1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký thăng cấp của nữ phụ ở tận thế - Thuỷ Quả Mộ Tư

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 17:
      Editor: Mèo coki

      "Đội trưởng Hạ là người của ai?" Đường Yên cầm kiếm, hai mắt lạnh lẽo đảo qua Hạ Thiên Vũ đứng đối diện: “Là Hoàng Mô đúng ? Sở dĩ lựa chọn rời căn cứ cùng Lưu Thấm Nhã cũng là ý của Hoàng Mô, mục đích là lấy được nhóm vật tư ở trấn của Lưu Thấm Nhã và lung lạc dị năng giả trong đội ta, biết tôi đoán có đúng hay ?"

      Nhìn như chuyện với Hạ Thiên Vũ nhưng tầm mắt lại rời khỏi Lưu Thấm Nhã mà nhìn chằm chằm vào ba lô phía sau ta, vừa rồi lúc giao chiến hình như có nhìn thấy luồng ánh sáng trắng, nếu lầm... đó chính là thần vật được thờ phụng trong cấm địa Miêu Trại mà đám Miêu Bác Văn tranh đoạt, theo lời châm chọc của Từ Viện đó chính là cái vòng bạch ngọc đáng đồng và Lưu Thấm Nhã cất nó trong ba lô đeo phía sau lưng kia, chắc hẳn bình sứ trắng kì lạ kia cũng nằm trong đó.

      Đường Yên nhìn có vẻ thản nhiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm mắng tiểu thuyết chết tiệt, khó trách tình tiết trong tác phẩm lại nhắc đến Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Vũ này là do gây ra, trong tiểu thuyết Đường Yên bị Lưu Thấm Nhã lừa gạt ở trấn sau đó lạc vào trong đàn tang thi, bị tang thi cắn chết, tất nhiên là thể gặp đám người Hạ Thiên Vũ rồi. Ánh mắt Đường Yên đảo qua Hổ Tử rồi lại cúi xuống, nhớ trong tiểu thuyết có nhắc tới bên cạnh Lưu Thấm Nhã còn có trợ thủ rất đắc lực, tên là Lưu Hổ, biệt danh là Hổ Tử, là gã dị năng giả cấp cao hệ hỏa, địa vị ở trong đội thấp, chẳng lẽ .... lướt qua Hổ Tử đứng bên phải Hạ Thiên Vũ… là người này? Trong tiểu thuyết Hạ Thiên Vũ xuất chẳng lẽ ta cũng chỉ là diễn viên quần chúng, chưa kịp xuất trở thành vật hy sinh dưới tay nữ chính sao?

      Nghe thấy vậy, Hạ Thiên Vũ hơi sững sờ, ở căn cứ, ngoại trừ Hạ Phân ba người còn lại ai biết ta là người của Hoàng Mô, làm sao Đường Yên biết được? Lúc này ta lại càng dè chừng Đường Yên hơn. Hoàng Mô có ân cứu mạng với ta và A Phân, lúc trước, khi ta rời khỏi căn cứ để tìm kiếm vật tư Hoàng Mô phái người tìm ta, bảo ta theo Lưu Thấm Nhã, moi cho ra đống vật tư ở trấn kia, nhân tiện lung lạc dị năng giả trong đội Lưu Thấm Nhã, ở tận thế, đồ ăn, thực lực, thiếu thứ cũng được. Dã tâm của Hoàng Mô , tất nhiên là y muốn mất đống vật tư ở trấn kia, tuy nhiên y cũng hiểu được Lưu Thấm Nhã dễ chọc, khi biết được Hạ Thiên Vũ và Đường Yên cùng trở về căn cứ lập tức sắp xếp chuyện này.

      "Xem thường rồi." Hạ Thiên Vũ phủ nhận cũng thừa nhận, nụ cười luôn luôn nở môi ta: “Đội trưởng Lưu, người bên bị thương , bây giờ thân mình, phía bên tôi lại có bốn người, cảm thấy phần thắng của ai lớn hơn đây? Tôi có ý lấy mạng của mấy người, dù sao đây cũng là tận thế, nhiều người có vẻ an toàn hơn nhiều tang thi."

      "Ha ha..." Đường Yên cười lạnh hai tiếng, bỡn cợt đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Vũ, là dễ nghe, lại rất đường đường chính chính nhưng ai dám tin tưởng đó là ? Tin mới là đồ ngốc.

      "Đội trưởng Lưu, thử xem?" Hạ Thiên Vũ nhìn Lưu Thấm Nhã, vì chém giết lúc lâu nên người Lưu Thấm Nhã có chút chật vật nhưng lại ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của ta, con ngươi đen trong suốt như nước càng có vẻ sáng ngời, Hạ Thiên Vũ hơi quay đầu, ra vẻ đứng đắn, ho hai tiếng.

      Lưu Thấm Nhã nhướng mày, liếc Hổ Tử cái, sát khí thoáng lên trong mắt ta, việc Hạ Thiên Vũ phản bội vào lúc này vượt ra khỏi dự đoán của Lưu Thấm Nhã nhưng may mắn là trước kia ta để lại tay trong, nếu ... Hôm nay lật thuyền trong mương rồi! ta nhìn biểu tình bình tĩnh Đường Yên, ánh mắt phức tạp, trong đó lên chút khó hiểu.

      Lúc này Hạ Thiên Vũ nhanh chậm dùng dị năng hệ thổ giam giữ mấy người bình thường trong đội Lưu Thấm Nhã, tầm mắt đảo qua người ta, Hạ Thiên Vũ biết nếu như lúc này mà lôi kéo dị năng giả bên đội Lưu Thấm Nhã khả năng thất bại rất cao nên chỉ có thể chờ đợi tin tức của đống vật tư ở trấn kia từ miệng Lưu Thấm Nhã, đương nhiên ta cũng có ý định buông tha cho bảo vật trong cấm địa Miêu Trại, so với khuất phục và nịnh hót tại sao lại bước lên trời, làm vua trăm họ?

      Hạ Thiên Vũ híp mắt, tưởng tượng đến lúc hội họp với đám người Hoàng Mô nên chú ý tới động tác của Hổ Tử đứng bên cạnh, ta giắt súng tay vào thắt lưng, như thế nào ta cũng là dị năng giả hệ thổ, dị năng giả bên Lưu Thấm Nhã người chết, người bị thương, làm gì còn ai thể gây tổn thương cho ta được?

      Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ thắng thế nên hòan toàn để mọi người vào trong mắt, lông mày Lưu Thấm Nhã nhíu lại, đến đám vật tư ở trấn kia, Lưu Thấm Nhã khỏi liếc nhìn Đường Yên, trong lòng xẹt qua suy đoán mơ hồ... thứ trong cấm địa Miêu Trại vào tay ta, tất nhiên là ta giao nó ra. Suốt dọc đường , phải ta muốn lôi kéo Hạ Thiên Vũ nhưng Hạ Thiên Vũ lại cứng mềm đều ăn, như vậy chỉ có thể....

      Lưu Thấm Nhã hơi gật đầu với Hổ Tử, lạnh lùng quát lên: "Hổ Tử, ra tay !"

      Hạ Thiên Vũ chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên sau đó con dao ngắn mang theo ngọn lửa trong tay Hổ Tử đâm vào ngực ta, máu tươi bắn tung toé, đám người Lưu Thấm Nhã cũng nhanh chóng ra tay khống chế Hạ Phân và Lãnh Minh, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mà tình thế đảo ngược, lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã chút do dự cắt qua cái cổ trắng noãn của Hạ Phân sau đó thản nhiên liếc Đường Yên cái thấy Đường Yên rất thoải mái, hoàn toàn có vẻ sợ hãi trong lòng hơi giật mình, chẳng lẽ Đường Yên sợ ta động thủ sao? Trước kia che chở cho Đường Yên là vì chưa đến lúc trở mặt nhưng bây giờ khác, mọi người đều xé rách mặt nạ rồi, cần thiết phải giả bộ thân thiết nữa.

      Khóe miệng Đường Yên hơi nhếch lên, trong lòng lại thở dài, vận khí của Lưu Thấm Nhã quá tốt, mỗi lần gặp tai nạn đều có thể gặp dữ hóa lành. Chắc bên kia ngờ tới Hổ Tử là người Lưu Thấm Nhã cài vào, thể ta suy xét quá kín đáo, chỉ sợ là lúc tận thế bắt đầu bài bố rồi.

      "Hổ Tử, cậu..." Hạ Phân kinh ngạc trừng mắt to, sau đó ôm cổ ngã xuống.

      Lưu Thấm Nhã liếc nhìn Hạ Thiên Vũ thở dốc mặt đất, thản nhiên : "Từ lúc ở căn cứ tôi biết là người của Hoàng Mô rồi, cho theo chẳng qua là muốn biết động tĩnh bên Hoàng Mô mà thôi, bây giờ giữ lại cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chỉ thêm vướng víu tay chân." xong, tay phải Lưu Thấm Nhã vung lên, lưỡi dao nước lập tức cắt qua cổ Hạ Thiên Vũ.

      Bên cạnh, hô hấp của Lãnh Minh bị như bóp nghẹn, cắn răng : "Hổ Tử, mày phản bội từ lúc nào?"

      Người Hổ Tử hơi cứng lại, khuôn mặt hàm hậu lên lạnh lẽo: “Từ lúc bắt đầu tao là người của đội trưởng Lưu rồi, năm đó Hoàng Lão Tam bức tử ba mẹ tao, nợ này tao có khả năng trả được nhưng đội trưởng Lưu hứa sau này giữ lại mạng Hoàng Lão Tam cho tao."

      "Hổ Tử sai, cậu cần thiết phải bán mạng cho Hoàng Lão Tam, Hoàng Lão Tam là loại người nào chứ, hình như là cậu càng hơn chúng tôi mà, nếu có Hoàng Mô che chở làm sao Hoàng Lão Tam có thể càn rỡ như vậy được? Bây giờ Hạ Thiên Vũ, Hạ Phân đều chết, ai có thể ép buộc cậu nữa, lựa chọn như thế nào tự cậu hãy suy nghĩ cho kĩ." xong Lưu Thấm Nhã nhìn Đường Yên, ta thử tính toán nếu trừ bỏ Đường Yên ở trong này khả năng thành công là bao nhiêu, từ lúc rời khỏi căn cứ ta động tay động chân vài lần nhưng lần nào Đường Yên cũng may mắn tránh được, điều này làm cho ta rất bất mãn. Bản thân ta bị thương , bọn Giang Ly cũng khá hơn chút nào, trước kia ta có thể dễ dàng nhìn thấu Đường Yên, cầm nắn,, vê tròn, bóp méo nhưng... bây giờ lại được nữa, lời của Mã Lương khiến ta có chút dè chừng, lúc này ta hoàn toàn nắm chắc dùng chiêu có thể giết chết được Đường Yên nên chỉ có thể đè suy nghĩ này xuống.

      Đường Yên giấu diếm thực lực của bản thân nhất định nghi ngờ ta từ rất lâu rồi, có thể giấu ta lần có thể có lần thứ hai, Đường Yên là mình thức tỉnh dị năng nhưng thực tế làm sao biết chính xác được?

      chỉ suy nghĩ của Lưu Thấm Nhã xoay vòng mà Đường Yên cũng vậy, trong lòng cũng suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Lưu Thấm Nhã, giết chết Lưu Thấm Nhã ư, phải muốn tuy nhiên phải là bây giờ, trong tác phẩm, Lưu Thấm Nhã lấy được bảo vật ở Miêu Trại sau đó dị năng hệ thủy tiến hóa thành dị năng chữa khỏi, sau nửa tháng từ lúc Lưu Thấm Nhã tới căn cứ Thanh Long căn cứ bị Ba hành giả đánh lén (con này cao hơn thiểm thực giả nha), đêm đó bác sĩ Đường bị Ba hành giả đánh lén nên trọng thương, đúng lúc đó Lưu Thấm Nhã ra mặt cứu bác sĩ Đường mạng nhưng bây giờ tình tiết có chút thay đổi nên Đường Yên dám khinh thường, vì vậy chần chừ ra tay cướp bảo vật, lo lắng mình gây ra hiệu ứng bươm bướm làm dị năng chữa khỏi xuất , đến lúc đó ai ra mặt cứu bác sĩ Đường? Vấn đề này thể suy xét kĩ được...

      Sau khi bị Hổ Tử thuyết phục Lãnh Minh hành động nữa mà ngồi im lặng dưới đất dựa vào thạch bích phía sau.

      "Yên Nhi, giao vòng bạch ngọc ra đây, chuyện hôm nay chị truy cứu nữa, như thế nào?" Lưu Thấm Nhã dịu dàng, khuyên bảo Đường Yên. ta biết Đường Yên thích vòng bạch ngọc hơn tất cả, ngay từ đầu ta tin chuyện Đường Yên làm mất vòng tay ở dưới đáy vực, ta tính toán khi gặp thời cơ thích hợp ra tay cướp lấy. (giả tạo chưa…)

      Đường Yên cười lạnh, quả nhiên Lưu Thấm Nhã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ràng muốn cướp vòng bạch ngọc trong tay nhưng lại giống như giao vòng tay cho ta là sai vậy.

      nguyên hình rồi, trong lòng Đường Yên thầm. vén ống tay áo lên, để lộ ra vòng bạch ngọc trong sáng, nhẵn nhụi, vẻ mặt rất trầm ổn: “Lưu Thấm Nhã, chị nghĩ tôi rất ngu ngốc sao? Cho chị, cho chị tôi còn đường sống sao... Chị nhiều lần hạ độc thủ với tôi vì chiếc vòng bạch ngọc này rồi, nếu tôi nhớ lầm vòng bạch ngọc này là vật gia truyền ông ngoại cho tôi, có chút xíu liên quan nào tới chị. Tại sao chị cứ nhớ mãi quên như vậy?"

      "Thứ này đối với em chỉ là đồ trang sức nhưng đối với chị lại khác." Lưu Thấm Nhã lảng sang chuyện khác, ta tuyệt đối tiết lộ bí mật của vòng bạch ngọc cho người khác, chân hơi động đậy, Lưu Thấm Nhã ngưng tụ lưỡi dao nước ở tay, im lặng nhìn Đường Yên chăm chú: “Có giao ra hay ? Em nên suy nghĩ cho kĩ càng, vòng bạch ngọc quan trọng hay mạng của em quan trọng? Giang Ly..."

      Đám người Giang Ly đứng dậy xông tới.

      Miêu Trạch ngồi dậy, chắn ở phía trước Đường Yên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã: “Giao vật được thờ phụng trong cấm địa ra đây, đó phải thứ mà có thể chạm vào."

      "Dị năng giả hệ kim, quả nhiên là rất lợi hại nhưng... cậu có thể chống lại được chúng tôi sao?" Lưu Thấm Nhã lộ ra lúm đồng tiền, hai mắt bình tĩnh nhìn Miêu Trạch, từ trước tới nay ta luôn am hiểu vận dụng ưu thế của bản thân. Hạ Thiên Vũ chết, những người bị Hạ Thiên Vũ giam cầm bằng dị năng cũng thoát ra.

      Dứt lời, Lưu Thấm Nhã vừa lòng khi nhìn thấy mặt Miêu Trạch tái nhợt.

      "Ha ha..." Đường Yên đột nhiên nở nụ cười, lực sát thương của người bình thường trong đội Lưu Thấm Nhã lớn, tuy nhiên dị năng giả có chút phiền phức, hơi cau mày, suy nghĩ kĩ lại nhận ra Lưu Thấm Nhã có thể tiến hóa dị năng chữa khỏi tại sao lại thể. Đường Yên ảo não nhận ra lúc trước suy nghĩ của vào ngõ cụt, tự vây khốn bản thân mình, thua Lưu Thấm Nhã, Lưu Thấm Nhã có thể làm được tại sao lại được? Tuy rằng trong tiểu thuyết viết rốt cuộc Lưu Thấm Nhã làm thế nào để tiến hóa dị năng chữa khỏi nhưng tóm lại là có thể từ từ tìm cách, suy nghĩ như vậy nên Đường Yên lập tức có kế hoạch: “Mã Lương, ra tay !"

      Đường Yên vừa dứt lời Mã Lương lập tức khống chế Giang Ly bên cạnh, Lưu Vân chết, Lưu Thấm Nhã thiếu dị năng giả, mặc dù có Hổ Tử bổ khuyết nhưng theo tình thế trước mắt ta cũng có ưu thế gì cho cam.

      "Sao lại thế này?" Lưu Thấm Nhã kinh ngạc nhìn Mã Lương, ta bao giờ nghĩ tới chuyện Mã Lương phản bội mình, Mã Lương và Giang Ly đều là người theo ta từ lúc tận thế nhưng Mã Lương lại là quân cờ núp trong bóng tối, mãi cho đến khi rời khỏi căn cứ danh tính của Mã Lương mới được công khai còn trước đó cho dù là Hoàng Mô cũng hề biết về tồn tại của Mã Lương.

      "Thế nào, rất bất ngờ sao?" Đường Yên nhún vai: “Bây giờ là hai với hai rồi."

      "A ...."

      Bỗng nhiên có mấy tiếng hét thảm thiết vang lên, mọi người đều quay đầu lại nhìn thấy bóng đen di chuyển cực nhanh, chỉ trong nháy mắt cắt cổ những người trong đội Lưu Thấm Nhã.

      "Cái gì vậy?"

      "Meo!" Buster bé bỏng kiêu ngạo bước ra từ góc tối, liếm vết máu dính đệm thịt, đồng tử mèo kì dị đảo qua mấy người Lưu Thấm Nhã làm cho đám người đó bất giác rùng mình, cảm thấy như có khí lạnh xâm nhập sâu vào trong cốt tủy.

      "Thú biến dị?" Lưu Thấm Nhã cảnh giác, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm bóng đen ra từ góc tối, sau khi thấy nhất thời im lặng. Đó là con mèo đen cỡ bằng bàn tay, bước chân rất tao nhã, chậm rãi ra từ bóng tối, đồng tử mèo lóe lên ánh sáng châm chọc. Lưu Thấm Nhã hơi cau mày, mặc dù biết đó chỉ là con mèo đen nhưng ta vẫn buông lỏng cảnh giác như cũ, tận thế là nơi chỉ cần hơi lơ là mất mạng, tang thi chó ở thôn Kim Thạch phải là chó sao nhưng nó có thể giết chết bọn họ, giờ đâu ai biết được con mèo đen này có phải là thú biến dị hay ?

      "Buster, lại đây." Đường Yên giọng .

      "Thuần thú sư?" Lưu Thấm Nhã phòng bị nhìn Đường Yên chằm chằm, trong lòng phập phồng, sau khi tận thế đến mọi chuyện đều xảy ra theo lẽ thường để người ta đoán trước được.

      "Thuần thú sư..." Đường Yên nghi hoặc ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, từ này có ý gì đây?

      "Súc sinh đáng chết!" Đột nhiên Lưu Thấm Nhã phóng mấy lưỡi dao nước qua, ràng là ta thấy trong miệng Buster ngậm cái gì. Sắc mặt ta đỏ bừng, quay đầu lại nhìn ba lô phía sau lưng thấy ba lô có vài vết rạch, vòng bạch ngọc và bình sứ trắng mà ta lấy được ở trong cấm địa cũng thấy nữa. ta quay đầu nhìn lại lần nữa thấy cái túi đựng vòng bạch ngọc và bình sứ trắng bị Buster cắn ở trong miệng, kéo lê mặt đất.

      "Đáng chết..."

      Nhìn thấy Lưu Thấm Nhã ra tay với Buster, Đường Yên giận dữ vung kiếm lên chém qua, ánh mắt Đường Yên nhanh chóng phát tầm mắt của Lưu Thấm Nhã dừng ở người Buster, sau khi nhận ra nhất thời dở khóc dở cười, khó trách Lưu Thấm Nhã hoa dung thất sắc, hóa ra vòng bạch ngọc và bình sứ trắng đều bị Buster ngậm trong miệng, Lưu Thấm Nhã vội mới là lạ.

      Mèo: Tác giả có chú thích dưới chương này là định để cho nam chính lên sàn ngay lúc này nhưng bả nghĩ nghĩ lại thấy chưa hợp thời cơ nên thôi.
      Bật mi thêm xíu là chương sau rất hấp dẫn và nam chính lên sàn. Mà lên chút xíu xìu xiu cho bà con kịp ngắm thôi :3
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 18:

      "Đường Yên .... " Lưu Thấm Nhã lạnh lùng quát lên, đôi mắt lạnh tràn đầy tức giận nên ra tay vô cùng ác độc, lưu tình chút nào, vốn tưởng rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch, nghĩ tới lại may áo cưới cho người khác (Ý mình làm mà người khác hưởng lợi). Làm sao ta có thể nuốt trôi cục tức này được! Lưu Thấm Nhã thở hổn hển, lao nhanh tới chỗ Buster, ta hao hết hơi sức mới có thể lấy được vòng bạch ngọc và bình sứ trắng ở cấm địa Miêu Trại, làm sao có thể mất dễ dàng như vậy được...

      Hổ Tử bị Miêu Trạch quấn lấy, Giang Ly bên kia Mã Lương khống chế, những người còn lại chết cũng bị thương nặng, cho dù có lao tới cũng chẳng giúp được gì. Từ Viện che chở Cao Phong trốn ở bên ngoài, ánh mắt ghen ghét nhìn Lưu Thấm Nhã, ước gì ta gặp chuyện may, trong mắt Từ Viện bảo vật gì đó cũng bằng nhanh chóng trở về căn cứ Thanh Long, chỉ có quay về đó ta mới có ba làm chỗ dựa, đến lúc đó lo gì chèn ép được Lưu Thấm Nhã. Suốt dọc đường luôn bị quản chế, khinh bỉ... Làm cho Từ Viện tâm cao khí ngạo tích đầy bụng lửa giận, chỉ đợi tới mức giới hạn bùng nổ trong nháy mắt.

      khuôn mặt quấn đầy băng gạc của Từ Viện lộ ra nụ cười làm cho người ta sợ hãi.

      Cao Phong vô cùng lo lắng, cho dù y là dị năng giả vết thương cánh tay cũng thể phục hồi như cũ trong khoảng thời gian ngắn được: “Từ Viện, em mau ra giúp Thấm Nhã ."

      Sau đó y oán hận nhìn Đường Yên, tiện nhân này đối địch với Thấm Nhã ở khắp nơi, sớm muộn gì y cũng ra tay trừ khử ta!

      "Cao Phong, gì vậy? Gió quá lớn, em nghe ?" Lông mày Từ Viện nhíu lại, lạnh lùng liếc Cao Phong, bảo giúp Lưu Thấm Nhã hả, giỡn sao? Nếu phải Lưu Thấm Nhã tham bảo vật ở cấm địa Miêu Trại lúc này bọn họ rời khỏi huyện Nghiễn Sơn từ lâu rồi... Vậy mà Cao Phong còn muốn ra tay giúp Lưu Thấm Nhã, tức giận của Từ Viện lập tức tăng vọt.

      Cao Phong nghẹn lời, thấy sắc mặt Từ Viện đúng bỏ qua suy nghĩ muốn Từ Viện ra tay giúp đỡ, tuy nhiên chỉ trích trong mắt y giảm chút nào. Từ Viện cắn chặt răng, từ lúc gặp gỡ Lưu Thấm Nhã ở trấn đến giờ Cao Phong càng ngày càng thể lý, tuy bị ba nuông chiều từ , tính tình kiêu căng nhưng phải biết nặng , chỉ là người bình thường mà thôi, Cao Phong bảo ta tay phải là bảo chịu chết sao... Trái tim Từ Viện lạnh nửa!

      "Rầm ...."

      Đột nhiên có tiếng vang lớn truyền đến, thạch bích ở cấm địa nứt ra, cột đá chống đỡ sụp đổ: “Rầm…rầm!" Đất đá đỉnh đầu rơi xuống ầm ầm, hiển nhiên là do vừa rồi Miêu Trạch và Hổ Tử chiến đấu quá kịch liệt, cấm địa Miêu Trại tồn tại lâu, nhưng được sửa chữa lại, dĩ nhiên là chống đỡ được sức công phá của hai người này.

      " được rồi, nơi này sắp sụp." Từ Viện biến sắc, thét lên.

      "Chạy mau..." Giang Ly biến sắc, ham chiến với Mã Lương nữa mà xoay người tìm kiếm Lưu Thấm Nhã muốn kéo Lưu Thấm Nhã chạy ra ngoài.

      " được, vòng bạch ngọc..." Lưu Thấm Nhã móc súng lục ra, nhắm vào Buster: "Pằng… pằng... pằng" Ba phát súng liên tục khiến Buster thể chạy trốn, Lưu Thấm Nhã vươn tay muốn cướp cái túi màu rám nắng mà Buster bỏ lại mặt đất.

      Đường Yên vẫy tay, lập tức có tia sét đánh xuống: “Lôi kích!" (là sét đánh thôi, mà viết ra nghe mất ngầu)

      "Dị năng lôi điện..." Lưu Thấm Nhã lạnh lùng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, lăn vòng né tránh công kích của Đường Yên, cái túi rơi cũng theo đó mà văng ra khỏi tay ta, lúc này toàn bộ cấm địa rung chuyển, đất đá ào ào rơi xuống, Từ Viện đỡ Cao Phong vội vã chạy ra ngoài, Giang Ly tránh ở trong góc nhìn Lưu Thấm Nhã, muốn chạy tới nhưng lại bị đất đá ngừng rơi xuống cản trở, Mã Lương và Hổ Tử đều nhận ra tình thế đúng nên quay đầu bỏ chạy... Miêu Trạch đỡ thạch bích, lo lắng nhìn về phía Đường Yên.

      "Hừ!" Lưu Thấm Nhã trốn kịp, bị tảng đá rơi xuống đập vào mắt cá chân trái, ta thở hổn hển, cam lòng nhìn túi đựng ở cách đó xa. ta dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, ngừng bò về phía trước: “Đường Yên, mày giỏi lắm, giỏi lắm..." Gương mặt Lưu Thấm Nhã tức giận đến đỏ bừng, ta luôn tự nhận trí tuệ của mình hơn người, mọi chuyện đều nằm trong mưu tính của ta nhưng nghĩ tới chính mình lại bị Đường Yên lừa gạt nhiều năm như vậy, làm sao ta có thể nuốt trôi cho được!

      Đường Yên cũng tốt hơn Lưu Thấm Nhã bao nhiêu, tay phải cầm kiếm bị lưỡi dao nước Lưu Thấm Nhã cắt trúng lộ ra mấy vết thương, máu tươi chảy dọc xuống, phía sau lưng chỗ bị Lưu Vân đâm trúng lại bắt đầu đau đớn, vừa rồi có sờ thử cảm thấy dinh dính và mang theo mùi vị ngai ngái, chắc hẳn là hoạt động quá mạnh nên vết thương chưa kịp khép miệng lại nứt ra nữa rồi.

      Vung kiếm đỡ mấy hòn đá rớt xuống, thân hình Đường Yên lảo đảo đánh về phía trước..

      Thấy Đường Yên ra tay, Lưu Thấm Nhã cũng bất chấp tất cả, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh phóng ra hai lưỡi dao nước.

      Đường Yên vội vàng tránh , nghĩ tới Lưu Thấm Nhã còn có thể sử dụng dị năng: “A..." Má trái Đường Yên truyền đến cảm giác nóng rực sau đó đau đớn kéo đến, lúc này Đường Yên mới giật mình, đưa tay chạm vào má trái sau đó hít ngụm khí lạnh.

      "Meo meo..." Buster sốt ruột, ngừng kêu lên, thân mèo bé hơi cong lên, xù lông, móng mèo giấu bên trong đệm thịt ở như như , cào cào ở mặt đất. Đồng tử mèo xanh biếc dần dần bị nhuộm đỏ, khát máu nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã.

      "Buông tay." Tay phải Lưu Thấm Nhã bắt được túi đựng, dùng lực kéo về.

      Đường Yên cười lạnh lùng, khinh miệt lườm Lưu Thấm Nhã: “Muốn buông mày buông , dựa vào cái gì bảo tao buông tay. Lưu Thấm Nhã, phải đầu óc mày bị đá đập hỏng rồi đấy chứ, nghĩ ai cũng là tên đần sao!"

      "Đường Yên, mày.." Lưu Thấm Nhã có bao giờ bị người ta khinh miệt như vậy, lập tức giận đến bốc hỏa.

      Túi đựng bị hai người nắm lấy, ai cũng muốn buông tay, đá trần rơi xuống càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, Giang Ly và Miêu Trạch trái phải dựa sát vào thạch bích, nhìn hai người nằm mặt đất, vẻ mặt lo lắng...

      "Ầm ..." Đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, hai người quýnh lên, kịp nghĩ nhiều, đều cầm lấy thứ gần mình nhất rồi chạy nhanh như bay ra ngoài.

      "A!" Đường Yên khựng lại, ôm lấy cái bụng đột nhiên xuất vết thương, lạnh lùng quay đầu nhìn bị Lưu Thấm Nhã được Giang Ly che chở trong ngực chạy nhanh ra ngoài, nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Lưu Thấm Nhã lừa vào bẫy... Trong phút chốc đầu bị tảng đá đập vào, cả người lảo đảo ngã xuống đất.

      Đột nhiên có bóng đen xuất , tiếp được Đường Yên sắp ngã mặt đất.

      Thấy thế, Miêu Trạch cũng nhiều, theo sát bóng đen kia chạy ra ngoài, chỉ trong nháy mắt cấm địa Miêu Trại biến thành đống phế tích, toàn bộ phía sau núi đều sụp đổ theo.

      *****

      Hoàng hôn buông xuống, Đường Yên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra thấy bóng người cực kì cao lớn đứng cách đó xa, ta mặc bộ quân trang được cắt may hết sức khéo léo, bên trong là áo sơ mi trắng mở ba nút áo phía lộ ra vùng da lớn màu mật ong ở trước ngực, mái tóc đen như mực rủ xuống bên tai, nhìn qua có vẻ cực kì lạnh lùng nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt nhưng tàn bạo, phóng túng kềm chế được. Người đó là ai ....

      Đường Yên cố gắng cử động ngón tay nhưng cả người vô lực, bên tai truyền đến vài tiếng người chuyện với nhau.

      "Đội trưởng, mang bọn họ theo sao?" Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nam thô ráp, tiếp đó là tiếng bước chân nặng nề, dựa vào tiếng bước chân này khó nhận ra trọng lượng của người đàn ông này . truyện chỉ được đăng tại ***************.com

      "Tang thi ở bên này được thanh lí sạch , xảy ra chuyện gì." giọng nam tính hơi khàn khàn cũng đẹp như khuôn mặt người đàn ông đó chậm rãi truyền đến gần Đường Yên, lòng bàn tay lạnh lẽo nhàng vuốt ve má mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào mũi: “Nhiệm vụ quan trọng hơn, tốc độ tiến hóa của tang thi càng lúc càng nhanh, chúng ta cần phải có nhiều tinh hạch hơn nữa, nhà họ Hình cũng còn kiên nhẫn, bên đó muốn ra tay rồi, ấy... có việc gì."

      "Huyện Nghiễn Sơn, Miêu Trại... đều lần lượt gặp chuyện may, chẳng lẽ bên trong tang thi xuất tang thi biến dị có trí tuệ?"

      "An Lộ sai, tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh, nếu xuất tang thi có trí tuệ mọi chuyện càng khó cứu vãn!" Sắc mặt Việt Kỳ lạnh lùng, tay dừng lại ở môi Đường Yên, vuốt ve hai cái sau đó tầm mắt rơi xuống vết thương người , sâu trong mắt lên sát khí, nếu phải tình hình quá ác liệt muốn giữ ở bên người.

      Lâm Mông đứng ở cạnh đó cảm thấy có chút khó tin...Từ khi nào đội trưởng lại dịu dàng như vậy? ôm này lại còn vuốt mặt người ta nữa. Khóe mắt Lâm Mông giật giật hai cái, nhìn khuôn mặt như Diêm Vương của đội trưởng, tay đội trưởng dừng môi kia lại còn chậm rãi vuốt ve... Việc này…việc này…mức độ đùa giỡn quá cao rồi!

      Nếu phải vẻ mặt đội trưởng vẫn lạnh lẽo như thường khẳng định mình hú lên thành tiếng!

      "Nhà họ Hình, nhà họ Lưu chờ đợi được nữa mà muốn nhúng tay vào chuyện của căn cứ, Lâm Mông, tốt nhất là cậu nên khóa miệng mình lại cho tôi, phụ nữ của nhà họ Hình cũng phải là quả hồng mềm, đến lúc đó hỏng việc lớn của đội trưởng đừng trách tôi độc ác!" Khuôn mặt của An Lộ rất tuấn tú, nho nhã lộ ra phong độ trí thức nhưng miệng của ta lại rất ác độc.

      Khuôn mặt tục tằng của Lâm Mông cứng đờ, thô lỗ trừng mắt nhìn An Lộ: “An Lộ, cậu có ý gì vậy, ràng nhà họ Hình kia coi trọng đội trưởng, tại sao lại thành tôi rồi?"

      Nhìn thấy khuôn mặt thô lỗ, tục tằng của Lâm Mông lộ ra biểu tình bi thương, mọi người xung quanh đều đồng thời làm hành động như muốn nôn mửa, cái quái gì vậy, thích hợp với Lâm Mông cao gần hai thước này!

      "An Lộ, để lại súng ống đạn dược và đồ ăn cho ba ngày." Việt Kỳ cắt đứt mọi người vui đùa ầm ĩ: “Người nọ tỉnh chưa?"

      "Vẫn chưa, chắc mười phút nữa tỉnh, tố chất thân thể của thằng nhóc này tệ, cũng thức tỉnh dị năng hệ kim rồi, nếu như quăng cho lão quỷ tập luyện mấy tháng lúc ra chắc chắn là binh vương (vua trong đám binh lính, bạn nào hay đọc quân nhân chắc thấy từ này)." Con ngươi tối tăm, nguy hiểm của An Lộ hơi nheo lại, liếc nhìn Đường Yên cách Miêu Trạch xa, vui vẻ : “A ui, đội trưởng, “tiểu mỹ nhân” này cũng tệ, dẫn người ta theo sao?"

      xong An Lộ còn quên huýt sáo, khuôn mặt nho nhã nhưng nghiệt nở nụ cười tươi, nhiều năm như vậy nhưng ta chưa từng thấy đội trưởng đến gần nào, chẳng lẽ hôm mặt trời mọc ở phía tây thăng? Đội trưởng chỉ chủ động cứu này mà còn ôm người ta cả đoạn đường dài, bây giờ tay lại vuốt ve cái miệng nhắn của người ta cả ngày , chậc chậc... là bấn loạn!

      "An Lộ, thu hồi suy nghĩ này của cậu , đừng đánh chú ý lên ấy!" Việt Kỳ trầm giọng, liếc nhìn An Lộ, mang theo cảnh cáo nhàn nhạt.

      Đường Yên cố gắng cử động nhưng vẫn vô lực.

      Nhà họ Hình, nhà họ Lưu, ... Cuộc đối thoại mà Đường Yên nghe thấy làm nảy sinh tò mò với những người này, nhà họ Hình, chẳng lẽ là Hình Liệt Phong? Đầu óc Đường Yên biến thành đống nhão nhoét, nơi này phải là Miêu Trại sao? nhớ mình tranh giành túi đựng với Lưu Thấm Nhã ở cấm địa Miêu Trại, sau đó cấm địa bị sụp xuống, cuối cùng và Lưu Thấm Nhã mỗi người lấy được cái rồi bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã đâm trúng bụng, lại bị tảng đá đập trúng đầu sau đó ngã xuống, về sau... nhớ nữa.

      Bên tai truyền đến giọng khàn khàn trầm thấp, rất khó nghe ra cảm xúc trong đó, người đó là ai vậy?

      Đường Yên cố gắng mở mắt nhưng hình như mí mắt nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng mở ra được, bất giác trong đầu thoáng qua bóng hình.

      "Việt Kỳ." Tiếp đó hơi thở xa lạ của người đàn ông phả tới rồi hình như có cánh môi ấm áp như có như đụng vào vành tai : “Nhớ kỹ hai chữ này, được phép quên..."

      Bá đạo, ngang ngược.

      Nhìn thấy biểu tình tối tăm của Việt Kỳ, An Lộ đột nhiên nhíu mày, như cười như : "Đội trưởng, đây là tận thế, nhìn trúng người ta... khiêng về là được, cần gì phải phiền toái như vậy." Khuôn mặt ôn hòa của An Lộ mang theo vô lại, sau khi ta thốt ra những lời này những người bên cạnh đều gật đầu, ra vẻ rất là đồng ý!

      An Lộ liếc xéo bọn họ cái, vẻ mặt Việt Kỳ vẫn có bất kì biến hóa gì, chậm rãi nghiêng người, cắn mạnh lên môi Đường Yên cái, lạnh lùng : " được, bên cạnh tôi quá nguy hiểm!"

      "Đội trưởng, này cũng phải là người dễ chọc đâu."

      Ở tận thế, bị thương nhiều chỗ như vậy mà vẫn có thể sống được tuyệt đối phải người thường.

      Việt Kỳ nhíu mày, buông môi Đường Yên ra, cởi quân trang màu xanh người phủ lên cho : “Vẫn còn nhiều thời gian!"

      dừng chút, nhìn Đường Yên thêm vài lần rồi dẫn đầu đám người nhảy lên Hummer: “ thôi!"

      Cuối chương này bà tác giả có chú thích: Bả là mới đầu bả định tạo dựng hình tượng nam chính ngoài hành tinh, tưng tửng vô lại mà sau thấy được nên lựa chọn kiểu lạnh lùng. Amen, may mà bả lựa kiểu đầu...
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 19:
      Editor: Mèo coki

      "Đây... Đây là có chuyện gì?" Miêu Trạch quay người lại nhìn thấy mình ở trong tiểu viện của hộ nhà nông, trong viện có chiếc Hummer quân dụng đỗ, bên trong đó là súng ống đạn dược và ít đồ ăn.

      "Tỉnh rồi hả?" Đường Yên nghiêng người nhìn Miêu Trạch, cũng vừa mới tỉnh lại lâu thấy mấy vết thương người được bôi thuốc, trong lúc mơ hồ hình như có người cứu mình, có vẻ bên tai còn quanh quẩn cái tên xa lạ nhưng cụ thể là gì nhớ được. Đường Yên ôm Buster còn ngất ở trong lòng chưa tỉnh lại, có chút lo lắng.

      Nghe thấy giọng của Đường Yên Miêu Trạch rất sửng sốt, sau lúc lâu mới phản ứng được, kích động : "Chị Yên, chị sao chứ?" Lúc ở cấm địa thấy Đường Yên té xỉu Miêu Trạch sốt ruột đến nhịn được nhưng lại bất đắc dĩ vì dị năng tiêu hao hết cho nên đừng là cứu người, ngay cả nhúc nhích người để chạy ra ngoài còn khó khăn nữa là.

      " sao, cậu còn nhớ những chuyện xảy ra sau khi chúng ta rời khỏi cấm địa ?" Đường Yên nhìn xung quanh tiểu viện phát thấy tang thi, hiển nhiên là lâu trước đây nơi này bị ai đó quét sạch , xe, súng ống đạn dược, đồ ăn... Hẳn đều là do những người đó để lại, Đường Yên hơi nhíu mày, đây là tận thế, ai tốt như vậy đây?

      Miêu Trạch lắc đầu, : "Lúc ấy người phụ nữ kia hạ độc thủ với chị, em muốn ra tay nhưng dị năng tiêu hao hết, xen vào được, khi nhìn thấy chị ngã xuống đất đột nhiên ở bên trong cấm địa có bóng đen lao ra, khiêng chị chạy ra ngoài, em cũng theo, khi vừa mới ra khỏi cấm địa thể lực em cạn kiệt, chống đỡ nổi nữa nên ngất . Sau đó xảy ra chuyện gì em cũng biết."

      Miêu Trạch vừa mới thức tỉnh dị năng lâu, có thể chịu đựng lâu như vậy tệ rồi!

      "À, vậy sao!" Đường Yên thản nhiên , vuốt ve đám lông tơ của Buster, đột nhiên tầm mắt rơi vào vòng bạch ngọc ở bên cạnh, đột nhiên tim đập nhanh hơn, liếc nhìn Miêu Trạch co quắp ở bên, tính tình của cậu trai này tệ, ở đây là tận thế, dù sao vẫn nên tìm vài người có thể tin tưởng, giúp đỡ được. Lưu Thấm Nhã chết ở Miêu Trại, tình tiết kế tiếp trong tác phẩm là thực lực của ta đột nhiên tăng mạnh, đường tiến lên, nếu muốn sống yên phận, bảo vệ vòng bạch ngọc và bác sĩ Đường gia tăng thực lực chính là điểm mấu chốt, Đường Yên nhớ tới viên tinh hạch có được do lừa gạt Lưu Thấm Nhã ở thôn Kim Thạch kia và tinh hạch có được do giết chết thiểm thực giả ở Miêu Trại bây giờ trong tay có hai viên, đáng tiếc... lấy được huyết hạch trong đầu tang thi chó ở thôn Kim Thạch. Chuyện ở Miêu Trại bị nhúng tay can thiệp làm thay đổi, biết Lưu Thấm Nhã còn có thể thức tỉnh dị năng chữa khỏi được hay ?

      Đường Yên đành lòng lấy hai viên tinh hạch từ gian ra, đưa viên cho Miêu Trạch: “Đây là tinh hạch, sau khi hấp thu nó xong dị năng tiến hóa, ở Miêu Trại cậu đắc tội Lưu Thấm Nhã, nếu như về sau gặp lại ta ta để cho cậu được yên ổn cho nên cố gắng gia tăng thực lực hết mức có thể trước khi gặp ta ."

      Miêu Trạch tiếp nhận tinh hạch, hai mắt hồng hồng, sau khi tận thế bắt đầu ông liền dặn cậu được tin tưởng người khác, cho dù là người dân ở trong trại cũng được. Miêu Trạch luôn luôn ghi nhớ những lời này ở trong lòng vì cậu nhìn mọi người xung quanh vì cứu tính mạng của mình mà tiếc rời nhà bỏ con, cha con thành thù, mẹ con tương tàn...

      "Chị Yên, cám ơn!" Miêu Trạch nức nở .

      " cần cả ơn tôi, thực lực của cậu tăng lên mới có lợi cho tôi." Đường Yên lạnh lùng nhìn Miêu Trạch, sau khi dị năng hệ kim tiến hóa lực sát thương hề thấp hơn dị năng giả hệ hỏa, thiểm thực giả và tang thi chó... Kế tiếp nghênh đón bọn họ thế giới càng kinh khủng, cho dù có mạnh hơn nữa chung quy vẫn có giới hạn.

      "Trực tiếp hấp thu rất đau đớn, cố gắng chịu đựng ."

      Đây là tận thế, ai bỏ tiền mua tính mạng của mình, trừ mình ra... (Mèo: ý của câu này là ở tận thế chỉ có mình mới thấy tính mạng mình đáng giá, mà đáng giá nên mới đồng ý bỏ tiền ra mua chứ người khác thấy đáng tiền. Ý là vậy nhưng vẫn dịch theo lời tác giả nhé)

      Đường Yên cất kỹ súng ống đạn dược và đồ ăn rồi vào tiểu viện, mỗi người chọn căn phòng, Đường Yên giản lược làm như thế nào hấp thu tinh hạch cho Miêu Trạch rồi thêm gì nữa. Sau đó vào phòng, đóng kỹ cửa phòng rồi quay người lại ôm Buster tiến gian, Đường Yên cầm tinh hạch đến hồ nước, cởi quần áo dính máu người ra, chậm rãi vào trong hồ nước, há mồm ngậm chặt tinh hạch, có lần đầu tiên làm chuẩn bị nên lần hấp thu tinh hạch này còn đau đớn như lần trước nữa.

      Đường Yên yên lặng cảm thụ tinh hạch hóa thành chất lỏng mang chút mát lạnh trượt vào trong cổ họng, còn theo chút ngai ngái mơ hồ, có kinh nghiệm lần nên Đường Yên lo lắng nữa, tay chân và cơ thể truyền đến từng đợt bỏng rát đau đớn, làn da lên nhiều chấm tơ máu, dị năng thức tỉnh trong kinh mạch sau đó chậm rãi hấp thu năng lượng vào trong đó, nước gian nhanh chóng chữa trị những chỗ da thịt bị xé rách làm cho mặt hồ chuyển động tạo nên từng vòng sóng gợn, tơ máu lẫn vào trong nước rồi yên lặng biến mất.

      Đột nhiên có luồng ánh sáng trắng lóe lên.

      Đường Yên lập tức mở hai mắt ra, nghĩ đến vừa rồi lúc hấp thu tinh hạch quên lấy hai cái vòng bạch ngọc ở cổ tay xuống, bây giờ lại có máu tươi tẩm bổ nên vòng bạch ngọc cướp được ở cấm địa Miêu Trại tỏa ra từng đợt ánh sáng như gợn sóng, đó chính là vòng bạch ngọc nhận chủ, đột nhiên hai cái vòng bạch ngọc tương tự nhau bắt đầu dung hợp lại...

      "Sao lại thế này .... " Đường Yên mở to mắt, ngừng thở, dám tin nhìn tình huống kì lạ này.

      Hoa văn hai cái vòng bạch ngọc trắng muốt khác xa nhau lại từ từ bao trùm, dung hợp rồi cuối cùng hóa thành thể.

      Cùng lúc đó, trong gian đột nhiên truyền đến tiếng đất rung núi chuyển, trời đất đảo lộn, sau đó và Buster bị gian vứt ra ngoài, cả người Đường Yên ướt chèm nhẹp đứng ở trong phòng, người mặc áo ngắn và quần đùi nên khi gió lạnh thổi qua chợt rùng mình cái.

      Đường Yên thử tiến vào gian nhưng gian lại có phản ứng khiến bất giác nhíu mày. nhìn quanh căn phòng lần, tìm được mấy bộ quần áo trong ngăn tủ tùy tiện mặc vào, rốt cuộc là gian xảy ra chuyện gì? Xoa xoa cái đầu đau nhức, đối với việc này, Đường Yên cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhưng lại có cách nào tiến vào gian nên đành phải bỏ qua, đột nhiên cảm nhận được nguồn năng lượng tràn trề trong cơ thể, lúc này mới giật mình phát ra sau khi hấp thu tinh hạch dị năng lại tiến thêm bước, mặc dù đột phá được cấp hai nhưng cũng kém bao nhiêu, chỉ cần hấp thu thêm viên tinh hạch nữa là có thể bước vào ngưỡng cửa của dị năng giả cấp ba, tận thế vừa mới bắt đầu, dị năng giả cấp cao vẫn còn chưa nhiều lắm nên cũng có thể được xem như là cao thủ, biết tình huống của Miêu Trạch bên kia như thế nào?

      Đường Yên đẩy cửa ra ngoài.

      Còn chưa tới nơi nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, cúi xuống nhìn chân mình sau đó xoay người rời , định ăn chút gì đó. Miêu Trạch phải tự vượt qua cánh cửa giam cầm mình này, có thể tiến hóa thành dị năng giả cấp hay phải xem vận may của Miêu Trạch, phải thánh mẫu, ra tay giúp đỡ cậu ta.

      ngắm nhìn chân trời phía xa xôi, chậm rãi mở bàn tay ra ngưng tụ lôi điện ở trong đó, chưa đủ, còn chưa đủ mạnh... Kế tiếp nên làm gì để chống lại Lưu Thấm Nhã đây, sau khi trở mặt với ta, nhất định ta khinh xuất nữa... Chính cũng hận thể giết chết ta làm sao ta lại như thế!

      Bên kia, ở huyện Nghiễn Sơn, trong biệt thự tư nhân nào đó.

      Lưu Thấm Nhã nằm trong bồn tắm, cắn chặt môi, cặp mắt khát máu nhìn chằm chằm bình sứ trắng và huyết hạch ở bên cạnh, ta mở bình sứ trắng ra, bên trong là huyết châu (các bạn cứ tưởng tượng viên ngọc hình giọt nước màu đỏ , giống vậy đó) xinh đẹp có màu sắc rất kì dị, Lưu Thấm Nhã mím môi, ngửa đầu nuốt huyết châu và huyết hạch vào, ta có lựa chọn...

      Thời gian trôi qua từng chút , nước trong bồn tắm dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ, đau đớn xâm nhập vào linh hồn khiến Lưu Thấm Nhã lạnh run, thân thể cuộn tròn lại, sắc mặt trắng bệch, cả người đều bị máu tươi nhuộm đỏ….đau thấu tim gan: “Đường Yên… Đường Yên..."

      ta ngừng kêu to hai chữ Đường Yên, loại đau đớn này khiến ta nhớ tới khi còn bé bị người nhà vứt bỏ, thân mình ngồi ở trong đống tuyết, khi đó thân thể cũng đau như vậy, đau muốn chết, giống như hãm sâu vào địa ngục, nhưng ngay cả chết cũng làm được, đau đớn này xâm nhập vào xương tủy sau đó truyền ra cả người, làm thế nào cũng thể quên được! Nước mắt Lưu Thấm Nhã ngừng chảy xuống, hòa vào trong máu.

      " cam lòng…. cam lòng..." Cùng là người, vì sao số mạng ta lại kém may mắn như vậy, còn Đường Yên cần làm gì mà vẫn có thể hưởng thụ hết những thứ tốt đẹp, vì sao? Tính tình của Đường Yên kiêu căng tùy hứng nhưng người theo đuổi Đường Yên còn nhiều hơn mình, ta cam lòng, chẳng lẽ là vì Đường Yên có người ông lợi hại hay là gương mặt xinh đẹp. Cái này có gì đặc biệt hơn người?

      Bản thân mình đau khổ giãy giụa giống như tôm tép nhãi nhép còn Đường Yên lại được cưng chiều từ đến lớn. Ở nhà, ở trường học, những người bạn cùng lứa tuổi của Đường Yên xem tồn tại của Đường Yên giống như công chúa, tuy nhiên sau khi tận thế đến mọi thứ đều thay đổi! Bệnh độc tang thi bùng nổ, ta thức tỉnh dị năng, trở thành danh dị năng giả hệ thủy còn Đường Yên vẫn chỉ là người bình thường hoàn toàn biết gì cả, những người ngày xưa vây quanh Đường Yên bây giờ đều vây quanh ta, tất cả những điều này đều cực kì tuyệt vời!

      Ở nơi này ai biết ta là nhi, bị nhà họ Đường nhận nuôi, là người hầu của Đường Yên. Bây giờ bọn họ chỉ cần biết rằng ta là ....Lưu Thấm Nhã, dị năng giả hệ thủy, dịu dàng thiện lương, thực lực mạnh mẽ. Đây mới là thứ ta muốn, nhưng mà vì sao… vì sao Đường Yên lại thức tỉnh dị năng? Hãy vào ******************* để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Chết sớm chút phải là tốt rồi sao, tại sao lại còn sống rồi cứ thời thời khắc nhắc nhở bản thân mình rằng ta từng là nhi, bị người ta nhận nuôi. Người kiêu ngạo như ta làm sao có thể dằn nổi cơn giận này, ta hận, ta oán.

      Oán giận tăng lên ngừng như tằm ăn rỗi trong tâm hồn Lưu Thấm Nhã, biết qua bao lâu, từng luồng ánh sáng màu lam bao quanh cơ thể nát bét của Lưu Thấm Nhã, khi năng lượng dần dần biến mất những chỗ bị thương của Lưu Thấm Nhã cũng lành hoàn toàn.

      Thân thể Lưu Thấm Nhã trần truồng, chậm rãi đứng lên từ bồn tắm lớn, sau khi cảm nhận được cơ thể tràn đầy năng lượng khóe miệng Lưu Thấm Nhã nhếch lên thành lúm đồng tiền say lòng người, ta vươn tay, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng màu xanh trong xuốt, Lưu Thấm Nhã yên lặng cảm nhận thoải mái mà năng lượng màu xanh này mang tới rồi cúi đầu cười khẽ: “Chữa khỏi..."

      Lập tức trong mắt ta lóe lên ánh sáng làm cho người ta sợ hãi!

      "Thấm Nhã, em sao chứ!" Giọng của Giang Ly mang theo lo lắng vang lên ở bên ngoài cửa.

      "Em sao, Giang Ly, mang quần áo vào giúp em." Lưu Thấm Nhã mềm giọng .

      "A... Được, chờ chút." Tiếp đó đột nhiên vang lên thanh thứ gì đó đổ bể kèm theo tiếng Giang Ly hoảng loạn đáp lời.

      Sau khi mặc quần áo tử tế Lưu Thấm Nhã tùy ý cầm khăn mặt lau tóc, liếc nhìn Giang Ly đứng co quắp ở bên cạnh, hỏi: "Những người đó còn ở đây ?"

      Trong đầu ta đột nhiên nhớ tới người đàn ông mới vừa gặp gỡ lâu kia, mày kiếm, mắt dài , mũi thẳng đứng, môi vừa phải, là người đàn ông cực kì tuấn tú, cử chỉ lại tao nhã, rất dễ dàng làm cho người khác có hảo cảm: “Hình Liệt Phong..."

      Nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, Giang Ly bất giác cúi đầu, siết chặt tay, vẻ mặt có chút bi thương, giọng khàn khàn: "Còn, bây giờ bọn họ ở phòng khách."

      " sao, em xuống xem thử chút. Giang Ly, lại đây..." ta bảo Giang Ly tiến lên sau đó khởi động dị năng chữa khỏi, tiếp đó rất vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giang Ly: “Em hấp thu viên huyết hạch kia, đây chính là dị năng mới của em - dị năng chữa khỏi." xong, trong mắt ta lên chút dã tâm bị che dấu rất kĩ, dựa vào vẻ đẹp và thủ đoạn của ta, hơn nữa còn có dị năng chữa khỏi coi như đến căn cứ Thanh Long cũng chỗ đứng, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được chỗ dựa vững chắc, người ở dưới lầu thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất!

      Đường Yên, coi như lần này mày may mắn chết, còn sống sót mà đến căn cứ Thanh Long lần sau mày còn cơ hội nào như vậy nữa đâu!
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20:
      Editor: Mèo coki

      Sắc trời dần tối, mặt trời hoàn toàn khuất sau đường chân trời. Gió đêm cuồn cuộn thổi tới tạo nên từng đợt cảm giác mát lạnh, Đường Yên im lặng liếc nhìn đồng hồ, năm giờ, nếu từ huyện Nghiễn Sơn đến thành phố Thanh Ninh phải mất khoảng hai giờ rưỡi xe, lúc trước thành phố Thanh Ninh là đích đến kế tiếp của mọi người, vốn luôn lo lắng sau khi tách ra khỏi Lưu Thấm Nhã vấn đề xe và xăng như thế nào, dù sao đây cũng là tận thế, lại ở bên ngoài mà có xe là bất tiện, bây giờ nghĩ tới người cứu lại để lại chiếc xe, hơn nữa còn có thùng xăng, chừng đó cũng đủ để đến thành phố Thanh Ninh rồi.

      mấy giờ trôi qua nhưng gian vẫn chút phản ứng nào làm Đường Yên có chút lo lắng.

      tìm được mấy ngọn nến ở trong phòng sau đó đốt nến lên, Buster tỉnh nhưng vẫn có chút suy yếu, Đường Yên dùng nước gian pha sữa đút cho nó uống tuy nhiên nó vẫn là dáng vẻ có sức sống, mệt mỏi gối lên đùi Đường Yên, cái đuôi lắc nhè , vẻ mặt uể oải.

      Tranh thủ khoảng thời gian này, Đường Yên khắp tiểu viện thấy trong phòng bếp có thịt xông khói, hạt tiêu trắng phơi khô, đậu đũa và ít rau xanh, trong tủ lạnh còn có chút hoa quả, trong góc có nửa túi gạo. Kiếp trước lăn lộn ở quân doanh từ nên việc nấu nướng cũng xa lạ gì với Đường Yên, lúc đó bên cạnh đều là đàn ông, thể trông cậy vào bọn họ nấu nướng được, đương nhiên cũng đừng nên hy vọng vào tay nghề của .

      Đường Yên vo gạo nấu cơm, nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, tận thế, cơ hội được ăn đồ chín nhiều lắm, ai biết sau bữa ăn này phải bao lâu sau mới có thể được ăn cơm tẻ thơm ngon như thế này nữa? Có thể ăn chút đồ gì đó để đói chết tệ rồi. Đường Yên suy nghĩ lại, có phải đến lúc mình nên tìm vài đồng đội hay , như vậy ít nhất về sau cần phải lo lắng thức ăn chín để ăn, cũng thể luôn luôn ăn lương khô được, lương khô ăn lâu ngày miệng chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì nữa rồi .

      Nước trong nồi sôi, Đường Yên cắt nửa miếng thịt bỏ vào, lại thêm đậu đũa và ít hạt tiêu vào nấu chung, sau khi rửa rau xong Đường Yên ngẩng đầu nhìn phòng của Miêu Trạch, thằng nhóc này ở trong đó vài giờ rồi, tại sao còn chưa khỏe lại? nhớ gì nhiều về lần đầu tiên hấp thu tinh hạch, cũng nhớ dùng bao nhiêu thời gian, tuy nhiên... Như vậy quá lâu rồi!

      Chẳng lẽ chết rồi sao?

      “Rầm … ầm ...."

      Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Miêu Trạch kích động từ bên trong chạy ra, người vẫn còn từng mảng máu khô lại: “Chị Yên, em thành công rồi, chị xem này..."

      Miêu Trạch vừa xong trong nháy mắt tay phải bị kim loại nặng bao trùm, so với lúc ban đầu ở Miêu Trại có thể cảm giác được Miêu Trạch mạnh hơn cách ràng, kim loại nặng lóe lên ánh sáng lạnh màu đen làm cho người ta sợ hãi, nhìn qua cũng có thể dễ dàng nhận ra nó có thể đập nát tất cả chướng ngại!

      Nhìn Miêu Trạch vui mừng, Đường Yên nhịn được mà đỡ trán, người này phát người mình thiếu cái gì sao, lúc cậu ta nhảy tưng tưng quần áo rách nát dính máu người rơi xuống ào ào, lộ ra làn da trắng nõn, hồng và trắng giao thoa, nhìn thoáng qua có cảm giác rất tốt: “Miêu Trạch, tôi cũng để ý việc cậu thích trần truồng, tuy nhiên... nhất định phải như vậy sao?"

      “Á..." Miêu Trạch hoảng sợ, hai tay ôm hạ thân, chạy vào trong phòng.

      Trong lúc hấp thu tinh hạch quần áo ở người nát bét nhưng Miêu Trạch lại nhận ra được, khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong đau đớn, sau khi cảm nhận được trong cơ thể mình tràn trề năng lượng Miêu Trạch cực kì vui mừng, dĩ nhiên là chú ý đến tình trạng giờ của mình rồi.

      "Khụ khụ... Cảm thấy thế nào?" Đường Yên gì, nhìn khuôn mặt Miêu Trạch lộ ra vẻ ngượng ngùng, trong lòng cũng bất giác xẹt qua chút... xấu hổ, thằng đàn ông mà lại ngượng ngùng cái rắm ấy, người nên xấu hổ phải là mới đúng, Đường Yên quay mặt qua chỗ khác, để ý đến vẻ quẫn bách của Miêu Trạch.

      Thấy Đường Yên mở miệng, Miêu Trạch cũng gạt bỏ xấu hổ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Dị năng tiến hóa, em có cảm giác mình mạnh hơn trước kia khoảng ba lần." Miêu Trạch nắm chặt tay, cảm thụ trong năng lượng tràn đầy trong cơ thể, giống như là dùng mãi hết vậy.

      "Dị năng giả cấp , chẳng qua lúc trước cậu chỉ là dị năng giả sơ cấp, sau khi hấp thu tinh hạch mới tiến hóa lên cấp ." Đường Yên giải thích cách bình thản, cấp bậc của dị năng giả, tang thi và động vật biến dị lúc đến căn cứ Thanh Long mới được thống nhất, như vậy cũng vì để tránh tạo thành hỗn loạn.

      Đáy mắt Miêu Trạch thoáng qua vẻ kinh ngạc, tầm mắt dừng lại người Đường Yên: “Chị Yên, chị cũng tiến hóa thành dị năng giả cấp sao?" Cậu còn nhớ lúc ấy ở nhà đá lưng chừng núi Đường Yên chỉ cần dùng chiêu khống chế được mình, còn lúc ở cấm địa, nếu phải Đường Yên lo lắng làm Buster bị thương cũng đến nỗi bị người phụ nữ ác độc kia đánh lén tới mức bị thương nặng. Miêu Trạch mơ hồ cảm giác được Đường Yên lợi hại hơn mình rất nhiều.

      Đường Yên từ chối cho ý kiến, gật đầu: “Dọn dẹp , tôi làm đồ ăn, nhớ canh gác cẩn thận!"

      Nửa giờ sau, Đường Yên gọi Miêu Trạch vào phòng bếp ăn cơm, hai người đều im lặng gì, Miêu Trạch cúi đầu, trong mắt dâng lên hơi nước, mấy tháng trước kia cậu vẫn còn ăn cơm cùng với người nhà mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, mọi thứ đều thay đổi...

      Xung qunh đột nhiên yên lặng cách khác thường, Đường Yên cảnh giác đứng dậy, buông bát đũa tay xuống, thổi tắt ngọn nến bàn. Đêm đen yên tĩnh, lặng yên tiếng động gặm nhấm yên bình của cả vùng, từng trận gió đêm mang đến cảm giác mát lạnh nhưng lại đứt quãng, nghe giống như tiếng sột xoạt của băng đĩa bị xước, đêm ở đây giống như ngấm vào lòng người.

      Đường Yên nấp, ra hiệu bảo Miêu Trạch đừng lên tiếng, dựa sát người vào khung cửa, đột nhiên phát tinh thần lực tăng vọt làm cho có thể cảm nhận được mọi động tĩnh trong vòng hai mươi mét, phát bất thình lình này làm cho Đường Yên rất vui mừng, cả người đều run lên, dẫn đường cho tinh thần lực bao trùm lên hai mắt, nhất thời những hình ảnh mơ hồ trong bán kính mười mét chậm rãi ra trước mắt Đường Yên. Trong lòng thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây là khả năng có được khi dị năng thăng cấp sao? Nhưng lại cảm thấy có chút thích hợp, chẳng lẽ... là gian biến dị?

      đường cái cách tiểu viện khoảng mười mét có chiếc Buick suv dừng lại, phía sau có đám tang thi đuổi theo, trong xe ba nam hai nữ và bé trai khoảng mười tuổi.

      Nhìn cách ăn mặc hai nam nữ trong đó là bảo vệ, người đàn ông còn lại khoảng chừng năm mươi tuổi, người rất béo, vừa nhìn cũng biết là người có chức vị cao, còn người phụ nữ còn lại trang điểm rất đậm, nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, quần áo hở hang, người mang rất nhiều trang sức, cả người dán chặt lên người đàn ông kia, vẻ mặt chán ghét nhìn bé trai bên cạnh, hai người đàn ông ngồi trước rất nghiêm túc, kĩ thuật bắn súng của họ rất chuẩn nhưng thứ làm cho Đường Yên chú ý nhất chính là khoảng chừng hai mươi tuổi ngồi ở ghế sau, dung mạo thanh tú nhưng lại ra tay hết sức lão luyện, tàn nhẫn, thua kém hai người đàn ông ngồi trước chút nào.

      "Xuống xe." Dịch Thao cầm súng chặt, bảo Tiếu Đức Huy dừng xe.

      Thấy Dịch Thao bảo Tiếu Đức Huy dừng xe, Chu Nhã hét lên chói tai, hung tợn trừng mắt nhìn Dịch Thao: “Tang thi đuổi theo tới nơi rồi, dừng xe phải là muốn chết sao? Tiếu Đức Huy, được dừng lại, lái nhanh lên chút, nhanh lên..."

      Suốt dọc đoạn đường này, hai bên đều có tang thi rách rưới, lại loạng choạng, cơ thể bọn chúng cứng ngắc nhưng lại rất cố chấp với máu thịt của con người, quốc lộ sạch trống trải ngày xưa giờ phút này nơi nơi đều có vết máu khô màu đỏ sậm và những cỗ thi thể bị móc rỗng nội tạng hoặc là bị tang thi cắn xé đến máu thịt bầy nhầy, chỉ trong khoảnh khắc thành phố phồn hoa biến thành “Địa ngục đẫm máu”.

      Chu Nhã độc lườm đứa bé trai ngồi ở phía sau xe, nếu phải là do thằng quỷ này đòi nợ lúc này bọn họ tới căn cứ Thanh Long từ lâu rồi, làm gì còn gặp phải bọn tang thi kinh khủng này nữa, trong đầu Chu Nhã ngừng quanh quẩn hình ảnh máu me, tàn bạo mới xảy ra lâu kia, vốn bọn họ có mười mấy người bảo vệ ở bên cạnh nhưng bây giờ chết hết, địa vị nhà họ Hầu ở quân đội thấp, Hầu Tích Hoa lại là em ruột của người đứng đầu nhà họ Hầu, sau khi tận thế bùng nổ, nhà họ Hầu liền phái người tới đón Hầu Tích Hoa nhưng lại lường trước được bệnh độc tang thi lại lây lan nhanh như vậy, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà trở thành tai họa của toàn bộ địa cầu.

      Hầu Tích Hoa là tên quỷ háo sắc, trong nhà có vợ nhưng bên ngoài vẫn nuôi ít tình nhân mà Chu Nhã chính là tình nhân được gã cưng chiều nhất vì vậy trong giờ phút chạy trốn Hầu Tích Hoa vẫn quên mang Chu Nhã theo, tuy nhiên mạng của vợ Hầu Tích Hoa lại tốt như vậy, trong lần bị tang thi đuổi theo bị Chu Nhã đẩy vào đàn tang thi, bị tang thi cắn chết, việc này bị ai phát , mọi người đều cho rằng mạng của vợ Hầu Tích Hoa yểu, nhiều người như vậy nhưng bà ta lại bị đàn tang thi cắn chết.

      Hầu Húc Kiêu trầm mặc, để ý đến tiếng thét chói tai của Chu Nhã mà vẫn luôn theo sát bên người Dịch Thiến, nó trào phúng liếc Chu Nhã cái, trong mắt toàn là lạnh lẽo và oán độc nhưng vẻ mặt vẫn trầm ổn, thong dong giống với đứa mười tuổi nên có, mẹ nó bị người phụ nữ này đẩy vào đàn tang thi , nếu do ả mẹ chết, tuy nhiên nó biết cho dù nó có ra ba nó cũng tin tưởng nó, mọi người cho rằng nó chỉ là đứa cáu kỉnh mà thôi, Hầu Húc Kiêu nhìn về phía Hầu Tích Hoa bằng ánh mắt chán ghét, cũng chỉ có ba nó mới cho rằng người phụ nữ này thiện lương, dịu dàng.

      "Câm miệng!"

      Dịch Thao vừa nghe thấy Chu Nhã thét chói tai lập tức nhận ra mọi chuyện trở nên nguy hiểm rồi.

      Quả nhiên tang thi đuổi theo rất nhanh: “Tiểu Thiến, em bảo vệ bọn họ, Tiếu Đức Huy, cậu dốc toàn lực ra tay, Chu Nhã, muốn sống câm miệng cho tôi." Dịch Thao thèm quay đầu lại, lạnh giọng cảnh cáo, giọng cực kì mất kiên nhẫn, suốt dọc đường , nếu phải Chu Nhã cứ như thiêu thân làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy được, nếu phải là địa vị của nhà họ Hầu ở trong quân đội thấp làm sao lại phải lãng phí sức lực lớn như vậy để bảo vệ mấy người này, đây là tận thế, muốn sống sót phải tìm kiếm chỗ dựa mạnh mẽ, vững chắc mà nhà họ Hầu là lựa chọn tốt nhất.

      và em sống nương tựa lẫn nhau, vì nhớ đến chuyện mười năm trước Hầu Tích Hoa từng cứu em mạng cho nên mới liều mạng tới đây bảo vệ nhà Hầu Tích Hoa, nếu phải Chu Nhã biết tự lượng sức mình, cứ luôn gây chuyện những người bảo vệ còn lại xảy ra chuyện gì, nghĩ tới da mặt của người phụ này lại dày như vậy, còn đổ mọi chuyện lên đầu Hầu Húc Kiêu, ả làm vậy mà động não ngẫm lại Hầu Húc Kiêu cũng chỉ là đứa mười tuổi mà thôi. Dọc theo đường , Chu Nhã chê cái này cũng ghét cái kia làm chậm trễ rất nhiều thời gian... Nếu bây giờ bọn họ an toàn về tới căn cứ Thanh Long rồi, làm gì còn gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này nữa.

      Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Dịch Thao càng lạnh lẽo hơn, trong mắt lộ ra sát khí tiết lộ trong lòng vô cùng lo lắng.

      "Dịch Thao dám mắng tôi hả?" Chu Nhã trợn tròn mắt, căm tức nhìn Dịch Thao sau đó xoay người rúc vào trong lòng Hầu Tích Hoa, làm nũng : "Tích Hoa, xem, đến Dịch Thao mà cũng dám trách móc em, em chịu đâu!"

      ta vừa vừa dậm chân, lại còn dùng bộ ngực mềm mại của mình cọ xát Hầu Tích Hoa, vẻ mặt mang theo chút đắc ý.

      Hầu Tích Hoa đanh mặt, mất tự nhiên nhìn Dịch Thao, gã biết rất lai lịch của Dịch Thao và Dịch Thiến, hai người bọn họ giống Tiếu Đức Huy, bọn họ là bảo vệ mà nhà họ Hầu nhờ nhà họ Cao mời tới, đều là lính đánh thuê liếm máu ở đầu đao, phải là người của công ty bảo vệ. Cho dù là gã gã cũng dám sai khiến hai người này, trong lúc nhất thời đột nhiên mọi người đều yên tĩnh trở lại.

      Hầu Húc Kiêu cười lạnh hai tiếng, người phụ nữ này biết sống chết, cho dù là ba của nó cũng sai khiến được Dịch Thao, Dịch Thiến, Hầu Húc Kiêu lớn lên trong nhà giàu từ nên quen với việc nhìn sắc mặt người ta, chỉ riêng việc Dịch Thao cật lực kìm nén nhưng người lại đầy sát khí máu tanh, làm người ta dám nhìn thẳng cũng đủ để hiểu rồi, chẳng lẽ trong đầu Chu Nhã chỉ toàn là bùn nhão thôi sao?

      "Dịch Thao, cậu xem..." Hầu Tích Hoa khó xử xoa xoa tay, yếu ớt nhìn Dịch Thao.

      Hầu Húc Kiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Nhã sau đó cắt đứt lời của Hầu Tích Hoa: “Ba, thính giác của tang thi rất nhạy bén, ba nhận ra là bà ta quá ồn sao? Nếu đưa tới nhiều tang thi hơn, chỉ sợ..."

      Tươi cười của Hầu Húc Kiêu rất nhạt nhưng trong lời lại chứa hàm ý làm cho cả người Hầu Tích Hoa run lên, gã lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Chu Nhã sau đó dùng tay đẩy Chu Nhã ra. Hầu Húc Kiêu lạnh nhạt nhìn cảnh này, chút kinh hoảng nào, Chu Nhã đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Hầu Tích Hoa rồi.

      Nghe vậy, Dịch Thao tán thưởng nhìn Hầu Húc Kiêu, đứa này tuy chỉ mới mười tuổi nhưng có tính cách như vậy là rất hiếm thấy. Quả hổ là đứa được sinh ra trong thế gia quân nhân, gặp nguy loạn, xử hoảng hốt sau đó tầm mắt Dịch Thao lại rơi vào người Chu Nhã nghẹn ngào lau nước mắt, trong mắt lên vẻ kinh thường rất khó nhận ra, ở tận thế, người phụ nữ này chỉ là trói buộc, ngoại trừ khóc cũng chỉ biết thét chói tai, quá vô dụng.

      Trong lúc mọi người phát Chu Nhã kín đáo liếc mắt ra hiệu với Tiếu Đức Huy, đáy mắt lên ngoan độc. Tiếu Đức Huy khẽ gật đầu, biểu tình hơi chán nản, y dùng khẩu hình miệng bảo Chu Nhã an tâm, đừng có nóng nảy!

      Năm năm trước Chu Nhã theo Hầu Tích Hoa, ba năm trước đây liền thông đồng với Tiếu Đức Huy cùng chỗ, hai người bọn họ tham ô ít tiền của nhà họ Hầu, đương nhiên những việc này đều làm sau lưng Hầu Tích Hoa, nếu dựa theo vô tình tàn nhẫn của Hầu Tích Hoa làm sao đến bây giờ gã vẫn còn giữ Chu Nhã ở bên người được?
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thuyt thích bài này.

    5. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      truyện hay quá hóng cảnh chị gặp nhau quá<3<3<3 thanks bạn nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :