1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được ông xã sĩ quan - Mặc Hạp Thiển trà (57 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24:

      “Em mang ấy về, hành lý của ấy đều ở chỗ em.” Tiếu Tồn Chi muốn đưa tay ôm lấy Vạn Uyển như nhớt dựa vào trong ngực Diệp Dực, Diệp Dực tay nắm eo của Vạn Uyển, giơ tay lên chặn lại Tiếu Tồn Chi đến gần.

      dẫn ấy về.”

      Lý Mạc Nhất coi thường ánh mắt của Lộ Ninh, nhanh mồm nhanh miệng mà , “ Diệp, mang về sợ bị mời uống trà? Ảnh hưởng tốt sao?”

      Vương Nghĩa Dương ở bên cạnh thức thời ho khan tiếng.

      Diệp Dực nhíu mày vừa định mở miệng, Vạn Uyển níu lấy cổ áo cúi người nôn vũng lớn. Chung quanh người xem náo nhiệt nhất thời tản ra như chim như thú, Lộ Ninh kéo Vương Nghĩa Dương lui về sau bước, Tiếu Tồn Chi cũng sợ tới mức lập tức buông lỏng tay.

      Chờ ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Dực bế ngang Vạn Uyển, khóe môi nâng lên nụ cười giễu cợt. biết người nào báo cho Đồng Niệm biết, đồng chí Đồng Niệm vội vàng hấp tấp chạy vào thấy màn kịch tính như vậy, tâm tình của thủ trưởng mình khó suy đoán, chỉ đành phải nhắm mắt theo đuôi bước nhanh ở phía sau.

      “Đoàn trưởng, ta chỗ nào?” Đồng Niệm tự giác tự phát mà ngồi vào chỗ tài xế.

      Chỗ ngồi phía sau có ai trả lời, chỉ có tiếng hít thở nồng đậm của Vạn Uyển cùng tiếng nôn ọe thỉnh thoảng vang lên.

      Đồng Niệm có chút hoang mang ngẩn đầu nhìn kính chiếu hậu, Diệp Dực cởi áo khoác xuống khoác lên người Vạn Uyển, tay đặt ở phía dưới cổ cố gắng để cho dễ hô hấp, hồi lâu mới nhìn thẳng vào mắt Đồng Niệm, “Về nhà .”

      Đồng Niệm lúng túng ho khan tiếng, về nhà ý là tối nay trở về đơn vị, “Tham Mưu Trưởng bên kia phải báo cáo thế nào?”

      “Chuyện riêng.” Diệp Dực bình tĩnh trả lời.

      Nghe thấy mùi rau hẹ sủi cảo trong nháy mắt Vạn Uyển cảm giác mình có ảo giác ngủ ở nhà ông bà nội. Nhưng hiển nhiên phải, phòng ngủ lớn như vậy, giường lớn cùng toàn bộ hộc tủ phòng ngủ trừ màu xanh cục gạch tựa như sách, bất kể là phương diện nào cũng thể là địa bàn của mình.

      Vạn Uyển nâng chăn ra, váy vẫn là ngày hôm qua, nhưng mà nhăn nhúm kinh khủng, buổi hôn lễ ngày hôm qua tối thiểu có thể bảo đảm mình bị xâm hại , thân người an toàn cùng mức độ thuần khiết vẫn có thể bảo đảm. Vấn đề còn lại chính là, người có thể làm nên mùi sủi cảo rau hẹ này là ai, đầu tiên Vạn Uyển nghĩ đến người đàn ông bốc đồng, lần này hoàn toàn lo lắng. Chuyển người kéo chăn cao hơn, đưa tay nắm gối đầu khác vào cạnh mình, cả khuôn mặt chôn ở bên trong.

      Sau đó, Vạn Uyển giật mình cái rồi ngồi dậy, cái mùi này! !

      Vạn Uyển nhảy xuống giường, vẫn chưa lấy lại được cảm giác thăng bằng sau khi say rượu nên bước tiếp, dựa vào tường bước , lén lén lút lút mà ra bên ngoài.

      Phòng bếp ở bên cạnh phòng khách, kiểu quây tròn, chỉ cách tầng kiểu thủy tinh, Vạn Uyển híp mắt muốn nhìn người ở bên trong nhưng mà chẳng ăn thua, chỉ có thể loáng thoáng biết là người đàn ông.

      Vậy quá kinh hãi rồi ! Đàn ông buổi tối động thủ có nghĩa là ban ngày cũng biến thân.

      Vạn Uyển quyết định vứt bỏ tài sản của mình, nhón chân lên, có thể chạy trốn chạy trốn, cửa trước gần trong gang tấc.

      ăn chút điểm tâm mà ?”

      Vạn Uyển nghe được giọng này cũng biết chuyện trốn chạy thất bại.

      “Diệp phó. . . . . . Đoàn trưởng chào buổi sáng!”

      Diệp Dực nhìn cái, buông cái khay ở trong tay xuống, xoay người từ phòng bếp lấy dấm và hạt tiêu, “Muốn gừng ?”

      Vạn Uyển nhíu lông mày, theo thói quen trả lời, “Tôi ghét gừng”

      Diệp Dực nhíu mày, bình luận, chỉ chỉ cái ghế đối diện mình, “Đầu giường có quần áo sạch, rửa mặt xong rồi trở ra.”

      Vạn chính là chờ cơ hội này chạy trốn, cả khuôn mặt đỏ bừng vội vàng bỏ chạy vào phòng, cửa đập vang lên tiếng rầm.

      Diệp Dực thu hồi tầm mắt, tay chống cằm, thoải mái nhàn nhã cắt gừng sợi rồi rót toàn bộ vào trong đĩa của Vạn Uyển.

      Vạn Uyển rất rối rắm!

      Đầu giường quả có quần áo, nhưng mà. . . . . . có thể mặc sao? Khẽ nâng lễ phục đầy mùi rượu lên ngửi, thiếu chút nữa lại tự nôn ra. Vạn Uyển cầm quần áo được xếp gọn, cổ áo và ống tay áo ủi chỉnh tề, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ Lý Mạc Nhất tay chân vụng về mặc tạp dề ủi quần áo. Vạn Uyển ngồi ở mép giường, từ từ cởi nút áo, trước đó lúc ngủ lại ở trong kí túc xá của Diệp Dực mặc cái váy kẻ caro. Sao chuyện xui xẻo luôn tìm đến mình vậy chứ? Vạn Uyển cười khổ.

      Dằn lòng mặc quần áo đứng dậy mở cửa.

      Diệp Dực bưng chén lên uống hớp canh sủi cảo, ánh mắt vẫn nhìn về cửa phòng ngủ. Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay cái, thay quần áo cần 25 phút?

      Diệp Dực lau miệng, đứng dậy cất bước đến trước phòng. Cửa cứ như vậy đột nhiên mở ra, Diệp Dực lui về sau bước, sờ sờ sống mũi, nếu phải là luyện tập qua, lúc này hẳn là đau .

      Vạn Uyển cũng giật mình hoảng sợ. Cố gắng kéo dài thời gian, mãi mới có thể lấy hết dũng khí ra cửa ăn cơm, sao đoán được vừa mở cửa ra liền thấy người nào đó.

      phải là cuồng rình coi chứ?” Vạn Uyển bật thốt lên.

      Diệp Dực ngẩng đầu, tối hôm qua lúc thay áo trong tiện tay thả lên giường, ngờ giờ chiếc áo đen ấy lại được Vạn Uyển mặc người. Trước giờ Vạn Uyển cũng phải có cơ thể gày gò, vì dáng người bé nên chiếc áo rộng thùng thình của Diệp Dực lại có thể che chắn người , dài đến ngang đùi.

      Diệp Dực hiển nhiên coi câu hỏi của Vạn Uyển ra gì, nắm tay che miệng ho khan tiếng, “Ăn sủi cảo.”

      ra những lời này rất quan trọng, gián tiếp trở thành vũ khí mỗi khi nào đó khi thành Diệp phu nhân gây gổ với chồng, khi đó lại mang cái câu “Cuồng rình coi” này hủy danh tiếng của Diệp tiên sinh.

      Vạn Uyển kéo vạt áo, mất tự nhiên theo sau lưng Diệp Dực ngồi xuống, nhìn lên đĩa trước mặt thuộc về mình gần như đầy gừng sợi, Vạn Uyển có chút tin mà nhìn về phía Diệp Dực, “Diệp đoàn trưởng, tôi cần gừng sợi.”

      Diệp Dực vùi đầu tiếp tục ăn, động tác rất là mạnh mẽ.

      Vạn Uyển mới vừa lựa gừng sợi ra để bên cạnh liền chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Dực.

      “Ăn hết”

      “Tại sao?”

      cắt “

      “Sao ăn?”

      ghét gừng sợi.”

      Vạn Uyển thiếu chút nữa kìm được mà sặc.

      Diệp Dực gói sủi cảo rất khéo, da sủi cảo mềm mại, đàn hồi tốt, nhân thịt dầu ngán, cắn cái miệng đầy hương, ăn cái thể ngừng lại, tiếp tục những cái tiếp theo.

      “Ngon ?” Diệp Dực chống đầu, nhìn Vạn Uyển.

      Vạn Uyển gật đầu như bằm tỏi, “Ừ!”

      “Em rửa chén” xong rồi vào phòng khách.

      Vạn Uyển là người cuối cùng ăn xong sủi cảo, run run vươn tay, có thể do học y hoặc cũng do bản thân khá coi trọng đôi bàn tay, huống chi từ khi quen Tiếu A Bạch hai tay Vạn Uyển chưa hề dính nước mưa chứ đừng đến những cái khác.

      Diệp Dực mở TV lên lại lộn trở lại , từ bàn trà cầm quả táo gọt vỏ cắt múi sau đó tựa vào cửa phòng bếp, tất cả quá trình có phát ra chút tiếng động. Nhìn Vạn Uyển xách xấp đĩa bỏ vào trong nước, sau đó nhìn tay dùng khăn rửa bát rửa từng chiếc trong chậu nước.

      “Diệp đại. . . . . .” Vạn Uyển quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Dực thoải mái nhàn nhã, bộ dạng hai tay thanh nhàn cắn quả táo, chữ ‘ nhân ’ nghẹn ở trong cổ họng.

      Diệp Dực cắn miếng táo, ngước mắt, “Tráng ” sau đó tới bên cạnh Vạn Uyển cầm lên khăn lau khác, “Ăn táo hay là rửa chén?”

      Vạn Uyển nghiêng đầu quan sát biểu tình Diệp Dực cái, Chính Nhân Quân Tử, tuấn tú lịch , vì vậy nắm quyền giữ vững mình, “Ăn quả táo!”

      Diệp Dực đưa lưng về phía Vạn Uyển, nhàn nhạt ừ tiếng, ngữ điệu lại thêm nụ cười, “Ở đĩa.”

      Vạn Uyển chân bẹp bẹp chạy tới lấy táo, áy náy mà đứng ở cửa, “Diệp đoàn trưởng, tôi có thể đến phòng khách ăn ?”

      Diệp Dực ngừng động tác trong tay, chỉ cái bàn rồi nghiêng đầu nhìn Vạn Uyển cái, “Dùng điện thoại di động của , Mạc Nhất đợi em điện thoại.”

      Vạn Uyển sửng sốt chút, để xuống cái mâm hít sâu cái mới trượt đến hai chữ ‘ Mạc Nhất ’.

      Quả nhiên như Diệp Dực , Lý Mạc Nhất đợi điện thoại của mình.

      “Vạn Uyển, sao bây giờ mới gọi?” Giọng của Lý Mạc Nhất nghe như bình thường có gì khác, vẫn là vui vẻ, trêu chọc, “Mình vẫn còn suy nghĩ có phải Diệp tuân theo quy định làm việc hay !”

      Vạn Uyển nắm chặt điện thoại di động, muốn từ trong lời của ấy nghe ra dù là chút xíu vui cùng châm chọc, muốn mở miệng gì đó, nhưng cổ họng lại đau như bị bóp chặt, nhiều lần mở miệng nhưng lại thể phát ra lời.

      “Vạn Uyển? Cậu còn sống chứ? Bác sĩ thực tập dã chiến khoa ngoại bệnh viện cần cứu viện khẩn cấp sao?” Lý Mạc Nhất tiếp tục chế nhạo.

      “Mạc Nhất, xin lỗi.”

      Lý Mạc Nhất ở điện thoại đầu kia lên tiếng, trong lòng bàn tay Vạn Uyển đầy mồ hôi, “Cậu phải tin tưởng ấy, Diệp đoàn trưởng phải người như vậy.”

      Trong ống nghe nhất thời phát ra tiếng cười ầm, Lý Mạc Nhất cười thở ra hơi, “Chuyện như vậy về sau nhận được phê chuẩn của thượng cấp mình lại cặn kẽ với cậu, cuối cùng vẫn là người nguyên tắc, tất cả thích hợp với Diệp.”

      Vạn Uyển cau mày, “Như vậy tốt, nam nữ khác biệt, huống chi ấy còn có cậu nữa!”

      “Ừ. . . . . .” Lý Mạc Nhất lầm rầm mà đáp lời, “Coi như cậu giúp mình lần!”

      “Chuyện phù dâu giúp đủ rồi, mình cũng biết sau này có đối mặt với Tiếu Tồn Chi hay .” Vạn Uyển cũng ngốc, vội cự tuyệt.

      Tiếng Lý Mạc Nhất gặm móng tay ở bên đầu điện thoại kia Vạn Uyển cũng có thể nghe được, “Vạn Uyển, mình cảm thấy cậu đụng phải Diệp, có quyền lên tiếng rồi.”

      Vạn Uyển á khẩu trả lời được, còn muốn chuyện nữa, điện thoại cúp.

      Lý Mạc Nhất cắn ngón tay cái rất bất đắc dĩ quay đầu lại, “Chị Lộ Ninh, như vậy có được ?”

      Lộ Ninh lau sơn móng tay, thình lình ngẩng lên, cực kỳ khó chịu liếc Lý Mạc Nhất, “Tôi được chính là được.”

      “Ngây ngốc làm gì, táo thâm rồi kia.” Diệp Dực cầm cái đĩa lên, ném quả táo vào trong thùng rác, “Xuống dưới chút .”

      Vạn Uyển gật đầu, cầm lấy túi rác, “Tôi vứt rác, cám ơn tối hôm qua dẫn tôi trở về, là phiền toái rồi.”

      Diệp Dực lên tiếng, cúi đầu nhìn Vạn Uyển và mặt cũng có bất kỳ biểu lộ gì, hồi lâu Vạn Uyển kéo túi mới gật đầu cái, xoay người vào phòng.

      Vạn Uyển xách túi rác lên cúi đầu bước nhanh chạy đến cửa, khom lưng thắt giầy tay thậm chí có chút run rẩy.

      chiếc áo dầy đột nhiên bao đầu Vạn Uyển lại, túi rác trong tay Vạn Uyển bị lấy , tay Diệp Dực mang theo vết chai, ấm áp kỳ lạ.

      “Xuống lầu mua thức ăn” xong cũng cúi người giúp Vạn Uyển kéo chặt áo lông, kéo cái mũ lên.

      Mùa đông ở thủ đô rất tệ, cho dù mặc quần áo dày như vậy, trong nháy mắt ra ngoài, Vạn Uyển vẫn cảm thấy bắp đùi mình còn cảm giác.

      “Lạnh?” Diệp Dực cúi đầu nhìn cái áo lông cừu của mình chút, nhíu mày hỏi.

      Răng Vạn Uyển va vào nhau, cố gắng kìm nén ra câu, “ lạnh”

      Diệp Dực đến thùng rác đối diện vứt đồ, Vạn Uyển rúc cổ nhìn , cảm thấy chính là sống mà từ đến lớn mình vẫn hướng tới, chỉ có thể đứng xa nhìn thể khinh nhờn.

      Diệp Dực đứng trước mặt ở Vạn Uyển, tay ôm , lông mi rũ xuống che ánh mắt của , Vạn Uyển muốn nghiêng người nhìn ràng chút, đôi tay liền bị bắt lấy, Diệp Dực dùng chút sức nắm chặt.

      “Diệp đoàn. . . . . .”

      “Với khoảng cách này” Diệp Dực ngước mắt nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, từng chữ từng câu, “ hy vọng thấy khoảng cách này giữa em và Tiếu Tồn Chi nữa.”

      Mặt Vạn Uyển đỏ đến mức có thể đun sôi nước.

      “Đây là lần đầu tiên , cũng là lần cuối cùng” Diệp Dực giang hai cánh tay, ôm sát Vạn Uyển.
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25:

      Hai người dựa vào rất gần, Vạn Uyển có thể cảm giác được hơi thở của Diệp Dực lướt qua hai má của mình, cũng có thể nhìn thấy xương nhô ra sống mũi thẳng đứng của , tay nhất thời cảm thấy ngứa và muốn sờ cái.

      Mới vừa giơ tay lên, bất ngờ bị tiếng chuông trong túi vang lên, sợ tới mức rút tay trở về, cũng trong lúc đó, Diệp Dực cũng cúi đầu nhìn về phía túi quần của mình, điện thoại di động cũng rung ngừng.

      Diệp Dực tay kéo Vạn Uyển đến phía sau mình, sau đó lấy điện thoại.

      Vạn Uyển bị gió lạnh thổi vào mắt làm mắt cay xè, đúng lúc ấy nhấn nút nghe máy.

      Vạn Uyển dụi mắt, nước mắt rơi lung tung, giọng mang theo nức nở “Alo, alo. . . . . .” , tầm mắt Diệp Dực di chuyển khỏi điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Vạn Uyển cái, phát ra lời.

      Người ở đầu điện thoại kia vốn cũng muốn lên tiếng, nghe được giọng của Vạn Uyển, nửa chữ nghẹn ở trong cổ họng, nửa ngày mới ra: “Vạn Uyển?”

      Vạn Uyển sửng sốt, động tác hít mũi cũng cứng ngắc, cuối cùng, rất xác định mà che miệng giọng : “Dịch tiểu thư?”

      Giọng của Dịch Thiển Mặc vẫn dịu dàng như vậy, giống như dòng nước chảy của Giang Nam, mỏng manh, nhàn nhạt, chút hoang mang quanh co ôm trọn lòng người, “Ừ, tôi là Thiển Mặc.”

      Tay nắm điện thoại hơi ươn ướt, màn hình điện thoại di động xuất lớp sương mù mỏng, Vạn Uyển ngẩng đầu là có thể thấy Diệp Dực đứng ở nơi gió lùa, đôi tay cắm ở trong túi quần, đứng yên thẳng tắp, chần chừ trong chốc lát, đợi Dịch Thiển Mặc nữa, Vạn Uyển cũng chọc chọc hông của Diệp Dực, “Hẳn là tìm .”

      Diệp Dực có nghi ngờ trong nháy mắt, đưa tay lấy di động qua, nhìn lướt qua dãy số màn ảnh, như có điều suy nghĩ nhìn Vạn Uyển cái, “Thiển Mặc?”

      Hai người giống như tâm ý tương thông.

      Vạn Uyển ba bước đến góc tường, Diệp Dực đến chỗ gió lớn.

      Vạn Uyển chọn góc rồi ngồi chồm hổm xuống, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài, từ nơi này, vừa hay có thể nhìn thấy chỉ mặc cái áo lót lông cừu cầm điện thoại di động, giọng , gương mặt lạnh lùng bình thường mềm ít. Vạn Uyển ôm gối ngồi xổm xuống, khẽ chạm vào tay giống như muốn tìm lại chút ấm áp Diệp Dực để lại.

      Cửa chắn gió rất ấm áp, làm cho người ta cảm giác có chút uể oải, Vạn Uyển thậm chí cảm thấy có phải là mình say rượu chưa tỉnh hoàn toàn . Ánh sáng trước mắt bị người ngăn trở, mùi vị quen thuộc lập tức tràn vào mũi.

      “Đứng ở nơi này làm gì?” Diệp Dực nhìn xuống Vạn Uyển, giọng điệu bình thản.

      “Ấm áp” vừa hỏi liền trả lời.

      Diệp Dực khẽ cau mày, “ ấy từ chỗ Tả Diệc nghe em bị thương.”

      Vạn Uyển hít hít mũi, gật đầu cái. hồi lâu ngẩng đầu đứng lên, “Diệp đoàn, em đói bụng.”

      “Muốn ăn cái gì?”

      Vạn Uyển vỗ vỗ bụi phía sau áo khoác ngoài, chỉ vào Diệp Dực, “Diệp đoàn, là người nơi nào?”

      Diệp Dực có chút kinh ngạc nhìn Vạn Uyển, “Bắc Kinh.”

      Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, “Vậy ra ngoại thành ăn .”

      “Những nơi ấy vệ sinh.” Diệp Dực hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Lúc này rồi, tùy tiện ăn chút đồ gì đó xong cũng sải bước về phía trước.

      Vạn Uyển theo ở phía sau, mặt bị gió lạnh thổi hồng lên, nghe như vậy cũng có lộ ra biểu tình thất vọng, cúi đầu chạy theo.

      là tùy tiện, đến khi Vạn Uyển thấy cửa hàng vẫn là nhịn được bật cười. Diệp Dực thu cái ô, “Ăn ở chỗ này rồi?”

      có!” Vạn Uyển trả lời như đinh chém sắt.

      Phục vụ ở phía trước, Diệp Dực sau, “Cười cái gì?”

      Vạn Uyển rụt đầu vào bên trong cổ áo, tiếp tục cười khanh khách, “Em đoán tùy tiện trong miệng cũng rất cao cấp, nghĩ tới lại đúng.”

      Sắc mặt Diệp Dực trong nháy mắt trở nên khó coi, cũng tiếp tục vào trong với phục vụ, cứ như vậy đứng ở chỗ lối .

      Vạn Uyển và phục vụ cũng ngừng lại dám chậm trễ.

      “Vạn Uyển, em lặp lại câu vừa rồi lần” Mặt Diệp Dực đen lại, dường như là từng chữ từng câu cắn răng ra những lời này.

      “Em đoán tùy tiện trong miệng rất cao cấp?”

      Diệp Dực nắm quyền đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, “ phải câu này”

      “Em đoán trúng rồi hả ?” Vạn Uyển hơi sợ, lui bước qua bên cạnh, lại bị Diệp Dực kéo trở lại, lần này giọng của có vẻ gấp gáp mà đè nén, “Tôi muốn nghe lặp lại nguyên câu.”

      Vạn Uyển bị tiếng gầm đột nhiên xuất của mà sợ tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt liền chảy xuống rào rào, cạy cổ tay Diệp Dực cầm chặt, “Rất đau, buông tay!”

      Phục vụ đứng ở bên cạnh rốt cuộc hồi hồn lại, vội vàng để thực đơn lên bàn, “Hai vị muốn ngồi chỗ này ? Trước tiên chọn thực đơn !”

      Diệp Dực nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, buông lỏng tay Vạn Uyển ra, phục vụ cũng nhanh chóng biến mất.

      Diệp Dực ngồi xuống, Vạn Uyển vẫn còn đứng ở bên bàn, ngừng khóc, nhưng mà vẫn ngừng xoa cổ tay, cuối cùng lau lau nước mắt, “Tối hôm qua chứa chấp tôi, là cực kỳ cảm tạ, nhưng mà có nghĩa là tôi thiếu nợ đến mức để làm càn!” xong, quay đầu .

      Diệp Dực từ trước đến giờ là người hỉ nộ ái ố thể vẻ mặt, lần này lại có vẻ rất bình tĩnh, chân dài chỉ nhàng đá cái, cái ghế đối diện liền rời , “Ngồi xuống”

      Hai chữ đơn giản uy nghiêm vang lên trong nháy mắt, tay Vạn Uyển mặc áo khoác cũng có chút run rẩy.

      Nhìn toàn cảnh nhà hàng buôn bán rất được. Hai người ngồi là nơi lối ở cửa vào, phục vụ lui tới nhiều lần nhưng đều bị khuôn mặt đen xì của ai đó và vẻ mặt tức giận của người còn lại dọa sợ dám tiến đến. Cuối cùng sau khi uốn lưỡi nhiều lần cũng phải đến hỏi “Hai vị có cần tôi giới thiệu vài món đặc sản của chúng tôi ?”

      Vạn Uyển vẫn như cũ nghẹn giọng, tiếng nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào ly trà. Sắc mặt Diệp Dực cũng khá hơn, từ khi Vạn Uyển ngồi xuống đến bây giờ vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng câu.

      Qua thời gian rất dài, phục vụ cũng sắp tuyệt vọng, mới nhìn thấy người đàn ông nhìn ngoài cửa sổ mở miệng, “Lấy thực đơn tới.”

      Vạn Uyển lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của Diệp Dực di chuyển ở thực đơn, lại thấy ánh mắt Diệp Dực vẫn nhìn chăm chú vào mình, mọi hành động chạy thoát.

      “Vịt nướng cả con, hai phần canh vịt, sáu món ăn phụ, bốn món chính” dừng lại chút, giọng trở nên hơi , “Có bánh ngọt con thích ?”

      Phục vụ bận viết thực đơn, thình lình bị hỏi như vậy, nhìn lại động đậy ở đối diện, trong nháy mắt hiểu, “Có thể chọn riêng, đầu bếp trực tiếp làm.”

      Diệp Dực gật đầu, “Làm chút bánh ngọt Phương Nam, có cái gì làm cái đó.”

      Vạn Uyển xoa xoa tay cũng xấu hổ mà tiếp tục cứng, “Chọn quá nhiều.” Lượng món ăn Diệp Dực mới vừa chọn đủ kinh người rồi, căn bản là lượng cơm cho đủ mười ăn.

      Diệp Dực ho khan tiếng, có chút lúng túng, “Vậy sao?”

      Đối với người khác mà , hai người này chỉ có sức ăn kinh người, áp lực cũng đúng là cao thủ nhất đẳng, cho nên tốc độ mang thức ăn lên có thể là cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, vịt nướng lên tới, mấy món phụ và chính cũng lên.

      Vạn Uyển vốn cho rằng chỉ là loại vịt nướng thôi, nhưng sau khi lên bàn thức ăn hoàn toàn trợn tròn mắt, thực tế con Phương Nam an phận hoàn toàn biết bọc da vịt. Cổ tay bị Diệp Dực vặn có chút đau đớn, cầm đũa cũng run mãi, Vạn Uyển có chút bực mình, nhưng lại sợ Diệp Dực nhìn ra gì đó, đành phải đem chén canh tới, cầm cái muỗng ăn chút xíu canh.

      Cũng may canh vịt có mùi tanh, rau cải thích hợp cùng hành lá cắt cũng giảm bớt dầu mỡ ít, Vạn Uyển nâng cái muỗng lên uống chút xíu, trong lúc Diệp Dực dời miếng vịt đến bên này, Vạn Uyển cúi đầu cũng có thể nhìn thấy thịt vịt xốp giòn, nhất thời cảm thấy rất đói bụng. Nhặt chiếc đũa lên chọn mấy miếng, muốn chấm tương, liền bị cảm giác buốt nhức nơi cổ tay mà nới lỏng chiếc đũa, Vạn Uyển chu mỏ, ngậm chiếc đũa chỉ có thể nếm được chút xíu vị nước sốt.

      Diệp Dực tinh mắt, sớm phát Vạn Uyển muốn ăn miếng da vịt, ngoắc bảo nhân viên phục vụ cầm đôi đũa mới tới, chọn miếng xốp giòn hấp dẫn gắp cho .

      Vạn Uyển nhìn thịt vịt trong chén nhiều thêm, vẫn ngẩng đầu lên, buồn buồn ăn, chỉ chốc lát sau trong miệng liền chất đầy thịt, mùi tanh của vịt cũng dâng lên. Vạn Uyển điên cuồng ôm bát canh, chợt nhớ lại, vịt nướng thủ đô phải ăn thế này.

      Diệp Dực ở đối diện cầm da và tỏi gói miếng vịt chấm tương, thành thạo mà tao nhã, nhanh chậm ăn hết hơn phân nửa trước mặt mình, ánh mắt vẫn rời khỏi đỉnh đầu Vạn Uyển. Từ lúc nhìn thấy chỉ uống canh đến miệng ngậm nhiều thịt như vậy, Diệp Dực đợi Vạn Uyển ngẩng đầu chuyện với mình. Nhưng vạn vạn ngờ tới tính tình của lại bướng bỉnh như vậy, cho dù bị tanh đến mức phải nôn ọe cũng chịu ngẩng đầu cầu cứu. Diệp Dực thoáng nghiêng người sang bên cạnh, quả nhiên cổ tay của bắt thâm tím lại, chẳng trách luôn luôn uống canh. Khẽ thở dài, Diệp Dực cầm lấy xấp da, cẩn thận nhanh chóng gói miếng da vịt chồng thành hình dáng Kim Tự Tháp hoàn mỹ chuyển đến trước mặt Vạn Uyển, lại thuận tay đưa cho ly trà mình sớm để lạnh.

      Vạn Uyển đưa tay phải ra cầm cái ly, vừa mới dùng lực liền rụt trở về lại, sau đó lại lời nhúc nhích mà vùi đầu ăn.

      “Dùng ống hút” Diệp Dực đem ống hút bỏ vào trong ly, “Thấy được ói ra , ăn những thứ nóng trong chén.”

      “Đây chính là đánh cái tát rồi cho ăn thêm viên đường sao?” Vạn Uyển cực kỳ tức, định đem tòan bộ từ trong miệng phun ra, “Tôi rồi muốn có liên quan gì với , chúng ta vốn là nên có tiếp xúc gì, tại sao lặp lặp lại nhiều lần như vậy?”

      Diệp Dực mặt chút thay đổi thu tay lại, u ám trong con ngươi so mực nước còn đậm hơn, ánh mắt nhìn về phía Vạn Uyển sắc bén lạnh giá.

      “Tôi muốn biết ở trong hôn nhân của Dịch Thiển Mặc chiếm địa vị gì, cũng muốn biết khi thấy Mạc Nhất ý nghĩ trong lòng như thế nào, nhưng tôi vừa họ Dịch cũng họ Lý, tại sao. . . . . .” Vạn Uyển có chút nghẹn ngào, thế nhưng trong nháy mắt hi vọng lúc này Diệp Dực có thể lộ ra biểu tình lúc gọi điện thoại, có loại cẩn thận giống như đụng vào đồ dễ vỡ. Thở hơi dài, Vạn Uyển mở miệng, “Sao lại thể buông tha cho tôi chứ. Tôi là Vạn Uyển mà.”

      Diệp Dực đứng dậy, sắc mặt tái nhợt trước nay chưa có, chỉ cách bước chân mà phải bước đến ba bước, Diệp Dực chậm rãi, trịnh trọng đưa tay lên đầu Vạn Uyển, nhìn Vạn Uyển chứa đầy nước mắt, mặt đỏ bừng, giọng và ràng: “Được, tôi buông tha em.”

      Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, người đường tựa như chuyện vui lắm, chút tung tích đều thừa lại.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26:

      “Phân tích cụ thể ca bệnh liên quan với báo cáo cuối tuần nộp lên cùng lúc, nghe chưa?”

      Đột nhiên điệu nâng cao làm Vạn Uyển sợ hết hồn, đầu nặng nề cúi ở góc bàn, Vạn Uyển giọng hừ cái, ngoài ý muốn nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh mình lộ ra ánh mắt khinh bỉ, thậm chí dịch chuyển cái ghế ra.

      Liên tục mấy ngày thí nghiệm ở cường độ cao khiến Vạn Uyển ngủ nghỉ, trong mộng đều là tất cả tổ thí nghiệm cùng đủ loại kiểu dáng vi khuẩn gây bệnh nhảy lên. Mới vừa rồi là cực kỳ buồn ngủ, vừa viết vừa ngủ gật.

      “Có vài người nếu có bản lãnh đó, càng phải dụng tâm dùng não chút, nếu đảm nhiệm cái này làm gì?” Giọng của ngừơi mới vừa lên tiếng thay đổi, hết sức châm chọc.

      Vạn Uyển nhất thời đỏ mặt, bấm bắp đùi cái, mang theo giọng mũi : “ xin lỗi.” , đợi chú ý của mọi người còn ở người mình nữa, mới dám hoạt động cái.

      ngồi ở nơi góc bàn hội nghị, vô luận là ngồi hay là viết, đều rất khó chịu.

      Vạn Uyển kéo cái ghế lui về phía sau dời , đối với người bên cạnh rất cung kính và : “Xin lỗi, bạn có thể ngồi qua chút ?”

      Người đó hoàn toàn để ý tới Vạn Uyển, còn cố ý chuyển cuốn vở sang bên này. Vạn Uyển thở dài, lại tự mình chuốc lấy cực khổ.

      “Được, vậy tan họp , ngày mai trợ giáo mang tất cả người trong tổ thí nghiệm đến bệnh viện chỉ định.” Vừa dứt lời, trước sau người đầy phòng họp bắt đầu thu dọn đồ đạc, gọi bạn bè ăn cơm dạo phố.

      Vạn Uyển cũng có chút hưng phấn, hội nghị hơn ba giờ cuối cùng cũng kết thúc, tối thiểu có thể ngủ yên, nghĩ tới đây càng tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc, gần như là đem tất cả tài liệu bàn nhét vào trong túi.

      “Vạn Uyển!”

      Vạn Uyển sửng sốt chút, động tác thu đồ dừng lại, yếu ớt giơ tay nhìn về phía giáo sư người chủ trì hội nghị, “Dạ, giáo sư”

      “Dọn dẹp phòng họp” giáo sư cho kháng cự với Vạn Uyển

      Bên cạnh nhất thời phát ra tiếng cười nhạo .

      Tay Vạn Uyển nắm túi xách có chút run rẩy, “Nơi này phải có phụ trách vệ sinh sao?”

      Giáo sư lên tiếng, ngừng động tác sửa sang lại văn kiện, chỉ dùng khóe mắt liếc Vạn Uyển mấy lần.

      Nữ học sinh đứng ở bên cạnh ngược lại lên tiếng: “Tối thiểu công nhân làm vệ sinh phạm sai lầm trong chuyên môn! Có vài người còn bằng đấy!”

      Đám người ra ngoài ngừng lại, rối rít nhìn về kịch hay bên này, có vài người thậm chí hoàn toàn quan tâm Vạn Uyển, chỉ đứng tại chỗ tám nhảm.

      “Ừ, ta chính là người trong truyền thuyết ở nước ngoài sơ suất trong trị liệu chạy nạn trở về.”

      “Thôi , vậy lần trước còn bị chỉ đích danh lên đoàn 108? Trình độ thấp lại có tiền án, xem ra bỏ ra giá rất cao rồi!”

      “Người ta cũng nhận ra đây là giá cao, ước gì bò lên giường phải càng chuyên cần càng tốt!”

      Cố ý chế giễu, châm chọc và công kích, Vạn Uyển cũng nghe ràng sót câu, yên lặng để túi xách xuống, bắt đầu lần lượt dọn dẹp cái ly, xếp đặt cái ghế.

      Cũng biết là người nào hô tiếng, “ thôi, có cái gì thú vị hơn dạo phố chứ!! Thứ người như thế nhìn cũng được”, đám người mới tản ra .

      Dọn dẹp đến nửa thời gian, ngẫu nhiên công nhân làm vệ sinh cũng tới, có chút khó tin nhìn Vạn Uyển, “Để tôi tới quét dọn là được.”

      Vạn Uyển quét sàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy dì công nhân làm vệ sinh mang theo khuôn mặt thương cảm và nỡ, trong lòng buồn lúc, “Chỉ có chút là xong việc rồi, dì qua bên kia !”

      Ánh mắt của dì ấy nhìn có chút bình thường, cũng thêm cái gì, chỉ nhắc nhở nhớ đóng nguồn điện rồi .

      Vạn Uyển ngồi chồm hổm nhặt trang giấy rơi vãi đầy đất, bất ngờ nhìn thấy chương viết đầy đối thoại chuyện linh tinh, chủ đề thể nghi ngờ đều là tin đồn về nguyên nhân cố trị liệu lần đó của mình.

      Vạn Uyển vốn muốn đem trang giấy vò thành cục, bất đắc dĩ vẫn nhanh chóng thấy được những chữ quan trọng kia.

      Vương Lập Nam. Đột tử. Lỗi của Vạn Uyển.

      Chữ chữ đả thương người, chữ chữ đẫm máu.

      nằm ở bàn mổ, bộ mặt đều là máu, mình cầm dao giải phẩu, trơ mắt nhìn theo dõi điện tâm đồ chạy đường thẳng dài.

      Điện thoại di động bất ngờ vang lên, Vạn Uyển nhìn điện tới chút, lau chùi sạch nước mắt, hít thở, nắm quyền.

      “Làm sao vậy, Lộ Lộ!”

      “Cậu với Diệp Dực sao rồi hả ?” Lộ Ninh hiếm khi gọi điện thoại cho Vạn Uyển mở miệng câu đầu tiên lại mang theo nụ cười.”Nghe gần đây đoàn 108 lượng huấn luyện lên cao vượt mức, áp lực lại giảm xuống kịch liệt nha!”

      Vạn Uyển tìm chỗ ngồi xuống dựa vào, gần lễ mừng năm mới, nhiệt độ chỉ có lạnh hơn chứ có lạnh nhất, máy điều hòa khí trung tâm sớm đóng, cửa sổ cũng vì thông gió mà mở ra nửa, Vạn Uyển mặc áo khoác ngồi ở mặt thảm, cũng chỉ có thể co tròn lại mới miễn cưỡng giữ vững nhiệt độ.

      ta lợi hại như vậy, mình có thể làm thế nào” Vạn Uyển mệt mỏi mà dụi mắt, khắc chế mình được nghĩ đến lúc Diệp Dực ném tiền lại, lạnh lùng sập cửa rời , kết thúc bữa ăn Trung Quốc.

      “Ha ha ha ha. . . . . .” Lộ Ninh ở đầu điện thoại bên kia cười vui vẻ, còn có thể nghe thấy lúc rảnh rỗi ấy chỉ thị kêu gọi người khác cắt trái cây .

      “Tại sao cậu thông đồng với Vương tham mưu như thế?” Vạn Uyển có chút khó tin mà nghe Lộ Ninh hô to gọi như chuyện đương nhiên.

      “Ừ, bởi vì tính tình mình khá bạo, ta có vẻ mềm yếu.” Lộ Ninh giải thích đúng lý hợp tình.

      Vạn Uyển có chút xấu hổ, “ ra , mình lại cảm thấy Vương tham mưu rất có thủ đoạn theo đuổi vợ.”

      ngoài dự liệu, đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh cúp máy. Vạn Uyển thở phào nhõm, nhét di động về trong túi xách.

      Cửa đột nhiên bị đẩy ra, dì công nhân làm vệ sinh lại vòng trở lại, thấy Vạn Uyển cầm cây chổi trốn ở chân tường càng đành lòng, đợi Vạn Uyển chuyện tay chân nhanh nhẹn lau cái bàn thu dọn túi rác.

      Vạn Uyển muốn đứng lên mới phát chân tê rần, giọng liền có vẻ chẳng được tự nhiên, “Dì, dì là người thành phố W à?”

      Dì ấy cười ha ha, trực tiếp sử dụng tiếng địa phương trả lời, “ cũng vậy?”

      Trong nháy mắt Vạn Uyển giống như ngửi thấy hương hạt mè mỗi sáng sớm ở thành phố W, còn có tiếng động phiêu lãng trong khó, mệt mỏi và buồn khổ cũng theo đó tan .

      “Lễ mừng năm mới năm nay dì về nhà ?” Vạn Uyển trở về với tiếng quê nhà.

      “Trở về, tại sao trở về!” xong cũng xách túi rác lên xuống lầu.

      Vạn Uyển ôm đầu gối, cười ha ha, “ tốt.”

      Nhìn thời gian, chính là giờ cao điểm tan tầm, bây giờ trở về nhà tối thiểu cũng phải hơn hai giờ, Vạn Uyển đổ tư liệu trong túi ra, bắt đầu giở từng trang xem, đáng buồn là làm thế nào cũng tập trung lực chú ý được.

      Năm ngày trước, gần như là chạy trối chết, vì muốn gặp mặt Diệp Dực nữa, trời còn chưa sáng phải đến biệt thự Tiếu gia. Ngoại trừ gặp người làm mở cửa, gần như là trốn tránh muốn gặp Tiếu Tồn Chi. Vạn Uyển thể tưởng tượng, khi Tiếu Tồn Chi nhìn bộ dạng này của mình tức giận như thế nào.

      Vạn Uyển vội vàng hấp tấp đến trạm xe lửa mới phát người vẫn mặc áo sơ mi của Diệp Dực, ví tiền cũng bỏ quên ở trong căn hộ của .

      Người có đồng nào như đành phải tìm Lộ Ninh cầu cứu, điện thoại được thông, tiếp nhận đích xác là Vương Nghĩa Dương. Vạn Uyển tin chắc bây giờ là năm giờ rưỡi sáng, hề nghĩ ngợi mà cúp luôn.

      Lục thông tin hai lần, khẽ cắn răng bấm điện thoại của Lý Mạc Nhất. Lý Mạc Nhất hiển nhiên cũng ngủ vừa tỉnh lại, thần trí mơ hồ, suy nghĩ linh hoạt.

      Vạn Uyển ra chỉ thị hơi: “Mở máy vi tính ra, đưa vào chuỗi dãy số này mua vé xe lửa thành phố S sớm nhất.”, Vạn Uyển có thể nghe được tiếng Lý Mạc Nhất nhanh chóng đánh chuỗi dài con số dãy số giấy CMND.

      Đợi đến khi Vạn Uyển chuẩn bị cúp điện thoại, Lý Mạc Nhất mới chóang váng mà hỏi: “Uyển Uyển, bạn tìm mình để làm gì?”

      “Hỏi bạn ngủ có ngon hay ” Vạn Uyển ở cửa bán vé chà thẻ căn cước, thuận miệng .

      Lý Mạc Nhất có chút tức giận cúp điện thoại.

      Trong nháy mắt Vạn Uyển bước vào phòng đợi kia, trong lòng thấy lạnh cả người, đây là lần đầu tiên dùng lý do sứt sẹo như thế lừa gạt bạn bè.

      Nửa giờ sau có chuyến tốc hành thành phố S.

      Vạn Uyển tựa vào ghế phòng đợi, trong đầu như bị ma chú lặp lặp lại hình ảnh đôi mắt lạnh như băng của Diệp Dực, lạnh lùng giống như lúc mới gặp mặt.

      ta , được, tôi buông tha em.

      Cảm giác đau đớn như bị kim đâm rồi xát muối lên khiến Vạn Uyển thể cúi người xuống, nước mắt nhanh chóng tràn ra, len qua những kẽ tay trượt xuống từng chút từng chút.

      Đến khi bình tĩnh lại vết mực giấy bị nước mắt làm nhòe, Vạn Uyển kéo tay áo lau lau, càng lau vết mực loang càng lớn, chữ càng lúc càng mờ .

      Thời gian thu xếp xong tư liệu của cuộc họp hôm nay của Vạn Uyển chậm hơn bốn lần so với người khác, nơi này cách nhà trọ của khá xa, cũng có thói quen đeo đồng hồ, mở di động thấy màn hình tối đen, ra hết pin.

      Vạn Uyển lảo đảo xuống lầu, trong tiệm tiện lợi ở gần đây mua ly sữa đậu nành nóng, mấy ngày nay đều ăn cơm hộp, dạ dày nóng như lửa đốt, hơn nữa còn chưa ăn tối, uống sữa đầu nành đúng là thích hợp nhất.

      Bên ngoài gió lớn, ngồi xuống mà thở ra hơi, đột nhiên uống ngụm sữa quá lớn làm bị sặc, ho kịch liệt, Vạn Uyển ho đến mức cả người mệt bã, vừa hay chuyến xe bus bốn mươi phút chuyến chạy đến.

      Vạn Uyển vội vàng đứng lên, che miệng vừa ho vừa chạy sang phía đường đối diện.

      Vốn là con đường yên tĩnh nhưng khúc quanh lại vọt ra chiếc xe, đèn lớn chói lọi, phóng theo tốc độ. Vạn Uyển khép chặt mắt, cái ly rớt ở đất lăn là xa.

      Trong phút chốc, tiếng thét chói tai chung quanh biến mất, Vạn Uyển chỉ có thể nghe được tiếng ly sữa đậu nành rớt xuống, rất ràng, còn có thể nghe được mùi tanh của sản phẩm đậu. Mơ hồ có thể nghe được tiếng thắng xe chói tai, Vạn Uyển bị đèn lớn chiếu nên mắt mở ra, cửa xe chợt bị đẩy ra, bóng người mang theo lửa giận tới phía mình, Vạn Uyển lung la lung lay xụi lơ xuống.

      “Đứng lên!” Giọng trong trẻo lạnh lùng tràn ngập tức giận, cẩn thận nghe còn có thể phát giác sâu vô cùng là run rẩy và kinh hoảng.

      Vạn Uyển nằm mặt đất, người chút hơi sức cũng có.

      sao chớ?” Lại người nữa lao xuống xe, vừa vừa than thở, “Là à.”

      đôi bàn tay kéo Vạn Uyển từ mặt đất lên, sức lực ngoài dự đoán của mọi người, “Đứng lên cho tôi nhìn chút! Có bị thương ở đâu ?”

      Vạn Uyển mở mắt, liền thấy mặt Diệp Dực tức giận.

      Đồng chí bên cạnh ngượng ngùng nhìn hai người này, “Lão Diệp, này phải là sợ đến choáng váng chứ! Nếu phải là mới vừa rồi cậu đoạt tay lái lại . . . . . .”

      “Cậu cũng câm miệng!” Vạn Uyển vẫn nhúc nhích, Diệp Dực có chút nóng nảy bất an, nếu phải mình đỡ, ấy sớm ngã rồi, cũng biết bị thương chỗ nào.

      Diệp Dực xách Vạn Uyển lên, Vạn Uyển bị kéo lê đến cột điện bên cạnh, miễn cưỡng chống đỡ mình, “Tôi sao”

      Diệp Dực nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển nhúc nhích, mở miệng muốn chuyện, Vạn Uyển dưới đèn đường, bị dọa đến mức run rẩy ngừng, nhưng biểu tình lúc cắn răng nghiến lợi chuyện với Diệp Dực, lại chút yếu ớt.

      khuya lắm rồi, đường còn bao nhiêu người đường, tài xế nhìn bên này chút, vừa có chảy máu lại khóc rống, bên cạnh còn là người của quân đội, đóng cửa lại lái xe .

      Hai người cứ như vậy đứng ở dưới đèn đường nhìn thẳng vào mắt, hồi lâu, Diệp Dực chợt xoay người bước .

      “Ai ai ai, ta phải đưa con nhà người ta đến bệnh viện chứ!! Cái cậu này làm sao lại. . . . . .” Đồng chí mới vừa rồi bị Diệp Dực quát đến bên cạnh kéo Diệp Dực.

      Diệp Dực thả chậm bước chân, thẳng lên chỗ ngồi tài xế, mắt lạnh nhìn Vạn Uyển được dìu đứng lên.

      “Gây chuyện mà chạy lấy người à! phụ lòng quân trang người sao! Cậu giả vờ mặc cậu, lão Ngưu tôi khinh thường!” Vừa liền ngồi xuống bên cạnh bắt đầu kiểm tra chân của Vạn Uyển.

      Lúc này Vạn Uyển hơi hồi hồn lại, ngã về phía sau lui hai bước, “Tôi sao, là tôi xông lọan ra đường trước. cần lo lắng.”

      cho hết lời, liền nghe Diệp Dực vào trong xe hừ lạnh tiếng, “Ừ, từ trước đến giờ đều có bản lĩnh.”

      Lão Ngưu nhìn sang Diệp Dực, lại nhìn Vạn Uyển chút, mê hoặc thôi, “Lão Diệp, các người biết nhau ?”

      Diệp Dực khởi động xe mất.
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27:


      “Hôm nay gặp quỷ, mới hơn nửa đêm nhận 7 ca rồi.”


      “Theo bảng trực ban cứ xuân đến là lại thế, bớt nghĩ . Chỉ cần đời trước có liên quan với bệnh viện đều là cánh gà nướng New Orleans.”


      “Làm bác sĩ khổ, làm bác sĩ gia đình còn khổ hơn!”


      Mấy bác sĩ y tá thừa dịp rảnh rỗi, tranh thủ thời gian ngồi ở trong phòng trực ban chuyện phiếm, đồng hồ chỉ 7 giờ sáng, nhưng ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực.


      Cửa đột nhiên bật mở, y tá trẻ ai oán than thở với người mặc áo lông to màu hồng phấn vừa vào, sau lưng đẩy đổ đống văn kiện.


      “Tiêu Diệp! ! ! ! Cậu chậm chút chết sao! chết sao! Cậu có thù oán với chúng tôi à, oan gia!”


      Y tá trẻ đau lòng quay lại nhặt đồ, bị người từ phía hung ác đánh xuống đầu nhưng cũng chỉ le lưỡi, “Lần sau như vậy nữa!” Chờ mấy người tức giận tản , Tiêu Diệp mới tiến tới rỉ tai với bạn, “Ôi, có đói bụng ?”


      Vừa dứt lời.


      đám y tá gật đầu mạnh.


      “Tôi mua chút thức ăn” xong đảo ánh mắt, nhanh trí ra vẻ đúng rồi “Sau đó. . . . . . Tôi còn muốn đưa điểm tâm cho bác sĩ Tiếu.”


      “Tiêu Diệp, cậu đúng là phụ tên của cậu rồi! Người thấy sắc quên bạn, người bình thường thầm mến cũng thành công!” Bạn thân ràng chịu được mà kêu rên.


      Vu Tiêu Diệp nhăn nhó xoa tay, “Nhưng thời gian này phải thời điểm ăn khuya! Hơn nữa, dường như bác sĩ Tiếu vài ngày nghỉ ngơi rồi. Mình theo giải phẫu mấy ngày với ấy, hoàn toàn có thể hiểu a! !”


      “Sao cậu ngu như vậy chứ! Cậu theo phẫu thuật phải là cũng có thời gian nghỉ ngơi sao?”


      “Sao mình nghe người khác đồn là bác sĩ Tiếu có người trong lòng rồi.”


      đám y tá trẻ che miệng cười trộm, các bác sĩ nhìn nhau cũng rất hiểu. Người tuổi trẻ bây giờ a ~


      , tôi ! !” Vu Tiêu Diệp gãi gãi đầu, khoác ra ngoài áo lông thêm hai cái áo khoác nữa, vội vã chạy ra bên ngoài.


      “Chờ chút! !” Vạn Uyển ngồi viết bệnh án ở trong góc, nghe từ đầu đến cuối, trước đó vẫn chưa từng nghe qua là Tiếu Tồn Chi có tình lãng mạn với nhóc, nhìn sơ người trong phòng chút, bảy tám phần thức ăn, mình ấy sao có thể xách được.


      “A, bác sĩ Vạn, chị cũng muốn sao?” Tiêu Diệp có chút kinh ngạc nhìn Vạn Uyển lúc này lại ở chỗ này, “ phải là ngày kia chị mới trực ban sao?”


      Vạn Uyển cúi đầu có chút lúng túng về phía trước, giọng có thể là hơn nhiều, “Tôi đúng lúc rãnh rỗi, tôi giúp xách đồ.” xong vẫn quên nhìn phản ứng của Tiêu Diệp, dù sao chuyện mình ở trong tổ thí nghiệm chịu chèn ép càng ít người biết càng tốt.


      Vu Tiêu Diệp thối tiền lẻ, nghe vậy, nhìn về phía ánh mắt của Vạn Uyển hoàn toàn có thay đổi, dáng vẻ ra vẻ rất tiếp nhận loại lý do kỳ lạ này, “Vậy sao? ra như vậy cũng tốt, nghỉ ngơi chút cũng tốt.”


      Vạn Uyển đột nhiên vui vẻ, có thể tìm được bạn tiểu bạch như vậy cũng là loại hạnh phúc.


      Nhiệt độ bên ngoài phải là ai cũng có thể chịu được, Vạn Uyển lớn lên ở Phương Nam, du học ở quốc gia nhiệt đới, gần như thể chống chọi được với cái lạnh. Mới vừa ra cửa, hắt hơi ba cái.


      Vu Tiêu Diệp nghiêng đầu nhìn cái, khuôn mặt mập mạp khẽ cau lại. “Nơi này cách cửa hàng 24h khá xa, nếu chị trở về .”


      “Tôi cũng ra rồi, vào trong lập tức dễ dàng ngã bệnh hơn.”


      ra em rất khỏe mạnh, chuyện như vậy rất bình thường.” Tiêu Diệp cười ha ha.


      Vạn Uyển nhìn bộ dạng ấy chỉ ngây ngốc cuốn tay áo, cảm thấy này đáng vô cùng, vì vậy vẻ mặt càng kiên định hơn, “Tôi giúp xách đồ!”


      “Ách. . . . . .” Tiêu Diệp do dự đưa ngón trỏ từ trong tay áo dầy ra, chỉ chỉ tay Vạn Uyển, “Cái này vẫn còn sưng đây này.”


      Vạn Uyển theo thói quen liền giấu tay ra sau lưng, vẻ mặt có chút nóng nảy. “Còn có ai thấy ?”


      Tiêu Diệp lắc đầu cái, vẻ mặt 囧囧 , “Lần trước là em thay thuốc cho chị, nhớ . . . . . . Sao?”


      Vạn Uyển cuốn tay áo lên chút xíu, có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tươi cười cùng hình trái tim tấm băng gạc to.


      Vu Tiêu Diệp tiến tới nhìn chút, vẻ mặt lập tức hớn hở, “Nhất định là em! Đây là em vẽ đấy.”


      Vạn Uyển che mặt, rốt cuộc tìm được là ai làm rồi.


      “Chị thích?” Tiêu Diệp xoa xoa tay, thận trọng hỏi, “Trước đó có vài người thích, em còn tưởng rằng chỉ rất ít người thôi, có khó coi như vậy sao?”


      Vạn Uyển nhớ tới trước đó ngang qua phòng tiêm thuốc mấy đứa đều chỉ vào hình vẽ tay khóc, bật cười hì hì, “Cũng có xấu như vậy.”


      Vu Tiêu Diệp xoắn ngón tay nhất thời cũng bật cười, “Em cho là khả năng vẽ vời tăng theo số tuổi, càng lớn càng đẹp hơn . có thiên phú đau lòng a!”


      Vạn Uyển nhìn lại mặt xấu xí lại bỉ ổi ở tay, “Tôi đây chắc vẫn cuốn băng thêm thời gian nữa, về sau để cho luyện tập!”


      “Em có thể thêm chút máu sắc ?” Tiêu Diệp có chút xấu hổ hỏi.


      Vạn Uyển gật đầu.


      Vạn Uyển quả là thở phào nhõm, Tiêu Diệp là vô cùng tự nhiên, tạo cảm giác dễ chịu, rất nhiều, gần như đạt tới cảnh giới càu nhàu.


      Mình lại là loại hình khó chịu, trừ ở trước mặt người quen đắc ý vênh váo, phách lối quá độ ra, quả cùng người mới vừa quen nhiều lời như vậy.


      Phía sau bệnh viện hai con phố mới có chỗ bán thức ăn, hai người vừa vừa , Vạn Uyển thử dò xét, muốn hỏi câu về tình của Tiếu Tồn Chi, Tiêu Diệp liền huyên thuyên gần như ra tất cả.


      “Trước đó có cơ hội hợp tác thực tập, đúng lúc y tá chúng em cũng tham gia, em bị phân đến khoa của ấy.”


      “Người đó rất tốt, cười rất tuấn tú, cái lần em bị ngã cầu thang ai phát ra, ngược lại ấy đưa em đến phòng phẫu thuật, cũng là ấy giúp em nối xương, chút cũng đau! !” xong cũng mạnh mẽ vẩy cánh tay ra, để chứng minh tính chân lời mình .


      “Các ấy. . . . . .” Vạn Uyển nghĩ tới cân nhắc dùng từ ra sao, “Các ấy còn trêu chọc là. . . . . .”


      Vu Tiêu Diệp cúi đầu, “Vâng, em thích bác sĩ Tiếu!” câu cực nhanh, vành tai và cổ phút chốc hồng lên.


      Vạn Uyển đột nhiên cảm thấy cổ tay hình như đau đớn, tự chủ nhìn về phía con đường giao thoa, chiếc xe cũng có.


      “Thích là tốt rồi! Phải nhớ ra với cậu ấy.” Cổ họng khô khàn đến mức thể ra lời, miễn cưỡng nặn ra mấy câu , ngay cả mình cũng biết là những gì.


      Vu Tiêu Diệp nhất thời sáng mắt lên, vẻ mặt nhìn Vạn Uyển quả nhiên là rất đỏ, “ ấy có người trong lòng sao?”


      Vạn Uyển nhớ lại đối thoại giữa hai người lần nào đó, sửng sốt hồi lâu, đẩy cửa kiếng cửa hàng ra trước, “Ừ, cậu ấy có người trong lòng.”

      ……………….

      “Wow, Diệp đoàn trưởng, sao vẫn còn ở đây! Cậu người liều mạng nha!”


      Diệp Dực nhìn chằm chằm vào Computer, gật đầu cái, “Thế nào?”


      “Tiểu Diệp, cậu nhìn cái này chút thế nào?” Tham mưu cầm số liệu tới, “Đây chính là lần thứ tư thay đổi rồi đó!” Giọng rất đắc ý, “Tôi cảm thấy tạm được, tự ý bảo các cậu nhóc về nghỉ ngơi.”


      Diệp Dực cầm tài liệu số liệu, nhanh chóng lật lần, cau mày, “Cái này cũng được! Đến giờ vẫn chưa hiểu được mục tiêu mà muốn đánh phá binh lực của đối phương hay sao?”


      Tham mưu đoạt lấy tài liệu nhìn sang chỗ Diệp Dực, sau đó nhìn bản phác thảo, thở dài, “Bên kia căn bản gục rồi, thấy bảo bận đến mức viết nổi câu hoàn chỉnh nữa rồi.”


      Ngón tay Diệp Dực vẫn tiếp tục bay múa bàn phím, vẻ mặt cứng ngắc, thỉnh thoảng dừng lại cũng lật xem tham số ít gặp ở bên cạnh, qua lâu mới mở miệng, “Theo như lệnh tôi mà xử lý.”


      Tham mưu rất là kích động, cầm bút ngồi bên cạnh, “Được! Xem xem trong óc tên nhóc nhà cậu có chứa cái gì.”


      “Xen kẽ tác chiến, mục đích quan trọng chính là cướp lấy mục tiêu quân quan trọng phía sau đối phương. Nếu như mục tiêu có bố trí binh lực của đối phương, dựa theo hành động tác chiến như vậy “Tập kích bất ngờ” cầu cùng yếu tố tương quan tiến hành chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, là có thể hạn chế tổn thương, mục đích chiến thuật đạt thành ngoài ý muốn. Cụ thể ở tư thế cả chiến dịch, tạo thành phòng tuyến chặn đường lui của địch, chia ra bao vây, đánh loạn toàn thể bố cục của đối thủ, áp dụng tiêu diệt cục diện có lợi của từng bộ phận. Nếu như mục tiêu có binh lực của đối phương, tạo thành bao vây chống địch, chia cắt đoạn đường lui kia. Nơi này cần phải lấy được những binh chủng khác, liên quan đến chiến lực hỗ trợ, tỷ như lửa đạn tầm xa, quân ủng hộ.” Diệp Dực mạch ý nghĩ của mình, nhưng có chút ảnh hưởng nào tới chuyện làm trong tay.


      “Này. . . . . . chúng ta chậm chút, lặp lại lần.” Tham mưu im lặng, ban đầu ta vẻ mặt nghiêm túc, bỗng lại nghỉ, khiến cho mạch suy nghĩ của ông rối loạn. Tên nhóc này, phải gần đây tâm tình của cậu ta được tốt sao? ! Sao hoàn toàn thấy ảnh hưởng nhỉ!


      “Cầm in, sau đó chỉnh cho phù hợp với tư liệu.” Diệp Dực rút USB ra.


      “Trễ như thế, đâu mà lấy! Sáng mai! Sáng mai xử lí đầu tiên!” Tham mưu chuyển cái ghế đến ngồi ở bên cạnh, “ ra , tôi còn có chuyện tìm cậu.”


      “Tôi biết”


      “Cái đó, lão Ngưu lần trước các người đụng người? Sau đó bỏ lại con người ta liền ?” Tham mưu có chút tin lắm, chuyện như vậy ai cũng có thể làm, duy chỉ có tên nhóc Diệp Dực này khả năng nhiều!


      Diệp Dực chợt dừng lại suy nghĩ, đóng bản ghi chép lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thức đêm mấy ngày liên tục cùng huấn luyện vượt mức làm cho có chút mệt mỏi, ràng dinh dưỡng đầy đủ nên mặt vàng ệch, quầng thâm ở mắt rất lớn, ngay cả quần rằn ri luôn phẳng phiu giờ cũng nhăm nhúm và vướng tàn thuốc.


      “Mấy giờ rồi?”


      “Nửa đêm rồi.”


      “Có thuốc ?”


      Tham mưu từ trong túi trước ngực lấy thuốc ra, lúc muốn đưa tới lại thu trở về, liếc nhìn ngăn kéo của ấy “ mình cậu ư?”


      “Hút xong” Diệp Dực nhắm hai mắt, cảm thấy sức lực tứ chi bị rút khô rồi, gần đây quả nhiên là quá mức chút.


      “Cậu lấy việc hút thuốc lá làm cơm ăn à!” Tham mưu chạy tới kéo ngăn kéo của ấy ra, quả nhiên hai cây thuốc còn.


      “Còn có đống đồ có lấy hết” Diệp Dực mở mắt ra, tay đặt ở trán, đèn pin của đội tuần tra dưới lầu chiếu cái sang bên này, thấy là đoàn trưởng của mình ngồi ở trước cửa sổ, vội vàng chào cái sau đó đội ngũ xếp hàng lần nữa mới bước nghiêm rời .


      Đồng chí tham mưu ném điếu thuốc về phía Diệp Dực, muốn lại thôi, “Bệnh viện bên kia. . . . . .” , lời còn chưa xong, liền nhìn thấy Diệp Dực mới vừa rồi còn mệt mỏi đến đỉnh điểm mở hai mắt ra, tia máu trong mắt cùng suy huyết kinh người, trong nháy mắt hô hấp cũng trở nên dồn dập.


      “Ai ai ai. . . . . .” Tham mưu ngờ tới ấy lại có phản ứng kiểu này, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết tiếp thế nào.


      ấy thế nào? Bác sĩ thế nào? Sao sớm cho tôi biết!” Diệp Dực cảm giác dòng nhiệt huyết của mình xông về đại não, giống như dưỡng khí trong phổi bị rút sạch.


      Đồng chí tham mưu cứ như vậy bị giật mình.


      “Cậu làm sao thế?”


      ấy thế nào rồi!” Diệp Dực có chút phiền não, cặp mắt đầy máu, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, giọng càng ngày càng , sức lực nắm lấy tay tham mưu cũng càng ngày càng yếu.


      “Diệp Dực! Diệp Dực! !” Tham mưu kêu to, căn bản kịp bắt lấy Diệp Dực ngã xuống đất.
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28:


      Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên lần thứ ba, Vạn Uyển chuyển người lại tiếp tục ngủ.


      Phỏng chừng qua rất lâu, Vạn Uyển mơ mơ hồ hồ di chuyển vào bên trong, mơ mơ hồ hồ đụng phải cái túi, mùi vị thuốc quen thuộc. Vạn Uyển giật mình cái liền tỉnh.


      Hôm nay toàn thể tổ viên đều bị mượn đến phòng kiểm tra sức khoẻ giúp tay, nếu so với bình thường giờ làm việc sớm hơn nửa giờ.


      Vạn Uyển gần như là dùng tốc độ gấp năm lần bình thường để hoàn thành công việc, cuối cùng khi nhìn mình trong gương biến thành bộ dạng tóc tai rối bời.


      “Sao bây giờ mới đến?” Trợ giảng nhìn Vạn Uyển cái, cau mày ghét bỏ mà quát lớn, “ phải hiểu là mình làm cái gì, có quan niệm thời gian sao?”


      Buổi sáng từ lúc Vạn Uyển bò dậy đến bây giờ là chưa có gì vào bụng, tiếp theo chen xe buýt, chạy như điên mạch đến bệnh viện, thiếu máu đến mức sắc mặt trắng bệch, trước mắt mảnh tối thui, lại dám biểu ra, chỉ có thể gượng chống đứng dựa vào góc tường.


      “Tôi giao công việc cho người khác làm, nghĩ như thế nào?” Chủ nhiệm khu thí nghiệm cũng đúng vào ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ được bệnh viện phân phối nên có cảm tình với trễ.


      Vạn Uyển tự biết mình trễ, câu cũng , cúi đầu nhìn sàn nhà.


      Cách đó xa bộ liên đội nào đó chỉnh tề bước đến, tới bên này đâu vào đấy, hôm nay đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, cùng nhau về phía hành lang vọng ra tiếng trách mắng. Đồng Niệm đứng ở hàng trước nhất của đội ngũ sớm nhìn thấy Vạn Uyển rồi, bộ dạng đáng thương so với lúc mình bị đoàn trường đại nhân mắng còn đáng thương hơn.


      “Bác sĩ Vạn!” Đồng Niệm lên tiếng, kéo dài tác phong giọng trẻ con của mình, “Các đồng chí! Nhìn xem ai này.”


      Vốn là hàng ngũ uy nghi đặc biệt nghiêm túc trong nháy mắt bị rối loạn,


      “Ôi trời ~ đây phải lần trước cùng đoàn ta. . . . . .”


      “Cái gì lần trước, chị dâu ta đó!”


      “Chào chị dâu!”


      Bác sĩ chủ nhiệm nhàng ho tiếng, chỉ vào Vạn Uyển, “Buổi chiều đến phòng làm việc của tôi.”


      Vạn Uyển mí mắt phải giật giật, kéo chủ nhiệm muốn , “Chủ nhiệm, bọn họ nhận lầm người.”


      Giọng lớn, nhưng người của cả hành lang đều có thể nghe.


      Đồng Niệm rất kinh ngạc nhìn về phía Vạn Uyển, vẻ mặt trong mắt từ kinh ngạc đến thất vọng, cuối cùng biến thành tức giận.


      “Đồng chí chủ nhiệm, chúng tôi quả nhận lầm người! này, tuyệt đối thể nào!” xong, lại thèm liếc nhìn Vạn Uyển hơn cái.


      Công việc của Vạn Uyển rất dễ, ghi chép thị lực các đối tượng. Khoảng cách người đến người , Vạn Uyển muốn chống đầu lát thôi, mới vừa gục xuống la lên tiếng đau đớn. Vết thương cổ tay còn chưa khỏe, mặc dù còn sưng lên như trước, nhưng vòng dấu xanh vẫn rất ràng. Vạn Uyển thuận tay vẽ giấy, tính cả cảm mạo nóng sốt trước đó, ngày thiên tai tuyết cùng ngoài ý muốn lần này, gần đây đúng là lắm tai nạn vô cùng. nhàng chuyển động cổ tay, vẫn là cảm giác căng và đau đó, Vạn Uyển có chút may mắn, hình như cả tuần lễ này đều uống thuốc có thành phần giảm đau an thần làm cho mình dễ chịu hơn rất nhiều.


      Thời gian Lý Mạc Nhất gọi điện thoại qua lần đầu, Vạn Uyển ngồi ở xe buýt, trong tai nghe đột nhiên nhạc, điện thoại di động rung rì rì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tên người màn hình điện thoại di động ngừng nhảy, cũng dám nhận. Chờ Lý Mạc Nhất hao phí kiên nhẫn xong rồi, Vạn Uyển lại còn nhã hứng nghe nhạc, đầy trong đầu đều là vẻ mặt ấy tức giận cùng gầm thét sau khi bị lừa gạt.


      Tin nhắn xóa, rồi lại xóa, trong lòng có vô số lời xin lỗi cũng như lời tám nhảm muốn với ấy, Vạn Uyển suy nghĩ chút, nhanh chóng đè xuống mấy ký tự, nhẫn tâm gửi .


      xin lỗi, Mạc Nhất.


      xin lỗi tôi lừa cậu.


      Vạn Uyển ngẩng đầu sau khi kiểm tra thị lực của chiến sĩ trẻ, nhanh chóng ghi lên bản khai. Điện thoại di động run cái, “Vạn Uyển, buổi trưa mua cơm giúp chúng tôi.”


      Trong hộp thư có hai thư, của Lý Mạc Nhất trả lời sau tin gửi chỉ mấy giây, “Vạn Uyển, trong chuyện này cậu cần tha thứ của tôi.”


      Vạn Uyển nhất thời cảm thấy mũi chua xót chịu nổi, thu dọn đồ đạc, ra dấu với bác sĩ bên cạnh rồi rời .


      Còn nửa giờ nữa mới đến thời gian bữa trưa, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, bộ phận bệnh viện quân đội chịu trách nhiệm vấn đề bữa trưa khá xa quân khu, phòng ăn bình thường cũng chật lắm nhưng giờ toàn người là người.


      Vạn Uyển mở cuốn sổ ra, tìm được món thích của mỗi người của trong tổ. Cầm xấp khay, tìm hàng tương đối dài, từ từ đợi. Trong đầu tràn đầy loạt quan hệ con người, cho dù nghĩ đến ai cũng thể tránh được nhìn thấy mặt Diệp Dực lạnh như băng, Vạn Uyển than thở có chút thất bại, bỏ quên sau lưng ánh mắt vô cùng lo lắng của người quen.


      “Đưa khay của cậu đây.”


      Vạn Uyển có nhìn ta, gật đầu cái, đưa qua, “Quẹo trái bên kia tự mình lấy đũa.”


      “Hừ” Giọng điệu khinh miệt từ trong miệng người nọ truyền đến.


      Vạn Uyển ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Tồn Chi bình tĩnh, “Tiếu. . . . . . Tiếu”


      “Người cậu cảm thấy xin lỗi còn có những ai?” Tiếu Tồn Chi tiếp theo lời của , nhưng cũng chuẩn bị giải vây cho , “Đau lòng đến mức biết gọi mình như thế nào à?”


      Khỏanh khắc Vạn Uyển nhìn thấy ta, căn bản là có nghĩ tới chuyện đau lòng cùng trốn chạy, chỉ toàn tâm toàn ý cảm thấy, có cậu ấy ở đây, nhất định được dựa vào. Chợt nghe sắc bén trong lời của Tiếu Tồn Chi, “Tại sao ai cũng nhằm vào mình?”


      Tiếu Tồn Chi cười nhạo tiếng, kéo Vạn Uyển ra khỏi hàng, kéo thẳng đến bồn hoa bên ngoài phòng ăn, “Trong mấy người này bao gồm những ai? Là cậu bị lừa gạt lợi dụng nhiều lần, còn có ai muốn mà dám?”


      Cho tới bây giờ tính khí Tiếu Tồn Chi đều tốt ít tức giận, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.


      Câu hỏi của cậu ta sắc bén mà thẳng thắn, ra từ trước tới nay bối rối của mình phải là dũng khí đối với tình hoặc là lựa chọn đối với tương lai, mà chỉ là ngay trước mặt bạn của mình, có thể trước mọi người dắt người thuộc về hay .


      Vạn Uyển cảm giác mình gần như mất cảnh giới, ngồi chồm hổm xuống chút xíu, “Mình sao có thể hạ lưu như vậy?”


      Tiếu Tồn Chi đến cuối vẫn nhẫn tâm thấy như vậy, mắt nhìn xuống Vạn Uyển ngồi chồm hổm, đúng lúc nhìn thấy cần cổ lưu lại vết sẹo dài bởi vì tuyết lở, thịt mới màu hồng, uốn cong tràn đến bên tai .


      Tiếu Tồn Chi đứng ở trước mặt Vạn Uyển, ngăn trở tầm mắt của người ngang qua, đưa lưng về phía ánh mặt trời, cả khuôn mặt hoàn toàn nhìn thấy , chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy má lúm đồng tiền nở rộ gò má của ta.


      “Vạn Uyển, mình cho cậu cơ hội cuối cùng.”


      “Sau đó, cậu muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.”


      Thành phố S khu nội trú quân y viện X, tầng27. phải là bệnh nhân quan trọng hoặc bệnh trạng đặc biệt được vào ở. Văn bản quy định điều lệnh ràng, gần như nhân viên ở mỗi viện đều biết.


      Vạn Uyển đứng ở cửa thang máy tầng 27, trước mặt Tiếu Tồn Chi mặc áo khoác trắng, để tay ở trong túi to. Hít sâu hơi, sải bước tới phòng điều chế thuốc.


      Vạn Uyển miễn cưỡng đuổi theo cậu ta, nhưng lúc vào phòng điều chế thuốc lại bị ngăn lại.


      “Cậu chờ ở bên ngoài.” Tiếu Tồn Chi nhanh chóng , sau khi đóng cửa lại, bên trong truyền đến tiếng cãi vả hơi . Vu Tiêu Diệp chạy ra, phồng má, vẻ mặt tức giận.


      Vạn Uyển muốn gọi ấy lại, tiếc rằng ấy chạy trốn quá nhanh, mình cũng bị Tiếu Tồn Chi bắt được.


      thấy cậu lên khoa tiêm chích, cũng biết nội tình của cậu như thế nào, chai thuốc hạ sốt này, phòng 27, giao cho cậu.” xong, đẩy thẳng cửa phòng khoa bên cạnh khẩn cấp chạy ra cửa xuống lầu.


      Vạn Uyển còn chưa định thần, nhìn sang cách điều chế túi thuốc, là dạng bệnh nhân viêm phổi sốt cao gì mà thời gian dài như vậy lùi?


      tới đây làm gì?” Đồng Niệm tức giận lên trước, đoạt lấy đồ trong tay Vạn Uyển, giơ cao khỏi đầu.


      Đồng Niệm mặc dù là tên công tử bột, nhưng dáng người cũng hề . Vạn Uyển nhón chân lên, muốn cướp lại nhưng hoàn toàn phí công, “Đồng Niệm, mau trả lại cho tôi!”


      Đồng Niệm liếc mắt nhìn nhãn túi thuốc, đẩy Vạn Uyển ra, “ cần giả quan tâm.”


      Vạn Uyển nghe hiểu ta gì, chỉ lòng nghĩ tới thuốc, “Tôi vào tiêm thuốc.”


      “Thôi ! xuất lần nữa, Đồng Niệm tôi phục mệnh mà trực tiếp ném xuống dưới.” Đồng Niệm lui về phía sau bước, vẫn để cho Vạn Uyển đến gần.


      “Tình huống lúc ấy cũng phải là thấy, tôi như vậy là có nguyên nhân.” Vạn Uyển lần đầu tiên nhanh chóng thay đổi tư tưởng cùng cảm tình mặt, hoàn toàn còn tinh lực dây dưa cùng Đồng Niệm toàn cơ bắp, “ đưa thuốc cho tôi, hôm nào rảnh tôi nhất định với , nhưng phải hôm nay.”


      Đồng Niệm vượt qua góc cũng phải người bình thường có thể so sánh, “Tôi quản !”


      “Đồng Niệm!” Giọng trong trẻo lạnh lùng từ phía sau hai người truyền đến, giọng nam trung vẫn luôn có từ tính giờ thêm chút khàn khàn cùng khô hanh.


      Đồng Niệm hừ tiếng với Vạn Uyển, chuyển thân chào cái, lúc qua vẫn quên đụng cái, Vạn Uyển chịu đựng huých mang theo oán khí của Đồng Niệm, lảo đảo cái lại muốn ngã lên tường.


      Sau lưng lực mạnh mẽ cố gắng kéo mình về phía sau, nhưng đến nửa đường liền buông lỏng tay ra, Vạn Uyển nhắm mắt lại đụng lên thân thể bền chắc. Người nọ rên lên tiếng, dường như đau vô cùng.


      “Ai ai ai, đoàn trưởng! ! Thân thể của . . . . . .” Đồng Niệm vẫn còn kêu la, cửa thang máy liền bị mở ra, Vương Nghĩa Dương tham mưu mới vừa lên lầu chuẩn bị thăm bệnh đến.


      Vạn Uyển mở mắt, thấy phải Diệp Dực quân trang màu xanh biếc cùng khuôn mặt tuấn tuấn tú của trong trí nhớ, lúc này mặc quần áo bệnh nhân, hai gò má gầy đến độ lõm xuống, râu ria ràng rất lâu chưa cạo, mắt quầng thâm đen dọa người. Vạn Uyển suy nghĩ muốn di chuyển, lại bị Diệp Dực ôm chặt. Vạn Uyển cũng giãy giụa nữa, khép hai cánh tay lại ôm chặt lấy hai vai của .


      “Làm sao lại ốm?”


      Giọng của Diệp Dực mang theo nụ cười, “Bệnh vặt thôi, bọn họ thích chuyện bé xé ra to.”


      Vạn Uyển quơ quơ túi thuốc trong tay, “ phòng 27, viêm phổi, sốt cao kéo dài lùi.”


      Diệp Dực gật đầu, ôm Vạn Uyển ừ tiếng.


      Vạn Uyển tìm được đề tài, buồn bã bị ôm, trong lòng ngũ vị tạp trần, khổ sở cùng ghen tuông tràn đến khóe miệng.


      “Vạn Uyển” Diệp Dực giọng gọi .


      “Gì?” Vạn Uyển có chút khẩn trương với lời kế tiếp của .


      hơi chóang váng, có thể mới vừa rồi bị cảm lạnh.” Diệp Dực câu đứt quãng, có chút gì giống đứa bé làm nũng.


      “Mau đến phòng bệnh, em tiêm cho .” Vạn Uyển câu gấp gáp bất an, đặc biệt lại dễ lừa gạt trẻ con.


      Vạn Uyển lâu có tiêm tĩnh mạch, tay cầm kim tiêm hơi run, cho đến lúc đè cổ tay phải của Diệp Dực bị lòng bàn tay người khác khép lại, châm hồi huyết.


      nằm, ngồi, trải qua gây gổ, giận dỗi, trở mặt.


      có đụng bị thương?” Diệp Dực phá vỡ yên tĩnh trước tiên, giọng thong thả bình tĩnh.


      Vạn Uyển kéo tay áo xuống, che kín máu ứ đọng, “Dĩ nhiên.”


      Diệp Dực dựa vào gối đầu, nhắm mắt lại, qua lâu, thậm chí khiến cho Vạn Uyển cảm thấy ngủ rồi, nhàng di chuyển cái ghế chuẩn bị để cho ngủ ngon giấc tay lại bị kéo vào chăn, Diệp Dực chợt mở mắt, nhìn vào mắt của Vạn Uyển kiên định mười phần, “Vạn Uyển, bây giờ dám chưa?”


      Nước mắt của Vạn Uyển nhất thời tràn đầy hốc mắt, vừa định mở miệng, cửa phòng liền bị đẩy ra.


      Lý Mạc Nhất mặc váy màu xanh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm bao lớn bao đồ, mặt mũi hoảng sợ mà dám tin.


      Diệp, em sao?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :