1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Vỏ quít dày có móng tay nhọn là đây :yoyo53::yoyo53:

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 16: Bắt ép

      Khi Lâu Nguyệt Đồng chuyện với A Nguyên, Trình Tử Xuyên liếc nàng cái, mở cửa.

      “ Biểu đệ? Tốt quá rồi, ngươi sao! Động tĩnh vừa rồi quá lớn làm ta thể bình tĩnh, còn định xông vào nếu các ngươi ra…” Phó Diễn Chi thở phào nhõm, đột nhiên sửng sốt, “ Biểu đệ, mắt của ngươi?”

      Trình Tử Xuyên gật đầu: “ Đa tạ quan tâm, còn gì đáng ngại.”

      Phó Diễn Chi vui vẻ vô cùng, thấy Lâu Nguyệt Đồng nghiêm mặt ra, lại sững sờ lần nữa: “ Tiểu ma… Ngươi hình như lớn hơn chút?” Nếu như trước kia nàng nhìn giống như mười hai mười ba tuổi, tại nhìn lại lại thấy giống mười ba mười bốn tuổi, khác nhau nhiều, vẫn là tiểu loli, nhưng nhãn lực của người tu đạo có thể chú ý đến điểm khác biệt này.

      Lâu Nguyệt Đồng dừng bước, ánh mắt sắc bén như dao: “ ?”

      Phó Diễn Chi gật gật đầu.

      Lâu Nguyệt Đồng xác nhận , đôi mắt khẽ cong, khóe miệng nhếch lên, tâm tình vừa mới rồi còn khó chịu dần dần tốt lên, hời hợt xua đuổi Phó Diễn Chi: “ Công pháp đột phá mà thôi.”

      Trình Tử Xuyên: “ Chúc mừng đạo hữu.”

      Lâu Nguyệt Đồng có ý riêng: “ Cùng vui.”

      Ánh mắt của hai người vừa chạm nhau liền lập tức tách ra như muốn nhìn đối phương thêm chút nào nữa, nhưng tựa hồ lại xuất ái muội .

      Phó Diễn Chi hiểu, liền nghe thấy Trình Tử Xuyên : “ cần ở lại Cổ Linh Mộ nữa, đưa chúng ta ra ngoài .”

      “ Cổ tiền bối… , sư phụ có kiện chí bảo kia…” Phó Diễn Chi lại ngừng, vốn định hỏi chí bảo kia là ai đoạt được, nhưng nghĩ nghĩ lại lại hỏi nữa, cười cười , “ Ta mới tiếp nhận truyền thừa nên vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Cổ Linh Mộ, cần thêm thời gian nữa. Trình gia… Sau khi rời khỏi đây, ngươi định đến Trình gia sao?”

      Trình Tử Xuyên rũ mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười: “ Chỉ e tạm thời được.”

      Trình Diệu xác nhận thân phận của , khi ra khỏi Cổ Linh Mộ, thứ chờ đợi , cần cũng biết là gì.

      Phó Diễn Chi cũng nghĩ đến chuyện này, nhíu mày.

      “ Dong dài xong chưa?” Lâu Nguyệt Đồng kiên nhẫn.

      Phó Diễn Chi vung tay lên, trước mặt họ xuất cánh cửa.

      “ Bảo trọng.” thêm, trong lòng hạ quyết định… Vẫn Lôi Cung và Trình gia, từ nay còn hòa thuận nữa.

      Sau khi đưa hai người , liền bước đến gian phòng, ở đó, bạch y nữ tử bị thương nằm, đúng là Tần Tiêu. Trong mê cung, Tần Tiêu nhập tâm ma, sau đó nhầm vào tử lộ, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. May thay, Phó Diễn Chi lại ngu ngơ chọn đúng con đường tiếp nhận thí luyện, trở thành người được truyền thừa Cổ Linh, cứu Tần Tiêu mạng.

      Cửa ra Cổ Linh Mộ vẫn nằm trong cánh rừng kia, nhưng trong bí cảnh thời gian ngắn ngủi, ở bên ngoài, hơn tháng trôi qua.

      Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên xuất tại nơi hoang vu, vừa thân phát cỗ sát ý mãnh liệt bắn tới.

      “ Ngươi là sao chổi, đâu cũng gặp phiền toái!” Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày vuốt vuốt tóc, trong nháy mắt vung sợi xích đen trong tay lên, hàng cây trước mặt ầm ầm đổ xuống.

      bóng người bay lên, khuôn mặt già nua, ràng là đại trưởng lão của Trình gia, Trình Lệnh!

      Người vốn thủ nơi này là Trình Tiện, nhưng Trình Tiện là nhân vật trọng yếu của Trình gia, chuyện lớn nào thiếu đều được, thấy đám người Trình Tử Xuyên mãi ra nên đổi thành Trình Lệnh.

      Trình Tử Xuyên mặt mày lạnh nhạt, lòng bàn tay khẽ đưa về phía trước: “ Chuyện này cần đạo hữu ra tay.”

      “ Tốt.” Lâu Nguyệt Đồng lúc này mới hài lòng nhếch môi cười, tiện thể triệu hồi đám mây trắng làm ghế bay ra phía xa xa, nhàn nhã chuẩn bị xem cuộc vui.

      Ngự thiên vân!

      Mặt Trình Lệnh biến sắc, tu sĩ thường hay sử dụng pháp khí, phi kiếm hay các vật ngoại thân khác để phi hành trung, chỉ có người độ kiếp phi thăng thành tiên mới có thể đáp mây, trong nháy mắt di chuyển nghìn dặm. Đó vốn là dấu hiệu dùng để nhận biết tu sĩ phàm nhân và tiên nhân, nhưng hôm nay, Lâu Nguyệt Đồng đánh vỡ dấu hiệu đó - - sau lần giao tranh ở Trình gia kia, Trình Tiện phán định tu vi của nàng tuyệt đối phải của tiên nhân!

      “ Phân tâm khi đối địch chính là đại kỵ.” Lòng bàn tay Trình Tử Xuyên xuất bạch quang, hóa thành ngàn vạn tấm lưới đánh về phía Trình Lệnh. Động tác và lời của đều lịch và tao nhã quá mức, giống như cùng người ta luận bàn chứ phải chém giết đoạt mệnh.

      Trình Lệnh nắm chưởng quyền, quát lớn: “ Tên phế nhân, chết đến nơi rồi còn muốn giáo huấn ta!” Quyền ảnh khổng lồ ngưng tụ thành hình hung hăng đập tới!

      “ Ngươi dừng lại tại tiêu dao cảnh cũng lâu, tại sao mới chỉ biết chút ít thủ đoạn nông cạn này vậy?” Trình Tử Xuyên nhanh chậm , “ Ta còn chưa có ý định đến Trình gia, Trình gia đến tìm ta trước, từ khi nào chủ nợ so với người đòi nợ lại cây ngay sợ chết đứng như vậy?”

      Lời của vô cùng nghiêm khắc, bạch võng đầy trời bao trọn quyền ảnh, ánh sáng vô cùng nhu hòa bỗng hóa thành lưỡi dao sắc bén, chọc thủng vòng linh khí của Trình Lệnh. Trình Lệnh vẫn còn nghĩ là “phế nhân” nên tránh kịp, trong nháy mắt thấy cánh tay phải của mình bị xé rách, máu chảy ồ ạt!

      “ Căn cốt của ngươi, tu vi của ngươi…” Trình Lệnh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ hồ như thể tin được.

      Trình Tử Xuyên hờ hững : “ đáng tiếc, khôi phục.”

      vốn mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh, lại lĩnh ngộ được đạo lực, sau khi cải tạo căn cơ liền trực tiếp vượt qua thoát phàm cảnh, đạt đến đỉnh tiêu dao cảnh, muốn giết Trình Lệnh dễ như trở bàn tay!

      “ Phụt!” Trình Lệnh tức giận đến mức phun ra búng máu, vốn cho rằng phế nhân có thể nhanh chóng kết liễu, nghĩ đến… Trình Lệnh hề có ý muốn chiến đấu nữa, quay người muốn chạy về đem tin tức báo cho Trình gia - - Căn cơ của Trình Tử Xuyên khôi phục, Trình gia gặp phiền toái!

      “ Ngươi là người đầu tiên, vậy dùng ngươi để tế vong hồn cha mẹ ta .” Trình Tử Xuyên bỗng nhiên than , đầu ngón tay dường như có ánh sáng chói lóa, “ Dừng lại thôi.”

      Trình Lệnh trong tư thế xoay người lại, bỗng... thể nhúc nhích. chỉ có thể mở to hai mắt, trân trân nhìn bạch võng hội tụ thành thanh kiếm, chém về phía !

      “ Dừng tay!” Xa xa, hai đạo thân ảnh nhanh chóng bay đến, lờ mờ thấy được đó là đạo phục của Cửu Nguyên tiên môn.

      Thổi đám mây trắng qua, Lâu Nguyệt Đồng chậm chạp phủi phủi ống tay áo: “ Chậm rồi.”
      tart_trung, Viclu520, Xu trần16 others thích bài này.

    3. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 17: Nhược điểm

      Ánh sao bao phủ, bóng kiếm đâm qua, cảnh tượng cực đẹp nhưng lại mang đến sát khí thể che giấu.

      Trình Lệnh đột nhiên phát mình có thể cử động, vừa cúi đầu nhìn thấy cỗ ánh sáng khuếch tán ra toàn cơ thể: “ ! ….”

      “ Lão tổ!” Trình Diệu trơ mắt nhìn thân thể Trình Lệnh tán loạn. Nam tử trung niên bên cạnh vung tay bắt lấy bóng dáng mờ mịt, đó là ba hồn bảy vía mà tu sĩ khi đến tiêu dao cảnh mới có thể ngưng luyện, chỉ cần hồn phách bất diệt, tu sĩ đó cũng chết .

      Nếu tu sĩ có tu vi đạt tới độ kiếp kỳ, thân thể bị hủy hoặc bị thiêu cháy có ba con đường có thể : là dùng thiên tài địa bảo đúc lại thân thể, sau đó có thể thành tán tiên, nhưng thiên tài địa bảo rất khó tìm, quá trình lấy được nó khó lại càng thêm khó. Hai là chuyển sang tu quỷ đạo, nhưng sau đó chỉ có thể hạ nhập Minh giới, thể thượng nhập tiên giới. Con đường cuối cùng, chính là vào vòng luân hồi, chuyển thể trùng tu.

      Nhưng ba con đường này đều phải có điều kiện tiên quyết, hồn phách thể bị hư hại.

      Tu vi Trình Lệnh đủ, chỉ có thể hai con đường sau.

      “ Sư phụ!” Trình Diệu kêu lên với nam tử bên cạnh.

      “ Chớ hoảng sợ, ta đưa ông ấy vào vòng luân hồi.” Nam tử trung niên tuy mang diện mạo bình thường nhưng uy áp so với Trình Diệu lại hơn gấp trăm lần, bằng giọng hời hợt, có thể thấy việc này đối với khó khăn gì, nhưng sau khắc, sắc mặt cũng có chút thay đổi.

      Bởi vì hồn phách Trình Lệnh bắt đầu xuất những vết rách, như tấm gương vỡ thành ngàn vạn mảnh, tan thành tro bụi.

      Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn Trình Tử Xuyên lẳng lặng đứng đối diện, vẻ mặt có chút ngạc nhiên nào: “ Tiểu tử, ngươi ra tay rất ngoan độc.”

      “ Đây là điều Trình gia dạy ta, lệnh đồ cũng chính mình làm mẫu trong Cổ Linh Mộ - - nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.” Trình Tử Xuyên vuốt vuốt bạch y, tuy vừa đánh Trình Lệnh hồn phi phách tán nhưng lại có lấy tia dao động, giọng hề mang theo khói lửa, “ Cửu Nguyên tiên môn chẳng lẽ cũng muốn nhúng tay vào ân oán giữa ta và Trình gia?”

      “ Ngươi có biết ta là ai ?” Nam tử trung niên nhăn mày hỏi.

      Trình Tử Xuyên đáp: “ Cửu Nguyên tiên môn đầm rồng hang hổ, chín sơn chủ chấp quản chín ngọn núi, chắc ngươi là trong số những nhân vật đó.” Chủ nhân của chín ngọn núi cơ hồ đều là những nhân vật đứng đầu tu chân giới, cách cảnh giới ngộ đạo dẫn kiếp chỉ bước ngắn.

      “ Đạo hiệu của ta - - Huyền Dự.”

      Huyền Dự chân nhân, người đứng đầu ngọn núi của Cửu Nguyên tiên môn, danh tiếng cực vang vọng. vốn chưa bao giờ nhận đệ tử, mười hai năm trước, khi nhận Trình Diệu liền thấy đó là mầm non tốt nên phá lệ coi trọng, sau đó Trình gia cũng thu được ích lợi lớn.

      Trình Tử Xuyên gật đầu, nhàn nhạt thăm hỏi: “ Có lễ.”

      Thái độ của Huyền Dự đối với có chút vui: “ Mâu thuẫn của ngươi và Trình gia ta cũng nghe qua, đó chỉ là chuyện , nhìn ngươi khí độ bất phàm, căn cốt tuyệt hảo, cần gì phải vì ân oán mà hủy con đường trước mắt? Nếu ngươi chịu thề làm Trình gia khó xử, bắt tay giảng hòa với Diệu nhi, ta có thể thu ngươi vào Cửu Nguyệt Môn…”

      “ Mặt dày, lời này cũng thấy xấu hổ!” Đột nhiên tiếng giễu cợt vang lên, tiểu ma nữ vừa mở miệng chính là có bản lĩnh chọc cho người ta phát điên. Huyền Dự trầm mặt xuống, tỏa ra sát ý kinh người.

      Đôi khi Trình Tử Xuyên thấy cái nhanh mồm nhanh miệng của nàng vô cùng tốt, vì việc nàng mắng chửi người này làm cảm thấy thống khoái!

      “ Sư phụ, cần tốn nước miếng với chúng!” Trình Diệu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là lửa giận ngút trời, tam tổ Trình gia người táng thân dưới lôi kiếp, người bị Trình Tử Xuyên chém giết, đối với Trình gia mà cơ hồ chính là tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu thời gian nữa Trình gia có người quản lý hẳn rơi vào hoàn cảnh thế lực.

      Bàn tay khẽ đảo, cái trống đồng đột nhiênhiện ra, khuôn mặt nở nụ cười lạnh: “ Trình Tử Xuyên, căn cơ được cải tạo sao? Ngươi nghĩ ta biết nhược điểm trí mạng của ngươi sao?”

      Nhìn thấy cái trống đồng kia, ánh mắt Trình Tử Xuyên khẽ biến.

      Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, nàng cũng biết nhược điểm của Trình Tử Xuyên đâu, Trình Diệu lại dám khẳng định như thế?

      Lúc này, Huyền Dự lại làm ra bộ dạng cao nhân, đứng bên thản nhiên : “ Diệu nhi, tiểu bối vô lễ, ngươi thay sư phụ giáo huấn bọn họ chút .”

      Trình Tử Xuyên giữ chặt tay Lâu Nguyệt Đồng, mặc dù thần sắc đổi lại thấp giọng : “ Rời khỏi đây trước .”

      Lâu Nguyệt Đồng kinh ngạc, vật gì có thể khiến người này kiêng kỵ?

      thanh trống đồng trong tay Trình Diệu vang lên, đồng tử Lâu Nguyệt co rút - - công kích của trống đồng này lại là nhằm vào hồn phách!

      Nàng lập tức phát thân thể Trình Tử Xuyên khẽ run, cho dù cố gắng tự áp chế nhưng ánh mắt lại xuất xu thế muốn tan rã: “ Ngươi làm sao thế?” Tuy là nhằm vào hồn phách nhưng uy lực của cái trống này cũng phải mạnh lắm mà!

      Tiếng trống "Đông đông đông" khuếch tán, tiếng sau so với tiếng trước còn chấn động hơn vài phần. Khóe miệng Trình Diệu khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đắc ý quỷ dị, chỉ thấy nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên, gằn từng chữ: "Trình Tử Xuyên, bất luận kẻ nào cũng có thể thắng ta, chỉ có ngươi... Vĩnh viễn! ! Bao! Giờ! Có thể!"

      Nội tâm Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên xuất tia sợ hãi, cảm giác đau đớn mãnh liệt ập đến, hồn phách dường như bị lưỡi dao xé rách, nhưng… phải là cảm giác của nàng, là của Trình Tử Xuyên!

      Khế ước thượng cổ có hiệu lực.

      Nàng hung hăng nhíu mày, vung tay tạo ra tầng kết giới vô hình ngăn cản thanh trống đồng, kéo Trình Tử Xuyên rời .

      “ Muốn chạy?” Trình Diệu bên đánh trống, bên cầm Xích Hoàng Kiếm.

      Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh duỗi tay ra, cuồng phong mãnh liệt nổi lên, khói đen cuồn cuộn như có ngàn vạn ma kêu khóc, khi Trình Diệu kiếm phá vỡ luồng khói đen, bóng dáng hai người biến mất.

      “ Trốn?” Huyền Dự vui.

      Trình Diệu cười lắc đầu: “ Chúng trốn được.”

      “ Hai người đó đủ tạo uy hiếp, ngươi tự giải quyết , vi sư còn phải tìm sư muội ngươi. Nếu gặp nguy hiểm, hãy bóp nát tín phù.”

      “ Vâng, sư phụ.”

      Lâu Nguyệt Đồng mang Trình Tử Xuyên quay lại Thiên Lâm Thành, khi họ ở khách điểm chờ Cổ Linh Mộ thế, Tô Duyên rất hào sảng trả tiền thay họ.

      chết sao?” Lâu Nguyệt Đồng mất hứng dựa vào bàn, lạnh nhạt hỏi.

      Hình như từ khi nàng gặp Trình Tử Xuyên liền liên tục lâm vào tình cảnh phải chạy trốn, làm người ta khó chịu!

      “ Còn sống.” Rời khỏi phạm vi tiếng trống, Trình Tử Xuyên nhìn còn gì đáng ngại, rũ mắt, tóc đen xõa xuống che lấp cảm giác tịch diệt, vẻ mặt nhàn nhạt hề có chút chật vật, “ Đa tạ đạo hữu giúp đỡ."

      cần đa tạ, ngươi rửa sạch cái cổ rồi đưa đây bồi thường cho ta là được.”

      Trình Tử Xuyên: “…”

      “ Sao?” Lâu Nguyệt Đồng nhíu mắt, tính ngang ngược lộ cả ra ngoài, “ muốn?” Tuy thể luyện thành huyết nhân nhưng việc này cũng thể ngăn nàng hút máu , hừ!

      “… Trống đồng vừa rồi của Trình Diệu chính là ‘Tán hồn cổ’.” Trình Tử Xuyên sang chuyện khác để hấp dẫn chú ý của nàng.

      “ Cho nên? Ngươi bị thứ đồ chơi kia dọa đến hồn phách cũng còn nữa rồi à?” Lâu Nguyệt Đồng khách khí đẩy sang bên, lười biếng nhảy lên giường, “ Lần đầu tiên trước, lần sau có chuyện làm nữa đâu.”

      Dù sao cũng bị cái khế ước trói chặt, Lâu Nguyệt Đồng lười ngụy trang, bản tính ác liệt lộ .

      Cũng may dung mạo của nàng ngây thơ lại xinh đẹp nên quá làm người ta chán ghét, ngược lại lại mang lại loại cảm giác giảo hoạt đáng .

      Trình Tử Xuyên tức giận, câu lại chọc giận nàng: “ tại chúng ta tính mạng tương liên, ta chết ngươi cũng chết, nếu đạo hữu thèm để ý đến tính mạng của mình cũng tùy ngươi thôi.”

      Lâu Nguyệt Đồng trong nháy mắt nhảy lên nhéo cổ : “ Lặp lại lần nữa?”

      Trình Tử Xuyên than tiếng, vỗ vỗ đầu nàng, hời hợt : “ Tùy ngươi thôi, đừng nháo.”

      Lâu Nguyệt Đồng lập tức rụt tay về che đầu, trừng to mắt: “ Ngươi dám sờ đầu ta?”

      Giọng của nàng thập phần hung ác, Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười, sau đó thu lại vui vẻ, chậm rãi : “ Ba hồn bảy vía của ta hoàn hảo, khi gặp Tán hồn cổ rất dễ tan rã hồn phách, đây là nhược điểm lớn nhất của ta… Nếu ngươi muốn giết ta, nhớ kỹ điểm này.”

      Lâu Nguyệt Đồng ngẩn ra, khó trách phải dùng đến tiên thảo mới có thể cải tạo căn cơ, hồn phách hoàn hảo, coi như là đạo thể bẩm sinh cũng có cách nào tái tạo.

      “ Ngươi nhìn khác gì người bình thường nhưng cũng kỳ quái.” Lâu Nguyệt Đồng đánh giá câu, “ Hồn phách như vậy mà vẫn có thể sống tốt… Tại sao Trình Diệu kia lại biết?”
      tart_trung, noair, cobevotam17 others thích bài này.

    4. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 18: Gió trăng

      Đây là câu hỏi rất hay!

      Trình Tử Xuyên liếc nàng cái: “ Đạo hữu cho rằng tại sao hồn phách của ta lại hoàn hảo?”

      “ À, có liên quan đến Trình gia?” Lâu Nguyệt Đồng có ngu ngốc đến mấy cũng có thể đoán được, nhưng vẫn phối hợp dùng giọng điệu nghi vấn.

      “ Năm đó khi Trình Tiện đoạt căn cốt của ta vô tình cướp theo hồn, sở dĩ ta vẫn sống tốt là do hồn đó bị hư hại.”

      Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, căn cốt bị đoạt, vậy hồn kia…

      hồn kia hòa vào căn cốt, làm tổn hại hồn nhất định hủy căn cốt, Trình gia dám động vào.” Trình Tử Xuyên , “ Căn cốt dời sang người Trình Diệu, vì thế hồn của ta cũng tồn tại người Trình Diệu.”

      Nếu như thế, Trình Diệu biết chuyện này cũng có gì kỳ quái.

      “ Khó trách tên kia cười đáng ghét như vậy, khẳng định là…” Lâu Nguyệt Đồng hề đồng tâm, lành lạnh nhận xét, “ Trình đạo hữu, ngươi xui xẻo.”

      Nàng biết mất hồn chắc chắn xảy ra chuyện, Trình Tử Xuyên chỉ tạm thời gặp trở ngại mà thôi. Bất kể thế nào, hồn mà Trình Diệu giữ kia, nhất định phải lấy lại.

      Mà Trình Tử Xuyên cũng xúi quẩy, những người thân với đều qua đời, Trình gia cướp căn cốt của còn muốn chết, Lâu Nguyệt Đồng lại muốn biến thành con rối… có thể sống được đến bây giờ, quả là phúc lớn mạng lớn.

      “ Đại lộ dài đằng đẵng, tám mươi mốt khó khăn cũng phải nhiều, những gì ta gặp phải chỉ bình thường thôi.” Trình Tử Xuyên tâm tính nhạt nhẽo, đem tất cả khó khăn biến thành luyện tập .

      “ Đại lộ đại lộ!” Lâu Nguyệt Đồng ghét bỏ bĩu môi, “ Trong lòng ngươi đại khái chỉ có đại lộ của ngươi mà thôi!”

      “ Nhưng ít ra…” Trình Tử Xuyên như tâm cùng nàng, , “ Lòng ta có chí hướng, còn đạo hữu sao?”

      Nàng? Lâu Nguyệt Đồng chống cằm, trong đầu bỗng xẹt qua hình ảnh khế ước, phong ấn người, cuối cùng đến lời của A Nguyên… sư tôn của nàng?

      Vĩnh viễn vẫn là những viễn cảnh ngắn ngủi, nàng thể nhớ ra.

      Tâm tình của nàng bỗng chốc kém hẳn: “ Liên quan gì đến ngươi?”

      “ Ngươi muốn thừa nhận. tại chúng ta nhân quả dính dấp, tính mạng tương liên, ta hi vọng chúng ta có thể thực thẳng thắn tin tưởng lẫn nhau.” Trình Tử Xuyên thêm câu, “ Khi khế ước còn hiệu lực.”

      “ Nếu hết hiệu lực sao?”

      Trình Tử Xuyên: “ Muốn chém giết muốn róc thịt, dựa vào bản lĩnh của ngươi.”

      chủ động ra chuyện hồn phách bản thân hoàn hảo là vì trong tình huống như thế, tốt nhất vẫn là hợp tác.

      dám trực tiếp đề ra cầu này cũng vì nhìn ra tiểu ma nữ mặc dù lạnh lùng xảo trá nhưng hèn hạ vô sỉ, xấu có xấu nhưng rất công bằng, chỉ cần nàng đáp ứng chắc chắn được làm được, giở thủ đoạn đùa giỡn.

      Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, tay chống cằm trầm tư.

      “ Ta đề nghị ngươi đồng ý với .” A Nguyên , “ Hiệu lực của khế ước thượng cổ vừa rồi ngươi cũng cảm thụ qua, còn nữa, ngươi người này sâu lường được, chưa chắc ngươi nhận được điều gì tốt!”

      Lâu Nguyệt Đồng hừ : “ Dong dài!”

      Nàng suy nghĩ chút, : “ Ta có thể chấp nhận cầu của ngươi, nhưng ta cũng có cầu - - chỉ cần ta cần huyết khí, ngươi hãy cho ta.”

      Nhược điểm của Trình Tử Xuyên là hồn phách, còn nhược điểm của nàng chính là khi ra tay quá nhiều, pháp lực có cách nào duy trì.

      Nếu hai người bọn họ có thể tạm thời tin tưởng lẫn nhau, coi như hai bên cùng được lợi.

      “ Lại muốn hút máu người, quả nhiên là tiểu ma nữ.”

      Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, cố ý nhe răng, liếm liếm môi.

      Trình Tử Xuyên nghe vậy cười cười, có lẽ vì những người lãnh đạm như rất ít khi cười nên phá lệ trở nên ôn nhu, phải trào phúng, cũng có chút ý tứ bao dung.

      Lâu Nguyệt Đồng mở trừng hai mắt, quay đầu bĩu môi: “ Cười khó nhìn!”

      Trình Tử Xuyên lạnh nhạt : “ Nếu ngươi cười nhiều hơn nữa, chắc chắn rất dễ nhìn!”

      Nghe vậy, Lâu Nguyệt Đồng chống hai tay bên cạnh : “ Trình đạo hữu, loại lời này… rất dễ làm người ta hiểu lầm!”

      “ Hiểu lầm?” Trỉnh Tử Xuyên nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, đúng là khuôn mặt của tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, xinh đẹp đến mức làm người ta thể nảy sinh ý niệm nào trong đầu, trừ người có khẩu vị đặc sắc.

      “ Ngươi nghĩ gì?” Lâu Nguyệt Đồng chớp chớp mắt.

      Trình Tử Xuyên: “ Vì sao giữa nam nữ nhất định chỉ có thể có tư tình mà thể có thứ khác?”

      “ Lão cổ hủ tâm hướng đạo như ngươi đương nhiên hiểu tình nam nữ là gì.”

      “ Đạo hữu hiểu?”

      “…” Lâu Nguyệt Đồng lạnh mặt, hất cằm , “ Ta thèm hiểu.”

      Nguyên lai tiểu ma nữ này cũng chỉ mạnh miệng mà thôi.

      Trỉnh Tử Xuyên nhìn đôi mắt lạnh lùng của nàng liền thấy hơi buồn cười, thoáng gật đầu, giọng thản nhiên hề có tia chính đáng, đoan chính vô cùng: “ Đạo hữu yên tâm, giữa ngươi và ta tất nhiên chỉ chuyện hợp tác, quan hệ gió trăng.”

      Lâu Nguyệt Đồng quyết định rút lui, hài lòng mấp máy môi: “ Rất tốt.” Chỉ cần hai người họ giữ chắc những suy nghĩ trong sáng, khế ước thượng cổ này có lợi hại hơn nữa cũng tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.

      Ngoài cửa sổ có tiếng gió, mảnh mây dày trôi qua, lá cây ào ào rơi xuống.

      “ Trình Diệu đuổi theo.” Lâu Nguyệt Đồng , “ , ta rất muốn làm thịt .”

      Nhưng động vào Trình Diệu, hồn kia của Trỉnh Tử Xuyên nhất định bị tổn hại, mà Trình Tử Xuyên gặp tổn hại, nàng cũng phải theo chịu tội… Đây nan đề.

      Lâu Nguyệt Đồng tức giận bóp nát cái cốc.

      Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng dậy: “ Ta muốn Cửu Nguyên tiên môn, đạo hữu có muốn cùng?”

      Lâu Nguyệt Đồng mới vừa rồi còn cảm thấy rất đáng tin, bây giờ lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh để nhìn : “ Bị con chuột đuổi theo còn chưa đủ, ngươi lại muốn chui vào hang chuột?”

      “ Đạo hữu có lẽ hiểu lầm rồi. Cửu Nguyên tiên môn sừng sững đứng mãi đổ trong tu chân giới, chẳng lẽ tất cả đều là người như Trình Diệu và Huyền Dự?” Trình Tử Xuyên cũng dùng gậy tre đánh chết người thuyền, chỉ , “ Đệ nhất đại phái đương nhiên phải có khí độ của đệ nhất đại phái.”

      “ A?” Lâu Nguyên Đồng hỏi, “ Ngươi có người quen?”

      Trình Tử Xuyên đáp mà hỏi ngược lại: “ Đạo hữu có từng nghe qua tên ‘Thanh Gia’?”

      Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày… Thanh Gia tiểu sư thúc mà Tô Duyên và Phó Diễn Chi đều nhắc tới?

      “ Làm sao? phải ngươi cũng ngưỡng mộ Thanh Gia tiểu sư thúc kia chứ?”
      tart_trung, Viclu520, Xu trần18 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      uhm .... vậy Trình Tử Xuyên là nam chính hả nàng? cũng là sư phụ của chị luôn phải hok? ta đọc cứ mơ mo màng màng, lúc khẳng định 2 người là 1 lúc 2 người riêng biệt, khó hiểu quá. giỏi lắm "ko có quan hệ gió trăng" đến lúc rồi mới biết. hừ!!!
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :