Chương này khó edit quá. Mấy món ăn Lá chả biết edit sao nên đành viết theo suy nghĩ cá nhân vậy. Có gì mọi người thông cảm nhé
Chương 14:
Editor: Lá
Liễu Bái Tình nhìn về phía phát ra tiếng , liền thấy thiếu niên cao gầy khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước vào ‘Thú tao nhã’.
Gương mặt như điêu khắc, góc cạnh ràng, từng trải khuôn mặt, làn da màu đồng đen.
Liễu Bái Tình luôn luôn thích màu da này, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, khỏi thay đổi suy nghĩ.
Đen nhưng thấy bẩn, chỉ thấy một ̉ dương cương, tràn đầy khí thế.
Nếu như lúc ở Kim Lăng, khi Lí Tư Tề thổ lộ, Lâm Hi bắt đầu cảm thấy nguy cơ trùng trùng, giống như lúc thuyền phát hiện Liễu Bái Tình có cảm tình với cậu, rada của Lâm Hi nhanh chóng hoạt động.
tại Lâm Hi giống như mở ra thiên nhãn, chỉ cần Liễu Bái Tình có hành động khác thường, có thể ngay tức thì phát .
Cho nên khi ánh mắt của Liễu Bái Tình thay đổi chút, Lâm Hi liền phát hiện.
Lâm Hi cảm thấy điên lên .
...... Tình muội muội! Chẳng lẽ ở trong lòng của muội, ngay cả người qua đường Giáp đều tốt hơn ta sao?!
----
Nhưng người đã đến , Lâm Hi có muốn cũng thể đuổi hắn ra ngoài, chỉ có thể trầm trọng đứng dậy nghênh đón: “A xuyên.”
Chu Xuyên đánh vào ngực Lâm Hi quyền: “Tiểu tử ngươi đến Dương Châu khi nào?!”
“Ta tới ủng hộ ngươi” Lâm Hi mặt dày câu, sau đó chỉ về phía Liễu Bái Tình, hướng Chu Xuyên giới thiệu nàng: “Đây là biểu đệ của ta, Liễu Bái.”
Lâm Hi vừa xong, Liễu Bái Tình liền đứng dậy, đối với Chu Xuyên ôm quyền: “Tiểu đệ gặp qua huynh đài!”
Khó có được cơ hội biểu diễn, Liễu Bái Tình làm ra động tác này một cách lưu loát.
Chu Xuyên đánh giá Liễu Bái Tình vài lần, cười : “Quả là người một nhà, gương mặt hai người rất giống nhau.”
Liễu Bái Tình da mặt rút gân chút, cuối cùng vẫn để lại mặt mũi cho Lâm Hi, nói ra lời ghét bỏ hắn.
Lâm Hi ở bên vui sướng.
Chỉ cần liên quan tới Liễu Bái Tình, đều thích nghe.
Chu Xuyên đã nói ra lời trong lòng hắn.
Lâm Hi thu hồi sự thoải mái trong lòng, cười giới thiệu Chu Xuyên với Liễu Bái Tình: “Vị này là thiếu chủ Hạo Nhiên lâu, Chu Xuyên. Lúc ta mười hai tuổi cùng nhị thúc xuống Giang Nam, ở đầu đường Dương Châu cùng đánh nhau trận. Có câu đánh quen, sau lần đó chúng ta trở thành tri giao của nhau!”
xong, Lâm Hi dắt Chu Xuyên vào bàn và ngồi xuống.
Vừa vặn tiểu nhị đem nước trà cùng điểm tâm lên.
Huynh đệ cùng biểu muội ai khinh ai trọng Lâm Hi căn bản cần cân nhắc, lúc này đem Chu Xuyên bỏ qua bên, đến bên cạnh Liễu Bái Tình giới thiệu điểm tâm: “Đây là Tầng Du Cao nổi tiếng mềm xốp, muội nhất định phải nếm thử; Còn có Đại Kinh Quả, Tô Tô thúy thúy, muội chắc chắn thích; phải muội thích ăn trứng muối nhất sao? Đây là trứng vịt muối của lâu vừa ngon vừa thơm, muội chắc chắn chưa thử qua bao giờ!”
Lâm Hi liên tiếp giới thiệu điểm tâm bàn cho Liễu Bái Tình, chỉ chốc lát sau trong bát của Liễu Bái Tình chất thành ngọn núi .
Chu Xuyên mắt sáng quắc xem, cho dù da mặt Liễu Bái Tình có dày nữa cũng nhịn được đỏ mặt.
Ngầm đạp Lâm Hi cái, Liễu Bái Tình khẽ với : “Ta tự mình ăn được! Ngươi đừng bỏ quên Chu huynh.”
Liễu Bái Tình cho rằng như vậy Chu Xuyên nghe được, ai ngờ thốt ra lời này xong, Chu Xuyên liền mở miệng :“Liễu tiểu đệ cần để ý đến ta, ta cùng Lâm Hi quen thuộc, ta tự ăn được.”
xong, Chu Xuyên dừng chút, nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười tươi: “Còn có, Liễu tiểu đệ kêu Chu huynh khách khí quá, cứ như Lâm Hi, gọi ta là Xuyên ca !”
Liễu Bái Tình còn chưa phản ứng kịp, Lâm Hi vui trừng mắt nhìn Chu Xuyên: “Chu Xuyên ngươi ít dát vàng vào mặt mình . Đánh nhau còn đánh lại ta, còn muốn ta gọi ngươi là ca?!”
Lâm Hi còn chưa châm chọc xong, Liễu Bái Tình liền lưu loát kêu tiếng: “Xuyên ca.”
Lâm Hi xém cắn trúng đầu lưỡi.
Khó có lúc thấy được Lâm Hi yếu thế, Chu Xuyên cảm thấy như được uống nước đá giữa trời nắng chang chang, cười hớn hở với Liễu Bái Tình:“Ai ~”
Lâm Hi:“............”
Tình muội muội tại sao điểm cũng đáng vậy?!
----
Lâm Hi vốn định tiếp cận Liễu Bái Tình, cũng nghĩ nàng lại lơ mình mà chuyện cùng Chu Xuyên.
Lâm Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời chấp nhận thực trạng này, miễn cưỡng tán gẫu cùng Chu Xuyên.
Hai người cũng lâu rồi gặp nhau, hàn huyên hai câu liền cảm thấy chỉ dùng bữa quá buồn tẻ, lập tức bảo tiểu nhị mang rượu lên.
Rượu vào, khí trong phòng bổng nhiên khác hẳn.
Uống vài chén rượu, Chu Xuyên liền cảm thấy say, tiến lại bên tai Lâm Hi, hai mắt nhìn sang Liễu Bái Tình, hỏi: “Ngươi thích ?”
Lâm Hi là người sảng khoái, liền thừa nhận : “Đúng.”
Chu Xuyên nghe vậy càng ngạc nhiên, sau đó nâng tay vỗ cái bốp vào lưng Lâm Hi, lớn tiếng khen: “Hảo tiểu tử! Chân nhân bất lộ tướng! Quen ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay ta mới biết được ngươi đoạn tụ!”
Lâm Hi hóa đá.
----
Câu này Chu Xuyên khá to, Liễu Bái Tình chuyên chú ăn cũng nghe thấy.
miếng thức ăn mắc nghẹn ngay cổ họng, Liễu Bái Tình cố gắng nuốt xuống, sau đó ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Lâm Hi:“Cái gì?! Hi biểu ca đó có phải là ?! Ngươi đoạn tụ sao?!”
Lâm Hi...... Tâm đều muốn chết .
----
có nên giải thích với Chu Xuyên rằng Liễu Bái Tình là biểu muội chứ phải biểu đệ, hay là giải thích với Liễu Bái Tình rằng phải là đoạn tụ?
Lâm Hi trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Lỡ Chu Xuyên biết được giới tính của Liễu Bái Tình rồi nảy sinh tình cảm sao?
Nhưng lỡ Liễu Bái Tình nghe mình giải thích xong lại tìm Chu Xuyên hỏi tại sao lại như vậy?
Chu Xuyên tiểu tử này chắc chắn chút do dự bán đứng mình!
Ngay lúc Lâm Hi khó xử, Liễu Bái Tình đồng tình vươn tay, vỗ vỗ vai : “Khó trách biểu ca ngươi luôn luôn muốn đính hôn...... Nguyên lai là như vậy. phải sợ, khi gặp mợ, đệ ủng hộ huynh.”
xong, Liễu Bái Tình quăng cho Lâm Hi ánh mắt “Đệ đứng về phía huynh”.
“...... Ta phải đoạn tụ!”
Lâm Hi quyết định lựa chọn cách hai.
Việc cấp bách bây giờ là thể để Liễu Bái Tình hiểu lầm xu hướng tình cảm của !
Quả nhiên, Chu Xuyên liền lên tiếng:“Nhưng ngươi vừa mới người trong lòng ngươi là......”
Chu Xuyên chưa kịp xong bị Lâm Hi đổ rượu vào miệng.
“Hảo… hảo… uống… rượu… của… ngươi… !”
Đưa lưng về phía Liễu Bái Tình, Lâm Hi hung thần ác sát mở hàm dưới của Chu Xuyên, đem chén rượu rót xuống bụng .
Ly rượu trong đây, chén nhưng hơn phân nửa so với bên ngoài.
Chu Xuyên nể tình uống xong, cũng minh bạch.
Liếc mắt nhìn Liễu Bái Tình chân tướng, Chu Xuyên lại hiểu : “Tốt ~ ta ~ như vậy ngươi thiếu ta ân tình, có phải hay nên uống hết rượu?”
----
Lâm Hi tiến thẳng vào Hạo Nhiên lâu, hoành xuất ra. (Lá: Đoạn này Lá cũng hiểu lắm nên để nguyên văn)
Cùng hoành còn có Chu Xuyên.
Tiểu nhị canh lầu 4 dường như quen với trường hợp như vậy, lạnh nhạt kêu người đem thiếu chủ nâng trở về nhà, sau đó thuê phòng ở khách điếm đối diện cho Lâm Hi.
Liễu Bái Tình nghĩ nghĩ, vẫn từ chối ý tốt của tiểu nhị, bảo Vượng Nhi về lại thuyền gọi người đến, đem Lâm Hi khiêng trở về.
Ngồi kiệu, Lâm Hi kêu tiếng “Tình nhi”.
Liễu Bái Tình liền tiến lên, lập tức bị cầm cổ tay.
Còn nắm cực kì chặt.
Khuyên can mãi Lâm Hi cũng chịu buông tay, Liễu Bái Tình dở khóc dở cười, chỉ có thể mặc kệ .
Dọc đường Lâm Hi đều buông tay, lúc trở lại thuyền cũng buông.
Liễu Bái Tình liền tùy ý nắm, kêu Vượng Nhi rửa mặt thay quần áo cho .
Rửa mặt có gì đáng , nhưng thay quần áo cần phải thoát trung y.
Tuy rằng ở đại sớm gặp qua rất nhiều trường hợp khỏa thân, nhưng tại là ở cổ đại. Là hoàng hoa khuê nữ, Liễu Bái Tình lúc này nên có thái độ nên có.
Cho nên nàng ra vẻ ngượng ngùng quay đầu.
Sau đó dùng khóe mắt nhìn lén cơ thể Lâm Hi.
Wow ...... nghĩ tới Lâm Hi nhìn như tiểu bạch kiểm, cởi quần áo lại......
Chậc chậc chậc, cơ bụng rắn chắc, chậc chậc chậc.
Vượng Nhi vội vàng chiếu cố Lâm Hi cho nên chú ý tới Liễu Bái Tình, nhưng Lưu Hà chú ý tới .
Lưu Hà lặng yên tiếng động bước qua chặn tầm mắt của Liễu Bái Tình.
Bị thị nữ bắt gặp, Liễu Bái Tình có chút xấu hổ, giấu đầu hở đuôi : “Khụ...... Mấy ngày nay có chút mỏi mắt, muốn động đậy tròng mắt.”
“Vâng.”
Lưu Hà lên tiếng, sau đó lại im lặng.
Liễu Bái Tình tự giác ngậm miệng.
Chủ tớ nhìn lẫn nhau khoảng hai khắc, Vượng Nhi rốt cục hết bận.
Liễu Bái Tình cảm thấy bản thân nên ra.
Vì thế nàng bắt tay của Lưu Hà về.
Thế nhưng nghĩ đến tay của Lâm Hi, sống chết cạy ra.
Liễu Bái Tình nổi giận: “Lưu Hà! Đến phòng bếp lấy dao tới đây! Lão tử muốn
chặt tay của tên vương bát đản này!”
Lưu Hà sửng sốt, Vượng Nhi liền lại, quỳ gối trước mặt Liễu Bái Tình dập đầu liên tục:“Biểu tiểu thư thủ hạ lưu tình! Biểu tiểu thư thủ hạ lưu tình a! Nể tình thiếu gia nhà ta say mê ngài, ngài để cho được cái toàn thây !”
Liễu Bái Tình:“............”
Lâm Hi! Vì sao ngay cả gã sai vặt của ngươi cũng đáng ghét như vậy?
----
Buổi sáng ngày say rượu thứ hai luôn có chút ảo giác.
Lâm Hi rất có kinh nghiệm trong chuyện này.
Giống như lần này, trợn mắt mở mắt, liền nhìn thấy người mà nhớ mong nằm ngủ sạp bên cạnh.
Cổ tay nàng, còn bị mình nắm trong tay.
...... Say rượu cư nhiên còn có phúc lợi như thế này?!
Lâm Hi mừng rỡ như điên, nhưng lại dám cười ra tiếng, sợ cảnh trước mắt bị chính mình cẩn thận làm biến mất.
Lâm Hi nhàng bước xuống giường, sau đó quỳ gối trước sạp bên cạnh, nâng má, nhìn gương mặt khi ngủ của Liễu Bái Tình.
A! Tình muội muội lông mi dài nha......
A! Tình muội muội lúc ngủ lại chu miệng?
A a! Tình muội muội nở nụ cười! đáng !
A a a! Tình muội muội lông mi giật , nàng mở mắt ra!
“Lâm Hi tên vương bát đản nhà ngươi rốt cục tỉnh?!”
A a...... Gì? Cư nhiên còn có thanh?
Giấc mơ này chân quá!