1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký trúc mã đấu thanh mai - Thù Mặc (Update C29 New~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

    2. Lá Mùa Xuân

      Lá Mùa Xuân New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      20
      Chào mọi người, từ giờ Lá edit tiếp bộ này mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
      Chương 13
      Editor: Lá
      Diễn trò xong, Lâm Hi muốn Dương Châu, liền khởi hành Dương Châu.

      Thanh sơn thủy xa xôi, thuyền thẳng đến Dương Châu tây.

      Thế gian có bài “Ăn ở Dương Châu”, cho nên lần này Dương Châu làm Liễu Bái Tình rất thích.

      Để tiện lại, Liễu Bái Tình quyết định nữ giả nam.

      Nhưng nàng thấp hơn Lâm Hi cái đầu, quần áo Lâm Hi nàng mặc vừa.

      vất vả tìm được người lái thuyền có dáng tương đồng với nàng, Lâm Hi lại đồng ý cho nàng mặc đồ của người đó.

      Vì vấn đề trang phục hai người lại cãi nhau hồi, cuối cùng đến khi Lâm Hi chịu thua mới kết thúc.

      Sáng hôm đó, Liễu Bái Tình nhìn thấy trong tay Lưu Hà có bộ quần áo mình chọn, im lặng hồi rồi hỏi: “Này quần áo kia là của ai?”

      “Tiểu thư người nên nhân lúc phu nhân ở đây mà chuyện thô tục được.” Lưu Hà trung thành khuyên nhủ, sau đó mới đem quần áo đưa cho Liễu Bái Tình, “Đây là áo choàng của biểu thiếu gia, tối qua nô tỳ thức suốt đêm sửa lại. Tuy rằng bả vai có hơi rộng, nhưng vẫn mặc được.”

      Liễu Bái Tình mất hứng: “Lưu Hà ngươi rốt cuộc là người hầu của ta hay của ?!”

      “Nô tỳ là người hầu của tiểu thư, nhưng biểu thiếu gia là muốn tốt cho người mà. Tiểu thư ngài ngẫm lại xem, tên lái thuyền là người ngoài, ai biết được người có bệnh gì tiện ? Vạn nhất thực truyền nhiễm bệnh gì cho tiểu thư, cái đầu này của nô tỳ chặt vạn lần cũng đủ. Thế nên nô tỳ mới đứng về phía biểu thiếu gia, giúp đỡ sửa quần áo.”

      Lưu Hà thong dong giải thích với Liễu Bái Tình.

      Liễu Bái Tình hừ tiếng, bẹo má Lưu Hà cái: “Đừng lời dễ nghe để dỗ ta, ta biết ngươi bị sắc đẹp của dụ hoặc, cái gì chính là cái đó!”

      Lưu Hà giúp Liễu Bái Tình mặc ngoại bào, lại quỳ xuống thắt đai lưng cho nàng: “Đều chủ nào tớ nấy. Tiểu thư ngài bị biểu thiếu gia mê hoặc, nô tỳ làm sao lại bị rơi vào bẫy?”

      Liễu Bái Tình bị lời này của Lưu Hà chọc cười: “Miệng lưỡi trơn tru!”

      Đúng lúc này, Lâm Hi cười lớn rảo bước vào khoang thuyền của Liễu Bái Tình: “Ha ha ha, ta ở bên ngoài đều nghe được ~ Tình muội muội ngươi lại vụng trộm ở sau lưng khen ta tuấn mỹ, muội cứ luôn khẩu thị tâm phi như vậy, sống có mệt mỏi hay ?”

      Liễu Bái Tình muốn tìm cái gì đó ném vào mặt tên hỗn đản này.

      Cùng lúc đó nàng cũng làm như vậy.

      Lâm Hi thân thủ mạnh mẽ né tránh gối đầu do Liễu Bái Tình ném tới, lại quay đầu cùng Lưu Hà chuyện: “Ngươi vừa mới câu này hay lắm -- chủ nào tớ nấy. Ngươi thông minh lanh lợi như vậy cũng là do tiểu thư nhà ngươi?”

      Lâm Hi đột nhiên chỉ số thông minh tăng cao, Liễu Bái Tình kinh ngạc, ngay sau đó chút do dự mắng Lâm Hi: “Phi! Ai cần ngươi khen?!”

      Nhìn như vậy, Lưu Hà trong lòng thấy buồn cười, đỡ Liễu Bái Tình ngồi trước bàn trang điểm.

      Lưu Hà cầm lấy lược rồi hô “Ai nha” tiếng, sau đó xoay người với Lâm Hi: “Biểu thiếu gia, nô tỳ biết búi tóc kiểu nam, ngài có thể giúp nô tỳ, thay nô tỳ chải đầu cho tiểu thư?”

      Lưu Hà vừa xong, Liễu Bái Tình cầm hộp phấn bèn cười nhạo, : “Lưu Hà ngươi cũng quá cất nhắc , bình thường toàn là người khác hầu hạ , kêu hầu hạ người khác, phải là làm khó sao?”

      Lâm Hi tức khắc liền tỏ vẻ phục: “Tình muội muội đừng xem thường ta, phải chỉ là búi tóc, có khó gì đâu?”

      ----

      như vậy xong, Lâm Hi liền bước ra sau lưng Liễu Bái Tình đứng, lập tức liền cảm thấy hối hận .

      Lâm Hi có bao giờ tự chải đầu! Liền ngay cả cầm lược như thế nào cũng biết!

      Tuy rằng đáy lòng sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ tự tin, nhận lược do Lưu Hà đưa tới.

      Nghĩ trước khi chải tóc vuốt tóc để kéo dài thời gian, Lâm Hi cầm lọn tóc của Liễu Bái Tình.

      Lọn tóc mềm mại như tơ lướt qua lòng bàn tay rớt xuống, Lâm Hi khỏi ngẩn ra.

      Liễu Bái Tình nhìn biểu qua kính của , che miệng cười, quay đầu với Lưu Hà: “Ta rồi, làm sao có thể chải đầu? Ngươi xem ngay cả cầm tóc còn xong.”

      Lưu Hà nhìn hoài cũng nhìn ra được tình huống của Lâm Hi.

      Để biểu thiếu gia chải đầu cho tiểu thư, rốt cuộc có đúng hay ?

      Bị Liễu Bái Tình như vậy, Lâm Hi lập tức thu hồi suy nghĩ, khụ tiếng, vững vàng nắm lọn tóc của Liễu Bái Tình lên, nghiêm mặt : “Ta suy nghĩ muội có bao nhiêu sợi tóc.”

      Ở cùng với Lâm Hi lâu, Liễu Bái Tình cảm thấy rất mệt, cảm giác bao giờ trợn trắng mắt nữa.

      Thuận lợi chải tóc xong, Lâm Hi nỗ lực nhớ lại lúc Vượng Nhi búi tóc cho là làm như thế nào.

      Bị Lâm Hi ấn đau, Liễu Bái Tình lại lần nữa nhịn được :“Uy! Ngươi đây là kéo dài thời gian sao?!”

      Lâm Hi bị Liễu Bái Tình rống lên làm giật mình.

      Thời khắc mấu chốt phải do kéo dài thời gian, Lâm Hi khẽ cắn môi, kiên trì búi tóc.

      Tóc Liễu Bái Tình mềm, nhưng nhiều lắm, toàn bộ được nắm lại thành chùm.

      Lâm Hi lần đầu làm việc này, tóm được tóc bên này lại tóm được tóc bên kia, luống cuống tay chân cũng có cách đem tóc Liễu Bái Tình tập trung chỗ.

      Tóc Liễu Bái Tình gọn gành bị làm rối tung như ổ gà.

      Lưu Hà đành lòng xem tiếp, yên lặng đến giúp tay.

      Liễu Bái Tình chờ xem Lâm Hi bị chê cười, liền ép buộc , còn thường xuyên ngáp cái, tỏ vẻ nhàm chán cùng bất đắc dĩ.

      Có Lưu Hà hỗ trợ, công việc của Lâm Hi vẫn thấy khởi sắc, búi tóc làm ra nhìn như đầu trâu.

      Phát chính mình đánh giá cao năng lực của Lâm Hi, Lưu Hà lại lần nữa im lặng, tiếp nhận vị trí của Lâm Hi.

      Lâm Hi tự giác lui ra sau, thường xuyên đưa cho Lưu Hà lược hoặc dầu bôi tóc.

      Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Lưu Hà lưu loát búi cho Liễu Bái Tình kiểu sơ nha kế.

      Trước sau đến khắc.

      Nhìn trong gương thấy chính mình biến thành tiểu thiếu niên tuấn tú, Liễu Bái Tình khỏi ngẩng đầu, nhìn trong gương về phía Lâm Hi ngượng ngùng: “Biểu ca, ta cũng có ý khinh thường huynh, là do ca muốn chải đầu cho ta a.”

      Lại lần nữa tự lấy đá đập chân mình, Lâm Hi rất muốn tìm góc tối để khóc trận.

      Ô -- rất dọa người!

      ----

      Buổi sáng thắng được ván, Liễu Bái Tình tâm tình khá tốt.

      Thuyền cập bến, Liễu Bái Tình vô cùng sung sướng xuống thuyền.

      Lâm Hi vẻ mặt kì quái theo sau.

      Bất quá Lâm Hi kỳ quái cũng bao lâu, vừa đến nơi đông người, liền tự giác kế bên Liễu Bái Tình, sợ người qua đường đụng nàng.

      Liễu Bái Tình biết hành động này của , trong lòng thấy ấm áp.

      Nhưng lo lắng này duy trì được 2 phút, chậu nước lạnh úp xuống đầu.

      Giơ tay mình lên lắc lắc, Liễu Bái Tình phụng phịu hỏi Lâm Hi:“Ngươi có ý tứ gì?”

      Lâm Hi nhếch miệng cười, tay gắt gao cầm tay Liễu Bái Tình, năm ngón tay nắm lấy bàn tay của nàng, mười ngón tay đan vào nhau:“Nơi này nhiều người, phải nắm chặt chúng ta bị tách ra.”

      Thấy Liễu Bái Tình đổi sắc mặt, Lâm Hi lại vội : “Tiền đều ở người ta, nếu tách ra ai thanh toán cho muội!”

      Liễu Bái Tình hừ lạnh tiếng: “Vậy ngươi đem tiền chia cho ta nửa, sau đó buông tay!”

      “Tiền này đầy tục khí, làm sao có thể để nó làm ô uế tình...... tay của đệ đệ? Vẫn là để vi huynh cầm !”

      Lâm Hi hiên ngang lẫm liệt .

      xong, Lâm Hi cũng cho Liễu Bái Tình cơ hội châm chọc, lôi kéo nàng hòa vào trong đám người.

      Hôm nay biết Dương Châu có kiện gì, mà người qua lại tấp nập, nhìn đâu cũng là đầu người, chứng sợ hãi chỗ đông người của Liễu Bái Tình làm da đầu nàng run lên.

      Lâm Hi hiển nhiên là có chuẩn bị trước khi đến, sau khi cự tuyệt thỉnh cầu muốn ăn vặt của Liễu Bái Tình, lập tức kéo nàng vào tửu lâu trang hoàng hoa lệ.

      cực kỳ nhanh, làm cho Liễu Bái Tình ngay cả tên tửu lâu cũng chưa kịp nhìn.

      Lúc này trong sảnh náo nhiệt phi thường.

      Tiểu nhị thấy được quần áo sang trọng của bọn họ, bèn thét to tiến lên tiếp đón:“Hai vị muốn ở dưới đây hay lên ạ?”

      Lâm Hi tùy ý liếc mắt cái, : “Ta ngồi lầu 4, ngươi phái người thông báo cho thiếu chủ nhà ngươi, Lâm Hi đến , gọi lăn lại đây! nếu dám đến, cẩn thận ta lột da !”

      xong, Lâm Hi dắt Liễu Bái Tình lên lầu 4.

      Khác với ba lầu dưới náo nhiệt, lầu 4 có rất nhiều nhã gian, biết bên trong có người hay , dù sao rất là im lặng.

      lầu tiểu nhị hầu hạ trông thấy mặt Lâm Hi, chỉ sửng sốt, liền thân thiện tiến đến tiếp đón: “Ôi uy, ngọn gió nào thổi Lâm đại thiếu gia tới đây vậy?”

      Lâm Hi hình như biết người này, vô cùng tự nhiên đối vẫy vẫy tay: “‘Thú tao nhã’ có người hay ? có người ta vào!”

      “‘Thú tao nhã’ là gian phòng của thiếu chủ, sao có thể có người?!” Tiểu nhị xong, hướng căn phòng cuối hành lang tới,“Lâm đại thiếu mời ngài, tiểu nhân lập tức đem trà tốt nhất lên!”

      Lâm Hi đáp lời, dẫn Liễu Bái Tình vào trong:“Đem các món ăn chiêu bài của các người lên, mỗi món phần!”

      ----

      Liễu Bái Tình lần đầu nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Hi, nàng ngạc nhiên vô cùng.

      Hai người dẫn Lưu Hà, Vượng Nhi vào ‘Thú tao nhã’, Liễu Bái Tình vừa định trêu ghẹo Lâm Hi hai câu, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tràng tiếng cười sang sảng--

      “Lâm hiền đệ đại giá quang lâm, vi huynh thể từ xa tiếp đón! Thất lễ”
      HaYen, windlove_9693, ly sắc6 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chao mung Nang editor moi, thanks Nang nhe

    4. Lá Mùa Xuân

      Lá Mùa Xuân New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      20
      Chương này khó edit quá. Mấy món ăn Lá chả biết edit sao nên đành viết theo suy nghĩ cá nhân vậy. Có gì mọi người thông cảm nhé
      Chương 14:
      Editor: Lá
      Liễu Bái Tình nhìn về phía phát ra tiếng , liền thấy thiếu niên cao gầy khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước vào ‘Thú tao nhã’.
      Gương mặt như điêu khắc, góc cạnh ràng, từng trải khuôn mặt, làn da màu đồng đen.

      Liễu Bái Tình luôn luôn thích màu da này, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, khỏi thay đổi suy nghĩ.

      Đen nhưng thấy bẩn, chỉ thấy một ̉ dương cương, tràn đầy khí thế.

      Nếu như lúc ở Kim Lăng, khi Lí Tư Tề thổ lộ, Lâm Hi bắt đầu cảm thấy nguy cơ trùng trùng, giống như lúc thuyền phát hiện Liễu Bái Tình có cảm tình với cậu, rada của Lâm Hi nhanh chóng hoạt động.

      tại Lâm Hi giống như mở ra thiên nhãn, chỉ cần Liễu Bái Tình có hành động khác thường, có thể ngay tức thì phát .

      Cho nên khi ánh mắt của Liễu Bái Tình thay đổi chút, Lâm Hi liền phát hiện.

      Lâm Hi cảm thấy điên lên .

      ...... Tình muội muội! Chẳng lẽ ở trong lòng của muội, ngay cả người qua đường Giáp đều tốt hơn ta sao?!

      ----

      Nhưng người đã đến , Lâm Hi có muốn cũng thể đuổi hắn ra ngoài, chỉ có thể trầm trọng đứng dậy nghênh đón: “A xuyên.”

      Chu Xuyên đánh vào ngực Lâm Hi quyền: “Tiểu tử ngươi đến Dương Châu khi nào?!”

      “Ta tới ủng hộ ngươi” Lâm Hi mặt dày câu, sau đó chỉ về phía Liễu Bái Tình, hướng Chu Xuyên giới thiệu nàng: “Đây là biểu đệ của ta, Liễu Bái.”

      Lâm Hi vừa xong, Liễu Bái Tình liền đứng dậy, đối với Chu Xuyên ôm quyền: “Tiểu đệ gặp qua huynh đài!”

      Khó có được cơ hội biểu diễn, Liễu Bái Tình làm ra động tác này một cách lưu loát.

      Chu Xuyên đánh giá Liễu Bái Tình vài lần, cười : “Quả là người một nhà, gương mặt hai người rất giống nhau.”

      Liễu Bái Tình da mặt rút gân chút, cuối cùng vẫn để lại mặt mũi cho Lâm Hi, nói ra lời ghét bỏ hắn.

      Lâm Hi ở bên vui sướng.

      Chỉ cần liên quan tới Liễu Bái Tình, đều thích nghe.

      Chu Xuyên đã nói ra lời trong lòng hắn.

      Lâm Hi thu hồi sự thoải mái trong lòng, cười giới thiệu Chu Xuyên với Liễu Bái Tình: “Vị này là thiếu chủ Hạo Nhiên lâu, Chu Xuyên. Lúc ta mười hai tuổi cùng nhị thúc xuống Giang Nam, ở đầu đường Dương Châu cùng đánh nhau trận. Có câu đánh quen, sau lần đó chúng ta trở thành tri giao của nhau!”

      xong, Lâm Hi dắt Chu Xuyên vào bàn và ngồi xuống.

      Vừa vặn tiểu nhị đem nước trà cùng điểm tâm lên.

      Huynh đệ cùng biểu muội ai khinh ai trọng Lâm Hi căn bản cần cân nhắc, lúc này đem Chu Xuyên bỏ qua bên, đến bên cạnh Liễu Bái Tình giới thiệu điểm tâm: “Đây là Tầng Du Cao nổi tiếng mềm xốp, muội nhất định phải nếm thử; Còn có Đại Kinh Quả, Tô Tô thúy thúy, muội chắc chắn thích; phải muội thích ăn trứng muối nhất sao? Đây là trứng vịt muối của lâu vừa ngon vừa thơm, muội chắc chắn chưa thử qua bao giờ!”

      Lâm Hi liên tiếp giới thiệu điểm tâm bàn cho Liễu Bái Tình, chỉ chốc lát sau trong bát của Liễu Bái Tình chất thành ngọn núi .

      Chu Xuyên mắt sáng quắc xem, cho dù da mặt Liễu Bái Tình có dày nữa cũng nhịn được đỏ mặt.

      Ngầm đạp Lâm Hi cái, Liễu Bái Tình khẽ với : “Ta tự mình ăn được! Ngươi đừng bỏ quên Chu huynh.”

      Liễu Bái Tình cho rằng như vậy Chu Xuyên nghe được, ai ngờ thốt ra lời này xong, Chu Xuyên liền mở miệng :“Liễu tiểu đệ cần để ý đến ta, ta cùng Lâm Hi quen thuộc, ta tự ăn được.”

      xong, Chu Xuyên dừng chút, nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười tươi: “Còn có, Liễu tiểu đệ kêu Chu huynh khách khí quá, cứ như Lâm Hi, gọi ta là Xuyên ca !”

      Liễu Bái Tình còn chưa phản ứng kịp, Lâm Hi vui trừng mắt nhìn Chu Xuyên: “Chu Xuyên ngươi ít dát vàng vào mặt mình . Đánh nhau còn đánh lại ta, còn muốn ta gọi ngươi là ca?!”

      Lâm Hi còn chưa châm chọc xong, Liễu Bái Tình liền lưu loát kêu tiếng: “Xuyên ca.”

      Lâm Hi xém cắn trúng đầu lưỡi.

      Khó có lúc thấy được Lâm Hi yếu thế, Chu Xuyên cảm thấy như được uống nước đá giữa trời nắng chang chang, cười hớn hở với Liễu Bái Tình:“Ai ~”

      Lâm Hi:“............”

      Tình muội muội tại sao điểm cũng đáng vậy?!

      ----

      Lâm Hi vốn định tiếp cận Liễu Bái Tình, cũng nghĩ nàng lại lơ mình mà chuyện cùng Chu Xuyên.

      Lâm Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời chấp nhận thực trạng này, miễn cưỡng tán gẫu cùng Chu Xuyên.
      Hai người cũng lâu rồi gặp nhau, hàn huyên hai câu liền cảm thấy chỉ dùng bữa quá buồn tẻ, lập tức bảo tiểu nhị mang rượu lên.

      Rượu vào, khí trong phòng bổng nhiên khác hẳn.

      Uống vài chén rượu, Chu Xuyên liền cảm thấy say, tiến lại bên tai Lâm Hi, hai mắt nhìn sang Liễu Bái Tình, hỏi: “Ngươi thích ?”

      Lâm Hi là người sảng khoái, liền thừa nhận : “Đúng.”

      Chu Xuyên nghe vậy càng ngạc nhiên, sau đó nâng tay vỗ cái bốp vào lưng Lâm Hi, lớn tiếng khen: “Hảo tiểu tử! Chân nhân bất lộ tướng! Quen ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay ta mới biết được ngươi đoạn tụ!”

      Lâm Hi hóa đá.

      ----

      Câu này Chu Xuyên khá to, Liễu Bái Tình chuyên chú ăn cũng nghe thấy.

      miếng thức ăn mắc nghẹn ngay cổ họng, Liễu Bái Tình cố gắng nuốt xuống, sau đó ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Lâm Hi:“Cái gì?! Hi biểu ca đó có phải là ?! Ngươi đoạn tụ sao?!”

      Lâm Hi...... Tâm đều muốn chết .

      ----

      có nên giải thích với Chu Xuyên rằng Liễu Bái Tình là biểu muội chứ phải biểu đệ, hay là giải thích với Liễu Bái Tình rằng phải là đoạn tụ?

      Lâm Hi trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

      Lỡ Chu Xuyên biết được giới tính của Liễu Bái Tình rồi nảy sinh tình cảm sao?

      Nhưng lỡ Liễu Bái Tình nghe mình giải thích xong lại tìm Chu Xuyên hỏi tại sao lại như vậy?

      Chu Xuyên tiểu tử này chắc chắn chút do dự bán đứng mình!

      Ngay lúc Lâm Hi khó xử, Liễu Bái Tình đồng tình vươn tay, vỗ vỗ vai : “Khó trách biểu ca ngươi luôn luôn muốn đính hôn...... Nguyên lai là như vậy. phải sợ, khi gặp mợ, đệ ủng hộ huynh.”

      xong, Liễu Bái Tình quăng cho Lâm Hi ánh mắt “Đệ đứng về phía huynh”.

      “...... Ta phải đoạn tụ!”

      Lâm Hi quyết định lựa chọn cách hai.

      Việc cấp bách bây giờ là thể để Liễu Bái Tình hiểu lầm xu hướng tình cảm của !


      Quả nhiên, Chu Xuyên liền lên tiếng:“Nhưng ngươi vừa mới người trong lòng ngươi là......”

      Chu Xuyên chưa kịp xong bị Lâm Hi đổ rượu vào miệng.


      “Hảo… hảo… uống… rượu… của… ngươi… !”

      Đưa lưng về phía Liễu Bái Tình, Lâm Hi hung thần ác sát mở hàm dưới của Chu Xuyên, đem chén rượu rót xuống bụng .

      Ly rượu trong đây, chén nhưng hơn phân nửa so với bên ngoài.

      Chu Xuyên nể tình uống xong, cũng minh bạch.

      Liếc mắt nhìn Liễu Bái Tình chân tướng, Chu Xuyên lại hiểu : “Tốt ~ ta ~ như vậy ngươi thiếu ta ân tình, có phải hay nên uống hết rượu?”

      ----

      Lâm Hi tiến thẳng vào Hạo Nhiên lâu, hoành xuất ra. (Lá: Đoạn này Lá cũng hiểu lắm nên để nguyên văn)

      Cùng hoành còn có Chu Xuyên.

      Tiểu nhị canh lầu 4 dường như quen với trường hợp như vậy, lạnh nhạt kêu người đem thiếu chủ nâng trở về nhà, sau đó thuê phòng ở khách điếm đối diện cho Lâm Hi.

      Liễu Bái Tình nghĩ nghĩ, vẫn từ chối ý tốt của tiểu nhị, bảo Vượng Nhi về lại thuyền gọi người đến, đem Lâm Hi khiêng trở về.

      Ngồi kiệu, Lâm Hi kêu tiếng “Tình nhi”.

      Liễu Bái Tình liền tiến lên, lập tức bị cầm cổ tay.

      Còn nắm cực kì chặt.

      Khuyên can mãi Lâm Hi cũng chịu buông tay, Liễu Bái Tình dở khóc dở cười, chỉ có thể mặc kệ .

      Dọc đường Lâm Hi đều buông tay, lúc trở lại thuyền cũng buông.

      Liễu Bái Tình liền tùy ý nắm, kêu Vượng Nhi rửa mặt thay quần áo cho .

      Rửa mặt có gì đáng , nhưng thay quần áo cần phải thoát trung y.

      Tuy rằng ở đại sớm gặp qua rất nhiều trường hợp khỏa thân, nhưng tại là ở cổ đại. Là hoàng hoa khuê nữ, Liễu Bái Tình lúc này nên có thái độ nên có.

      Cho nên nàng ra vẻ ngượng ngùng quay đầu.

      Sau đó dùng khóe mắt nhìn lén cơ thể Lâm Hi.

      Wow ...... nghĩ tới Lâm Hi nhìn như tiểu bạch kiểm, cởi quần áo lại......

      Chậc chậc chậc, cơ bụng rắn chắc, chậc chậc chậc.

      Vượng Nhi vội vàng chiếu cố Lâm Hi cho nên chú ý tới Liễu Bái Tình, nhưng Lưu Hà chú ý tới .

      Lưu Hà lặng yên tiếng động bước qua chặn tầm mắt của Liễu Bái Tình.

      Bị thị nữ bắt gặp, Liễu Bái Tình có chút xấu hổ, giấu đầu hở đuôi : “Khụ...... Mấy ngày nay có chút mỏi mắt, muốn động đậy tròng mắt.”

      “Vâng.”

      Lưu Hà lên tiếng, sau đó lại im lặng.

      Liễu Bái Tình tự giác ngậm miệng.

      Chủ tớ nhìn lẫn nhau khoảng hai khắc, Vượng Nhi rốt cục hết bận.

      Liễu Bái Tình cảm thấy bản thân nên ra.

      Vì thế nàng bắt tay của Lưu Hà về.

      Thế nhưng nghĩ đến tay của Lâm Hi, sống chết cạy ra.

      Liễu Bái Tình nổi giận: “Lưu Hà! Đến phòng bếp lấy dao tới đây! Lão tử muốn
      chặt tay của tên vương bát đản này!”


      Lưu Hà sửng sốt, Vượng Nhi liền lại, quỳ gối trước mặt Liễu Bái Tình dập đầu liên tục:“Biểu tiểu thư thủ hạ lưu tình! Biểu tiểu thư thủ hạ lưu tình a! Nể tình thiếu gia nhà ta say mê ngài, ngài để cho được cái toàn thây !”

      Liễu Bái Tình:“............”

      Lâm Hi! Vì sao ngay cả gã sai vặt của ngươi cũng đáng ghét như vậy?

      ----

      Buổi sáng ngày say rượu thứ hai luôn có chút ảo giác.

      Lâm Hi rất có kinh nghiệm trong chuyện này.

      Giống như lần này, trợn mắt mở mắt, liền nhìn thấy người mà nhớ mong nằm ngủ sạp bên cạnh.

      Cổ tay nàng, còn bị mình nắm trong tay.

      ...... Say rượu cư nhiên còn có phúc lợi như thế này?!

      Lâm Hi mừng rỡ như điên, nhưng lại dám cười ra tiếng, sợ cảnh trước mắt bị chính mình cẩn thận làm biến mất.

      Lâm Hi nhàng bước xuống giường, sau đó quỳ gối trước sạp bên cạnh, nâng má, nhìn gương mặt khi ngủ của Liễu Bái Tình.

      A! Tình muội muội lông mi dài nha......

      A! Tình muội muội lúc ngủ lại chu miệng?

      A a! Tình muội muội nở nụ cười! đáng !

      A a a! Tình muội muội lông mi giật , nàng mở mắt ra!

      “Lâm Hi tên vương bát đản nhà ngươi rốt cục tỉnh?!”

      A a...... Gì? Cư nhiên còn có thanh?
      Giấc mơ này chân quá!

      Last edited: 22/10/16
      HaYen, Tiểu Lộc Hàm, windlove_96932 others thích bài này.

    5. Lá Mùa Xuân

      Lá Mùa Xuân New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      20
      Chương 15
      Edit: Lá
      Lâm Hi còn mơ mộng chưa kịp tỉnh lại, Liễu Bái Tình tát cái.

      “Bốp” bàn tay hạ xuống mặt, Lâm Hi chỉ cảm thấy răng nanh như muốn rớt ra.

      “A...... Sao có thể đau nhỉ?!”

      Lâm Hi nâng mặt mình, tự nhủ câu.

      Nhìn bộ dáng của Lâm Hi, Liễu Bái Tình im lặng lát, lại nâng bàn tay lên: “Vẫn chưa tỉnh à? Có muốn ta giúp ngươi tỉnh rượu ?!”

      “Có chứ.”

      xong, Lâm Hi tự giác đem nửa khuôn mặt còn lại đến trước mặt Liễu Bái Tình.

      “Ngươi sợ đau nhưng ta sợ đau tay!” Liễu Bái Tình hừ lạnh tiếng, sau đó hướng ngoài cửa kêu, “Vượng Nhi! Thiếu gia của ngươi tỉnh rồi! Mau lăn vào đây hầu hạ! Lưu Hà đem canh giải rượu vào !”

      Lâm Hi còn mơ màng, Vượng Nhi và Lưu Hà liền vào.

      Lúc Vượng Nhi phục vụ cho mình, Lâm Hi cúi đầu hỏi : “...... Ta có phải nằm mơ?”

      Vượng Nhi dở khóc dở cười: “Thiếu gia ơi! Ngài có phải uống đến nổi hồ đồ rồi ?! Đây là !”

      ?” Lâm Hi tin chỉ vào Liễu Bái Tình, “Vậy tại sao muội ấy lại ngủ ở đây?”

      Hai chủ tớ chuyện vô tình để Liễu Bái Tình nghe được.

      Liễu Bái Tình liền giơ tay lên, lạnh lùng cười với Lâm Hi: “Còn phải do Lâm đại thiếu ngươi ban tặng sao?!”

      Lâm Hi nhìn tay của hai người nắm lấy nhau, mê mang nhìn về phía Vượng Nhi: “???”

      Vượng Nhi: “...... Thiếu gia ngài tối qua luôn cầm chặt tay của biểu tiểu thư, nàng được, chỉ có thể ngủ ở nơi này......”

      Lâm Hi vừa nghe Vượng Nhi giải thích, lông mày khẽ nhếch, tự đáy lòng khen--

      Lâm Hi, làm rất tốt!

      ----

      Đến lúc này mà Lâm Hi còn cười được, Liễu Bái Tình nhất thời bị chọc điên lên.

      Liễu Bái Tình vỗ mạnh lên mu bàn tay của Lâm Hi, tức giận : “Ngươi còn buông tay!”

      Lâm Hi đau đến nhe răng, vẻ mặt đau khổ lên án Liễu Bái Tình vô tình: “Tình muội muội ngươi nhẫn tâm!”

      Liễu Bái Tình giơ bàn tay lên, trừng mắt : “Ngươi còn buông?!”

      Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trước khi Liễu Bái Tình ra tay, Lâm Hi vội buông tay.

      Dùng thủ đoạn lấy được tự do, Liễu Bái Tình hừ lạnh tiếng, nâng tay lên xoay cổ tay vài vòng, nghĩ tới tay có vết lằn.

      cổ tay có vòng màu hồng nhạt, có thể nhìn thấy ràng dấu vết năm ngón tay của Lâm Hi.

      “Lâm… Hi!”

      “Tình muội muội ngươi sao có thể gọi tên của ta? Ta là biểu ca của ngươi...... A! được đánh vào mặt! Lỡ khuôn mặt tuấn của ta bị đánh hỏng tính sao đây?!”

      “............”

      “Ai nha lưng của ta đều là xương cốt, ngươi tốt nhất là đánh vào mặt , tốt xấu gì mặt nhiều thịt tay của muội đau!”

      “Ngươi chết !”

      ----

      Gà bay chó sủa rời khỏi giường, Lâm Hi uống canh giải rượu xong lại tắm rửa sạch , rốt cục trở về hình tượng thiếu niên tuấn lúc ban đầu.

      Bởi vì hành trình ở Dương Châu của hai người là hai ngày, cho nên hôm nay còn có thể dạo.

      Vừa rời thuyền, liền nhìn thấy Chu Xuyên dẫn theo ba cỗ kiệu chờ sẵn.

      Nhìn thấy hai người Lâm Liễu ra, Chu Xuyên bước nhanh đến chào: “A Hi, Bái Bái.”

      Mặt tiểu vương tử Lâm Hi ngay lập tức u ám: “Cái gì mà Bái Bái? Có phải gọi ngươi ?”

      Lâm Hi vừa xong, Liễu Bái Tình liền tiến lên: “Bái Bái nghe rất hay, Xuyên ca ngươi gọi ta như vậy !”

      Chu Xuyên cho Lâm Hi ánh mắt đầy đắc ý, sau đó quay đầu lại thân thiết kêu Liễu Bái Tình: “Bái Bái!”

      Lâm Hi: “...... Xuyên Xuyên ngươi ít làm mất mặt ta được ?”

      Chu Xuyên: “ ~”

      ----

      Đồng chí Chu Xuyên là hướng dẫn viên du lịch đầy trách nhiệm.

      Trước khi lên kiệu hỏi Liễu Bái Tình “Muốn dạo hay ăn”, sau khi nghe nàng trả lời muốn ăn, Chu Xuyên vung tay lên, để kiệu phu nâng ba người dạo phố.

      Tuy rằng Dương Châu cùng Kim Lăng đều ở Giang Nam, nhưng người so người đều thích thử món mới, Liễu Bái Tình thân nam trang, ở trong quán ăn vặt cực kì nổi bậc.

      Chu Xuyên sớm kinh ngạc nhìn Liễu Bái Tình đứng ở quán cơm chiên gọi phần cơm chiên Dương Châu, phen ôm lấy bả vai Lâm Hi cũng kinh ngạc, cảm thán : “Biểu đệ ngươi rất có tâm hồn ăn uống!”

      Lâm Hi thích nghe lời xấu về Liễu Bái Tình, những lời này của Chu Xuyên có ý xấu, lập tức liền phản bác: “Có thể ăn là phúc.”

      Chu Xuyên quay đầu nở nụ cười với Lâm Hi: “Ngươi cũng quá bao che khuyết điểm rồi? Ta cũng chưa tiểu biểu đệ của ngươi tốt......”

      xong Chu Xuyên dừng chút, nghiêm túc hỏi Lâm Hi: “Giảng thực, ngươi là đoạn tụ?”

      Lâm Hi trắng mắt nhìn Chu Xuyên: “Làm sao có thể?!”

      “Kia ......”

      Ánh mắt Chu Xuyên lướt qua Liễu Bái Tình.

      Lâm Hi: “...... nên hỏi mà cũng đừng hỏi!”

      Mạc danh kỳ diệu bị quát lớn, Chu Xuyên vô tội sờ mũi: “Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, cũng ngẫm lại hôm qua ta giúp ngươi...... Tin hay ta lập tức cho tiểu biểu đệ của ngươi?”

      Lâm Hi cho ánh mắt sắc bén như đao, ngữ khí lạnh như băng sương: “Ngươi thử xem!”

      xong, Lâm Hi vuốt vuốt cây quạt, về phía bàn Liễu Bái Tình ngồi.

      Chu Xuyên nhìn Lâm Hi trong chớp mắt biến thành thuốc cao bôi da chó, khóe miệng run rẩy, còn than thở câu: “ là làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

      Năm đó Lâm gia đại thiếu lý trí bình tĩnh ra sao giờ lại biến thành bộ dáng ngày hôm nay?!

      ----

      Cơm chiên ăn được nửa, Liễu Bái Tình khát nước, Lâm Hi sai Vượng Nhi ra ngoài mua hạt dẻ, rồi tự mình đứng dậy mua nước ô mai cho Liễu Bái Tình.

      Chu Xuyên liền ở lại bảo vệ Liễu Bái Tình.

      Lâm Hi vừa , Chu Xuyên lập tức chuyển ghế sang bên cạnh Liễu Bái Tình và cùng nàng bắt chuyện: “Bái Bái.”

      “Gì?”

      “Ngươi cảm thấy biểu ca của ngươi thế nào?”

      ? Vừa ngu xuẩn lại vừa tự kỷ da mặt dày miệng tiện lại vừa......”

      Liễu Bái Tình thao thao bất tuyệt xấu Lâm Hi, Chu Xuyên nghe được khỏi thay hảo huynh đệ của chính mình nghẹn khuất.

      Lâm Hi ơi Lâm Hi à, tiểu biểu đệ này đối với ngươi có ý kiến phải hai chỗ!

      Đường này khó lắm đây Tu Viễn...... Cố lên!

      ----

      về Lâm Hi xong, Chu Xuyên lại cùng Liễu Bái Tình hàn huyên chút về Dương Châu.

      Lúc tán gẫu xong, đối với Liễu Bái Tình càng tôn trọng, Chu Xuyên luôn luôn nhìn nàng.

      Càng xem càng hiểu ......

      Chu Xuyên nhìn chằm chằm vành tai của Liễu Bái Tình cả buổi, cuối cùng nhịn được vươn tay sờ: “Bái bái đây là lỗ tai sao?”

      Chu Xuyên ra tay nhanh chóng, Liễu Bái Tình còn chưa có phản ứng liền cảm giác được vành tai phải của mình nóng lên.

      Ngay sau đó đầu đường vang lên tiếng gầm đầy giận dữ --

      “Chu Xuyên ngươi làm gì đó?!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :