Editor: tử đinh hương
Chương 31: Đỗ Hành biết đánh vợ
Tô Diệp quyết định cuối tuần này về nhà nữa, nhưng hôm nay cũng có quan hệ thân mật với bạn học nữ trong trường học nữa. Đúng lúc nhàm chán, nhìn thấy tờ quảng cáo bên đường, đó viết du lịch hai ngày đêm. Tô Diệp chưa thử qua cái này, trước kia chơi nhất định là có Đỗ Hành mang theo, nhưng bây giờ hai mắt Tô Diệp tỏa sáng: bằng Chủ nhật dứt khoát vùng ngoại ô nghỉ phép chơi hai ngày ?
Hạ quyết tâm, làm làm ngay, Tô Diệp nhanh chóng lấy tiền ghi danh nộp tiền đặt cọc. Sau khi làm xong, tiếp tục trở về, giữa đường nhận được hai cuộc điện thoại, là La Tử Sa, là Tôn Tĩnh Vũ. Gần đây La Tử Sa và Tô Diệp liên lạc tương đối nhiều, Tô Diệp thường xuyên kể ít việc phiền lòng gần đây với , ví dụ như tự trách mình làm liên lụy tới Thạch Lỗi, ví dụ như hôm nay mình tạm thời có biện pháp ly hôn. La Tử Sa có người thân, bởi vì nguyên nhân Tô Mộ Dung nên rất thân thiết với Tô Diệp, hôm nay chung đụng lâu phát đây cũng là là khéo léo hiểu chuyện nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra biểu bị làm hư thôi, rất thương đau lòng vì , giống như đối xử với em ruột của mình, thường xuyên lời khuyên giải an ủi.
Về phần Tôn Tĩnh Vũ, gọi điện thoại tới phải là thử dò xét quan hệ của Tô Diệp và Đỗ Hành, cùng với lúc nào Tô Diệp có thể bắt đầu tiếp quản công ty Tô Mộ Dung để lại. Tô Diệp sớm có lòng phòng bị đối với người này vô tình hay cố ý ra vẻ bất mãn với Đỗ Hành và hôn nhân cùng với bất đắc dĩ tạm thời còn kế sách ở trước mặt ông ta. Tôn Tĩnh Vũ nghe thế, lúc này lời càng thêm có ý giật giây, ông cho là Đỗ Hành quả tốt bụng, muốn Tô Diệp nhất định phải đề phòng.
Cuối cùng, Tôn Tĩnh Vũ chợt đổi đề tài, đến cha con nhà họ Thạch, ông ta bạn bè mình ở nước ngoài có công ty, bây giờ tìm quản lý cao cấp giàu kinh nghiệm, ngược lại cha Thạch Lỗi rất thích hợp. Về phần Thạch Lỗi, nếu như cậu ta đồng ý, hoàn toàn có thể cùng theo lúc.
Tô Diệp nghe thế, hai mắt tỏa sáng, đúng là lo lắng chuyện cha con nhà họ Thạch, nếu như chuyện này có thể giải quyết, ngược lại quả muốn cảm ơn Tôn Tĩnh Vũ. Chỉ là suy tính đến trước kia nghi ngờ và đề phòng Tôn Tĩnh Vũ, hề dám lập tức đáp ứng, chỉ hôm nay mình và nhà họ Thạch cũng có liên lạc gì, nên tham dự chuyện như vậy quá nhiều. Tôn Tĩnh Vũ cười ha ha vừa : "Chú hiểu, đúng là cháu tiện ra mặt." Vì vậy chuyện này thôi.
Thứ sáu đến phòng ăn ăn cơm tối xong, Tô Diệp trở về ký túc xá vừa mới đẩy cửa ra liền thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách của mình. Tây trang thủ công phẳng phiu, sau lưng rộng rãi, cúi đầu chuyên tâm nhìn màn hình laptop bàn.
Sau khi Tô Diệp vào, chỉ ngẩng đầu lên tiếng chào với Tô Diệp, tay vẫn bận rộn gõ bàn, thỉnh thoảng dừng lại, nhíu lông mày khí nhìn màn hình, có lẽ gặp phải vấn đề gì đó cần suy tính.
Tô Diệp để sách xuống, chống cằm yên lặng ngồi ở bên cạnh.
ngưng mắt nhìn Đỗ Hành bận rộn, thể thừa nhận, ra Đỗ Hành rất mê người. Tròng mắt thâm thúy lỗ mũi cao thẳng, môi rất mỏng khẽ mím lại, mân thành giống như lưỡi dao. Khuôn mặt góc cạnh ràng, nhíu mày liền lộ ra vẻ hết sức nghiêm nghị và oai phong.
Tô Diệp nhịn được nhớ đếnThạch Lỗi, Thạch Lỗi và Đỗ Hành là hai kiểu hoàn toàn khác biệt. Tô Diệp nhịn được nghĩ, biết lúc Đỗ Hành còn trẻ, có phải cũng có năm tháng thanh xuân như Thạch Lỗi hay ?
, hẳn là có . nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Đỗ Hành, Đỗ Hành cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, khi đó Đỗ Hành chững trạc, được người cha qua đời của tán thưởng rất nhiều.
Lúc này Đỗ Hành xử lý xong công việc, động tác của nhanh chóng thu lại máy vi tính xách tay của mình, ngẩng đầu cười nhìn Tô Diệp hỏi: "Tối nay đâu ăn cơm?"
Tô Diệp vẫn nâng má, lắc đầu cái : " tại cũng bảy giờ, em ăn cơm rồi."
Đỗ Hành "A" tiếng, cúi đầu nhìn thời gian, quả nhiên bảy giờ: " ra là trễ thế này."
Tô Diệp yên lòng "Vâng" tiếng: " ra ngoài ăn chút ."
Đỗ Hành vừa bỏ Laptop vào trong túi xách, vừa thuận miệng : "Em và cùng nhau trở về, sau đó dẫn em về nhà."
Tô Diệp từ chối, nhân cơ hội tính toán của mình: "Em muốn ở lại chỗ này dọn dẹp hành lý, ra ngoài với được."
Tay Đỗ Hành thu dọn đồ đạc dừng lại, ngẩng đầu cau mày: "Dọn dẹp hành lý?"
Tô Diệp gật đầu, bên môi kéo nụ cười, trong giọng mang theo nhàng: "Em ghi
Editor: tử đinh hương
Chương 32:
Buổi sáng khi Tô Diệp mở mắt ra, giường chỉ còn lại mình. chớp chớp hai mắt để tỉnh táo, nhìn đồng hồ, là 9h sáng. Nhớ hôm nay phải theo Đỗ Hành cùng thăm cha , sao mình lại ngủ thẳng đến lúc này đấy.
Đúng lúc ấy , cửa bị nhàng mở ra, Đỗ Hành tới, tay phải tùy ý nắm cây bút ký tên, nghĩ đến vừa rồi lại bận công việc. Đỗ Hành thấy Tô Diệp tỉnh lại, tới bên giường ngồi xuống, nhàng : "Đói bụng sao? bảo bà Trần đưa bữa ăn sáng lên cho em."
Tô Diệp có khẩu vị gì, nhưng mà nghĩ đến thời gian sớm nữa, gật đầu cái, sau đó đứng dậy xuống giường phòng rửa mặt.
Khi Tô Diệp rửa mặt qua loa sau đó ra ngoài, phát bàn để bữa ăn sáng, là cháo yến mạch, cà chua và trứng gà tươi chiên, đều là món ăn bình thường Tô Diệp thích. Tô Diệp ngồi ở chỗ đó vừa ăn cơm, vừa hỏi Đỗ Hành: " phải hôm nay muốn thăm cha sao? Lúc nào lên đường hả?"
Đỗ Hành cười nhìn vợ của mình, chỉ thấy giống như đóa hoa xinh xắn dính giọt sương sớm, thanh thuần đáng lại yếu ớt. Áo ngủ tơ lụa màu trắng ngà người mặc dù tăng thêm vài phần hấp dẫn cho , nhưng hơn nữa là ngây thơ hề phòng bị.
Trong đôi mắt ra dịu dàng như nắng ấm ngày mùa thu, cười : "Chừng nào em ăn xong khi đó chúng ta xuất phát."
Tô Diệp kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra lo lắng: "Em lo cha giận ." Cha con bọn họ chưa từng liên lạc trực tiếp nhiều năm, vậy hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt lại bày ra dáng vẻ như vậy, là nên.
Đỗ Hành bình tĩnh lắc đầu: "Khi ông ấy còn trẻ tức giận quá nhiều, nên lửa giận cũng tiêu hao ít rồi."
Tô Diệp nghe vậy, là khó hiểu, chỉ là vẫn hỏi gì, khéo léo cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, ai biết húp cháo quá nhanh, sơ ý chút liền bịsặc, nhất thời ho đến vẻ mặt hồng hồng.
Đỗ Hành vội vàng đứng dậy vừa thay vỗ lưng vừa đưa nước cho , hai người giằng co nửa ngày, Tô Diệp đáng thương rốt cuộc thở hổn hển dừng ho khan, lúc này ngay cả lỗ mũi của cũng đỏ.
=== =====
Chờ Tô Diệp dọn dẹp tất cả thỏa đáng để xuất phát đến nhà cha Đỗ Hành mười giờ. Đối với lần này, Tô Diệp rất áy náy, cho cùng đây mới là lần thứ hai thấy cha mẹ chồng. Cuộc hôn nhân với Đỗ Hành này cũng phải do đòi hỏi, nhưng nếu là người con dâu thể quá phận. Nhưng Đỗ Hành bình chân như vại ngồi xe, đối mặt với dòng xe chạy rối tinh rối mù trước mắt, tiện tay cầm điện thoại thông minh bên cạnh lên bắt đầu nhận điện thoại.
đường Đỗ phu nhân gọi điện thoại hỏi mấy lần, giọng Đỗ Hành lạnh nhạt khinh thường, giống như đối diện đó là người xa lạ. Tô Diệp kinh ngạc nhìn nhìn ở bên cạnh, thấy mắt cũng phải trừng lớn.
Chờ hai người Đỗ Hành Tô Diệp rốt cuộc vào chỗ ở của nhà họ Đỗ Đỗ lão gia nổi giận lên rồi.
Ông dựng râu trợn mắt mắng vợ: "Tôi để cho bà kêu nó tới sao?
Tôi bảo bà tam thôi tứ thỉnh hỏi nó sao? bà ở cái cột nào? Mất mặt xấu hổ ! “
Đỗ phu nhân hiền lành ngồi ở bên, tiếng nào mặc cho người đàn ông mắng nhiếc.
Lúc này Đỗ Hành vừa vặn vào nhà, vừa nhìn tình trạng trong phòng khách, mặt lập tức trở nên lạnh lùng và khinh thường, đồng thời nắm tay Tô Diệp dùng mấy phần sức lực.
Tay Tô Diệp bị nắm đau, cẩn thận lung lay xuống tay nhắc nhở Đỗ Hành, Đỗ Hành rất nhanh phát buông lỏng tay vốn nắm chặt, tỉ mỉ bóp xoa xoa ngón tay bị mình bóp đỏ.
Đỗ phu nhân thấy vợ chồng Đỗ Hành vào nhà, nhanh tới trước, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Tô Diệp khéo léo cười ngọt ngào tiếng, kêu “Đỗ phu nhân” . Đỗ Hành vẫn giống như lãnh đạo tuần tra bình thường gật đầu cái, đây chính là chào hỏi.
Đỗ phu nhân cũng có chút vui nào đối với Đỗ Hành lạnh nhạt, bà cười thân thiện gọi bọn họ vào, lại vội vàng sai người giúp việc đưa nước và trái cây lên.
Lúc này Đỗ phu nhân và con của Đỗ lão gia, cũng chính là em cùng cha khác mẹ với Đỗ Hành cũng lên trước chào hỏi Đỗ Hành và Tô Diệp. Lúc Đỗ Hành và Tô Diệp kết hôn em này ở nước ngoài, hôm nay Tô Diệp nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt em này xinh đẹp thanh tú, mỉm cười đứng ở nơi đó, hiển nhiên là thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp.
Đỗ phu nhân biết họ chưa từng thấy qua, vội vàng giới thiệu:” Đây là Đỗ Phỉ, năm nay 17 tuổi, mói trở về từ nước ngoài.”
Hai người Đỗ Phỉ và Tô Diệp đồng loạt cười xông đối phương gật đầu, bốn mắt nhìn nhau, ngược lại có mấy phần cảm giác quen thuộc, thiện cảm lập tức tăng lên. Đỗ Phỉ nhìn chị dâu này chút, nhìn lại trai mình bình thường giống như khối băng này, ngọt nhào cười tiếng, khẽ :” , chị dâu”
Tô Diệp cười đáp, Đỗ Hành chỉ gật đàu mấy cái nhưng thể nhận ra gật.
Lúc này, Đỗ lão gia vẫn bị xem rốt cuộc híp mắt về phía bên này, bảo vợ của mình:” Bà cần quản nó khỉ gió gì, thằng nhóc thối tha này vẫn có nhà, bây giờ trở về nên dạy dỗ trận tốt, bà lại vẫn cung kính coi nó như khách?”
Đỗ phu nhân biết Đỗ lão gia lời này tất nhiên ổn sợ rằng cho Đỗ Hành mất hứng, định gì giải hòa, ai biết Đỗ Hành mở miệng trước:” Đỗ lão tiên sinh, nếu như phải nghe bệnh tình của người nguy kịch, bất kể thế nào tôi cũng bước vào cửa nhà này.”
Trong lúc chuyện, ý trào phúng dày đặc vô cùng, càng kéo dài thêm chữ “lão” trong Đỗ lão tiên sinh.
Những lời này lập tức dâng lên lửa giận của Đỗ lão gia, chân mày giống như Đỗ Hành của ông cau lại, thiếu chút nữa lập tức, liền nhảy dựng lên:” Bệnh tình nguy kịch? Mày ai?”
Ông chống gậy đứng lên, cầm gậy hung hăng chọc vào đất:” Mày là con trai như vậy sao? Con thỏ chết bầm, lại nguyền rủa bệnh tình cha mày nguy kịch!Tao thấy có phải mày hận tao chết sớm chút để bẩn mắt của mày hay ?”
Lúc này Đỗ Hành vung tay áo, mặt lạnh nắm tay Tô Diệp :” thấy người này ràng hoan nghênh chúng ta, chúng ta vẫn tranh thủ thời gian thôi.” xong muốn kéo tay Tô Diệp ra ngoài.
Tô Diệp tự nhiên hiểu hôm nay thể thẳng mạch như vậy, cứng rắn đứng bất động ở đó, nhưng hơi sức của khẳng định bằng Đỗ Hành, sửng sốt bị Đỗ Hành lôi kéo ra ngoài. chỉ giọng khuyên:” chờ chút, sao có thể cứ như vậy đây...”
Đỗ phu nhân thấy vậy, mau tới trước khuyên:” Đỗ Hành, mấy năm nay thân thể cha con vẫn tốt, con dễ dàng mới trở lại lần này, cũng cần chọc giận ông ấy nữa”
Đỗ lão gia bên cạnh nhìn thấy vậy giận đến nhíu mày nhúc nhích, cuối cùng tay ông run run chỉ vào Đỗ Hành :” Mày...mày cút cho tao, lăn cũng cần trở lại!”
Đỗ Hành hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu cứng rắn :” Tám năm trước ông cũng lời này, là đầu óc tôi có bệnh, thế nhưng chạy trở về nghe ông với tôi lần nữa!”
Lúc này sắc mặt của Đỗ lão gia trắng bệch hai tay run rẩy, giọng của ông căm hận:” Cút...cút!”
Đỗ Hành xoay người lại muốn , Tô Diệp kéo được, Đỗ phu nhân vội vàng khuyên Đỗ Hành, mà lúc này Đỗ Phỉ phát sắc mặt cha mình đúng, nhanh đỡ, trong miệng còn lo lắng kêu :”Cha, cha làm sao vậy?”
Ở bên trong tiếng kêu là của Đỗ Phỉ, thân thể Đỗ lão gia lắc lư mấy cái, sau đó liền thẳng tắp ngã xuống.
Đỗ Phỉ hổ hoảng hét lên, tiếng kêu bén nhọn :”Cha...cha...”
Đỗ Hành vừa quay đầu lại, thấy tình cảnh này, cũng vội vàng chạy lại, nhanh chóng đến bên Đỗ lão gia đỡ ông ấy.
Đỗ Phỉ bị sợ đến mức muốn khóc lên :”Cha......”
Đỗ phu nhân cũng bị dọa sợ đến , tay run run ra lệnh người giúp việc, “Nhanh, mau gọi bác sĩ.”
----
Bác sĩ gia đình dành riêng cho ngồi xe cấp cứu gào thét tới, trải qua kiểm tra khẩn cấp chút, xác định Đỗ lão gia có gì đáng ngại, chỉ là tâm tình vô cùng kích động dẫn đến hôn mê thôi. Bác sĩ cũng trịnh trọng dặn dò người nhà họ Đỗ :” Ông cụ lớn tuổi, về sau thể dễ dàng giận dữ.”
Đỗ Hành cúi đầu lời nào, Đỗ phu nhân luôn miệng :” Vâng, vâng, chúng tôi biết.”
Đỗ Phỉ ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Đỗ Hành, giọng :”Cha luôn bị chọc tức “
Từ Đỗ Phỉ khéo léo thông minh hiểu chuyện, nhưng cho tới bây giờ chêu chọc cha tức giận qua. thực hiểu, vì sao người trai này và hợp nhau như vậy, chỉ cần hai người gặp mặt tất nhiên gây gổ.
Tô Diệp đứng bên cạnh Đỗ Hành, mặc dù Đỗ Hành cũng lời nào, chỉ là có thể cảm giác được tâm tình của người đàn ông bên cạnh cũng nặng nề. nhớ lại cha của mình, nghĩ nếu như cha mình còn đời, bất kể như thế nào chọc cho ba giận đến vậy.
Mặc dù quan hệ của Đỗ Hành và cha luôn luôn tốt, nhưng rốt cuộc là cha con ruột thịt, hôm nay Đỗ Hành làm cha mình tức giận như vậy, hẳn là trong lòng cũng có chút tư vị chứ?
Nghĩ tới đây, vươn tay cố gắng nắm tay Đỗ Hành.
Tay Đỗ Hành lạnh lẽo cứng ngắc, tay Tô Diệp muốn bắt lại, nhưng tay Đỗ Hành cũng đáp lại thế nào. Đây cũng là lần đầu tiên, Đỗ Hành từ chối như vậy.
Chỉ có điều Tô Diệp vẫn nắm tay Đỗ Hành, dùng nhiệt độ của mình thay gia tăng nhiệt độ.
Bởi vì Đỗ lão gia cũng có gì đáng ngại, vì vậy lúc bác sĩ đề nghị về nhà nghỉ ngơi, vì vậy nhóm người chia thành nhóm về nhà. Dĩ nhiên Đỗ Hành mang theo Tô Diệp ngồi xe của mình trở về -------- trở về nhà cũ của nhà họ Đỗ.
xe, Đỗ Hành vốn yên lặng rốt cuộc với Tô Diệp câu:” cho rằng thân thể ông ấy rất tốt.”
Tô Diệp nắm chặt tay , dùng sức mà gật đầu :” Vâng, em hiểu nhất định phải cố ý.”
Đỗ Hành nhắm lại hai mắt, mặt tràn đầy mệt mỏi:” Tối nay chúng ta ở nhà bọn họ thôi.”
“Vâng, được ạ.”
Editor: tử đinh hương
Chương 33: Hình Đỗ Hành khi còn bé
Trở lại nhà họ Đỗ dàn xếp tốt cho Đỗ lão gia muộn quá, Đỗ Hành mang theo Tô Diệp về căn phòng của mình. Nhìn ra được, phòng ngủ này vẫn là phòng của Đỗ Hành nhiều năm trước. Phòng ngủ rất đặc biệt, màn che của cửa sổ sát đất trước nhàng tung bay, mà ở bên trong tường lại là giá sách đội trời đạp đất, phía để nhiều loại sách.
Mặc dù Tô Diệp mệt rồi, nhưng vẫn nhịn được tò mò tới đứng trước kệ sách, tiện tay cầm lên quyển, lại là tiểu sử của danh nhân, mặt còn dấu vết dùng bút máy màu đỏ ghi chú qua. Nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa bằng bên cạnh bên cạnh, Tô Diệp sờ sờ, nghĩ thầm đây cũng là nét chữ của Đỗ Hành thôi. Bọn họ ở chung chỗ lâu như vậy, lại nhớ bút tích của , ra là viết ngoáy buông thả như vậy, ngược lại liên quan với bản thân .
Đỗ Hành bưng hai ly sữa nóng từ bên ngoài vào, thấy Tô Diệp đứng ở trước giá sách của mình, liền để sữa nóng xuống cùng sang đây xem.
nhìn thấy Tô Diệp nhìn chữ viết của mình, cầm sách tới cúi đầu nhìn qua, từ tốn câu: " ra khi đó chữ viết của là thế này."
Trong giọng của lộ ra mệt mỏi, nghĩ đến ngày giày vò liên tiếp quả cũng mệt mỏi.
Tô Diệp để quyển sách tay xuống: "Nếu như mệt mỏi rồi, vậy nghỉ ngơi sớm chút?"
Đỗ Hành lại lắc đầu cái, tùy tiện ngồi chiếc ghế cao bên cạnh giá sách, ngước đầu nhìn lên giá sách tường : "Có chút ngủ được, sau đó ngủ tiếp thôi."
Tô Diệp biết tâm tình của sa sút, liền ngoan ngoãn gật đầu cái.
Hai người yên lặng chốc lát, Đỗ Hành chợt mở miệng : " ngờ ông ấy bị bệnh."
Tô Diệp gật đầu, dịu dàng : "Cha lớn tuổi, thân thể tốt là tự nhiên, về sau về thăm nhà nhiều chút là được."
Đỗ Hành trầm tư hồi, chợt phát ra tiếng cười lạnh: "Về nhà nhiều coi như xong rồi, trở về lần ông ấy liền tức giận lần, nếu như về nhà ngày ngày, tại ông ấy có thể chuẩn bị nhìn nghĩa trang rồi."
Tô Diệp nhíu mày: "Nhưng em thấy ra cha cũng muốn tức giận với , dáng vẻ ông ấy rất mong đợi ."
Đỗ Hành lắc đầu, cố chấp : "Em hiểu, ông ấy hận thể vĩnh viễn nhìn thấy mới tốt đấy, chính là cây gai trong lòng ông ấy."
Ánh nắt Tô Diệp mở to kinh ngạc hiểu hỏi: "Sao có thể nghĩ như vậy chứ? là con của ông ấy."
Đỗ Hành thở dài, sờ sờ tóc Tô Diệp: "Em hiểu."
Tô Diệp mím mím môi, được rồi, ra hiểu Đỗ Hành ràng thành thục như vậy, tại sao nhìn thấy cha lại thay đổi thành cố chấp và khó có thể làm cho người ta hiểu đây?
Hai người ngồi nơi này, chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Đỗ Hành qua mở cửa, lại thấy Đỗ phu nhân bên ngoài.
Đỗ phu nhân thấy Đỗ Hành, nở nụ cười dịu dàng hỏi: "Còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Đỗ Hành lạnh nhạt : "Chưa."
Đỗ phu nhân thấy vẻ mặt Đỗ Hành khó chịu, lập
tức lộ vẻ mặt khó khăn, do dự hồi lâu rốt cuộc mới lên tiếng:” Cha con nhớ con, con có muốn qua nhìn ông ấy ?”
Đỗ Hành nghe thế, nhíu mày, hàm chứa đùa cợt nhàn nhạt :” Đỗ phu nhân, bà chắc chứ?”
Đỗ phu nhân thấy dáng vẻ giễu cợt của Đỗ Hành, khó xử thở dài:” Đỗ Hành, cha con vừa mới tỉnh, ông ấy vừa tỉnh lại ánh mắt quan sát quanh phòng. Mặc dù ông ấy chưa , nhưng ta biết nhất định là ông ấy tìm con, con liền qua nhìn ông ấy thôi.”
Tô Diệp nghe thế, là lúng túng đến cực điểm, ngẩng đầu nhìn sang hướng Đỗ phu nhân, lại thấy Đỗ phu nhân giống như nghe thấy, vẻ mặt vẫn thương mong đợi.
Tô Diệp lè lưỡi cái ở trong lòng, sau đó trơ mắt nhìn Đỗ Hành theo Đỗ phu nhân ra ngoài.
mình nhàm chán trong phòng, Tô Diệp bưng sữa nóng, vừa uống vừa tùy tiện đảo sách giá sách. Uống sữa xong xung quanh cũng nhìn qua, liền nhàm chán cầm quyển sách nhìn, nhìn, ánh mắt bị cuốn sổ hấp dẫn.
Cuốn sổ màu đen da trâu kẹp giữa rất nhiều sách trở nên dễ thấy, Tô Diệp đưa tay rút nó ra, mở ra xem bên trong cũng là bút kí, nghĩ đến cách là ghi chép bài học thời trung học của Đỗ Hành thôi. Nhìn ra được khi đó là cậu bé làm việc kĩ lưỡng, ngay cả ghi chép cũng cẩn thận tỉ mỉ.
Tô Diệp tiện tay mở ra, lúc này lại có tờ giấy chảy ra từ trong cuốn sổ. Tô Diệp vội vàng chạy qua, khom lưng nhặt lên, vừa nhìn, lại phát là tấm hình.
Đây cũng là rất nhiều năm trước hình rồi, ở trong là người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, tay trái của ấy dẫn đứa bé trai, mặc tây trang đầu húi cua, vẻ rất thân sĩ và đáng . Bên trái, còn lại là buộc tết nơ con bướm.
Tô Diệp nhìn tấm hình này, lập tức ý thức được cái gì, nhìn mặt mày người con trai này, đây cũng là Đỗ Hành khi còn bé thôi. Như vậy, người phụ nữ xinh đẹp này hẳn là mẹ Đỗ Hành rồi?
Tô Diệp chưa từng thấy qua mẹ Đỗ Hành, cũng chưa từng nhìn thấy hình, biết vì sao Đỗ Hành cũng rất ít khi nhắc tới mẹ mình.
đưa mắt nhìn mẹ con này, ánh mắt dời qua bên phải, rơi vào buộc tết nơ con bướm. Vị này.... đoán hẳn là Trịnh Huân chứ?
Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ cùng nhau lớn lên, trừ Trịnh Huân còn ai nữa.
--------
Tô Diệp vừa mới nhìn lát, muốn này tiếp tục kẹp hình vào trong sách, liền nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, Đỗ Hành trở lại.
Sắc mặt Đỗ Hành u ám mà vào, thấy trong tay Tô Diệp cầm hình, chân mày lập tức nhíu càng chặt hơn rồi. tiến lên mấy bước, thấy tấm hình của Tô Diệp cầm trong tay, sắc mặt trầm xuống, đoạt lấy tấm hình kia, lạnh lùng :” Ai cho em tùy tiện lục lọi đồ của người khác hả?”
Tô Diệp lập tức bị giật mình, tranh thủ thời gian giải thích :” Em vừa mới thấy được.”
Đỗ Hành cầm tấm hình, cuối đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng mặt thâm trầm thả hình vào quyển sách kia, sau đó tiện tay ném quyển sách tới góc tới góc khuất nhất giá sách.
Làm xong những việc này, lạnh nhạt ra lệch:” Về sau được làm rối những thứ kia.”
Cùng lúc này, Tô Diệp cũng tỉnh táo lại, hít hơi sâu lạnh nhạt :” Em cũng muốn tùy tiện động vào đồ của , chỉ là nhàm chán lục lục sách ở nơi này mà thôi. Vừa rồi khi em đọc sách ở nơi này cũng ở đây, cũng có cái gì.”
Sắc mặt Đỗ Hành chút thay đổi, lạnh giọng ném ra câu:” Thôi, ngủ .”
Tô Diệp cảm thấy Đỗ Hành thể giải thích được, đột nhiên bị chỉ trích như thế, trong lòng uất ức, lập tức trong mắt cũng chứa nước mắt, chỉ có điều vẫn nén lại, giọng điệu cứng rắn :” Được, vậy em ngủ trước đây.”
tới bên giường, ‘Pằng’ tiếng, tắt nguồn điện trong phòng ngủ, sau đó trực tiếp lên giường dùng chăn che mặt.
Cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, Tô Diệp cho rằng Đỗ Hành phát giận hoặc là mở công tắc lên, nhưng có, trong bóng tối Đỗ Hành giống như dừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Rất lâu sau đó, lặng lẽ nhấc góc chăn lên chút, lại thấy Đỗ Hành đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bóng lưng người cao lớn đớn, xuyên thấu qua cửa sổ ngắm nhìn nơi xa.
----------
Ngầy hôm sau, khí nhà họ Đỗ vẫn lạnh lẽo, hiển nhiên em nhà họ Đỗ rất bất mãn với Đỗ Hành, kéo Tô Diệp qua, xấu Đỗ Hành rất nhiều với Tô Diệp.
Trong lòng, Tô Diệp cũng tức giận, liền nhân cơ hội chuyện tối ngày hôm qua, vì vậy hai ríu rít phen, chê Đỗ Hành gì cũng sai, xong lời cuối cùng Tô Diệp cũng có chút đỏ mặt, ra Đỗ Hành cũng xấu như hai người vừa .
xong lời cuối cùng, Đỗ Phỉ chợt nhớ tới điều gì đó, thần bí với Tô Diệp:” Chị biết Trịnh Huân chứ?”
Tô Diệp liền vội vã gật đầu cái:” Biết” Nữ luật sư nổi tiếng, ai biết lấy.
Đỗ Phỉ cười như tên trộm :” Quan hệ của ta và mẹ em khá tốt, thường đến nhà em chẳng qua em quá thích ta, ta đặc biệt thích nịt nột”
Tô Diệp kinh ngạc, ngờ Đỗ Phỉ lại nghĩ Trịnh Huân như vậy, chỉ ngoại trừ Đỗ Hành, thích xấu sau lưng người ta, vì vậy chỉ khẽ “A”, cũng có tiếp lời.
Đỗ Phỉ thấy Tô Diệp có hứng thú, rất thất vọng, lôi kéo Tô Diệp :” Tô Diệp, chị nhất định phải nghe chuyện này chút, chuyện này có liên quan đến chị.”
Tô Diệp vẫn hứng thú lắm, chỉ có điều vì để Đỗ Phỉ thất vọng, vẫn theo lời ấy:” Tốt, em , chị nghe đây.”
Đỗ Phỉ tiến tới bên cạnh Tô Diệp :” Chị biết , Trịnh Huân đó và trai trước kia là cặp tình nhân, nghe tình cảm của bọn họ còn rất tốt.”
Tô Diệp cũng đoán được vậy, gật đầu :” Chị biết rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã chứ sao.” Tối hôm qua tấm hình kia chính là bằng chứng, người ta cùng nhau lớn lên từ , đoán chừng Trịnh Huân còn là bảo bối thích của người mẹ qua đời của Đỗ Hành đấy.
Đỗ Phỉ nghe thế, khuôn mặt thanh tú tràn đầy hài lòng:” Xem , em biết chị chưa nghe qua bí mặt của em mà.”
Tô Diệp phối hợp nổi lên nghi ngờ:” Bí mật gì?”
Đỗ Phỉ cười như kẻ gian, lúc này mới giọng :” Em nghe Trịnh Huân từng mang thai đứa của trai em, sau đó biết bọn họ ầm ĩ nổi lên mâu thuẫn thế nào, cho nên Trịnh Huân phá bỏ đứa bé .”
Tô Diệp vốn cũng cho rằng Đỗ Phỉ có bí mật gì, nghe thế hoàn toàn sững sờ:” Em nghe từ đâu?”
Đỗ Phỉ hài lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Diệp:” Có lần em ngang qua phòng khách, nghe mẹ em và Trịnh Huân chuyện, mẹ em còn an ủi Trịnh Huân hồi nữa, sau này vẫn còn cơ hội.”
Tô Diệp cảm thấy đầu choáng váng, cả người hoảng hốt, đỡ cái bàn ngồi xuống
Last edited by a moderator: 22/6/15