1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký trưởng thành của Tiểu Bối - Sa Gia Tiểu Bối

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 4: Sa Nghị bị dày vò
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Rất nhiều y tá nghe bé búp bê siêu đáng đến bèn chạy tới ngó Bối Bối, cánh cửa phòng viện trưởng lớn nên nhiều người phải đứng chen chúc nhau, có y tá còn trêu Bối Bối “Bé ơi cho chị ăn kẹo với được , có thế lát nữa tiêm mới đau” .

      Bối Bối liếm kẹo, khẽ nhíu mày “ phải tiêm mà”, vừa vừa nép vào trong lòng Sa Nghị.

      Bộ dáng đáng của Bối Bối khiến các y tá phải bật cười, bé thấy mọi người cười cũng khanh khách cười ngớt, ngay cả Sa Nghị cũng nở nụ cười. Bối Bối khẽ giật mình nhìn Sa Nghị tươi cười, bèn ghé sát đầu, thơm vào miệng cười đẹp quá” .

      Bác sĩ lấy đồ trở lại, ông bảo Bối Bối giơ ngón trỏ ra, Sa Nghị vừa kéo ngón tay của Bối Bối, vừa ôm Bối Bối để bé dựa đầu vào ngực mình, bàn tay Bối Bối nắm chặt áo Sa Nghị, còn dỗ dành bé “Bối Bối ngoan, đau đâu mà” . Trong giây lát, chỉ chích phát là bác sĩ lấy máu xong, sau đó ông bảo Sa Nghị giúp Bối Bối giữ chặt mẩu bông.

      Nửa giờ sau mới có kết quả xét nghiệm nên Sa Nghị ngồi tán gẫu với Bối Bối “Bối Bối hề khóc nhé, em dũng cảm lắm”. Bối Bối thích nhất là nghe người khác khen ngợi mình, bé vội vàng tiếp lời “Em muốn chốc về kể cho ba nghe rằng em hề khóc, ba mua gấu cho em. chuyện lúc Bối Bối cũng mệt, bé ghé vào trước ngực Sa Nghị ngủ thiếp

      Nửa tiếng sau có kết quả xét nghiệm, ngoại trừ lượng tiểu cầu của Bối Bối rất thấp những thứ khác vẫn bình thường, bé con cần uống thuốc để tăng thêm sức đề kháng, bác sĩ còn dặn dặn lại Sa Nghị rằng phải cho bé ăn nhiều đậu phộng, các loại táo đỏ.

      Ra khỏi bệnh viện, Sa Nghị liền gọi điện báo tin cho mẹ Bối Bối để bà bớt lo lắng, trước tiên đưa Bối Bối về nhà, sau đó suy nghĩ lát rồi gọi điện thoại cho ba.

      Lúc Bối Bối tỉnh dậy ba mẹ đến, bé nằm giường Sa Nghị nũng nịu chịu dậy. Giấy dán tường phòng Sa Nghị màu xanh da trời, cả bộ ga giường và chăn đều màu xám đậm, bên cạnh giường là chiếc bàn học hình vòng cung rất to, tủ quần áo lớn nhưng lại cao và có khá nhiều ngăn kéo, quần áo đều được xếp gọn gàng. giống phòng Bối Bối có tận hai tủ quần áo to đùng, bình thường, mẹ vừa dọn bé con bày bừa ra.

      Ông Đồng ôm Bối Bối dậy, sợ bé ngủ được thoải mái nên Sa Nghị giúp bé cởi áo khoác ngoài, lúc ông Đồng mặc quần áo cho Bối Bối, bé còn quên khoe với ba chuyện mình hề khóc khi phải tới bệnh viện, ba vừa hôn vừa nựng Bối Bối.

      Dương Tiểu Phàn và Ngô Thiến cùng nấu bữa tối, gần đây Dương Tiểu Phàn càng lúc càng cảm thấy Ngô Thiến là người bạn thân đáng kết giao , hai người thường xuyên gọi điện thoại chuyện phiếm hoặc hẹn nhau ra ngoài chơi. Hai người chuyện về chồng, về con cái hoặc về việc làm ăn và mgau cả những chuyện vui trong cuộc sống nữa. Dương Tiểu Phàn rất ít khi xuống bếp, thậm chí có khi ông Đồng còn nấu ngon hơn cả vợ, còn Ngô Thiến chính là tấm gương điển hình về người mẹ, người vợ tốt, bà rất khéo tay và hay trổ tài làm những món ăn ngon. Thời gian này, cơ thể Bối Bối được khỏe nên Ngô Thiến thường xuyên hầm canh cho bé, vì vậy Dương Tiểu Phàn vô cùng cảm động và bắt đầu có ý muốn theo Ngô Thiến học nấu ăn.

      Sa Nghị ở trong phòng, truy cập Internet, còn Bối Bối ngồi trong lòng . Năm Sa Nghị lên cấp hai ông Đồng mua cho chiếc laptop, ngoại trừ điều kiện được tuột hạng khỏi thành tích trong top 3 những chuyện khác Sa Nghị có thể tự mình quyết định. Sa Nghị là cậu thanh niên rất tự giác, tuy cũng chơi game online, nhưng thành tích của cho tới bây giờ đều đứng trong top 3 của lớp. Ở trường, có vô số bạn nữ thích , khi lên cấp 3 cao 1m74, vả lại cũng hay chủ động chuyện cùng các bạn nữ nên càng khiến trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng cac .

      Sa Nghị cực kỳ thích các bạn bằng tuổi vì cảm thấy bọn họ luôn tỏ vẻ ngây thơ, chẳng giống Bối Bối của , đơn thuần và tốt đẹp. Sa Nghị nghĩ nếu có thể ở bên Bối Bối mỗi ngày cuộc sống rất tuyệt vời.

      Bữa tối, bà Sa làm bàn đồ ăn, có cả món sườn kho, cà tím cay mà Bối Bối thích, bé thích tất cả các món chua cay ngọt giống hệt ba, bé tý mà có thể ăn ớt. Nhưng Bối Bối lại rất ghét ăn rau, có lẽ đây là bệnh chung của trẻ con, sáng nào bà Bối cũng phải dỗ dành mãi bé mới chịu ăn ít.

      Ba mẹ Bối Bối nhận ra con mình thích Sa Nghị, Sa Nghị gắp món gì bé cũng muốn được ăn món đó, Sa Nghị đứng dậy rót nước, bé cũng vui sướng phía sau.

      Sau bữa tối, Ngô Thiến giữ Bối Bối ở lại nhà mình, vì vừa mới kết thúc ba ngày thi nên Sa Nghị có thời gian rảnh rỗi để chơi với Bối Bối, hơn nữa cửa hàng của Dương Tiểu Phàn còn trong giai đoạn trang trí nội thất, bộn bề nhiều việc, quan trọng nhất là nhà mới trong vòng vài tuần thể để trẻ con ở được, đáng lẽ, ông bà Đồng định tạm thời đưa Bối Bối tới nhà ông bà ở thành phố H. Có điều, bây giờ Ngô Thiến lại chủ động đề nghị để Bối Bối tới nhà họ , do đó ông Đồng bèn nghĩ lại, tuy ông cũng nỡ xa con , nhưng nếu ở nhà Ngô Thiến giữa hai nhà chỉ cách nhau khoảng hai con đường, ít nhất còn có thể gặp Bối Bối mỗi ngày, vì vậy ông đồng ý.

      Quyết định này của ông khiến Bối Bối rất vui, vì bé có thể ở cùng trai, tâm trạng bé cực kì tốt, ngay cả việc mẹ dặn mỗi tối trước khi ngủ phải uống bình sữa, mỗi buổi sáng phải ăn trứng gà luộc, bé đều đồng ý hết, mà tất cả những thứ đó đều là món Bối Bối vốn thích.

      Buổi tối ông Đồng lại tới lần nữa để mang thêm quần áo, giày, mũ, vài món đồ chơi … cho Bối Bối, cứ soạn ra soạn vào cuối cùng thành 2 vali to đùng, sợ đồ của người khác Bối Bối dùng quen do đó ngay cả cái cốc và bình sữa bé thường dùng, đến chiếc gối của Bối Bối ông cũng cầm theo. Lúc ôm Bối Bối , ông cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nghĩ tới chuyện mỗi buổi tối trước khi ngủ được Bối Bối thơm lên môi nữa là ông Đồng lại buồn, ông nghĩ ngày mai nhất định phải nhanh chóng mua máy lọc khí để có thể sớm đón Bối Bối về.

      Trước khi ngủ, Ngô Thiến tắm rửa cho Bối Bối, bà mở toàn bộ cửa phòng tắm ra, xả nước nóng xuống bồn xong rồi mới bế Bối Bối vào, dù trần trụi ngồi trong bồn tắm lớn bé cũng chẳng hề ngượng ngùng, còn níu lấy Ngô Thiến kể những câu chuyện của riêng mình, kể tới nỗi hưng phấn, bé còn đứng lên biểu diễn cho Ngô Thiến xem.

      Tắm xong, bà mặc đồ ngủ cho Bối Bối, áo ngủ của bé có hình con gấu, sau khi mặc cả bộ vào trông bé chẳng khác gì chú gấu bé bỏng. Bà vốn định để bé ngủ mình trong phòng dành cho khách, nhưng mà bé sống chết cũng khong chịu, nhất định muốn ngủ cùng Sa Nghị, Ngô Thiến nghĩ Bối Bối mới 6 tuổi, lại ở nơi xa lạ nên có lẽ ban đêm bé sợ, vì thế bà liền bế Bối Bối tới giường Sa Nghị.

      Sa Nghị tắm rửa xong, vừa vào phòng trông thấy Bối Bối nằm trong chăn đọc sách, bàn tay bé mũm mĩm chống cằm, chân còn nhịp nhịp bên ngoài chăn. Thấy Sa Nghị vào, bé vội vàng bảo ngồi xuống giường kể chuyện cổ tích cho bé nghe.

      Sa Nghị lau khô tóc xong kéo chăn rồi nằm vào, cơ thể Bối Bối lập tức áp sát , Sa Nghị cảm thấy hít thở có chút khó khăn, tuy rằng chưa trải qua loại chuyện đó, nhưng cũng từng xem vài bộ phim có hạn chế lứa tuổi, đầu óc Sa Nghị bây giờ rất hỗn loạn, nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn nà của Bối Bối, bé con lúc này là mê hoặc lòng người, trong lòng khó chịu như bị mèo cào vậy.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 5: Bối Bối học
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Bối Bối cũng quan tâm nhiều như vậy, bé cảm thấy rất thơm và mình cũng thơm chẳng kém, Bối Bối nằm sấp trước ngực Sa Nghị, bàn tay còn vô ý cọ xát, cơ thể Sa Nghị lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt nín nhịn tới nỗi đỏ bừng, Bối Bối khó hiểu nhìn Sa Nghị, hỏi:

      , bị sốt à, trông đỏ rực như con tôm hùm ý” Bối Bối vừa , vừa quả quyết sờ trán Sa Nghị.

      Sa Nghị kéo tay Bối Bối xuống, nắm trọn trong lòng bàn tay to của mình, rồi cúi người, miệng nhàng hôn phớt qua lỗ tai Bối Bối, khiến bé rụt vai lại vì ngứa ngáy, lại còn cười vui vẻ ngớt. chậm rãi, thản nhiên hôn lên gương mặt non nớt của bé. Nơi chóp mũi còn vương đầy mùi sữa của Bối Bối, bé con giống hệt con búp bê ôm bình sữa chịu lớn, đây là mùi hương độc nhất vô nhị khiến cho lòng Sa Nghị hỗn loạn thôi, chỉ muốn vĩnh viễn giữ Bối Bối bên cạnh.

      Từ lần đầu tiên trông thấy Bối Bối, Sa Nghị biết cả đời này, trái tim chỉ vì bé con mà đập. Nếu sau này sống mà có Bối Bối, , thể có chuyện đó được, ngay cả nghĩ cũng dám. kìm được, dùng sức ôm chặt Bối Bối hơn, rồi lại thơm bé

      tuần sau, Love Baby ở thành phố S rốt cục cũng sửa sang xong , Dương Tiểu Phàn rất hài lòng, khung cửa sổ nhìn ra con phố vô cùng lãng mạn, phong phú kết hợp với cá tính có thể đưa Love Baby trở thành cảnh quan độc đáo con đường Hongkong, tầng 2, Dương Tiểu Phàn còn đặc biết thiết kế thêm quầy bar , người quen hoặc khách quen dù mua quần áo cũng có thể tới đây ngồi

      Sa Nghị khai giảng nên thể ở bên Bối Bối cả ngày, điều này làm cho bé rất ủ rũ. Buổi tối hôm khai giảng, Bối Bối ôm cánh tay Sa Nghị, muốn được theo tới trường, bé còn mình ngồi xổm dưới bàn học của Sa Nghị, tuyệt đối ồn ào và làm khó , bộ dáng nghiêm túc của Bối Bối khiến cả nhà phải bật cười.

      Nhưng vế sau, ông Đồng suy nghĩ, nếu có thể cho Bối Bối đến trường, có điều phải ngồi dưới bàn học của Sa Nghị, mà là học tại trường của Sa Nghị, trường Nhất Trung, lớp 1 bậc tiểu học, vừa khéo mẹ Sa Nghị cũng dạy ở đây, trong cùng khuôn viên trường mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau. Sa Nghị hoàn toàn tán thành quyết định này, lúc nào cũng có thể trông thấy Bối Bối, như vậy trái tim còn quạnh nữa.

      Vì vậy hai ngày sau, Bối Bối đeo cặp sách hình Minnie tới trường Nhất Trung cùng Sa Nghị, Sa Nghị và Ngô Thiến đưa Bối Bối đến tận cửa lớp 1A3. Bối Bối vẫn còn rất bỡ ngỡ với trường lớp mới, mỗi người cái bàn, mỗi người bộ sách, Bối Bối rất thích như thế này, giống ở nhà trẻ, tất cả đồ chơi cùng sách vở đều phải dùng chung.

      Ngô Thiến giao bé cho chủ nhiệm lớp 1A3, dặn dò xong vội vã quay trở về lớp, chủ nhiệm lớp Bối Bối là giáo trẻ tuổi vừa kết hôn, vì chưa có con nên cực kỳ thích tiểu thiên sứ giống như Bối Bối, đặc biệt là tiểu thiên sứ này còn là người thân của phu nhân phó giám đốc Sa, Ngô Thiến, trưởng ban trung học cấp 2, do đó chủ nhiệm lớp càng quan tâm tới Bối Bối hơn, giáo thấy Bối Bối khá bé bèn đặc biệt sắp xếp cho Bối Bối ngồi hàng thứ nhất dãy giữa.

      Khi chuẩn bị vào lớp, Sa Nghị nắm tay Bối Bối, dặn dò bé rằng buổi trưa tan học được chạy loạn, phải chờ tới dẫn bé ăn cơm, lên lớp phải nghe lời giáo, nếu khó chịu phải lập tức giáo, giáo báo cho tới đón bé.

      Bối Bối ngừng gật đầu với Sa Nghị nhưng ánh mắt lại tò mò ngắm lớp học, nhìn thấy bé nóng lòng, Sa Nghị đành xoa đầu Bối Bối rồi để bé vào lớp, thấy Bối Bối ngồi vào chỗ và vẫy tay chào mình rồi Sa Nghị mới quay lại lớp học.

      Cả buổi sáng, Sa Nghị luôn thấp thỏm, cuối cùng, vào tiết học cuối, ngay lúc chưa tan học Sa Nghị bèn xin phép giáo viên ra ngoài, trong lòng thầy giáo, Sa Nghị chính là học sinh gương mẫu, thành tích tốt, gia thế tốt mỗi tội tính cách hơi lạnh lùng, vì vậy, thầy giáo cũng chẳng buồn hỏi lý do xin nghỉ mà dễ dàng đồng ý ngay.

      Tại cửa phòng lớp 1, giáo vẫn chưa cho tan học, đây là tiết thủ công, giáo dạy các bé gấp những mẫu giấy đơn giản. Sa Nghị lạnh lùng, nhìn Bối Bối trò chuyện cùng với cậu bé, khoảng cách giữa hai đứa rất gần, nghe được hai đứa gì với nhau, nhưng trông Bối Bối có vẻ rất vui, Sa Nghị chỉ muốn lập tức bắt cóc Bối Bối từ trong lớp ra ngoài mà thôi, thích Bối Bối chuyện với người con trai nào khác, dù chỉ là cậu bé 5 hay 6 tuổi cũng được, sợ Bối Bối có bạn mới rồi còn ỷ lại vào như trước nữa. Sa Nghị muốn Bối Bối chỉ thuộc về , trong mắt bé chỉ có thể nhìn thấy .

      Tan học, Bối Bối vừa trông thấy Sa Nghị lập tức nhào về phía , “, , Bối Bối đói”. Sa Nghị nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Bối Bối vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi cũng dịu dàng hơn, “ thôi, dẫn Bối Bối ăn cơm”

      Trường Nhất Trung chia thành ba bậc: tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông với diện tích rất lớn, các khu vực giảng dạy cũng cách khá xa nhau, trường có tổng cộng hai căn tin, học sinh bậc tiểu học phải tới căn tin, mỗi buổi trưa đều có chế độ đặt suất cơm, sau đó tới bữa học sinh theo giáo viên lấy phần cơm hộp và hoa quả về.

      Ông Đồng đặt cơm cho Bối Bối, bởi vì bé rất kén ăn nên ông sợ Bối Bối quen ăn cơm hộp, vả lại ai trông con bé ăn cơm nên ông càng yên tâm. Sa Nghị dẫn Bối Bối đến căn tin của bậc trung học cơ sở, trong nhà ăn toàn các học sinh lớp lớn, nhưng đột nhiên lại xuất bé hạt tiêu, tất cả mọi người đều nhìn Bối Bối với vẻ tò mò, số nữ sinh trông thấy Sa Nghị theo bèn thầm bàn tán.

      Bối Bối chẳng hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, ngừng lôi kéo cánh tay Sa Nghị, kể cho nghe về chuyện buổi học sáng nay buồn chán tới cỡ nào, nhưng có điều môn nhạc và môn thủ công lại chơi rất vui, Sa Nghị chăm chú nghe Bối Bối kể chuyện, thỉnh thoảng đáp vài câu, bế Bối Bối tới bàn còn trống, để bé ngồi xuống rồi mới lấy cơm.

      Sa Nghị bưng 2 khay thức ăn, sợ bé con chờ sốt ruột nên bước nhanh về phía Bối Bối, thấy có nam sinh ngồi cạnh Bố Bối, hơi sửng sốt, sau đó tiến lên, đặt khay cơm xuống, rồi ôm Bối Bối tránh xa tên con trai trêu ghẹo bé.

      “Này Sa Nghị, đây là em của cậu à?” Nam sinh cười đùa hỏi.

      Sa Nghị nhíu mày, “ phải”, trả lời mà chẳng thèm ngẩng đầu lên, buộc khăn quanh cổ cho Bối Bối, rồi lấy bình sữa vừa mới pha từ trong cặp mình ra, dùng tay thử độ ấm rồi mới đưa đến miệng Bối Bối, thấy bé ôm bình sữa tu ừng ực, mới trợn mắt nhìn Lạc Dạ Vũ.

      Bối Bối nhìn người trước mặt đầy nghi ngờ, phải chỉ có con mới đeo khuyên tai thôi sao, tại sao trai này lại có lỗ tai chứ? Chẳng lẽ trai này là con hả, đúng rồi nhất định là vậy, chắc chắn ấy mình là nam hay nữ nữa, đáng thương quá. Bối Bối lập tức nhìn Lạc Dạ Vũ bằng ánh mắt thương hại, như thể “ cần giải thích đâu, em hiểu cả mà”.

      Lạc Dạ Vũ nhìn loạt động tác của Sa Nghị, nét mặt cực kỳ bối rối, nhịn mãi mới hỏi “Sa Nghị. . . . con của cậu à?”

      “Biến” giọng Sa Nghị ràng vui.

      Lạc Dạ Vũ giống như bị kinh sợ, lập tức đứng dậy, ngắm nghía Bối Bối, rồi lại cẩn thận nhìn Sa Nghị, giống như như muốn tìm được điểm giống nhau giữa hai người “Ha ha ha ha, này bé con đáng , cháu à, chú là bạn thân của ba con, ha ha”

      “Lạc-Dạ-Vũ! !” Sa nghị nổi giận, lạnh lùng bật ra từng chữ.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6: Bối Bối trở thành người nổi tiếng
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Chương 6: Bối Bối trở thành người nổi tiếng

      Lạc Dạ Vũ thấy Sa Nghị tức giận, bèn cười xấu xa “Được rồi, tớ ”, lại còn thò tay muốn xoa mặt Bối Bối , nhưng chưa kịp chạm tới bị Sa Nghị gạt tay ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta “ được có ý gì với Bối Bối” .

      Trông thấy con nhặng đáng ghét rồi, Sa Nghị mới bắt đầu đút cơm cho Bối Bối, lần đầu tiên bé tới căn tin ăn nên cảm thấy vô cùng mới lạ, thỉnh thoảng lại chỉ vào món nào đó muốn ăn. Sa Nghị lấy hai khay đồ ăn giống nhau để bé có thêm lựa chọn.

      “Nghị, bé này là ai vậy?” giọng mềm mỏng truyền tới từ phía sau lưng Sa Nghị, chẳng buồn nhúc nhích, cũng chẳng buồn nhìn. Bối Bối vịn bả vai Sa Nghị nhìn ra phía sau.

      “Ngoan, ăn rau nào” Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, để bé ngồi lại xuống đùi mình, rồi lấy khăn tay lau dầu mỡ dính đầy cái miệng xinh xắn của bé

      Bị phớt lờ, mỹ nữ kia cực kỳ tủi thân, ta tự an ủi rằng chẳng qua do Sa Nghị nhìn thấy mình mà thôi, vì vậy, ta ngồi vào vị trí đối diện Sa Nghị và Bối Bối thấy cưng chiều đút cơm cho Bối Bối, ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt này xuất ở Sa Nghị, lúc nào cũng lạnh lùng, có người tới chuyện, nếu tâm trạng tốt gật đầu tỏ ý rằng mình nghe thấy, còn nếu tâm trạng tốt, người đó chờ mà xấu hổ .

      Sa nghị làm cho Vũ Nguyệt cảm thấy vô cùng thất bại, ta coi như khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi gần như hoàn hảo của ta. Ngay từ cấp 1 nàng bắt đầu trang điểm, vì vậy ta trông nổi bật hơn hẳn so với những bạn ngây ngô cùng tuổi, người theo đuổi ta rất đông, có điều ta chỉ cảm thấy có hứng thú với Sa Nghị, ta thích tính cách lạnh lùng của , đây chính là hình mẫu bạch mã hoàng tử mơ ước trong lòng .

      Ban đầu, Vũ Nguyệt cho rằng chỉ cần mình ngầm tỏ ý Sa Nghị chắc chắn giống hệt các cậu con trai khác, bám dính lấy ta, nhưng mà bất kể ta làm gì cũng đều thể khơi gợi chút xíu hứng thú nào nơi , tới tận bây giờ, Sa Nghị cũng chỉ với câu “Bạn học, phiền bạn nhường đường” . Vũ Nguyệt thể lý giải nổi, chẳng lẽ Sa Nghị là gay sao?

      Nhưng bây giờ, thấy cách mà Sa Nghị đối xử với bé ngồi trong lòng , cực kỳ nuông chiều, cực kỳ thận trọng, ta mới hiểu, phải Sa Nghị biết dịu dàng, mà phải xem đối tượng là ai, bé con kia có lẽ là em của , Vũ Nguyệt quyết định thay đổi chiến lược, trước tiên phải hạ gục em , sau đó từng bước tiếp cận Sa Nghị, đến lúc Sa Nghị thuộc về mình rồi những nữ sinh nông cạn xung quanh đây cực kì hâm mộ ta! Vũ Nguyệt thầm tính toán.

      Vũ Nguyệt thân mật nhìn Bối Bối “Em của xinh đẹp, cho chị biết em tên gì nào”

      Miệng Bối Bối nhồm nhoàm nhai trứng chưng mà Sa Nghị vừa đút, nghe thấy chị kia với mình, bé còn chưa nuốt mở miệng , kết quả bị sặc cách hoa lệ, ho khù khụ tới nỗi chảy nước mắt. Sa Nghị gấp gáp để bát cơm xuống ôm chặt Bối Bối, nhàng vỗ vỗ lưng bé “Bối Bối, đỡ hơn chưa, lần sau khi ăn cơm, em được chuyện với người lạ nhé”

      Gò má Vũ Nguyệt lúc trắng lúc hồng, lát sau, Bối Bối mới ngừng ho khan, “, Bối Bối bị sặc” khuôn mặt nhắn tủi thân nhìn chằm chằm Sa Nghị, “Cục cưng biết, biết” Sa Nghị thương vỗ về tóc .

      “Bối Bối no rồi, ăn nữa”. Thấy Bối Bối ăn còn thừa ít nên Sa Nghị xử lý nốt chỗ đồ ăn còn lại vào bụng, sau đó dẫn Bối Bối tìm bà Sa để ngủ trưa.

      Chỉ còn Vũ Nguyệt bị bỏ rơi ở đó.

      Cuộc sống tiểu học của Bối Bối bắt đầu từ đây, bé cũng bắt đầu dọn về nhà ở, việc này khiến cho ông Đồng, người phải cách xa bé con mấy ngày rất vui vẻ, đêm nào trước khi ngủ, hai cha con cũng ôm ôm hôn hôn.

      Chung quy mà Bối Bối rất thích đến trường, có nhiều bạn chơi cùng bé,vậy mà ông đồng còn sợ Bối Bối học buồn chán nên mua cho bé cái ipad để bé mang theo, ông với bé cưng “ muốn nghe giảng đừng nghe, ba cài rất nhiều trò chơi trong máy, con bật lên chơi chắc chắn rất thích”, Chính vì lý do này mà Bối Bối trở thành bạn được hoan nghênh nhất trong lớp, tiết học buổi chiều nào cũng có vô số bạn vây quanh bé để tranh giành được chơi ipad, Bối Bối cũng vô cùng hào phóng, ai mượn đều cho. Trong giây lát, các bé học sinh lớp 1A3 càng trở nên sôi nổi, cũng hăng hái học hơn khiến chủ nhiệm lớp cực kỳ vui vẻ. Đợt lựa chọn ban cán vào học kỳ hai, Bối Bối có nhiều phiếu nhất nên được bầu làm lớp trưởng.

      Sau khi ông Đồng biết tin này bèn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, “Đúng là cha nào con nấy, con của Đồng Tĩnh Thừa đương nhiên là đứa trẻ tài hoa rồi!” ông Đồng rất hưng phấn, mua 40 miếng bánh gato, rồi sai người đưa đến trường học để Bối Bối chia cho các bạn, coi như giúp bé đặt nền móng tốt trong lòng quần chúng. Hành động này của ông dẫn tới việc trong vòng 5 năm,Đồng Dư Bối đều được bạn học bầu làm lớp trưởng, bé còn trở thành lớp trưởng huyền thoại, đương nhiên việc này để sau hãy bàn.

      Trong vòng năm, Bối Bối và mẹ, bà Dương Tiểu Phàn trở người nổi tiếng mạng Internet. Nguyên nhân là thế này, Dương Tiểu Phàn muốn ghi lại quá trình trưởng thành của Bối Bối bằng phương thức đơn giản, vì thế bà lên mạng tra được trang web làm cha mẹ – “BabyTree”. “BabyTree” là trang web về nuôi dạy con cái, các ông bố bà mẹ có thể thông qua trang web tạo cho mình blog riêng, ngày nào bà cũng đăng tin tức của Bối Bối đó, trang web này còn hay tổ chức các hoạt động gia đình theo định kỳ

      Dương Tiểu Phàn đặt tên blog là Mẹ Dư Bối, ban đầu bà chỉ đơn thuần post nhật ký, ghi lại những điều thú vị cũng như ngày sinh hoạt của Bối Bối, khách viếng thăm nhật ký tại blog cũng nhiều.

      Nhưng sau đó, Dương Tiểu Phàn mua cái máy ảnh cơ và bắt đầu chụp ảnh Bối Bối, bé con rất ăn ảnh, hề luống cuống, mỗi lần rửa ảnh lại thấy Bối Bối đẹp kiểu khác nhau, hoặc hoạt bát hoặc yên tĩnh hoặc tức giận hoặc khóc thút thít, trông bé hồn nhiên hề giả tạo, dần dần khách viếng thăm blog càng ngày càng nhiều.

      “BabyTree” có bảng xếp hạng các blog hấp dẫn nhất ở trang đầu, quá 1 tháng, blog của bà đứng đầu bảng, hàng nghìn bạn bè để lại lời nhắn. Nhất thời, blog nhật ký của Mẹ Dư Bối trở thành blog được quan tâm nhất. Theo lời nhắn mới nhất nhật ký của Bối Bối, blog ai càng nổi tiếng thứ hạng càng cao

      Dương Tiểu Phàn ngờ số lượng người ghé thăm nhiều đến vậy, thường bà vừa mới đăng ảnh của Bối Bối lên có rất nhiều bà mẹ nhắn lại ở dưới hỏi quần áo của Bối Bối đặt mua ở đâu, bình thường Bối Bối hay dùng dầu gội đầu nhãn hiệu nào mà mượt thế, câu được hỏi nhiều nhất chính là Mẹ Bối Bối làm thế nào mà lại nuôi được con giống thiên sứ tới vậy.

      Biết mọi người thích Bối Bối, trong lòng Dương Tiểu Phàn rất hưng phấn, bà còn đặc biệt viết bài giới thiệu về cách phối đồ cho Bối Bối, bài đó vừa đăng được 10 phút lập tức trở thành chủ đề được quan tâm hạng nhất trong bảng xếp hạng. Dương Tiểu Phàn thấy mọi người thích đọc những gì mình viết cho nên rất chịu khó cập nhật.

      Cuối tuần, Bối Bối tới cửa hàng Love Baby chơi, bé rất thích con ngựa bập bênh trong tiệm của mẹ, bé chơi đến quên trời quên đất.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7: Bữa trưa ngọt ngào
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Chương 7: Bữa trưa ngọt ngào
      “Trời ạ, đây là cửa hàng của mẹ Bối Bối mà”, chọn quần áo trông thấy Bối Bối liền kinh ngạc kêu lên, Bối Bối quay đầu lại thấy người phụ nữ xa lạ kích động nhìn mình. Người phụ nữ ấy rút chiếc máy ảnh từ trong túi xách ra hướng về phía Bối Bối chụp vài tấm, Bối Bối thích chụp ảnh nhưng mà thích bị người lạ chụp lung tung, vì vậy Bối Bối rất tức giận, đôi lông mày khẽ giật giật, bé lập tức vươn bàn tay lên che kín mặt, rồi la lên “ được chụp Bối Bối, cho phép, cho phép”, người phụ nữ nghe thấy giọng đáng của bé lại càng hưng phấn hơn, “Trời ơi, trời ơi, con bé còn dễ thương hơn cả trong ảnh, thích con quá, thích chết được.”

      Dương Tiểu Phàn nghe thấy Bối Bối hét lập tức chạy lại ôm Bối Bối vào trong lòng, cảnh giác nhìn người phụ nữ kia,

      “Chị chính là mẹ Dư Bối đúng ? Hoá ra mẹ Dư Bối xinh đẹp tới thế, bảo sao lại sinh được bé con như Bối Bối.”

      Người phụ nữ xa lạ đó tên là Lưu Hàm Dịch, có con trai 9 tuổi , chồng bà là người phụ trách của diễn đàn nổi tiếng mạng, từ khi trông thấy ảnh của Bối Bối “BabyTree”, Lưu Hàm Dịch luôn để ý nghe ngóng tin tức của Bối Bối ở khắp nơi, vì bà muốn tận mắt thấy tiểu công chúa trong ảnh chụp, hôm nay lại vừa khéo gặp gỡ ở đây.

      Biết chủ cửa hàng LoveBaby là mẹ Bối Bối thế là bà liền hào phóng mua rất nhiều quần áo, lại còn trả bằng thẻ vàng, bà bảo về sau thường xuyên tới chơi với Bối Bối. Dương Tiểu Phàn thấy Lưu Hàm Dịch có ác ý, vả lại cũng khá nhiệt tình, nên kết bạn với chị ta và hai người cho nhau số điện thoại để liên lạc. Trước khí , Lưu Hàm Dịch vẫn kịp lôi kéo Bối Bối chụp hơn chục tấm ảnh nữa mới thôi.

      Sau khi về nhà, tâm trạng của Lưu Hàm Dịch vẫn kích động như cũ, bà lập tức đem ảnh chụp rửa ra rồi đăng lên blog ở BabyTree của mình, đồng thời chia sẻ cả địa chỉ cửa hàng LoveBaby của mẹ Dư Bối.

      Càng ngày càng nhiều bạn ở Nuôi nuôi dưỡng đến LoveBaby tìm Bối Bối, vì vậy Dương Tiểu Phàn mới biết địa chỉ cửa hàng mình được Lưu Hàm Dịch chia sẻ “BabyTree”, bà nghĩ đây là cơ hội thu hút khách hàng tốt cho LoveBaby nên cũng chẳng hề giấu giếm, Dương Tiểu Phàn chia sẻ luôn cả 3 địa chỉ của LoveBaby ở thành phố H và thành phố S, hoan nghênh mọi người đến chơi.

      Nhưng ngờ quyết định này của Dương Tiểu Phàn khiến Đồng gia thiếu chút nữa đánh mất Bối Bối.

      Gần đây tâm trạng của Bối Bối được tốt chút nào, ngay cả kem vị dưa Ha-Mi thích mà bé cũng chẳng muốn ăn, tất cả chỉ bởi phải thi giữa kì, mẹ đồng ý để bé suốt ngày quấn lấy , cũng đưa bé tới nhà chơi, Bối Bối nằm trong chăn, vô cùng đau lòng, chợt trở mình bật dậy, rồi chưa kịp đeo dép vào ôm gấu lớn tìm ba mẹ.

      Nhưng mà phòng ba mẹ khoá, chẳng lẽ bọn họ trốn Bối Bối để ở trong phòng ăn món gì đó ngon sao, Bối Bối kiễng chân, dán chặt tai lên cửa, định bắt quả tang ba mẹ, có điều nghe ngóng lúc bé chẳng còn chút hứng thú nào cả, toàn “A a. . ưm ưm. . Hừ hừ” , vui chút nào.

      Bối Bối nhớ quá bèn lén lút chạy đến phòng khách, suy nghĩ lúc, bé chạy về phòng, lấy tờ giấy từ trong cặp sách ra, đó có viết số điện thoại của , nếu bé nhớ gọi theo số này là có thể tìm thấy . Chắc chắn lừa Bối Bối đâu nhỉ.

      lâu sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới giọng mang theo chắc chắn.

      “Bối Bối?” Sa Nghị nhìn đồng hồ, 12 giờ đêm rồi, bình thường vào giờ này Bối Bối ngủ say, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, tim Sa Nghị lập tức nhói lên, tay phải siết chặt điện thoại.

      , giỏi thế, thoáng cái đoán ra Bối Bối” nghe thấy giọng vui sướng của Bối Bối, Sa Nghị mới bình tĩnh lại, bé này, Sa Nghị khẽ cười xoa xoa trán, tuy chuyện qua điện thoại nhưng cũng có thể đoán lúc này đôi mắt của bé sáng bừng lên, miệng há hốc. đương nhiên biết là , số điện thoại của chỉ có ba mẹ và hai tên bạn thân biết mà thôi, mấy tên kia chắc chắn gọi cho muộn như vậy, ba mẹ đều ở nhà, vậy chỉ có thể là Bối Bối .

      “Bối Bối, trễ rồi sao em chưa ngủ, gọi điện thoại vì nhớ à?”

      “Nhớ, Bối Bối được gặp nên nhớ lắm, nên ngủ được.”

      cũng nhớ Bối Bối, Bối Bối ngoan, sáng mai đón em được , bây giờ em ngủ , muộn rồi”

      “Nhưng mà Bối Bối mình, em sợ ”

      mình? và chú đâu? Tại sao lại để em mình ở nhà!”

      “Ba mẹ ở trong phòng chơi trò chơi, a a ưm ưm, còn khoá cửa phòng nữa” Bối Bối nằm sô pha, bé đem gấu bông để sau người rồi dựa lên bụng gấu, tay cầm điện thoại, tay sờ bàn chân bé của mình.

      Sa Nghị cũng biết và chú làm gì, đầu đầy vạch đen, biết phải giải thích thế nào cho Bối Bối hiểu đó phải là trò chơi, dỗ dành mãi bé mới lưu luyến cup điện thoại ngủ. Nằm giường, đầu Sa Nghị gối lên hai cánh tay, có lẽ nên mua cho bé cái di động, nếu mỗi lần muốn nghe thấy giọng của Bối Bối lại phải gọi tới điện thoại bàn của nhà bé, như thế thấy rất ngượng.

      Sa Nghị ngồi dậy, suy nghĩ chút rồi đến phòng làm việc của ba

      “Bối Bối ”

      “Dạ?” ăn bánh gato Bối Bối chợt bị Sa Nghị ôm vào lòng.Bé cảm thấy dường như gần đây trai cao lên, ngồi ở trong lòng , bé phải đứng dậy mới có thể chạm tới đôi mắt , rồi bé khẽ nhún nhảy người .

      Trưa nào hai người cũng cùng tới căn tin ăn cơm, Sa Nghị biết Bối Bối thích ăn đồ ngọt, lúc nào cơm nước xong xuôi bé cũng ầm ĩ đòi ăn kem, vì vậy nếu Bối Bối ngoan ngoãn ăn cơm thưởng cho bé cốc kem. Ngày nào cũng như ngày nào, ôm bé, rồi cho bé ăn, rồi ngắm nhìn bé.

      “Cho em nè.” Sa Nghị xoè bàn tay, trong tay chiếc di động xinh xắn màu hồng nhạt.

      “Điện thoại?” Bối Bối tin dùng ngón tay di di lên chiếc di động trong tay Sa Nghị.

      ” Ừ ” Sa Nghị khẽ ngừng lại, “Mua cho em đấy”

      “Bối Bối dùng điện thoại để làm gì?” bé nhìn . Dù sao bé mới học lớp 1 chưa cần tới di động.

      “Có điện thoại rồi Bối Bối lúc nào cũng có thể gọi điện cho , lúc nào cũng có thể tìm được em.”

      “A, tuyệt quá” Bối Bối nhảy cỡn lên, “Hì hì” bé nở nụ cười mờ ám để bánh ngọt xuống, nắm lấy áo Sa Nghị, thuận tiện leo lên, Sa Nghị biết Bối Bối định làm gì, sợ bé ngã, nên vội vàng đỡ bé bằng cánh tay.

      “Moa~ ”

      Sa Nghị cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dán lên mặt mình, nơi chóp mũi thoáng ngửi thấy mùi dưa Ha-mi thoang thoảng, sau đó, thanh thân mật vang dội trong đầu , báo cho biết Bối Bối vừa hôn . Tim trở nên bay bổng….

      lơ lửng mây lại nghe thấy lời tuyên bố của bé, lần nữa “ à, em rất thích đấy~” .

      Ánh mắt chậm rãi đặt vào bé con ngồi trong lòng mình, mùi thơm của chiếc bánh kem mà Bối Bối ăn vẫn còn vương vấn, dường như tấm màn che đậy tình cảm của bị vạch trần, chỉ muốn cả đời này được ôm lấy Bối Bối, chỉ Bối Bối mà thôi.

      Lúc này bé xoay người lại, trong tay vẫn còn cầm miếng bánh bơ, bé chìa tay, giơ ra trước mặt Sa Nghị.

      “Nào, a ~” Bối Bối nhìn Sa Nghị: “Ăn miếng …ngọt lắm, ngon lắm ý”

      há mồm, ăn luôn hề do dự, dù bình thường tuyệt đối bao giờ ăn bơ. Trong nháy mắt, hương vị ngọt ngào như mật nhưng hơi ngấy lan tỏa tới từng ngõ ngách trong khoang miệng, thậm chí, lan tới tận đáy lòng .

      Vị ngọt ngào này còn khiến thích hơn cả mật ong.

      Rất giống, thích cái cảm giác khi thích bé, luôn muốn cưng chiều bé con vô điều kiện.

      Luôn chờ đợi, mong ngóng và tìm đủ mọi cách dù thản nhiên hay là đau khổ, đều chỉ để có thể thấy bé con thoả mãn và hạnh phúc

      Bối Bối, bảo bối của , bé con đáng này….. là của .

      Bé như cây đinh ghim chặt vào trong lòng , phải chăng, trong lòng bé lúc này, cũng bắt đầu nảy mầm………..

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 8: Sa Nghị độc thoại
      [​IMG]

      Edit: Colin
      Beta: Vin
      fleurdelisletmebe.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes


      Bối Bối mất tích .

      Dương Tiểu Phàn vừa khóc vừa gọi điện thoại cho chồng “Ông xã … thấy… Bối Bối của em… tìm thấy Bối Bối của chúng ta ở đâu cả… Em tìm khắp nơi, cũng thấy… ông xã, mau tới đây .” Dương Tiểu Phàn khóc nức nở, nên lời.

      Buổi sáng, Dương Tiểu Phàn đưa Bối Bối đến cửa hàng, định bụng buổi trưa dẫn Bối Bối tới nhà mẹ nuôi Ngô Thiến, bởi vì hôm nay khách hàng khá nhiều nên Dương Tiểu Phàn có phần lơ là Bối Bối, bà dặn dò Bối Bối đôi câu, đặt bé con ngồi chiếc ghế êm ái của riêng bé ở cửa hàng, rồi để bé ngoan ngoãn chơi ipad, sau đó bà làm việc.

      Ban đầu Bối Bối vẫn còn ngồi ghế, về sau, có chú gấu Teddy xuất ở cửa, vì thế Bối Bối bèn chạy ra ngoài nhìn, Dương Tiểu Phàn nghĩ bé cách mình cũng xa, nên bà gọi Bối Bối vào.

      Khi bà rảnh rỗi tìm Bối Bối con bé còn ở cửa nữa , Dương Tiểu Phàn còn tưởng Bối Bối chạy sang tiệm cà phê bên cạnh tìm chú Tommy, trước đây bé cũng thường hay qua đó, bà định gọi Bối Bối về, nhưng khi bà hỏi Tommy câu ta hôm nay Bối Bối chưa hề sang đó, Dương Tiểu Phàn bắt đầu cảm thấy hoảng, bà gọi tất cả nhân viên của cửa hàng tìm Bối Bối theo ven đường, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng Bối Bối ở bất kỳ đâu.

      Khi ấy, Dương Tiểu Phàn bèn bật khóc, bà bảo người đóng cửa nghỉ bán hàng, còn mình run rẩy cầm điện thoại gọi cho chồng, bây giờ trong đầu bà chỉ có duy nhất suy nghĩ, đó là gọi cho chồng, cho chồng biết rằng Bối Bối mất tích, sau đó chồng bà tìm Bối Bối và Bối Bối trở về với bọn họ.

      Đồng Tĩnh Thừa nhận điện thoại, đầu óc bỗng chốc như muốn nổ tung, thấy Bối Bối, Bối Bối bé bỏng của ông. kịp an ủi vợ, Đồng Tĩnh Thừa lập tức điện cho đội trinh sát, bình tường nếu mất tích dưới 24 tiếng chưa được lập án, có điều Đồng Tĩnh Thừa nào nghĩ nhiều tới vậy, nếu là Bối Bối, dù chỉ mất tích 1 phút cũng được.

      Đội trưởng đại đội trinh sát nhận được điện thoại lập tức phái toàn bộ cảnh sát, trừ những người có vụ án trong tay, cùng cục trưởng đến trường. Con cưng của cục trưởng mất tích rồi, đây phải chăng là mưu hay chỉ đơn giản là tống tiền, ông ta bèn liên tưởng tới các vụ án ma tuý mình từng làm, lẽ có con cá lọt lưới muốn bắt bé để uy hiếp, trả thù cục trưởng? Vẻ mặt đại đội trưởng lập tức trầm xuống, trong đầu suy diễn ra n khả năng, nghĩ ngợi chút rồi ông ta cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài định tới trường xem sao.

      Hôm nay khí đường Hồng Kông rất kỳ lạ, các cửa hàng dọc đường đều có hai cảnh sát đứng canh, còn có số cảnh sát tinh tế đặt câu hỏi với người qua đường rằng hôm nay họ có trông thấy bé con trong ảnh hay , đó là bức ảnh Dương Tiểu Phàn để trong ví và luôn mang theo bên người , sau khi đội cảnh sát tới nơi bèn photo ra 100 tấm, mỗi người chia nhau cầm tấm.

      Trong ảnh, Bối Bối đứng ở giữa cánh đồng hoa hướng dương, hai tay chống hông, tuy miệng còn chưa đủ răng nhưng bé cười cực kỳ rạng rỡ. Lúc Dương Tiểu Phàn lấy tấm ảnh ra, nhìn thấy Bối Bối trong ảnh lại kìm được rơi lệ, nếu tìm thấy Bối Bối… Nếu… được, thể… thể nào… Nếu có Bối Bối… căn bản bà dám tưởng tưởng tiếp nữa… Nếu có Bối Bối… Chỉ sợ bà cũng theo con mất…

      Chỉ mất lúc là có đầu mối, có khách quen của tiệm cà phê bên cạnh , khoảng 10 giờ sáng, ta thấy bé trong ảnh chơi ở ven đường, sau đó bị người phụ nữ mặc quần áo xanh lá cây bế lên taxi, bởi vì bé rất xinh đẹp cho nên ta nhớ rất kỹ, thể có chuyện nhận lầm được. nhân viên bán hàng của siêu thị đối diện cũng xác nhận chuyện này, bình thường Dương Tiểu Phàn hay dẫn Bối Bối tới siêu thị đó mua đồ ăn vặt, do đó nhân viên siêu thị đều có thể nhận ra Bối Bối, nhân viên bán hàng ấy khi đó hề giãy dụa nên ta tưởng rằng là người quen, bèn để tâm tới nữa.

      Bây giờ có thể xác định điều, đó là Bối Bối bị người ta đưa , hơn nữa hề giãy dụa, chẳng lẽ là người quen? Nhưng là nếu là người quen, người đó thể nào chưa với Dương Tiểu Phàn tiếng mà đưa Bối Bối được, mọi người suy đoán mãi ra Ngô Thiến gọi điện tới, bà hỏi Dương Tiểu Phàn sao còn chưa dẫn Bối Bối đến, bà nấu cơm xong xuôi hết rồi.

      Dương Tiểu Phàn vừa nghe nhắc tới tên Bối Bối lại bắt đầu khóc, nên lời khiến Ngô Thiến sợ tới mức lập tức chạy qua, nghe tin Bối Bối bị người ta bắt , tới giờ vẫn chưa tung tích mặt mũi bà trở nên trắng bệch, bà cũng dám gọi điện điện báo với Sa Nghị, thằng bé học thêm ở trường, Bối Bối quan trọng với Sa Nghị thế nào, người làm mẹ như bà có thể nhận ra rất , chỉ sợ Sa Nghị biết rồi làm ra chuyện gì đó tưởng, cho dù bây giờ nó có biết cũng chỉ có thể lo lắng thêm mà thôi. Bây giờ, mọi người chỉ hy vọng đây là trò đùa dai và Bối Bối nhanh chóng được người nọ dẫn về.

      Có điều Sa Nghị vẫn biết, Ngô Thiến vừa thấy Sa Nghị gọi tới bèn lẩm bẩm chẳng lẽ tâm linh tương thông sao, Bối Bối xảy ra chuyện nên Sa Nghị cảm nhận được chăng, bà còn định gạt Sa Nghị. Nhưng Sa Nghị vừa câu đầu tiên Ngô Thiến biết có gì đó đúng, Sa Nghị hỏi, “Bối Bối thế nào rồi ạ, bé con ở đâu hả mẹ?”

      ra khi Sa Nghị học nhận được điện thoại của Bối Bối, số gọi tới là số của chiếc điện thoại mà Sa Nghị mua cho Bối Bối, qua điện thoại, Bối Bối gì, chỉ khóc lóc, hỏi bé ở đâu bé cũng chẳng gì khiến Sa Nghị sốt ruột gần chết, sau đó, điện thoại đột nhiên mất tín hiệu, bèn gọi lại nhưng tắt máy. Lần này, Sa Nghị cảm thấy ổn, Bối Bối xảy ra chuyện gì rồi. Biết trưa nay Bối Bối đến nhà mình ăn cơm, nên trước tiên gọi điện cho mẹ để hỏi thăm.

      Nhân viên kỹ thuật lập tức điều tra số điện thoại của Bối Bối theo lời Sa Nghị phát lần gọi cuối cùng là vào lúc 11giờ10 phút, địa điểm ở gần phố Sa Vận, mọi người vừa nghe thấy tên Sa Vận bèn khẩn trương, bởi vì nhà ga thành phố S cách phố Sa Vận xa, nghĩ tới điều này, ai cũng cảm thấy phiền toái, nếu như Bối Bối bị đưa ra khỏi thành phố, thậm chí mang ra ngoài tỉnh, việc tìm kiếm khó khăn hơn.

      Đồng Tĩnh Thừa lập tức gọi điện cho trưởng trạm xe lửa hỏi thời gian chuyến tàu gần nhất khởi hành là khi nào, đồng thời cũngnhờ ông ta phái người để ý tới Bối Bối. Đến chiều, tại rong cửa hàng Lovebaby, tại tạm đóng cừa ngừng bán hàng, bầu khí cực kỳ áp lực, Dương Tiểu Phàn nghe có thể Bối Bối bị người ta đưa lên tàu hỏa bèn ngất xỉu, Ngô Thiến ở tầng hai, chăm sóc cho bà. Đồng Tĩnh Thừa ngồi ở dưới tầng hút thuốc, điện thoại ngừng reo. Kỳ quái nhất là phản ứng của Sa Nghị, nhúc nhích, ngủ, cũng chẳng buồn gì, chỉ ngồi chiếc ghế êm ái dành riêng cho Bối Bối, trợn mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà.

      Đồng Tĩnh Thừa vừa điện thoại xong, ông phái người điều tra hãng taxi đó, nhất định phải tìm ra chiếc taxi mà Bối Bối lên. Đặt điện thoại xuống, trông thấy Sa Nghị ngồi ở góc, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, ông thở dài, Sa Nghị vẫn chỉ là cậu bé, ông bước tới ngồi cạnh Sa Nghị, vỗ vai cậu, coi như an ủi.

      hồi lâu, hai người đàn ông lớn ngồi trong góc phòng vẫn hề nhúc nhích, biết họ suy nghĩ gì nữa, Đồng Tĩnh Thừa nhặt con gấu bông từ dưới đất lên, đây là món đồ chơi mà Bối Bối thích, từ con bé thích những đồ vật có hình gấu Teddy, mỗi lần dẫn bé ra ngoài chơi, ông phải mua cho con bé thứ bé mới chịu về nhà, Đồng Tĩnh Thừa xin thề, lần này sau khi tìm thấy Bối Bối, ông nhất định phải kiên quyết đánh đòn cái mông của con bé, để xem bé còn dám chạy lung tung nữa .

      “Con ấy”

      nghĩ ngợi Đồng Tĩnh Thừa nghe thấy giọng nhàng của Sa Nghị từ bên cạnh truyền tới, tới nỗi như thể sợ phá vỡ im lặng trước cơn bão vậy. Ông quay đầu, thấy Sa Nghị vẫn duy trì tư thế cũ, dường như câu vừa rồi chỉ là ảo giác của ông vậy.

      “Con Bối Bối” Sa Nghị lại lên tiếng, lần này Đồng Tĩnh Thừa rốt cuộc cũng nghe . Ông kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sa Nghj. Đồng Tĩnh Thừa biết Sa Nghị đối xử với Bối Bối rất tốt, thậm chí còn thân thiết hơn cả người làm bố như ông. Nhưng Đồng Tĩnh Thừa vẫn cho rằng Sa Nghị coi Bối Bối là em , chứ phải là người mà nó thích, dù sao hai đứa cách nhau tới tận 8 tuổi, Bối Bối chỉ mới 6 tuổi thôi mà!

      “Con biết là gì sao?” Đồng Tĩnh Thừa chậm rãi hỏi, ông nghiêm túc nhìn chăm chú , ông muốn thử nhìn xem có nửa phần nản chí nào hay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :