1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký thuần phu - Mê Đồ Long (16/198)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Đại bá nương tống tiền

      Rất xa, bóng dáng Ngô thị dừng lại, sau đó dậm chân cái, tức giận chạy trở về, trong miệng luôn mồm: “Con, đúng là đến đòi mệnh lão nương!”

      Quan Tú Tú cười ha ha, lần này nàng thành thành bò lên lưng Ngô thị, làm chuyện dư thừa nữa, dùng bàn tay bé đặt lên má trái Ngô thị, xoa xoa bên tai: “Mẹ, đau~”

      Trong lòng Ngô thị cũng mềm nhũn, oán giận : “Con đều là khoản nợ!”

      Hốc mắt Quan Tú Tú hơi ướt, gì nữa, hai tay ôm sát cổ Ngô thị, nhàng dán mặt lên khuôn mặt Ngô thị.

      Giọng Ngô thị ngày càng thấp, cuối cùng khóe miệng cong lên, mặt trời gần giữa trưa chiếu người hai mẹ con, dưới chân là cái bóng chồng lên nhau.

      Bước chân Ngô thị lớn, lại vững vàng, vừa vào trong nhà, nhìn phụ nhân ngồi gian chính khuôn mặt liền xụ xuống, Quan Tú Tú thức thời trượt khỏi lưng Ngô thị.

      Phụ nhân này là trưởng tẩu của Quan gia, mọi người thường gọi là Quan đại tẩu, phụ thân Quan gia ở hàng thứ hai, huynh, dưới có đệ. Mấy năm trước, khi Quan Đại Bảo vừa ra đời, bao lâu sau, Quan lão gia tử qua đời, dưới khuyến khích của vợ, Quan lão đại náo loạn muốn ở riêng.

      Quan gia có tất cả hai mươi lăm mẫu ruộng cạn, năm mẫu ruộng nước. Quan đại tẩu mồm mép cao thấp, rằng năm mẫu ruộng nước là phần lương thực để phụng dưỡng mẹ chồng.

      Còn dư lại hai mươi lăm mẫu, mẹ chồng đau lòng con trai út, đưa mười mẫu đất gần bờ sông cho chú út. Mười mẫu đất này ở ngay bờ sông, tháo nước dễ dàng, lại ở gần nhau, thuận tiện cho việc trống trọt, phần ruộng còn lại dễ như vậy, ở gần nhau, còn vài mẫu sườn núi, nếu gặp phải năm hạn hán ngay cả hạt thóc cũng thu được.

      Còn mười lăm mẫu đất, Quan đại tẩu trong nhà nhiều đứa , muốn được mười mẫu đất, chỉ chừa lại cho Quan lão nhị năm mẫu đất.

      Lúc đó Ngô thị ở cữ tại nhà mẹ đẻ, Quan lão nhị lại là người thành , cứ như vậy bị bọn họ khi dễ!

      Hai vợ chồng vất vả ngày đêm chịu khổ vài năm, cộng thêm nhà mẹ đẻ Ngô thị có trợ cấp, thời

      [​IMG]
      thuytHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Quan Lăng Vân

      Edit: Ciao

      Đôi mắt Quan đại tẩu tìm kiếm khắp vòng, nhìn thấy nửa khăn thêu đặt trong giỏ ghế, lộ ra mọt góc cành liễu xanh biếc nhàng, nhìn rất đẹp, đôi mắt bà sáng ngời.

      Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào Quan đại tẩu, đoạt lời trước Ngô thị: “Mẹ, khăn mẹ đồng ý thêu giúp cậu sắp xong chưa?”

      Ngô thị lập tức tiến lên bước, cầm cái khăn trong giỏ, mặt mày hớn hở tiến đến trước mặt Quan đại tẩu: “Đúng vậy, đại tẩu, ngươi xem, đây là công việc huynh đệ trong nhà giúp ta tìm, ngươi xem thêu thế này có được ?”

      “Nhìn rất được, rất được...” Quan đại tẩu tức giận nhìn lướt qua cái khăn, màu xanh nhạt vừa rồi còn thấy đẹp, bây giờ nhìn chỉ chướng mắt, nàng vốn muốn thêm bức tranh thêu vào của hồi môn của con lớn, được lòng nhà chồng cũng có thể gặp người, Ngô thị này cũng quá là keo kiệt, con lớn còn phải là cháu ruột của nàng ta sao?

      Quan đại tẩu mang theo cả túi bánh xốp ngô căng phồng, mặt mũi vui rời , Ngô thị đứng ở cửa phòng nhìn Quan đại tẩu xa, ‘rầm’ tiếng, đóng cửa chính lại, rồi cầm cái chổi quét loạn mặt đất, trong miệng lẩm bẩm: “Tống vị thần xui xẻo, !”

      Quan Tú Tú mang băng ghế ra, cầm lấy khăn mình thêu dở tiếp tục làm, nhìn Ngô thị vui vẻ : “Mẹ, nhất định là ca ca cho nàng vào, mẹ cần gì phải gây với cái sân .”

      Ngô thị dừng tay lại, đúng vậy, trong nhà có người đại tẩu thể vào được, bà đứng thẳng người nhìn bốn phía: “Đại Bảo đâu?”

      Từ nhà vệ sinh trong góc sân lập tức có đứa nhóc chui ra, tau nắm lỗ mũi, buồn bã nhìn Ngô thị, lúng túng kêu: “Mẹ ~”.

      Quan Tú Tú vui vẻ, chỉ vào ca ca cười ha ha: “Mẹ, người xem, đại bá nương hù ca ca trốn vào trong nhà xí kìa, ca ca cũng ngốc quá, sơ đại bá nương thừa dịp chúng ta ở nhà, chuyển đồ trong nhà sao?!”

      Ngô thị đứng trong sân, nhìn con trai cả thà phúc hậu, con ngang ngược, oán khí trong lòng biến mất còn mảnh, chỉ cảm thấy có hai đứa con này, cả đời đủ.

      Sau khi Ngô thị nghĩ thông suốt ném cây chổi qua bên, nâng tay áo về phía chuồng gà, chợt nhớ ra chuyện, mắng Quan Tú Tú: “Con cũng hay nhỉ, còn gõ đại bá nương của con hồi như vậy, làm cả bữa như thế, phải làm nàng đau lòng muốn chết sao?”

      Quan Đại Bảo chạy tới
      [​IMG]
      thuytHale205 thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Hóng đến lúc Tú Tú dạy chồng

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Gả con nghề tổ truyền

      Edit: Ciao

      Quan Tú Tú chọn khối vải lam, bao đồng tiền và lông đuôi lại, rồi lấy kim chỉ ra, cẩn thận châm những khe hở, còn cố ý dùng châm pháp co lại tạo thành viền lá sen.

      Ngô thị cắt gà thành từng miếng, nhúng qua vào nước nóng, múc miếng mỡ lợn hòa ra, bỏ gừng tỏi vào nồi, cho từng miếng gà xào lên, đổ nước rồi đậy vung lại.

      Xoay người vào nhà, bà thấy Quan Tú Tú làm xong quả cầu, nhìn rất mới lạ. Nhà mẹ đẻ Ngô thị mở cửa hàng vải và tranh thêu, từ tiếp xúc với những thứ này, mặc dù tay nghề kém hơn tú nương trong những gia đình giàu có, nhưng trong thôn Quan gia cũng là số số hai. Đúng đúng, theo lời của Quách tiên sinh là đứng đỉnh núi Xuy Phong!

      Ánh mặt Ngô thị lại càng cao hơn kỹ thuật, bức tranh thêu Trang tử là chỉ cần chút tay nghề, cũng trúng ánh mắt của tú nương, nhưng mà chính mình phải bỏ tiền ra để bù.

      Bà biết , kỹ thuật ra công việc, càng những nơi càng có thể nhìn ra kỹ thuật của tú nương, như quả cầu lông gà đơn giản, chút viền cánh sen rất nhưng lại cuộn sóng phập phồng , vô cùng đối xứng, từng cánh hoa đều sai.

      Chỉ với kỹ thuật thêu thùa của con , sợ là tương lai bà mối phá nát cửa mất.

      Nhất thời, tâm tình Ngô thị rất tốt, cũng còn chờ mong sâu với huynh đệ Quách gia nữa, có đứa con nhiều người muốn, tương lai ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng có thể chọn trúng được con rể như ý.

      Quan cha làm xong công việc chở về, thịt gà trong nồi tỏa hương thơm khắp nhà, Quan Tú Tú giúp đỡ Ngô thị bày bát đũa, gọi ca ca ra ăn cơm.

      Ngô thị cố ý kiểm tra Quan Tú Tú, bà duỗi đũa ra, ngăn cản Quan cha gắp thịt gà, cười tủm tỉm nhìn Quan Tú Tú, : “Tú Tú, thịt gà có miếng nạc miếng xương, nên chia thế nào đây?”

      Năm đó Ngô thị cũng
      [​IMG]
      thuyt, Hale205lunalovegood thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 17: Cậu

      Edit: Ciao

      Ngô thị chuẩn bị ít nước ấm cho cha Quan rửa mặt, hai vợ chồng lên giường ai gì.

      Sáng sớm hôm sau, Ngô thị nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh ở nhà chính, nghe ra giọng khàn khàn, giọng thanh thúy, ràng là hai huynh muội Quan Đại Bảo và Quan Tú Tú.

      Ngô thị bò dậy, phủ thêm áo, tiện tay xốc rèm phòng lên nhìn qua, Quan Đại Bảo rung đùi đắc ý thầm: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tiến tương cận, tập tương viễn ——”

      Quan Tú Tú giống như ca ca của nàng, cái đầu cũng gật gù chút, nhìn từ xa xa hai em như dây hồ lô .

      Ngô thị yên lặng buông rèm xuống, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, xoay người vào bếp, nhào bột bánh mì nướng áp chảo, lát nữa Quan Đại Bảo phải vào thị trấn, đường cũng mất nửa ngày, còn phải chuẩn bị phần cho người kéo xe Quan Thiết Ngưu.

      Hôm nay là ngày đầu tiên Quan Tú Tú đến Quách gia đọc sách, bảo con bé mang thêm chút bánh, đỡ cho Lý thị dạy xong nha đầu tinh nghịch còn phải tự mình xuống bếp, đến lúc đó nấu nồi canh là được.

      Ngô thị nhanh tay nghĩ xong thực đơn, ngồi cũng nóng lên, loại bánh này chỉ cần rán nóng lên, thể thả dầu, nếu thấm vào người rất bẩn, đứa còn phải ra ngoài gập người.

      Nướng chín hơn mười ổ bánh, để vào giỏ liễu, bên đậy kín bằng vải bông để bị nguội. Ngô thị đổ nước vào nổi, chuẩn bị làm hai bát trứng chần nước sôi, hôm qua Quan Tú Tú ăn ở Quách gia rất ngon, bà vẫn còn nhớ .

      Đứa con này ấy, bà rất nuông chiều.

      Hai quả trứng còn cầm trong tay, Quan Tú Tú vui vẻ kêu lên tiếng: “Mẹ, cậu đến đây!”

      Ngô thị vui vẻ, mặc kệ nồi nước vừa mới bắc lên, xoay người ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy ba cậu cháu thân mật tới —— đôi mắt Quan Đại Bảo mong chờ nhìn bên người cậu, Quan Tú Tú càng bám chặt cánh tay Ngô Đồng Lai, hai bắp chân non mịn treo lơ lửng trong trung, cả người treo người cậu .

      Ngô thị lập tức quát mắng: “Mau xuống đây, con muốn cậu con mệt chết à?!”

      Bà vừa vừa bước nhanh, mạnh mẽ bắt được tay Quan Tú Tú, kéo nàng xuống.

      Trong lòng Ngô Đông Lai ấm áp, [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :