1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký vượt tường của vợ yêu - Nữ Vương Không Ở Nhà (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 8: Sắp xếp thứ bảy

      Cơm nước xong, Thạch Lỗi dẫn Tô Diệp tản bộ. Đại học P có đường mòn rất dài, còn có hồ nước yên tĩnh, chỉ là nơi đó là thắng cảnh hẹn hò của tình nhân. Thạch Lỗi sợ dẫn Tô Diệp vào đó tản bộ Tô Diệp lúng túng, dù sao và Tô Diệp cũng chưa đến nơi đến chốn. Cho nên sau khi suy nghĩ mới : "Chúng ta đến bờ sông gần đây tản bộ thôi." Bên ngoài đại học P là dòng sông, trường học và bờ sông cách nhau sân cỏ rộng hơn mười thước, sân cỏ có đường mòn, nơi đó cũng là nơi để tản bộ.

      Tô Diệp sờ sờ điện thoại trong túi quần, nghĩ thầm biết ở bên trong này có động tĩnh hay ? suy nghĩ chút, liền nhìn tới điện thoại di động nữa, mang theo vài phần hung dữ : "Được, vậy chúng ta bên ngoài tản bộ thôi."

      Gió thu thổi lất phất, dương liễu lả lướt, sân cỏ to như vậy vẫn là màu xanh lá cây, trong gió mang theo hơi thở lạnh lẽo giữa sông, tản bộ quả nhiên là lựa chọn tốt.

      Tô Diệp có chút chìm đắm trong cảnh đẹp lúc này đây, nhớ hình như Đỗ Hành cũng có biệt thự ở ngoại thành, nơi đó có hồ có suối nước nóng, khi mùa đông Đỗ Hành dẫn qua ngâm suối nước nóng. nghĩ, có lẽ nên nhắc nhở Đỗ Hành, ở nơi đó nên trồng loại dương liễu giống ở trường học này, đến lúc đó nhất định rất vừa lòng.

      Hai người tản bộ lát, liền sóng đôi ngồi ở ghế đá chuyện.

      Bên ngoài sông đào bảo vệ thành chính là ngựa xe như nước, trong lúc vô tình Tô Diệp thấy cách đó xa là chiếc xe limo, mặc dù cách xa, nhưng thị lực Tô Diệp tốt, phát chiếc xe hơi này khá quen, hình như là người bạn của Đỗ Hành.

      Thạch Lỗi vừa đúng lúc theo ánh mắt Tô Diệp nhìn qua, cũng nhìn thấy chiếc xe limo kia. nheo mắt nhìn sang, quay đầu lại cười với Tô Diệp: "Em biết , rất nhiều xe limo trong nước đều là lắp lại."

      ra Tô Diệp cũng hiểu về xe, hơn nữa Đỗ Hành ngại loại limo quá to nên cũng mua loại limo này, cho nên khó hiểu nhìn Thạch Lỗi.

      Thạch Lỗi cười giải thích: " ra chất liệu rất nhiều loại xe limo cũng đều như nhau, chỉ là thay đổi dáng vẻ thôi. Bọn họ sợ xe chịu được, giống như ở giữa đều có người ngồi." Thạch Lỗi đúng trạng sĩ diện trước mắt của công ty Hôn Khánh nay.

      Tô Diệp nghe thế, hiểu trợn to hai mắt, nhớ lại mình khi còn bé, kinh ngạc : "Nhưng em nhớ được, khi còn bé em từng chạy tới chạy lui ở xe loại dài." Khi còn bé Tô Diệp vẫn là đứa bé hoạt bát, từ đầu nơi này chạy đến đầu kia là thường có.

      Thạch Lỗi nghe, cuống quít giải thích : "Lúc em còn , thể trọng , dĩ nhiên là chịu được."

      Tô Diệp"A" tiếng, gật đầu : " có lẽ...! ."

      Qua lúc lâu, Thạch Lỗi trầm mặc chợt : "Khi em còn , vậy hẳn là mười mấy năm trước chứ? Có lẽ em đến xe buýt ."

      Trán Tô Diệp lập tức có ba vạch đen, sửng sốt chút, môi xinh đẹp nổi lên nụ cười kín đáo, dịu dàng gật gật đầu : "Đúng vậy."

      === ====

      Tô Diệp và Thạch Lỗi tách ra khi trở lại ký túc xá, là ba giờ chiều rồi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra vừa nhìn, thế nhưng vẫn có bất kỳ động tĩnh nào.

      Tô Diệp ngồi ở thoải mái ở ghế sa lon vải, nhướng mày lên bắt đầu nghĩ, sao Đỗ Hành luôn luôn kiểm soát mạnh như vậy thậm chí ngay cả tin nhắn cũng gửi tới đây?

      nhớ lại chuyện gần đây lượt, càng cảm thấy gần đây Đỗ Hành và Trịnh Huân qua lại thường xuyên. Trước kia mặc dù là quan hệ bạn bè tệ, nhưng đến nỗi thân mật như vậy. Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc gọi cú điện thoại, cho phòng thư kí của Đỗ Hành.

      Trong phòng thư kí của Đỗ Hành có rất nhiều thư ký ưu tú, nhưng mà trong những thư ký ưu tú này chỉ có quen thuộc với Tô Diệp, người thư kí này họ Khâu, đặc biệt phụ trách tiếp đãi Tô Diệp. Lần này Tô Diệp gọi điện thoại qua, khi vị thư ký kia biết đối phương là Tô Diệp thậm chí có chút nơm nớp lo sợ, vội vàng lễ phép : "Xin chào phu nhân, tôi lập tức gọi Khâu tiểu thư đến nghe điện thoại."

      Nghe khi Tô Diệp còn là học sinh trung học cơ sở, Tô Diệp thoải mái, gọi điện thoại cho Đỗ Hành. Lúc ấy Đỗ Hành họp, thư ký biết nặng , hỏi Tô Diệp có chuyện gì quan trọng ? Lúc ấy Tô Diệp có, cúp điện thoại, tiếp tục gọi cho Đỗ Hành nữa. Sau đó Đỗ Hành họp xong, thư kí kia cũng coi là quá quan trọng.

      Kết quả Đỗ Hành về đến nhà, phát Tô Diệp thoải mái, bác sĩ gia đình tới, mặt sắc Tô Diệp tái nhợt truyền nước biển đấy ở giường.

      Lúc ấy Đỗ Hành gì, sau lại tìm lý do điều vị thư ký kia .

      Từ sau khi đó, đối đãi thiên kim tiểu thư Tô Diệp này, cũng chính là Đỗ phu nhân sau đó, người nào dám nâng cao tinh thần mười phần.

      Dĩ nhiên Tô Diệp biết vì sao sau khi người thư kí này nghe được là mình nơm nớp lo sợ, chỉ là tính tình còn dễ chịu chờ thư ký Khâu đến nhận điện thoại của mình.

      Thư ký Khâu tới rất nhanh, giọng êm ái dịu dàng, lúc chuyện với Tô Diệp giống như chị .

      Tô Diệp ngược lại quen thuộc với thư ký Khâu, chỉ vì công việc trọng điểm của thư ký Khâu này hơi thiên về chuyện riêng của Đỗ Hành, vì vậy rất nhiều chuyện riêng của Tô Diệp đều là thư ký Khâu phụ trách.

      Sau khi Tô Diệp lễ phép chào hỏi với thư ký Khâu, bắt đầu vào thẳng vấn đề chính: "Gần đây ấy rất bận sao? Có chuyện gì xảy ra sao?"

      Tô Diệp gọi “” hiển nhiên là chỉ Đỗ Hành, đều xưng hô như vậy ở trước mặt người ngoài.

      Dĩ nhiên thư ký Khâu hiểu, vội vàng : "Gần đây tổng giám đốc ngoại trừ phải thành phố S đàm phán hạng mục, những việc khác cũng có gì đặc biệt." Ở trước mặt Tô Diệp, thư ký Khâu cũng giấu giếm, báo cáo chi tiết tình trạng gần đây của tổng giám đốc chỗ mình.

      Tô Diệp "A" tiếng, ngược lại lại hỏi: "Đúng rồi, biết tin tức gần đây của Trịnh Huân ?"

      Thư ký Khâu sững sờ,do dự chút : " Hình như gần đây luật sư Trịnh có chút phiền phức, nhưng tình huống cụ thể thế nào tôi cũng biết ."

      Tô Diệp gật đầu: "Tôi hiểu."

      Sau khi cúp điện thoại, Tô Diệp suy nghĩ chút, mở ra notebook mà Đỗ Hành cố ý bảo công ty làm cho mình, mở máy lên mạng, tìm kiếm tình trạng gần đây của Trịnh Huân ở internet.

      Trịnh Huân cũng là hồng nhân, tìm kiếm ở internet chút, liền thấy động tĩnh gần đây, ra là hôm nay công ty tài chính khí thế ngất trời có vụ kiện kinh tế, Trịnh Huân phụ trách việc này trong tay.

      Tô Diệp nhìn người phụ nữ mặc lễ phục màu đen ưu nhã màn hình, kéo quai hàm suy nghĩ kỹ nửa ngày, trách được gần đây Đỗ Hành luôn bận việc, ra nửa là bận công việc, nửa là bận cái này.

      Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Tô Diệp nhận lấy, là điện thoại của Dương Kỳ Kỳ.

      Điện thoại được kết nối, Dương Kỳ Kỳ đầy áy náy: "Tô Diệp Tô Diệp, xin lỗi, buổi trưa hôm nay Mạnh Vũ Đình ở chung phòng ký túc xá đột nhiên gọi điện thoại cho bọn mình, muốn mời người ở ký túc xá bọn mình ăn cơm sau đó hát, bọn mình chơi đến bây giờ, cho nên bỏ quên cậu rồi."

      Tô Diệp cười, dịu dàng : " quan trọng, bạn cùng phòng trở lại mời ăn cơm, náo nhiệt chút là cần thiết."

      Dương Kỳ Kỳ , Từ Phán Phán bên cạnh đoạt lấy điện thoại: "Tô Diệp, vì đền bù cậu ngươi, bọn mình quyết định cả ngày thứ bảy dạo phố mua quần áo cùng với cậu, như thế nào?" ấy chuyện vui vẻ, xem ra gặp phải chuyện gì vui vẻ.

      Tô Diệp sững sờ, ra Chủ nhật đều phải về nhà, bất kể Đỗ Hành bận như thế nào, thứ bảy cũng về nhà với mình.

      Nhưng chỉ do dự chút, liền cười gật đầu : "Được, đến lúc đó chúng ta cùng dạo phố."

      Vừa mới cúp điện thoại của Dương Kỳ Kỳ, lại có cú điện thoại gọi đến, lần này là số điện thoại lạ lẫm.

      Tô Diệp suy nghĩ chút, từ chối nghe.

      Nhưng số điện thoại xa lạ rất nhanh gửi tới tin nhắn: "Ta là chú Tôn Tĩnh Vũ của cháu, còn nhớ ?"

      Tô Diệp thấy mấy chữ Tôn Tĩnh Vũ này, suy nghĩ lập tức bay xa rồi.

      Tôn Tĩnh Vũ coi như là người cùng cha Tô tranh đấu giành thiên hạ sớm nhất, đều là bạn tốt với cha Tô mẹ Tô. Ở trong ấn tượng của Tô Diệp, đây là người chú ôn hòa hiền hậu.

      Tô Diệp trở về gọi cú điện thoại này, điện thoại rất nhanh được kết nối.

      ra Tô Diệp liên lạc chú Tôn này nhiều năm rồi, đột nhiên bạn cũ liên lạc, đây cũng là bạn tốt của cha mình khi còn sống, mấy câu , thậm chí nơi cổ họng Tô Diệp có chút nghẹn ngào. Chú Tôn thở dài tiếng: "Tô Diệp, hôm nay chú có chuyện muốn với cháu, bây giờ chú ở gần trường học của cháu, nếu như cháu tiện, ra ngoài chút , chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."

      Cúp điện thoại, Tô Diệp cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, hiểu vì sao chú Tôn bỗng nhiên liên lạc với mình, hơn nữa còn vội vã như vậy.

      soi gương hơi sửa sang lại, liền ra cửa, mới ra cổng trường, liền thấy chú Tôn đợi ở chỗ đó rồi.

      Sáu năm thấy, cũng chưa thấy ông ấy già, giống nhau cha mẹ khi đó.

      Bọn họ tìm nhà hàng đơn giản yên tĩnh, thức ăn đưa lên, chuyện cũng tiến vào vấn đề chính.

      "Chú Tôn, rốt cuộc có chuyện gì?"

      Tôn Tĩnh Vũ thương nhìn Tô Diệp: "Mặc dù chú rất ít liên lạc với cháu, nhưng cũng biết Đỗ Hành đối với cháu tệ, cậu ta giấu cháu rất khá, ít nhất những năm này cháu bình yên trưởng thành."

      Tô Diệp gật đầu khẽ cười: " ấy khá tốt."

      Tôn Tĩnh Vũ rất vui mừng, chỉ là ngay sau đó buông tiếng thở dài: "Tô Diệp, hôm nay cháu cũng mười chín tuổi ?"

      Tô Diệp gật đầu: "Đúng vậy, chú Tôn."

      Tôn Tĩnh Vũ sâu xa: "Tô Diệp, lẽ ra có số việc chú nên chen miệng, nhưng chú là bạn tốt của cha cháu khi còn sống, sau khi ông ấy mất, chú cũng có phần trách nhiệm đối với cháu, có mấy lời chú nên thẳng."

      Tô Diệp khẽ cười: "Chú Tôn, cháu vẫn xem chú như chú ruột mà đối đãi, chú có lời gì cứ ra."

      Tôn Tĩnh Vũ nhìn trước mặt, ở trong lòng thở dài: "Tô Diệp, khi còn sống cha cháu lưu lại số cổ phần đáng kể, những thứ này đều là ở dưới danh nghĩa của cháu. Ban đầu khi cháu chưa trưởng thành, vẫn luôn là do Đỗ Hành tạm thời điều hành thay. Nhưng bây giờ cháu cũng mười chín tuổi rồi, có phải cũng nên tự mình xử lý hay ?"

      Tô Diệp sững sờ, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình tự làm cái gì, cho tới nay, luôn cho rằng giao toàn bộ chuyện tình cho Đỗ Hành, Đỗ Hành tự nhiên xử lý thỏa đáng.

      Tôn Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặt của Tô Diệp, dĩ nhiên biết Tô Diệp đơn thuần này còn chưa bao giờ nghĩ tới tầng này, liền chỉ điểm : "Có lẽ là chú nghĩ nhiều rồi, nhưng cháu cũng là đứa bé thông minh."

      Tôn Tĩnh Vũ còn chừa lại lời chưa , nhưng Tô Diệp hiểu.

      Mặc dù Tô Diệp được Đỗ Hành nuôi dưỡng ở khuê phòng biết việc đời, nhưng chuyện xã giao này cũng ít nhiều nghe qua. Có lúc chị em xảy ra chuyện tranh giành di sản, có khối người cha con cũng có lúc tranh đấu gay gắt, cũng có lúc xảy ra chị em vì di sản mà ra tay quá nặng, về phần giữa vợ chồng thâu tóm để lại dấu vết, vậy dĩ nhiên là ở đây.

      Tài sản kếch xù của mình vẫn luôn ở người Đỗ Hành, vậy, đáng tin sao?

      Tô Diệp cúi đầu trầm mặc lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cười ôn hòa với người từng là trưởng bối của mình: "Chú Tôn, đối với chuyện này, trước mắt cháu có suy nghĩ khác."

      Tôn Tĩnh Vũ đưa mắt nhìn Tô Diệp lúc lâu, rốt cuộc cuối cùng thở dài: "Được, chú hiểu. Chỉ là về sau cháu vẫn nên nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, nếu như có ý kiến gì, bất kì lúc nào cũng có thể tìm chú được."

      Tô Diệp hướng về phía Tôn Tĩnh Vũ cười, gật đầu : "Cháu biết , chú Tôn."
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      [​IMG][/IMG]
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Chương 9: Muốn làm việc bí mật

      Ăn xong cơm tối trở lại ký túc xá, lúc này gần tám giờ, Đỗ Hành gọi điện thoại đến.

      Tô Diệp nhìn điện thoại di động vang lên đinh , cầm điện thoại di động thả lên giường, cố ý tiếp. Điện thoại di động tiếp tục kêu, vang lên lần lại lần.

      Trong lòng Tô Diệp biết ổn, nếu như Đỗ Hành cho rằng mình xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sợ là muốn làm lớn chuyện, thể làm gì khác hơn là nhận.

      Điện thoại nối thông, hiển nhiên Đỗ Hành đầu kia có chút nóng nảy: "Tô Diệp?"

      Tô Diệp nhàng lên tiếng: "Em đây."

      Đỗ Hành trầm mặc hồi sau mới hỏi: "Vừa rồi sao nhận điện thoại?"

      Tô Diệp ỉu xìu : "Vừa rồi em tắm."

      Đỗ Hành "A" lên tiếng: "Vậy tốt."

      Tiếp đó, trong lúc đó hai người im lặng, Đỗ Hành ở đầu kia lời nào, nhưng Tô Diệp có thể nghe được hơi thở của , loại hơi thở có thể làm cho ngủ an ổn rất nhiều đêm.

      Tô Diệp chợt nhớ tới lời Tôn Tĩnh Vũ .

      Từ giây phút mất cha mẹ kia, thế giới của Tô Diệp chỉ còn lại mình Đỗ Hành. vẫn cho là mình là yếu, bản thân mình có năng lực, mình chỉ có thể núp dưới cánh chim của Đỗ Hành, sống ở trong Kim Tự Tháp mà chế tạo vì mình. Những năm gần đây, thể lệ thuộc vào người đàn ông này, cũng quen rồi tin tưởng người đàn ông này. Có lúc, người đàn ông này hoàn toàn cần chuyện, chỉ cần để cho nghe được tiếng thở dốc của , cảm nhận được hơi thở của , là có thể an tâm mỉm cười hàm chứa nhạt nhẽo đối mặt tất cả.

      Hôm nay Tôn Tĩnh Vũ tìm tới mình mà , nhưng Tô Diệp suy nghĩ mở ra cánh cửa khác.

      Lúc này, Đỗ Hành chợt mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Hôm nay em làm gì hả?"

      Sau khi Tô Diệp hơi sững sờ, liền ngoan ngoãn kể lại chuyện ngày hôm nay lần, khi nhắc tới chuyện Thạch Lỗi khéo léo dùng Dương Kỳ Kỳ thay thế. Mà chú Tôn, do dự chút, liền biến mất rồi.

      Sau khi hết lời, lẳng lặng chờ Đỗ Hành bên đầu kia điện thoại đáp lại.

      Sau khi Đỗ Hành nghe xong, nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười hẳn là đưa tới chấn động lồng ngực, loại chấn động đó xuyên thấu qua tín hiệu điện thoại di động truyền tới chỗ Tô Diệp bên này.

      Tô Diệp nắm chặt điện thoại di động, khẽ nhấp môi dưới, có lẽ Đỗ Hành đều biết tình huống bên cạnh mình hay sao?

      Tô Diệp cho rằng Đỗ Hành hỏi tới, nhưng Đỗ Hành có, sau khi cười xong, thế nhưng thân mật gọi tiếng "tiểu bảo bối", sau đó bắt đầu giải thích: "Hôm nay sau khi xuống máy bay liền bị mang thăm quan hạng mục, tín hiệu chỗ đó tốt lắm, sau đó lại cùng ăn cơm với mấy người bạn bên này, đến bây giờ mới trở về."

      Tô Diệp lặng lẽ nghĩ ở trong lòng, trong mấy người bạn này hẳn là bao gồm Trịnh Huân chứ?

      Đỗ Hành lại giống như nhận ra suy nghĩ trong long của Tô Diệp, cân nhắc chút mới : "Tô Diệp, sáng sớm hôm nay quên cho em biết."

      Tô Diệp: "Hả?"

      Đỗ Hành lại trầm mặc, rốt cuộc khàn khàn : "Tô Diệp, và Trịnh Huân chỉ là bạn bè mà thôi, em phải tin tưởng ."

      Ngược lại Tô Diệp có lí do tin, dứt khoát gật đầu: "Ừ, em tin." Bạn bè chia ra rất nhiều loại, thanh mai trúc mã và hồng nhan tri kỷ cũng là bạn bè.

      Đỗ Hành lại giải thích thêm bước: "Trước mắt là bạn bè đơn thuần, đoạn thời gian trước ấy gặp phải chút phiền toái, tiện tay giúp chút."

      Đây cũng là ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Diệp, bởi vì Đỗ Hành làm việc chưa bao giờ giải thích với người khác, ít nhất trước kia Đỗ Hành giải thích với Tô Diệp xì căng đan lan truyền bên ngoài của Đỗ Hành và những người phụ nữ khác. ra Tô Diệp cũng cần Đỗ Hành giải thích.

      Bởi vì theo Tô Diệp, Đỗ Hành là người đàn ông thể suy xét, có người đàn ông biết qua. Mặc dù Tô Diệp hiểu, nhưng vừa vặn biết, rất nhiều bạn bè của Đỗ Hành
      Cũng trong sạch ở trong quan hệ nam nữ.

      ra Tô Diệp cũng cầu nhiều đối với chồng mình.

      Trung thành, có lẽ từ này cũng ở trong phạm viyêu cầu của Tô Diệp.

      Tô Diệp làm cho mình cười rộ lên, cười nhàn nhạt, cười dịu dàng, mang theo nụ cười khéo léo giống y hệt trong quá khứ : “ quan trọng, em biết Trịnh tiểu thư là bạn tốt của .”

      ngừng lại, có phần lưu loát, nhưng vẫn mang theo cười : “ ra , buổi sáng em cũng tùy hứng rồi.”

      Đỗ Hành lời nào, rất lâu sau đó chợt dùng loại giọng điệu cứng rắn : “Em yên tâm, đợi xử lý xong lần này, để loại chuyện như vậy xảy ra nữa.”

      Tô Diệp lại trầm mặc, sau đó dùng đề tài chuyển hướng: “Hôm nay bợ sông tản bộ, em thích cây liễu nơi đó.”

      Đỗ Hành sững sốt chút, ngay sau đó lập tức : “Được, vậy nhà chúng ta cũng trồng cây liễu, cây liễu sống rất tốt, năm nay qua sang năm có bông liễu bay trong gió rồi.”

      Sau khi hai người chuyện về vấn đề trồng cây liễu phen, Đỗ Hành lại đột nhiên chuyển đề tài, chợt giải thích: “Hôm nay vừa đến thành phố S liền họp cùng khách hàng, điện thoại di động có tín hiệu, sau đó còn quan sát công trường bên này, vẫn nhìn thấy tin nhắn.”

      Tô Diệp gật đầu: “Em đoán cũng thế.” Tô Diệp muốn đề cập với Đỗ Hành chuyện mình từng gọi điện thoại đến phòng thư kí của .

      Đỗ Hành còn : “Ngày mai có thể xử lý xong chuyện bên này, tám giờ tối bay trở về thành phố B, có thể ở cùng em hai ngày thứ bảy chủ nhật.”

      Tô Diệp “A” vừa : “Nhưng, em định tối thứ sáu mới về nhà.”

      Đỗ hành ở đầu kia nghe tin tức thế liền lên tiếng lúc lâu, lúc sau mới dùng giọng nhàn nhạt hỏi: “Thế nào, có chuyện gì sao?”

      Tô Diệp báo cáo tỉ mỉ: “Thứ bảy có mấy bạn học rủ em cùng dạo phố mua quần áo, em muốn .”

      Đỗ Hành nhíu mày ở đầu kia: “Thế nào, em thiếu quần áo sao?”

      Tô Diệp lắc đầu: “ thiếu, em chính là muốn cùng nhau chơi đùa với bọn họ.”

      Đỗ Hành ở đầu kia đắn đo tìm từ, nhưng Tô Diệp hiểu ý tứ của : “Đều là nữ sinh, ở cùng phòng ký túc xá, họ rất hữu nghị, rất nhiệt tình.”

      Đỗ Hành gật đầu: “Được, em chú ý an toàn.”

      Tô Diệp ngoan ngoãn đồng ý.

      Đỗ Hành suy nghĩ chút còn : “Phải nhớ mang theo thẻ tín dụng.”

      Thẻ tín dụng của Tô Diệp, là thẻ phụ của Đỗ Hành, mức độ mười vạn, nên đủ cho Tô Diệp dùng.

      Tô Diệp hiển nhiên gật đầu đồng ý.

      Đỗ Hành lại bổ sung : “Nhắc bà Trần lấy cho em chút tiền mặt mang theo.” cân nhắc đến đám nữ sinh trong trường đại học, nhất định nơi nào dạo phố, ngộ nhỡ những cửa hàng căn bản có biện pháp quẹt thẻ.

      Tô Diệp nở nụ cười ngọt ngào: “Em biết rồi.”

      = = = =

      Buổi tối hôm sau, tám giờ rưỡi, Đỗ Hành gọi điện thoại tới lần nữa. Nghe thanh xung quanh, Đỗ Hành hẳn là vừa mới xuống máy bay, Bình thường hai vợ chồng ở nhà cũng quá nhiều, càng cần đừng lúc này cách dây điện thoại, Đỗ Hành từ trước đến giờ am hiểu nấu cháo điện thoại. Vì vậy đến mấy câu, Tô Diệp lợi dụng lý do muốn tắm mà kết thúc trò chuyện.

      Đỗ Hành nghe được cười, giọng trầm thấp: “ , phải tắm thơm ngào ngạt.”

      Bình thường Đỗ Hành rất ít lời như thế, vừa khiến mặt Tô Diệp có chút nóng lên, giọng nũng nịu liền cúp điện thoại mất.

      Bên này vừa mới cúp điện thoai, nhưng ngay sau đó tiếng chuông vang lên lần nữa, lần này cầm lên vừa nhìn, là Thạch Lỗi.

      Thạch Lỗi giống như chạy bộ, thở hồng hộc: “ gọi hơn nửa ngày, máy vẫn bận, em gọi điện thoại về trong nhà sao?”

      Tô Diệp gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

      Tô Diệp muốn để cho mọi người trong trường học biết chuyện mình kế hôn, dù sao sinh viên trường đại học ở trong nước chưa tốt nghiệp kết hôn hiếm thấy.Chỉ là cũng muốn cố ý giấu giếm, Thạch Lỗi hỏi như thế, cũng gật đầu đáp lời như vậy.Dù sao hôm nay coi Đỗ Hành như là người thân duy nhất của mình.

      Thạch Lỗi cười sảng khoái ở đầu bên kia: “ tại có rất ít thường xuyên gọi điện thoại cho nhà.”

      Tô Diệp nghe thanh xung quanh Thạch Lỗi bên kia, thuận miệng hỏi: “Bây giờ làm gì?” Hình như có tiếng gió?

      Thạch Lỗi cười ha ha, sau đó lớn tiếng : “Em mở cửa sổ ra, nhìn xuống.”

      Tô Diệp hơi nhíu mày lại, nửa tin nửa ngờ tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, chỉ thấy cây đèn đường lớn dưới lầu, cái bóng dưới đèn đường, cầm điện thoại di động trong tay, ngẩng đầu hướng về phía nơi ở của mình mà cười vẫy tay.

      Thân hình người con trai này tự nhiên vẫn còn mấy phần trẻ trung so với Đỗ Hành, nhưng ở tuổi trẻ bồng bột. khỏe mạnh tuấn, lúc này mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn và nhiệt huyết chỉ có ở con trai hai mươi mấy tuổi. nhìn thấy Tô Diệp thò đầu nhìn ra phía ngoài nụ cười càng thêm sáng chói, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.

      Tô Diệp giọng vào điện thoại di động: “Làm sao có thể đến nơi này?”

      Thạch Lỗi cao giọng hô: “ tới tìm em!”

      Lúc này rất nhiều học sinh sớm trở lại ký túc xá, chính là tắm giặt ở trong ký túc xá hoặc là lên mạng giết thời gian, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Thạch Lỗikêu lớn tiếng, hiển nhiên kinh động rất nhiều người. Rất nhiều nữ sinh cũng thò đầu nhìn ra phía ngoài tới đây, trong lúc các ấy thấy Thạch Lỗi tuấn lãng dưới đèn đường liền đoán được đây là trai đẹp nhà ai muốn theo đuổi mm* nào rồi, vì vậy rối rít thò đầu say sưa xem nào nhiệt.


      *mm: viết tắt của mei mei có nghĩa là em .

      Tô Diệp người cúi đầu xuống như vậy, lúc này làm sao thích để cho người nhìn, huống hồ cũng sợ chuyện này truyền tới tai Đỗ Hành, vì vậy đợi dẫn tới chú ý của mọi người, vội vàng ảo não đóng cửa sổ lui lại.

      Tô Diệp giọng oán giạn với người bên kia điện thoại di động: “ muốn làm gì hả?”

      Thạch Lỗi nghe Tô Diệp oán giận sững sờ, biết dịu dàng ngoan hiền còn có mặt như thế, nhưng mà rất nhanh nở nụ cười, cười đến mức có chút giống như người xấu được như ý: “Thời tiết hôm nay rất tốt, em ra ngoài cùng nhau tản bộ.”

      Tô Diệp khẽ hừ tiếng, kiên đinh : “!”

      Thạch Lỗi xấu xa cười tiếng, vui vẻ chu môi huýt sáo tiếng: “Nếu như em ra, liền ở chỗ này kêu, gọi tên tuổi của em, em có tin hay ?”

      Tô Diệp bị giật mình: “Đừng, ngàn vạn lần đừng như vậy.”

      Thạch Lỗi dịu dàng : “ kêu, vậy em ra ngoài có được hay ? có chút việc muốn với em, chỉ mười phút.”

      Tô Diệp do dự chút: “Chỉ mười phút?”

      Thạch Lỗi bảo đảm: “Chỉ mười phút.”

      Tô Diệp miễn cưỡng gật đầu: “Được. Nhưng phải rời trước, cần đưa tới chú ý của người khác, lát nữa em chỗ có ai tìm .”

      Thạch Lỗi cười ha hah, nhưng mà sợ Tô Diệp giân, còn là cố ý giọng : “Sao em giống như làm việc bí mật?”

      Tô Diệp bất đắc dĩ nhún vai, nếu như ông chồng nhà biết lúc tám giờ rưỡi tắm ngược lại tản bộ cùng người đàn ông khác, biết là sắc mặt gì đây?
      Last edited by a moderator: 7/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 10: Tô Diệp mộng xuân . . .

      Khi Tô Diệp gặp mặt với Thạch Lỗi ở gốc cây ngô đồng bên cạnh sân thể dục Tô Diệp cũng cười, lén lén lút lút dọc theo đường , quả giống như người làm việc bí mật.

      Thạch Lỗi nhìn Tô Diệp xinh đẹp ở trước mặt mình, lông mi rậm cụp xuống rung động nhè , mỉm cười, môi là sắc màu nõn nà hồng hào, tựa như bông hoa đầu cành sau cơn mưa, tỏa ra hương thơm dễ dàng phát , yên tĩnh nở rộ.

      Nhìn sang bốn phía, hô hấp của Thạch Lỗi bỗng nhiên có chút gấp rút. ra cũng năm thứ tư đại học, rất nhiều nữ sinh theo đuổi , trong những nữ sinh kia cũng thiếu người xinh đẹp, trong đó nữ sinh có vóc người quyến rũ hơn Tô Diệp cũng có, nhưng lại chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, chỉ bởi vì nụ cười kín đáo của con , liền dâng lên cỗ kích động ở trong lồng ngực.

      Nhịp tim của Thạch Lỗi rất nhanh, siết chặt tay, do dự có nên dũng cảm dắt tay của ấy hay ?

      Đúng lúc này, Tô Diệp ngước mắt cười nhìn Thạch Lỗi: "Rốt cuộc muốn cái gì?"

      Thạch Lỗi nín thở, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Diệp, khàn khàn: ".... . . . . ." cảm thấy môi khô, cổ họng căng lên, đối mặt bé nở nụ cười sạch đơn thuần như thế, thế nhưng quên mất lời mà mình phải .

      Tô Diệp cười lạnh nhạt nhìn Thạch Lỗi, chờ người con trai trước mắt này điều chỉnh xong.

      Thạch Lỗi đỏ mặt, hít hơi sâu, rốt cuộc làm cho nhịp tim hề nhanh như vậy nữa: "Chúng ta có thể vừa vừa ? Hôm nay khí bên ngoài rất tốt."

      Dù sao cũng ra, Tô Diệp thẳng thắn gật đầu: "Được."

      Hai người sánh đôi đường mòn cạnh rừng cây trong trường học, trong rừng cây này có thảm cỏ và ghế đá, cũng là thánh địa cho tình nhân hẹn hò. Thạch Lỗi thân thiết ở bên trong, muốn để cho Tô Diệp thấy cảnh tượng những cặp đôi ôm hôn trong rừng cây, tránh cho lúng túng.

      Nhàn nhã lúc lâu, hai người cũng chuyện, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng con dế kêu ven đường, cùng với những lời mập mờ giữa tình nhân thỉnh thoảng truyền tới từ trong rừng cây.

      Thạch Lỗi nhìn Tô Diệp bên cạnh chút, tràn đầy hi vọng : "Chiều nay, trận đá bóng, em có muốn tới xem hay ?"

      Chiều nay? Tô Diệp khẽ cười lắc đầu: "Buổi sáng ngày mai em và đám Dương Kỳ Kỳ dạo phố, buổi chiều phải trở về nhà rồi."

      Thạch Lỗi "A" tiếng, trong giọng đều là thất vọng.

      Tô Diệp quay tay nhìn về phía : " kêu em ra ngoài, chính là vì hỏi cái này, ra hỏi ở đây hay hỏi trong điện thoại cũng giống như nhau thôi."

      Thạch Lỗi giọng lầu bầu câu, Tô Diệp nghe ràng: " cái gì?"

      Thạch Lỗi chợt ngừng bước chân .

      Tô Diệp tò mò nhìn về phía Thạch Lỗi.

      khuôn mặt trẻ tuổi tuấn của Thạch Lỗi ửng hồng, mặt mày vốn quan tâm, cười sảng khoái thế nhưng lúc này mang theo vài phần xấu hổ: "... là. . . . . . chính là muốn gặp em lần."

      phía sau, tiếng động rất , nhưng Tô Diệp vẫn nghe được.

      Lúc ấy Tô Diệp liền giật mình.

      ra Thạch Lỗi ra lời này, đúng như trong dự kiến mơ hồ của , nhưng khi nghe như vậy, vẫn rất sững sờ.

      Dĩ nhiên Tô Diệp quên, mình là người kết hôn. Làm người kết hôn, đối mặt với con trai theo đuổi, cần làm nhất chính là cho người ta biết mình kết hôn, sau đó giữ khoảng cách với người theo đuổi.

      Nhưng là cho tới nay, đối mặt với Thạch Lỗi tiếp cận, ra tích cực phản đối.

      Trước khi Thạch Lỗi ra lời này, còn có thể lừa gạt mình bất quá chỉ là quan hệ bạn học tệ. Hôm nay Thạch Lỗi ra lời này, mập mờ ở giữa hai người bọn họ lau như thế nào cũng xóa mất.

      Tô Diệp giật mình nghĩ tới, lúc này nên gì đối với người con trai này?

      Thạch Lỗi thấy Tô Diệp cúi thấp đầu lời nào, biết Tô Diệp làm sao vậy, sốt ruột, rốt cuộc lấy dũng khí đưa tay nắm lấy tay của Tô Diệp.

      Tay Tô Diệp mềm mại nhẵn nhụi, nắm ở trong tay giống như xương, lúc Thạch Lỗi nắm được cái tay này tim ở trong lồng ngực cũng nhảy lên thình thịch.

      "Tô Diệp, em biết, thích em. . . . . ." Thạch Lỗi dũng cảm ra những lời này đầu óc vô cùng ràng, nhịp tim lại càng tăng nhanh.

      thừa thắng xông lên, lớn mật : "Tô Diệp, muốn theo đuổi em!"

      Lúc này Tô Diệp kịp phản ứng, tại sao có thể để Thạch Lỗi bắt được tay của mình đây?

      Mặc dù trong cái xã hội này thành phần phụ nữ trí thức dám nghĩ dám làm tuyệt đối thiếu, mặc dù kéo tay trong đám bạn học, đồng nghiệp có lúc nắm chặt tay cũng rất là bình thường, nhưng Tô Diệp là công chúa mà Đỗ Hành giấu ở khuê phòng, tay Tô Diệp trước mắt cũng chỉ có Đỗ Hành mới có thể cầm.

      mặt Tô Diệp lập tức đỏ, xấu hổ giùng giằng, giọng kháng nghị: " buông em ra!"

      Thạch Lỗi thả, hô hấp của Thạch Lỗi nặng nề, khoảng cách giữa và Tô Diệp gần như vậy, có thể nghe thấy được cả hương thơm đặc trưng thuộc về thiếu nữ của Tô Diệp trong gió đêm, loại hương thơm này giống như loại thuốc trợ tình, khiến người con trai hai mươi mấy tuổi này tự chủ được đứng lên: "Tô Diệp, em đừng sợ." vẫn túm chặt lấy tay của thả.

      Tay Tô Diệp chưa bao giờ phải làm bất kỳ việc nặng gì, nhẵn nhụi mảnh mai như vậy, vì vậy giãy giụa ở bên trong, tay của bị nắm rất đau, nhíu chặt chân mày, giọng oán trách: " làm đau tay của em rồi !"

      Thốt ra lời này, Thạch Lỗi cũng đau lòng, cuống quít buông tay Tô Diệp ra, luống cuống nâng lên: "Em sao chứ, làm đau như thế nào?"

      Lúc này Tô Diệp vẫn còn buồn bực lắm, hất tay của ra, yếu ớt oán giận : "Chính là đau, đồ lưu manh này!"

      Tô Diệp muốn mắng người, nhưng đâu biết nên mắng chửi người như thế nào, vì vậy chỉ có thể mắng đối phương là tên háo sắc, đây là từ mà thấy ở trong TV.

      Vẻ mặt Thạch Lỗi xấu hổ nhìn tới nay Tô Diệp trước, cẩn thận từng li từng tí nhận tội: " xin lỗi, nhất thời xúc động."

      Tô Diệp tức giận nhìn cái: "Em về."

      Thạch Lỗi xin lỗi lần nữa: "Về sau bao giờ nữa như vậy nữa"

      Tô Diệp để ý tới, xoay người về.

      Thạch Lỗi nhanh chóng đuổi theo: " đưa em trở về."

      Trong rừng cây che khuất, Thạch Lỗi sợ gặp phải nam sinh xấu bụng.

      Tô Diệp cảm kích: "!"

      Thạch Lỗi sợ chọc Tô Diệp mất hứng, dám kiên trì, chỉ có thể nhìn Tô Diệp xa, sau đó lặng lẽ hộ tống ở phía sau.

      Mà Tô Diệp giận dỗi rời , lát, gió đêm thổi qua, tức giận của cũng từ từ tiêu mất.

      Lúc này ven đường vừa đúng có ghế gỗ, thường ngày cũng bắt bẻ, dứt khoát ngồi xuống nghỉ lát.

      Thạch Lỗi vẫn theo đuôi Tô Diệp, thấy ngồi xuống nghỉ ngơi, mình thể làm gì khác hơn là bí mật coi chừng ở phía sau cây.

      Ai biết khéo cực kì, chỗ Tô Diệp chính là vị trí bên rừng cây lên, trong rừng cây cách nơi này xa, đúng lúc có cặp tình nhân hẹn hè. Đôi tình nhân kia hề nhận thấy được bên ngoài rừng cây có Tô Diệp ngồi nghỉ ngơi, lúc này tiếp tục kích tình bên cạnh.

      Ban đầu Tô Diệp còn chưa chú ý tới, đợi nghe tiếp thở dốc mập mờ và tiếng gầm mơ hồ ngẩng đầu lên ngạc nhiên vào trong nhìn, chỉ thấy có hai bóng dáng mơ hồ ở dưới cánh lá che khuất. người hiển nhiên là bóng dáng phụ nữ quyến rũ giạng chân ngồi cao ở ghế đá, mà thân hình khác đứng ở giữa hai chân ta đội lên .

      Theo cái đó phía dưới mạnh mẽ mà chậm rãi chuyển động, dường như ghế đá có chút chịu nổi, bị đâm đến phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, thân hình cũng theo đó mà nhún lên xuống. Mà theo nhịp lắc lư này, nửa bộ ngực tuyết trắng lộ ra từ sớm của cũng đung đưa theo.

      Mặt Tô Diệp hoàn toàn đỏ, cuống quít nghiêng đầu , chợt đứng lên bước nhanh về, vừa vừa thầm thề ở trong lòng: bao giờ nữa đến chỗ kỳ quái này nữa!

      Thạc Lỗi núp ở trong bóng cây căn bản dám lên tiếng, nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong rừng cây vẫn chìm đắm trong kích tình như cũ, cố gắng kềm chế trái tim gần như muốn nhảy ra của mình.

      muốn đuổi theo Tô Diệp, nhưng lại sợ quá mức xấu hổ, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Diệp chạy về ký túc xá.

      =====
      Trở lại ký túc xá, tim của Tô Diệp vẫn nhảy ngừng, trong đầu bày lung tung hỗn tạp, lúc nghĩ đến hơi thở ồ ồ của Thạch Lỗi cùng với sức lực tóm chặt lấy tay mình, lúc lại nghĩ tới đôi nam nữ kích tình mập mờ trong rừng cây như vậy.

      kinh ngạc ngồi ở ghế, lắc đầu cái, giọng mắng câu: "Người xấu!"

      được Đỗ Hành bảo vệ quá tốt, sau này Đỗ Hành lại đối đãi với vợ bé của mình cẩn thận quá mức, thế cho nên có cuộc sống hôn nhân năm, thế nhưng biết chuyện nam nữ đời còn dạng này.

      Trực giác của cho rằng những người này cũng phải người tốt, bao gồm Thạch Lỗi ở bên trong , Thạch Lỗi cũng phải là người tốt.

      vội vàng rửa mặt, lại vọt tắm chút, lúc này mới tính toán lên giường ngủ, trước lúc ngủ nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, ràng chính là Đỗ Hành.

      Tô Diệp gọi lại, điện thoại kết nối, Đỗ Hành vừa nhìn là , bắt máy rất nhanh: "Còn chưa ngủ?" Giọng của Đỗ Hành trầm thấp dễ nghe đầy truyền cảm xuyên thấu qua điện thoại di động truyền đến, khiến tâm tư hỗn độn của Tô Diệp bình tĩnh lại.

      Tô Diệp giọng : "Em ngủ được."

      Đỗ Hành lập tức nở nụ cười, đè thấp tiếng : "Thế nào, nhớ sao?"

      Giọng trầm thấp ái muội, nhưng như vậy làm cho người ta yên lòng thoải mái, toàn thân Tô Diệp cũng buông lỏng.

      Tô Diệp nhàng làm nũng: "Mới có nhớ !"

      Đỗ Hành cười ra tiếng: "Ngoan, sáng sớm ngày mai trở về chút, buổi trưa bảo đầu bếp làm món ăn ngon, em muốn ăn cái gì?"

      Tô Diệp suy nghĩ chút: "Em muốn ăn cá hấp."

      Đỗ Hành cười gật đầu: " cầu này quá đơn giản, trưa mai nhất định có."

      dừng chút, còn : "Buổi sáng ngày mai có người bạn mang theo con tới đây bên này, muốn rút chút thời gian tiếp bọn họ, đoán chừng có thời gian đón em rồi, buổi trưa cử lái xe qua."

      Tô Diệp khéo léo lắc đầu: " cần, tự em trở về là được."

      Đỗ Hành cũng rất kiên trì: " được, nhất định phải để tài xế đón, đến lúc đó em về nhà rồi gọi điện thoại cho là được."

      =============

      Sau khi Đỗ Hành cúp điện thoại, Tô Diệp mang theo mỉm cười lên giường, cảm thấy trò chuyện với Đỗ Hành phóng chấn động mà tối nay trải qua.

      Nhưng đêm nay Tô Diệp lại mơ giấc mơ kỳ quái.

      Trong mơ, Thạch Lỗi siết chặt tay của mình, nắm chặt như vậy, đó là sức lực mà Đỗ Hành chưa từng dùng qua.

      Tô Diệp muốn tránh thoát, nhưng thời gian nhoáng cái, yếu ớt ngã xuống trong ngực người đàn ông.

      Lồng ngưc người đàn ông này rộng rãi cứng rắn, phập phồng kịch liệt, người đàn ông này dùng cánh tay giống như sắt bóp chặt eo nhắn của Tô Diệp, khiến Tô Diệp thể động đậy tí xíu nào.

      Tô Diệp hù họa, biết người đàn ông này là người nào, muốn gọi, nhưng là bất kể há miệng như thế nào cũng phát ra tiếng nào.

      liều mạng mà lắc đầu, dùng sức vùng vẫy, thế nhưng người đàn ông chẳng những buông ra, ngược lại xê dịch thân mình lên trước, để cho hai chân mình vòng .

      Tô Diệp bị sợ đến mức hai mắt trừng lớn, đột nhiên nhớ lại tình cảnh thấy ban ngày.

      Đúng lúc này, cảnh tượng thay đổi, Tô Diệp phát mình ngồi ngửa ở cái bàn.

      Ở giữa hai chân của , có người đàn ông đứng ở nơi đó, tiến hành chinh phạt và công chiếm vô tận đối với .

      Tô Diệp khóc.

      chưa từng chịu khuất nhục (ủy khuất + nhục nhã) như vậy, biết là ai đối xử với mình như thế.

      Động tác kia thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng dã man, nhưng có giây phút dừng lại ở trong cơ thể Tô Diệp qua lại ra vào.

      Hơi thở người đàn ông kia dịu dàng, rất giống Đỗ Hành, nhưng loại sức lực dã man đó, lại giống như Thạch Lỗi siết chặt tay của thả lúc ban đêm.

      nâng đôi mắt đẫm lệ lên, liều mạng muốn nhìn ràng người đàn ông này là ai.

      Nhưng nước mắt làm tầm mắt của mơ hồ, liều mạng mở to hai mắt, vẫn thấy khuôn mặt người đàn ông này.

      Rốt cuộc chịu đựng nổi nữa, dùng hết hơi sức toàn thân quát to tiếng: "!"

      tiếng qua, đột nhiên mở hai mắt ra, lại thấy trong phòng tối đen, cả người to lớn mà nằm ở giường.

      Tô Diệp sững sờ nhìn trần nhà, lâu sau, mới giùng giằng đứng dậy.

      Sao lại mơ giấc mơ như vậy?

      Người đàn ông trong mơ, rốt cuộc là ai?
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tử đinh hương

      Chương 11: rất xứng đôi với Đỗ Hành

      Đêm nay dĩ nhiên Tô Diệp ngủ ngon, mình trợn tròn mắt đến khi trời sáng.

      Ngày hôm sau lúc đám người Dương Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Diệp, kinh hãi: "Cậu làm sao vậy, đêm thấy liền biến thành gấu mèo rồi hả?" ấy làm ra dáng vẻ thương tiếc vuốt gò má của Tô Diệp, chọc cho hai nữ sinh khác nhịn được cười lên.

      Tô Diệp cũng cười: "Nghĩ tới hôm nay muốn dạo phố, quá kích động, ngủ ngon."

      Đám người Dương Kỳ Kỳ nghe xong lời này, rối rít lôi kéo Tô Diệp vội vàng ra ngoài, nhất định phải mua cho Tô Diệp vài bộ quần áo đẹp.

      Mấy nữ sinh ngồi lên xe buýt ra ngoài, số lần Tô Diệp ngồi xe buýt có thể đếm được đầu ngón tay, vả lại cũng nhiều năm trước rồi. Lúc lên xe, mọi người mới phát ra Tô Diệp căn bản có mang thẻ xe buýt. may là chiếc xe này thu lệ phí lần, có thể do người thay thế quét, vì vậy Dương Kỳ Kỳ nhanh nhẹn giúp quét.

      Chủ nhật xe buýt có nhiều người, mấy nữ sinh có chỗ ngồi, nắm quai xách đứng. Tô Diệp tò mò quan sát thiết bị xe buýt, mà Từ Phán Phán càu nhàu ở bên cạnh: "Tô Diệp của chúng ta là kiểu đại tiểu thư, ra ngoài cũng mang thẻ."

      Tô Diệp khẽ cười, dịu dàng : "Tối hôm qua mình ngủ ngon, hôm nay quên mang theo." ra căn bản có đồ chơi thẻ xe buýt này, lập tức suy nghĩ về sau để cho người ta làm cho mình.

      Xe buýt lắc lư dọc đường, rất nhanh họ đến, đây là con đường mua đồ, rất nhiều cửa hàng đường, quần áo bên trong đủ loại kiểu dáng. Trừ quần áo treo trong tiệm giá tiền đại khái hai ba trăm, còn có nhiều cửa hàng bày lên xe hoa, quần áo xe hoa mười mấy khối cái, cũng rất nhiều người lựa ở chỗ ấy.

      Mấy nữ sinh Dương Kỳ Kỳ và Từ Phán Phán vừa thấy những thứ quần áo màu sắc rực rỡ này, mắt lập tức sáng ngời, nhào tới bắt đầu nhìn lung tung. Tô Diệp chưa bao giờ đến chỗ như thế, cảm thấy rất mới lạ, quan sát khắp nơi.

      Lúc này Đổng Thiến quay đầu lại nhìn Tô Diệp, thấy Tô Diệp chỉ là đứng ở nơi đó giống như người ngoài cuộc quan sát tất cả ở đây, trong lòng khẽ động. biết gia cảnh Tô Diệp chắc chắn rất tốt, có lẽ Tô Diệp hoàn toàn nhìn loại quần áo đặc biệt cung cấp cho đám học sinh sinh viên bên này.

      Ánh mắt Đổng Thiến rơi vào quần áo Tô Diệp mặc người, mặc dù Tô Diệp mặc đơn giản người, nhưng nhìn ra được thiết kế hay chất liệu làm ra đều cực tốt.

      Con mắt Đổng Thiến tối sầm, Tô Diệp trước mắt này, cũng phải mình có thể so sánh được, thậm chí có lẽ phải Thạch Lỗi với cao chứ? Nhưng Thạch Lỗi giống như quyết tâm muốn theo đuổi Tô Diệp.

      Tô Diệp thấy Đổng Thiến quan sát mình, vội vàng cười cười với Đổng Thiến: "Chúng ta cũng xem quần áo chứ?"

      Đổng Thiến cũng vội vàng nở nụ cười: "Được!"

      === =====

      Đến trưa, trong tay mấy nữ sinh đều là túi lớn túi quần áo, ngay cả Tô Diệp cũng do Dương Kỳ Kỳ quyết định mua cái quần lót đáng , hai cái áo len và cái váy ca rô bông vải.

      Họ cười , mua đồ ăn vặt ở ven đường, vừa ăn vừa tiến về mục tiêu phía trước.

      Đến lúc đó Tô Diệp mới biết, ra lần này họ tới khu cửa hàng tổng hợp, nơi này là mảng lớn cửa hàng giá cao, từ nhãn hiệu nổi tiếng thế giới Armani đến on¬ly và vero¬mo¬da mà đám con trai thích đều đầy đủ mọi thứ ở bên trong.

      Mấy nữ sinh thử mấy bộ quần áo ở khu bình dân trước tiên, cũng phải rất hài lòng, cảm thấy bằng cửa hàng ở khu đường mua sắm mà giá lại tính cao hơn. Khi ở nơi này chán, Từ Phán Phán hào hứng lôi kéo mọi người cửa hàng khác, tất cả đồ trong cửa hàng đó đều là nhãn hiệu cao cấp thế giới, lắp đặt thiết bị và khí tổng thể cũng cao hơn đẳng cấp so với bên này.

      Đổng Thiến có chút buồn bã: " cũng mua nổi, vẫn nên thôi ."

      Từ Phán Phán cầm ngón tay ngọc thon dài điểm chóp mũi của Đổng Thiến: "Cái tên có chí khí, mình xem chút thế nào, thể nghiệm cảm giác làm phu nhân cao quý thôi!"

      Dưới tích cực chủ động của Từ Phán Phán, mấy mang theo túi lớn túi bắt đầu tiến về phía khu hàng hiệu cao cấp rồi.

      === ===

      Vừa đến chỗ này, vừa nhìn bảng giá tiền, hiển nhiên phải là giá cả mà các mấy có thể chống đỡ, chút hào hứng của Đổng Thiến lập tức biến mất, muốn tiếp tục xem nữa, Dương Kỳ Kỳ nhún nhún vai, cảm thấy xem chút sao, mà Từ Phán Phán vẫn say sưa, chạy vào từng cửa hàng, nhìn đông nhìn tây thậm chí sau đó còn chọn cái muốn thử mặc.

      Dương Kỳ Kỳ kinh ngạc chọc Từ Phán Phán, giọng nhắc nhở: "Cái này rất đắt tiền."

      Từ Phán Phán lợi dụng lúc nhân viên cửa hàng cầm quần áo cho mình, cười mờ ám về phía Dương Kỳ Kỳ: "Mặc thử cái thế nào? Người ta đây là nhãn hiệu cao cấp, tố chất nhân viên phục vụ cao, coi như người ta bán cho mình nhưng vẫn phải phục vụ như thường."

      Chỉ chốc lát sau, quả nhiên nhân viên phục vụ hàm chứa nụ cười lễ phép lấy ra mã số cho Từ Phán Phán, Từ Phán Phán vui mừng chạy vào mặc thử rồi, lưu lại Đổng Thiến và Dương Kỳ Kỳ chờ ở chỗ này.

      Ngược lại Tô Diệp càng cảm thấy Từ Phán Phán là đáng , tùy ý quan sát trong cửa hàng, nghĩ tới bộ quần áo thích hợp với Từ Phán Phán hơn, lát nữa để cho ấy thử lại.

      Đúng lúc này, ánh mắt Tô Diệp giống như thấy bóng dáng quen thuộc.

      hơi sững sờ, vội vàng xoay qua nhìn.

      Đó là bóng lưng, tây trang phẳng phiu lộ vóc người cao lớn rắn rõi của người đàn ông này. Khi giơ tay nhấc chân toát ra trầm ổn và ưu nhã mê người.

      Tô Diệp đối với bóng lưng người đàn ông này, cũng coi là quen thuộc, đây chính là chồng của .

      tại, bên cạnh chồng , đứng như con chim .

      Mùa thu ở thành phố B, cũng rất nhiều người mặc áo len rồi, bé này lại vẫn mặc váy dài, tóc dài uốn cong rơi tán loạn ở bên ngoài áo khoác lông dê màu vàng nhạt của ấy. bé này hiển nhiên cũng là con cưng của trời, xinh đẹp giàu có, vả lại rất có sức quyến rũ.

      Môi Tô Diệp kéo lên nụ cười nhạt nhẽo, nhớ Đỗ Hành có bạn mang theo con đến thành phố B, vậy, hẳn là con của bạn chứ?

      Trong khoảng thời gian ngắn, có chút do dự, có muốn tiến lên chào hỏi hay ?

      nhìn bốn phía xung quanh, nhìn lại Dương Kỳ Kỳ bên cạnh chút, tiến lên chào hỏi giống như quá đột ngột rồi, cuối cùng phải giải thích quá nhiều.

      Đúng lúc này,Từ Phán Phán từ phòng thử quần áo ra, ấy cố ý làm ra nụ cười ưu nhã, bày ra đủ loại tư thế giống như người mẫu nay ở trước gương thử quần áo, mà Dương Kỳ Kỳ và Đồng Thiến cũng đều lên bao vây mà tán thưởng.

      Nhân viên phục vụ hiển nhiên là nhìn ra mấy này thuần túy tới đây là đánh đấm giả bộ, chỉ là người ta cũng cái gì, lời ôn hòa giới thiệu kiểu dáng váy mà Từ Phán Phán lực chọn ở bên.

      Từ Phán Phán ngoảnh đầu nhìn xung quanh, tròng mắt vừa chuyển cái, vừa đúng lúc quét đến Đỗ Hành cách đó xa.

      Trong mắt lập tức bắn ra ánh sáng, vội vàng vào thay lại váy, lôi kéo đám người Dương Kỳ Kỳ, Tô Diệp chuồn ra bên ngoài.

      Tô Diệp nhìn ra có cái gì đúng, vội vàng đứng lại: “Cậu muốn làm gì?”

      Hai mắt Từ Phán Phán sáng lên, giọng hưng phấn: “Đây là Đỗ Hành chân ! Đây là bạn trai tin đồng của Trịnh Huân, chúng ta chạy nhanh qua xem chút.”

      Bạn trai tin đồn? Tô Diệp nhất thời choáng nặng.

      Dương Kỳ Kỳ ở bên cạnh : “Đỗ Hành này rất có tiếng tăm, chúng ta qua trông thấy người cũng tốt.”

      Từ Phán Phán kích động gật đầu: “ sai, sai, hơn nữa cậu xem tiểu mỹ nữ bên cạnh ta đó, chừng là niềm vui mới!”

      Đồng Thiến quan sát Đỗ Hành từ xa, cau mày : “Từ Phán Phán, phải cậu năm ngoái Đỗ Hành kết hôn sao?”

      Từ Phán Phán xem thường: “Làm ơn, là kết hôn nhưng cũng chưa ai từng thấy qua vợ ta! Nghe vợ ta thừa kế rất nhiều tài sản, ai biết Đỗ hành là bởi vì cái gì mà cưới chứ! Trịnh Huân mới chân ái, có hiểu hay à?”

      Dương Kỳ Kỳ lập tức cười: “Trịnh Huân là chân ái, vậy trước mắt đây là cái gì?”

      Từ Phán Phán cười hắc hắc : “Khả năng đây chính là niềm vui mới, cho nên chúng ta mới xem chút!”

      Bát quái của đám người giàu có thuộc xã hội thượng lưu quả khiến cho hai khác hứng thú, họ cũng định tới xem. Dù sao Đỗ Hành thường xuyên xuất những tờ báo lá cải kinh tế, thậm chí còn từng được đài truyền hình phỏng vấn qua, đây là người bình thường rất khó nhìn thấy, trở về còn có thể khoe khoang với bạn học.

      Tô Diệp dĩ nhiên thể nào xem, rút tay về, lắc đầu mà : “Hình như mình có chút thoải mái, muốn nghỉ ngơi ở bên này hồi.”

      Dương Kỳ Kỳ vừa nghe: “Sao thế, cậu thoải mái?” ấy rất quan tâm Tô Diệp.

      Tô Diệp khẽ cười, “ có việc gì, chính là thiếu ngủ, ngày hôm qua mình ngủ ngon.”

      Lúc này Dương Kỳ Kỳ mới yên tâm, dặn dò: “Cậu ngồi ở nơi này lát, đừng chạy loạn khắp nơi, lát nữa bọn mình lại tới tìm cậu.”

      Tô Diệp gật đầu: “Được, các cậu .”

      Chờ đám người Dương Kỳ Kỳ , Tô Diệp vội vàng chạy tới góc khuất mà Đỗ Hành thấy được, mới vừa rồi rất lo lắng Đỗ Hành quay lại phát mình.


      =========================


      Lúc rời khỏi cửa hàng tổng hợp này, mấy nữ sinh Từ Phán Phán vẫn đèn nén hưng phấn được, họ nhiệt liệt thảo luận về Đỗ Hành vừa mới nhìn thấy, họ cảm thấy Đỗ Hành chân nhìn mê người mà ưu nhã so với tivi, thậm chí gì toàn thân tản ra khí chất quý tộc, và hơi thở vương giả. Nhìn ra được, Từ Phán Phán thành công biến Đồng Thiến và Dương Kỳ Kỳ thành đồng loại.

      Tô Diệp theo nghe, vô tình hay cố ý hỏi bên cạnh Đỗ Hành, vì vậy Từ Phán Phán lại bắt đầu thảo luận mấy kia, họ cảm thấy kia vừa nhìn chính là xuất thân từ xã hội thượng lưu, vô cùng kinh diễm, rất xứng đôi với Đỗ Hành.

      Từ Phán Phán : “Nhìn phong cách của ấy, có thể là từ nước ngoài trở về, hẳn là con lai.”

      Dương Kỳ Kỳ : “ ra hai người bọn họ đứng chung chỗ thực là ông trời tác hợp cho, so với Trịnh Huân mạnh mẽ kia, Trịnh Huân là phụ nữ quá mạnh mẽ rồi, đứng chung chỗ với Đỗ Hành mà là mạnh mẽ kết hợp mạnh mẽ, như vậy tốt.”

      Đồng Thiến cũng hăng hái: “ bé kia thoạt nhìn cũng chỉ là mười bảy mười tám tuổi, hình như Đỗ Hành hơn ba mươi chứ? Chẳng lẽ đây chính là đại thúc kết hợp Loli trong truyền thuyết?”

      Từ Phán Phán được, mắt ấy lập tức bốc màu đỏ: “Oa, tốt quá! Quả còn mơ mộng hơn so với tiểu thuyết ngôn tình!”

      Mấy nữ sinh líu ríu trong lúc trở về trường học, dọc theo đường , Tô Diệp rất yên lặng, yên lặng đến mức Dương Kỳ Kỳ thỉnh thoảng lại hỏi làm sao vậy, Tô Diệp thể làm gì khác hơn là từ chối mình mệt mỏi.

      Trở về trường học, họ đường mòn ở trường học, vừa đúng chạm mặt đám nam sinh tới đây, người trong đó ôm quả bóng đá, chính là Thạch Lỗi.

      Dương Kỳ Kỳ luôn hoạt bát dễ tiếp xúc, ấy biết mấy nam sinh trong đó, liền cười tiến lên chào hỏi: “Các muốn làm gì vậy?”

      Ánh mắt Thạch Lỗi chỉ nhìn chằm chằm Tô Diệp bên này: “Buổi chiều bọn thi đấu bóng đá.”

      Dương Kỳ Kỳ vừa nghe vui vẻ: “Thi đấu bóng đá, tốt, bọn em cổ vũ cho các .”

      Thạch Lỗi vẫn nhìn Tô Diệp, vẻ mặt phức tạp: “Chỉ sợ các em có chuyện tới được.”

      Dương Kỳ Kỳrất nghĩa khí: “Làm sao có thể chứ, các mời bọn em ăn cơm, bọn em cổ vũ cho các .” Mấy nữ sinh này mua quần áo, bây giờ còn chưa ăn cơm.

      Thạch Lỗi vừa nghe trước mắt sáng lên, dừng mắt nhìn Tô Diệp lên tiếng : “Được, mời mấy nữ sinh các em ăn cơm, các em cổ vũ cho bọn .”

      Đồng Thiến ở phía sau nhìn tất cả trong mắt, khóc cười tiếng, lời nào.

      Từ Phán Phán xông lên trước, hô to gọi : “Được, lời định.”

      Dương Kỳ Kỳ hiểu Tô Diệp, liền quay đầu lại : “Tô Diệp, buổi chiều cậu có thể được ?”

      Tô Diệp điều chỉnh điện thoại trong túi xách thành chế độ im lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nở nụ cười sáng chói: “Dĩ nhiên có thể được rồi, nhất định cổ vũ cho mọi người.”
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 12: Rốt cuộc đứng ở chỗ đó bao lâu?

      đám học sinh tinh thần phấn chấn ùn ùn căng tin ăn trước, ăn xong liền vây quanh mấy người đá bóng chủ lực sân bóng. Trong lúc Tô Diệp cố ý giữ khoảng cách với Thạch Lỗi, nhưng ánh mắt Thạch Lỗi lại giống như dính vào người Tô Diệp.

      Khi trận đá bóng bắt đầu, người bạn của Thạch Lỗi tiến lên vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi: "Đồng nghiệp, đừng nhìn."

      Thạch Lỗi gật đầu, cầm nước suối lên ngửa cổ uống hết nửa chai, ôm quả bóng đá tới trước mặt Tô Diệp.

      Ánh mắt của người toàn trường cũng rơi xuống ở hai người này, vẻ mặt Thạch Lỗi tự nhiên mà tới, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Diệp: "Cám ơn em tới đây xem thi đấu."

      Khoảng cách giữa Tô Diệp và người con trai này gần như thế, gần đến mức Tô Diệp hầu như nghe được nhịp tim mạnh mẽ dồn dập của .

      Tô Diệp khẽ cười: "Cố gắng lên."

      Thạch Lỗi ngơ ngác nhìn Tô Diệp, trước kia chỉ cảm thấy bé này rất xinh đẹp rất tao nhã, nhưng bây giờ phát , nụ cười đơn giản của này, giống như từng cơn gió thổi qua cành sen sau cơn mưa, vô cùng xinh đẹp, u nhã đẹp đẽ rất khác biệt.

      Cổ họng giật giật, khẽ liếm dưới môi phát khô của mình, khàn khàn : " nhất định cố gắng!"

      ===

      Cuộc tranh tài này, hai bên đều đem hết tất cả vốn liếng, Thạch Lỗi càng thêm đem hết toàn lực, muốn thắng ở trước mặt mình thích.

      Tô Diệp lẳng lặng đứng ở bên cạnh sân bóng, nhìn mồ hôi của những nam sinh giữa sân thi đấu như mưa, bọn họ nhảy mạnh mẽ, nhanh chóng mà chạy trốn, nhanh nhẹn tránh né, mỗi người đều toát ra sức lực tràn đầy và cảm giác tốt đẹp, đây là nhiệt huyết của nhóm thanh niên trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, cùng với tỏa sáng.

      Tô Diệp rủ hai mắt xuống, đột nhiên cảm thấy mình cách những thứ này rất xa xôi. Bên tai là tiếng gọi cố gắng lên ầm ĩ và khàn khàn, mọi người vẫy lá cờ trong tay, nhảy hô cười, thế nhưng chút cũng liên quan với Tô Diệp.

      giống như đứng ở bờ, nhìn giấc mộng phía xa, mà bên bờ kia, là chỗ mà vĩnh viễn thể tới.

      Khi trận thi đấu kết thúc, sân vang lên hoan hô và tiếng thét chói tai, Tô Diệp ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Thạch Lỗi cũng xuyên qua đám người nhìn mình.

      Tô Diệp cười, dùng khẩu hình miệng với Thạch Lỗi nơi xa: "Rất tuyệt."

      Thạch Lỗi hẳn là đọc ra, dường như có chút sững sờ trong nháy mắt, sau đó mặt chợt lộ ra nụ cười vui vẻ trước nay chưa từng có.

      Thi đấu thắng, tiếng vỗ tay ngừng, người trong đội bóng của Thạch Lỗi muốn ăn mừng, bảo là muốn ra ngoài trường ăn cơm, bọn họ muốn mời Tô Diệp và mấy nữ sinh cùng tham gia, dĩ nhiên Dương Kỳ Kỳ hớn hở đồng ý, Tô Diệp cũng dứt khoát gật đầu đồng ý .

      Bữa cơm này, ăn rất náo nhiệt, các nam sinh còn uống rượu, khi tan cuộc, cũng là buổi tối bảy giờ.

      Thạch Lỗi muốn đưa Tô Diệp trở về ký túc xá, Từ Phán Phán bên cạnh ồn ào lên người nào đưa họ về chứ, mấy nam sinh bên cạnh lập tức cũng rối rít hưởng ứng, đưa ba xinh đẹp trở về ký túc xá.

      Khi tách ra Đổng Thiến chán nản nhìn Thạch Lỗi và Tô Diệp cái, rời .

      Thạch Lỗi lại hoàn toàn chưa phát , tất cả lực chú ý của đều ở người của Tô Diệp đây.

      Khi hai người ở bên cạnh rừng cây kia lần nữa người Tô Diệp được tự nhiên, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua cùng với giấc mơ kia, vì vậy cúi đầu, đỏ mặt tai nóng lên.

      Hôm nay trong đầu có thể nhớ tới người đàn ông chính là Thạch Lỗi và Đỗ Hành rồi, nhưng tại sao, người đàn ông trong mơ, giống như Đỗ Hành, hoặc như là Thạch Lỗi.

      Tô Diệp cảm thấy xấu hổ, là người kết hôn, thế nhưng trong mơ có thể theo đuổi người đàn ông của mình như vậy.

      Thạch Lỗi biết Tô Diệp mơ, nhưng cũng nhớ tới tình cảnh đêm đó rồi, biết Tô Diệp đều thấy được tất cả, vì vậy len lén nhìn về phía Tô Diệp, lại phát gò má Tô Diệp đỏ hồng, giống như say rượu, rất mê người.

      Cổ họng giật giật lần nữa, cảm giác say trong cơ thể của mãnh liệt, chợt, rất muốn rất muốn ôm Tô Diệp vào trong ngực.

      Nhưng mà khắc chế rồi, biết việc này quá đường đột, nếu như ôm Tô Diệp vào trong ngực hôn như vậy, có lẽ Tô Diệp vĩnh viễn tha thứ cho mình.

      Tô Diệp cũng biết Thạch Lỗi cũng nhìn thấy chuyện đêm đó, nâng đôi mắt lên, giọng : " đưa em tới đây thôi, em tự trở về là được rồi." Nơi này cách ký túc xá xa.

      Thạch Lỗi nhìn chằm chằm thẳng vào Tô Diệp, phát đôi mắt Tô Diệp nâng lên hình dáng lông mi dài rậm này vén lên còn xinh đẹp so với cánh bướm, mà con ngươi ngập nước xao động giống như hỗn hợp giữa hồn nhiên và quyến rũ, khiến người hận thể lập tức hôn lên.

      Tô Diệp thấy Thạch Lỗi chỉ nhìn chằm chằm mình đến phát ngốc, nhưng cũng chuyện, xoay người liền về.

      tại hô hấp của người đàn ông này rất nặng nề, biết đây là chuyện gì xảy ra.

      Khi Đỗ Hành ôm lấy mình vào buổi tối, cũng có thể nghe được tiếng thở hổn hển.

      Nhưng Thạch Lỗi lại kéo cánh tay của Tô Diệp, dám kéo tay Tô Diệp, chỉ dám kéo cánh tay.

      Tô Diệp mất hứng: “ buông em ra.”

      Thạch Lỗi vội vàng buông ra, vừa buông ra vừa : “Em đừng tức giận, muốn câu với em.” Giọng của Thạch Lỗi pha lẫn khàn khàn.

      Lòng của Tô Diệp bỗng nhiên nhảy lên, câu .... câu kiểu gì? cúi đầu nhìn lá rụng mặt đất, khuôn mặt trắng noãn bị nhuộm càng đỏ hơn.

      Thạch Lỗi cúi đầu nhìn gáy trắng nõn tuyệt đẹp của Tô Diệp, khàn giọng : “Cám ơn em đến xem thi đấu.”

      câu này?

      Thạch Lỗi tiếp tục thêm: “Đây là cuộc so tài cuối cùng của ở trường học.”

      : “ tốt nghiệp, về sau bao giờ tham gia vào cuộc thi đấu bóng đá như hôm nay nữa.”

      Tô Diệp chậm rãi xoay người, nghiêm túc quan sát Thạch Lỗi.

      Thạch Lỗi trẻ tuổi mà khuôn mặt tuấn tú là nghiêm túc, trong con ngươi của để lộ ra nhiệt huyết lại có tia thương cảm, dùng loại ánh mắt nhiệt tình và nghiêm túc chưa bao giờ có ngưng mắt nhìn Tô Diệp, nhàng : “Bất kể sau này như thế nào, đều vĩnh viễn nhớ hôm nay.”

      Tô Diệp nhìn Thạch Lỗi lâu, cuối cùng gật đầu cái: “Em cũng nhớ .”

      ============

      Khi Tô Diệp sắp tới cửa ký túc xá của mình chợt nhớ tới chuyện, bàn tay tiến vào trong túi, móc điện thoại di động ra.

      Vì lúc trước thiết lập chế độ im lặng điện thoại nên cuối cùng có mười cuộc điện thoại chưa nhận, tất cả đều là của Đỗ Hành.

      Tô Diệp chau mày, xem ra Đỗ Hành tìm mình liên tục.

      vừa muốn cất lại, điện thoại của Đỗ Hành lại gọi đến lần nữa, Tô Diệp vội vàng nhận.

      Vừa mới kết nối được, Đỗ Hành liền trầm giọng hỏi: “Tô Diệp, bây giờ em ở chỗ nào?”

      Tô Diệp nhún vai cái, chưa từng thấy giọng của Đỗ Hành như vậy, ít nhất Đỗ Hành chưa bao giờ dùng loại giọng này đối với mình.

      Đỗ Hành lại hỏi: “Em ở đâu?” Lần này lờ mờ nén giận, vậy càng chưa bao giờ có.

      Tô Diệp thể làm gì khác hơn là trả lời: “Em đường trở về ký túc xá.”

      Đỗ Hành cố chấp chất vấn lần nữa: “Cụ thể ở nơi nào?”

      Tô Diệp bất đắc dĩ thở dài: “ đường cách cửa ký túc xá 100m.”

      Vừa mới xong những lời này, điện thoại bị cúp, Tô Diệp nhìn ghi chép trò chuyện, sửng sốt chút, lúc lâu mới khôi phục lại, ngẩng đầu về phía trước.

      Gió đêm thổi qua, ỗ mũi ê ẩm, vì vậy dứt khoát dừng lại ở dưới tàng cây, tựa vào thân cây, ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

      Bầu trời đêm huyền bí xa xôi, có thể đếm được đầu ngón tay số ánh sao sáng làm đẹp trong đó, Tô Diệp mở to hai mắt mờ mịt.

      Nghe mỗi người rời khỏi thế giới này đều hóa thành vì sao bầu trời, Tô Diệp biết đây chỉ là cách tốt đẹp, nhưng vẫn suy nghĩ muốn tìm, tìm xem rốt cuộc cha mẹ mất sớm của ở nơi nào?

      Cứ đứng yên lâu như vậy, lâu đến mức Tô Diệp cảm thấy người có từng trận lạnh lẽo, mới phờ phạc mà đứng lên, cúi đầu trở về ký túc xá.

      được mấy bước, đến cửa ký túc xá, vừa ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

      Cửa, người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng ở nơi đó, hai tay thọc trong túi quần, đứng ở nơi đó chăm chú nhìn .

      gầy gò kiên cường, đường nét thâm trầm nghiêm nghị, đôi môi hơi mỏng mím lại chặt, lông mày tuấn lãng hơi nhíu, trong đôi mắt thâm thúy còn hơn bầu trời đêm càng làm cho người ta khó có thể nhìn thấu.

      Gió đêm lạnh lẽo thổi tóc ngắn màu đen của rối loạn, thổi vạt áo khoác của lên, thân hình của lại giống như đọng lại trong khung cảnh màu đen ở nơi này, vẫn nhúc nhích.

      Trong đầu Tô Diệp oanh tiếng giống như nổ tung, biết dáng vẻ vừa rồi của mình nhất định bị Đỗ Hành nhìn ở trong mắt rồi, biết đứng ở chỗ này bao lâu, đứng ở chỗ này nhìn mình rồi. Mặt của Tô Diệp nóng lên, do dự muốn mở miệng, mở miệng mấy lần lại phát ra tiếng.

      Từ khi mười ba tuổi bắt đầu, người đàn ông ở nơi này chiếu cố sinh hoạt, người đàn ông này gần như quen thuộc tất cả động tác của .

      phải Tôn Ngộ , Tôn Ngộ cũng bay ra khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.

      Đúng lúc này, Đỗ Hành chợt di chuyển, lặng lẽ cở áo khoác người xuống, lên trước phủ thêm cho Tô Diệp.

      Áo khoác mang theo nhiệt độ của Đỗ Hành mặc lên người, vì vậy gió lạnh ngày mùa thu bị ngăn cách, Tô Diệp lập tức bao phủ ở dưới nhiệt độ thuộc về Đỗ Hành.

      Tô Diệp hơi cúi đầu.

      Đỗ Hành đặt tay Tô Diệp ở lòng bàn tay của mình, cầm bàn tay bé lạnh buốt của nắm ở trong tay mình.

      Rốt cuộc Tô Diệp tìm về giọng của mình, giọng hỏi: “ tới đây khi nào hả?”

      Đỗ Hành ngưng mắt nhìn , hời hợt : “ bao lâu.” Giọng của mang theo cảm giác thô ráp khàn khàn, trầm thấp mà thong thả.

      Tô Diệp ngẩng đầu lên, nhìn cái, chờ Đỗ Hành hỏi thăm, biết trước khi Đỗ Hành tức giận, Đỗ Hành phải chất vấn.

      Nhưng Đỗ Hành cũng có.

      Hai người đứng ở trước cửa lâu như vậy, Đỗ Hành cũng hỏi gì, chỉ giữ tay Tô Diệp ở lòng bàn tay, nhàng xoa nắn.

      Tô Diệp thở dài, biết mình thể so với Đỗ Hành, Đỗ Hành là người tung hoành thương trường, ở trước mặt Đỗ Hành giống như chim non vừa mới ra đời.

      Cho nên chỉ có thể mở miệng trước, lên tiếng giải thích: “Buổi sáng, em và bạn dạo phố, buổi trưa trở về ại gặp phải đám bạn học nam, xem trận đá bóng của bọn họ, xem xong rồi phải ăn cơm...” Sau khi ăn cơm liền bị nam sinh trả lại rồi.... Những lời cuối cùng này, có muốn hay , Tô Diệp do dự.

      Đỗ Hành vốn lẳng lặng ngưng mắt nhìn , tại bỗng xen vào: “Lúc ăn cơm, em uống rượu?”

      Tô Diệp ngờ lại hỏi cái này, vội vàng lắc đầu: “ có, em uống.”

      tay Đỗ Hành cầm hai bàn tay của Tô Diệp, cái tay khác lại nâng lên sờ sờ gương mặt của , dùng giọng khàn khàn như cũ, mang theo vài phần thân mật và bất đắc dĩ : “ biết em nhất định uống.”

      Sau khi ra lời này, Tô Diệp yên tâm, bở vì Tô Diệp có thể cảm thấy loại cảm giác lạnh lùng và tiêu điều vốn bao phủ ở người Đỗ Hành biến mất, thay vào đó là ấm áp bình thường quen thuộc và cảm giác an toàn.

      Tô Diệp cố ý bỏ qua lung túng lúc trước, chính mình nở nụ cười, dịu dàng : “Nếu như biết em uống rượu, vậy còn sợ cái gì?”

      Đỗ Hành thở dài, tiến lên ôm Tô Diệp ở trong ngực: “Bé ngốc, các em có đám người đấy, nếu có người uống rượu gây chuyện làm liên lụy tới em làm sao đây?”
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :