1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAO - Bộ Khoái A [ HOÀN - 102c ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 99
      Edit+Beta: Minh Miu

      Đối mặt với bốn ánh mắt tín nhiệm của hai người đàn ông trẻ tuổi, Mục Doanh Doanh chung áp lực như núi lớn đem lời nên đều lần, cuối cùng : “Cuối cùng, tôi đem ấy mang đến, hy vọng cậu có thể thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ấy, đem ấy chôn cất ở nơi cách mẹ của cậu xa.”

      xong, Mục Doanh Doanh mở ra rương hành lý mà bà mang theo, bưng ra bình tro cốt, cúi đầu nâng về phía Đại Tráng.

      Nhìn cái này, Đại Tráng kinh ngạc, ngây người.

      từng là người đàn ông cao lớn cường thế dĩ nhiên hóa thành lọ bụi, liền chứa ở trong cái bình này.

      khiến Đại Tráng oán hận cũng khỏi hốc mắt nóng lên, trong nội tâm chua xót, biết nên làm thế nào cho phải.

      Mục Doanh Doanh thấy tiếp nhận bình tro cốt này, khỏi mang theo thanh run rẩy bi thương hỏi: “ người sai, đến chết cũng thể được tha thứ sao?”

      An Trình bỗng nhiên : “Đây là chồng của bà, cho dù ông ta có mẹ Đại Tráng, ông ta cũng là chồng của bà, chúng ta có thể như vậy mang ông ta sao?”

      Mục Doanh Doanh ảm đạm : “Nhưng, lòng của ấy ở chỗ của tôi. Tôi tin, người mặc dù chết rồi, cũng có linh hồn, nếu thể thỏa mãn nguyện vọng của ấy, chỉ sợ linh hồn của ấy cũng thể bình an, vẫn còn cả ngày lẫn đêm phiền muộn. Cho nên, tôi nghĩ, chỉ có thể cầu hai người giúp đỡ, mang ấy nơi ấy muốn đến nhất.”

      Đại Tráng rốt cục nhận lấy bình tro cốt trong tay Mục Doanh Doanh.

      Mục Doanh Doanh niệm a-di-đà phật, cuối cùng nhìn thăm thiết bình cốt, quay người rời .

      Vĩ Trạch, sinh mà được hạnh phúc, hy vọng sau khi chết có thể an bình.

      Vốn là chúng ta là vợ chồng, nên cùng khâm(vải liệm người chết) cùng huyệt, nhưng, em là biết , chỉ có ở bên cạnh ấy, mới có thể chính thức mà an nghỉ.

      Cho nên, lúc này đây, em ích kỉ.

      Em buông tay, thanh toàn cho cùng ấy.

      Đại Tráng cùng An Trình về nhà, đường, An Trình suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục mở miệng: “Đại Tráng, kì , ông ta vẫn là nhớ , nếu , ông ta làm gì giết Phan Lạc Thi, đem mình khiến cho thân bại danh liệt? Còn phải là sợ Phan Lạc Thi lại làm ra cái việc thiêu thân gì gây bất lợi cho sao?”

      Đại Tráng trầm mặc hồi, : “Ông ta đây là...tội gì?”

      An Trình : “Ông ta là có chút cặn bã, ngược lại là cũng có cặn bã đến cùng. Chính là Mục Doanh Doanh đều lựa chọn thông cảm, cần gì phải xoắn xuýt như vậy? bằng buông xuống . Buông xuống, trong lòng nhàng, sống vui vẻ, để cho họ ở dưới cửu tuyền cũng được yên tâm. , Đại Tráng?”

      Đại Tráng nhíu đầu lông mày, cả buổi , chỉ chuyên tâm lái xe. An Trình nhàm chán mà dời con mắt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Ước chừng năm phút sau, nghe được Đại Tráng : “Được, buông xuống. An Trình, phải về thôn Đại Đồng chuyến.”

      An Trình kinh ngạc : “ nghĩ thông suốt? Muốn đem ông ta chôn cất bên cạnh mộ địa của mẹ ? Hay là hợp táng...”

      Đại Tráng chần chờ chút, : “Liền bên cạnh? biết nhiều năm như vậy, mẹ vẫn thể tiếp nhận ông ta. Hơn nữa, ông ta nếu trong lòng có mẹ , mặc dù là ở xa xa bảo hộ, cũng là cam tâm tình nguyện?”

      An Trình gật gật đầu, : “Được. Em cùng chuyến. Vừa vặn trở lại chốn cũ, nhìn xem lúc trước là như thế nào lừa gạt được em.”

      Đại Tráng nghĩ thầm, ràng là em lừa được phải sao. Được rồi, vợ lúc nào cũng là đúng, cùng em tranh.”

      Trở về nhà, Bảo Bảo vừa thấy là cha thân cùng ba trở về, lập tức vui sướng mà chạy tới, hai cánh tay ôm đùi, vui vẻ : “Con muốn bợ đỡ.”

      Ý là muốn Đại Tráng cùng An Trình hai người mỗi người duỗi ra cánh tay, làm thành hình dạng băng ghế, để cho nó ngồi ở phía , giống như ngồi kiệu tử.

      Đại Tráng trong tay còn ôm bình tro cốt, tuy tay cũng có thể, đến cùng sợ đem bình làm rơi vỡ, vội : “Chờ chút, đợi ba đem đồ cất kĩ.”

      Bảo Bảo giống như cái đuôi theo bước chân của ba, thấy Đại Tráng đem bình tro cốt đặt trong cái tủ đứng cao cỡ nửa người, đôi mắt bồ đào đen láy mở lớn, tò mò hỏi: “Ba, bên trong bình này chứa cái gì?”
      Lúc Đại Tráng suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Bảo Bảo nhếch môi nở nụ cười, : “Phải hay ăn ngon?”

      Lập tức bất mãn nhăn lại đôi mày , mất hứng : “Ba, người đặt cao như vậy, sợ Bảo Bảo ăn vụng sao?”

      Bảo Bảo tại hơn hai tuổi, phương diện ngôn ngữ sớm vô cùng thông minh, biết rất nhiều câu, có thể công trạng thuộc về An Trình lúc đứa mới sinh ra liền siêng năng chuyện kể chuyện xưa? Dù sao những đứa trẻ khác vào lúc này chỉ biết vài từ đơn trùng lập “cơm cơm” “đồ ăn” “giày giày” “vớ vớ”, Bảo Bảo cơ bản đều biết , có thể tự nhiên mà biểu đạt tư tưởng của mình rồi.

      Ôi chúa ơi, con dám trộm ăn cái này? Đại Tráng dở khóc dở cười : “Con tiểu tham ăn này. Chỉ biết có ăn thôi. Đây phải ăn ngon, đây là...”

      Đại Tráng thanh trầm xuống, : “Đây là...ông nội Bùi, chính là ba của ba.”

      An Trình nghe câu “ba của ba”, lập tức trong lòng nhảy dựng, đây là Đại Tráng lần thứ nhất thừa nhận Bùi Vĩ Trạch, vẫn là với Bảo Bảo, lẽ nào ... nghĩ thông suốt?

      Bảo Bảo chấn động, : “Ah... người như thế nào chứa ở trong bình? Chẳng lẽ...ông nội này là quái?” Bảo Bảo sợ hãi rụt rụt cái cổ , lập tức quyết đoán mà chạy , trốn ở trong ngực An Trình, đối với Đại Tráng dốc sức liều mạng hô: “ cần mở ra cái nắp, giống như khói thuốc bay ra...”

      Bảo Bảo trong đầu liên tưởng đến câu chuyện cổ tích Ả-Rập cha kể cho nghe ? An Trình ôm chặt Bảo Bảo, sờ sờ đầu của nó, : “ , ông nội Bùi phải quái, ông chỉ là chết rồi, đốt thành tro, sau đó, chứa ở bên trong cái bình này.”

      Bảo Bảo nghe xong càng thêm sợ hãi, đem cái đầu nhỉ dùng sức đùn vào trong ngực cha, mang theo thanh khóc nức nở, : “Như thế nào người chết bị đốt thành tro? Con sợ...con muốn bị đốt thành tro...”

      Cái này tốt rồi, An Trình cùng Đại Tráng hai người giảng cho Bảo Bảo hồi người sinh ra già bệnh chết, đạo lý trao đổi chất, dù sao Bảo Bảo chậm rãi liền lớn lên, có thể nằm trong phạm vi lý giải của nó liền tận lực khiến cho nó hiểu, đây là quan niệm giáo dục của An Trình.

      Bảo Bảo sau khi nghe xong càng thêm xoắn xuýt, hai bàn tay mập mạp bé kéo cha cùng ba, tội nghiệp hỏi: “Vậy hai cha về sau cũng gì, cũng chết sao?”

      An Trình ôm Bảo Bảo trong ngực, : “Đúng vậy, là mọi người chết. Chỉ có điều, khi đó, Bảo Bảo sớm trưởng thành nam tử hán rồi, còn có tiểu Bảo Bảo của chính mình, cho dù cha cùng ba thể lại cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo cũng phải mình.”

      Bảo Bảo dùng bàn tay mập mạp sờ mặt cha, rất ưu sầu : “Nhưng, con muốn tiểu Bảo Bảo, con muốn cha cùng ba sống lâu trăm tuổi, giống như trong TV diễn lão tinh.”

      Lão tinh? Đại Tráng tưởng tưởng tình cảnh An Trình biến thành lão tinh, rùng mình phát, : “Tại sao phải biến thành lão tinh, cha của con tại chính là tinh.”

      An Trình giận dữ, : “ vậy mà ở trước mặt con trai những lời biết xấu hổ này?” Vừa vặn trong tay có bản tạp chí, cuốn thành hình ống đánh về phía Đại Tráng.”

      Bảo Bảo hăng hái, kéo tay áo, : “Cha, người đánh lại ba, con giúp người.”

      Mấy người lăn thành đoàn, cãi nhau ầm ĩ.

      Bảo Bảo hai đầu giả trang con trai ngoan, trong chốc lát đối với ba vung nắm tay cái, trong chốc lát đối với cha đá cước, dù sao cánh tay bắp chân của nó cũng đau, ngược lại là mập mạp, cảm xúc tròn vô khiến hai người lớn trong lòng mảnh mềm mại, Bảo Bảo là đáng .

      Đáng tiếc, Bảo Bảo buổi tối là vui vẻ cả đêm, sáng ngày thứ hai bị tin tức xấu đột phát khiến cho cả người choáng váng.

      Đại Tráng cho Bảo Bảo biết: “Bảo Bảo, ba và cha phải rời vài ngày, đem ông nội Bùi trong cái bình này hạ táng, để cho ông nhập thổ vi an, cho nên, con cùng dì Hứa ở nhà ngona ngoãn, hoặc là, cũng có thể nhà ông nội Chu ở vài ngày, như thế nào?”

      khuôn mặt nhắn của Bảo Bảo lập tức treo đầy nước mắt óng ánh: “Oa... hai người ra ngoài chơi cũng mang theo con.”

      An Trình nhìn được nhất là Bảo Bảo khóc, vội vàng bước tới, : “Vậy mang theo Bảo Bảo cùng .”

      Đại Tráng cảm thấy đầu đều lớn hơn vòng, : “Đây là làm chính , cũng phải nghỉ phép, mang theo Bảo Bảo tiện. Hơn nữa, tại tuy là trời thu, ở nông thôn nhiều muỗi, Bảo Bảo lớn lên trong thành phố, nuông chiều từ bé, nông thôn, thân da thịt mềm mại, để muỗi đốt toàn thân?”

      An Trình tưởng tượng Bảo Bảo bị chích thân giống như bao lì xì, đương nhiên nỡ, liền đem Bảo Bảo ôm vào trong ngực an ủi: “Bảo Bảo vẫn là . Bên kia muỗi rất lớn, giống như máy bay ném bom ...”

      Bảo Bảo ở trong ngực cha đập thình thịch, : “Con muốn , con sợ muỗi, con muỗi đến, chụp chét.” Dùng móng vuốt vung lên.

      An Trình rốt cục hạ quyết tâm: “Mang nó thôi, liền xem như kí ức vừa khổ vừa ngọt ngào.”

      Đại Tráng bất đắc dĩ đáp ứng, : “Ai, mang theo tiểu gia hỏa này, hành lý nhiều lắm mấy bao lớn, còn phải thời khắc treo cổ , phiền phức...” Mấu chốt là treo cổ mình, khiến cho quần áo của mình mặc sạch . áo gấm về nhà? Quần áo này gấm là gấm rồi, chính là vừa đỡ tiểu gia hỏa này, hoàn toàn biểu ra được.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 100
      Edit+Beta: Minh Miu

      phải trở về quê cũ lần, còn muốn mang theo Bảo Bảo cùng , tự nhiên là phải báo cáo cho hai người cha chuẩn bị, An Trình liền gọi điện thoại cho Chu Nguyên Dịch, trước khi về nhà cùng hai người cha ăn bữa cơm.

      Chu Nguyên Dịch nghe xong rất lo lắng, : “Như thế nào còn muốn mang Bảo Bảo cùng ? Các con bận chuyện, vạn nhất chăm sóc tốt cho Bảo Bảo đem Bảo Bảo làm thất lạc vậy quá kinh khủng rồi...ai, ổn, bằng đem Bảo Bảo đến chỗ này , a, đúng rồi, trai của con đến, cũng mang theo tiểu Bảo Bảo cùng đến, Bảo Bảo đến liền lo có người cùng chơi.”

      An Trình cười : “ trai cũng trở về rồi hả? Ơ, vậy là rất tốt, con tại liền qua. Bảo Bảo cùng tụi con là chuyện quyết định rồi, cha, người đừng lo lắng, có con cùng Đại Tráng bốn mắt nhìn chằm chằm, Bảo Bảo lạc được.”

      đến Chu trạch, quả nhiên trong nhà người càng nhiều, khí liền giống, mới đứng ở cửa, liền nghe thấy thanh tranh cãi ở bên trong giống như người ngã ngựa đổ.

      An Trình cười khổ nhìn thoáng qua Đại Tráng, : “An Bằng đến, quả nhiên liền giống.”

      Bảo Bảo nắm bàn tay lớn của ba, dùng lực nhảy lên cái, : “Con muốn nhìn tiểu Bảo Bảo.”

      Đại Tráng đem Bảo Bảo bế lên, : “Được.”

      Đợi vào cửa, thấy vú em Trì Đức Triết tay chân vụng về mà lau sạch mông đổi tã cho tiểu Bảo Bảo khóc lớn, còn phải thoa tầng phấn rôm mới xong, bằng , ở bên trong bị che kín thông thoáng, Bảo Bảo sinh ra bệnh sởi. Bạn suy nghĩ chút nếu bên trong quần jean của bạn bịt quần lót ẩm ướt có bao nhiêu thoải mái?

      Trì Đức Triết囧囧 giải thích: “Vẫn là dì Mai làm, tôi cùng An Bằng đều hiểu những cái này.”

      An Trình đến, hai lời liền tiếp nhận tiểu Bảo Bảo trong tay Trì Đức Triết, nhanh nhẹn mà chỉnh lý xong, Bảo Bảo vẻ mặt sợ hãi thán phục nhìn Tiểu Bảo Bảo, : “Nó , giống như gà quay tối hôm qua ăn như vậy.”

      Đại Tráng vỗ đầu Bảo Bảo cái, : “Lại bạo lộ bản chất tham ăn của con hử? Lại đem em trai so sánh với gà quay.” Ngày hôm qua ràng còn muốn ăn tro cốt. là, còn có cái gì con ăn vô bụng nữa, tiểu tham ăn?

      Tất cả mọi người nở nụ cười.

      Trì Đức Triết được giải phóng, vừa vặn Đại Tráng hỏi: “Hai người tới lúc nào? Sớm tiếng, tôi lái xe sân bay đón hai người.”

      Trì Đức Triết cười : “Vậy cũng cần, chúng tôi tại MA đều quen thuộc. Hơn nữa lâm thời , chưa kịp cùng mọi người . An Bằng em ấy...quả thực cũng bị nghẹn điên rồi, khó khăn mới có cơ hội ra ngoài thông khí, chút cũng đợi được, vội vàng ngồi máy bay đến, đến MA cũng sắp 0 giờ rồi.”

      Hai chủ nhà vừa vừa chuyện.

      Bên này, An Trình cùng Chu Nguyên Dịch cùng nhau mang theo hai Bảo Bảo chơi. An Trình từ khi sinh Bảo Bảo ra, đối với trẻ con đặc biệt thích, huống chi cái này còn là cháu của mình?An Trình ôm tiểu Bảo Bảo, hỏi Bảo Bảo: “Có muốn ôm em trai ?”

      Bảo Bảo lộ ra bộ dáng có chút ghét bỏ, : “Nó còn bọc tã, tiểu đến quần áo con chứ?”

      Chu Nguyên Dịch cười : “ biết, bọc tã rồi, nước tiểu cũng đến lượt người cháu. Bảo Bảo cũng biết thích cái đẹp sao? Biết nước tiểu ở người khó coi?”

      An Trình : “Cũng phải sao? đậu đỏ đinh có chút lớn như vậy, lại cũng thích cái đẹp? Xem con cùng Đại Tráng thường xuyên mặc đồ vét, nó cũng ồn ào muốn, trước đó lâu đặt bộ đồ theo cầu cho nó, hôm qua mới cầm được, nó liền muốn mặc lúc cùng tụi con trở về quê cũ.”

      Chu Nguyên Dịch cảm thấy rất thú vị, : “Bảo Bảo, cháu trước đó lâu cũng bọc tã như vậy, tại lại biết mặc đồ vét thích cái đẹp rồi hả? Cháu muốn đẹp như vậy làm gì, sợ người ngoài trộm đem cháu mang ra ngoài à, mang về nhà bé làm con rể à.”

      Bảo Bảo dẩu dẩu cái miệng nhắn, : “Cháu ngoan ngoãn theo cha và ba, mới để người lén trộm . Ai muốn trộm cháu, cháu liền...ra sức đánh , đem bại hoại đánh chạy.”
      An Trình cùng cha cùng nhau chuyện đùa Bảo Bảo, thuận miệng hỏi: “An Bằng đâu? Như thế nào gặp người khác?”

      Chu Nguyên Dịch nhìn thoáng qua lầu, : “Ở phía ? Có thể máy chạy bộ chạy ? Vừa về đến liền ồn ào mặt mũi gặp người, quá mập rồi. Bảo Bảo của mình cũng mặc kệ, liền vội vàng giảm béo, làm đẹp . Ha ha, Bảo Bảo như vậy lại biết cái đẹp, bác cả của con đương nhiên cũng cái đẹp. Đợi lát nữa nó xuống, các con ngàn vạn lần đừng chữ mập chữ béo, nghe thấy chưa?”

      An Trình nghe được cười đến được, : “ ta tại càng tạo ra nhiều trò.”

      Chu Nguyên Dịch : “Vậy ngược lại là có. Ta cảm thấy An Bằng năm này, ngược lại cũng tệ lắm, có tham sống như trước đây, đối với ta, thái độ cũng tốt hơn nhiều, rốt cuộc là bản thân trở thành người làm cha rồi, cuối cùng cũng thay đổi tốt hơn, nó ra rồi...”

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lầu xuống đúng là Chu An Bằng, An Trình nghiêm túc đánh giá hai mắt của gã, dường như khuôn mặt luôn tràn đầy cảm xúc nóng nảy dễ giận trước đây thiếu rất nhiều, người cũng hơi có chút béo, ngược lại là lộ ra bộ mặt hình dáng nhu hòa ít, nhìn xem cũng có chút giống người.

      Chu An Bằng trước kia nhìn thấy An Trình thường thường là châm chọc khiêu khích, liền muốn giật cuống họng mắng chửi người, thậm chí rút quyền hướng tới, lúc này đây xem như xa cách từ lâu gặp lại, chỉ có bạo lực như vậy, thậm chí vẻ mặt trở nên có chút nhu hòa, khiến An Trình trong lòng thầm kinh ngạc: Tên này, sinh ra đứa liền thay đổi tính tình rồi hả?

      , Chu An Bằng phải vì sinh con mà thu liễm bản tính, mà là trong lúc mang thai cân nhắc chút về địa vị của mình trong nhà, trước kia cảm thấy An Trình là con riêng cha cùng người phụ nữ ti tiện sinh ra, mà mình là con trai trưởng do vợ cả sinh ra, cho nên tinh thần coi rẻ và nhìn An Trình bằng nửa con mắt, tại cân nhắc tới, căn bản có người phụ nữ ti tiện gì, An Trình chẳng khác gì là trong bụng cha bò ra, tuy đồng dạng là con trai thân sinh, đường giống, Chu An Bằng cảm thấy An Trình mới chính thức là con trai thân sinh chính thức của cha, mà chính mình, dường như có tầng quan hệ xa cách. Còn nữa, tại người đàn ông ở cùng cha là người ba khác của An Trình, cùng chính mình có quan hệ gì, có thể thiên vị An Trình sao? Thổi gió bên tai, chính mình cùng cha quan hệ lại càng xa hơn, cộng thêm hành vi bất lương trước kia, Chu An Bằng xem xét thời thế phen, quyết định vẫn là nên cùng An Trình cứng rắn đối chọi, hơn phân nửa người trong nhà hướng về phía An Trình, bản thân làm khó dễ An Trình, còn hợp nhau tấn công? Tội gì khổ như thế?Hơn nữa, An Trình bây giờ ngồi vững vị trí ở xí nghiệp Chu thị tại MA rồi, chính mình muốn trở lại MA, phải cùng nó làm tốt mối quan hệ mới được, tính toán bàn như vậy, mặt Chu An Bằng liền trở nên vui sướng, sau khi vài câu lại lôi kéo An Trình hàn huyên, y hệt là hai em tình cảm tốt, sắc mặt Chu Nguyên Dịch vui mừng, cho là hai em như vậy hóa giải thành kiến ân oán trước kia.

      An Trình trong lòng hiểu đức hạnh của gã, chó thể thay đổi được đớp shit, bởi vì sinh ra đứa liền thay đổi tính tình, chỉ có điều, cũng muốn cùng gã ồn ào quá nghiêm mặt, dù sao cha ở chỗ này, luôn hy vọng hai em cậu quan hệ hòa thuận, liền cũng cùng gã hừ vài tiếng, xem như đáp lại.

      Chu An Bằng vẫn hăng hái, nhìn cha rời , càng đối với An Trình tạo tình cảm, thân mật phàn nàn : “ năm này trôi qua giống như ngồi tù, vất vả nhịn đến hôm nay có thể ra gặp người rồi, trông thấy người quen liền cảm thấy thân thiết.”

      An Trình thấy cha rời , cũng liền chẳng muốn lại cùng gã chào hỏi, vào tai trái ra tai phải, cũng chuẩn bị rời .

      An Bằng lại càng muốn lôi kéo An Trình chuyện: “Em cha như thế nào sớm cho chúng ta biết kiện kia, vẫn muốn hỏi em, em có phải hay giống như , cũng là bất đắc dĩ mang thai mới cùng Đại Tráng kia bên nhau. Đều là cha có kế hoạch tốt, nếu sớm biết là cùng với đàn ông như vậy, chúng ta vẫn bằng sớm lên kế hoạch. Ai, nhìn xem nhìn xem, em theo người bán thịt heo, tìm bảo tiêu, đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, làm giận nhất chính là đều nghèo kiết xác, hai người chúng ta đúng là đôi ra em ra em...”

      An Trình ở giữa xen vào câu: “Đại Tráng nhà tôi phải bán thịt, còn có, chúng tôi cùng các giống, chúng tôi...ồ, thám tử Trì, sao lại tới đây...”

      Chu An Bằng bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, chính là Trì Đức Triết, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm chính mình, vội vàng chột dạ giải thích : “Ah, em ra là an ủi An Trình, cố ý đem giáng chức xuống thấp chút, để trong lòng An Trình cân bằng chút. phải bảo tiêu, là thám tử, vẫn là có hàm lượng kỹ thuật rất lớn, giống như Đại Tráng nhà em ấy, hoàn toàn chính là...”

      Đúng lúc này, cửa ra vào truyền đến trận tiếng động lớn thanh ồn ào, An Trình nhìn xuống dưới lầu, vậy mà lại chạy tới hai luật sư, lôi kéo Đại Tráng chuyện.

      Đây là luật sư xác định di chúc của Bùi Vĩ Trạch? Như thế nào tìm tới nơi này?

      An Trình cũng mặc kệ hai người này tranh cãi, vội vàng xuống dưới lầu xem tình huống chút.

      Chu An Bằng xuống xem xét, lập tức : “Xem xem , mặc long bào cũng giống thái tử. Điền Đại Tráng kia đậu vào An Trình, tại cũng lớn là tổng giám đốc, nhưng cậu ta là người bán thịt heo xuất thân nông dân, chỗ nào có thể đáng tin? Xem luật đều tìm tới cửa, đừng là thiếu kiến thức pháp luật cộng thêm mù chữ đút cái gì sọt? Chậc chậc chậc, An Trình đúng là đáng thương, tìm người gì tốt, tìm người...”

      Chu An Bằng giả bộ như xuống lầu xem náo nhiệt, ý đồ thừa cơ thoát khỏi Trì Đức Triết sắp bùng nổ tức giận.

      Luật sư dưới lầu Đại Tráng cũng quen, : “Điền tiên sinh, chúng tôi là luật sư giải quyết di sản của Phan Lạc Thi tiên sinh. Theo chúng tôi hiểu , Phan Lạc Thi tiên sinh khi còn sống có lập di chúc, lúc này đây thình lình bỏ mình, thực khiến người trở tay kịp. May mắn chúng tôi tra được Bùi Tử Quân vợ của Phan Lạc Thi tiên sinh tuy mấy năm trước qua đời, nhưng lưu lại đứa con, chính là ngài, cho nên, ngài là đứa con hợp pháp duy nhất trong cuộc hôn nhân của Phan Lạc Thi tiên sinh và Bùi Tử Quân phu nhân, dựa theo quy định pháp luật, có thể kế thừa tất cả di sản của Phan Lạc Thi tiên sinh.”

      Đại Tráng mặt phát sốt, xấu hổ : “, cái này...tôi thể. thiệt cho các người biết, tôi phải con trai của Phan Lạc Thi, thực phải, tôi dám cầm số tiền này. Hơn nữa, tôi cũng cần...”

      gã luật sư trịnh trọng : “Di sản Phan tiên sinh lưu lại, ước chừng giá trị hơn ba tỷ đô la, ngài nghĩ thông suốt lại tiếp.”

      Chu An Bằng cả kinh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Ba tỷ. Vẫn là ba tỷ đô la. Tên bán thịt heo còn đẩy ra nhận? Ăn thịt heo nhiều choáng váng sao?

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 101
      Edit+Beta: Minh Miu

      Đại Tráng nghĩ thầm, mình làm sao có thể muốn tiền của Phan Lạc Thị, ta đội nón xanh, vốn liền đủ tức giận rồi, mình lại là người thừa kế tài sản, nón xanh đầu thể lại xanh nữa,vậy ta còn giận điên từ mộ nhảy ra tìm mình rầy rà sao? Cho nên kiên quyết chịu tiếp nhận.

      Hai luật sư liền khó xử, kế thừa di sản chuyện tốt như vậy, người khác đều là vung chân chạy đều chạy kịp, người này còn đẩy ra, còn cái gì trai con trai của Phan tiên sinh, này phải giả ngốc sao? Ai nha, trong vạn người khó gặp được người cực đoan lại để cho bọn họ gặp phải. Làm sao bây giờ, nếu chuyện tốt này có thể rơi đầu mình tốt rồi, cam đoan vui lòng nhận, hai tay tiếp nhận.

      Hai luật sư vẫn là lôi kéo Đại Tráng ngừng khuyên nhủ, còn huy động người ở bên cạnh xem náo nhiệt đến hỗ trợ khuyên nhủ. Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên nghĩ tới Đại Tráng bỗng nhiên toát ra thân phận người thừa kế, đều trong lòng thầm lấy làm kì lạ, lại nhìn thấy mặt Đại Tráng là vẻ xấu hổ mà từ chối thôi, hai người liền cảm thấy, Đại Tráng là đứa thành , cố chấp chịu nhận, nhất định có ý nghĩ riêng của mình, cũng chịu khuyên nhủ Đại Tráng làm chuyện nó vui.

      Cái này càng khiến Chu An Bằng sốt ruột.

      Điền Đại Tráng này choáng váng đúng ? Ba tỷ đô la, muốn liền cho mình được rồi? Lão tử nghèo nè.

      Đương nhiên, lời này có cách nào . Chu An Bằng liền tiến đến bên người An Trình, ngừng dùng khuỷu tay đụng cậu, : “Còn bảo chồng em tranh thủ thời gian ký tên lấy tiền? Xem đem luật sư người ta gấp thành dạng gì rồi? Chồng em kí tên, phí luật sư người ta cũng lấy được, cái này để cho người ta khó xử sao? Kí xuống, kí xuống. Sau đó bảo cậu ta mua cho em biệt thự. Mua ô tô. Mua châu báu. Nhớ cho phần.” Câu sau cùng là mấu chốt, hắc hắc, Điền Đại Tráng nhận số tiền phi nghĩa như vậy, biết xấu hổ mình bưng lấy sao? Mình là vợ nó, ít nhiều cũng cho mình phần. Nhất định phải.

      An Trình con mắt chăm chú nhìn gã, có lên tiếng.

      An Trình dùng sức mà khuyên nhủ : “Làm gì vậy muốn. Ai, lại , chồng của em trước kia đều dựa vào cha của chúng ta, tại nhận số tiền phi nghĩa lớn như vậy, như thế nào cũng nên hiếu kính cha ?” Hiếu kính cha chẳng khác nào hiếu kính mình, người già dùng được cái gì tiền, về sau còn phải để cho mình à? An Trình dính vào người chồng có tiền, nghĩ đến cũng có ý cùng mình tranh giành sản nghiệp của cha, ngạch ha ha ha, Điền Đại Tráng chết tiệt, mày ngược lại là kí tên .

      Đại Tráng sắp bị phiền chết rồi, nghe thấy Chu An Bằng thầm chuyện với An Trình, liền dứt khoát vứt bỏ hai vị luật sư kia, kéo An Trình qua bên thương lượng chút.

      Hai vị luật sư an vị uống trà chờ đợi, cùng Chu Nguyên Dịch hai người họ hàn huyên tán gẫu vài câu, đợi Đại Tráng trả lời.Đại Tráng kéo An Trình đến căn phòng trống, vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ? Hai người này làm sao cũng .”

      An Trình cười : “Kí tên ngỏ ý tiếp nhận, hai người họ tự giác .”

      “Nhưng” Đại Tráng gãi gãi đầu, : “Tiền này phải cho . Phan Lạc Thi trong lòng đất biết lấy tiền của ông ta, có thể leo ra tìm tính sổ hay ?”

      An Trình ha ha cười, : “Hai ta là ngủ cùng chỗ, nếu như vậy, cũng giống như muốn tìm em tính sổ rồi.”

      “Đừng giỡn, vợ, làm sao tốt bây giờ, em quyết định, liền nghe lời em.”

      An Trình vẫn là cười, : “Nhưng, Phan Lạc Thi này cũng thiệt là, có câu, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đạo lý kia cũng hiểu, kiếm thiệt nhiều tiền như vậy, lại lập di chúc, đến cuối cùng tiện nghi cho người khác, nhiều bi thúc. giống như trong TV , chuyện thống khổ thế gian ai qua được, người vẫn còn, tiền lại có. Chuyện thống khổ nhất thế gian chính là, người có, tiền lại để lại, nhưng lại để lại cho người muốn cho nhất. là người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng. Chỉ có điều, em biết , Đại Tráng lương thiện thấu tình đạt lý, nhất định vui, chỉ có điều, chúng ta vẫn là nhận , đổi thành tiền, tờ tờ đốt cho ông ta, để cho ông ta nhắm mắt.”
      Đại Tráng hận thể quỳ xuống, : “Vợ, em đứng đắn chút có được . Đem 1 tỷ đô la đều đốt , vẫn thể đem ánh mắt của hun hư mất? Hơn nữa, việc tổn hại tiền như này, Cục Dữ Trữ Liên Bang tới tìm phiền toái rồi.”

      An Trình lúc này mới có chút hình dáng đứng đắn, : “Ý của em là cần cứng nhắc như vậy. Tiền này đều rơi đầu , đẩy cũng đẩy được, liền tiếp nhận chứ sao. Phan Lạc Thu cũng phải thứ gì tốt, xem ông ta vơ vét nhiều như vậy, hơn phân nữa đều là tiền tài bất nghĩa, người nhận, chúng ta liền nhận, làm từ thiện cũng có thể nha, thế giới này phải còn có rất nhiều mảng đất hẻo lánh ánh mặt trời chiếu tới sao? Chúng ta liền phổ độ chúng sinh chút, coi như làm chút việc sau khi chết cho Phan Lạc Thi, chuộc tội cho ông ta, tích thiện duyên, cũng để cho ông ta an ổn yên nghĩ dưới cữu tuyền.”

      Đại Tráng nghĩ chút, quả nhiên tệ, liền dựa theo lời vợ mà làm.

      Đại Tráng chữ này kí xuống, hai luật sư liền , trước khi cho Đại Tráng, kì có ba tỷ đô la nhiều như vậy, bởi vì thuế di sản rất cao, cuối cùng đến tay ước chừng 10000 vạn, nếu toàn bộ chuyển thành gửi ngân hàng, còn phải trù tính phí tổn, dự tính ước chừng 167 vạn.

      Vậy cũng rất nhiều tiền, Chu An Bằng khỏi hâm mộ với An Trình: “Chồng em đúng là thâm tàng bất lộ, vẫn luôn cho rằng cậu ta là người bán thịt heo, nghĩ tới lại có người ba có tiền như vậy...”

      An Trình nghĩ thầm, nếu biết di sản người ba chính thức của Đại Tráng để lại cho ấy chính là 20 tỷ đô la, chỉ sợ càng muốn cả kinh rơi mất cằm?

      An Trình trêu chọc : “ trước kia phải luôn chúng tôi chính là con hoang sao? Ha ha, con hoang nha, đương nhiên là phải có chút ít dã đường. Như thế nào, bây giờ ngược lại là trông mà thèm dã đường của chúng tôi ?”

      Bị lật ra nợ cũ Chu An Bằng có chút nổi giận, An Trình gần đây đường làm quan rộng mở ? Vốn là con hoang, tại chứng thực thân phận , còn có người ba có tiền, tại ngay cả ông chồng bán thịt heo cũng súng bắn chim biến thành pháo lớn, trở thành người thừa kế di sản hàng tỉ. Như thế nào chuyện tốt trong nhà đều chồng chất trong nhà nó? Vẫn cứ là tôi như thế nào may, thời gian năm, liền giống như bế quan, chỉ là sinh ra đứa bé.

      Chu An Bằng nhịn được đối với cha phàn nàn An Trình tại con mắt để đỉnh đầu, chút cũng đem người làm như gã đặt vào mắt, Chu Nguyên Dịch biết trong lòng của gã công bằng, ngược lại là vài câu an ủi gã, nghĩ tới Chu An Bằng kế tiếp chính là: “Như thế nào hai người họ thoáng cái đều trở thành người thừa kế? Cha, con là người cùng mẹ sinh sao? Con có thể hay cũng là người cùng ai...”

      Chu Nguyên Dịch thoáng cái mặt đen như nắp nồi, gào lên: “Vậy mày muốn mày là ai sinh? Tổng thống nước Mỹ sao? Mày mỗi ngày muốn phát tài trở thành kẻ có tiền, liền muốn để bản thân tạo ra tài phú? Lão tử năm đưa cho mày ít tiền, mày còn ngại đủ, hận thể từ trời rơi xuống cha mẹ giàu có? Vậy mày Mỹ tìm mẹ mày , ta gả cho tham nghị viên, nhìn tham nghị viên có chịu hay thuận tiện làm ba của mày, chuyên môn cung ứng đô la cho mày?”

      Chu An Bằng đành phải xin lỗi cha, ăn khép nép : “Con chỉ là nhìn thấy hai người họ...ai, bỏ , nữa, càng càng ăn mắng...”

      Đợi buổi tối trở về phòng mình, Chu An Bằng vẫn còn tức giận bất bình, đối với Trì Đức Triết phàn nàn : “Em chỉ là thuận miệng ra miệng như vậy, cha nổi trận lôi đình, đem em mắng tối tăm mặt mũi. Thiệt là, ai tham tài? Chuyện bánh từ trời rơi xuống ai thích? Em chỗ nào sai? Điền Đại Tráng kia còn giả mù mưa sa mà chịu kí tên, cuối cùng còn phải...”

      Trì Đức Triết : “Cho nên, em hôm nay liền giống như tôm tép nhãi nhép, người ta kí, em ngược lại là gấp lên? Em nhiệt tình gấp cái gì? Người ta cầm tiền, chẳng lẽ nên phân cho em chén canh sao? Em đừng nghĩ nữa, người ta đều đưa ra chủ ý, muốn đem khoản tiền này làm từ thiện giúp đỡ người nghèo, đều lên kế hoạch thành lập hội ngân sách, chuyên môn đem khoản tiền này lấy ra làm từ thiện.”

      An Bằng nghe xong có phần của mình, lập tức uể oải cộng thêm phẫn nộ, há miệng càng thêm có cân nhắc: “Cho người nghèo cái gì? Còn bằng cho em. Em tại nghèo nhất rồi, muốn cái gì cũng có. Ai, Trì Đức Triết, là mẹ cùng cha sinh hay sao? phải mẹ của đương vụng trộm sinh ra? Mẹ của năm đó làm sao lại thành như vậy? Ngựa lén ăn cỏ ban đêm mập, người thâu tình giàu!...”

      Trì Đức Triết vốn buổi sáng bị kích thích, bây giờ nghe đoạn lời quỷ quái lung tung vô nghĩa này, tức giận đến trán nổi gân xanh, đem Chu An Bằng nhấc lên, cả giận : “Em thiếu tiền, em là thiếu thao thiếu trừng trị.”

      Chu An Bằng bị trận trừng trị, chết sống lại.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 102
      Edit+Beta: Minh Miu

      Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên nghe xong thân phận người thừa kế của Đại Tráng, trong lòng kinh ngạc, chỉ có điều, biết bản tính Đại Tráng, ngược lại là vì hai khoản tiền này đến mà lo lắng, kì , hai người Đại Tráng và An Trình, tại có thể sống thoải mái và dễ chịu, khoản tiền dư thừa dệt gấm hoa này ngược lại cũng tệ, chỉ sợ “người sợ nổi danh heo sợ mập”, ngược lại là đưa tới ít thứ hay, khiến người phiền lòng.

      Đại Tráng : “ biết. Thứ nhất, con có ý định muốn những số tiền này, về sau tính làm từ thiện, chậm rãi đem những số tiền này đều dùng. Thứ hai, coi như là bánh từ trời rớt xuống nện đầu con, con vẫn là nên làm gì liền làm, như cũ nấu cơm cho con trai và vợ.

      Chu Nguyên Dịch nghe nở nụ cười, : “Phải, có tâm bình tĩnh là tốt. Chỉ có điều, Đại Tráng, ta cảm thấy, con đem tiền kia của Phan Lạc Thi làm từ thiện là có thể. Nhưng, làm từ thiện cũng phải chú ý đừng quá chói mắt, lần quyên hơn tỷ đô la ra ngoài, liền cây to đón gió lớn. Còn bằng tế thủy trường lưu (làm ít và kiên trì làm mãi, ví với làm đều đều, từng tí bao giờ ngừng)...”

      An Trình cười xen vào, : “Con cũng là như vậy. Đại Tráng liền ước gì đem những số tiền khoai lang phỏng tay này lần liền quyên tặng hết ra bên ngoài. Vậy ngược lại bớt lo, chỉ là suy nghĩ của con, vạn nhất gặp gỡ đơn vị từ thiện có người tham lam sao? Tuy những số tiền này Đại Tráng tham, nhưng, trời giáng trách nhiệm lớn, rơi vào đầu , vẫn là phải chịu trách nhiệm quản lý chút. Em đề nghị là xử lý ngân sách, vừa làm đầu tư quản lý vừa làm từ thiện, khiến khoản tiền này tận lực phát huy tác dụng lớn, trợ giúp được những người cần trợ giúp.”

      Phó Tu Nhiên : “Đúng vậy, Đại Tráng. Chỉ có điều, như vậy, Đại Tráng phải cả đời làm chuyện tốt rồi. Ta ngược lại là nhớ tới câu, làm chuyện tốt dễ dàng, khó chính là cả đời làm chuyện tốt. Đại Tráng, con có thiện tâm, chúng ta cũng ủng hộ, chỉ có điều, những ngày này rớt xuống tiền phi nghĩa, liền biến thành phải tiền tài, mà là trách nhiệm khiến người mệt mỏi.

      Chu Nguyên Dịch chợt lại nghĩ đến cái gì, với Đại Tráng: “Đại Tráng, ta còn có cách nghĩ, về chuyện thừa kế di sản của Bùi Vĩ Trạch, liền xem như ý kiến tham khảo, vẫn là dùng quyết định của bản thân con làm chủ. Ta biết , trong lòng con là phiền phức khó chịu, muốn kế thừa gia nghiệp Bùi Vĩ Trạch, nhưng, kế thừa lại xử lý thế nào? Chẳng lẽ chờ bị nộp đơn lên quốc gia? Đây phải là tiện nghi chính phủ X quốc hay sao? Hơn nữa, người trẻ tuổi các con quá non, biết gia tộc xí nghiệp có nghĩa gì gì, Bùi Vĩ Trạch chỉ định người thừa kế di sản, nhưng, di sản này phải mình , mà là Bùi gia đời đời truyền thừa, cái kia chỉ là số tiền cực lớn, cũng chỉ có ý nghĩa hưởng lạc, càng là tổ tiên mấy đời người vất vả dốc sức làm ra phần sản nghiệp, nên tiếp tục kế thừa và phát triển, cho dù con nghĩ muốn, Bảo Bảo cũng là người thừa kế phần gia nghiệp này, cho dù Bảo Bảo tại , nó phát biểu được ý nguyện của mình, chỉ có điều, cũng có thể cân nhắc chút, mọi thứ nghĩ kĩ mà làm, chuyện này quan hệ trọng đại, nên quyết định qua loa.Phó Tu Nhiên trịnh trọng gật đầu, : “Rất có đạo lý. Xác thực cần suy nghĩ kĩ càng, lại làm quyết định trọng đại.”

      Đại Tráng bị đến cúi đầu, suy tư hồi lâu, mới mãnh lực gật đầu, : “Được, con biết. Con lại cùng An Trình thương lượng chút.”

      An Trình vểnh môi, cười : “Đương nhiên. Chỉ có điều, chúng ta vẫn là thương lượng trước chuyện quay trở lại thôn Đại Đồng.”

      Chu Nguyên Dịch : “Các con định trở về vài ngày, như thế nào?”

      Đại Tráng vội vàng trả lời : “Ngồi phi cơ đến tỉnh lị, sau đó thuê chiếc xe, lái trở về. Thôn Đại Đồng bên đó giao thông quá kém, xe thuận tiện.”

      Chu Nguyên Dịch : “Ngay tại chỗ thuê xe, chỉ sợ thuê được tốt. Hai người các con, còn lôi kéo vui vẻ, hành hạ như thế, khiến nhiều người lo lắng. Hơn nữa, Đại Tráng, con bây giờ cũng là người thừa kế hơn tỷ, bên người mang theo mấy người vệ sĩ, cứ như vậy khắp nơi, vạn nhất gặp gỡ người có ý tốt bắt cóc, cho dù con thân thể xem như cường tráng, nhưng, còn có An Trình và Bảo Bảo ở, chỉ sợ con thân khó có thể chu toàn.”

      Phó Tu Nhiên cũng phụ họa, : “ bằng thuê chiếc máy bay tư nhân, lại mướn hai vệ sĩ theo, khác biệt lắm.”

      “À?!!!” Đại Tráng há lớn miệng, thuê máy bay tư nhân? Còn muốn thuê vệ sĩ? Phô trương lớn như vậy, xài hết bao nhiêu tiền?

      An Trình cười gõ cơ ngực của , : “Này, người thừa kế, có chút thích ứng biến hóa nhân vật tại sao?”

      Đại Tráng bất đắc dĩ : “ đúng là thích ứng. Vì an toàn, liền dựa theo lời của cha. Chỉ có điều, máy bay tư nhân cũng có khả năng trực tiếp đáp xuống thôn Đại Đồng, đoán chừng phải dừng lại ở thị trấn, chúng ta lại nghĩ cách cầm chiếc xe lái .”

      Chu Nguyên Dịch : “Ai, Đại Tráng, con còn thích ứng thân phận của con bây giờ. Làm gì vẫn như cũ nghĩ đến thuê xe nữa? con phải muốn làm từ thiện sao? Khoản từ thiện đầu tiên đương nhiên là nên hiến cho quê quán. Như vậy, con cầm khoản tiền ra, xây dựng trường tiểu học, lại quyên tiền đầu tư xây dựng đường cái, chỉ cần đem cái mục đích này để lộ cho chính phủ địa phương, lúc xuống máy bay tự động có quan viên địa phương tới đón máy bay, còn có xe chuyên dùng hộ tống, còn muốn thuê xe cái gì?”

      Đại Tráng sáng tỏ thông suốt, : “Đúng vậy, hơn nữa, nếu có quan viên địa phương giúp đỡ, con làm mộ địa cho Bùi Vĩ Trạch cũng có chút thuận tiện.”

      Phó Tu Nhiên : “Ta cũng có đề nghị, nếu cha mẹ đều chon cất tại thôn Đại Đồng, Đại Tráng, con cùng An Trình phải hàng năm trở về bái tế, lần lần lăn qua lăn lại, cũng quá gây chú ý rồi. bằng lần này liền dứt khoát đem mộ của mẹ con và cha nuôi đều dời đến MA, về sau, mỗi tháng đều có thể bái tế cha mẹ.”

      Đại Tráng đồng ý cái này, : “Người đều hạ táng rồi, lại muốn động thổ mộ phần quá phiền toái, quấy nhiễu hai người họ. Thà rằng hành hạ chúng con, cũng giày vò hai người họ.”Cái này dễ tính, vì vậy, hai bên bàn bạc xong việc về quê, Chu Nguyên Dịch tự mình gọi điện thoại dặn dò phụ tá của mình tiến hành rất nhiều việc vặt vãnh, liên hệ chính phủ địa phương vân vân.

      Đại Tráng cùng An Trình trở về liên hệ với luật sư của Bùi Vĩ Trạch, đồng ý tiếp nhận gia nghiệp Bùi gia và tất cả di sản của Bùi Vĩ Trạch.

      Ngày thứ ba, sau khi giải quyết chu đáo tất cả tình liền về quê, vừa vặn cũng nhận được khoản tiền đầu tiên do luật sư của Phan Lạc Thi chuyển đến, 2.800 triệu đô la.

      nhà ba người bước đường trở về quê.

      Đại Tráng bởi vì công tác bề bộn ngay cả máy bay cũng có ngồi qua mấy lần, lần đầu tiên, ngược lại là ngồi máy bay tư nhân, cùng Bảo Bảo hiếu kỳ như nhau, nhìn đông nhìn tây, có chút mới lạ.

      Giống như trong bộ phim “ quân số 1” diễn, phía trong buồng máy bay tư nhân giống như căn phòng di động, chỗ ngồi rộng rãi, gian đầy đủ, hết sức thoải mái.

      Bảo Bảo vui vẻ vung chân chạy khắp nơi, giống như con quay căn bản dừng được, cũng may tiếp viên hàng máy bay vô cùng có kiên nhận, luôn đuổi theo tiểu gia hỏa hô “coi chừng” “chậm chút”, An Trình dựa bờ vai của Đại Tráng thanh thản, lật xem báo ảnh.

      Đại Tráng nghiêng đầu nhìn những đám mây trắng nổi lơ lửng bên ngoài của sổ phi cơ, có loại cảm giác biết đêm nay là đêm gì.

      tình trở về quê làm vô cùng thuận lợi, có lời hứa đầu tư 1000 vạn của Đại Tráng, là đích thân Phó thị trưởng thành phố Kế Huyện và trưởng thôn thôn Hoa Mộc cùng vài quan viên đến đón. An bài đoàn xe cùng Đại Tráng cùng nhau xuống thôn đến thôn Đại Đồng, cũng giúp đỡ đầy đủ chu đáo công việc hạ táng Bùi Vĩ Trạch, rất nhanh liền để cho nhập thổ vi an, chôn cất ở nơi cách mộ địa của mẹ Đại Tráng xa, còn sửa chữa mộ của mẹ và cha nuôi Đại Tráng.

      Đại Tráng áo gấm về làng oanh động toàn bộ thôn Đại Đồng, rất nhiều người đều chạy đến xem.

      Dẫn đầu là bà Ngô tiên phong gọi tiếng: “Đại Tráng! đúng là Đại Tráng đứa này! Khiến cho bà đều nhận ra.”

      Đại Tráng ba năm trước còn chân đất mặc quần áo giản dị, tuy điệu thấp, những vẫn là có luồng khí thế bức người mà trước đây có ngược lại là Phó thị trưởng ở bên cạnh thân đồ vét giày da, cười xòa này kia, càng phát ra phong thái của Đại Tráng.

      Những người khá vốn cũng muốn gọi “Đại Tráng”, thấy tình cành này, đến bên miệng, lại lặng lẽ biến thành “Điền tiên sinh“.

      Phó thị trưởng liền ở bên cạnh, dám lung tung lộn xộn, ra là bà Ngô dám cậy già lên mặt chặn lại.

      Đại Tráng hướng về phía trước dìu bà Ngô, cười : “Bà Ngô.”

      Bà Ngô này trước kia cùng mẹ Đại Tráng quan hệ cũng tệ lắm, cũng trong nom Đại Tráng rất tốt, khi còn bé có người bắt nạt Đại Tráng, bà còn chỉ huy con trai bà khi ấy thoạt nhìn rất lực lưỡng đem đám người bại hoại kia đều đuổi .Bà Ngô con mắt trống rỗng nhìn Đại Tráng, vỗ bàn tay cái, sợ hãi thán phục : “ đúng là con. Sách, với trước kia quả chính là là hai người rồi. Làm sao vậy? Phát tài?”

      Đại Tráng : “ chút, chút. Con chỉ là trở về bái tế cha mẹ con chút.”
      Bà Ngô nhìn Đại Tráng, thở dài, : “Nếu mẹ con vẫn con, trông thấy con hôm nay tốt như vậy, vậy vui vẻ biết bao nhiêu. Đáng tiếc, nó quá sớm.”

      chuyện, đứa bé mặc bộ đồ vét ô hoa đến, trong tay cầm bao lì xì lớn nhét vào trong tay bà Ngô, chớp chớp đôi mắt nhuận nước, : “Bà cố nội, đây là ba con cho bà.”

      Bà Ngô kinh ngạc : “Ơ, đây là... Đại Tráng, con kết hôn rồi? Đứa đều lớn như vậy?” Lại nhận tiền lì xì trong tay, : “Ôi, cái này thể nhận...”

      Đại Tráng : “Cầm . Ngày xưa mẹ con bệnh thân thể đứng dậy được, con lại phải vội vàng chăm sóc ruộng vườn, may mà có bà Ngô bà luôn hỗ trợ chăm sóc bà ấy, mỗi ngày chưng cho bà chén canh trứng, mẹ con lúc ấy , muốn con phải nhớ kĩ ân tình của bà. Chỉ là, con cũng biết phải báo đáp như thế nào, chút tiền ấy cũng nên từ chối.”

      Bà Ngô xoa bóp độ dày túi tiền, tựa như viên gạch, chỉ sợ có hơn vài vạn, ở trong lòng nhịn được vui mừng: Cũng chỉ là đưa qua mấy chén canh gà, chỗ nào nghĩ đến hôm nay được chỗ tốt như vậy. Đại Tráng đứa này, đúng là phúc hậu.

      Những người khác nhìn thấy bà Ngô nhận được bao lì xì lớn như vậy, đương nhiên cũng liền đổ mắt cộng cực kì hâm mộ, nhao nhao chen chúc đến trước mặt Đại Tráng, đều mấy lời tán dương, bộ dáng gần gũi.

      Đại Tráng đương nhiên biết các hương thân trong lòng nghĩ cái gì, sớm chuẩn bị xong bao lì xì cho Bảo Bảo, Bảo Bảo giống như tán tài đồng tử, từng cái phát ra.

      muốn giúp đỡ người nghèo, giúp đỡ các đồng hương chút cũng là nên làm. bao lì xì 500 đồng, tạm thời làm chút tâm ý. Đại Tráng là nghĩ như vậy.

      Người càng vây càng nhiều, lại bỗng nhiên có người dốc sức đẩy đám người ra, hét lớn : “Cháu trai chúng tôi trở về rồi, mau tránh ra, để cho chú thím chúng tôi tiến vào nhìn, nhìn xem cháu trai chúng tôi tại như thế nào rồi.”

      Đại Tráng nghe được thanh này, quay đầu liếc nhìn An Trình, An Trình biểu lộ bĩu môi đáp trả Đại Tráng.

      Người tới quả nhiên là chú thím Đại Tráng.

      Thời gian quá ba năm, già hơn nhiều. Đặc biệt là thím Tần Chiêu Đệ, vốn gầy, tại gầy giống như com-pa, bởi vì có thịt, mặt càng giống như vỏ cây, cứ như vậy, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn tươi cười nịnh bợ, hướng Đại Tráng : “Ơ, Đại Tráng, là cháu trở về rồi? nghe cháu hôm nay có tiền đồ, ta và chú của cháu vô cùng vui vẻ, đặc biệt là chú của cháu, đừng nhìn ông ấy bộ dạng ỉu xìu chuyện, trong lòng thế nhưng nở hoa trong bụng. Xem như uổng công cả của chúng ta thương cháu, thực có tiền đồ.”

      Đại Tráng trong lỗ mũi cười tiếng, : “ tại kêu cháu trai? Tôi như thế nào nhớ trước kia bà chưa bao giờ nhận mẹ tôi làm chị dâu, như thế nào...”Người vây xem sớm cười vang, : “Còn phải xem trọng số tiền kia sao. Hai người già này.”

      Chú thím đỏ mặt mo, thím Tần Chiêu Đệ đối với đám người vung nắm đấm hung ác, : “ bậy bạ gì đó, chúng tôi chính là nhìn thấy cháu trai lớn của chúng tôi có tiền đồ nên vui vẻ, sang đây nhìn xem. Về phần tiền, các người những người liên quan gì đều có, cháu trai lớn của chúng tôi còn có thể thiếu phần hai người già chúng tôi sao?” Lại nịnh nọt nhìn về phía Đại Tráng, : “Phải hay , cháu trai lớn?”

      Đại Tráng nhàn nhạt : “Hai người tới chỉ vì nhìn tôi? Vậy được, bây giờ nhìn thấy, có thể rồi.”

      Hai khuôn mặt già kia liền biến thành màu gan heo, đặc biệt là Tần Chiêu Đệ, mới vừa rồi hồi nịnh nọt chẳng khác gì là chính mình tát vào mặt mình. Bà ta là người thô tục, lập tức hung dữ kêu lên: “Ôi!!! Đại Tráng, có tiền chính là giống, nhiều tiền như vậy liền ném lên người liên can gì, lại chút cũng niệm tình đến chú thím của mày. May mà năm đó chúng tao còn giúp cả chị dâu nuôi nấng mày lớn lên, tất cả đều cho chó ăn?”

      Nếu là Đại Tráng trước đây, nghe những lời hưu vượn đổi trắng thay đen này, sớm đưa nấm đấm về phía trước, mà bây giờ, Đại Tráng trải qua rất nhiều tình, sớm liền bởi vì vài câu chọc giận của người khác liền thiếu kiên nhẫn, chỉ là nhàn nhạt : “Tôi là niệm tình hai người, tiếc gian máy bay có hạn, thể đem muôi phân mang lên, bằng , chú thím tốt tôi thấy hai người như vậy phải đến cửa chiếm phòng chính là đến đòi tiền, vẫn là hai lời, trực tiếp giội lên muôi phân, mới có thể biểu đạt tôn kính của tôi. Bởi vì, hai người chỉ xứng ăn cái này.”

      Tần Chiêu Đệ lập tức giương nanh múa vuốt, ỷ vào chính mình là phụ nữ, thậm chí vươn tay ra muốn cào mặt Đại Tráng, sớm bị người vây xem kéo xuống.

      Người vây xem là đồng hương, lại được 500 đồng bao lì xì, cộng thêm hai người già này vốn luôn đối xử cay nghiệt với mọi người, trong thôi người nhận ai chào đón, dĩ nhiên trở thành đối tượng công chúng công kích, trong lúc nhất thời trứng thối, cà chua thối tới tấp được ném đến, đem hai người già kia làm được đủ loại màu sắc, chờ hai người họ phục hồi tinh thần, còn muốn tìm Đại Tráng chuyện, bọn người Đại Tráng sớm bị Phó thị trưởng cùng trưởng thôn và các quan viên khác kéo thương thảo chuyện quyên tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng cùng đường cái.

      Ở quê nhà ngây người hai ngày, nhìn chung mọi chuyện cần thiết định, Đại Tráng cùng An Trình mang theo Bảo Bảo bước đường trở về.

      Về đến nhà, Đại Tráng cùng An Trình mang theo ít đặc sản cán bộ thôn đưa tặng thăm Chu Nguyên Dịch và Phó Tu Nhiên, Đại Tráng nhận những thức ăn sấy đó, xuống bếp làm cho mọi người bữa đồ ăn nhà nông.

      An Trình phát Chu An Bằng hôm nay đặc biệt trung thực, nếu thường ngày, gã sớm ồn ào, đồ ăn thôn quê loại này thể ăn, xứng với dạ dày cao quý của gã, hôm nay lời tạp nham gì cũng , chủ là cúi đầu ăn.

      An Trình hiểu rất Chu An Bằng, như vậy, tuyệt đối là gã làm chuyện gì xấu rồi...

      Quả nhiên, ăn cơm, Chu Nguyên Dịch than thở cho An Trình biết: “Sau khi con , An Bằng xe thể thao kia dù sao để đó cũng ai lái, nó mượn hai ngày. Ta vốn đồng ý, biết như thế nào nó ầm ĩ đến lợi hại, cầm chìa khó cho nó, lại để cho nó sau khi dùng sửa sang sạch trả cho con, ai biết nó...”

      An Trình kinh ngạc hỏi: “Làm sao rồi? Trầy rồi?”

      Chu Nguyên Dịch : “Há lại chỉ có trầy, thiếu chút nữa liền báo hư rồi. May mắn là có việc gì. Xe kia vẫn là an toàn, xe hư giống như bị xe tải lớn nghiền, An Bằng ngược lại là có việc gì, chính là sợ hãi. Cho nên con xem nó mấy ngày nay ánh mắt đều là ngốc trệ, luôn chuyện. Ai, ta gọi chuyên gia sửa chữa đến xem qua, phí sửa xe hơn 100 vạn, còn bằng mua chiếc mới. Dứt khoát để con chọn chiếc xe mới, ta mua cho con, xem như ta thay nó đền cho con.”

      An Trình cười : “Con đều dính vào người giàu có tồi, như thế nào còn muốn cha trả tiền mua xe? cần.”

      “Chỉ có điều” An Trình hỏi: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”

      Chu Nguyên Dịch cười khổ : “ Nó nha, lái xe thể thao kia, như là đường lớn chỉ có mình nó, người ta phía trước là xe bọc thép, nó liền đụng vào người ta, xe của mình bị đâm cho nát bét , xe bọc thép của người ta cũng bị đụng thành cái hố to. Xe bọc thép ah, nó xem như lợi hại. tại tốt rồi, xe của mình toàn bị bị hủy phải mua chiếc mới, còn phải sửa xe bọc thép cho người ta, mặt khác, xe bọc thép là xe cho quân đội, mỗi ngày dùng đều phải đưa cho 5000 đồng phí tổn, ngày đó đến hỏi chút, phải mất tháng mới sửa xong, ngoài trừ phí sữa chữa bên ngoài, còn phải uổng công đưa cho 45000 vạn đồng phí tổn.

      An Trình nghe được vừa là tức giận vừa là buồn cười, lại nghe được cha ở bên tai thở dài than ngắn: “Người ta nuôi đứa , bình thường đến 20 tuổi liền trưởng thành hiểu chuyện rồi. Hùng hài tử (cùng nghĩa với trẻ trâu ở VN) nhà ta đều trẻ trâu đến 30 tuổi rồi, còn có tỉnh ngộ, là khiến người buồn.”

      An Trình trong lòng : An Bằng là trẻ trâu có trình độ rồi, xem đem cha buồn thành dạng gì rồi. Ngoài miệng lại an ủi cha : “ có việc gì, có việc gì, ta lại tiếp tục trẻ trâu, cũng trẻ trâu đến trong nhà người khác rồi. Bây giờ phải có Trì Đức Triết tiếp nhận rồi sao?”

      Chu Nguyên Dịch gật gật đầu, : “May còn có người muốn nó. Chỉ có điều, cái này cũng bớt lo, ngày ngày cùng Trì Đức Triết cãi nhau, ta sợ hai đứa nó cãi nhau đến độ tan vỡ, vậy...”

      Chu Nguyên Dịch là lo lắng, chỉ có điều cũng may, ước chừng hai tuần sau, Chu An Bằng vẻ mặt xui xẻo mà cho cha biết, gã và Trì Đức Triết phải về nước, bởi vì, trong bụng lại mang thai, vẫn là chỗ quen thuộc dưỡng thai tương đối tốt.

      Chu Nguyên Dịch có chút đau lòng, dù là hùng hài tử cũng là con mình, lần lại lần mang thai, chịu nhiều tội.

      Ngược lại là An Trình an ủi cha : “ trai là nên sanh con, có thể yên tĩnh chút. Nếu câu dễ nghe, cha, ngài đặt hy vọng ở người trai là nhận được kết quả đâu, ta đoán chừng cả đời này chỉ có thể mang đại danh hùng hài tử. Chỉ có điều, nếu ta sinh thêm vài đứa , biết đâu trong mấy đứa đó có đứa có tiền đồ, đến lúc đó mới gỡ vốn cho cha.”

      HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :