1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký thuần phu - Mê Đồ Long (16/198)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6: Mẹ con

      Ngô thị đặt bánh xốp còn dư lại vào giỏ trúc, mặt lại dùng mảnh vải xanh đậy tỉ mỉ rồi múc nửa xô nửa vào dọn dẹp chỗ nhào bột, nhìn Quan Tú Tú ăn cũng gần xong, Ngô thị cầm bát rửa. Lúc này bà mới nâng giỏ trúc cười với Quan Tú Tú: “ thôi, mang bánh xốp cho thím Lý của con, nàng ở trong thành tới, làm những lương khô này.”

      Quan Tú Tú chu miệng, ngáp cái, bất mãn : “Muốn mẹ mình , con đến Quách gia.”

      Ngô thị cúi đầu xuống, vươn tay nhéo cánh tay Quan Tú Tú, hung dữ : “Con là đồ có lương tâm, con quên thím Lý thương con thế nào à, trong nhà giết gà còn giữ lại đùi gà cho con.”

      Quan Tú Tú giữ im lặng, nhớ tới trước kia quả mẹ chồng đối với mình rất tốt, đáng tiếc bà chết sớm.

      Nghĩ vậy, Quan Tú Tú bỏ qua phần tình nguyện theo Ngô thị ra ngoài. Quách gia và Quan gia gần gũi thân thiết nhưng ở gần nhau. Quách gia từ bên ngoài tới, dựng tiểu viện ở gần cửa thôn Quan gia, trước kia vẫn là nhờ Quan cha giúp đỡ thu xếp.

      Trong thôn ngoại trừ ruộng chính là phòng ở, đường đất ở cạnh ruộng, nhiều người giẫm lên rồi lại thêm ít chất, cũng hẹp nhưng đủ cho hai người .

      Hai ngày trước vừa mưa trân, đường đất có vài chỗ lõm đầy nước, hòa với đất thành bãi bùn nhão.

      Ngô thị tay xách giỏ trúc, tay nắm bàn tay bé của Quan Tú Tú, thỉnh thoảng chậm bước chân để phối hợp với tốc độ của Quan Tú Tú. Trong lòng bà thầm giật mình, từ xưa đứa nghiêm chỉnh, bà còn phải hô đừng giẫm vũng nước, đừng giẫm vũng nước nhưng con bé vẫn giẫm phải vũng bùn.

      Hôm nay biết làm sao mà lại tự biết tránh vũng nước, còn biết phải vén ống quần lên, đôi giày phấn hồng bị dính bùn tóe lên.

      Ngô thị vui vì rốt cục con cũng hiểu chuyện, nhưng bà cũng cảm khái thời gian trôi nhanh, thấy con lớn như vậy chân tự giác mà chậm lại, muốn ở chung cùng con lâu chút.

      Quan Tú Tú thấy cử động của mẹ hoan hô tiếng, vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ đổi ý đến Quách gia nữa sao?”

      Khuôn mặt Ngô thị trắng xanh thay đổi liên tực, nắm lấy bàn tay Quan Tú Tú bước nhanh hơn, đứa này hiểu chuyện chút nào chứ!

      Quan gia thôn cũng chỉ khoảng trăm gia đình, hai mẹ con nhanh chóng tới bên ngoài nhà Quách gia. Quách thúc thúc mở lớp dạy học tư thục trong huyện, con cả vẫn luôn theo phụ thân đọc sách, mấy ngày trước cũng đưa con thứ qua. Ngày bình thường Lý thị đóng kỹ cửa sân, người đóng cửa ra, khỏi cho mọi người ra vào.

      Đây cũng là lý do Ngô thị thích bà, nhà mẹ đẻ của Ngô thị ở thị trấn, mặc dù chỉ là tiểu thương nhưng bình thường tiếp xúc ít nương tử nhà gia đình lớn. Ngô thị mưa dầm thấm đất cũng biết điệu bộ của những gia đình lớn.

      Mợ chủ trong nhà đều ra cửa lớn, gần cửa sau. Lúc Quách gia vừa đến cũng có quan hệ với người bên ngoài, chỉ nộp tiền cho thôn trưởng nhận vài mẫu đất.

      Quách gia và Quan gia gặp nhau đúng lúc, Quan cha là người phúc hậu, thấy tướng công Quách là người trói gà chặt, đôi tay trắng nõn vết chai nào, cầm lấy cái cuốc cũng tay chân vụng về thoải mái ôm lấy.

      (tướng công: cách gọi đàn ông thành niên thời xưa)

      Ông dạy tướng công Quách gia cuốc đất, gieo hạt, giẫy cỏ, bắt côn trùng. Nam nhân hai nhà thân thiết nên nữ quyến cũng dần dần qua lại.

      Ngô thị thấy bình thường Lý thị ra trước bước cổng trong, chỉ ngây người trong sân , rất giống với những mợ chủ trong những gia đình lớn có vài phần ấn tượng. Nhà mình làm cái gì ăn ngon đều làm thêm phần mang tới nhà, đứa trẻ hai nhà tuổi cũng tương đương, có việc gì tâm về đứa , quan hệ càng ngày càng tốt.

      Đến lúc thu lúa mạch, thấy Quách gia ở nhà lá rất kỳ cục, Quan cha lại thu xếp, gọi các huynh đệ trong tộc, làm tiểu viện cho Quách gia.

      Ngô thị lại dạy Lý thị nuôi gà, chăn theo. Tiểu viện Quách gia bây giờ giống hệt tiểu viện Quan gia, gà gáy chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

      Ngay từ đầu Lý thị cho bà cảm giác văn văn nhược nhược, sau này biết Quách thúc thúc là người biết chữ đúng là khó lường.

      Ngô thị gọi Đại Trụ đánh xe lừa trong thôn, tự mình tới huyện thành cùng tướng công Quách gia, lại dưới giúp đỡ của em trai, gặp người dạy học trong huyện thành.

      Tướng công Quách gia ngồi hàn huyên vài câu, người ta liền quyết định cho tướng công Quách gia dạy học.

      Điều này làm Lý thị vô cùng vui vẻ, từ lúc cùng tướng công về nơi vắng vẻ này, mỗi ngày nhìn bàn tay cầm bút của tướng công biến đen và chai sạn, trong lòng bà luôn có cảm giác khó chịu ra được, bây giờ tốt hơn rất nhiều, tướng công vẫn là người đọc sách. Từ đó, Lý thị ngày càng thân thiết hơn với Ngô thị.

      Ngô thị đứng ở cửa, vỗ vỗ cửa, hô lớn: “Đệ muội, đệ muội!

      Quan Tú Tú nhàm chán cúi đầu nhìn xuống, nghiên cứu hoa giày thêu của mình. Giày thêu này là do mẹ làm, đôi hài hồng nhạt có vòng dây xanh mơn mởn, mặt có quả bầu màu vàng, như như dây xanh.

      ra tay nghề của mẹ cũng tệ lắm, Quan Tú Tú bắt đầu suy nghĩ kéo mẹ xuống nước, nhiều người cùng làm nhanh giàu hơn, sau đó dọn nhà, cách Quách gia rất xa.

      Trong lúc Quan Tú Tú miên man suy nghĩ, Lý thị đến cửa rồi, bà vui mừng mở hai cánh cổng ra, chưa thấy người giọng truyền tới: “Là tẩu tử sao? Mau vào , ôi chào, hôm nay tiểu Tú cũng xinh đẹp như vậy, mau lại đây với thím. Mấy ngày hôm trước thúc mua về ít bánh ngọt trái cây, thím vẫn còn giữ lại cho con đấy.”

      Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi: “Thím~”. Chữ thím kéo dài, giọng trẻ trong vắt dwuts khoát, thẳng vào lòng Lý thị.

      Lý thị cười tới nỗi miệng cũng khép lại được, người khom xuống dắt bàn tay bé của Quan Tú Tú, bàn tay bé mềm nhuyễn, như miếng bánh gạo nếp, ngọt ngán.

      Lý thị chỉ sinh hai đứa con trai, từ lúc Quan Tú Tú sinh ra bà coi như con , thường xuyên càu nhàu muốn đổi lão nhị lấy Quan Tú Tú.

      Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm duyên dáng của Lý thị. Bình tĩnh mà xét lại, Lý thị có lông mi dài , đôi mắt cũng mảnh và thanh thú, gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn, giống với những phụ nhân trong thôn.

      Quan Tú Tú lại liếc nhìn mẹ, khỏi thở dài. Ngô thị mẫn cảm nghe được, lập tức bắt lấy lỗ tai của Quan Tú Tú, mắng: “Còn than thở cái gì, lão nương thiếu ăn hay thiếu mặc con?”

      Quan Tú Tú bị đau, đành phải nhón chân lên giân dỗi: “Vì sao mẹ của Quách Chí Bân xinh đẹp hơn mẹ con, còn dịu dàng dễ gần nữa, con muốn đổi mẹ với Quách Chí Bân.”

      Chương 7: Tâm của con

      Ngô thị tức giận nghiến răng nghiến lợi, tay lại tăng thêm chút lực, Quan Tú Tú đau đến nỗi kêu lên. Lý thị hoảng sợ nhanh chóng vươn tay ngăn lại tay của Ngô thị, nhìn khuôn mặt nhắn của Quan Tú Tú nhăn lại đau lòng vô cùng, để sát vào vành tai đỏ ửng của Quan Tú Tú nhàng thổi: “ đau, Tú Tú ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”

      Ngô thị nhìn Quan Tú Tú và Lý thị đứng chung với nhau, Quan Tú Tú xinh xắn đáng , Lý thị lại xinh đẹp tuyệt trần. Hai người ở chung chỗ đúng là giống như mẹ con ruột, đột nhiên trong lòng bà dâng lên chua xót, nhất thời đổi ý muốn kết thân với Quách gia nữa.

      Lý thị ôm lấy Quan Tú Tú, lại vươn tay kéo Ngô thị khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ so đo với đứa làm gì, lão nhị nhà ta vẫn luôn la hét muốn đến nhà tỷ đấy, tỷ nấu đồ ăn ngon hơn ta.”

      Sắc mặt Ngô thị cũng hòa hoãn hơn, lại nghĩ tới, tính tình Lý thị luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nếu Tú Tú gả nhất định chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, trong lòng bà lại mềm nhũn, haiz, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

      Lý thị nắm tay Quan Tú Tú, lại chuyện phiếm với Ngô thị, mấy người vào trong nhà: “Ngày hôm trước chị dâu dạy ta cách cho gà ăn đúng là có tác dụng, lòng đỏ trứng mấy hôm nay đẹp hơn vài ngày trước.”

      Ngô thị gật đầu, lại dặn dò Lý thị: “Đúng rồi, lúc cho ăn đừng quên trộn lẫn với đá vụn, nếu gà ăn thể tiêu hóa.”

      Lý thị thấy rất kỳ lạ, mở to hai mắt nhìn Ngô thị: “Gà ăn phải đá mà bị bệnh sao?”

      Ngô thị cười lắc đầu: “Ta cũng hiểu được chuyện gì, dù sao biện pháp thế hệ trước truyền lại, làm theo là được.”

      Hai bà mẹ chuyện vào nhà chính, Lý thị kêu Ngô thị và Quan Tú Tú ngồi trước còn mình vào nhà bếp, lúc sau mang hai chén chè trứng chần nước sôi đặt trước mặt Ngô thị và Quan Tú Tú.

      Ngô thị nhất thời ngại: “Nhìn muội kìa, khách khí với tẩu tử làm gì, trứng gà này giữ lại cho lão đại với lão nhị ăn, bọn lúc lớn.”

      Lý thị hé miệng cười, nhìn càng thanh tú: “Sao tẩu tử lại thế, bọn nó đâu có kém chút trứng này, lại , bọn nó chỉ tuần về lần, còn lại cũng đủ ăn.”

      Hai người đẩy tới đẩy lui, Quan Tú Tú nhìn chén chè trứng chần nước sôi óng ánh trong suốt nhịn được. Trời sinh tính nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng sau khi sống lại, mẹ sợ răng nàng được tốt nên ngay cả kẹo mua về cũng cho nàng ăn nhiều.

      Quan Tú Tú nhanh chóng liếc Ngô thị cái, cầm thìa múc miếng lớn cho vào miệng, rất ngọt, rất thơm!

      Ngô thị duỗi tay đánh gáy Quan Tú Tú : “Cái đứa này, trong nhà vừa ăn bánh, đến nhà thím mà lại ăn mất mặt thế, giống như là mẹ cắt mất cái ăn của con vậy!”

      Lý thị vội vàng kéo tay Ngô thị, nhét đũa vào trong tay bà, khuyên nhủ: “Nhân lúc còn nóng mau ăn , chốc lát lạnh mất.”

      Ngô thị xin lỗi cười chút, múc miếng chè ăn. Ăn được hai miếng thấy Quan Tú Tú ăn hai ba miếng hết để chén chè của mình xuống, nhàng đặt vào tay Quan Tú Tú, thản nhiên : “Mẹ đói, Tú Tú ăn .”

      Quan Tú Tú bưng lấy chén chè, chén chè trong tay đột nhiên vô cùng nặng nề, hiểu sao nàng lại nhớ tới sau khi mình làm mẹ, cũng làm thế với con trai và con .

      Cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau!

      Quan Tú Tú để chén chè xuống, nhìn chén chè Ngô thị đưa cho rồi lấy thìa ăn ngon. Quan Tú Tú vừa ăn vừa nhìn Ngô thị, quả nhiên Ngô thị lộ vẻ mặt an tâm.

      Lý thị cũng rất vui vẻ vuốt đầu Quan Tú Tú, khen ngợi: “Đứa này khẩu vị tốt quá, nhất định tương lai sinh được đứa con khỏe mạnh, giống ta, thân thể yếu đuối, sinh lão nhị xong suýt chịu nổi.”

      Quan Tú Tú mở trừng mắt, vô cùng ngây thơ: “Vậy nhét Quách Chí Bân về rồi thân thể của thím kém vậy nữa.”

      Ngô thị và Lý thị nhịn được cười lên. Ngô thị thể nào ra vẻ nghiêm nghị được, bà cười mắng: “Đứa này biết cái gì, sinh cũng sinh rồi, làm sao nhét trở về được nữa.”

      Quan Tú Tú chu miệng thầm nghĩ, đương nhiên con biết là nhét lại được, chỉ là nghe qua là được rồi.

      Ngô thị đặt giỏ trúc lên bàn, chỉ vào những cái bánh xốp vàng óng cười : “Đây là buổi sáng ta làm, lão đại và lão nhị chắc sắp về, để cho bọn làm đồ ăn vặt.”

      Lý thị nhàng lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn thoáng qua, vươn tay lấy miếng thả vào trong miệng nhai: “Tỷ làm vẫn ngon như vậy, nếu lão đại và lão nhị về muộn mấy ngày bị ta ăn sạch mất.”

      Những lời khen này vừa đúng, Ngô thị cũng hiếm khi nở nụ cười, bà càng quyết tâm phải gả Quan Tú Tú tới đây. Có bà mẹ chồng khéo hiểu lòng người như vậy, sau này nhất định sống dễ chịu, gả nữ lấy con dâu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới là quan trọng nhất.

      Hai người cứ từ từ trò chuyện, Lý thị đem những việc thêu thùa ra hỏi Ngô thị. Hai người thảo luận về hoa phù dung thêu được nửa, đơn giản về vấn đề dùng màu và thủ pháp.

      Quan Tú Tú ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn nghe, những điều này là những điều thể quen được, nàng đương nhiên cảm thấy thú vị. Nàng xin Lý thị và Ngô thị chạy tới phòng của hai huynh đệ Quách gia chơi đùa. Bởi vì nàng tuổi còn , hai nhà lại gần gũi có gì cấm kỵ nên Ngô thị cũng đồng ý.

      Ngô thị nhìn thân thể nho của Tú Tú vào đông sương phòng, quay đầu lại, vô tình hay cổ ý đến đề tài bà muốn : “Nếu ta nhớ lầm qua năm Lễ nhi tròn mười ba tuổi nhỉ?

      Lý thị nhìn việc thêu thùa trong tay, nghe vậy trong lòng cũng động, giương mắt lên nhìn Ngô thị, cười : “Còn phải sao, sắp lớn rồi, nên cưới vợ rồi!”

      Ngô thị mân môi, hỏi tiếp, tự động chuyển đề tài về việc thêu. Từ bà lớn lên trong cửa hàng may vá, học được vài phần cách chuyện của nhà đại gia. Lý thị có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn ra chính là người có xuất thân trong sạch. tới đây chắc chắn đối phương có thể hiểu được, biết điểm dừng vẫn tốt hơn.

      Chung thân đại của con trai trưởng, đương nhiên Lý thị còn phải thương lượng với Quách tú tài.

      Quan Tú Tú biết mình bị mẹ đánh chủ ý, nàng tới lui trong phòng huynh đệ Quách gia. Nàng ngờ tên tiểu tử Quách Chí Bân này lại sạch như vậy. Trước kia tiểu tử này thích sạch , ngày thay ba bộ quần áo, quần áo tiện tay ném sang bên làm nàng suốt ngày phải thu dọn quần áo bẩn của Quách Chí Bân.
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 8: Huynh đệ Quách gia

      Quan Tú Tú nghĩ lại, có lẽ đây là công lao của Quách Chí Lễ. Từ trước đến nay đại bá quản lý rất cẩn thận, được phép sai chút, giống như từ thích sạch , cũng là dễ hiểu.

      Quan Tú Tú ngẩng đầu nhìn, trong phòng có giá sách, đó có đầy kinh, sử, tử, tập. Những cái này nàng đều biết , lúc Quách thúc thúc mang theo nhà tới đây, ngoại trừ có chút ít nữ trang chỉ mang theo hai rương sách.

      Quách thúc thúc bố trí xong nhờ người làm cái giá sách như vậy. Lúc đó ông còn bị người trong thôn xấu sau lưng rất lâu, đều sống được.

      Quan Tú Tú tới trước kệ sách, cái đầu nho còn tới tầng thấp nhất của giá sách. Nàng nhìn chung quanh, mang cái ghế trước bàn sách tới, cố gắng bò lên, ngón tay lướt qua phần gáy sách.

      Sau khi ca ca dạy nàng học Tam tự kinh, Thiên tự văn phải học để thi, có thời gian để ý đến nàng nữa. Quan Tú Tú vẫn muốn biết thêm nhiều chữ khác, tới các khác nhưng nhóm quý nhân trong kinh thành đều thích thêu chút thơ từ lên khăn.

      Nếu nàng biết nhiều chữ chút, khăn thêu tốt, tiền trong nhà cũng nhiều thêm chút ít... Quan Tú Tú thở dài, bạc nhiều hơn cũng thể thỏa mãn cái hang đáy Quách Chí Bân.

      “Sao thế? Tú Tú muốn đọc sách sao?” giọng nam hơi thô dát vang lên sau người, Quan Tú Tú cả kinh, suýt nữa ngã từ ghế xuống.

      Quan Tú Tú chưa tỉnh hồn xoay người nhìn sang, ở cửa ra vào có hai đứa . Lớn khoảng mười hai mười ba tuổi, trông rất tuấn lãng, mày rậm mắt to. chỉ có sáu tuổi, thành thành đứng bên cạnh huynh trưởng. Đó đúng là hai huynh đệ Quách gia.

      Quách lão đại mặc áo dài màu xanh, lão nhị cũng mặc áo dài màu xanh, nhưng nhìn thấy ràng dấu vết sửa , còn có vài miếng vá.

      Quan Tú Tú thở dài trong lòng, người nhà Quách gia đều dựa vào tiền dạy học ít ỏi của Quách thúc thúc, tiên sinh dạy học nghe rất thể diện nhưng ra rất nghèo. Ngày lễ tết có thể trông mong học sinh tới, đưa chút ít thịt khô cá muối, gầu gạo và mỳ, miễn cưỡng cũng có thể qua năm mới.

      Thím hồng nhan mất sớm, nguyên nhân chủ yếu là dùng tiết kiệm cho chồng và con, còn mình lại bị thân bệnh tật.

      Quan Tú Tú nhảy từ ghế xuống, khuôn mặt nhắn tràn đầy tiếc nuối: “Đúng vậy, tiếc quá, đại ca phải học nên có thời gian dạy Tú Tú.”

      xong, đôi mắt trắng đen ràng nhìn Quách lão đại. Vị đại bá này còn chưa làm quan, cũng chưa dưỡng thành tật xấu ăn nghiêm túc. Bây giờ nhìn chỉ là thiếu niên, trong vẻ nhàng khoan khoán mang theo khí thế bừng bừng.

      Trong lòng Quách Chí Lễ lại suy nghĩ, bây giờ nhị đệ cũng học, ba cha con đều ở học đường của huyện, chỉ có mình mẹ ở nhà. Mặc dù dân phong nơi đây thuần phác, lại có chó giữ nhà nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nỡ. Nếu có Quan Tú Tú đến ở nhà mình, đầu tiên là mẹ cũng có bạn, thứ hai là rảnh rỗi dạy bé này học chữ, cũng có thể giết thời gian.

      Quách Chí Lễ nghĩ tới chỗ này, vẻ mặt cũng nhu hòa rất nhiều. cúi người, ôn hòa với Quan Tú Tú chỉ cao tới hông mình: “Tú Tú, muội có muốn học chữ ?”

      Quan Tú Tú nhìn gương mặt thiếu niên gần mình quá mức, vẻ mặt lại ô hòa, ánh mắt lại ngừng lóe lên tiếng cảnh báo vang lên trong lòng. Nàng cảnh giác lui bước, cẩn thận trả lời: “Muốn sao? muốn sao?”

      Sắc mặt Quan Chí Lễ cứng đờ, thầm nghĩ, đây là bé sáu tuổi sao? Nhìn bộ dạng trả lời cẩn thận, có được bộ dạng tinh túy phân biệt của quân tử, hề giống như cùng mẹ với ruột Quan Đại Bảo của nàng.

      Quách Chí Lễ ho tiếng, định mở miệng Quách Chí Bân đứng bên chịu áp bức của đại ca nhẫn nại hồi lâu. Lúc này nhịn được bật ra, ngựa quen đường cũ nắm lấy tay Quan Tú Tú, vẻ mặt thành : “Tú Tú, ta dạy cho muội biết chữ!”

      Quan Tú Tú rũ mắt xuống, tay cảm thấy đau đớn thôi. bao năm rồi, sau khi hai người thành thân, nắm tay nàng như thế?

      Trong lòng Quan Tú Tú cười lạnh, Quách Chí Bân dạy lão nương học chữ? Đọc sách hơn mười năm thi được cả tú tài, cuối cùng vẫn là tốn tiền cúng cho người ngu ngốc, dạy người biết chữ phải là chuyện cười sao!

      Quách Chí Lễ giận dữ mắng đệ đệ: “Ngay cả Tam Tự kinh đệ còn chưa học thuộc lòng, mười chữ cái mỗi ngày còn muốn ta ghi giúp mới hết, lấy cái gì dạy Tú Tú hả?!”

      Quan Tú Tú hít ngụm khí lạnh, ra là thế, Quách Chí Bân vừa bắt đầu đọc sách thế, trách được hơn mười năm học cũng thi được tú tài.

      Quan Tú Tú giương mắt, chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn Quách Chí Bân. Quách Chí Bân giận tím mắt: “Nhưng mà chữ của đệ tốt hơn rất nhiều so với lúc ca ca học, ngay cả cha cũng khích lệ đệ!”

      Quách Chí Lễ bị đệ vạch trần, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận : “Có bản lĩnh đệ tự mình viết mười chữ to !”

      Quan Tú Tú đứng ở bên ngạc nhiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt hai huynh đệ Quách gia cãi vã, nàng cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Quách Chí Bân có thể là cộc cằn với vợ, để bụng với con trai con , nhưng luôn kính sợ đại ca nhà mình. Trong nhà đói, mấy lần Quan Tú Tú Quách Chí Bân đến nhà đại bá xin tiền, nhưng tên oắt con vô dụng này sống chết , đắp chăn lên giường ngủ, còn cho nàng . ngờ lúc Quách Chí Bân còn lại đối chọi gay dắt nhường.

      Quan Tú Tú làm gì được đành phải cầu cứu với nhà ca ca, lần hai lần khiến chị dâu thích, quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng dần dần xa cách.

      Quan Tú Tú thấy hai huynh đệ quách gia tranh cãi tới mặt đỏ tới mang tai mở miệng theo bản năng: “Ngươi vừa tiến vào học đường, đương nhiên thể so được với các ca ca rồi. Tóm lại phải tự mình làm, làm hết giải thích với thầy, chữ đọc nhiều hơn, lần được mười lần được, cuối cùng rồi cũng học được. Giống như ta học thêu vậy, thể có đạo lý cầm cây kim thêu thành quả dưa chuột.”

      đến đây, nàng thoáng nghĩ đến giọng điệu giải vậy của mẹ quả dưa chuột và rau chân vịt đều là màu xanh, Quan Tú Tú lập tức ngừng lại, đồng thời cảm thấy có chút xấu hổ. Kiếp trước nàng tân tìn khuyên bảo như vậy biết bao lần, vừa rồi nàng mở miệng theo thói quen, trong lòng thầm mắng mình xen vào việc người khác.

      Gương mặt tuấn tú của Quách Chí Bân nhăn lại, ràng bắt đầu suy nghĩ, trong lòng lại có cảm giác hư vinh khó hiểu.

      Khuôn mặt Quách Chí Lễ cũng khẽ lộ vẻ cảm động, đánh giá Quan Tú Tú lần nữa. Bình thường mẹ luôn kể về bé này, cũng chưa bao giờ để ý với tiểu nha đầu này, chỉ coi như đồ chơi để mẹ giết thời gian mà thôi.

      Nhưng bé này vừa lời, lời đơn gian nhưng với tuổi này của Quan Tú Tú rát khó lường.

      Sáu tuổi năm ấy có thể được điều này, lần đầu tiên Quan Tú Tú chính thức được Quách lão đại
      nhìn nhận.

      Chương 9: Tướng con rể

      Vẻ mặt Quách Chí Lễ càng ôn hòa, nhìn Quan Tú Tú cười : “Tú Tú à, hay là muội đến nhà ta ở, để mẹ ta dạy muội biết chữ, Tam Tự Kinh hay Bách Gia Tính đều làm khó được mẹ ta. Về phần nữ giới hay nữ quy cũng ngại.”

      Lý thị Quách gia vốn xuất thân danh môn vọng tộc.

      Trong lòng Quan Tú Tú hồi hộp, vô cùng mâu thuẫn vì đề nghị này. Người nhà nông luôn lắm mồm. nếu nàng vào Quách gia biết truyền ra câu chuyện gì đâu, đợi tới lúc nàng lớn hơn vài tuổi thanh danh cũng bị hủy rồi, ngoại trừ Quách gia thể gả được cho nhà ai khác.

      Về phần hai huynh đệ Quách gia, đôi mắt Quan Tú Tú xoay tròn, nhìn qua hai huynh đệ Quách gia, lão nhị là người ăn bám, cả đời chơi bời lêu lổng có việc gì; lão đại có tiền đồ, là quan tam phẩm, phu nhân cũng có cáo mệnh.

      Đáng tiếc, Quách lão đại ngàn tốt vạn tốt chăng nữa vẫn có điều tốt, trong nhà tam thê tứ thiếp, lại có cả thông phòng, quả thực phải lương phối.

      Quan Tú Tú , Quách thúc thúc cả đời giữ mình trong sạch, chỉ tái giá sau khi Lý thị qua đời được ba năm. Tại sao ông sinh được hai đứa con trai đứa này lại càng háo sắc hơn đứa kia.

      Đôi mắt trắng đen ràng của Quan Tú Tú quay vòng, nhìn khuôn mặt phấn nộn nhắn làm người vui lòng. Quách lão đại thấy nàng đáng như vậy, giọng cũng dịu dàng hơn chút: “Sao thế, Tú Tú, muội phải rất thích thím sao?”

      Quan Tú Tú chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Tú Tú thích thím nhưng mà Tú Tú cũng rất thích mẹ, hay là, để cho cả mẹ cũng đến ở với thím...”

      Quách Chí Lễ bị giọng trẻ con của nàng chọc cười, muốn làm mặt nghiêm nghị dạy nàng rằng Ngô thị thể nào đến Quách gia, thấy Quan Tú Tú vỗ đầu, thông minh : “Ôi chào, mẹ còn phải chăm sóc phụ thân, còn phải chăm gà lợn trong nhà. Nếu để bọn nó đói bụng, năm mới Tú Tú có thịt ăn.”

      Quan Tú Tú lộ vẻ tiếc nuối nhìn Quách Chí lệ. mặt bé lộ ra vẻ sâu như vậy, quả là tuyệt phối với khuôn mặt nhắn đáng của nàng.

      Quách lão đại luôn cứng nhắc cũng dở khóc dở cười, lần đầu tiên quên các loại lễ giáo, vươn bàn tay trắn véo lên gương mặt non nớt của , cười ra tiếng. Cách vách truyền tới tiếng của Lý thị: “Lễ nhi cười gì thế, còn mau đưa đệ đệ và Tú Tú tới ăn!”

      Quách lão đại mặt cũng mang theo nụ cười, thiếu niên tuấn tú khom người xuống, bế Quan Tú Tú lên. Quách Chí Bân đứng bên cạnh giương mắt nhìn, cúi đầu nhìn cánh tay và đôi chân của mình, chỉ có thể tiếc hận sau lưng hai người.

      Ba đứa bé cùng nhau tới nhà chính, Ngô thị và Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời đứng lên. Lý thị có chút kỳ quái, lão đại luôn giống như ông cụ non, bình thường thấy tú tú thèm liếc nhìn cái, hôm nay lại vui vẻ như vậy, còn ôm lấy bé nữa, chẳng lẽ...

      Lý thị nghiêm túc tự hỏi về hôn của con lớn, bà đương nhiên hợp ý với Tú Tú. Từ nhìn đứa này, tính tình cũng làm người ta thoải mái, cái miệng nhắn lại ngọt. Vừa rồi bà nghe Ngô thị , bé mới sáu tuổi biết đau lòng cho ba mẹ, người còn những thêu thùa cũng ra hình ra dáng.

      Vừa rồi nhân lúc Quan Tú Tú ở đây, Ngô thị lén lén lút lút đưa hoa sen mà con thêu được nửa ra.. Đó là bà cố ý nhặt từ chuồng heo trở lại giặt sạch, có lẽ con bé hành động theo cảm tình, nhưng người mẹ như bà bỏ được ném đồ lần đầu con làm.

      Mới học được tháng mà được như thế quả nhiên làm cho Lý thị vô cùng kinh diễm. khuôn mặt Ngô thị và trong lời của bà tràn đầy kiêu ngạo về con .

      Lý thị thể câu khiến người khác nghẹn lời: “Là khuê nữ tri kỷ, nuôi tới mười bảy mười tám tuổi cũng phải lập gia đình. Những năm tháng sau này phải là ở cùng nhà chồng sao.”

      câu khiến Ngô thị á khẩu trả lời được, trong lòng rầu rĩ vui, ánh mắt nhìn Lý thị cũng mang vài phần oán trách. Nếu phải như thế bà phải tới nơi này nghe tin tức sao?”

      Lý thị cũng biết mình sai, vừa khuyên vừa dỗ lảng sang chuyện khác, lúc này hai người mới cười cười bàn về vấn đề khác.

      Trong lòng Lý thị yên lặng tính toán, ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, Quan Tú Tú có thể là hàng đầu khó tìm, đương nhiên bà ước gì Quan Tú Tú gả tới làm con dâu.

      Nhưng mà vợ của lão đại, với vợ của lão nhị vẫn có khác biệt. Lý thịt biết , tình trạng tốt của nhà mình giờ, vướng mắc chính là ở xuất thân. Nếu ngày nào đó bọn họ có thể trở lại Kinh thành Quan Tú Tú có chút được.

      Mặc dù ở đây Quan Tú Tú có thể đứng đầu, nhưng mà nếu đến Kinh thành, sợ là kém cả nha hoàn nhị đẳng bên cạnh các thiêm kim.

      Ngô thị lại có tâm tình khác, nhìn Quách lão đại thân thiết với con như thế bà vui mừng nhướn mày, trực giác rằng lần này đến đúng rồi. Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

      Quách Chí Lễ tuấn tú lịch , tuổi còn để ý hiểu chuyện. Nghe Đại Bảo , Quách lão đại ở học đường cũng là số số hai, có con rể tiền đồ như vậy, đương nhiên định càng sớm càng tốt.

      Quách Chí Lễ buông bé trong ngực ra, thi lễ với Ngô thị: “Tiểu chất thỉnh an Quan bá mẫu.”

      Điệu bộ này càng làm cho Ngô thị có cảm tình, nhìn xem, đây mới là con cháu nhà đại gia, bộ dạng người đọc sách. Những người trong thôn chỉ biết trốn hoặc cợt nhả lại gần, da mặt học người ta kêu cậu nhà Quan lão nhị.

      sợ phân biệt tốt xấu, chỉ sợ so cái này với cái kia.

      Ngô thị cười khép miệng được, từ ghế đứng lên, vịn lấy người Quách Chí Lễ : “Này này, lâu lắm gặp Lễ nhi, nhìn có vẻ cao lên ít.”

      xong, Ngô thị nhìn về phía Lý thị để chứng thực. Lý thị cũng đứng lên, dịu dàng nhìn con lớn, cười : “ phải thế sao? Thời gian trước vừa làm được đôi giày, sai người mang vào trong thành, thử vào thấy , đứa này đưa luôn cho bạn học.”

      Trong lòng Ngô thị hơi động, Quách lão đại này cũng tự ý quá rồi. đôi giày, sớm về tối để làm cũng mất ba đến năm ngày. Nếu Lý thị làm cho con trai , đương nhiên nghĩ tới thể diện càng tìm đến những vải vóc thượng đẳng, lại thêu thêm chút tùng bách trúc mai. Tấm lòng của người mẹ mà tặng bạn như vậy. Người này, cũng quá tốt rồi.

      Ngô thị sinh ra hoài nghi với con rể mình chọn. Nếu là người biết lo khiến già trẻ trong nhà ăn khí, còn bằng tìm người làm nông, có đường sống thực tế. Tầm lòng của Ngô thị đúng là lo được lo mắng, chỉ sợ Quan Tú Tú gả qua tốt.

      Ngô thị lo lắng lại nghe Quách Chí Lễ lạnh nhạt : “Là Tương lão tam, giày mới của con vừa cho nên đổi với .”

      A a a, câu làm Ngô thị mở cờ trong bụng, Quách lão đại quả nhiên là nhân tài, chẳng những biết được sách còn hiểu buôn bán, tuổi còn chuyện , tiền đồ có ranh giới.
      Hale205thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10: Lấy gùi bỏ ngọc

      Trước mắt Ngô thị đột nhiên xuất hình ảnh, đất đai ngàn dặm, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, Quan Tú Tú mặc tơ lụa, bên người có vô số bà vú, nghiễm nhiên trở thành bà chủ. Miệng của bà cũng toét cả ra, mỉm cười nhìn Quách Chí Lễ, nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn.

      Quách lão nhị thấy Ngô thị cười tươi với đại ca mình, theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, mặc dù biết nguy hiểm chỗ nào, nhưng bé trai sáu tuổi lại có kỹ năng độc môn, tỏ ra dễ thương.

      Quách Chí Bân kỳ kèo mè nheo đến bên cạnh Ngô thị, hai cái tay kéo vạt áo Ngô thị, đôi mắt mở lớn, hô lên: “Bá nương, ăn cao cao!”

      Giọng bé trai vừa ngọt vừa giòn, làm người thương tận tâm can, nhất là chữ nương kéo dài, làm cho Ngô thị cảm nhận được tâm tình lúc Quan Tú Tú gọi Lý thị là thím.

      mặt Ngô thị nở rộ như đóa hoa cúc, bà gọi liên tục: “Ôi chao, bảo bối của bá nương ~”. tay bế Quách Chí Bân vào trong ngực, vươn tay lấy bánh xốp bàn, lấy miếng bẻ cho Quách Chí Bân ăn.

      Quách Chí Bân nhét phình hai miệng, khiêu khích nhướng mày với đại ca nhà mình.

      Quan Tú Tú bĩu môi, trong lòng phỉ nhổ, đúng là ngây thơ.

      Vẻ mặt của Quan Tú Tú rơi vào trong mắt Lý thị, bà tưởng rằng nàng bất mãn vì Ngô thị thân mật với Quách Chí Bân. Bộ dạng bé con ăn dấm chua vô cùng đáng , cái miệng non hồng, hai quai hàm mũm mĩm phình lên, Lý thị nhìn vô cùng thích, bà ôm Quan Tú Tú vào trong ngực.

      Lý thị mềm mọng dụ dỗ Quan Tú Tú: “Mấy ngày trước, thúc thúc mua ít bánh ngọt trái cây ở trong huyện về, thím vẫn giữ lại cho Tú Tú đấy, đợi thím lấy cho Tú Tú ăn nhé.”

      xong, Lý thị đặt Quan Tú Tú lên ghế còn mình vào trong phòng lấy bánh ngọt.

      Quan Tú Tú nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại có chút buồn cười vì tâm tư trong lòng Lý thị. Vừa rồi vào cửa cho nàng chén trứng đường, có thể thấy dù Lý thị giữ bánh ngọt cho nàng, nhưng vẫn ngóng trông hai đứa con trai về cùng ăn.

      Người này ấy mà, dù tốt với đứa bên ngoài trong lòng vẫn nhớ kỹ cốt nhục.

      Quan Tú Tú thầm than tiếng, chỉ là cha mẹ trong thiên hạ này, ai mà như thế?

      Trong nháy mắt, Lý thị quay trở lại, hai tay mang theo ít bánh ngọt, cười với Tú Tú: “Nào, Tú Tú vươn tay ra .”

      Quan Tú Tú nghe lời vươn bàn tay bé ra, hai bàn tay giống bạch ngọc chụm lại thành cái chén , bánh ngọt trong tay Lý thị chếch nghiêng xuống, rơi hết vào trong tay Quan Tú Tú, đầy cả kẹo vẫn còn bỏ thêm.

      Kẹo ở huyện quả nhiên đẹp hơn nhiều, bên ngoài mỗi viên kẹo đều dùng giấy bọc lại, bánh ngọt cũng thế, mặt còn hoa văn chữ phúc.

      Lý thị lại ôm lấy Quan Tú Tú, nhìn đôi mắt bé sáng rực nhìn chằm chằm vào kẹo ngẩn người thầm than trong lòng. Rốt cuộc là được nuôi lớn ở nơi này, đôi mắt của như vậy, chút đồ chơi nhìn chớp mắt, bà cũng do dự chút với ám hiệu của Ngô thị.

      Giọng Lý thị dịu dàng thúc giục: “Sao Tú Tú ăn?”

      Quan Tú Tú mấp máy cái miệng nhắn, bỏ kẹo trong tay lên bàn, tỉ mỉ đo đếm, dựa theo lớn chia thành ba chồng, từ trái sang phải, giảm bớt theo thứ tự.

      Nhìn hành động của Quan Tú Tú, tất cả mọi người đều nghi ngờ, bé muốn làm gì?

      Quan Tú Tú phân kẹo xong đẩy chồng lớn nhất ra và : “Đây là Quách đại ca.” Sau đó đẩy chồng chính giữa ra chỗ Ngô thị, giòn tan: “Đây là Quách Chí Bân.”

      Cuối cùng vươn hai tay ra, ôm chồng còn lại về trước người, Quan Tú Tú hùng hồn tuyên bố: “Đây là Tú Tú.”

      Trong mắt Lý thị xuất ánh sáng lạ liên tục, Ngô thị cảm thấy vui mừng, đôi mắt Quách Chí Lễ sáng ngời hỏi: “Vì sao Tú Tú giữ lại cho mình ăn?”

      Hai bàn tay bạch ngọc của Quan Tú Tú bảo vệ đống kẹo trước ngực, ngẩng đầu lên đáp: “Ca ca , Khủng Long nhường lê.”

      mặt Ngô thị xấu hổ đỏ lên, con bé đáng chết, ngươi cũng đâu dạy ngươi như vậy. BÀ vội vàng kể: “Hôm đó Tú Tú quấn quít lấy Đại Bảo bắt thằng bé kể chuyện, con bé mồm mép lạnh lợi, cứ Khổng Dung nhường lê thành Khủng Long nhường lê.”

      xong, Ngô thị che miệng cười rộ lên.

      Lý thị vuốt đầu Quan Tú Tú, sợi tóc mềm mại xẹt qua bàn tay, bà khẽ: “Tú Tú tuổi còn như vậy, có thể nhớ rất tốt rồi, hơn nữa mặc dù đọc đúng nhưng lại biết dùng, biết mạnh hơn bao lần so với những ngốc tử chỉ biết đọc sách .”

      Quách Chí Bân nhướng lông mày, nhìn Quan Tú Tú đại xuất danh tiếng, hai bàn tay bé gẩy gẩy đống bánh lúc, lấy cái lớn nhất rồi đẩy trả lại: “Tú Tú, muội ăn !”

      Hành động đó làm hai người phụ nữ vui vẻ, Lý thị che miệng cười : “Đứa con trai này của ta dù hiểu Khổng Dung nhường lê, nhưng cũng biết lấy gùi bỏ ngọc.”

      Ngô thị là thôn phụ vùng núi biết chữ, biết được Khổng Dung nhường lên vì con trai kể chuyện cho con nghe, ý nghĩa của ấy gùi bỏ ngọc bà hiểu được, chỉ biết cười ngượng ngùng.

      Ánh mắt Lý thị lại buồn bã, tâm địa của Ngô thị vô cùng tốt, nhưng lại lịch , mẫu thân như thế có thể nghĩ được đến con thế nào.

      Quan Tú Tú nhìn hết vẻ mặt của những người lớn. Năm đó nàng chỉ là người phụ nữ yếu đuối gánh vác cả gia đình, đến việc mỗi ngày cãi cọ mặc cả với đám bà tử trong chợ, còn phải ứng phó với các chưởng quầy thêu, bản lĩnh nhìn mặt chuyện cũng tự học được.

      Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, vẻ mặt khao khát nhìn Lý thị: “Thím, cái gì là lấy gùi bỏ ngọc a? Có phải là mua con nghé con phải trả người ta con hẹo mập ? Nhưng mà thế thua thiệt mất rồi.”

      Lý thị bị nàng chọc cười, vật trong ngực mềm nhũn làm người ta nỡ buông tay. Lý thị nhẫn nại kể điển cố lấy gùi bỏ ngọc cho Quan Tú Tú, Quan Tú Tú suy nghĩ rồi gật đầu: “Haiz, bây giờ dễ tìm được ngốc tử như vậy rồi.”

      Lý thị lại cười lớn, duỗi ngón tỏ chọc lên trán Quan Tú Tú: “Cái con bé này, lương tâm làm bằng thủy tinh, ăn chút thiệt thòi nào.”

      Quan Tú Tú đáp lại đương nhiên: “Thiệt thòi ăn ngon, đương nhiên ăn nó rồi.”

      Cả phòng cười ngửa tới ngửa lui, Quách Chí Bân vừa cười, hai mắt nhìn Quan Tú Tú —— bé con hờn dỗi sinh động hoạt bát, chói mắt khiến người ta thể dời . Quách Chí Bân thốt lên theo bản năng: “Tú Tú, muội chờ đấy, lớn lên ta nhất định cưới muội làm vợ.”
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11: Bái sư

      Lời trẻ con này vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng, Ngô thị có tâm tư khác vô cùng xấu hổ, Lý thị há miệng muốn vật trong ngực chảy xuống đất giương nanh múa vuốt.

      Hai bàn tay Quan Tú Tú nắm lại huơ huơ trước mặt Quách Chí Bân, giọng bé thanh thúy vang dội đanh thép: “Quách Chí Bân, từ nay về sau cho ngươi thế nữa, ngươi lần ta đánh lần!”

      Quách Chí Bân thông minh co rụt lại trong ngực Ngô thị, khiêu khích làm mặt quỷ với nàng. Ngô thị lập tức mắng: “Tú Tú! Con cái gì, còn ngồi ngoan cho mẹ, nhìn dáng vẻ con xem, có chút bộ dạng nữ hài !”

      Quan Tú Tú phẫn nộ về bên cạnh Lý thị, Lý thị cho rằng mấy đứa vui đùa, cười thầm, vươn tay lấy khối kẹo bàn, tự tay lột vỏ rồi đưa viên kẹo óng ánh trong suốt đến bên miệng Quan Tú Tú. Quan Tú Tú nuốt vào, vị ngọt tản ra ở đầu lưỡi, sau đó chút tức giận cũng tiêu tán rất nhiều.

      Quách Chí Lễ dở khóc dở cười nhìn chuyện cười của đệ đệ và Quan Tú Tú, lắc đầu cười khổ, đúng là trẻ con. khom người thi lễ với Lý thị, cung kính : “Mẫu thân, vừa rồi Tú Tú lưu luyến rời trước giá sách, bằng cho muội ấy ở trong nhà, ngài dạy bảo chút tri thức, cũng có thể giết thời gian.”

      Lý thị chần chờ trong chốc lát: “Chuyện này...” Bà nhìn Ngô thị hỏi thăm, Ngô thị khẽ lắc đầu, trong thôn thường thêm mắm dặm muối, bà muốn truyền ra điều gì bất lợi với Tú Tú.

      Trong lòng Quan Tú Tú lại suy nghĩ bên, nếu có thể biết chữ tốt, huống chi Lý thị thân thể suy nhược, lại thường xuyên sống mình, vui buồn, ít vấn đề. Nàng giảo hoạt mở trừng hai mắt nhìn về phía Ngô thị: “Mụ mụ, Tú Tú muốn học chữ, muốn biết nhiều điển cố, Khủng Long nhường lê, mua hộp trả hạt châu...”

      Ngô thị nhướng mày, nhìn vẻ mặt mềm mại của con đành lòng cự tuyệt, cho cùng bà vẫn thương Tú Tú, cho dù bằng Quan Đại Bảo,

      Người già nên vẫn muốn ở cùng con trai cả đời, con trai phải đến trường đọc sách, tiền trong nhà thu được hơn nửa nộp tiền học cho con trai.

      Nếu Quan Đại Bảo đọc sách tài liệu còn phải dạy nó trồng trọt, truyền đồng ruộng của tôt tông lại cho con trai, tương lai cưới vợ, sinh cháu, còn giúp nuôi cháu trai.

      Còn về phần con , dạy thêu hài, kéo sợi, biết lo chăn mền, lo việc nhà, rồi tìm nhà khá giả gả . Cha mẹ cũng cần quan tâm nữa, con gả ra ngoài như hắt nước , ngay cả họ cũng như người ngoài.

      Ngô thị thầm nghĩ, nếu cửa hôn với Quách gia có thể thành, bây giờ đến Quách gia cũng gại, nhưng mà nhìn Lý thị hình như vẫn còn muốn suy nghĩ.

      Quan Tú Tú nhìn thấy Ngô thị có vẻ do dự lập tức kêu lên: “Mẹ, con cũng như ca ca, ban ngày tới nhà thím tập viết, khuya về nhà với mẹ, đỡ cho ban ngày mà mẹ còn phải quan tâm đến Tú Tú.”

      xong, Quan Tú Tú vênh váo tự đắc hất đầu lên, giống như vừa làm được chuyện khó lường, mới túm hôn quân khỏi ghế rồng, hoặc là thành đại vương hàng nhái.

      Ngô thị và Lý thị nhìn nhau, hai người cười xì, Lý thị cố ý oán trách : “Tỷ tỷ, tỷ sinh được con tốt rồi, chỉ thương mẹ, thím chăm Tú Tú mà khổ cực mệt nhọc sao?”

      Ngô thị liếc nhìn Quan Tú Tú, tiếc rằng bà ngừng cười nên cái lườm hề có uy lực. Ngô thị cười mắng: “Tiểu quỷ này, biết là thím đánh chửi nên muốn ở bên cạnh tinh nghịch phải , còn là vì tốt cho mẹ.”

      Hai người oán trách cười mắng, Quan Tú Tú biết chuyện thành. Về sau chuyện học chữ phải chơi, Quan Tú Tú vui vẻ nhướng mày, chu cái miệng , dựa vào Lý thị, ngọt: “Có con ở với thím, mỗi ngày thím đều rất vui vẻ.”

      Lý thị xoa khóe mắt, cười : “Ở đâu mà vui vẻ khoái hoạt, có mà già mười tuổi có, nhìn xem mới bao nhiêu mà có nếp nhăn rồi này.”

      Quan Tú Tú ôm lấy Lý thị đồng ý, Lý thị bó tay với nàng, ỡm ờ nhận lấy nửa ly trà của Quan Tú Tú, coi như xong lễ bái sư.

      Nhìn từ điểm này cũng có thể thấy Quách gia khác với bên ngoài. Gia đình nhà nông ai dùng trà để đãi khách? Cùng lắm là trời hè nóng dùng chút lá bạc hà, hoặc nấu nồi nước đậu xanh, hơi trang trọng chút cũng chỉ phơi mấy cân sơn tra, bình thường rót uống, vừa tiêu thực vừa giải nóng bức.

      Nhà giàu có chút cuối năm mua ít lá trà, dám uống khi có người tới chơi mới bằng lòng lấy ra khoe khoang.

      Quách gia ăn, mặc, ở, lại nhìn có vẻ như giống đa số nhà trong Quan gia thôn, nhưng thực tế, có vài chi tiết vẫn kiên trì như nhà thư hương.

      ví dụ như dùng trà đãi khách, lại ví dụ như treo bức họa ở phòng chính, nhà người khác đơn giản như thần tài hoặc Phúc Lộc Thọ, chỉ có Quách gia là Võ Tòng đánh hổ, vừa vào cửa nhìn thấy con hổ lớn sống động như bổ nhà xuống dưới, người nào nhát gan bị dọa nhảy dựng.

      Hai người bàn bạc về chuyện Quan Tú Tú học, buổi sáng Quan Tú Tú tự đến Quách gia, đọc sách viết chữ, giữa trưa dùng cơm ở Quách gia, nghỉ ngơi rồi khoảng chiều từ từ về nhà, vào cửa vừa vặn lúc Quan gia ăn tối.

      Quan Tú Tú mở trừng hai mắt, sắp xếp như vậy nàng rất tiện lợi, mẹ và thím Lý rất thương nàng đấy.

      Nhà bình thường, ngày thường đều là hai bữa cơm, các phu nhân tiểu thư nhà giàu cũng có diểm tâm nên bị đói, nhà nông bình thường cũng có chuẩn bị bánh khô.

      Nhưng mà thời gian ăn cơm lại giống nhau. Trong gia đình nhà giàu, lúc rảnh rỗi, buổi chiều đói ăn cơm, buổi tối có thể tích chút thức ăn. Còn gia đình nhà nông, mặt trời mọc làm việc còn mặt trời lặn ra ngoài, giờ ăn cơm phải là giờ Dậu trời tối.

      Lý thị ở nhà mình, đương nhiên để ý nhiều như vậy, muốn ăn cơm lúc nào ăn, vì chăm cho Quan Tú Tú nên giữa trưa nấu cơm, bấm đốt ngón tay tính ra trong ngày Quan Tú Tú có thể ăn được ba bữa cơm.

      Quan Tú Tú chu môi, oán giận : “Mẹ, thím, hai người muỗn dưỡng Tú Tú thành con heo à!”

      Lý thị phục hậu, lời trêu ghẹo nàng, Ngô thị là mẹ ruột Quan Tú Tú nên cũng lời dư thừa. Quách Chí Lễ đương nhiên quan tâm đến việc nhà, Quan Tú Tú vừa sang việc đọc sách về phòng ngủ.

      Quách Chí Bân thường vui đùa với tiểu nha đầu nên bật thốt lên: “Chẳng lẽ Tú Tú sợ gả được giống Hắc sao?”

      Chương 12: Lý thị dạy con

      Hắc phụ nhân vừa đen vừa khỏe ở thôn thượng, cha mẹ mất sớm, có ai dạy dỗ, bề ngoài vô cùng xấu, tính tình lại mạnh mẽ nên hơn 30 tuổi còn chưa gả ra ngoài, từ lâu trở thành trò cười trong thôn.

      Quách Chí Bân sáu tuổi, có nhiều lúc các bà chuyện tránh mà nhắc tới hắc , câu thường xuyên nhất chính là “Bộ dạng của nàng như vậy, lượng ăn còn rất lớn, mấy ngày trước ra đồng với mấy người đàn ông, lúc ăn cơm, người ăn ba chén cơm khô, ăn giống như trư vậy, nam nhân nào dám lấy~”

      Người với này chính là vợ của Quan Thiết Ngưu, vào cửa hơn năm còn chưa mang thai, bình thường thích chút chuyện này nọ, nhưng nàng biết sau lưng cũng bị chê cười thế nào.

      Trong miệng của những đứa trong thôn, Hắc đồng nghĩa với trư, tới trư nhắc tới Hắc , đến Hắc cũng đến trư.

      Sắc mặt Lý thị thay đổi, đặt Tú Tú xuống đất, cầm lấy nửa đế giày trong giỏ may vá bàn, muốn quật Quách Chí Bân: “Cái đứa này, bịa chuyện gì thế, xem mẹ có đập nát miệng con !”

      Có người muốn đánh Quách Chí Bân, Quan Tú Tú vui vè nhìn, yên lặng đứng bên, nhìn xung quanh, vươn tay lấy quyển sách cũ Lý thị đặt lên bàn, chuẩn bị nhân lúc cháy nhà hôi của.

      Nàng người sức yếu, quyển sách này lại nặng, đánh người nhất định rất đau.

      Đánh đứa cũng là môn học, có thực, có giả bộ. Đánh đương nhiên phải đánh khi đóng kín cửa, là sợ tai tiếng, hai là có ai can thiệp vào, dạy dỗ cũng thoải mái hơn.

      Đánh giả à, là thừa dịp có khách ở đó, trừng mắt răn dạy vài câu, sau đó nâng tay lên, lúc này, người khách nào thức thời che chở hài tử sau người, làm chủ nhân thể đánh cả khách vào chứ?

      Ngô thị là người rất khôn khéo. Năm đó bà chưa lấy chồng, bảy tuổi bắt đầu giúp đứng quầy hỗ trợ chào hỏi khách khứa, đến năm mười lăm tuổi lấy chồng nổi tiếng là người giỏi giang, đáng tiếc ở trong thôn núi xa xôi này, có chuyện gì chỉ có thể lừa dối con trai và tướng công. Con Quan Tú Tú được bà chân truyền nên càng lớn càng dễ lừa.

      Mặc dù biết chữ nào, con vừa sáu tuổi chỉ biết tìm kiếm con rể có tiềm lực, trong quan gia thôn này, kiến thức của Ngô thị là nhóm đầu rồi.

      Thấy Lý thị muốn đánh Quách lão nhị, Ngô thị lập tức đứng lên, tay chân lanh lẹ đưa Quách Chí Bân ra sau lưng mình, tay ngăn cản trước người, luôn miệng : “Muội làm gì thế? Muốn đánh đứa sao đóng cửa lại đánh, đừng giáo huấn trước mặt người khác, phải làm cho đứa khó chịu sao?”

      Lời của Ngô thị ở lời , nếu để lại tâm lý oán hận cho Quách Chí Bân, nhỡ đâu Tú Tú gả được cho Quách lão đại, lại gả cho lão nhị, phải người xui xẻo là con bà sao?

      Ngô thị vừa đỡ như vậy dưới chân Lý thị cũng chậm lại, để giày trong tay cũng hất lên nhưng vội vã như vừa rồi.

      Quan Tú Tú phẫn nộ thả quyển sách trong tay lên bàn, biết đánh nữa, nhịn được lẩm bẩm trong đầu câu, mẹ nuông chiều con hư!

      Khuôn mặt Lý thị tái nhợt, nhìn Ngô thị nghiêm mặt : “Tỷ tỷ biết, khi con trai lớn sinh điều kiện trong nhà tốt, hai vợ chồng ta cũng dốc lòng dạy bảo, khi đứa ra đời, gia cảnh trong nhà giảm sút, tình trạng rớt xuống ngàn trượng nên thẹn trong lòng với nó, bình thường hay nuông chiều nó.”

      Tay giơ lên mới từ từ hạ xuống, đôi mắt đẹp vẫn trừng mắt nhìn Quách Chí Bân sau lưng Ngô thị, Quách Chí Bân cẩn thận từng tí vươn đầu ra nhìn thoáng qua rồi lập tức rụt về.

      Lý thị lại : “Đứa lớn hai tuổi đọc lưu loát Tam Tự kinh, ra sợ tỷ tỷ chê cười, đứa này, đến năm trước mới có thể viết tên của mình.

      Quan Tú Tú sau lưng Lý thị nghe thế gật đầu liên tục, ra là thế, Quách Chí Bân này từ phát triển sai lệch rồi, khó trách. Cái cây ấy mà, chỉ cần phát triển lệch từ rễ càng lớn lại càng lệch!

      Giọng của Lý thị lại nghiêm nghị: “Nó đọc sách tốt cũng thôi, dù sao khi ta và phụ thân nó , còn có huynh trưởng coi chừng...”

      Quan Tú Tú lặng lẽ trong lòng, điều này ngài nghĩ sai rồi, hai huynh đệ nhà này gần như là người lạ, con trai thấy con trai lớn như chuột gặp mèo, ước gì cả đời gặp mới tốt.

      “... Ai ngờ nó tuổi, học cái gì mà hết lần này tới lần khác học những bà xấu, miệng lưỡi thị phi, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại nó!”

      xong lời đó, Lý thị trợn tròn mắt hạnh, người hơi chồm lên phía trước, bắt được Quách Chí Bân ở sau lưng Ngô thị, đế giày trong tay đánh mạnh xuống.

      Ngô thị kịp chuẩn bị, nhìn Lý thị đạo lý, bà còn tưởng rằng võ lực chuyển thành văn, ngờ vẫn dùng vũ lực.

      Lý thị ngày thường nhìn dịu dàng hiền thục, nhưng lúc đánh đứa lại ra tay rất ác, nghe tiếng đánh bốp bốp giống như người đánh trống, tiếng đánh dồn dập.

      Cảnh giới cao nhất của đánh đứa cũng chỉ như thế, trốn vào quan tài bà đây cũng lôi ra ngoài đánh!

      Quan Tú Tú nghe thấy lệ nóng quanh tròng, đây là thanh vô cùng êm tai, trong lòng nàng lặng lẽ đếm ba lăm, ba sáu...

      Quan Tú Tú vui vẻ đếm nhìn thấy Ngô thị muốn can ngăn lập tức vọt tới, thân thể nho chắn giữa Ngô thị và Lý thị, bàn tay bé mềm mại giữ chặt Lý thị, : “Thím, đừng đánh nữa, Tú Tú khó coi như Hắc , Tú Tú gả được!”

      Cái gì gọi là thêm dầu vào lửa, cái gì gọi là bỏ đá xuống giếng, Quan Tú Tú sợ Lý thị đánh quên mất nguyên nhân ban đầu, cố tính giúp bà nhớ lại.

      Đế giày trong tay Lý thị rơi nhanh hơn, gấp hơn. Quan Tú Tú vui vẻ đếm chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, trăm! Lại bắt đầu, , hai, ba....

      Rốt cuộc Ngô thị kịp phản ứng, kéo Quan Tú Tú ra, rồi tách Quách Chí Bân và Lý thị, bà quanh năm làm việc tay chân nên lớn làm khó được bà.

      Lúc Quách Chí Bân bị Lý thị đánh kêu tiếng này, cách làm có chút ngược lại với Quan Tú Tú nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Lúc này Lý thị bị Ngô thị giữ chặt, phiếm hồng vành mắt ôm chặt lấy đùi Ngô thị, mím miệng trơ mắt nhìn Lý thị, trông cực kỳ đáng thương.

      Thằng nhóc là đúng là rất giảo hoạt, tuổi còn hiểu được ai mới là đồng minh.

      Mềm yếu với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình, Quan Tú Tú nghiêng đầu nhìn quyển sách bàn, lập tức hối hận. Vừa rồi nàng nên buông tay quá sớm, tính tình của mẹ chồng nàng vẫn chưa hiểu .

      Lý thị quả nhiên là người ngoài mềm trong cứng, nếu , bà chỉ là phụ nhân mảnh mai lại có thể theo trượng phu tới ngàn dặm bên ngoài, lại nhanh chóng trở thành bà chủ trong nhà được?
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: Ghen

      Ngô thi móc khăn tay từ trong ngực ra, mắt nhìn Lý thị vẫn còn tức giận, ngồi xổm người xuống, ôm Quách Chí Bân vào trong ngực, vỗ nhè vào sau lưng Quách Chí Bân, thằng nhóc ợ lên tiếng no nê rồi tựa vào vai Ngô thị, đôi mắt tối như mực nhìn mẹ ruột của mình, trong đôi mắt tràn đầy giảo hoạt.

      Ngô thị khuyên nhủ: “Muội muội, phải tỷ tỷ ngươi, nhưng mà đứa còn bé, có chuyện gì đạo lý là được rồi, làm sao lại động thủ làm gì, đánh đứa còn phải mình đau lòng sao?”

      Quan Tú Tú đột nhiên chen vào : “Vậy vì sao mẹ luôn đánh Tú Tú.”

      Lời trẻ con của Quan Tú Tú vừa phát ra, khí nghiêm túc của hai bà mẹ trao đổi ký năng dạy con tâm đắc bị phá hỏng trong nháy mắt.

      Ngô thị tức giận trợn tròn hai mắt, hai tay bà ôm Quách Chí Bân nên thể giáo huấn Quan Tú Tú được, bà giơ chân lên, nặng đạp vào bắp chân Quan Tú Tú. Quan Tú Tú lập tức ôm chân nhảy tới sau lưng Lý thị, gào khóc: “Thím, ngài xem kìa, con rồi, mẹ cũng đánh con.”

      Lý thị ôm lấy Quan Tú Tú, hôn khuôn mặt nhắn của nàng, nhìn tiểu nương phấn trang ngọc thế, bà lời lòng: “Lão nhị nhà ta mà có nửa nhu thuận của Tú Tú ta cũng hài lòng.”

      Quan Tú Tú yên lặng oán thầm, sợ rằng tâm nguyện của ngài đời này thể thỏa mãn được, Quách Chí Bân có thúc ngựa cũng qua nổi đầu ngón chân của Tú Tú.

      “Làm gì có tốt như muội , nương này biết đánh vỡ bao nhiêu chén đĩa rồi, ngay cả sách của cũng dám xé, cha nó cũng sắp sủng con nhóc này lên tận trời rồi.” tay Ngô thị vẫn vuốt lưng Quách Chí Bân, nhất thời quên mất xấu con nhà mình. Bà vừa ra khỏi miệng, chợt nhớ tới Lý thị muốn kết thân gia, nhất thời bà lại thấy hối hận.

      Làm mẹ ai cũng như thế, hài tử của người khác luôn ngoan ngoãn hơn, đều là vật tham chiếu chứng mình đứa nhà mình khó chăm sóc thế nào, mình vất vả thế nào.

      Lý thị cho là đúng, biện hộ giúp Quan Tú Tú: “Khi đó Tú Tú còn , bây giờ Tú Tú lớn rồi, đương nhiên còn tinh nghịch như thế nữa.”

      xong, Lý thị cười nhàng nhìn Quan Tú Tú, Quan Tú Tú gật mành đầu, Lý thị thấy nàng nhu thuận đáng tới gần, hai người cụng trán, nhìn vô cùng thân mật giống như mẹ con ruột vậy.

      Ngô thị nhất thời ăn vị, muốn mở miệng gò má trái bị người hôn mạnh cái, chụt tiếng vang dội. Mấy người cùng nhìn qua, vẻ mặt Quách Chí Bân vô cùng đắc ý, cười hì hì nhìn Ngô thị. Trong lòng Quan Tú Tú buồn bực, đúng là tên ăn chơi, sáu tuổi mà đùa giỡn với mẹ vợ rồi!

      Ngô thị tức giận kéo Quan Tú Tú rời khỏi Lý gia, Lý thị rất xin lỗi gói kẹo hai đứa con để lại cho Quan Tú Tú, nhìn nàng ôm chặt trong ngực, đôi mắt hung ác nhìn Quách Chí Bân, Ngô thị cực kỳ xuấ hổ, mau chóng dắt Quan Tú Tú ra cửa.

      Hôm nay là nghỉ cuối tuần của học đường, hai huynh đệ Quách gia trở lại Quan Đại Bảo chắc cũng về nhà, Ngô thị đau lòng cho con trai, đường cũng nhanh hơn, Quan Tú Tú ôm lấy cái túi, đôi chân ngắn cố gắng cũng theo kịp được tốc độ của Ngô thị.

      Quan Tú Tú nhìn bóng dáng Ngô thị ngày càng xa hô lớn: “Mẹ ~~”

      Ngô thị lập tức xoay người lại, vươn tay kéo cánh tay Quan Tú Tú, trong đầu suy nghĩ muốn về trước, trong nhà có con gà lâu để trứng, đúng lúc có thể cải thiện thức ăn cho con trai lớ, con gà phải hầm cách thủy lâu mới có thể nát được, phải mau chóng về nhà.

      Quan Tú Tú méo méo miệng, nàng nổi nữa, ngã mặt đất mặc cho Ngô thị kéo theo, hai chân kéo lên mặt đất, nàng ủy khuất hô: “Mẹ ~ con nổi nữa.”

      Trẻ có điểm tốt ở chỗ này, lúc nào cũng có thể khóc om sòm, dù sao cũng mất mặt, chỉ là lăn lộn khóc mặt đất mà thôi, qua rồi ai còn nhớ ? Nhưng nếu đổi lại là người lớn, vậy được rồi, như vậy có thể trở thành trò cười.

      Ngô thị hất bàn tay bé của Quan Tú Tú, tức giận nhìn bà, Quan Tú Tú chu cái miệng nhắn, bốc đồng nhìn mẹ. Ngô thị nhìn mặt trời định đầu, dậm chân cái rồi mắng: “ biết kiếp trước lão nương tạo nghiệt gì mà đời này lại gặp lại con quỷ đòi nợ như con!”

      Ngô thị vừa vừa xoay người, ngồi xổm xuống, Quan Tú Tú mặt mày hớn hở bò lên sau lưng Ngô thị, ngoan ngoãn gì, được tiện nghi còn khoe mẽ chỉ có người ngu mới làm.

      Ngô thị cõng con sau lưng, nhanh về phía trước, làn gió khẽ thổi qua gương mặt bà làm mái tóc rối rung, Quan Tú Tú vươn tay giúp Ngô thị vén tóc ra sau tai. Trong lòng Ngô thị mềm nhũn, muốn cho Quan Tú Tú biết tối nay làm món ăn ngon cho nàng gò má trái đột nhiên bị đau, Ngô thị giật mình suýt nữa ném Quan Tú Tú ra ngoài.

      Ngô thị thả Quan Tú Tú xuống, vươn tay nắm lấy lỗ tai nàng, mắng: “Con làm gì thế? Ngại lão nương ngươi mệnh quá dài phải ?”

      Quan Tú Tú hừ tiếng, hai mắt híp lại, hung dữ : “Chỗ bị tên hỗn đản Quách Chí Bân hôn rồi, bẩn muốn chết!”

      xong, nàng nhổ ra hai cái, vừa rồi hàm răng đụn phải cái chỗ bị hôn qua!

      Ngô thị đưa tay sờ má trái của mình, mặt đau rát, con bé chết bầm kia ác, bà vừa bực mình vừa buồn cười, xoắn lỗ tai trong tay, ghé sát vào với Quan Tú Tú: “Tuổi còn mà ăn dấm chua gì hả!”

      Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ngô thị, lại vươn tay ra lần nữa, cọ mạnh hai cái lên mặt Ngô thị.

      Ngô thị bị đau nên lùi lại hai bước mới đứng vững thân thể, thẹn quá hóa giân trừng mắt nhìn Quan Tú Tú, khiển trách: “Được được, con có bản lĩnh lớn, vậy tự mình về , ta còn phải trở về nấu cơm cho cha và con, có thời gian nghịch với con!”

      xong, Ngô thị xoay người , quả nhiên là bỏ mặc Quan Tú Tú.

      Tính tình Quan Tú Tú cũng vô cùng bướng bỉnh, buồn bực trong lòng, lời theo sau lưng Ngô thị. Trong đầu ngừng luẩn chuẩn bộ dạng Quách Chí Bân cười ngây ngô, trong lòng đau khổ. Tên hỗn đản này tuổi còn như thế, sau này trưởng thành quả nhiên ra cái gì.

      Sau này nàng tới chỗ thím nhà Lý gia đọc sách, rảnh rỗi phải dạy dỗ chút, mặc dù Quan Tú Tú chìm vào bể khổ nhữa nhưng sau này nếu có nào bất hạnh làm nương tử của Quách Chí Bân, cũng trở thành người giống như nàng.

      Quan Tú Tú tìm cho mình lý do thoải mái yên tâm để dạy dỗ Quách Chí Bân, lập tức tâm tình thấy rất tốt, nhìn về phía trước thấy bóng dáng Ngô thị càng lúc càng xa nhịn được hô lớn: “Mẹ ~~ mẹ ~~ đừng bỏ Tú Tú, Tú Tú biết sai rồi!”
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :