1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký tiểu tam - Hạ Vũ(c29) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24


      Người thân? Trong đầu tôi hện lên hình ảnh người nhưng mà lập tức bị chính mình bác bỏ. Sao có thể là chứ? thậm chí còn chẳng biết đến tồn tại của Tiểu Huyên nữa.


      Lúc đến trường học của Tiểu Huyên là ba mươi phút sao. Từ xe xuống thấy Dương Lãng cầm điện thoại gọi điện cho ai đó. mặt tràn đầy lo lắng. Lòng lo lắng thôi, vội vàng chạy lại chỗ .


      Học sinh mất tích! Chuyện này chưa từng xảy ra nên ban giám hiệu đến từ sớm. Mặt giáo lớp Tiểu Huyên xám ngắt còn giọt máu.


      Nhìn thấy tôi, Dương Lãng khẽ cúp điện thoại quay sang nhìn tôi lắc đầu. Vẫn chưa có tin tức gì sao? kiên cường trong nháy mắt sụp đổ. Tôi biết mình phải làm thế nào. Dù có tự nhủ phải kiên cường, Tiểu Huyên còn đợi tôi nhưng mà chân vẫn nhịn được mà nhũn xuống, cảm giác khó thở ngừng lan tràn ra từng tế bào.


      Mắt thấy chính mình dần ngã xuống nhưng mà lại rơi vào vòng tay ấm áp phía sau.


      “Tôi liên hệ với cảnh sát rồi! Nếu có tin tức báo lại cho chúng ta. giáo của Tống Huân? có thể kể cho tôi chi tiết những chuyện xảy ra được ?”


      giáo hiển nhiên có chút ngạc nhiên đối với người đàn ông đằng sau tôi, nhưng bị khí thế của hù sợ vội vàng phục hồi lại tinh thần, có chút hoảng loạn kể lại việc.


      Theo như lời giáo khoảng thời gian gần tan học, có thanh niên cắt đầu đinh trông được lương thiện lắm đến đón Tiểu Huyên. Ban đầu giáo cũng đề phòng nhưng mà nghe Tiểu Huyên gọi là “cậu”, hơn nữa còn về với người đó nên giáo nghĩ là người nhà của bé đến đón nên cũng gì nữa, ngờ lại xảy ra chuyện này.


      Cậu? Tôi có chút ngạc nhiên. Từ khi nào Tiểu Huyên lại xuất người như vậy? Hơn nữa chính thằng bé tự nguyện theo người đó? Khoan nếu là cậu chỉ có người – Tống Hạo? Lần trước có lần tôi có cho nó xem ảnh của Tống Hạo nhưng mà phải Tống Hạo còn ở trong tù sao?


      Lẽ nào nó được ra rồi! đúng lần trước tôi vào thăm, quản giám còn với tôi là Tống Hạo còn nửa năm nữa
      mới ra tù mà. Càng nghĩ càng rối rắm.


      Điện thoại trong túi vang lên. Là bọn bắt cóc gọi điện đến sao? Quả nhiên là số lạ. Sợ hãi, run rẩy, lại có chút hy vọng bắt máy. Bên kia là im lặng kéo dài, thời gian càng lâu kiên nhẫn càng mất , cuối cùng kịp đợi đối phương lên tiếng nữa, kiên nhẫn của tôi chính thức sụp đổ. Cổ họng run rẩy đến phát đau, run rẩy cầu xin: “Tôi biết là ai nhưng mà xin , trả lại Tiểu Huyên cho tôi được , dù có bắt tôi làm gì cũng được. Xin


      Đầu giây bên kia vẫn im lặng. Trong lòng tôi lại càng hoảng loạn. Tiểu Huyên của tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện này. Tiểu Huyên đáng lại nhát gan như vậy nó nhất định rất sợ hãi.


      “Xin ! Tôi xin . Cho tôi gặp nó, cho tôi nghe giọng của nó . Tôi xin mà!”


      “Tống San! Đau lòng sao?” Bất ngờ đầu dây bên kia lên tiếng. Cả người trở nên cứng ngắc. Là cậu ta – Tống Hạo!
      Cậu ta thực trở lại, cơn ác mộng của tôi thực trở lại.


      “Tống Hạo! Tôi xin cậu trả Tiểu Huyên lại cho tôi. Trả Tiểu Huyên lại cho tôi, tôi biết mẹ tôi có lỗi với cậu nhưng mà Tiểu Huyên là vô tội mà. Nó chỉ là đứa trẻ thôi!”


      “Tống San! Chị từng nhớ ? Trước đây tôi từng là sau này có ngày chị phải cầu xin tôi. Chị nhớ sao? Nhưng mà lần này chị cầu sai rồi. Tôi bắt cóc con trai chị, hơn nữa là con chị tự nguyện theo tôi. Xem ra chị mấy năm nay dạy dỗ nó rất tốt, y như thằng bố đạo đức giả của nó vậy, haha….”


      Đầu giây bên kia bị ngắt tín hiệu, tôi vẫn còn cố gọi nhưng mà có tiếng trả lời, thay vào đó là tiếng tút… tút… kéo dài.


      tra được chỗ của Tiểu Huyên rồi” cảnh sát đứng bên cạnh tháo bộ đàm xuống .


      *********************************************

      Lúc chúng tôi đến chỗ Tiểu Huyên là chuyện của ba mươi phút sau. Chỗ phát ra Tiểu Huyên là công viên trò chơi. Lúc chúng tôi đến thằng bé có ở đây. Những người khác tản ra tìm, chỉ còn tôi đứng lặng chỗ. phải là tôi muốn tìm mà là nổi nữa. Nếu có người đằng sau đỡ tôi nghĩ mình ngã xuống.


      lát sau, cảnh sát thông báo bắt được người đường dẫn đến đây. Từ xa tôi thấy Tiểu Huyên chạy như bay đến đây, vừa chạy thằng bé vừa gọi mẹ. Giọng thằng bé vang vọng trong gian, thanh tuyệt nhất mà tôi được nghe.


      Thằng bé ôm chầm lấy tôi, bộ dạng hưng phấn có lấy chút sợ hãi khác hẳn với bộ dạng chật vật của tôi. Tuy rằng rất vui nhưng mà nhìn bộ dáng hưng phấn đến đỏ bừng bừng của nó tôi lại nhịn được tức giận. Đẩy thằng bé ra, vung tay đánh mạnh vào mông nó


      “Con có biết mẹ lo lắng hả? Thằng chết tiệc! Mẹ phải dặn con là được theo người lạ rồi sao? Sao lại nghe lời hả?”


      “Nhưng mà cậu phải là người lạ mà!” Vừa vừa la oai oái, bộ dáng rất ủy khuất.


      “Còn nữa! Con còn cãi nữa! Muốn mẹ đánh chết mới chịu vâng lời sao?” Lại còn nữa, tuy biết lời nó là đúng nhưng mà vẫn nhịn được tức giận. Nó biết kẻ đó là người…….


      “Đủ rồi! định đánh chết thằng bé sao?” giọng vui vang lên, tiếp theo cánh tay bị lực mạnh nắm lại. Tôi ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt ngăn cản mình, tay ta vẫn còn lắm lấy tay mình. Giận dữ nhìn ta, kìm được lớn tiếng: “Đường Diệu Nam! Tôi dạy con đâu cần xen vào? Tránh ra!”


      Động tác của Đường Diệu Nam cứng lại, ta ngờ trong lúc ta hết lòng giúp đỡ tôi lại bị tôi đối xử như vậy. Tuy rằng cảm kích ta giúp mình, có chút hối hận vì hơi nặng lời nhưng mà tôi cảm thấy chính mình có sai. Thằng bé phải con ta, tôi có như thế nào cũng liên quan đến ta!


      !” Đường Diệu Nam tức giận nên lời. Thấy cánh tay ngừng dãy dụa của tôi bực mình buông ra sau đó quay măt thèm chuyện.


      Bị ta hất ra có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh lấy lại được cân bằng. Tôi như nhìn thấy tia khác thường trong mắt ta! Tổng thương? Phẫn nộ nhưng mà nó chỉ là thoáng qua khiến tôi còn chưa kịp nhận ra đó là gì. có tâm trạng quan tâm vội vàng ôm lấy Tiểu Huyên khiếp sợ kiểm tra lượt thấy có bất thường mới nhàng thở ra.


      “Này! Tống San, chị diễn xong tiết mục nhận con rồi có phải cũng nên bảo bọn họ thả tôi ra ?” Bên kia Tống Hạo bị hai viên cảnh sát giữ chặt tay vòng ra đằng sau cười cười .


      được! Cậu ta là tội phạm bắt cóc thể thả người!”


      “Này! Bắt cóc? Các người tôi bắt cóc, làm ơn ! Là thằng bé tự nguyện theo tôi a~!” Tống Hạo nhìn người đàn ông dương oai trước mặt mình, hai tay dãy dụa nhưng có cách nào thoát ra, gào thét .


      “Cậu …..” Dương Lãng còn định gì nữa nhưng mà nhớ đến lời giáo lên cũng lên tiếng nữa.


      Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tống Hạo, mệt mỏi : “Hai cảnh sát các hãy thả cậu ta ra !”


      “Tống San, !” Dương Lãng còn định gì nữa nhưng mà bị tôi ngăn lại


      “Dù sao cũng là thằng bé tự nguyện theo cậu ta”


      Tôi lại ngừng xin lỗi cảnh sát, ngừng giải thích là hiểu nhầm nhưng mà bọn họ chỉ đứng nghe gì. Đến khi Đường Diệu Nam bên cạnh khẽ gật đầu hai người bọn họ mới thả Tống Hạo ra. Tôi ngước nhìn Đường Diệu Nam hiểu sao lại có chút áy náy, dù sao ta cũng giúp mình vậy mà ….


      Buông Tiểu Huyên ra, hướng ta đến, áy náy : “Tổng giám đốc Đường, cái đó lúc nãy là tôi quá nóng nảy cho tôi xin lỗi . Còn có cảm ơn hôm nay cũng giúp đỡ tôi!”


      Đường Diệu Nam mặt phản ứng, im lặng để ý lời tôi , chỉ nhìn tôi cái sau đó hướng Tiểu Huyên đến. Hành động của ta khiến tôi ngạc nhiên mà điều càng khiến tôi ngạc nhiên hơn là người luôn sợ người lạ như Tiểu Huyên hôm nay lại sợ ta. Tiểu Huyên thấy ta hướng mình tới cười cười chạy đến trước mặt ta cười cười, giọng ngọt ngào khiến tôi có chút ghen tỵ: “Chú chính là chú hôm nọ đến gặp cháu sao? Hôm đó chú còn chú là…..” Như nghĩ ra điều gì đó nó vội lấy tay bịt miệng lại như sợ lộ bí mật vậy. Tiểu Huyên ánh mắt láu cá nhìn tôi giống như sợ tôi phát ra bí mật của bọn họ vậy, sau khi xác định tôi có thắc mắc gì nó liền thở phào, lại nhìn Đường Diệu Nam cười cười.


      Trong lòng tràn ngập thắc mắc. Rốt cuộc bọn họ có bí mật gì muốn cho tôi biết? Tiểu Huyên Đường Diệu Nam đến gặp nó, hiểu sao nghĩ như vậy trong lòng lại lập tức dâng lên cảm giác phòng bị, có chút bất an giống như có gì đó sắp rời khỏi mình. Vội vàng kéo Tiểu Huyên vào cạnh mình, cảnh giác nhìn Đường Diệu Nam. Cảm giác được hơi ấm từ người Tiểu Huyên mới khiến tôi an tâm hơn chút.


      Đường Diệu Nam để ý đến thái độ thù địch của tôi, ta chỉ nhăn mày sau đó nhàng giơ tay ra xoa đầu Tiểu Huyên nhưng tôi nhanh chóng rụt lại đằng sau khiến tay ta dừng lại trung. ta dấu vết thu tay lại đút túi quần lạnh nhạt : “Lần sau được theo người lạ như thế. đời này phải ai cũng là người tốt. Hơn nữa lần sau được khiến mẹ lo lắng”


      Tiểu Huyên ở trong lòng tôi hướng ta nhu thuận gật đầu cái: “Vâng!” sau đó lại hướng ta cười cười.
      Nghe lời ta tôi có chút giật mình, được tự nhiên thậm chí được thoải mái. Cảm giác đó tôi thích vội quay đằng khác.


      Tống Hạo sau khi bị cảnh sát giảng đạo lí hồi, cậu ta cũng tỏ thái độ lắng nghe, hứa lên hứa xuống nên rất nhanh cảnh sát rời , Dương Lãng theo cảnh sát lấy chút lời khai lên cũng trước. Bây giờ chỉ còn bốn chúng tôi.


      Tống Hạo đứng dựa vào gốc cây phía xa, cậu ta hút thuốc, khói thuốc lượn nghi ngút khiến người ta cảm thấy
      thoải mái. Thấy tôi nhìn sang cậu ta giơ điếu thuốc lên huơ huơ cười cười nhìn tôi như trêu tức. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.


      khí im lặng có chút kì quái. lúc sau người của Đường Diệu Nam đến bên cạnh ta biết gì đó. ta hơi gật đầu sau đó nhìn tôi cái, lên tiếng: “Tôi đưa hai người về!”


      cần đâu! Tôi tự về được rồi! Hơn nữa chỗ này gần trung tâm thành phố bắt taxi cũng tiện! Giám đốc Đường nếu bận cần……”


      “Sao lại như vậy được. Tống San chị đừng có phụ ý tốt của giám đốc Đường mà. Mà tôi gọi giám đốc Đường sao chứ?” Tống Hạo biết tiến lại đây từ bao giờ. Cậu ta nhìn Đường Diệu Nam cười cười nịnh nọt chân chó rồi quay sang nhìn tôi trừng mắt cái, sau đó tự nhiên mở cửa leo tót lên xe.


      Nhìn cảnh tượng hai bên đường ngừng biến đổi, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. hiểu ban nãy là do sợ khí thế người của Đường Diệu Nam hay là sợ bóng ma trong quá khứ mà Tống Hạo mang lại mà tôi lại ngoan ngoãn lên xe. Bao năm nay tưởng cuộc sống tôi luyện cho chính mình trở lên mạnh hơn ngờ đứng trước Đường Diệu Nam tất cả chẳng là gì cả.


      Ảo não nhìn ra bên đường, mấy năm nay đất nước ngừng phát triển đường phố mấy năm trước được bao phủ bởi ánh điện mấy năm nay càng trở lên rực rỡ hơn. Nhìn ánh điện ngừng sáng tỏa ra từ các khu trung cư kia khiến người ta có cảm giác ấm áp giống như khí trong xe lúc này vậy, tất nhiên là nếu có tôi và người nào đó thỉnh thoảng xen vào câu.


      Tiểu Huyên từ lúc xe đến giờ ngừng. Nó kể hết những chuyện từ nhà ra đến trường, chưa kể hết cười khúc khích khiến người khác phải cười câu chuyện của nó mà cười chính bản thân nó. Đường Diệu Nam vẫn duy trì bộ dáng chăm chú lắng nghe giống như độc giả trung thành vậy. Tôi có chút bất ngờ người luôn lo lắng làm sao lấy được dự án hàng tỉ đồng, luôn nghe những bản báo cáo dài hàng trang ngờ lại có thể kiên nhẫn nghe những chuyện nhàm chán của trẻ con như vậy thậm chí thỉnh thoảng còn cười cười chen vào hai câu “ à?” Vậy sao? Thế sao?


      Nhìn bọ họ mới quen nhau mà hòa hợp giống như gặp nhau rất lâu vậy. Tiểu Huyên và Dương Lãng cũng thân quen nhưng lại khiến tôi có cảm giác khác. Tiểu Huyên và Dương Lãng giống như bạn bè vậy. Cùng chơi, cùng ngủ nhưng mà lại khác với khi ở với Đường Diệu Nam. Hai người bọn họ khiến cho tôi cảm giác như là cha con vậy. Cha con? Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa cho giật mình. Đường Diệu Nam và Tiểu Huyên sao có thể là cha con được chứ? Tôi sao lại có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy huống chi cha của Tiểu Huyên là người đó mà lại phải là Đường Diệu Nam. hiểu sao lại cảm thấy thắc mắc nếu người đó ở cùng Tiểu Huyên có thể kiên nhẫn nghe Tiểu Huyên hết câu ? Nghĩ đến cảnh hai bọn họ cảm thấy có chút chua xót nhịn được tự cười nhạo chính mình.


      “Mẹ! Người cười gì vậy?”


      Câu hỏi của Tiểu Huyên làm tôi định thần lại, nhàng lắc đầu mỉm cười ôm Tiểu Huyên ngồi lên đùi mình, để ý đến ánh mắt của hai người bên cạnh khẽ mỉm cười cảm nhận hơi ấm của Tiểu Huyên, bất an cùng chua xót trong lòng chợt tan biến. Tiểu Huyên con nhất định phải vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên nha.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25


      “Tống San! Tôi ngờ chị lại câu được con mồi béo như vậy! Tổng giám đốc chắc phải nhiều tiền lắm, hơn nữa chiếc xe của ta cũng phải có tiền là mua được đâu. Những chiếc xe trước đây tôi thấy còn giá trị bằng nó” Vừa xuống xe lúc Tống Hạo kìm được . Ban nãy cậu ta ngừng nịnh nọt Đường Diệu Nam nhưng mà để ý đến cậu ta chỉ mực nghe Tiểu Huyên . Tôi nghĩ với tính của cậu ta nhất định nổi đóa nhưng ngờ bao nhiêu năm nay nhà tù lại cải tạo cậu ta thành cái dạng nịnh hót như vậy.


      “Cậu đừng có đánh chủ ý đến ta. Tôi và ta quan hệ gì cả! Còn nữa cậu mới ra đừng có gây chuyện nữa!” tôi trừng mắt nhìn cậu ta cái. Bây giờ tôi còn sợ cậu ta nữa.


      Ban nãy tôi nghe cảnh sát và cậu ta trao đổi mới biết cậu ta phải gần đây mới được ra mà là từ sau lần tôi đến thăm cậu ta ngày thứ hai sau đó cậu ta được thả ra. Sau khi được thả cậu ta đến làm cho đàn mà cậu ta quen được trong tù. Nhưng mà với tính cách cậu ta chưa làm được đến nửa tháng bỏ . Lần này tìm đến tôi chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt.


      Nghe thấy tôi cậu ta vui hừ tiếng khó chịu lên tiếng: “Bạn bè? Bạn bè mà ôm chị như vậy sao? Có quỷ mới tin chị!”


      tóm lại cậu đừng có đánh chủ ý linh tinh còn nữa mới ra an phận cho tôi” Lời của Tống Hạo khiến tôi có chút chột dạ. Ban nãy tuy hỗn loạn nhưng mà tôi vẫn biết người ôm tôi dọc đường là Đường Diệu Nam. Nhớ lại thái độ của mình lúc nãy có chút ảo não ta vì mình mà làm nhiều việc như vậy, xem ra khi nào có cơ hội phải hảo hảo cám ơn cùng xin lỗi ta mới được.


      Nghe tôi , Tống Hạo vui hừ tiếng sau đó hất hàm về phía cửa ra lệnh: “Này còn làm gì đấy mở cửa ra !”
      Tôi trừng mắt nhìn cậu ta nhưng mà cũng so đó quay người ấn chuông cửa. Cánh cửa rất nhanh được mở ra, Dương Lãng có chút mỏi mệt chắc ta mới từ đồn cảnh sát về. Nhìn thấy chúng tôi có chút ngạc nhiên “Mọi người về rồi à? Tôi mới về định đón mọi người đây”


      cần lo cho chúng tôi đâu, cũng mệt mỏi rồi mau nghỉ ” Dương Lãng hôm nay cũng mệt mỏi rồi.


      “Tôi này Tống San! Chị để ý đến giám đốc Đường ra là chị dấu đàn ông khác trong nhà. phải tôi có ý kiến nhưng mà cách chọn đàn ông của chị vẫn như vậy. Ban đầu là thằng sinh viên nghèo đó bây giờ lại là người này. Chị cũng biết chỗ đứng của bản thân a~!”


      Dương Lãng nhíu mày vui nhìn Tống Hạo: “Cậu thanh niên này ăn lên cẩn thận chút. Tuy rằng tôi và chị cậu ở chung nhà nhưng mà chúng tôi là trong sạch. Cậu được vu oan cho Tống San!”


      “Trong sạch?” Tống Hạo giống như nghe được câu chuyện cười vậy “ nam quả nữ ở chung chỗ mà các người còn trong sạch. vậy là biết rồi. Người em tôi cho biết, bà chị này của tôi trước cũng từng sống chung với thằng như , cũng trong sạch, trong sạch đến mức có tên tiểu tử này đấy!”


      “Tống Hạo cậu im ! Cậu mà còn nữa đừng có ở đây nữa! Nếu muốn ở lại yên lặng cho tôi!”


      “Được thôi làm gì mà hung dữ vậy bảo sao thằng đàn ông cần chị…Được được…..tôi nữa ai bảo tôi
      còn chỗ nào để . Nghĩ lại nếu phải như vậy tôi mới hiếm lạ chỗ rách nát này của chị mà nghe chị lên mặt” xong hung hăng bẹo má của Tiểu Huyên sau đó đá cửa phòng bên cạnh vào.


      “Tống Hạo cậu ……” Tôi trợn mắt nhìn bóng cậu ta khuất sau cánh cửa. Rầm!....Cánh cửa bị cú đá của cậu ta lặng lề đóng lại. Tôi nhìn sang Dương Lãng ái ngại: “Xin lỗi cậu ta chiếm phòng của rồi! Đêm nay sang phòng Tiểu Huyên ngủ tạm còn Tiểu Huyên ngủ với tôi.”


      Dương Lãng cười cười tỏ vẻ sao chỉ có Tiểu Huyên là kháng nghị: “ con muốn ngủ cùng với chú Dương cơ!”


      Tôi trừng mắt nhìn thằng bé: “Con yên lặng cho mẹ! Chuyện hôm nay mẹ còn chưa phạt con đâu. theo mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con”


      Vào trong phòng khí có chút yên lặng. Tiểu Huyên dạng sợ chết yên lặng ngồi yên gì khác hẳn với bộ dạng ríu rít ban nãy. Tôi ngồi trước mặt thằng bé hỏi: “Tiểu Huyên cho mẹ biết hôm nay là chuyện gì? Tại sao con lại theo người….cậu con?”


      “ Chính là lúc con ngồi học cậu đến đón con”


      “Thế là con cứ thế theo?”


      phải tại lần trước mẹ cho con xem ảnh cậu nên con mới….” Càng càng cuối cùng tôi nghe thấy thằng bé gì nhưng cũng hiểu ý nó. Ý Tiểu Huyên là lần trước tôi cho nó xem ảnh Tống Hạo nó nhớ lên mới theo. Chuyện này tạm bỏ qua nhưng mà….


      “Sao con và tổng giám đốc Đường đó lại quen nhau?” Chuyện này chính là điều tôi hiểu và khiến tôi lo lắng.
      “Là lần trước có đoàn đến trường phát sữa còn cho rất nhiều quà con chính là biết chú ấy ở đó”


      “Con….. Này Tiểu Huyên mẹ còn chưa xong mà!” Tôi nhìn Tiểu Huyên chuyện mà chui đầu vào chăn thò đầu ra có chút tức giận muốn giật chăn. Thằng bé chui từ trong chăn ra hé ra cái đầu bộ dạng ngái ngủ : “Mẹ con mệt lắm, mai còn phải học nữa, cho con ngủ có được ?” xong còn giả vờ ngáp hai cái giống như sợ tôi tin vậy.


      ràng là giả vờ nhưng mà hôm nay nọ thực “hưng phấn” đến mệt rồi, hơn nữa mai còn phải học lên trong lòng còn thắc mắc vẫn kéo chăn cho nó, dịu dàng : “Được rồi! Ngủ !”


      Tiểu Huyên được như ý nguyện khẽ le lưỡi cái, vội vàng nhìn trộm tôi thấy tôi nhìn vội vàng nhắm mắt.
      Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy cảm thấy chỗ bên cạnh còn trống liền biết Tiểu Huyên dậy rồi. Rọn dẹp lại chăn màn sau đó ngái ngủ vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.


      Vừa bước ra khỏi phòng ngủ nghe thấy tiếng hách dịch của Tống Hạo. Tôi cau mày nhìn cậu ta chân gác lên ghế, tay cầm trứng chiên ăn ngừng, thô thiển đến thô tục.


      “Tôi mấy người này, chút thực cũng lễ phép. Thấy người khác chào tiếng thôi đến tôi ăn cũng cho, các người chính là muốn tôi chết đói có phải ?” vừa vừa đút miếng bánh còn lại vào miệng sau đó rất tự nhiên chùi bàn tay đầy mỡ của mình vào chiếc khăn trải bàn khiến nó xuất vệt vàng ố khác màu bẩn thỉu.


      “Ai cho cậu ăn chứ? Chính là cậu dùng bát đũa được sao? Bốc như thế…..”


      “Này! Tao này Tiểu Huyên, mày như thế là sao? Chê cậu mày bẩn sao? Mẹ mày chưa có dạy mày lễ phép sao? Đúng là như bố mày đều làm tao ngứa mắt”


      “Cậu được bố cháu!” Tiểu Huyên tức giận hét lớn.


      “Sao tao được sao? Cũng đúng mày thậm chí còn chẳng biết mặt mũi bố mày. Tao cho mày biết năm xưa mẹ mày chỉ là người đàn bà biết xấu hổ. Mẹ mày….”


      “Đủ rồi! Tống Hạo, cậu đừng có quá đáng. Tống San phải là người như thế huống hồ cậu nên nhớ chính cậu còn ở nhà ấy!” Dương Lãng tức giận, mặt trầm xuống nhìn Tống Hạo quát.


      “Tôi ở nhà chị ta có làm sao? Chị ta là chị của tôi. Nhà của chị ta cũng chính là nhà của tôi. Hơn nữa phải chị ta mới cho cưỡi vài ngày tự coi mình là người nhà chứ?”


      “Tống Hạo! Mày…” Dương Lãng còn muốn gì nhưng phát ra tôi đứng đăng sau nên nhất thời im bặt.


      Tiểu Huyên nhìn thấy tôi vui vẻ gọi tiếng mẹ sau đó ôm người tôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tống Hạo có chút chán
      ghét. Tôi xoa đầu thằng bé ngẩng đầu nhìn người gác chân lên ghế trừng mắt nhìn Tiểu Huyên thách thức kia, thỉnh thoảng cậu ta còn cười khẩy. Bộ dạng đó khiến tôi kích động có cảm giác muốn tiến lên tặng cho cậu ta cái tát.


      Tôi trừng mắt nhìn Tống Hạo, lạnh lùng : “Tống Hạo! Cậu mới ra tù còn chưa hết hạn quản giáo đâu tốt nhất là nên ngoan ngoãn cho tôi. Nếu cậu có vào tù lần nữa tôi cũng ngại đâu!”


      Tống Hạo phục trừng mắt nhìn tôi nhưng mà hình như cũng cảm thấy nguy cơ của chính mình nên cũng gì nữa.


      Tôi quay lại nhìn Dương Lãng áy náy: “Dương Lãng! Xin lỗi, cậu ta~!”


      cần đâu dù sao cũng là cậu ta có lỗi phải có lỗi. cần xin lỗi tôi!” Dương Lãng tuy rằng còn hậm hực nhưng mà cũng biểu gì.


      ban nãy nghe ta tôi có chút cảm động. Mấy năm này chưa có ai bênh vực tôi như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Hơn nữa cũng áy náy, hôm qua vừa về phòng chưa được bao lâu Tống Hạo đòi ầm ĩ. Cậu ta ngủ sopha cảm thấy thoải mái, hơn nữa tôi cũng muốn cậu ta có nhiều tiếp xúc với Tiểu Huyên nên biết giải quyết thế nào.Cuối cùng là Dương Lãng nhường phòng mình cho cậu ta còn chính mình ngủ ở phòng khách. Chiếc ghế sô pha cứng như vậy khiến đêm chịu khổ ít rồi.


      Người ta đầu xuôi đuôi mới nọt. Ban sáng vừa gặp chuyện bực mình ban chiều lại bị giáng đòn mới. Thành phố H sảy ra sập hầm than, rất nhiều người bị mắc kẹt trong đó. kiện lớn như vậy chính là thu hút rất nhiều phóng viên. Vừa nhận được tin Jenna cử hai phóng viên đến trường nhưng mà vụ việc còn chưa được điều tra nên vẫn chưa tiếp cận được hiên trường chỉ có thể lòng vòng bên ngoài.


      Lúc tôi xuống đến trường là hai giờ sau. Từ xa nhìn thấy hai phóng viên của chúng tôi mon men bên ngoài. Tôi bước nhanh về phía bọn họ. Nhìn thấy tôi họ cất lời chào hỏi sau đó lập tức báo cáo cho tôi biết tiến độ và việc. ra hầm khai thác than này là trái phép, thuộc công ty trách nhiệm , có biện pháp an toàn chỉ là dùng phương pháp truyền thống để cố định lại trần hầm sau đó tiến hành khai thác. Hoàn cảnh làm việc thực rất nguy hiểm. Đây cũng phải là lần đầu tiên nhưng trước đó có người nào bị mắc kẹt lên cũng cho qua, nhưng lần này có hơn mười người bị mắc kẹt dưới đó nên thu hút rất nhiều chú ý. Mười người này đều là người trong thôn.


      Tôi đưa mắt quan sát loạt, rất đông các phóng viên ở bên ngoài, họ đa phần là nhưng tòa báo như chúng tôi còn những tòa báo lớn được vào trường.


      “Tống tiểu thư! cũng ở đây sao?” Bên cạnh xuất người. ta nhìn thấy tôi lên tiếng chào hỏi.


      Tôi quay sang bắt tay ta cười cười: “Đúng vậy! Tin tức lớn như vậy, chúng tôi sao có thể có ở đây chứ?” ta là Trương Hạo phóng viên của tòa báo tuần san nổi tiếng. Tôi và ta trước đây có làm chung vụ nên có quen biết. ta khi đó là phóng viên của báo lá cải , sau này ta đến Nhật Tinh làm chúng tôi liên lạc nữa. ta vừa từ trong ra có lẽ là được kiếm được ít thông tin rồi.


      “Đúng vậy! Tin tức lần này đúng là rất lớn, hơn nữa còn rất bảo mật. Tôi cũng chỉ mới chụp được mấy bức ảnh thôi còn chưa có điều tra được thông tin gì nhiều” ta lắc đầu .


      Tôi cười cười gật đầu gì.


      Đợi đến hơn mười hai giờ những người trong đó ra. Đại khái kết thúc màn hỏi cung. Chủ quản của hầm than được cảnh sát đưa lên xe. Tôi nghĩ ta còn phải hợp tác điều tra nên trong thời gian ngắn chúng tôi cũng thể tiếp cận ta được.


      Những người liên quan khác cũng lần lượt ra. Gia đình nạn nhân ai cũng khóc lóc ra, nhìn họ rất đau khổ, tôi mơ hồ hiểu được cảm giác của họ, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đó, rất thống khổ nhưng mà cũng chỉ là mơ hồ, dù sao tôi cũng chưa từng trải qua cảm giác đó nên gì cũng là vô ích. Mãi sau này tôi mới hiểu cảm giác đó so với quá khứ hay đứng ngoài cảm nhận, những gì nhìn thấy càng đáng sợ hơn gấp trăm lần.

      Chương 26


      Đoàn người dần tản mát quay về chỗ của mình, nhưng vẫn có rất nhiều người vây quanh lều ban nãy. Tôi nheo mắt nhìn phía xa, bóng dáng xuất trong tầm mắt của tôi. ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, chiếc áo vét được vắt lên tay. Bộ dáng có chút mệt mỏi cố lên từ trong đám phóng viên ra. Là Trương Húc bạn hợp tác cũng là người cùng cảnh ngộ với tôi. Từ sau đám cưới của Đan Thanh và người đó chúng tôi còn gặp lại nữa ngờ hôm nay có thể gặp ta ở đây.


      ta hình như cũng nhìn thấy tôi, nheo mắt cái rồi cười cười tiến lại. Lúc này tôi mới để ý tay ta còn cầm chai nước khoáng. ta đến trước mặt tôi cười : “ Tống San chúng ta lại gặp nhau rồi!”


      “Đúng vậy lại gặp nhau” Tôi nhìn ta mỉm cười


      Trương Húc đến đứng cạnh tôi, ta đưa cho tôi chai nước khoáng trong tay, sau đó quay người về phía đám đông vật vã kia : “Tống San! xem những người đó có đáng thương ?”


      “Đáng thương? Đúng có chút!” Đúng là có chút đáng thương, phải nếu những hình ảnh này được đưa lên báo trí khẳng định theo cách giật gân của nhà báo chính là tin tức gây bão, gây xôn sao rư luận, lấy được ít nước mắt của người khác.


      cũng cảm thấy vậy nhưng mà tôi cảm thấy họ đáng thương, bởi vì họ còn có hy vọng giống số người còn chút hy vọng…” Trương Húc nữa. Tôi có chút hiểu nhìn ta, chiếc áo bluse trắng người ta tràn ngập vết bẩn, loang lổ khiến cho chiếc áo còn màu sắc ban đầu. Tôi biết ta gì, về chuyện gì nhưng mà tôi lại cảm nhận được lỗi độc của ta, nỗi tuyệt vọng có cách nào thành lời. Tôi rất muốn an ủi ta nhưng mà lại có cách nào lên tiếng. Chỉ có thể ở bên cạnh ta.


      Thời gian trôi càng nhanh, trời càng ngày càng tối, công tác cứu hộ tuy rằng có tiến triển những vẫn có cách nào đưa được những người bị kẹt phía dưới ra. Thời gian càng trôi nhanh nỗi tuyệt vọng vàng nhân lên. Những tiếng khóc rên rỉ như đứt từng khúc ruột ngừng vang lên, như đứt từng khúc ruột, đau thấu tâm can. Có số người chịu được ngất xỉu, tiếng xe cứu thương, tiếng cứu hộ ngừng vang lên.


      Chúng tôi được phân công ở tạm ngôi lều tạm dành cho phóng viên. Có rất nhiều nhà báo bàn tán chuyện. Tôi ngồi lẳng lặng góc sắp xếp lại tư liệu buổi chiều mà Trương Húc thu thập giúp. Nhờ có tôi cũng biết được thêm rất nhiều thông tin. Lần này việc này đả động rất lớn đến chính quyền. Chính phó chủ tịch UBND thành phố H đích thân chỉ đạo cho bệnh viện ta thực đợt cứu hộ này. Thường những vụ như thế này được đút tiền bưng bít nhưng mà đợt này chính phủ đẩy mạnh việc bảo hộ an toàn lao động và cấm khai thác trái phép nguồn tài nguyên nên đây chính là bước đệm, quân cờ đầu tiên để thực phong trào này nên việc này càng ngày càng lớn. Còn nữa đến chập tối tuy việc tiếp xúc trường vẫn còn hạn chế nhưng mà tôi được vào tận nơi quan sát.


      “Tống San! Những cái đó là chụp được buổi chiều sao?” giọng đột ngột vang lên sau lưng khiến tôi giật mình. Tôi quay lại nheo mắt nhìn người nãy giờ đứng sau lưng mình nhìn lén – Trương Hạo. ta thấy tôi nhìn có có chút chột dạ của người nhìn lén, cười cười: “Tống San! Tôi này chúng ta là người làm báo cũng coi như là đồng nghiệp, dù tin tức là mạng sống của phóng viên nhưng mà dù gì chúng ta cũng có quen biết, có cái gì cũng nên độc chiếm mình đúng ? Cho tôi xem tí ha!”


      ta cũng biết tin tức là mạng sống của phóng viên sao? Vậy là ta còn nhìn lén, thế lại còn công khai bảo tôi cho ta xem. Nghĩ hay . Tôi trừng mắt nhìn ta cái sau đó quay đầu cất những máy ảnh .


      Thấy thái độ của tôi, người đằng sau hậm hực: “Keo kiệt! Tưởng cho xem tôi có cách nào lấy được sao? Để xem cuối cùng ai được nên trang đầu!”


      Tôi bực mình. Con người này….sao có thể như thế chứ.


      “Chị San! Người của UBND thành phố đến mời chúng ta ăn, gọi là tiệc tẩy trần” Hàn Đồng từ ngoài vào nhìn chúng tôi cười cười bảo, ánh mắt ta có chút thâm thúy. Chỉ cần nhìn là hiểu được.


      Tôi có chút nhức đầu, nhóm người này là…. tiệc tẩy trần là giả, thực chất là muốn mượn chuyện này để ngầm chỉ thị cho chúng tôi làm theo ý họ. Những chuyện này tôi muốn tham gia, từ xưa đến nay tránh được nhất định tránh nhưng thân là con tôm tép bé trong xã hội này chính là có quyền cự tuyệt. Tôi day day thái dương nhìn Hàn Đồng gật đầu xem như biết. Có những chuyện biết là tránh được chỉ còn cách đối mặt.


      Tiệc tẩy trần được mở ở nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố H. Vừa đến đại sảnh nhà hàng tôi nhịn được tặc lưỡi, nhóm người này đúng là mời khách cũng cần khẳng định đẳng cấp, nhìn nhà hàng này rẻ.


      Chúng tôi được dẫn đến phòng bao lầu hai. Khác với lầu ồn ào xa hoa, lầu hai lại được thiết kế trang nhã. Đến phòng cuối lầu hai dừng lại. Đứng trước cửa phòng có người đứng đón chúng tôi. Xem trừng chuyện này rất được chính phủ quan tâm. Người đến đón chúng tôi là người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Nhìn thấy chúng tôi ông ta tươi cười tiến lại cười cười bắt tay lần lượt từng người trong nhóm chúng tôi rồi giới thiệu. ra ta chính là người của phòng thư kí UBND thành phố, lần này phụ trách việc tiếp đón chúng tôi.
      Lúc chúng tôi đến người của thành phố còn chưa đến. Đúng như câu người quan trọng thường đến sau, hơn hai mươi phút sau người mới đến. đầu là người đàn ông trung niên, dáng người có chút mập mạp. Theo sau ông ta còn có hai người nữa, nam nữ. Người đàn ông ban nãy đón chúng tôi thấy nhóm người đó vội vàng đứng lên tiến về phía họ chào hỏi, sau đó giới thiệu lần lượt chúng tôi với nhau.



      Người đàn ông trung niên đầu là thư kí UBND thành phố – Triệu Hằng. Hai người còn lại đều là người của phòng thư kí. Nguyễn Thiên Hằng và Triệu Tử Đình.


      Sau màn chào hỏi ban đầu còn ngượng ngùng khí có vẻ thân mật hơn. Từ đầu đến cuối nhóm người này vẫn nhắc gì đến nội dung chính của buổi tiệc khiến tôi có cảm giác đây chân bữa tiệc thân mật tẩy trần đơn thuần.


      “Chị San!” Nghe tiếng người gọi tôi quay đầu sang nhìn. Hàn Đồng nhìn tôi sau đó khẽ hất mắt sang nhóm người trò chuyện vui vẻ kia, ý hỏi “sao họ còn chưa nhỉ?”


      Tôi nhìn cậu ta lắc đầu “ biết” nhóm người này giở trò gì nữa. Nhìn Hàn Đồng có chút mất kiên nhẫn, tôi còn chưa kịp ngăn cậu ta lại cậu ta lên tiếng hỏi: “Thư ký Triệu, lần này thành phố H xảy ra chuyện lớn như vậy biết người của UBND thành phố đối với chuyện này như thế nào?”


      Hàn Đồng này chính là nóng vội như vậy. Nhìn nhóm người kia mắt lóe sáng lại có cảm giác thở ra hơi, tôi có chút nhức đầu. Nhóm người này chính là như vậy, chỉ đợi cơ hội lên tiếng. Bọn họ lên tiếng trước chính là để tránh mang tiếng lấy chức vụ ép người.


      Quả nhiên, những người khác nghe tiếng Hàn Đồng hỏi cũng bắt đầu nhao nhao lên, loạn thành đoàn. Thực ra những người ở đây cũng rất muốn biết nhưng mà lại ai nguyện ý làm. Chỉ có Hàn Đồng xui xẻo công lực đủ thôi.


      Triệu Hằng nhìn nhóm người chúng tôi ồn ào lượt sau đó hắng giọng. Nhóm người rất nhanh yên tĩnh lại. Ông ta ho hai tiếng sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện này quả rất lớn. Người của UBND thành phố nhất định làm đến cùng, cố gắng hết sức để cứu những người bị nạn thoát ra, hơn nữa vì họ đòi lại công bằng”
      Ý hiểu là chuyện này người của UBND thành phố nhất định nhúng tay vào, hơn nữa làm lớn nên các người nhất định phải viết đặc sắc vào. Làm chuyện này càng nhiều người biết càng tốt.


      Lời của Triệu Hằng vừa rứt nhóm người mang bộ dạng chân chó lên tiếng bất bình cho nhóm người bị hại, hơn nữa còn hứa làm hết mình để mọi người cùng biết. Hàn Đồng nhìn nhóm người này lại quay sang nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. Cậu còn giám nhìn, nếu phải cậu bữa ăn này sớm kết thúc rồi.


      Hàn Đồng bộ dạng uất ức lại có chút vô tội. Nghĩ lại cũng đúng dù có cậu ta nhóm người này cũng kết thúc mà chưa đạt được mục đích. Cảm giác bụng dưới có chút đau đau, sau đó là cảm giác ổn, vội vàng với người bên cạnh tiếng nhờ trông chừng đồ hộ sau đó ra ngoài.


      Nhà hàng này lớn nhưng hành lang có chút quanh co, tìm lúc lâu sau đó hỏi phục vụ mới tìm được nhà vệ sinh. Nhìn đám đỏ đỏ dưới váy, tôi có cảm giác chính mình sắp thành con tôm luộc. xui xẻo, cứ tưởng hết rồi ra vẫn còn. Vội vàng lấy giấy vệ sinh dùng tạm, chốc xin phép về sớm xử lý sau. Sau khi chỉnh lại trang phục trở lại phòng bao, tôi phát chính mình biết khi nào lạc. Căn phòng này rất giống căn phòng lúc nãy nhưng mà vừa mở cửa chính là phải.


      “Tổng giám đốc Đường, chuyện này nhất định phải giúp tôi!”


      “Giúp ông? Trương Đại Thành! Chuyện lớn liên quan đến nhiều mạng người như vậy ông bảo tôi làm sao có thể giúp ông. Hơn nữa chuyện này giờ nhiều người chú ý như vậy, người của thành phố cũng rất coi trọng, chỉ cần động tĩnh cũng khiến người ta có thể bắt thóp. Ông xem chuyện này tôi có thể giúp được sao?”


      định ra ngoài bị giọng quen thuộc kéo lại. Tổng giám đốc Đường – Đường Diệu Nam? ta sao lại ở đây? Đúng là vương tử đến đâu cũng có người cầu cạnh. Thở hơi, định đóng cửa lại, ánh mắt khẽ liếc qua người trong phòng khiến bàn tay nắm tay nắm cửa cứng lại. Đường Diệu Nam ngồi quay lưng lại phía tôi, người đàn ông ngừng khom lưng, bộ dạng khúm lúm cầu cạnh ta. Bầu khí cũng có gì khác lạ nếu người đàn ông khúm lúm đó phải là người đàn ông bị cảnh sát dẫn chiều nay, chủ hầm than bị cố vừa qua. Ông ta khóe mắt cùng khóe miệng có nhiều vết thương, có lẽ là bị người nhà nạn nhân đánh.
      Nhưng mà cái đó quan trọng, quan trọng là ông ta chẳng phải theo luật cần tạm giam bốn mươi tám tiếng để hợp tác điều tra sao? Sao mới đó mà được thả? Nhìn lướt qua người đàn ông ngồi đó liền nhanh chóng hiểu ra, ông ta là được Đường Diệu Nam bảo lãnh ra. hiểu sao khi nghĩ đến có liên quan đến chuyện này tâm trạng tôi liền được thoải mái. Có thể là do ta là chủ của tôi sao?


      Lý trí phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng chân lại nghe lời vẫn đứng yên.


      Người trong phòng vẫn phát giác được có người nghe lén, vẫn tiếp tục câu chuyện. Người đàn ông nghe Đường Diệu Nam như vậy vô cùng tức giận, nhưng vẫn dám phát tác, vẫn mang bộ dạng khúm lúm: “Tổng giám đốc Đường, gì vậy, tôi biết nhất định có cách, dù sao trước kia tôi cũng từng cứu mà. chắc vong ân bội nghĩa mà quên chứ?”


      Trương Đại Thành từng cứu mạng Đường Diệu Nam? Chuyện này càng ngày càng phức tạp.
      khí vì lời của Trương Đại Thành vừa ra khí liền trầm mặc, trở lên quái dị. lúc sau giọng nữ tính có chút quen thuộc liền vang lên phá vỡ khí.


      đừng nữa, cũng biết chuyện này mà. đừng làm khó Diệu Nam nữa!”


      sai sao? Nếu lúc đó có chúng ta cứu chết phơi thây chỗ nào biết đâu. Được người ta gọi là tổng giám đốc Đường coi mình là sao? Nhớ năm đó như con chó nuôi trong nhà, cho ăn cho uống đến bây giờ lại qua cầu rút ván!” Trương Đại Thành rốt cuộc cũng bị lời của người phụ nữ đó chọc giận. ta thở phì phò chỉ thẳng vào mặt hai người đối diện . Ngoài Đường Diệu Nam ngối đối diện với tôi và Trương Đại Thành người phụ nữ còn lại ngồi trong góc khiến tôi nhìn được diện mạo.


      đừng nữa, chuyện này Diệu Nam giúp được chính là bất đắc dĩ, hơn nữa những thứ Diệu Nam cho chúng ta còn chưa đủ sao?” Người phụ nữ có chút yếu ớt cùng bất đắc dĩ .


      “Đúng a! Trương Hàm! Mẹ nó! Mày mới du học vài năm liền trở mặt sao? Đủ sao? Vài đồng tiền bọ đó mà đủ sao? Mạng nó là do tao cứu về, tao muốn nhiều hơn cũng là đương nhiên. Còn nữa! Chuyện này mày giúp được cũng phải giúp. Mày…..”


      “Quý khách! Ngài cần gì sao?” Tôi còn chưa kịp nghe ra chuyện gì đằng sau vang lên tiếng lễ phép của phục vụ. ta nhìn tôi với ánh mắt khác thường nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp.


      Tôi có chút biết làm sao! Những người trong phòng nghe tiếng người cũng vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn hướng này. Vội vàng buông tay lắm cửa ra, nhìn người phục vụ cười trừ: “ cần!” sau đó bước nhanh rời khỏi nơi này. Tôi biết những người trong đó có nhìn thấy tôi nhưng hiểu sao tôi lại có cảm giác bất an, giống như có điều gì xảy ra vậy.


      Lúc này trong phòng là mảng an tĩnh. Trương Đại Thành thấy có tiếng bên ngoài, biết người bên ngoài nghe những gì nhưng mà nhất định phải bắt được người đó. Người nào biết bí mật của , nhất định để có khả năng sống đến ngày mai.


      Trương Đại Thanh nhanh chân bước ra cửa nhưng người nào sớm rời khỏi chỉ có phục vụ vẫn còn ngơ ngắc nhìn theo hướng người nào đó vừa biến mất. Trương Đại Thành bắt hụt, bực mình quát: “Người nào! CMN đâu rồi!”


      Nhân viên phục vụ bị tiếng quát của làm cho giật mình, vội vã chỉ hướng người nào đó vừa biết mất lắp bắp: “ phải tôi, vừa nãy có đứng đây, tôi chỉ hỏi ấy có cần gì thôi ?”


      ?” Trương Đại Thành nheo mắt nguy hiểm


      “Đúng vậy! Là mặc chiếc váy màu thiên thanh. ấy vừa rời khỏi hướng kia”


      Trương Đại Thành theo hướng nhân viên phục vụ vừa chỉ đuổi theo nhưng tìm lúc lâu cũng thấy người, bực mình đấm mạnh vào tường cái, chửi thề: “MK! Ông nhất định bắt được mày” xong lấy điện thoại trong túi ra gọi cho đàn em “Chúng mày phục ở cửa nhà hàng cho tao! Đúng tìm được con bé mặc chiếc váy màu thiên thanh giết tha cho tao. MK biết được bí mật của tao chỉ có đường chết!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27


      Tôi nhìn Trương Đại Thành hậm hực bỏ mới rời khỏi góc khuất. Nguy hiểm quá, có cảm giác giống như bộ phim hình , căng thẳng đến ghẹt thở. Chỉ cần chậm chút bị bắt được chỉ cần nghĩ thôi cũng biết kết cục của mình nhất định rất thê thảm. Lúc rời khỏi góc cảm giác có bóng người thoáng qua nhưng rất nhanh liền biến mất giống như ban nãy cái bóng đó chỉ là tôi sợ quá mà ảo giác ra. Loay hoay hồi cuối cùng cũng tìm được phòng bao.

      Mở cửa bước vào liền bị khí trong phòng làm ảnh hưởng. Bọn họ hình như bàn bạc xong, Trương Hạo bộ dạng chân chó tiếp rượu Triệu Hằng. Thấy tôi vào những người trong phòng hơi dừng lại chút. Trương Hạo ánh mắt liếc qua tôi có chút đắc ý, chắc là ta đạt được lợi ích gì đó với Triệu Hằng khi tôi có ở đây. Quả nhiên…


      Hàn Đồng thấy tôi vào vội vàng kéo tôi ngồi xuống ghế giọng hỏi: “San tỷ! Chị đâu mà lâu như vậy? Chị có biết lúc chị Trương Hạo vênh váo như thế nào đâu. Nhìn kìa…” Vừa ánh mắt khinh bỉ có chút tức giận liếc qua bộ dáng nịnh nọt của Trương Hạo “Chị biết đâu ban đầu vụ án sập hầm này chính là giao cho chúng ta độc quyền nhưng mà biết Trương Hạo ở bên tai thư kí Triệu gì mà sau đó chuyện này chính là thay đổi thành tòa soạn ta được độc quyền”


      Tôi liếc mắt nhìn Trương Hạo. Tên này ngoài cái thủ đoạn tặng người, tặng tiền đó còn có cái thủ đoạn gì chứ. Đúng là thay đổi. Cũng ngờ được trường hợp công khai như thế này mà Triệu Hằng cũng từ chối, thậm chí còn có động tác giả vờ kháng cự nào. Xem ra cũng là con sói đói hơn kém.


      Đêm dài, tiệc hết. Sau khi nhóm người của UBNN thành phố H rời , chúng tôi cũng lần lượt rời khỏi. Hàn Đồng lấy xe. Đứng cạnh tôi chỉ còn có vài đồng nghiệp cùng vài người ở tòa soạn khác.


      Thành phố H về đêm có chút an tĩnh, ồn ào náo nhiệt như thành phố S. Gió từng cơn thổi lại có cảm giác man mát còn có hương thơm của cây cối.


      Bên trong đại sảnh có tiếng ồn ào, sau đó tiếng ồn ào lại kéo dài đến chỗ tôi đứng. vài đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu ồn ào lên tiếng: “Này! Người ra đó có phải là Đường Diệu Nam – Tổng giám đốc tập đoàn Đường thi sao?
      Còn bên cạnh phải là Jenna Trương chủ biên của chúng ta sao?”


      “Đúng là họ a!” người bên cạnh lên tiếng khẳng định.


      Tôi quay lại nhìn. Là hai người bọn họ. Thảo nào vừa nãy cảm giác giọng có chút quen thuộc ra là Jenna Trương. Bọn họ ra đúng là có quen nhau trước. Hơn nữa theo như những gì lúc nãy tôi nghe được Jenna Trương còn là ân nhân cứu mạng của .


      “Hai người bọn họ đẹp đôi”


      “Đúng vậy! Nam thanh nữ tú, đúng là đôi. được rồi! Tôi choáng rồi, sao đời những người đẹp trai lại đều có chủ hết chứ. Tôi chết vì ghen tỵ mất thôi. Này xem có khi nào chúng ta cũng kiếm được chàng như thế ?”


      “Này! Đừng nằm mộng nữa, người ta là ai chứ. đời này làm gì có nhiều hoàng tử và lọ lem như vậy. Mà có cũng là lọ lem nhiều còn hoàng tử ấy à. Tìm khắp chốn được mấy người. Lại lọ lem chẳng phải ta ban đầu cũng là con của bá tước sao? Tính ra người ta cũng là môn đăng hộ đối đấy. Thôi vẫn là yên phận tìm người đàn ông bình thường mà kết hôn thôi. Hơn nữa còn phải đối phó với tiểu tam, tiểu tứ nữa. Thôi nữa, người đàn ông bình thường nhà tôi tới đón rồi. Tôi trước”


      Đúng là rất đẹp đôi. Jenna mặc chiếc váy lụa trắng mềm mại, tà váy theo bước chân của mà lay động. khó nhìn ra người con này lại có thời gian dài sống ở thành phố H này. Đường Diệu Nam mặc áo sơ mi trắng, áo vest đen. khoác cà vạt lại khiến cho người ta cảm thấy có chút ôn nhu, kết hợp với vẻ dịu dàng của Jenna đúng là tạo thành bức tranh hoàn mỹ, rất đẹp. người phụ nữ bình thường như tôi còn bị thu hút.


      Đường Diệu Nam hình như phát ra tôi, ánh mắt nhìn tôi có chút khác thường. Tôi khó hiểu nhìn ta nhưng sau đó lại chột dạ. Cảm giác giống như bị người ta nắm thóp vậy. phải ta biết rồi chứ? Tôi khỏi nhíu mày nhìn ta nghiên cứu muốn lấy đáp án người ta. Jenna cũng nhìn thấy tôi nhưng mà chỉ là hơi ngạc nhiên gật đầu cái cũng gì.


      “Này! Tống San! xem lần này tôi giành được tin tức độc quyền lớn như vậy có phải là nên cám ơn ?” Còn chưa tìm được cái gì bị tiếng đáng ghét của Trương Hạo phá rối. Tôi quay lại nhìn ta có chút bực mình: “Chuyện này liên quan gì đến tôi. Là ngại mặt mũi tìm được, tôi cũng có giúp gì được cho


      xong để ý đến ta quay lại muốn nhìn bóng người kia nhưng phát người mất rồi. Tôi cảm thấy có chút mất mát, cảm giác mất kiên nhẫn ngừng tăng lên. Hàn Đồng này lấy cái xe có cần nhiều thời gian như vậy ?


      “Tống San! Tôi này chuyện này sao có thể liên quan đến được chứ. Ban đầu nếu như phải nghe lén người ta chuyện mà bỏ qua cơ hội tôi đâu có giành được cơ hội này chứ? xem tin tức lớn như vậy tôi có cần cảm ơn ?”


      Tôi giật mình nhìn ta. Trương Hạo sao lại biết được. Cái bóng thoáng qua lúc nãy là ta. Nhưng mà thể nào? Lúc tôi quay lại ta vẫn còn ở đó mà.


      “Trương Hạo! cần mang bộ mặt đắc ý ra đây. Ai chẳng biết giành được tin tức này như thế nào chứ? Còn phải bộ dạng nịnh nọt như con chó liếm chân cho Triệu Hằng sao?”


      “Hà Đồng! Cậu có giỏi lại coi” Trương Hạo nghe Hà Đông tức giận nhìn cậu ta chằm chằm. Ánh mắt giống như muốn đem cậu ta giết chết vậy.


      “Tôi….”


      “Hà Đồng! Đừng nữa thôi” Tôi vui cau mày nhìn cậu ta. Ai chẳng biết tính thù giai của Trương Hạo chứ. Đắc tội với ta cũng chẳng có gì hay ho, hơn nữa ta sai, chính là tôi mà tin tức này mới mất.


      Trương Húc bộ dáng như giẫm phải đuôi hung hăng nhìn Hà Đồng. Tôi vội vàng kéo cậu ta . được vài bước Hà Đồng vùng vằng hất tay tôi ra. Bộ dạng cậu ta uất ức nhìn tôi lên án: “San tỷ! Sao chị lại cho tôi chứ? Chị nhìn , nhìn bộ dáng đắc ý của . Nếu phải…..” Giọng càng về cuối càng , cuối cùng nữa.


      Tôi biết cậu ta định gì, áy náy nhìn cậu ta: “Xin lỗi là tôi đúng. Nếu như phải tôi chúng ta cũng bị mất cơ hội, tin tức cũng lọt vào tay


      “Chuyện này liên quan đến chị chỉ là nghĩ đến tên đó là thấy uất ức thôi!”


      Hai chúng tôi đều nữa, im lặng tiến về phía gửi xe.


      “Hà Đồng! Hà Đồng!”


      “A Kỳ!” Hà Đồng ngạc nhiên nhìn thở hổn hển chạy đến đây dịu dàng : “A Kỳ sao em lại ở đây!”


      tên A Kỳ nghe thấy cười cười, có chút hổn hển : “Em cùng với bạn nhưng chúng nó có việc về hết rồi. định bắt xe về may gặp được


      Hà Đồng nhìn bộ dạng hổn hển, hai má đỏ bừng của A Kỳ khóe miệng hơi cong lên, lại nhìn sang tôi có chút ngượng
      ngùng vội vàng giới thiệu: “San tỷ! Em giới thiệu chút. Đây là A Kỳ bạn em”


      “A Kỳ! Đây là San tỷ, tổng biên tập tòa soạn bọn


      “San tỷ! Xin chào” A Kỳ ôm cánh tay của Hàn Đồng nhìn tôi nở nụ cười tươi.


      “Chào em!” Đúng là hoạt bát.


      Hàn Đồng vuốt vuốt tóc A Kỳ lại nhìn lại xe. Tôi theo ánh mắt của cậu ta cũng phát ra cậu ta khó xử, vội vàng . “Hàn Đồng! Cậu mau đưa A Kỳ về nghỉ ngơi . Cậu mệt mỏi ngày rồi”


      “Vậy còn chị? Hay là em và A Kỳ đưa chị về trước. Trời đêm thành phố H an toàn”


      “Đúng vậy! San tỷ, vẫn là đưa chị về trước


      cần đâu! Hai người cứ về trước , tôi bắt xe về cũng được. Hơn nữa cũng tiện đường, tôi lại muốn làm bóng đèn ảnh hưởng đến thời gian của hai người” Tôi vội vàng từ chối.


      Cuối cùng với kiên trì của tôi hai người họ cũng nên xe về. mình bước đường cái có chút đơn. Lâu lắm rồi tôi có cảm giác như vậy.


      “Này người đẹp, mình giữa trời đêm như vậy sợ người ta bắt cóc sao?”


      “Tôi mới sợ bị bắt cóc, hơn nữa bắt cóc tôi sao?” Tôi nhìn người đứng trước mặt mình cười cười.


      “Đúng vậy! Tôi bắt . Sao vậy! Thấy tức cảnh sinh tình hay nước trời phong cảnh của thành phố H đẹp quá mà ban đêm ban hôm bày đặt ra đây dạo. Tôi trước cho biết nha. Thành phố H về ban đêm an toàn đâu, có vài như cũng dạo về đêm sau đó mất tích”


      “Này Trương Húc đừng có mà dọa người. đừng quên tôi làm nghề gì đấy” Tôi lườm ta cái. chàng này lại còn dọa người nữa. ta biết tôi là ai sao? Hơn nữa những tin tức đó tôi còn nắm hơn ta.


      “Oh! Quên mất” Trương Húc nhún vai vô tội cái. Tôi nhìn bộ dạng của ta, tay khoác chiếc áo bluse trắng loang lổ buổi chiều, áo sơ mi mở ra hai cúc, bộ dạng phi thường mệt mỏi nhưng lại hai mắt lại sáng.


      An ninh thành phố H về đêm an toàn như thế nào, tôi sau đó được kiểm chứng. Nhìn hình ảnh bỗng dưng tối sầm trước mặt hơn nữa lại còn là do bị người ta chụp mũ quả chẳng dễ chịu tí nào. Cảnh tượng này giống như trong các bộ phim thần tượng nhàm chán hay có. Đúng vậy! Tôi bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn là dùng bao tải chụp đầu, mà tệ hơn là cái bao tải này lại có mùi gì đó được dễ chịu cho lắm. Tôi bây giờ nếu có thể được nhất định phải khen Trương Húc câu đúng là thần bói toán, chỉ phán câu cũng trúng.


      Nhắc đến kiện bắt cóc mới nhớ, rất lâu sau này, khi ở trong bệnh viên, tôi có hỏi Trương Húc câu, mà câu trả lời của ta lại khiến cho tôi tức chết. Chẳng là thế này lúc tôi bị bắt cóc, đúng hơn là bị cái bao tải chụp lên đầu thấy Trương Húc đâu. Tôi có hỏi ta “Sao lúc đó tôi thấy đâu?” ta vừa gọt táo vừa “Lúc đó tôi nhìn bọn họ là biết đến bắt rồi. Người vô tội như tôi tất nhiên là chuồn trước!” Bộ dạng ta khi câu đó rất tự nhiên, có cảm giác như đây là điều hiển nhiên vậy, khiến tôi tức điên lên. Nhưng mà lại vẫn phải cảm ơn ta, ta chắc tôi diện thánh rồi.


      Nhưng mà đây cũng là chuyện sau này còn tại tôi vẫn bị cái bao tải ôi thối này chụp lên đầu. Trong bóng tối, tôi còn nhận ra rằng nhóm này ít nhất có ba người. Hai người giữ chặt tôi còn tên cầm đầu nữa. Tôi nghe loáng thoáng tên cầm tay tôi : “Đại ca! Còn tên nữa chạy thoát rồi làm sao đây?”


      Tên đại ca kia hình như hút thuốc lá, tôi ngửi thấy mùi khói thuốc. thở ra hơi rồi quát: “Sau mày còn mau tìm. Để báo cảnh sát chết cả lũ. CM chúng mày chẳng đứa nào được việc hết!”


      Tên đàn em vội vàng dạ dạ vâng vâng sau đó buông tôi ra chạy biến. Chắc là tìm Trương Húc rồi. Cảm giác hai tay
      được buông lỏng nhưng sau đó chưa được mấy giây lại bị khóa chặt, lực đạo hơn nữa còn nghe thấy tên đại ca này chửi rủa: “MK! lũ ăn hại, sao chúng mày lại buông nó ra! Nó chạy mất làm sao bây giờ”


      Sau đó là tiếng xin lỗi của hai tên đàn em khi nãy: “Xin lỗi đại ca! Xin lỗi đại ca! đừng nóng giận. Nhưng mà đại ca còn tên kia sao?”


      “MK! Chúng mày còn mau tìm!”


      “Nhưng còn ta!”


      “MK! Chúng mày có thể ngu hơn được hay ? Mau dùng dây thừng trói ta lại!”

      Chương 28


      Tôi lúc này đồng cảm với tên đại ca này sâu sắc với câu cuối cùng của . Nhưng mà chỉ là cảm giác thoáng qua và tốt hơn hết là đừng có chói tôi lại như thế này. Cảm giác bàn tay bỏng rát đúng là dễ chịu tí nào. Sau nhiều lần rẫy dụa thử nhưng ăn thua, tôi chính thức bỏ cuộc. biết xe chạy được bao lâu, tôi chỉ nghe được tiếng xe hai bên đường thưa dần, cuối cùng chỉ còn tiếng động cơ của chiếc xe chở mình còn hoạt động. Thời gian lâu khiến cho hai tay bị chói tê dần, dần còn cảm giác chiếc xe mới dừng lại. Tôi bị lôi vào khu nhà hoang, mắt và miệng vẫn bị bịt kín từ lúc bị bắt đến giờ. Tôi gửi được mùi ẩm mốc rất nồng trong khí, đoán mình chắc bị đưa vào khu xưởng gỗ cũ. Tôi bị bọn chúng vất vào góc, lưng bị đập vào vật rắn đằng sau đau buốt. Phải mất lúc lâu mới ngồi dậy được.


      tên đàn em trong nhóm tiến lại lột tấm vải bịt mắt và miếng băng dính miệng tôi ra. khí tràn vào miệng khiến tôi kho hai tiếng. Mắt dần thích ứng được ánh sáng. Hướng ngược sáng, người ngồi chiếc ghế, hai tên còn lại đứng bên cạnh. Tôi đoán tên ngồi là tên đại ca lúc nãy, còn hai tên đứng bên cạnh là hai tên đàn em lúc nãy. Có tiếng bước chân tiến lại gần, tiếp theo ba tên bước vào. Tôi nhận ra người đứng đầu là Trương Đại Thành, hai tên lực lưỡng đeo kính đen bên cạnh hình như là thuộc hạ của . Thấy Trương Đại Thành, tên cầm đầu đứng dậy cung kính nhường chỗ. Trương Đại Thành ngồi xuống, ánh mắt nhìn tôi có chút giận dữ, lại có chút đắc ý. Vừa nãy nhìn thấy Trương Đại Thành bước vào tôi biết xảy ra chuyện gì rồi. loạt ý nghĩ vang lên trong đầu tôi là giết người giệt khẩu sao? hiểu sao tôi lại có chút sợ hãi, chỉ hơi hối hận vì lúc nãy nên nghe cuộc hội thoại đó, lại lo lắng Tiểu Huyên sau khi biết mẹ nó còn nữa, thằng bé thế nào, giống như tôi ngày xưa, hay giống như Tống Hạo vậy, chính là lo lắng an lòng.


      Trương Đại Thành hất hàm về phía tôi hỏi: “A Ban! Sạch chứ?”


      ra tên cầm đầu lúc nãy tên là A Ban, nghe thấy Trương Đại Thành hỏi vội vàng đáp: “ Trương! yên tâm , có ai thấy, đoạn đường đó ban đêm có mấy người, hơn nữa suốt đường em bịt mắt và miệng nó lại, chắc có ai biết được”. Nhìn có vẻ sợ Trương Đại Thành. Cũng đúng thôi, trước lúc bị bắt đến đây tôi có hỏi qua Hàn Đồng về tên này. là chủ hầm than bị sập sáng hôm nay. Ở đây cũng là dân chị có máu mặt, có thế lực đằng sau, hơn nữa hành cũng tàn nhẫn nên có ai dám đến quấy rối hầm than của . Nếu phải lần này làm lớn quá lại dắt ngay đợt càn quét của thành phố vụ này chắc cũng chẳng đến phóng viên góp mặt, vừa đe dọa, vừa đền bù cho người bị nạn thể nào chẳng bị vùi xuống. Lần này dính phải chính là xui xẻo.


      Trương Đại Thành hài lòng gật đầu, có vẻ tên A Ban này phải lần đầu tiên làm việc này. Trương Đại Thành đứng dậy tiến đến chỗ tôi. Bàn tay bẩn thỉu, thô giáp của tiến lên cầm chặt lấy cằm tôi, ép tôi nhìn về phía .


      Tôi cố né tránh nhưng mà được, chỉ cảm thấy cằm mình đau buốt. né tránh được, tôi nhìn thẳng Trương Đại Thành, ánh mắt có chút hằn học. Trương Đại Thành thấy ánh mắt tôi có chút vui, lực đạo mặt càng mạnh hơn. Quai hàm tôi giống như bị sái, ngừng đau buốt, cần nhìn gương tôi cũng biết nó bị sưng lên rồi.


      “Mày cũng quật cường đấy nhưng mà cũng vô ích thôi. ! Mày rốt cuộc nghe được bao nhiêu!”


      “Tôi hiểu ông gì!” Tôi nhất quyết nhận. Cảm giác cằm càng đau hơn.

      Ánh mắt càng dữ tợn hơn, hơi thở ghê tởm của hòa cùng mùi ẩm mốc trong khí khiến tôi buồn nôn.


      “Mày đừng có mà chối. Tao điều tra rồi, kẻ nghe lén bên ngoài đó chính là mày. Mày khôn hồn ra, mày nghe được bao nhiêu, chuyện này với ai chưa? Ở đây tao là người thế nào mày cũng biết rồi đấy. Khôn hồn mà ra, biết chừng tao đổi ý để mày sống thêm mấy ngày!”


      Sống thêm mấy ngày? cũng biết cách đùa quá . Tôi mà biết chừng còn chẳng thấy được mặt trời ngày mai nữa đấy chứ?


      Cằm lại đau buốt, tôi trợn mắt giận giữ nhìn .


      Bốp! Cảm giác má trái tê liệt đau buốt, khóe miệng cũng rỉ máu. bạt tai này của lực đạo hề tí nào.


      “Vẫn còn nhìn! Mày cũng được, cũng được. Hôm nay ông nhất định giết mày! chết !” Sau khi đạp cho tôi đạp nữa, Trương Đại Thành giận dữ nhìn A Ban quát: “Mau giải quyết nó cho tao!”


      A Ban vội vàng chạy lại, lôi tôi gục ở đất dậy. Trương Đại Thanh đúng là đồ cục súc. Cú đạp lúc nãy của khiến cho lục phủ ngũ tạng của tôi đảo lộn, đau đến nghiến răng. Nếu tôi có con giao tôi muốn đâm chết . A Ban ra hiệu cho hai tên đàn em theo . Tôi bị lôi đến bãi cỏ bên ngoài. Đến gọc khuất bị vất mạnh xuống đất. Sau đợt này, tôi nghĩ chắc là qua hai ba tuần cũng chưa chắc xuống giường được.


      tên đàn em nhìn A Ban bên cạnh lại nhìn tôi, sau đó vào tai tên A Ban làm hai mắt sáng lên, sau đó gật đầu cái. Hai tên đàn em nhanh chóng bỏ . Nhìn ngừng tiến lại gần, hiểu sao tôi có cảm giác bất an quen thuộc. Hình ảnh nhanh chóng thoáng qua trong đầu nhưng ràng.


      “Này! Đừng có lại đây! Tôi đừng có lại đây có nghe !” Tôi vô thức lùi lại đằng sau, đến khi chạm vào tảng đá dừng lại. Chân bị A Ban nắm được, kéo mạnh cái lại gần . Lưng của tôi ma sát xuống mặt đường đau nhói, cảm giác có gì đó dính dính, ấm ấm chảy ra từ sau lưng, ngừng lan rộng. Tên A Ban cười cười, hai mắt ghê tởm nhìn lượt toàn thân tôi. Ánh mắt khiến tôi sởn cả da gà. Giờ phút này tôi rất sợ hãi, còn sợ hơn lúc nãy đối diện với Trương Đại Thành.


      “Đừng!.... Buông ra!....Ngươi là tên khốn! Cầm thú buông ra!...Cứu!...”


      “Người đẹp! Yên lặng nào. Em có hô lớn cũng chẳng có ai đến giúp em đâu!”


      “Tống San! Là mày tìm đến tao! Là mày tự chuốc lấy. Mày có trách trách bản thân mày !”


      “Đừng!....Đừng!.....”


      “Ngoan! Chúng ta vui vẻ nào!”


      “Tống San! Mày đừng có trả vờ thanh cao. con điếm như mày còn thanh cao với ai. Hay là mày chê tao. Yên tâm ! Tao nhất định còn hơn thằng Đường Duật đó! Tao khiến mày cả đời quên được. Ngoan! Tao cho mày cảm nhận được dục tiên dục tử! Haha….!”


      “Đừng!....”


      “Tống San! Chị sao chứ?”


      Có ai . Là ai . Đầu tôi rất đau.


      “Tống San! lại gặp ác mộng sao?”


      Tôi ngồi dậy ánh mắt mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh. mảng trắng xóa, có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong khí. lúc sau mới dần bình tâm lại, ra là bệnh viện. Tôi ở đây được hai ngày rồi!


      “Tống San! sao chứ?”


      Tôi nhìn Trương Húc lắc đầu, nhận miếng táo từ tay ta. Trương Húc nhìn tôi lượt thấy gì khác thường mới yên tâm. Tôi nhận ra nơi này ngoài tôi và ta chẳng còn ai khác.


      ta rồi! là sáng nay công ty có cuộc họp!” Trương Húc nhìn tôi cười cười, có chút mờ ám .


      Hai má khô nóng, tôi lườm ta. cái gì vậy chứ? Tôi đâu có tìm ta. Nhớ lại hai ngày trước, cảnh tượng đó đúng là cả đời quên. Giữa lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc Trương Húc và Đường Diệu Nam xuất . Hai người đó giống như ác ma vậy. Tên A Ban đó bị đánh chết chắc cũng nửa đời tàn phế.


      Nhắc đến Đường Diệu Nam đúng là tôi nên cảm ơn ta. Nhưng những lúc tôi thức dậy đều thấy ta, tôi tưởng ta rồi, nhưng mà nghe y tá , ta ngày nào cũng đến đây mà toàn là lúc tôi ngủ rồi. Tôi có chút khó hiểu, ta sao phải làm thế chứ! Giống như muốn để tôi biết. Đau!.... Tôi nhìn tên thủ phạm ngồi cười cười kia, lườm cho ta cái. Tên điên này mà là bác sĩ sao? Có mà sát thủ có. Đau chết tôi rồi.


      “Tống San! phải là bị dọa đến ngốc luôn rồi ấy chứ? Hay là nhớ ta đến ngu người luôn rồi! Yên tâm , tối thể nào mà ta chẳng tới”


      Tôi nhận ra được ý cười cợt trong giọng điệu của ta. Trừng mắt nhìn ta cái: “À! Đúng rồi! Sao hôm đó hai người lại tìm được đến đó!” Nghĩ đến Mà rùng mình, bọn họ đến chậm chút nữa thôi danh tiết của tôi đúng giữ được rồi.


      theo đuôi chứ sao? Tôi phải vất vả lắm mới tìm được đến đấy!” Trương Húc vừa ăn táo vừa nhìn tôi khinh thường. Tôi bỗng cảm thấy hình tượng ta trong tôi sụp đổ. Sao trước đây tôi có thể thấy ta là người trầm ổn được chứ?


      “Còn tổng giám đốc Đường?”


      “Đương nhiên là cũng theo tới!” Thấy tôi trừng mắt nhìn ta, Trương Húc tốt bụng giải thích thêm: “Là lúc đuổi theo thấy ta nên cùng luôn!”


      “À! ra là vậy. Dù sao cũng cảm ơn !” Tôi chân thành nhìn ta . Dù ta khinh thường tôi nhưng mà ta cứu tôi cũng là . Cám ơn ta là việc nên làm.


      Trương Húc ho khụ khụ hai tiếng, ánh mắt được tự nhiên. Tôi nhìn thấy hai má ta đỏ ửng cười cười.
      ta thế mà đỏ mặt. Trương Húc càng quẫn bách hơn, ta đặt quả táo xuống, đứng dậy phủi phủi chiếc áo bluse của mình, tự nhiên : “ sao là tốt rồi! Mấy vết thương còn lại chỉ là ngoài ra, vài ngày nữa là khỏi. Tôi còn có phải thăm bệnh cho nhóm công nhân đó nữa. Bận lắm có thời gian tán gẫu với đâu.”


      Tôi trừng mắt nhìn ta, tôi cần ta tán gẫu cùng tôi sao? Là ta thích trốn việc có: “Mấy người đó sao chứ?”


      bọn họ sao? Bọn họ còn khỏe hơn . Chỉ là bị nhốt lâu nên bị ngạt khí thôi. Qua ngày hôm qua sao rồi!” Trương Húc nhìn tôi cái tỏ vẻ khinh thường, sau đó thèm với tôi nữa mà ra cửa. Trước khi cánh cửa đóng lại, tôi còn nghe loáng thoáng được câu của ta : “Nghỉ ngơi cho tốt!”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29


      Nhìn bóng Trương Húc khuất sau cánh cửa, tôi lắc đầu cười. chàng này! Nghĩ đến chuyện hai ngày trước cảm xúc bỗng trùng xuống. Tôi có chút hiểu. Đối với chuyện này sao Đường Diệu Nam lại xử như vậy chứ? Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Đường Diệu Nam hay ? hiểu sao, tôi mong chuyện này liên quan đến .


      Buổi tối bệnh viên luôn trong tình trạng yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng bước chân lại bên ngoài hành lang. khí có chút oi bức khiến cho tôi cảm thấy thoải mái, lăn qua lăn lại có cách nào ngủ được. Rắc…cánh cửa khẽ mở, ánh sáng ngoài hành lang qua khe cửa khẽ hắt lên khuôn mặt tôi có chút chói mắt. Có tiếng bước chân ngày càng gần. Bóng đen ập đến bao trùm che mất chút ánh sáng vừa mới xuất . Tôi biết người đến là ai nhưng hiểu sao lại muốn thức dậy đối diện với . Trong lòng rối rắm, chính tôi cũng biết chính mình muốn làm gì. góc nào đó bị ánh sáng mang theo hơi ấm ban nãy che phủ. Nếu , lúc đó cảm động là giả, nhưng nghĩ đến liên quan đến cảm giác đó liền biến mất, thay vào đó cảm thấy tức giận thành lời.


      Bóng đen đầu khẽ di chuyển, người bên cạnh giường có ý định bỏ . Khi còn chưa ý thức được chính mình lên tiếng giữ người đó lại. Đèn điện bật lên sáng, mắt có chút chói cũng khiến tôi nhìn người bên cạnh. Người đó đứng đối diện tôi, tay bỏ vào túi quần, chiếc áo sơ mi khẽ mở hai cúc cổ lộ ra xương quai xanh, tay còn lại cầm áo vest. Cả người có chút trầm tĩnh lại mang theo tia mệt mỏi, hiển nhiên là từ công ty về thẳng đây. Trong lòng khẽ động, tôi và đứng đối diện nhau, cả hai đều im lặng. Ánh mắt giống như……


      Á! Đầu bỗng nhói đâu những hình ảnh cũ như thước phim chiếu chậm. Đôi mắt đó rất giống, rất giống…


      “Tống San! Bọn sắp kết hôn rồi!”


      Ai! Là ai sắp kết hôn!..... Là ai? Khó thở quá


      “San San! Em sao chứ? Này! Em lên tiếng ! Bác sĩ! Bác sĩ!....”


      Là ai ? Đừng ! Duật! Đừng !


      “Được . Em bình tĩnh ! !”


      Bàn tay của ai vậy, sao lại ấm áp thế, quen thuộc đến thế!


      Lúc tôi tỉnh dậy trời sáng rồi, ánh nắng khẽ chiếu qua mành cửa lay động giống như nhảy nhót vậy. Bàn tay vẫn còn cảm giác như bị ai nắm lấy. Cảm giác miệng đắng ngắt, khô khốc “Nước!”


      Bên miệng cảm giác có chất lỏng chảy qua, đến đâu cảm giác mát lạnh đến đấy.


      “Em sao chứ? Còn khát ?”


      Là ai ? Tôi nheo mắt, cố gắng thích nghi ánh sáng, cảnh vật bên cạnh nét dần. Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng bên cạnh. Mắt có chút đỏ hiển nhiên là thức trắng đêm qua. Cảm giác tay mình vẫn còn nắm cái gì đó rất ấm áp. Vội vàng buông cánh tay ra có chút ngượng ngùng: “Cái đó! Tổng giám đốc Đường! Xin lỗi khiến phải lo lắng!”


      sao?”


      “Cái đó! Tổng giám đốc, hôm qua tôi bị sao vậy? Tự dưng tôi cảm thấy đầu rất đau, hơn nữa có cảm giác mình giống như mình mơ. Có rất nhiều hình ảnh nhưng sao tôi lại có cách nào nhớ ra là mình mơ thấy cái gì? Đúng rồi! Hình như tôi còn mơ nữa. có biết tôi cái gì ?”


      có! nghĩ ra đừng nghĩ nữa. Sau này có ai làm hại em nữa đâu!”


      Tôi rối rắm hiểu lời sau đó từ chỗ Hàn Đồng biết được mới biết ý nghĩ trong lời của .


      Tôi nhìn Hàn Đông thao thao bất tuyệt bên cạnh, lại nhớ đến câu cuối cùng khi rời của , cảm thấy trong lòng ngừng ấm áp.


      “Chị biết đâu, lúc tên khốn Trương Đại Thành đó bị bắt mặt cũng bị người ta đánh thành cái đầu heo. Nhìn buồn cười lắm!”


      “Đúng vậy! Tên đó đúng là rất buồn cười. Lúc đó em cũng có ở đó. Hai mắt sưng húp, miệng rơi mất mấy cái răng cửa liền.” An Kỳ bên cạnh ngừng phụ họa.Tôi bị hai người bọn họ làm cho bật cười: “Làm gì có khoa trương như vậy”


      khoa trương mà chính là như vậy! Còn tên A Ban biết đắc tội với ai bị người ta cắt phăng cái đó, lúc cảnh sát tìm được thê thảm. Đúng là quả báo mà! biết bao nhiêu bị hại thảm rồi!” An Kỳ bên ngừng thao thao bất tuyệt miêu tả bộ dạng của hai người đó khiến tôi nghe xong cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn. Nhưng vừa nghĩ đến mình cũng suýt là nạn nhân của cảm xúc thương hại thoáng chốc biến mất thay vào đó là chút hả hê. Đáng đời! Nhưng mà ai làm. Chẳng lẽ là sao? Nghĩ đến người nào đó trong lòng liền phức tạp.


      “Mà chị San! Chị nhớ tên cướp đó sao?”


      Tôi lắc đầu, phải nhớ, thậm chí nhớ rất chỉ là muốn . Chuyện này dù thế nào dư luận cũng tha cho người bị hại. Hơn nữa trị đúng tội rồi nên muốn nhắc đến nữa!


      hời cho bọn chúng!” A Kỳ căm giận


      “Chị San! Xin lỗi nha! Nếu em đưa chị về đâu có xảy ra chuyện như vậy. xin lỗi” Hàn Đồng áy náy .


      Tôi nhìn hai người họ lắc đầu. Chuyện này ngay từ đầu cũng có liên quan đến bọn họ. Dù bọ họ có đưa tôi về những người đó cũng tìm cơ hội khác rat ay thôi. “Hai người đừng tự trách nữa! Hàn Đồng! Cậu đừng cho ai biết nha!”


      “Em biết rồi! Chị đừng lo, tổng giám đốc căn dặn em chuyện này rồi!”


      Là Đường Diệu Nam sao? Tôi có chút thất thần


      Nhìn khóm hoa trạng nguyên bên cạnh. Từ cánh hoa đỏ rực giống như máu vậy, lại có chút giống như nhiệt huyết của tuổi trẻ. Người ta càng có tuổi càng hay nghĩ về quá khứ. Rất nhiều hình ảnh ràng có trong quá khứ nhưng lại mang lại cảm giác dường như xảy ra ở đâu đó rất ràng. Rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc tôi quên mất cái gì rồi!


      “Tống San! khỏe rồi sao?”


      Tôi giật mình nhìn người phụ nữ đứng trước mặt. Cả người ta hờ hững, lại có cảm giác như gặp ở đâu đó, xa xăm nên lời.


      “Tống San! sao chứ? Sao cứ nhìn tôi vậy?”


      sao? Jenna! Sao lại ở đây?” Tôi nhìn Jenna đứng trước mặt lại nhìn bó hoa trong tay ta. phải đến thăm tôi chứ? Quả nhiên…


      “Tôi đến thăm ! Thấy khỏe mạnh như vậy là được rồi!”


      cần áy náy đâu! Chuyện đó là do , liên quan đến !”


      Nụ cười mặt Jenna cứng lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại: “Tống San! cái gì vậy chứ? Gia đình tôi vẫn ở nước ngoài, sao lại có được”


      “Là vậy sao?” Tôi cũng vạch trần ta, dù sao có người như vậy thà rằng hơn.


      Vụ án rất nhanh khép lại. Trương Đại Thành bị truy cứu trách nhiệm bị phạt ba năm tù còn nhóm người A Ban bị nặng hơn. Tôi có chút hài lòng nhưng chính mình ban đầu cự tuyệt cảnh sát ra làm chứng lên cũng có quền phát biểu gì. Trong thời gian này, Trương Húc thường xuyên đến chuyện với tôi. ta hay kể đông tây, hơn nữa hình như y tá chịu trách nhiệm phòng tôi rất thích ta. Mỗi lần đều kiếm cớ này nọ mà ở lại trong phòng tôi. Tôi nhìn hai người họ liền cảm thấy chàng này rất nhanh tìm được mùa xuân của mình. Đường Diệu Nam vẫn đến thăm tôi vào buổi tối, tuy còn nhiều nữa nhưng mà tôi cảm thấy có gì đó giữa chúng tôi thay đổi. Hai chúng tôi giống như những người bạn tâm giao vậy. Ít nhất chính tôi cho là như vậy.


      Vụ án kết thúc, tôi cũng được xuất viện, cuộc sống lại trở về những ngày điên cuồng. Những ngày nằm bệnh viện khiến cho công việc bị ứ đọng. Tuy rằng nhiều việc Jenna đích thân giải quyết nhưng mà những chuyện còn lại cũng khiến cho tôi tăng ca suốt tuần. Khẽ lắc cái cổ cứng ngắc, bưng cà phê lên uống ngụm mỉm cười nhìn người bên cạnh. “Tổng giám đốc Đường! từ khi nào rảnh rỗi đến vậy, có thời gian đến đây giám sát nhân viên quèn như em chứ?”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :