1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký thăng cấp của nữ phụ ở tận thế - Thuỷ Quả Mộ Tư

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31:
      Editor: coki


      "Đỗ Dương, sao rồi? Vì sao lâu như vậy mà Thấm Nhã vẫn chưa tỉnh?" Hình Liệt Phong trầm giọng, giọng vẫn luôn ôn hòa mang theo lo lắng khó nhận ra, đôi môi môi khô ráp giật giật, vẻ mặt lạnh lẽo u.

      Đỗ Dương mím chặt môi, nhìn Lưu Thấm Nhã ngất ở giường vẫn chưa tỉnh lại: “Đội trưởng, Thấm Nhã mất máu quá nhiều, chỉ cần đừng để miệng vết thương sau lưng dính nước, năng lực lành vết thương của dị năng giả lại mạnh hơn người bình thường cho nên chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục lại."

      Đỗ Mộng cúi đầu, đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Thấm Nhã nằm ở giường, chớp mắt vài cái, cuối cùng gì cả, lặng yên lui ra ngoài.

      Nhìn thấy mi mắt Lưu Thấm Nhã hơi động đậy, Hình Liệt Phong khẽ: "Thấm Nhã, tỉnh chưa?"

      Lưu Thấm Nhã giãy giụa vài cái, mở hai mắt ra lập tức nhìn thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm của Hình Liệt Phong làm trái tim ta khỏi nhảy lên cái nhưng tay chân lại truyền đến từng trận đau nhức làm ta thể kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rĩ, lúc bị đuôi của con trăn biến dị quất trúng thấy đau nhưng tại ....lại vô cùng đau đớn!

      "Ừ!"

      "Tỉnh là tốt rồi."

      "Đội trưởng, chúng ta ở đâu vậy?"

      "Em ngủ ngày rồi, giờ chúng ta ở huyện Ninh Thiệu, còn cách huyện Vân Thương khoảng nửa ngày đường." Huyện Ninh Thiệu gần sát huyện Vân Thương, đều thuộc quyền quản lí của thành phố Thanh Ninh, căn cứ Thanh Long được xây dựng ở khe núi trong huyện Vân Thương, mặt gần biển, hai mặt giúp núi, dễ thủ khó công.

      "Còn bọn người Đường Yên?"

      " tách ra tại công ty điện tử gần thành phố Thanh Ninh rồi, sao vậy?"

      "Cái gì? Tách ra..." Lưu Thấm Nhã đột nhiện nhổm dậy, kinh ngạc nhìn Hình Liệt Phong, trong mắt xẹt qua tối tăm, vì vận động quá mức mà lập tức ngã xuống ngay sau đó, miệng vết thương được băng bó kỹ lại nứt ra, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng khó coi đến mức dọa người.

      Lưu Thấm Nhã nắm chặt ga trải giường, cúi đầu, biết là suy nghĩ cái gì, chỉ cần chỗ nào có Đường Yên xuất mọi việc của ta đều thuận lợi, lần này tưởng rằng Hình Liệt Phong có được huyết hạch bên trong đầu con trăn biến dị, nghĩ rằng tới thời điểm cuối cùng lại bị con thú biến dị khác hớt tay . Nghe thấy Hình Liệt Phong và Đường Yên tách ra ta theo bản năng cho rằng huyết hạch ở bên trong đầu con trăn biến dị bị Đường Yên lấy , loại cảm giác này giống như cắm rễ ở trong đầu, cực kì tối tăm.

      Lúc ở cấm địa Miêu Trại bên cạnh Đường Yên có con thú rất , chừng con thú biến dị ở công ty điện tử là do Đường Yên sai bảo...

      &&&&&&&&

      Căn cứ Thanh Long muốn ra ngoài thu thập vật tư cần phải qua thành phố Thanh Ninh cho nên vùng này thường xuyên được thanh lí, vì vậy tang thi cũng nhiều.

      Đường Yên linh hoạt lắc mình tránh khỏi công kích tang thi, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, phủ dị năng lôi điện lên đó rồi tiến hành săn giết tang thi ở chung quanh, sau khi tu luyện 《 Khô mộc quyết 》 Đường Yên càng sử dụng tinh thần lực cách thành thạo, dị năng hề tự bộc phát nữa, sử dụng kiếm càng thêm thuận buồm xuôi gió, chỉ cần vung kiếm lên là thấy xác chết.

      Khi phát ở bên trong đầu tang thi bình thường cũng có tinh hạch, mặc dù thuần khiết như tinh hạch trong đầu Thiểm Thực Giả nhưng tồn tại của tinh hạch này lại làm cho Đường Yên nhíu chặt mày, lại việc nữa vượt qua hiểu biết của về diễn biến trong tác phẩm...

      Đường Yên lấy tinh hạch trong đầu tang thi ra, giả bộ dùng nước rửa sạch rồi bỏ vào trong ba lô, kì thực là tinh hạch bị Đường Yên ném vào trong gian, tận thế bùng nổ được gần sáu tháng, tang thi tiến hóa càng ngày càng nhiều, mặc dù đạt tới thực lực cao như Thiểm Thực Giả nhưng cũng tệ, Đường Yên thể hoài nghi vốn Ba Hành Giả và Liệp Sát Giả nên xuất vào đầu tháng sau tiến hóa hay ?

      Hôm nay là ngày mười sáu tháng bốn, trước thời gian tang thi tiến hóa hơn tháng, cũng chính là thời kì phủ bóng đen lên tương lai! Đường Yên nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại tình tiết trong tác phẩm, trong tác phẩm có ngày bốn tháng sáu tang thi bao vây căn cứ Thanh Long, đêm đó có ba con Ba Hành Giả tiến vào căn cứ từ lỗ hổng ở bức tường phía Nam, trong lúc nhất thời Đường Yên cảm thấy hơi lo sợ. Dị năng giả có miễn dịch nhất định, cho dù bị tang thi cắn nhưng trước mười hai giờ uống huyết thanh đặc chế biến thành tang thi nhưng người thường lại được. đêm kia, căn cứ Thanh Long tử thương vô số, vốn căn cứ Thanh Long luôn sếp thứ nhất về thực lực trong bốn căn cứ chỉ trong phút chốc rớt xuống, về sau khi Hình Liệt Phong lên nắm quyền sau mới dần dần hồi phục.

      giờ nhà họ Hạ nắm quyền ở căn cứ Thanh Long nhưng khi trải qua chuyện này nguyên khí bị tổn thương, ngược lại Hình Liệt Phong trở thành thế lực chiếm cứ phương, nương theo chuyện này mà lên như diều gặp gió. Trong tác phẩm có Trương Tùng trấn thủ thành Nam là người của Hình Liệt Phong, chẳng lẽ lỗ hổng ở thành Nam này là do Hình Liệt Phong cố ý bày ra để tìm cái cớ kéo nhà họ Hạ xuống đài đồng thời diệt trừ các thế lực dị năng giả giả khác trong căn cứ Thanh Long sao? Con ngươi đen thâm thúy của Đường Yên lóe lên sát ý lạnh như băng, lần bao vây của tang thi này, bác sĩ Đường vì bận tâm sở nghiên cứu chứa quá nhiều tài liệu nên rút lui quá muộn, cuối cùng bị thương do cuộc chiến đấu ác liệt của Ba Hành Giả và dị năng giả, thiếu chút nữa mất mạng, sau đó Lưu Thấm Nhã ra tay cứu Bác sĩ Đường mạng, cũng chính lúc này bác sĩ Đường vô tình lộ ra việc tinh thần lực có ảnh hưởng đến thực lực của dị năng giả và cách tu luyện tinh thần lực, chính hành động hoàn toàn vô tâm này của Bác sĩ Đường dẫn ông tới tử thần.

      Sau khi Lưu Thấm Nhã biết được việc này lập tức tiết lộ cho Hình Liệt Phong biết làm cho Hình Liệt Phong dốc hết toàn lực ủng hộ việc nghiên cứu của bác sĩ Đường, đến khi nghiên cứu thành công trong tình huống ngẫu nhiên, bác sĩ Đường biết được chân tướng cái chết của Đường Yên từ trong miệng Từ Viện, đau thương xen lẫn với tức giận khiến bác sĩ Đường từ chối giao thành quả nghiên cứu cho Lưu Thấm Nhã nghĩ tới lại rước lấy họa sát thân.

      Đường Yên hít sâu hơi, cố gắng nhớ lại các tình tiết trong tác phẩm. Từ lúc nhập vào thân xác này tình tiết trong tác phẩm bắt đầu có thay đổi cho nên có rất nhiều việc phải chuẩn bị trước mà việc cấp bách nhất tại là phải nhanh chóng gặp bác sĩ Đường, Bác sĩ Đường chuyên nghiên cứu về sinh vật vì vậy căn cơ ở căn cứ Thanh Long cũng sâu, việc này thể nghi ngờ là rất bất lợi, nếu trong tay bác sĩ Đường có quyền lực Lưu Thấm Nhã dám tùy tiện ra tay, xem ra cần phải làm rất nhiều chuyện...

      "Còn bao lâu mới đến căn cứ Thanh Long?" Đường Yên hỏi.

      “Khoảng ngày." Dịch Thao uống hớp nước, mờ mịt nhìn thành trấn phố tiêu điều, từ thành phố Thanh Ninh huyện Vân Thương có ba con đường, bọn họ và Hình Liệt Phong tách ở công ty điện tử nên hướng cũng khác nhau. Hai bên đều hiểu nhau, đều lo lắng đối phương ngáng chân mình cho nên tốt nhất là tách ra hành động.

      " ngày!" Đường Yên nhăn mày, còn tới mười mấy giờ nữa, huyện Vân Thương phía Nam của thành phố Thanh Ninh, giáp với tỉnh Hải Tây, vị trí địa lý hẻo lánh, địa hình cao chót vót, lúc trước lựa chọn này làm căn cứ chính là do vị trí địa lí dễ thủ khó công này, từ thành phố Thanh Ninh đến huyện Vân Thương mất khoảng năm giờ, từ huyện Vân Thương đến căn cứ Thanh Long gần bốn giờ, Dịch Thao ngày với điều kiện là rẽ đường nào khác.

      " tại chúng ta ở huyện Đại Than, từ huyện Đại Than đến huyện Vân Thương phải hơn bốn giờ, đường cũng dễ như từ huyện Ninh Thiệu đến huyện Vân Thương, tuy nhiên dân cư bên này ít hơn bên huyện Ninh Thiệu ba lần, cộng thêm cách căn cứ Thanh Long quá xa cho nên bên kia thường xuyên phái quân đội đến thanh lí mặt đường cho nên ít tang thi hơn." Dịch Thao .

      Lúc trước khi chọn đường ta đều chọn con đường có ít tang thi nhất để đảm bảo an toàn. Bọn họ có nhiều người, khi bị đàn tang thi bao vậy rất có khả năng toàn quân bị diệt.

      "Huyện Vân Thương bị phá hủy rồi sao?" Hầu Tích Hoa hỏi.

      Sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ, tận thế buông xuống chỉ trong đêm thành phố phồn hoa hóa thành địa ngục đẫm máu, còn cảnh tượng náo nhiệt, sầm uất ngày xưa nữa, chỉ còn lại cảnh tượng tiêu điều nền đất lạnh như băng. Huyện Vân Thương cách căn cứ Thanh Long xa, trước tận thế căn cứ Thanh Long là căn cứ quân , các loại vật tư đều được dự trữ đầy đủ. Dân cư của huyện Vân Thương khoảng bảy sáu vạn, chung quy là vẫn chưa tới trăm vạn, tổng diện tích là 2913 kilomet vuông, khu hành chính có mười tám thị trấn. Lúc tận thế mới bắt đầu, dân cư bị mắc bệnh độc tang thi nhiều lắm, nếu kịp thời ra tay thanh lí vẫn có thể an toàn.

      Sở dĩ tận thế bùng nổ nhanh như vậy chủ yếu là do loài người dự đoán được tốc độ lây lan của bệnh độc quá nhanh, chỉ cần bị cắn là mắc bệnh, vì kịp thời xử lý tốt người lây cho nên chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tai họa lan ra toàn cầu.

      Dịch Thao lắc đầu, : "Giữa tháng , lúc tôi và Tiểu Thiến về phía nam huyện Vân Thương còn chưa bị phá hủy, bây giờ hơn ba tháng trôi qua, tình huống cụ thể thế nào tôi cũng biết được."

      tại ngoại trừ căn cứ lớn những căn cứ có công cụ truyền tin, nếu lợi hại chút có thể tìm được thiết bị chiếu sáng nhưng sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ toàn bộ các công trình kiến trúc đều tê liệt, đài truyền hình lại cách nhà máy năng lượng nguyên tử khá xa nếu muốn khôi phục phải huy động sức người rất lớn, bây giờ người còn đủ ai rảnh để quan tâm đến chuyện đó nữa.

      Đường Yên dựa vào cửa sổ xe, sau khi Mạnh Lộ rời khỏi công ty điện tử mở miệng chuyện nữa, còn Miêu Trạch lại cầm xúc xích trong tay chơi đùa với Buster nằm vai Đường Yên. Dịch Thiến lại bảo vệ cho Hầu Húc Kiêu, thỉnh thoảng chỉ cho Hầu Húc Kiêu nên công kích vào nhược điểm của tang thi như thế nào, Hầu Húc Kiêu học rất nghiêm túc, khuôn mặt nhắn lộ ra cứng cỏi đối lập ràng với Chu Nhã co đầu rút cổ.

      Ở tận thế, khuôn mặt xinh đẹp giống như con dao hai lưỡi, giống như Chu Nhã dựa vào xinh đẹp của mình để sống bám vào đàn ông rất khó để trước tương lai nên khi Chu Nhã thấy Hầu Tích Hoa chú ý cố tình quyến rũ Dịch Thao và Tiếu Đức Huy, phụ nữ đến mức như Chu Nhã xem như là cực phẩm rồi! Dù muốn ở cùng với Hầu Tích Hoa nữa nhưng cũng đừng quên nhà họ Hầu chính là người cầm quyền của căn cứ Bạch Hổ, nếu chuyện này bị Hầu Tích Hoa biết Chu Nhã còn có kết cục tốt hay sao? Mệt cho ta còn tưởng mình làm rất kín kẽ, ai phát ...

      " có nghe thấy tiếng gì ?" Đường Yên xoay người nhìn bốn phía, bây giờ bọn họ ở thôn Hoàng Bắc gần huyện Đại Than, nơi này vừa mới được quân đội thanh lí nên đường xá cũng coi như sạch , chỉ có mấy xác chết tang thi mà Đường Yên vừa đánh chết hồi nãy, xa xa là những đồng ruộng đầy lúa mạch non, tháng mười hai năm trước bệnh độc tang thi bùng nổ nên có ai chăm sóc, tuy nhiên lúa mạch non mọc rất tốt, bắt đầu ra lá, qua hơn hai tháng nữa là có thể thu hoạch được, tuy nhiên lúc này tất cả mọi người đều vội vàng thanh lí tang thi, đa số lương thực được sử dụng tại đều là đồ dự trữ trong khô, ngoại trừ đồng ruộng hay cây nông nghiệp được trồng ở căn cứ mấy người để ý đến những cây mọc hoang này.

      "Tiếng ư? Tiếng gì?" Dịch Thao lập tức cảnh giác, lấy súng ra cẩn thận nhìn xung quanh.

      Những người khác cũng đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm đồng ruộng xanh lá mạ ở phía trước, tầm mắt dừng lại ở căn nhà gỗ cách chỗ bọn họ khoảng năm mươi mét, căn nhà có chút cũ kỹ, mái ngói nóc nhà chuyển sang màu đen, bên cạnh phòng bếp là chuồng heo và chuồng gà, trước căn nhà là hàng rào, cách hàng rào xa là mấy vết máu màu đỏ sậm, tiếng động truyền ra từ căn phòng bếp bị sụp nữa.

      "Là người sao?" Miêu Trạch nghi ngờ .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31:
      Editor: coki


      "Đỗ Dương, sao rồi? Vì sao lâu như vậy mà Thấm Nhã vẫn chưa tỉnh?" Hình Liệt Phong trầm giọng, giọng vẫn luôn ôn hòa mang theo lo lắng khó nhận ra, đôi môi môi khô ráp giật giật, vẻ mặt lạnh lẽo u.

      Đỗ Dương mím chặt môi, nhìn Lưu Thấm Nhã ngất ở giường vẫn chưa tỉnh lại: “Đội trưởng, Thấm Nhã mất máu quá nhiều, chỉ cần đừng để miệng vết thương sau lưng dính nước, năng lực lành vết thương của dị năng giả lại mạnh hơn người bình thường cho nên chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục lại."

      Đỗ Mộng cúi đầu, đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Thấm Nhã nằm ở giường, chớp mắt vài cái, cuối cùng gì cả, lặng yên lui ra ngoài.

      Nhìn thấy mi mắt Lưu Thấm Nhã hơi động đậy, Hình Liệt Phong khẽ: "Thấm Nhã, tỉnh chưa?"

      Lưu Thấm Nhã giãy giụa vài cái, mở hai mắt ra lập tức nhìn thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm của Hình Liệt Phong làm trái tim ta khỏi nhảy lên cái nhưng tay chân lại truyền đến từng trận đau nhức làm ta thể kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rĩ, lúc bị đuôi của con trăn biến dị quất trúng thấy đau nhưng tại ....lại vô cùng đau đớn!

      "Ừ!"

      "Tỉnh là tốt rồi."

      "Đội trưởng, chúng ta ở đâu vậy?"

      "Em ngủ ngày rồi, giờ chúng ta ở huyện Ninh Thiệu, còn cách huyện Vân Thương khoảng nửa ngày đường." Huyện Ninh Thiệu gần sát huyện Vân Thương, đều thuộc quyền quản lí của thành phố Thanh Ninh, căn cứ Thanh Long được xây dựng ở khe núi trong huyện Vân Thương, mặt gần biển, hai mặt giúp núi, dễ thủ khó công.

      "Còn bọn người Đường Yên?"

      " tách ra tại công ty điện tử gần thành phố Thanh Ninh rồi, sao vậy?"

      "Cái gì? Tách ra..." Lưu Thấm Nhã đột nhiện nhổm dậy, kinh ngạc nhìn Hình Liệt Phong, trong mắt xẹt qua tối tăm, vì vận động quá mức mà lập tức ngã xuống ngay sau đó, miệng vết thương được băng bó kỹ lại nứt ra, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng khó coi đến mức dọa người.

      Lưu Thấm Nhã nắm chặt ga trải giường, cúi đầu, biết là suy nghĩ cái gì, chỉ cần chỗ nào có Đường Yên xuất mọi việc của ta đều thuận lợi, lần này tưởng rằng Hình Liệt Phong có được huyết hạch bên trong đầu con trăn biến dị, nghĩ rằng tới thời điểm cuối cùng lại bị con thú biến dị khác hớt tay . Nghe thấy Hình Liệt Phong và Đường Yên tách ra ta theo bản năng cho rằng huyết hạch ở bên trong đầu con trăn biến dị bị Đường Yên lấy , loại cảm giác này giống như cắm rễ ở trong đầu, cực kì tối tăm.

      Lúc ở cấm địa Miêu Trại bên cạnh Đường Yên có con thú rất , chừng con thú biến dị ở công ty điện tử là do Đường Yên sai bảo...

      &&&&&&&&

      Căn cứ Thanh Long muốn ra ngoài thu thập vật tư cần phải qua thành phố Thanh Ninh cho nên vùng này thường xuyên được thanh lí, vì vậy tang thi cũng nhiều.

      Đường Yên linh hoạt lắc mình tránh khỏi công kích tang thi, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, phủ dị năng lôi điện lên đó rồi tiến hành săn giết tang thi ở chung quanh, sau khi tu luyện 《 Khô mộc quyết 》 Đường Yên càng sử dụng tinh thần lực cách thành thạo, dị năng hề tự bộc phát nữa, sử dụng kiếm càng thêm thuận buồm xuôi gió, chỉ cần vung kiếm lên là thấy xác chết.

      Khi phát ở bên trong đầu tang thi bình thường cũng có tinh hạch, mặc dù thuần khiết như tinh hạch trong đầu Thiểm Thực Giả nhưng tồn tại của tinh hạch này lại làm cho Đường Yên nhíu chặt mày, lại việc nữa vượt qua hiểu biết của về diễn biến trong tác phẩm...

      Đường Yên lấy tinh hạch trong đầu tang thi ra, giả bộ dùng nước rửa sạch rồi bỏ vào trong ba lô, kì thực là tinh hạch bị Đường Yên ném vào trong gian, tận thế bùng nổ được gần sáu tháng, tang thi tiến hóa càng ngày càng nhiều, mặc dù đạt tới thực lực cao như Thiểm Thực Giả nhưng cũng tệ, Đường Yên thể hoài nghi vốn Ba Hành Giả và Liệp Sát Giả nên xuất vào đầu tháng sau tiến hóa hay ?

      Hôm nay là ngày mười sáu tháng bốn, trước thời gian tang thi tiến hóa hơn tháng, cũng chính là thời kì phủ bóng đen lên tương lai! Đường Yên nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại tình tiết trong tác phẩm, trong tác phẩm có ngày bốn tháng sáu tang thi bao vây căn cứ Thanh Long, đêm đó có ba con Ba Hành Giả tiến vào căn cứ từ lỗ hổng ở bức tường phía Nam, trong lúc nhất thời Đường Yên cảm thấy hơi lo sợ. Dị năng giả có miễn dịch nhất định, cho dù bị tang thi cắn nhưng trước mười hai giờ uống huyết thanh đặc chế biến thành tang thi nhưng người thường lại được. đêm kia, căn cứ Thanh Long tử thương vô số, vốn căn cứ Thanh Long luôn sếp thứ nhất về thực lực trong bốn căn cứ chỉ trong phút chốc rớt xuống, về sau khi Hình Liệt Phong lên nắm quyền sau mới dần dần hồi phục.

      giờ nhà họ Hạ nắm quyền ở căn cứ Thanh Long nhưng khi trải qua chuyện này nguyên khí bị tổn thương, ngược lại Hình Liệt Phong trở thành thế lực chiếm cứ phương, nương theo chuyện này mà lên như diều gặp gió. Trong tác phẩm có Trương Tùng trấn thủ thành Nam là người của Hình Liệt Phong, chẳng lẽ lỗ hổng ở thành Nam này là do Hình Liệt Phong cố ý bày ra để tìm cái cớ kéo nhà họ Hạ xuống đài đồng thời diệt trừ các thế lực dị năng giả giả khác trong căn cứ Thanh Long sao? Con ngươi đen thâm thúy của Đường Yên lóe lên sát ý lạnh như băng, lần bao vây của tang thi này, bác sĩ Đường vì bận tâm sở nghiên cứu chứa quá nhiều tài liệu nên rút lui quá muộn, cuối cùng bị thương do cuộc chiến đấu ác liệt của Ba Hành Giả và dị năng giả, thiếu chút nữa mất mạng, sau đó Lưu Thấm Nhã ra tay cứu Bác sĩ Đường mạng, cũng chính lúc này bác sĩ Đường vô tình lộ ra việc tinh thần lực có ảnh hưởng đến thực lực của dị năng giả và cách tu luyện tinh thần lực, chính hành động hoàn toàn vô tâm này của Bác sĩ Đường dẫn ông tới tử thần.

      Sau khi Lưu Thấm Nhã biết được việc này lập tức tiết lộ cho Hình Liệt Phong biết làm cho Hình Liệt Phong dốc hết toàn lực ủng hộ việc nghiên cứu của bác sĩ Đường, đến khi nghiên cứu thành công trong tình huống ngẫu nhiên, bác sĩ Đường biết được chân tướng cái chết của Đường Yên từ trong miệng Từ Viện, đau thương xen lẫn với tức giận khiến bác sĩ Đường từ chối giao thành quả nghiên cứu cho Lưu Thấm Nhã nghĩ tới lại rước lấy họa sát thân.

      Đường Yên hít sâu hơi, cố gắng nhớ lại các tình tiết trong tác phẩm. Từ lúc nhập vào thân xác này tình tiết trong tác phẩm bắt đầu có thay đổi cho nên có rất nhiều việc phải chuẩn bị trước mà việc cấp bách nhất tại là phải nhanh chóng gặp bác sĩ Đường, Bác sĩ Đường chuyên nghiên cứu về sinh vật vì vậy căn cơ ở căn cứ Thanh Long cũng sâu, việc này thể nghi ngờ là rất bất lợi, nếu trong tay bác sĩ Đường có quyền lực Lưu Thấm Nhã dám tùy tiện ra tay, xem ra cần phải làm rất nhiều chuyện...

      "Còn bao lâu mới đến căn cứ Thanh Long?" Đường Yên hỏi.

      “Khoảng ngày." Dịch Thao uống hớp nước, mờ mịt nhìn thành trấn phố tiêu điều, từ thành phố Thanh Ninh huyện Vân Thương có ba con đường, bọn họ và Hình Liệt Phong tách ở công ty điện tử nên hướng cũng khác nhau. Hai bên đều hiểu nhau, đều lo lắng đối phương ngáng chân mình cho nên tốt nhất là tách ra hành động.

      " ngày!" Đường Yên nhăn mày, còn tới mười mấy giờ nữa, huyện Vân Thương phía Nam của thành phố Thanh Ninh, giáp với tỉnh Hải Tây, vị trí địa lý hẻo lánh, địa hình cao chót vót, lúc trước lựa chọn này làm căn cứ chính là do vị trí địa lí dễ thủ khó công này, từ thành phố Thanh Ninh đến huyện Vân Thương mất khoảng năm giờ, từ huyện Vân Thương đến căn cứ Thanh Long gần bốn giờ, Dịch Thao ngày với điều kiện là rẽ đường nào khác.

      " tại chúng ta ở huyện Đại Than, từ huyện Đại Than đến huyện Vân Thương phải hơn bốn giờ, đường cũng dễ như từ huyện Ninh Thiệu đến huyện Vân Thương, tuy nhiên dân cư bên này ít hơn bên huyện Ninh Thiệu ba lần, cộng thêm cách căn cứ Thanh Long quá xa cho nên bên kia thường xuyên phái quân đội đến thanh lí mặt đường cho nên ít tang thi hơn." Dịch Thao .

      Lúc trước khi chọn đường ta đều chọn con đường có ít tang thi nhất để đảm bảo an toàn. Bọn họ có nhiều người, khi bị đàn tang thi bao vậy rất có khả năng toàn quân bị diệt.

      "Huyện Vân Thương bị phá hủy rồi sao?" Hầu Tích Hoa hỏi.

      Sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ, tận thế buông xuống chỉ trong đêm thành phố phồn hoa hóa thành địa ngục đẫm máu, còn cảnh tượng náo nhiệt, sầm uất ngày xưa nữa, chỉ còn lại cảnh tượng tiêu điều nền đất lạnh như băng. Huyện Vân Thương cách căn cứ Thanh Long xa, trước tận thế căn cứ Thanh Long là căn cứ quân , các loại vật tư đều được dự trữ đầy đủ. Dân cư của huyện Vân Thương khoảng bảy sáu vạn, chung quy là vẫn chưa tới trăm vạn, tổng diện tích là 2913 kilomet vuông, khu hành chính có mười tám thị trấn. Lúc tận thế mới bắt đầu, dân cư bị mắc bệnh độc tang thi nhiều lắm, nếu kịp thời ra tay thanh lí vẫn có thể an toàn.

      Sở dĩ tận thế bùng nổ nhanh như vậy chủ yếu là do loài người dự đoán được tốc độ lây lan của bệnh độc quá nhanh, chỉ cần bị cắn là mắc bệnh, vì kịp thời xử lý tốt người lây cho nên chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tai họa lan ra toàn cầu.

      Dịch Thao lắc đầu, : "Giữa tháng , lúc tôi và Tiểu Thiến về phía nam huyện Vân Thương còn chưa bị phá hủy, bây giờ hơn ba tháng trôi qua, tình huống cụ thể thế nào tôi cũng biết được."

      tại ngoại trừ căn cứ lớn những căn cứ có công cụ truyền tin, nếu lợi hại chút có thể tìm được thiết bị chiếu sáng nhưng sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ toàn bộ các công trình kiến trúc đều tê liệt, đài truyền hình lại cách nhà máy năng lượng nguyên tử khá xa nếu muốn khôi phục phải huy động sức người rất lớn, bây giờ người còn đủ ai rảnh để quan tâm đến chuyện đó nữa.

      Đường Yên dựa vào cửa sổ xe, sau khi Mạnh Lộ rời khỏi công ty điện tử mở miệng chuyện nữa, còn Miêu Trạch lại cầm xúc xích trong tay chơi đùa với Buster nằm vai Đường Yên. Dịch Thiến lại bảo vệ cho Hầu Húc Kiêu, thỉnh thoảng chỉ cho Hầu Húc Kiêu nên công kích vào nhược điểm của tang thi như thế nào, Hầu Húc Kiêu học rất nghiêm túc, khuôn mặt nhắn lộ ra cứng cỏi đối lập ràng với Chu Nhã co đầu rút cổ.

      Ở tận thế, khuôn mặt xinh đẹp giống như con dao hai lưỡi, giống như Chu Nhã dựa vào xinh đẹp của mình để sống bám vào đàn ông rất khó để trước tương lai nên khi Chu Nhã thấy Hầu Tích Hoa chú ý cố tình quyến rũ Dịch Thao và Tiếu Đức Huy, phụ nữ đến mức như Chu Nhã xem như là cực phẩm rồi! Dù muốn ở cùng với Hầu Tích Hoa nữa nhưng cũng đừng quên nhà họ Hầu chính là người cầm quyền của căn cứ Bạch Hổ, nếu chuyện này bị Hầu Tích Hoa biết Chu Nhã còn có kết cục tốt hay sao? Mệt cho ta còn tưởng mình làm rất kín kẽ, ai phát ...

      " có nghe thấy tiếng gì ?" Đường Yên xoay người nhìn bốn phía, bây giờ bọn họ ở thôn Hoàng Bắc gần huyện Đại Than, nơi này vừa mới được quân đội thanh lí nên đường xá cũng coi như sạch , chỉ có mấy xác chết tang thi mà Đường Yên vừa đánh chết hồi nãy, xa xa là những đồng ruộng đầy lúa mạch non, tháng mười hai năm trước bệnh độc tang thi bùng nổ nên có ai chăm sóc, tuy nhiên lúa mạch non mọc rất tốt, bắt đầu ra lá, qua hơn hai tháng nữa là có thể thu hoạch được, tuy nhiên lúc này tất cả mọi người đều vội vàng thanh lí tang thi, đa số lương thực được sử dụng tại đều là đồ dự trữ trong khô, ngoại trừ đồng ruộng hay cây nông nghiệp được trồng ở căn cứ mấy người để ý đến những cây mọc hoang này.

      "Tiếng ư? Tiếng gì?" Dịch Thao lập tức cảnh giác, lấy súng ra cẩn thận nhìn xung quanh.

      Những người khác cũng đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm đồng ruộng xanh lá mạ ở phía trước, tầm mắt dừng lại ở căn nhà gỗ cách chỗ bọn họ khoảng năm mươi mét, căn nhà có chút cũ kỹ, mái ngói nóc nhà chuyển sang màu đen, bên cạnh phòng bếp là chuồng heo và chuồng gà, trước căn nhà là hàng rào, cách hàng rào xa là mấy vết máu màu đỏ sậm, tiếng động truyền ra từ căn phòng bếp bị sụp nữa.

      "Là người sao?" Miêu Trạch nghi ngờ .

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 32:

      " biết, cẩn thận chút!" Đường Yên lắc đầu, khoảng cách quá xa nên thể dùng tinh thần lực để điều tra được. Dịch Thao ra hiệu bảo Dịch Thiến dẫn mọi người vào trong xe trước còn và Tiếu Đức Huy đuổi theo Đường Yên, chậm rãi đến căn nhà gỗ ở phía trước. Bọn họ qua rặng cây dương liễu đến trước nhà gỗ, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh: “Thình thịch..."

      Đột nhiên có tiếng va chạm từ trong phòng truyền ra kèm theo với tiếng gào thét. Cửa gỗ bị phá nát hơn nửa lộ ra cái xác tang thi khô héo, da thối rữa, thịt ở dưới mảng da thối rữa chuyển thành màu đen tản ra mùi hôi gay mũi, cho dù khoảng cách khá xa vẫn có thể ngửi được thứ mùi tanh tưởi này.

      "Tang thi sao?" Nghe thấy tiếng động lạ, Đường Yên hơi dừng lại, nghiêng đầu quay đầu sang nhìn Dịch Thao.

      Tiếng động vừa rồi hẳn là người tiếng rên rỉ, còn có thể là ngửi được cả mùi máu trong khí, tang thi bên trong căn nhà càng nhảy lên vui vẻ, lực va chạm càng ngày càng mạnh hơn, tiếng gào thét ghê rợn làm cho người ta hoảng hốt. Đám người Đường Yên bất giác dừng lại, vẻ mặt nghiêm trọng, cẩn thận nhìn căn nhà.

      "Ngoài sân bị thanh lí sạch , có khả năng tang thi vô duyên vô cớ chạy vào trong phòng được, chắc hẳn có người sống sót, chúng ta nhanh chóng vào trong giết chết tang thi, cứu người may mắn sống sót ra." Dịch Thao nhíu mày, trầm giọng .

      Mọi người nghe vậy bừng tỉnh, cầm chặt súng ống trong tay, bước chân nhàng, chậm chạp đến gần nhà gỗ, Dịch Thao tuốt ở đàng trước, Tiếu Đức Huy và Mạnh Lộ bọc ở phía sau, Đường Yên và Miêu Trạch trái phải ở giữ. Đôi mắt nhanh nhạy của Dịch Thao lướt qua hàng rào, ra hiệu bảo Mạnh Lộ nhanh chóng đuổi theo, Mạnh Lộ là dị năng giả hệ thổ, khi cần thiết có thể làm tấm chắn, mấy người Đường Yên đứng ở những vị trí khác nhau, căn thẳng nhìn chằm chằm căn phòng bên trái

      Dịch Thao tới phòng khách, thân mình dán lên vách tường, khẽ gật đầu sau đó nhấc chân đạp mạnh vào cửa gỗ: “Rầm..." Cánh cửa gỗ vốn bị tang thi phá nát bé đổ sụp xuống lộ ra căn phòng vốn lớn lắm lại còn vô cùng lộn xộn, ít vết máu biến thành màu đen.

      "Gào gào..." Cửa vừa sụp xuống lập tức có bóng đen lao ra, động tác linh hoạt hơn nhiều so với tang thi mà bọn họ gặp trước kia, bình thường tay chân của tang thi đều cứng ngắc nhưng mười ngón tay của tang thi trước mặt này lại hết sức linh hoạt, nếu phải là tay chân vẫn cứng ngắc thậm chí Dịch Thao còn tưởng rằng tang thi này là Thiểm Thực Giả chứ phải tang thi bình thường.

      Mạnh Lộ tạo bức tường đất đập vào tang thi, Dịch Thao tập trung vào tên tang thi há miệng cực kì dữ tợn đó, trong nháy mắt ba lưỡi dao băng cắm vào đầu nó, máu tươi đỏ thẫm phun đầy đất sau đó Dịch Thao lấy dao găm ở đùi ra, mở hộp sọ tìm thấy viên tinh hạch. Mạnh Lộ cẩn thận vào nhà xem xét phen, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở cánh cửa gỗ bị khóa lại, hiển nhiên tên tang thi này bị người ta cố ý nhốt ở trong phòng.

      "Sao vậy?" Dịch Thao lấy nước suối rửa sạch viên tinh hạch trong tay sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh Lộ từ trong phòng ra sau đó nhấc chân đá xác tang thi qua bên.

      Mạnh Lộ lắc đầu, : "Phòng trống , bên trong rất lộn xộn, đồ đạc ngổn ngang đầy mặt đất, tuy nhiên hình như tên tang thi này bị người ta khóa ở bên trong."

      Đợi sáu bảy phút Đường Yên mới nhìn Dịch Thao vàMạnh Lộ từ bên trong ra, tay Dịch Thao cầm viên tinh hạch, người còn dính ít vết máu đỏ thẫm, vẻ mặt hai người đều bình tĩnh, tuy nhiên tàn nhẫn trong mắt lại rất ràng.

      "Bên trong có cái gì vậy?" Đường Yên thu hồi tầm mắt, giọng hỏi Dịch Thao tới.

      " phát gì cả, tang thi kia là bị người ta cố ý giam ở bên trong nhà." Dịch Thao trả lời, lắc đầu hai cái, phát thứ gì đặc biệt trong căn nhà đó cả. Tầm mắt ta dừng lại ở phòng bếp, hi vọng bên kia có thể có cái gì đó, thôn Hoàng Bắc xa huyện Vân Thương, nếu nơi này xảy ra chuyện gì rất có khả năng lan đến gần căn cứ Thanh Long, là ai cố ý nhốt tang thi kia ở trong phòng đây?

      Đường Yên mấp máy môi, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt lóe lên, cẩn thận dùng tinh thần lực tra xét phòng bếp ở phía bên trái, bây giờ Đường Yên đứng ở trong sân, có thể dùng tinh thần lực để dò xét trong phạm vi mười mét, tuy nhiên vì muốn để lộ tinh thần lực của mình ra ngoài nên Đường Yên cật lực che giấu.

      Tiếu Đức Huy đứng ở bên cạnh, trong mắt lên thận trọng, bước hai bước về phía phòng bếp, tay lên ngọn lửa, vẻ mặt cẩn thận, : "Thế nào rồi? Nếu tôi qua xem thử?"

      Đường Yên hơi lắc đầu, nhìn Tiếu Đức Huy, khẽ: "Trước tiên đừng qua vội, chưa biết ràng bên trong có thứ gì đừng nóng vội ra tay."

      Ánh mắt Dịch Thao tối tăm, gật đầu tán thành: “Đường Yên đúng, đừng lỗ mãng ra tay. Trước khi xác định được bên trong là thú hay người chúng ta nên án binh bất động." Nếu đụng phải thú biến dị có tốc độ nhanh cho dù là bọn họ rất có khả năng bị thương nặng, cho dù dị năng giả phục hồi nhanh hơn người bình thường nhưng cũng chỉ là đối với vết thương . Ở tận thế, tất cả các thiết bị chữa bệnh đều bị tê liệt, ngoại trừ những căn cứ lớn ở những căn cứ , ngay cả viêm thuốc cảm cúm, kháng viêm cũng là hàng hiếm. "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng thể làm gì cả được!" Miêu Trạch gãi đầu, mờ mịt nhìn phòng bếp, phòng bếp sụp đổ cộng thêm chuồng heo và chuồng gà bên cạnh tạo thành mớ hỗn độn. Nhìn cảnh này có vẻ xảy ra chuyện gì cả, Miêu Trạch quay đầu nhìn Đường Yên.

      "Tôi xem thử." Đường Yên cầm kiếm, bước chân linh hoạt về phía phòng bếp, cầm vỏ kiếm gõ vào cửa gỗ phòng bếp: “Cộc cộc!" Trong gian yên tĩnh truyền đến tiếng gõ cửa nghe có vẻ nặng nề.

      "Có ai ?" Đường Yên lên tiếng hỏi. Bốn người còn lại theo sát ở phía sau, tất cả đều hồi hộp, dám thả lỏng. ai dám khẳng định thứ bên trong phòng bếp kia là cái gì.

      "... Có!" Bên trong truyền đến tiếng trả lời khàn khàn, ngay sau đó đó là vài tiếng ho khan : “Khụ khụ .... " mặt Hạ Dĩnh chút vui mừng, vốn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, thôn Hoàng Bắc thuộc huyện Đại Than là thôn vùng núi hẻo lánh, đường gập gềnh khó khăn, đến huyện Vân Thương có ba con đường nhưng con đường này bình thường ít người nhất, nếu phải ở đây cất giữ nhiều vật tư chắc rằng những người cầm quyền muốn phái quân đội thanh lí con đường này. Lần này Hạ Dĩnh dẫn theo mười mấy người, xuất phát đến huyện Đại Than quét sạch tang thi biến dị, nghĩ đến khi tiến vào thôn Hoàng Bắc bị chuột biến dị để mắt tới, mười mấy người nhưng cuối cùng chỉ còn lại Hạ Dĩnh và Cố Nam sống sót chạy đến căn nhà gỗ này, sau đó lại phát mắt cá chân của Cố Nam bị chuột biến dị cắn, cũng may Hạ Dĩnh phát kịp thời, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng khóa Cố Nam ở trong căn phòng bên phải, tuy nhiên cũng bị thương vô cùng nặng, đừng đến chuyện trở về căn cứ, ngay cả đối phó với vài tên tang thi bình thường cũng có lòng nhưng vô lực, sau khi cố gắng giết chết hai tên tang thi ngửi mùi máu mà tới chỉ có thể nằm ở trong phòng bếp yên lặng chờ chết...

      "Là người, Miêu Trạch, ra tay phá cửa ." Đường Yên gật đầu, dùng tinh thần lực tra xét thấy bên trong phòng bếp có hai cái xác tang thi, còn có bị thương nặng, người dính đầy máu tươi, nửa bên mặt của đó bị dính máu cho nên thấy bộ dạng. "Dạ!" Miêu Trạch gật đầu, thoải mái mở cánh cửa gỗ trước mặt ra.

      mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi, trải qua mấy tháng tận thế cũng coi như là quen thuộc với việc này cho nên mọi người bình tĩnh tiến vào, nhìn trong tình trạng kiệt sức nằm mặt đất thể động đậy, người nhuộm đầy vết máu.

      " sao chứ!" Đường Yên tiến lên phía trước hỏi. Miêu Trạch cúi người xuống, cẩn thận đỡ Hạ Dĩnh nằm mặt đất dậy: “Mất máu quá nhiều, hôn mê rồi." Miêu Trạch đặt tay lên cổ tay Hạ Dĩnh, mạch còn đập nhưng rất yếu, người hôn mê bất tỉnh.

      "Hạ Dĩnh nhà họ Hạ." Khi Miêu Trạch vén tóc mặt Hạ Dĩnh lên Dịch Thao kinh ngạc nhìn nằm mặt đất.

      " quen sao?" Đường Yên nhướn mày, tầm mắt dừng lại người Hạ Dĩnh, này chính là Hạ Dĩnh! Chính là Hạ Dĩnh bị Lưu Thấm Nhã tính kế hại chết, dáng vẻ thanh tú, có thể là do nhà họ Hạ là thế gia quân đội nên gương mặt thanh tú của Hạ Dĩnh còn có chút khí khái, rất có dáng vẻ oai hùng hiên ngang. "Ừ!" Dịch Thao gật đầu, vẻ mặt khó xử, tiếp: " này là Hạ tiểu thư ....Hạ Dĩnh, nghĩ tới lại gặp ta ở chỗ này." Hạ Dĩnh bị thương , bên người lại có người nào, nếu dưa vào thân phận tầm thường của Hạ Dĩnh chắc hẳn là gặp phải thú biến dị hoặc là tang thi biến dị."

      Tiếu Đức Huy ngồi xổm xuống, nhìn vết thương người Hạ Dĩnh mấy lần, ánh mắt lên suy nghĩ sâu xa, mày lại càng nhíu chặt hơn, mu bàn tay Hạ Dĩnh lộ ra hai cái dấu răng nho , dấu răng này ...."Đây là cái gì?" Mạnh Lộ nhìn chằm chằm dấu răng mu bàn tay Hạ Dĩnh, bất giác cau chặt mày.

      " phải là thứ em nghĩ đến chứ?" Miêu Trạch nhịn được run rẩy, đứng dậy thối lui vài bước, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, nhìn dấu răng này giống như của những động vật lớn. Ở tận thế, thà rằng đụng phải thú biến dị cỡ lớn còn hơn là thú biến dị loại quần cư. "Đúng là như em nghĩ." Vẻ mặt Đường Yên hơi hay đổi: “Chuột biến dị, chắc là bọn họ gặp phải chuột biến dị, có thể Hạ Dĩnh là dị năng giả nếu bây giờ chúng ta gặp tang thi rồi (ý là vì dị năng giả nên chống chọi được, nếu là người bình thường giờ này biến thành tang thi rồi)." Hãy vào ******************* để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Dị năng giả bị lây bệnh độc tang thi trực tiếp tiến hóa thành tang thi biến dị, chỉ số thông minh cao hơn tang thi bình thường tiến hóa thành tang thi biến dị, tay chân cũng càng linh hoạt lơn.

      "Chuột biến dị!" Sắc mặt Dịch Thao thay đổi.

      "Dịch Thao, cẩn thận!" Đột nhiên khuôn mặt bình tĩnh của Đường Yên lên vẻ hoảng sợ, chút suy nghĩ vung kiếm lên, trong nháy mắt thanh kiếm xẹt qua Dịch Thao, cắm vào con chuột biến dị ở góc phòng, máu tươi bắn tung tóe, Dịch Thao cũng nhanh chóng tránh . H

      "Đúng là chuột biến dị." Đường Yên tiến lên, nắm lấy chuôi kiếm, nhìn con chuột biến dị bị thanh kiếm đâm xuyên qua, con chuột biến dị trước mắt lớn hơn gấp đôi chuột trước kia, nhe răng há miệng, hai mắt ửng đỏ mang theo sát khí, quan sát con chuột biến dị bị giết chết, Đường Yên thở ra hơi, hơi ngồi xổm xuống sờ con chuột biến dị, tình càng thêm phiền toái rồi!

      Giống như nhận thấy được tâm tình Đường Yên suy sụp, Dịch Thao nhìn Tiếu Đức Huy, trầm ngâm lát rồi : "Tiếu Đức Huy, cậu mang theo Hạ Dĩnh." Sau đó ta cúi xuống, liếc nhìn Đường Yên, tiếp: "Đường Yên, thấy thế nào, chúng ta có nên lập tức rời khỏi đây ?"

      "Lập tức rời ." Đường Yên gật đầu, nếu quả ở đây xuất chuột biến dị trừ khi điều động quân đội quét sạch, nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ đủ làm món tráng miệng cho chuột biến dị, trước khi Đường Yên dùng cái bao cẩn thận bọc xác chuột biến dị lại sau đó bỏ vào gian, định khi đến căn cứ Thanh Long đưa cho Bác sĩ Đường nghiên cứu.

      Trước khi cũng quên bảo Mạnh Lộ mang đồ ăn còn thừa phòng bếp, vùng này được quân đội thanh lí, tuy nhiên có vẻ quân đội ghét bỏ vùng núi này có nhiều đồ ăn nên cẩn thận tìm kiếm, bỏ lại đúng là lãng phí. Quân đội chướng mắt mấy thứ này nhưng có nghĩa là bọn họ chướng mắt.

      Đừng xem thường mấy con chuột biến dị này, sau này nó gây ra sóng gió lớn đó.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 33:
      editor: coki


      Đoàn người cẩn thận lái xe tới huyện Vân Thương, bởi vì phải nghỉ ngơi lấy sức ở thôn Hoàng Bắc nên thời gian bị chậm trễ, Hạ Dĩnh ở ghế sau vẫn chưa có tỉnh lại, mặt trời dần dần lên cao nhưng bốn phía vẫn tiêu điều có bóng người, cũng có tiếng gà gáy, có tiếng chó sủa, toàn bộ thế giới tĩnh mịch giống như tòa thành bị bỏ hoang.

      "Két…két ...."

      Đột nhiên, Miêu Trạch thắng gấp lại, Đường Yên mở to mắt thấy phía trước có ba chiếc xe tải quân dụng. Thấy xe Đường Yên chạy tới bọn họ ngừng lại, sau đó có quân nhân nhảy xuống từ chiếc xe dẫn đầu, khoa tay múa chân ra hiệu bảo xe Đường Yên dừng lại, tiếp đó lại có mười mấy quân nhân nhảy xuống xe, tất cả đều cầm súng tự động.

      "Xuống xe ." Hạ Bác móc súng ngắn ra, đứng ở trước mặt Đường Yên, khuôn mặt non nớt lại tỏa ra sát ý lãnh lẽo, chị cậu ta rời căn cứ để thanh lí tang thi, dựa theo kế hoạch Hạ Dĩnh phụ trách thanh lí tang thi ở tuyến đường qua huyện Đại Than này, thời gian dự dịnh khoảng hai ngày, nhưng bây giờ ba ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy đội Hạ Dĩnh trở về, vì thế tầng cao của căn cứ lo lắng có khả năng là xảy ra chuyện, vì vậy ra lệnh cho Hạ Bác dẫn người ra ngoài tìm kiếm.

      "Mấy người từ đâu đến?" Hạ Bác hỏi, tầm mắt dừng ở người Đường Yên, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

      "Là người còn sống sót ở căn cứ gần thôn Hồng Mao, tỉnh Quảng Nam." Đường Yên trả lời, nhìn thấy khuôn mặt người này tương tự Hạ Dĩnh hẳn là người nhà họ Hạ, hổ là nhà họ Hạ nắm trong tay quyền lực đứng đầu phương, xe tải quân dụng và trang bị người đều cực kì đầy đủ.

      "Hạ Bác, là cậu!" Hầu Tích Hoa xuống xe, vui sướng nhìn Hạ Bác.

      "Chú Hầu, Húc Kiêu, tại sao hai người lại ở đây?" Hạ Bác kinh ngạc nhìn Hầu Tích Hoa lên phía trước, tầm mắt quét vòng, mặt xẹt qua kinh ngạc, nhà họ Hầu nắm trong tay căn cứ Bạch Hổ, thực lực yếu hơn nhà họ Hạ, tuy nhiên đó là ở vùng Hoa Nam, cách căn cứ Thanh Long khá xa, vì sao Hầu Tích Hoa lại xuất ở đây?

      " dài dòng, Hạ Bác, cháu đâu vậy?" Hầu Tích Hoa thở phào, giọng điệu thoải mái ít.

      "Ba ngày trước chị cháu theo lệnh ra ngoài thanh lí tang thi tuyến đương qua huyện Đại Than này, tuy nhiên ba ngày trôi qua mà chị cháu vẫn chưa quay trở lại căn cứ, vì vậy tầng cao của căn cứ bảo cháu ra ngoài xem thử có phải ở huyện Đại Than xảy tình huống gì đó nằm trong dự đoán hay ." Năng lực của Hạ Dĩnh tệ, sau khi thức tỉnh dị năng hệ mộc thực lực của Hạ Dĩnh luôn xếp trong top mười ở căn cứ hơn nữa Hạ Dĩnh lại xuất thân trong gia đình có truyền thống quân đội, từ lớn lên ở quân doanh nên thực lực hề yếu hơn những người đàn ông trong quân đội.

      "Hóa ra là ra ngoài tìm kiếm Hạ Dĩnh! Lúc trước chúng tôi gặp chị cậu ở thôn Hoàng Bắc nhưng vì chị cậu bị thương quá nặng nên đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại." Dịch Thao xong mở cửa xe, vì thưa quần áo, thuốc men cũng có nhiều lắm nên Dịch Thiến chỉ băng bó đơn giản cho Hạ Dĩnh, cũng may là Hạ Dĩnh có mang theo huyết thanh cho nên Dịch Thiến lập tức tiêm huyết thanh vào tĩnh mạch Hạ Dĩnh để phòng ngừa biến dị. Chắc hẳn Hạ Dĩnh đoán được rằng từ lúc mình bắt đầu thanh lí tang thi bị tang thi chuột theo dõi cho nên mới làm cho toàn quân bị diệt.

      "Cái gì?" Hạ Bác vội vàng tiến lên, sau nhìn nhìn thấy Hạ Dĩnh hôn mê ở ghế sau cẩn thận bế Hạ Dĩnh lên.

      "Nhị thiếu, cẩn thận." Đột nhiên người quân nhân ở phía trước cầm chặt súng, sắc mặt trầm xuống, cảnh giác nhìn tang thi bị hấp dẫn bởi tiếng ồn mà đến, tháng có khoảng hai ba lần căn cứ phái người thanh lí tang thi ở những vùng xung quanh, đợt thanh lí lần trước mới đây lâu nhưng bây giờ vẫn có nhiều tang thi nghe mùi máu mà đến, bọn tang thi cực kì hưng phấn, gào thét đánh tới, có khoảng năm sau chục tên tang thi bị tiếng ồn hấp dẫn mà đến, trong đó có vài tên có động tác rất nhanh.

      Đám người bên Hạ Bác ra tay trước, kĩ thuật bắn súng của quân nhân cực kì chính xác, Hầu Tích Hoa vội vàng lui về phía sau, Chu Nhã sợ tới mức hai chân run rẩy, dùng sức che miệng, dám lên tiếng vì sợ Dịch Thiến ra tay đánh mình, Dịch Thiến nhiều, tính cách rất lạnh lùng, mỗi lần đều trực tiếp ra tay, so với những người khác Chu Nhã lại càng sợ Dịch Thiến hơn.

      "Miêu Trạch, nghiêm túc chút!" Đường Yên nhìn thấy tên tang thi đánh lén Miêu Trạch lập tức tuốt kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh chói mắt, thân thủ mềm mại linh hoạt, thanh kiếm trong tay Đường Yên như có sinh mệnh theo Đường Yên nhàng nhảy múa, mỗi chiêu đều có thể giết chết tang thi.

      Đường Yên phát mọi người đều thất thần nhìn mình, ngay cả Hạ Bác ôm Hạ Dĩnh đứng bên cạnh xe quân dụng cũng nhịn được mà căng thẳng, hàm ý liếc Đường Yên cái sang đó đặt Hạ Dĩnh lên xe tải quân dụng.

      Rất nhanh mọi người giải quyết đàn tang thi chặn đường xong, năm chiếc xe nhanh chóng chạy về phía căn cứ Thanh Long, dọc đường rất yên ả vì vùng này thường xuyên có quân đội ra ngoài thanh lí, có thể cảm giác ràng điều này khi vào huyện Vân Thương, ngay cả mùi vị tanh tưởi của tang thi trong khí cũng nhạt dần.

      "Miêu Trạch, Mạnh Lộ, hai em còn người thân hay bạn bè ở căn cứ ?" Đường Yên từ từ nhắm hai mắt, lên tiếng hỏi.

      " có, Miêu Trại chỉ còn lại có mình em." Miêu Trạch chán nản , nghĩ đến cái chết thảm của ông hai tay cầm lái siết chặt lại, trán nổi đầy gân xanh.

      Mạnh Lộ lắc đầu, giọng khàn khàn vang lên, lạnh nhạt : "Em chỉ có mình mẹ là người thân!"

      Đường Yên liếc nhìn Mạnh Lộ, Miêu Trạch có người thân hay bạn bè cảm thấy kỳ quái, Miêu Trại và căn cứ Thanh Long cách nhau khá xa, tuy Miêu Trạch từng học đại học ở thành phố Thanh Ninh, nhưng tận thế được nửa năm, bạn tốt ngày xưa còn sống hay chuyện khó được. Ngược lại lời của Mạnh Lộ lại làm cho Đường Yên hơi kinh ngạc, qua thời gian ở chung này khó để nhận ra Mạnh Lộ giống người bình thường, rất có khả năng xuất thân phú cũng quý vì vậy mới làm cho Đường Yên cảm thấy kỳ quái, thực lực như vậy hẳn là sớm đến căn cứ Thanh Long, tại sao lại còn bị Lý Dân quản chế?

      "Hai em đều là dị năng giả, chế độ ở căn cứ được hoàn thiện nên tự nuôi sống mình phải là việc khó, tuy nhiên có chuyện chị phải nhắc nhở..." Đường Yên lạnh lùng liếc hai người cái sau đó tiếp: "Chuyện gì có thể , chuyện gì thể chị hi vọng trong lòng hai em hiểu .”

      Tạm thời chuyện Buster vẫn chưa thể lộ ra ngoài được, trong căn cứ ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, nếu để cho người khác biết được Buster khác thường biết ra xảy ra chuyện gì. Ngón cái Đường Yên nhàng đẩy vỏ kiếm, nhìn chằm chằm Miêu Trạch.

      "Chị Yên, em người thân, bạn bè, em có thể theo chị hay ?" Miêu Trạch kiên định nhìn Đường Yên, thời khắc rời khỏi Miêu Trại cậu quyết tâm theo Đường Yên, suốt dọc đường sau khi cậu nhìn thấy Đường Yên trầm ổn bình tĩnh, thực lực mạnh mẽ ý định này càng ràng.

      Mạnh Lộ ngẩng đầu nhìn Đường Yên, : "Mạng của em là do chị cứu được, bán lại cho chị có là gì (bán mạng đó)! Nhưng mà em có điều kiện, sau này chị có thể giúp em làm chuyện hay ?"

      Đón nhận ánh mắt trầm của Mạnh Lộ, Đường Yên nghiêm túc đánh giá cậu ta. Đường Yên cẩn thận nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, quả trong đó đề cập đến người nào tên là Mạnh Lộ, đoán chừng chỉ là người qua đường, vì thế gật đầu: “Có thể, chỉ cần vượt ra ngoài phạm vi khả năng của chị là được."

      Giữa đường mọi người có ngừng lại lần, ăn vài thứ rồi lại tiếp tục lên đường.

      Mặt tời dần dần ngã về Tây, cảnh vật hai bên đường xẹt qua rất nhanh, Đường Yên cẩn thận đánh giá huyện Vân Thương phát ở đây xe lại qua lại khá nhiều, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy người bộ ở đường.

      Trước khi mặt trời xuống núi đám người Đường Yên tới được căn cứ Thanh Long, cửa chính làm bằng sắt thép kiên cốc, căn cứ được bao bọc bởi tường thành làm bằng xi măng, chỉ chừa lại bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi cửa đều có người tuần tra gác hai mươi tư hai mươi tư giờ, đám người Đường Yên vào căn cứ từ cửa phía Nam, Hạ Bác xuống xe phía trước dẫn đường, cậu ta đứng ở ngoài cửa sắt bảo người ở bên trong mở cửa, có Hạ Bác dẫn đường nên đám người Đường Yên bị làm khó dễ, rất nhanh vào được căn cứ.

      " ta là ai vậy?" Đường Yên chỉ vào người đàn ông khỏe mạnh đứng sắp xếp trật tự ra vào của mọi người, vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này đơn giản, hung ác nham hiểm bị giấu rất sâu trong khuôn mặt bình thường.

      "Trương Tùng, người bảo vệ của cửa Nam." Người phụ trách kiểm tra cổng vào trả lời. Vẻ mặt ân cần nhìn Trương Tùng, giọng điệu mang theo cung kính.

      "Trương Tùng..." Đường Yên thầm, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Tùng, nhất định phải tìm cơ hội loại bỏ người này nếu hậu quả rất khó lường. Đường Yên hít sâu hơi, thầm nhớ kỹ bộ dạng của Trương Tùng, đợi sau khi ổn định phải lên kế hoạch mới được.

      Sau khi kiểm tra balo, xe và nộp số lượng vật tư nhất định mọi người được phân vào mộ căn nhà trệt giản dị. Tất cả mọi người vào căn cứ đều phải kiểm tra xem có bị thương hoặc là bị lây bệnh độc tang thi hay , sau hơn giờ Đường Yên mới từ bên trong ra nhìn xung quanh tất bật xây thêm mười mấy cái nhà trệt, bên ngoài mỗi nhà đều có quân nhân đóng trú, nếu phát tình hình đúng trực tiếp giết chết.

      "Gào..." Đột nhiên căn nhà trệt thứ ba bên trái truyền đến tiếng gào thét, sau đó có người phụ nữ chạy ra từ bên trong, khuôn mặt xanh lét, tứ chi bắt đầu xơ cứng, hung hãn đánh mọi người xung quanh, lập tức có tiếng súng vang lên, chắc hẳn người bị lây bệnh độc tang thi lâu nên vẫn chưa hoàn toàn biến thành tang thi bị bắn bể đầu, máu văng tung tóe mặt đất, nhất thời xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.

      Đường Yên híp mắt lại, Thanh Long có thể trở thành căn cứ đứng đầu cũng phải là có lí do, quản lý quân hóa khắc nghiệt như vậy thua kém chút nào so với những doanh trại trọng yếu trước đây. Khó trách nơi này dám nhận người từ bốn phương tám hướng đổ tới, ra là có chiêu này, xung quanh những căn nhà trệt này có ít nhất là năm mươi quân nhân tuần tra, những người này để cho bất cứ chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát...

      Sau khi kiểm tra xong phải đến tòa nhà phía sau những căn nhà trệt đăng kí thông tin, bởi vì tận thế bùng nổ đột ngột nên cục dân chính bị phá hủy, vì vậy khi vào trong căn cứ phải đăng kí lại lần nữa nhưng có ít người đều dùng tên giả chứ gì đến những thông tin khác, tuy nhiên, đây là tận thế, ai thèm quan tâm tới người khác là ai chứ?

      Dịch Thao vừa mới ra khỏi nhà trệt liền tiến lên chào hỏi Đường Yên sau dó dẫn Hầu Tích Hoa trước, thân phận của Hầu Tích Hoa tầm thường, sau khi tiến vào căn cứ lập tức còn có người tới đón bọn họ .

      Đường Yên nhìn theo ba người nhà Hầu Tích Hoa rời , sau đó đến tòa nhà ở phía sau. Khi Đường Yên cầm bảng đăng kí lên thấy phía chỉ có vài mục đơn giản, tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, cuối cùng là có thức tỉnh dị năng hay , thức tỉnh loại dị năng nào đánh dấu vào chỗ đó.

      Khóe miệng Đường Yên cong lên thành nụ cười nhạt, nhà họ Hạ này quả thực là rãnh rỗi, Đường Yên nhanh chóng cầm bút điền thông tin: Đường Yên, nữ, tháng 7 năm xx, khi tới mục có thức tỉnh dị năng hay bất giác dừng lại, sau khi suy nghĩ lát mới đánh dấu vào chỗ dị năng lôi điện. Ở tận thế này cần phải giấu thực lực, so với người thường địa vị của dị năng giả rất cao, vì vậy cần phải sợ phiền toái mà khiến bản thân bị thiệt thòi, phô diễn dị năng càng có tính uy hiếp hơn là giấu diếm.

      Mạnh Lộ và Miêu đều đánh dấu mục dị năng hệ thổ và dị năng hệ kim, người nhận thông tin thấy ba người bọn họ đều là dị năng giả, trong đó Đường Yên còn là dị năng giả lôi điện hiếm thấy sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng chuyển sang tươi cười đưa cho đám người Đường Yên ba cái huy hiệu màu bạc. Dưa theo chế độ của căn cứ có màu trắng, bạc, vàng, đen. Màu trắng đại biểu cho người bình thường, màu bạc là dị năng giả, màu vàng là người trong quân đội, còn các nhân viên nghiên cứu đặc thù khác màu đen, đồng thời cũng dựa vào màu của huy hiệu để xếp cấp bậc cho người đó, những người có huy hiệu màu trắng thuộc cấp thấp nhất, muốn đổi đồ ăn phải tích điểm rồi dùng số điểm đó để đổi lấy đồ vật.

      "Đường Yên? có quan hệ gì với bác sĩ Đường ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa ?” Hai mắt của người tiếp đón nóng rực nhìn chằm chằm Đường Yên, bảng nhiệm vụ của căn cứ có treo nhiệm vụ cấp B, người giao nhiệm vụ chính là bác sĩ Đường của trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nhiệm vụ là tìm .

      "Bác sĩ Đường là ông nội của tôi." Đường Yên thản nhiên .

      "Hóa ra chính là Đường tiểu thư, Đường tiểu thư, mời bên này, ba tháng trước bác sĩ Đường treo nhiệm vụ cấp B để tìm kiếm Đường tiểu thư ở khắp nơi, ngờ Đường tiểu thư lại tự trở về căn cứ." Sau khi xong người tiến đón đứng dậy, nhiệt tình dẫn Đường Yên vào trong căn cứ.

      Dọc theo đường thỉnh thoảng người tiếp đón giới thiệu cho Đường Yên về tình huống của căn cứ, sau khi bộ khoảng chừng ba mười phút hai người dừng lại ở trước tòa nhà nằm sâu trong căn cứ về phía Tây, tòa nhà này có mười lăm tầng, quân nhân đóng ở đây nhiều lắm, giống như các tòa nhà khác, xung quanh đều có rất nhiều quân nhân đóng trú và tuần tra canh gác.

      "Đây là trung tâm nghiên cứu sinh hoa của căn cứ, bác sĩ Đường ở tầng mười ba mười ba." Lưu Minh giới thiệu, sau đó vào trong tòa nhà chào hỏi người bảo vệ, ngoài trừ những nhân viên nghiên cứu trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa người khác được vào, Lưu Minh dẫn Đường Yên đến trước trung tâm nghiên cứu sinh hóa thể được nữa, trước khi ta còn quên lấy lòng Đường Yên.

      Bác sĩ Đường được coi là ngôi sao sáng, người nghiên cứu kì cựu trong giới sinh hóa, danh vọng ở căn cứ cực cao, huyết thanh dự phòng cho dị năng giả là do Bác sĩ Đường nghiên cứu ra, ngoại trừ huyết thanh còn có bạc đạn chuyên sử dụng cho thú biến dị, đồng thời các trang thiết bị khác cũng thể thiếu bàn tay của bác sĩ Đường.

      Mặc dù bác sĩ Đường có quyền lực ở căn cứ nhưng danh vọng lại cao hơn người khác rất nhiều.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 34:
      Editor: coki


      "Bệnh độc tang thi bùng nổ gần nửa năm rồi mà tại sao vẫn chưa có tin tức của Yên Nhi? Căn cứ có mấy chục vạn người mà tìm được người sao?" Bác sĩ Đường lạnh lùng .

      Yên Nhi là cháu ông, tính tình bướng bỉnh kiêu căng, bằng Thấm Nhã khéo đưa đẩy, hiểu lòng người. Trước tận thế tính tình này của Yên Nhi cũng tính là gì hơn nữa còn có Thấm Nhã theo bên cạnh che chở và gia thế của nhà họ Đường nên nhất định có người nào dám làm gì Yên Nhi nhưng tận thế buông xuống, hết thảy đều thay đổi cho nên ông lo lắng Yên Nhi xảy ra chuyện.

      Dựa theo số liệu mới thu thập gần đây nhất tang thi tiến hóa càng lúc càng nhanh, thời gian tang thi biến dị càng ngắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa loài người đến bước đường cùng, vì thế tầng cao của căn cứ hi vọng bọn họ có thể mau chóng nghiên cứu đẩy nhanh tốc độ tiến hóa của dị năng giả, đồng thời phải tìm ra cách để khống chế bệnh độc tang thi, đây cũng trở thành vấn đề chủ yếu cần nghiên cứu. Bọn họ phát ra bệnh độc tang thi có thể kích thích tiềm năng của loại người ở trình độ nhất định, do đó nếu loại người tự nâng cao thực lực của mình, miễn nhiễm bệnh độc tang thi, loại bỏ xơ cứng tang thi và việc này được thực quy mô lớn chắc chắn con người bước sang kỷ nguyên mới đầy vui vẻ.

      Tóc bác sĩ Đường hơi ngắn màu trắng, áo blouse trắng sạch chỉnh tề, găng tay cũng màu trắng.

      Khuôn mặt có nhiều nếp nhăn tỏ vẻ tức giận, tầng cao của căn cứ hứa phải người ra ngoài tìm kiếm Yên Nhi giúp ông vì vậy ông chịu ở lại đây giúp đỡ, nếu dựa vào năng lực của ông sau khi rời khỏi căn cứ lo gì có chỗ . Ở tận thế, ai biết việc nghiên cứu sinh hóa là quan trọng nhất, huyết thanh mà dị năng giả sử dụng, bạc đạn dùng để đối phó với thú biến dị và những nghiên cứu phát triển vũ khí mới nhất, có cái nào mà dính dáng đến nghiên cứu sinh hóa. Bác sĩ Đường nổi tiếng trong giới nghiên cứu sinh hóa từ rất lâu trước kia cho nên có thể ông là ngôi sao sáng, là đối tượng mà bốn căn cứ lớn đều muốn có được.

      So với căn cứ Thanh Long bác sĩ Đường lại càng thích căn cứ Bạch Hổ hơn, phải là căn cứ Thanh Long tốt mà là thiết bị của căn cứ Bạch Hổ hoàn thiện hơn, cũng tiện cho việc nghiên cứu của ông hơn. Chẳng qua lúc trước nghĩ đến căn cứ Thanh Long gần chỗ Yên Nhi gầ nhất nên ông chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp rồi gia nhập căn cứ Thanh Long, dù vậy tận thế đến nửa năm nhưng bên căn cứ vẫn có bất cứ tin tức chính xác nào về Yên Nhi. Thậm thí ba tháng trước ông tiếc thứ gì phát ra nhiệm vụ cấp B nhưng vẫn có tin tức gì về Yên Nhi như cũ, điều này làm cho ông thể yên tâm được, năm đó ba mẹ Đường Yên mất sớm, Đường Yên là do tay ông nuôi lớn, vì lo lắng đơn có bạn chơi chung nên ông cố ý nhận nuôi Lưu Thấm Nhã để làm bạn với Yên Nhi.

      "Thầy, thầy đừng có gấp! chừng Yên Nhi tự động trở về căn cứ rồi." La Bân Hồng trầm giọng , theo bác sĩ Đường sớm nhất, lớn hơn Đường Yên mười sáu tuổi, xem như là nhìn Đường Yên lớn lên cho nên cực kì cưng chiều Đường Yên hơn nữa cũng thích việc bác sĩ Đường coi trọng Lưu Thấm Nhã, vì vậy nhiều lần khuyên bảo Đường Yên phải cẩn thận với Lưu Thấm Nhã.

      cảm thấy Lưu Thấm Nhã còn tuổi nhưng suy nghĩ quá quá nặng sâu xa, người như thế theo bên cạnh Yên Nhi sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.

      "Thầy, Bân Hồng sai. Lại có Thấm Nhã ở bên cạnh Yên Nhi cho nên Yên Nhi có chuyện gì đâu." Bác Dương cười . Bác Dương là học trò nhất của bác sĩ Đường, tính tình sống cởi, ăn khéo léo nên thường hay làm cho bác sĩ Đường vui vẻ. Khi Bác Dương đến Lưu Thấm Nhã tự giác nhìn sang La Bân Hồng, ánh mắt hơi lóe sáng, Yên Nhi rất thẳng tính, lại bị bác sĩ Đường cưng chiều nên có chút kiêu căng, tận thế lòng người khó dò, có còn sống hay rất khó được.

      "Ai mà biết bình thường Thấm Nhã cực kì che chở Yên Nhi, chỉ cần Yên Nhi gây chuyện, có Thấm Nhã ở bên cạnh Yên Nhi Yên Nhi có thể xảy ra chuyện gì đây?" Triệu Thiên Lâm thản nhiên , vẻ mặt tốt lắm, nếu phải vì Đường Yên sao Thấm Nhã có thể đến chỗ quỷ quái đó, đến bây giờ sống chết vẫn chứ.

      "Triệu Thiên Lâm, lời này của là có ý gì, cái gì gọi là Yên Nhi gây chuyện xảy ra chuyện?" Bác Dương lạnh lẽo, khó chịu lườm Triệu Thiên Lâm, phải biết Triệu Thiên Lâm thiên vị Lưu Thấm Nhã nhưng mà Triệu Thiên Lâm vậy hơi quá đáng rồi.

      "... chỉ quá lo lắng cho Thấm Nhã thôi." Triệu Thiên Lâm rụt cổ lại, khi nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của bác sĩ Đường có chút sợ hãi, Đường Yên là bảo bối trong lòng bác sĩ Đường nhưng ta lại quở trách Đường Yê trước mặt bác sĩ Đường, đây phải là có việc gì nên tự mua dây buộc mình sao.

      "Hừ!" Con mắt của bác sĩ Đường đục ngầu liếc nhìn Triệu Thiên Lâm rồi lạnh nhạt : "Cậu xuống trước ! Bân Hồng, Bác Dương với thầy đến tòa nhà đăng kí chuyến, xem thử có tin tức của Yên Nhi hay ."

      Nhìn bóng lưng của Triệu Thiên Lâm xa dần, vẻ mặt của bác sĩ Đường thay đổi, giọng lạnh lùng : "Đúng là con sói mắt trắng nuôi mãi vẫn quen, nó cho rằng thầy biết những hành động lén lút của nó sao, thầy còn chưa chết mà nó nhịn được muốn chiếm lấy rồi."

      "Thầy, đừng nóng giận! Vì loại người này mà tức giận đáng." Bác Dương vội vàng tiến lên, vuốt ngực bác sĩ Đường, La Bân Hồng rót ly nước rồi đưa cho bác sĩ Đường uống.

      "Bác Dương sai, đừng vì chuyện này mà tức giận, nếu ảnh hướng đến sức khỏe đến lúc gặp lại Yên Nhi sẽkhông đau lòng chết mất." La Bân Hồng trấn an nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, trong khoảng thời gian này Triệu Thiên Lâm thường xuyên tiếp xúc với nhà họ Hạ của tầng cao, chỉ sợ rằng nảy sinh tâm tư nên có! ở bên cạnh thầy lâu nhất cho nên rất hiểu Triệu Thiên Lâm, lòng dạ hẹp hòi lại hay mang thù, trong lòng ngưỡng mộ Lưu Thấm Nhã. Lần này Bác sĩ Đường bảo Lưu Thấm Nhã theo Yên Nhi học ở trường ngoại tỉnh cho nên e rằng Triệu Thiên Lâm hận Yên Nhi.

      "Bân Hồng, trong khoảng thời gian này con hãy theo dõi nó, đừng cho nó tiết lộ bất cứ tin tức gì của trung tâm, nhất là bản vẽ vũ khí sinh hóa và năng lượng lần này." Bác sĩ Đường lạnh lùng .

      La Bân Hồng và Bác Dương nhìn nhau, vui vẻ : " Vũ khí sinh hóa kiểu mới nghiên cứu có tiến triển rồi sao?"

      "Ừ!" Bác sĩ Đường gật đầu .

      xong bọn họ thang máy xuống lầu, định đến tòa nhà đăng kí của căn cứ xem thử có tin tức gì mới hay . người muốn vào căn cứ phải đến tòa nhà đăng kí để đăng kí tin tức lần nữa nên đó là nơi có thông tin nhanh nhạy nhất vì vậy bác sĩ Đường mới muốn đến đó xem thử, cho dù có tin tức của Đường Yên cũng có thể thuận tiện xem thử có phải Đường Yên ở chỗ nào đó mà có người đến căn cứ hay ?

      Ba người Đường Yên vừa mới vào trung tâm vừa khéo nghe được bác sĩ Đường mắng to, Đường Yên nhìn mái tóc ngắn bạc trắng của bác sĩ Đường, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, vẻ mặt mệt mỏi, người mặc áo blouse trắng, lưng hơi cong nhưng miệng cứ luôn nhắc đến tên mình bất giác mắt nhòa , trong khoảng thời gian tiếp nhận thân thể này cũng tiếp nhận toàn bộ tình cảm của Đường Yên kiếp trước, đồng thời cảm thụ được máu mủ tính thân với bác sĩ Đường cho nên khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười khẽ.

      "Ông ...."

      Vừa rồi mới từ chỗ Lưu Minh biết được Bác sĩ Đường phát nhiệm vu tìm kiếm tin tức của , phần thưởng cực lớn, năm viên tinh hạch, ngàn cân lương thực, còn có vũ khí sinh hóa do trung tâm nghiên cứu phát triển nữa. Chỉ thứ trong đó rất hậu hĩnh rồi, cho dù là nhiệm vụ cấp A của căn cứ cũng có nhần được thù lao nhiều như thế này.

      Bác sĩ Đường ngẩng đầu thấy Đường Yên tới, vẻ mặt ông cực kì kích động, đẩy La Bân Hồng đỡ mình ra rồi tiến lên ôm lấy Đường Yên, sau đó cẩn thận đánh giá Đường Yên, đau lòng : "Yên Nhi, con sao chứ! Sáu tháng, sáu tháng rồi, con lớn thế này nhưng chưa bao giờ rời khỏi ông lâu như vậy, nhất định là phải chịu rất nhiều khổ sỡ..."

      xong ông đột nhiên bật khóc, nhớ tới con trai và con dâu mất sớm, trong khoảng thời gian xa cách với Đường Yên ông luôn luôn cố gắng chống đỡ, lại dám nghĩ nhiều vì lo rằng mình bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của nhà họ Đường, nghĩ như vậy nên ông thường xuyên phát tiết bất mãn của mình với tầng cao của căn cứ nhưng lại bất đắc dĩ vì tay thực quyền cho nên có số việc thể làm được, tuy nhiên ông cũng phải là người dễ bắt nạt!

      "Ông, con sao." Đường Yên làm nũng xoay vòng tại chỗ để cho Bác sĩ Đường an tâm.

      " có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi." Bác sĩ Đường lau nước mắt, vỗ vai Đường Yên, mặt lên nụ cười nhõm, lo lắng hơn nửa năm, rốt cục ông cũng có thể an tâm được rồi. Sau khi nhìn thấy Đường Yên bình yên vô bác sĩ Đường mới chú ý đến Mạnh Lộ và Miêu Trạch đứng ở bên cạnh Đường Yên, khi nhìn thấy bóng dáng của Lưu Thấm Nhã lông mày hơi nhíu lại, lúc trước ông dặn Thấm Nhã phải chăm sóc Yên Nhi, tại sao hôm nay lại thấy Thấm Nhã cùng với Yên Nhi nên hỏi: "Yên Nhi, Thấm Nhã đâu? Tại sao nó chung với con?"

      " ta ư, làm sao ta có thể ở chung chỗ với con được." Sắc mặt Đường Yên lạnh lùng, chỉ Mạnh Lộ và Miêu Trạch ở bên cạnh mình rồi giới thiệu: "Ông, đây là Miêu Trạch và Mạnh Lộ, Miêu Trạch con quen ở Miêu Trại còn Mạnh Lộ cách thành phố Thanh Ninh khoảng mười dặm, bọn họ đều là dị năng giả, Miêu Trạch là dị năng giả hệ kim, Mạnh Lộ là dị năng giả hệ thổ, thực lực của hai người đều tệ."

      "Yên Nhi, em có việc gì là tốt rồi! Trong khoảng thời gian này em làm cho mọi người lo lắng gần chết." La Bân Hồng tiến lên xoa đầy Đường Yên, khuôn mặt mang theo cưng chiều. Hơn nửa năm mà vẫn chút tin tức gì của Đường Yên làm cho cuộc sống của rất bất an, lo lắng.

      Bác Dương chen lên từ phía sau, ôm cổ Đường Yên, cười : "Thế nào, hơn nửa năm thấy mà nhận ra Bác Dương nữa hả?"

      " Bân Hồng, Bác Dương!" Đường Yên cười gọi, La Bân Hồng là học trò đầu tiên của ông còn Bác Dương là học trò nhất của ông, hai người này rất thân với Đường Yên kiếp trước.

      Hai người nhìn nụ cười có chút lạnh nhạt của Đường Yên thấy rất đau lòng, trước kia Đường Yên là nhóc vô pháp vô thiên nhưng chỉ mới nữa năm mà trở làm cho bọn họ nhận ra được, so với Đường Yên kiêu ngạo tùy ý lúc trước Đường Yên trầm lặng, đạm mạc tại lại càng làm cho người ta thích, tuy nhiên, cũng có đau lòng và luyến tiếc!

      "Miêu Trạch, Mạnh Lộ đây là ông chị ....Bác sĩ Đường, còn hai người bên cạnh là La Bân Hồng và Bác Dương, bọn họ đều là học trò của ông." Đường Yên , mặc cho bác sĩ Đường đánh giá cùng Mạnh Lộ và Miêu Trạch.

      Miêu Trạch và Mạnh Lộ tiến lên tiếng chào hỏi sau đó theo bác sĩ Đường lên lầu mười ba, dọc đường Đường Yên sơ qua những chuyện mà mình trải qua trong sáu tháng này. Trong lời đề cập quá nhiều đến Lưu Thấm Nhã, ngay cả việc gặp gỡ Thiểm Thực Giả và thú biến dị đều bị Đường Yên bỏ bớt, có số việc muốn làm cho bác sĩ Đường lo lắng, cũng nhân tiện cho bác sĩ Đường biết mình thức tỉnh dị năng lôi điện, tin tức này làm cho ba người bác sĩ Đường mừng rỡ như điên, nhìn ba người bác sĩ Đường quan tâm chút tính toán, trong lòng Đường Yên khỏi cảm thấy ấm áp, ở tận thế tình thân rất đáng quý trong khi tất cả mọi người đều suy đoán ai đó đối xử tốt với mình có phải là có mưu đồ gì khác hay ?

      vào trong phòng, bác sĩ Đường đóng cửa rồi ngồi xuống ghế sofa sau đó nắm tay Đường Yên, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: "Yên Nhi, con cho ông biết, có phải Lưu Thấm Nhã làm chuyện gì đó với con hay ? Tại sao lần này nó lại về căn cứ chung với con? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Mỗi lần Đường Yên đều né tránh nhắc đến Lưu Thấm Nhã làm sao bác sĩ Đường để ý cho được, dựa vào tính nết của Đường Yên làm chuyện như vậy, chỉ có khả năng duy nhất là Lưu Thấm Nhã làm chuyện gì đó chọc giận Yên Nhi.

      La Bân Hồng đứng dậy pha mấy ly coffee rồi ngồi bên cạnh Đường Yên, im lặng nghe bác sĩ Đường hỏi chuyện, lúc tới chỗ này ngẩng đầu nhìn Bác Dương bên cạnh, bàn tay cầm tách coffee hơi cứng lại, quả nhiên là xảy ra chuyện gì đó!

      "Ông, có số việc con tiện , tuy nhiên ông ngươi phải cẩn thận đề phòng ta." Đường Yên cách mơ hồ nhưng dựa vào khôn khéo của ông ông nhất định đề cao cảnh giác, cho dù sau này Lưu Thấm Nhã có muốn lấy lòng ông ông cũng hoài nghi có phải Lưu Thấm Nhã có rắp tâm khác hay . Việc trước mắt mà cần phải làm là khiến ông, La Bân Hồng và Bác Dương nghi ngờ Lưu Thấm Nhã, có số việc so với càng làm cho người ta hoài nghi hơn.

      Đường Yên kiếp trước cực kì tin tưởng Lưu Thấm Nhã cho nên thể thay đổi quá đột ngột. Nhìn thấy trong mắt ông, La Bân Hồng và Bác Dương lên tức giận khó để nhận ra Lưu Thấm Nhã ở trong lòng bọn họ phải dịu dàng thiện lương như vậy, chỉ trách Đường Yên kiếp trước quá ngây thơ ngu ngốc nên mới cho rằng Lưu Thấm Nhã làm gì cũng tốt...

      "Hừ! ngốc này, trước kia nhắc nhở em phải cẩn thận với Lưu Thấm Nhã nhưng em lại nghe lời , bây giờ biết sai rồi chứ? Cũng may là em có việc gì, .... " Sắc mặt La Bân Hồng trầm xuống, trong mắt lên chút sát ý

      "Yên Nhi, Bân Hồng sai." Bác Dương gật đầu .

      Bác sĩ Đường im lặng hồi lâu có lên tiếng. Ban đầu là ông quyết định cho Lưu Thấm Nhã theo bên cạnh Yên Nhi để chăm sóc cho Yên Nhi, nghĩ tới dã tâm của Lưu Thấm Nhã lại lớn như vậy, tuy rằng chỉ là vài câu ít ỏi, Yên Nhi cũng chưa từng đề cập đến Lưu Thấm Nhã làm cái gì nhưng trong lời kia lại để lộ ra tức giận và giãy giụa, khó để nhận ra dọc đường Yên Nhi chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.

      "Vâng! Vẫn là ông và các thương em." Đường Yên .

      "Rầm rầm ...."

      Mọi người chuyện đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất mạnh, bác sĩ Đường nhướng mày, lúc vào phòng ông dăn dò là được tùy tiện tới quấy rầy bọn họ, chuyện này là thế nào đây?

      Hồng Bân đứng dậy mở cửa, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa ánh mắt u, giọng điệu lạnh lùng : "Triệu Thiên Lâm, cậu tới làm cái gì? phải thấy bảo cậu về rồi sao?"

      "Tránh ra!" Triệu Thiên Lâm trừng mắt nhìn Hồng Bân rồi đưa tay đẩy Hồng Bân ra để xông vào, ánh mắt dừng ở người Đường Yên, oán hận hỏi: "Đường Yên, Thấm Nhã đâu, Thấm Nhã ở đâu? Tại sao lại trở về cùng ?"

      "Buông tay ra!" Đường Yên lạnh lùng hất tay Triệu Thiên Lâm ra rồi nhìn Triệu Thiên Lâm, Triệu Thiên Lâm gián điệp bên trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa, kiếp trước ta cấu kết với Lưu Thấm Nhã đánh cắp thông tinh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Lúc Ba Hành Giả đánh lén căn cứ Thanh Long và chiến đấu với dị năng giả chính Triệu Thiên Lâm ở giữa kéo dài thời gian cho nên mới khiến ông cách nào rời nhanh chóng, vì vậy mới có thể bị thương, thiếu chút nữa mất mạng, lần này cũng có ý định để cho Triệu Thiên Lâm sống tốt.

      "Đường Yên, , ... Thấm Nhã ở đâu? Có phải là xảy ra chuyện gì hay ?" Vẻ mặt Triệu Thiên Lâm hung ác, hai mắt đỏ ngầu nhìn Đường Yên.

      "Triệu Thiên Lâm, cậu làm cái gì vậy? Còn mau buông Yên Nhi ra." Hồng Bân đấm cú vào bụng Triệu Thiên Lâm, ánh mắt lạnh như băng, Triệu Thiên Lâm vốn là nhi, về sau do gặp được bác sĩ Đường, nhờ nhà họ Đường giúp đỡ nên mới vào được đại học, ngờ là lại nuôi con sói mắt trắng, đúng là cùng loại với Lưu Thấm Nhã, biết mang ơn.

      "Khụ khụ..." Triệu Thiên Lâm co người lại, ho khan liên tục.

      Hồng Bân là dị năng giả lực lượng hình (tự nhiên lòi ra cái này, kiểu điều khiển cái gì nhưng thiên về sức mạnh, tựa như Hulk ấy) còn Triệu Thiên Lâm chẳng quả chỉ là người bình thường nên tất nhiên phải là đối thủ của Hồng Bân. Hồng Bân lại tức giận cho nên ra tay chút nể nang, phun vài búng máu là quá rồi.

      "Ông, ta là ai vậy?" Đường Yên bình tĩnh nhìn Triệu Thiên Lâm co rút thành cục đất, tự nhận rằng nhà họ Đường đối xử với những người này tệ, nhưng ngờ tới lại nuôi dưỡng những con sói đói biết xấu hổ.

      "Yên Nhi cần để ý tới nó, chỉ là người ngoài mà thôi!" Bác sĩ Đường lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Lâm, : "Hồng Bân, mang người này ra ngoài, sau này được thầy cho phép có nó bước vào tầng mười ba."

      Sau này tầng mười ba của tâm nghiên cứu sinh hóa mới trở thành nơi nghiên cứu sinh hóa, Triệu Thiên Lâm là con sói mắt trắng làm cho trái tim bác sĩ Đường băng giá, nếu có Đường Yên Triệu Thiên Lâm có thể có ngày hôm nay sao? Yên Nhi mất tích hơn nửa năm nhưng Triệu Thiên Lâm hề nóng nảy lại còn hết lần này đến lần khác hỏi thăm tin tức Lưu Thấm Nhã, Triệu Thiên Lâm tưởng rằng bác sĩ Đường biết những việc ta làm sao. Tuy nhiên nghĩ đến việc Thấm Nhã lớn lên cùng với Yên Nhi, từ rất thân thiết với Yên Nhi nên có chuyện gì xảy ra cũng cần lo lắng nhiều, lại nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

      Cả người Triệu Thiên Lâm run lên, hoảng hốt ngẩng đầu, khi nhìn thấy ánh mặt lạnh như băng của bác sĩ Đường trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :