1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      uhm ... ma quân này có ý gì đây? thôi ngóng chương tiếp theo vậy

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      @LạcLạc truyện của mình post ở 2 trang đó danh nghĩa là sưu tầm từ Cung Quảng Hằng mà bạn? Mình còn dẫn link cungquanghang.com sang nữa :))
      tiểu Viên ViênHương Thảo thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @tunguyetminh xin lỗi bạn, mình ko click vào xem kỹ, để tí mình chuyển lại, bạn khoan post chương mơi nhé :)

    4. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 48: Ghen

      “ Cái gì rất đẹp?” Lâu Nguyệt Đồng cười mà như cười, tùy ý tựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn .

      Trình Tử Xuyên nhảy từ cây xuống, nụ cười vui vẻ vẫn giữ môi, đến bên nàng, kéo nàng quay vòng. Váy đen tung bay, trong ánh nắng sáng chói càng làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết. Trình Tử Xuyên hôn lên trán nàng cái, thanh nhàng trầm ấm: “ Nàng xinh đẹp nhất.”

      Gió thổi lá rơi, hoa bay như mưa, nhưng cảnh đẹp đến mấy cũng đẹp bằng người kia trong mắt họ.

      Ánh mắt thanh thấu như vị thần đỉnh Thiên Trì, trong đó chỉ có nàng, ngàn năm vẫn như vậy.

      Lòng Lâu Nguyệt Đồng run lên cái, tại sao nàng lại có suy nghĩ muốn vĩnh viễn ở bên ? Nàng đẩy ra, tâm tình thất thố chẳng mấy chốc còn, rũ mắt : “ Hoa ngôn xảo ngữ!”

      Trình Tử Xuyên đáp lại nàng: “ hiểu phong tình.”

      xong, ngồi xuống bên khúc rẽ hành lang, lưng dựa vào lan can, tư thái lịch tao nhã lại lơ đãng, mái tóc dài tung bay lưu luyến rời.

      đợi Lâu Nguyệt Đồng mở miệng, như chỉ thuận miệng hỏi câu: “ Hai người chuyện gì?”

      Đề tài này có chút tế nhị, Lâu Nguyệt Đồng giật mình cái: “ Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, hóa ra cũng để ý đến chuyện này?”

      Trình Tử Xuyên quay đầu, chậm rãi : “ Ánh mắt nhìn nàng bình thường.”

      “ A? bình thường?” Lâu Nguyệt Đồng cố ý đùa .

      Trình Tử Xuyên đáp: “ Gió xuân cố ý làm nhiễu loạn hồ nước. Làm sao ta biết nàng lưu lại cái của nợ gì?”

      Giọng này … rất chua.

      Lâu Nguyệt Đồng kinh ngạc xích lại gần, bật cười tiếng, nhàng kéo tà áo của , lên giọng chế giễu: “ Trình đạo hữu, ghen cứ việc thẳng, cần gì phải vòng vo như thế!”

      Trình Tử Xuyên nghiêm trang đáp: “ Ta ghen.”

      Lâu Nguyệt Đồng đưa tay chống trán, cười có chút dừng lại được.

      “ Đừng cười.” Trình Tử Xuyên nghiêm mặt.

      Lâu Nguyệt Đồng đưa tay ra ôm , mắt thấy mặt mày của hòa hoãn xuống liền dứt khoát nằm bò lên người , đưa tay chọc chọc.

      Trình Tử Xuyên: "..."

      “ A? Đừng mà!” Lâu Nguyệt Đồng giữ chặt Trình Tử Xuyên làm bộ rời , vất vả nở nụ cười, “ Ta kể chuyện xưa cho ngươi.”

      “ Về nàng?”

      Lâu Nguyệt Đồng gật đầu, rũ mắt xuống, tựa đầu vào vai , lười biếng mở miệng: “ Trong lòng ngươi phải ràng, ta từ trước nữ ma đầu làm nhiều việc ác, lần thiện tâm duy nhất chính là khi cứu đứa bé Lâu Dịch Dương kia, thế nhưng lúc đó chẳng qua là vì ta thấy quá nhàm chán, tình cảm đặc biệt hay gì đó, chút cũng có. Cho đến khi ta chạm đến ranh giới cuối cùng của Thiên Đạo, mang đến khắc tinh, chính là ngươi trước khi chuyển thế… Ta sống mấy ngàn năm, những thứ trải qua đơn giản đơn giản, phức tạp cũng phức tạp, nhưng lại là lần đầu tiên bị ép làm đồ đệ người.”

      Đường đường là Thánh tôn đương nhiên thiếu đồ đệ, nàng nghĩ cả trăm ngàn năm cũng biết nổi điên làm gì, số lần hỏi có được đáp án đếm xuể, nghẹn đến bây giờ rất có khả năng tạo tâm ma.

      Nàng như sa vào hồi ức, liền nghe thanh vắng lạnh của Trình Tử Xuyên vang lên: “ Trong mắt nàng, ta và Thánh tôn vẫn là người?”

      Lâu Nguyệt Đồng: “ Phải.”

      Trình Tử Xuyên: “ Vậy tại sao nàng chưa bao giờ gọi ta tiếng sư phụ?”

      Lời kia vừa ra, Lâu Nguyệt Đồng sửng sốt.

      Hồi lâu sau, nàng ngồi thẳng người, lông mi dài buông xuống, đột nhiên có cách nào lên tiếng.

      Trình Tử Xuyên có chút đùa cợt, cúi đầu : “ Nàng chưa nghĩ đến, hay muốn nghĩ đến? Nàng gọi ra miệng, vì trong tiềm thức của nàng cũng tách ta và ra.”

      Sắc mặt Lâu Nguyệt Đồng hoàn toàn tối sầm.

      “ Đồng nhi.” Đây là lần thứ hai Trình Tử Xuyên thân mật gọi nàng, nhưng tình huống khác, giọng điệu cũng khác, “ Khi nàng mới qua đây, vẻ mặt giống tại như đúc, ta biết nàng và Lâu Dịch Dương tới ai. Ta có thể xác định tình cảm của ta với nàng, nhưng nàng có thể ? Lời nàng thích, có bao nhiêu vì Trình Tử Xuyên, bao nhiêu vì quyến luyến đối với sư phụ nàng?”

      Lâu Dịch Dương nàng có tình cảm với Thánh tôn, nàng chẳng muốn cãi lại, vì tại nàng thích Trình Tử Xuyên, mà Trình Tử Xuyên chính là Thánh tôn chuyển thế, họ là người.

      Nhưng lúc này, Trình Tử Xuyên lại hoàn toàn phân cách kiếp này và kiếp trước.

      Lâu Nguyệt Đồng mờ mịt, những chuyện quá khứ vừa xuất trong đầu nàng vỡ tan, nàng trợn tròn mắt: “ Ngươi so tài cùng bản thân, có ý nghĩa sao?”

      Trình Tử Xuyên nhìn nàng lâu, cuối cùng chỉ cười nhạt, ý nghĩ muốn cho nàng gì đó lại vì câu này của nàng mà mất hết sức lực cãi cọ, ánh mắt dần dần trở nên u. đứng dậy, cố gắng duy trì thong dong, lặng im mà tao nhã: “ có ý nghĩa.”

      xong, xoay người .

      " Tử Xuyên..."

      " cần phải , Phù Tang, là ta thất thố."

      ra cần miệt mài theo đuổi và chất vấn, khi gặp nàng có thể vui được vui. Tình cảm là nhưng nông cạn cũng là , đến khi khế ước bị chặt đứt, ngươi đường ngươi, ta đường ta.

      Tình cảm giữa và nàng vốn chỉ là trò chơi, là nhập vai quá sâu, hề có gì ngăn chặn, cũng đoán được tình cảm đối với nàng sâu đến như thế, sâu đến mức sẵn sàng xé vẻ bề ngoài bình tĩnh của mình. Mặc dù chuyện đó có thể ảnh hưởng đến tình cảnh tại, nhưng tiến đến gần trái tim nàng hơn.

      Lâu Nguyệt Đồng ngồi tại chỗ, bàn tay đặt lên lan can hơi dùng sức, bẻ gãy.

      “ Tỷ tỷ, hiểu chuyện, lại chọc giận ngươi.”

      Lâu Nguyệt Đồng biến sắc, dư quang chậm rãi liếc qua Lâu Dịch Dương: “ Đó là chuyện của ta và , ngươi nhàn rỗi lắm sao?”

      “ Đúng, ta cần quan tâm.” Lâu Dịch Dương tựa hồ như đem tranh chấp lúc trước vứt ra sau đầu, đầy ý vị , “ Tỷ tỷ để ý đến cũng tốt, quan tâm đến cũng được, nếu có thể ra tay giết lần, có thể giết lần thứ hai… Chấp niệm của ngươi, so với tình cảm còn quan trọng hơn nhiều.”

      điểm này, cần phủ nhận.

      Chuyện ngoài ý muốn duy nhất, chính là Trình Tử Xuyên còn hiểu chuyện này hơn cả Lâu Nguyệt Đồng, vì thế mới sớm tạo ra mâu thuẫn.

      ra tỷ tỷ nên tức giận, mà phải vui vẻ.” Lâu Dịch Dương tiếp tục lên tiếng, “ càng ngươi sâu đậm, kế hoạch của ngươi càng thuận lợi, phải sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng đáp: " Đừng tự cho mình là đúng."

      Lâu Dịch Dương thủ thế, mặt lộ ra nụ cười tươi: “ Nhưng rất vinh hạnh, ta đoán đúng.”

      Dừng chút, tiến lại gần, quỳ chân đối diện với nàng, từ tốn như tâm : “ Chuyện quá khứ vẫn nên để nó trôi qua thôi, vương vị ở Ma giới hoàn toàn lưu lại cho ngươi… Để ta giúp ngươi , tỷ tỷ.”

      “ Đủ rồi, Lâu Dịch Dương.” Lâu Nguyệt Đồng cười tiếng, “ Ta , giết , lợi dụng thế nào cũng được, nhưng chuyện này chỉ có thể để ta làm, khách khí mà , đây chính là tình thú, ngươi nhúng tay tính toán chuyện gì? Ta so đo mấy chuyện tình cảm này với ngươi, chớ theo ta diễn tiết mục tỷ đệ tình thâm.”

      Đây chính là tính cách của nàng, ngoài trong chính phụ phân biệt rành rành, người của mình chỉ có thể để mình bắt nạt.

      Lâu Dịch Dương vuốt trán thở dài, thuận thế ngồi luôn xuống đất: “ hổ là tỷ tỷ, khách khí vạch trần sơ hở của ta. Chao ôi? Ta tin, ngươi cần ta chút nào sao?”

      Còn có chuyện.

      Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày hỏi: “ Ngươi có biết tung tích của Trảm Duyên Đài ?”

      Nếu muốn biết bí mật và bát quái của lục giới, Ma giới chính là nơi nơi nào bằng, chuyện này cần nghi ngờ.

      “ Trảm Duyên Đài?” Lâu Dịch Dương , “ Phải là Tam Sinh Đài mới đúng.”

      “ Chẳng lẽ…”

      Lâu Dịch Dương gật đầu, giải thích: “ Sau khi thế giới Thượng cổ bị diệt, lục giới hình thành, Minh giới có thêm tòa Tam Sinh Đài, chuyện này cực ít người biết. Tam Sinh Đài đó có thể dắt định tam sinh cho người có duyên, cũng có thể vì ân oán mà chặt đứt tình cảm, trước kia chính là Trảm Duyên Đài thời Thượng cổ.”

      Quanh quẩn lại, tự số có định.

      Cuối cùng cũng biết được tung tích của Trảm Duyên Đài. Lâu Nguyệt Đồng rũ mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên mù mịt và buồn bã, nàng rất ràng, nàng và Trình Tử Xuyên sắp đến hồi kết, mặc dù đó là nàng cố ý gây nên, nhưng chuyện tới trước mắt cũng thể nào để ý.

      Chỉ là nàng chưa từng phát , khi ký ức khôi phục, tâm tình và nhuệ khí lưỡng bại câu thương gần như còn, tại, còn lại chỉ có quý trọng và quyến luyến.
      Chương 49: Bẫy rập

      Trình Tử Xuyên bị lạc đường, hay có thể , vô tình bước vào pháp trận cổ quái nào đó.

      Cửu U Ma Môn là bản doanh lớn nhất của ma tu, nội tình tuyệt kém Cửu Nguyên tiên môn, nguy hiểm quỷ dị còn nhiều hơn. Trình Tử Xuyên vốn định dựa vào trí nhớ ra ngoài, biết đạp trúng thứ gì đó, đúng là bị vây khốn, từ nãy đến giờ vẫn chỉ quanh quẩn ở nơi, rừng cây núi đá xung quanh cái gì cũng thấy.

      câu như thế này – người xui xẻo, nuốt nước miếng cũng bị sặc.

      Trình Tử Xuyên bất đắc dĩ than tiếng, cầm viên đá vụn tiện tay ném về hướng. Viên đá vừa rơi xuống, con đường chậm rãi xuất dưới chân .

      Vừa rồi, khi vừa bước lên con đường kia, dưới chân bỗng kịch liệt chấn động, sau đó cả mảnh đất đều sụp đổ, sau khi sụp đổ lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

      như rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác choáng váng đột ngột khiến phải nhắm mắt lại. Trâm gỗ chợt lóe sáng, lục quang như tơ hội tụ, bao lại như tấm lưới. biết qua bao lâu, thân thể mới chạm đất, lục quang kết thành tấm lưới cũng biến mất thấy gì nữa.

      “ Tử Xuyên, sao chứ?” Thân ảnh Phù Tang lặng lẽ xuất , ngọn lửa lên tay, xua tan chút hắc ám xung quanh.

      Trình Tử Xuyên trầm mặc hồi, đưa tay lên day thái dương: “ Nơi này có trận pháp tỏa hồn...”

      Tỏa hồn là bí thuật của Ma giới, tuy truyền đến nhân gian nhưng vì phương pháp tu luyện khó khăn nên bị người ta quên lãng. Trận pháp này hoàn toàn nhằm vào hồn phách, thường dùng để vây khốn chứ dùng để giết những kẻ địch mạnh, bình thường hay được dùng làm lao tù. Nếu ở nơi này quá lâu, linh lực của hồn phách bị tiêu hao gần hết, hồn phách bị khóa lại đây, vĩnh viễn siêu sinh.

      Nhược điểm lớn nhất của Trình Tử Xuyên hết lần này đến lần khác lại là hồn phách, khi vừa tiến vào đây, có thể cảm nhận được phần hồn đắp nên bởi tiên thảo từ từ suy yếu. Nếu tiên thảo hoàn toàn biến mất, quay lại làm kẻ mù.

      Phù Tang hiểu được tình huống của , khuôn mặt thoáng chốc ngưng trọng, bắt đầu toàn lực công kích nơi này.

      “ Ha ha ha...” tiếng cười khàn khàn hắc ám cuối cùng cũng truyền đến.

      " Ai?" Phù Tang quát lên.

      Trình Tử Xuyên nhìn qua, bỗng nhiên nháy mắt về hướng. Ngọn lửa màu lam bé bằng cái chén u ám sáng lên, soi sáng nơi này, cũng soi sáng khuôn mặt đầy râu tóc, mơ hồ có thực thể, như u hồn lơ lửng.

      ra là thế.” Trình Tử Xuyên nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu.

      Phù Tang: " Tử Xuyên?"

      Trình Tử Xuyên : “ Vật cực tất phản, ác cực sinh thiện, trận pháp tỏa hồn này khóa lại hồn phách của , khi phá, người này lập tức hồn phi phách tán.”

      (Vật cực tất phản: khi vật việc đến cùng cực tất yếu xoay chuyển lại; ác cực sinh thiện: khi ác đến tận cùng có thể biến thành thiện)

      Nhưng đó lại là cách duy nhất khiến hai người có thể thoát khỏi nơi này.

      Tiếng cười của u hồn càng lớn, thanh khó nghe như tiếng chiêng, từng chữ từng chữ bắn ra ngoài: “ Ngàn năm núp, trời quên ta! Ngươi, ngươi... lại đây, lại đây!”

      “ Tử Xuyên, người này quỷ dị, đừng nghe !”

      Phù Tang vừa xong liền nghe tiếng kêu khàn khàn của u hồn: “ Thần mộc Phù Tang, ngươi bảo vệ Thánh tôn bảy trăm năm, cuối cùng cũng đợi được đến khi chuyển thế, muốn nhìn thấy quay về vị trí cũ sao?”

      Câu này vừa dứt, cả người Phù Tang đều cứng đờ, dám nhìn vào ánh mắt của Trình Tử Xuyên lúc này, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi cái gì?”

      “ Sợ cái gì? Ngươi nhọc lòng, càng vất vả công lao càng lớn...”

      " Câm miệng!"

      Phù Tang hội tụ pháp lực, định xông tới đánh đòn trí mạng. Nhưng sau khắc, bàn tay đặt lên vai , Phù Tang quay đầu lại, thanh bình tĩnh của Trình Tử Xuyên vang lên: “ Phù Tang, đừng kích động, ta sớm biết.”

      thanh của u hồn dừng lại.

      Phù Tang chùng xuống, cúi đầu, lúc lâu sau mới lên tiếng: “ Xin lỗi, Tử Xuyên, ta...”

      Trình Tử Xuyên còn nhớ , khi còn bé, ngoại trừ cha mẹ Phù Tang là người đối xử với tốt nhất, vì thế, dù từ trước đến đây đặt Trình gia tiểu bối trong lòng nhưng phải có nghi vấn. Trình gia nhiều người như vậy, vì sao chỉ có nghe được thanh của Phù Tang, trao đổi cùng ? Vì sao Phù Tang lại quyết định tự bạo bản thể chỉ để cứu đứa trẻ mới chung đụng vài năm?

      đời có chuyện gì vô duyên vô cớ, nhưng lúc ấy, muốn tin tưởng thuần khiết của thảo mộc chi linh.

      Nhưng sau khi biết được mình là Thánh tôn chuyển thế, trong lòng suy đoán, cho đến khi Phù Tang có thể hoàn toàn dung hợp với nguồn gốc thần mộc mà cây cổ thụ Tiên giới ban tặng, cuối cùng Trình Tử Xuyên cũng có thể xác định thân phận của Phù Tang.

      Tương truyền Thiên Ngoại Thiên có gốc thần mộc, gió thổi lay, lưu vân lấp, là thần mộc nối giữa Thiên Ngoại Thiên và thần giới, được Thánh tôn làm phép, được Thiên Đạo công nhận, là cội nguồn của vạn cây.

      “ Xin lỗi cái gì, ngươi làm chuyện có lỗi với ta cả.”

      Phù Tang thấp giọng : “... Vì ngươi coi ta là bằng hữu, ta đối tốt với ngươi lại chỉ vì ngươi là Thánh tôn chuyển thế.”

      Nguyên nhân chính là vì Phù Tang hiểu Trình Tử Xuyên muốn nghe người ta mình là Thánh tôn, vì thế dám cho biết thân phận , chuyện này vừa xảy ra, đều biến thiện ý của đối với Trình Tử Xuyên trở thành mục đích.

      Trình Tử Xuyên “ừ” tiếng, chậm rãi lặp lại: “ Ta sớm biết.”

      , vì là Thánh tôn chuyển thế. Hận , vì là Thánh tôn chuyển thế. Tốt với , vì là Thánh tôn chuyển thế... còn có thể có ý kiến gì ? sớm chết lặng.

      phải là người biết phân biệt, có thể trách móc Phù Tang ? thể. Vì vậy, tất cả những khúc mắc trước kia đều chỉ có thể nuốt xuống, ngọt bùi đắng cay, tư vị nào cũng có.

      Phù Tang nghĩ gì, nhất thời được gì cả.

      U hồn kia lại mở miệng: “ Thánh tôn chuyển thế, bao nhiêu người cầu còn được thân phận của ngươi, ngươi muốn sao?”

      Trình Tử Xuyên: “ Ngươi hâm mộ? Muốn đoạt miễn .”

      “...” Mục đích của u hồn bị nhìn thấy, nghẹn họng cái, buồn bã , “ Ngươi thông mình như vậy, tại sao lại bị ma đầu Lâu Nguyệt Đồng kia đùa giỡn xoay quanh?”

      Nghe được tên Lâu Nguyệt Đồng, Trình Tử Xuyên ngẩng đầu, thong thả ung dung buông ra câu: “ Thay vì châm ngòi ly gián có nguyên do, bằng trước tiên chút về ngươi . Có lý do đầy đủ, chừng ta tin tưởng ngươi chút.”

      " Tử Xuyên!" Phù Tang có chút nóng nảy, tình huống tại đối với Trình Tử Xuyên cực kỳ bất lợi, nên nhanh chóng tìm cách ra ngoài mới đúng.

      " Đừng nóng vội." thực tế, Trình Tử Xuyên nghĩ, vội cũng vô dụng.

      “ Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” U hồn thấp giọng khàn khàn, “ Nơi này là lao ngục cấm địa của Cửu U Ma Môn, có thể phá vỡ được, nhưng nếu các ngươi phá hủy nơi này thả ra vô số tai họa, gây ra đại họa!”

      ra là ngươi sợ chết?” Phù Tang châm chọc.

      “ Sợ chết?” U hồn cười ha ha, giọng trong nơi vắng vẻ này có chút chói tai, “ Ta từng đứng đầu Ma giới, khiến vạn ma phải cúi đầu, tại ở đây chỉ hận thể được giải thoát! Ta sợ chết, chỉ là cam lòng! cam lòng!”

      Trình Tử Xuyên và Phù Tang liếc mắt nhìn nhau, khó nén được kinh ngạc.

      Phù Tang khó tin hỏi: “ Ngươi là... Ma chủ đời trước?”

      Ma chủ đời trước sớm chết tay Lâu Nguyệt Đồng, tại sao lại xuất ở nơi này?

      Cùng lúc đó, Thương Nhai chạy tới hậu viện, cắt đứt cuộc chuyện của Lâu Nguyệt Đồng và Lâu Dịch Dương.

      “ Làm sao?” Lâu Nguyệt Đồng thấy bộ dạng muốn lại thôi của , trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

      “ Ma quân, Ma chủ.” Thương Nhai chào xong, vội vàng , “ Trình... đạo hữu có ở đây sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng thẳng người: “ vừa mới , xảy ra chuyện gì?”

      “ Có người xông vào lao ngục cấm địa của Cửu U Môn, chỗ đó rất quan trọng, do người sáng lập ra Cửu U Môn thiết kế, liên kết với nhau cũng hoàn toàn khống chế được, người trong môn từ trước đế nay đều dám xông loạn.” Sắc mặt Thương Nhai cực kỳ ngưng trọng, “ Chỉ có Trình đạo hữu biết chuyện, sợ là...”

      Trình Tử Xuyên là đạo tu, nhưng vì theo Lâu Nguyệt Đồng đến đây nên Thương Nhai quá phòng bị, lúc này sốt ruột phải vì lo lắng cho an toàn của Trình Tử Xuyên mà vì sợ Trình Tử Xuyên có dự mưu mà đến, là gian tế của đạo tu, mưu toan ra tay động vào căn cơ của Cửu U Môn!
      Chương 50: Rời thân thể

      Ma chủ đời trước của Ma giới, nhắc đến , ai cũng cảm thấy tên xúi quẩy, nhọc nhằn khổ sở tích góp uy danh rất lâu, đem tới trước mặt Lâu Nguyệt Đồng chỉ đáng làm đá để chân.

      Vì thế, tuy Nguyệt ma quân phải Ma chủ nhưng lại xác thực xác thực là nhân vật độc tài của Ma giới, tình huống như vậy, quả nhiên ngàn năm khó gặp.

      U hồn tại tuy ở nơi này nhưng vẫn là Ma chủ đời trước, chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Lâu Nguyệt Đồng, hai người cũng quá tin tưởng nàng nhổ cỏ tận gốc.

      “ Lâu Nguyệt Đồng rất mạnh, nhưng tuổi tác của nàng dù sao cũng kém ta. Nàng có thể giẫm lên ta để leo lên phải do ta yếu hơn nàng, mà vì ta quỷ kế đa đoan, xảo trá khiến người ta khó lòng phòng bị như nàng.”

      Trình Tử Xuyên lãnh đạm nhìn cái: “ Mỗi câu ngươi về nàng đều tốt, ta cần nghe những điều này.”

      “ Ngươi... ngươi!” U hồn dường như vô cùng tức giận, thở dốc hơi, run giọng châm chọc, “ Ngươi còn che chở nàng như vậy? Đáng thương! Đáng buồn! Uổng cho ngươi là Thánh tôn chuyển thế, cả đời của ngươi sắp bị hủy tay nàng rồi!”

      Lòng bàn tay Trình Tử Xuyên xuất bạch quang, u hồn cúi đầu kêu tiếng, tránh tia sáng kia, cúi đầu : “ Ngươi muốn biết chân tướng chuyện năm đó sao? Ta cho ngươi biết! Ta bị Lâu Nguyệt Đồng làm hại cũng là vì ta phát ra bí mật của nàng! Nàng tự tiện bóp méo tình kiếp của ngươi, nàng...”

      Phù Tang liền biến sắc, ngăn Trình Tử Xuyên lại sau đó ngẩng đầu, gằn từng chữ: “ Ngươi gì?”

      “ Năm đó, sở dĩ Thánh tôn được lục giới kính ngưỡng sùng bái chỉ vì cường đại, mà còn vì công bằng chính trực vô tư, sống Thiên Ngoại Thiên, bao giờ thế. Ngươi cho rằng, vì sao lại hạ thủ lưu tình với Lâu Nguyệt Đồng? Chính vì Lâu Nguyệt Đồng, nàng dám to gan lớn mật sửa lại mệnh số!” U hồn , “ Những người đến từ thượng cổ, thậm chí viễn cổ như ta, có ai phải trải qua vô số đại kiếp? Thiên Đạo tuy chiếu cố Thánh tôn nhưng thể phá hư quy tắc của chính mình, sau khi giáng sinh lâu liền phải ứng chín mươi chín kiếp!”

      Phù Tang cũng biết chuyện này, khi đó linh giác của vừa mới tỉnh. Chín mươi chín kiếp tuy nghe có vẻ dọa người, thực ra đối với Thánh tôn cũng chỉ là ngang qua sân khấu mà thôi. Thần mộc Phù Tang còn mắt nhắm mắt mở, Thánh tôn độ hết chín mươi chín kiếp, quay về Thiên Ngoại Thiên.

      “ Năm đó, ta thân là Ma chủ cũng tính ra nơi ứng kiếp, nghĩ tới, Lâu Nguyệt Đồng lại tính ra!” U hồn cổ quái cười dồn dập, “ Chín mươi chín kiếp vốn do Thiên Đạo an bài, ngoài cường trong hư, những phá phách nho thể tránh khỏi. Khi ứng đến kiếp cuối cùng, tình kiếp, Lâu Nguyệt Đồng tự ý xông vào khiến nhân quả của Thánh tôn và nàng bị dính líu, từ đó thay đổi mệnh số, tình kiếp nhoi liền biến thành đại kiếp! Mặc dù tình kiếp qua nhưng mệnh kiếp chưa tan, nhân quả liên tục...”

      “ Ngươi ... đều là Lâu Nguyệt Đồng cố ý?” Phù Tang trầm mặt, lạnh lùng , “ Chuyện này có khả năng! Nàng...”

      “ Thiên Đạo để sắp xếp lại mệnh số xóa ký ức chín mươi chín kiếp của Thánh tôn! Lâu Nguyệt Đồng hết sức thông minh, nàng cũng bóp méo ký ức của chính mình để lộ ra sơ hở! Vì thế, khi Thánh tôn đến Ma giới liền lập tức phát ra, và ma nữ “chưa từng gặp mặt” có đoạn nhân quả chưa dứt. giết được nàng, còn cam tâm tình nguyện che chở cho nàng! Vì vậy, gió thổi nước trôi, chỉ có thể mang nàng về Thiên Ngoại Thiên!"

      Phù Tang chảy đầy mồ hôi lạnh, những lời u hồn này hoàn toàn khác biệt so với những gì biết! vội vàng quay đầu nhìn Trình Tử Xuyên, thấy Trình Tử Xuyên rũ mắt, biểu cảm tỉnh táo và lãnh đạm đến cực hạn, dường như những gì u hồn có chút liên quan gì đến .

      “ Nếu đúng như ngươi , làm sao ngươi biết được?” Phù Tang ép chính mình tỉnh táo lại.

      Thanh u hồn tràn ngập oán hận: “ Ta tận mắt nhìn thấy Lâu Nguyệt Đồng bóp méo ký ức! Nếu , ngươi cho rằng vì sao nàng phải đuổi cùng giết tận ta? Lập uy sao? , ta cho ngươi biết, mục đích của nàng từ trước đến nay phải làm Ma chủ hay gì cả, nàng muốn...”

      “ Oanh - - ” tiếng nổ vang lên, u hồn sợ hãi kêu tiếng, thân hình dần dần tan rã.

      Có người phá trận pháp tỏa hồn từ bên ngoài! Hồn phách của u hồn vô pháp duy trì, chỉ có thể yếu ớt mà ngoan tuyệt lưu lại câu: “ Nhất định, nhất định phải giết nàng! Ngươi... lại sa vào, muộn rồi...”

      " Trình Tử Xuyên!"

      Sắc mặt Trình Tử Xuyên cuối cùng cũng thay đổi, đưa tay nắm lấy bàn tay duỗi ra của Lâu Nguyệt Đồng.

      Váy đen tóc dài, thân ảnh Lâu Nguyệt Đồng ra. Bỗng nhiên nàng dừng lại, nhíu mi ngửi ngửi: “ Nơi này... nhốt ai?”

      “ Thuộc hạ biết.” Thương Nhai sặc bụi, trong lòng thầm oán thủ đoạn bạo lực của nàng, nghe vậy liền biến sắc, lắc đầu quan sát bốn phía, “ Ta chưa từng đến nơi này.”

      “ Ta vừa nghe thấy hai tiếng... muộn rồi.” Lâu Nguyệt Đồng nhìn về phía Trình Tử Xuyên, khóe môi nhếch lên, mê người mà nguy hiểm, “ Cái gì muộn rồi? Người chuyện với ngươi là ai?”

      Trình Tử Xuyên cũng quay lại nhìn nàng, so với lần đầu tiên gặp mặt còn tỉ mỉ hơn, ánh mắt vẫn trong veo như bầu trời xanh. lâu sau, khe khẽ thở dài, nắm tay nàng chặt, bên môi lần nữa tràn ra ý cười vui vẻ: “ Ta tin nàng.” câu này của như tổng kết và hứa hẹn, Lâu Nguyệt Đồng còn chưa nghĩ ra sức nặng của câu này liền nghe thấy tiếp tục lên tiếng: “ là...”

      Phù Tang lôi kéo , ngăn lại: " Tử Xuyên!"

      Tiếng bỗng im bặt, ánh mắt Trình Tử Xuyên mơ hồ, tiên thảo Cổ Phong tặng để thay thế hồn suy tàn, chỉ còn lại ánh sáng bé.

      Ngay sau đó, cảm thấy có gì đó như được dẫn dắt, lung lay tách khỏi cơ thể.

      “ Ai?” Năm ngón tay Lâu Nguyệt Đồng nắm chặt, nhiếp nhụ luồng ám quang, sau khắc lại kinh ngạc phát hồn phách của Trình Tử Xuyên rời khỏi thân thể, lập tức nổi giận, “ Minh giới lại dám đoạt hồn phách, Diêm Vương to gan!”

      Khổ cho tên tiểu quỷ yếu ớt, nó phát ra mình gặp phải nhân vật thể chọc vào, cuống quít giải thích: “ Đại nhân thứ tội! Đại nhân thứ tội! Người này hồn phách vốn ổn định, sau khi rơi vào trận pháp tỏa hồn càng bị tiêu hao, người nhất định có vật dẫn của Minh giới mới biến thành thế này, phải ta câu...”

      Ánh mắt Phù Tang biến đổi, lòng bàn tay siết chặt – Dương Bội!

      Lâu Nguyệt Đồng : “ Mở cho ta lối Minh giới!”

      “ A! được, chuyện này được!” Tiểu quỷ sai bị hù dọa sắp khóc, sống chết chịu đáp ứng.

      Lâu Dịch Dương tiến lên, điểm lên trán tiểu quỷ sai cái, tiểu quỷ kia lập tức tan thành tro bụi.

      " Ai bảo ngươi giết ?" Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng hỏi.

      Lâu Dich Dương để ý, cười cười: “ Ta cống hiến sức lực vì tỷ tỷ, đến Minh giới mới thấy được Tam Sinh Đài, đây chính là cơ hội tốt.” xong, dùng ám quang mở ra dòng nước xoáy, “ Ta chờ tỷ tỷ trở về.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, liếc nhìn cái, hừ lạnh : " Ta cảnh cáo ngươi, cần xen vào việc của người khác, nếu sau khi ta trở lại, thứ muốn làm thịt nhất chính là ngươi!"

      Mắt thấy thân ảnh nàng biến mất trong dòng nước xoáy, Lâu Dịch Dương nhún vai: “ Bảy trăm năm gặp, tính tình tỷ tỷ vẫn vậy.”

      Sau đó, ánh mắt rơi xuống thân thể có hồn phách của Trình Tử Xuyên.

      Phù Tang bước lên phía trước bước, vừa vặn ngăn cản bên cạnh Trình Tử Xuyên, vẻ mặt lẫm liệt mà cảnh giác, lời, hành động biểu đạt hết thảy.

      “ ... Ta chọc giận tỷ tỷ vào thời điểm này.” Lâu Dịch Dương nửa nửa giả câu.

      “ Ta thấy ngươi sợ bị thần lôi bổ trúng đúng hơn.” Phù Tang .

      Lâu Dịch Dương chẳng đúng sai cười tiếng: " Chúng ta đều muốn bọn họ tách ra, tạm thời nên là kẻ địch, phải sao?"

      Phù Tang để ý tới , phối hợp ngồi xuống hộ pháp cho Trình Tử Xuyên. Là cái cây, suy nghĩ của từ trước đến giờ đều rất đơn giản, cho dù đúng như Lâu Dịch Dương , cũng can dự vào bất kỳ chuyện gì của Trình Tử Xuyên. bảo hộ Thánh tôn chuyển thế, vẫn như bảy trăm năm trước, cho đến khi quay về.

      “ Chậc, cái cây nông cạn!” Lâu Dịch Dương oán hận bỏ lại câu, khoát tay rời .

      Thuyết pháp về tào địa phủ lưu truyền ở nhân gian lâu, hoàn toàn yên ắng tĩnh lặng, thê thê thảm thảm, ảm đạo có ánh sáng. Lâu Nguyệt Đồng vừa đặt chân vào đây bị cơn lốc thổi qua khiến nàng suýt mù mắt, vất vả dừng lại thấy bên cạnh đứng đầy quỷ hồn.

      người lại người theo quỷ sai xuyên qua cốc, qua sông Vong Xuyên, về phía cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh bà, quên ký ức trước kia, đoạn nữa liền đến vòng luân hồi, nhảy xuống.

      Lâu Nguyệt Đồng che giấu khí tức, mới được vài bước chợt nghe lão quỷ tóc trắng xóa gào lên cái, hù dọa cả đám quỷ hồn ngồi xung quanh: “ đến chuyện lần trước Thánh tôn vào Ma giới, thấy ma nữ kia dung mạo tuyệt diễm, trong nội tâm nhất thời đành lòng, tâm tình băng lãnh ngàn vạn năm cuối cùng cũng động...”

      Khóe miệng Lâu Nguyệt Đồng giật giật: “...”

      thể tin được, nàng cũng có ngày trở thành nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình đầy gió trăng, lão nhân này biết kể chuyện!
      tart_trung, Xu trần, noair16 others thích bài này.

    5. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 51: Trước kia

      Lâu Nguyệt Đồng tạm dừng chân để nghe tiếp, lão quỷ kia càng càng hăng, cuối cùng cảm thán vài câu - -

      “ Ngài cố gắng thuần phục nàng, nhưng nàng lại phục tùng quản giáo, gió trăng tình nồng nhân gian xuất , người lạnh lùng, người tà ác, cuối cùng hai bên đều thiệt hại. Cả lục giới đều lên án ma nữ kia vong ân bội nghĩa, dã tính khó thuần, lại tiếc cho Thánh tôn cam tâm tình nguyện mua dây buộc mình, có thể thấy được, nếu phải thâm tình... là cái gì?”

      Lâu Nguyệt Đồng sững người, ngơ ngẩn.

      “ Thần tiên cũng tốt, người phàm cũng được, ai so với ai tốt hơn? Trời cũng có tình... Trời cũng già ...”

      Lâu Nguyệt Đồng thu mắt, bỗng nhiên xì tiếng: “ Hồ ngôn loạn ngữ!”

      Nàng chậm rãi bước qua, nước Vong Xuyên thấm ướt vạt áo nàng. Nàng thấy hàng người xếp dài, nữ có nam có, có người tóc trắng xóa, có cả trẻ em, hoặc là mong đợi, hoặc là sợ hãi, hoặc là mệt nhọc, hoặc là thoải mái... Nhân sinh trăm sắc thái, tất cả đều xuất .

      Phía trước nàng là tòa kiều, nhìn ra điểm khác biệt với những tòa kiều ở nơi khác.

      Bên cạnh tòa kiều có cái ô che nắng, dưới ô là lão bà thân hồng y, trong tay còn cầm chén canh, ngẩng đầu nhìn nàng: “ Khách quý hiếm gặp a!”

      “ Ngươi... nhận ra ta?” Lâu Nguyệt Đồng chẳng biết từ lúc nào thân, chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc hỏi.

      Mạnh Bà ha ha cười vài tiếng: “ Lão bà tử lĩnh việc ở đây lâu, còn dạng nhân vật nào chưa thấy qua? Có thứ ân oán tình cừu nào chưa nhìn qua? Tiên phàm khác biệt, người khác đường, thần ma hận, sớm chết lặng. Nhưng đó là lần đầu ta gặp được người bị Thiên Đạo nhúng tay. Chuyện xảy ra rất lâu trước đây rồi, ta còn nhớ mấy ngàn năm trôi qua, nhưng động tĩnh khi đó ta thể nào quên. tại có duyên gặp lại nương, ta mạo muội hỏi câu... Ngươi nhìn ra lòng mình chưa?”

      Lâu Nguyệt Đồng giải thích được, nhíu mày : “ Ta chưa từng đến Minh giới, cũng chưa từng gặp qua ngươi, ngươi nhận lầm người rồi!”

      Mạnh Bà vẫn cười, lắc đầu, chỉ về hướng cầu Nại Hà: “ lầm, lầm. Khi đó lão bà tử cũng ngồi ở chỗ này, trông thấy phía xa xa có luồng kim quang công đức phóng thẳng lên trời cao. Nhóm quỷ hồn dạt ra thành con đường, người trẻ tuổi đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuấn bất phàm, lão bà tử chưa từng nhìn thấy quỷ hồn nào đẹp như thế, thái độ cũng nhịn được hòa ái thêm vài phần. vừa đến khoa tay múa chân miêu tả dung mạo của nương, truy vấn ta từng gặp qua nàng chưa, lão bà tử đáp là có. liền chùng xuống, sau đó lời nào, cứ thế ở lại đây cả trăm năm. Lão bà tử biết lai lịch của , cũng dám đuổi , cho đến trăm năm sau, cuối cùng cũng gặp được vị nương kia.”

      Lâu Nguyệt Đồng ấn ngực, trái tim hiểu vì sao bỗng nhảy lên, kìm lòng được, hỏi: “ Sau đó sao?”

      “ Người trẻ tuổi nhìn thấy nương đó, lộ ra nụ cười tươi tắn đầu tiên sau trăm năm, cả Minh giới cũng như được chiếu sáng thêm vài phần. Lão bà tử nhìn thấy xông tới chuyện với nương kia, nhưng chưa được lời nào, cả người đều cứng đờ.” Mạnh Bà đến đây, lông mày cũng nhướn lên, thở dài, “ Lão bà tử nghĩ rằng khi họ còn sống nhất định là đôi nhau tình thâm nghĩa trọng, ngờ nương kia lại kinh ngạc ‘Ta biết ngươi’, thậm chí khi còn sống nàng có vị hôn thê, sống thọ và chết tại nhà... Người trẻ tuổi kia nghe xong liền như bị sét đánh, bộ dáng hồn bay phách lạc khiến lão bà tử nhìn mà cũng đau lòng.”

      Mạnh Bà tiếp: “ Về sau, vị hôn thê của nương kia khi còn sống cũng tới, người trẻ tuổi kéo tay nương kia buông, nhất định khẳng định chuyện của . nương có tâm trạng giải bày, xông đến đoạt bát canh tay lão bà tử uống hơi cạn sạch, định qua cầu Nại Hà người trẻ tuổi liền kêu lên: ‘ được ’! thanh kia rơi xuống mang theo cỗ công kích cường đại, chém đứt cầu Nại Hà, chặn đứng dòng Vong Xuyên! Đại họa xảy ra, Diêm Vương nổi giận đùng đùng đến, vừa nhìn thấy người trẻ tuổi kia liền kinh hãi, trong miệng chỉ lặp lại vài câu “ quản”, sau đó liền rời . Lão bà tử cũng bị hù dọa đến dám nhúc nhích, đúng lúc đó, Minh giới mở rộng, cột sáng chiếu xuống người trẻ tuổi. Đầu tiên giãy giụa, nhưng khi nhìn vị nương kia hề quay đầu lại nhìn ngừng lại, thần sắc dần dần trở nên thờ ơ, bị cột sáng mang . Hai mắt đỏ ngầu, giọt lệ rơi xuống Tam Sinh Đài, ngàn năm sau, Tịnh Đế Liên nở hoa.”

      Lâu Nguyệt Đồng nhẫn nại nghe xong chuyện xưa, trong lòng đột nhiên đau nhói.

      Nàng : “ Ta phải nương kia, ngươi chuyện này cho ta làm gì?”

      Mạnh Bà nhìn nàng: “ Đừng nóng vội, lão bà tử còn chưa hết. Sau khi người trẻ tuổi bị mang , mấy ngày sau, vị nương khác lại tới, phải quỷ hồn, khắp người tỏa ra ma khí và lệ khí, tuyệt diễm vô cùng, đó chính là ngươi, nương. Ngươi vừa tới liền ép lão bà tử thuật lại tình cảnh ngày đó, nghe xong chỉ cười, cười rất khó coi, cũng biết lẩm bẩm với ai: ‘ ngu ngốc, bị lừa rồi’. Lão bà tử khi đó mới ngộ ra, nhịn được lên tiếng cãi cọ cùng ngươi..."

      “ Từ xưa đa tình trống hận, mộng đẹp từ đâu tới tỉnh dễ dàng.” Mạnh Bà nhớ lại chuyện cũ, buồn bực đọc lại lần, “ Khi đó ngươi đáp lại lão bà tử câu như thế. Sau đó, bầu trời Minh giới bỗng xuất tiếng sấm vang rền, các quỷ hồn bị hù dọa, ngươi lại cười lớn, hề sợ hãi : ‘Mệnh kiếp của ứng người ta, ngươi dám bổ vào ta sao?’ rồi quay người rời . Về sau, các ngươi đều xuất nữa, cầu Nại Hà và sông Vong Xuyên cũng khôi phục nguyên dạng.”

      Mạnh Bà mở miệng tiếng “ngươi”, vừa tỉ mỉ vừa khẳng định. Lâu Nguyệt Đồng trầm mặc hồi mới phát ra, mình có cách nào phủ nhận. Lúc đến đây, nàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt nguyên nhân khiến Thánh tôn chỉ hạ thủ lưu tình với mình nàng, hẳn là phát giữa họ có đoạn nhân quả chưa dứt... Mưu tính từ thủ đoạn, hóa ra đến chuyện này nàng cũng có thể làm được.

      “ Ma quân, cứng rắn có thể nung chảy, băng lạnh có thể tan rã, chỉ có tấm lòng của ngươi là khó nghĩ khó giải.” Mạnh Bà thở dài, chỉ về hướng, “ Nhiều năm như vậy, lão bà tử cuối cùng có thể ra được những lời này, ngươi .”

      Lâu Nguyệt Đồng nhất thời mờ mịt, trong chốc lát tự hỏi: " Ta đến làm gì vậy?" Trong chốc lát lại muốn: “ Trước kia, lại là trước kia, ta và như sao Sâm và sao Thương, chuyện này khó giải quyết.”

      Quanh quẩn lại, cuối cùng nàng cũng bước vào điện Diêm Vương, vừa liếc mắt liền thấy Trình Tử Xuyên đứng đó, bạch y tóc dài, mặt mày lạnh nhạt, trời sinh tiên phong đạo cốt, ý vị lỗi lạc, dù thành quỷ hồn cũng rất bắt mắt. Bên cạnh có có nam tử khí độ uy nghiêm, nhìn trang phục và khí thái hiển nhiên là người đứng đầu Minh giới, Diêm Vương.

      “ Trình Tử Xuyên!” Nàng kêu lên.

      “ Đồng nhi?” Trình Tử Xuyên lập tức quay lại, đuôi mày nhướn cao, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt biến hóa, nhìn về phía Diêm Vương. Diêm Vương liên tục khoát tay, : “ Hồn phách của nàng rời thân thể, là nàng tự mở lối đuổi theo đến đây.”

      Trình Tử Xuyên nghe vậy nhịn được cười lên tiếng, tới cầm lấy tay nàng.

      Lâu Nguyệt Đồng thầm nghĩ: " Vì ta tìm đến ngươi nên ngươi thấy cao hứng sao?"

      Nàng rũ mắt xuống, khi ngước mắt lên liền cười tiếng, lời thoát ra khỏi miệng phải hỏi thăm ân cần mà lại có chút tàn nhẫn: “ Tam Sinh Đài... chính là Trảm Duyên Đài.”

      Trình Tử Xuyên nhìn chằm chằm nàng, vui vẻ dần dần trôi : “ Vì thế, nàng đến vì Trảm Duyên Đài, phải đến vì ta?”

      ra hai chuyện này cũng khác biệt lắm, cứng rắn muốn tách ra, Lâu Nguyệt Đồng gật đầu, ánh mắt chẳng hề né tránh: “ Cả hai đều có.”

      Trình Tử Xuyên đột nhiên duỗi tay ôm chặt lấy nàng, cánh tay dần thít chặt, cằm tựa trán nàng. Lâu Nguyệt Đồng giật mình, phản kháng nép mình vào lòng , dường như cả thế kỷ trôi qua, lâu đến mức hai người còn nghĩ ở bên nhau suốt đời, Trình Tử Xuyên mới dùng giọng bình thản đến cực điểm: “ Quả nhiên là tiểu ma nữ.”

      Lâu Nguyệt Đồng : “ phải ngươi sớm biết?”

      Trình Tử Xuyên đáp: “ Đúng vậy.”

      Sớm biết, sớm có chuẩn bị, vì thể chút cũng thương tâm, chút cũng có cảm giác... Lời này, ngay cả bản thân cũng có thể lừa được...

      Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, ảm đạm như bị bịt kín bởi tầng bóng ma. Lâu Nguyệt Đồng hề phát giác... lại thể nhìn thấy được nữa.

      Chương 52: Mạng
      Hai người ôm nhau, Diêm Vương dựa vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn liền quay đầu , đợi đến khi cổ căng cứng lại, hai người kia vẫn tách ra, nhịn nhịn, cuối cùng nhịn được ho khan vài tiếng.

      Trình Tử Xuyên buông lỏng tay, Lâu Nguyệt Đồng cũng lui lại, hai đương tỏ vẻ điềm nhiên như khiến Diêm Vương cảm thấy mình lúng túng có hơi quá, thầm nghĩ: “ Dù sao các ngươi cũng phải để ý hoàn cảnh chút chứ!”

      Nhưng biểu lộ lên mặt, chào hỏi đâu ra đấy: “ Nhiều năm gặp, phong thái Ma quân vẫn như xưa.”

      Lâu Nguyệt Đồng : “ Thôi , chúng ta ngàn vạn năm cộng lại cũng chỉ gặp qua lần.”

      Diêm Vương: “...”

      chút nào nể mặt cả! Diêm Vương nghẹn nghẹn, nghĩ ra nên gì tiếp. Trong Lục giới, trừ Ma giới ra, rất khó để gặp được Lâu Nguyệt Đồng. Sau khi Thánh tôn lạc hạ, Minh giới phải đứng mũi chịu sào, lục giới cực loạn, nhiều người chết, vô duyên vô cớ gia tăng khối lượng công việc của Minh giới, Diêm Vương mệt mỏi ngừng nghỉ bảy trăm năm.

      Về điểm này, và Minh Khải Tiên Đế rất có tiếng chung.

      Cũng may Trình Tử Xuyên là người hiểu tính tình Lâu Nguyệt Đồng nhất, chủ động chuyển đề tài: " Ta vô tình xâm nhập phủ, phải tạ ơn Diêm Vương tương trợ..."

      Khi ra lời này, hai mắt Diêm Vương lóe lên, nhất thời hiểu ra ý tứ của . ra trước khi Lâu Nguyệt Đồng đuổi tới, họ xong chuyện này rồi, Trình Tử Xuyên tránh nặng tìm , hiển nhiên muốn làm Lâu Nguyệt Đồng biết chuyện.

      “ Chuyện này vốn là sai lầm của quỷ sai, có gì nghiêm trọng, để thể áy náy của ta, Tam Sinh Đài xin nhường nhị vị.” Diêm Vương ngốc, lập tức thuận nước đẩy thuyền dối.

      Lâu Nguyệt Đồng bất mãn: “ Các ngươi tại sao lại hòa hợp êm thấm như vậy, đây thực chỉ là sai lầm sao?”

      Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại: “ Nếu sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng biết tại sao có chút thoải mái, giống như nàng nổi giận đùng đùng muốn vì người ta mà lấy công đạo, kết quả người ta căn bản cảm kích, còn biến mình thành chủ nợ... Nhưng nàng cũng , nàng đến vì Trảm Duyên Đài, phải vì Trình Tử Xuyên.

      Nàng khó chịu phất tay áo, thẳng về phía Tam Sinh Đài: “ Tùy ngươi!”

      Trình Tử Xuyên muốn giữ nàng lại nhưng chỉ cảm thấy mảnh áo lướt qua bàn tay, trong lòng khẽ thở dài.

      Diêm Vương : “ Theo ta thấy, nàng cũng phải hoàn toàn quan tâm đến ngươi.” lại thở dài tiếng, “ Nhưng hai người các ngươi thích hợp, sớm nên đoạn khế ước, sau này đỡ khó xử.”

      Trình Tử Xuyên thản nhiên : " muốn đoạn."

      “...” Diêm Vương còn gì để , “ Đừng giả ngốc, mặc dù ngươi chưa nhớ lại thân phận và ký ức kiếp trước nhưng dù sao cũng hiểu được đại khái. Trảm Duyên Đài có thể chặt đứt khế ước, giúp các ngươi còn đồng mệnh tương liên, nhưng thể triệt để chặt đứt nhân quả. Ngươi luân hồi muôn đời cũng vẫn phải dây dưa cùng nàng... Chớ trách ta thất lễ, nàng thiết kế mệnh kiếp của ngươi, lại vứt bỏ thèm để ý đến ngươi, ngươi chút cũng oán hận sao?”

      Diêm Vương câu đả thương người - - cho cùng, Lâu Nguyệt Đồng chỉ biến Thánh tôn trở thành công cụ đào thoát trời phạt, nếu dựa vào đủ loại tội lỗi của nàng, hồn phi phách tán trăm lần cũng chưa đủ.

      Trình Tử Xuyên cười rất : “ Biết được có nghĩa là cảm nhận được, nghe được từ miệng người khác những gì ‘ta’ gặp phải, ta lại hề cảm động. Tại sao phải oán? Có lẽ ta quá sâu đậm, chỉ khi tuyệt vọng mới có thể cảm nhận được chuyện khác.”

      “ Ta hiểu rồi.” Diêm Vương nhìn , chân thành , “ ... Nàng nên làm vậy.”

      Vẻ mặt Trình Tử Xuyên hết sức tự tại, có loại tiêu sái và trầm tĩnh trong mọi hoàn cảnh, còn có tâm tư đùa giỡn: “ Đừng nàng tốt, nàng tức giận, ta cũng tức giận.”

      Diêm Vương cũng nở nụ cười, nửa đùa nửa nghiêm túc: “ Ta cũng như rất nhiều người đều hy vọng tình cảm của ngươi và nàng sớm còn.”

      Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Thánh tôn cũng lạc hạ.

      Trình Tử Xuyên gì nữa, cáo từ rồi bước về hướng Tam Sinh Đài.

      Diêm Vương đứng tại chỗ hồi, cuối cùng quay về bàn, mở sổ ghi chép sinh tử, sổ còn có vài chữ - “Mạng nhầm nơi”.

      và Trình Tử Xuyên lúc trước là đến chuyện này. Có người mang mạng phù hợp, sinh ra và lớn lên bất đồng, hơn nữa còn dần dần trùng hợp vào số mệnh của Trình Tử Xuyên, người kia chính là Trình Diệu. Nếu sắp xếp lại được, cứ thế mãi, Trình Diệu thậm chí còn có cơ hội thay thế mạng của Trình Tử Xuyên.

      Khi Diêm Vương vừa phát ra chuyện này liền kinh ngạc đến cực điểm. chuyển thế của Thánh tôn do sắp xếp, là người thứ hai ngoài thần mộc Phù Tang biết được thân phận của Trình Tử Xuyên. Khó có thể tưởng tượng được chuyện có người có thể thay thế mạng của Trình Tử Xuyên.

      Cho đến khi điều tra sổ sinh tử, đưa ra được kết luận: Trình Diệu phải Trình Diệu, mà là Chiến Hoàng Thần quân gửi thể. hiểu được, chuyện này đơn giản.

      Diêm Vương biết được chuyện này nên đứng ngồi yên, nhân cơ hội đưa hồn phách của Trình Tử Xuyên xuống để nhắc nhở , nếu có thể, đoạt lại hồn bị mất mới là quan trọng nhất.

      Có thể Trình Tử Xuyên cũng có lý do thể giữ lại Trình Diệu, Diêm Vương có cách nào, đúng lúc định khuyên Lâu Nguyệt Đồng đến, chuyện này đành gác lại.

      Nhắc nhở xong, Diêm Vương cũng có chút an lòng, nhưng vẫn nhịn được thở dài: “ Muốn thay đổi Thiên Đạo sao...”

      Đột nhiên, nhớ ra gì đó, duỗi ngón tay bắn ra, biến thành chùm tia sáng bay về hướng Tam Sinh Đài.

      Tam Sinh Kính Tam Sinh Đài, có thể nhìn được chuyện kiếp trước.

      Tịnh Đế Liên nở, người nuốt được tim sen có thể kết tình duyên trọn đời với người mình , đối với các cặp tình nhân mà , đây chính là vật trong mơ. Nhưng khi tim sen bị lấy xuống, Tịnh Đế Liên khô héo khép lại, phải chờ đợt hoa nở tiếp theo. Ngàn năm vạn năm, ai cũng biết khi nào nó mới nở thêm lần nữa.

      Lâu Nguyệt Đồng đứng Tam Sinh Đài, sương mù mờ mịt khiến thân ảnh nàng trở nên mơ hồ, xinh đẹp kiều diễm cũng nhạt chút ít. Nàng nhìn cây Tịnh Đế Liên kia, cánh hoa ướt át trong suốt lộ ra vầng sáng nhu hòa, thanh khiết mà tốt đẹp như đôi chim giao gáy mà sinh tình, gắn bó làm bạn, thể chia lìa.

      Nàng nghiêng đầu tiến đến, đưa tay định hái tim sen.

      làm gì?”

      Trình Tử Xuyên tới đúng lúc khiến tiểu ma nữ làm chuyện xấu giật mình, trừng mắt liếc cái, cây ngay sợ chết đứng : “ Nếu đến đương nhiên phải mang chút gì đó trở về, ngươi thấy rồi còn hỏi?”

      Trình Tử Xuyên nghe vậy rũ mắt, khi ngước lên liền lộ sắc thái, cười : “ Nàng lấy tim sen, Diêm Vương sợ rằng tìm nàng liều mạng mất.”

      Tịnh Đế Liên trân quý khó cầu, cơ hồ là thứ đẹp nhất Minh giới, Diêm Vương ngày thường đều coi nó như vợ, người nào đến xin lấy cũng chịu cho.

      “ Liều mạng liều mạng, ta sợ sao?” Lâu Nguyệt Đồng khẽ hừ tiếng, cuối cùng hái nữa.

      Trình Tử Xuyên tới, ôn nhu : “ Khó có lúc nàng nghe lời như vậy.”

      Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, kéo lên, nhìn chằm chằm lúc lâu, bàn tay đưa lên chạm vào khuôn mặt tuyệt diễm của : “ Trình Tử Xuyên, nếu ta đối với ngươi chút lưu tình, ngươi cũng cần lưu tình với ta.”

      Trình Tử Xuyên sửng sốt, nghe giọng ngột ngạt của nàng liền chậm rãi đáp lại: “ Thế nào, cuối cùng nàng cũng phát ra mình rất xấu xa?”

      “ Ta rất xấu xa, nhưng ta biết , ngươi ta như thế này.” Nàng cong mắt, thanh khàn khàn, lưu luyến lại mê người.

      Trình Tử Xuyên được gì, ôm chặt nàng, cúi đầu xuống.
      tart_trung, Xu trần, noair15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :