1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 20: Lưu tình

      Nhìn Tam Tài Châu xoay tròn trong tay Lâu Nguyệt Đồng, trong lòng Uyên Vu đột nhiên xuất cảm giác cảm giác nguy hiểm, từ khi ra đời cho đến nay rất ít khi gặp phải loại cảm giác này, vì thể hỏi nhiều câu: “ Ngươi là người phương nào?”

      “ Đánh nhau đánh , nhảm cái gì!” Lâu Nguyệt Đồng cụp mắt, ném Tam Tài Châu lên . luồng pháp lực cường đại ngưng tụ, dù nàng thể sử dụng pháp lực này, nhưng Tam Tài Châu lại có thể.

      Đồng tử Uyên Vu co rút, sức mạnh này… được!

      xông lên phía trước định ngăn cản nhưng bất chợt dừng lại, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ ngực dường như nhắc nhở thuộc về thế giới này… ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thần sắc cuối cùng liền thay đổi, xoay người phóng tới bên cạnh Lan Tự, dùng lực tạo thành cái lồng, dùng cả người bảo vệ tiểu nương kia.

      “ Uyên Vu đại nhân!” Lan Tự ngơ ngác nhìn , nước mắt lại chảy ra.

      Lâu Nguyệt Đồng ngẩn người, bĩu môi khẽ hừ tiếng, biến sắc thu hồi chưởng lực cường đại kia, ngược lại tung ra chưởng lực khác, mặc dù động đến bé kia nhưng ta vẫn nằm trong tầm công kích.

      Tiếng động phá hủy khổng lồ vang lên, bụi đất tung bay che mờ tầm mắt.

      luồng sáng tỏa ra ngăn trước Uyên Vu và Lan Tử, hóa giải phần lớn công kích của Lâu Nguyệt Đồng.

      “ Hả?” Nàng hồ nghi nghiêng đầu.

      Bụi mù tản , Uyên Vu buông Lan Tự rồi ho ra tia máu, ngực cũng nứt ra vô số vết thương, máu thấm đẫm quần áo nhưng bởi mặc huyền y nên nhìn qua quá đáng sợ.

      Mặt chút thay đổi, nhìn về phía Lâu Nguyệt Đồng: “ Vì sao ngươi lại thu tay?”

      Lâu Nguyệt Đồng : “ Ta chỉ muốn giết ngươi, giết thêm tiểu nha đầu lãng phí pháp lực của ta!”

      “ Dù sao cũng đa tạ.” Uyên Vu đâu ra đấy cảm tạ nàng.

      Con quái này lãnh khốc và cường đại, trái ngược hẳn với những con toàn cơ bắp nhưng đầu gỗ khác. Lâu Nguyệt Đồng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên như cười mà lại cười: “ Ngươi cảm tạ ta vì tiểu nha đầu này?”

      Uyên Vu đáp, Lan Tự hồi phục tinh thần liền vội vàng kéo y phục xuống giúp băng bó vết thương.

      cần.”

      “ Nhưng, Uyên Vu đại nhân, ngài…” Lan Tự tay chân luống cuống, gấp giọng giải thích, “ Vừa rồi là Lan Tự trách nhầm ngài, người trong thôn nhất định phải ngài giết…”

      “ Ngươi tin ta?” Uyên Vu mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhưng ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.

      Lan Tự dùng sức gật đầu.

      “ Tiểu nha đầu, .” Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên .

      “ Ta biết.” Lan Tự kích động , “ Uyên Vu đại nhân chưa từng giấu diếm ta, dù ngài ấy là nhưng vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, nếu có ngài ấy ta sớm chết mấy trăm lần rồi! Là ta tốt, nên hoài nghi ngài…”

      Câu cuối cùng nàng với Uyên Vu, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ áy náy thành khẩn và rất nhiều… tín nhiệm.

      “ Ngươi là đối thủ tốt, tiếc là thương thế quá nặng, mất hứng!” Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, “ Chỉ là lá gan của ngươi , mặc dù Thánh tôn biến mất khỏi Thiên Ngoại Thiên, Thiên Bi xuất vết nứt nhưng hoàn toàn vỡ vụn, từ giới đến nhân giới, kể cả đại mang cấp bậc Vương như ngươi chỉ sợ cũng khó chịu đựng được luồng áp chế và phản phệ kia.”

      Uyên Vu đưa tay lên ngực, đương nhiên hiểu lúc nào phải chịu đựng loại đau đớn này. Nếu phải như thế, chưa chắc đánh được trận với Lâu Nguyệt Đồng kể cả khi nàng trong thời kỳ toàn thịnh!

      “ Uyên Vu đại nhân, đau lắm sao?” Lan Tự nghẹn ngào hỏi, lại biết thế nào cho phải.

      đau.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, từ trước đến nay luôn xem thường con người, Uyên Vu này là đại cấp bậc Vương mà lại hiền hòa với tiểu nương kia như thế, còn dùng tính mạng bảo vệ lẫn nhau nữa?

      Nàng hờ hững vỗ vỗ ống tay áo, mặc kệ hai người kia, quay đầu nhìn về nơi xuất bạch quang: “ dám ra tay, còn sợ bị phát sao?”

      kích vừa rồi của nàng, mặc dù hoàn toàn dùng hết sức lực nhưng nhất định có thể đánh Uyên Vu bị trọng thương về nguyên hình. Tính tình tiểu ma nữ là như thế, tuy hạ thủ lưu tình nhưng vẫn muốn dạy dỗ người ta, đáng tiếc lại bị ngăn cản.

      Yên tĩnh lát, nhân ảnh lặng lẽ ra.

      Đạo phục trắng như tuyết, tóc dài buộc lên, trong tay cầm trường kiếm màu bạc, vỏ kiếm xẹt qua hai chữ “Tru Tà” chói mắt, khí xung quanh lạnh vài phần.

      Trong khắc ngắn ngủi, Lâu Nguyệt Đồng cho rằng đó là Trình Tử Xuyên khác, khí chất này đích xác là rất giống!

      Sau đó nhìn lại, đây hóa ra là nữ tử thân mang đạo bào giả dạng nam nhân, ngọc bội trắng đen huyền diệu ràng kia là thứ tương xứng duy nhất cơ thể. Nàng mang mặt nạ che lại diện mạo nhưng che hết được thân khí chất yên tĩnh tuyệt tục, dường như hòa làm thể với thanh thần kiếm, thần bí, khắc nghiệt, đẹp gì sánh được.

      Lâu Nguyệt Đồng chậc tiếng, trong lòng tự nhủ liệu đây có phải tỷ muội thất lạc nhiều năm của Trình Tử Xuyên , khó trách mỗi lần nhắc đến Thanh Gia đều có chút khác thường.

      đến đây… Trình Tự Xuyên biến đâu mất rồi?

      Cảm ứng từ huyết khí và khế ước đều rất mông lung, điều này chứng tỏ Trình Tử Xuyên cách nơi này rất xa… Cái người này! Pháp lực mạnh hay lắm sao, chạy loạn cái gì?

      “… Thanh Gia đại nhân!” Lan Tự mừng rỡ kêu lên.

      Lâu Nguyệt Đồng: “ Các ngươi biết nàng?”

      Lan Tự nhìn nhìn Uyên Vu, Uyên Vu : “ Mấy năm trước có đánh qua trận.”

      sống ở thôn Bích Liễu nhiều năm, mặc dù liên tục giấu khí nhưng vẫn có chút cố xảy ra, lần bị Thanh Gia ngang qua phát . Về sau, Lan Tự xuất làm hòa hoãn xung đột, Thanh Gia phát có lòng dạ ác độc nên cũng mắt nhắm mắt mở với .

      Thanh Gia nhìn Lâu Nguyệt Đồng gật đầu coi như chào hỏi, ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng dừng lại người Uyên Vu: “ Ngươi hại những người vô tội này.”

      Thanh của nàng hết sức kỳ lạ, giống những nữ tử khác thanh thúy hay ôn nhu mà hết sức mông lung mờ ảo, làm người nghe mặc kệ là ai đều cảm thấy nàng cái gì cũng có đạo lý.

      Lan Tự vội vã muốn gì đó, Uyên Vu lại gật đầu, mặt chút thay đổi : “ Phải, ta giết họ, nhưng họ lại vì ta mà chết.” đưa tay xoa đầu Lan Tự, “ Ta có kẻ địch, vì nhằm vào ta nên mới giết tất cả mọi người… Ta xin lỗi, Lan Tự.” Xin lỗi vì thể cứu những thôn dân này, thể cứu người thân duy nhất của ngươi.

      Lan Tự cắn môi, ôm chặt thi thể bà nội… Trong giờ khắc này, tình cảnh này, nàng biết nên cái gì.

      Nàng là nhi cha mẹ, từ cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, có nhiều người đồng tình cũng có nhiều người khinh khỉnh, Uyên Vu là người kỳ tích nhất mà nàng gặp được. cường đại, lãnh khốc, dường như làm được, xuất ngay lúc nàng khổ sở, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng, tuy phải người cùng tộc nhưng lại là người mà nàng sùng kính ngưỡng mộ nhất, như sư phụ, như như cha.

      “ Ngươi quyết định rồi?” Thanh Gia hỏi câu đầu đuôi.

      Uyên Vu gật đầu lần nữa, quay lại với Lan Tự: “ Ngươi phải với nàng thôi.”

      Lan Tự khóc đến kịp thở, đứt quãng : “ Bà nội… mất rồi, Uyên Vu đại nhân… cũng cần ta nữa... sao?”

      tại thôn Bích Liễu chỉ còn mình ngươi, ta lại thể ở lại bảo vệ, căn cốt của ngươi tệ, vào Cửu Nguyệt Môn là lựa chọn tốt nhất.”

      Lan Tự kêu lên: “ Ta muốn cùng ngài!”

      Uyên Vũ mỉm cười, chậm rãi : “ Lan Tự, ta từng… vô cùng chán ghét con người, nhưng…”

      tiếp, thân ảnh biến mất, lưu lại cho Lan Tự dáng vẻ chưa bao giờ tươi cười hơn: “ Chiếu cố nàng tốt.” Những lời này với Thanh Gia.

      "Uyên Vu đại nhân! Uyên Vu đại nhân..."

      Lan Tự nhắm mắt, tiếng khóc của bé vang vọng trong thôn Bích Liễu làm người ta đau lòng. Thanh Gia chậm rãi tới, vươn tay về phía nàng, giọng lãnh đạm nhưng có chút an ủi: “ Ngươi hãy học cách để trở nên bản lĩnh, lúc đó có thể tìm , cũng có thể báo thù cho thân nhân.”

      Lan Tự nhìn bạch y nữ tử trước mặt, cầm chặt tay nàng, nước mắt vẫn còn đọng khuôn mặt, gật đầu mạnh: “ Vâng!”

      Đợi đến khi hai người chôn cất xong trăm ngươi trong thôn, sắc trời trở tối.

      Lâu Nguyệt Đồng chống cằm ngồi mây, vẻ mặt mơ hồ nổi bão - - Trình Tử Xuyên nhà ngươi chết ở nơi nào rồi? Còn chưa cút về đây! Chẳng lẽ muốn ta tự mình tìm?
      tart_trung, Xu trần, cobevotam16 others thích bài này.

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 21: Cho gọi

      “ Muốn cùng ?” Thanh Gia tay cầm kiếm, tay dắt Lan Tự, đạo phục màu trắng phiêu dật trong gió, ngẩng đầu nhìn lên câu như vậy.

      Chẳng biết tại sao, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy thái độ của Thanh Gia đối với nàng hiền hòa đến quá phận.

      “ Ngươi mời ta?” Nàng chỉ chỉ bản thân, cảm thấy có chút kì quái, “ Đệ tử đại phái như ngươi hẳn phải ưa gì loại ma nữ như ta chứ?”

      Lâu Nguyệt Đồng ra vẫn biết , nàng luôn mặc thân váy đen cổ quái, sử dụng thuật pháp quỷ dị, vừa nhìn biết phải người thuộc chính phái, chỉ là nàng khinh thường ánh mắt của người khác mà thôi.

      Thanh Gia đáp: “ Lúc ngươi và Uyên Vu đánh nhau, thấy bảo vệ Lan Tự, ngươi liền hạ thủ lưu tình.”

      “ Hừ, sao ngươi cho rằng ta muốn lạm sát kẻ vô tội?” Lâu Nguyệt Đồng cười khẩy tiếng như nghe được chuyện cười, châm chọc khiêu khích mở miệng.

      Đôi mắt của Thanh Gia xuyên qua tấm mặt nạ thẳng tắp nhìn về phía nàng, thanh sáng như gương, dường như có thể nhìn thấu nàng vậy.

      Lâu Nguyệt Đồng bị nhìn đến phiền muộn, nhảy xuống khỏi đám mây chậm rãi bước đến: “ Ta quen tên cực kì cổ hủ, đáng tiếc bây giờ ở đây, nếu hai ngươi có lẽ ôm nhau nhận thân nhân rồi cũng nên.”

      “ … Đạo hữu đùa rồi.” Thanh Gia , “ Xung quanh thôn Bích Liễu có nhiều vật, mong đạo hữu hỗ trợ để ý Lan Tự chút.”

      Khó trách lại hảo tâm mời nàng !

      “ Ngươi ta giúp ta phải giúp?” Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày cười tiếng, giọng như vị công tử phong lưu, “ Ngươi tháo mặt nạ cho ta xem, nếu là đại mỹ nhân ta giúp ngươi.”

      Thanh Gia: “…”

      Lan Tự trừng mắt nhìn, thấy bề ngoài Lâu Nguyệt Đồng lớn hơn nàng bao nhiêu bèn giọng: “ Tỷ tỷ… ta gây phiền toái đâu.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhìn nàng bằng vẻ mặt “ngươi có bị ngốc ”, còn chưa kịp mở miệng nghe thấy tiếng nổ lớn, thanh sột soạt tiến đến gần!

      “ Uyên Vu…”

      “ … thấy… Hơi thở của tại sao lại biến mất?”

      “ Giao Uyên Vu ra đây!”

      Tiếng gào thét khàn khàn truyền đến, vật đầu người thân rắn khổng lồ đột nhiên vụt ra từ bụi cỏ, há cái miệng to như chậu máu, hung hăng tấn công tới.

      Cùng lúc đó, những con độc trùng từ bốn phía tràn đến, qua chỗ nào, cỏ cây chỗ đó liền trở nên khô héo suy tàn.

      Thanh Gia xoay tay cái, thanh kiếm vụt ra khỏi vỏ, kiếm thế vừa quét qua, ngân quang như tuyết, tà xung quanh đều hóa thành tro bụi. Nàng nhấc Lan Tự ném cho Lâu Nguyệt Đồng, mũi chân điểm cái, phi thân lên đấu với con rắn .

      “ Này! Ngươi…” Lâu Nguyệt Đồng bắt lấy bé, hai người mắt to mắt trừng nhau.

      Lan Tự giọng : “ Tỷ tỷ, ta biết điều.”

      Lâu Nguyệt Động: “ Dám động đậy cái ta ném ngươi cho quái ăn thịt!”

      Lan Tự dám động đậy chút nào, nhưng vẫn nhịn được mà hỏi: “ Tên kia… chính là hung thủ sát hại thôn nhân sao?”

      phải.” Thanh Gia chân đạp con , bổ ra con đường cho hai người, “ Uyên Vu cấp bậc Vương, đối thủ của cũng thế, đây chỉ là tiểu .”

      bé ngẩng đầu lên, trong ánh trăng rực rỡ, thân ảnh màu trăng rồng bay phượng múa cầm thần kiếm đánh xuống, hình ảnh khi gặp gỡ Uyên Vu lên sâu trong ký ức của nàng - - nàng muốn trở thành người lợi hại như vậy!

      “ Oanh!”

      vật thân rắn khổng lồ đứt thành từng đoạn, phát ra tiếng gào thét thảm thiết: “ Uyên Vu trốn thoát đâu, Vương chỉ có thể là chủ nhân ta! Chủ nhân ta!”

      Đuôi rắn phát ra đợt công kích cuối cùng, quét về phía Lâu Nguyệt Đồng và Lan Tự. Lâu Nguyệt Đồng vung tay cái liền có thể tránh khỏi, đem tiểu nương ném về phía Thanh Gia, hừ tiếng biến mất.

      “ Thanh Gia đại nhân, vị tỷ tỷ kia đâu?”

      “ Nàng rồi.”

      Tru Tà vào vỏ, hề nhiễm tia vẩn đục. Thanh Gia lãnh đạm xoay người, bóng lưng lạnh lùng như trước, bé cầm lấy vạt áo của nàng theo, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, vật hóa thành tro, gió thổi qua xóa hết dấu vết.

      “ Thanh Gia đại nhân, ta có thể gặp lại Uyên Vu đại nhân ?”

      “ … Có duyên gặp lại.”

      “ Vâng.”

      Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực từ trung rơi xuống bên hồ, khuôn mặt tinh xảo nhăn nhó. Vừa rồi nàng vội vã rời là vì có thể cảm nhận được pháp lực của mình suy yếu rất nhanh, hôm qua vừa vào Cổ Linh Mộ, hôm nay lại đánh trận với Uyên Vu... Điều này làm nàng tiêu hao quá nhiều sức lực.

      Mặt hồ sáng như gương, nàng cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay tuy vẫn mảnh mai trắng nõn như thế nhưng dường như lại.

      A Nguyên tự nhiên xông ra: “ Ngươi bị phong ấn, ta khuyên ngươi nên động thủ ít hơn. tại còn có thể dùng huyết khí khôi phục, nhiều lần như thế làm tổn hại căn cơ.”

      nhiều!”

      A Nguyên vừa lên tiếng lại trở nên yên tĩnh.

      Tĩnh tọa lúc lâu, Lâu Nguyệt Đống nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào phong ấn khế ước thượng cổ, rít qua kẽ răng: “ Trình Tử Xuyên! Trình Tử Xuyên! Tới đây cho ta…”

      đặc điểm lớn của khế ước này chính là cảm ứng tâm hồn, vô luận có cách nhau xa đến mấy, nếu người gặp chuyện may, người còn lại có thể cảm ứng.

      Lâu Nguyệt Đống vốn hề có ý định sử dụng cái cái khế ước quái quỷ này, nhưng bây giờ… cũng là bất đắc dĩ.

      đêm qua rất nhanh, nắng sớm bắt đầu chớm lộ, mặt trời vừa lên, ánh sáng lưu luyến người thiếu nữ mặc váy đen làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của nàng. Nàng nhắm mắt lại, ngoài xinh đẹp, xung quanh đột nhiên xuất cảm giác lành lạnh quỷ mị.

      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

      Nàng mở mắt nghiêng đầu nhìn, Trình Tử Xuyên mặc bạch y, áo khoác thanh sam, so với khắc nghiệt của Thanh Gia lại có phần lịch tao nhã hơn, nhưng dung mạo đều tuyệt tục giống nhau như đúc.

      “ Xin lỗi, ta…”

      Trình Tử Xuyên còn chưa dứt câu ngơ ngẩn, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của tiểu ma nữ bổ nhào về phía , trong khi nghĩ nên cản lại hay ôm lấy nàng, nàng lại lắc người biến thành… con linh hồ non nớt trắng như tuyết bé xíu!

      Linh hồ nhàng linh hoạt nhảy lên ngực , há miệng cắn vào tay ... hút máu.

      Trình Tử Xuyên: "..."

      Im lặng hồi lâu, tỉnh táo : “ Nguyên hình của đạo hữu rất đẹp.”

      “ Cút!” Linh hồ miệng phun tiếng người, đôi mắt óng ánh trong suốt tỏa ra ánh sáng rực rỡ sáng chói như ngọc lưu ly, giọng kiêu căng như thường, “ Ta phải vật cấp thấp, có cái gì gọi là nguyên hình, biến thành cái dạng này là vì có thể dễ dàng duy trì pháp lực… Ngươi! Cười! Cái! Gì!”

      Trình Tử Xuyên nâng tiểu linh hồ chỉ bé bằng bàn tay trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên, lặp lại: “ Rất đẹp.”

      So với tiểu ma nữ lúc nào cũng lạnh lùng đáng hơn nhiều.

      Tiểu linh hồ quất đuôi: “ Cút!”
      tart_trung, Viclu520, Xu trần18 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Cưng quá cơ! Tiểu hồ ly ngạo kiều

    4. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 22: Biến ảo

      Tiểu ma nữ có cái gì gọi là nguyên hình, biến thành tiểu linh hồ chỉ là dùng huyễn thuật mà thôi… Trình Tử Xuyên rất ràng chuyện này, nhưng là muốn trêu chọc nàng chút.

      Nhưng tiểu linh hồ nàng biến thành đích xác rất xinh đẹp đáng , thân thể bé xíu, khi lười biếng cuộn mình làm người ta nhịn được muốn thân mật thương, ngay cả Trình Tử Xuyên đối với nàng cũng sinh ra tia thích.

      “ Ánh mắt của ngươi kỳ quái.”

      “ Là sao?” Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười, chẳng đúng chẳng sai, chủ động đưa ngón tay tới giải thích, “ Hôm qua tách ngươi ra là vì Trình Diệu đuổi theo, ta phải dẫn đến nơi khác, mãi mới có thể thanh tĩnh chút.”

      Lâu Nguyệt Đồng cắn ngón tay rồi mút cái, mở miệng chuyện: “ ?” xong lại tiếp tục mút.

      “ Tin hay tùy ngươi.” Trình Tử Xuyên hỏi, “ Ngươi còn có thể biến thành người ?”

      Lâu Nguyệt Đồng miễn cưỡng lắc lắc cái đuôi hồ ly: “ Có thể, nhưng muốn.” A Nguyên sai, pháp lực suy yếu liên tục gây tổn hại cho nàng, nàng còn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để đến Hỗn Độn biên giới kia, bây giờ có thể nhàn rỗi liền nhàn rỗi.

      Trình Tử Xuyên: “… Thế này cũng tốt.”

      thả tay, Lâu Nguyệt Đồng hút máu kêu tiếng nhảy lên vai , nàng đột nhiên cảm thấy bộ dạng này cũng hết sức mới lạ và thú vị: “ Có phải ngươi rất thích hình dáng này của ta?”

      Trình Tử Xuyên đưa tay xoa xoa đầu nàng.

      Nàng lập tức hung dữ : “ được sờ đầu ta!”

      Trình Tử Xuyên gật đầu, rất biết nghe lời túm lấy cái đuôi của nàng.

      “ !” Tiểu linh hồ ngã xuống từ người , bị ôm cổ. Nàng hung hăng cào mấy cái, trong nháy mắt tay liền xuất mấy vết máu, “ Trình! Đạo! Hữu! Ngươi muốn ăn đánh phải ?”

      Trình Tử Xuyên lạnh nhạt như thường: “ Đạo hữu có thể biến lại thành người.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhảy lên ôm cổ cắn cái, Trình Tử Xuyên đưa tay kéo nàng ra đặt lên vai. Nàng ngồi vắt chân khoanh tay trước ngực, : “ Hôm qua ta gặp Thanh Gia.”

      “ Hử? Thế nào?”

      “ Các ngươi rất giống nhau, từ khí chất đến giọng … Nếu phải giới tính và thanh bất đồng, ta nhầm hai ngươi là người, chỉ tiếc nhìn được dung mạo nàng ta.”

      Trình Tử Xuyên: “… Đạo hữu đùa rồi.”

      Lâu Nguyệt Đồng đầy hứng thú : “ Câu này cũng giống! Ta rất mong chờ cảnh các ngươi mặt đối mặt!”

      Nàng thuật lại chuyện hôm qua lần, kể cả chuyện của Uyên Vu và Lan Tự, lập tức đánh giá: “ Ở Ma giới kẻ mạnh làm vua, giới lại là Vương truyền thừa, tại tranh ngôi, giới chắc rất hỗn loạn… , phải cả lục giới cũng bắt đầu hỗn loạn.”

      Trình Tử Xuyên rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt thờ ơ, gì nữa.

      Dưới chân Cửu Nguyên Sơn lúc nào cũng thiếu những thiếu nam thiếu nữ muốn đến bái sư và cả những tu sĩ muốn luận bàn.

      Phần lớn nhân tài của tu chân giới đều từ Cửu Nguyên mà ra, lời này phải có đạo lý.

      Trình Tử Xuyên vừa xuất liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, dung mạo của xuất chúng, phong thái khí độ tuyệt hảo, vừa nhìn biết chính là mầm non tu tiên, vai còn có tiểu linh hồ lung linh đáng sấp người nằm ngủ, xung quanh vang lên tiếng nghị luận ào ào.

      lên phía trước lại bị người ta cản lại: “ Xếp hàng , ngươi có hiểu quy củ hay ?”

      Cửu Nguyên Môn có ngày đặc biệt thu nhận đồ đệ, người có tâm muốn bái sư có thể leo lên rìa ngọn núi - nơi ở của đệ tử ngoại môn để kiểm tra thiên phú, qua được vòng này mới có tư cách tham gia thí luyện ngọn núi cao nhất, khi bái sư, thất bại được vào núi, mặc cho người ta khiêng về.

      Trình Tử Xuyên: “ hiểu.”

      “…”

      Lâu Nguyệt Đồng cười tiếng, cái đuôi cọ cọ vào cổ khiến khẽ ngứa. Trình Tử Xuyên mặt đổi sắc xách nàng nhét vào trong ngực, vòng qua người chặn đường trợn mắt há mồm kia, thẳng lên núi.

      Lâu Nguyệt Đồng muốn cắn liền đột nhiên nheo mắt: “ Ngu ngốc, nhìn đằng sau!”

      Gió thổi vù vù mang theo sát ý mãnh liệt cuốn tới!

      được, đuổi theo.”

      Trình Tử Xuyên búng trán nàng cái, lúc này mới nhanh chậm xoay người vung tay phá thế công, bộ dạng hời hợt dọa sợ người ta.

      Ngay sau đó, hai thân ảnh đáp xuống. Đó là nam tử tuấn mỹ mặc đạo phục Cửu Nguyên và theo phía sau.

      “ Lan Tự?” Lâu Nguyệt Đồng có chút kỳ quái, như có điều suy nghĩ , “ Nàng phải theo Thanh Gia sao? Tại sao lại biến thành Trình Diệu?”

      “ Trình Tử Xuyên, ngươi lại dám đến đây?”

      “ Vì sao ta dám tới?”

      Ánh mắt của Trình Tử Xuyên và Trình Diệu chạm nhau, ung dung : “ Người chột dạ cũng phải ta.”

      Trình Diệu nhíu chặt mày, đường đuổi theo lại quay về chính sư môn của , cảm thấy khó hiểu - - phải dại dột đến Cửu Nguyên Môn đòi công đạo đấy chứ?

      Trình Tử Xuyên có hứng thú tranh đấu ngừng với , lòng bàn tay khẽ đảo, lệnh bài bay thẳng về phía ngọn núi.

      Lập tức trong trung xuất cánh cửa, phía sau cánh cửa là bậc thang dài - - đó là đường lên ngọn núi cao nhất của Cửu Nguyên.

      “ Tại sao ngươi lại có Cửu Nguyên lệnh?”

      Mắt thấy Trình Tử Xuyên vào, Trình Diệu cũng ném lệnh bài, cùng Lan Tự lên núi, để lại hai đám thiếu niên ngơ ngác nhìn nhau.

      “ Lệnh bài của sư môn cũng tặng ngươi, Thanh Gia đối với ngươi rất tốt.” Lâu Nguyệt Đồng câu ý tứ ràng.

      Trình Tử Xuyên lời ít mà ý nhiều: “ Ừ.”

      nhiều hơn chữ chết sao?”

      mệt.”

      Tiểu linh hồ: “ Cút.”

      Tán gẫu vài câu, sau khi đứng ngọn núi cao nhất, hai người đều lời nào nữa. Dọc theo bậc thang lên chính là chính điện Cửu Nguyên, nơi để gặp khách nghị . Hiển nhiên chưởng môn Cửu Nguyên biết được có khách đến, cố ý đứng đây đợi.

      Trình Diệu trầm mặt, dẫn Lan Tự tiến vào chính điện hành lễ: “ Bái kiến chưởng môn.”

      Nam tử ngồi cao có dung mạo hết sức bình thường nhưng khí chất lại như biển, ôn hòa bao dung, chưa đến gần cũng có thể cảm nhận được ấm áp mãnh liệt, nhưng khi gió nổi lên mang tất thảy cường địch ném hết… Đây là người nông sâu lường được.

      Luận về bối phận, Trình Diệu là đệ tử Huyền Dự, cùng thế hệ với chưởng môn; nhưng luận về tu vi, ngay cả Huyền Dự cũng dám bảo đảm có thể thắng được vị trẻ tuổi này.

      “ Ừ.” Ánh mắt chưởng môn đảo qua, rơi xuống người Lan Tự.

      “ Chưởng môn, hôm qua ta gặp Thanh Gia tiểu sư thúc, nàng có chuyện quan trọng, liền bảo ta đưa hài tử này về…”

      Chưởng môn gật đầu: “ Ta nhận được truyền tin của Thanh Gia tiểu sư thúc, hài tử này nhập môn hạ của ta, chọn ngày làm lễ bái sư .” Có dính dấp với đại cấp bậc Vương, hài tử này tương lai chỉ sợ muốn yên ổn cũng được.

      Lan Tự hiểu chuyện, cúi người bái hạ: “ Đa tạ chưởng môn.”

      Chưởng môn bảo nàng đứng sang bên rồi nhìn về phía Trình Tử Xuyên, ánh mắt có thâm ý: “ Thanh Gia tiểu sư thúc cũng đề cập đến chuyện bằng hữu của nàng mang ma tu vào đạo môn, lá gan !”

      xong, ngón tay chỉ vào tiểu linh hồ, xiềng xích vô hình trong phút chốc bao quanh thân nàng.

      Lâu Nguyệt Đồng trợn mắt, nhưng chưa đợi nàng phản kích, Trình Tử Xuyên phá tan xiềng xích, khẽ mỉm cười với chưởng môn: “ Người tới là khách, động thủ chính là thất lễ. Còn nữa, ta mang đến, ta có thể chịu trách nhiệm. Chưởng môn muốn động vào nàng, còn phải nhận được đồng ý của ta .”
      tart_trung, Viclu520, Xu trần17 others thích bài này.

    5. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 23: Cơ trí

      Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, nghĩ đến việc Trình Tử Xuyên vì nàng mà ra mặt, nhất thời sửng sốt.

      Trình Diệu cũng hết sức kinh ngạc nhìn chưởng môn: “ Thanh Gia tiểu sư thúc làm sao có thể có dạng bằng hữu này?” siết chặt tay, tức giận , “ Chưởng môn, người này có tâm bất chính, giết lão tổ Trình gia ta, có thâm cừu đại hận với Trình gia, chưởng môn chớ bị tiểu nhân lừa gạt!”

      Người biết chuyện năm đó Trình gia đoạt căn cốt của Trình Tử Xuyên vốn ít, biết chuyện căn cốt đó đều đổ vào người Trình Diệu lại càng ít, tại ngoài vài người có địa vị cao ở Trình gia biết chuyện, tất cả đều rất cảm kích Huyền Dự chân nhân.

      “ Ồ?” Chưởng môn ngoắc tay, xiềng xích tản , nhìn Trình Diệu lại nhìn Trình Tử Xuyên, buông ra tiếng thở dài, “ Tiểu sư thúc lại mang phiền toái đến cho ta!”

      Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh: “ Biết là phiền toái mới giao cho ngươi.”

      Chưởng môn suy nghĩ chút, lại nghiêm túc gật đầu: "Ngươi đúng."

      Lâu Nguyệt Đồng: “ … Hừ!”

      Nàng lạnh lùng xoay người vai Trình Tử Xuyên, chổng mông vào mặt người ta, bộ dạng “ bọn người phàm các ngươi quá ngu xuẩn” tiêu chuẩn!

      “ Tiểu gia hỏa này giáo dưỡng tốt.” Chưởng môn lắc đầu.

      Mọi người đều biết công kích vừa rồi của chỉ là thăm dò, căn bản có ý tứ muốn diệt trừ tiểu ma nữ.

      Trình Tử Xuyên: “ Quả giáo dưỡng tốt.”

      Vừa dứt lời, cái cổ của lòi ra thêm cái đuôi cáo, cái đuôi của tiểu linh hồ vừa dài lại vừa mềm, sạch trắng như tuyết, quấn cổ quả rất đẹp… Đương nhiên đấy là nếu tiểu ma nữ hung hãn siết chặt!

      Trình Tử Xuyên thong dong chọc vào đuôi nàng cái, đợi nàng rụt về mới quay về phía chưởng môn: “ Để chưởng môn chê cười rồi.”

      Chưởng môn ý vị thâm trường : “ Quan hệ của các ngươi rất thân mật.” Tục ngữ , hồ ly thông minh lại xảo trá, cẩn thận có thể bị cắn ngược cái.

      Lâu Nguyệt Đồng: A, gặp được tên mắt mù!

      Bọn họ đứng đây chuyện như tán gẫu việc nhà, Trình Diệu đen mặt.

      Tán gẫu đủ, chưởng môn liền nghiêm mặt : “ Mặc dù ta tin tưởng Thanh Gia tiểu sư thúc, nhưng chuyện của các ngươi lại có bình luận hay, ngươi…”

      “ Trình Tử Xuyên.”

      Chưởng môn gật đầu: “ Tiểu sư thúc có đề cập rằng ngươi mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh, được Thừa Thiên chiếu cố, ta mặt dày gọi tiếng đạo hữu… biết Trình đạo hữu đến Cửu Nguyên Sơn có chuyện gì?”

      Trình Diệu cho rằng Trình Tử Xuyên nhất định đề cập đến chuyện căn cốt, trong lòng nghĩ kĩ cách đối kháng.

      Ai ngờ Trình Tử Xuyên giống như triệt để đếm xỉa đến , nhìn chưởng môn : “ Ta đến mượn đường.”

      Đồng tử của chưởng môn co lại, phút chốc nhướn mày phất tay: “ Trình Diệu sư đệ, ngươi đưa Lan Tự sắp xếp cho nàng.”

      Đây là muốn đẩy Trình Diệu ra.

      “ Chưởng môn!” Trình Diệu đấm đánh vào bông, bị đè nén nên lời, nhìn chưởng môn lúc, thể chắp tay lui ra.

      Đến khi trong điện còn người nào, chưởng môn hỏi: “ Mượn đường gì?”

      Trình Tử Xuyên đáp: “ Ta từng xem kỳ thư, biết Cửu Nguyên Sơn là nơi duy nhất trong nhân gian có thể điều người phàm lên Tiên giới cũng như xuống Minh giới, muốn mượn ‘Thông Thiên Lộ’.”

      “ Hoang đường!”

      Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy cũng kinh ngạc liếc qua - - Trình Tử Xuyên này biết rất nhiều chuyện mà ngay cả nàng cũng biết.

      Chưởng môn trách mắng tiếng xong vẫn cảm thấy chưa đủ, đứng lên chỉ tay vào : “ Ngươi biết bản thân ?” Giờ phút này thà rằng Trình Tử Xuyên tới để quyết đấu với Trình Diệu còn hơn!

      “ Biết .”

      “ Ngươi biết cái...” Đường đường là chưởng môn Cửu Nguyên mà cũng bị chọc tức đến mức suýt nữa tục, nhưng nghĩ lại vẫn nên nhẫn nhịn chút, “ Chuyện này người trong Cửu Nguyên Môn còn biết , biết rốt cuộc ngươi nghe được chuyện này ở đâu; lại , ‘Thông Thiên Lộ’ là dụ lệnh của Tiên giới truyền xuống, liên quan đến trật tự an bình của nhân gian, người phàm lén sử dụng bị tiên lộ gạt bỏ!”

      đúng.” Lâu Nguyệt Đồng đồng ý, nhảy từ vai xuống đất hóa thành hình người, vẫn thân váy đen, tóc dài hơi xoăn, xinh đẹp lại ngây thơ. Nàng nhìn Trình Tử Xuyên, lạnh lùng : “ Ta còn tưởng ngươi đến để luận bàn, hóa ra là đến để nổi điên!”

      Chưởng môn nhìn nàng cái, tim bất chợt đập nhanh, nhắm mắt làm ngơ dời tầm mắt sang nơi khác.

      “ Ngươi là người có nhiều bí mật, ta muốn hỏi nhiều.” Lâu Nguyệt Đồng lại , “ Nhưng ngươi đừng có quên, mạng của ngươi bây giờ cũng phải là của mình ngươi!”

      Nàng mang vẻ mặt hung ác, chỉ thiếu nước trực tiếp đánh quyền.

      Trình Tử Xuyên vẫy vẫy tay với nàng: “ Lại đây.”

      Đây là còn coi nàng như tiểu linh hồ?

      Lâu Nguyệt Đồng: " Biến!"

      Trình Tử Xuyên quẹt cổ tay cái, mùi máu tỏa ra bốn phía: “ Lại đây?”

      Hào quang chợt lóe, thiếu nữ váy đen biến mất, tiểu linh hồ tức giận nhảy qua, cái đuôi quấn vài vòng tay : “ Ta thèm quản ngươi!”

      xong, nàng hung hăng cắn cái.

      dùng hành động thực tế với nàng rằng ràng phải kẻ ngu ngốc. Lâu Nguyệt Đồng cũng cảm thấy loại người này dại dột tự tìm đường chết, lười phải tốn nước miếng.

      Trình Tử Xuyên khẽ nhếch môi, nhìn về phía chưởng môn.

      Chưởng môn vẻ mặt còn gì để trừng mắt nhìn hai người, cảm thấy có chút nhức mắt. Đương nhiên cũng trông cậy gì vào tiểu ma nữ, thẳng thắn cự tuyệt: “ được.”

      Trình Tử Xuyên gật đầu, nhanh chậm : “ Tự nhiên nhớ tới chuyện Thanh Gia với ta. Nàng chưởng môn Cửu Nguyên Môn thiên phú phi phàm, nhưng liên tục thể ngộ đạo thành tiên là vì thời niên thiếu…”

      “ Đợi chút.” Chưởng môn nghiêm túc , “ Mà thôi, ngươi là bạn thân của Thanh Gia tiểu sư thúc, việc này cũng phải thể cứu vãn…”

      Trình Tử Xuyên lẳng lặng mỉm cười, áo trắng tóc đen, phong thái thiên nhân, quả nhiên là thanh tịnh cao thượng.

      Chưởng môn: Bên ngoài tô vàng nạm ngọc! Tiểu sư thúc lừa ta!

      Lâu Nguyệt Đồng cười ha ha: “ Trình Tử Xuyên, Trình đạo hữu, Thanh Gia mà có gì với ngươi ta mới tin!”

      Chưởng môn: Đồng ý!

      Trình Tử Xuyên nhàng sờ sờ đầu nàng.

      Lâu Nguyệt Đồng: “ Sờ nữa ta đốt trụi đầu ngươi!”

      Trình Tử Xuyên: “… Bề ngoài quan trọng.”

      “ Cút.” Nàng chuyện chút lưu tình, “ Cái người ta dùng để nhìn ngươi chính là bề ngoài.”

      Chưởng môn: Đồng ý!

      Trình Tử Xuyên cũng giận, ngược lại lễ nghi chu toàn: “ Còn nhờ chưởng môn dẫn đường.”

      Chưởng môn nghiêm mặt, vung tay lên, ba người... hai người hồ ly liền xuất tại nơi khác.

      Nơi này tối tăm chút ánh sáng, có tiếng nước rơi xuống, hình như là cái sơn động, trước mặt đen ngòm nhìn thấy điểm cuối cùng.

      Lúc này, chưởng môn thu liễm tất cả ý cười, nghiêm mặt : “ Đạo thể bẩm sinh, trời sinh mang tiên cốt, sinh ra mang thân thể phàm thai, quả ngươi có tư cách qua Thông Thiên Lộ. Có thể bước lên con đường này, sinh tử còn làm ngươi bận tâm nữa. , ta ngươi muốn làm gì, cũng thể tin ngươi, nhưng ta tin tiểu sư thúc.”

      Trầm mặc lát, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly quấn tay Trình Tử Xuyên, thêm câu: “ Ta rất mong trong tương lai ngươi có thể trở thành đệ tử Cửu Nguyên Môn.”

      cố ý những lời này để thăm dò phản ứng của Lâu Nguyệt Đồng.

      Lâu Nguyệt Đồng: “ Nhìn lén nữa ta móc mắt ngươi!”

      Chưởng môn: "... Tạm biệt, tiễn!”
      tart_trung, Viclu520, Xu trần19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :