1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký trưởng thành của Tiểu Bối - Sa Gia Tiểu Bối

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 9: Bối Bối được cứu
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Cuối cùng, Sa Nghị cũng cử động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đồng Tĩnh Thừa, hề trốn tránh. Lúc này Đồng Tĩnh Thừa mới phát , trong đôi mắt Sa Nghị hằn lên đầy tơ máu, hai mắt đỏ bừng, nét mặt kiên định, chín chắn, giống trẻ con chút nào.

      “Đối với chú, Bối Bối là đứa con quý nhất, chú cưng chiều ấy, cho ấy cuộc sống tốt nhất, nhưng mà …” Khoé miệng Sa Nghị hơi nhếch lên, mỗi lần nghĩ tới Bối Bối vẻ mặt lại trở nên dịu dàng “Có điều Bối Bối phải là tất cả cuộc sống của chú, nhưng bé… Đối với con lại là cả thế giới.”

      “Lần đó, ở khách sạn, phải là lần đầu tiên con gặp Bối Bối… Cái bé ngốc kia, ràng nỡ bỏ bánh ngọt tay, nhưng vẫn cho hai mẹ con ăn xin, còn dỗ dành còn lớn hơn bé rằng đừng khóc, rằng mẹ bảo Thiên Sứ thích đứa trẻ nào khóc lóc đâu… Khi đó con nghĩ, bé chính là Thiên Sứ, Thiên Sứ của con… Con theo bé, nhìn bé tung tăng cùng bà nội về nhà, mỗi lần trông thấy bé cười, dù cười trông rất ngốc, nhưng chỉ có nụ cười này mới có thể khiến cho con cả đời cũng thể quên được. Gặp lại bé lần nữa… Con liền nghĩ, đây chính là số mệnh an bài nên con thể buông tay được, ở cùng bé thêm giây thìcon lại bé hơn chút, con cách bé ăn bánh ngọt, ăn xong còn thòm thèm liếm ngón tay; con bé mỗi lần bé bị ngã, dù ràng rất đau nhưng vẫn chịu đựng, ngốc nghếch với con rằng đau; con mỗi khi bé híp mắt ngọt ngào gọi con là , nhưng con muốn làm trai bé, con muốn chỉ đơn thuần là người của bé, con muốn chăm sóc Bối Bối cả đời…..”

      Sa Nghị chậm rãi , ánh mắt xa xăm, cảm giác như bây giờ Bối Bối ở trước mặt mình rằng bé rất hạnh phúc, Đồng Tĩnh Thừa nghe xong bèn trầm mặc, ông vẫn còn kinh ngạc về câu của Sa Nghị ” Nhưng bé đối với con là cả thế giới” . Nó chỉ mới 14 tuổi, còn chưa va chạm với xã hội, ông tin bây giờ Sa Nghị rất kiên định bối bối, nhưng sau mười năm, hai mươi năm nữa sao, nó có thể kiên trì với tình này nữa , Bối Bối của ông còn bé, tình cảm của nó dành cho Bối Bối là đúng hay sai? Ông Đồng mơ hồ.

      “Con trai, giỏi lắm” Từ cửa truyền tới giọng hùng hồn, Sa Nghị ngẩng đầu, là ba , ông Sa bước vào với vẻ mệt mỏi, đằng sau ông là cậu thư ký cẩn thận xách cặp, ông tới trước mặt Sa Nghị, hai tay quen thuộc vỗ lên bả vai Sa Nghị, “Ba ủng hộ con, bắt con bé Bối Bối kia về , ha ha”

      Nghe thấy ba trêu ghẹo mình, gương mặt Sa Nghị thoáng ửng đỏ.

      “Tại sao ông về rồi, ông công tác sao?” Đồng Tĩnh Thừa ngây người bỗng tỉnh lại, ông cảm thấy hơi tức, bắt cái gì mà bắt? Ông ta làm như đánh giặc ý, con bé là con tôi, là cục cưng của tôi, hừ.

      Nhắc tới việc này, Sa Hạo Khang trở nên nghiêm túc hơn, “Tôi vừa xuống máy bay nghe chuyện Bối Bối bị bắt cóc, chuyện gì xảy ra?”

      Có cục trưởng Sa can thiệp, lâu sau tra ra chiếc xe taxi đưa Bối Bối , chiếc xe đó thuộc hãng xe Hồng Đức.Ông chủ của Hồng Đức đích thân dẫn người tài xế kia tới để điều tra.

      Cậu tài xế kia hồi tưởng, lúc ấy người phụ nữ bảo mình dừng lại đường Hongkong lúc, bà ta muốn đón người hơn nữa còn boa cho cậu ta thêm 100 tệ, đợi hơn nửa tiếng, khi cậu ta sốt ruột lắm rồi người phụ nữ kia bế bé ra, cậu ta để ý mặt mũi bé bởi người phụ nữ đó úp mặt bé vào lòng mình, sau đó bà ta xuống xe ở nhà trọ tại phố Sa Vận.

      Căn cứ vào manh mối này, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa căn nhà trọ đường Sa Vận. Ông chủ nhà trọ là người đàn ông trung niên, thấy hàng loạt cảnh sát xông vào nhà mình, chân ông ta trở nên mềm nhũn, rồi lập tức quỳ xuống trước mặt cảnh sát, luôn miệng ông ta dám nữa, van cầu cảnh sát tha ông ta lần, ông ta còn có cha già, dưới còn có con , ngay cả sức khoẻ của ông ta cũng được tốt… Ông chú trung niên khóc lóc kể lể, khóc tới nỗi nước mắt dàn dụa, đám cảnh sát trợn mắt há hốc mồm, việc này… Mọi người lại nhìn đại đội trưởng, chờ mệnh lệnh.

      Đại đội trưởng trở tay, kéo ông chú trung niên vào trong để tra hỏi. ra ông chú cho rằng cảnh sát đến là để niêm phong nhà trọ của ông ta, theo quy định, người ở trọ phải đăng ký bằng chứng minh thư dưới tên , nhưng những người nghỉ ở chỗ ông ta, bình thường chỉ toàn những người tới thành phố để mua bán hoặc thăm người thân, nếu đòi bọn họ cấp chứng minh thư khách ít trông thấy, còn cách nào khác, ông ta đành lén lút ngầm cho phép cần chứng minh thư cũng có thể ở trọ . Nghe cảnh sát phải đến bắt ông ta, ông chú bèn xúc động tới rơi lệ, ông ta cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, ánh mặt trời rực rỡ.

      Ông chú trung niên cực kỳ tích cực phối hợp với cầu của cảnh sát, người phụ nữ kia đăng ký dưới tên Cao Tú Hồng, kiểm tra tên và số chứng minh thư của bà ta đều là giả. Đại đội trưởng vô cùng tức giận, kết quả này quá nghiêm trọng, ông ta gọi nhân viên cảnh sát vào, rồi mời người của cục công thương tới để tiến hành phạt ôngchú này khoản tiền lớn.

      Ông chú nghe xong bèn cảm thấy tiêu rồi, ông ta lại quỳ xuống , luôn miệng cầu xin tha thứ khiến cho Đại đội trưởng phải quát lên, nhắc cho ông ta nhớ rằng nếu cung cấp manh mối hữu dụng tiền phạt có thể miễn.

      Lúc này ông chú mới , chính ông ta là người giúp người phụ nữ kia đặt vé tàu, hôm trước bà ta vào trọ, thanh toán tiền phòng cho ba ngày. Buổi trưa, bà ta ôm đứa trẻ về, với ông ta rằng đó là con bị bệnh của mình, giờ hai mẹ con muốn về nên nhờ ông chú đặt giúp vé, ông chú thấy vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ kia hề giả tạo bèn đồng ý. Ông đặt cho họ vé tới thành phố Y, mười giờ tối tàu xuất phát.

      Nghe xong, Đại đội trưởng liếc nhìn đồng hồ, tiêu rồi, bây giờ 10 giờ 25, trước giờ chạy năm phút tàu hoả đóng cửa xe. Ông lập tức gọi cho cục trưởng Đồng báo cáo tình hình. Đồng Tĩnh Thừa vừa nghe tin tìm thấy vị trí của con trở nên kích động, nhưng sau đó lại nghe tin tàu hoả sắp lăn bánh, trời, phải con của ông còn ở tàu sao, thế, dù tàu khởi hành ông cũng phải bắt nó dừng lại mới được.

      Ông Đồng vừa gọi điện thoại cho trưởng trạm tàu hoả, vừa lái xe chạy về hướng nhà ga. Trưởng trạm thấy đường đường là cục trưởng công an mà lại khẩn cầu ông ta dời chuyến tàu T1-X978 tới thành phố Y tối nay vào lúc 10giờ30 phút xuống trễ hơn 30 phút, vì vậy ông ta đồng ý.

      Đồng Tĩnh Thừa sợ đánh rắn động cỏ nên ông cầu toàn bộ nhân viên cảnh sát lập tức thay thường phục rồi xuất phát, 7 phút sau, sau khi vượt 3,4 cái đèn đỏ, Đồng Tĩnh Thừa cũng tới nhà ga, ông cùng nhân viên bảo vệ chạy thẳng tới sân ga, bởi vì ông chú trung niên quên béng mất số toa tàu do đó bọn họ đành tìm từng buồng.

      Rốt cục, sau 12 tiếng mất tích, Bối Bối được tìm thấy, hề có cảnh ôm nhau khóc lóc, ông Đồng cũng chưa đụng tới cái mông của Bối Bối. Bởi vì ngủ, thậm chí mọi người dám lớn tiếng chuyện vì sợ đánh thức cục cưng ngủ, bé thực ngủ rất say, khuôn mặt hồng hào, thỉnh thoảng còn chép miệng, cho ngón tay vào mồm mút mút. Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, đầu đán chặt vào cổ bé, ai có thể cướp bé từ tay được. Đồng Tĩnh Thừa giọng , về nhà thôi, mọi người chờ.

      Người phụ nữ ôm bụng nằm dướt đất bị cảnh sát dẫn , lúc tìm được Bối Bối, bị người phụ nữ đặt ở chiếc giường hẹp, đắp chăn, chỉ lộ ra chiếc mũi xinh xắn và đôi mắt nhắm chặt, Sa Nghị chỉ cần khẽ liếc mắt cái biết ngay đó là Bối Bối của , thấy Bối Bối hề nhúc nhích, Sa Nghị sợ hãi, tiến lên nắm lấy áo người đàn bà kia và đánh. May mà ông Đồng ngăn lại, Bối Bối bị người phụ nữ cho uống thuốc ngủ, vậy nên dù cả toa tàu rất ầm ĩ nhưng bé hề tỉnh giấc, Sa Nghị hung hặng đạp cho người đàn bà kia đạp.

      Lúc bị cảnh sát dẫn , người phụ nữ kia cũng hề náo loạn, chỉ im lặng, nhưng ánh mắt bà ta cố chấp nhìn Bối Bối, đầy thương và đau khổ. Người phụ nữ này khiến cho bất kỳ cảnh sát nào có mặt ở trong toa tàu này đều có chút nỡ, có điều chuyện gì nên làm vẫn phải làm.

      Bối Bối trở về nhà, Dương Tiểu Phàn thấy Bối Bối, liền xông tới ôm lấy bé từ trong lòng Sa Nghị, buông lỏng tay, bà vừa vừa vuốt ve từng đường nét gương mặt con, vừa ngừng rơi nước mắt, chỉ là bà khóc thành tiếng, cái loại cảm giác bị mất con này, bà giờ muốn phải trải qua nữa, bà trông chừng Bối Bối tốt.

      Buổi tối Dương Tiểu Phàn nhìn Bối Bối nằm ngủ ở giữa bọn họ rồi với Đồng Tĩnh Thừa “Ông xã, cảm ơn ”. Lời cảm ơn này bao hàm rất nhiều ý tứ, bà còn phải cảm tạ cả ông trời nữa.

      Đồng Tĩnh Thừa véo mặt vợ như thể véo Bối Bối, rồi cụng trán mình vào trán vợ, dịu dàng nở nụ cười, “Ngốc”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10: gọi là gọi là gì?
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Bối Bối ngủ mạch đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, Sa Nghị xin nghỉ hẳn ngày để ở bên Bối Bối, còn Dương Tiểu Phàn ở trong bếp nấu bữa trưa, bà sợ Bối Bối tỉnh dậy đói bụng.

      Bối Bối mở mắt đôi mắt mông lung, thứ đầu tiên đập vào mắt bé là hình ảnh Sa Nghị ngồi giường, lật xem sách giáo khoa của bé, thấy bé tỉnh để sách xuống cúi đầu hôn Bối Bối cái.

      trai” Bối Bối vươn tay từ trong chăn tỏ ý muốn được ôm, Sa Nghị bọc Bối Bối ở trong chăn, sau đó bế Bối Bối lên đặt đùi mình, rồi lại hôn lên trán bé

      trai” Bối Bối lại gọi, cười khanh khách.

      “Bối Bối, sau này đừng gọi trai nữa”, Sa Nghị nghĩ tới chuyện gì đó bèn cúi đầu nhìn Bối Bối, đôi mắt loé lên tia sáng

      gọi trai gọi là gì ạ?” Bối bối có chút mơ hồ

      “Tùy em, dù sao cũng được gọi là trai” Vòng tay gắt gao ôm lấy bé, bất lực đế thêm câu, “ cũng nào phải trai của em”

      tên là Sa Nghị, vậy hay em gọi là Sa Sa nhé?”

      “…”

      thích sao, vậy Nghị Nghị được ?”

      “… …”

      “Hìhì, vậy Nghị Nghị … Nghị nghị… Nghị nghị…” Bối Bối giống như phát ra món đồ chơi mới lạ, bé ngừng kêu tên

      “Tùy em vậy” Sa Nghị biết làm gì với bé nữa

      Thấy Bối Bối tỉnh lại, Dương Tiểu Phản thấy con bé dường như bị ảnh hưởng gì bởi chuyện ngày hôm qua nên bà thầm thở phào nhõm, bà cũng nhắc lại chuyện đó với con nữa vì sợ để lại bóng đen trong trong lòng con. Buổi tối Đồng Tĩnh Thừa về nhà, đương nhiên là phải thân thiết với Bối Bối trước tiên, sáng bé con ngủ nhiều nên chơi đùa tới tận 12 giờ vẫn chưa chịu ngủ, ông Đồng còn cách nào đành phải cùng con chơi điện tử máy tính, vất vả lắm mới dỗ được bé ngủ, ông đặt con lên giường rồi nhàng tắt đèn bàn, hôn gò má bé sau đó trở về phòng.

      “Cả ngày hôm nay đều tập trung điều tra chuyện người phụ nữ kia”, Đồng Tĩnh Thừa với Dương Tiểu Phàn, “ ta là người ở thành phố Y, năm ngoái con ta chết trong tai nạn giao thông, con bé cũng trạc tuổi Bối Bối, sai khi ta thấy Bối Bối BabyTree, bèn quả quyết đó là con mình đầu thai, ta còn bảo con ta và Bối Bối giống hệt nhau.” Ông Đồng biết Dương Tiểu Phàn có tạo blog tên là Mẹ Dư Bối BabyTree, ông cũng đồng ý để vợ viết nhật ký quá trình trưởng thành của con lên đó bởi vì ông thấy chuyện ấy rất có ý nghĩa. Nghe xong, Dương Tiểu Phàn thầm sợ hãi, con bé kia giống hệt Bối Bối sao? Vậy nguy quá.

      “Em cũng đừng vội, xem ảnh con bé kia rồi, giống Bối Bối chút nào đâu, tâm lý người đàn bà kia được bình thường nữa rồi” Đồng Tĩnh Thừa an ủi vợ “Người phụ nữ kia đọc “BabyTree” của em mới biết mấy hôm nay Bối Bối đều theo em đến cửa hàng, ta ở gần đó để theo dõi, hôm ấy, Bối Bối chạy ra ngoài chơi, ta thấy có người lớn ở cạnh bèn đổ thuốc mê lên khăn tay, rồi ôm Bối Bối lên xe. ta cũng sợ Bối Bối hít phải nhiều thuốc mê quá tốt nên lượng thuốc mê ta chuốc cũng tương đối , về khách sạn, ta tìm ông chủ nhờ đặt vé tàu, khi Bối Bối tỉnh lại thấy mình ở chỗ lạ bèn gọi điện cho Sa Nghị, chưa kịp người phụ nữ kia trở lại, cướp lấy điện thoại của Bối Bối rồi ném , sau đó lại gạt con bé uống thuốc ngủ”

      Nghe Đồng Tĩnh Thừa xong, Dương Tiểu Phàn thầm kinh hãi, hoá ra việc bà viết blog BabyTree hại bà thiếu chút nữa mất Bối Bối, bà lập tức phải đóng blog ở BabyTree. Thế giới mạng quá phức tạp, bà sợ rồi, bài học lần này khắc sâu vào trong tâm trí bà.

      Chuyện này cứ như vậy trôi , tất cả mọi người đều thống nhất nhắc lại, có điều, có phải ai cũng có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì ?

      Ít nhất Dương Tiểu Phàn làm được, bây giờ bà thậm chí dám để Bối Bối rời khỏi mình nửa bước, nhưng Bối Bối còn phải tới trường, bà thể cả ngày theo bé được, do đó Dương Tiểu Phàn ngừng gọi điện thoại cho Bối Bối để xác định bé vẫn an toàn, điện thoại Sa Nghị mua cho bé hỏng do bị rơi, ông Đồng bèn mua cái mới cho Bối Bối, lần này trong điện thoại chỉ lưu mỗi số nữa mà ông Đỗng lưu tất cả số điện thoại của người thân vào trong đó cho bé, ông còn thiết lập phím tắt gọi nhanh, số 1 là ba, số 2 là mẹ, số ba là Sa Nghị.

      Bối Bối bị mẹ gọi nhiều phiền muốn chết, ngày nào học bé cũng phải nhận được 4,5 cuộc điện thoại của mẹ, Bối Bối cảm thấy rất áp lực và mất tự do, về nhà với mẹ, bé đảm bảo rằng mình ngoan ngoãn, mới cả ở trưởng rất an toàn, nhưng Dương Tiểu Phàn vẫn yên lòng. Thói quen gọi điện này duy trì tới tận khi Bối Bối học cấp 2 mới dần thôi.

      2 tuần sau, Dương Tiểu Phàn bất ngờ nhận được cuộc điện thoại, người gọi điện tự xưng là nhân viên của BabyTree, người ta muốn hỏi tại bà lại đóng cửa blog ở BabyTree. Vốn người sử dụng đóng blog của mình, BabyTree hỏi đến, có điều nếu người sử dụng này là người đứng đầu bảng xếp hạng của BabyTree, hơn nữa 1/4 blogger Nôi lại là fan của bà, lại là chuyện khác. Sau khi Dương Tiểu Phàn đóng blog các blogger khác đều suy đoán lý do tại sao Mẹ Dư Bối lại làm thế, có phải Bối Bối xảy ra chuyện gì hay , về sau, chuyện này càng ngày càng được truyền xa và khó nắm bắt, nhân viên trang web thể tham gia.

      BabyTree hy vọng Mẹ Dư Bối cứ thế rời , blog của bà phát triển tới mức có thể trao đổi lợi nhuận với BabyTree, nhưng sau liên hệ với Mẹ Dư Bối, họ mới biết ý bà quyết, còn cách nào khác, đành mời phó tổng của công ty ra trận, đích thân tới gặp mặt chuyện cùng mẹ Dư Bối

      Dù sao làm bạn với BabyTree được 1 năm, Dương Tiểu đối với trang web này cũng khá có cảm tình, bà đồng ý gặp mặt, bọn họ hẹn nhau vào thứ 7, hôm đó Bối Bối phải học, Dương Tiểu Phàn bèn dẫn bé theo.

      Phó tổng là người đàn ông trẻ tuổi, vừa gặp mặt ta tặng cho Bối Bối bộ búp bê Barbie giấc mơ thần tiên đời mới nhất, chuyện này làm Dương Tiểu Phàn thấy khá ngại, Phó tổng hỏi nguyên nhân Dương Tiểu Phàn rời , bà trả lời nhưng hết mọi chi tiết, phó tổng biểu đạt xin lỗi đối với chuyện xảy ra với Bối Bối.

      Hôm đó, bọn họ chuyện tới tận trưa, cuối cùng Dương Tiểu Phàn bảo về bàn bạc lại với chồng rồi mới quyết định, bởi vì BabyTree đưa ra điều kiện có sức hấp dẫn với Dương Tiểu Phàn, sắp tới BabyTree dự định triển khai hạng mục mới – Trăm Năm Trồng Người, bọn họ muốn mời Bối Bối làm người đại diện, việc này vẫn chưa đủ khiến Dương Tiểu Phàn động tâm mà thứ khiến bà dao động là chuyện BabyTree hứa giúp Bối Bối mời Gia sư cực kỳ có kinh nghiệm, Gia sư này kèm cặp Bối Bối trong quá trình trưởng thành của bé tới tận Đại học.

      Đồng Tĩnh Thừa bận rộn công việc, có nhiều thời gian kèm cặp việc học của Bối Bối, còn bà, bây giờ vẫn có thể kèm con, nhưng tới khi con lên cấp 2, cấp 3 sao, nếu có gia sư đối với phát triển của bé vô cùng có lợi.

      Sau khi Dương Tiểu Phàn trao đổi với chồng ông Đồng đồng ý, nhưng có điều sau này Dương Tiểu Phàn bắt đầu ghi lại nhật ký của Bối Bối viết những chi tiết liên quan tới địa điểm mà Bối Bối nữa, vì như thế dễ tạo sơ hở để người ta lợi dụng. Blog Mẹ Dư Bối lại được mở lần nữa, vả lại bây giờ ngày nào cũng giữ vững tốc độ cập nhật, mỗi ngày tung lên tấm ảnh Bối Bối, đây là điều kiện của BabyTree.

      Cuộc sống của Bối Bối sau khi lên làm người phát ngôn có gì thay đổi, chỉ là những bức ảnh của bé xuất các áp phích và quảng cáo online, thỉnh thoảng lại có số hoạt động nào đó tới mời Bối Bối tham dự, tất cả chỉ có thể mà thôi

      Sau khi hai gia đình chuyện, Dương Tiểu Phàn và Đồng Tĩnh Thừa ngầm đồng ý để Sa Nghị tìm hiểu Bối Bối, và để đề phòng phát sinh chuyện giống lần trước, bây giờ Bối Bối và Sa Nghị cứ như hình với bóng, mỗi ngày, trừ giờ học, chỉ cần vừa hết tiết hoặc tan học Sa Nghị đến tìm Bối Bối. Vào Chủ Nhật, Sa Nghị mà phải học thêm Bối Bối ở cùng Gia sư do BabyTree mời tới, Gia sư này là người phụ nữ hơn 30 tuổi, ta những là sinh viên hàng đầu trong những du học sinh trở về nước mà còn là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng trong nước, BabyTree có thể mời được ta bởi vì là vợ của Phó Tổng. Nội dung bài giảng của chỉ là những gì có trong sách giáo khoa, còn dạy Bối Bối cách làm người, dạy Bối Bối cách học tập và cách đối nhân xử thế. Về sau, khi Bối Bối l6 tuổi thi đỗ trường đại học trọng điểm, chuyện này thể nhắc tới công lao của BabyTree.

      P/s: Trang web “Nôi nuôi dưỡng” Từ chương này đổi lại thành “BabyTree’ các nàng nha. Do sơ sót của mình nên giờ mới phát là sai tên. Mình fix lại luôn mấy chương trước

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 12: Nụ hôn đầu của hai người
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Khi Sa nghị mua đồ trở về, Bối Bối chỉ mặc chiếc quần lót ngồi cái ghế đẩu trong phòng tắm, tháo băng vệ sinh đưa cho , rồi đến nhà bếp đun cho cốc nước đường đỏ, đường đỏ cũng là do vừa mới mua về, lúc Sa Nghị xuống tầng, gọi điện cho mẹ để hỏi xem con trong thời kỳ kinh nguyệt cần phải chú ý vấn đề gì.

      Bối Bối thay quần lót bẩn, sau đó định tắm rửa sạch , vừa bật nước ấm, Sa Nghị liền vào, lấy chiếc quần lót tay .

      “Trong khoảng thời gian này em thể tiếp xúc với nước lạnh, để làm.”

      “Em dùng nước ấm giặt.”

      “Nước ấm giặt sạch , phải dùng nước lạnh” đây là chuyện mà vừa rồi bà Sa với .

      “Làm sao biết?” Bối Bối bĩu môi, có chút mất hứng, Sa Nghị làm những việc này có vẻ rất thành thạo, chẳng lẽ từng chăm sóc cho người con khác sao?

      cốc đầu “Con bé này, đừng suy nghĩ lung tung, là mẹ nuôi của em cho biết ” Sa Nghị xoay vòi nước lạnh, bắt đầu chà xát quần lót, hề cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại, khi Bối Bối nhìn Sa Nghị giặt quần lót của mình khuôn mặt thầm ửng đỏ.

      “Làm sao biết nên mua loại băng vệ sinh nào?” Bối Bối ngồi ở ghế đẩu trong nhà vệ sinh, hai tay chống đầu, nhìn Sa Nghị.

      “Người bán hàng , loại này đắt tiền nhất.” Sa Nghị thờ ơ , ra lúc mua băng vệ sinh cho Bối Bối, nghĩ lại khi ấy hề xấu hổ, nhưng đến siêu thị, thấy ở nơi bày bán thứ này toàn là phụ nữ chọn mua, chỉ có là đàn ông đứng đó, đúng là phù hợp chút nào, có điều, nhớ tới Bối Bối ngồi trong phòng vệ sinh đợi mình, bèn vì chính nghĩa mà hùng hồn bước tới.

      Thu dọn xong xuôi, ôm Bối Bối lên giường, đút cho nửa bát đường đỏ, vuốt ve gương mặt để ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

      “Nghị Nghị ”

      “Ừ?”

      “Em… em muốn….muốn ngủ mình”

      “… Tại sao?” Sa Nghị hề trông đợi kỳ kinh nguyệt đầu tiên của Bối Bối, chỉ biết rằng “nam nữ thụ thụ bất thân”, giờ có hiểu muộn, bọn họ sớm thân thiết với nhau rồi.

      “Em sợ bị ra giường”

      “Ngoan, ngủ , đừng nghĩ nhiều như vậy, chưa chắc em ngủ mình bị ra giường đâu, ngủ ở đây, ban đêm có gì còn tiện chăm sóc cho em được” . đợi Bối Bối mở miệng, Sa Nghị bèn tắt đèn bàn, kéo chăn nằm vào, ôm Bối Bối vào trong lòng, nhàng vỗ về .

      Ban đầu Bối Bối, còn cẩn thận để mình chạm vào Sa Nghị, nhưng dần dần mệt mỏi, ý thức mơ hồ, tay chậm rãi đặt lên lồng ngực Sa Nghị, vòng chân, vùi trong lòng , ngủ mất tiêu.

      Buổi sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, Bối Bối vừa nghiêng người lập tức cảm thấy giữa hai chân dính dính, vươn tay sờ, rồi kêu lên, Sa Nghị tỉnh giấc, kéo chăn ra, là vô cùng thê thảm, giường, chăn, máu dây ra giống như bản đồ, kinh khủng nhất chính là đùi Sa Nghị cũng bị dây máu, hai tay Bối Bối xấu hổ bưng mặt, muốn tiếp tục nhìn nữa, đúng là bẽ mặt mà!

      Sa Nghị thấy nét mặt 囧 của Bối Bối, khẽ bật cười, rồi tiếng cười trở nên lớn hơn, cuối cùng cười sằng sặc, Bối Bối lúng túng ném cái gối qua, hừ, còn cười à, cho cười.

      Lột toàn bộ ga giường, vỏ chăn quăng vào phòng vệ sinh, đợi tầm trưa người giúp việc tới giặt. chiên trứng, làm cho Bối Bối cái sandwich, rồi để hai hộp sữa vào trong cặp của Bối Bối, sau đó đưa tới trường.

      Từ sau khi Bối Bối có kinh nguyệt lần đầu tiên, Sa Nghị cảm thấy Bối Bối thay đổi cách rệt, tuy rằng bề ngoài khác mấy, nhưng cái loại quyến rũ tản ra từ tận trong xương khiến Sa Nghị thể rời mặt nổi, lời Bối Bối như châu như ngọc, giọng của vừa dịu dàng vừa thanh thuý, cực kỳ êm tai, hơn nữa, đôi lúc ngây thơ, đôi lúc lại hồn nhiên bướng bỉnh, hai gò má lúc nào cũng ửng hồng, tuy còn tuổi, nhưng rất xinh đẹp, tinh tế, hấp dẫn.

      Sa Nghị nghĩ tới lúc Bối Bối trưởng thành, quyến rũ tới nhường nào, vừa nghĩ tới chuyện về sau Bối Bối bị nhiều chàng trai để ý, trong lòng Sa Nghị liền khó chịu, chỉ muốn đặt Bối Bối trong túi rồi giấu mà thôi.

      Mỗi tối, Sa Nghị càng ngày càng khó có thể kiểm soát bản thân, thậm chí mỗi lần Bối Bối chạm vào Sa Nghị cũng có thể khiến vui sướng, Sa Nghị cho rằng chỉ cần ở bên Bối Bối, là nơi nào đó của lại trở nên cứng rắn, bình thường, chờ Bối Bối ngủ rồi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu.

      Tiếng hít thở của càng ngày càng nặng nề, động tác càng lúc càng tăng tốc, nhắm mắt tưởng tưởng tới cơ thể mềm mại của Bối Bối, Sa Nghị thể khống chế thêm nữa, cuối cùng run rẩy bắn ra sàn nhà. Nhưng dù bắn ra, nơi đó của vẫn hề thoả mãn, muốn, rất muốn, Sa Nghi cảm thấy còn tiếp tục như vậy nổ tung mất.

      Bối Bối cảm thấy Sa Nghị được bình thường, mỗi lần Sa Nghị ôm được lúc rồi chợt đẩy ra, hoặc trước khi ngủ, Bối Bôi hôn phớt Sa Nghị, nhưng biểu của Sa Nghị lại rất “dữ tợn”. Khi người con trai ở tuổi 20, dục vọng cực kỳ mãnh liệt và cực kỳ khó kiềm chế.

      Tối hôm đó, Bối Bối mơ màng tỉnh lại, nửa mê nửa tỉnh dựa vào người Sa Nghị, nhưng thò tay sờ mó lại thấy đâu. Bối Bối dụi mắt, chống đầu lên nhìn, Sa Nghị giường. Trễ thế này, đâu rồi nhỉ, Bối Bối dép vào, đột nhiên nghe thấy có tiếng rên rỉ cách thống khổ từ nhà vệ sinh truyền tới.

      Là Nghị Nghị.

      kịp khoác áo, lập tức tới, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đều ngẩn cả người. Sa Nghị ngồi bên bồn tắm, quần tụt tới tận đầu gối, nửa trần trụi, tay còn nắm “người em”. Vật to lớn nào đó bị kinh sợ trở nên rạo rực, giống như nó lên tiếng chào hỏi Bối Bối vậy.

      Bối Bối sợ đến ngây người, đầu óc trống rỗng, Sa Nghị vội vàng kéo quần lên, bất chấp việc dục vọng chưa được thoả mãn, chỉ nghĩ tới chuyện nên giải thích như thế nào với bé con, xem ra bị doạ tới nỗi ngốc rồi, nếu sinh ra bóng đen tâm lý, tội của quá lớn, nhưng điều khiến kinh ngạc chính là, sau khi Bối Bối hoàn hồn, hề quay đầu bỏ chạy mà còn bước về phía trước hai bước, từ từ vươn tay ra, non nớt chạm vào nơi nhô lên giống như đỉnh lều bạt vậy.

      “A” Sa Nghị bị kích thích, nhịn nổi kêu lên, giọng tràn đầy dục vọng.

      “Bối bối, …”

      lớn nha…” Bối Bối hơi giật mình nhìn vào nơi giữa hai chân Sa Nghị, rồi ngẩng đầu, gương mặt vô tội. chìm trong bể dục vọng, Sa Nghị làm sao chống lại nổi Bối Bối, chợt kéo Bối Bối qua, ôm chặt vào lòng, Bối Bối hề sợ hãi, hai mặt mở to, nhìn Sa Nghị tựa như nghiên cứu.

      “————ưm————” môi, đột nhiên bị chặn lại, Sa Nghị ôm lấy đầu , trằn trọc hôn, thử vươn đầu lưỡi dò xét hàm răng của , Bối Bối hé miệng, lập tức tấn công vào bên trong, tay đặt sau gáy Bối Bối, cuối cùng cũng chạm được tới đầu lưỡi , cuốn lấy nó rồi mút, cảm thấy ngay cả nước bọt của Bối Bối cũng ngọt ngào tới thế, khó có thể kìm chế mà vào sâu hơn. Đây là lần đầu tiên hai người thực hôn nhau, đây cũng là nụ hôn đầu tiên.

      Bàn tay còn lại của vòng sau lưng Bối Bối, khó khăn vuốt ve từ bên dưới chiếc váy ngắn của thăm dò vào trong, làn da Bối Bối mịn màng giống như ngọc từ thiên nhiên, Sa Nghị tinh tế di chuyển lên , Bối Bối mặc áo ngực, bàn tay cọ sát phía , đặt lên nơi tròn trịa ấy, dù nhưng lại săn chắc lại mềm mại, kết hợp với bàn tay thành tổ hợp đẹp giải thích nổi.

      Sa Nghị kéo tay Bối Bối, đặt lên nơi nhô lên thành cột buồm của , ngừng ma sát để giảm bớt cương cứng tới thống khổ của mình, vuốt ve tấm lưng trơn láng, non nớt của Bối Bối, rồi từ lưng rời tới cái mông ngọt ngào của , thậm chí còn luồn cả vào trong chiếc quần lót.

      “Ư… ưm…” Bối Bối rên rỉ thành tiếng, phải vì khó chịu mà là thoải mái.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14: Tình ở Maldives
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Sa Nghị mất vài ngày để lên mạng tra cứu hàng loạt nơi du lịch và lên kế hoạch cụ thể, còn Bối Bối liệt kê danh sách hành lý để mang Maldives, sau đó hào hứng đưa cho Nghị Nghị xem. Sa Nghị ở trong phòng làm việc sửa sang lại bảng biểu báo cáo của công ty, nếu muốn nghỉ phép tuần Maldives, trước tiên thu xếp chuyện công ty cho tốt , thấy Bối Bối ùa vào như cơn gió, theo bản năng, ôm lấy cơ thể mềm mại của .

      phải em bảo còn phải thu xếp hành lý nên cho quấy rầy em sao?” Miệng Sa Nghị vuốt ve lên mái tóc Bối Bối, để dựa sát vào lồng ngực mình.

      “Dạ, em cho xem danh sách mà em lên để đề phòng quên thứ gì đó nè” Bối Bối tựa như dâng cho Sa Nghị bảo bối vậy.

      1.Đồ bơi:

      Áo tắm, mũ bơi, kính bơi, chân nhái, kính lặn . Ống thở, dép nhựa, áo phao, gel dưỡng da và kem chống nắng.

      2.Vật dụng hằng ngày:

      Kem chống muỗi, kính râm, mũ, áo gió chống nắng, máy ảnh, giá máy, pin, sạc pin, máy chụp ảnh dưới nước, pháo hoa thấm nước, thẻ nhớ, thức ăn cho cá, sạc điện thoại, chứng chỉ lặn, hộ chiếu + vé máy bay, từ điển điện tử, quyển sổ , máy tính, thẻ vào phòng chờ VIP ở sân bay, kem đánh răng, khăn mặt, bàn chải, khăn tắm, sữa tắm, dầu gội đầu, dao cạo râu, máy sấy tóc.

      Sa Nghị nhìn vào quyển vở chi chít, đầu có chút đau, nhưng vẫn đọc từng mục .

      “Bé à, thức ăn cho cá để làm gì?”

      “Em thấy ở đó có nhiều cá cảnh nhiệt đới xinh đẹp lắm, em rất muốn chụp ảnh với bọn nó, đương nhiên nhất định phải gây dựng mối quan hệ với chúng nó chứ, cho chúng nó ăn chúng nó thích em nhỉ”

      “Tới đó rồi mua là được, mang từ nhà hỏng đấy, cái này gạch bỏ” Sa Nghị cầm bút gạch mục đó .

      “Được rồi, vậy nhớ mua cùng em đấy!”

      “Ừ ”

      … … …

      “Bé , kem đánh răng, bàn chải, máy sấy, mấy thứ đó cũng cần mang theo ”

      “Vì sao?”

      ” Trong phòng chúng ta ở có đủ”

      “Á…nhưng em muốn dùng đồ của mình”

      “Được rồi, tới lúc xếp hành lý, còn chỗ trống mang theo, tạm thời để nó đấy

      … … …

      “Bối Bối, cần từ điển điện tử đâu ”

      “Nhưng, nhưng mà tiếng của người ta tốt”

      “Em có quyển từ điển sống bên cạnh rồi, cái này gạch”

      “Nghị Nghị, lúc nào rảnh chúng ta mua đồ lặn nhé, em có thể mang theo ba bộ đồ bơi được ?”

      “Ừ, em mang nhiều đồ bơi thế làm gì?”

      mỗi ngày bộ, lúc bơi càng xinh đẹp hơn”

      “Em thích mang theo” nhưng chỉ có thể mặc cho mình ngắm, Sa Nghị nghĩ thầm.

      Trước hôm Maldives ngày hành lý mới được soạn xong xuôi, Bối Bối mang 2 cái vali lớn cộng thêm vali của Sa Nghị, mỗi người còn mang thêm chiếc balo đằng sau lưng và túi máy ảnh, Bối Bối cầm tờ danh sách hành lý, so sánh lại hai lần để chắc chắn mang đầy đủ mọi thứ.

      Sáng sớm hôm sau, vì ông Đồng và ông Sa bận việc nên chỉ có hai bà mẹ cộng thêm tài xe tiễn Bỗi Bối, Sa Nghị tới sân bay. Trước tiên, bọn họ ngồi máy bay từ thành phố S tới Srilanka rồi chuyển máy bay tới Male. Đây là lần dầu tiên Bối Bối rời xa bố mẹ, lần đầu tiên con ra nước ngoài nên Dương Tiểu Phàn rất lo lắng, bà ngừng dặn dặn lại Sa Nghị phải luôn chú ý tới Bối Bối. Bối Bối đồng ý với mẹ và mẹ nuôi rằng mỗi ngày chụp bức ảnh gửi về cho bọn họ xem và mua quà về cho họ.

      *Male: thủ đô của Maldives

      Khi sắp bước qua khu kiểm tra an ninh, Ngô Thiến kéo Sa Nghị qua bên rồi đưa cho gói đồ. Lúc trở lại, gương mặt Sa Nghị rất quái lạ, giống như vừa ngượng lại vừa có chút phiền muộn.

      Lên máy bay, Bối Bối cao hứng đến phát rồ, quần áo của tiếp viên hàng Srilanka đẹp đấy, giống như chim khổng tước vậy, đó là màu sắc mà Bối Bối thích nhất, nhìn chằm chằm tiếp viên hàng rời, tới nỗi mà Sa Nghị còn phải cảm thấy xấu hổ thay , bèn vươn tay che đôi mắt lại.

      thấy đẹp à, so với quần áo của tiếp viên hàng nước mình còn đặc sắc hơn nhỉ, theo em, tiếp viên hàng nên mặc sườn xám” Bối Bối bị ai đó che mắt, bất mãn lẩm bẩm.

      Vừa lên máy bay tiếp viên hàng lập tức phát khăn ướt và menu, Bối Bối cầm quyển menu lật vài trang, tệ, có cả món ăn Trung quốc. Menu phân ra thành đồ ăn nguội, món chính và đồ ngọt.

      máy bay có bật điều hòa, sợ Bối Bối lạnh nên Sa Nghị lấy chiếc áo khoác mình cầm theo đưa cho mặc vào. 4 giờ hơn bắt đầu dùng bữa trưa, Bối Bối lấy cho mình chút salad dưa chuột trộn ngô với thịt bò xào nấm, món ngọt trong thực đơn chỉ có bánh pudding gạo nếp đen. ăn được ít nhường hết cho Sa Nghị, rồi quay ra chơi video games máy bay, trong đó có phim, có cả trò chơi, còn có cả hai kênh camera quay phía trước và phía sau máy bay, hành khách có thể trực tiếp quan sát tình hình thực tế khi máy bay cất cánh, hạ cánh. Thứ này khiến Bối Bối bị hút hồn, liên tục đổi kênh qua đổi kênh lại.

      Chơi lúc Bối Bối thấy mệt, kéo tay vịn của ghế lên, vùi vào lòng Sa Nghị rồi ngủ thiếp . 10 giờ hơn, máy bay tới Srilanka, Sa Nghị rút cánh tay tê dại của mình ra, rồi hôn lên môi Bối Bối để đánh thức dậy chuyển máy bay, tại sân bay, mua cho Bối Bối vài món đồ thủ công mỹ nghệ địa phương. Tới Male là 4 giờ sáng, nhưng tinh thần Bối Bối lại rất hưng phấn, hề ầm ĩ đòi ngủ, Sa Nghị khuyến khích, hôn thưởng cái.

      Sa Nghị với Bối Bối rằng còn phải ngồi chuyến Floatplane nữa mới tới được hòn đảo Diva, nơi bọn họ ở. Bối Bối rất thích biển, vì thế trước khi , Sa Nghị lựa chọn hòn đảo có môi trường bơi lặn xung quanh tốt nhất, định ở căn nhà thiên nhiên, cạnh bờ biển, bốn bề là nước, để cho Bối Bối có thể chơi đùa thỏa thích. Lên Floatplane, Bối Bối cực kỳ hưng phấn, ở phi cơ có thể nhìn thấy hết từng tiểu đảo bên dưới, màu xanh là cát, màu đen kịt chính là đá san hô.

      *Floatplane: Máy bay có thể hạ cánh mặt nước.

      Lái phi cơ là người đàn ông da đen chân trần, Bối Bối thầm cười trộm hồi lâu. Có cậu bé sau khi lên phi cơ bèn nhìn lén Bối Bối, Sa Nghị phát ra, lập tức trợn mắt lườm cậu ta, cơ thể lặng lẽ nghiêng về phía trước che chắn Bối Bối vào trong lòng mình. Bối Bối bắt đầu cầm máy ảnh cơ liên tục chụp, mồm ngừng ca ngợi, “Trời ạ, đẹp quá

      Bối Bối và Sa Nghị ở trong căn phòng hướng về phía nam tại biệt thự cạnh bờ biển, phía nam của đảo là hàng cây cọ dừa, mỗi nhà có cây cầu , cây cầu này thông thẳng ra bãi cát và biển, có thể trực tiếp từ đó xuống biển lặn. Còn ở phía Bắc của ngôi nhà là bãi biển cực kỳ rộng lớn, biển ở đó tương đối nguy hiểm, bởi vì nó nối liền với biển bên ngoài, mực nước khá sâu.

      Ở ven đường chính là con đường rợp bóng cây, trông nó giống hình thập tự giá, tựa như chữ “phi” trong tiếng Trung vậy. Mỗi đường mòn tương ứng với biệt thự bãi biển, du khách có thể đạp những hạt cát mềm mại, dưới bóng cây, với những cơn gió biển phảng phất thổi tới hề có cảm giác nóng nực. Ven đường có cây cọc gỗ, đó viết “228”, đó chính là biệt thự bãi biển của bọn họ.

      *chữ phi: “非“

      Bối Bối đợi nổi nữa, chạy vào nhà, vừa bước qua cửa, chiếc giường hoa lớn đập thẳng vào tầm mắt, Bối Bối vội vàng muốn nhảy lên đó, giường 1m8, rất mềm mại, rất sạch , Bối Bối nằm giường hỏi Sa Nghị dọn dẹp đồ, “Nghị Nghị, ở nơi này là hạnh phúc” Sa Nghị thu xếp đồ đạc, ngẩng đầu lên nở nụ cười cưng chiều với .

      Nghỉ ngơi lát rồi Bối Bối chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa, ở máy bay lâu nên cảm thấy cả người được thoải mái, phòng vệ sinh rất lớn, trang bị cực kỳ đầy đủ, khăn tắm dùng lần, urgo, muối tắm, bông gạc, bông tẩy trang đủ cả.

      bệ đặt bốn cái bình thủy tinh đậy nắp, nhìn giống hệt mấy cái bình hóa học trong phòng thí nghiệm. Theo thứ tự là dầu gội, dầu xả, kem dưỡng da, sữa tắm, tất cả đều mang theo hương vị bạc hà, Bối Bối cảm giác cực kỳ dễ chịu và lành lạnh.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Tình ở Maldives 2
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, lên mạng, Sa Nghị bèn ngẩng đầu lên, ngẩn người tới thất thần, mái tóc dài ướt nhẹp của tùy ý thả rũ xuống bờ vai, từng sợi tóc mượt mà đầy mê hoặc!

      Hàng mi dài và dày, sắc mặt thì ửng đỏ vì vừa tắm xong, bên ngoài chiếc áo tay màu trắng khoác một chiếc áo khoác ngắn làm tôn lên vóc dáng dậy thì của , kết hợp với một chiếc váy nhung màu vàng nhạt dài tới đầu gối, để lộ đôi chân nhỏ đầy cám dỗ, Sa Nghị cảm thấy yết hầu rất căng thẳng, cảm giác khô nóng vọt xuống hết dưới hạ thân, cúi đầu thở dài, rồi vẫy Bối Bối qua, cầm khăn bông lên, tỉ mỉ lau khô tóc cho .

      Chuẩn bị xong xuôi, Bối Bối kéo Sa Nghị tản bộ, chuông đồng hồ vừa khéo điểm 12 giờ, di dạo đảo còn có thể tiện ăn cơm luôn, lần này, Bối Bối mang theo tận 4 đôi giày, một đôi giày vải màu trắng để chơi, 2 đôi tông trong đó 1 đôi trắng một đôi đen, 1 đôi giày da có gót cao lắm màu đỏ. đôi tông màu trắng, đeo túi máy ảnh sau lưng, rồi ra cửa.

      Cây cầu nối liền với biển, khi nước thủy triều dâng lên, cây cầu đóng vai trò chính là là một cây cầu, khi nước rút, cây cầu là một nơi để trang trí, nhưng điều này tuyệt đối hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nó. Bởi vì nước thủy triều rút, tấm ván gỗ cầu đều bám lại đầy rêu xanh, rất dễ làm người ta trượt chân, do đó, Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, từng bước thật nhỏ, chỉ sợ ngã.

      Nước biển rất xanh một màu xanh thẳm tinh khiết, hạt cát thì nhỏ, chút tạp chất, bên cạnh bãi cát có một loạt giường bãi biên rất lớn, ôm Bối Bối nằm lên đó, Bối Bối nằm úp ngực Sa Nghị, lặng lẽ ngắm biển, nghe tiếng tim đập của Sa Nghị, cảm thấy rất thỏa mãn.

      Cứ thế ngủ thiếp , Sa Nghị một tay gối đầu, một tay ôm Bối Bối. Rồi Bối Bối tỉnh giấc vì cơn đói, thấy Bối Bối đã tỉnh, Sa Nghị cũng mở mắt ra, vươn tay trêu chọc miệng .

      “Tỉnh rồi?” Sa Nghị ngẩng đầu, nhìn Bối Bối

      “Dạ, Nghị Nghị, em đói quá” Bối Bối sờ cái bụng

      “Ha ha, con bé này” , giống như khi còn bé, cũng hay gọi như vậy, “ thôi, ăn cơm nào”

      Bối Bối vươn hai tay ra muốn được Sa Nghị cõng, treo máy ảnh lên ̉, một tay nâng Bối Bối lên, sợ tới nỗi hét toáng lên, cõng Bối Bối tới nhà hàng Noo. Noo là một nhà hàng bờ biển hình vỏ sỏ nằm ở trung tâm đảo, vừa ăn cơm, vừa được đạp chân lên cát mịn khiến cho người ta cảm thấy được thả lỏng, nhà hàng này phục vụ tất cả các món ăn từ khắp các nơi thế giới từ bữa sáng tới bữa tối, có mì, có trứng chiên, bánh rán, bò bít tết, xà lách…..vv….tất cả đều là buffet.

      Lúc đến nhà hàng thì đã qua giờ cơm trưa, người tới ăn cũng chẳng còn nhiều nữa, đặt Bối Bối xuống, lập tức tò mò ra nhìn bảng hiệu cửa hàng, đó là một cây cọc cắm một tấm kính mờ, đó viết NOO, hề khoa trương tí nào. Sàn nhà hàng đều là cát, xung quanh cửa sổ lắp kính mà chỉ có một tầng giấy bóng kính cuốn lên làm rèm cửa.

      Bối Bối rất thích nơi này, cầm khay thức ăn phía sau Sa Nghị, bàn tiệc buffer vô cùng sạch , ngăn nắp, tất cả các món đều tệ, nhiều cũng chẳng ít. Hoa quả, món tráng miệng, các loại thịt, các món rau, món kem mà Bối Bối thích cũng có, còn có một người da đen đứng nướng món gì đó, tiếc là nói tiếng , giọng ̣a phương quá nặng nên Bối Bối hiểu được, đành quay sang nhìn Sa Nghị nhờ giúp đỡ.

      Bối Bối nhìn Sa Nghị với vẻ sùng bái khi thành thạo nói chuyện với chàng người da đen, giúp Bối Bối lấy một phần bánh gạo và bò bít tết, còn những thứ khác đều tự mình cầm, Bối Bối cực kỳ thích thú đối với những loại trái cây kỳ quái ở nơi đây, lấy một đống hoa quả thể gọi tên cùng với ly kem mà thích, khi múc một thìa kem, ̣nh bỏ vào miệng thì bị Sa Nghị giật lấy, Bối Bối bĩu môi, “Người ta muốn ăn”

      “Ngoan nào, bụng rỗng thì đừng ăn kem, tốt cho dạ dày đâu” cắt miếng thịt bò bít tết ra, rồi xiên một miếng nhỏ đưa cho Bối Bối. Vừa nhai miếng thịt bò Sa Nghị đưa cho, ánh mắt Bối Bối vừa láo liêng khắp nơi, xung quanh đều là người nước ngoài, thỉnh thoảng mới có một hai người châu Á, thấy có người cởi giầy, đặt thẳng chân xuống nền cát trắng mịn, Bối Bối cũng đá bay đôi tông ra, thoải mái thật đấy, hề có cảm giác bị hằn dấu chân.

      Ăn một lúc thì Bối Bối đòi tự mình chọn món, Sa Nghị chẳng còn cách nào đành theo , vả lại Bối Bối còn cho mở miệng giúp, nhìn Bối Bối và chàng da đen ông nói gà bà nói vịt, gương mặt đỏ bừng, bộ dạng cấp bách cực kỳ đáng , bèn kéo qua nói thầm.

      “Bé con, tối nay tắm uyên ương cùng thì sẽ dạy em một câu, đảm bảo em muốn ăn gì cũng được”

      sao? Nhanh lên, mau .” Bối Bối choàng hai tay vịn ̉ Sa Nghị, khẩn trương giậm chân

      “Đồng ý trước thì mới cho em biết.”

      “Thật nhé, thế thì người ta đồng ý ”

      “Ha ha, em chỉ cần chỉ vào ̃a ăn của người khác rồi nói ‘the same to him’ là được”

      Phục vụ tiểu tổ tông cơm nước xong thì mặt trời xuống núi, Sa Nghị chỉ muốn nhanh chóng về phòng thực hiện việc tắm uyên ương, có điều Bối Bối chưa muốn về, muốn tới bãi biển ngắm ánh nắng chiều, bãi biển có vẻ yên tĩnh, nhưng những chú cua nhỏ lại hề yên lặng, bờ cát có rất nhiều hang, Bối Bối dừng lại nhìn thì phát hiện ra có vô số con cua nhỏ mặt đất, những cái hang này đều do bọn chúng đào. Vốn ̣nh thò tay băt một hai con về phòng nuôi nhưng bọn nó giống như một con giơó, vèo một cái chạy bay mất dép.

      Còn có những con ốc biển , những con ốc này rất dễ bắt, chỉ cần xem ở đâu có dấu tích của nó rồi dùng cành cậy xẹt qua một đường, lần theo tới cuối bạn sẽ phát hiện ra một con ốc biển giống hệt ốc sên vậy. Ở bãi biển còn có vài con ốc mượn hồn núp bên trong ốc biển, nhưng Bối Bối cũng chẳng dám bắt, sợ bọn chúng lao ra kẹp mình.

      kéo tay , dạo bờ biển, chân Bối Bối dính đầy cát, nhưng tới gần chân cầu, bạn sẽ thấy dưới đất đặt một cái vại nước nhỏ, đó chính là nước ngọt đã xử lý, họ còn chuẩn bị thêm một cái gáo nước nhỏ, chuyên dùng để khách du lịch rửa sạch cát chân. Cậu bé da đen thả vào trong vại nước những đóa hoa tươi, vừa nhìn đã muốn tới rưa chân rồi.

      Bên canh, có một nàng trông thấy cách Sa Nghị săn sóc người , ta bèn phát vào người bạn trai mình, Bối Bối trông thấy bèn rạng rỡ cười với bọn họ, bạn trai của gái kia lẩm bẩm trong lòng, nếu bộ dạng em giống như gái này thì cũng sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay thôi.

      Cuối cùng, Bối Bối nhiều cũng đã mệt, ghé đầu nằm vai Sa Nghị, về phòng, ngày mai đã lên lịch ra biển lặn nên muốn về nghỉ ngơi.

      Về phòng, Bối Bối ngạc nhiên phát hiện ra cậu bé da đen đã giúp bọn họ chuẩn bị xong những cánh hoa hồng để ngâm làm nước tắm, hóa ra Sa Nghị đã sớm ủ mưu trước, hừ. Bối Bối cởi quần áo, ngâm mình trong nước, bồn tắm rất lớn, bốn người chui vào cũng vừa ấy chứ, hơn nữa lại còn là bể tắm lộ thiên, đây là khu vực tư nhân nên cần lo lắng có người trông thấy, bọn họ còn có thể ra nhìn ra bên ngoài bãi biển và những cây chuối tây, thật phấn khích, thật kích thích!

      Bối Bối mở van muối tắm tạo bọt tản ra trong nước, chỉ một lúc sau, cả bồn tắm lớn đều biến thành một vùng bong bóng trắng như bọt biển, vốc một đám bong bóng ném lên trời, Sa Nghị thu dọn quần áo cho Bối Bối xong vào thì đã thấy vùi mình trong đống bong bóng, chỉ lộ ra tay và chân, đôi chân thon dài trắng nõn tựa vào cạnh bồn tắm.

      cởi áo sơ mi, rút thắt lưng ra, để lộ vòm ngực cường tráng, nghiêng người ôm lấy , khẽ ngâm nga “Bối Bối của ”. hề cử động, giống như con thú cưng nhỏ mặc cho người ta ôm ấp, hôn trán rồi trượt xuống miệng, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn , hôn đôi mắt của , chiếc mũi thanh tú của , khóe môi của , bàn tay chậm rãi đặt lên nơi tròn trịa mềm mại ấy, vẫn nhúc nhích, vẫn dịu dàng yếu đuối nhìn , tràn ngập sự tin tưởng, môi , trượt từ cần ̉ xuống phía dưới, ăn ý nâng cao cơ thể lên.

      bước chân vào trong bồn tắm khiến một đám bọt tán loạn, Bối Bối bắt đầu bướng bính vốc một đám bọt tát lên người Sa Nghị, dưới sự tác động của những giọt nước run rẩy, da thịt trắng hồng, làn nước trong veo với mùi thơm của tinh dầu, cực kỳ trêu ngươi, cậu bé của Sa Nghị đã ngóc thẳng đầu dậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :