1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký trưởng thành của Tiểu Bối - Sa Gia Tiểu Bối

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Tình ở Maldives 3
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Bàn tay to lớn của ôm lấy cơ thể nhắn của , bắt đầu an phận chạy lung tung, hề kiêng dè mà vuốt ve bong bóng xà phóng dính da thịt mềm mại của , bị bàn tay to lớn của kích thích nên da thịt ửng hồng, rốt cuộc Sa Nghị nhịn nổi nữa, đôi môi tham lam hôn lên nụ hoa, nơi nổi lên phản ứng theo cơ thể của , đầu lưỡi liếm vòng quanh chấm đỏ nhắn nhô lên, ngừng đảo qua đảo lại, kích thích khiến Bối Bối ngừng rên rỉ.

      Bối Bối ngẩng đầu nhìn Sa Nghị mải hôn tới nỗi mồm dính đầy bọt nước, cười phì lên, vươn tay lau lau, càng lau lại càng khiến bọt nước mặt Sa Nghị càng nhiều, trông giống hệt ông già noel vậy. Thấy Bối Bối chuyên tâm, Sa Nghị bèn hung hăng mút chặt cái chấm đỏ hồng của co hai cái, rồi lại liếm thêm lúc, đầu óc Bối Bối rơi vào mơ hồ, chỉ có thể dựa vào trực giác để ngừng tiếp nhận những kích thích từ mọi giác quan.

      Cả người Sa Nghị run rẩy, rồi bắn lên tay Bối Bối, vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn, có điều nhất định phải kiềm chế, ngày mai bọn họ còn phải lặn, nếu chơi đùa quá trớn, Bối Bối nhất định dậy nổi. Nước hơi lạnh, bọt cũng bắt đầu tan dần, hôi đôi môi mím chặt của Bối Bối rồi bế lên, mở vòi hoa sen để rửa sạch bọt xà phòng người, Bối Bối dựa vào lòng , thoải mái lẩm bẩm.

      Sáng sớm, ánh mặt trời le lói xuyên qua rèm hắt vào phòng, phủ lên đôi tình nhân nằm giường lớn. cuộn mình trong lòng chàng trai, giống hệt con nít, bắp đùi trắng nõn, non nớt của nghênh ngang vắt qua hông chàng trai, bàn tay đặt lồng ngực , khuôn mặt nhắn của dính chặt lấy cổ bạn trai.

      Đôi tay của chàng trai vững vàng ôm trọn lấy , tính chiếm hữu lớn tới nỗi để lọt khe hở nào, người đàn ông ấy bị thanh của sóng biển đánh thức, mở đôi mắt ra, theo bản năng cúi đầu nhìn bảo bối nằm trong lòng, nâng khuôn mặt nhắn của lên, nhìn bé của mình ngủ chảy cả nước miếng, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười, cúi người, hôn , rồi nhàng đem cái chân vắt qua hông mình thả lên giường, sau đó xuống giường, rửa mặt, tiện thể giúp bé chuẩn bị nước rửa mặt và lấy kem đánh răng luôn.

      Bối Bối bị những nụ hôn của Sa Nghị đánh thức, Sa Nghị đặt quần áo chuẩn bị cho ở mép giường, Bối Bối lẩm bẩm đứng dậy mặc đồ. Hôm nay, vì phải lặn, nên thay bộ bikini ren màu xanh da trời có dây quàng qua cổ, sau đó khoác chiếc áo voan trắng trong suốt bên ngoài, đôi giày hôm qua mới mua ở bãi biển, Sa Nghị thấy Bối Bối mặc hở hang, bèn mặc kệ, cầm chiếc áo thể thao chạy tới trùm lên người .

      “A a, cần đâu, mặc như vậy khó coi chết được.”

      “Em nhìn xem, mặc vậy còn ra thể thống gì nữa”

      “Đâu có, đẹp mà, có nhiều nàng chỉ mặc mỗi bikini ra ngoài thôi mà”

      “Bọn họ là bọn họ, em là em, ngoan nào, thay , nếu giận đấy”

      muốn, muốn, em cũng thèm, mặc bộ này quê lắm”

      Lằng nhằng hồi lâu, cuối cùng Bối Bối cũng thỏa hiệp, có điều chỉ thay chiếc váy Bohemian dài hở nửa lưng, còn đeo đôi khuyên tai hoa đỗ quyên đỏ, trông chẳng khác gì nữ thần xinh đẹp vậy. Sa Nghị vừa bước ra khỏi cửa hối hận, đáng ra phải bảo mặc thêm vào, mặc váy thế này trông Bối Bối cực kỳ nữ tính, dọc đường qua, khắp nơi toàn tim hồng nhàng bay tới.

      Đến WATER SPORT CENTER (trung tâm hoạt động thể thao biển ), Sa Nghị báo số phòng và lịch đặt, muốn tiến hành cuộc kiểm tra kỹ năng bơi lội nho , Sa Nghị ở dưới nước luôn ôm chặt Bối Bối, nội dung kiểm tra rất đơn giản, ở bờ biển phía trước có người đứng, chỉ cần bơi tới phía người đó rồi trở về là được.

      Thay áo chống nắng dùng để lướt sóng, quần chống nắng, đeo ống thở, chân vịt vào, rồi Bối Bối ôm lấy cố Sa Nghị, chịu buông tay ra, hai chân cũng quấn chặt lấy hông , chưa từng bơi lội ở biển bao giờ, chỉ toàn bơi ở bể bơi, vì thế trong lòng được thoải mái cho lắm.

      “Bé con, đừng sợ đừng sợ, em coi như là ở bể bơi, nhé?”

      “Nghị Nghị, đừng buông tay, em chìm mất”

      bậy, có ở đây, đừng sợ, con còn muốn xem những con sao biển, rồi ngắm lũ cá cảnh nhiệt đới ?”

      “… . . . Muốn ”

      dẫn em bơi thử lúc được , chỉ cần thích ứng được là tốt rồi”

      Bối Bối dần dần thả lỏng đôi chân, có điều tay vẫn ôm chặt lấy Sa Nghị, nửa giờ sau, Bối Bối tự mình bơi, sợ nữa, còn dám hắt nước lên mặt Sa Nghị, rốt cục cũng qua ải kiểm tra kỹ năng bơi lội.

      Tới bến lặn, mọi người thuyền đều đợi hai người bọn họ, Bối Bối ngượng ngùng núp phía sau lưng Sa Nghị cười với mọi người, thuyền bắt đầu chạy, ngồi cạnh Bối Bối là bà lão mập mạp người Đức. bà biết chút tiếng , nghe Bối Bối đây là lần đầu tiên lặn, bà bèn nhiệt tình giới thiệu cho Bối Bối, cho biết rằng đá san hô đều rất sắc, dễ làm người ta bị thương, phải cẩn thân vào, Bối Bối rất thích bà cụ mập này, sắc của bà khi tiếng cũng bị nặng tiếng địa phương giống cậu bé da đen làm cho khó nghe.

      Chạy được hơn 20 phút thuyền tới vùng nước biển xanh sâu thẳm bao quanh là vùng nước màu lam nhạt, bà cụ mập vùng nước xanh nhạt chính là đá san hô, ở đó có cả cá. Quần đảo Maldives chủ yếu đều là đảo san hô, nhưng ở các vùng biển khác còn chưa có nơi nào phát triển thành các đảo san hô , nhiều tới nổi đếm xuể như thế. Độ sâu bọn họ lặn trung bình chỉ vài mét, là nơi tốt để cá kiếm ăn, cũng là thiên đường để lặn. Bối Bối vươn tay sờ mó trong nước, Sa Nghị sợ kích động té ngã bèn nghiêng người đỡ lấy .

      Bà cụ mập thấy bộ dạng cực kỳ che chở của Sa Nghị liền cười hỏi, “Hai cháu tới hưởng tuần trăng mật à?”

      “Cứ cho là như vậy ” Đôi mắt Sa Nghị vẫn luôn chăm chú nhìn Bối Bối,nhìn nắm tay vào làn nước xanh nhạt, chơi đùa vui quên trời quên đất

      bé rất đáng ” bà cụ mập người Đức , con cháu của bà đều lớn cả rồi nên ít khi ở bên bà, Bối Bối mang tới cho bà cảm giác ấm áp

      “Vâng, ấy ngốc lắm” Sa Nghị cưng chiều cười, xoa đầu Bối Bối

      Thuyền dừng lại , nhân viên sắp xếp để mọi người lần lượt nhảy xuống biển, Sa Nghi che chở để Bối Bối nhảy xuống, dưới chân làn nước xanh sâu thấy đấy, Bối Bối đạp chân vịt vài cái rồi bơi về phía rặng san hô, rất nhanh tới được ngay sát đá san hô, ở đây có rất nhiều xác san hô chết, cá cũng chẳng nhiều lắm. San hô có màu mù tạc, màu xanh tím, có hoa văn mê cung, còn có những rặng san hô nhìn giống hệt bộ não con người. Bối Bối bơi sang phía đông, rồi lại lặn sang phía tây, lại ngửa đầu mặt biển, để bản thân tự do trôi vô định.

      Muốn lặn phải học được cách dùng miệng hô hấp, nhưng dường như Bối Bối chưa bắt được trọng tâm, cho nên thỉnh thoảng lại bị sặc nước, may mà nghiêm trọng, ghé người nằm lưng Sa Nghị, tỉnh táo lại lại khỏe như vâm. Dưới giúp đỡ của Sa nghị, rốt cục Bối Bối cũng bơi tới được vùng nước sâu, nơi này đúng là có nhiều đàn cá hơn đôi chút, còn thấy được ít loại cá tương đối đặc biệt. Bối Bối còn trôgnn thấy con cá mập màu vàng nhạt, con cá mập còn bơi chung với Bối Bối lúc, Bối Bối rời vòng tay Sa Nghị, muốn đuổi theo nó, nhưng đuổi kịp.

      Sa Nghị ngẩng đầu, nhìn về chiếc thuyền ở xa xa, có người lên thuyền, định gọi Bối Bối trở về. Đột nhiên phát đám mây mù xanh, định thần nhìn lại, hóa ra là đám cá đuôi gai màu xanh da trời (blue surgeonfish)! Cá đuôi gai xanh là loại cá thường thấy nhất ở Maldives, loài cá đại diện bìa tập tranh ảnh về các loại cá chính là nó. Nhưng bọn nó thông thường đều độc lai độc vãng, cả bầy cá cùng di chuyển thế này khôngnhiều. quay về phía Bối Bối ra dấu bằng tay phát bơi về phía đám cá kia, Sa Nghị lập tức đuổi theo . Lũ cá căn bản chẳng buồn để ý tới hai người, cả bầy lít nhít vây quanh rặng san hô và tranh thức ăn cùng lũ cá lớn màu xanh sẫm. Chơi cùng chugns nó hồi lâu, rốt cục Bối Bối cũng phải lưu luyến quay về thuyền.

      Về tới thuyền, thể lực của Bối Bối gần như cạn kiệt, gió có vẻ lành lạnh, Sa Nghị lấy cái chăn mang theo ra đắp cho . Bối Bối cởi thiết bị lặn, rồi nằm lên đùi Sa Nghị, kể cho nghe những loài cá và rặng san hô mà nhìn thấy, nhưng lại nhặt được mảnh san hô bé nào để làm vật kỷ niệm, sa nghị đồng ý với đợi lát nữa lên bờ, dẫn tới quầy lưu niệm mua cho .

      Sa Nghị đặt lịch ngày ở phòng gần bãi cát, 4 ngày ở phòng nước, hôm nay dời tới phòng nước, Bối Bối cảm thấy có chút quyến luyến, theo bờ biển vòng qua phòng bãi cát, Hóa ra, phòng bãi cát này hướng ra biển, do ba hình bán nguyệt lần lượt tạo thành, điểm khởi đầu và xuất phát vòng quanh mấy giannhà đều đối diện với biển, cửa biển cách đại dương đại khái khoảng 2, 3 mét, cả góc quay 180 độ đều có thể nhìn được cảnh biển.

      Bối Bối chủ động cầu được dọn đồ cùng Sa Nghị, dọn xong bọn họ nghỉ trưa.. Trong lúc mơ màng ngủ bị chuông điện thọa đánh thức, Bối Bối bất mãn, chui vào trong chăn, trùm kín đầu, Sa nghị nghe điện, “Are you ready to move to the Water Bungalow, Your room No.is185, we’ll pick you up in half an hour” Bối Bối lơ mơ ngủ, nghe thấy “move to the Water bungalow” bèn lập tức bật dậy, có thể dọn tới căn nhà giữa biển rồi, kích động nhảy tưng tưng giường.

      p.s: Mai đăng bù áo mũ nha

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Water Bungalow được xây dựng mặt biển, mỗi căn nhà đều đứng độc lập kèm theo khoảng sân lớn, khoảng sân này có cầu thang nối thẳng ra biển. Sắp xếp giống hệt xương đầu cá, mỗi con đường tương ứng với căn nhà nổi. Mực nước biển bên dưới nhà nổi sâu lắm nhưng lại trong vắt như gương, đứng khoảng sân trước nhà cũng có thể thế bầy cá bơi qua, thuận tiện để khách du lịch lặn, chỉ khi tới thời điểm nước thủy triều dâng lên hơi sâu mà thôi.

      Căn nhà nổi này mới được xây dựng ở đảo phía Tây. Những căn nhà cũ ở phía Đông có mực nước sâu hơn, tiêu chuẩn xây dựng nên các căn nhà nổi y như nhau, duy chỉ có khác biệt, đó là khi những căn nhà nổi cũ được xây dựng mực nước còn tương đối thấp, bây giờ mực nước tăng lên, đương nhiên sâu hơn. Giường gỗ mun cao, màn bằng lụa trúc màu trắng, đập vào mắt là phong cách Ấn Độ Dương. Còn lại là khu phòng tắm được thiết kế theo kiểu Phương Tây, khu này có gian phòng tắm độc lập và phòng vệ sinh, hai bồn rửa tay và bồn tắm cực kỳ lớn, được ngăn cách với đại dương bằng tấm kính trong suốt, bên ngoài cửa sổ chính là biển trời xanh bao la.

      Chưa vội vào nhà, Bối Bối lấy túi thức ăn mà Sa Nghị đưa cho để làm mồi cho cá, lúc mới thả thấy động tĩnh gì, vài phút sau bắt đầu có đủ loại cá ngừng bơi tới, tranh giành nhau thức ăn. Khi được Sa Nghị kéo vào trong nhà, Bối Bối lập tức thích nơi này, thích hơn cả căn nhà cát, bởi vì ở đây có hồ bơi có giới hạn. Bên cạnh căn nhà nổi là cầu thang, cầu thang nối liền với biển cả,chỉ cần bước xuống cầu thang là có thể bơi luôn. Giường trong nhà nổi dùng chiếc chăn có hai con thiên nga chụm mỏ vào nhau để phủ lên, bên cạnh đôi thiên nga còn có thêm vài đóa hoa tô điểm, Bối Bối thích quá bèn cầm máy ảnh chụp liên tục.

      Khoảng bên ngoài nhà nổi có đặt chiếc sofa mềm cạnh biển, du khách có thể nằm chiếc ghế này lắng nghe tiếng sóng và ngắm sao, xem mặt trời mọc. Còn có cả hai chiếc ghế sofa dùng để nằm phơi nắng, nhìn các căn nhà nổi, từng căn từng căn xếp thành đường vòng cung thẳng đứng. Mỗi căn nhà nổi cách nhau khoảng 2 mét, cách cực kỳ tốt.

      Tuy vừa mới được lặn về nhưng trong lòng Bối Bối vẫn thấy ngứa ngáy, chỉ muốn được lội xuống nước, bèn cởi chiếc vá dài, bên trong là bộ bikini mà thay lúc sáng, Sa Nghị còn thu dọn hành lý, nhắc Bối Bối phải cẩn thận chút. Những bậc thang gần mặt nước có phần hơi trơn vì có rêu bám vào, Bối Bối vịn tay lên lan can chậm rãi lội xuống nước, mật độ nước biển dày đặc do đó con người cần làm gì cũng có thể nổi mặt nước, vì lý do này cho nên Sa Nghị rất yên tâm để Bối Bối chơi đùa mình. Bối Bối nằm trong nước, ngắm mây trắng mênh mông vô bờ, gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả thanh của nước vỗ vào bờ, Bối Bối cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, bởi vì ở đây và bởi vì .

      Sa Nghị ra ngoài sân thấy Bối Bối lơ lửng mặt nước, nhắm mắt hưởng thụ. cởi quần áo, rồi xuống nước, bơi tới bên cạnh Bối Bối, ôm hôn . Bối Bối rất quen thuộc với nụ hôn của , lâu dần học được cách hưởng thụ nụ hôn, đầu lưỡi mềm mại ướt át, cực kỳ biết chọn chỗ, chuyên chọn nơi mẫn cảm nhất của Sa Nghị để “công kích” , làm thế nào để quấn quít, làm thế nào để tiến vào, làm thế nào để lùi ra, làm thế nào để dụ hoặc, cứ tự nhiên như thế mà lại có thể khiến con người ta lún sâu vào trong dó, Bối Bối chính là nàng tinh trời sinh.

      loại cảm giác giống như bị điện giật tới nỗi run rẩy, mỗi hơi thở cũng làm cho người ta vừa thấy ngọt ngòa lại vừa thấy quyến rũ, hai người càng hôn, tình cảm càng trở nên mãnh liệt, càng hôn càng xuất thuần. Tay bắt đầu an phận sờ mó lung tung, ve vuốt đối phương ở trong nước có mùi vị khác, Sa Nghị đưa tay vào trong quần bơi của Bối Bối, dịu dàng vỗ về khiến Bối Bối bật ra những tiếng rên rỉ mời gọi. Tay xoa nắn nơi thần bí kia, sau đó vươn ngón tay ra, dò xét vào bên trong ~

      “Ưm….a” bé con của theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, chống lại vật lạ bỗng nhiên thâm nhập cơ thể mình, Bối Bối hơi sợ hãi. Sa Nghị nâng đôi chân lên để nó vòng qua ngang hông mình, ngón tay bắt đầu vụng về thăm dò, thỉnh thoảng lại rút ra, vật lạ kia ma sát bên trong cơ thể Bối Bối mang tới cho hàng loạt rung động….

      Mượn sức nổi của nước, khẽ nâng Bối Bối lên cảm thấy ngón tay của mình bị nơi ấm áp của siết chặt hơn, thậm chí bắt đầu ướt át, đôi mắt Bối Bối trở nên mơ hồ, cơ thể Sa Nghị càng như bị lửa thiêu đốt từ hạ thân tới bụng dưới, làm cho chỉ hận thể lập tức xé nát cái quần này ra rồi liều lĩnh xông vào nơi đó, có điều Sa Nghị biết, bây giờ vẫn chưa thể được, giờ mà làm có thể khiến bị thương, phải cho Bối Bối thời gian làm quen.

      tăng tốc động tác của ngón tay, Bối Bối bấu chặt lấy bờ vai , thậm chí móng tay của còn cắm vào da thịt , ngón tay tìm được điểm nhạy cảm của , ngừng ma sát nơi đó, cảm thấy nơi ấy của dường như bị chấn động co thắt lại nên càng tăng tốc, cuối cùng thét lên, dòng nước ấm từ hạ thân chảy ra, nặng nề ngã vào lòng Sa Nghị, cả người vô lực, mùi vị chạm tới Thiên đường này, hóa ra đó chính là !

      Hai tay ôm chặt lấy cổ Sa Nghị, ngón tay vẫn ở bên trong , chưa từng rời khỏi, siết chặt đôi chân, lúc này ngón tay mới chậm rãi lui ra ngoài, khiến Bối Bối phải run rẩy.

      “Bé con, thoải mái ” Sa Nghị nhìn khuôn mặt Bối Bối ửng hồng vì lên đỉnh, rồi mở miệng hỏi

      “…Dạ…” Bối Bối thoáng ngượng ngùng, vùi mặt vào lồng ngực Sa Nghị

      “Ha ha, thích ?” để Bối Bối trốn tránh, lại hỏi tiếp

      “…thích” thanh như muỗi kêu của người nào đó truyền từ lồng ngực đến

      Sa Nghị cười lớn, rồi nắm chặt lấy tay Bối Bối, thầm bên tai , “Còn có thứ còn có thể khiến em càng thích hơn cơ, có điều hôm nay tạm buông tha cho em, bé con, em là của

      Ngâm mình trong nước khá lâu nên da dẻ hai người bắt đầu trở nên trắng bệch, cầm khăn lau qua người cho Bối Bối, bé con mệt lả người, nằm giường ngủ thiếp , Sa Nghị gọi điện đặt cơm tối.

      Hơn 5 giờ, đánh thức Bối Bối dậy, con bé này chắc đói bụng rồi, sau đó dẫn ăn cơm, với rằng muốn câu cá đêm vào lúc hoàng hôn, Bối Bối thay chiếc váy Hepburn voan trắng dài đơn giản, đội thêm chiếc mũ rộng vành phong cách hoàng gia, trông vô cùng thùy mị, biết có phải do nguyên nhân vừa rồi hay mà từ người Bối Bối tỏa ra quyến rũ khó .

      Bữa tối được đặt tại SENSE cạnh bờ biển, bên phải còn có cái hồ tuyệt đẹp, bữa cơm có các món ăn ngẫu nhiên, Maroc, Li Băng, Ấn Độ, các món ăn ngon từ khắp các nước. Bữa tối này coi như ngon nhất đảo Diva với món chính là tôm hùm. Bối Bối dính lấy Sa Nghị, bám tay buông, Sa Nghị rất vui vẻ khi Bối Bối ỷ lại vào mình. Súp tôm hùm, vị hơi đắng, có lẽ là do vị đặc trưng của tôm hùm hoàng đế, nhưng Bối Bối lại ăn quen. Bối Bối ăn rất nhiều bánh nướng Ấn Độ, đương nhiên còn ăn cả kem nữa. Sa Nghị gọi cho Bối Bối suất cơm tẻ, gần đây Bối Bối ăn được nhiều, chắc do quen với đồ ăn nước ngoài, tối qua, khi Bối Bối gọi về cho mẹ theo thông lệ ầm ĩ muốn ăn mì gói hiệu Khang sư phụ, làm cho người ta phải dở khóc dở cười.

      Cơm nước xong xuôi, hai người lên đường ra cảng biển, chuẩn bị cho cuộc hành trình câu cá đêm biển vào lúc hoàng hôn. Tới cảng, con tàu Dhoni đậu ở đó, bọn họ rảo bước leo lên tàu, chọn vị trí gần mũi tàu rồi ngồi xuống. Đợi lúc, mọi người tới đông đủ, tổng cộng có khoảng mười mấy người, tàu còn rất nhiều ghế trống. tàu, có đôi người Nhật, đôi vợ chồng già Đài Loan, còn lại đều là người da trắng. Dưới ánh nắng chiều, tàu xuất phát lên đường. Tất cả mọi người tắm ánh nắng chiều, mặc cho những cơn gió mơn mơn thổi lướt qua gò má, sóng biển dập dờn hắt lên mu bàn chân khiến ai cũng cảm thấy thoải mái! bao lâu, tàu ra rất xa, các thủy thủ bèn gọi to “DOLPHIN, DOLPHIN!” Bối Bối vội vàng ghé tới gần, quả nhiên có bóng dáng màu xám đen của hai ba chú cá heo nhảy lên.

      Lần đầu tiên Bối Bối được trông thấy loài cá heo hoang dã, hưng phấn kéo mũ đầu ra vẫy vẫy chúng nó, Sa Nghị nhìn gương mặt bé nhuộm nắng chiều của Bối Bối, tự chủ càng nhìn càng say mê, bé này, là của , là của !

      Có lẽ được khoảng 20 phút, thủy thủ bắt đầu thả neo, sau đó phát cho mỗi người cuộn dây, đầu dây câu là lưỡi câu cùng quả cân . chậu đầy mồi câu đặt giữa thuyền, mọi người có thể tự do lấy dùng. Sa Nghị sợ cần câu móc vào tay Bối Bối, vì thế chỉ cho cách cầm quả cân, sau khi Sa Nghị buộc xong mồi câu đứng bên ven thuyền trực tiếp ném thẳng xuống, lưỡi câu dưới sức nặng của quả cần bèn chìm xuống đáy biển, rồi im lặng đợi cá cắn câu. Vừa buộc mồi câu xong chợt nghe ở đuôi tàu có có người hô to “I got one fish” , người đó kéo lên con cá lớn màu vàng rất đẹp. Tiếp theo, những người còn lại cũng lần lượt có cá mắc câu. Bối Bối thấy người ta đều câu được cá rồi nên ngừng nhìn mặt nước, hai tay chắp trước ngực khẩn cầu, cá à, nhanh mắc câu mà!

      Sa Nghị định vỗ đầu Bối Bối, đúng lúc này, cần câu trong tay chợt giật xuống, có cá mắc câu, bắt đầu kéo cần, nhưng cần rất nặng, nhọc nhằn kéo hồi, rồi đành phải tìm tìm thủy thủ giúp tay. Người thủy thủ ấy rất có kinh nghiệm, ta vừa kéo vừa , “Must be a big one”. Khi cần kéo lên, quá tuyệt, quả nhiên là con cá lớn. Bối Bối nhảy tưng tưng tàu, ôm chầm lấy Sa Nghị ngừng hôn. Sau đó cũng bắt được hai con cá bé, con là cá mú chấm, con là cá mú.

      Sắc trời tối dần, xung quanh mảng đen như mực, chỉ có những ngôi sao điểm xuyết bầu trời, dứt khoát ném cần câu xuống rồi ôm Bối Bối ra ngồi ở đầu tàu đếm sao. lát sau, tất cả mọi người đều câu đủ và bắt đầu quay về chỗ. Chiếc đèn của con tàu giữa đại dương mênh mông làm người ta có cảm giác ngồi chiếc thuyền lá độc, có điều vẫn có thể nhìn thấy những ngòn đèn dầu suy từ phía đảo xa xa. Gió nổi lên, thoáng cái trời trở lạnh, Bối Bối nhịn được khẽ hắt hơi. mang theo áo khoác, Sa Nghị đành ôm chặt Bối Bối vào trong lòng, nghiêng người, cản gió cho .

      Lúc này, thủy thủ qua hỏi ý kiến Sa Nghị định xử lý cá câu được thế nào, ở chỗ bọn họ chỉ chế biến được món BBQ và STEAM. STEAM là cách nấu giống như hấp thức ăn của Trung Quốc, ngoài việc chọn con cá lớn làm BBQ, còn lại để đấy, vì có làm nhiều cũng ăn hết.

      Thuyền cập bến hơn 8 giờ, về nhà nổi, cậu bé da đen bưng cá nấu xong tới, cảm giác giống như cá được luộc qua nước sôi rồi sấy khô vậy, có điều cá rất tươi, vả lại bản thân thịt cá mú chấm và cá mú tươi sẵn rồi. Bối Bối ăn được hai miếng rồi thôi, sau đó lấy nước cam vắt uống.

      Bật bài “Come away with me – Noral Jones”, rồi để cho tiếng ca đẹp đẽ của ấy phiêu bồng bầu trời Ấn Độ Dương, hai người bọn họ nằm trong chiếc vại được bao quanh bởi tinh dầu và bọt nước ấm, cứ nằm im như thế, chẳng làm bất cứ thứ gì, chỉ là ôm lấy nhau. Xuyên qua màn trúc, ngắm nhìn bầu trời ngàn sao qua cửa sổ kia, khi mệt lại nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong giọng ca tuyệt vời ấy, họ thả lỏng toàn thân, giống như đem những thứ ồn ào huyên náo tẩy sạch vậy.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18 Tình ở Maldives 5
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Cảnh mặt trời mọc ở nhà nổi vô cùng đẹp.

      Khi những ánh nắng xuyên qua chòi tranh phản chiếu vào tầm mắt Bối Bối theo bản năng nhắm mắt lại né tránh, lắng nghe thanh của biển rồi từ từ lại mở mắt ra, hoàn toàn kinh ngạc tới ngây cả người.

      Tại sao lại có cảnh sắc đẹp tới nhường này nhỉ, tịnh mịch như vậy, cả vùng biển này, cả cảnh mặt trời mọc kia, tất cả là của .

      Mênh mông vô bờ, kéo dài vô tận, mãi cho tới khi nước và trời gặp nhau.

      Mặt trời mọc, rặng mây còn dầy đặc nữa. Mặt nước biển từ màu đen chuyền thành màu lam đậm, ngày mới cứ như thế bắt đầu.

      Trời vừa rạng sáng Sa Nghị bế Bối Bối lên ra sân, cùng nhau ngồi ghế sofa, để Bối Bối dựa vào lồng ngực mình rồi đắp cho cái chăn, muốn ở bên đón mặt trời mọc.

      Ở Maldives, chỉ có mặt trời mọc mà còn có cả cảnh mặt trời lặn.

      cùng em ngắm mặt trời mọc, mỗi lần mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, mỗi hoàng hôn”

      Nửa cuộc đời trước của em có tham dự, nửa đời sau, tuyệt đối buông tay, em chính là mặt trời mọc của , có em, thế giới của trở nên u tối.

      Lần chơi Maldives này Sa Nghị đặc biệt đặt chỗ tại khách sạn Taj Exotica Resort & Spa để được nghỉ ngơi cách yên tĩnh. Nơi đây, trừ được ưu đãi bởi các nguồn tài nguyên thiên nhiên, phục vụ tại khách sạn spa này cũng cực kỳ đặc biệt. Spa nằm ở khoảng sân thuộc phần đuôi đảo, vô cùng vắng vẻ. Sau khi ăn sáng xong 9 giờ hơn, bản địa xinh đẹp tới giới thiệu cho Bối Bối các dịch vụ ở spa, dịch vụ Sa Nghị đặt là gói dành cho tình nhân “Gói Tuần Trăng Mật dành cho cặp tình nhân”, gồm có mát xa cơ thể, tắm bồn spa, và đặc biệt nhất tặng kèm chai rượu sâmpanh.

      thăm quan môi trường xung quanh spa xong bọn họ quay về khoảng sân hình chữ Tự, ở cát có trồng vài thực vật và hoa cỏ nhiệt đới, ở trong góc dường như tùy ý đặt vài món đồ gốm đặc sắc khác. Trừ lúc bước vào sảnh, ba mặt biển đều có khu nhà spa được xây dựng độc lập.

      Mấy hôm nay lặn và du ngoạn, cả người Bối Bối hơi ửng đỏ vì phơi nắng, vừa đỏ lại vừa rát làm cho Sa Nghị cực kỳ đau lòng, vừa khéo Spa thư giãn đôi chút, hai người chia nhau ra ngồi ghế salon bên trái và phải trong phòng spa, chuẩn bị ngâm chân, thợ mátxa bưng tới cái chậu đồng hình hoa sen, nước đựng trong đó rất ấm, sau khi vẩy thêm tinh dầu, bọn họ bắt đầu ngâm chân, thợ mátxa nhàng, dịu dàng xoa bóp….Lúc mới được mátxa Bối Bối cảm thấy chưa được quen lắm, nhưng về sau, dần dần bình tĩnh lại.

      40 phút tiếp theo là xoa bóp cơ thể bằng tinh dầu, từ lưng tới mặt, cả quá trình làm khiến người ta cực kỳ thư giãn. Mùi hương thoang thoảng cộng với động tác mátxxa nhàng dần ngấm vào da, đánh thứ toàn bộ giác quan, cơ thể mệt nhọc và đau nhức từ từ biến mất, thoải mái bao trùm lên toàn thân. Trong quá trình xoa bóp, Sa Nghị luôn ngừng chú ý tới Bối Bối, may mà người mátxa cho Ấn Độ, nếu , chắc chắn gương mặt Sa Nghị sa sầm lại, kéo Bối Bối liền. Có điều, 40 phút tiếp theo, Sa Nghị lại cho rằng, dù là nữ cũng được, đụng chạm vào cơ thể Bối bói như thế khiến tâm trạng Sa Nghị hơi khó chịu.

      Kết thúc quá trình matxa, thợ matxa lùi ra ngoài, thời gian còn lại là thời gian riêng tư dành cho hai người.

      Nhìn Bối Bối bước vào hồ nước xanh biếc đầy hoa tươi, trong khí còn tràn ngập hương thơm, chỉ cần ngâm mình trong nước cũng đủ để người ta suy nghĩ vẩn vơ, nhân viên phục vụ còn chu đáo đưa tới đĩa hoa quả nhiệt đới tươi mát và rượu sampanh. Trong điệu nhạc Ấn Độ đầy mê hoặc, hương thơm vấn vít quyện vào hơi thở, lòng tĩnh như nước, cơ thể dần dần căng tràn, như được sống lại vậy.

      Về tới phòng, pha tách trà, nhìn ngắm 270 độ cảnh biển xung quanh, Bối Bối lười biếng nằm trêm ghế tựa ngoài sân, ngẩn người. Thấy màu nước biển từ gần tới xa ngừng thay đổi, vùng xung quanh nhà nổi nước trong suốt màu xanh lam, chẳng khác gì màu ngọc phỉ thúy, có thể nhìn cả thảm cát trắng mịn ở dưới đáy; xa hơn chút, màu lam trong vắt dần đậm hơn, từ xanh nhạt chuyển thành lam đậm, nhưng vẫn rất trong; xa hơn nữa, ở vùng nước kéo dài vô tận, nước còn trong nữa, thay vào đó là màu xanh thẳm của bầu trời đêm; mãi tới tận cùng. Cuối cùng, trời và biển cùng giao hòa cùng chỗ….

      Sa Nghị nằm ở ghế bên cạnh, đặt laptop đùi lên mạng. Rốt cục, cũng có thể ngắm cảnh mặt trời lặn biển, lúc này, toàn bộ vùng chân trời bị ráng chiều vây lại, ra màu đỏ lộng lẫy. Bối Bối hưng phấn gọi Sa Nghị nhìn, lại còn chạy vào phòng lấy máy ảnh. Ánh nắng chiều soi rọi mặt biển, giống như cả mặt nước được bao phủ bởi lớp lụa vàng óng ả. Mặt trời lặn đằng tây, dần dần rơi vào biển, bầu trời xa xăm bị nắng chiều nhuộm thành màu đỏ rực như máu, còn phụ cận Hải Vực biến thành màu tím. Đúng là “Nhất đạo tàn dương phô thuỷ trung, Bán giang sắt sắt bán giang hồng”(*). Mặt trời tiếp tục lặn xuống, dần dần bị nuốt chửng, mãi tới ánh nắng cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi đường chân trời. Trong khoảnh khắc ấy, nước biển từ màu xanh thẳm chuyển thành màu xanh sẫm.

      (*) Trích trong bài thơ: Mộ giang ngâm 暮江吟(Khúc ngâm sông chiều) của Bạch Cư Dị – Dịch nghĩa:

      dải nắng chiều bao phủ mặt nước

      Nửa sông vẫn xanh biêng biếc, nửa sông đổi màu đỏ

      -Nguồn: thivien.net


      Bữa tối, bọn họ ăn tại sunset restaurant cạnh bờ cát, lúc tới nơi bàn ăn với ánh nến được bày biện xong xuôi, chiếc bàn dài khá đơn giản, vài cây nến được cắm giá, quá sáng nhưng đủ độ lãng mạn và bí . Sa Nghị rót rượu vang cho Bối Bối, ngạc nhiên là, Sa Nghị cho Bối Bối uống rượu. Bởi vì chỉ cần uống chút rượu vang, dưới ánh nến phản chiếu, càng thêm trắng nõn mê người, ánh mắt Sa Nghị luôn dịu dàng nhìn ngắm .

      Sau khi ăn, tắm rửa xong xuôi, Bối Bối nằm lên giường xem phim, nhưng đầu nghĩ về bữa tối ngọt ngào lúc nãy, thảo nào nhiều người lại thích bữa tối dưới ánh nến tới thế, như thể cả thế giới chỉ có thể nhìn thấy bạn và người bạn , hạnh phúc xiết bao. Bên cạnh chợt phảng phất hương thơm Ấn Độ, giống như vũ điệu thướt tha của thiếu nữ vậy, thúc giục con người ta thấy nhớ nhung. Đôi tay người nào đó duỗi ra, cất laptop đặt giường , vừa tắm xong nên người Sa Nghị chỉ quấn cái khăn tắm ở hạ thân.

      “Bối Bối, em bị choáng đầu hả?”

      “Dạ? Vẫn ổn mà, có điều hơi nóng”

      “Chốc nữa càng nóng hơn”

      dịu dàng, khẽ cúi đầu, hôn lên vùng da lộ ra cổ , hô hấp của dần trở nên nặng nề hơn, từ hôn biến thành mút, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại vươn ra liếm lên phần da thịt trơn bóng. Đôi tay thon dài mân mê cơ thể Bối Bối, sau đó tự giác dò xét vào nơi dưới lớp quần áo mỏng manh kia, vuốt ve cơ bắp trơn láng, non nớt, rồi dùng sức ôm chặt lấy cơ thể , tách đôi chân vòng quanh hông , áp sát người vào người mình, hai cơ thể lập tức dính sát nhau kẽ hở, khí xung quanh từ từ nóng lên.

      Bối Bối bị hôn tới nỗi thở nổi, đầu óc choáng váng, cảm thấy quanh người bốc lên hơi nóng, dần dần trong cơ thể nổi lên từng đợt khô nóng. tự chủ giãy dụa, muốn thoát khỏi cảm giác khô nóng kia, nhưng phát có vật chạm vào bắp đùi mình, vật ấy ngừng căng trướng, người càng khô càng nóng hơn.

      Buông tha cho đôi môi sưng tấy của , thuận tiện hôn xuống cần cổ mềm mại của , đôi tay ngừng cởi quần áo Bối Bối. tay cởi đồ, tay vẫn ôm chặt bảo bối trong lòng, rồi tùy tiện tháo chiếc khăn tắm ở hạ thân mình ra. Ngón tay mò tới nơi mê người của , đâm ngón tay vào nơi đó, thăm dò nơi ướt át ấy.

      “Đừng…a….a” Bị hôn nên chỉ có thể bật ra vài tiếng rên rỉ

      đeo bao vào, tuy rất muốn có đứa trẻ đáng giống Bối Bối, nhưng muốn bé cưng của còn trẻ mà phải chịu nỗi đau đớn vì sinh đẻ. đưa vật to lớn của mình tới sát nơi thần bí của , chà xát nơi cửa vào đôi cái.

      “Bé con, cho được ?”

      Bối Bối bị trêu chọc tới nỗi mơ hồ, chỉ biết tùy tiện gật cái đầu

      Người nào đó dùng sức động thân, mạnh mẽ vọt vào…..Cơ thể bị xé rách, đau đớn khiến Bối Bối thét lên…

      “A…” Người đàn ông vừa chợt dùng sức vọt vào càng hôn sâu hơn, cắn nuốt từng tiếng rên của , dùng tay khẽ lau giọt nước long lanh nơi khóe mắt , cơ thể tiến công dũng mãnh của tạm ngừng lại, cảm giác ấm áp, ẩm ướt bao quanh , cố nén kích động muốn điên cuồng tấn công, cố nén cơ thể kêu gào của mình.

      “Đau, Nghị Nghị” đau buốt vì bị xé rách khiến nước mắt ngừng rơi từ đôi mắt to tròn của

      Sa Nghị dang tay ôm chặt lấy cơ thể bất an của bé , kích thích này khiến chịu nổi, khoái cảm khi được ma sát khiến sắp phát điên, có thể kìm nén động tác của mình nhưng lại đè nén được nơi đó của mình căng trướng, ngừng vừa an ủi vừa hôn bé con…

      Bối Bối cảm nhận được kiềm chế của Sa Nghị, vật to lớn của lại còn ngừng cương cứng lên trong cơ thể , nhưng nỗi đau lúc nãy còn sâu sắc nữa, từ từ có cảm giác.

      an phận, vặn vẹo người, cọ xát qua lại mang tới cho Bối Bối xoa dịu cùng với cảm giác thoải mái khó hiểu, có điều năm lần bảy lượt trêu chọc người đàn ông ở cuối giới hạn nhẫn nhịn. bắt đầu thử ra vào cái, giao hợp thân mật tới vậy, nỗi khoan khoái khiến nhịn được ôm lấy bé con, để càng sát vào , lại ngừng tăng tốc, xâm nhập càng sâu vào trong cơ thể người .

      Cuối cùng, Bối Bối thuộc về .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 19: Ông Đồng tức giận
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      **Sinh nhật Bối Bối đổi sang tháng 3 các bạn nhé.(Tới chương này tác giả mới thông báo đổi, vì thế kỳ nghỉ mát ở Maldives cũng đổi sang thành vào tháng 3)

      Ngượng ngùng. Đêm qua điên cuồng giằng co rất lâu, Bối Bối mê man rồi nhưng người nào đó vẫn chưa buông tha cho .

      Bối Bối chịu nổi, lần, hai lần đủ tiêu hao hết sức lực của rồi, vậy mà họ lại liên tục làm nhiều lần, người mềm nhũn, đành tùy định đoạt.

      Xế chiều hôm sau, hai người mới ngáp dài, tỉnh lại.

      “Nghị Nghị, Nghị Nghị!” vừa dụi mắt, vừa mô hồ gọi

      “Ừ?”

      “Em đói…đói lắm….đói lắm ý” Cảm giác như có người bế mình lên, Bối Bối liền dựa vào lồng ngực người ấy.

      Thấy cơ thể vốn trắng nõn nà tì vết của bé con giờ khắp nơi toàn các vệt xanh xanh tím tím, các dấu hôn càng đếm xuể, Sa Nghị thầm tự hào vừa đau lòng, lại vừa thỏa mãn… thấy bản thân mình quá thô lỗ, nhưng có thế mới có thể đóng dấu và lưu lại mùi vị của mình cơ thể bé con được.

      “Bé con, em có khó chịu chỗ nào ?”

      vòng tay qua cổ Sa Nghị, “Nơi đó hơi đau, khó chịu”

      “Ở đâu nữa?”

      “Cả người mềm nhũn, mệt quá , đều tại …”

      “Trách , trách , ngâm mình là tốt lên thôi” ôm Bối Bối vào phòng tắm, đợi mấy phút để nước nóng xả đầy bồn, sau đó mới chậm rãi đặt bảo bối vào. Thấy Bối Bối thả lỏng cau mày nữa, Sa Nghị mới yên tâm quay lại phòng ngủ.

      giường mảng hỗn độn, trong bầu khí mùi vị ân ái vẫn chưa tản hết , dấu vết đỏ tươi khiến Sa Nghị nở nụ cười thỏa man, vơ hết đống lộn xộn giường rồi ném xuống đất chờ dọn phòng tới thu dọn. Sau đó, lấy chiếc ga rải giường mới từ trong ngăn kéo ra, trải lên giường, rồi vào phòng tắm, bế bé con lên, nhàng lau khô cơ thể .

      Bối Bối còn tưởng rằng còn lâu mới phải về nhưng nghe Sa Nghị hôm nay là buổi tối thứ 2 rồi, ngày mai ở thêm đêm nữa là phải về nhà, vì vậy thấy hơi buồn bực. Phong cảnh đẹp tuyệt vời như thế này vậy mà bọn họ lại phí mất ngày lăn lộn giường, quá quá xa xỉ rồi. Sa Nghị gọi người mang cơm tới, ăn xong, lại muốn , ôm Bối Bối sáp lại gần , có điều lần này, đánh chết Bối Bối cũng làm nữa.

      biết Sa Nghị khát vọng mình thế nào, nếu lại cho vậy ngày mai cũng chỉ có thể ở giường mà thôi. Bối Bối chợt nhớ tới việc, leo lên ngực Sa Nghị, vắt chân qua hông , gắt gao nhéo lỗ tai .

      “Tại sao lại có thứ đồ này?”

      “Thứ gì, bé à, em ngồi như vậy nhịn nổi đâu” Sa Nghị giả bộ, lại còn vươn tay ra sờ cái mông của

      “Hừ, thành khai báo mau, có phải sớm mưu rồi đúng ?” vơ lấy cái gối bên cạnh, ấn lên mặt Sa Nghị.

      “Em mưu sát chồng”

      “Ở đâu ra, khai mau” Vừa Bối Bối vừa nâng mông lên, rồi lại ngồi phịch xuống

      “Được được, , , là mẹ đưa cho

      “Ai cơ, mẹ em hả” Bối Bối lại dùng sức ngồi phịch xuống, “Ai hả, hả, mau? Mẹ nuôi? Mẹ nuôi đưa cho thứ này để làm gì?”

      Né tránh khỏi bàn tay tinh của Bối Bối, rồi nâng đầu lên, “Em để làm gì, bé à, ngại nếu về sau em gọi mẹ là mẹ đâu”

      đêm quấn quít của Bối Bối, tất cả trưởng bối đều biết, đúng là mất mặt, mất mặt quá, đều tại Sa Nghị, lại hung hăng nện cho mấy cái.

      Chuyến nghỉ mát ở Maldives chỉ còn lại 1 ngày, Bối Bối di dạo quanh đảo lần nữa, mua rất nhiều đồ mỹ nghệ linh tinh cùng vài quyển sách ảnh giới thiệu sản vật địa phương, bìa cuốn sách vẫn là loại cá mà lần trước khi lặn trông thấy, chuyện này khiến Bối Bối rất khấn khích. Cả buổi chiều, Bối Bối đều ngâm mình trong nước, cảm nhận nốt ngày cuối cùng tại Maldives

      Lúc máy bay cất cánh rời khỏi Maldives, Bối Bối có chút buồn bã, giống như ở lâu nơi dù sao cũng coi như nhà mình, đáng tiếc lại khôngphải, tâm trạng hơi khó chịu. Hòn đảo xanh biếc bé dần biến mất khỏi tầm nhìn của qua cửa số máy bay, Bối Bối nhịn được rơi nước mắt.

      Sa Nghị biết làm thế nào, bé này, sống tình cảm quá mà, vươn tay ôm , hôn lên tóc , im lặng dỗ dành .

      “Hu hu, mất rồi”

      “Sao mà mất, chúng ta chụp nhiều ảnh như vậy, khi nào về tới nhà rửa ra, dán khắp nhà, dán đầy tường luôn”

      “Vẫn là mất, huhu”

      “Bé à, sau này chỉ cần em muốn chúng ta tới được ?”

      “Huhuu, mất rồi, lần đầu tiên của em, huhuuu”

      “…” bé này, phải cũng là lần đầu tiên sao, Sa nghị im lặng nghĩ

      Lúc về, còn hăng hái như lúc nữa, dọc đường Bối Bối đều ngủ, khi chuyển máy bay, được Sa Nghị bế, sờ khuôn mặt nhắn của nóng bừng trong lúc ngủ, có phần lo lắng, sao thế nhỉ, hay là bị bệnh rồi?

      Vừa đến cửa sân bay Bối Bối bị Dương Tiểu Phàn ôm chầm lấy, bà kích động như thể mấy năm rồi được gặp Bối Bối vậy. Ông Đồng cũng tới, phía sau còn có mẹ Sa Nghị, câu đầu tiên của mẹ Sa Nghị là, “Sao, được việc chưa?” Khuôn mặt Bối Bối đỏ ửng lên, vòng tay sang cấu Sa Nghị khiến đứng cạnh la oai oái.

      Ông Đồng thấy động tác mờ ám của Bối Bối và Sa Nghị, rồi vô tình liếc thấy dấu hôn ở cổ con, khuôn mặt ông lập tức đen lại, ánh mắt ông nhìn Sa Nghị lạnh như băng, như phóng ra cả dao găm, ông kéo Bối Bối bước nhanh ra ngoài.

      Bị ông Đồng đột nhiên kéo , suýt chút nữa Bối Bối ngã sấp xuống, “Á, ba, ba làm gì thế, ba kéo con đau quá”

      Dương Tiểu Phàn thấy chồng mình được bình thường, bà cũng hiểu có chuyện gì xảy ra nên đành xin lỗi và cười với Ngô Thiến, sau đó vội vàng theo

      “Ba, ba chậm chút, chậm chút” Bối Bối theo kịp bước chân của ba, dọc đường bị ba kéo xềnh xệch, còn quay đầu lại nhìn Sa Nghị với ánh mắt cầu cứu.

      Sa Nghị đau lòng khi thấy Bối Bối kêu lên, nóng nảy, muốn đuổi theo, có điều lại bị Ngô Thiến ngăn lại.

      “Đồ ngốc, giờ con theo để bị mắng hả, , về nhà” Ngô Thiến kéo Sa Nghị về phía bãi đậu xe.

      “Con vẫn nên xem Bối Bối hơn, dọc đường ấy chưa ăn gì, sao chịu được cơn giận của chú Đồng”

      “Con mà chú Đồng lại càng giận ấy, , về nhà , sao đâu, con tin mẹ hả, cùng lắm lát nữa bảo bố con tới nhà người ta cầu hôn là được chứ gì”

      “Mẹ, mẹ gì thế, Bối Bối còn mà”

      “Ơ, nghe kìa nghe kìa, hóa ra con muốn cưới con bé hả?”

      phải, ý con là…”

      “Được rồi, được rồi, về nhà với bố con , ông ấy chờ đó”

      giờ, trong lòng ông Đồng cực kỳ bất mãn, ông cảm thấy người nóng bừng, nóng tới nỗi từng sợi lông đều như chạm phải ớt, khi ông đồng ý cho Bối Bối và Sa Nghị mình du lịch ông chuẩn bị tâm lý rồi. Thế nhưng giờ chuyện thực xảy ra, những chuyện khác chưa vội bàn, nhưng thằng bé Sa Nghị này căn bản xứng với Bối Bối nhà ông, Bối Bối tuyệt vời biết bao, thành tích tốt, vóc dáng đẹp, lại còn lễ phép, hiểu chuyện, dựa vào cái gì mà lại phải gả cho thằng nhóc kia, nó còn lớn hơn con bé 8 tuổi nữa, thể tha thứ được. Bối Bối bé như thế, Sa Nghị, tên nhóc chết tiệt, vậy mà, vậy mà nó….Aaaa, thế nào nhỉ..

      Ông giận dữ nhốt Bối Bối vào phòng, tịch thu cả điện thoại, nhất định phải ngăn cản con bé và Sa Nghị gặp nhau. Ông suy nghĩ thêm, ông thấy vẫn nên để lại cho Bối Bối cái laptop, nếu bảo bối của ông ở trong đó quá đáng thương. Ông thở phì phò, ngồi ghế salon, rồi đứng lên lại lại, sau đó lại cáu kỉnh ngồi xuống, ông Đồng cảm thấy cực kỳ khó chịu, quên , hay là tới Cục, ông mà ở nhà lại mềm lòng thả Bối Bối ra mất.

      Đồng Tĩnh Thừa ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, có người gõ cửa, bước vào là Sa Hạo Khang và Sa Nghị, bây giờ, Đồng Tĩnh Thừa cứ thấy Sa Nghị là lại tức, ông nghiêng người, cố ý né tránh ánh mắt của bọn họ

      “Lão Đồng à, chuyện của bọn ấy mà, ông phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe chứ” Sa Hạo Khang tự mình kéo cái ghế, rồi ngồi xuống, gẩy gẩy điếu thuốc. Sa Nghị tới để thỉnh tội nên nào có dám ngồi, đành đứng nghiêm túc cạnh bố.

      “Hừ, ông còn có mặt mũi chuyện nữa à, xem con trai ông làm ra chuyện gì kìa” Đồng Tĩnh Thừa tức giận

      “Chú Đồng, cháu xin lỗi” suy nghĩ rồi thêm câu, “Nhưng cháu hối hận” Sa Nghị đổ thêm dầu vào lửa

      “Cậu….cậu….đấy ông xem, nó gì kìa” Ông Đồng nghe thấy Sa Nghị vậy bèn, “rầm”, đập bàn đứng lên.

      “Được rồi, được rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, trách bọn trẻ cũng làm được gì, giờ nên nghĩ xem nên làm thế nào” Sa Hạo Khang đành ở cạnh giảng hòa.

      Trong phòng im lặng hồi lâu, “Giờ phải nghĩ cách giải quyết chứ nhỉ?” Người đặt ra câu hỏi chính là Sa Hạo Khang, ông họp nhận được điện thoại của Ngô Thiến, vợ ông rằng hai đứa trẻ về rồi, Sa Nghị lại còn ăn sạch Bối Bối. Sa Hạo Khang cảm thấy đây là chuyện , hai đứa vốn là đôi, có điều vợ ông cần phải tới nhà bố mẹ Bối Bối thưa chuyện, dù sao mình cũng là người có lỗi, con nhà người ta còn .

      Sa Nghị gật đầu, Sa Hạo Khang nhìn con biểu dương, “ tệ, rất có trách nhiệm”

      “Sao ông có thể chuyện này chứ?” Nghe thấy Sa Hạo Khang vậy, ông Đồng nhảy dựng lên, “Mở miệng là nghĩ cách giải quyết? Sợ phải chịu trách nhiệm đúng ? Ông vứt thể diện của tôi đâu rồi hả?”

      “Xem ông kìa, tôi có ý đó, tôi cũng chỉ suy nghĩ cho Bối Bối thôi mà, sao tôi biết được thằng bé lại biết chừng mực tới thế, vả lại, dù có phát sinh quan hệ sao? Ai dám mở miệng , tôi xử luôn!”

      “Hừ, dù sao bây giờ bọn nó cũng được phép gặp nhau nữa, Bối Bối dọn về nhà, mình phòng, chắc chắn thể phát sinh chuyện gì nữa”

      Sa Nghị vẫn luôn im lặng, định để chú Đồng mắng rồi chuyện này cứ thế trôi , bây giờ thấy ngay cả việc gặp mặt Bối Bối cũng thể, vậy nguy rồi, muốn mở miệng phản đối lại bị bố ngăn lại.

      “Lão Đồng, chuyện này được đâu, ông để bọn trẻ gặp nhau khác gì đòi mạng con trai tôi? Vả lại tính cách bọn bây giờ chưa được ổn định, cách xa nhau thời gian, tình cảm còn nữa, lúc đấy tôi xem ông trách ai”

      Thế là, cuộc trò chuyện kết thúc mấy vui vẻ.

      Về phía Bối Bối, ngồi trong phòng mình, hề phải chịu chút áp lực nào từ bên ngoài, muốn làm gì làm, lên mạng gửi ảnh chụp ở Maldives cho Đinh Đương, rồi lại chơi game, trêu chọc mèo con, vui dễ sợ.

      “Bối Bối, thời gian này cậu ở trong nước xảy ra chuyện lớn đấy, động đất ở Nhật Bản bị rò rỉ hạt nhân” Qua điện thoại, Đinh Đương với vẻ thần thần bí bí

      “Nhật Bản? Liên quan gì tới mình”

      “Nhật Bản liên quan tới cậu, nhưng mà Nhật Bản chưa hoảng Trung Quốc luống cuống, nghe muối có thể phòng chống tia phóng xạ, muối ở các siêu thị lớn trong thành phố đều bị mua hết rồi, hôm nay mẹ mình ra ngoài xách 5 túi muối về, lại còn hưng phấn cả buổi chiều nữa chứ”

      “Choáng, muối có thể ăn thay cơm sao?”

      “À, theo như mình tìm hiểu, chống tia phóng xạ tốt nhất phải là than chì sao, để bị tia phóng xạ xâm nhập, mình khuyên cậu nên ăn ruột bút chì, tốt nhất là loại bút chì 2B Made in China, vừa mềm vừa rẻ…..già trẻ đều ăn được”

      “Haha, Đinh Đương, cậu vui tính quá đấy” Bối Bối cười lăn lộn.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 20: Mùi nước hoa lạ
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      đời này, đau khổ nhất là gì? Bị phóng xạ mà chẳng còn hạt muối nào.

      đời này, đau khổ nhất là gì? Bị phóng xạ mà dùng được muối.

      đời này, đau khổ nhất là gì? Phóng xạ chưa tới mà lượng muối được mua lại quá nhiều.

      Gần đây ông Đồng bề bộn nhiều việc, động đất, sóng thần rò rỉ hạt nhân ở Nhật Bản dẫn tới trào lưu tranh cướp muối ở Trung Quốc, thị ủy cầu cục Công an phối hợp với bộ công thương, các ngành vật giá xử phạt khiêm khắc đối với những người kinh doanh phi pháp, đẩy giá muối lên ào ào lần này, đối với những kẻ tung tin, gây , kích động quấy nhiễu trật tự xã hội phải chặt chẽ nghiêm trị, vì chuyện này, ông Đồng cả ngày nay vẫn chưa được về nhà.

      Do đó, Bối Bối bị ai quản thúc và được thả ra, hằng ngày vẫn học như thường, khi ba về về nhà ở, ba tăng ca ở nhà Sa Nghị.

      đều mới được làm quen với tư vị kia, đương nhiên thể tự khống chế được bản thân, cả ngày dính lấy nhau, Dương Tiểu Phàn cách nào hạ quyết tâm được như chồng, vả lại, bà nhận Sa Nghị là con rể tương lại, đương nhiên bà lại càng quản nổi Bối Bối.

      Sa Nghị rút ra, khiến cho cả người Bối Bối run rẩy, lau những giọt mồ hôi chảy đầm đìa gương mặt nhắn của , rồi nhịn được, lại hôn thêm vài cái, sau đó ôm bối Bối vào phòng vệ sinh, rửa sạch cho , Bối Bối mệt lắm rồi, mở nổi mắt nữa, hai người bọn họ vừa nằm giường vừa trò chuyện.

      “Nghị Nghị, em muốn ở cùng , muốn về nhà đâu, mình khó ngủ lắm” Bối Bối bò dậy, giữ đầu.

      Sa Nghị siết chặt vòng tay ôm của Bối Bối, “ có em, cũng ngủ được”

      “Hihi, lần này em phải cảm ơn động đất ở Nhật Bản đấy, nếu em vẫn còn bị giam ở nhà”

      “Đừng lung tung” búng mũi Bối Bối cái

      “Nghị Nghị, xem, phóng xạ hạt nhân có thể ảnh hưởng đến chúng ta sao?”



      “Tại sao?”

      “45 năm trước, Mỹ ném bom nguyên tử vào Hiroshima và Nagasaki, Nagasaki cách Thượng Hải 900km, lần này rò rỉ hạt nhân tại Fukushima cách Thượng Hải 1900km, năm ấy ném bom nguyên tử là vào tháng 8, đúng vào gió mùa ôn đới Đông nam, khi đó, Trung Quốc hề bị ảnh hưởng, vả lại, lần này gió thổi về hướng Mỹ”

      “Oa, Nghị Nghị, gì cũng biết hết”

      “…Vấn đề bình thường thôi mà”

      Ông Đồng qua đợt bận rộn này mới phát ra chuyện con bảo bối của mình vẫn lén lút gặp nhau, Ông tức giận nhưng cũng có biện pháp nào, chuyện vậy, chẳng nhẽ lại đánh con rể phải bỏ chạy ư, vì vậy, ông bàn bạc với ông Sa, hai đứa trẻ cứ danh phận sống chung với nhau cũng tiện cho lắm, hay là, đính hôn?

      Chưa kết hôn được, chủ yếu là vì Bối Bối mới 15 tuổi, còn quá , mới cấp 2 mà đính hôn hay cho lắm.

      Có điều, hai nhà mời bậc trưởng bối hai bên ăn bữa cơm, để ra hai đứa ra mắt người lớn. Ông nội Sa Nghị là Đại tướng về hưu, tuy ông hơn 70 tuổi rồi nhưng gương mặt ông vẫn rất hồng hào, phong thái hề giảm so với năm xưa. Hồi trẻ, ông nội Sa Nghị hề đọc sách mà hoàn toàn dùng báng súng giành lấy chính quyền, đến khi về già, ông luôn hâm mộ những nhà văn hào, giáo sư gì đó, cho nên khi gặp người nào có khí chất Thư hương ông đều cảm thấy tệ, thế là, ông và ông nội họ Đồng, là giáo sư đại học, vừa gặp như thân quen, hòa hợp giống như em kết nghĩa.

      Bà nội Sa Nghị qua đời từ sớm, ông nội Sa Nghị mình ở vậy, tuy có cảnh vệ và hộ sĩ chăm sóc nhưng lúc nào ông cũng cảm thấy đơn, cháu chắt ở bên, các chiến hữu già lại ở xa, vừa hay quen được ông Đồng, hai người chuyện rất hợp cạ, thế là, ông nội Sa Nghị chuyển sang thành phố H, mua căn nhà trong khu đại viện Đồng gia ở, làm hàng xóm của bọn họ, ha ha. Ông nội Sa Nghị lâu vui vẻ như vậy, khỏi uống quá chén.

      Ông cụ là người là làm, ăn tối xong, ông gọi điện cho thuộc hạ cũ ở thành phố H. Ý tứ muốn chuyển tới thành phố H, cậu kia làm thế nào làm! Thuộc hạ cũ của ông là Bí thư đảng ủy thành phố H, ông ta vừa nghe xong, ngừng xuýt xoa, ông cụ Sa gia muốn tới dưỡng lão, ông ta phải chăm sóc ông cụ tốt mới được, vốn định thu xếp cho ông cụ ngôi biệt thự với cảnh quan thiên nhiên, có điều ông cụ lại , nơi đó được, ông cụ phải ở căn nhà trong đại viện của giáo sư đại học H.

      Ông ta bèn lập tức gọi điện cho đại học H, vừa khéo, mấy vị cựu hiệu trưởng của đại học H xây tòa nhà mới, còn chưa dọn qua, vì vậy, 2 tuần sau, ông cụ liền chuyển vào ở căn hộ của hiệu trưởng trường H.

      Về cơ bản, có danh có phận, Sa Nghị và Bối Bối lại ở bên nhau, sinh hoạt khôi phục như bình thường. Hằng ngày, Sa Nghị dậy lúc 6 rưỡi, đánh răng rửa mặt xong xuôi làm bữa sáng cho Bối bối. 7 giờ gọi Bối Bối dậy, 7giờ10 đưa Bối Bối tới trường, sau đó tới công ty. Buổi trưa, Bối Bối ăn cùng với mẹ chồng, Ngô Thiến. Buổi tối, học thêm muộn, Sa Nghị tới đón rồi cùng nhau về nhà. Cứ như thế lặp lặp lại.

      Tối hôm đó, sau khi tan học, Bối Bối rất tức giận, cực kỳ vui!

      Từ trước tới giờ, SaNghị chưa bao giờ tới trễ như thế, cũng chẳng hề báo trước cho câu.

      Bọn họ luôn hẹn gặp nhau ở vườn hoa ở cửa trường học,bình thường, đều tới sớm hơn , nếu như có việc, báo trước tiếng hoặc gọi điện cho .

      Nhưng lần này, Sa Nghị hề câu nào, đợi hồi lâu, vẫn chưa tới, cũng chẳng gọi điện, nhắn tin, gọi cho , ai bắt máy!

      Bực bội, cực kỳ tức giận, cực kỳ vui, từ chối lời mời đưa về nhà của 7 bạn học nam rồi. Bình thường, Sa Nghị tới đón , những chàng kia đều thấy nên dám tới gần bắt chuyện, có điều hình như tiểu mỹ nữ hôm nay bị bỏ rơi, thế là, bọn họ bèn ùa tới.

      Sa Nghị chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ. Hừ. đợi nữa, giỏi lắm, hôm nay em tự mình về, , sau này em cũng tự về, cần đón nữa.

      Lại có chàng nữa tới giọng muốn đưa về nhà, Bối Bối muốn chọc giận Sa Nghị cho nên thèm nhìn xem bộ dạng bạn nam kia ra sao gật đầu đồng ý, còn trước ra cổng trường. chàng kia vốn cũng dám ôm hy vọng quá lớn rằng hoa khôi đồng ý thỉnh cầu của mình, giờ chàng thấy Bối Bối sảng khoái đáp ứng bèn sững sờ. Bối Bối được vài bước, thấy người đằng sau vẫn chưa , quay đầu nhìn, gọi, “ phải bảo muốn đưa tôi về sao, sao chưa

      “Dư Bối, nhà cậu ở đâu?” Tháy Đồng Dư Bối im lặng cạnh, cậu chàng hơi lúng túng, mở miệng hỏi

      “Đồng Dư Bối, cảm ơn!!!” tức giận

      “Hả?” ràng, cậu bé này hiểu có ý gì

      “Với người thân quen làm ơn gọi tôi là Đồng Dư Bối” lại nhấn mạnh lần nữa

      Cậu bé cảm thấy Bối Bối tức giận nên dám gì nữa, nhất thời, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.

      chưa được bao lâu, cả người bỗng bị ai đó nhâc lên cao, Bối Bối nhìn bàn tay to lớn, mạnh mẽ cường tráng vòng qua eo mình, chợt hoảng hốt.

      là ai?” Khi đụng vào lồng ngực cường tráng rộng lớn quen thuộc nghe thấy giọng trầm thấp mang theo chất vấn vang lên

      Bối Bối lập tức tỉnh táo, bàn tay bé của với lên cánh tay cường tráng kia, dùng sức véo cái, mím chặt miệng, câu nào

      Thấy Bối Bối ra sức giãy dụa, người đàn ông ấy càng siết chặt cánh tay. Cảm giác áy náy trong lòng càng tăng lên, thầm thấy lo lắng, phải cố ý mà… cố ý tới trễ, nhưng cậu bé bên cạnh Bối Bối là ai, LÀ AI?

      Thấy Đồng Dư Bối bị người đàn ông nào đó ôm, cậu bé thoáng kinh ngạc, nhìn thêm vài lần cậu chàng nhận ra đó chính là người tới đón Bối Bối mỗi ngày, thấy người đàn ông kia hỏi, cậu chàng đáp, “Chào chú, cháu là bạn học của Đồng Dư Bối”

      “Chú?” Sa Nghị nhíu mày, thầm nghĩ, tôi làm gì già vậy!

      Bối Bối thấy có người gọi Sa Nghị bằng chú, cảm thấy được trút giận, hừ, đáng đời, đáng lắm, có điều, khôn gthèm mở miệng chuyện.

      Sa Nghị quản được chuyện mấy bạn học nam này, chuyện quan trọng hàng đầu bây giờ chính là tìm nơi yên tĩnh, giải thích ràng với bé con, ôm Bối Bối vùng vẫy lên xe

      Lên xe, đặt ngồi ở ghế lái phụ, định mở miệng giải thích thấy Bối Bối đột nhiên hít hơi sâu, rồi nhìn bằng đôi mắt nghi ngờ, nằm úp ghế ngửi ngửi, sau đó ngồi bật dậy, đinh mở cửa xuống xe. Sa Nghị thấy ổn, mực ôm chặt lấy Bối Bối, Bối Bối càng giãy dụa vòng tay ôm lại càng siết chặt, trong lòng càng thêm tức giận, vùng vẫy càng kịch liệt, càng thêm tủi thân, đôi mắt to của từ từ ậng nước.

      Sa Nghị thầm giật mình, dùng sức ôm chặt Bối Bối vào lòng.

      “Bảo bối của , đừng tức giận, đừng giận mà… có người phụ nữ xấu xa nào đâu, có đâu….đừng giận mà”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :