1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được ông xã sĩ quan - Mặc Hạp Thiển trà (57 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      phiên ngoại 2: Lễ độc thân

      Phiên ngoại về Diệp gia có con sắp trưởng thành

      Diệp Dực vừa mở cửa nhà ra liền thấy vợ ngồi khoanh tròn ghế sa lon, vẻ mặt khổ sở vì bị ép, nhìn người bạn Diệp Nhuận ôm quả cầu ở bên cạnh lăn lộn chơi đùa.

      “Sao thế?” Diệp Dực cởi áo khoác quân trang xuống, đổi dép, vòng tay qua nách Vạn Uyển ôm lên.

      Vạn Uyển nhìn về phía cửa chính, vẻ mặt nghiêm túc, “Em cảm thấy gả cho chính là sai lầm!”

      Diệp Dực nhíu mày, mặc dù sớm quen với suy nghĩ đầy lộn xộn luôn xuất bất ngờ của Vạn Uyển, nhưng lời như vậy vẫn là lần đầu tiên được nghe, “Nguyên nhân.”

      Vạn Uyển từ trong ngực nhảy dựng lên, chỉ vào người bạn Diệp Nhuận, từ lúc ba vào cửa hai mắt tỏa ánh sáng mãnh liệt bò về phía bên này, “Nó! Hôm nay phản bội em, tìm nương tựa!”

      Diệp Dực suy nghĩ chút, khom lưng ôm Diệp Nhuận lên, mặc dù động tác quá là thuần thục, nhưng cũng có chút dịu dàng.

      “Em bỏ ra tiếng để dạy nó gọi mẹ, phát rất chính xác, hoàn mỹ tỳ vết.” Vạn Uyển vô cùng đau đớn ngã salon, nhìn bản chính và bản sao lớn của Diệp gia.

      Diệp Dực nhíu mày, “Sau đó?”

      Vạn Uyển đưa tay ném miếng đồ chơi bằng xốp qua, hoàn toàn chú ý trong ngực Diệp Dực còn có người bạn . “ cuộc điện thoại của phá tan nỗ lực của em cách dễ dàng.”

      Diệp Dực nhìn sang bên cạnh khẽ cười, người bạn Diệp Nhuận cũng vô cùng phối hợp, hai tay ôm chặt cổ của ba, bình tĩnh nhìn mẹ phát điên, phun nước bọt, lớn tiếng mà ràng kêu tiếng, “Ba Ba! Ôm!”

      Vạn Uyển phát điên lao về phía họ.

      Diệp Dực tay nâng Diệp Nhuận lên, tay khác mở rộng, khiến Vạn Uyển đúng lúc có thể nhào vào lồng ngực mình. Vạn Uyển nằm ở trong ngực hung dữ mà nhìn Diệp Nhuận vẫn dõng dạc , “Ba, ôm ~”

      Diệp Dực cảm giác huyệt thái dương mình đập thình thịch, xem ra tìm được mấu chốt.

      “Vạn Uyển, con gọi em là mẹ .”

      “Vậy cũng còn kịp rồi! Con của người ta lần đầu gọi ba hoặc mẹ, tên nhóc này giỏi rồi! với em chính là ba và ôm!” Vạn Uyển vẫn giữ ý đồ muốn tóm lấy Diệp Nhuận lơ lửng trung, tiếc rằng Diệp Dực vẫn buông tay.

      Diệp Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn trắng noãn của Vạn Uyển bởi vì kích động mà đỏ ửng, ánh mắt trong suốt lúc này càng thêm ẩm ướt nhộn nhạo, nhất thời có kiên nhẫn, quay đầu về phía con trai trong tay ra lệnh, “Gọi mẹ.”

      Diệp Nhuận sợ run cả người, bọt nước miếng cũng phun, ngoan ngoãn mở miệng, “Mẹ. . . . . . Mẹ!”

      Vạn Uyển kích động lệ nóng viền mi, quả nhiên là mình sinh!

      Diệp Dực nhức đầu đứng dậy thả Diệp Nhuận vào nệm trẻ em, xoay người lại ôm Vạn Uyển lên đùi mình, “Vạn Uyển, tới đây.” Vừa vừa chỉ chỉ mặt của mình.

      Vạn Uyển sớm cảm thấy chồng mình oai phong rồi, hôm nay như vậy, càng cảm thấy ngưỡng mộ, nhàng hôn lên khóe môi cái, “Ông xã, đẹp trai!”

      Diệp Dực chính là muốn kết quả này, bế ngang Vạn Uyển chuẩn bị vào phòng ngủ.

      Người bạn Diệp Nhuận nhìn ba mẹ càng lúc càng cách xa mình nổi giận, “Ba, mẹ! Con!”

      “Ai nha! Diệp Nhuận lại biết chữ rồi !” Vạn Uyển vốn bị Diệp Dực hôn đến choáng váng, tiếng như vậy làm cho cực kỳ vui mừng, hai tay đẩy ra, trực tiếp nhảy xuống.

      Diệp Dực nhìn đầy sức sống mà chạy về hướng con trai, đột nhiên cảm thấy quyết định mới vừa rồi chính là sai lầm!

      “Có vào phòng ngủ hay !”

      vào!” Vạn Uyển ôm con trai cười a a, “Quên cho biết, hôm nay lễ độc thân! Em muốn con chúng ta vừa sinh ra trải qua ngày lễ này!”

      phiên ngoại Vạn Uyển mang thai.


      Ngay cả Diệp Dực là người cẩn thận như vậy mà cũng có phát , Vạn đại ngốc càng biết.


      Cho đến khi lính mới bác sĩ Vạn khám bệnh ngửi được tô mì thịt bò to mà thân nhân bệnh nhân mang tới, cổ họng chua xót rồi phun đầy bàn truyền nước biển mới, bị Tiếu Tồn Chi vừa vặn qua vội kéo tới giữ lấy rồi bắt mạch.


      “Mình có ăn trộm kem trong tủ lạnh, theo lý mà mắc bệnh bao tử đâu!” Phản ứng đầu tiên của Vạn Uyển là nghĩ đến tình cảnh tối ngày hôm qua người nào đó niêm phong tủ lạnh, buông tay bày tỏ vô tội.


      Tiếu Tồn Chi nhíu mày cái, nhìn về phía ánh mắt của Vạn Uyển bất đắc dĩ đến tuyệt vọng, “Vạn Uyển, mình cảm thấy cậu đúng là hết thuốc chữa.”


      Vạn Uyển liếc mắt, đối với đánh giá của ấy chẳng thèm ngó tới, “Cậu mới hết thuốc chữa, cả nhà cậu cũng hết thuốc chữa.” xong cũng thu dọn dụng cụ khám bệnh của mình, nắm áo khoác trắng lên lầu.


      Tiếu Tồn Chi nhìn vợ của mình khéo léo chích cho bệnh nhân, đột nhiên cảm thấy chuyện may mắn như thế đúng là kỳ diệu, có bà xã tỉnh tâm là chuyện tích đức cỡ nào.


      Thuận tay gọi cú điện thoại cho Lý Mạc Nhất, thẳng vào vấn đề, “ mới vừa xem qua, là hỉ mạch, có lẽ là hơn tháng.”


      Mạc Nhất hét lên tiếng, cúp điện thoại, thuận tay bấm cho Lộ Ninh, bên đầu điện thoại kia là thiếu niên Vương Mạo Mạo nghe điện thoại, “Mẹ nuôi ~ mẹ con đắp mặt nạ, có chuyện gì với con.”


      “Mạo Mạo, với mẹ con mẹ nuôi hai mang thai rồi.”


      Mạo Mạo ai tiếng, cúp điện thoại, chán ngán mà tiến tới trước mặt Lộ Ninh, “Mẹ, mẹ nuôi hai có em bé.”


      Lộ Ninh cười nhạo tiếng, vớt điện thoại di động lên bấm điện thoại của ông xã, “Vương Nghĩa Dương, nối điện thoại cho đoàn 108, đoàn trưởng phu nhân có tin vui.”


      phút đồng hồ sau, điện thoại phòng đoàn trưởng đoàn 108 vang lên, Đồng Niệm liếc mắt nhìn đoàn trưởng đại nhân vùi đầu tính toán tỷ số quân diễn thương vong, yên lặng tiếp nhận điện thoại, ba giây sau hóa đá.


      Diệp Dực nghe bên kia lúc mà có động tĩnh gì, kỳ quái mà ngẩng đầu lên, “Thế nào?”


      Đồng Niệm hốc mắt đỏ, chuyện này tốt, tiểu đoàn trưởng chọn thời gian tốt, mùa đông năm nay huấn luyện dã ngọai khẳng định cực kỳ hạnh phúc.


      “Đoàn trưởng, tôi trả lại cho ngài nhũ danh đứa mà ngài viết xong trước đó, bây giờ có thể dùng.”


      Năm phút sau.


      Nhà để xe đoàn 108 lái ra chiếc Jeep, lái ra ngoài bằng tốc độ kinh người.


      Vạn Uyển nhận được điện thoại Diệp đoàn trưởng ở dưới lầu bệnh viện cảm thấy có gì đó đúng, tối ngày hôm qua bởi vì có giặt vớ mà phạt đứng tư thế quân đội, hôm nay lại muốn thế nào đây!


      Diệp Dực sắc mặt rất thối, Vạn Uyển cách rất xa cũng có thể quan sát được tâm tình của có chút kỳ lạ, thể tức giận, nhưng mà cũng được tốt.


      “Đồng chí thủ trưởng, tới buổi trưa hôm nay em cũng có đụng vào kem.” Vạn Uyển tiến lên trước ở trong ngực Diệp Dực xoa hai cái lấy lòng .


      Theo như bình thường, trước khi đến gần Diệp Dực kéo ra xa, hôm nay lại khác thường có lấy lý do chú ý tác phong quân nhân cho Vạn Uyển hồ đồ.


      “Vạn Uyển, con trai gọi là Thương Thương ” Diệp Dực ôm Vạn Uyển vào trong góc, do dự lúc mới ra.


      Vạn Uyển kể từ sau khi kết hôn cùng Diệp Dực lối suy nghĩ cũng nhanh nhẹn hơn, kết hợp với hành động kỳ lạ vừa rồi của Tiếu Tồn Chi và tại mặt Diệp Dực thối, lén lén lút lút đưa tay bắt mạch cho mình, họat mạch. Ấn xuống lưu lợi, tròn tròn như ấn viên bi. Nhất thời mình cũng vui vẻ, “Em cảm thấy gọi Xú Xú hay!”


      Diệp Dực sửng sốt chút, vốn là muốn mở miệng phản đối, liếc mắt nhìn bụng Vạn Uyển, đành tự giác ngậm miệng lại, “Có. . . . . . Có thể”


      Vạn Uyển càng vui vẻ hơn, “Về sau vớ em chất đống cho về nhà giặt”


      Diệp Dực hít sâu hơi, “Đặt ở trong giỏ xách”


      “Quả cam phải lột sạch em mới ăn!”


      “Được”


      ăn cá, uống canh cá”


      “Trừ mùi tanh phải ăn”


      “Hử? !”


      Diệp Dực: “. . . . . . . . . . . . Được”


      Vạn Uyển cứ như vậy thoải mái vượt qua ngày lạ thường. Tần số Diệp Dực về nhà ràng tăng lên, Vạn Uyển mỗi lần từ bệnh viện trở về đều có thể nhìn thấy người nào đó mặc tạp dề ở trong phòng bếp tiến hành chiến đấu từng binh sĩ, hơn nữa nghiêm túc cấm chỉ vô luận địch quân có sách lược hợp tác.


      Lần thứ tư Diệp Dực từ phòng bếp bưng món ăn trong tay qua phòng khách cũng chịu được bộ dạng Vạn Uyển chỉ mặc cái áo mỏng nằm sấp ghế sa lon xem ti vi, “Vạn Uyển!”


      Vạn Uyển xem tiết mục giải trí, cười đến rơi nước mắt, ha ha ha ha mà lắc lắc thân thể quay đầu, “Làm gì!”


      Diệp Dực đột nhiên nhớ tới hôm nay nấu canh cá, khiển trách chuẩn bị xong từ bờ môi thu về, “Bên tay trái góc 60° có cái áo bông, mặc thêm.”


      Vạn Uyển bĩu môi, máy sưởi ấm trong phòng đủ nóng rồi, mặc cái nữa chẳng phải là nóng chết người sao, lập tức lấy danh hiệu Tiểu Tổ Tông phản kháng, “Con trai của ngại nóng, nhiều lần kháng nghị rồi, thân là cha mẹ người ta điểm này cầu hay là phải thỏa mãn!”


      Diệp Dực nhíu mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười liếc mắt nhìn bụng Vạn Uyển, “Vậy được, mặc áo bông tối nay phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp.”


      Vạn Uyển gật gù đắc ý suy nghĩ chút, dường như hôm nay có chuyện gì có thể khiến cho Diệp Dực chiếm được tiện nghi, vì vậy vô cùng phối hợp gật đầu, “ thành vấn đề! cái gì, em làm cái đó!”


      Diệp Dực quay đầu đem món ăn trong tay đặt vào phòng ăn sau đó thuận tay mở tấm sưởi ấm trong phòng ăn ra, Vạn Uyển đắc ý , dứt khoát chân lạch cạch vào phòng ăn, “Ông xã, chúng ta ăn cơm thôi!”


      Diệp Dực cười cực kỳ dịu dàng, “Ừ, canh cá trích củ cải, hôm nay trừ phi uống thấy đáy, cũng đừng ra khỏi phòng bếp.”


      Vạn Uyển: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

      phiên ngoại Nguyên Đán:


      Rạng sáng bốn giờ 15 phút, phân đội đặc chủng ở địa điểm rừng rậm nhiệt đới núp vào vị trí, lên hình chữ A chậm chạp tới.


      “Thử , A1 bình thường”


      “A2 bình thường”


      “Bình thường”


      “Bình thường”


      “Lý Thi, hướng 3 giờ của tổ cánh trái các người có góc chết, phái người qua.” Trong rừng Mưa cây cối quá rậm rạp, tiếng trong radio đều mang theo thanh sột soạt.


      “Nhận được” Lý Thi giơ tay lên làm hai động tác, đội viên phía sau liền hướng địa điểm chỉ định áp sát.


      “Lại đội trưởng, nhiệm vụ lần này của tôi nghe là có em bộ đội cứu viện?” Trong băng tần có thanh vui sướng phá vỡ yên tĩnh, “Làm thế nào mà nhiều ngày như vậy cũng tới!”


      Tả Diệc kiểm tra tình huống sinh thái bốn phía, chỉ thị ngay tại chỗ mai phục, “Ừ? Khả năng bị cá sấu ăn?” Ngồi vào chỗ sau của mình, giọng cũng nhõm ít.


      “Nhiệm vụ lần này của tôi phải tiêu diệt đám phần tử đánh bom kinh khủng sao? Muốn cứu viện gì chứ”


      Tả Diệc nhíu mày, vừa thông qua Ống Nhòm tia hồng ngoại cảm ứng nhiệt dò xét vừa trả lời: “Trong tay cậu cột dụng cụ định vị quân dụng kiểu mới muốn làm khảo nghiệm cùng sửa chữa.”


      “CAO, mỗi lần chúng ta đều là đối tượng thí nghiệm.”


      Tả Diệc tiếp tục bổ sung chút hoang mang, “Mục tiêu là nhóm người buôn lậu vượt biên có tổ chức có huấn luyện, lần này mang theo lượng bom cũng kinh người, còn mang nguồn phóng xạ.”


      “Loại chuyện đó giao cho thiếu gia, chính xác cho bọn nổ ngược lên trời, ngay cả bà nội cũng nhận ra” mọi người trêu ghẹo mà


      “Lý Thi, lên tiếng.” Tả Diệc chuyển kênh.


      “Súng Bắn Tỉa vào vị trí” Tiếng của Lý Thi ở trong băng tần rất dễ phân biệt, thuần hậu mà trầm thấp, làm cho người ta lấy cảm giác an toàn mạnh mẽ và tin tưởng.


      “Ai, tôi trợ lý à, cậu lại thể có chút cảm giác hài hước sao? cầu cậu lên tiếng lại có chút ý nghĩa nha! Bọn lão tử cũng mấy ngày ngủ rồi.”

      Tả Diệc bật cười “Cậu muốn Lý Thi chọc cho cậu cười chết à, cậu cẩn thận cậu ấy trực tiếp cho cậu dao ghim vào hầu kết, cái chết thoải mái gọn gàng.”


      phải phía cho trợ lý sánh đôi với bà xã sao?” đội viên ở trong băng tần cười đặc biệt phóng khoáng, “May mắn nha!”


      “Đội trưởng, đội ngũ hướng đến gần bia 403 biên giới, so thời gian dự tính đến sớm 29 phút.” Lý Thi mở lời.


      “Tất cả tổ chia ra, điểm G điểm F lẻn vào phía sau địch, đến lúc đó xiết chặt vòng vây.” Tả Diệc kéo bản đồ định vị vệ tinh ra, “Ở trước mặt lùm cây mai phục đó, nghĩ hết biện pháp áp sát, chia ra bao vây, dùng vũ khí lạnh giải quyết , hai tổ bắn tỉa A và B vào vị trí bảo vệ” , vừa dứt lời, tất cả tổ đều tản ra đâu vào đấy, Tả Diệc suy nghĩ chút, mở radio từng binh sĩ ra, tìm được băng tần của Lý Thi, “Biết mức độ hỏa lực của bom, được bứt dây động rừng.” {Vũ khí lạnh = phải súng đạn – vũ khí nóng}


      “Nhận được” Lý Thi đáp lời, mang theo tổ viên của mình lặng lẽ chạy đến phía sau địch, dụng cụ định vị cổ tay trong lúc đó cũng nhảy lên cái, Lý Thi đâu còn có tâm tư quản đến những thứ đồ này, đòan quân địch vượt qua thoải mái, cảm giác bất an mơ hồ thăng lên trong lòng.


      Lý Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn phương hướng mới vừa tới, Tả Diệc ở đó mà, trước khi xuất phát cậu ấy đem quyền chỉ huy tác chiến lần này giao lại, Lý Thi muốn hỏi tại sao, giống như người đàn ông như Tả Diệc, biết tầm quan trọng mỗi phút mỗi giây ở chiến trường, gần đây đúng là thích hợp làm nhiệm vụ.


      “Đội trưởng, cầu đến gần.” Lý Thi sắp xếp lại suy nghĩ lúc, bình tĩnh ,


      Tiếng xào xạc bên kia băng tần so với mới vừa rồi càng sâu, Lý Thi ngoắc ngoắc tay, đội viên theo tới, “Chuyện gì xảy ra?”


      Đội viên nhanh chóng điều khiển băng tần, lắc đầu cái, “ rơi vào phạm vi nhiễu sóng.”


      “Chậc” Lý Thi cầm lên dụng cụ sẵn đó tiếp tục quan sát người bên kia.”Viết thành chữ, dùng mã hóa nén lại truyền qua”


      phát”


      “Tổ trưởng, bao vây bất thường.”


      Lý Thi nhướng mày, vừa muốn gì đó, băng tần bên kia liền truyền đến tạp bén nhọn, chỉ có thể loáng thoáng nghe được Tả Diệc ra lệnh đơn giản, “Rút lui”


      Trong nháy mắt, tiếng súng chợt nổi lên, vị trí mới vừa rồi Lý Thi bọn họ đến bị băng đạn quét ngang lần, đội viên theo bên cạnh Lý Thi co rụt cổ lại, “Ai nha, may là chúng ta chạy trốn nhanh.”


      Lý Thi vừa chạy đại não vừa xoay tròn nhanh, nguyên kế hoạch toàn bộ bị đánh loạn, thế nhưng có chú ý tới chiêu thức này, “Liên lạc được với đội trưởng chưa?”


      Đối phương lắc đầu, “Bọn họ cài đặt nhiễu sóng, toàn bộ tê liệt.”


      Ba người tìm cái nơi kín đáo ngồi xổm xuống, Lý Thi mở bản đồ ra, bắt đầu tập trung tinh thần vạch kế hoạch, căn bản có chú ý tới điểm đỏ cổ tay toát ra càng lúc càng nhanh, cho đến khi đội viên chỉ chỉ dụng cụ định vị tay , “Tổ trưởng, cái đồ vật này là muốn làm gì vậy?”


      “Dụng cụ định vị hai hướng quân đội ” Bắp thịt toàn thân Lý Thi băng lên, xông vào khoảng cách mai phục, “Chuẩn bị chiến đấu.”


      Điểm đỏ càng nhảy càng nhanh, cuối cùng trực tiếp liền sáng luôn, Lý Thi ngừng thở, tập trung tinh thần.


      Hướng mười giờ có tiếng động, Lý Thi nhanh chóng lắp ống giảm thanh, hướng về phía hướng kia bắn tỉa, quả nhiên có động tĩnh, đồng đội nhìn Lý Thi cái lời nào.


      “Tôi các người là muốn làm gì!” Giọng nữ lanh lảnh truyền tới, nương theo ném mũ sắt qua, “Có biết em bộ đội là có hàm nghĩa gì hay hả, khốn kiếp!”


      Hai tổ viên giương mắt mà nhìn đột nhiên từ phía sau cây xông tới, mặc bộ rằn ri, cũng thoa khắp vệt sáng mặt giống như mình, tóc dài vòng ở phía sau, tức giận đằng đằng nhìn bên này, “Tổ trưởng, tình huống này thế nào?”


      Lý Thi cũng có chút hiểu trạng huống này, em bộ đội trợ giúp lại đưa này tới đây? Nhưng mà vẫn lộ vẻ gì, “Tình huống nơi này có biến, theo sát chúng tôi.”


      “Diệp Ngôn, Trung Úy trung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp, thượng cấp sai khiến. . . . . .”


      “Bí mật” Lý Thi cắt đứt lời của .


      Bốn người nhanh chóng tìm được hầm trú gần nhất.


      Quả nhiên chẳng được bao lâu, có mấy người qua phương hướng này, Diệp Ngôn lần đầu tiên tham gia thực chiến, tránh được kinh hồn bạt vía, tiếng hít thở cũng lớn ít, Lý Thi nhìn cái, hướng đầu thả cây cỏ máy bay.


      Lý Thi đếm bước chân của người tới, sau lưng cong lên, giống như hổ châu Mỹ chỉ vận sức chờ phát động, từ trong bụi cây ra, người đến dao đến, dao găm đâm vào chính xác, trực tiếp xuyên qua trái tim, máu nóng lên dạng suối phun tuôn ra ngoài, vẩy đến mặt Diệp Ngôn, thân thể con người còn chút dấu hiệu giãy giụa, ánh mắt từ hoảng sợ ban sơ đến ảm đạm ánh sáng.


      Hai đội viên khác cũng rút lưỡi lê trong ủng quân nhân, lưỡi sắc sảo, máu nóng dọc theo cái rãnh dao chảy xuống.


      Lý Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Ngôn, nghĩ tới còn có phải chăm sóc, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy trong giây lát yên lặng rút ra dây thừng trong túi đeo lưng nhanh chóng bao lấy cổ của người, lực cánh tay của Diệp Ngôn đủ, chỉ đành phải tay nhéo ở nơi cổ họng của kẻ địch, cuộn sợi dây lượn quanh cây khô hai vòng sau đó quẳng lên qua nhánh cây to, tay phải nắm sợi dây căng, lại dùng lực trong nháy mắt người liền bị kéo, ngọ ngoạy mấy cái liền im hơi lặng tiếng mà treo ở giữa trung.


      Diệp Ngôn làm xong người nọ, ngẩng đầu mới phát ba người đàn ông đều nhìn mình, hai sợ ngây người, lạnh nhạt, “Nhìn cái gì vậy, chưa có xem qua cọp mẹ à!”


      Tiếng vang quen thuộc, Lý Thi thầm kêu tốt, kéo Diệp Ngôn qua ngã nhào lên đất, trong nháy mắt bụi đất tung bay, Diệp Ngôn hít mạnh hơi, trong miệng tất cả đều là bùn.


      Lý Thi nhanh chóng nhảy bắn lên, tay đem chiến đao, lưỡi hướng ra phía ngoài nghiêng qua đâm vào trong cổ của đối phương, dừng lại lát chợt nhổ ra bên ngoài, chỉ có thể nghe được thanh động mạch đứt gãy, tiếp theo là xì tiếng máu phun ra.

      “Tôi này, có thể cần luôn dùng cách này .” Diệp Ngôn tiện tay lau hai vết máu mặt, mùi máu tươi tràn vào lỗ mũi, oán giận, đột nhiên ngừng miệng.


      “Thế nào?” Lý Thi hỏi.


      “Đừng động, ngàn vạn đừng động!” Diệp Ngôn bò dậy, thân thủ nhanh nhẹn mà vòng qua chướng ngại vật chạy tới bên cạnh Lý Thi, “Có cảm biến bom.”


      Lý Thi cúi đầu, quả nhiên thấy bùn đất được dãn ra bên ngoài máy truyền cảm, ngụy trang vụng về khiến bọn họ thể nhúc nhích.


      “Giữ vững động tác này nhé, động cái chỉ đâu, ba người chúng ta cũng phải cùng trình diện.” Diệp Ngôn chỉ chỉ hai người sau lưng, “Các qua bên kia cảnh giới, lúc này cần quấy rối được rồi.”


      Hai tổ viên gật đầu cái, người trong đó đeo ống nghe lên, “Có thể liên lạc với đội trưởng.”


      Lý Thi vừa muốn mở miệng chuyện, liền bị động tác của Diệp Ngôn ngăn trở, “Đại thần, xin ngài thương xót, đừng kích động, đừng kích động.”


      Lý Thi từ từ hít sâu, Diệp Ngôn nhanh chóng cắt đứt , “Còn có mã hóa, con mẹ nó, khốn kiếp!”


      Lý Thi giương mắt, tổ viên sớm phối hợp ăn ý, lập tức tiến hành liên lạc với Tả Diệc, “Tổ trưởng, bắt được người sống, di chuyển tới hướng bên chúng ta.”


      Chẳng được bao lâu, liền nhìn thấy mấy người kéo con tin bộ mặt đầy máu tới, Tả Diệc tuốt ở đàng trước, nhíu mày nhìn Diệp Ngôn đứng ở bên cạnh Lý Thi, “Này sao lại thế này?”


      Diệp Ngôn ước đoán sức nặng, đếm xỉa tới Tả Diệc, “ vận số được tốt.”


      Tả Diệc cái liền nhận ra này là ai, “Em cần gì?”


      “Mật mã, còn có tọa độ bom chủ.” Diệp Ngôn chỉ chỉ vào nơi lộ ra dưới chân Lí Thi cách khác đây là phòng tuyến bên ngoài, bốn phía đều có, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, bom chủ có lẽ chính là nơi phát ra phóng xạ.”


      Vài tổ viên đem con tin cột vào cây, Tả Diệc nhảy hai bước qua, đầu hơi chếch, tránh thóat phun nước miếng, vẻ mặt lại vẫn như cũ là bộ dạng bất cần đời, “Tính khí quá nóng nảy tốt nhé!”


      “Dù sao cũng chết, ông đây còn mang theo được mạng của mấy người, quá giá trị.”

      “Ai ~ thể như vậy” Tả Diệc cười từ trong quần lính rút ra dao chiến đấu chế nhiều chức năng, “Mày xem chút, mặc dù chúng tao cũng muốn chết, nhưng mà có chịu khổ nhiều như vậy đâu!” Vừa , vừa dùng dao ở người con tin khoa tay múa chân, “Biết cấu tạo trái tim ? Trái tim bên ngoài a! Có hai tầng màng” xong, cổ tay chuyển cái, dao đâm vào, sau đó nhanh chóng rút trở lại, con tin nhất thời đau mà quát to tiếng, sắc mặt biến thành như ma quỷ tái nhợt, Tả Diệc lau sạch máu cây dao, “Mới vừa rồi ít, đâm xuyên qua. Nó từ từ hạ xuống, kiên nhẫn chờ lát, mày có thể thấy ý nghĩa chân chính của suối phun rồi.”


      Đôi môi của con tin bắt đầu biến thành tím đen, hai tay vô lực mà rủ xuống đến hai bên.


      Tả Diệc hài lòng vỗ vỗ mặt của , “Chỉ chuỗi con số cùng tọa độ, cho tôi biết liền bảo cậu nhóc bên cạnh băng bó giúp ! Còn được cứu trợ, đừng khẩn trương ~”


      “30***, tọa độ *****”


      Diệp Ngôn im lặng nhìn cái tên đàn ông nghiệt này, khác lúc bình thường là mấy, tồn tại đều nguy hại nhân gian, ngẩng đầu liền với Lý Thi: “ là khổ cực đám người các rồi.”


      Vừa mới dứt lời, Tả Diệc liền di chuyển đến bên này, hai tay mở ra, “Lý Thi, hình như khẩu khí giống lần trước cậu giải quyết con tin? Sao tôi cảm giác còn chưa đủ ác độc nhỉ?”


      Diệp Ngôn khóe miệng rụt rụt, nhìn Lý Thi cái. Lý Thi vẫn như cũ mặt chút thay đổi.


      Diệp Ngôn đeo thiết bị lên, mười lăm phút sau, đối phương trả lời, “ tới tọa độ chỉ định.”


      Diệp Ngôn rũ mắt, trong đầu nghĩ ra từng vị trí chính xác cùng hình dáng của bom, tốc độ lời nhanh mà vững vàng và giao phó những bước dỡ bỏ bom, vừa mình vừa phối hợp bên kia bắt tay dỡ bỏ dưới chân Lý Thi. Ánh mắt của mọi người vẫn gắn với động tác ở tay Diệp Ngôn, gọn gàng, tung bay hoàn toàn trải qua suy tính ở giữa các dụng cụ tinh vi.


      “Người kia bên chuẩn bị xong chưa?”


      “Vâng.”


      “Nghe tôi ra lệnh, năm giây sau cùng hành động.”


      “Ba, hai, .” Pằng – tiếng, Diệp Ngôn tách ra cái vòng móc trong đó, lấy ra chất lỏng ống nghiệm bên trong.


      “Đồng chí, có thể động ~”


      Lý Thi nhìn , nhìn Lý Thi, hai người cũng lời nào.


      “Tả đội trưởng, đứa này là choáng váng nên sợ à?”


      Tả Diệc vung tay lên, để ý tới hai tên nhóc này, “Tôi là Tả Diệc, hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị thu đội.”


      Diệp Ngôn thu thập ba lô xong cũng chuẩn bị theo ở phía sau, lại bị người phía sau kéo lại.


      “Em tên là Diệp Ngôn.” Câu trần thuật quả quyết.


      “Ừ” Diệp Ngôn gật đầu, “Nhớ tên tuổi ân nhân cứu mạng, ha ha ha.”


      Lý Thi có chút xác định mà mở miệng, lần này, gần như là từng chữ từng chữ, “Tôi là Lý Thi.”


      Sấm sét giữa trời quang a!


      Diệp Ngôn quay đầu lại, khí thế hung hăng mà nhìn chằm chằm , “Chính là cho tôi leo cây ở buổi xem mắt, làm tôi mất mặt?”


      Lý Thi yên lặng gật đầu.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :