1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký thăng cấp của nữ phụ ở tận thế - Thuỷ Quả Mộ Tư

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 95
      Editor: coki


      "Ván cờ này của Phùng Khải Dương khá lớn, chỉ là... biết có thể khống chế được hay ?" Ánh mắt Diệp Quân cực kì lạnh lẽo nhìn chung quanh vòng, đàn tang thi chung quanh từng bước ép sát, thú biến dị rít gào núp ở phía sau, thực vật biến dị vặn vẹo chờ cơ hội. Như vậy chứng tỏ tất cả tang thi và thú biến dị ở khu vực xung quanh nhà xưởng công nghiệp quân đều tập trung lại đây phát động vây công với bọn họ.

      "Người nọ cực kì quỷ dị, ai biết định làm gì!" Miêu Trạch đáp lời. Giọng tràn đầy đề phòng với Phùng Khải Dương, lúc trước khi Thanh Hải cậu cực kì vừa mắt người này, tham lam, háo sắc, thực lực tầm thường, lúc đó cậu nghĩ người như thế ở làm sao sống lâu ở tận thế được

      Lúc trước tuy rằng hiểu tình huống ở căn cứ quân dưới đất nhưng đám người Đường Yên chưa từng cảm thấy sợ hãi vì khi rời căn cứ Thanh Long, tất cả những người tham gia nhiệm vụ có ai phải là đại diện cho những thế lớn lực nên trong người ai mà có chút đồ vật bảo vệ tính mạng, lúc trước Cao Kiến Bân thuần túy là xui xẻo nên mới bị rắn biến dị hệ độc cắn trúng, ai trong bọn họ có thể lường đến kết cục như vậy cả.

      Mặt khác giây phút rời khỏi căn cứ tất cả mọi người hiểu được tính mạng treo ở cổ, ai biết giây sau bản thân mình gặp phải chuyện gì may hay ? Ở tận thế có quá nhiều điều thể chắc chắn được...

      "Đường Yên, có thứ gì có thể lập tức giải quyết đám người đó ?" Liễu Như Nhị khẩn thiết nhìn Đường Yên. Đến giờ uy lực của lựu đạn thủy ngân vẫn còn làm cho mọi người sợ hãi nên khó trách Liễu Như Nhị nhớ mãi quên, đến bây giờ còn tơ tưởng đến lựu đạn thủy ngân.

      phải Đường Yên keo kiệt mà là Liễu Như Nhị quá so đo lợi hại. Suốt dọc đường ngoại trừ dò đường Liễu Như Nhị rất ít khi tham gia chiến đấu, cho dù ra tay cũng ở dưới tình huống quá áp lực, thể ra tay được. Liễu Như Nhị là người bên Hạ Bác nên có vài chuyện Đường Yên tiện nhiều lời. Súng ống đạn dược là do các thế lực tự trang bị cho người của mình, lúc chiến đấu Liễu Như Nhị phải súng cũng có đạn, ngay cả ăn uống cũng mở miệng đòi hỏi mấy người Đường Yên. Tuy rằng đó phải là chuyện lớn gì, mấy thứ đó cũng tính là gì, ngay từ đầu Đường Yên cũng chẳng thèm để ý vì cảm thấy để Liễu Như Nhị ở trong đội vẫn còn chút tác dụng mà súng ống, đạn dược hay đồ ăn đều có thể giải quyết nên cũng muốn so đo.

      Về sau dần dần phát Liễu Như Nhị chỉ tham gia chiến đấu mà còn bí mật thu thập những tư liệu của bọn họ. Càng ngày ta càng đòi hỏi cách quang minh chính đại nhưng bản thân lại vắt cổ chày ra nước, đến bây giờ ngay cả bình nước cũng cho người khác mượn. Trước khi lên đường vì Đường Yên là dị năng giả gian nên tất cả súng ống đạn dược dự trữ đều được kiểm kê số lượng ràng sau đó cất vào trogn gian của còn phần lớn đồ ăn đều là các dị năng giả tự mang theo. Đường Yên phải nhân viên hậu cần, có nghĩa vụ mang giùm đồ cho người khác. Ở trong này lâu như vậy, đồ ăn trong ba lô phía sau lưng mọi người đều vơi hơn phân nửa, chỉ riêng ba lô của Liễu Như Nhị là vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi Cao Kiến Bân, người khác ràng lắm nhưng Đường Yên thấy rất ràng, đồ dùng của Cao Kiến Bân đều bị Liễu Như Nhị giấu riêng, An Du cũng chú ý tới, chẳng qua là ai ra mà thôi, tránh làm mất hòa khí giữa mọi người.

      Lúc đầu Hạ Bác giới thiệu Liễu Như Nhị là cận vệ bên cạnh cha ta, như vậy nếu phải là quân nhân cũng lính đánh thuê, nhưng ngờ trong hai loại này lại xuất “cực phẩm” như” Liễu Như Nhị. Điều này làm cho Đường Yên cảm thấy cực kì kinh ngạc!

      Hạ Bác bận đề phòng tang thi đánh lén, sau khi nghe được những lời này của Liễu Như Nhị nhất thời rất ngạc nhiên, suốt dọc đường Liễu Như Nhị ít lần mở miệng cầu nhiều thứ với Đường Yên tuy nhiên những thứ đó đều nằm trong giới hạn súng ống, đạn dược và ít đồ ăn, tuy rằng cũng có muốn ít thuốc men nhưng tóm lại là vẫn còn biết xấu hổ, ngờ lần này lại trực tiếp hỏi Đường Yên muốn lựu đạn thủy ngân. Trong lòng Hạ Bác lập tức bốc lên ngọn lửa giận, trước khi xuất phát ba chuẩn bị ít vũ khí cho bọn họ, thậm chí trong đó còn có cả vũ khí kiểu mới mà quân khu trung tâm bên kia đưa tới, việc này nhà họ Hạ chưa từng với người trong căn cứ Thanh Long. Lúc này Hạ Bác cảm thấy cực kì phiền phức, khi đối đầu kẻ địch mạnh ba lại thấy lợi mà ham như vậy đánh mất phong phạm mà quân nhân nên có, lúc này hành động của Liễu Như Nhị lại càng làm cho á khẩu, nên lời, chỉ hận thể móc súng ra bắn chết Liễu Như Nhị.

      Đám người Trịnh Nhiên lập tức dùng ánh mắt trêu tức đảo qua Hạ Bác, trong mắt xẹt qua vẻ trào phúng.

      "Xin lỗi, cách chế tạo lựu đạn thủy ngân rất phức tạp, tay tôi cũng chỉ có quả mà thôi." Đường Yên thèm ngẩng đầu, trực tiếp từ chối đồng thời cũng rất ràng là cho dù có muốn cũng có. hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Hạ Bác như muốn Liễu Như Nhị dùng được nữa. phải Đường Yên quá lạnh lùng mà loại tính cách này của Liễu Như Nhị ở tận thế chỉ càng làm cho đồng đội ghét bỏ mà thôi.

      Ở tận thế rất hiếm có người nào giao phía sau của mình cho đồng đội. Phần lớn giữa bọn họ là kết hợp dựa lợi ích, nếu như trong đội có người chỉ biết đòi hỏi, hoàn toàn muốn bỏ ra làm gì có ai đồng ý làm đồng đội? Quả dị năng thấu thị của Liễu Như Nhị tệ lại am hiểu truy tung ngược, dáng vẻ cũng xinh xắn. Người như vậy muốn tồn tại ở tận thế cũng khó, tuy nhiên tính cách tham lam của ta lại khiến mọi người thích, như vậy có ai tình muốn làm bạn với ta? Lúc đâu khi Liễu Như Nhị đòi hỏi với Đường Yên Hạ Bác nhắc nhở riêng với ta nhưng Liễu Như Nhị vẫn coi là quan trọng như trước, có lẽ ta xem Đường Yên là kẻ coi tiền như rác, điều này khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười!

      Cá nhân Đường Yên cũng ghét hay thích Liễu Như Nhị, vốn có ý định qua lại gì với Liễu Như Nhị, nếu phải muốn mượn tay Liễu Như Nhị để che giấu ít khả năng của mình ngay từ đầu đồng ý cho Liễu Như Nhị tham gia vào nhiệm vụ lần này, nếu so sánh với những người khác trong đội thể nghi ngờ thực lực của Liễu Như Nhị là yếu nhất, ngay cả Từ Mục chuyên về máy tính dị năng cũng mạnh hơn Liễu Như Nhị bậc.

      " sao?" Vẻ mặt Liễu Như Nhị lên nghi ngờ, ta xoay người làm ra vẻ như đưa tay vào ba lô lấy thứ gì đó.

      Tầm mắt lạnh như băng của Hạ Bác đảo qua Liễu Như Nhị, nhà họ Hạ của nuôi nổi người có dã tâm lớn như vậy, sau nhiệm vụ lần này có nhất định phải cho ba nên tống cổ Liễu Như Nhị này khỏi nhà họ Hạ tránh cho ngày nào đó người phụ nữ này đánh chủ ý lên đầu nhà họ Hạ , suốt dọc đường Liễu Như Nhị luôn như có như xoi mói, phải là chú ý tới, chẳng qua là muốn mà thôi nhưng dù sao đàn ông cũng phải phát tiết, đặc biệt là ở tận thế luôn đầy rẫy nguy hiểm này, chừng giây sau đánh mất tính mạng nên tùy lúc giải tỏa cũng có gì tốt.

      "Liễu Như Nhị, dùng thấu thị quan sát tình hình xung quanh ." Hạ Bác lạnh nhạt sau đó im lặng lau chùi súng ống tay, tinh hạch, huyết hạch trong tay đều tiêu hao hết, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc trước tinh hạch và huyết hạch Liễu Như Nhị hấp thu đều xuất phát từ tay , như vậy có nghĩa tinh hạch và huyết hạch trong ba lô mà Liễu Như Nhị mang theo hề vơi . Tầm mắt Hạ Bác đảo qua ba lô của Liễu Như Nhị, Hạ Bác cũng có ý định che giấu hành động của mình nên những người đứng ở xung quanh đều chú ý tới. ( có ai trong truyện này tốt cả, tác giả viết đều có mặt tốt, xấu và ai cũng đặt lợi ích lên hết. Tui thấy vậy là khá đúng với thực tế nên ai hay mơ mộng đừng thấy hụt hẫng nha.)

      Tuy nhiên có ai lên tiếng, suốt dọc đường Liễu Như Nhị đều đòi hỏi ít thứ nhưng do những thứ đó đều tổn hại đến lợi ích mọi người nên mọi cũng lười để ý. Bây giờ tất cả mọi người cẩn thận đề phòng tứ tang thi và thú biến dị khép chặt vòng vây xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua người Liễu Như Nhị.

      Sau khi Hạ Bác lên tiếng Liễu Như Nhị vẫn chậm chạp, có ý định ra tay khiến tất cả mọi người rất bất man. Hạ Bác cầm theo súng ống bước qua ám chỉ ta nên tiến lên ra tay nhưng Liễu Như Nhị vẫn đứng bất động, chịu dùng dị năng thấu thị để quan sát tình hình xung quanh.

      Đám người Hình Liệt Phong đứng vây lại thành cục, co đầu rút cổ núp ở phía sau, ràng là muốn nhờ xe đồng thời bày ra vẻ xem kịch vui nhìn đám người Đường Yên bên này, Hình Liệt Phong dựa vào tường, khóe miệng cong lên thành nụ cười trào phúng, rất vui vẻ khi thấy bên Đường Yên xảy ra nội chiến, thỉnh thoảng tầm mắt sâu thấy đáy của xẹt qua người Việt Kỳ, ánh mắt của quá u, biết là suy nghĩ cái gì.

      "Liễu Như Nhị, thấu thị." Ánh mắt Đường Yên cực kì tối tăm, vẻ mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị. Buster ở vai lè lưỡi liếm móng vuốt của mình, thỉnh thoảng cắp mắt sáng quắc của nó lại đảo qua Liễu Như Nhị, so với săn bắt tang thi và thú biến dị Buster lại càng thích săn dị năng giả vì nó có thể hấp thu lăng tinh trong đầu dị năng giả cách dễ dàng. Tuy nhiên Buster luôn nhờ hồ nước trong gian để tiến hóa chứ chưa bao giờ hấp thu lăng tinh, tuy nhiên điều này có nghĩa là nó săn dị năng giả, tuy nhiên vì e ngại Đường Yên nên nó mới dám ra tay với dị năng giả mà thôi!

      "Đường Yên, tôi muốn giữ lại dị năng để chiến đấu, thanh thế của tang thi, thú biến dị quá lớn, tôi lo đạn dược bên chúng ta đủ." Liễu Như Nhị cực kì muốn dùng dị năng thấu thị vì tác dụng phụ sau thấu thị quá lớn. ta lo lắng rằng dị năng của mình chưa khôi phục đàn tang thi tấn công rồi. Vả lại mấy lần trước khi ta vận dụng thấu thị hấp thu hết tinh hạch và huyết hạch của đám người Hạ Bác, giờ ngoại trừ Đường Yên mọi tinh hạch và huyết hạch của những người còn lại đều nhiều. ta lại muốn dùng lưng tinh hạch và huyết hạch của mình, mua bán có lời như vậy sao Liễu Như Nhị sao có thể cam nguyện cúi đầu làm theo được.

      Đường Yên nghe vậy lông mày nhíu lại, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh: “Sức chiến đấu của bằng mọi người, ngoại trừ dị năng thấu thị cho rằng còn có giá trị gì đáng để bọn tôi để ý đến. ra tay hay là để tôi ra tay?" Nếu uyển chuyển được toạc móng heo ra thôi.

      Cả người Liễu Như Nhị cứng đờ, dù thế nào ta cũng nghĩ tới Đường Yên lại thẳng trước mặt mọi người như vậy. Đúng là dị năng thấu thị của ta có cách nào tham gia chiến đâu, nếu phải tay ta cầm vũ khí sinh hóa của trung tâm nghiên cứu sinh hóa ngay cả tang thi bình thường cũng khiến ta đau đầu rồi.

      Đường Yên lạnh lùng nhìn Liễu Như Nhị, ngại ra tay tuy nhiên khi ra tay nhất định lấy mạng Liễu Như Nhị. So với việc lãng phí tinh lực bảo vệ ta bằng vứt luôn nhược điểm này. Ở tận thế, kẻ mạnh là chủ, Liễu Như Nhị có thực lực nhưng lại ỷ y vào lá chắn nhà họ Hạ tuy nhiên với Đường Yên mà nhà họ Hạ là gì cả.

      Đường Yên cầm kiếm, mũi kiếm vẫn còn máu giọt, con ngươi đen lạnh lẽo có chút tàn nhẫn, lẳng lặng nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, giết nhiều tang thi và thú biến dị như vậy cũng thể ý tay mình dính thêm máu vài mạng người. phải kẻ ác nhưng cũng phải là người lương thiện. Thêm vài mạng người hay bớt vài mạng người đối với cũng khác nhau mấy.

      lúc lâu trôi qua, mặt Liễu Như Nhị càng ngày càng tái, ta liếc nhìn Đường Yên vài lần đồng thời cũng tự biết mình phải đối thủ của Đường Yên. Liễu Như Nhị nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt của mọi người đều lạnh như băng, hiển nhiên nếu Đường Yên ra tay với ta những người ở đây bao gồm cả Hạ Bác ra tay giúp đỡ, Liễu Như Nhị cúi đầu che giấu tức giận trong mắt, chung quy ngày...

      Liễu Như Nhị tiến lên bước, dị năng tràn vào vào hai mắt, trong nháy mắt thấu thị được khởi động.

      Ánh mắt rét lạnh của Đường Yên đảo qua Liễu Như Nhị, thu tối tăm trong mắt ta vào mắt mình. Tinh thần lực yên lặng phóng ra xa giống như hàng rào điện khổng lồ bao trọn cả căn cứ quân vào trong đầu. Ở khoảng cách gần tinh thần lực có thể dò xét khá ràng nhưng ngoài ba trăm mét có xu hướng mơ hồ. Tinh thần lực của Đường Yên cho biết có rất nhiều nguồn năng lượng vọt về phía bọn họ, có mạnh có yếu, trong đó có nguồn năng lượng còn mạnh hơn bậc.

      Chỗ khe hở vách tường lóe [​IMG]

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 96:

      Đường Yên yên lặng gì, chỉ tập trung dùng dị năng áp chế xao động và nóng bỏng trong cơ thể. lén nhìn Việt Kỳ, ngoại trừ hô hấp của có hơi gấp gáp vẻ mặt có gì thay đổi, điều này khiến Đường Yên rất kinh ngạc, chẳng lẽ Việt Kỳ miễn dịch với thứ đồ chơi này? Hay là bất lực...

      Vẻ ngoài của thân thể này kém hơn nữa còn cực kì xinh đẹp, trong con như có dòng nước chuyển động mang theo phong tình vô hạn. Sau khi xuyên qua nhìn vào gương ngay cả Đường Yên cũng khỏi gật đầu thầm cảm thán ngay cả phụ nữ như cũng kìm được mà thích. Mặt như hoa đào, da thịt như ngọc, nếu là cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa kia Việt Kỳ Đường Yên hoài nghi Việt Kỳ phải là đàn ông.

      "Tìm thử xem, chắc hẳn trong phòng có thuốc giải độc." Mị Sắc thể dùng quá nhiều, dễ dàng khiến cơ thể bị tổn thương nên bình thường khi mua Mị Sắc tặng thêm thuốc giải độc, tránh cho phát sinh tình huống dị thường. Vừa rồi nếu phải Đường Yên đẩy phát cuồng nhào lên nuốt Đường Yên vào bụng. Môi Việt Kỳ hơi nhếch lên, liếm liếm cánh môi, khép chân lại che dấu giữa khác thường giữa hai chân.

      Đường Yên cắn môi dưới khiến trong miệng tràn ra vị rỉ sắt. Hai tay hoạt động hết công suất tìm thuốc giải độc theo lời Việt Kỳ, ánh mắt cố gắng bỏ qua Việt Kỳ đứng ở góc phòng, tránh cho chính nhịn được mà bổ nhào về phía Việt Kỳ. có biện pháp nào cả, thân thể này rất mẫn cảm mà ánh mắt nhiệt tình như lửa của Việt Kỳ cứ liên tục đảo qua người khiến cả người bất giác phát run. Đường Yên cắn chặt môi tránh cho phát ra bất kì thanh kỳ quái nào, tại phải là thời gian thích hớp. Trước có sói sau có hổ, hoàn toàn thích hợp làm loại chuyện tình hài hòa nào đó.

      tin rằng Việt Kỳ cũng hiểu được điểm ấy nên hai người vẫn gắng duy trì bình tĩnh và khoảng cách.

      "Thuốc giải độc có đặc điểm gì?" Đường Yên nhìn kệ thuốc ngã mặt đất, các loại thuốc khác nhau văng ra khắp nơi, dám tùy tiện thử thuốc, ai biết trong những loại thuốc này có lẫn những thứ thuốc kích dục khác hay ? Dựa vào tính cách kì quái của chủ nhân khi trang trí căn phòng này khả năng đó cũng rất có thể xảy ra.

      Thứ đồ chơi Mị Sắc này, Việt Kỳ từng nhìn thấy người khác dùng nó khi thi hành nhiệm vụ, nhíu mày lặng trong chốc lát, lát sau : "Chắc là loại thuốc có màu xanh." Hoa hồng lá xanh, thuốc Mị Sắc có màu màu đỏ, mùi ngọt ngào như vậy thuốc giải độc là màu xanh, mùi nhàng khoan khoái.

      "Ở bên chân đó, đá đến đây." Tầm mắt Đường Yên dừng ở bình thuốc màu bên chân Việt Kỳ, hô hấp dồn dập, trong đầu liên tục ra những suy nghĩ khác thường. sắp áp chế được nữa rồi, ánh mắt Đường Yên nhìn chằm chằm bình thuốc đất, dám liếc nhìn Việt Kỳ: “Ừ… a..." Đường Yên cúi đầu, giọng rên rỉ, cảm giác khác thường lan tràn khắp cơ thể

      Việt Kỳ ngồi xuống, nhặt bình thuốc màu xanh ở bên chân lên đổ ra nửa, sau khi nhấp thử chút, cảm thấy ngọn lửa trong thân thể dần dần biến mất bất giác thở dài hơi. ngẩng đầu nhìn Đường Yên, ngọn lửa vừa mới biến mất lập tức bùng lên trở lại. Việt Kỳ hoàn toàn nghĩ tới lực hấp dẫn của Đường Yên đối với lại mạnh như vậy, hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh mà trước nay luôn kiêu ngạo nhưng tình huống này làm cho Việt Kỳ bất giác cảm thấy tâm tình rất tốt.

      "Chết tiệt!" Việt Kỳ khỏi giọng mắng câu, cất bước đến chỗ Đường Yên.

      "A! ... Nhanh lên chút..." Đường Yên bất mãn , dùng ánh mắt ngập nước tức giận trừng Việt Kỳ khiến cả người Việt Kỳ khỏi cứng đờ. vươn tay ra ôm lấy eo Đường Yên, ngậm viên thuốc màu xanh sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của , hai người quấn quýt, dán chặt vào nhau... Rất ngọt! Rất mềm! Rất thoải mái!

      Việt Kỳ há mồm ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngọt mà mơ ước lâu, đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào thăm dò khoang miệng Đường Yên sau đó dùng sức cạy mở khớp hàm của , cường thế chiếm đoạt khoang miệng . Đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Đường Yên nhưng cảm thấy thế nào cũng đủ, cánh tay Việt Kỳ siết chặt lấy eo Đường Yên, dụ dỗ chơi đùa với .

      "Ừ a..." Cả người Đường Yên khỏi mềm nhũn, tùy ý để Việt Kỳ ôm lấy mình. Theo hô hấp lên xuống của Việt Kỳ, có thể cảm nhận được chỗ cực nóng kia, ràng rất muốn khéo léo từ chối, lời đến đầu môi nhưng thể nào phát ra tiếng được. (Gần hết rồi cũng ráng cho được @.@)

      Giây lát sau, Việt Kỳ gác đầu lên vai Đường Yên, cố gắng đè nén dục vọng xao động ở trong lòng. Việt Kỳ nắm chặt quả đấm sau đó đấm mạnh vào vách tường phía sau Đường Yên: “Răng rắc..." Vách tường nứt ra sau đó sụp xuống, gió lạnh từ chỗ tường bị đổ thổi vào phòng.

      Đường Yên hít thở sâu mấy hơi, lát sau hô hấp dần dần khôi phục lại bình thường. đẩy Việt Kỳ vài cái để buông mình ra sau đó xoay người đánh giá động tĩnh bên kia vách tường. Lúc này mắt Đường Yên khỏi mở to, kinh ngạc nhìn kho hàng rộng mênh mông trước mắt, mèo mù lại gặp chuột chết, đúng là uổng công sức bọn họ bỏ ra khi đến đây.

      "Chắc hẳn đây mới là kho quân nhu của căn cứ quân dưới đất!" Đường Yên nhíu mày, vẻ mặt có chút kích động nhìn kho hàng cực lớn trước mặt. Căn cứ quân dưới đất của nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh chính là căn cứ quân dự bị của hải quân, chủ yếu dùng để theo dõi vùng biển xung quanh đây.

      Lúc trước Phùng Khải Dương dùng mây đạn đạo cho nổ tung đê kè khiến toàn bộ núi Mậu Danh chìm trong biển nước. Bây giờ nếu muốn rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh, ngoại trừ liên lạc với căn cứ Thanh Long bảo bên kia phái người lại đây đón cũng chỉ có tìm kho quân nhu ở căn cứ quân dưới đất, nơi đây là căn cứ quân dự bị của hải quân nên có khả năng căn cứ quân dưới đất này có tàu chiến hay thuyền được.

      Nhưng mà lúc trước bọn họ vòng vo ở căn cứ quân dưới đất nhiều vòng như vậy lại mãi tìm thấy tàu chiến hay con thuyền nào cả, chuyện này rất thích hợp. Lúc này Đường Yên cố gắng kiễng chân liếc nhìn kho quân nhu cực lớn này, ra bọn họ tìm thấy là do nó bị che giấu. Khó trách trong tác phẩm có đến sau khi Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã đoạt được quyền khống chế căn cứ Thanh Long lâu sau đó làm cho căn cứ Thanh Long đứng đầu bốn căn cứ lớn lần nữa, chắc hẳn chuyện đó hơn phân nửa là có liên quan đến nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh này.

      Trong khí đột nhiên tản ra mùi máu tanh khác thường làm cho lông mày Đường Yên nhíu lại. lập tức tinh thần lực cẩn thận tra xét xung quanh kho quân nhu. Đột nhiên tinh thần lực bị cản lại khiến ý thức Đường Yên chấn động, vùng ngực như bị đè ép, sắc mặt lập tức tái nhợt.

      "Sao vậy?" Việt Kỳ cúi đầu hỏi.

      Đường Yên lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, chỗ sâu trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cơ thể thon dài của Việt Kỳ dựa vào tường, nhìn chằm chằm Đường Yên, hoàn toàn có để những người đối diện vào mắt. Ngoại trừ Đường Yên muốn lãng phí thời gian và tinh thần với người khác, so với việc lãng phí đó bằng nhìn Đường Yên thêm vài lần.

      " có gì." Đường Yên lắc đầu nhưng đáy lòng lại yên. Lúc trước nhận thấy Lưu Thấm Nhã có cái gì đó đúng, hy vọng là suy nghĩ nhiều! Tuy nhiên từ trước tới nay trực giác của dị năng giả rất mẫn cảm nên Đường Yên dám khinh thường. Khi vừa bước vào kho quân nhu này cảm giác được áp lực lẫn trong mùi máu tươi khiến lập tức nhớ lại gương mặt quỷ dị của Lưu Thấm Nhã. Lúc này động tác của Đường Yên lại càng cẩn thận hơn.

      Trong thời gian này Đường Yên vẫn luôn liên lạc với đám người Hạ Bác nhưng đáng tiếc là liên lạc được. Bên căn cứ Thanh Long cũng tin tức, từ sau khi và Việt Kỳ rơi vào căn phòng kì lạ kia nhìn thấy đám người Diệp Quân nữa, chuyện này biết là họa hay phúc đây? Đường Yên nhíu mày trầm tư, khi bọn họ tiến vào địa phận Mậu Danh bên căn cứ Thanh Long phá hủy lối vào. Bây giờ bọn họ lại liên lạc được với căn cứ Thanh Long, đê kè bị nổ tung, núi Mậu Danh bị nước bao phủ, hoàn toàn biết được tình huống cụ thể bên ngoài. Dựa theo tính cách cẩn thận của Hạ Chu Tuất chỉ sợ đến lúc đó ông ta tình nguyện hy sinh Hạ Bác chứ muốn phái người tới đây.

      "Nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tao đấy." Phùng Khải Dương đứng ở nóc xe container, ánh mắt lên kinh ngạc. Lưu Thấm Nhã im lặng theo bên cạnh Phùng Khải Dương, bên cạnh còn có con sư tử trắng cao lớn dũng mãnh nằm dài lười biếng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Buster vai Đường Yên. Đôi mắt xanh lam chợt lóe lên màu đỏ rồi biến mất, nó đứng dậy lắc lắc bộ lông rậm rạp người sau đó mở miệng phát ra tiếng gầm chấn động.

      "Phùng Khải Dương?" Ánh mắt Đường Yên lóe lên, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng . Quả nhiên nhìn thấy Phùng Khải Dương đứng ở phía container, phía bên phải là Lưu Thấm Nhã, phía sau còn có bóng người, bên trái là con sư tử màu trắng.

      "Ồ!" Ánh mắt Phùng Khải Dương cực kì kinh ngạc nhìn Buster vai Đường Yên, Luân Ân là con thú biến dị vô cùng hoàn mỹ, bất luận thực lực hay trí tuệ đều rất cao. Phùng Khải Dương vuốt cằm, nhìn chằm chằm Buster, nghi hoặc : "Thuần phục thú biến dị? người Đường Yên còn che giấu bao nhiêu bí mật muốn cho người ta biết đây?"

      chậm rãi vuốt ve bộ lông của con sư tử trắng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đường Yên dưới tàu chiến, khi ánh mắt chậm rãi đảo qua Việt Kỳ kì con ngươi đen lập tức thay đổi. Bây giờ tang thi và thú biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh sớm mất khống chế, ngay cả đều thể ra lệnh được cho chúng nó. Trong lòng bàn tay Phùng Khải Dương nắm chặt tinh thể màu xám tro lớn cỡ bằng móng tay, ngón tay hơi dùng sức chút bóp nát tinh thể đó sau đó tùy ý để bột vụn bay theo gió.

      "Mày làm cái gì? tại bọn họ ở đâu?" Đường Yên lạnh lẽo nhìn Phùng Khải Dương, ngón cái hơi dùng sức đẩy vỏ kiếm ra, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Đường Yên dám khinh thường, tuy kho quân nhu gần ngay trước mắt nhưng trái lại càng thêm bình tĩnh. Tuy rằng trong tay Từ Mục có bản vẽ mặt phẳng và bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân nhưng mấy thứ này là vật chết vả lại cho dù có cũng giúp ích gì nhiều vì căn cứ quân dưới đất có khả năng có phòng hoặc lối bí mật.

      " có gì, chẳng qua có chút nhàm chán khi chơi trò chơi với bọn đó. Chắc bây giờ bọn đó... chết rồi!" Phùng Khải Dương ác ý . Lúc đến chữ chết cả người tản mát ra ác ý mãnh liệt. sống chết của những người này hoàn toàn đáng để để trong lòng lại càng có bất kỳ suy nghĩ hối hận hay mắc nợ nào.

      "Hừ!" Đường Yên giận dữ, vung tay tạo thành vô số tia sét bổ thẳng xuống đầu Phùng Khải Dương, dị năng lôi điện hóa thành con rồng sét khổng lồ dữ dằn lao thẳng tới Phùng Khải Dương, chỗ nó qua vẫn còn lại những tia lửa điện rất .

      Phùng Khải Dương giống như hoàn toàn chú ý đến lôi điện bổ thẳng xuống đầu mình, bàn tay để bên người nhàng vung lên ngăn cản lôi điện ở bốn phía. Lôi điện phát ra tiếng “roẹt….xoẹt…” sau đó là tiếng ma sát trong khí.

      "Dị năng giả khí!" Việt Kỳ liếc Phùng Khải Dương cái, trong mắt lóe lên vẻ khác thường. Phùng Khải Dương vẫn luôn giấu kín dị năng của mình nên ai biết thức tỉnh dị năng gì. nghĩ tới lại thức tỉnh dị năng khí hơn nữa cấp bậc còn cao hơn Đường Yên chút, chẳng trách lại biết sợ hãi đùa bỡn mọi người như vậy! Bây giờ dị năng giả cấp mười ở quân khu trung tâm cũng nhiều, ngờ Phùng Khải Dương lại là dị năng giả khí cấp mười, quả thực thể coi thường được.

      Việt Kỳ tiến lên nửa bước, nghiêng người che ở phía trước Đường Yên, giọng lạnh lùng: "Em phải là đối thủ của , cho đến tận bây giờ vẫn chưa có dị năng giả khí nào xuất ."

      "Cấp bậc dị năng của là bao nhiêu?" Đường Yên quay đầu lại nhìn Việt Kỳ, rất tò mò cấp bậc của là bao nhiêu mà có thể dễ dàng ngăn cản chiêu tấn công bằng dị năng của , rốt cuộc Phùng Khải Dương còn che giấu bao nhiêu con át chủ bài nữa đây?

      "Cấp mười." Việt Kỳ .

      "Cấp mười!" Đồng tử Đường Yên co lại, bất giác liếm cánh môi dưới khô ráp. Cấp tám trung cấp còn cách cấp mười đoạn rất xa, nghĩ tới Phùng Khải Dương lại là dị năng giả cấp mười, khó trách dám tùy ý làm bậy ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh này. đúng, cho dù là dị năng giả cấp mười lượng lớn tang thi, thú biến dị ở căn cứ quân dưới đất này cũng thể nào để cho tự nhiên qua lại được, chắc chắn phương diện này còn có chuyện gì đó mà bọn họ biết.

      Phùng Khải Dương búng tay cái, chỉ trong nháy mắt khí xung quanh bị đè nén lại nhưng gương mặt lạnh lẽo của Đường Yên cũng lên vẻ kích động, khóe miệng Việt Kỳ hơi cong lên, hoàn toàn kinh hoảng với những chuyện xảy ra. Người càng tài giỏi càng có thể sống sót lâu ở tận thế, ngay khi gặp gỡ Đường Yên ở Miêu Trại Việt Kỳ thấy Đường Yên rất quen mắt sau đó lập tức nhớ ra hai người từng chơi đùa với nhau hồi còn bé nên mới ra tay cứu phen. ngờ sau khi quan sát và tiếp xúc bất giác bị hấp dẫn. Từ trước tới nay Việt Kỳ phải là người bị ảnh hưởng bởi tình cảm nhưng mà khi gặp lại lại muốn luôn sánh vai cùng , ở tận thế cho dù thực lực của có mạnh như thế nào vẫn luôn có những nơi mà thể nhìn thấy hay đến ngay được.

      "Cẩn thận, dị năng khí có thể tùy ý điều khiển khí!" Việt Kỳ nhanh chóng nhắc nhở, cứng đối cứng dùng dị năng bức lui Phùng Khải Dương bày ra gian phong tỏa.

      Bên này vừa mới bắt đầu giao chiến ở bên kia bức tường đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.

      "Rầm…rầm..." Sau vài tiếng nổ mạnh bức tường bằng bê tông bị sụp đổ, lộ ra đoàn người ở phía bên kia. là do Miêu Trạch dị năng hóa cánh tay, trực tiếp dùng nắm đấm đập bể bức tường, cậu ta vừa đập vừa gào ầm lên: "Từ Mục, có phải nơi này hay ?"

      " chắc, bản kết cấu kiến trúc chỗ này rất quái dị." Giọng bình tĩnh của Từ Mục truyền đến từ phía sau lưng Miêu Trạch, theo sau đó còn có đống thuật ngữ chuyên nghiệp, tuy nhiên chắc hẳn có nhiều người hiểu được mấy thuật ngữ chuyên nghiệp này nên Từ Mục cũng thèm để ý, lầm bầm lầu bầu mình.

      Mạnh Lộ trào phúng lườm Miêu Trạch cái, giọng lạnh lùng: "Ngu ngốc, chỉ biết lãng phí dị năng." Cậu ta vừa dứt lời đưa tay chạm vào vách tường, lợi dụng dị năng hệ thổ mở bức tường bê tông để lộ lối có thể cho ba người cùng qua.

      "Mạnh Lộ, cậu..." Miêu Trạch trợn mắt nhìn Mạnh Lộ, muốn tiếp tục cãi nhau đột nhiên nhìn thấy Đường Yên và Việt Kỳ đứng cách mình xa nên cực kì kinh ngạc, quên mất cả cãi nhau, gào : "Chị Yên!"

      Miêu Trạch và Mạnh Lộ là dị năng giả tuổi nhất trong đội, hai người lại theo Đường Yên từ lâu nên sớm coi Đường Yên như là người thân của mình. Vài giờ trước, Đường Yên và Việt Kỳ đột nhiên rơi vào khe hở khiến mọi người trở tay kịp. Nếu là Diệp Quân ra tay áp chế cho hai bọn họ mạnh động hai người sớm tách đội tìm Đường Yên rồi, làm gì chịu an phận theo đám người Diệp Quân giống như tại.

      "Chị sao!" Đường Yên gật đầu, khi nhìn Miêu Trạch, Mạnh Lộ bình yên vô trong lòng khỏi nhàng thở ra. Tính tình rất nhạt nhẽo nhưng hai cậu nhóc này lại rất thích gây rối, mỗi lần đều là Miêu Trạch gây chuyện trước sau đó là cãi nhau với Mạnh Lộ. Tuy tính tình Mạnh Lộ trầm lắng nhưng khi ở chung chỗ với Miêu Trạch lại giống như châm lửa đốt pháo, đụng cái cũng nổ mạnh.

      "Chị Yên!" Động tác của Mạnh Lộ cũng chậm hơn Miêu Trạch chút nào, cậu nhanh chóng đến chỗ Đường Yên sau đó an tĩnh lại.

      "Ừ!" Đường Yên cẩn thận đánh giá hai người vài lần, sau khi chắc chắn người hai cậu đều chỉ bị chút vết thương ngoài da thêm gì nữa. Ở tận tế nếu bị thương là rất thực tế, cái cần suy xét là mức độ nặng, của vết thương mà thôi!

      Đám người Diệp Quân, An Lộ im lặng đến phía sau Việt Kỳ, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, ai mở miệng chuyện vì bọn họ tin rằng dựa vào bản lĩnh của Việt Kỳ nhất định thúc thủ vô sách, bị nhốt ở chỗ như thế này.

      "Liễu Như Nhị đâu rồi?" Đường Yên nhìn quét vòng, thấy Liễu Như Nhị khỏi có chút kinh ngạc. ngẩng đầu nhìn Hạ Bác có chút uể oải ở bên cạnh, sắc mặt Hạ Bác tái nhợt, chỗ cung mày vẫn còn vết móng vuốt, vết thương này mới bị cách đây lâu, vết thương vẫn còn dính tơ máu.

      " chết rồi." Giọng của Hạ Bác rất thô ráp mang theo sát khí khó hiểu. Ánh mắt ta rất bình tĩnh nhưng lạnh như băng, đến đây Đường Yên cũng hiểu nhất định sau khi rời khỏi xảy ra ít chuyện mà biết.

      "Hừ! Chết đúng là lợi cho [​IMG]

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 97:
      Editor: coki


      Đường Yên gật đầu, định ra tay thu thập quân nhu trong kho hàng này. Phùng Khải Dương đứng ở container tàu chiến, Lưu Thấm Nhã đứng bên cạnh , khóe miệng ta hơi mím lại, mặt lên dữ tợn, tang thi và thú biến dị ở căn cứ quân dưới đất mất khống chế mà kho quân nhu này lại là nhà tù vây nhốt ít tang thi và thú biến dị.

      Lưu Thấm Nhã kéo còi báo động: “Ầm…” Cửa ngầm ở bốn góc kho quân nhu bị mở ra, những con tang thi và thú biến dị bị nhốt trong bóng tối bắt đầu rít gào dữ tợn, khuôn mặt hung ác lao về phía mấy người Đường Yên. Sau khi thấy tang thi và thú biến dị sau cửa ngầm khuôn mặt mọi người khỏi trở nên trắng bệch.

      "Liệp Sát Giả... Tang thi gấu?" An Du chấn động, bốn phía của kho hàng mỗi phía đều có bốn cửa ngầm, sau mỗi cánh cửa ngầm đều là tang thi hoặc thú biến dị. người những con tang thi và thú biến dị này đều có ít nhiều vết thương, từ uy thế mà chúng nó phát ra có thể biết những con tang thi và thú biến dị này đều trải qua cải tạo. Kích thước của bọn chúng lớn đều, thức tỉnh dị năng cũng giống nhau.

      Trong đó có bốn con thú biến dị rất to lớn, ngoại trừ con tang thi gấu ba con trong đó bị cải tạo, hoàn toàn thay đổi nên nhìn ra được nó là loại gì. Giống như sư tử nhưng phải sư tử, giống như hổ nhưng cũng phải hổ, giống như sói nhưng cũng phải sói... Hình dạng rất kì quái lại dữ tợn, tàn bạo, lúc này bọn nó há cái miệng rộng như chậu máu rít gào với đám người Đường Yên, hơi thở đầy tanh tưởi, hôi hám.

      Mười hai tang thi còn lại tất cả đều là Liệp Sát Giả, trong đó ba con Liệp Sát Giả hình thể hơn tang thi gấu bao nhiêu, bốn con khác có hình dạng như đứa trẻ bốn năm tuổi, những con còn lại giống người thường nhưng hình dạng lại quái dị xấu xí, hoặc là cái đầu to như chậu rửa mặt hoặc là cánh tay vừa thô vừa dài, có con còn có bốn cái tay... Sau khi thấy hình dạng của những con tang thi và thú biến dị này trái tim mọi người khỏi nặng nề. Nếu chỉ đơn giản là lây nhiễm bệnh độc tang thi rồi biến dị trở thành tang thi tuyệt đối dị dạng như thế này được.

      Những người này hẳn là khi còn sống bị tiêm vào bệnh độc tang thi sau đó bị người ta nghiên cứu cải tạo. Những người từng tới tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải 181 đều khỏi nhớ tới cây đại thụ mặt người biến dị ở trong tầng hầm ngầm nơi đó. Tới đây bọn họ đều khỏi rùng mình, khiếp sợ vì những tên gọi là nhà khoa học điên cuồng và biến thái đó.

      "Gào gào..." Đàn tang thi và thú biến dị phát ra từng trận gào thét, ánh mắt màu đỏ mang theo tham muốn lóe lên làm cho người ta sợ hãi.

      "Cái này…cái này... Là cái quái gì vây?" Miêu Trạch kinh ngạc thôi, lắp bắp chỉ vào mấy con tang thi và thú biến dị khép chặt vòng vây từ bốn phía. Tất cả bọn họ đều chưa bao giờ nhìn thấy tang thi và thú biến dị kiểu này nên trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn đàn tang thi và thú biến dị tiến đến gần mà quên phản kích.

      "Ngẩn người cái gì?" An Lộ quát lớn, ngăn cản tang thi biến dị tấn công Miêu Trạch, những con tang thi này đều là Liệp Sát Giả trải qua cải tạo, thực lực còn mạnh hơn Liệp Sát Giả bình thường vài phần khiến An Lộ ứng phó có chút quá sức, sau khi quay sang lại nhìn thấy đám Miêu Trạch còn ngẩn người nên nhất thời lửa giận bốc lên.

      "Xin lỗi, nhất thời phản ứng kịp." Giang Ly lấy lại tinh thần, gãi đầu, ngượng ngùng .

      "Nghiêm túc chút, đây đều là tang thi cấp cao có trí tuệ, bất cẩn là mất mạng như chơi đấy!" Lâm Mông lên tiếng nhắc nhở, lúc này che chở An Du và chiến đấu với thú biến dị, tang thi gấu có thực lực mạnh nhất để lại Đường Yên, mấy con thú biến dị khác phân cho mấy người có thực lực mạnh như Diệp Quân giao đấu còn tang thi biến dị chia đều cho mỗi người.

      Đường Yên nắm chặt kiếm nghênh đón tang thi gấu đồng thời lợi dụng tinh thần lực bỏ quân nhu vào trong gian.

      Ở bên ngoài, màn đêm bắt đầu buông xuống, cả vùng đất hỗn loạn lâm vào tĩnh lặng như chết, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng vang phát ra từ bờ biển. Tiếng gào của tang thi và thú biến dị càng ngày càng dồn dập, bén nhọn xé toang hoàng hôn yên tĩnh.

      "Ra tay … "

      Đường Yên quát lên, trong mắt tràn ra sát khi. Sau khi Đường Yên lên tiếng những người chung quanh đều tấn công tang thi và thú biến dị gần mình nhất. Việt Kỳ nhảy lên tàu chiến, đứng đối diện với Phùng Khải Dương. Lưu Thấm Nhã vẫn đứng ở bên, có ý định nhúng tay vào. Thỉnh thoảng ánh mắt của ta lại đảo qua đám người Đường Yên ở phía dưới, trong con ngươi đen tràn ngập sát khí.

      Bây giờ phải là thời điểm che giấu thực lực, nếu thể giết chết tang thi và thú biến dị bao vây bọn họ đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này. Huống chi tiếng còi báo động vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai, mười phút... Quá ngắn, thời gian vẫn cứ trôi từng chút chút, lúc này trong lòng mọi người đều tràn ngập suy nghĩ phải sống sót.

      Đường Yên chút do dự rút kiếm ra, phủ dị năng lôi điện lên toàn thân, hóa thành áo giáp, kiếm sắc lóe lên tia lửa điện, chém thẳng về phía Liệp Sát Giả có ý định tiến lại gần, sau đó nhắm thẳng vào tang thi gấu ở phía sau.

      Về phần Buster lúc này nó híp cặp mắt mèo màu xanh lam lại, dưới chân bốc lên ngọn lửa nóng rực, chỉ cần hơi tới gần lập tức biến thành tro tàn. Buster hơi cúi người xuống, bốn chân dần dần dài ra, chỉ trong nháy mắt từ con mèo hóa thành báo săn to lớn, thân hình thon dài mềm dẻo tản ra sức mạnh kinh người. Nó tiến lên đón nhận khiêu khích của sư tử trắng ở tàu chiến, bốn chân đầy sức mạnh phóng thẳng tới chỗ kẻ địch của mình.

      "Gào gào - - "

      "Gào gào - - "

      Hai con thú phát ra tiếng gầm gừ rung trời giống như đánh dấu địa bàn của mình.

      Mùi máu hòa lẫn với mùi tanh tưởi đặc trưng của tang thi nhanh chóng lan tràn trong khí.

      kiếm chém trượt vào khí, Đường Yên nhanh chóng xốc tinh thần đón nhận tấn công của tang thi gấu, tang thi gấu vung móng vuốt sắc bén phát ra tiếng xé gió. Mỗi vuốt của nó đều để lại vết cào rất sâu mặt đất hoặc là vách tường. Đột nhiên có cơn gió lạnh xẹt qua, trong mắt Đường Yên lên hoảng sợ, cả người liên tục lùi về phía sau hơm mười mét, kiếm sắc trong tay cứng đối cứng với cánh tay cường tráng của tang thi gấu sau bó bị lực phản chấn cực mạnh đẩy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.

      Đường Yên cố gắng ổn định lồng ngực muốn vỡ tung của mình, tang thi gấu này chỉ có sức mạnh mà tốc độ cũng cực kì nhanh hơn nữa lại thức tỉnh dị năng hệ phong. Chiến đấu ở cự li gần hay xa nó đều làm được hết, đúng là khó giải quyết! Khóe môi Đường Yên lên nụ cười lạnh, khuôn mặt cực kì nghiêm túc. Lưỡi dao gió của tang thi gấu đột nhiên hóa thành mưa đao tấn công Đường Yên từ bốn phương tám hướng, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Đường Yên làm cho người ta sợ hãi, cái miệng rộng phả ra từng trận tanh tưởi. Phần bụng phía dưới bên trái của nó lộ ra vết thương lớn khoảng bằng cái chén, thịt thối đỏ thẫm theo động tác tang thi gấu rơi xuống để lộ nội tạng bên trong.

      Lôi điện của Đường Yên hóa thành lưới điện ngăn cản lưỡi dao gió bay tới từ bốn phía sau đó đẩy ngược lưỡi dao gió quay trở về tang thi gấu. Dù cho tang thi gấu da dầy thịt béo vẫn bị lưỡi dao gió làm cho bị thương, máu chảy loang lổ cả bộ lông. Lưỡi dao gió, lôi điện đan xen vào nhau khiến khí tràn ngập mùi thịt khét. (Giống quạt lửa nướng thịt ghê)

      "Tại sao những con tang thi này lại mạnh như vậy?" Miêu Trạch bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào mặt đất, tay ôm vai trái bị thương, miệng khỏi ho ra vài búng máu, ánh mắt sợ lên kinh ngạc sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Yên.

      Mạnh Lộ khó khăn duy trì tường đất ngăn cản ngọn lửa trước mặt, những con Liệp Sát Giả này chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn vận dụng dị năng cực kì thành thạo, quả thực là nghịch thiên mà! Tình hình của những người khác cũng tốt hơn Miêu Trạch và Mạnh Lộ bao nhiêu, cũng toàn là cố gắng chống đỡ mà thôi. Tuy thực lực của mấy người Diệp Quân mạnh hơn nhưng lúc này bận chiến đấu với ba con thú biến dị nên trong khoảng thời gian ngắn có cách nào phân thân giúp bọn họ cả. Những con thú biến dị này sau khi trải qua cải tạo thực lực đều ở cấp bảy cấp tám, chỉ cần hơi sai lầm ngay cả đám người Diệp Quân cũng tiêu đời.

      Đường Yên đánh nhau với tang thi gấu nhưng vẫn tranh thủ quan sát tình hình, khi thấy bọn Miêu Trạch quá chật vật trầm giọng : "Dùng vũ khí sinh hóa tấn công, đừng tấn công ở cự ly gần. Những con tang thi và thú biến dị này đều trải qua cải tạo, thực lực tăng lên rất nhiều, mọi người phải đối thủ của nó đâu."

      Sau đó tranh thủ lấy đống vũ khí từ trong gian ra rồi dùng tinh thần lực đưa tới chỗ từng người. mặt Đường Yên nhắc nhở đám người Miêu Trạch dùng đầu óc để chiến đấu, mặt phải dốc toàn lực đối phó với tang thi gấu. Những con tang thi biến dị bị nhốt sau cánh cửa này khác hẳn Liệp Sát Giả tiến hóa tự nhiên, trí tuệ bọn nó thua nhân loại, thân thể có thể so sánh với thú biến dị cấp cao. Quả thực là mô hình vũ khí sinh hóa hoàn mĩ, có cảm giác đau, chỉ biết chiến đấu mà thôi.

      Sau khi nhận được vũ khí sinh hóa Đường Yên ném qua đám người Miêu Trạch nhất thời nhàng thở ra. Đầu tiên Giang Ly và Mạnh Lộ dùng dị năng hệ thổ ngăn cản tang thi và thú biến dị sau đó những người còn lại bắn liên tục vào bọn nó. Có dị năng hệ thổ ngăn cản lại cộng thêm mấy người Hạ Bác thỉnh thoảng lại dùng dị năng quấy nhiễu nên cho dù đám người Miêu Trạch, Từ Mục có thực lực kém hơn chút dùng vũ khí sinh hóa chiến đấu vẫn rất nhàng.

      Nhìn tình huống dần dần được khống chế, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Thấm Nhã dần dần lên hoảng sợ. ta vốn muốn mượn tang thi và thú biến dị ở bên trong cửa ngầm của kho quân nhu để loại bỏ Đường Yên. tại xem ra có vẻ như ta coi thường Đường Yên rồi, ngay cả tang thi gấu cũng thể ngăn cản Đường Yên mà tiếng còi báo động vẫn luôn vang lên bên tai nhắc nhở chỉ còn có năm phút.

      "Thời gian sắp đến rồi! Chủ nhân, có phải nên hành động hay ?" Lưu Thấm Nhã ngẩng đầu nhìn Phùng Khải Dương quyết đấu ở tàu chiến với Việt Kỳ, ánh mắt Lưu Thấm Nhã nhìn Việt Kỳ rất lạnh lẽo, theo ta nhìn thấy ràng Phùng Khải Dương mạnh hơn Hình Liệt Phong thế nhưng Việt Kỳ lại có thể chiến đấu ngang ngửa Phùng Khải Dương, uy hiếp quá lớn, người này nhất định phải ngoại trừ!

      Cả người Phùng Khải Dương ở giữa trung, sau khi nghe giọng của Lưu Thấm Nhã hơi dừng lạimột chút, tầm mắt đảo qua người Lưu Thấm Nhã: “Hành động ! Tôi chơi đùa rất vui vẻ."

      Việt Kỳ vẫy tay, lập tức dị năng hệ hỏa hóa thành rồng lửa lao thẳng tới chỗ Lưu Thấm Nhã, chỗ nào ngọn lửa màu xanh lam qua [​IMG]

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 98:
      Editor: coki


      Xuyên qua biển lửa, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lưu Thấm Nhã lộ ra sắc mặt dữ tợn, đáy lòng khỏi xẹt qua chút bất an. Lần này Lưu Thấm Nhã qua kiên quyết ràng khiến cho mọi người cảm thấy quái dị. Dựa theo tính tình ác độc, cắn chết nhả của Lưu Thấm Nhã ta tuyệt đối thể cam nguyện dừng tay dễ dàng như vậy được.

      " sao chứ?" Đường Yên dựa vào vách tường vận chuyển khô mộc quyết, chậm rãi khôi phục dị năng mới tiêu hao vừa rồi. Lúc này tầm mắt của nhìn Miêu Trạch được Giang Ly đỡ lên tàu, dị năng của Lưu Thấm Nhã tàn bạo hơn nữa Miêu Trạch lại chưa đến cấp sáu, thực lực chênh lệch quá xa.

      "Có chút đau." Miêu Trạch lắc đầu, trong đau còn mang theo ngứa, cảm giác giống như dị năng có chút tràn ra, cảm giác này cực kì giống sắp lên cấp! Bị thương còn có thể thăng cấp sao? "Chị Yên, chị còn tinh hạch và huyết hạch ? Hình như em sắp lên cấp rồi."

      "Đợi chút …." Đường Yên gật đầu, tinh hạch và huyết hạch chồng chất trong gian bị dùng hết sau lần thăng cấp trước đó, cũng may hồ nước trong gian có khả năng tinh lọc nên sau khi thu được tinh hạch và huyết hạch đều bỏ vào đó. Đường Yên cho tay vào ba lô, kì thực là dùng tinh thần lực tiến vào gian sau đó lấy ít tinh hạch và huyết hạch cấp cao ra đưa cho Miêu Trạch.

      Sau khi nhắc nhở Mạnh Lộ canh chừng lúc Miêu Trạch thăng cấp đến chỗ Việt Kỳ. Diệp Quân ở khoang thuyền điều khiển hướng của tàu chiến: “Tình huống như thế nào rồi?" Lúc này Việt Kỳ nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt thoáng lộ ra vẻ tái nhợt.

      " có việc gì." Việt Kỳ lắc đầu, mức độ công kích vừa rồi còn chưa đến mức khiến bị thương nhưng mà dị năng tiêu hao quá nhiều khiến cơ thể có chút mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi chút là có thể khôi phục lại được rồi.

      Nghe vậy, Đường Yên gật đầu, bình tĩnh nhìn về phía nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh, sau đó mở máy truyền tin tai, định liên hệ với Hạ Chu Tuất ở căn cứ Thanh Long. Lần này thu hoạch ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu ít, mất hai người, so với đám Hình Liệt Phong bên Đường Yên xem như là rất may rồi.

      Sau khi Đường Yên liên lạc được với Hạ Chu Tuất kể sơ qua chuyện xảy ra ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh lần rồi hỏi tình huống của ông và Bác Dương ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Phía bên có biện pháp liên lạc trực tiếp với quân khu trung tâm cũng tiện hỏi Việt Kỳ nên chỉ có thể thông qua Hạ Chu Tuất để biết tin tức của ông.

      Khi nhắc đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa Hạ Chu Tuất bên kia liền cong quẹo, dù thế nào cũng muốn để lộ ra chuyện trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Đường Yên nhíu mày, lập tức nhận thấy được có gì đó binh thường nên cả người bất giác tản ra áp lực khiến tất cả mọi người tàu chiến đều nhận thấy được khác thường của Đường Yên.

      "Sao vậy?" Việt Kỳ giọng hỏi.

      Đường Yên lắc đầu: “ có gì, có thể liên lạc được với quân khu trung tâm hay ?" Tuy lắc đầu nhưng trong lòng nhưng có chút yên, vẻ mặt nặng nề. Hạ Chu Tuất năng quanh khiến rất bất an đồng thời khỏi hoài nghi có phải trung tâm nghiên cứu sinh hóa xảy ra chuyện hay ?

      " thử xem." Việt Kỳ gật đầu, lấy máy truyền tin ra liên lạc với quân khu trung tâm, sau khi kết nối liền hỏi: "Việt , quân khu trung tâm xảy ra chuyện gì sao?"

      Việt Kỳ xoa cái trán đau đớn rồi bóp xương sống mũi, đáp: "Bên sở nghiên cứu có vài người mất tích, là những người của căn cứ Thanh Long. Trong mấy ngày nay quân khu xảy ra ít chuyện, Các lão xảy ra chuyện!"

      "Tình huống thế nào?" Việt Kỳ lạnh lùng .

      "Nhà họ Hình hợp tác với nhiều gia tộc lớn của quân khu trung tâm để đoạt quyền, tối hôm Các lão qua xảy ra chuyện, quân khu trung tâm thất thủ, chú Việt cũng có cho chúng ta nhúng tay can thiệp vào tất cả mọi chuyện của quân khu trung tâm. Chuyện năng lượng ám hệ bên nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh giải quyết chưa, tốt nhất là cậu mau trở về quân khu trung tâm chủ trì đại cục, ngày sắp đổi rồi (thời thể thay đổi đó)!" Việt xoa đau nhức cái trán, vài ngày nay luôn tìm cách liên lạc với Việt Kỳ nhưng đều được. Nếu phải tin vào năng lực của Việt Kỳ chắc chắn bọn họ hoài nghi Việt Kỳ ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh xảy ra chuyện rồi.

      "Mau cử trực thăng đến thành phố Mậu Danh." Vẻ mặt Việt Kỳ lạnh lùng, quả bác sĩ Đường xảy ra chuyện đúng như trực giác của Đường Yên. Các lão đúng, sau lưng tổ nghiên cứu khoa học ở quần đảo Nam Mĩ mười năm trước che giấu mưu khổng lồ, liên quan rất động, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người nên nếu bất cẩn rút giây động rừng, tùy tiện đánh rắn động cỏ kiến cho các thế lực lớn quay đầu cắn càng.

      " lập tức sắp xếp." Việt gật đầu, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện tự mình sắp xếp người đến thành phố Mậu Danh, tiếp đó mới đến nhà họ Việt báo cho mọi người biệt tin tức của Việt Kỳ.

      "Có phải xảy ra chuyện hay ?" Đường Yên nhìn chằm chằm Việt Kỳ, trong lòng khỏi lo lắng, bất giác kéo Buster từ vai xuống ôm chặt vào ngực, tay cũng nắm chặt lại, Buster bị đau nên giãy giụa vài cái nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Đường Yên yên tĩnh lại để cho Đường Yên ôm mình.

      "Quân khu trung tâm xảy ra chuyện, mấy người bác sĩ Đường mất tích, bảo Việt chuẩn bị trực thăng, lát nữa bọn họ tới đây. Bên căn cứ Thanh Long quân khu trung tâm hạ lệnh phong tỏa, chắc hẳn Hạ Chu Tuất cũng có cách nào biết tình huống, chúng ta hãy về quân khu trung tâm chờ tin tức trước ." giờ bác sĩ Đường tung tích, căn cứ Thanh Long lại quá xa khiến Đường Yên lập tức nhớ tới những lời của Lưu Thấm Nhã cách đây lâu, trái tim lập trầm xuống, là trùng hợp hay là mưu từ trước đây?

      "Chị Yên, xảy ra chuyện gì vậy?" Đám người Miêu Trạch tới, thấy sắc mặt Đường Yên trầm khỏi giọng hỏi.

      "Bác sĩ Đường xảy ra chuyện!" Việt Kỳ trầm giọng sau đó quay sang nhìn mấy người Diệp Quân: “Các lão xảy ra chuyện, quân khu trung tâm rối loạn, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý tốt, lần này trở về quân khu trung tâm mọi chuyện trở nên rất khó khắn."

      "Các lão xảy ra chuyện ư, ai ra tay?" Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng, từ khoang thuyền ra, cầm khăn lau tay, ta đứng ở bên cạnh Việt Kỳ, ánh mắt thâm trầm nhìn nhà xương công nghiệp Mậu Danh hóa thành biển lửa .

      Nhà họ Hình hợp tác với nhiều gia tộc lớn khác để đảo loạn quân khu trung tâm, Các lão lại xảy ra chuyện khiến quân khu trung tâm như rắn mất đầu, tất nhiên là rơi vào hỗn loạn." Đôi mắt tối tăm của Việt Kỳ bình tĩnh nhìn về phương xa, sắc mặt lạnh lùng lộ ra tàn nhẫn.

      Các thế lực ở quân khu trung tâm luôn có nhà họ Các và nhà họ Việt đứng ở phía sau màn áp chế nên mọi chuyện vẫn luôn yên ổn nhưng từ khi nghe tin Đường Yên ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh gặp chuyện may, chân trước vừa bước ra khỏi quân khu trung tâm quân khu trung tâm lập tức rối loạn. Chuyện này khiến sắc mặt Việt Kỳ nhất thời xanh mét, chẳng lẽ Phùng Khải Dương cũng nhúng tay vào chuyện của quân khu trung tâm? Như vậy có lẽ ngay từ đầu Phùng Khải Dương khống chế nguồn gốc lây nhiễm ám hệ ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh trong tay nhưng mà căn cứ Chu Tước phía sau Phùng Khải Dương có bản lĩnh lớn tới mức quấy đục được quân khu trung tâm, chỉ là biết Phùng Khải Dương có liên quan đến thế lực nào của quân khu trung tâm. Tới bây giờ mà còn nhúng tay vào chỉ sợ rất khó bứt ra, nhà họ Việt bị trói chiếc thuyền này, nếu muốn rời thuyền sợ là dễ dàng.

      "Bên Việt ra sao?" An Lộ lập tức lên kế hoạch phải hành động như thế nào mới có thể đem lại ích lợi lớn nhất. Quân khu trung tâm hỗn loạn, nhất định các thế lực khắp nơi xào bài (kiểu phân chia) lại lần nữa, đây cũng là thời cơ tốt nhất để nhà họ Việt xuất đầu lộ diện. Việt Kỳ mặn mà với quyền lực có nghĩa là nhà họ Việt cũng giống vậy, thời loạn tạo hùng, nhà họ Việt ngủ đông nhiều năm như vậy, tích lũy từng chút cũng đủ để bước lên đài cao nhất, cho dù Việt Kỳ muốn bọn họ cũng đẩy lên. Về việc này trong lòng Việt Kỳ tự có tính toán, đồng ý cũng từ chối.

      "Nhà họ Việt nằm ngoài vòng lợi ích ở quân khu trung tâm, cho dù những người đó muốn động tới nhà họ Việt cũng tìm được lí do." Giọng của Việt Kỳ rất lạnh lẽo, hoàn toàn để các thế lực của quân khu trung tâm vào mắt, thực lực chênh lệch tuyệt đối tất cả các mưu đều hóa thành vụn phấn.

      "Em muốn biết quân khu trung tâm như thế nào, em chỉ muốn hỏi câu ông nội của em ở đâu, như thế nào rồi?" Đường Yên muốn nghĩ nhiều, cắt lời Việt Kỳ và đám người Diệp Quân, vội vàng truy hỏi.

      "Tung tích , có thể là do nhà họ Hình ra tay."

      "Phát ông nội của em và mấy người khác mất tích vào lúc nào?" Sau khi nghe thấy có thể là do họ Hình gây nên Đường Yên lập tức hiểu chuyện này hơn nửa là có dính dáng đến Lưu Thấm Nhã, nhưng mà... Vì sao? Bắt ông nội bọn họ có lợi ích gì? Đường Yên nhíu chặt mày, cẩn nhận nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh nhưng dù làm thế nào cũng thể tìm thấy sợi dây liên kết mọi việc được.

      "Tối hôm qua bên trung tâm sinh hóa phát ."

      La Bân Hồng làm việc can đảm, cẩn trọng hơn nữa ở bên cạnh ông nội mười mấy năm nên tuyệt đối bán đứng ông, từng nghe Việt Kỳ trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở quân khu trung tâm canh phòng còn nghiêm ngặt hơn ở tòa nhà hành chính ở căn cứ Thanh Long mấy lần nên ông gặp chuyện may nhất định là do giặc ở trong nhà nếu dựa theo tính tình cẩn thận của ông và La Bân Hồng thể nào để kẻ ở bên ngoài thừa chỗ trống chui vào được.

      Đường Yên gật đầu tỏ vẻ hiểu sau đó lại hỏi ít về phân chia thế lực ở quân khu trung tâm, phân bố của các gia tộc lớn. An Lộ đứng ở bên cạnh nhanh chon cho Đường Yên nghe về những chuyện này, sau khi nghe xong Đường Yên mơ hồ cảm thấy việc nhà họ Hình bắt ông hơn phân nửa là . Có thể là Lưu Thấm Nhã chiếm được lợi gì ở nên mới tung chuyện về vòng tay bạch ngọc ra ngoài, dựa theo tính tình ngoan độc của Lưu Thấm Nhã chuyện này phải có khả năng. Còn có khả năng nữa là ông phát ra biện pháp tu luyện tinh thần lực và bên trung tâm sinh hóa có người tiết lộ việc này...

      Trước khi bác sĩ Đường đến quân khu trung tâm Đường Yên có bóng gió chút về phương diện tinh thần lực. Lúc ấy bác sĩ Đường nghe xong cảm thấy rất hứng thú, tuy nhiên mặc kệ là như thế nào cũng tuyệt đối bỏ qua cho nhà họ Hình và những người sau lưng nhà họ Hình. Từ lời của Lưu Thấm Nhã có thể nhìn ra chút ít manh mối, phía Bắc quân khu trung tâm, tình còn rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng của .

      Diệp Quân thiết lập chế độ tự động lại của tàu chiến, sau vụ nổ mạnh vừa rồi tàu chiến chịu lực xẩy nên lúc này rời khỏi núi Mậu Danh được khoảng cách, nếu muốn quay về phải tốn chút thời gian nên mọi người đều ngồi ở tàu chiến nghỉ ngơi khôi phục dị năng.

      "Thình thịch …" Đột nhiên khoang đáy tàu chiến truyền đến tiếng va chạm , tới mấy cái khiến tàu chiến bị nghiêng ít. Mọi người ngồi ở tàu chiến đột ngột bừng tỉnh, cuống quít chạy đến chỗ lan can nhìn ra xung quanh thấy trong nước biển dày đặc tang thi cá, kích thước lớn đều còn số lượng lại nhiều đến kinh người.

      " xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Yên mở mắt ra, cầm kiếm đứng dậy.

      "Tang thi cá tấn công đáy tàu." Miêu Trạch chỉ vào tang thi cá dày đặc trong nước , da đầu khỏi run lên. Sau khi chiến đấu với tang thi và thú biến dị trong thời gian dài tinh thần của tất cả mọi người đều cực kì mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy tang thi cá dày đặc trong nước khỏi nhớ tới biển sâu chi chít ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh. Khi nhớ lại biển sâu có thể hấp thu dị năng Miêu Trạch khỏi mắc ói.

      "Nơi này cách bờ biển xa ?" Đường Yên quay sang nhìn Diệp Quân. Sau khi rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh tàu chiến bị cuốn rất xa, biết vùng biển này còn ở trong địa phận Mậu Danh hay .

      "Từ đây đến bờ biển Hoàng Cương mất khoảng ba mươi phút, tuy nhiên với công kích dồn dập của tang thi cá như vậy tôi lo rằng tàu chiến chịu được đến ba mươi phút." Tang thi cá biến dị nhưng tàu chiến lại biến dị. Bị lực lớn như vậy va vào sớm hay muộn tàu chiến cũng bị thủng hơn nữa lúc tàu chiến rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân chịu xung lực từ vụ nổ rồi.

      "Tang thi cá ở trong nước nên dùng dị năng tấn công có hiệu quả hơn nữa chém giết nhiều ngày như vậy thân thể và tinh thần của mọi người đều rất mệt mỏi, trận này đánh như thế nào đây?" An Du khẽ, cau mày vũ tang thi cá nhảy lên va vào đáy tàu, cũng có ít tang thi cá nhảy lên thuyền, há cái miệng đầy răng lởm chởm muốn cắn xé bọn họ.

      "An Du đúng, tinh thần mọi người đều rất mệt mỏi! Lúc này chúng ta ở tình thế bất lợi." An Lộ gật đầu, sắc mặt có chút trầm trọng.

      "Diệp Quân, tăng tốc nhanh lên." Việt Kỳ liếc nhìn tang thi cá ngừng bơi tới: “Dị năng giả hệ phong dùng dị năng đẩy tàu, phải dốc hết toàn lực để đến được bờ biển Hoàng Cương."

      "Cũng chỉ có thể như thế!" Diệp Quân nghiêm túc gật đầu sau đó xuống khoang thuyền chỉnh tốc độ lên tối đa. *******************. Dị năng giả hệ phong trong đội đứng ở đuôi thuyền, tập trung hướng gió sau đó gật đầu tỏ vẻ tất cả chuẩn bị ổn thỏa.

      "Vèo vèo..." Tàu chiến như mũi tên rời cung, trong nháy mắt lao thẳng về phía bờ biển Hoàng Cương. Dọc đường mọi người cũng giết ít tang thi cá nhảy lên thuyền, Đường Yên cầm kiếm chém liên tục, nhất thời khiến máu bắn tung tóe. Buster bé bỏng thoải mái di chuyển giữa đàn tang thi cá tuy nhiên nó chỉ chọn cá biến dị để ra tay (khôn chưa, tang thi cá thèm nhé). Bóng dáng nhanh nhẹn, mạnh mẽ khiến mọi người hoa cả mắt, lần di chuyển là túi tiền cổ lại có [​IMG]

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 99:
      Editor: coki


      "Chị Yên, chúng ta cần làm gì sao?" Miêu Trạch đứng ngồi yên, vừa thăng cấp xong nên cậu hận thể đánh mộ trận đời. Ai ngờ vừa đến quân khu trung tâm, Đường Yên dặn bọn họ phải án binh bất động, im lặng thầm tìm hiểu tung tích của mấy người bác sĩ Đường, hề có ý định hành động chút nào cả.

      " vội!" Đường Yên lắc đầu, giọng cực kì thong dong, hoàn toàn khác hẳn với vẻ kinh hoảng ở nhà xưởng công nghiệp quân Mậu Danh. Lúc này cực kì trấn định bảo An Lộ tập hợp tình báo về các thế lực khắp nơi của quân khu trung tâm..

      "Chị Yên, chị lo lắng cho bác sĩ Đường sao?" Mạnh Lộ nghi ngờ . Đám người Hạ Bác xuống khởi trực thăng ở giữa đường, theo lời Việt Kỳ mấy người Hạ Bác đủ tư cách để tiến vào quân khu trung tâm.

      "Mục đích của những người đó là chị, chỉ cần chị xuất bọn họ làm hại ông và những người khác." Đường Yên khép tình báo tay lại, trong mắt lên ánh sáng sắc bén, ý định của Lưu Thấm Nhã là muốn lợi dụng bác sĩ Đường để quấy đục đầm nước sâu quân khu trung tâm này nhưng muốn mượn đao giết người cũng phải nhìn xem có đồng ý hay .

      "Chị?" Sắc mặt Miêu Trạch thay đổi, mặc dù cậu có chút qua quít nhưng phải là người hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Miêu Trạch nhớ tới những lời của Lưu Thấm Nhã ở kho quân nhu, trong lòng nhất thời hiểu : “Quân khu trung tâm rối loạn, quần hùng cắt cứ (là rối loạn nên ai có sức chiếm đất xưng vương), chúng ta có nên nhúng tay vào hay ?"

      Trong lòng mỗi người đàn ông đều có giấc mộng hùng, Miêu Trạch cũng ngoại lệ. Ánh mắt cậu như bốc lửa nhìn chằm chằm Đường Yên, cậu và Mạnh Lộ đều bước qua cánh cửa cấp bảy, cũng tính là lót đáy ở quân khu trung tâm. Sau khi đăng kí ở công hội dị năng giả của quân khu trung tâm đáy lòng bất giác có chút tự hào! Sau khi nhìn thấy quy hoạch, bố cục của quân khu trung tâm mà động tâm chắc chắn là giả.

      "Nhúng tay vào?" Đường Yên hài hước nhìn dáng vẻ hùng tâm bừng bừng của Miêu Trạch, bất giác cảm thấy buồn cười. biết lúc ai đó vừa mới vào quân khu trung tâm sợ tới mức chân mềm nhũn đây. Đường Yên nhìn xuyên cửa thủy tinh, quan sát ngã tư đường bên ngoài, cảm giác như mình ở trong cuộc sống yên tĩnh, hòa bình trước tận thế. Nơi này giống như vườn địa đàng, giàu có và đông đúc, phồn hoa, hoàn toàn có vẻ tiêu điều, bi thương như bên ngoài. Có lẽ chính là do cảnh tượng phồn hoa này mới khiến cho cho những người say mê quyền lợi quyết định đánh canh bạc mà bỏ qua nguy cơ vẫn luôn hữu ở bên ngoài. Đây hẳn là sống lo âu, chết yên vui. Bọn họ dùng mấy trăm triệu sinh linh để cúng tế cho ván cờ của mình, biết buổi tối bọn họ có ngủ được an ổn hay ?

      " biết là ai lúc xuống khỏi trực thăng sợ tới mức chân mềm phải nhờ mình đỡ giùm đây." Mạnh Lộ chút do dự dội gáo nước lạnh, khinh thường đảo qua khuôn mặt vì hưng phấn quá độ mà đỏ lên của Miêu Trạch. Giang Ly yên tĩnh ngồi ở trong góc nghe Miêu Trạch và Mạnh Lộ so mồm mép, ánh mắt thờ ơ ngắm nhìn phong cảnh mê người bên ngoài cửa sổ, bao nhiêu lâu có bình tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc bên cạnh như vậy rồi? Giang Ly nghĩ đến cảnh tượng thê thảm, đáng sợ mà mình trải qua lúc trước khỏi cười nhạt, đoán rằng có vài người muốn hưởng thụ phong cảnh yên bình như thế này đâu.

      "Cậu... Mạnh Lộ, cậu có gì đấy?" Miêu Trạch đỏ mặt tía tai, thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Lộ. Trong lòng hối hận muốn chết, lúc ấy cậu vừa mới xuống khỏi trực thăng, vì quá bất ngờ với những tòa nhà đại và hơi thở của kẻ mạnh ở quân khu trung tâm nên thất thần trong tích tắc, lúc ấy cậu cũng bất giác đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình vài cái, vì khống chế tốt độ mạnh yếu nên khiến chân tê rần sau đó ngã khụy xuống, vẫn là Mạnh Lộ đứng ở bên cạnh nhanh tay đỡ cậu phen.

      "Có ý gì đâu, chỉ khuyên cậu nên an phận chút, đừng có gây phiền toái cho chị Yên thôi." Mạnh Lộ hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Miêu Trạch, mới đến quân khu trung tâm chưa được vài ngày mà gặp phải nhiều chuyện như vậy, đúng là người chuyên gây họa!

      "Mình khiến chị Yên rước lấy phiền phức khi nào?" Miêu Trạch lầm bầm.

      "Vậy chuyện Ngô Tiếu Tiếu sao? Đừng cậu biết ta là ai nhé?" Mạnh Lộ vô cùng giận dữ, cả ngày ta đều hếch lỗ mũi lên , năng linh tinh ở trước mặt chị Yên, cũng thử nhìn lại mình là cái gì, nếu phải chị Yên nhắc nhở đừng nên bứt dây động rừng khiến các thế lực của quân khu trung tâm chú ý cậu sớm ra tay rồi!

      "Mình chọc vào Ngô Tiếu Tiếu khi nào? Mình chỉ quen với ta lúc ở huyện Ninh Viễn thôi." Miêu Trạch ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng phản bác hai câu.

      Nhìn Miêu Trạch xấu hổ đỏ mặt, Đường Yên gì, tuổi Miêu Trạch cũng còn , bộ dạng cũng tệ nên Ngô Tiếu Tiếu cứ bám dính lấy Miêu Trạch cũng là bình thường. Trong khoảng thời gian này Miêu Trạch vội vàng thăng cấp nên có tâm tư khác, sau khi đến quân khu trung tâm mới được an ổn chút nên nghĩ đến chuyện khác là đương nhiên . Mấy ngày nay Miêu Trạch và Ngô Tiếu Tiếu vẫn luôn mắt mày lại, đoán chắc chuyện nên làm hay nên làm đều làm rồi. Chuyện này Mạnh Lộ cũng biết, chẳng qua Mạnh Lộ thích nhìn Ngô Tiếu Tiếu bày ra bộ mặt đó mà thôi.

      Lúc trước khi ở huyện Ninh Viễn, nếu phải chị Yên giúp đỡ mấy người đó có thể sống mà về quân khu trung tâm được ? Đúng là sói mắt trắng biết cảm ơn lại còn hếch mặt lên trời, đúng là biết xấu hổ. Tại sao lúc trước Niếp , Hoắc Tuấn giết chết ta cho rồi?

      "Miêu Trạch nữ nhân kia ngươi tốt nhất sớm chút thanh minh." Giang Ly sáp tiếng tiến vào, giọng điệu lộ ra tia ngoan: “An Lộ bên kia truyền đến tin tức , nữ nhân này cùng Hình Liệt Phong có điểm quan hệ, đừng đến lúc đó gặp phải thân tanh."

      "Ngô Tiếu Tiếu quen Hình Liệt Phong sao?" Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, cấm chuyện Ngô Tiếu Tiếu tiếp xúc Miêu Trạch là vì lúc trước khi còn ở huyện Ninh Viễn cảm thấy tính tình của Ngô Tiếu Tiếu tệ, vừa cứng cỏi lại biết tiến lùi đúng mực, tại hình như nhìn nhầm rồi.

      "An Lộ cũng nhắc tôi là phải cẩn thận với Ngô Tiếu Tiếu chút nên mấy ngày nay tôi đều theo dõi ta." Giang Ly gật đầu, ánh mắt mang theo xin lỗi nhìn về phía Miêu Trạch. Việc này quả có chút đúng nhưng An Lộ như vậy nên tiện từ chối.

      "Miêu Trạch." Đường Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Miêu Trạch.

      Ánh mắt Miêu Trạch rét lạnh, có thể thức tỉnh dị năng trở thành dị năng giả chứng to Miêu Trạch phải là người mềm lòng, lương thiện, cậu trầm giọng : "Chị Yên, chuyện này em tự mình ra tay, mọi người cần lo lắng."

      "Tốt." Đường Yên đáp lời sau đó nhìn theo bóng lưng Miêu Trạch rời khỏi phòng: “Giang Ly, thay tôi đến khách sạn Thế Nguyên tìm người tên là Lưu Minh bảo ta canh chừng căn cứ Thanh Long cẩn thận, đừng để cho người khác có chỗ trống để chui vào."

      "Lưu Minh là người của ?" Giang Ly chấn động, Lưu Minh chính là người phụ trách của tòa nhà đăng kí dị năng giả ở căn cứ Thanh Long, giao thiệp ở căn cứ Thanh Long cực rộng. Giang Ly nghĩ tới người này cũng là người của Đường Yên, khỏi nhìn thêm Đường Yên vài lần sau đó đè tất cả nghi ngờ trong lòng xuống, quả coi thường Đường Yên rồi.

      " thử xem!" Đường Yên lạnh nhạt quay sang lườm Giang Ly cái.

      Giang Ly nhún nhún vai, gì thêm gì nữa mà xoay người tới khách sạn Thế Nguyên. Giang Ly vừa ra ngoài đến mười phút An Lộ kích động từ bên ngoài vọt vào, sau khi nhìn đông nhìn tây cuối cùng ánh mắt dừng ở Đường Yên ngồi ở ghế sofa, lúc này ta mới nhàng thở ra, cầm bình nước bàn ngửa đầu uống ừng ực.

      " tới đây làm gì?" Mạnh Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn An Lộ có vẻ kích động xông từ bên ngoài vào. Tại sao lúc này An Lộ lại rảnh rỗi mà tới đây?

      "Đường Yên, phải hôm nay muốn đến khách sạn Thế Nguyên sao?" Sau khi An Lộ uống nước xong khôi phục lại dáng vẻ thong dong trấn định thường thấy.

      "Ừ, như thế nào?" Đường Yên nghi hoặc. Chuyện muốn khách sạn Thế Nguyên gặp Lưu Minh chỉ có Miêu Trạch và Mạnh Lộ biết, ngay cả Giang Ly cũng chỉ mới biết vào lúc này . An Lộ nghe được tiếng gió từ chỗ nào?

      "Ngô Tiếu Tiếu tiết lộ tin tức này cho người bên Hình Liệt Phong, tôi lo lắng bọn họ cho người phục kích ở khách sạn Thế Nguyên nên mới chạy tới báo tiếng." An Lộ giải thích vì tránh cho mấy người Đường Yên đến [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :