1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký trưởng thành của Tiểu Bối - Sa Gia Tiểu Bối

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21: Xin đừng xa
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Bây giờ, bất kỳ điều gì Bối Bối cũng nghe lọt tai, nhưng hễ cứ nghĩ tới chuyện Sa Nghị ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cần nữa, tất cả những điều tốt đẹp trước đây đều là giả, thương , , là dối trá….. lại càng tủi thân, càng giận, càng khó chịu, kìm được, òa khóc.

      Từ tới lớn, Sa Nghị chưa từng thấy Bối Bối khóc như vậy, bị dọa sợ, ra cũng oan lắm mà.

      Hôm nay là ngày ký kết hợp đồng cùng công ty Thượng Hải, buổi lễ tiến hành vào lúc 5 giờ, nghĩ 8g20 Bối Bối mới tan ca học muộn, nên vẫn kịp

      ngờ, buổi lễ mới tổ chức được nửa đại diện bên kia , để tỏ lòng coi trọng lần hợp tác này, công ty bọn họ đặc biệt phái Lý tổng từ tổng công ty tới, nhưng vị này lại vừa mới xuống máy bay và đường tới đây, vừa nghe xong, Sa Nghị biết người ta có lòng nên tiện từ chối, bèn , “Vậy chờ ”. Chờ lúc mà mất tận 1 tiếng đồng hồ, 6 giờ, Lý tổng kia mới ung dung tới, Lý tổng, Lý Lỵ là người phụ nữ hơn 30 tuổi, đôi mắt chị ta trong veo có thần, lông mày tỉa gọn gàng, mũi thẳng, hôm nay lại còn trang điểm đậm, cả người mặc bộ sườn xám hình chim ác là màu hoa hồng, bên ngoài khoác chiếc áo vest satin đỏ tươi, hai chiếc khuyên tai bươm bướm vàng sáng lạn, chói mắt lủng lẳng hai bên gò má, vẻ đẹp của chị ta tỏa ra bốn phía.

      Có điều, vẻ xinh đẹp động lòng người này bao gồm Sa Nghị ở trong đó, Sa Nghị liên tục nhìn đồng hồ, thầm nghĩ nhất định đừng trễ giờ đón Bối Bối, nghe thấy có tiếng ồn ào, biết Lý tổng kia rốt cục cũng tới, vì vậy đứng lên tiếp đón. Lý Lỵ mới 30 tuổi mà có thể leo lên vị trí này, thủ đoạn đương nhiên khỏi cần , công ty ký kết hợp đồng lần này cùng chị ta có quy mô lớn, nhưng lại rất có tiềm năng, vừa khởi nghiệp mà đạt thành tích tốt, nghe còn có mối quan hệ với văn phòng lãnh đạo tỉnh ủy, lần này chị ta tới hẳn vì chuyện ký kết hợp đồng, chẳng qua tạt ngang xem chút.

      Song, khi gặp Sa Nghị, Lý Lỵ nổi lên chút hứng thú, đàn ông thấy chị ta, có ai là niềm nở, vậy mà trong đôi mắt Sa Nghị lại có bất kỳ kích động nào, những lời mà cũng chẳng mang vẻ nịnh nọt. Lý Lỵ là người từng trải, tiếp xúc với trăm loại đàn ông nên chị ta hiểu , loại đàn ông như chỉ có 2 khả năng, là loại có kiềm chế mạnh mẽ, sinh hoạt rất có quy luật và thỏa mãn với cuộc sống tại, loại này cám dỗ quá thấp; loại thứ 2 chính là loại mà Lý Lỵ mong đợi, loại có tâm cơ sâu, lạt mềm buộc chặt; chị ta rất muốn thử xem người đàn ông tuổi trẻ tài cao này có thể chống lại nổi sức hấp dẫn của mình , Lý Lỵ lập tức nhìn Sa Nghị bằng ánh mắt quyến rũ.

      Ký kết xong xuôi 7 giờ, đến trường Nhất Trung phải mất 40 phút, Sa Nghị vội vàng về bãi đậu xe.

      Xe chưa kịp rời khỏi bãi đậu bị người nào đó ngăn lại. Vừa nãy, trong buổi họp, Lý Lỵ phát hình như Sa Nghị vội, ngừng nhìn đồng hồ, vừa xong việc mất dấu, chị ta tìm hồi mới phát ra ở đây.

      “Sa tổng, tiện đường chở tôi đoạn được ?” Lý Lỵ vịn tay bánh lái qua cửa sổ xe, hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn.

      Sa Nghị ngây người mất lúc, rồi mới nhớ ra, người phụ nữ này là đại diện của công ty kia, giọng lạnh lùng, “Ngại quá, tôi có thời gian”

      Lý Lỵ coi như hay biết lời từ chối lạnh lùng của Sa Nghị, chị ta tự mình tới vị trí ghế lái phụ, mở cửa, ngồi vào.

      “Ha ha, Sa tổng, luôn khách khí thế này à?” Lý Lỵ hơi nghiêng đầu nhìn Sa Nghị, ánh mắt long lanh giống như ngập nước, cười mà như cười.

      “Mời chị xuống xe” trả lời chị ta, đặt tay lên bánh lái, cũng chẳng thèm liếc nhìn chị ta lần.

      ngờ Sa Nghị lại trắng ra thế, chẳng lẽ hề quan tâm tới chuyện hai công ty còn phải hợp tác với nhau sao? Chi ta ngoảnh đầu, thấy cửa sổ xe của Sa Nghị treo 4,5 con winnie the pooh, chỗ cửa xe còn đặt hộp kẹo m&m ăn dở. Chị ta hiểu ra, bật cười, hóa ra là có vợ, có điều sao, vậy chơi mới vui.

      “Sa tổng, tôi vừa tới thành phố S nên chưa quen thuộc lắm, thể ném tôi lại đây mình đấy chứ?” Lý Lỵ hất hất lọn tóc dài bên tai

      “Hừ” hừ lạnh tiếng, “Chị đâu phải có mình?”

      “Haha, tôi bảo bọn họ về rồi, Sa tổng, xem…” Vừa , chị ta vừa ghé sát lại gần Sa Nghị, bộ ngực đầy đặn thấp thoáng lộ ra bên dưới cổ áo trễ, “…Chúng ta…có phải hay …”

      Còn chưa dứt lời, tờ 100 tệ Mao chủ tịch thò ra, nhếch nhác dính lên mặt Lý Lỵ, “Nếu chị quên mang theo tiền, chỗ này đủ để chị về” Vừa , vừa móc mấy tờ trong ví ra ném cho Lý Lỵ, rồi mở cửa xe, đẩy chị ta ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, khởi động xe rời .

      Lý Lỵ bị loạt động tác xua đuổi của làm cho mơ hồ, chưa kịp lấy lại tinh thần chị ta ngã bệt xuống đất, xe của Sa Nghị “vèo” phát lướt qua. Từ bao giờ mà Lý Lỵ này lại bị đối xử như vậy, chị ta bò dậy với gương mặt hung dữ, phủi bụi người rồi cúi đầu nhìn mấy tờ tiền có hình Mao chủ tịch rơi lả tả bên cạnh, chị ta dẫm đạp lên nó vài cái để xả giận. Sau đó ngẩng đầu, về phía chiếc xe ở đằng xa, nghiến răng nghiến lợi, “Sa Nghị, có khí phách!”

      Sa Nghị vừa lái xe vừa chuẩn bị gọi điện, sờ sờ túi áo mới phát , điện thoại bị rơi ở phòng làm việc, giận dữ đập xuống vô lăng, đành phóng như bay về phía trường Nhất Trung. Nhưng hôm nay, hình như ông Trời muốn đối đầu với phải, lúc còn cách trường Nhất Trung con đường bị tắc đường, Sa Nghị sốt ruột nhìn đồng hồ, 8 giờ 20 phút, bình thường giờ này ra cổng rồi, nửa tiếng sau, hấp tấp phóng tới cổng trường nhưng nhìn thấy bóng dáng Bối Bối đâu, biết bé con nhà mình nhất định giận dỗi nên đành dọc theo con đường để tìm.

      “Bảo bối của , đừng khóc…” Sa Nghị gắt gao ôm chặt lấy Bối Bối, dám buông ra

      “cút, cút , tìm người đàn bà khác

      “Ngoan, ngoan, có người phụ nữ nào khác, mà” thầm đau lòng, đau tới nhức nhối, từng giọt nước mắt của như đốt cháy tim gan , hun đỏ đôi mắt , chỉ hận thể giết chết người đàn bà kia.

      “Em muốn ở cùng , em ghét , tốt nhất là chia….”

      Bối Bối trừng mắt, chữ cuối cùng chưa kịp bật ra khỏi miệng của bị người nào đó nuốt lấy.

      Đôi môi dày của áp lên môi , đầu lưỡi đưa vào bên trong khoang miệng mà chưa kịp khép lại, lật rồi khuấy đảo lưỡi , nếm được giọt nước mắt vừa rơi xuống miệng , mặn chát, khiến càng thêm tự trách và thêm đau lòng…

      thể chịu đựng nổi, từng từ từng chữ như xé nát trái tim , vậy nên hôn .

      lúc lâu sau, Sa Nghị mới nỡ buông người trong lòng ra.

      Bối Bối thở hổn hển, mắt đỏ ửng, ngồi trong lòng Sa Nghị, lúc này mới thoáng an tâm. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của , lòng lại nhói lên, nhịn được, cúi đầu, hôn lên đôi sưng tấy của .

      “Bé à, người phụ nữ kia bị đuổi xuống xe rồi, chính ta tự mình ngồi lên mà” ngừng lại rồi thêm câu, “ biết ta, đấy”

      Bối Bối im lặng, có điều còn khóc nữa, đôi mắt đỏ lên, lời nào

      “Bối Bối, em đừng rời xa …” Sa Nghị thấy Bối Bối im lặng, tâm trí trở nên rối loạn, “…van em”

      Bối Bối giương mắt nhìn Sa Nghị, khuôn mặt rất đau khổ, Sa Nghị thấy Bối Bối có phản ứng, bèn thoáng có hy vọng trở lại, “Bé à, xin em, đừng rời xa

      “Tại sao đến muộn?” Bối Bối mở miệng hỏi

      Sa Nghị lập tức giống như học sinh tiểu học khẩn trương trả lời câu hỏi, “Chờ người của công ty đối tác tới ký kết hợp đồng, sau đó chị già trèo lên xe , đẩy chị ta khỏi xe, vì vậy nên tới trễ”

      “Chị già nào?” Bối Bối bắt được mấu chốt.

      “Đó là người của bên kia tới ký hợp đồng” Sa Nghị cẩn thận dùng từ

      “Vậy mà quen? gạt em” Bối Bối kích động

      phải, phải, biết mà, chưa từng chuyện với chị ta, mà” Sa Nghị cuống cuồng giải thích

      “Vậy sau này vẫn gặp chị ta sao?”

      “Ngày mai phải xác định đề án chút, có thể gặp, về sau ” Sa Nghị khẳng định

      “Ngài mai em muốn cùng

      “Hả…?” Từ trước tới giờ Bối Bối luôn ngại tới công ty , vì ngại phải kiếm chế và nhàm chán.

      “Sao? muốn?”

      phải, phải, được chứ, dĩ nhiên”

      “Hừ, em hỏi , đấy là em thông báo cho biết, ngốc”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 22: Sẵn sàng chiến đấu
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Cứ tưởng Bối Bối chỉ đùa, ngờ hôm sau, lần đầu tiên thức dậy còn sớm hơn cả Sa Nghị, ăn sáng xong, Bối Bối vào phòng thay quần áo, Sa Nghị dọn bàn.

      Dọn xong, định bước khỏi cửa Bối Bối ra theo, Sa Nghị trợn tròn mắt. Tất ren đen, váy voan nhiều nếp gấp, bên ngoài khoác chiếc áo ren tua, tóc búi lệch, khuyên tai ngọc trai. Gương mặt trắng nõn, làn da mềm mại tinh tế, trông vừa giống nụ hoa mới hé, nhiễm hạt bụi nào, vừa giống tinh xanh, ma mị quyến rũ.

      “Bối Bối, em…hôm nay…mặc thế này học à?”

      “Ừm, hừ, có gì ” Vừa vừa xỏ giày

      “Bé à, đừng như vậy, thay bộ khác , mặc thế này học phải là em muốn cố tình làm trễ nãi việc học tập của các bạn khác đấy chứ?” nhìn mà còn vậy, nếu những thằng nhóc kia thấy phát điên mới lạ

      “Ai bảo em tới trường?” Bối Bối hỏi vặn lại

      “Hả….hôm nay phải cuối tuần mà”

      “Em gọi điện cho thầy giáo để xin nghỉ rồi, hôm nay em theo tới công ty”

      “Bối Bối, chuyện này…”

      thôi”

      __________________

      Dọc đường, Sa Nghị vẫn trong tình trạng hóa đá, Bối Bối thế này còn giống đứa trẻ chỉ biết nũng nịu trốn trong lòng nữa, biết mình muốn gì, hiểu được và được , bảo vệ và được bảo vệ là thế nào. Điều này khiến Sa Nghị rất vui mừng, Bối Bối trưởng thành rồi, nhưng chuyện này cũng làm cho Sa Nghi phải lo nghĩ nhiều, Bối Bối như vậy thực đủ để thu hút bất kỳ ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào, yên tĩnh như xử nữ, linh hoạt như thỏ con, thuần khiết như hoa nhài, quyến rũ như tinh.

      Bước qua cổng chính công ty, nhân viên chuẩn bị chào hỏi Tổng giám đốc liền phát trẻ thanh tú xinh đẹp kéo cánh tay của tổng giám đốc. Wow, tin hot nha, tổng giám đốc luôn luôn ăn mặn, giữ mình trong sạch, hôm nay lại dẫn theo phụ nữ tới. Nhân viên công ty ai biết Bối Bối là chuyện bình thường, bởi vì chưa bao giờ tới công ty của , ghét cái môi trường toàn cạnh tranh này, thích chút nào.

      Vào phòng làm việc của Sa Nghị, Bối Bối tò mò nhìn khắp nơi, tệ, tệ, vô cùng sạch ngăn nắp, cái bàn làm việc lớn, cái ghế tựa xoay, bộ sofa dài. Còn có gian phòng , mở ra nhòm, bên trong có chiếc giường, tủ lạnh và TV.

      Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế tựa sau bàn làm việc, xoay vòng vòng, cảm thấy rất thoải mái. bàn có hai khung ảnh, cái là ảnh Sa Nghị chụp cùng bố mẹ, cái là với Bối Bối. Sau đó, mở hết các ngăn kéo, ừm, giống như có người đàn bà khác, thoáng yên tâm.

      Sa Nghị nhìn Bối Bối kiểm tra khắp nơi, thoải mái cởi áo ves, rồi sắn tay áo lên, làm cho Bối Bối cốc sinh tố.

      “Nghị Nghị”

      “Ừ?”

      “Sao phòng làm việc của lại có giường?” Bối Bối híp mắt hỏi

      “Để nghỉ ngơi vào buổi trưa” hiểu muốn hỏi gì, bưng cốc nước sinh tố cho Bối Bối.

      “Nghỉ ngơi với ai?” hỏi tiếp

      “Hả?” Lúc này, Sa Nghị trợn tròn mắt, hỏi cái gì vậy, nghỉ ngơi với ai hả? Đương nhiên là mình rồi

      phải ngủ cùng phụ nữ đấy chứ?”

      vươn tay ra ôm lấy Bối Bối, rồi ngồi xuống, đặt lên đùi mình, “Bé à, đừng là chiếc giường kia, mà là cả gian phòng ấy, đừng là phụ nữ, ngay cả sinh vật là giống cái cũng chưa từng bước vào đó đâu”

      từ tử thả lỏng, dựa vào lồng ngực Sa Nghị, “Thế còn được, hừ”

      mở máy tính của Sa Nghị, chả có gì vui, toàn là những phần mềm và biểu đồ hiểu nổi, “Có trò chơi ?”

      “Máy này có, để lấy đĩa cài cho em” đứng dậy, đặt Bối Bối ngồi vào ghế, rồi ra ngoài tìm đĩa game.

      lát sau, Sa Nghị vào, đằng sau lòi ra thêm người đàn ông.

      “Wow, đúng là có giấu phụ nữ nhé, Sa Nghị, cậu ghê gớm đấy” Vừa nhìn thấy Bối Bối, người đàn ông kia tựa như giật mình kêu lên

      “Nên làm gì làm ” Sa Nghị nhịn được chỉ muốn đá cậu ta ra ngoià, người đàn ông kia vội tránh ra

      “Này này, Sa Nghị, bé này cậu dụ dỗ được bao giờ thế? Bảo bối nhà cậu đâu, tình tan vỡ rồi hả?” Người đàn ông kia bước tới cạnh Sa Nghị, tự cho là mình giọng hỏi.

      Từ khi người đàn ông kia bước vào Bối Bối lén nhìn trộm tai ta, ta đeo chiếc khuyên tai màu đỏ như chu sa, hình như biết ta phải.

      “Luyên thuyên” Vừa đẩy chàng kia ra, vừa bước về phía Bối Bối, rồi cúi người bắt đầu cài game

      “Bối Bối, đây là trò The Sim 2, tìm hiểu hồi lâu chỉ có nó phù hợp cho con chơi”

      ấy là Bối Bối? Bối Bối, bảo bối kia của cậu à?” chàng kia hỏi

      “Ừ” tùy tiện gật đầu, coi như trả lời, “Bối Bối, em xem, trò đấy đây này” chỉ vào máy tính

      “Chào , em là Đồng Dư Bối” Bối Bối ngẩng đầu, nhìn người đàn ông khiếp sợ

      “À à, chào em, chào em, là Lạc Dạ Vũ”

      “Em biết ” Bối Bối nở nụ cười

      “HẢ?” Lạc Dạ Vũ thốt lên, lần này Sa Nghị cũng giật mình

      Lạc Dạ Vũ thấy hơi khó hiểu, lại như có phần hiểu Sa Nghị. Hóa ra bảo bối nhà Sa Nghị lại là vấn đề lớn như vậy. Hồi cấp 2 cậu ta gặp lần, ở căntin, lúc đó Sa Nghị hầu hạ ăn cơm, lúc ấy, Bối Bối còn là đứa bé con, dựa theo tuổi mà , đứa bé này giờ chắc 15 tuổi nhỉ, sao nhìn bé lại trưởng thành, quyến rũ, chín chắn thế cơ chứ, hèn gì Sa Nghị muốn giấu , cho những người em này ngắm chút, nếu là cậu ta, cậu ta cũng làm vậy!

      Cài game cho Bối Bối xong, gọi thư ký mua chút đồ ăn vặt. Thu xếp cho ổn thỏa, mới kéo bàn trà lại gần ghế sofa, còn ngồi ghế sofa bắt đầu làm việc. Thỉnh thoảng, lại ngẩng đầu nhìn , cả người lọt thỏm trong cái ghế rộng lớn, chơi rất vui vẻ.

      ___________

      Hôm nay, Lý Lỵ cố tình ăn diện chút, chị ta búi tóc lên, để lộ cần cổ thon dài, mặc bộ công sở vừa thể chuyên nghiệp vừa để lộ giỏi giang của mình, chị ta đôi giày cao gót màu đen, làm tôn lên đôi chân thon dài và dáng người với những đường cong đâu ra đấy. Chị ta nhìn chiếc gương , dặm thêm chút son môi, rồi mở cửa xuống xe, chị ta tin rằng thể câu dẫn được Sa Nghị.

      Bước từng bước tao nhã về phía phòng làm việc của Sa Nghị, chị ta làm như nhìn thấy thư ký ngồi bên ngoià, mang theo nụ cười mê người đẩy cửa bước vào

      Bối Bối ngồi sau bàn làm việc chơi game say sưa, bàn là đống bừa bộn, đồ ăn vặt còn thừa, túi nilon bỏ , các mảnh vụn thức ăn và giấy lau tay. Lỵ Lỵ cực kỳ kinh ngạc, nhưng lập tức chị ta hiểu ra đây là chủ nhân của mấy con Winnie the Pooh xe Sa Nghị, chị ta xoay đầu, thấy Sa Nghị ngồi ghế sofa viết lách gì đó.

      “Sa Nghị, giới thiệu chút à?” Lý Lỵ như thể coi Bối Bối là người ngoài vậy

      Sa Nghị ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mời mà tới, “Lý tổng, hình như còn chưa tới giờ hẹn?”

      “Haha, chưa tới, có điều tôi muốn tới sớm để tâm với Sa tổng chút” Chị ta bước tới gần ghế sofa, định đẩy Sa Nghị để ngồi xuống

      cần thiết” Sa Nghị đứng đậy, bước vài bước ra mở cửa

      “Tiểu Tần, qua đây, dẫn Lý tổng tới phòng họp” gọi thư ký ngoài cửa dẫn Lý Lỵ

      Lỵ Lỵ cũng dây dưa thêm, “Ha ha, được rồi, tôi trước” tới cửa, chị ta quay đầu lại, “Tôi chờ cậu, Sa tổng, nhưng phải nhanh lên nhé!”

      Người phụ nữ kia vừa tới, Bối Bối lập tức ngửi thấy mùi nước hoa người chị ta, đúng là mùi nước hoa xe Sa Nghị hôm qua. Vậy mà từ đầu tới cuối, Bối Bối hề biến sắc, ngồi im lời. Ha ha, người phụ nữ thông minh vĩnh viễn cần tự mình kích động ra tay tiêu diệt kẻ thứ ba, bạn chỉ cần dùng đôi mắt nhìn kỹ, nhìn người đàn ông của bạn vì mình xuất chiến, sau đó chọn thời điểm thích hợp, cho Tiểu Tam thêm đạp, để cho Tiểu Tam phải Vạn kiếp bất phục.

      “Bối Bối, em ở đây ngoan nhé, mệt vào trong ngủ lát, họp rồi về, được ?” cúi đầu, hôn

      , em muốn họp cùng

      “Bối Bối”

      mà” kéo kéo vạt áo

      “Được được được” Sa Nghị coi như sợ rồi, vừa nghe thấy “Được”, Bối Bội lập tức buông tay, cười ngọt ngào

      Sa Nghị vừa lại vừa có cách nào, búng trán cái

      theo Sa Nghị vào phòng họp, mọi người bên trong đều kinh ngạc, tổng giám đốc của bọn họ dẫn theo phụ nữ đến

      Lý Lỵ thấy Bối Bối theo vào nên có phần mất hứng, “Sa tổng, ta ở đây có phải hay cho lắm ?”

      sao, họp thôi” Sai người đặt cái ghế cạnh vị trí của mình, rồi dắt Bối Bối ngồi xuống

      “Sa tổng, cuộc họp này phải bảo mật, việc này liên quan tới lợi ích công ty của chúng tôi, tôi đồng ý có người ngoài ở đây” Những người ngồi đây đều là lãnh đạo cấp cao, Lý Lỵ rất hùng hồn

      ấy phải người ngoài, ấy là vợ chưa cưới của tôi, giờ có thể bắt đầu chưa?” trả lời cách thản nhiên

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Thím à, xin đừng quấy rầy người đàn ông của tôi
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Tuy Lý Lỵ rất tức khi Sa Nghị thèm nể mặt mình nhưng thấy mọi người gì, chị ta chỉ có thể im lặng, khoát tay.

      Ngọn đèn trong phòng họp tắt ngấm, màn hính chiếu được kéo rộng ra, nhân viên quản lý bước lên, bắt đầu trình bày cách chậm rãi.

      Sa Nghị bắt chéo hai chân, thoải mái tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn màn hình, bọn họ ngồi ở đằng trước, vị trí sát rìa, Bối Bối ngồi bên trong, nào còn tâm trí để xem màn hình.

      Bối Bối lúc nghe, lúc , hai tay Sa Nghị thư thái đặt đầu gối, còn nhất quyết phải chen tay vào giữa hai bàn tay , dù sao trong phòng cũng tối, bọn họ lại ngồi sát rìa, nên Sa Nghị cũng mặc .

      đặt bàn tay mình vào giữa đôi bàn tay , thỉnh thoảng lại còn đàng hoàng, đôi lúc năm ngón tay của lại đan lấy năm ngón tay , đôi lúc lại nắm ngón tay , ngón trỏ của khẽ vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay .

      Đây đúng là khiến cho người ta còn lòng dạ nào tập trung vào cuộc họp nữa mà, thỉnh thoảng, lại bóp chặt tay cái để nghiêm chỉnh lại, ngoan ngoãn được lúc rồi lại bắt đầu ngọ nguậy, cứ như con khỉ con thể ngồi yên nổi, có lúc, đột nhiên rút tay ra, Sa Nghị cứ ngỡ nghiêm túc, hóa ra là phải.

      Bàn tay Bối Bối chui vào trong túi quần Sa Nghị, sờ sờ mó mó, ban đầu tưởng muốn tìm thứ gì nên nghiêng người để dễ dàng tìm kiếm, về sau mới phát , bé này dằn vặt , chậm rãi sờ túi sờ lui cậu bé của , dù nắm lấy nhưng lại chà sát từ nơi này tới nơi kia, cọ xát tới nỗi khiến tim đập lạc nhịp, chỉ sợ Bối Bối dừng lại, kích động khiến phải lúng túng. cảnh cáo trừng mắt nhìn , lôi bàn tay đặt trong túi quần ra.

      yên ổn được lúc, vì mải nghịch điện thoại.

      Sa Nghị tiếp tục nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng lại nhìn xem làm gì, hình như đánh chữ, trông vừa nghiêm túc lại vừa hứng thú.

      Đột nhiên, vỗ vào người , đưa điện thoại tới trước mặt , bên viết, “Muốn ?”

      Con bé láu cá này, dám mê hoặc ở đây, có ý trêu chọc nên nhận lấy điện thoại, gõ hai từ “ muốn”

      Nhìn thấy hai chữ này xong, Bối Bối chẳng thèm nhận lại điện thoại nữa.

      nhìn về phía màn chiếu rồi lại giương mắt nhìn sau đó quay đầu nhìn màn hình, lấy điện thoại lại, gõ vài chữ, giơ ra trước mặt , “Bây giờ em muốn”

      Ông trời ơi, vì mấy chữ này, suýt chút nữa Sa Nghị thất thố, vội bắt chéo hai chân, trông thấy thay đổi tư thế ngồi, Bối Bối khẽ thấp giọng cười. ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, chị ta nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt Bối Bối khẽ động, cúi người tới gần chân Sa Nghị, hung hăng cắn bàn tay đặt đầu gối, Sa Nghị bị đau nên bật ra tiếng kêu, tiếp đó, cả người căng cứng rồi nhắm mắt lại.

      Động tác này rơi vào mắt người ngoài, đặc biệt là người ngồi đối diện cực kỳ mập mờ, giống như bọn họ dùng miệng để XXX vậy, biểu cảm của Sa Nghị lại cực kỳ phối hợp, ha ha, Bối Bối rất hưng phấn, nhả răng ra, đầu lưỡi bắt đầu liếm láp theo dấu răng của , liếm lúc, trái tim Sa Nghị dường như cũng tan chảy theo.

      Tay chậm rãi lật lại, dùng ngón trỏ say mê vẽ đường quanh môi , Bối Bối hiểu ý, hé miệng ngậm lấy ngón trỏ của , chiếc răng của khẽ cắn lấy khớp xương, đầu lưỡi của nhàng trượt lên xuống, sau đó, mím môi lại, trượt dọc ngón tay , giống như … ánh mắt nhìn màn hình của Sa Nghị dần dần nheo lại.

      Lý Lỵ ngồi ở phía đối diện luôn chú ý tới tình hình bên Sa Nghị, chị ta thấy lúc bắt đầu hai người bọn họ còn thầm với nhau, sau đó, bé kia ngồi im ở đó nhúc nhích, rồi bé đó cúi thấp đầu sát quần Sanghị, chị ta nhìn thấy được động tác của bé đó, chỉ thấy Sa Nghị chợt rùng mình, sau đó cả người trở nên căng thẳng, ánh mắt mơ hồ, ràng đây chính là phản ứng khi được làm việc kia mà. Bây giờ các đúng là quá lớn mật, Lý Lỵ thầm nghĩ. Trước mặt nhiều người như vậy, tuy ở trong bóng tối nhưng cũng có thể thấy đó nhé, Sa Nghị sao lại thích như thế nhỉ, biết xấu hổ là gì à.

      Lý Lỵ buồn bực, đứng dậy vào phòng vệ sinh, Bối Bối cúi người nhưng vẫn luôn chú ý tới chị ta, thấy chị ta ra ngoài vội ngẩng đầu lên, với Sa Nghị rằng mình muốn vệ sinh. Sa Nghị nghe xong bèn nghĩ, để tiểu tổ tông này ra ngoài yên tĩnh lúc cũng tốt, có thể tập trung họp, lập tức gật đầu.

      Bối Bối như cơn gió lao ra ngoài, quay vòng, tìm thấy nhà vệ sinh nữ, bước vào, bên trong có ai, nhưng cửa đóng.

      chậm rãi rửa tay, thổi khổ, rồi nhảy lên, ngồi bồn rửa, chân lại còn vắt va vắt vẻo. Có thanh xả nước, rồi cửa mở ra, trông thấy Bối Bối ngồi bồn rửa, Lý Lỵ thoáng kinh ngạc nhưng chị ta khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, chị ta tới cạnh bồn rửa tay.

      Lý Lỵ thầm nghĩ, bé này tới đây làm gì nhỉ, có điều, thế này cũng là cơ hội tốt, chị ta phải cảnh cáo bé để biết khó mà lui.

      Bối Bối vẫn luôn cười híp mắt nhìn Lý Lỵ rửa tay, thấy chị ta rửa tay, lau khô xong, rồi chị ta ngẩng đầu nhìn thẳng .

      Lý Lỵ hừ tiếng lạnh lùng, mở mồm chuyện cách cay nghiệt, “Sao, tới đây để súc miệng à?”

      Bối Bối cười khì khì, nhưng lên tiếng.

      Lý Lỵ thấy có vẻ kiêu căng, bèn tiếp, “Còn tuổi. chuyện khác chưa , nhưng thủ đoạn dụ dỗ đàn ông đúng là nhiều đấy”

      Bối Bối cười nữa, nhảy từ bồn rửa xuống, hai vòng quanh Lý Lỵ, rồi khựng lại, nháy mắt, “Thím à, thím là ai?”

      ai là thím?”

      “Ai là thím tôi người đó thôi”

      !” Điều Lý Lỵ kiêng kỵ nhất là tuổi tác của chị ta, Sa Nghị hơn chị ta gần 10 tuổi, điều này khiến chị ta có phần thất vọng.

      “Ha ha, thím à, chị thiếu đàn ông hả?”

      bậy bạ gì đấy, trường dạy dỗ thế à? Haha, có giáo dục” Bối Bối vẫn bình tĩnh nhìn chị ta, hoàn toàn phớt lời những lời chị ta

      “Thím à, nếu thím thiếu đàn ông” Bối Bối dừng lại, ánh mắt rét lạnh, mở miệng tiếp, “Vậy, xin thím đừng quấy rầy người đàn ông của tôi”

      ___________

      Quay lại phòng họp, Bối Bối mở hé cửa ra nhìn, đèn trong phòng bật, Sa Nghị lên bục, gương mặt rất nét dưới ánh đèn, vẻ đẹp của như được điêu khắc khiến cho người ta mất hồn. Bối Bối bĩu môi, mất hứng, lấy điện thoại, gõ vài chữ, “Trong này buồn quá, em dạo quanh đây chút”

      Kể cả tầng này công ty Sa Nghị có tổng cộng 2 tầng, văn phòng được thuê tại khu trung tâm thành phố, 40 người rải rác thành từng nhóm trong tầng. Ở những nơi như thế này, thứ thiếu nhất chính là tin tức Bát quái, cả công ty sớm được lan truyền tin, đó là hôm nay Tổng giám đốc dẫn theo tiểu mỹ nữ tới, lại còn vào thẳng phòng làm việc, tất cả mọi người đều suy đoán mối quan hệ giữa và tổng giám đốc. Tình nhân? em? Hay là bạn tốt? Chắc là em nhỉ, nghe , tổng giám đốc có em mà. Bạn tốt? Bạn tốt sao lại tay trong tay thế kia. Cuối cùng, mọi người kết luận, nhất định là người , vả lại, có người cả gan qua phòng làm việc của tổng giám đốc, bàn làm việc có để ảnh trẻ tuổi, này có nét rất giống bé trong ảnh kia.

      Bối Bối tùy tiện xem lung tung, trong công ty, đa phần là nhân viên nam, nhận được tin nhắn của Sa Nghị, “Đừng chạy lung tung” thả điện thoại vào trong túi, từ tốn quay lại phòng làm việc của Sa Nghị

      nằm lên chiếc giường ở căn phòng kế bên, chiếc giường này lớn nhưng rất ấm áp, khẽ hít ngửi, ở đây ngập tràn mùi vị của Sa Nghị, mơ màng ngủ thiếp .

      Lúc tỉnh lại, biết giờ là giờ nào, nhìn điện thoại, ngờ ngủ lúc mà tiếng trôi qua, có vài tin nhắn của Sa Nghị, nội dung đều là hỏi ở đâu? định nhắn tin cho phát người mình có chiếc áo khoác của Sa Nghị, hóa ra tìm thấy . dụi dụi mắt, xuống giường, giày vào, giày của vốn đông chiếc, tây chiếc, giờ cả đôi được đặt rất chỉnh tề.

      Bền ngoài có giọng vọng vào, Bối Bối lanh lợi, lén lút tới trước cửa, ghé lỗ tai dán cửa.

      Bây giờ, Lý Lỵ rất căm hận, vừa nãy bé kia bỏ lại câu ở trong nhà vệ sinh, chị ta chưa kịp phản ứng lại bỏ chạy. Chị ta giận đùng đùng quay về phòng họp tìm người tính sổ phát người khôgn còn ở đây, dĩ nhiên là có ở đây rồi! Được, ở đây đúng , rất tốt, người đàn ông của coi như giữ nổi nữa nhé.

      Chị ta đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Bối Bối ngồi, Sa Nghị chuyên tâm xem tài liệu, còn tưởng Bối Bối về, nghiêng đầu trông thấy hóa ra là Lý Lỵ, nhếch miệng, quay đầu tiếp tục xem giấy tờ trong tay.

      “Thư ký Ngô, vừa nãy cái ghế tôi ngồi được thoải mái, tôi muốn đổi chiếc này, dọn đồ của tôi qua đây

      Sa Nghị chìa tay ra ngăn cản, “Khỏi cần, Tiểu Tần, quay đây bê cái ghế này sang kia cho Lý tổng”

      “Haha, sao thế, Sa tổng sợ tôi ăn thịt à” Trong lời của chị ta lộ ý tứ chòng ghẹo, ở đây những người biết Lý Lỵ đều lên tiếng, họ chỉ cúi đầu làm như nhìn thấy

      “Tùy chị”

      Cuộc họp tiếp tục.

      Có điều, Lý Lỵ bắt đầu học Bối Bối, chị ta yên phận, lúc di chuyển cái tay, cẩn thận đụng phải tay Sa Nghị, lúc lại đá chân, mũi giày lơ đãng chạm vào bắp chân Sa Nghị, Lý Lỵ phải là Bối Bối, Sa Nghị nhịn được chị ta, chẳng những cảm thấy quyến rũ, ngược lại thấy rất buồn nôn.

      lên tiếng cắt lời người phát biểu, “Nếu Lý tổng cảm thấy cuộc họp này cần thiết vậy mời chị về, tan họp” xong, đứng dậy bước ra ngoài.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 24: Thi tốt nghiệp, em là lớn nhất!!!
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Bối Bối tựa vào sát cửa nghe động tĩnh bên ngoài

      “Sa Nghị, cậu nhiều lần khiến tôi khó xử trước mặt mọi người, cậu cảm thấy cần cho tôi lý do hay sao?”

      “Nếu chị cho rằng lời của tôi khiến chị khó xử, vậy tôi xin lỗi” Giờ chỉ muốn đuổi ngay bà chị Lý Lỵ này sau đso vào trong ôm bé con ngủ giấc.

      “Haha, thế mà được à? Thành , tôi rất coi trọng cậu, Sa Nghị. Cậu biết đấy, tôi thích ý nghĩ để hai công ty chúng ta hợp tác lâu dài”

      “Đây phải chuyện mình Lý tổng muốn là được đúng ?”

      “Nếu cậu muốn, tôi giúp cậu, bố tôi là cổ đông lớn nhất trong công ty”

      “Ồ, Lý tổng tốt bụng vậy cơ à?”

      “Đương nhiên, tôi …” Chị ta chậm rãi đứng lên, thong thả tới cạnh Sa Nghị, cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai nhàng , “Tôi rất coi trọng cậu”

      Ngón tay chị ta chầm chậm vuốt ve bả vai Sa Nghị, “Tôi muốn biết, cậu thấy…”

      “Thấy cái gì?” Cánh cửa phòng “Rầm” cái mở ra, người Bối Bối chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi nam. vạt áo buông lơi, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng của , nút áo sơ mi chỉ gài mấy cái.

      Sa Nghị đứng bật dậy, về phía Bối Bối, cởi áo khoác người mình khoác lên người , “Sao lại mặc vậy ra đây?”

      “Người ta chờ lâu ơi là lâu mà chưa vào, vì vậy ra đây xem thế nào thôi” Giọng của Bối Bối cần bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu.

      “Hồ đồ”

      Bối Bối ôm cánh tay Sa Nghị, giả vờ như giật mình nhìn Lý Lỵ, “Ấy, thím à, lại là thím hả!!”

      “Bối Bối, sao lại vô lễ thế” Nhìn có vẻ như Sa Nghị phê bình Bối Bối, nhưng thực tế, lại lần nữa xác nhận thân phận trưởng bối của bà chị Lý Lỵ, Bối Bối là bậc dưới đương nhiên phải tôn trọng chị già kia rồi. Vả lại, mặ dù “trác cứ” nhưng hề bảo Bối Bối phải xin lỗi.

      “Chết, ngại quá….dì Lý…..” Bối Bối làm bộ đáng thương quay về phía Lý Lỵ, “Xin lỗi”, Hai từ đằng sau cực kỳ đay nghiến.

      Xoa đầu Bối Bối rồi Sa Nghị quay sang với Lý Lỵ, “Ngại quá, Bối Bối bị tôi chiều hư rồi, Lý tổng, chị đừng để bụng”

      Nhìn hai người kẻ tung người hứng, Lý Lỵ hừ hạnh tiếng, xô cửa ra ngoài.

      “Haha….” Cánh cửa vừa đóng lại, Bối Bối lập tức cười tới gập cả người, bị Sa Nghị vác vai, vào trong, vươn tay, định tét vào mông cái, mới phát , tiểu tình này hề mặc quần lót, cởi truồng ra ngoài.

      Chuyện này thể tha thứ cho rồi, ném bé con xuống giường, vẫn còn nằm đó cười, thế là bèn cúi người hôn , rốt cục tiếng cười cũng ngừng lại.

      Bối Bối hỏi Sa Nghị, cảm thấy công ty Sa Nghị chơi khá vui, ngày mai có thể tới nữa ?

      Sa Nghị lập tức lắc đầu phản đối, hai ngày còn được, nếu ngày nào cũng trốn học, chú Đồng chắc chắn cho ở cùng nữa. Vả lại, nghi ngờ, bé này phải tới để chơi, mà là tới phá hoại.

      Bối Bối còn , nhưng lại lo lắng về và cái thím kia.

      xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhắn của , “Yên tâm, chồng em rất kiên định, những kẻ phải để vợ ra trận đều là những thằng hèn. Tin tưởng , tuyệt đối đừng so sánh mình với người khác, nhìn là biết em hơn hẳn bọn họ rồi”

      Được rồi, Bối Bối quay lại trường học vậy.

      Còn về phần Lý Lỵ, chị ta vài lần chạy tới công ty Sa Nghị, nếu phải thư ký báo rằng tổng giám đốc ra ngoài dù có gặp được người rồi cũng bị thái độ lãnh đạm của Sa Nghị đông cứng. Hơn nữa, Sa Nghị biết làm thế nào mà lại quen được với bố Sa Lỵ, trực tiếp tìm ông bàn chuyện hợp tác làm ăn. Lý Lỵ bị Sa Nghị giày vò mất cả hứng, chị ta còn là bé nữa, tán nổi vậy bỏ qua, tìm mục tiêu tiếp theo thôi.

      ____________

      Sa Nghị xin nghỉ làm tuần, bởi vì tuần sau Bối Bối tham gia kỳ thi tốt nghiệp. Dương Tiểu Phàn vốn định đón Bối Bối về nhà chăm sóc, nhưng Bối Bối ở nhà thể chuyên tâm đọc sách vì bị quan tâm quá mức, vả lại mấy năm nay đều ở nhà Sa Nghị, giờ đổi chỗ ở sợ quen.

      Sa Nghị đảm nhiệm trọng trách săn sóc Bối Bối, Sa Nghị lên mạng tìm thực đơn, muốn làm cho những món ăn đa dạng, nào là ngũ cốc, khoai lang, thịt, trứng, sữa, đậu, rau, hoa quả, dầu mỡ các loại có đủ. Mỗi ngày, phải ăn 3 tới 4 trăm gam ngũ cốc, 500 gam rau, 1-2 loại hoa quả, 250-500 gam sữa tươi, 1 quả trứng quà, 100-150 gam thịt, 50gam cá, 50 gam đậu. Dựa vào đó, tìm chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn cho .

      Bối Bối thích ăn trứng gà, vậy nên ngày nào Sa Nghị cũng đổi món để dỗ Bối Bối ăn, nào là trứng luộc, trứng chưng, trứng chần nước sôi, trứng đường. Nhưng Bối Bối lại có ưu điểm, đó là thích uống sữa tươi, cho nên vóc dáng tương đối cao, khi kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi, đo được 1.65m.

      Mọi người trong nhà đều bận rộn vì kỳ thi tốt nghiệp của Bối Bối, nhưng đương lại rất ung dung, hề cảm thấy áp lực, vẫn giống như ngày thường, chơi ra chơi, học ra học. Đặc biệt, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải chơi bàn “World of goo”, gần đây Bối Bối cực kỳ say mê trò chơi này, trò này tựa như có ích cho trí tuệ, kiểm tra trí nhớ cũng tệ, vậy nên Sa Nghị cũng kệ .

      6 tháng 7, kỳ thi tốt nghiệp tới, hôm đó, cả nhà họ Đồng cùng nhau tới, ông Đồng còn đặc biệt xin nghỉ ngày để cùng con . Thi môn đầu tiên xong, Dương Tiểu Phàn vẫn rất khẩn trương, bà muốn hỏi Bối Bối thi thế nào, nhưng lại sợ ảnh hướng tới môn thi tiếp theo của con. Vẫn là Bối Bối hiểu nỗi lo của mẹ, bèn chủ động mình ôn tập rất khá, chắc chắn thành vấn đề.

      Buổi trưa, bọn họ thuê căn phòng ở khách sạn 5 sao đối diện trường thi, cả nhà ông Đồng ngồi nghỉ ngơi bên ngoài ghế sofa, để cho Bối Bối vào trong nằm chốc, tới giờ thi gọi dậy. Bối Bối chần chừ hồi lâu vẫn chưa chịu vào trong, ông Đồng nóng nảy, biết con làm sao. Bối Bối lí nhí, muốn Sa Nghị theo mình vào, nghe con xong, ông Đồng khỏi nhảy dựng lên, cuối cùng còn cách nào, hôm nay con bé là lớn nhất, con chính là như thế .

      ra, phải Bối Bối cố tình khiêu chiến quyền uy của bố, chẳng qua, mình ở trong căn phòng xa lạ, sợ thôi mà, với lại, cũng thấy hơi căng thẳng, chưa chắc ngủ được, có Sa Nghị ở bên, cũng an tâm hơn đôi chút. Bối Bối cởi giày, mặc nguyên quần áo trèo lên giường, Sa Nghị tựa ở đầu giường ôm lấy . Bối Bối vòng qua hông , dựa đầu vào lòng , nghe thấy tiếng nhịp tim trầm ổn của , cũng từ từ bình tĩnh lại.

      Môn thi cuối cùng kết thúc, cửa trưởng mở rộng, các thí sinh ùa ra, Sa Nghị vừa liếc mắt trông thấy bé con của . Cho dù Bối Bối cũng giống các bạn mặc áo sơ mi trắng và quần bò nhưng hề đánh mất vầng hào quang của riêng mình, giống viên ngọc quý sáng chói từ từ lộ ra ánh sáng. bước nhanh về phía Sa Nghị, “Nghị Nghị, em hơi mệt, nhưng cuối cùng cũng xong rồi”, Lúc này, Sa Nghị mới cảm giác được, ra Bối Bối cũng thấy căng thẳng, vì muốn mọi người lo lắng nên hề biểu ra ngoài, chỉ khi ở trong lòng , Bối Bối mới có thể che giấu yếu đuối của bản thân.

      “Bố, con muốn ăn cua đồng” Trưa hôm qua, Bối Bối muốn ăn món này nhưng ông Đồng sợ trong kỳ thi, ăn món ăn có tính lạnh này bụng được tốt, vì vậy, ông đồng ý với con thi xong đưa ăn.

      “Được, Bối Bối của bố muốn ăn gì phải ăn cái đó ngay”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25: Các bạn cùng phòng đáng
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Sau khi tốt nghiệp nửa tháng là bắt đầu phải điền nguyện vọng, trường mà Bối Bối đăng ký chính là đại học S, chuyên ngành thiết kế thời trang và marketing. Dương Tiểu Phàn muốn sau khi tốt nghiệp Bối Bối tiếp Lovebaby của mình, bà cũng định thành lập nên chuỗi công ty, tạo ra thương hiệu trang phục của riêng mình. Điều này khiến cho ông cụ Đồng, người rất mong đợi cháu tới thành phố H học đại học cụt cả hứng, vì để làm yên lòng ông nội, Bối Bối đành phải đồng ý với ông tới thành phố H nghỉ hè.

      phải làm bài tập, có áp lực học hành vào kỳ nghỉ hè nên Bối Bối chơi rất vui, còn cùng Đinh chuyến tới Cửu Trại Câu. Đinh thi trường ở vùng khác nên sau này thể gặp nhau thường xuyên nữa, cả kỳ nghỉ hè này, hai đều dính lấy nhau, hết chuyện.

      Tuy Bối Bối rất tự tin, nhưng tới lúc thực nhận được thư báo trúng tuyển, Bối Bối có cảm giác muốn khóc. Nhìn những con chữ tờ giấy báo đỏ tươi, cười khanh khách, thấy tương lai tươi đẹp và đầy niềm vui. Sau khi ông đồng nhìn thấy tờ giấy thông báo ông lập tức quyết định tổ chức vài bàn tiệc ăn mừng, mời số người thân thiết, ông nội nhà họ Sa cũng cùng ông cụ Đồng tới, hai người gần đây thân với nhau như hình với bóng.

      Tới ngày tựu trường, vừa đúng lúc tới phiên ông Đồng phải khảo sát ở vùng khác, tuy trong lòng lo lắng, nhưng vợ ông, Dương Tiểu Phàn vẫn khuyên ông nên , vì vậy nhiệm vụ đưa Bối Bối tới trường lần này rơi lên người Sa Nghị.

      Sa Nghị nâng valy nặng nề bỏ vào trong xe, cốp xa chật ních, “Bối Bối, sao mang nhiều đồ thế?” còn muốn thỉnh thoảng gạt Bối Bối ra ngoài trường mà.

      Dương Tiểu Phàn cười, mang vài túi hành lý vào trong xe, “ mang theo sao được, con biết mà, từ bé Bối Bối yếu ớt, lại bị dì và con làm hư, đây là lần đầu tiên Bối Bối sống độc lập, nếu phải sợ chứa nổi dì còn muốn cho con bé mang theo nhiều đồ hơn cơ!”

      Nghe mẹ vậy, Bối Bối cũng mặc kệ, “Mẹ, con nào có yếu đuối tới vậy, vả lại phải chủ nhật nào con cũng về nhà sao?”

      Lên xe, đợi Bối Bối và mẹ cài dây an toàn xong xuôi Sa Nghị mới lái xe ra khỏi tiểu khu. Dọc đường tới trường học rất yên bình, thời tiết hôm nay khá nóng, Sa Nghị để hai mẹ con ngồi trong xe, còn mình làm thủ tục. Tác phong của Sa Nghị khá nhanh nhẹn, rất nhanh làm xong loạt chuyện lớn như đăng ký, báo danh, cầm sổ tân sinh viên và chìa khóa phòng trong tay, rồi khẽ mở cửa xe.

      “Dì Dương, có chìa khóa phòng của Bối Bối rồi, chúng ta cùng nhau lên xem !” Sa Nghị nhìn cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhắn của Bối Bối, tiến lên đưa chìa khóa phòng cho Dương Tiểu Phàn.

      Dương Tiểu Phàn cười, đẩy cửa xe bước xuống, “Sa Nghị, hôm nay vất vả cho con rồi, trời nóng vậy mà phải chạy ngược chạy xuôi, nào, nhanh thôi” Bối Bối xuống xe, thấy trán Sa Nghị lấm tấm mồ hôi vì nóng, nhìn mẹ trước mình, sau đó rút khăn tay, kiễng chân nhàng lau giúp , “Nghị Nghị, chạy nhiều mồ hôi quá, em mua nước nhé”

      vươn tay, đặt lên bên hông của rồi thât mật hôn lên trán,” sao đâu, đừng lo, phải thu xếp xong hết mọi chuyện của em mới yên tâm được, tự mình chuyến, trong lòng luôn cảm thấy bứt rứt”

      Bối Bối cười hì hì, cắn bờ môi dưới của , “Được rồi, mau buông em ra, đây là trường học, người qua người lại, bị nhin thấy tốt cho lắm”

      Sa Nghị buông bàn tay giữ bên hông của ra, sau đó dễ dàng chuyển hướng qua nắm lấy bàn tay mềm mại của , “Tất cả mọi người đều trông thấy mới tốt, như thế người ta mới dám có ý gì với em”

      Phòng trọ của Bối Bối ở tầng 3, họ lên cầu thang, bước vào căn phòng thứ hai, sau đó đẩy cửa phòng ra, căn phòng rất lớn, có bốn chiếc giường kê sát tường, chia làm 2 tầng và dưới, phía là giường phía dưới là bàn, nhìn có vẻ rất rộng, Dương Tiểu Phản bận bịu cạnh chiếc giường sát cửa mở rộng, Sa Nghị tới, “Dì, để con”

      Dương Tiểu Phàn cười vỗ Bối Bối cái, “Con lớn vậy rồi mà còn bắt Sa Nghị làm giúp con, mau, tự mình trải ga

      Bối Bối “dạ” tiếng, rồi cởi giày leo lên, lần đầu tiên phải ngủ cao như vậy thấy mới mẻ, ngồi giường, sờ đông ngó tây. Sa Nghị thấy giường khá cao nên có chút lo lắng, dáng ngủ của Bối Bối được tốt, hy vọng đừng ngã xuống đất. Thấy Bối Bối leo lên giường lâu rồi mà ga cũng chưa trải xong, Sa Nghị gọi Bối Bối xuống để mình đích thân leo lên làm.

      “Sa Nghị, con đừng chiều con bé quá” Thấy Sa Nghị cuối cùng vẫn leo lên giúp con , Dương Tiểu Phàn

      “Cái này làm từ sợi bông, nhiều bụi lắm, con sợ Bối Bối bị ho mất” Sa Nghị cười tiếp lời bà

      Nghe được những lời này của , Dương Tiểu Phàn thầm cảm thấy vui lòng, ai mà chẳng muốn con mình được con rể thương như thế chứ.

      Dần dà, người trong phòng nhiều hơn, ba ở cùng với Bối Bối cũng tới đông đủ, mỗi người đều tự dọn dẹp vị trí của mình. Dương Tiểu Phàn mất bao lâu kết thân với mẹ của mấy đó, có hai bé từ nơi khác tới, còn là ở thành phố S. Mấy bà mẹ như thể tìm đúng cạ nên vô cùng hưng phấn, họ gọi con mình ra để làm quen lẫn nhau, Bối Bối quan sát ba bạn cùng phòng, rồi cười chào hỏi họ, mấy cũng thân thiện, sôi nổi tươi cười đáp lại.

      Dương Tiểu Phàn còn có việc ở cửa hàng nên nhờ xe về sớm, Bối Bối tiễn mẹ về xong, xoay người nhìn Sa Nghị, người vẫn chưa có ý rời , “ còn chưa về hả?”

      Sa Nghị làm như nghe thấy, nắm lấy bàn tay bé của , “Bé à, năm Nhất đại học quy định bắt buộc phải ở nội trú, còn cách nào khác. Đợi tới học kỳ sau em dọn về , lo lắng cho em lắm”

      Bối Bối liếc cái, “Em thèm, em muốn được trải nghiệm cuộc sống đại học, người khác có thể tại sao em ?”

      “Buổi tối có ai ôm em, em ngủ được sao?” Sa Nghị cười nâng bàn tay bé của lên miệng, hôn cái.

      “Đáng ghét, còn lâu em mới mất ngủ nhé” Bối Bối nghĩ đằng lẻo, bất đắc dĩ, cúi người hôn , “Vậy được rồi, mai tới nữa” nõi xong, nhàng ôm lát rồi buông ra.

      Nhìn theo chiếc xe của Sa Nghị vù vù lao , Bối Bối có chút nỡ, từ tới lớn chưa từng cách xa Sa Nghị tới mấy ngày liền. Quay về phòng, Củng Huyên Vân và Lý Tĩnh chuyện với nhau, còn ở chiếc giường trong cùng sát cửa sổ, ngồi trước bàn sắp xếp lại tài liệu học được phát. Dáng dấp Củng Huyên Vân khá tròn trịa, hề hợp với cái tên thanh tú của bạn tý nào, nàng cầm trong tay túi khoai tây chiên lớn, đôi mắt mở to, tò mò hỏi, “Đồng Dư Bối, người vừa rồi là bạn trai cậu đúng ?”

      “Ừ” cười với ấy, Bối Bối rất có thiện cảm với Củng Huyên Vân, thấy ấy rất đáng .

      Lý Tĩnh có vẻ hứng thú, nàng bèn dịch chiếc ghế, ra ngồi cạnh Bối Bối, “Bạn trai cậu đẹp trai đấy, lại rất tốt với cậu ưnã, vừa rồi tớ nhìn thấy ấy hôn cậu nhé”

      Bối Bối đỏ mặt, bạn ở giường trong cùng lật sách cũng ngẩng đầu lên, “Lúc tớ ra ngoài lấy nước cũng thấy cạu và bạn trai, xe của ấy nhìn đẹp nhỉ, đúng là có tiền nha”

      Củng Huyên Vân thốt lên, “Wow, đẹp trai lại có tiền, Đồng Dư Bối, cậu đúng là hạnh phúc nhé, cậu xinh, mẹ cậu cũng đẹp nữa”

      Bối Bối chịu nổi nhiệt tình, quan tâm của các bạn, cầm mấy quả táo đặt bàn mà mẹ mang tới lên, “Tớ rửa táo, các cậu có muốn ăn ?” Vừa xong, liền nghe thấy Củng Huyển Vân la lên, “Tớ muốn, tớ muốn, tớ muốn”

      Thấy niềm đam mê của Củng Huyên Vân dành cho đồ ăn như thế, Bối Bối nở nụ cười, cũng tệ nhỉ, các bạn cùng phòng của rất dễ gần.

      Bối Bối bắt đầu cuộc sống nội trú tại trường đại học của mình, nghe Bối Bối chỉ mới 16 tuổi, mọi người ai cũng vô cùng khâm phục và rất quan tâm tới em này. Sa Nghị thể tới thăm Bối Bối mỗi ngày, nhưng ngày nào cũng gọi điện cho , ban đầu Bối Bối quả thực quen mình giường, cho nên mỗi tối trước khi ngủ Sa Nghị gọi điện cho , trò chuyện với tới tận lúc ngủ, đó là nguyên nhân tiền điện thoại của Bối Bối tăng vọt, hơn nữa ngày hôm sau thức dậy điện thoại hết cả pin.

      Chuyên ngành thiết kế thời trang và marketing là lựa chọn của ông bà Đồng sau khi bàn bạc với nhau, còn nguyên nhân chọn đại học sư phạm S là bởi vì chuyên ngành này chỉ có ở vài trường cả nước, giới thiệu về chuyên ngành này như sau: căn cứ vào nền công nghiệp đại hóa của ngành may mặc nay đòi hỏi chúng ta phải hội nhập quốc tế, trau dồi tri thức và kỹ thuật về thời trang và may mặc, lại vừa phải có kỹ năng về quản lý thương hiệu và marketing, có thể tham gia thiết kế trang phục và phát triển sản phẩm mới, quy hoạch thương hiệu và quản lý nhân lực.

      Sau khi nhận thời khóa biểu, Bối Bối mới phát , lĩnh vực phải học hỏi và tìm hiểu rất rộng, còn có các khóa học chuyên ngành như nguyên tắc Marketing về xu hướng thời trang và kỹ thuật, giới thiệu về ngành công nghiệp thời trang, chiến lược tiếp thị thời trang, tâm lý người tiêu dùng may mặc, phát triển sản phẩm may mặc, thể tính sáng tạo của thời trang, thiết kế thời trang và phân tích sản xuất, thương mại điện tử, nghiên cứu thị trường thời trang,……..vân vân và vân vân. Nhờ có Dương Tiểu Phàn mà từ bé Bối Bối thích phối đồ và phụ kiện, quần áo mặc thường được kết hợp thành phong cách nhất quán, cho nên cũng thấy quá khô khan, ngược lại, học rất chăm chỉ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :