1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký theo đuổi Lâm cô nương - Kim Bính

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10:

      Edit: Thanh Xuân.

      Lâm Sơ cũng được mà vào cũng được, đổi lại là người khác tự chủ trương như thế, sớm vui, chẳng qua tính tình Trầm Trọng Tuân hơi quái dị, mặc dù cách nào hình dung được, nhưng trược giác lại tin thiện ý đơn thuần của .
      Sau khi Trầm Trọng Tuân bước vào cửa đột nhiên mới nhớ tới chuyện, nhìn chằm chằm dép chân lúc, mới , “Trong nhà có dép, trực tiếp mang giày vào .”

      Lâm Sơ liếc nhìn sàn nhà sạch bóng, lại nhìn đôi chân mang giày xăng đan lập tức rút trở lại, mở miệng lần nữa, “Quản lý Trầm, cần khách khí, buổi tối tôi quay lại tiện hơn.”

      phải ông bà nội nhanh trở về sao?” Trầm Trọng Tuân vào, cầm túi ny lon đặt lên bàn trà, thấy Lâm Sơ vẫn đứng trước cửa, cũng nhúc nhích.

      Lâm Sơ thể làm gì khác, cười khan tiếng rồi mới vào, lập tức in dấu màu đen sàn nhà gần cửa, hơi do dự, định cởi giày xăng đan ra, chân mặt đất, khóe mắt Trầm Trọng Tuân nhìn thấy, cũng lên tiếng, từ từ tới tủ lạnh, nhanh chóng bỏ sủi cảo vào trong tủ đông bảo quản, lại lấy ra hai chai nước suối đưa cho . Lâm Sơ cám ơn rồi nhận lấy, nhịn được mở nắp chai ra, ừng ực uống nước, lúc này cả người mới cảm thấy thoải mái, xua tan chút khô nóng.

      Tòa nhà này cùng với tòa nhà gia đình Lâm Sơ ở có niên đại giống nhau, kết cấu cũng tương tự. Cách trang trí trong phòng theo phong cách thịnh hành thập niên chín mươi, nhưng xem ra điều kiện gia đình này tệ, mặc dù cách trang trí có vẻ hơi già, nhưng từ tường gạch tủ gỗ cũng có thể nhìn ra chút giá trị.

      Trầm Trọng Tuân lại lấy ít nước trái cây trong tủ lạnh ra, đặt bàn trà : “Tôi mới đến ở được năm ngày, trước đây vẫn chưa có thời gian để sửa sang lại gian phòng này, cũng có thời gian lục lọi những vật trong ngăn kéo.” giơ giơ tay phải, “ tại có thời gian, nhưng lại thể quét dọn.” Miễn cưỡng vài câu, hết đề tài, bắt đầu cùng trợn mắt với Lâm Sơ.

      Lâm Sơ mím môi uống nước, ủ nóng trong miệng mới nuốt xuống, với Trầm Trọng Tuân cũng phản đối, nhưng bầu khí quá lạnh lẽo, ngồi lâu khó tránh khỏi lúng túng, suy chút nên hỏi: “Đúng rồi, làm sao tìm nhà ở đây? Cách cảnh khu có hơi xa?”

      Trầm Trọng Tuân trả lời: “Lúc trước phòng nguyên nhiều lắm, nhà này trang hoàng tương đối sạch , tạm thời mà có thể.”

      Lâm Sơ gật đầu cái, lại hỏi: “ thuê căn phòng này bao nhiêu?”

      Trầm Trọng Tuân : “Chín trăm tháng.”

      Lâm Sơ trợn mắt, bật thốt lên: “ phải đâu, nơi này phải là đường chính, phòng ốc lầu hai nhiều nhất cũng chỉ có sáu bảy trăm.”

      Trầm Trọng Tuân cong môi, “Tôi biết, nhưng mà trước khi tôi đến chủ thuê nhà quét sơn lại, phòng bếp cũng đổi mới, cho nên giá tiền này mắc.”

      Lâm Sơ thế này mới gật đầu, lẩm bẩm : "Khó trách, xem ra so với trước kia sạch hơn nhiều."

      Trầm Trọng Tuân thính tai, nhíu mày hỏi, Lâm Sơ cười : "Khi còn bé tôi đến nhà ông bà nội, thường xuyên đến nhà này chơi đùa, nhà của chú thím này tốt lắm."

      Trầm Trọng Tuân hiểu ra, lại cùng Lâm Sơ thêm vài câu, chỉ chốc lát sau nghe được tiếng “Ùng ục”, chỉ thấy Lâm Sơ lập tức ôm hai tay, vờ như có việc gì che trước bụng, trong miệng vẫn thao thao bất tuyệt, Trầm Trọng Tuân gục đầu xuống, giấu ý cười khóe môi, lát sau nghe thấy thanh nhàng, dường như hết đề tài chuyện, mới mở miệng : "Tôi hơi đói bụng, cơm trưa vẫn chưa ăn, ăn chưa?"

      Lâm Sơ cười : "Chưa ăn, tại tôi đói bụng."

      Trầm Trọng Tuân đứng dậy vào phòng bếp, lấy ra hai hộp mỳ ăn liền trong tủ bếp, lại lấy thêm hai quả trứng gà, cho nước vào trong nồi rồi đun, "Cùng nhau chịu chút gì , ngại phải ăn mỳ ăn liền chứ." luôn công tác, cũng thể nấu ăn, khoảng thời gian này thức ăn trong tủ lạnh trong chỉ có thể bày ra vẻ.

      Quả Lâm Sơ đói chịu nổi, nhưng căn bản hơn nửa tháng đều ăn mì xào, muốn chạm mỳ sợi nữa, mặc dù hơi ngại, vẫn mở miệng: "Quản lí Trầm, có muốn ăn sủi cảo ? Tôi làm phiền như vậy hơi ngại, nếu nấu sủi cảo ?"

      Trầm Trọng Tuân vừa mới xé mỳ ăn liền, nghe vậy sau lại lặng lẽ cầm mấy gói gia vị nhét vào trong hộp, lén lút cất vào trong tủ bếp.

      Lâm Sơ đứng ở ngoài phòng bếp vẫn chưa nhìn thấy, nghe Trầm Trọng Tuân trả lời, chạy với tốc độ nhanh nhất lấy bánh sủi cảo trong đông ra, vào phòng bếp.

      Nước trong nồi sôi sùng sục, Lâm Sơ lập tức cho bánh sủi cảo vào trong nồi, cầm nắp vung bên cạnh đậy lên, nhìn Trầm Trọng Tuân cười cười.

      Trầm Trọng Tuân thấy hình như có động tác khác, khỏi khen ngợi cười, tiến lên giở nắp vung lên, cầm lấy sạn vớt bánh, quả nhiên sủi cảo muốn bở nát, chỉ còn lại mấy miếng . Lâm Sơ thấy thế, vội hỏi: "A, tôi quên mất."

      Trầm Trọng Tuân "Ừ" tiếng, chỉ vào tủ bếp để giúp tay lấy gia vị bỏ vào trong bát, Lâm Sơ lập tức làm theo.

      Bánh sủi cảo nóng hổi bàn, Lâm Sơ khách sáo vài câu, vội vàng ăn hai cái liên tiếp, sau khi ấm dạ dày động tác mới chậm lại, cái miệng cẩn thận nhai nuốt. Trầm Trọng Tuân ngụm cái, ngược lại Lâm Sơ có chút kinh ngạc, ngờ tướng ăn của là như thế này, trong tưởng tượng hẳn là nên lịch mới phải, nhưng động tác của lại cũng thô lỗ, trút bỏ thân tây trang, sau khi thay áo sơ mi bình thường, dáng người của cũng khôi ngô tuấn tú.

      Hai người vừa chuyện phiếm vừa ăn, so với lúc trước thân thiết hơn rất nhiều, lúc Lâm Sơ gọi "Quản lí Trầm " cũng thêm vài phần tùy ý, chỉ chốc lát sau tiêu diệt sạch bánh sủi cảo, Lâm Sơ lại bưng chén đũa bỏ vào trong bồn rửa.

      Tay phải Trầm Trọng Tuân thể dính nước, Lâm Sơ được làm chuyện tốt, giúp rửa sạch chén bát, sau khi trở lại phòng khách vẫn nghe thấy hàng lang có động tĩnh gì, Trầm Trọng Tuân lấy ít nho cho ăn, Lâm Sơ liếc nhìn đồng hồ, có chút lo lắng, muốn lên lầu nhìn xem ông bà nội về chưa.

      Trầm Trọng Tuân đưa tới cửa, nhìn chằm chằm dần dần biến mất ở ngã rẽ cầu thang, tiếng bước chân lát dừng lại, lại truyền đến vài tiếng gõ cửa gỗ, nghe thấy Lâm Sơ kêu "Ông nội", lát sau lại kêu "Bà nội", nhưng lại có chút giống tiếng trẻ em tìm người lớn.

      Chỉ lát sau, Lâm Sơ lại từ lầu xuống, thấy cửa phòng Trầm Trọng Tuân mở rộng ra, đứng bên ngoài, ngạc nhiên cười: "Vẫn chưa có về, có lẽ bọn họ ở núi ăn cơm chay."

      Trầm Trọng Tuân gật đầu cái, "Vậy vẫn ngồi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11:

      Edit: Thanh Xuân.

      Vẻ mặt Lâm Sơ hồ nghi, đến gần đèn đường vài bước.

      Thân hình cao to của Giang Tấn, lúc này người đầy mồ hôi, cái trán có vết thương, ngồi xổm ở ven đường cảm thấy rất đáng thương. Lâm Sơ vừa mới mấy bước, chợt đứng lên, Lâm Sơ sợ tới mức phải lui về sau bước: "Tại sao lại ở trong này?"

      Giang Tấn đáp phi sở vấn (*): " mới từ Trữ Tiền trở về? Có muốn tôi giúp tay ?" xong, vươn cánh tay ra.

      (*) Hỏi đằng trả lời nẻo.

      Lâm Sơ vội vàng né tránh, lại hỏi lần, lúc này Giang Tấn mới trả lời: "Bị người ta cướp, tôi lái xe vừa đến đây lại hết xăng, này phải là có ví tiền sao, cho tôi mượn trăm tệ!"

      Lâm Sơ bán tín bán nghi: "Tôi giúp báo cảnh sát!"

      Giang Tấn liếc mắt nhìn cái: " cho tôi mượn trăm tệ, mọn như vậy?"

      Lâm Sơ lập tức hiểu được Giang Tấn dối, kiên nhẫn chuyện tào lao với : "Được rồi, tôi có tiền cho mượn, gặp lại." Dứt lời, xoay người bước , Giang Tấn túm cánh tay của lại.

      Cánh tay bé ở trong tay, nhè lạnh như băng truyền tới, ban đêm oi bức gió mùa hạ lại càng khác, Giang Tấn chợt cảm thấy mát mẻ, tự chủ được nhéo cái, Lâm Sơ lập tức lao đến tập kích, đá phát bắp chân.

      "Buông ra!"

      Giang Tấn ngượng ngùng buông tay, móc móc túi quần, móc túi vải trống rỗng ra ngoài, trừ điện thoại di động có vật gì khác: " xem, tôi thực có tiền, tối nay phải ăn ngủ ngoài đường, tôi cũng phải trả tiền, có thể tới tòa soạn báo Nam Giang tìm tôi!"

      Lâm Sơ thấy giống như giả vờ, cũng tin người có xu nào, nhưng mà người tiền mặt đủ trăm, "Năm mươi được ?"

      Giang Tấn thẳng: "Quá ít, đủ."

      Lâm Sơ cũng biết giá xăng, nên : "Cho năm mươi, thuê xe về nhà nhất định đủ, xe của có thể gửi trong tiểu khu, ngày mai lại đến lấy!"

      Giang Tấn nghĩ nghĩ, : "Được, cho tôi số di động của , ngày mai tôi trả lại tiền cho !"

      Lâm Sơ vốn định cho tài khoản ngân hàng, lại cảm thấy phiền toái, nên đọc số di động cho , Giang Tấn thuận tay gọi điện thoại cho , bảo lưu vào, Lâm Sơ gật đầu cái, cũng lưu vào.

      Thời gian cũng trễ, trong tiểu khu vô cùng náo nhiệt, đường qua đều có cư dân tốp năm tốp ba ghé vào chuyện phiếm. Giang Tấn đặt hành lý của Lâm Sơ xe, chậm rãi vào trong cùng , sắc mặt nặng nề, cũng mở miệng, Lâm Sơ có chút khó chịu, len lén quan sát mấy lần.

      có ác cảm với Giang Tấn từ lần bị tập kích lúc trước, bất luận Giang Tấn giúp là vì chính mình hay là vì , tóm lại tốt nhất vẫn nên khoanh tay đứng nhìn, tâm tồn Lâm Sơ cảm kích, nên : "Lần trước vẫn chưa cám ơn , bài báo viết đưa tôi xem, có phải giả làm người quản lý công ty bảo hiểm ?"

      Lúc này Giang Tấn mới cười : " phải tôi còn có thể là ai?" liếc mắt nhìn Lâm Sơ cái, "Tôi còn nghĩ tới thăm bệnh, mất nửa tháng , cũng thấy tặng lẵng hoa cho tôi!"

      Lâm Sơ cười cười, chỉ vào bồn hoa ven đường, bảo tùy tiện hái, lúc này Giang Tấn mới chút vui vẻ .

      Di động trong túi quần ngừng rung, Giang Tấn cũng nhận, Lâm Sơ chỉ làm bộ như biết, hồi lâu mới được chỗ ở dưới lầu.

      Giang Tấn tạm thời để xe bên cạnh sân cỏ, lại có chút lo lắng: "Nếu để lầu ?"

      Tiểu khu có ba cổng, trong đó có hai cổng cũng khóa lại, cũng biết nửa đêm canh ba có ai lẻn vào, trong nhà hàng xóm có bình điện xe mỗi lần đều đưa xe lên thang máy, dừng trước cửa nhà mình.

      Giang Tấn khoát tay: " có việc gì đâu, cứ để như vậy , cũng an toàn."

      Lâm Sơ cũng nhiều, móc ra năm mươi tệ đưa cho . Giang Tấn lắc lắc giấy tiền, cúi đầu nhìn về phía Lâm Sơ cất ví tiền vào trong túi, đột nhiên hỏi: "Này, vừa rồi người đưa về là ai, bạn trai ?"

      Lâm Sơ bỏ ví tiền vào trong túi, trả lời: " phải." chỉ chỉ cửa hành lang, "Tôi lên đây, chắc còn việc gì chứ?"

      Giang Tấn vẫy tay để vào, thấy Lâm Sơ cũng quay đầu lại vào trong, lại đứng nửa ngày sân cỏ, mới sải bước lên mô tô, chạy qua sân cỏ.

      Ban đêm thành phố Nam Giang náo nhiệt hơn ban ngày, trong nội thành mặc dù có đèn hồng liễu xanh, nhưng ai biết dưới đèn neon giấu vật gì. Mô tô nhanh chóng lướt qua, cảnh vật hai bên đều bị kéo thành cuộn phim nhựa, Giang Tấn hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt hàm răng, đường cong gương mặt lộ ra vài đường góc cạnh, tô thêm vẻ sợ hãi ngoan, so với thường ngày trở thành hai người khác biệt.

      chạy mấy vòng liên tiếp trong nội thành, tiệm mì bên cạnh cửa hàng bắt đầu đóng cửa, cho phép là bị gió thổi lúc lâu, sắc mặt cứng ngắc dần dần dãn ra, mắt thấy lượng xăng gần hết, lúc này mới chạy về nhà trọ.

      Giang Tấn mò trong túi quần ở gần đầu gối lấy cái chìa khóa, quay về phía ổ khóa tra hồi lâu, mới tìm được vị trí chính xác, vừa vào cửa thấy đèn trong phòng khách sáng choang, lập tức nhìn về phía sô pha.

      Trầm Trọng Tuân chậm rãi uống cà phê, cúi đầu : "Ngày mai theo xin lỗi ông ngoại cậu."

      Giang Tấn cười nhạo: " !"

      Trầm Trọng Tuân lại uống ngụm: "Nổi giận trước, trước hết phải nhớ là ai cho cậu học, ai cho cậu ngươi chỗ ở, ai cho cậu cơm ăn." nhíu mày nhìn về phía Giang Tấn, "Ông ấy là ông ngoại cậu, cho dù đúng, đánh cậu cũng được chửi cũng được, cậu cũng phải chịu !"

      Giang Tấn ném cái chìa khóa, đá đá túi đồ vừa mới mua bên cạnh ghế sô pha, liếc mắt nhìn đống đồ lớn bên cạnh sau mới : "Sáng mai tôi tìm phòng, ông ấy được qua chỗ đó."

      Trầm Trọng Tuân cười, đặt ly cà phê xuống : "Đứa trẻ cáu kỉnh ăn cơm, có phải giống như cậu ?"

      Giang Tấn nắm quyền, ngồi xuống sô pha, nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi : " cũng , thân là phóng viên chức trách chính là đưa tin đúng , tại nhà xưởng Hối Điền Bắc quả được xử lý, che vải mưa, giống như dời , nơi đó có hộ gia đình vẫn rất lo lắng, thời gian trước có vài lần mưa to, vải mưa có ích lợi gì? Nên sấm đến trong đất vẫn là sấm đến trong đất, Cục bảo vệ môi trường kiểm tra đo lường phát hơn hai mươi loại chất hóa học, tôi cũng chỉ dựa vào tình hình thực tế đưa tin mà thôi, cư dân khiếu nại, cầu bồi thường, tôi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12:

      Edit: Thanh Xuân.

      Trầm Trọng Tuân vô duyên vô cớ lén lưu số điện thoại của Lâm Sơ, cũng biết có để làm cái gì, sáng sớm ngày hôm sau, lập tức rời giường rửa mặt, mang theo gói to dép lê đón xe về Trữ Tiền.

      Lúc tới tòa chung cư chưa tới bảy giờ, đỉnh đầu nắng sớm chiếu xuống mặt đất, cỏ cây bên đường khô ráo hoa nở, từng vòng bên trong vầng sáng dường như có ngọn lửa cháy ngừng. Vừa mở cửa xe, cỗ hơi nóng phà vào mặt, Trầm Trọng Tuân thanh toán tiền lập tức muốn lên lầu, giương mắt lại thấy ông nội Lâm Sơ chậm rãi từ đường thong thả đến, lưng còng, mồ hôi thấm vào trong quần áo, túi nylon tay đựng mấy chai nhựa .

      Ông nội cũng nhìn thấy Trầm Trọng Tuân, cười lên tiếng chào hỏi: "Sớm như vậy làm ?"

      Trầm Trọng Tuân trả lời: "Vẫn chưa ạ."

      Hai người đường thẳng lên lầu, vóc dáng Trầm Trọng Tuân cao lớn, có cách nào khác cùng ông nội sánh đôi, nên từng bước lùi lại phía sau. Ông nội thầm thời tiết nóng nực, dường như hữu khí vô lực, lúc đến lầu hai hiểu tại sao dừng bước, đột nhiên ngã xuống dưới, Trầm Trọng Tuân phản ứng nhanh chóng, lập tức tiếp được ông.

      Hai mắt ông nội nhanh chóng khép lại, Trầm Trọng Tuân vừa định gọi ông, thấy ông lại chậm rãi lặng lẽ mắt ra, khoát tay lảo đảo vịn tường.

      Trầm Trọng Tuân : "Ông nội, có phải bị cảm nắng ?"

      Ông nội hoãn hơi, ánh mắt dần dần tỉnh táo, giọng nhìn Trầm Trọng Tuân : " có việc gì, cậu đừng cho bạn già tôi biết, tôi nghỉ chút tốt rồi."

      Ông nhúc nhích được, nghỉ chút lúc này cầu thang, Trầm Trọng Tuân định dìu ông lên lầu, nghiêng người, để sức nặng toàn thân ông nội đều dựa vào người .

      Bà nội là người khôn khéo, vừa mở cửa nhìn thấy sắc mặt ông nội, lập tức phản ứng kịp, mắng: "Lão già chết tiệc, có phải bị cảm nắng !"

      Ông nội mực phủ nhận, ai ngờ Trầm Trọng Tuân mở miệng: "Trước để ông vào nghỉ ngơi chút, nếu lát lại té xỉu !"

      Bà nội nghe vậy, cảm thấy căng thẳng, thu tiếng mắng lại lập tức đỡ ông nội vào nhà, lại nhìn về phía Trầm Trọng Tuân cám ơn. Khi cửa đóng lại vẫn còn có thể nghe thấybà nội oán giận: "5 giờ ra cửa nhặt chai nhặt đến bây giờ, ông trông cậy vào cái này mà phát tài? Thế nào, muốn đến bệnh viện ?"

      biết ông nội cái gì, bà nội trách móc nữa, giọng bên trong nhà dần dần im lặng lại.

      Bên kia Lâm Sơ từ trong phòng vội vội vàng vàng chạy xuống, liếc mắt cái sân cỏ, nhất thời thấy xe đâu, lại trở về hàng lang mở hòm thư ra, cũng thấy bất kỳ vật gì, khỏi kỳ quái. Gần tới giờ làm việc, cũng nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới bến xe buýt.

      Trước lúc nghỉ trưa nhận được tin nhắn xin lỗi của Giang Tấn, là sáng sớm quên cầm tiền nhét vào hộp thư, sau khi tan tầm giáp mặt trả cho , Lâm Sơ nhắn tài khoản ngân hàng cho , bảo gõ vào Caly, Giang Tấn lại trả lời.

      Ban ngày nhiệt độ rất cao, lúc làm việc mọi người đều có chút lười nhác, công nhân viên tác nghiệp bên ngoài buổi chiều cần làm, trước đó ngành khí tượng phát tin nhiệt độ báo động đỏ, trong thành phố Nam Giang có số người dân bị cảm nắng đưa bệnh viện, trong bệnh viện người đến chật kín.

      Lâm Sơ chịu đựng đến 4 giờ, rốt cục tan tầm. mang theo dù, nên tránh dưới dù của đồng nghiệp ra ngoài, mọi người đều oán giận thời tiết hôm nay, thoáng vài bước ướt đẫm mồ hôi, sau gáy Lâm Sơ lít nhít mồ hôi, tóc dài vừa buồn bực lại vừa nóng. Mới vừa vén tóc dài lại, định tết tóc thành đuôi sam, đột nhiên phía trước có người gọi : "Lâm Sơ!"

      Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Dương Thuần Bối đứng bên cạnh xe moto, cũng sợ bị phơi nắng, cùng Giang Tấn dựa vào nhau, nhìn về phía kêu: "Nơi này, Giang Tấn tìm !"

      Lâm Sơ lời tạm biệt với đồng nghiệp, về phía bọn họ, Giang Tấn còn chưa mở miệng, Dương Thuần Bối : "Đợi hồi lâu , ai, như thế này chúng ta cùng nhau ăn cơm dạo phố được ?"

      Đối với đề nghị này của trong thời tiết nóng bức như thế này Lâm Sơ còn lời nào để , miễn cưỡng : " được." Quay đầu nhìn về phía Giang Tấn, trực tiếp hỏi, "Trả tiền?"

      Giang Tấn "A" tiếng, ôm mũ bão hiểm cười : "Trả tiền, thuận tiện mời ăn cơm, để cảm ơn!"

      Dương Thuần Bối lập tức : "Được đó, ăn ở đâu?"

      Lâm Sơ vừa định cự tuyệt, ai ngờ Giang Tấn mở miệng: "Ai, hôm nay mời , tôi chỉ mời Lâm Sơ, lần sau lại mời được chứ!"

      Dương Thuần Bối thuận theo, nhất định muốn Giang Tấn dẫn theo, vừa vừa ôm cánh tay Giang Tấn tả diêu hữu hoảng (*), Giang Tấn kiên nhẫn rút tay ra, lấy cái mũ bảo hiểm khác ném cho Lâm Sơ, trực tiếp ra hiệu: "Lên xe!"

      (*) trái dao động phải lắc lư.

      Lâm Sơ đối với hai người bọn họ liếc mắt đưa tình làm bộ như thấy, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà mở điều hòa, tiếp được mũ bảo hiểm sau đó kéo Dương Thuần Bối kêu la ngừn: "Này, với ta , tôi !" xong, đưa mũ bảo hiểm cho .

      Dương Thuần Bối hưng phấn nhận lấy, vừa cầm lấy mũ bảo hiểm, tay bị cỗ lực đạo kéo, khẽ kêu tiếng, chớp mắt mũ bảo hiểm bị Giang Tấn đoạt lại trong tay.

      Giang Tấn sải bước xuống moto, chợt đội mũ bảo hiểm lên đầu Lâm Sơ, Lâm Sơ chưa phản ứng kịp, lại bị nắm cổ tay kéo tới chỗ ngồi phía sau moto, mạnh mẽ nhấn ngồi xuống.

      " làm gì thế!" Lâm Sơ đưa tay tháo mũ bảo hiểm, lại bị Giang Tấn phen chế trụ, vặn hai vai của , giữ chặt bên hông , vững vàng sải bước lên xe, lại hai lời lên xe khởi động, lướt qua trước mặt Dương Thuần Bối phất phất tay, Dương Thuần Bối vội vàng nhường đường, nhưng vẫn bị bụi đất văng lên đầy người.

      Tốc độ xe vừa nhanh vừa mãnh, Lâm Sơ ôm lấy thắt lưng Giang Tấn, lớn tiếng kêu "Lái chậm chút”, lời bị
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13:

      Edit: Thanh Xuân.

      Giang Tấn muốn tìm phòng ở, cũng phải là thuận miệng mà .

      Sau khi Lâm Sơ chạy trốn thấy bóng dáng, tới tòa nhà cũ đường Ninh Tây. Trầm Hồng Sơn vừa dùng cơm xong, Văn Bội Như và dì Chu bận rộn trong bếp, nhìn thấy Giang Tấn xuất , bà nhướng mày vui mừng, vội vàng cuống quýt cắt trái cây đặt lên bàn.

      Giang Tấn thành thành xin lỗi, Trầm Hồng Sơn lời, cũng biết là nghĩ gì, trong lòng Giang Tấn có chút yên lòng, sau khi xong chỉ vào chính trán mình: "Ngày hôm qua bị ông đánh bị thương nặng như vậy, suýt tí nữa là phải khâu lại!"

      Trầm Hồng Sơn hừ lạnh tiếng, đẩy đẩy mắt kiến sống mũi, tiếp tục xem TV.

      Trong bản tin địa phương đưa tin vụ án di dời Hối Điền Bắc kéo dài hơn ba ngày rồi, ý kiến dân địa phương lớn, Thành Thủ đưa ra hàng loạt biện pháp để xoay chuyển tình hình lại bị chỉ trích ngừng, ngược lại nếu như theo như lời Trầm Trọng Tuân, Trầm Hồng Sơn nhìn thấy người khác đưa tin, phản ứng cũng quá lớn, chẳng qua ông chỉ nhằm vào Giang Tấn mà thôi.

      Giang Tấn phẫn nộ ăn trái cây, lại cợt nhả tự quyết định, lúc sau mới thấy sắc mặt Trầm Hồng Sơn hòa hoãn lại, tức thẳng vào vấn đề chính, muốn chuyển ra ngoài ở.

      Vốn tưởng rằng bị mắng trận, ai ngờ Trầm Hồng Sơn chỉ liếc mắt nhìn , nghiêm túc hỏi: "Ở mình? Con có tiền trả tiền thuê nhà tiền điện nước? Có thể dọn dẹp nhà cửa?"

      Giang Tấn sửng sốt, "A" tiếng, gật đầu cái, Trầm Hồng Sơn : "Tốt lắm, tìm được phòng tiếng, căn phòng kia của con ông để cho cậu cả của con thuê."

      Trong chốc lát Giang Tấn chịu nổi được việc ông ngoại dễ chuyện như vậy, hoài nghi nhìn ông nửa ngày, mới cẩn thận mỗi bước rời .

      Giang Tấn được lúc, Trầm Hồng Sơn mới cầm lấy di động gọi, mở miệng : "Lần này ta nghe xong con, nếu như tên hỗn đản kia ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, ai cũng đừng nghĩ giúp nó!"

      Trầm Trọng Tuân ở đầu điện thoại bên kia trầm giọng : " tại cậu ấy có tư tưởng lớn, để cho cậu ấy chơi đùa hai năm là được, sau này bị giáo huấn, tự nhiên cũng đàng hoàng hơn."

      Trầm Hồng Sơn hừ lạnh : "Bị giáo huấn? Đầu óc nhìn xa trông rộng, chỉ lo lợi ích trước mắt, sớm muộn gì nó cũng có thể ngã chết!" Dừng chút, dừng như ông thấy mỏi mệt, "Quên , nữa, tình hình của con ở đó như thế nào?"

      Trầm Trọng Tuân báo cáo chi tiết: " tại chiêu thương, đều rất tốt."
      Đối với hạng mục thành lập công ty mới của Thành Thủ chiếm bảy phần cổ phần, đến tiếp sau đó có thể có liên tục ngừng rót nguồn tài chính vào, đến lúc đó nơi đó trở thành cột mốc quan trọng của thành phố Nam Giang. Tất cả đều bị Trầm Hồng Sơn nắm như lòng bàn tay, những câu hỏi này, đơn giản cũng chỉ là quan tâm Trầm Trọng Tuân.

      Chính xong, Trầm Hồng Sơn lại : "Trước đó chị dâu con giới thiệu đối tượng cho con, con cảm thấy thế nào? Ánh mắt đừng quá cao, cũng là tấm lòng của chọ dâu con!"

      Trầm Trọng Tuân lặng im lát, mới : "Gần đây công việc vừa mới bắt đầu, có thời gian."

      Trầm Hồng Sơn cũng bắt buộc , chỉ để hiểu . Sau khi cúp điện thoại ông gọi tới Văn Bội Như, hỏi kỹ tình huống của Phương tiểu thư, càng nghe càng vừa lòng, bèn bảo cẩn thận lưu tâm, tìm cơ hội đưa tới trước mặt Trầm Trọng Tuân, Văn Bội Như đương nhiên đồng ý.

      Bên kia rốt cục Trầm Trọng Tuân rời bàn ăn, gom chén bát dơ bỏ vào trong bồn rửa.

      Vòi nước phát ra thanh đặc biệt ồn ào, biết ống dẫn tiếp như thế nào, luôn có tiếng "Rầm rầm". Trầm Trọng Tuân rửa sạch chén bát, chẳng hiểu tại sao lại nghĩ tới vị nhân bánh trẻo trước đó, lại nhớ tuổi của mình quả còn , nếu chị dâu giới thiệu, cũng ngại quen chút, với điều kiện bản thân, như thế nào đều có thể nhiều hơn tiền lương năm bảy tám vạn của nhân viên công vụ.

      Vừa nghĩ tới điểm này, đột nhiên dừng lại, ngón tay khẽ gọ dọc theo bên cạnh bồn rửa.

      vẫn hơn tiền lương năm bảy tám vạn của nhân viên công vụ!

      Ngày hôm sau nhiệt độ vẫn, Trầm Trọng Tuân ra ngoài sớm chút, các hạng mục chiêu thương tiến hành theo từng bước, vừa vào văn phòng lập tức thể nào rảnh rỗi. Trước giữa trưa theo thị sát công trường, dưới ánh mặt trời chói chang, ngói đất sét cũng giống như biến hình. Nhóm công nhân bắt đầu tránh nóng, sáng sớm bốn năm giờ bắt đầu bắt đầu làm việc làm việc, vừa đến giữa trưa tan tầm về nhà, dưới ánh nắng mặt trời toàn bộ nơi sân đều trống . Sau khi nhân viên thị sát rời , Trầm Trọng Tuân vẫn còn quanh quẩn công trường, tìm được cột thép lần trước cắt vỡ trong lòng bàn tay , ngồi xổm xuống nghiên cứu phen vết máu đó, mãi đến lúc toàn thân đổ mồ hôi, choáng váng đầu hoa mắt, mới đứng dậy rời , trong lòng đọc lại số điện thoại di động trong túi kia.

      Lúc đó Lâm Sơ kêu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:

      Edit: Thanh Xuân.

      Sáng sớm Lâm Sơ ra cửa, lẳng lặng chờ ở bến xe Trữ Tiền.

      Thời gian còn sớm, dòng người lui tới cũng nhiều, mấy nhà bán điểm tâm sáng gần đó mùi thơm bay bốn phía. nhớ tới ngày học, mỗi lần từ khu ký túc xá vội vàng chạy ra, sau đó mua tào phớ về ăn với Diệp Tĩnh, đến phòng học hai người vừa vặn ăn xong, lại từ chối giúp nhau, ai cũng muốn vứt rác.

      Tiếng chuông vào lớp vừa vang, bạn học nữ mặc áo ngủ khoan thai vào cửa cuối cùng có thể cho các đề tài mới, bạn học nữ kia xuất quỷ nhập thần, dường như cả ngày đều ngủ mê man, Lâm Sơ hâm mộ ấy ‘Vô câu vô thúc’ (*), áo ngủ quá thoải mái, bạn học dám mặc áo ngủ học, mới là hán tử!

      (*) bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

      Buổi chiều có tiết học, Diệp Tĩnh kéo mua áo ngủ mới, hai người chút ngừng lại chút, lại tới quán lẫu gần trường để ăn lẫu miễn phí, đặc biệt giành thịt dê cuốn trong tủ lạnh, những món ăn khác nhìn thuận mắt.

      Sau khi ăn xong cả người thoải mái, hai người lại ra ngoài mua cacao nóng, vừa uống vừa đến bờ đê hóng mát, lúc trời tối về ký túc xá, dạo dọc theo mấy quán bên lề đường, trở lại phòng ngủ chen lấn rửa mặt ngâm chân bằng nước nóng, nghe nhạc xem phim, cùng chuyện trời dưới đất với hai bạn cùng phòng khác.

      Đoạn thời gian đó, lúc trước có cảm giác gì, sau khi làm mỗi khi nhớ lại, dù sao vẫn vô cùng quý trọng.

      Rốt cục Diệp Tĩnh từng bên trong ra, câu đầu tiên khi gặp nhau đó là: "Đừng mắng tớ!"

      Lâm Sơ mắng , đón chiếc xe ba bánh, hai người thẳng đến bệnh viện Trữ Tiền. Đội ngũ đăng ký sớm sếp thành hàng dài, vất vả mới đăng ký xong, phòng bên ngoài cũng đầy ắp người.

      Hai người ngồi ghế nhựa gần phòng khám đợi khám bệnh, Diệp Tĩnh cúi đầu hỏi: "Nơi này chắc đụng người quen chứ?"

      Lâm Sơ lười biếng tựa lưng vào ghế: " , ai rảnh mà chạy đến Trữ Tiền!"

      Diệp Tĩnh tự giễu cười tiếng, rồi mới lên tiếng: " ra chủ nhật tuần trước tớ đợi ta, chính là muốn thương lượng chuyện này với ta, nhưng ta lại trốn tớ." nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sơ, cười , "Cậu có biết con trai ta ra đời được tháng ?"

      Lâm Sơ ngẩn ra, rốt cục nhìn thẳng vào mắt . Diệp Tĩnh chậm rãi : "Tớ tính thời gian, ra bọn họ lên xe trước sau đó mới mua vé bổ sung, như vậy, lúc ta chia tay với tớ, cũng ở cùng với người phụ nữ kia."

      Lúc ấy Diệp Tĩnh với Lâm Sơ, khi học đại học mà chuyện đương, uổng công học đại học, cho nên vừa mới tham gia vào xã đoàn, nhìn trúng nam sinh kia rồi.

      Trình Kiều An, chủ tịch hội học sinh, trong nhà nghề nông, làm người chất phác, dáng dáp tuấn, ai cũng thích ta. Sau này Trình Kiều An cưới tiểu thư nhà giàu mới nổi, Lâm Sơ còn an ủi Diệp Tĩnh: " cho hay chính là lòng cầu tiến, khó nghe chính là dã tâm, đàn ông có dã tâm cũng sai, về phần dùng đường tắt gì dùng phương pháp gì, mọi người xem mọi người, thứ nhất ta giết người phóng hỏa, thứ hai gian dâm bắt cóc, ta chỉ là lần phụ lòng mà thôi, cho dù bây giờ ta vẫn tốt với cậu, ai có thể cam đoan hai năm sau, khi ta hợp lại được, bỏ rơi cậu? Chẳng qua là ta trước , tuổi xuân của cậu cũng phí toàn bộ người của ta."

      Trình Kiều An luôn xác định mục tiêu, biết mình muốn cái gì. Lúc học thành tích tốt danh tiếng tốt, thích chuyện đương với con trong trường, sau khi tốt nghiệp lãng phí chút ít thời gian, dùng đường tắt nhanh nhất để đạt được mục đích của mình, Lâm Sơ vô cùng bội phục ta, mặc dù có ba phần khinh bỉ.

      chung ta vẫn phạm vào lỗi lớn nhất của đàn ông, oa bát tề đoan (*).

      (*) Ý chỉ thói trăng hoa hay ngoại tình.

      Diệp Tĩnh cười nhạo: "Cậu đoán ta vợ ta như thế nào ? người phụ nữ kia , dạng giống như heo, sau khi sinh con mập như phụ nữ trung niên, mỗi ngày buổi tối ta cũng chỉ có thể đè đầu heo người!"

      Lâm Sơ trợn tròn hai mắt, Diệp Tĩnh lập tức : "Tớ biết tốt, lúc ấy tớ còn bật cười nữa, cậu cần dạy dỗ tớ, tớ biết đức hạnh của mình.
      Nhưng mà Sơ Sơ, đến bây giờ cậu vẫn chưa ai, cậu đơn giản thầm mến, về sau quá , vô cùng khó khăn lay được thỏa hiệp, ta tới tìm tớ, cho dù tớ ngừng nhắc nhở chính mình, ngừng kháng cự, cuối cùng cũng chỉ có thể đầu hàng, lý do đầu hàng, nửa là , nửa là cam lòng."

      tại sắp làm cho nửa cam lòng này, trả giá bằng cuộc sống đau khổ nhất của .

      Lâm Sơ hiểu được Diệp Tĩnh cái cái gì là ‘’ và ‘ cam lòng’, giờ phút này chỉ cảm thấy ghê tởm, người thứ ba có thể cười nhạo vợ béo phì sau khi sinh, chồng ra lời ác độc như vậy với tình nhân của mình, đột nhiên Lâm Sơ cảm thấy chính mình trở nên vĩ đại, muốn đập cái gì đó, hung hăng đánh Diệp Tĩnh.

      Giọng Lâm Sơ lạnh lùng : "Cậu cho là tình của cậu cao quý bao nhiêu?"

      Diệp Tĩnh ngẩn ra, lời.

      Nhìn phiếu khám bệnh, cuối cùng xác định có thể tiến vào dòng người,
      [​IMG]
      Christhuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :