diệp rất có phong cách người phụ nữ của gia đình, có bản lĩnh! Có thể tự làm khổ mình nghèo khó đến mức bán xả xe ô tô.”

      Diệp Gia Dĩnh cãi bướng: “ xe đạp có hại cho môi trường, thải khí độc, tốt bao nhiêu, tôi đây là hưởng ứng lời kêu gọi bảo vệ môi trường của quốc gia. Đề nghị cùng thường xuyên sử dụng, còn có thể rèn luyện cơ thể, công đôi việc.”

      “ À...” Hạ Vũ kéo dài giọng : “ Hóa ra Diêp là vì bảo vệ môi trường à.”

      Có lẽ ông Hạ cảm thấy hôm nay rất có lỗi với Diệp Gia Dĩnh, vô cùng áy náy, lòng muốn giúp Diệp Gia Dĩnh chuyên, nhất là lúc này có thể hiểu được gì nên vội vàng lên tiếng phụ họa: “ Diệp đúng! xe đạp rất tốt, bảo vệ môi trường! Bây giờ người trẻ cần nhiều!”

      Hạ Vũ buồn rầu liếc ông cái, nghĩ thầm, ông chẳng biết cái gì cả, dám bậy bạ giúp ta!

      Diệp Gia Dĩnh rất muốn đạp xe chạy lấy người, nhiều lời với ta, nhưng dưới ánh mắt sáng rực của Hạ Vũ, dùng vẻ mặt xem trò vui nhìn chằm chằm mình, cảm thấy tay chân luống cuống. Nếu cứ lên xe như vậy, rát có thể tự khiến mình giữ thăn bằng tốt, lao vào con sông trang trí ven đường của tiểu khu, như thế rất nguy hiểm, nên hết sức khó khăn dề nghị: “ cứ vào nhà , dù sao đứng ngoài này rất mệt.”

      Bây giờ tâm trạng của Hạ Vũ gần giống với tâm trạng của Lý Hạo Nhiên lúc nhận ra Diệp Gia Dĩnh ở phòng trnag điểm đoàn phim, vậy là diễn vai phụ bộ phim nào đó, thực là giải được hận, biết Diệp Gia Dĩnh muốn nhìn thấy mình vì vậy càng chịu buông tay, tay cầm túi giơ lên ngắt lời , khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, tự nhiên : “ Đây là cửa nhà tôi, tôi thích đứng ở đây lát.”

      Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ nhạy bén, xuất ra tuyệt chiêu đối phó với Diệp Ba Ni: “ Cơm tối hôm nay có tôm bóc vỏ nhồi dưa chuột, chưng cách thủy ở trong nồi, nếu về ngay nhân tôm trong dưa chuột bị nát vụn, như vậy hương vị kém hơn rất nhiều.”

      Cái này giống như với Diệp Ba Ni buồn bực chơi ô tô đồ chơi: Ba Ni, mẹ ban cho con bát chè vân hương đậu phộng, bên tỏng có rắ ngũ cố giòn tan, nếu ăn nhanh ngũ cốc giòn tan bị ngâm nước mềm ra. Chắc chắn Diệp Ba Ni ngoan ngoãn bỏ ô tô sang bên qua ăn đồ ngọt của bé.

      Bây giờ chỉ cần chuyển đối tượng chuyện thành Hạ Vũ, nội dung cũng cần phí công thay đổi, thế mà hiêu quả cũng kém nhiều lắm, quả nhiên ta do dự tầm năm giây sau đó quay người mất.

      Trong lòng Diệp Gia Dĩnh tràn đầy tự đắc, nhìn trời rồi vẫy tay chào ông Hạ, vội vàng đạp xe về nhà.

      Về đến nhà thấy Diệp Ba Ni ngồi cạnh bàn uống trà, dùng bộ bút màu của mình tô tô xóa xóa bức tranh, nghe thấy tiếng Diệp Gia Dĩnh về, theo thường lệ ngẩng đầu lên, mặt chút thay đổi, dùng mắt to tròn trầm tĩnh liếc cái, nhận được nụ cười rực rỡ của Diệp Gia Dĩnh: “ Ba Ni mẹ về.”

      “ Vâng.” Sau đó lai cúi đầu vẽ tranh.

      Diệp Gia Dĩnh nhìn dáng điệu trầm tĩnh như thường của con trai, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình phiền muộn vì xự việc trưa nay trở lại bình thường, đến trước mặt bé. Sau đó cúi người nhign xem Diệp Ba Ni vẽ cái gì, thấy bức tranh của bé vẽ chiếc xe nâng đồ chơi, hình dáng sao chép y như đúc, có bánh xe, có thân xe, còn có gàu múc đấy ở guồng xe, chỉ là bánh xe to bằng nhau, thân xe và gàu xúc đất cũng ra hình dáng gì.

      Diệp Gia Dĩnh vỗ đầu bé khích lệ: “ Bức tranh của Ba Ni đp, bá nh xe chỉ cần vẽ tròn chút là tốt rồi.”

      Diệp Ba Ni bỏ bút sáp màu xuống, đứng lên, dùng bàn tay bé kéo về phía bàn ăn: “ Mẹ ăn cơm.”

      giúp việc làm theo giờ Chu Mai giúp Diệp Gia Dĩnh bày thức ăn, thấy thế liền cười: “ Ba Ni thông minh, biết thúc giục mẹ ăn cơm tối.”

      Giống như tất cả những người làm cha, làm mẹ luôn cho rằng con mình là tốt nhất, Diệp Gia Dĩnh nghe thấy có người khen Diệp Ba Ni vùng tự hào: “ Đúng vậy, Ba Ni là ngoan nhất.”

      Chu Mai lau tay cởi tạp dề, Diệp Gia Dĩnh về cũng hết giờ làm, trước khi có lòng nhắc nhở: “ Diệp, chiều hôm nay tôi đón Ba Ni về trời hơi lạnh, tôi sợ trời mưa, nhân tiên dùng thẻ rút tiền cậu Ba Ni đưa dẫn bé ngồi xe taxi về, lúc quẹt thẻ thấy, trong thẻ có hơn hai ngàn tệ!” xong còn chậc lưỡi cảm thán, có lẽ cho rằng phúc lợi đối với nhân viên của côn tay Diêp Thừa Trạch quá tốt, sau đó tốt bụng nhắc nhở: “ Nhưng phải cất kỹ tiền thừa, mười chiếc thẻ phải hơn hai vạn, tôi thấy đặt chúng ở mặt tivi, an toàn, cho vào trong tủ khóa lại tốt hơn.”

      Diệp Gia Dĩnh đau đầu, còn phải tìm lúc đem đồ “ trợ giúp người nghèo” của Diệp Thừa Trạch trả lại, cái làm gì, nhưng mấy thùng to kia mình biết phải làm sao: “ Cứ , tôi biết rồi.”

      Vài ngày tiếp theo Diệp Gia Dĩnh cần đến nhà họ Hạ, nghĩ thấy ông Hạ cũng tệ, tốt nhất cũng nên lời chào với ông, có lẽ buổi sáng ông ấy bận việc gì gọi điện cho ông ấy cũng được.

      Ông Hạ rất phiền não, với Diệp Gia Dĩnh, sau hôm đó cậu Hạ tính tiền với Sally, để ta rời . Trong nhà bỗng chốc thiếu hai người, ông đành phải để dì Vương làm theo giấy hướng dẫn mà Sally ghi chép bù vào chỗ trống của đầu bếp trước kia, sau đó lại phải tranh thủ thời gian tìm người gánh phần công việc của dì Vương. Trong lời còn có ý muốn Diệp Gia Dĩnh có thể quay về làm giúp vài ngày, lúc này cần hướng dẫn Sally, đổi thành hướng dẫn dì Vương.

      Đối với việc này Diệp Gia Dĩnh muốn mà chẳng giúp được, lúc trước làm ra chuyện thiếu đạo đức nghiêm trọng với Hạ Vũ, chính là cưỡng gian ta, đoán chừng Hạ Vũ thèm để ý đến đâu, cho nên mới nhịn xuống, đem chuyện này làm loạn lên, cũng truy xét nhiều. Bây giờ tiền thế nên thể có chuyện gì mà liều lĩnh đâm đầu vào trước họng súng của ta, vì vậy chie kiên nhẫn an ủi ông Hạ vài câu, bằng lòng với việc dì Vương nấu ăn có vấn đề gì có thể gọi điện thoại hỏi bất cứ lúc nào cũng được, nhất định hết lòng giải thích.

      Về phần quan hệ giữa con trai và Hạ Vũ, tạm thời Diệp Gia Dĩnh quá lo lắng, chủ yếu bởi vì Diệp Ba Ni lớn lên giống . Tuy mặt mũi cũng có vài nét giống Hạ Vũ nhưng nếu quan sát kỹ càng, tin rằng chỉ cần người khác có khả năng nghĩ đến hai người chẳng có chút quen biết nào có quan hệ huyết thống.
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Lim-0403, Nhược Vân, mylien19612 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24

      Edit: Châu Hoàng

      Beta: Tịnh Yên

      Buổi tối chị Cố tìm đến nhà Diệp Gia Dĩnh, chị ấy được ở nhà nghỉ ngơi hai tuần lễ nên mặt mũi hồng hào trở lại, tinh thần sảng khoái, còn làm kiểu tóc mới, váy bó sát và giày cao gót tinh tế, hình tượng khi ở nhà của chị ấy khác xa với hình tượng gọn gàng linh hoạt lúc làm việc, có đầy đủ sức quyến rũ của phụ nữa.

      Vừa vào cửa lập tức cười : "Cuối cùng chị có cơ hội gặp gỡ người thích chuyện, có tật xấu của nhà em, bạn Diệp Ba Ni đáng chịu được!"

      Bạn đáng ngồi bên bàn ăn, sau khi ăn xong hoa quả của bữa tối, nghe thấy lời này lông mi cũng động, dùng chiếc dĩa lấy miếng lê ra ăn, tay bé cầm chiếc dĩa lên, động tác vừa chuẩn xác vừa vững vàng, cắm cái vào giữa miếng lê, miếng lại miếng, ăn uống có bài bản hẳn hoi.

      Diệp Gia Dĩnh cũng cười, khi công việc ở đoàn phim rảnh rỗi thường nhắc đến Diệp Ba Ni, khi nhắc về đứa con trai nhà mình đương nhiên tốt như thế nào, đoán chừng chị Cố nghe đến lỗ tai cũng đầy vết chai rồi, cho nên vừa vào cửa trêu chọc như vậy.

      Gọi Diệp Ba Ni: "Ba Ni, người này chính là dì Cố mà mẹ thường với con, tính tình dì Cố tốt lắm, lúc làm việc hay giúp đỡ mẹ của con, con phải chào hỏi ấy!"

      Diệp Ba Ni ngẩng đầu, nháy đôi mắt to tròn đánh giá người dì kia, dùng giọng trẻ con chào hỏi: "Chào dì Cố!"

      Từ trước đến giờ phụ nữ trung niên đều thể chống cự lại những đứa bé đáng , chị Cố ngay lập tức bị khuôn mặt nhắn, đôi mắt to tròn và giọng trẻ con của Diệp Ba Ni chinh phục: "Ôi trời, xin chào, xin chào, Ba Ni lớn lên xinh đẹp! Tự mình ăn hoa quả, ngoan!"

      Diệp Ba Ni được khen nhưng khuôn mặt nhắn vẫn chút thay đổi, đột nhiên nhảy xuống ghế dùng đôi chân chạy chạy về phía phòng bếp.

      Trẻ con đều như vậy, nhớ tới cái gì làm cái đó, thể hi vọng bé chuyện đàng hoàng với mình, cho nên chị Cố cũng để ý, cười tủm tỉm nhìn theo bóng dáng Diệp Ba Ni cảm thán: " đáng , dễ thương quá, sao em có thể sinh ra đứa bé như vậy!"

      Diệp Gia Dĩnh bưng ly trà xanh ra: "Hai ngày nay bé có chút ho khan, em thấy thế nên cho bé ăn ít lê. Chị cứ ngồi trước, em cắt cho chị đĩa hoa quả."

      Chị Cố vội vàng kéo lại: " cần phiền phức thế, chị ngồi lát rồi , ăn hoa quả, uống ly trà là được rồi."

      Vừa dứt lời thấy trong tay Diệp Ba Ni cầm cái hộp ra, đến trước mặt chị Cố, mở hộp ra đưa đến trước mặt , bên trong hộp là chiếc bánh quy hình trái tim có hai màu, tách ra ngửi được hương vị ngọt ngào của chocolate.

      Chị Cố kinh ngạc bật cười: "Đây là tặng dì sao? Ba Ni ngoan! Cháu còn rất biết tiếp khách nha, giỏi! Cám ơn nhiều!" Diệp Ba Ni rất bình tĩnh, lại trèo lên ghế ngồi tiếp tục ăn lê của mình.

      Diệp Gia Dĩnh sớm phát Diệp Ba Ni là đứa trẻ ăn được khéo léo nhưng lại rất nhạy cảm trong hành động, làm nhanh hơn , chỉ có phương thức biểu đạt đối với người bé thích. Lần đầu tiên gặp chị Cố nhiệt tình có lẽ vì khi ở nhà hay lải nhải về chuyện của chị Cố, chị Cố thường quan tâm, giúp đỡ , toàn lời khen ngợi, Diệp Ba Ni nhớ kỹ, đối xử tốt hơn chút với những người tốt với mẹ bé.

      Trong lòng có rất cảm động: "Cám ơn Ba Ni, cũng biết giúp mẹ tiếp khách."

      Chị Cố đưa cho cầm bảng kế hoạch của chương trình ngày mai, là sơ đồ bố trí buổi lễ bắt đầu ghi hình: "Chúng ta ở tổ hậu cần, ngày mai phải cùng nhau trang trí sân khấu, tiếp đãi khách quý, đống chuyện quan trọng, chắc chắn bận đến chết. Tối nay em tranh thủ xem cái này, chị đem những chuyện chúng ta cần làm ghi lại hết; em còn thêm việc nữa, buổi chiều khi giới truyền thông quay phim hậu trường em cũng phải đến tổ diễn viên chào hỏi, lúc đó em cần chuyện gì chị giúp em. Nhớ kĩ phải mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái, dễ hoạt động, còn phải trang điểm xinh đẹp, chờ đến giữa trưa vào phòng nghỉ ngơi thay quần áo."

      Diệp Gia Dĩnh nhận lấy giấy sắp xếp công việc ngày mai: "Vâng." Rồi chân thành lời cảm ơn: "Cảm ơn chị, chị Cố."

      Chị Cố đẩy cái: "Sao phải khách khí với chị làm gì!"

      Ngày hôm sau quả nhiên giống như chị Cố , vừa bận bịu vừa lộn xộn.

      Sáng sớm Diệp Gia Dĩnh chạy đến phim trường, bắt đầu theo người của tổ hậu cần trang trí sân khấu.

      Đài phát biểu của chủ tịch được dựng xong từ tối hôm qua, sáng sớm còn lắp đặt và cho chạy thử thanh, dựng hai đài đứng xem ở hai bên, sắp xếp chỗ ngồi cho khách quý và giới truyền thông, dùng hoa tươi để trang trí các góc đài mà khách quý ngồi. liên hệ khởi động máy ghi hình hậu trường, đường còn phải dựng tấm biển chào mừng, ven đường bố trí những cột trụ quảng cáo, tranh treo hoặc chữ viết, còn có banner giới thiệu và bóng bay.

      Lau mồ hôi như mưa làm đến mười giờ, hai mươi tiếp tân vào đúng chỗ, đường giới truyền thông tụ tập, tất cả khách quý được mời đến đầy đủ, toàn bộ sân khấu đều là người lại, vô cùng náo nhiệt, tất cả các máy quay phim đều được khởi động đúng giờ.

      Diệp Gia Dĩnh nhanh chóng chuồn khỏi sân khấu vào phòng nghỉ tắm sơ, thay ra quần áo người, khi ra đúng lúc người chủ trì buổi họp báo giới thiệu xong các vị khách mời quan trọng, sau đó lần lượt giới thiệu đạo diễn bộ phim.

      Nhìn xung quanh, phát thấy chị Cố, Diệp Gia Dĩnh lập tức chen lấn đến bên Tiểu Dương, người có quan hệ tồi với , hỏi ấy: "Có thấy chị Cố ?"

      Hôm nay Tiểu Dương có việc gì, bận rộn như mấy người trong tổ của Diệp Gia Dĩnh, chỉ đến đây xem náo nhiệt, cực kỳ hào hứng nhìn chằm chằm vị MC tiếng tăm lừng lẫy, cũng quay đầu lại mà đáp: "Vừa nãy tổ trưởng Ngô bên tổ tiếp khách tìm ấy nhờ giúp đỡ, là người trong tổ đãi tiệc ăn cho giới truyền thông đủ nhân lực, kéo ấy cùng ra ngoài tìm thêm người."

      Diệp Gia Dĩnh lè lưỡi: "May là vừa rồi tôi trốn vào trong thay quần áo, cũng bị tổ trưởng Ngô kéo cùng."

      Sau đó đứng bên cạnh Tiểu Dương xem nghi lễ, bỗng nhiên phát chỗ ngồi dành cho khách quý dưới đài phát biểu bị trống cái:
      “Ơ? Có người tới? Chỗ ngồi chúng ta bố trí đều là những người đồng ý muốn đến, người này giữa chừng lại sai hẹn, tốt.”

      Tiểu Dương khẽ với : “ phải khách mời, vị trí kia là của ông chủ lớn, vừa nãy tôi nghe thấy Phó đạo diễn Vương và đạo diễn Khương ông chủ lớn có việc đột xuất, gọi điện thoại bảo đến muộn lát, bảo người dẫn chương trình kéo dài thời gian.”

      thể nào, ta đến muộn?” Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc, ông chủ lớn chính là trai của – Diệp Thừa Trạch, người này luôn coi công việc như sinh mạng, rất coi trọng. Cho dù ta là ông chủ lớn, hôm nay chỉ là buổi lễ ghi hình thôi cũng xem là việc quan trọng trong kế hoạch làm việc, sao có thể để xảy ra việc đột xuất mà đến muộn vậy.

      Tiểu Dương buông tay: “Người ta là ông chủ lớn, có quyền muộn, ai dám phê bình ta.”

      Diệp Gia Dĩnh tán thành: “ rất có lý.”

      Người lãnh đạo xong là đến lượt đạo diễn lên tiếng, người chủ trì muốn xin mọi người vô tay nhiệt liệt hoan nghênh đạo diễn Khương lên đài, phía sau đột nhiên vang lên tiếng xôn xao. Tiểu Dương tinh mắt, kiễng chân quay đầu lại nhìn rồi cúi đầu hô lên kinh hãi tiếng: “Trời ạ! Ông chủ lớn đến đây, làm sao còn ôm đứa trẻ! Chưa từng nghe ta có con?!!!! Này này này, đây là tình huống gì?”

      Diệp Gia Dĩnh cũng nhìn thấy, mỗi lần Diệp Thừa Trạch đến đây đều phô trương như vậy, có đống người vây quanh, lần này khác những lần trước ở chỗ ta còn bế đứa bé trai, Diệp Gia Dĩnh từ từ há to mồm, đứa bé trai này làm sao càng nhìn càng thấy giống Diệp Ba Ni nhà vậy hả!

      Khi chuyện Diệp Thừa Trạch bước tới gần mọi người, bốn phía đều là tiếng ồn ào giọng bàn tán, có giới truyền thông quay camera về phía ta. Diệp Thừa Trạch giọng vài câu với người bên cạnh, lập tức có nhân viên nghiệp vụ đến đây ngăn ghi hình, còn biết có người nào đó tìm chiếc mũ lưỡi trai đưa cho bé đội, Diệp Thừa Trạch lập tức đội lên đầu Diệp Ba Ni, vành mũ kéo thấp che mặt , ràng là muốn bị người ta chụp ảnh.

      Tiểu Dương còn ngạc nhiên: “Ông chủ lớn muốn đứa bé kia bị người ta nhìn thấy sao còn muốn bế đứa bé đến đây? Để cho nhân viên nghiệp vụ khác bế ở ngoài chờ được sao?”

      Diệp Gia Dĩnh lắc lắc đầu nhìn chằm chằm Diệp Thừa Trạch tự nhiên bế con của đến hàng ghế rồi ngồi xuống: “ ta muốn cho người khác bế linh tinh!”

      “Ai?” Tiểu Dương còn chưa hiểu.

      “A…., ông chủ lớn bế đứa bé kia.”

      “Chẳng lẽ đây là con trai của ông chủ lớn? Đây chính là tin tức có sức mạnh bùng nổ.” Tiểu Dương còn ngẩng đầu nhìn xung quanh chú ý Diệp Gia Dĩnh cái gì, nhìn quanh lại có vẻ tiếc rẻ: “ là, vừa nãy khoảng cách quá xa nhìn con ta lớn lên như thế nào, bây giờ còn bị cản mất hơn phân nửa.”

      “Rất đẹp, nhưng mà phải con của ta.” Diệp Gia Dĩnh thuận miệng trả lời với Tiểu Dương, ngẩng cổ nhìn xung quanh, vừa vội vừa tức, nghĩ thầm, phải Ba Ni ở nhà trẻ sao, đây là chuyện gì? Diệp Thừa Trạch lén lút đưa con từ nhà trẻ đến đây làm gì? vậy giáo còn quá có chút trách nhiệm, ta muốn dẫn lập tức để ta đưa !!! Cũng gọi điện hỏi chút.

      Đưa tay sờ túi tiền, mới nhớ buổi sáng đến đoàn làm phim bận đông bận tây, nóng muốn chết, tiện tay để áo khoác và bóp tiền vào tủ quần áo trong phòng nghỉ, di động cũng để trong đó!

      Vội vàng với Tiểu Dương tiếng: “Tôi gọi điện thoại.” Quay người chạy .

      Tiểu Dương còn thào tự đoán mò: “Đây là con ông chủ sinh ra với ai nhỉ? Xem ra rất nuông chiều, tự bế mạch sợ mệt! Chắc chắn phải là của Trịnh Dụ Hoa, oa, Tiểu Diệp, có thấy , mặt có phần giống chị Dụ Hoa, hả? Tiểu Diệp…. người đâu?”

      Diệp Gia Dĩnh vội vàng tìm điện thoại di động của mình phát màn hình có vài cuộc gọi nhỡ, có điện thoại giáo Triệu nàh trẻ gọi tới, nhanh chóng gọi cho giáo Triệu trước: “A lô, giáo Triệu, xin lỗi, buổi sang tôi cầm di động theo người, Ba Ni ở nhà trẻ xảy ra chuyện gì? Vì sao bé bị cậu đón ?”

      giáo Triệu ở bên kia : “Mẹ Ba Ni, chuyện là như vậy, ở lớp chúng tôi phát ra bạn bị mắc bệnh truyền nhiễm qua đường hô hấp, sợ lây bệnh cho mọi người, cho nên quyết định cho nghỉ khẩn cấp ngày, liên hệ cha mẹ đón con về. Chúng tôi gọi cho nhưng có ai nghe, đành gọi cho Chu chiều nào cũng qua đón Ba Ni, ấy bận, thể đón được, sau đó nhờ ấy cho số điện thoại của cậu Ba Ni, chúng tôi liên hệ nhờ cậu ấy đến đón Ba Ni.”

      “Có trẻ bị mắc bệnh truyền nhiễm? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng ?” Diệp Gia Dĩnh vừa nghe đươc giật mình.

      giáo Triệu an ủi, “Bình thường thôi, đừng lo, bệnh tay chân miệng là do siêu vi khuẩn truyền nhiễm. Hay xảy ra ở trẻ dưới năm tuổi, triệu chứng là đau miệng, kén ăn, sốt , ở tay chân, khoang miệng xuất mụn nước hoặc là những vết loét , đa số trẻ chỉ bị trong thời gian là có thể tự khỏi, nhưng có số em cơ thể mẫn cảm nên trở ên nghiêm trọng, dẫn đến co thắt cơ tim, phổi úng nước, các loại viêm màng não, nghiêm trọng hơn nữa là các biến chứng của bệnh. Vì trước mắt có thuốc đặc trị cho bệnh này nên chúng ta chỉ hạn chế lây lan thôi, phát có trẻ em mắc bệnh cho nghỉ thời gian ngắn, ngăn ngừa trẻ em trong lúc đó lây bệnh cho nhau.

      ra là vậy.” Sau khi Diệp Gia Dĩnh nghe xong vẫn có chút lo lắng, quyết định tối nay về nhà lên mạng tìm cách phòng bệnh này cho vào những việc cần chú ý: “Cám ơn , giáo Triệu.”

      cần khách khí, đợi đến khi có thể học lại chúng tôi gọi điện thoại thông báo cho các cha mẹ, và thông báo mạng, khi nào chị rảnh rỗi có thể chú ý đến chút.”

      Diệp Gia Dĩnh cúp điện thoại, mọi việc ràng, Diệp Thừa Trạch bởi vì giữa chừng phải đến nhà trẻ đón Diệp Ba Ni mới đến muộn buổi lễ ghi hình, vừa rồi đoán mò ta đến nhà trẻ bắt cóc con mình chỉ là lòng dạ tiểu nhân ra so đo mà thôi.

      lòng muốn đí tìm con mình ngay lập tức, nhưng trước mắt bao người thể làm vậy, chỉ có thể ép buộc phải nhịn xuống. Đứng ngồi yên chờ đến mười hai rưỡi, vài nhân vật quan trọng phát biểu xong, đạo diễn Khương tạm thời thay Diệp Thừa Trạch tuyên bố chính thức bấm máy, thả bóng bay, đốt pháo, sau khi thực nghi thức cuối cùng bắt đầu ghi hình, tiếp theo bắt đầu bữa trưa đơn giản và tiệc rượu. Cuối cùng đạo diễn Khương và phó đạo diễn Vương cũng lén lút tìm Diệp Gia Dĩnh: “Tiểu Diệp, theo tôi chuyến, ông chủ lớn muốn tìm !”

      Diệp Gia Dĩnh đứng bật dậy: “Ai, tới rồi!”

      Phó đạo diễn Vương bị thái độ tích cực của làm giật mình, vẻ mặt kỳ lạ: “Tiểu Diệp, ?”

      Diệp Gia Dĩnh gấp đến mức muốn đẩy ông ta : “ nhanh lên, tôi vội muốn chết…” nhận ra đúng, vội sửa lại: “Ngàn vạn lần đừng để cho ông chủ lớn chờ lâu!”
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      Lim-0403, Nhược Vân, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :