1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký theo đuổi Lâm cô nương - Kim Bính

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyện hay qạ

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15:

      Edit: Thanh Xuân.

      Lâm Sơ nghe thấy chuông cửa vang, nghĩ là phục vụ phòng, vừa nghĩ lại, trong khách sạn có phục vụ phòng, khỏi kỳ quái, vì vậy khi mở cửa chừa lại chút, chỉ mở ra chút.

      Bên ngoài là người đàn ông mặc đồ màu đen xa lạ, giơ túi nylon lên : "Giao hàng!"

      Lâm Sơ ngạc nhiên : "Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, giao nhầm chứ?"

      Nhân viên giao hàng đứng trước cửa nhìn thoáng qua, : " giao nhầm, là vị tiên sinh gọi, nhanh chút nhanh chút, tôi còn giao cho nhà tiếp theo."

      Lâm Sơ nhíu mày do dự, nửa ngày mới nhận lấy, nhân viên giao hàng lập tức rời .

      Diệp Tĩnh mơ màng : "Đồ ăn bên ngoài? Cậu gọi ?"

      Lâm Sơ đến bên người , đặt thức ăn lên tủ đầu giường, cũng trả lời: "Có đói bụng ? Ngồi dậy ăn chút gì !" Trong hai túi ny lon có ba mặn mộtcanh cộng thêm hai hộp cơm tẻ, Lâm Sơ cầm chén canh gà đen lên, cầm lấy thìa múc múc, "Trước tiên cậu ngồi dậy uống chút canh ."

      Diệp Tĩnh "Ừ" tiếng, dựa giường từ từ ngồi dậy, Lâm Sơ nhét cái gối sau lưng , trực tiếp đưa canh cho .

      Mặc dù chỉ có bốn năm miếng gà đen, nhưng canh gà lại đặc biệt ngon, Diệp Tĩnh uống lên hai ngụm lập tức múc muỗng đưa tới bên miệng Lâm Sơ, Lâm Sơ cười đẩy ra: " ăn cậu ăn , cậu uống từ từ, đợi lát nữa lại ăn thêm hai chén cơm nữa."

      Diệp Tĩnh cười cười, chỉ chốc lát sau uống hơn phân nửa canh gà.

      Sau khi ăn xong Diệp Tĩnh đứng lên vào buồng vệ sinh rửa mặt, mới nghĩ đến: "Sơ Sơ, tớ quên mang khăn mặt, cậu giúp tớ mua chiếc được ?"

      Lâm Sơ đáp tiếng, lại nghe Diệp Tĩnh kêu: "Còn nữa, cậu giúp ta mua ít quần lót !"

      Lâm Sơ vốn định tìm cửa hàng tạp hóa mua khăn mặt, lần này lại chỉ có thể siêu thị .

      Ngay giờ cơm, trước quầy bán người bán hàng cầm bát cơm xem tivi, trong phòng chật hẹp le que mấy người, nồng nặc mùi thuốc lá xen lẫn với mùi thức ăn, người đàn ông hai cánh tay có hình xăm trêu đùa với người bán hàng, nhìn thấy Lâm Sơ từ trong thang máy ra, hai người kia lập tức vẫy tay kêu: "Tiểu muội muội, người?"

      Lâm Sơ cau mày lại, vòng sang bên cạnh, thấy Trầm Trọng Tuân ngồi ghế bên cạnh, cầm khăn giấy lau miệng, ném vào hộp thức ăn bàn, nhìn về phía Lâm Sơ: "Về nhà?"

      Lâm Sơ sửng sốt, lắp bắp : "Trầm... Trầm quản lí, sao vẫn còn ở đây?" Dứt lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bận rộn cúi đầu lấy ví tiền từ trong túi xách ra, "Đúng rồi, cảm ơn gọi đồ ăn giúp, bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho !"

      thấy đối phương đáp lại, Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Trọng Tuân tới cửa, cầm hộp thức ăn ném vào thùng rác, kéo cửa kiếng ra : "Còn ?"

      Lâm Sơ đuổi sát theo, khí oi bức lướt qua bọn họ hai người, nhảy thẳng vào bên trong.

      Phía chân trời nửa sáng nửa tối, rặng mây đỏ hừng hực ở phía xa xa để lại đạo văn chương hẹp hẹp, đám mây xám trắng tầng tầng lớp lớp, phía bao trùm tầng cạn màu vàng kim, có đàn dơi bay ngang qua.

      Trầm Trọng Tuân mở cửa xe, tính đưa Lâm Sơ về nhà, Lâm Sơ xua tay từ chối: "Tôi muốn mua vài thứ này nọ, phải về nhà."

      Trầm Trọng Tuân liền : "Vậy tôi đưa em , siêu thị?"

      Lâm Sơ rất lúng túng: " cần, Trầm quản lí, hôm nay làm phiền nhiều rồi, trở về , cảm ơn!" xong, lại lấy tiền ra, lần này cũng hỏi bao nhiêu tiền, trực tiếp lấy ra trăm đồng.

      Trầm Trọng Tuân : "Sáu mươi bảy đồng, tôi tìm ba mươi ba đồng trả lại , lên xe trước." thấy Lâm Sơ vẫn nhúc nhích, đành phải , "Có chuyện hỏi em, lên xe sau!"

      Mặc dù Lâm Sơ được tự nhiên lại quái dị, nhưng cũng thể làm gì, sau khi ngồi vào trong xe chỉ con đường, tới siêu thị gần nhất.

      Trầm Trọng Tuân chạy ra khỏi con đường , hỏi: "Mua đồ còn phải về khách sạn? Mấy giờ về nhà?"

      Lâm Sơ thuận miệng báo thời gian, còn : "Đúng rồi, muốn hỏi chuyện gì?"

      Trầm Trọng Tuân nắm chặt tay lái, phía dưới nắm càng chặt cũng gì, Lâm Sơ hoài nghi liếc mắt nhìn cái, cũng lên tiếng nữa, nửa ngày mới nghe khụ khụ, thấp giọng mở miệng: " em có bạn trai?"

      Lâm Sơ lộp bộp cái, bật thốt lên : "Này còn có giả?"

      Trầm Trọng Tuân lại chỉ "À" tiếng, cũng thêm gì nữa, Lâm Sơ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cũng dám nhìn lén nữa, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm con đường phía trước, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

      Xe chạy đến cửa siêu thị, mở cửa xe ra Lâm Sơ gần như chạy trối chết, lên tiếng "Cảm ơn" lập tức bước nhanh vào, thấy phía sau có người theo tới, vừa thở phào nhõm, lại lập tức nghe được tiếng bước chân nặng nề như u linh xuất ở phía sau, Trầm Trọng Tuân chậm rãi : "Vừa mới dừng xe xong, em muốn mua cái gì?"

      Lâm Sơ hơi nửa vời, "Tùy tiện mua chút." ngậm chặt miệng lên tiếng nữa, hoảng sợ tùy tiện túm vài thứ ném vào xe mua đồ, thầm mắng chính mình quá mức mẫn cảm, công chúa bệnh phạm, cuồng tự luyến da mặt dày, hồi lâu mới thoáng khôi phục bình thường, vẻ mặt tự nhiên tiêu sái tới khu đồ nữ.

      Trầm Trọng Tuân nhắm mắt theo đuôi, lúc trước thấy chọn đồ ăn tốt cho sức khỏe, có chút vui, giờ phút này thấy đẩy xe tiến vào khu quần lót, cước bộ khỏi chậm lại chút, tầm mắt liếc về nơi khác, đứng ở bên ngoài.

      Lâm Sơ quay đầu nhìn cái, lúc này mới nhanh chóng chọn bao quần lót, người khác mới vừa ra cửa, ai ngờ Trầm Trọng Tuân xuất quỷ nhập thần lại tới, hỏi Lâm Sơ: "Còn muốn mua cái gì?"

      Lâm Sơ cười : " sai biệt lắm, cái khăn lông nữa."

      Mua đồ xong, hai người xếp hàng tính tiền, tiền mặt Lâm Sơ nhiều lắm, trực tiếp quét thẻ ATM, lúc ký hóa đơn đau lòng đống đồ ăn vặt vô dụng kia, viết ngoan ít, biên lai bị đâm thủng, quầy để lại đạo vết mực màu đen.

      Trầm Trọng Tuân thừa dịp lúc ký hóa đơn xách túi đồ lên, Lâm Sơ lấy lại thẻ, theo phía sau ra khỏi siêu thị, vừa định lời cảm ơn để cho trở về, Trầm Trọng Tuân hỏi: "Em với bạn trai em ở chung chỗ bao lâu?"

      Lâm Sơ sửng sốt, thầm bấm đốt ngón tay tính thời gian: " hơn hai tháng." Tháng năm hẹn hò, bây giờ tháng bảy.

      Trầm Trọng Tuân gật đầu cái, như có điều suy nghĩ: "Rất ngắn."

      Lâm Sơ nghe trõ, biết thầm cái gì, trì hoãn lúc, Trầm Trọng Tuân bỏ túi đồ vào bên trong xe, Lâm Sơ lại mở miệng cảm ơn cự tuyệt lần nữa, chỉ cười cười, khi dường như giả vờ khách sáo: "Mau lên xe, nếu bạn của em sốt ruột chờ ."

      Lâm Sơ đành phải thấp thỏm bất an ngồi vào trong xe lần nữa, đường lời, sau khi trở lại khách sạn rốt cục
      [​IMG]
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16:

      Edit: Thanh Xuân.

      Tóc gáy Lâm Sơ cũng dựng thẳng, chợt cảm thấy lạnh lẽo, cổ tay lại nóng bỏng giống như dội dầu sôi lên, trọng tâm ép xuống, hai chân cố định bất động: "Trầm quản lí, cần cần, xe buýt sắp tới rồi!"

      Trầm Trọng Tuân cau mày lại: "Tôi có lời muốn với em, hoặc là buổi tối tìm em?"

      Lâm Sơ có mắc chứng cuồng loạn chớp mắt, cực kỳ muốn nghe Trầm Trọng Tuân cái gọi là "", tầm mắt phiêu đến tài xế bên trong xe, lại may mắn tưởng hẳn là phải mình cho là như vậy, Trầm Trọng Tuân lôi kéo về phía trước, Lâm Sơ hơi do dự chút, lập tức bước theo.

      Bên trong xe và bên ngoài xe là hai nơi hoàn toàn khác nhau, Lâm Sơ chợt cảm thấy được sống lại, phía sau lưng nhơm nhớp dính đầy mồ hồi, máy điều hòa thổi 2 phút mới hong khô. vụng trộm gãi gãi hai con muỗi đùi, nghiêng mắt nhìn lén Trầm Trọng Tuân lật xem văn kiện.

      lát sau Trầm Trọng Tuân lại lấy di động gọi điện thoại, chậm chạp thấy "Có chuyện " lúc trước, Lâm Sơ đành phải chuyên tâm nhìn chằm chằm trước cửa sổ xe, ngẫu nhiên tò mò liếc mắt nhìn nhau với tài xế trong kính chiếu hậu.

      Chạy được nửa đường xe, Trầm Trọng Tuân mới cúp điện thoại, lại tiếp tục cúi đầu lật xem văn kiện, Lâm Sơ nghĩ đến chú ý đến , ai ngờ lại mở miệng lúc này: "Hôm nay tôi bận công việc chút, buổi tối rất khuya mới về Trử Tiền, đợi xong việc xuống dưới tìm em."

      Lâm Sơ muốn lại thôi, xúc động muốn cho Trầm Trọng Tuân đừng đến tìm , nhưng đến bên miệng lại miễn cưỡng nuốt xuống, dù sao đối phương cũng là cấp dưới lãnh đạo Thành Thủ, thể làm hai bên lúng túng.

      đường chuyện tới nội thành, Trầm Trọng Tuân có chuyện quan trọng trong người, đưa Lâm Sơ tới hoa viên Quan Cẩm được, mà là dừng xe ở ngã ba đường gần đơn vị, đối diện có xe buýt chạy thẳng đến hoa viên Quan Cẩm.

      Lâm Sơ cảm ơn, vòng qua xe hơi về phía con đường đối diện, Trầm Trọng Tuân lại gọi : "Lâm Sơ, lưu số điện thoại của tôi vào, lúc cần có thể gọi điện thoại cho tôi."

      Lâm Sơ nhạt nhẽo đáp tiếng, chạy chậm đuổi theo xe buýt ở phía xa xa.

      Xe phía trước, Trầm Trọng Tuân lắc lắc cổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ nhảy lên xe buýt.

      Sau khi xe buýt quẹo qua khúc cua hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này Trầm Trọng Tuân mới xoay cổ về, nhíu mi tính toán.

      thể khi nào mình có tâm tư với Lâm Sơ, chẳng qua là Lâm Sơ nhất định phát , cho nên mới bịa ra người bạn trai giả, cũng vì vậy chứng minh Lâm Sơ thích . Trầm Trọng Tuân khỏi mất mát, xuôi gió xuôi nước mấy thập niên, chưa bao giờ thất bại, bây giờ lần đầu nếm phải loại tư vị này, cũng hơn gì.

      Hồi lâu tới công ty, lên tinh thần, theo mọi người tiến vào phòng họp.

      Đám người chờ lục tục đến, hôm nay lần đầu tiên tiến hành hội nghị hạng mục chiêu thương lúc trước, nhiều công ty tham dự, cả bên trong phòng họp còn chỗ ngồi. Trợ lý lấy tư liệu đưa tới tay Trầm Trọng Tuân, giọng giới thiệu: "Lần này có tập đoàn khách sạn Nam Hồ, tập đoàn ẩm thực Nam Quý."

      Cậu liên tục báo bảy tám cái tên, Trầm Trọng Tuân sớm duyệt xong tờ giấy đầu tiên, ngắt lời cậu: "Khách sạn Nam Hồ, khách sạn gần cảnh khu Trữ Tiền kia, có phải thuộc tập đoàn bọn họ ?"

      Trợ lý gật đầu cái: "Phải, năm trước kiến trúc Hằng Quảng lấy được nhóm mảnh đất kia, trong đó bao gồm mảnh đất này ."

      Trầm Trọng Tuân lại chỉ về phía tập đoàn Nam Quý, hỏi: "Lần này Nam Quý phái ai tới?"

      Trợ lý trả lời: "Quản lí bộ phận thị trường và Phó quản lí." Nghĩ lại chút, lại thêm câu, "Phó quản lí Trình Kiều An là con rể chủ tịch bọn họ." Tiếp tục giới thiệu tình hình cụ thể trong chốc lát, hội nghị chính thức bắt đầu.

      Trầm Trọng Tuân hết sức chăm chú tập trung vào công việc, lấy được thông tin cụ thể tham dự hội nghị, thời gian bất tri bất giác qua hơn phân nửa.

      Bên kia Lâm Sơ rốt cục tìm được phòng điều kiện tốt hơn khách sạn ở gần hoa viên Quan Cẩm, thuê phòng tuần giảm tám phần trăm, dự định gian phòng khách, gọi điện thoại báo cho Diệp Tĩnh biết, cuối cùng lại hỏi về chuyện Trầm Trọng Tuân.

      Diệp Tĩnh trả lời: "Vậy mà cậu cũng biết, giữa trưa cậu chân trước chân sau ấy tới rồi, ấy cho là cậu có bạn trai, lập tức tớ thuận tiện câu, tớ nghĩ hết buổi trưa, có phải ấy theo đuổi cậu ? Cậu cự tuyệt ấy?"

      Lâm Sơ nhịn được kể lại tình huống mấy giờ trước, Diệp Tĩnh cười : "Đó phải rất tốt sao, trước giờ phải cậu thích dây dưa dứt khoát sao, nếu thích, trực tiếp cự tuyệt là được rồi!"

      Lâm Sơ nhíu mày : "Ai tớ thích dây dưa." giọng , "Hơn nữa, ấy cái gì cũng chưa , tớ cự tuyệt như thế nào? Ngộ nhỡ là tớ tự mình đa tình sao?"

      Phàm là đối phương làm với , Lâm Sơ hai lời gặp ràng, chẳng qua là dù sao cũng là , da mặt mỏng, dưới loại tình huống mập mờ này, cũng thể nào mở miệng được.

      Lâm Sơ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thể trăm phần trăm xác định ý tứ của Trầm Trọng Tuân, định suy nghĩ lung tung nữa, đón xe buýt về Trử Tiền.

      Lúc đợi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17:

      Edit: Thanh Xuân.

      Lâm Sơ mơ hồ ngủ, chậm rãi hỏi: "Ai vậy?"

      Trầm Trọng Tuân thấp giọng : "Tôi, Trầm Trọng Tuân."

      Lâm Sơ nghe vậy, nhất thời tỉnh táo, Trầm Trọng Tuân còn : "Có thể xuống dưới ? Tôi nhìn em chút."

      Lâm Sơ lập tức : " tiện."

      Trầm Trọng Tuân dừng chút, còn : "Vậy tôi lên?"

      Lâm Sơ ngưng trệ, dường như thở hổn hển hai cái mạnh, trong loa truyền đến tiếng quát phong thanh, Trầm Trọng Tuân thể nghe thấy cười cười, lúc lâu mới nghe thấy trận tất tất tác tác, Lâm Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Tôi xuống dưới!"

      Rèm cửa sổ lầu ba vụng trộm nhấc lên đường may, Lâm Sơ hí mắt nhìn chút, lại tức giận buông rèm cửa sổ ra, nhanh chóng thay áo ngủ chạy xuống lâu, tóc xoã tung lộn xộn.

      Trầm Trọng Tuân đứng ở cửa khách sạn, bên trong ánh đèn mờ tối, loáng thoáng nhìn thấy nhân viên phục vụ ngủ gà ngủ gật trước quầy lễ tân, đối diện cửa chính là chiếc TV chiếu phim, hình ảnh cắt vài đoạn, đột nhiên khúc quanh tối mờ xuất bóng người, thoáng cái kéo dài, về phía bên này.

      Trầm Trọng Tuân kéo cửa kính ra, hơi lạnh phả vào, nhìn về phía Lâm Sơ tóc tai lộn xộn, còn có đôi mắt tức giận, khỏi cong môi: " vào trong xe, tôi có lời muốn với em."

      Tài xế bị Trầm Trọng Tuân rời , bây giờ ngồi trong quán ăn đối diện khách sạn ăn cái gì đó. Trầm Trọng Tuân mở cửa ghế phó lái để cho Lâm Sơ vào, lúc lâu hai người ngồi vào chỗ của mình.

      Trầm Trọng Tuân hỏi: "Buổi chiều xảy ra chuyện gì? Sao lại đụng phải lợn?"

      Dưới đáy lòng Lâm Sơ yên lặng quát to tiếng. Buổi chiều đoạn quốc lộ kia lật xe, xe vận tải chở bảy tám con lợn bị đũng ngã lăn ven đường cách đó xa, mấy con lợn kia đường quốc lộ, có từ trong rừng chạy , cảnh sát giao thông chạy tới trường chỉ huy giao thông, nhưng lại kịp bắt được toàn bộ mấy con lợn, Lâm Sơ bất hạnh bị tập kích, càng may còn bị đài truyền hình quay vào khi trốn ở góc biển quảng cáo. giả bộ bình tĩnh: " có gì, tìm tôi có việc gì ?"

      Trầm Trọng Tuân gật đầu cái, nhìn chằm chằm gò má nhìn lát, Lâm Sơ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bất an giật giật mông, cách cửa xe gần chút. Trầm Trọng Tuân đột nhiên mở miệng: "Lâm Sơ, tôi có thể thổ lộ với em ?"

      Lâm Sơ nghẹn họng nhìn trân trối: "..."

      Còn chưa hết, bị Trầm Trọng Tuân ngắt lời: " rất thích em!"

      Lâm Sơ cứng ngắt cười tiếng: "Cảm ơn." căng thẳng tim đập như trống bỏi, thấy Trầm Trọng Tuân đợi đáp lại, dứt khoát , "Trầm quản lí, ông bà nội của tôi cũng rất thích anhi, tôi cũng vẫn xem như trưởng bối mà tôn trọng, rất tốt!"

      Câu tốt lắm phát ra, vẻ mặt Trầm Trọng Tuân chậm rãi quy liệt, Lâm Sơ ngừng cố gắng: "Lúc trước cứu tôi, tôi vẫn rất cảm kích , nghiệp thành công, lại lấy việc giúp người làm niềm vui, là tấm gương của tôi, tôi tôn trọng như trưởng bối."

      Trầm Trọng Tuân khoát tay áo cái, dường như hơi rượu xông lên, có chút đau đầu, trong đầu ngừng cuồn cuộn hai chữ "Trưởng bối", khàn giọng : "Năm nay ba mươi."

      Lâm Sơ cười: "Tôi biết, tôi nhìn thấy , nghĩ đến chú họ bà con xa của tôi, ngày lễ ngày tết mọi người làm khách, năm nay chú ấy cũng ba mươi ."

      Trầm Trọng Tuân cụp mắt, cúi đầu : "Được, hiểu được, em lên , ngủ sớm chút."

      Lâm Sơ liếc mắt nhìn thời gian bàn, còn có thể ngủ bốn tiếng, gật đầu tạm biệt: "Vậy tôi lên lầu trước, đường cẩn thận."

      Trầm Trọng Tuân mỉm cười lên tiếng trả lời, đưa mắt nhìn vào cửa kính.

      Lâm Sơ gần như bỏ chạy trở về lầu ba, vừa vào phòng khách vỗ ngực, buồn bực ngã về phía giường . Chợt nghe cái giường khác Diệp Tĩnh chậm rãi mở miệng: "Trầm Trọng Tuân?"

      "A." Lâm Sơ mở đèn đầu giường đăng, "Cậu còn chưa ngủ?"

      Diệp Tĩnh lắc đầu: "Ngủ được, ngày mai lại phải về." Trở lại nơi có Trình Kiều An. Diệp Tĩnh hỏi, "Nửa đêm ấy tìm cậu làm cái gì?"

      Lâm Sơ chui vào trong chăn, thở dài hai tiếng cũng trả lời, Diệp Tĩnh : "Thổ lộ? Cậu cự tuyệt ấy?"

      Lâm Sơ cũng giấu diếm, chỉ gật đầu cái, cũng .

      Diệp Tĩnh xoay người nhìn chằm chằm trần nhà, nhíu mày : "Kỳ tớ cảm thấy ấy rất tốt, dáng dấp tệ, xứng đôi với cậu, còn là quản lí, thoạt nhìn có vị chững chạc, sao cậu thử chút?"
      Lâm Sơ ôm chăn lắc đầu, gặp Diệp Tĩnh lại nhìn qua, nhìn chằm chằm muốn đáp án, đành phải bất đắc dĩ trả lời: " ấy quá già rồi!"

      Diệp Tĩnh ngẩn ra, "A? Già?"

      Lâm Sơ gật đầu cái, " ấy ba mươi, giống như cậu , còn là quản lí, quản lí dân bảo an là dạng gì? Cả ngày đều ở bàn rượu, đến mười năm có bụng bia, mặc dù tớ có ngoại hình, nhưng cũng phải hoàn toàn cầu về mấy thứ này, cảnh đẹp ý vui ai cũng thích, hơn nữa ——" suy nghĩ tìm từ, , " ấy rất giống lãnh đạo, ở trước mặt ấy, tớ nghĩ về trường học, thầy chủ nhiệm bình dị gần gũi như thế nào, cũng là thầy chủ nhiệm."

      Diệp Tĩnh bất đắc dĩ cười tiếng: "Lý do này của cậu được tự nhiên, nghĩ quá xa . Được rồi, cậu nghĩ quá xa, điều kiện của ấy tốt như vậy, cậu ở cùng với ấy tốt hơn, cũng cần vất vả mỗi ngày viết tin vắt bản thảo diễn thuyết, muốn điều bộ phận nào, ấy giúp tay cũng có thể , là hậu phương cho cậu ở đơn vị, phải đều có chuyện như vậy hay sao?"

      Lâm Sơ cười cười: " ra tớ rất nguyện ý có hậu phương để
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :