1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Trời ơi 3 người này dễ thương chết mất...hóng chương mới nha nàng ơi.
      Hale205 thích bài này.

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 24: Nước lửa

      Trong nơi tối tăm thấy điểm cuối kia chợt ra cánh cửa, chậm rãi xoay tròn, bên tai như có tiên nhạc vang vọng làm người ta nghĩ đến những viễn cảnh thần tiên, chăm chú nhìn lại mới phát ra tất thảy đều là ảo giác.

      Trình Tử Xuyên với Lâu Nguyệt Đồng: “ Ngươi có thể ở lại chờ ta.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhảy lên vai , lười biếng nằm sấp xuống: “ Thôi , ta muốn xem chút ngươi định làm gì.”

      Trình Tử Xuyên nhếch mày, trong mắt có ý cười , lập tức do dự bước vào cảnh cửa.

      Chưởng môn đứng tại chỗ nhìn cánh cửa dần dần biến mất, bấm ngón tay tính toán chút nhưng lại tính ra chuyện gì sắp xảy đến. buông tiếng thở dài, lẩm bẩm tự hỏi: “ Tiểu sư thúc à tiểu sư thúc, cho phép người này vào Thông Tiên Lộ, cuối cùng người nghĩ gì?”

      Nếu bên ngoài cánh cửa là màu đen tuyền đáng sợ, thế giới sau cánh cửa còn khủng bố hơn gấp trăm lần.

      đường thiên hỏa hừng hực, đoạn cây leo bám vách đường dần dần bị hút sạch nước mà tan thành tro bụi. Những sinh linh thuộc về thế giới này muốn lên Tiên giới phải xuyên qua thủy hỏa lưỡng trọng thiên, cuối cùng còn phải xông qua biển lửa của Thiên tướng giữ cửa, đánh thắng , mà khi lên được Tiên giới cũng bị những quy tắc vĩnh cửu kia gạt bỏ.

      “ Thế nào?” Trình Tử Xuyên hỏi, “ Sợ sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng cười nhạo tiếng: “ So với Ma giới còn kém xa.”

      “ Ừ.” Trình Tử Xuyên xác định được chuyện, “ Ngươi quả nhiên là tiểu ma nữ đến từ Ma giới.”

      “… Thời điểm này rồi ngươi vẫn còn có tâm tư lời khách sáo?” Lâu Nguyệt Đồng vung đuôi đập .

      Trình Tử Xuyên vào biển lửa, trong nháy mắt, thiên hỏa bị tấm bình phong xuất quanh người ngăn cản, cứ thế đường tiến về phía trước.

      Tấm bình phong dày đặc rộng thùng thình chậm rãi trở nên yếu ớt hẹp hơn, sợi tóc của Trình Tử Xuyên bay ra ngoài che chở của nó, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

      “ Ui…”

      Lâu Nguyệt Đồng theo thói quen lắc lắc cái đuôi, vừa định mở miệng liền cảm thấy đuôi mình như bị bỏng, đợi nàng xù lông, Trình Tử Xuyên cực nhanh cầm cái đuôi của nàng kéo lại, nhưng mu bàn tay vì chạm vào thiên hỏa nên bị bỏng mảng.

      Tay của thon dài rất đẹp, bây giờ lại như ngọc sứ bị hư hại, phá hư mỹ cảm.

      “ Đạo hữu, cất kĩ cái đuôi của ngươi .” Vẻ mặt Trình Tử Xuyên hề thay đổi chút nào, thậm chí còn nhàn nhạt trêu chọc câu.

      Móng vuốt Lâu Nguyệt Đồng tuy bỏng nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, nàng trầm mặc hồi: “ Ngươi kì quái, có cái khế ước này, ai đau đều giống nhau cả, huống chi ta cũng cần ngươi cứu.”

      Trình Tử Xuyên: “ Ta coi như xong, mà ngươi dù là tiểu nương hay tiểu linh hồ đều trắng trẻo xinh đẹp, thêm vết bỏng cảm thấy khó chịu.”

      Lâu Nguyệt Đồng : “ Nữ tử nhân giới mới quan tâm đến chuyện này.”

      Bị thiên hỏa làm bỏng đối với tiên nhân mà rất đáng sợ, nhưng đối với Lâu Nguyệt Đồng ra tính là gì, ma cũng có đẳng cấp, Nguyệt ma quân trong thời kỳ toàn thịnh thể nghi ngờ có thể sánh ngang với Thần quân, trừ phi có thần lôi hay thần hỏa, nếu bất kỳ vết thương nào cũng lưu lại dấu vết người nàng.

      Nàng đem lời giải thích kia với Trình Tử Xuyên, ai ngờ nghe xong liền than : “ Vậy cũng tốt, người khác biết ngươi từng bị thương, làm sao có thể cảm thấy đau lòng cho ngươi?”

      Lâu Nguyệt Đồng bỗng chốc sửng sốt .

      Hồi lâu, nàng mới nghiêng nghiêng đầu, : “ Vì sao ta cần người khác phải cảm thấy đau lòng? Ta đủ mạnh, cần loại tình cảm nhu nhược đó.”

      “ Tôn nghiêm của cường giả?”

      Tiểu ma nữ biến thành tiểu linh hồ hất cằm: “ Là tự tin.”

      Trình Tử Xuyên khẽ cười, tiểu ma nữ này kiêu ngạo, như nàng , nàng cần tình cảm vô vị, có lẽ chỉ có người cùng sánh vai với nàng mới có thể được nàng nhìn vào trong mắt, con kiến đòi tình cảm của con voi, chuyện này đối với nàng căn bản là chuyện hoang đường.

      “ Ta biết ngươi nghĩ gì.” Tuy ở trong hình dạng hồ ly, đôi mắt kia lại làm Trình Tử Xuyên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng , “ Trình Tử Xuyên, ngươi cũng là người như vậy.”

      Trình Tử Xuyên bước ra khỏi biển lửa: “ Được tán dương, ta rất vinh hạnh.”

      câu khen cả hai người, chút nào lộ ra suy nghĩ của bản thân.

      Lâu Nguyệt Đồng lắc lắc đầu: “ Thần côn!”

      xong, nàng cầm lấy bàn tay bị bỏng của , lè lưỡi liếm liếm, vết bỏng sau đó liền biến mất cách thần kỳ, chỉ nghe nàng hừ tiếng, : “ Ta phải cảm tạ ngươi. Ngươi đau làm ta cũng đau, khế ước kia phiền toái.”

      Trình Tử Xuyên ngẩn ra, gì, ánh mắt lại càng trở nên nhu hòa.

      nhìn khoảng mênh mông gần như khô cạn trước mặt, đột nhiên đưa ngón trỏ về phía miệng Lâu Nguyệt Đồng: “ Muốn cắn cái?”

      Lâu Nguyệt Đồng: Bị bỏng nên hỏng cả não rồi?

      Nhưng nàng hỏi, khách khí chút nào cắn xuống, vừa định hút máu, lại rụt tay về.

      Chỉ thấy Trình Tử Xuyên hòa giọt máu vào nước, làn sương màu hồng khuếch tán, mông lung tan ra, sau đó, chiếc thuyền lá nổi lên mặt nước.

      “ Lấy máu hóa thuyền, cạn nước mà cũng nổi lên được…” Lâu Nguyệt Đồng lầm bầm , “ là thủ đoạn, quả nhiên phải người bình thường."

      Trình Tử Xuyên: “ Người bình thường sớm bị thiên hỏa thiêu còn gì rồi.”

      “ Mới khen hai câu mà tự mãn rồi?”

      Trình Tử Xuyên đứng thuyền, thanh sam lịch tao nhã, áo dài phiêu diêu chìm nổi lên xuống theo gợn sóng, liếc mắt cười tiếng: “ Đúng thế.”

      Tiểu linh hồ Lâu Nguyệt Đồng ưa gì nhưng cũng thể thừa nhận, tư thái này quả là cảnh đẹp ý vui.

      Nàng đột nhiên : “ Dài dòng như vậy, bằng chúng ta chơi trò chơi?”

      Trình Tử Xuyên: “ Cũng được, mời .”

      “ Thay nhau hỏi người còn lại câu hỏi, trả lời được hoặc muốn trả lời bị nhổ sợi tóc, đến bờ bên kia, người thua phải đưa người thắng du ngoạn vòng, thế nào?”

      Tiểu linh hồ nhanh chóng hóa thành hình người, tay chống cằm, rất hứng thú đề nghị.

      “…” Trình Tử Xuyên xem như được lĩnh giáo thú vị của nàng.

      “ Ngươi thích bị nhổ tóc? Vậy nhổ móng tay, cắt ngón tay, móc mắt, cắt lưỡi?” Ánh mắt xinh đẹp hề mang ý tứ trêu chọc, rành rành là nàng , hơn nữa còn cho rằng hết sức bình thường, thoải mái , “ Tùy ngươi chọn được ?”

      “…” Trình Tử Xuyên lặng im lát, “ Nếu đạo hữu câu nào cũng hỏi được , trò này liền miễn .”

      Tiểu ma nữ có chút mất hứng, nghiêng đầu đặt lên cạnh thuyền: “ Nhàm chán.”

      Vẻ mặt của nàng mệt mỏi, dường như hào hứng được.

      Trình Tử Xuyên nhìn nhìn nàng, ngồi xuống đối diện, vươn tay về phía nàng: “ Nghe Thông Thiên Lộ có thể mộng tam sinh, có khế ước thượng cổ ở đây, ngươi có muốn thử xem, nếu chúng ta vào giấc mộng thấy gì ?”

      Thực ra, thể ngủ cũng thể vào mộng Thông Thiên Lộ, tuy nó quả có cơ hội khiến người ta vào mộng tam sinh nhưng cẩn thận có thể coi chuyện trong mơ là rồi sa vào đó, vĩnh viễn thể tỉnh lại.

      Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu, thần sắc rất tự nhiên, phảng phất có chút hiếu kỳ, có lẽ chỉ coi đây là biện pháp giải sầu mà thôi.

      “ Ngươi có lòng tin với bản thân, sợ ngủ giấc dậy nổi nữa sao?” Nàng cười mà như cười.

      phải còn có ngươi?” Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại, trúng tim đen kiêu ngạo của nàng.

      tệ.” Tiểu ma nữ bĩu môi, “ Lời này cũng khá êm tai.”

      Hai tay nắm chặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cùng nhắm mắt.
      tart_trung, Xu trần, cobevotam17 others thích bài này.

    3. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 25: Vào mộng

      Mặt đất khô cằn, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa lớn dội xuống ngọn lửa bất diệt, tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa, tiếng kêu thảm thiết vang lên như tấm lưới bao phủ thiên địa.

      Đây là đâu?

      Nàng đến bên cái hồ, mặt hồ soi sáng thân ảnh mị hoặc, váy đen ngàn lớp nhàng tung bay, tóc dài xoăn làm nổi bật lên khuôn mặt câu hồn đoạt phách, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười nghiêng thành, xinh đẹp tuyệt thế.

      Đây mới là bộ dạng vốn có của nàng.

      Lâu Nguyệt Đồng tâm tình rất tốt, nhưng tiếng khóc vô tận kia lại khiến nàng vô cùng bực bội, hận thể đem những người kia toàn bộ giết sạch!

      “ Ma nữ, ngươi đáng chết!”

      Đột nhiên, mấy đạo nhân ảnh xuất xung quanh, nguyên đám kêu đánh kêu giết, tất cả đều tấn công về phía nàng. Nàng nghiêng đầu, phất tay đánh bay bọn họ.

      Đám người này hẳn là muốn tự sát, nàng cười lạnh đập vỡ tim họ, từng bước từng bước tiến về phía trước.

      Nhưng nàng đột nhiên dừng lại.

      bạch y nam tử xuất , từ cao đáp xuống, quần áo trắng như tuyết dường như trở thành nơi bình yên nhất trong thiên địa. yên tĩnh, lại vô cùng trầm ổn.

      Lâu Nguyệt Đồng chớp mắt, kêu lên cái tên: “ Trình Tử Xuyên?”

      Nàng dùng tư thái của con chim nhảy tới.

      Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười với nàng, duỗi tay định ôm, lại cứng đờ.

      bàn tay đâm thẳng vào tim , tiểu ma nữ trong lòng ngẩng đầu lên, mặt mày vui vẻ cười với cái, nhưng sau khắc, nàng cũng cứng đờ.

      Có vật gì đó trong tay , nhắm ngay sau lưng nàng.

      Nhưng biết vì sao do dự, lại đâm vào.

      đột nhiên cúi người, hôn dịu dàng lên ấn đường của nàng. Lâu Nguyệt Đồng trợn mắt, cười tiếng: “ Ngươi vẫn chưa đủ ác.”

      “ Giữa ngươi và ta, tính theo thực lực… ngươi thắng được.”

      Người thắng là ai? Thua là ai?

      biết được, nhưng nụ hôn kia… hình như lại dừng lại môi nàng, ôn nhu như vậy, tốt đẹp như vậy, lại quyết tuyệt khắc nghiệt như vậy!

      Người muốn cướp ngôi, người gây phản loạn sóng gió rất nhiều, chúng ta nguyện hóa thành tro bụi, vĩnh viễn đọa luân hồi, chỉ thỉnh cầu Thánh tôn quay về, giết phản nghịch, chém tà, trả lại thế gian an bình!

      Sương mù lượn lờ, xa xăm yên tĩnh, Thiên Ngoại Thiên vĩnh viễn vắng lạnh như thế.

      Trúc lâu đơn giản đứng vững, mây trắng trôi , gió mát thổi qua, thần mộc Phù Tang khổng lồ bao phủ vùng trời lớn.

      Thiếu nữ mặc váy đen ngồi dưới tán cây, khuôn mặt tràn đầy vẻ mất hứng, : “ Đường đường là Thánh tôn tại sao lại ở trong căn nhà rách thế này? Cung điện của ta ở Ma giới đẹp đẽ quý giá hơn thế này cả nghìn lần!”

      Thần mộc tiếng người: “ Có bản lĩnh ngươi tự mình đổi .”

      “ Ta đổi rồi!” Thiếu nữ váy đen nhướn mày, càng thấy sảng khoái, “ Nhưng sau đó đổi lại!”

      “ Đáng đời! biết lớn nhó, ngươi phải gọi ‘sư tôn’!”

      gọi!” Thiếu nữ váy đen hừ , “ Trừ phi… biến trúc lâu này trở lại thành cung điện cho ta!”

      Tỉnh dậy, trúc lâu biến mất, được thay thế bằng tòa cung điện đẹp đẽ to lớn đứng sừng sững trong mây, nàng trừng mắt nhìn, thấm thoắt bật cười.

      Được rồi, dám dám làm, sư – tôn, sư tôn sư tôn sư tôn!

      Ừ.

      Ừ cái gì mà ừ, ta cho phép ngươi gọi tên ta.

      … Đồng nhi.

      Thần mộc bất mãn lặng lẽ thầm nhủ: “ Ma nữ biết thế còn dám bắt nạt Thánh tôn, hiểu tại sao Thánh tôn lại tha cho nàng mạng, còn thu nàng làm đồ đệ…”

      Trình Tử Xuyên ngồi đám mây, tựa như cách nơi này cả thế giới, lẩm bẩm: “ Đồng nhi?”

      Bóng trắng dưới tán cây nhìn mặt, bên tai Trình Tử Xuyên vang lên thanh của chính : “ thôi.”

      Vung tay áo, Thiên Ngoại Thiên ra trước mặt, mây trắng ung dung, đó là thứ tao nhã mà nhân gian bao giờ thấy được. Trình Tử Xuyên mặc dù có lòng dạ nào mà thưởng thức nhưng lại vô cùng tán dương - - khoảng cách chênh lệch cảnh giới này đủ để phải kính trọng.

      Trong lòng ràng, người kia là ai khác, là chính .

      nhảy xuống, mảnh đất khô cằn đập vào mắt. Thiếu nữ váy đen mỉm cười, cảnh tượng vỡ vụn trong ngọn lửa, dường như có hoa đào bay đầy trời, đẹp tuyệt vời, phiêu hương tứ phía.

      Thông Tiên Lộ, bàn tay nắm chặt của hai người đồng thời run lên, mở mắt.

      Thuyền phiêu đãng, hai người lại nhất mực trầm mặc.

      “ Ngươi thấy cái gì?” Lâu Nguyệt Đồng lên tiếng trước.

      “ Ngươi thấy cái gì?” Trình Tử Xuyên cũng hỏi.

      Hai mắt nhìn nhau, lạnh lùng lạnh nhạt, trăm miệng lời: “ gì cả.”

      Rất tốt, ai cũng muốn .

      Đúng lúc này, thanh uy nghiêm của Thiên Tướng giữ cửa vang lên: “ Nơi đây phải chỗ cho các ngươi thông hành, người nhầm mau rời !”

      “ Có đến hai tên giữ cửa…” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt, “ Ngươi có thể ứng phó đúng ?”

      Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại: “ thể sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng biến sang hình dạng tiểu linh hồ, lười biếng nằm sấp bên, lành lạnh : “ ngươi chết .”

      Bất đắc dĩ của Trình Tử Xuyên đối với nàng có thể chất thành ngọn núi.

      Lâu Nguyệt Đồng tính toán đâu ra đấy chuẩn bị xem cuộc vui, ai ngờ Trình Tử Xuyên rút ra miếng ngọc bài, Thiên Tướng giữ cửa vừa nhìn liền khiếp sợ: “ Đây là…”

      “ Xin hỏi hai vị, có thể giúp đỡ ?”

      Hai Thiên Tướng liếc mắt nhìn nhau, cản nữa, lui sang bên mở cửa.

      Lâu Nguyệt Đồng: “ ?”

      Nàng nhảy lên vai Trình Tử Xuyên: “ Ta phát ngươi có chút thần bí.”

      Trình Tử Xuyên trả lời: “ Trước khi làm chuyện gì đều nên chuẩn bị chút.”

      “ Ta nghĩ ra, ngươi chỉ là người phàm tục, tại sao biết nhiều chuyện như vậy?”

      Trình Tử Xuyên lời ít ý nhiều: “ Vận khí tốt.”

      Lâu Nguyệt Đồng: Tin ngươi mới là lạ!

      Đẩy cửa ra, bạch quang chói mắt chiếu rọi, tiên khí gột rửa dơ bẩn bụi bặm người, đứng ở nơi đó chớp mắt, Trình Tử Xuyên có thể cảm nhận được thứ gì đó lưu chuyển – là quy tắc!

      Mây trắng trôi qua tạo thành khoảng mù mịt, đợi đến khi mở mắt mới phát mình đứng đoạn cầu thang, quanh thân cơ hồ có gì cả, thứ duy nhất nhìn chính là đỉnh cây cổ thụ Phù Tang khổng lồ trầm ổn, tỏa ra hơi thở cổ kính.

      “ Tiên giới có cái cây trong truyền thuyết, thần mộc Phù Tang. Độ cao của nó để đo được, tiên nhân đều thể leo lên đến đỉnh, có lời đồn đại rằng, nó chính là thần mộc dẫn lên thần giới.” Trình Tử Xuyên lấy trâm gỗ đầu xuống, mỉm cười , “ Đây là mục đích đầu tiên ta tới đây.”

      Chiếc trâm gỗ kia là tâm cây Phù Tang, ngày đó ở Trình gia, Phù Tang bỏ thân, nguyên khí tổn thương nặng nề, bế quan rất lâu cũng thấy động tĩnh.

      Lâu Nguyệt Đồng cho rằng Trình Tử Xuyên bỏ mặc cho cái cây kia tu luyện, ngờ vẫn còn nhớ trong lòng.

      Nàng : “ Nhìn ra ngươi còn rất trượng nghĩa, vì cái cây mà lãng phí tâm tư.”

      Trình Tử Xuyên nghe ra tâm tình giờ phút này của nàng, liền thẳng: “ Nếu ngày nào đó ngươi cần giúp đỡ, ta cũng nguyện xông vào địa ngục U Minh, suối vàng ngàn trượng để giúp ngươi.”

      Đồng tử của Lâu Nguyệt Đồng co lại, hơi giật mình, rủ mắt xuống.

      Mặc dù lời này có gì mờ ám, cũng thực hư, nhưng lại rất êm tai.
      tart_trung, Xu trần, noair17 others thích bài này.

    4. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Ngất ngây với cặp đôi này, ngày nào cũng hóng truyện :)

    5. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 26: Khác nhau

      Tia xúc động kia tới rất nhanh, cũng rất nhanh.

      Tiểu ma nữ tuy trong lòng mềm mại nhưng ngoài miệng hết sức cứng rắn: “ Phải , đáng tiếc ngày như vậy.” Tính tình của nàng là thế, thà rằng thẳng lưng chết cũng muốn tiếp nhận thiện tâm và thương cảm.

      Trình Tử Xuyên dừng chút, nhạt nhẽo đáp: “ Cứng quá dễ gãy, thông minh quá dễ bị thông minh hại…”

      “ A, ngươi có phải muốn thêm, tình ái vốn bền vững?” Lâu Nguyệt Đồng lắc lắc cái đuôi cáo, châm chọc khiêu khích cắt đứt câu của .

      Trình Tử Xuyên đợi nàng xong mới chậm chạp trả lời: “ Cái này đại khái cần với ngươi.”

      Tiểu linh hồ hừ hừ cười tiếng, ném cho ánh mắt “coi như ngươi thức thời”, sau đó lắc đầu: “ Con đường đến vị trí chí tôn của ta từ trước đến giờ đều cần ai giúp đỡ.”

      Nguyệt ma quân chinh chiến Ma giới, sát phạt vô số cho đến bây giờ đều đường mà , nếu có đường, nàng cũng giết ra con đường.

      “ Nếu trong lòng ngươi có trách nhiệm, có từ bi, có luyến ái, cái gọi là đường đến vị trí chí tôn cũng chỉ là con đường độc, tĩnh mịch của mình ngươi.”

      “ Nếu sợ lạnh, sợ tĩnh mịch chọn con đường này.” ràng vẫn là hình dáng tiểu linh hồ, vậy mà trong lời lạnh lùng lại có kiêu ngạo đến tận xương của vị Ma quân.

      Đây chính là điểm khác nhau giữa hai người, người bảo vệ quy tắc, người miệt thị quy tắc, vĩnh viễn thể đạt được đồng thuận, vĩnh viễn thể bước cùng nhau.

      Hòa bình, cũng chỉ là vẻ bên ngoài.

      Trình Tử Xuyên nhàng lắc đầu, phải sợ độc, sợ tĩnh mịch, mà là… suy nghĩ chút, lại gì nữa.

      Bây giờ, những tranh chấp vô vị là cần thiết.

      Trâm gỗ đâm vào lòng bàn tay , khi chạm vào những giọt máu liền đột nhiên lóe sáng. Trình Tử Xuyên thấp giọng gọi: “ Phù Tang, Phù Tang…”

      tiếng rồi lại tiếng, tuy thấp nhưng lại trầm lắng.

      Trâm gỗ chưa phản ứng, gốc cây khổng lồ ngược lại lại dao động, thân cây ra khuôn mặt: “ Lão già cổ hủ này đứng ở đây… rất lâu rồi được nghe tiếng người.”

      Lâu Nguyệt Đồng “Ồ” tiếng: “ Ngươi là thần mộc nối lên thần giới, tại sao lại có ý thức?”

      , . Lão già cổ hủ này chỉ là nhánh cây trưởng thành của thần mộc, dám trèo cao tự nhận là cây.” Cành lá đại thụ lay động, tựa như hưởng ứng, “ Đáng tiếc lão già cổ hủ này tai thông mắt , ngủ giấc mấy trăm năm, mặc dù có vô số tiên nhân qua nhưng đến bây giờ mới bị đánh thức.”

      “… Cùng nguồn gốc chính là có quan hệ mẫu tử, ngươi cần tự coi mình.” Lâu Nguyệt cười mà như , cảm thấy cây đại thụ này chính là tên ngốc chết.

      Đại thụ nghẹn hồi lâu, khuôn mặt già nua đỏ lên, câu: “ được bậy!”

      Trình Tử Xuyên lạnh nhạt dùng máu nhét vào miệng Lâu Nguyệt Đồng, ngẩng đầu lên : “ là có duyên phận, có thể nhờ ngươi hỗ trợ ?”

      Trâm gỗ chậm rãi bay lên, dừng lại giữa trung.

      Trình Tử Xuyên lại : “ Thảo mộc chi linh hiếm thấy ở nhân gian, bản thể bị hủy, lỡ nhập oai đạo, lại hủy thân… Nếu được giọt nguồn gốc thần mộc có thể thay da đổi thịt.”

      “ Ồ…” Đại thụ trầm ngâm lát, “ Nó là đồng loại của ta, đương nhiên có thể giúp, chỉ biết nó có thể nhận được nguồn gốc thần mộc .”

      “ Có thể.” Thanh này vang lên từ chính trâm gỗ, chỉ thấy hư ảnh mặc áo bào xanh thẫm lên trong trung, quay đầu cười với Trình Tử Xuyên, “ Tử Xuyên, ngươi phải hao tâm tổn trí rồi.”

      Trình Tử Xuyên cũng cười : "Phải ."

      Hư ảnh chỉ duy trì được vẻn vẹn trong chớp mắt, đại thụ đưa cành cây cuốn lấy trâm gỗ, : “ Tiếp nhận nguồn gốc thần mộc cần có thời gian, các ngươi bây giờ xuống?”

      .” cách ngờ, Trình Tử Xuyên cự tuyệt, , “ Xin hỏi ngươi có biết ao Thăng Tiên ở đâu?”

      Đại thụ hỏi nhiều, cành cây chỉ về hướng.

      Tiểu linh hồ dùng móng vuốt đẩy tay Trình Tử Xuyên ra, cười nhạo tiếng: “ Ngươi sợ bọn ta đến để quấy rối?”

      Đại thụ cười tủm tỉm, ý tứ sâu xa : “ Lão già cổ hủ này nghe thanh có thể phân biệt, người có thể gọi ta tỉnh lại tất nhiên phải người có ác niệm.”

      Ơ, Lâu Nguyệt Đồng mắt liếc Trình Tử Xuyên, vừa gặp tên chưởng môn mắt mù, bây giờ lại đụng phải cái cây tai điếc ngu xuẩn… Người này quả nhiên là vận khí tốt.

      Trình Tử Xuyên đưa tay đáp lễ, bày tỏ lòng biết ơn: “ Ba ngày sau ta quay lại, phiền ngươi chiếu cố Phù Tang.”

      xong, ôm Lâu Nguyệt Đồng về hướng ao Thăng Tiên.

      “ Ao Thăng Tiên là mục đích thứ hai của ngươi?”

      Ao Thăng Tiên chứa tiên nguyên lực của cả Tiên giới, trong số những công dụng của nó là giúp tu sĩ độ kiếp phi thăng có thể chuyển hóa tiên thể và tiên lực.

      Trình Tử Xuyên gật đầu, cúi đầu nhìn nàng cái, giải thích: “ Cảnh giới đạo thể của ta càng đột phá, lượng linh khí cần thiết để tu luyện càng ước lượng được. Thoát phàm cảnh còn có thể, nhưng muốn đột phá tiêu dao cảnh ở nhân gian sợ là phải hoàn toàn lấy hết linh khí của cả vùng, gây nên tổn thất thể nghịch chuyển…”

      “ Bày cái vẻ thương xót này ra cho ai xem?” Lâu Nguyệt Đồng nằm sấp trong lòng cào cào mài móng vuốt, đối với việc tranh thủ thời gian để lười nhác này rất hưởng thụ, cái đuôi tuyết trắng vung vẩy, khẽ híp mắt, dễ thương lại giảo hoạt, “ đến chuyện ngươi vào ao Thăng Tiên bằng cách nào, chỉ bằng lĩnh ngộ đạo lực của ngươi, khi đột phá tiêu dao cảnh kéo lôi kiếp đến, đừng với ta ngươi định độ phàm kiếp Tiên giới nha!”

      “ À còn…” Lâu Nguyêt Đồng còn sợ thế gian loạn, bồi thêm câu, “ Động tĩnh của ngươi ở ao Thăng Tiên nhất định , miễn bàn đến Tiên Đế, nếu có vài thượng tiên đến đây vây công, ngươi liền xuống chỗ Diêm Vương báo cáo !”

      Trình Tử Xuyên: “ phải còn có ngươi ở đây?”

      “ Đừng câu đó, dù sao ta cũng giúp ngươi!” Lâu Nguyệt Đồng trong hình thức dưỡng lão, cực kì nhàn nhã.

      Trình Tử Xuyên cầm cái đuôi của nàng: “ Thế sao?”

      Tiểu linh hồ vung đuôi, nhảy lên vai , dùng móng vuốt chống nạnh: “ Đừng động tay động chân!”

      Trình Tử Xuyên nhướn mày tỏ vẻ chẳng sao cả, duỗi tay đặt nàng lên đám mây, mặn nhạt : “ Ta có cách để thân trong canh giờ, nếu ta ra sau khoảng thời gian này, phiền đạo hữu hỗ trợ nhặt xác.”

      Lâu Nguyệt Đồng: “…”

      Đem việc nhặt xác như nhận xét thời tiết, đây là cái loại gì?

      Tên khốn kiếp này biết bọn họ tính mạng tương liên mà còn dám những lời như thế, nàng cười lạnh tiếng: “ Ngươi uy hiếp ta? Coi ta là chỗ dựa chắc?”

      Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười, chọc chọc tai nàng: “ dám, chỉ đùa chút.”

      Lâu Nguyệt Đồng dùng móng vuốt đẩy tay ra, xoay người chạy mất.

      Trình Tử Xuyên: "..."

      Đợi đến khi lẻn được vào ao Thăng Tiên mới biết, nàng chê ít chuyện, chạy lung tung chọc phiền toái, hoặc có thể uyển chuyển là, tiểu ma nữ trong lúc cảm thấy bản thân thuần khiết thiện lương liền thực … kế giương đông kích tây!

      Chương 27: Nghe lén

      Lâu Nguyệt Đồng biến thành tiểu linh hồ sau khi rời khỏi tầm mắt của Trình Tử Xuyên liền giảm tốc độ.

      Lúc này, nàng nhớ lại giấc mộng khi trong Thông Thiên Lộ, trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân phá được phong ấn, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhìn thấy trời đất như trong ngày tận thế, nhìn thấy nàng và Trình Tử Xuyên… ái muội và đối địch.

      Móng vuốt của tiểu linh hồ đạp lên mây, ưu nhã lưu loát di chuyển.

      Nàng thầm nghĩ: “ Mình với , từ khi bị trói định bởi khế ước thượng cổ bắt đầu liên quan đến nhau, chẳng lẽ đùa mà thành ? , cảnh đó giống như hai bên đọ sức đúng hơn…”

      Lâu Nguyệt Đồng lúc kết thành khế ước rất phẫn nộ, nhưng sau đó chung đụng lại cảm thấy ra cũng xấu. Trình Tử Xuyên là người có ý tứ, làm việc rất ăn ý với nàng, làm nàng có cảm giác kỳ diệu khi gặp kỳ phùng địch thủ.

      Hơn nữa, nàng còn phát ra chuyện khi còn bị nhốt trong Cổ Linh Mộ - - Máu của Trình Tử Xuyên có thể yếu hóa phong ấn của nàng!

      Lâu Nguyệt Đông nghĩ nghĩ, nội tâm có chút giằng co, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, nàng vẫn chưa thể nhìn thấu Trình Tử Xuyên.

      Cổ Phong từng với nàng, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, vậy Trình Tử Xuyên… cuối cùng là ai?

      "A Nguyên!"

      "Chuyện gì?"

      Lâu Nguyệt Đồng biến sắc hỏi: “Ngươi có phải hay vẫn cảm thấy... chủ nhân của ngươi còn sống?”

      A Nguyên đáp: “ Ta chắc chắn.”

      “ Nếu ngươi nhìn thấy Thánh tôn chuyển thế, ngươi có thể nhận ra sao?”

      "Đương nhiên!" A Nguyên kích động, " Ta làm sao có thể nhận ra, ta nhất định có thể nhận ra!” Nó dừng chút, đột nhiên , “ phải ngươi hoài nghi Trình Tử Xuyên là Thánh tôn chuyển thế chứ?”

      Lâu Nguyệt Đồng chẳng đúng chẳng sai.

      phải.” A Nguyên dường như cũng có chút mơ hồ, sau đó giải thích, “ … Ta là bảo vật ‘Bẩm Sinh Ấn’, có ấn ký hồn phách của Thánh tôn, vô luận ngài có chuyển thế thành bộ dáng nào, thậm chí chỉ còn lại tia thần hồn chăng nữa, ấn ký sáng lên nếu gặp ngài… Ta thử với Trình Tử Xuyên, ấn ký sáng.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhăn mày: “ Phiền hà!”

      Nàng nghĩ nữa, chui vào cái tiên cung mà nàng thấy đẹp đẽ quý giá nhất!

      “ Nơi này là Tiên giới, thể so với nhân giới. Người có thể uy hiếp ngươi có rất nhiều.” A Nguyên , “ Nếu ngươi chạy loạn làm ta bị phát , Minh Khải Tiên Đế lên trời xuống biển đều bỏ qua cho ngươi.”

      “ A? Ngươi bày đặt nhận chủ này nọ, còn mong cái gì? Chẳng lẽ còn có mộng tưởng hão huyền muốn thành chúa tể thiên địa?”

      A Nguyên trầm mặc hồi, chậm rãi : “ Có số việc thể sớm cho ngươi biết... Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng đụng chạm chính diện với Tiên Đế.”

      biết ta sao?”

      A Nguyên nghe vậy cổ quái cười tiếng: “ Có lẽ biết bộ dáng bây giờ của ngươi, nhưng tuyệt đối có thể nhận ra ngươi. Lâu Nguyệt Đồng, đừng quá xem chính mình, danh tiếng của ngươi, đối với sinh linh thiên địa lục giới đều như sấm đánh bên tai!”

      biết có phải ảo giác hay , Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy lời tán dương của mang đầy ý tứ châm chọc và… bi thương.

      đợi nàng mở miệng hỏi thăm, phía trước đột nhiên truyền đến thanh chuyện.

      Tiểu linh hồ quan sát bốn phía, vừa định nằm trầm tư tại chỗ mới phát mình vào trong điện.

      “ Tiên Đế, từ trước đến ngài đều làm gương cho chúng tiên, tại sao cũng táo bạo nổi dậy?”

      thanh chững chạc già nua vang lên, cùng với đó là thanh quân cờ được đặt xuống.

      A Nguyên thở dài rồi lại thở dài… Vừa mới ngàn lần đừng đụng mặt, kết quả ngay lập tức đụng mặt, cái vận khí gì đây!

      Lâu Nguyệt Đồng vốn định chạy xung quanh vơ vét bảo vật, nghe được câu này liền chững lại - - Tiên Đế?

      Nàng thổi hơi, khói đen tỏa ra xung quanh che lại hơi thở, sau đó trốn phía sau cái cây nghe lén.

      Thanh của Minh Khải Tiên Đế trầm thấp dễ nghe, có vẻ vẫn còn trẻ tuổi: “ Thượng tiên, mặc dù ta là người đứng đầu Tiên giới, nhưng lại được kính trọng.”

      “ Khụ khụ, Tiên Đế đùa rồi.” Hoa Diễn thượng tiên loay hoay cầm quân cờ, tùy ý mở miệng, “ Người hạ thần dụ?”

      Minh Khái Tiên Đế cười cười, di chuyển quân cờ, chậm rãi : “ Thần dụ lần này làm ta ngạc nhiên… Thượng tiên, chúng ta đều vị kia bảy trăm năm trước lạc hạ rồi đúng ?”

      Hoa Diễn thượng tiên vừa nghe vừa niệm vài câu đạo pháp, sau đó mới : “ Đương nhiên.”

      “ Thần dụ … Thánh tôn chuyển thế xuất ở Nhân giới.”

      Lâu Nguyệt Đồng khẽ mở to hai mắt, hơi thở run lên, lập tức quyết đoán rời .

      “ Ai?” Minh Khải Tiên Đế thèm động đậy, trực tiếp chỉ ngón tay tung ra Thiên La địa võng, thấp giọng cười , “ Thượng tiên, ngươi xem có phải bây giờ tiểu tiên gan đều rất lớn ? Còn dám đến đây nghe trộm.”

      “ Tiên Đế, để ta bắt về.”

      gấp, trốn thoát được Thiên La địa võng.” Minh Khải Tiên Đế nhanh chậm đặt xuống quân cờ, “ Khó có hứng thú như hôm nay, chúng ta đánh xong ván này rồi .”

      Ao Thăng Tiên phía xa xa bỗng truyền ra dị động.

      Hoa Diễn thượng tiên thở dài: “ Tiên Đế, ván cờ này kết thúc được rồi.”

      Minh Khải Tiên Đế ngẩng đầu nhìn lên, lát sau có chút phiền muộn : “ nhiễu loạn bảy trăm năm nay khiến ta đau đầu… Cũng biết bao giờ mới kết thúc.”

      Lâu Nguyệt Đồng trong lốt tiểu linh hồ đường chạy tán loạn, thả lửa đốt tấm lưới kia, vậy mà tấm lưới vẫn đuổi theo nàng được, ngược lại những đốm lửa nàng phóng ra đốt sạch các tiên cung khác.

      Nàng dựa vào cảm ứng tâm hồn chạy về hướng Trình Tử Xuyên.

      Mắt thấy bóng trắng ung dung bước đến, nàng muốn kêu “ Chạy mau” lại đâm sầm vào người , Thiên La địa võng bỗng chốc bao phủ hai người, hóa thành hỏa võng.

      “…”

      Thần sắc Trình Tử Xuyên thay đổi, khẽ thở dài: “ Lễ vật đạo hữu mang cho ta… rất đặc biệt.”

      Trước mắt lóe cái, tiểu linh hồ biến mất, trong ngực xuất tiểu nương xinh đẹp, cặp mắt kia to tròn lấp lánh nhưng làm mất vẻ lạnh lùng của nàng.

      Tư thế này… hình như có chút đúng.

      Lâu Nguyệt Đồng: "Buông tay."

      Trình Tử Xuyên ném cho nàng ánh mắt “ Ngươi nghĩ sao?”.

      Lâu Nguyệt Đồng: "Buông tay!"

      Trình Tử Xuyên lúc này mới thả tay.

      Lâu Nguyệt Đồng nhảy xuống dưới xoay người, vòng eo thon thả vặn vẹo, váy đen tung bay nhiễm hạt bụi.

      Trình Tử Xuyên: “ Eo tệ.”

      Lâu Nguyệt Đồng liếc cái, đưa tay lên vuốt tóc, lơ đãng : “ Thi nhân của Ma giới dùng những bài thơ hay nhất để ca ngợi ta từ đầu đến chân biết bao nhiêu lần, ngươi chỉ có mỗi câu khen trống trơn như vậy?”

      Thảo luận với ma nữ, lời đơn giản gần như đùa giỡn như thế… đều là đàn gảy tai trâu.

      Trình Tử Xuyên thong dong : “ Ta thích .”

      Lâu Nguyệt Đồng nhếch miệng, trong đầu chợt xuất thanh nhắc nhở của A Nguyên: “ Các ngươi liếc mắt đưa tình xong có phải cần nghĩ xem Thiên La địa võng này nên phá như thế nào?”
      tart_trung, Xu trần, noair18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :