1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký tiểu tam - Hạ Vũ(c29) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19


      Sáng sớm hôm sau, vác khuôn mặt gấu trúc đến tòa soạn. Vừa vào cửa thấy Tiểu Chiêu ăn mặc chỉnh tề, thanh xuân tràn đầy sức sống đứng tám chuyện với nhóm người bên phòng nhân . Thấy tôi nàng chạy lại, cau mày nhìn tôi lát, rồi nhận xét “San tỷ, chị định mặc bộ này ngày hôm nay đấy chứ?”


      Tôi khó hiểu nhìn ấy lại nhìn bản thân mình, áo sơ mi, váy công sở, rất tốt a~!


      “Đúng vậy! Có chỗ nào ổn sao?” Tôi hỏi.


      nàng cau mày nhìn tôi thể tin sau đó dường như nghĩ ra cái gì đó, nhìn tôi hỏi “Chị biết chuyện gì sao?”


      “Chuyện gì?” Tôi hỏi lại trong lòng cũng lờ mờ đoán được.


      “Hôm nay có chủ biên mới đến tiếp nhận tòa soạn của chúng ta. Nghe ta là người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa còn độc thân. Mọi người đều muốn để lại ấn tượng đối với ta nên mặc chỉnh tề” xong ấy cười ngượng ngùng còn đế thêm câu “Em cũng vậy!”


      ra là vậy, chuyện này mấy hôm trước khi thu mua, tập đoàn Đường thị cũng đánh tiếng với tôi nhưng mà phải người đó là nữ sao? Sao lại thành đàn ông như vậy rồi. Tôi rất muốn cho Tiểu Chiêu biết để nàng thôi hi vọng nhưng mà còn chưa có lên tiếng người mà mọi người mong chờ đến.


      chiếc Mercedes – s500 đỗ ngay trước cửa tòa soạn. Đầu tiên là người đàn ông đẹp trai mặc vest xuống xe. Mọi người bắt đầu xôn xao có vài nàng bên đây bắt đầu đoán người xuống xe lúc nãy chính là chủ biên mới nhưng mà còn chưa được kiểm chứng ta vòng sang bên cạnh mở cửa xe. Nhìn hành động của ta cũng biết ta chính là tài xế.


      đôi giày cao gót bước xuống xe, người phụ nữ nhanh chóng xuất trước mắt mọi người. Những nhân viên nam hai mắt ngừng tỏa sáng, thỉnh thoảng còn phóng ra ít tia lửa điện, còn nhân viên nữ ỉu xìu. Tôi nhìn mà buồn cười, ban nãy hi vọng bao nhiêu thực lại bi đát bấy nhiêu.


      Người phụ nữ vừa bước xuống xe mặc bộ váy liền thân màu trắng, cả người ấy tỏa ra loại khí chất thuần khiết, giống như bất cứ những thứ khác đều bị ấy làm lu mờ, trở nên dung tục. thể phủ nhận ấy rất xinh đẹp. Nhìn ấy tôi nhớ đến lần đầu tiên khi tôi gặp Thẩm Tiêu Nhạc, ấy cũng cho tôi có cảm giác này. Nhưng mà tiếp xúc lâu tôi lại càng cảm thấy lúc ấy chính là bị ảo giác đánh lừa.


      “Xin chào mọi người! Tôi là Cao Lạc Băng, mọi người có thể gọi tôi là Jenna. Từ hôm nay về sau tôi chính thức nhận chức chủ biên của tòa soạn. Hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ”


      Jenna đứng trước toàn thể nhân viên chút sợ hãi hay cảm giác người lạ . người ấy lại có chút khí chất nữ vương giống như những chuyện này ấy thường làm trước đó.


      “Chị San San! Chị có cảm thấy ấy có chút giống chị ?” Tiểu Chiêu dường như phục hồi lại tinh thần sau cú shock vừa nãy quay sang quan sát tôi hồi hỏi.


      Tôi nhìn lại Jenna lượt cũng thấy có chút nào giống tôi cả. Tôi mơ hồ quay sang nhìn Tiểu Chiêu hỏi: “Có sao?”


      Tiêu Chiêu khẳng định gật đầu: “Có, chị để ý thấy đôi mắt của ấy rất giống chị sao? Hơn nữa cái miệng cũng rất giống”


      Tôi nhìn lại lượt nữa vẫn có cảm giác gì, nhưng mà nhìn kỹ cũng có đôi nét “Chị cảm thấy giống, ấy xinh đẹp như vậy sao có thể giống chị chứ?”


      “Sao có thể chị cũng rất đẹp mà!” Tiểu Chiêu ở bên nịnh nọt.


      “Hai người có ý kiến gì sao?”


      giọng ngọt ngào của phụ nữ vang lên bên cạnh. Tôi có chút giật mình cùng chột dạ nhìn Jenna đứng trước mặt cười gượng lắc đầu. Tiểu Chiêu bên cạnh cũng sợ đến giám lên tiếng. Người ta lại xen vào làm gì chứ?


      số đồng nghiệp đều hướng về bên này, ánh mắt của bọn họ chính là ý bạn tự cầu phúc . Mới ngày đâu ra mắt đắc tội với chủ biên, cuộc sống sau này chắc khó sống rồi.


      số khác có ánh mắt giễu cợt, cười nỗi đau của người khác, tiêu biểu là “hàng hoa”. ta vẫn còn hận tôi vụ lần trước. biết sau hôm nay ta còn hận tôi như thế nào nữa chứ?


      Jenna thấy chúng tôi im lặng biết lỗi cũng gì, nhìn tôi lượt, ánh mắt ngưng tại thẻ nhân viên trước mặt tôi hỏi “ chính là Tống San?”


      Tôi nhìn ấy gật đầu. Jenna thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt lên tiếng “Lát nữa đến phòng tôi” rồi thẳng. Nhìn thấy bóng ấy khuất, Tiểu Chiêu vội vàng phục hồi tinh thần, nàng ngừng xoa hai tay ai oán “Lạnh quá!”
      Tôi trừng mắt nhìn ấy. Bị người ta bắt gặp lần còn chưa chừa sao? Lại muốn bị mắng.


      Tiểu Chiêu thấy ánh mắt của tôi vội vàng nghiêm chỉnh chạy lại đám người túm tụm thành đám đông đằng kia. Jenna vừa , nhân viên nữ ở đây chịu nổi mà bàn tán rồi. Đa phần những vụ bàn tán đó đều xoay quang nàng Jenna đó. Mùi vị dấm chua bay nồng nặc trong khí.


      Thẳng tiến về văn phòng có chút mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế. lúc sau dần phục hồi mới nhớ ra ban nãy, Jenna có gọi tôi đến phòng ấy. Vội vàng xốc lại tinh thần, mở ngăn kéo lấy tập tài liệu ra, đứng dậy tiến về phía văn phòng của chủ biên lầu hai.


      Văn phòng này trước đây là của chú Dương, sau này tòa soạn này đổi chủ rồi những thứ ở đây đều thay đổi hết. Hàng cây xanh bên ngoài vẫn còn nhưng những chậu hoa lan bên cạnh còn nữa. Nghe là chủ biên mới cầu đổi, ta bị dị ứng với phấn hoa lan. Mấy chuyện này cũng có gì. Phòng của ai theo người đó thôi nhưng mà tôi có chút luyến tiếc những chậu hoa đó, đều là hàng khó kiếm do mấy lần du lịch chú Dương mang về. Đều là lan rừng, mỗi khi nở hoa từng chùm màu trắng rất đẹp.


      Cốc…cốc… Tôi lịch gõ cửa hai tiếng. Bên trong vang lên tiếng ngọt ngào của phụ nữ “Mời vào!”


      Tôi đeo lên mặt nụ cười chuyên nghiệp quen thuộc tiến vào


      “Chủ biên! Chào ” Chào tiếng.


      thể phủ nhận việc nhìn bên ngoài mà đánh giá người khác. Tôi ngờ người bên ngoài thanh thuần như ấy lại là người cuồng công việc. Vừa mới đến bắt đầu ngay, nhìn chồng tài liệu chất thành núi có chút cảm thán, có chút hoài niệm. Còn nhớ khi mới đến đây, ngày nào chú Dương cũng vất cho tôi đống để tôi nghiên cứu. Những thứ đó đều là tài liệu về hoạt động của tòa soạn những năm gần đây.


      Thấy tôi vào, ấy hơi ngẩng đầu lên, chỉ chiếc ghế đối diện bàn làm việc lên tiếng “Ngồi


      Nhìn biểu cảm của ấy hiểu sao làm tôi nhớ đến người – Đường Diệu Nam. Đúng vậy khí chất lạnh tỏa ra từ ấy đúng là rất giống với ta. Tôi ngồi xuống cái ghế ấy chỉ, đưa tập tài liệu tay cho ấy “Đây là tài liệu cần” Những thứ này là việc bố trí nhân lần trước Jack với tôi. Tôi nghĩ chủ biên mới đến lại là người của Đường thị nên đưa cho ấy chính là thích hợp nhất.


      Jenna nhìn đống tài liệu tay, xem qua lượt sau đó nhìn tôi có chút cau mày “Tống San! khẳng định muốn làm như vậy? nên biết bây giờ tìm công việc rất khó, hơn nữa ngồi lên vị trí này của cũng dễ dàng gì . cứ như vậy mà can tâm bỏ sao? Hay là vì tôi nên thoải mái. Có gì cứ thẳng”


      phải!” Biết ấy hiểu lầm tôi đành giải thích “Tôi chỉ là có chút việc riêng cần giải quyết nên…..”


      “Tôi hiểu rồi!” Jenna cũng miễn cưỡng nữa, đọc lại lượt rồi “Được, trước cứ để đây để tôi báo với cấp , còn phải tìm người để làm thủ tục. có ai cứ đề xuất, công ty có cách khác. Vậy ! Còn những người đó cứ thế mà làm”


      Tôi đứng dậy chào. Cũng có hỏi nhiều, ấy như vậy chính là muốn công ty tự sắp người.
      Trở về văn phòng bắt đầu công việc của mình. Mấy ngày trước bàn giao cho Tiểu Chiêu ít, chỉ còn ít tài liệu mật tiện giao cho người khác đành phải đợi tổng biên tập mới.


      “Các xem, chủ biên mới là người như thế nào?”


      “Chẳng phải là phụ nữ toàn năng sao. ấy chính là du học sinh ở Mỹ mới về, lại có bằng thạc sĩ đấy”


      “Các đều sai rồi. Bằng thạc sĩ ở Đường thị thiếu gì nhưng mà lạ ở chỗ ta mới hai tư tuổi được làm chủ biên”


      “Có gì mau !”


      “Chị họ tôi làm ở Đường thị , ở bên đó họ kháo nhau sở dĩ ta lên được cái chức chủ biên là do ta leo lên giường của Đường tổng. Còn có người thấy Đường tổng ra từ nhà ta, chính là ở khu nhà giàu chỗ Thẩm Nhạc San ở đấy.”


      “Là khu đó sao? Tôi nghe khu đó rất đắt, những người ở đấy chính là những người có tiền. ngờ ta lại như vậy, tôi còn bảo sao ta lại đẹp như vậy. ra là nhờ tiền của đàn ông. Nếu tôi có tiền như ta tôi cũng có thể đẹp như vậy. Các xem có khi nào ta phẫu thuật thẩm mỹ ?”


      Vừa bước vào cửa tolet nghe được đoạn đối thoại quen thuộc. thể phủ nhận công suất buôn chuyện của nhóm người này. Người ta mới đến lúc nãy mà có thông tin rồi. Nếu phải tôi thấy ấy có lẽ đối với chuyện của họ tôi cũng bán tính bán nghi. Nghĩ đến việc gặp ta hôm qua, ra ta thăm bạn là thăm Jenna sao?
      Last edited by a moderator: 17/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20


      “Rầm!” Cửa văn phòng bị đá bật ra, văng mạnh sang đập vào tường tạo ra tiếng động . Tôi bị giật mình ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, cau mày, có chút lười biếng ngồi thẳng dậy nhìn người tiến đến trước mặt. “Có chuyện gì sao?”


      Người trước mặt rất tức giận. Cũng đúng thôi, lực đạo dùng để đá cái cửa đó hề chút nào mà. ta nhanh như cắt xông đến mặt tôi, ánh mắt cơ hồ có thể phun ra lửa nhìn tôi chằm chằm, tức giận “Tống San! có ý gì? Tại sao lại làm như vậy?”


      Tôi vô tội nhìn ta “Tôi có làm gì sao?”


      còn . Nếu phải đâm sau lưng tôi sao tôi lại bị đuổi việc chứ?” Người trước mặt tức giận thở phì phì.


      ra là vậy! Tài liệu đó vừa mới đưa lên ngờ có quyết định nhanh như vậy.


      “Vậy sao chứ?” Tôi “Sao lại đổ lên đầu tôi. Tống Dung nên biết đó là quyết định của cấp hơn nữa là tuân theo năng lực làm việc của nhân viên mà có quyết định thanh trừ hay . có năng lực bị xa thải đó là vấn đề ở cố chứ phải là ở tôi. Thay vì người khác sao tự kiểm điểm lại bản thân. Nhân cơ hội này mà nâng cao năng lực của bản thân”


      hay lắm, đâu phải là tôi. Người bị đuổi đâu phải là . gì mà chẳng được” Tống Dung trợn mắt .


      Tôi nhìn chằm chằm ấy, bỗng cảm thấy bản thân cần thiết nhảm, người ta nghe vào lại còn có cảm giác giả dối. ấy đúng người bị đuổi việc là ấy chứ đâu có phải là tôi. Mặc dù tôi cũng sắp bị đuổi nhưng mà là tôi tự nghỉ.


      “Tống Dung! Chuyện này dù sao cũng liên quan đến tôi. Là bản thân có năng lực. về
      Đúng vậy, chuyện này có liên quan đến tôi. Trong danh sách giảm biên chế cũng có tên ta mà chỉ có tên tôi thôi. Còn việc ta bị đuổi là quyết định của cấp , chỉ có thể trách năng lực của ta vượt trội hơn so với người khác.


      Thực ra trong danh sách biên giảm còn hai người nữa. Họ đều là những thành viên lâu năm của tòa soạn, cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu. Nay thấy tòa soạn đổi chủ nên cũng muốn làm nữa, dứt khoát về nghỉ hưu trước thời hạn, an hưởng tuổi già. Trước khi có danh sách chính thức tôi bàn bạc với họ, chính họ đề xuất ý kiến này với tôi. Như vậy chính là cách, tránh cho tôi phải khó xử.


      “Tống San! đợi đấy! Chuyện này tôi cho qua như vậy đâu” xong cũng đợi tôi phản ứng lại quay đầu bỏ . Giày cao gót của ta nện xuống sàn nhà tạo những thanh chói tai, sau đó rầm tiếng cánh cửa được đóng lại cũng ngăn cách luôn nhóm người tò mò mà đến xem kịch vui.


      Qua lớp cửa kính tôi nhìn thấy bên ngoài có nhóm người tụ tập, thỉnh thoảng lại ngó về bên này chỉ chỏ. “Hàng hoa” từ bộ dáng tức giận chuyển thành đáng thương giống như con thỏ bị bắt nạt, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang bên này. Nhìn cảnh này tôi cảm thấy có chút đau đầu. Ban đầu nghĩ kế này chính là muốn khó xử ngờ cuối cùng lại dính phải Tống Dung. Xoa xoa thái dương có chút mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế


      Cốc…..cốc….


      “Vào ” Có tiếng gõ cửa, tôi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Chiêu đứng ở ngoài lên tiếng. nàng ngó trước ngó sau, sau đó mới chỉnh lại bộ dáng nghiêm chỉnh vào. Tôi nhìn bộ dáng lén lút của ấy có chút vui. vào nơi này ấy có cần cẩn thận như vậy ? Tôi cũng có làm chuyện gì xấu.


      “Có chuyện gì sao?” Tôi nhìn ấy nhàn nhạt .


      có chuyện gì ra ngoài ” Đợi nửa ngày cũng thấy ấy gì. Chỉ đứng băn khoăn như kiểu muốn rồi lại thôi khiến tôi nhịn được có chút thiếu kiên nhẫn, giọng cũng còn hòa hoãn nữa.
      Thấy tôi hạ lệnh đuổi khách, cuối cùng Tiểu Chiêu cũng lấy được can đảm nhìn tôi : “Chị San! Chuyện của Tống Dung là do chị làm sao? Em thấy ta chuyện này là do chị làm”


      ta còn gì nữa”


      ta còn là do chị lấy việc công trả thù riêng” Tiểu Chiêu xong còn cẩn thận nhìn sắc mặt tôi.


      Tôi nhìn nàng lạnh lùng, khóe miệng dâng lên nụ cười chào phúng, lên tiếng hỏi “Tiểu Chiêu! Em cảm thấy như vậy sao?” Trong lòng lại có chút tự giễu và thất vọng, đây chính là đến thông báo hay trách mắng tôi, hay muốn nhân hội này khiến tôi ghi thù với Tống Dung. Tiểu Chiêu em nghĩ gì?


      Tiểu Chiêu nghe xong câu của tôi, nụ cười môi cũng cứng lại, sau đó rất nhanh khôi phục lại bộ dạng nịnh nọt cười cười “Sao có thể chứ? Chị cũng phải là người như vậy”


      “Em cũng biết chị phải là loại người như vậy sao em còn đến đây hỏi chị. Em như vậy là tin vào nhân phẩm của chị hay em muốn chị trở thành loại người như vậy” Tôi khoanh tay trước ngực nhìn Tiêu Chiêu lạnh nhạt .


      “Em cũng có ý đó chỉ là em lo cho chị thôi! Chị cũng biết ta phải là loại người dễ bỏ qua như vậy mà” Mặt ấy hơi đỏ lên biết là thấy hổ thẹn, tức giận hay chột dạ nữa.


      “Tiểu Chiêu! Chị làm gì sai, cần phải sợ. Hơn nữa ta cũng có khả năng làm gì chị” Trong lòng hiểu sao cảm thấy bất an, nhưng mà ý nghĩ này nhanh chóng bị tôi đàn áp. ấy có thể làm gì chứ, cũng chỉ là người phụ nữ thôi mà. Tôi tin ấy làm gì hại tôi đâu.


      Tiểu Chiêu vẫn còn muốn nhưng mà bị tôi cắt ngang. Tôi nhìn ấy, chân thành khuyên “Tiểu Chiêu, đừng nữa. Em ra ngoài làm việc . Lát chị còn phải tăng ca nữa” Ngày đầu tiên chủ biên tới tôi còn đống giấy tờ cần giải quyết để giao cho ấy nữa.


      Thấy tôi đuổi khách, Tiểu Chiêu muốn lại thôi chỉ khẽ thở dài tiếng “Vậy em trước!” Lúc ra cửa nàng nhìn tôi vẫn nhịn được nhắc nhở “Chị San! Bất kể chị nghĩ như thế nào, sau này phải cẩn thận”


      “Được! Cảm ơn” Tôi nhìn ấy cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp hồi. nàng này quan tâm tôi sao. Lâu lắm rồi mới có cảm giác được người khác quan tâm, tâm tình khỏi có chút động.


      Tiểu Chiêu rồi, căn phòng khôi phục lại yên tĩnh. Bên ngoài có vài người thỉnh thoảng vẫn ngó sang đây. Tôi biết họ nghĩ gì nhưng mà cũng để ý, dù sao ý nghĩ của chính họ tôi cũng có cách nào quản. Vùi đầu vào đống văn kiện bàn, còn đống công việc phải làm cần tôi quản.


      Thoáng chốc tới giờ tan ca, tòa soạn mọi người lật đật thu dọn bắt đầu ra về. Tiếng gọi nhau, tiếng người chuyện ngừng vang lên. Tiêu Chiêu gõ cửa hai tiếng, sau đó tự ý mở cửa thò đầu vào nhìn tôi cười cười “Chị San, mọi người định ăn, chị có cùng luôn ?”


      Tôi ngẩng đầu từ trong đống tài liệu lên nhìn ấy lắc đầu cái “ đâu. Chị còn rất nhiều việc, chốc nữa
      còn tăng ca nữa”


      Tiêu Chiêu nhìn đống tài liệu bàn, vẻ mặt có chút nhăn nhó nhìn tôi, ánh mắt như muốn “Chị cực khổ rồi” sau đó cũng có miễn cưỡng nữa, vẫy tay chào tôi “Vậy chị làm tiếp nha. Em đây!” Thoát cái thấy đâu.


      Tôi nhìn khoảng trước cửa phòng lắc đầu. nàng này hấp tấp quá, ngay cả cửa phòng cũng đóng cho tôi. Cũng quan tâm đến cửa nữa, dù sao nó cũng chỉ là tấm kính, hơn nữa bây giờ lại có ai, có đóng hay cũng như vậy thôi.


      Tăng ca đến hơn mười giờ mới xong, cả người mệt mỏi thôi. Tôi đóng bút lại, sau đó đứng dậy làm vài động tác vươn vai, lúc sau mới cảm thấy khá hơn. Nhìn qua văn phòng lượt, ngoài phòng của tối còn sáng đèn những nơi khác đều tối om. Xem ra chỉ có mỗi mình tôi. Cất hết đống tài liệu vào trong hộc tủ, khóa cẩn thận. Những thứ này đều là những tài liệu quan trọng nếu cẩn thận làm mất, hậu quả thực rất nghiêm trọng đấy.


      Sau khi xác định lại lần nữa, thấy có vấn đề gì tôi mới yên tâm. hiểu sao từ lúc sáng đến giờ tôi luôn có cảm giác mơ hồ bất an, hơn nữa càng ngày càng ngừng tăng lên. Cười tự giễu tiếng, xem ra chính mình cũng bị Tiểu Chiêu hù dọa rồi.


      Thu dọn qua đồ đạc ở bàn, sau đó cầm túi sách của mình xuống bãi đỗ xe. Dọc đường có hai đèn điện chiếu sáng mặc dù khoảng cách xa nên cũng được coi là tối lắm. Tôi lần theo đường cầu thang cuối cùng xuống được đến bãi đậu xe ở dưới tầng hầm.


      Nơi này rất yên tĩnh, chỉ cần tiếng động cũng có thể nghe thấy. Tiếng giày cao gót của tôi nện xuống sàn nhà tạo thành những thanh nghe có chút quỷ dị. hiểu sao lại có chút rợn tóc gáy.


      Mắt thấy chiếc xe thân của mình ở trước mặt cách khoảng ba mươi bước, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười tiến lại. Ngoài chiếc xe của tôi còn hai chiếc xe nữa nhưng mà cách tôi khoảng khá xa nên nhìn là xe của ai. Chắc là của nhân viên nào ấy ăn nên để xe lại đây.


      Lục cả lúc mới tìm được chìa khóa, vừa tra vào ổ cánh tay chợt dừng lại. Tôi cảm nhận được áp lực vô hình nào đó tiến lại đây. Những tiếng bước chân có phần vội vã ngừng vang lên trong trung. Tôi nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, phải của người mà là của hai đến ba người. Từ từ nhìn qua cửa kính xe ô tô, sống lưng lạnh dần, mồ hôi lạnh ngừng đổ ra, tôi sợ hãi tim đập thình thịch, quay đầu nhìn đám người dần tiến đến chỗ tôi. Đèn ô tô chiếu thỉnh thoảng lóe lên chiếu sáng vào họ khiến tôi nhận thức được điều, họ là người phải ma.


      Tâm tình sau khi xác định nhanh chóng phục hồi, tôi ôm ngực ổn định lại trái tim đáng thương của tôi, cau mày lạnh lùng liếc qua đám người “Các là ai? Sao lại ở đây?” xong lại hối hận tự cắn lưỡi của mình. Bọn họ phải nhân viên của tòa soạn. Đêm hôm đến đây nhất định có ý tốt gì. Trong lòng cảnh giác nhanh chóng thăng tiến lên mấy phần nhìn nhóm người đến càng gần tôi.


      Khi đứng trước tôi chừng hai bước dừng lại. tên trong số đó còn cầm cái dây thừng. hiểu sao tôi càng ngày càng chắc chắn bọn họ phải muốn trộm mà muốn bắt người. Tên cầm đầu gọi tên tôi tiếng. Tôi theo quán tính “hả?” tiếng. Nhiều năm sau nghĩ lại bỗng cảm thấy bản thân mình khi đó ngốc. Nếu tôi lên tiếng có lẽ kết cục bi thảm như vậy

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21

      Theo quán tính cảm giác gặp nguy hiểm nhanh chóng quay đầu bỏ chạy nhưng mà còn chưa được hai bước bị bắt lại.


      Trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng nhìn nhóm người trước mặt, nuốt ngụm nước bọt, cố gắng phát ra tiếng của chính mình “Mấy người muốn làm cái gì?”


      “Làm cái gì sao? Cũng có gì chỉ là bọn muốn vui vẻ với em chút tiện thể chụp ít ảnh làm kỉ niệm”


      Tên cầm đầu tiến lên bước nhìn tôi . Giờ tôi mới để ý tay còn cầm chiếc máy , nhìn thấy nó, cố gắng trong phút chốc hoàn toàn sụp đổ. Tôi giống như trở về cơn ác mộng sáu năm trước.


      Thành phố S sáu năm trước……..trời mưa lớn


      “Mưa lớn rồi làm sao đây!” Tôi xoa xoa hai cánh tay dần lạnh cóng của mình. Thời tiết thành phố S về ban đêm thường rất lạnh, nhất là bây giờ là mùa đông. Nhìn sang nàng Đan Thanh ngừng oán than bên cạnh mỉm cười. nàng này chính là luôn than than trách phận nhưng mà lần này ấy đúng rồi. Mưa lớn như vậy chúng tôi ba người lại có áo mưa trở về thế nào đây. Haiz….


      “Hay là chúng ta ở lại . Mình với ông chủ, ông ấy đồng ý cho chúng ta mượn tạm phòng” Thẩm Tiêu Nhạc nhìn trời vẫn có dấu hiệu tạnh đưa ra đề nghị.


      Tôi cảm thấy ý kiến này tồi nhưng mà nàng Đan Thanh ham vui thường ngày lại đồng ý vì ba mẹ cho ấy ngủ ở bên ngoài. Cũng đúng thôi ba mẹ Đan Thanh là tầng lớp trí thức thời xưa cho nên có chút định kiến cổ hủ. Con là phải ở trong phòng, được về quá mười giờ. Cũng vì chuyện này mà Thẩm Tiêu Nhạc cười nhạo suốt mấy năm trời. Tuy là cười nhạo nhưng mà tôi biết trong lòng ấy cũng giống tôi là ghen tỵ. Thẩm Tiêu Nhạc là đứa trẻ mồ côi, từ giống như tôi chưa từng có tình thương của mẹ cho nên đối với khái niệm quan tâm có chút xa lạ, cũng rất ghen tỵ.


      Rất nhanh chúng tôi còn đắn đo bạn trai Đan Thanh đến đón ấy. Thẩm Tiêu Nhạc nhìn ấy cười cười: “Đây chính là ngoan a~!”


      Đan Thanh đỏ mặt lườm ấy “ cái gì đấy!” sau đó theo bạn trai lên xe taxi


      Thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng mưa có dấu hiệu giảm bớt, Thẩm Tiêu Nhạc vào trong quán chỉ còn tôi đứng ở nơi này, tôi đợi người. Đường Dịch cũng tụ tập ở gần đây, lát nữa đến đón tôi rồi cả hai cùng về nhà. Thực ra theo thường ngày tôi từ chối, tôi có thể tự về nhà nhưng mà hôm nay hiểu sao tôi lại muốn gặp .


      Đứng dưới trời mưa như thế này chẳng phải là dễ chịu gì. Đợi hơn hai tiếng vẫn có động tĩnh gì. hiểu sao long có chút nóng ruột, tôi quyết định đợi nữa.


      Vừa định điện thoại trong túi liền reo vang, là số cố định lạ. Bắt máy đầu dây bên kia vang lên giọng có lực. Là đàn ông hơn nữa còn là cảnh sát, ta Tống Hạo gây chuyện. Tôi vội vã đến đồn cảnh sát cũng để ý xem có đến .


      Đồn cảnh sát vào ban đêm là mảng an tĩnh chỉ có vài người trực thỉnh thoảng qua lại, nhưng mà nay lại đặc biệt đông. Nghe những người đó chuyện có thể họ hôm nay đến đây là vì vụ án lớn. Tôi có chút bất an, nếu như biết trước ý nghĩ của chính mình có thể linh nghiệm như thế tôi nhất định nghĩ như vậy.


      thể nào! Nhất định thể! Nguyễn Hạo của tôi mặc dù hay giao du với nhóm lưu manh cũng thường xuyên làm những chuyện nghịch nhưng mà nó nhất định to gan đến vậy. Nó sao có thể giết người chứ. Tôi hoảng loạn, cảm thấy tin được, cảm thấy bọn họ nhất định là dối. Nhưng mà có ai nghe tôi . Tôi nắm lấy tay người bên cạnh, hoảng loạn : “Các điều tra kĩ chưa? Các người nhất định là nhầm lẫn đúng ? Các người mau phái người điều tra lại a~!”


      ta nhìn tôi giống như thương hại tôi, gạt tay tôi ta, bất đắc dĩ : “Tống San tiểu thư, chúng tôi điều tra kĩ hơn nữa rất nhiều người lúc ấy chứng kiến được!”


      Tôi thất vọng buông ta ra, cảm thấy bản thân vẫn thể nào tin được.


      mình lang thang đường, có rất nhiều người vội vã, chạy có, chầm chậm che ô dạo dưới mưa có, thỉnh thoảng lại có tiếng còi xe vang lên chói tai. Tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi rủa của họ “mù mắt sao?


      Muốn chết cũng cần ra giữa đường như vậy” Nhưng mà tôi quan tâm, bây giờ trong long tôi rất sợ hãi, luôn ngừng lặp lại lời cảnh sát đó : “Chuyện này chỉ là cưỡng dâm mà còn là vụ dâm sát rất lớn. Em của sau này chừng còn có thể bị phán án tử, nhất định phải chuẩn bị tâm lý”


      Sao có thể chứ? Tống Hạo mới có mười tám, sao có thể chết như vậy được chứ? Ông trời sao có thể đối với chúng tôi như vậy chứ?


      Bên vai cảm giác đau nhói, còn đau rát hơn cảm giác nước mưa ngừng tạt vào người. Lực đạo va chạm khiến tôi lảo đảo về sau mấy bước, khó khan lắm mới đứng vững được. Điều chỉnh lại bước chân loạng choạng tiến về phía trước. Cảm giác chính mình va phải bức tường. Tôi có chút bực mình ngẩng đầu lên. Là người xa lạ, phải là nhóm người xa lạ đứng trước mặt tôi. Tên đứng trước mặt tôi có vẻ là tên cầm đầu, đứng sau ta còn có hai tên nữa. Bọn họ đồng đạng đều mặc chiếc áo da bóng loáng, hơn nữa nước mưa còn đọng lại thành đoàn có cách nào thấm vào trong mà bất lực chảy xuống. Tôi cảm thấy rất giống bản thân mình mấy phút tiếp theo.


      Tên đại ca mặt tràn đầy hứng thú nhìn tôi, ánh mắt đứng đắn, còn thấp thoáng mùi vị dục vọng.


      Trong lòng ngừng dâng lên cảm giác bất an, trong đầu lại ngừng lien tưởng đến vụ thảm án ban nãy, vội vã cúi đầu xuống vòng sang bên cạnh. Đôi giày ra màu đen đầy bùn đất cũng theo bước chân tôi vừa vặn đứng chặn đằng trước tôi. Cứ như vậy thử lại hai ba lần nhưng được hơn nữa còn dẫn them đoàn cười của bọn họ. Tôi bực mình ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, tức giận : “Rốt cuộc các người muốn như thế nào?”


      “A ui~! Đại ca làm mỹ nhân nổi giận rồi kìa!” tên đứng bên cạnh xoa cằm cười ngả ngớn.


      Tên đại ca hung hăng trừng mắt nhìn cái “ bậy! Mỹ nữ nhất định là thẹn thùng nha!”


      Thẹn thùng? Thẹn cái nhà ! Nếu là thường ngày tôi nhất định chống lưng lên chửi . đùa đấy! Tôi thường ngày nhanh chóng chạy thoát, nhưng mà hôm nay tôi còn hơi sức mà chạy nữa. hiểu sao lúc này tôi cảm thấy chính mình còn nơi để dựa vào. Tuy thường ngày Tống Hạo hơi hung dữ với tôi nhưng mà nó là người đàn ông duy nhất trong nhà, là chỗ dựa cho tôi nhưng mà bây giờ chỗ dựa đó cũng còn rồi. Bạn sao tôi coi Đường Dịch là chỗ dựa của mình. Có lẽ trong tiềm thức tôi luôn coi là đối tượng cao cao tại thượng, là thần mà tôi dung thủ đoạn mà có được, bất cứ lúc nào cũng bị người phát mang mất.
      Tôi uể oải ngẩng đầu liếc người đàn ông đau đáu nhìn mình lại cúi đầu xuống, cảm giác lạnh lẽo lan qua từng tế bào. Ánh mắt nhìn tôi khiến tôi cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn.


      Bạn hỏi nếu hôm nay tôi bị cưỡng hiếp ở nơi này tôi làm gì? Muốn tôi tuẫn tiết mà tự sát hay cảm thấy bản than mình dơ bẩn còn xứng đáng với Đường Dịch. Câu trả lời của tôi là phải, tôi còn tiếp tục sống ít nhất cho đến khi Tống Hạo được ra ngoài, đến khi Đường Dịch chán ghét tôi. Dơ bẩn sao? Tôi cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ được coi là sạch cả, dù sao nếu chuyện Đường Dịch và tôi lộ ra bên ngoài tôi cũng bị người ta coi là đồ đàn bà dơ bẩn thôi. Nghĩ nghĩ vậy nhưng trong lòng tôi rất sợ hãi, sợ phải đối mặt với thế giới này.


      Khi tôi nhắm mắt nhận bi đát của vận mệnh mình phát ra vận mệnh của bản thân ra bi đát như thế. Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chân chân nhìn màn trước mặt có chút thất thần. Tôi tưởng mình có gì cả ra tôi trong lúc đau khổ còn có – người đàn ông nếu nghiêm túc được coi là của tôi. Đường Dịch đứng trước mặt tôi, hai tay bị tray xước, dưới đất là nhóm người lúc nãy lăn lóc rên rỉ. Tôi lúc ấy nghĩ như chàng bạch mã hoàng tử mà thời cấp ba tôi cùng nhóm bạn thường tụ tập bàn luận, giống như những nhân vật chính trong những phim truyền hình Hàn Quốc hay Đài Loan sướt mướt vậy, luôn luôn xuất đúng lúc. Tôi có cảm giác mình giống như nhân vật chính trong bộ phim ấy.


      Tôi nhìn nhóm người này có chút đau đầu, cười nhạo chính mình. Tôi của bây giờ hai mươi bảy tuổi còn là tôi của hai mươi tuổi, còn tin vào câu chuyện hùng cứu mỹ nhân sau đó mỹ nhân dung thân báo đáp rồi. Hơn nữa, cũng còn đúng lúc cứu tôi nữa, có lẽ giờ trong chăn ấm đệm êm ôm người vợ đẹp.


      Ông trời rất thích đùa giỡn, hơn nữa còn đặc biệt thích đưa tôi ra đùa giỡn. Trong những gian khác nhau lại xảy ra những câu chuyện giống nhau. Tôi thất thần nhìn những người rên rỉ dưới đất, lại nhìn người đàn ông xoa tay đứng ngược sang với tôi. bị ánh đèn điện bao quanh có chút mơ hồ lại có chút giống như tỏa ánh hào quang vậy. Lung linh huyền ảo khiến tôi thất thần. từng bước tiến lại gần tôi cũng khiến tim tôi ngừng đập nhanh hơn. Khi đến trước mặt tôi dừng lại, nhíu mày hỏi “ sao chứ?”


      đến gần tôi khiến tinh thần tôi tỉnh lại. phải là người đó. Tôi mỉm cười cảm kích “Tôi sao! Cám ơn Đường Tổng”


      Đường Diệu Nam nghe thấy tôi đáp, lông mày giãn ra cười cười : “ sao là tốt rồi!”


      khí sau đó lâm vào yên lặng, ngượng ngùng. Tôi nhìn ta, hai chúng tôi đều lưỡng lự như muốn lại thôi. Tôi nổi máu quân tử nhìn ta sau đó giải tỏa khí : “Đường Tổng muộn thế này còn có việc?”
      Đường Diệu Nam gật đầu “Tôi có việc cần bàn bạc với chủ biên của các nên đến đây”


      nam nữ đêm khuya có chuyện cần bàn bạc chứ? Nhớ lại màn lúc chiều tôi dường như hiểu được mục đích ta đến đây tìm Jenna, nhưng cũng phủ nhận việc cảm kích ta cứu mình. Tôi nhìn ta cảm kích: “Vừa nãy dù sao cũng cám ơn . Đường tổng! Tôi còn có việc, trước. Hẹn gặp lại!” Thực ra câu “hẹn gặp lại” chỉ là câu xã giao thôi, ta cũng gì nhiều chỉ gật đầu xem như chào hỏi.


      Tôi bước nhanh lên xe của mình sau đó nhanh nhanh chóng chóng khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe. Tôi quả bị màn lúc nãy làm cho hoảng sợ rồi.


      Trước khi rời khỏi đó tôi còn nhìn thấy người ta muốn đợi cũng xuống đến nơi. ấy hơi tươi cười dịu dàng ngồi lên xe của Đường Diệu Nam. Tuy tôi nhìn thấy vẻ mặt của ta nhưng chỉ cần nhìn hành động cũng thấy họ rất thân thiết. hiểu sao tôi cảm thấy có chút bực bội, có lẽ là dư của vụ việc ban nãy.


      Đậu xe xuống bãi đậu xe của tòa nhà. Ngẩng đầu từ sân nhìn lên vẫn có thể thấy đèn điện nhà mình sáng.


      Trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, những áp lực, những sợ hãi bất an ban nãy vơi ít. Lấy lại tinh thần hướng nhà mình tới.


      Cạch….


      Cánh cửa được mở ra, khí trong nhà tràn đầy ấm áp. Bảo bối của tôi ngồi chơi điện tử. lớn chơi rất hăng say, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hoan hô của Tiểu Huyên hình như nó vừa thắng. Nhìn thấy tôi bước vào nó bỏ điện tử xuống đất chạy đến chỗ tôi, ôm lấy chân tôi nũng nịu gọi tiếng “Mẹ!”


      Trong lòng mềm mại mảnh nhưng mà vẫn bày ra vẻ mặt vui nhìn nó: “Tiểu Huyên! phải mẹ cấm con chơi điện tử vào buổi tối rồi sao? Con học bài chưa? Hôm qua giáo còn gọi điện cho mẹ con dạo này lười học lắm rồi đấy!”


      Tiểu Huyên gương mặt hào hứng nghe thấy tôi ỉu xìu lại, bữu môi vui : “Mẹ! Người đừng có lảm nhảm mãi được ? Con học bài rồi mới chơi. Hơn nữa phải con làm bài mà là những bài đó con căn bản hiểu”


      Tôi có chút ngớ người, nhưng vẫn quyết định thể nuông chiều nó, đanh giọng : “ hiểu? Sao con hỏi lại giáo, nếu hỏi bạn bè” chợt nhớ ra Tiểu Huyên thường ngày ở lớp cũng thích giao du với ai, chỉ có Thiên Thiên chính là thằng bé mập mạp lần trước bắt lạt nó, sau chuyện đó hai đứa trở thành bạn thân nhưng mà tôi cũng nghe thằng bé đó thành tích cũng được tốt. Giọng điệu bất giác chút: “Nếu con có thể hỏi mẹ mà!”


      “Nhưng mà mẹ bận rất khuya mới trở về. Chú Dương mẹ mệt mỏi nên làm phiền mẹ” Tiểu Huyên đá đá chân dưới đất oán trách, lại có chút đơn.


      Trong lòng cảm thấy chua xót, lại cảm thấy giống như có dòng nước ấm chảy qua, rất ấm áp. Con trai tôi tốt, rất hiếu thuận. Tôi ôm chặt thằng bé giọng : “Tiểu Huyên! Mẹ xin lỗi” Mẹ biết con tầm tuổi này là tuổi nhạy cảm nhất lại bỏ mặc con lâu như vậy. Cho nên mẹ xin lỗi! Tiểu Huyên, mẹ xin lỗi!


      Tiểu Huyên ôm chặt lấy tôi: “ sao! Tiểu Huyên biết mẹ rất vất vả, cũng rất thương mẹ!”


      Sống mũi khẽ cay, tôi rất cảm động, nếu phải còn có người nào đó ở đây tôi khóc trận. Tôi trừng mắt nhìn người nào đó đứng bên nhàn nhã xem kịch. Chẳng phải ta là chăm sóc Tiểu Huyên sao? Nó hiểu chẳng lẽ ta hiểu?


      Thủ phạm bị tôi lườm có chút biết làm sao, xấu hổ gãi tai, ấp úng: “Cái đó! Tôi biết. Tôi cũng có chăm sóc trẻ con bao giờ, cũng biết còn phải làm bài tập về nhà…”


      Lời của tôi chưa xong bị ánh mắt của tôi làm cho im bặt. biết? ta trước đây học phải làm
      bài tập về nhà sao? định chợt phát ra mình chẳng có tư cách gì ta. Con là của mình, chính tôi còn quan tâm gì đến người quen biết. ta giúp tôi chăm nó đáng lí tôi còn phải cảm ơn ta nữa.


      Bầu khí có chút xấu hổ. lúc sau, Dương Lãng lên tiếng: “Cái đó!...”


      Tôi giương mắt lên nhìn ta. Dương Lãng ngượng ngùng : “Cái đó! Tống San, có phải chưa ăn cơm ? Tôi có làm cơm, …”


      “Cám ơn!” Đây là lời lòng của tôi. Tiểu Huyên cũng kéo áo tôi lấy lòng: “Mẹ có phải rất đói rồi ? Mau ăn cơm , đói bụng tốt. Chú Dương đói bụng rất đau, phải bác sĩ, phải tiêm rất đáng sợ!”


      Tôi nhìn Tiểu Huyên mỉm cười theo bước nó vào phòng ăn. thể phủ nhận được tôi cũng rất đói bụng. Suốt đường , Tiểu Huyên cứ ríu rít khen tay nghề của Dương Lãng mãi. Cả buổi luôn miệng chú Dương chú Dương khiến người làm mẹ như tôi có chút ghen tị. Tôi quyết định sau khi nghỉ việc ở tòa soạn dành thời gian du lịch cùng Tiểu Huyên, nhất định phải kéo nó lại bên tôi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22


      Sáng sớm hôm sau, vừa mới bước vào văn phòng nhận được điện thoại nội bộ. Là Jenna! ấy muốn tôi nên phòng ấy lát.


      Dọc hành lang hôm nay đặc biệt yên ắng khác thường, phải đúng hơn là từ hôm Jenna đến đây nó như vậy. thể phủ nhận Jenna làm rất tốt, đến chuyên môn mà việc còn có người rảnh rỗi buôn dưa lê ở hành lang nữa thành công lớn. như vậy có phải việc tôi làm tổng biên tập mấy năm thất bại. Bản thân tôi cũng cảm thấy thói quen tám chuyện rất tốt nhưng mà cũng cảm thấy phóng viên chính là lũ bát quái.


      Cốc…cốc… lịch gõ cửa hai tiếng. Bên trong vang lên giọng nữ dịu dàng nhưng cũng có khí chất, đó chính là cái tôi , giống Đường Diệu Nam đều khiến cho người ta thể coi thường.


      Cạch…..Cánh cửa văn phòng nặng lề mở ra, tôi nhìn thấy Jenna chăm chú nghiên cứu đống tài liệu. Có người từng đàn ông lúc làm việc là quyến rũ nhất, nhưng tôi thấy phụ nữ cũng kém.


      Thấy tôi vào ấy ngẩng đầu lên từ đống tài liệu nhìn chằm chằm tôi lúc rồi chỉ xuống cái ghế trước mặt : “Ngồi xuống !”


      Tôi gật đầu đến bên ghế ngồi xuống đối diện với ta. hiểu sao nhưng ánh mắt Jenna nhìn tôi có chút khác lạ khiến tôi thoải mái.


      Jenna lôi từ trong đống tài liệu ra đưa cho tôi tập hồ sơ. Tôi mở ra có chút ngớ người. Đây phải là hồ sơ cùng đơn xin nghỉ việc của tôi sao? Tôi có chút ngạc nhiên, hiểu nhìn Jenna. Sao ta lại đưa nó cho tôi.
      Jenna nhìn tôi cái rồi : “Tống San! Tuy viết đơn xin nghỉ nhưng tổng bộ đồng ý cho nghỉ. Vì vậy xin lỗi tôi thể giải quyết đơn xin nghỉ việc của !”


      Tôi hiểu “tổng bộ” trong lời của Jenna chính là Đường thị nhưng mà chỉ thắc mắc sao Đường thị lại quan tâm đến tổng biên tập bé như tôi. Nếu vì năng lực công tác của tôi tốt mà giữ tôi lại phải. nhân viên bình thường của họ năng lực còn tốt hơn tôi. Hơn nữa những nhân tài muốn giúp sức cho Đường thị nhiều vô kể, nhân vật con con như tôi đáng để họ quan tâm sao? Nhớ đến mấy ngày hôm nay chạm mặt Đường Diệu Nam tôi bỗng dưng khẽ rùng mình. Chắc phải là do ta chứ?


      Nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này. Nhớ đến nhóm người vì tôi lôi kéo mà viết đơn xin nghỉ trong lòng lại cảm thấy áy náy. Vì tôi nên họ mới tự nguyện xin nghỉ, giờ lại chỉ có mình tôi vẫn tiếp tục làm việc, biết phải đối mặt với họ như thế nào. Giờ tôi có cảm giác Đường thị giữ tôi lại phải vì năng lực của tôi mà là muốn tôi khó xử, muốn xem tôi giải quyết củ khoai lang nóng này như thế nào.


      Vừa đặt mình ngồi xuống ghế, cánh cửa phòng bị lực đá mạnh văng ra, đập vào bờ tường vang rầm tiếng. Tôi nhìn cánh cửa có chút xót xa, ngờ chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà nó bị bạo lực hai lần mà cả hai lần là cùng đối tượng. Tôi ngẩng đầu vui khoanh tay nhìn vị khách mời mà đến hùng hùng hổ hổ tiến lại chỗ tôi kia lạnh lùng : “Tống Dung, lại phát điên cái gì vậy?”


      Tôi có cách nào bình thường với ta, nhớ lại màn hôm qua vẫn còn lạnh tóc gáy, nếu có Đường Diệu Nam hôm nay tôi còn bình tĩnh mà ngồi đây. Thường ngày tôi nghĩ ta là loại người thường giở thủ đoạn đối phó với người khác nhưng mà cũng là những thủ đoạn vặt vãnh, ngờ gan ta lại lớn như vậy, còn dám thuê người đối phó tôi. Hôm qua tôi suy nghĩ rất nhiều, người có khả năng, có động cơ cũng chỉ có ta.


      Tống San bị giọng điệu của tôi càng trở nên căm tức. trừng mắt dùng ngón tay chỉ vào tôi : “Tống San! Chị đừng có quá đáng, chẳng phải chị nghỉ việc sao? Giờ sao chứ? Chị vẫn còn ung dung ngồi đây. Chị coi chúng tôi là con ngốc mà đem ra đùa bỡn sao?” xong lại nhìn ra cửa lên tiếng: “Các người thấy chưa? Các người chính là bị chị ta lừa rồi. Chị ta dụ dỗ các người nghỉ việc còn bản thân mình lại ở lại. Các người xem như vậy có quá đáng ?”


      Tôi còn chưa hết ngạc nhiên cùng thắc mắc vì sao ta lại biết được chuyện này. Việc tôi xin nghỉ chỉ có những người tổng bộ cùng vài người biết, hơn nữa việc đơn xin nghỉ việc của tôi được phê duyệt sáng nay tôi mới biết vậy mà ta biết, thậm chí nghe giọng điệu của ta, tôi chắc chắn ta còn biết trước tôi. Lại nhìn nhóm người đứng ngoài cửa có chút áy náy. Chính là tôi vận động lên bọn họ mới tự nguyện xin nghỉ, bây giờ tôi lại ở lại. Tôi phát ra mình biết với họ như thế nào chỉ có thể mở miệng
      “xin lỗi!” nhưng mà thế nào cũng cảm thấy bản thân mình quá giả tạo . Lời xin lỗi của tôi giờ phút này lại cảm thấy thế nào cũng là quá châm chọc.


      Tống Dung cười lớn, giọng điệu chế nhạo: “Tống San! Chị cảm thấy mình quá giả tạo sao? Hay chị coi chúng tôi là những con ngốc!”


      “Đủ rồi!” Tôi lạnh lùng nhìn ta quát: “Tống Dung! đừng có quá đáng. Tôi phải cho ràng. Tống San tôi dù có lỗi với ai cũng chưa từng có lỗi với . đừng có ở đây mà la lối. tôi dụ dỗ, tôi có dụ dỗ sao? Hơn nữa, tôi có dụ dỗ họ, họ còn chưa có lên tiếng, có tư cách gì mà ở đây tôi. Định khóc thuê sao? Xin lỗi văn phòng tôi có ý định tổ chức đám ma. Trước khi tôi nổi nóng nhanh chóng ra ngoài !”


      Tống Dung bị khí thế của tôi nhất thời dọa sợ dám gì nhưng mà cũng cam lòng chỉ có thể oán hận nhìn tôi.


      người trong nhóm ấy cũng hài lòng trừng mắt nhìn ta cái, vui : “Tiểu Dung! Con mau ra ngoài , chuyện này để người lớn bọn cậu tự giải quyết”


      ta vẫn còn hậm hực nhưng bị cậu ta lườm đành phải bực bội ra ngoài. Lúc đóng cửa còn chịu được
      dập mạnh cửa phát tiết khiến cánh cửa đóng rầm cái. Tôi thương hại cho cánh cửa, cảm thấy cứ như vậy chừng mấy ngày nữa cửa của văn phòng tôi phải thay mới rồi.


      Tôi nhìn lại thấy nhóm người trong phòng nhìn mình mới nhớ ra tôi còn nợ họ lời giải thích, áy náy : “Chú Trương! Chuyện này tôi biết sao. Chính là sáng nay tôi cũng vừa mới biết, đơn xin nghỉ của tôi được phê chuẩn. Tôi….”


      Còn chưa hết bị chú Trương giơ tay cắt ngang. Chú nhìn tôi lúc lại nhìn lại nhóm người đằng sau : “Tống San cần giải thích, chuyện này chúng tôi tin . Mọi người làm việc bao nhiêu năm, nhân cách thế nào chúng tôi đều biết. Chỉ tại tôi thường ngày quá nuông chiều Tiểu Dung để nó vô pháp vô thiên, ăn ngang ngược, có gì tốt mong đừng chấp. Trở về tôi dạy dỗ nó!”


      “Đúng vậy! đừng áy náy nữa. Chúng tôi là những lão già gần đất xa trời rồi, thiên hạ này cuối cùng cũng là của nhóm người trẻ tuổi các . Chúng tôi cũng nên rút lui rồi, nên về hưởng phước cùng con cháu thôi” Chú Hàn cũng lên tiếng. Những người đằng sau cũng lên tiếng phụ họa.


      Trước đó tôi nghĩ phải tốn khoảng thời gian mới giải quyết được chuyện này ngờ lại dễ dàng như vậy. Bọn họ là những người từng trải lại có cái nhìn khách quan như vậy, hơn nữa bọn họ trước khi đến đây hiển nhiên cũng có thương lượng qua. Tôi vì lời của bọn họ mà nhõm ít, bực bội với Tống Dung cũng còn nữa. Tôi nhìn nhóm người chú Trương cảm kích: “Các chú đừng như vậy. Được mọi người tin tưởng như vậy chính là phúc của Tống Dung cháu!”


      Chú Trương nghiêm mặt vui vì tôi khách sáo. Sau đó mọi người lần lượt đến dự định của mình. khí văn phòng trở nên hài hòa ấm áp hơn.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23


      Thanh tra qua mọi người bắt đầu nghỉ xả hơi, vừa tan ca nhóm người rủ nhau ăn uống. Tiểu Chiêu hăng hái thu dọn đồ đạc, sau đó lấp ló cửa phòng tôi hỏi vọng vào: “San tỷ! Mọi người định ăn chị có cùng ?”


      Tôi nhìn ấy lắc đầu: “Tôi ! Mọi người cứ


      Tiểu Chiêu muốn gì đó bị giọng ngăn lại. thế nào nhỉ, có phần chua ngoa: “ ta thôi phải lôi kéo. Người ta là biên tập gương mẫu được trọng dụng nào như tiểu tốp chúng ta bị trà đạp”


      “Thôi ! Tống Dung đủ rồi đấy đừng có nữa!” Người bên cạnh lên tiếng ngăn ta.


      Tống Dung bực mình, giọng càng khiến người ta căm ghét hơn: “Tôi quá đáng! Tôi như vậy mà quá đáng sao? Các biết đâu ta còn quá đáng hơn tôi đấy, leo lên giường của Đường tổng để được giữ lại cái tòa soạn này!”


      “Tống Dung đừng có quá đáng, đừng có ngậm máu phun người, tưởng ai cũng giống như sao?” Tiểu Chiêu chưa kịp đợi tôi lên tiếng chịu nổi. Tôi cũng tức giận đứng dậy khỏi chỗ đến trước mặt ta, lạnh lùng nhìn ta.


      Tống Dung thấy khí thế của tôi cũng có vẻ sợ hãi nhưng muốn mất mặt, cố bám víu đanh giọng : “Ngậm máu phun người, tôi tận mắt thấy ít lần ta bước xuống xe của Đường tổng. biết chừng lần trước ta lấy cớ ngất sỉu thực ra là nén nút bỏ đứa con hoang đó!”


      Càng càng khiến người ta chịu nổi. Tôi giận tím mặt, tiến đến tát cho ta cái. Nhất thời tiếng động vang vọng cả tầng nhà, mọi người đều bị cái tát của tôi làm cho sợ hãi, yên lặng tiếng động.


      “Tống Dung đừng có quá đáng. tưởng ai biết là loại người nào sao? có tư cách gì mà tôi? Chuyện của tôi chưa đến lượt quản, tốt nhất nên quản tốt cái miệng của mình cẩn thận ngày nào chết thế nào cũng biết! Hơn nữa nếu tôi nhớ nhầm còn là nhân viên ở đây nữa. có thân phận gì mà đứng la lối ở đây?”


      “Cái đó là ấy muốn đến để chia tay mọi người” Có người rụt rè lên tiếng.


      Tôi lạnh lùng quay lại nhìn người vừa nên tiếng khiến ta cúi gằm mặt, vội rụt lại đằng sau, dường như đối với ta tôi chính là loại quái vật vậy, khiến người ta sợ hãi. Tôi cũng chẳng quản nổi ta, dù sao lúc tôi nổi giận chính là khác gì quái vật. Đây là Tiểu Chiêu lén lút liều chết cho tôi biết. Tôi lại lạnh lùng nhìn nhóm người ở đây lên tiếng: “Chia tay? Từ bao giờ cái tòa soạn này lại rảnh rỗi đến vậy? Còn ngại ít việc? Được thôi mỗi người về làm bản báo cáo quý cuối giờ nộp cho tôi”


      Chia tay sao? Tôi còn chưa có tổ chức tiệc chia tay đâu. Khẽ hừ tiếng lại nhìn bộ mặt uất ức mười phần giận mà dám của nhóm người ở đây lên tiếng: “Thế nào? Có ý kiến?”


      có” Nhóm người vội vàng xua tay ai làm việc của người ấy, thoáng chốc chỉ còn tôi, Tống Dung và nàng lấp ló bát quái ở đây. Tôi quay đầu trừng mắt lườm Tiểu Chiêu. nàng vội vàng cười cười trừ quay đầu chạy biến, thỉnh thoảng còn đầu nhìn lại bị ánh mắt của tôi làm cho ngoan ngoãn về chỗ.


      Tống Dung dường như vẫn bất ngờ vì mọi người hết, ta chẳng còn diễn cho ai xem nữa, trừng mắt nhìn tôi rồi hùng hổ bỏ . Chiếc giầy cao gót của ta ngừng gõ xuống nền nhà đá hoa, tạo ra những thanh chói tai giống như chút giận lên nó vậy.


      Nhóm người này làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn hóng chuyện bát quái. Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Chiêu nhưng nàng vẫn có phản ứng gì. Bực mình quay đầu lại. Giật mình, cả người cứng ngắc nhìn hai người đứng trước mặt mình. biết họ đến lâu chưa, nghe được những thứ gì rồi. Ảo não nghĩ đến bộ dạng của mình lúc nãy bỗng cảm thấy có chút xấu hổ. Bọn họ phải nhìn hết bộ dạng hùng hổ của tôi rồi chứ? hiểu sao mỗi lúc chật vật lại bị ta bắt gặp. Cười cười nhìn hai người trước mặt : “Cái đó ~! Đường tổng, đến lâu chưa?” Lời vừa ra lại hối hận ngay. Tôi sao cứ có cảm giác chính mình chỉ trích ta nghe lén vậy.
      Đường Diệu Nam hai tay đút túi vẻ mặt nhìn ra tia cảm xúc. Jack đứng đằng sau ta thấy vẻ mặt quẫn bách của tôi hơi buồn cười. Tôi muốn hung hăng lườm cho ta trận nhưng mà ngại người nào đó ở đây nên giám làm gì. Cảm giác càng xấu hổ hơn. Đường Diệu Nam quay lại lườm người nào đó. ta vội vàng giơ hai tay lên, bỏ lại câu: “Tôi còn có việc” rồi chuồn mất.


      Đúng là có nghĩa khí. Văn phòng bây giờ ngoài những người hóng bát quái nhưng bị khí thế của Đường Diệu Nam dọa sợ, dám ngẩng đầu, dám lên tiếng giả vờ bận rộn chỉ còn tôi và ta. Tôi có chút ngượng ngùng nhìn ta : “Đường tổng, có muốn vào văn phòng lát ?”


      Đường Diệu Nam vẫn lên tiếng chỉ gật đầu cái rồi theo tôi vào trong văn phòng.


      khí trong văn phòng có chút quái dị. Đường Diệu Nam cả người cao cao tại thượng ngồi sô pha. thể phủ nhận đúng là quý tử ngậm thìa vàng mà lớn lên, cả người tỏa ra khí chất vương giả. Mỗi động tác đều mang loại chuẩn mực mà tôi thể lên lời. Cửa phòng họp được mở ra, Tiểu Chiêu mang hai cốc cà phê vào sau đó cũng bị khí trong phòng họp dọa sợ vội vàng ra bên ngoài. Qua khe cửa tôi còn nhìn thấy nhóm người nào đó hướng ánh mắt tò mò nóng rực vào trong này.


      Vội vàng nhấp ngụm cà phê, có chút xấu hổ : “Cái đó Đường tổng. Tống Dung chỉ là nhất thời nóng giận thôi!” Bỗng cảm giác biết cái gì nữa. Trong lòng ảo não thôi, vội vàng nhấp ngụm lớn. Cảm giác cổ họng đắng ngắt nhịn được nhăn mày.


      “Uống từ từ thôi, cà phê chứ phải là nước ngọt đâu”


      “Tống San! Em là lợn sao? Uống cà phê cũng cần hùng hổ như vậy. Uống từ từ thôi, cà phê chứ có phải nước ngọt đâu!”


      Tôi thất thần nhìn ta chằm chằm, phút nào đó tôi như nhìn thấy Đường Dịch. Còn nhớ lần đầu tiên tôi uống cái thứ đắng ngắt này chính là uống tranh của Đường Dịch, cà phê lúc đó rất đắng mà tôi lại uống ngụm lớn khiến bản thân bị vị đắng làm cho bị sặc. Đường Dịch bị tướng uống của tôi dọa sợ. tức giận nhìn tôi hung hăng mắng. Từ đấy cũng cho tôi uống nó nữa.


      “Tống San! sao chứ?”


      “Hả ~!” Tôi ngạc nhìn Đường Diệu Nam mới phát ra mình bị thất thần. Xấu hổ rời tầm mắt, trong lòng lại muốn cười nhạo chính mình. Tống San à Tống San! thất thần cái gì chứ? ta cũng phải là Đường Dịch, mà người ta cũng chẳng nhớ đến nữa. Trái tim cảm thấy nhói đau . Vội vàng áp chế lại cảm xúc nhìn ta cười cười: “Đường tổng đúng, cà phê đúng là phải nước ngọt!” Tôi cũng từ lâu còn nhớ vị nước ngọt nữa rồi.

      ******************************************

      “Alo!”


      “Tống San à! Tiểu Huyên có ở chỗ ?” Đầu bên kia là Dương Lãng.


      “Tiểu Huyên? có, phải nó học sao?” hiểu sao trong lòng lại ngừng dâng lên cảm giác lo lắng, bất an. Cảm giác đó càng ngày càng trở nên ràng. Bên kia đầu dây Dương Lãng vẫn tường thuật lại việc. ra hôm nay ta có việc nên đến đón Tiểu Huyên trễ hơn thường ngày nhưng mà khi ta đến được giáo thông báo bé được người thân đến đón rồi. Dương Lãng cảm thấy lại, từ ngày hai người ở chung liền trở thành người đưa đón Tiểu Huyên. Nếu Tống San có đến đón cũng cho biết trước tiếng. Nhận thấy có chút khác lạ, vội vàng gọi điện hỏi .

      Sau thời gian dài bòn bõi ta trở lại. Tuy còn lợi hại như xưa nhưng vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến các bạn độc giả. Những người bạn luôn bên cạnh tôi, luôn góp ý cảm nhận câu chuyện của tôi. Tuy rằng đôi lúc còn khiến các bạn thất vọng, nhưng các bạn vẫn dành những tình cảm chân thành đối với tôi. Những tình cảm của các bạn chính là nguồn động viên to lớn đối với tôi.
      lần nữa cảm ơn các bạn
      Cuối cùng chúc các bạn năm mới luôn luôn vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc, đạt được nhiều thành công trong cuộc sống cũng như có cơ hội thực những ước mơ trong sâu thẳm tâm hồn các bạn. Và nhớ là luôn luôn tươi cười nha.
      P/S: Đừng có quên ta nha. Hy vọng luôn nhận được ủng hộ của các bạn. các bạn nhiều

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :