1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký theo đuổi Lâm cô nương - Kim Bính

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      Khi Lâm Sơ bước bắp chân vẫn còn rất đau, thậm chí có lần hoài nghi cơ thịt đùi gãy đứt, giẫm bước tiếp theo chân bị căng ra chút, trong lòng luôn hoảng sợ.

      Lãnh đạo từng gọi điện báo cho nghỉ ngơi thêm vài ngày, Lâm Sơ có việc gì, chống đỡ tới thứ tư phải làm.

      chỉ là nhân viên bé, trong đơn vị dốc hết sức lực, kể từ tháng Giêng năm ngoái, trải qua vòng lại vòng phỏng vấn sát hạch sang lọc, mà còn trong những ngày tuyết rơi lạnh nhất chịu mùi hôi thối xúc sạch tuyết khỏi đống rác, nhịn suốt nửa năm mới được tuyển chính thức, trong đó khó khăn ít vì bị người khác , khi nửa đêm thường xuyên trốn trong chăn khóc, thỉnh thoảng kể khổ với Diệp Tĩnh, rốt cuộc Diệp Tĩnh phải chuyển đề tài về đời sống tình cảm của . Lâm Sơ đau khổ dày vò, rốt cuộc ở trong ngành có thế giới bé của riêng mình, bày biện đồ đạc bàn làm việc, còn có chậu hoa phòng tia bức xạ, phải bảo hộ tốt.

      Nếu có bối cảnh, cũng chỉ có thể chịu khó làm việc, trước mặt lãnh đạo tạo ấn tượng tốt, Lâm Sơ muốn mười năm sau vẫn làm vài việc vặt vãnh, làm tin vắn viết bản thảo diễn thuyết, vĩnh viễn cũng chỉ có thể giữ tiền tiền ít ỏi sống qua ngày, ở thành phố Nam Giang toàn là nhà cao tầng, mua nổi gian để đứng.

      Lâm Sơ hít sâu cái, giữ vững tinh thần vào văn phòng, các đồng nghiệp lập tức hoan hô, ôm lấy hỏi, còn phóng viên muốn phỏng vấn .

      Lâm Sơ hàn huyên cùng bọn họ lát, bắt đầu kiểm tra công việc mấy ngày nay, mở máy tính nhìn diễn đàn chút, mới phát nick mình bị quản lý đổi thành “Nữ hiệp”, Lâm Sơ dở khóc dở cười, lập tức viết chuỗi văn bản gửi , chỉ lát nhận được đống hồi , Dương Thuần Bối càng kích động, thẳng muốn cùng kết nghĩa kim lan.

      Buổi trưa khi ăn cơm Lâm Sơ lại trở thành tiêu điểm, những đồng nghiệp phòng ban khác đều chen lại đây, trước mặt Dương Thuần Bối lời cảm ơn, còn mời ăn cơm tối, Lâm Sơ cảm ơn từ chối : “Buổi tối tôi có hẹn.”

      Dương Thuần Bối nháy mắt ra hiệu: “Bạn trai?”

      Lâm Sơ chỉ cười đáp, Dương Thuần Bối lại đến gần bên tai giọng : “Ai, ra mấy ngày nay vẫn có phóng viên muốn tới đây phỏng vấn đó, nhưng bị lãnh đạo từ chối, có nhớ chàng phóng viên báo chiều Nam Giang lái xe lần trước ? ấy cũng muốn phỏng vấn .”

      Lâm Sơ nhíu mày cười hỏi: “Tôi có gì tốt để phỏng vấn?”

      Dương Thuần Bối đẩy cánh tay của : “ quên hàng năm thành phố đều phải bình chọn nhân vật hung hay sao? Lúc đó cứu nhiều người như vậy, có cơ hội đắc cử, Giang Tấn nghĩ muốn giúp viết bài tin tức.”

      Lâm Sơ vừa nuốt xuống ngụm cơm, nghe vậy suýt nữa phun ra, vừa ho khan vừa xua tay khước từ, bị nghẹn mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chạy trối chết, Dương Thuần Bối vội vàng đuổi theo, hồn bất tán quấn tới chiều, nhưng cách nào thuyết phục được .

      Mấy ngày nay Lâm Sơ bị quấy nhiễu đến cực điểm, bạn học trung học và đại học gọi điện hỏi ngừng, vài diễn đàn mạng công bố tư liệu cá nhân của , từ lâu ứng phó nổi, nếu lại nhận phỏng vấn, phố lớn ngõ mọi người đều biết, muốn nổi tiếng.

      Khi tan tầm Dương Thuần Bối lại gọi điện hỏi tiếp, Lâm Sơ ngạc nhiên : “Làm sao biết số điện thoại của tôi?”

      Dương Thuần Bối đắc ý : “Nhà ở chỗ nào ai biết, hỏi thăm số điện thoại di động đâu có khó khăn!”

      Lâm Sơ có chút bực mình, vừa thu dọn đồ đạc vừa kiên nhẫn ứng phó, khi đến tầng dưới cùng thanh của Dương Thuần Bối hình như gần bên người, ngước mắt quả nhiên thấy hung phấn vẫy vẫy tay, đứng bên cạnh là người đàn ông mặc áo màu đen thân hình cao lớn, diện mạo có vẻ khôi ngô cùng dáng người hung dữ hợp chút nào, Lâm Sơ liếc mắt cái, đột nhiên nhớ tới Diệp Tĩnh thường xuyên bên miệng “Bắp chân thịt”.

      Khuôn mặt Lâm Sơ mang theo nụ cười, bước tới chào hỏi, Dương Thuần Bối lập tức giới thiệu: “ ấy là Giang Tấn, tôi qua với , làm cuộc phỏng vấn rất nhanh, mất nhiều thời gian của đâu.”

      Lâm Sơ bắt đầu tức giận với , mặt cũng thể : “Ai, tôi muốn lên báo, người nhà tôi biết chuyện này, tôi muốn làm cho bọn họ lo lắng!”

      Dương Thuần Bối cũng nản lòng, miệng lưỡi lưu loát luân phiên oanh tạc, chặn trước mặt Lâm Sơ nhất định cho , nhưng Giang Tấn chỉ nhàn nhã đứng bên, mỉm cười nhìn Lâm Sơ nhẫn nại ở bên kia.

      Lâm Sơ nhìn người khởi xướng, trong lòng tức giận, vẻ mặt nén giận đến phát cáu, phía trước đột nhiên hai nhân viên vệ sinh vội vàng
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6

      Lâm Sơ khỏi bật thốt lên: “ người chết là Lưu Hồng Mai?”

      Dương Thuần Bối cao hứng, cười đáp: “Đúng vây, còn ở rất gần đây, chỉ cách hai con đường.” kỳ quái , “ quen sao?”

      Lâm Sơ sững sờ quay đầu lại, càng dám tin. Dương Thuần Bối còn nghi hoặc : “ quen?” Nhưng Lâm Sơ chỉ nặn nụ cười buồn tẻ, khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhạt như nước ốc (*)

      (*) Nhạt như nước ốc: thức ăn có khẩu vị gì, khi ăn giống như nhai sáp vậy.

      Người chết là Lưu Hồng Mai, phải là hàng xóm đối diện phòng Lâm Sơ lúc trước sao?

      Hồi đó lúc tốt nghiệp Lâm Sơ chạy qua chạy lại giữa hai nơi trường học và đơn vị, tạm thời chưa tìm được phòng ở, chỉ có thể ở tạm nhà Diệp Tĩnh, mãi đến lúc thời tiết nóng nhất mới chuyển khu nhà nông dân kia.

      Người ở chỗ đó điều kiện được tốt lắm, đôi khi chị Lưu mua dưa hấu, cho Lâm Sơ vài miếng, dù sao thường ngày cũng rất ngoan ngoãn, giọng lời , ở chung rất tốt. Hai đứa con nhà chị có chút bướng bỉnh, ba bốn tuổi, thường xuyên tranh cãi ầm ĩ, có hàng xóm nghiêm mặt gõ cửa, mỗi lần chị Lưu đều cúi đầu xin lỗi, chưa bao giờ bất hòa với người khác.

      Lâm Sơ chịu khổ năm, rốt cục tích góp được ít tiền, ai vừa mới chuyển ra tới tháng, chị Lưu lại xảy ra chuyện, đúng là số mạng tại trời.

      Đến buổi chiều, trong đơn vị bắt đầu bận rộn, luôn có đồng nghiệp chạy lên chạy xuống, tối hôm qua mới phát thi thể, tất cả việc điều tra đều triển khai khẩn cấp, tất cả mọi người đều phối hợp điều tra, người hỏi thăm tin tức lúc nào cũng nhìn chòng chọc.

      Lâm Sơ rót nước từ xa thấy dưới lầu cảnh sát nhân dân lại lại, cầm cái cốc lại cửa sổ nhìn thử, lại nhìn ra xa nơi nào đó trong khói mù dưới bầu trời của khu rác, khoảng cách quá xa, cái gì cũng nhìn , cắn mép cốc, cau mày.

      Sau khi tan tầm chuyên gia vẫn nghị luận sôi nổi, cấp bách muốn biết chân tướng vụ án, sau khi lên xe buýt Lâm Sơ mới nhận được cuộc gọi của Diệp Tĩnh, từ lúc án tử xảy ra đến nay phố lớn hẻm đều biết đến, án giết người phải là chuyện .

      Lâm Sơ ôm di động giọng trả lời, Diệp Tĩnh cả kinh: “Trời ơi, ấy là hàng xóm của cậu? Lúc tớ xem tin tức cũng chỉ biết thi thể được phát ở đơn vị của cậu mà thôi, nghĩ tới còn có tầng quan hệ như vậy.” hung phấn ngay lập tức, “Này, cục công an có đến thẩm vấn cậu ? Như thế nào lại mời cậu uống cà phê!”

      Lâm Sơ tức giận : “Chuyện đâu có liên quan đến tớ, tớ chuyển từ lâu rồi!”

      Diệp Tĩnh mát vài câu, lại cùng phân tích vụ án, đoán hung thủ là nhân viên trong tập đoàn. Di động bên tai muốn nóng lên, Lâm Sơ ngắt lời : “Cậu còn chưa chịu tan tầm sao, đừng nữa, mình xuống xe!” Dứt lời, lập tức thu tuyến (*), dựa vào cửa kính xe mím môi .

      (*) Thu tuyến: ý nhấn chuông trước khi xuống xe buýt.

      Sau hồi xe buýt dừng lại, Lâm Sơ đến khách sạn , mua phần mì xào mang về. Mì xào nóng hổi bọt nước dính đầy trong hộp Fastfood, về nhà trọ Lâm Sơ phát hộp bị thủng, dầu mỡ chảy đầy trong túi plastic, ăn tạm hơn phân nửa, để lại phần dưới cùng nhiều dầu mỡ nhất.

      Tắm rửa xong vào nhà bếp vì có bếp nấu và máy hút khói giặt quần áo, hồi lâu mới thấy Thi Đình Đình từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa vừa chuyện phiếm với người bên ngoài: “ như vậy các chị phải bồi thường phí bảo hiểm nhiều như vây?”

      Tang Phi Yến : “Đúng vậy, tại chị nghi ngờ đây là lừa đảo, chồng mua cho mua bảo hiểm lớn như vậy, sau đó vì tiền phạm tội giết người.”

      Thi Đình Đình chậc chậc lắc đầu, thấy Lâm Sơ ở trong nhà bếp giặt quần áo, đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, là đơn vị của Lâm Sơ!”

      Lâm Sơ vẩy vẩy
      [​IMG]
      duyenktn1, Chrismelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Nhà Lâm Sơ thuộc loại ký túc xá công nhân viên chức do công ty kiến trúc địa phương xây dựng, tòa duy nhất, cũng tính là tiểu khu, lão tổng công ty quen biết với ba Lâm, năm đó bán lầu 5 cho ông ta, cách vị trí nhà xưởng rất gần, ba Lâm cũng thuận tiện. hơn mười năm trôi qua, nhà xưởng cũng đổi chủ, nơi này có chút hoang vắng hẻo lánh giống như trước, ban đêm ra vào phải đặc biệt cẩn thận.

      Cửa sắt nhà lầu mở rộng, có vài chiếc xe đạp và xe gắn máy đỗ mảnh đất trống, sâu vào trong là công trình thi công, bởi vì thường xuyên có xe hàng ra vào, nên lầu dưới để trống. Bên ngoài là tiệm tạp hóa, lúc này đóng cửa, bên sườn phải cầu thang là nơi tối nhất, bên cạnh là phòng bảo vệ, bên trong phòng bác bảo vệ nghe radio, hí khúc (*) có chút ồn ào, ở trong này có TV, vì vậy đây là niềm vui duy nhất của bác ấy.

      (*) Hí khúc: Chỉ các loại kịch hát chung như tuồng, chèo, cải lương.

      Lâm Sơ xuống taxi, nghe loại tạp lấn át tiếng hí khúc, nhưng mà chỉ trong chốc lát tạp đó đến bên cạnh, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng làm cho cáu kỉnh.

      Giang Tấn tháo mũ bảo hiểm xuống, sửa lại mái tóc rối tung chút, “Rốt cuộc cũng hộ tống về tới nhà, Lâm tiểu thư, nhà khó tìm lắm, đó!”

      Lâm Sơ tức giận cười , “Giang tiên sinh, là quá thận trọng, tôi còn tưởng là có người đàn ông thô tục nào đó theo dõi tôi chứ, trước kia có vùng này có người hay khoe của, sau đó bị bắt lại, vừa rồi tôi còn tưởng là được thả ra rồi chứ, cũng may là , cám ơn, quay về đường cẩn thận.” Dứt lời, xoay người rời .

      Dưới màn đêm tối tăm, bốn phía có đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, mặt Giang Tấn xanh mét cũng gọi Lâm Sơ, nhưng mà tiếng hít thở đè nén lại cực kỳ ràng, bên trong tòa nhà tiếng hí khúc tựa như bay theo làn gió tản ra trong khí, dư cũng bắt được.

      Giang Tấn chạy tới trước vài bước, chặn trước mặt Lâm Sơ, Lâm Sơ kịp dừng bước, đột nhiên đụng vào lồng ngực cứng rắn của , Lâm Sơ vội vàng lui về phía sau.

      Giang Tấn cười , “Lâm tiểu thư, trắng ra, những người hàng xóm kia chuyện luôn né tránh phải là cái gì cũng biết, bọn họ biết gì đó, nhưng lại muốn ra, ví dụ như giữa Lưu Hồng Mai và chồng chị ấy có rất nhiều mâu thuẫn, những mâu thuẫn này là mồi lửa đủ để giếtt người!”

      Lâm Sơ có chút mệt mỏi, “ lời này, rất giống kịch bản phim truyền hình, dẫn dắt người làm chứng?” Mặt chút thay đổi , “Phóng viên Giang, tôi và người chết chỉ là quan hệ hàng xóm vô cùng bình thường, giữa chúng tôi cho dù là bối cảnh trình độ học vấn với lại phương diện công việc đều vô cùng khác biệt, nếu là , thân thiết với bọn họ? Bây giờ hành động của đủ để kết tội quấy rối, vì chứng cứ nên tôi đến báo chiều Nam Giang tố cáo !”

      Lâm Sơ vòng qua Giang Tấn, nhanh về phía cầu thang, trong nháy mắt bóng dáng gầy biến mất ở cửa cầu thang tối đen.

      Đột nhiên Giang Tấn nhớ tới hình dáng Lâm Sơ ngày đó cầm loa, sau câu tiết lộ hành động tập đoàn Thành Thủ, lại dùng gấp đôi số chữa tỏ lòng trung thành của mình, cho đến mới vừa rồi, tổng kết ra bốn chữ - miệng lưỡi sắc bén, cùng với vẻ mặt ôn hòa của khác trời vực.

      Giang Tấn liếc nhìn xung quanh, giống như người lần đầu đến vùng hoang vu, màu tối đen, lầu bốn và lầu năm đèn còn sáng, cũng biết Lâm Sơ ở hộ nào, Giang Tấn cười cười, bước lên mô tô rời .

      Lại vùng này có đèn đường, đường xá
      [​IMG]
      duyenktn1, ChrisHoaithao thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Edit: Thanh Xuân 430

      chiếc xe dừng lại sát bên đường, đèn xe chiếu xa có thể thấy những người ở xa, chỉ ngắn ngủi trong hai dây, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, người kia bị ngã xuống đất lại thét chói tai lần nữa, chợt chống đỡ bò dậy, còn chưa đứng vững mà chạy về phía trước, chạy được hai bước rồi lại ngã xuống đất.

      Khoảng cách chỉ có hai bước, bánh xe ma sát mặt đường, rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt Lâm Sơ. Tất cả người đường ở ngã tư đường và tài xế cũng hoảng sợ khỏi đổ mồ hôi, tốp ba tốp năm chạy qua làn đường bộ.

      Bên kia Giang Tấn chặn đường , hung thủ liều vòng qua xe mô tô, chạy thục mạng về phía trước, Giang Tấn cũng cho ta chút cơ hội, nhảy xuống mô tô, trực tiếp vung quyền. Hung thủ cũng chịu yếu thế, kêu đau tiếng tức giận đánh trả lại, hai người lập tức đánh nhau.

      Xe thương nhân màu đen và đèn tín hiệu giao thông cách ba bốn chiếc xe, Trầm Trọng Tuân chỉ nghe được hai tiếng thét chói tai, cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Hình như phía trước đông ngẹt người, người xung quanh cũng chạy về phía giữa đường quốc lộ, mấy người lãnh đạo có chút mệt mỏi, hơi mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay chút.

      Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu, tùy ý nhìn về phía bên kia đường, hai người đánh nhau rời vào tầm mắt , Trầm Trọng Tuân sửng sốt, có hai ba câu với lãnh đạo, vội vàng xuống xe, chạy tới nơi nào đó.

      Mấy người đường bị xe bốn phía vây quanh, có người gọi báo cảnh sát, có người muốn tiến lên giúp tay, tình huống ở giữa ngã tư đường cũng tương tự như thế, lúc Trầm Trọng Tuân chạy , cũng nhìn thấy tình huống ở chỗ đó, đất toàn là nước trái cây, biết người nào gặp tai nạn, loáng thoáng có thể nhìn thấy mái tóc dài xõa xuống.

      Trầm Trọng Tuân hề để tâm, chớp mắt chạy tới bên cạnh Giang Tấn, dường như hung thủ đánh liều mạng, tay sờ lung tung trong túi quần, đột nhiên móc ra cây dao găm . Giang Tấn lại đánh hai quyền, thấy hung thủ hoa mắt, dường như có thể thấy máu chảy xuống, quát to tiếng, chợt cầm dao đâm tới, lập tức xung quanh vang lên tiếng kinh hô liên tiếp, Trầm Trọng Tuân do dự nữa, từ sau lưng ta đánh tới, dừng sức nắm tay , cổ tay hung thủ đau nhói, khi tiếng thét chói tai của còn ở trong họng, Trầm Trọng Tuân vặn cổ tay cái, hung thủ đau tê tâm liệt phế lập tức kêu rên tiếng, vật trong cánh tay đau nhức bị gỡ ra, cây dao găm bị rơi xuống đất.

      Trầm Trọng Tuân lại vặn cánh tay kia của , quan tâm kêu đau, hung hăng dùng đầu gối đè xuống, chế ngự ta mặt đất, hung thủ vẫn còn giãy giụa, cũng bị đau đến sắp chết nên đứt quãng kêu đau, Trầm Trọng Tuân nhìn về phía Giang Tấn , “ sao chứ?”

      Mặt Giang Tấn sưng đỏ, khóe mắt rươm rướm máu, bây giờ đầu óc choáng váng đến hoa mắt, chỉ khoát tay cái, đột nhiên nhớ tới, “Lâm Sơ!”

      Trầm Trọng Tuân sửng sốt, chỉ thấy Giang Tấn lắc lư lảo đảo bước mấy bước về phía giữa đường, “Lâm Sơ bị xe đụng!”

      Trầm Trọng Tuân nghe vậy, tay khỏi căng thẳng, lập tức cổ tay hung thủ như bị vỡ vụn, dường như có thể nghe tiếng “Rắc rắc”, hung thủ kêu khóc đứng lên, vừa xin tha tội vừa cầu cứu, Trầm Trọng Tuân nhìn hai người đàn ông đứng xem , “Sang đây giữ , chờ cảnh sát.”

      Hai người đàn ông kia lập tức bước lên, hai bên trái phải chế trụ tên hung thủ, Trầm Trọng Tuân hai lời, lập tức chạy tới ngã tư đường, chớp mắt vượt qua Giang Tấn.

      Lâm Sơ chưa hoàn hồn ngồi bệt dưới đất, dường như hai chân bị mất cảm giác, làm như thế nào cũng đứng lên được, bị dọa sợ nên chảy nước mắt liên tục, chỉ thiếu gào khóc, tài xế kia vội vàng giải thích, “Tôi đụng vào , có đụng vào!”

      Trầm Trọng Tuân đẩy đám người chen vào, người hai bên bị ép ngã mấy bước, khỏi mắng chửi.

      “Lâm Sơ!”

      Đôi mắt Lâm Sơ đầy nước mắt mông lung ngước đầu lên nhìn, tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy người vừa tới toàn thân mặc âu phục, cao to mạnh mẽ, khóc đến thảm thương, được, chỉ câu, “Tôi đứng nổi, đứng nổi…”

      Có người hỏi Trầm Trọng Tuân có biết Lâm Sơ hay , còn có người gọi xe cứu thương, tài xế liên tục nhấn mạnh, “Tự nhiên ấy lao ra, tôi đụng ấy!”

      Rốt cuộc Giang Tấn cũng chạy tới, vén áo lên lau giọt máu ở khóe mắt, mắng tiếng mới , “Là người đàn ông kia đẩy Lâm Sơ ra giữa đường.”

      Người xung quanh thấy mặt dính máu, vốn hốt hoảng xích ra, nghe những lời này, mới mơ hồ thấy nguyên nhân hậu quả, mới nhìn lại nơi đèn đường mờ tối bên kia, người xem xung quanh càng lúc càng nhiều.

      Trầm Trọng Tuân ngồi chồm hổm xuống, nhìn kỹ chân Lâm Sơ chút, ngoại trừ xây sát chút, cũng có gì khác thường. Lâm Sơ còn hết hồn hết vía khóc thúc thít, đột nhiên Trầm Trọng Tuân vịn hai vai , Lâm Sơ sững người, ngừng khóc.

      Trầm Trọng Tuân bình tĩnh nhìn , “Khóc cái gì mà khóc, có việc gì hết. xong, thò tay về phía hai chân Lâm Sơ, ở gần tới dừng lại chút, trong nháy mắt đặt tay lên chân Lâm Sơ, nhàng xoa bóp.

      Lâm Sơ chỉ cảm thấy có đôi bàn tay ấm ấp ở đùi và bắp chân liên tục xoa nắn, đột nhiên xuất cảm giác đụng chạm xa lạ, dần dần cảm giác trở về, tê dại nóng rực.

      Đột nhiên đánh cái, ánh mắt mơ hồ từ từ nhìn , thấy Trầm Trọng Tuân gần ngay trước mắt đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể hết sức sợ hãi run lên, sống lưng căng cứng.

      Trầm Trọng Tuân nhìn chằm chằm, tay bóp mạnh mấy cái, lúc này mới dìu hai vai , “Đứng lên thử .” Hơi dùng sức, cương quyết nâng Lâm Sơ lên.

      Lâm Sơ lảo đảo liên tục, trọng tâm vững, lập tức tìm vật chống đỡ, hai tay ôm thắt lưng Trầm Trọng Tuân, nhưng ngờ Trầm Trọng Tuân lại run lên, nhưng Lâm Sơ phát ra.

      Trầm Trọng Tuân lại thấp giọng để Lâm Sơ động động chân, Lâm Sơ nghe lời di chuyển, tài xế kia khỏi thể phào nhõm, người xung quanh cũng phải thốt ra vô cùng may mắn.

      Từ lúc chuyện phát sinh đến bây giờ chỉ có mười mấy phút đồng hồ, xe cứu thương và xe cảnh sát còn chưa tới kịp, giao thông tắc nghẽn dần dần thông thuận, Trầm Trọng Tuân đỡ Lâm Sơ đến ven đường, lại muốn xem thương thế của Giang Tấn, ai ngờ vừa mới buông tay hai chân Lâm Sơ mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, Trầm Trọng Tuân vội vàng ôm lại. Sợ hãi trong lòng Lâm Sơ vẫn chưa hết, bồn chồn lo sợ níu áo Trầm Trọng Tuân, gắt gao buông, Trầm Trọng Tuân bất dắc dĩ, thể làm gì khác hơn là nhìn Giang Tấn kêu, “Cậu đừng chạy, tới bệnh viện.”

      Trong lúc Giang Tấn nâng xe ngã từ dưới đất lên, đâu còn hơi sức nữa đâu mà chạy, phất tay ra hiệu cho Trầm Trọng Tuân. Có mấy người muốn trực tiếp đưa hung thủ đến đồn cảnh sát, Giang Tấn tiến lên đạp cái, lên tiếng , “Đưa , chờ cảnh sát tới biết phải đợi tới khi nào!”

      Có người tốt bụng nhét hung thủ vào xe mình, lập tức tới đồn công an. Giang Tấn nhìn lại bên kia, thấy Trầm Trọng Tuân ôm Lâm Sơ, cúi đầu biết gì, lát Lâm Sơ lại lắc đầu, lát lại gật đầu, hai tay níu chặt áo Trầm Trọng Tuân, Giang Tấn khỏi hậm hực, cảm thấy mất mác.

      Xe cảnh sát và xe cứu thương cũng tới, trường có chút hỗn loạn.

      Giang Tấn ngồi lên xe cứu thương, lại chỉ vào chiếc mô tô ven đường , “Xe, xe của em.”

      Trầm Trọng Tuân vỗ đầu cái, dặn dò Lâm Sơ vẫn còn sợ hãi, “Hai người lên xe cứu thướng tới bệnh viện, tôi lái xe cậu ấy theo phía sau!”

      Lâm Sơ vặn ngón tay, tây trang của khỏi có nếp nhăn. Đột nhiên Giang Tấn lạnh lùng mở miệng , “ cần phải lưu luyến rời như vậy.”

      Trầm Trọng Tuân liếc mắt nhìn cái, lại trấn an vỗ vỗ tay Lâm Sơ , “Đừng sợ.”

      Lâm Sơ cũng cảm thấy hành động của mình quá mức khác thường, nhưng vẫn khống chế được động tác của mình, hồi lâu mới gật đầu cái, cắn răng cái mới buông tay ra, lúc này Trầm Trọng Tuân mới nhảy xuống khỏi xe cứu thương.

      Lâm Sơ nắm ghế ngồi, tầm mắt nhìn về phía sau cửa xe. Trầm Trọng Tuân cỡi mô tô chạy theo phía sau, tốc độ vừa nhanh lại mạnh mẽ, thân âu phục lại đội nón bảo hiểm, nhìn tổng thể thể nào hợp được, phía sau còn có xe cảnh sát theo sau.

      Giang Tấn ngồi co quắp ghế, chân dài đá đá chân Lâm Sơ, “Này, hỏi
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      Edit: Thanh Xuân

      Ban ngày bầu trời nóng bức, mùi hôi thối ở khu phế thải, tất cả các mùi đều bay tới nơi làm việc.

      Trong hai tháng này có nhiều chuyện xảy ra, ban ngày công việc căng thẳng, chịu đựng mùi hôi thối, ban đêm Lâm Sơ lại gặp ác mộng, kỳ quái trong mơ có đủ loại hình ảnh vô cùng kỳ quặc, thế nhưng sau khi tỉnh lại chỉ còn những hình ảnh mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại mảng tối đen.

      quyết định thả lỏng chút, lập kế hoạch thời gian làm việc hợp lý, sau khi tan việc phải nghỉ ngơi tốt.

      biết gần đây Diệp Tĩnh bận rộn việc gì, luôn có thời gian rảnh ra ngoài, mình Lâm Sơ tới rạp chiếu phim gần Nam Hồ, chọn bộ phim nghệ thuật mới chiếu.

      Trong phòng chiếu người xem lưa thưa, Lâm Sơ ngồi lát, thấy có người nào vào nữa, cong thắt lưng, lén lén lút lút chạy tới ghế ngồi hàng đầu tiên, móc gói thức ăn vừa mới mua được trong siêu thị ở trong túi xách ra, chăm chú ăn.

      Lúc Vương Minh gọi tới phim chiếu được hơn phân nửa, Lâm Sơ tập trung tinh thần, nhìn số điện thoại nhấn nút nhận, nghe bên kia câu “ là Vương Minh”, đồ ăn vặt ở trong miệng vẫn chưa nhai lập tức mắc nghẹn ở trong cổ họng, cúi đầu ho khan vài tiếng.

      Lâm Sơ đè ép cổ họng đáp lại, Vương Minh dừng chút mới tiếp, “Trước đây nhìn thấy chuyện xảy ra ở đơn vị của các em, chuyện diễn xuất bên cạnh Nam Hồ đó, lúc đầu muốn gọi điện thoại hỏi thăm em chút, nhưng vẫn có thời gian, gần đây như thế nào?”

      Lâm Sơ che di động giọng , “Tốt vô cùng.”

      Vương Minh lại hỏi, “Có phải em ở rạp chiếu phim ?”

      Lâm Sơ , “Ừ, xem phim, ở đây tiện nghe điện thoại.”

      Vương Minh ủ rũ lát, tiếp, “Cuối tuần em có về thăm nhà ? Cuối tuần này về, nếu em cũng về, có thể tiễn em đoạn.”

      Lâm Sơ cười đáp, “ cần, tôi tan làm tương đối sớm, cùng thời gian với , tôi về rất tiện, cần phiền phức.”

      Vương Minh cũng miễn cưỡng, chỉ có thời gian cùng nhau ăn cơm, sau đó cúp điện thoại.

      Lâm Sơ tắt di động rồi bỏ vào trong túi xách, tiếp tục ăn đồ ăn vặt, nam nữ chính trong phim tình cảm nồng nàn nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu có luồng nhiệt sáng rực, có quy luật ngưng thở. Da đầu Lâm Sơ có chút tê dại, túm chặt túi xách vai, từ từ ngước cổ lên, tầm mắt ngẩng lên.

      giấy kế tiếp suýt nữa kêu lên thành tiếng, đôi mắt cùng với mắt nhìn chằm chằm vào nhau, miệng sắp sửa chạm vào trán , Lâm Sơ vừa há miệng, lập tức có bàn tay che miệng lại, đỉnh đầu đôi môi mở ra khép lại, “Muốn gọi hồn sao, là tôi!”

      Lâm Sơ thở phào cái, lập tức xụi lơ, tim nhảy loạn liên tục. né đầu sang bên, gạt tay Giang Tấn ra, đùng đùng nổi giận , “ có bệnh à!”

      Giang Tấn ngoắc ngoắc khóe môi, hai tay gác ghế, hai cánh tay chống đỡ, nhưng lại dễ dàng trở mình nhảy qua, Lâm Sơ kinh hãi suýt nữa kêu lên, cái ghế lắc lư ràng.

      “Tôi thấy ai đó lén lút chạy tới trước mặt, vừa rồi có đạo đức công cộng ở chỗ này chuyện điệ thoại, ra là !” Giang Tấn hài lòng ngồi xuống, vờ như thấy Lâm Sơ tức giận.

      Lâm Sơ thẹn đỏ mặt, khỏi quay đầu nhìn xung quanh, thấy người xem cũng tăng nhiều, vẫn có lưa thưa vài người ngồi hàng ghế sau, mới thở mạnh , “Dù sao vẫn tốt hơn , từ phía sau nhảy tới đây!”

      Giang Tấn hừ lạnh tiếng, chỉ vào màn hình lớn, “Phim này có gì hay mà xem? Ngược lại còn chạy lên hàng đầu, cũng sợ ánh mắt thiên hạ.”

      Lâm Sơ , “ hay sao còn vào đây xem?”

      Giang Tấn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Công việc, viết bài bình luận phim, cho số này.” đưa ra mười ngón tay, cũng , Lâm Sơ ước lượng số lẻ, hẳn là hai số , khỏi líu lưỡi hít hà, sinh lòng hâm mộ.

      Hai người tiếp tục chuyện phếm nữa, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, lát sau thấy Giang Tấn đưa tay qua, sờ túi đồ ăn vặt tay Lâm Sơ, Lâm Sơ tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn bị lấy được, nắm xấp to, Lâm Sơ đối với thể nào tự nhiên được.

      Sau khi phim kết thúc Lâm Sơ vội vã chạy ra ngoài, Giang Tấn theo sau vài bước, vừa gặp dòng người bên trong ba phòng chiếu bên cạnh ra ngoài, chốc lát thấy bóng dáng Lâm Sơ đâu cả, Giang Tấn cảm thấy thú vị, chậm rãi ra khỏi rạp chiếu phim.

      mình Lâm Sơ dạo đường, vào mấy tiệm bán quần áo lựa quần áo, cũng có ý định mua. Ban đêm giữa hè khách hàng thưa thớt, người bán hàng kiên nhẫn giới thiệu, thấy Lâm Sơ muốn mua, cũng ngại.

      đường trở về Lâm Sơ xách hai đầu vịt, vào nhà đóng cửa mở máy tính lên, đúng mười giờ ngủ, đêm mộng đẹp.

      Chẳng biết tại sao Dương Thuần Bối đặc biệt thích Lâm Sơ, buổi trưa lúc ăn cơm luôn bỏ đồng nghiệp ở phòng ban mình, luôn cùng chỗ với Lâm Sơ vừa vừa cười, sau khi tan làm lại ở dưới lầu chờ , cùng tới trạm xe buýt chờ xe.

      oán trách đồng nghiệp trong đơn vị với Lâm Sơ, có vài người ỷ vào mình có chỗ dựa vững chắc, nhà có bối cảnh tốt, tác oai tác quái, bắt nạt người mới như Dương Thuần Bối. Dương Thuần Bối cam lòng , “Cả tòa nhà này, người nào có hậu đài phía sau, bọn họ dùng mắt chó nhìn người dưới, cả ngày chỉ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :