1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký thăng cấp ở hậu cung của nữ phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam (89 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60

      "Cái gì, khủng bố vậy sao?"


      Liễu Vi Dung bị hù đến gấp: "Bạch Liên, mau cho người mời thái y đến kiểm tra cho Đoàn Đoàn. "


      Bạch Liên gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.


      Trời dần dần tối, hạ nhân trong Nhu Phúc cung bắt đầu treo đèn.


      Đoàn đoàn mở to mắt nhìn mẫu thân.


      "Mẹ, mẹ, có phải tỷ tỷ bị bệnh ?"


      Ban đầu, Đoàn Đoàn chỉ được từng chữ nhưng từ từ có thể được trọn câu.


      "Đoàn đoàn ngoan, mẫu thân cũng biết, nhưng lát nữa thái y tới, con nhớ để thái y xem bệnh nha"


      Nàng ôm con, sờ mái tóc mềm của nó, lo lắng .


      Tuy Đoàn Đoàn uống khá nhiều Linh Tuyền Thủy nhưng cũng biến thành bách độc bất xâm. Linh Tuyền Thủy chỉ giúp nó mở mang trí tuệ, cơ thể khỏe mạnh, sức đề khác tốt hơn người bình thương mà thôi.


      Cho nên, nàng sao lo cho được.


      "Dạ" Đoàn đoàn ngoan ngoãn gật đầu.


      "Đoàn đoàn biết nghe lời !"


      Nàng ôm Đoàn Đoàn nhìn Trần ma ma, cắn môi thấp thỏm hỏi: "Trần ma ma, lần này, chúng ta giống Đậu Nga chứ?"


      Trần ma ma nặng nề lắc đầu: "Nô tài cũng biết, theo lời Hạnh nhi , sợ là Đại công chúa bị người ám toán, tính toán gài tang vật đến đầu chúng ta, cũng có khả năng có người lợi dụng Đại công chúa hại Đại hoàng tử, dĩ nhiên còn có khả năng khác. . . . . . Chỉ là khả năng này quá , Đại công chúa thế nào cũng là con của hoàng hậu nương nương, nàng ta chắc ác độc như vậy."


      Hạnh nhi ở bên cũng vội vàng gật đầu.


      Liễu Vi Dung cũng nghĩ đến chuyện này, mày nhăn hết lại.


      Lúc thái y tới tin tức Nhu Phúc cung truyền thái y cũng truyền khắp nơi. Phi tần hậu cung phi tần ai cũng rối rít phái ra tâm phúc của mình tìm hiểu tin tức.


      Chỉ có liễu Tương Nhã thầm cười lạnh, vuốt móng tay của mình ( cái móng tay bằng vàng nạm ngọc gắn ở ngón út của mấy bà cung phi đó. Mình biết dịch sao nên để vậy), hai mắt khép hờ, thử xem hoàng hậu cùng Đức tần có đấu nhau cho biết. Tiếc nuối duy nhất của nàng là được hoàng thượng ân sủng khi khôi phục địa vị quý nhân( Thường cung phi nào khi được phong tước hoặc khôi phục địa vị, tối đó cũng được hoàng thượng thị tẩm hết á).


      Nhưng vội, từ từ mà cũng muộn, phải nàng cũng từ thường tại lại trở về thân phận rồi hay sao?


      Cho nên, vội, nàng thể gấp.


      Liễu Tương Nhã ở trong lòng an ủi mình.


      "Bích thủy, tình huống bây giờ như thế nào?"


      Bích thủy cười :"Chủ tử, nghe Đại công chúa toàn thân cao thấp bắt đầu bốc lên chấm đỏ, tam tiểu thư ở Nhu Phúc cung chỉ sợ là cũng gấp mời thái y rồi."


      Liễu Tương Nhã thổi móng tay, hời hợt mở miệng: "Mời thái y làm được gì, giờ này chắc Đại hoàng tử bắt đầu nóng lên rồi . . . . ."


      Mục đích của nàng cho tới bây giờ đều phải ở người Đại công chúa mà là Đại hoàng tử. công chúa có gì đáng ? Chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ mà thôi.


      "Dạ phải." Bích thủy gật đầu lên tiếng.


      Nhưng chỉ được chút, nàng ta lại nhăn mày, có chút do dự nhìn chủ tử.


      Nhìn vẻ mặt do dự của nàng, Liễu Tương Nhã nhíu mày hỏi:"Bích Thủy? Còn có chuyện gì sao?"


      "Chủ tử, có chuyện này nô tỳ biết có nên cùng chủ tử hay ?"


      " , ta nghe ."


      "Dạ!" Bích thủy nghĩ nghĩ chút, đem trở ngại khi liên lạc cọc ngầm ra.


      "Chủ tử, hình như lão gia sai người hạ lệnh cọc ngầm được xuống tay với tam tiểu thư. "


      "Cái gì?" Liễu Tương Nhã cả kinh:"Chuyện này xảy ra lúc nào?"


      Lệnh phù vẫn còn ở trong tay nàng mà.


      Nếu mất những cọc ngầm kia, làm sao nàng làm việc được đây?


      Sắc mặt Bích Thủy hết sức khó coi:"Nô tỳ cũng biết, nếu lần này có liên lạc với cọc ngầm bên cạnh Đại công chúa chắc nô tỳ cũng chưa phát ."


      Liễu Tương Nhã hít hơi sâu, trì hoãn trong lòng lo sợ yên, tỉnh táo hỏi: "Có phải hay chỉ cần xuống tay với tam muội là được?"


      "Cái này. . . . . . Cái này chắc là vậy, chủ tử, người cũng biết, những cọc ngầm này chỉ của lão gia mà còn của phu nhân cài vào nữa, cho nên. . . . . ."


      "Đúng, sao ta lại quên chứ. Nhưng người của mẫu thân quá ít." Liễu Tương Nhã cau mày.


      Lúc trước mẫu thân có với nàng, những cọc ngầm này là do người của gia tộc thầm cài vào mỗi khi tiên đế tuyển cung nhân nên hoàn toàn có thể yên tâm về lòng trung thành của họ.


      "Hơn nữa phụ thân chỉ cho ta xuống tay với tam muội cho thấy ông ta chưa bỏ rơi ta!"


      Liễu Tương Nhã híp mắt, vẻ mặt chắc chắn. Tâm tư Liễu Chi Hạo sao nàng ?


      Số mạng của nàng có phải quý thể hay , Liễu Chi Hạo còn chưa dám chắc, nếu có ngày nữ nhi bay lên cành cao sao? Cho nên chắc chắn ủng hộ cả hai bên.


      Cọc ngầm mặc dù nhiều lắm, nhưng hầu như cung nào cũng có từ đến hai người, trừ Nhu Phúc cung.


      Nghĩ đến điểm này nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi .


      Bích thủy cười:"Chủ tử đúng!"


      Nhu Phúc cung


      Liễu Vi Dung đứng bên nín thở nhìn chằm chằm thái y chẩn mạch cho Đoàn Đoàn. Thái y mực lên tiếng làm nàng lo đến thở nổi, có chuyện gì chứ?


      Đoàn đoàn nhúc nhích, cảm giác cái trán có chút nóng nóng, tò mò nhìn thái y trước mắt.


      lâu sau đó, thái y mới mở mắt, lông mày nhíu chặt, tiếng nào.


      "Thái y, thế nào, Diệu nhi sao chứ?"


      Trước mặt người khác, nàng luôn gọi Đoàn Đoàn là Diệu nhi. Dù sao nó cũng hoàng trường tử, nhũ danh từ chỉ có thể gọi trong cung của mình hoặc trước mặt Hoàng đế thôi.


      "Hồi Đức tần nương nương, mạch tượng Đại hoàng tử có chút ổn, trán bắt đầu nóng lên, hình như lây bệnh dịch gì đó."


      "Bệnh dịch? Sao lại như vậy được?"


      Liễu Vi Dung kinh hoàng. Ngày nào nàng cũng cho Đoàn Đoàn uống Linh Tuyền, thân thể khỏe mạnh vô cùng, chẳng lẽ là hôm nay Đại công chúa mang tới?


      "Đại hoàng tử bị lây bệnh nhưng đến giờ mới phát sốt tốt hơn người khác rồi. thân thể ngài ấy vốn khỏe mạnh nên mới được như vậy. " Lão thái y thành .


      Bệnh dịch này cũng nguy hiểm lắm, may mà phát kịp thời. Đúng lúc ông ta có thuốc trị bệnh này, nhất định có thể ngăn được bệnh tình chuyển biến xấu.


      Liễu Vi Dung nóng nảy sờ trán Đoàn:"Diệu nhi , ẫu thân biết, giờ con có nóng lắm ?"


      "Nóng! Nhức đầu, thương. . . . . ." Đoàn đoàn bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, giương cái miệng nhắn, chỉ chỉ đầu mình.


      "Thái y, có cách gì chữa được bệnh ?"


      Mặt Liễu Vi Dung biến sắc, xem ra bệnh dịch bắt đầu phát tác, kế bên nàng nhiều người như vậy, thể lấy Linh Tuyền ra, nàng chỉ có thể hy vọng nhìn thái y.


      "Có, vi thần viết ngay đây." Thái y gật đầu múa nhanh bút, sau đó đưa Trần ma ma hốt.


      may là thân thể Đại hoàng tử tốt, bệnh này cũng mới bị lây.


      Sau đó, thái y sai cung nhân lấy nước ấm tới tắm cho đại hoàng tử tắm, loại trừ những thứ sạch người.


      Rất nhanh, Bạch Liên bưng chậu nước ấm vào, Liễu Vi Dung cởi y phục Đoàn Đoàn. Nó xấu hổ, sống chết giữ lại, cho người khác nhìn thấy thân thể mình, nàng còn cách nào khác, bèn sai người dựng tấm bình phong, tự mình tắm cho con.


      Đoàn đoàn nắm chặt tay mẫu thân, khuôn mặt nhắn bắt đầu ửng đỏ.


      "Mẫu thân. . . . . . Nước, nước. . . . . ."


      "Có nước nước, Đoàn Đoàn ngoan, chút nữa . . . . ."


      Lúc chuẩn bị tắm, nàng nhanh trí để tay vào trong chậu, đổ Linh Tuyền từ gian chậu đồng.


      Đoàn đoàn đối với linh khí rất nhạy cảm, lúc tắm dần cảm thấy biến hóa, đầu đau đâu như hồi nãy nữa.


      Tắm rửa xong, vẻ ửng đỏ mặt Đoàn Đoàn bớt chút.


      Mặc xong quần áo, thấy vẻ mặt con đỡ hơn khi nãy, vi Dung cũng người hơn.


      Thái y chẩn mạch lần nữa cũng giật mình. Thân thể đại hoàng tử quá tốt rồi, vừa mới sốt đó bắt đầu hạ xuống. thần kì!


      Căn bản là ông ta biết Linh Tuyền bắt đầu phát huy tác dụng.


      Trần ma ma cũng đem thuốc bưng vào.


      "Chủ tử, thuốc tới, mau cho Đại hoàng tử uống."


      "Mau, mau đưa cho ta."


      Trần ma ma vội đưa chén thuốc bốc mùi nồng nặc qua cho nàng.


      Liễu Vi Dung nhận thuốc, thừa dịp mọi người đểy ý rót Linh Tuyền vô.


      "Diệu , , uống thuốc."


      nhàng cầm chén thuốc đưa đến miệng con, nắm ống tay áo của mẫu thân sợ hãi nhưng vẫn nhăn nhó đem thuốc uống hết khiến nàng đau lòng muốn chết.


      Thấy con uống hết thuốc có pha Linh tuyền, nàng an tâm hơn chút, để chén xuống hỏi: "Thái y, còn cái gì cần chú ý nữa ?"


      Lão thái y vuốt bộ râu ngắn ngủn, cười : " có, thân thể Đại hoàng tử rất tốt, chắc tối nay là hết. Ngài ấy là bệnh nhân vượt qua bệnh dịch nhanh nhất mà vi thần từng biết."


      "Vậy tốt."


      Nàng sai Hạnh nhi dẫn thái y nghỉ ở gần thiên điện. có ông ta coi chừng tương đối an tâm hơn.


      Chờ thái y rời , nàng ôm con vào, sau đó sai tất cả cung nhân quét dọn sạch trong ngoài. Những ai hầu hạ Đoàn Đoàn đều phải tắm rửa sạch , đốt hết quần áo vừa mặc, uống thuốc theo toa của thái y lúc nãy, người cũng được sót.


      Bên Mộ Dung Triệt, khi thương nghị đại cùng các đại thần hay tin Đại công chúa cùng đại hoàng tử xảy ra chuyện. Lòng nóng như lửa đốt nhưng giờ phút này thương nghị đến lúc quan trọng nhất, thể làm gì khác hơn là cố kiềm lại.


      Chờ kết thúc chánh giờ Tuất, sắc trời tối mịt. Hạnh nhi cũng báo đại hoàng tử thoát khỏi nguy hiểm nên cũng lòng ít, chỉ là đại công chúa đượcnhư vậy.


      Người nó tốt như Đoàn Đoàn, bị bệnh dịch hành hạ đến chết sống lại. Hoàng hậu bi phẫn sai người điều tra, cuối cùng phát , sáng nay có người lén bôi vật bẩn lên quần áo đại công chúa nên nàng ta mới bị lây bệnh.


      Gần tối, sau khi trở lại cung dùng xong cơm chiều đại công chúa bắt đầu nóng lên, bao lâu còn chút sức lực nào. Nàng ta cho là có việc gì, ngủ giấc hết nhưng cung nhân phát người nàng nổi đầy chấm đỏ lại sốt cao lùi mới biết được lớn chuyện nên lập tức mời thái y.


      Ban đầu, hoàng hậu cho là vị ở Nhu Phúc cung xuống tay, nhưng vừa nghe Nhu Phúc cung cũng mời thái y, biết được Đại hoàng tử cũng dính vào bệnh dịch, tâm hoàng hậu bỗng dưng lạnh, giờ phút này cái gì nàng cũng hiểu.


      Nàng nghẹn uất, thở ra hơi, té xỉu.


      Cả Phượng Nghi cung hỗn loạn.


      Thái hậu lập tức qua Phượng nghi cung. Khi biết chuyện, thái hậu giận đến toàn thân phát run, đây là lợi dụng Đại công chúa mưu hại hoàng trường tử, bèn hạ lệnh điều tra kĩ càng, con kiến cũng để lọt.


      Cuối cùng tra ra được, thô sử nô tài bên cạnh công chúa biết dùng cách gì đem vật bẩn vào hoàng cung, còn chưa hỏi được kẻ chủ mưu phía sau cung nhân đó cắn lưỡi tự sát.


      Đầu mối đứt đoạn.


      Thái hậu nổi giận, hoàng đế càng giận dữ hơn.


      Nếu tra được thanh tẩy toàn bộ hậu cung. Kết quả, tra ra chuyện hãm hại đại hoàng tử nhưng lại tra được rất nhiều những mưu bẩn thỉu khác.


      Tối hôm đó là đêm ngủ. Huyết tẩy cả hoàng cung. Trừ những cung nhân bên cạnh thái hậu cũng hoàng đế, tất cả tâm phúc, thân tín của phi tần hậu cung đồng loạt đổi toàn bộ.


      Khi Liễu Tương Nhã biết chuyện, thiếu chút nữa phun máu.


      Tất cả cọc ngầm của nàng bị tiêu diệt còn mống.


      Nàng ngờ hoàng thượng với thái hậu lại phản ứng lớn như vậy. Lần này nàng quả là tổn thất nặng nề.


      Nàng cực kỳ hối hận.


      Bích thủy nhìn chủ tử mặt xám như tro tàn, biết nên an ủi làm sao, chính nàng cũng ngờ được hoàng thượng cùng thái hậu huyết tẩy cả hoàng cung như vậy.


      Tất cả cơ sở ngầm của các phi tần đồng loạt biến mất.


      Nhưng những thứ này đều liên quan đến Liễu Vi Dung, nàng mực ở kế bên Đoàn Đoàn, tới khi nó hạ sốt mới ôm nó mệt mỏi mà vào giấc ngủ.


      Lúc này nàng thể vào gian, ai biết chừng nào hoàng thượng tói.


      Giờ hợi, tắm rửa xong, Mộ Dung Triệt mang theo vẻ mặt mẹt mỏi tới Nhu Phúc cung, lúc vào thấy màn này, trong lòng như có ai hung hăn nhéo lấy, phất tay bảo hạ nhân lui hết, tự mình nhàng tới bên cạnh hai mẹ con.


      Sờ trán Diệu nhi, nóng, quả hạ sốt. May mà nó sao.


      Đáng tiếc Đại công chúa lạc quan như vậy, nó trực tiếp dính phải vật bẩn lây bệnh, bệnh tình nghiêm trọng, lúc phát tren người nổi đầy chấm đỏ rồi, tất cả thí y giờ còn túc trực bên Phượng Nghi cung.


      Cộng thêm hoàng hậu lại bất tỉnh, tại Phượng Nghi cung có mẫu hậu trấn giữ, lòng như lả đốt liền chạy qua đây nhìn Đức tần cùng Diệu nhi của .


      Nghe Mạc thái y Đại hoàng tử hạ sốt, còn dám tin, dính vào bệnh dịch mà hết nhanh vậy sao?


      Giờ tận mắt nhìn mới an tâm. Mặt Đoàn Đoàn tuy còn đỏ nhưng thái y cam đoan vấn đề.


      Liễu Vi Dung cảm thấy bên cạnh có người, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Triệt giờ đây phờ phác nổi, nhịn được chóp mũi đau xót.


      "Hoàng thượng, người tới rồi. . . . . . Đoàn đoàn sao, người cần lo."


      "Ừ, trẫm biết." Mộ Dung Triệt bỏ áo khoác, lên giường ôm hai mẹ con, giọng khàn khàn: "May là Diệu nhi có việc gì!"


      "Hoàng thượng, Đại công chúa có sao ?" Nàng thấy đại công chúa làm người tệ nên ân cần hỏi.


      Ánh mắt Mộ Dung Triệt trầm xuống, trong thanh che giấu được tức giận: "Tình huống tốt lắm, lúc cung nhân phát người Vũ Nhi ra chấm đỏ, sốt cao lùi."


      Những thứ này nô tài này quá quan tâm tới Vũ Nhi, tội tha được.


      "Rất nghiêm trọng sao?" Tâm tình nàng cũng nặng nế hơn, đại công chúa bị lây trực tiếp, chắc chắn nặng hơn Đoàn Đoàn rồi.


      Mộ Dung triệt nhắm mắt, mệt mỏi : "Ừ, thái y biết nó có chịu được qua tối nay . . . . . ."


      Vi Dung im lặng, nàng muốn lấy Linh tuyền ra cứu công chúa nhưng cũng muốn chuyện gian tồn tại bị người phát . Nàng phải thánh mẫu, nàng chỉ là người, con người bình thường, cũng có ích kỉ của bản thân. Nàng hcir có thể yên lặng cầu cho công chúa có thể vượt qua kiếp nạn này.


      "Đại công chúa qua khỏi, hoàng thượng yên tâm."


      Nàng cầm tay hoàng đế, giọng an ủi.


      "Ừ." Mộ Dung Triệt khẽ lên tiếng, sau đó gì nữa, nàng nhìn lại thấy ngủ mất rồi.Nàng cũng mệt mỏi nhắm mắt, vùi vào lòng .


      Hôm sau, do chuyện của Đoàn Đoàn nên nàng cần thỉnh an. Thái y kiểm tra xong tuyên bố Đoàn Đoàn sao. Bạch Liên cùng Hạnh nhi vui mừng hết sức vôi sai người thông báo hoàng thượng cùng thái hậu.


      Đoàn đoàn sao, Liễu Vi Dung người hơn. Rốt cuộc, nàng cũng có tâm tư hỏi xem hôm qua có xảy ra chuyện gì lớn .


      Nghe Hạnh nhi , Đại công chúa chịu được nguyên tối, thái hậu cùng hoàng thượng tiến hành thanh tẩy toàn bộ cung nhân, cơ hồ đem tất cả cung nhân đuổi hết. Nàng vừa nghe kinh ngạc, sau đó là vui mừng hết sức.


      "Chủ tử, lần thanh tẩy này, chỉ có cung chúng ta là tổn thất." Bạch Liên cười .


      Vi Dung cũng gật đầu tán thành.


      Rửa sạch hậu cung nha, biết có bao nhiêu phi tần tim máu đây.


      Tay mắt Liễu Tương NHã bị loại trừ, biết nagf ta có hộc máu nữa.


      có những cọc ngầm kia, nửa bước nàng ta cũng khó nữa là.


      Nàng nhìn Đoàn Đoàn mạnh như rồng hổ, trong đầu thoáng qua suy nghĩ, biết chừng chuyện đại công chúa cũng có liên quan dến nàng ta.


      Nàng ta muốn mượn tay Đại công chúa tay diệt trừ Đoàn Đoàn, nhưng nàng ta biết nàng có Linh Tuyền.


      Càng nghĩ càng cảm thấy là liễu Tương Nhã xuống tay.


      Đáng tiếc có chứng cớ.


      Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của nàng.


      Lúc này, cung nhân vội vã vào bẩm báo.


      "Chủ tử, Phượng Nghi cung cho người đến thông báo, hoàng hậu nương nương muốn gặp chủ tử."
      trạch nữ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61

      "Hoàng hậu?" Liễu Vi Dung ngẩn ra, quan hệ giữa nàng và hoàng hậu vẫn luôn nhàn nhạt, sao tự nhiên nàng ta tới kiếm nàng?


      lẽ do chuyện của đại công chúa.


      Kêu người về thong báo nàng tới rồi mới quay qua hỏi Bạch Liên:"Bạch Liên, ngươi hoàng hậu tìm ta có chuyện gì?"


      Bạch Liên lắc đầu, nghi ngờ đoán: "Nô tỳ cũng biết, có thể là cùng Đại công chúa có liên quan , chỉ là Đại công chúa phải vượt qua dược rồi sao?"


      Bỗng dưng, nàng nhớ chuyện thanh tẩy tối hôm qua, đoán chừng hoàng hậu cũng tổn thất lớn . biết có liên quan tới chuyện lần này nữa.


      Chắc là nhỉ?


      "Ừ, ta cũng biết, đợi đến Phượng Nghi cung hãy hay, ngươi búi tóc giúp ta!"


      Nàng ngồi vào gương, quyết định nghĩ nữa, nhìn Đoàn Đoàn chơi với thẻ chữ mà cười.


      Từ lúc Đoàn Đoàn được tám tháng, vì đề phòng có người phát , nàng bế nó vào gian nữa mà sai người đem tới cái bồn đồng lớn, rót Linh Tuyền vào đó cho nó chơi.


      Trái cây trong gian phần biến thành nước trái cây cho nó uống. giờ trong đó trồng rau nữa mà trồng toàn cây ăn quả thôi.


      Từ ngày biết có thể sử dụng ý nghĩ rót Linh tuyền ra ngoài, nàng cũng ít khi vào đó.


      Dùng Linh Tuyền vừa có chỗ tốt cũng có chỗ bất tiện.


      Mỗi tối cho Đoàn Đoàn uống Linh Tuyền rất tốt, nếu hôm qua bệnh Đoàn Đoàn phát trễ, tối đó nàng cho nó uống Linh Tuyền chắc bệnh cũng biến mất. Nhưng nàng gặp phiền phức.


      Đại công chúa bị lây nhưng Đại hoàng tử chuyện gì cũng có, khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra những ý nghĩ khác.


      Phúc Họa tương liên chính là như vậy.


      có cọc ngầm, liễu Tương Nhã muốn hạ độc thủ với nàng cũng khó khăn.


      là may mắn trong bất hạnh.


      "Vâng" Bạch Liên cũng cảm thấy thế, liền giúp chủ tử búi kiểu tóc đơn giản mà thanh lịch, cài cây trâm phỉ thúy, thoa thêm chút phấn, đính thêm chút son khiến chủ tử nàng càng lung linh xinh đẹp.


      Đem đoàn đoàn giao cho Trần ma ma chăm sóc, Liễu Vi Dung dẫn Bạch Liên Phượng Nghi cung.


      Phượng Nghi cung cách Nhu Phúc cung khá xa , ngồi kiệu phải chừng mười đến 20' mới đến, mỗi sáng sớm thỉnh an cũng quen rồi, giờ phải lúc thỉnh an, Phượng Nghi cung đúng là quen.


      Gần đến Phượng Nghi cung, nàng xuống kiệu, đến trước cửa cung cho người vào thông báo.


      Rất nhanh, Thị Họa, tâm phúc của hoàng hậu tươi cười ra đón, thỉnh an nàng theo nghi lễ, sau đó mang theo nàng và Bạch Liên tiến vào Phượng Nghi cung.


      Lúc này Thị Họa mang theo hai người vòng qua chánh điện tới trắc điện, lông mày Liễu Vi Dung mấp máy, Bạch Liên sát sau chủ tử.


      tới cửa trắc điện, Thị Họa cười : "Đức tần nương nương, mời, hoàng hậu nương nương chờ người bên trong."


      Liễu Vi Dung sửng sốt, ngờ nàng ta theo nàng vào trong, nàng liếc Bạch Liên, Bạch Liên hiểu ý theo sát nàng cùng nhau bước vào trắc điện.


      vào xong, Thị Họa liền đem cửa đóng lại, sau đó canh giữ ở bên ngoài.


      Liễu Vi dung hơi ngừng lại chút rồi mới mang theo Bạch Liên vòng qua từng dãy rèm cửa, tiến vào bên trong.


      Hoàng hậu ngồi chờ chủ vị, kế bên nàng là Tôn ma ma cùng hai thị nữ tâm phúc.


      Điều làm cho nàng bất ngờ là Tạ tần cũng có mặt ở đây.


      Lúc này hoàng hậu cùng tạ tần gì đó, thấy có người tiến vào liền dừng lại.


      "Đức tần muội muội rốt cuộc tới!" Hoàng hậu thấy Liễu Vi Dung đến, lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa.


      Liễu Vi Dung dẫn theo Bạch Liên tiến lên vài bước, phúc thân hành lễ: "Tần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường!"


      Hoàng hậu cười :"Đức tần muội muội cần đa lễ, đều là tỷ muội nhà, cần quá mức khách khí, mau đến đây ngồi, cung nữ, dâng trà."


      Tỷ muội nhà?


      Coi bộ lần này hoàng hậu triệu kiến nàng là có mưu.


      Liễu Vi Dung ngồi đối diện với Tạ tần, nhìn nàng ta cười: " ra là tạ tần muội muội cũng ở đây."


      Tạ tần cười ngọt ngào: "Đức tần tỷ tỷ!"


      Liễu Vi Dung gật đầu cười, Tạ tần cúi đầu, tròng mắt loàng qua tia sáng.


      Rất nhanh, cung nữ dâng trà thượng hạng lên cho nàng. Liexu vi dung nhận lấy, để sát miệng lát rồi thả xuống, cười khẽ mà hỏi: " biết hoàng hậu nương nương tìm tần thiếp có chuyện gì?"


      Hoàng hậu nghe vậy, nụ cười mặt thu lại, than tiếng: "Còn phải vì chuyện bệnh dịch của đại công chúa tối hôm qua sao? lại chuyện này cùng đại hoàng tử cũng có chút liên quan!"


      ra khi nàng tỉnh lại, biết được con mình sao còn chưa kịp vui mừng nhận được tin sét đánh, hoàng thượng cùng thái hậu thế nhưng thanh tẩy cả hậu cung.


      Trừ những tâm phúc bên, tất cả những cơ sở ngầm của nàng đều mất sạch.


      Thiếu chút nữa nàng ngất vì tức.


      Hoàng hậu thấy Đức tần cẩn thận lắng nghe, mặt thoáng qua tia nụ cười thỏa mãn.


      "Chuyện này dù sao cũng là từ Vũ nhi mà ra, tuy rằng nó bị người lợi dụng nhưng bổn cung vẫn thấy thực có lỗi với muội. may là đại hoàng tử có chuyện gì, nếu bổn cung còn mặt mũi nào gặp muội."


      Liễu Vi Dung lộ vẻ sợ hãi: "Xin người đừng vậy làm thiếp sợ, chuyện này nào liên quan gì đến người!"


      Hoàng hậu thấy nàng đem chuyện bệnh dịch đổ lên người mình thở phào nhõm.


      " ra Bổn cung điều tra được chủ mưu đứng sau chuyện này là ai nên mới mời muội muội tới đây cùng thương nghị. "


      Hoàng hậu rốt cuộc ra mục đích của mình.


      Liễu Vi Dungcó chút nghi ngờ, người giật dây? Chẳng lẽ có liên quan tới Tạ tần? Nhưng mặt nàng lại lộ vẻ kinh ngạc, cạch cái đặt mạnh ly trà lên bàn, run giọng hỏi: "Là kẻ nào?"


      "Việc này muội nên hỏi Tạ tần mới đúng."


      Tạ tần dịu dàng cười, mở miệng : "Cung nhân sợ tội mà uống thuốc độc tự sát tối hôm qua. Đại cung nữ của ta từng gặp qua. Cung nhân này ngày trước có tiếp xúc với người của Quan Sư cung."


      Phương quý phi?


      Nét nghi ngờ lên mặt Liễu Vi Dung. Nàng chỉ dám tin lời mấy người này ba phần, bảy phần còn lại …


      "Từ khi biết cung nhân này có tiếp xúc với người của Quan Sư cung, bổn cung liền điều tra theo hướng đó, kết quả cho thấy quả cung nhân đó là người của Quan Sư cung." Hoàng hậu tiếp tục bổ sung, trong giọng mang theo hận ý khó có thể phát giác.


      Liễu Vi Dung cười khổ: "Cho dù Quý Phi nương nương làm sao, tần thiếp chỉ là tần phi nho , cũng chỉ có thể nuốt nỗi đau này xuông thôi. "


      vậy nhưng nàng hiểu rất , coi bộ hoàng hậu muốn khơi mào mâu thuẩn giữa nàng cùng Phương quý phi, để cho nàng cùng Phương quý phi đấu.


      Đáng tiếc nàng bao giờ ngu xuẩn làm chuyện lấy trứng chọi đá này.


      "Đức tần tỷ tỷ cứ tính như vậy sao? Nếu phải tỷ kịp thời mời thái y, chỉ sợ đại hoàng tử…" Tạ tần cau mày, tức giận , bộ sẵn sàng bênh vực nàng.


      "Vậy sao chứ, hoàng thượng cũng truy xét xuống, hoàng hậu nương nương định làm gì?" Liễu Vi Dung khổ sở cười, hỏi ngược lại hoàng hậu.


      "Bổn cung chỉ có công chúa, thiếu chút nữa còn, Bổn cung cam lòng. . . . . ." Hoàng hậu cắn răng .


      "Tần thiếp cảm thấy hoàng hậu nương rất đúng!" Tạ tần phụ họa.


      Liễu Vi Dung thở dài: "Hoàng hậu nương nương, tần thiếp coi như có cam lòng như thế nào, gia thế Phương gia quá lớn, quốc cựu hoàng thượng, chỉ cần ông ta dậm chân cái cũng đủ làm rung chuyển kinh thành."


      Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu sao cũng bằng.


      Hôm nay vô cớ kiếm nàng, phải muốn nàng đứng ra chết thế sao?


      Hoàng hậu thấy nàng vẻ mặt chán nản, lại có thái độ gì khác mở lời dò hỏi:"Nếu như bổn cung có biện pháp sao?"


      Liễu Vi Dung làm bộ vui vẻ hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người có biện pháp?"


      Nhìn thấy bộ dáng thể chờ của Đức tần, đáy mát hoàng hậu thoáng qua nụ cười, chậm rãi uống ngụm trà, : "Cái Phương quý phi dựa vào là Phương gia, giờ Phương gia rất hưng thịnh, hoàng thượng luôn tìm thời cơ để hạ bớt, vừa lúc bổn cung có số bằng chứng chứng minh Phương gia phạm pháp, Đức tần muội muội có muốn đứng cùng hướng với ta hay ?"


      Quả nhiên tới.


      Liễu Vi Dung muốn dính vào, ai biết bên trong là cái gì, hơn nữa chuyện Phương quý phi xuống tay với Đoàn Đoàn nàng nắm chắc.


      "Hoàng hậu nương nương, để tần thiếp về suy nghĩ lại, chuyện này quá bất ngờ, tần thiếp cần có thời gian…." hiểu ý tứ hoàng hậu, nàng đứng dậy, hành lễ .


      "Đương nhiên cần suy nghĩ, bổn cung chờ tin muội."


      Ngoiaf mặt hoàng hậu cười nhưng trong lòng lại rất hy vọng Đức tần hợp tác với nàng. Hai người này, ai nàng cũng phải loại.


      Đức tần có hoàng trường tử, Phương quý phi có nhị hoàng tử. Hai người này sớm muộn gì cũng phải đấu nhau. Nàng chỉ mượn thời cơ giúp nó diễn ra sớm hơn mà thôi. Với Đức tần quyền lực mà , bỏ qua cơ hội này còn cơ hội khác nữa.


      Tạ tần cũng xin phép ra về.


      Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên ra khỏi Phượng Nghi cung, trở lại Nhu Phúc trong cung, thấy Đoàn Đoàn ngủ trưa, nàng liền đem chuyệ lúc nãy kể lại hết với Trần ma ma, hỏi bà ta xem nàng nên làm thế nào?


      Trần ma ma trầm tư hối, đột nhiên hỏi nàng:" Vậy ý của chủ tử sao?"


      "Ta muốn cự tuyệt. Ta sợ sau khi hoàng hậu đối phó Phương quý phi xong trở lại đối phó ta." Nàng nghĩ chuyện này có gì đáng .


      Trong nguyên tác hoàng hậu là người cuối cùng bị liễu Tương Nhã đánh bại.


      Có thể thấy được thủ đoạn của nàng ta lợi hại ra sao.


      Giờ lại muốn cùng phe với nàng cũng phải xem nàng có đồng ý hay .


      Trần ma ma nghe xong, gật đầu liên tục, : "Nô tài cũng nghĩ vậy, hơn nữa, cung nhân đó có phải người của Phương quý phi hay cũng chắc. Dù sao, đây cũng chỉ là lời phía của hoàng hậu mà thôi."


      Liễu Vi Dung gật đầu đồng ý.


      Ngày thứ hai, sau khi thỉnh an, nàng trả lời cự tuyệt liên kết với hoàng hậu. Nàng biết mình còn non lắm.


      Hoàng hậu mặt thoáng qua tia kinh ngạc, ngờ Đức tần lại dám cự tuyệt đề nghị của nàng.


      Trong bụng khỏi có chút tức giận.


      Sau khi từ chối hợp tác với hoàng hậu, hắng ngày, ngoài việc thỉnh an theo quy củ, Liễu Vi Dung luôn ở trong Nhu Phúc cung dạy Đoàn Đoàn học, bất cứ đâu tránh rước lấy phiền phức đáng có.


      Hoàng hậu có đấu với Phương quý phi hay liên quan tới nàng.


      Ít lâu sau, nàng nghe Hạnh nih về lời đồn nổi lên trong kinh thành gần đây, cái gì Phương thái sư ăn hối lộ, còn nuôi luyến đồng, hống hách ngang tàng coi mình hết, để hoàngđế trong mắt,…Nàng biết hoàng hậu quả ra tay.


      Nhưng nàng biết, Phương gi dễ lung lay bởi mấy chuyện lặt vặt này.


      Hôm nay là 15, là ngày Hoàng đế đến Phượng Nghi cung .


      Phượng Nghi cung


      Hoàng hậu khẩn trương nhìn Tôn ma ma.


      "Tôn ma ma, vật này có hiệu quả sao?"
      trạch nữ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62

      Tôn ma ma cười thần bí: "Nương nương, đây là nô tài vất vả tìm thấy bài thuốc bí truyền, hơn nữa Phượng Nghi cung chúng ta thường cho cái này tăng thêm hương liệu, cũng có người hoài nghi."


      Bài thuốc bí truyền, lại là bài thuốc bí truyền, nếu là Liễu Vi Dung nghe được, biết có biểu cảm gì, cõi đời này bài thuốc bí truyền nhiều a, giống như ấy là bản thuốc đơn lẻ, cái nào phải bài thuốc bí truyền, chỉ là đại đa số là bài thuốc bí truyền chỉnh người.


      " có thể trợ tình sao?" Hoàng hậu để ý nhất còn là cái này, Đại công chúa mặc dù chịu đựng qua bệnh dịch, có thể bây giờ có vẻ bệnh, nàng vội vàng cần đứa bé nữa.


      Phương quý phi này thân thể tiều tụy vì bệnh cũng có thể sinh hạ hoàng tử, kích thích nàng mạnh, thân thể nàng tốt như vậy, còn điều dưỡng mấy năm, tin sinh được hoàng tử khỏe mạnh hoàng tử.


      Nhưng bột đố gột nên hồ, nàng năm nay 29 rồi, sớm là nụ hoa có tuổi, hoàng thượng mỗi lần tới đều đụng nàng, chính là đơn thuần ngủ, cho nên thể ra hạ sách này.


      Tôn ma ma khẳng định gật đầu: "Hương giục tình hiệu quả là từng điểm từng điểm tích lũy, dễ làm cho người ta phát giác, phải loại thuốc giục tình mãnh liệt kia, lập tức làm cho người ta sinh ra **, nương nương cứ việc yên tâm."


      Nhìn thấy nương nương bây giờ vì thị tẩm còn cố ý làm cho người ta lấy mang chút hương giục tình hiệu quả, lòng nàng chua xót a, nương nương bảo dưỡng rất tốt, thế nào hoàng thượng cũng thích đây?


      "Vậy tốt, chỉ là hoàng thượng là rất khắc chế người, về điểm này giục tình hiệu quả hữu dụng ?" Hoàng hậu có nhịn được chút lo lắng.


      "Nương nương yên tâm, hữu dụng, đây là tích lũy dần, thời gian càng lâu, giục tình hiệu dụng càng cao, chính là hoàng thượng chỉ đơn thuần ngủ, sau nửa canh giờ cũng động tình, ngài hãy yên tâm."


      "Hơn nữa tại mới sau giữa trưa, chúng ta có thể ở đại điện nơi có gió lùa đốt trước, dù sao gió lùa, hương giục tình dậy nổi tác dụng gì, hơn nữa này hương giục tình đối với nam nhân hữu dụng."


      Tôn ma ma đối với hương đặc chế này rất là sùng bái.


      Hoàng hậu lần này rốt cuộc giương lên nụ cười: " như vậy, vậy theo lời ma ma làm, cho chánh điện đốt loại hương này, còn có nhớ đem thuốc hôm nay sắc tốt, Bổn cung nhất định phải mang thai hoàng tự."


      Hôm nay, hoàng tự chính là bệnh trong lòng của nàng, kể từ khi Đức tần cự tuyệt cùng nàng liên hiệp trong lòng nàng vẫn thoải mái, cái Đức tần nho thế nhưng cự tuyệt vị hoàng hậu này.


      Đây là có Đại hoàng tử nên tâm lớn thôi.


      Đợi nàng có hoàng tử, nhìn nàng đối phó nàng ta thế nào.


      Đến lúc đó để cho Phương quý phi cùng nàng so so chiêu thôi.


      tại Phương gia vừa đúng vội bể đầu sứt trán, là thời cơ tốt để nàng mang thai.


      lúc hoàng hậu chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chỉ chờ Hoàng đế Mộ Dung triệt qua.


      Trong Tử Thần điện, Mộ Dung Triệt mặt trầm nhìn ám vệ truy xét tư liệu.


      Siết chặt tài liệu tay, quanh thân khí lạnh quanh quẩn, trong mắt ánh lạnh ra.


      " ra là nàng ta!"


      Trước kia điều tra vẫn bỏ qua phi tần phẩm vị thấp, cho rằng các nàng cũng có nhân mạch gì đó, quả quyết thể nào thu mua đến người trong cung hoàng hậu.


      nghĩ tới sau khi khôi phục phân vị quý nhân, Liễu thị Tương Nhã thế nhưng lại thu mua đến cung nhân bên cạnh Đại công chúa.


      Còn từ bên ngoài lấy được những thứ đồ bẩn thỉu kia, mượn tay Đại công chúa diệt trừ hoàng trường tử của .


      là con rắn độc.


      Mộ Dung Triệt nhắm chặt mắt, ngón tay vẫn nhàng gõ mặt bàn, suy tính có phải hay khiến mẫu hậu biết bà vẫn xem trọng lệ quý nhân lại là mỹ nhân rắn rết.


      Tránh cho bà mực ở trước mặt lời hữu ích giúp nàng ta.


      Nhưng là vừa nghĩ tới thái y từng với tình trạng thân thể mẫu hậu, tại đây hai năm chuyện, tim của lại trầm xuống.


      Lệ quý nhân vẫn có chút chỗ dùng, tối thiểu nàng ta có thể khiến ẫu hậu niền vui, đối với mẫu hậu mặc dù có phần lòng lợi dụng ở bên trong, chỉ là coi như tận tâm tận lực.


      Trước để thôi.


      Để cho người ta nhìn chằm chằm nàng ta, để cho nàng ta tạo ra sóng gió là được.


      Đáng tiếc mẫu hậu mặc dù thích Diệu nhi, nhưng lại thích Đức tần.


      Chỉ là vừa nghĩ tới xuất thân của mẫu hậu, quả cùng Đức tần tán gẫu đến, cũng liền đem chuyện này buông xuống.


      Vì vậy, Liễu Tương Nhã ở thời điểm đó, nàng ta biết tại ở Quỷ Môn quan lượt.


      Nếu là Liễu Vi Dung biết chuyện này, khẳng định than vãn nguyên tác Bàn Tay Vàng cường đại.


      Liễu Tương Nhã chính là Tiểu Cường đánh chết.


      Đoán chừng là thời điểm chưa đến thôi.


      Nhu Phúc cung.


      Liễu Vi Dung làm cho người ta ở chánh điện trải lên tầng thảm, cho đoàn đoàn dùng luyện tập bộ.


      Nhìn đoàn đoàn lảo đảo như say tấm thảm tới lui, thỉnh thoảng còn té ngã, lại tự giác bò dậy tiếp tục luyện tập bộ, Liễu Vi Dung cười nheo mắt.


      Đoàn đoàn tính tình rất tốt, té ngã cũng khóc.


      Nàng cảm thấy mang đoàn đoàn thoải mái nhất rồi.


      Bạch Liên cùng Hạnh nhi bắt đầu rất đau lòng Đại hoàng tử luôn bị té ngã, muốn đỡ dậy, vậy mà lại bị chủ tử ngăn cho, gì tự lập, tự mình cố gắng.


      Làm cho các nàng dám gì.


      Đại hoàng tử mới hơn tuổi, thế nào tự lập tự mình cố gắng?


      Để cho các nàng rối rắm là, trong cung hoàng tử, công chúa nào phải vẫn uống sữa mẹ đến ba tuổi, chủ tử lại cho Đại hoàng tử mới hơn tuổi ăn cơm, trái cây, cùng với cá tôm thịt cái gì. . . . . .


      Vừa bắt đầu hoàng thượng còn phản đối kia mà, sau chủ tử dám có đổi, Đại hoàng tử cũng thích ăn, lại thích ăn sữa mẹ rồi, bây giờ nhìn Đại hoàng tử rất khỏe mạnh, mỗi ngày tinh lực giống như dùng hết, liền buông xuống lo lắng.


      "Đoàn đoàn, cố gắng lên, lại hai vòng, mẫu thân cho con ăn quả đào to!" Liễu Vi Dung lười biếng nằm ở giường lên, lần gặm quả đào lớn tiếng .


      Lúc này chính là thời điểm mùa đào thơm ngon, phần của nàng tăng mảng lớn, còn bao gồm đoàn đoàn, cho nên trái cây kia có chừng a, vừa đúng có thể làm cho nàng từ gian lấy ít quả đào ra ngoài.


      Đoàn đoàn bây giờ đường càng ngày càng ổn định rồi, tuy nhiên có lúc còn có thể té ngã, nhưng rất khá, đôi mắt đen nhánh sáng lóng lánh nhìn quả đào trong tay mẫu thân mình gặm, vị ngọt nồng đậm từ quả đào tản mát ra, cái mũi giật giật, nuốt ngụm nước bọt, bắp chân bắt đầu tăng nhanh lên.


      Liễu Vi Dung thấy cười nheo mắt, tiếp tục gặm quả đào, ừ, ăn ngon , mật đào nhiều chất lỏng, đây chính là đoàn đoàn thích nhất, mỗi ngày cơm nước xong đều muốn gặm quả.


      Trần ma ma cùng Hạnh nhi, Bạch Liên hết sức im lặng nhìn chủ tử.


      Đáng thương Đại hoàng tử, vì quả đào còn phải thêm hai vòng.


      Rất nhanh, đoàn đoàn hết hai vòng, chóp mũi thấm chút mồ hôi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, chính là vững vàng đến trước mặt Liễu Vi Dung, mắt ba nhìn bàn thấp để trái đào mật, có chút thở hổn hển dứt tiếng : "Mẫu thân, Diệu nhi hết rồi, quả đào. . . . . ."


      Có thể là quan niệm giáo huấn của Mộ Dung Triệt, đoàn đoàn vẫn xưng mình là Diệu nhi, Liễu Vi Dung cải chính có kết quả, theo nàng.


      Đem đoàn đoàn ôm lên, dùng khăn tay lau mồ hôi rịn mặt bé, điểm xuống cái mũi của con, dịu dàng : "Yên tâm, thiếu được con."


      Hạnh nhi bưng tới chậu đồng , sau khi cho đoàn đoàn rửa tay, cho bé quả đào mật to.


      Dù sao răng hàm đoàn đoàn cũng có rồi, gặm quả đào thành vấn đề, quả đào đủ cho bé từ từ gặm canh giờ rồi.


      Đoàn đoàn vui mừng dùng tay bé nâng qua quả đào, cười cong mắt, giương cái miệng nhắn, lộ ra hai cái răng cửa đáng , từ từ gặm quả đào, giống như con sóc lông ăn hạt thông.


      Còn kém có vẫy đuôi thôi.


      Nhìn hai mắt Liễu Vi Dung phát sáng, móng vuốt sói bắt đầu nhàng bóp gò má có chút phình của bé.


      Nhìn bên bé gặm quả đào, vừa dùng ánh mắt uất ức tố cáo nhìn nàng.


      " đáng , đoàn đoàn, con là đáng . . . . . ."


      Đoàn đoàn rất là bất đắc dĩ nhìn mẫu thân, gặm quả đào, thầm nghĩ, trách được phụ hoàng nữ nhân đều là động vật hay thay đổi.


      Nhìn mẫu thân biết.


      Đồng thời trong lòng rất là lo lắng, mẫu thân luôn bóp gương mặt của mình, đến lúc đó bị bẹp làm thế nào?


      Khi nào Phụ hoàng tới, hỏi phụ hoàng chút vậy.


      Hơn nữa mẫu thân thích ôm bé cùng nhau ngủ, phụ hoàng bé là nam tử hán đại trượng phu, thể cùng mẫu thân ngủ chung, mặc dù lồng ngực mẫu thân rất thoải mái, nhưng bé càng muốn mình ngủ, nhưng mẫu thân là bá đạo.


      Bế cũng dám với phụ hoàng, sợ phụ hoàng cho là bé phải nam tử hán đại trượng phu.


      chút nào biết đoàn đoàn suy nghĩ gì, Liễu Vi Dung hào hứng bừng bừng siết chặt con, âu yếm con.


      Mộ Dung Triệt vừa tiến đến liền nhìn thấy Đức tần bóp gò má của Diệu nhi, Diệu nhi mặt rối rắm gặm quả đào, hình tượng này thấy thế nào thế nào quỷ dị vậy.


      "È hèm!" tiếng hừ .


      Mọi người rốt cuộc phát Hoàng đế tới, vội vàng phúc thân hành lễ, bị Mộ Dung Triệt đuổi ra ngoài.


      Liễu Vi Dung có chút chột dạ thu tay lại, xuống giường, cho Mộ Dung Triệt thỉnh an.


      "Hoàng thượng, ngài tại sao cũng tới?"


      "Trẫm tới, chỉ thấy cũng đến phiên nàng giày vò Diệu nhi rồi !" Mộ Dung Triệt khẽ lườm nàng cái.


      "Thần thiếp đây phải là rèn luyện đoàn đoàn sao!" Liễu Vi Dung lấy lòng cười cười.


      Đoàn đoàn nhìn thấy phụ hoàng tới, khuôn mặt nhắn nở rộ nụ cười to, cầm quả đào mình mới gặm gần nửa, cái miệng nhắn kêu: "Phụ hoàng, phụ hoàng. . . . . . Ăn Đào Đào. . . . . ."


      Ánh mắt Mộ Dung Triệt mảnh ôn nhu, ngồi vào bên cạnh đoàn đoàn, ôm lấy bé thả vào đùi, liền lấy quả đào của bé cắn cái, trả lại cho bé, nhếch môi : "Diệu nhi biết nghe lời ."


      Đoàn đoàn cười cong mắt, vùi ở trong ngực Mộ Dung Triệt chút chút gặm quả đào.


      Thấy đoàn đoàn thân cận mình như vậy, khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, ánh mắt nhìn Đức tần bọn họ có chút ghen tỵ, nhìn lại chút quả đào bàn thấp, ý tứ rất ràng, Liễu Vi Dung im lặng, cái rắm thúi đoàn đoàn này, cũng biết lấy lòng cha .


      thầm niệm phen đoàn đoàn, rất có cốt khí đem quả đào mật ra, đưa cho Mộ Dung Triệt, lấy lòng cười : "Hoàng thượng, mời ăn đào!"


      "Ừ!" Mộ Dung Triệt nhận lấy quả đào, tâm tình cực tốt ăn.


      Trái cây chỗ Đức tần luôn hơn hẳn so với Tử Thần điện của ăn ngon nhiều, biết Đức tần có bí mật, nhưng cũng biết là bí mật gì, tin tưởng, ngày nào đó, Đức tần cho biết .


      Hình amhr hai cha con hí mắt hưởng thụ ăn quả đào, thấy thế nào thế nào chướng mắt.


      Liễu Vi Dung nhìn mắt, thầm hừ tiếng, thừa nhận mình ghen tỵ, sau đó cầm lên quả đào giận dữ gặm.


      Mộ Dung Triệt nhíu mày, đáy mắt xẹt qua nụ cười.


      Nhìn lại Diệu nhi trong ngực, đáy lòng mảnh mềm mại.


      Nhưng mà nghĩ đến buổi trưa nhìn phần tài liệu kia, tâm tình bỗng dưng trở nên nặng nề, nếu để cho Đức tần biết người tỷ tỷ của mình ác độc như thế, mưu hại Diệu nhi . . . . . .


      Thôi, vẫn là cho nàng biết.


      Liền duy trì nguyên trạng , dù thế nào nữa để người nhìn chằm chằm Lệ quý nhân.


      Ăn xong quả đào, Mộ Dung Triệt lại kiểm tra chút tiến độ biết chữ của đoàn đoàn, rất là hài lòng rời , lúc rời cùng đoàn đoàn rỉ tai mấy câu, còn thuận tiện lấy mấy quả đào .


      Khiến Liễu Vi Dung rất là im lặng.


      Buổi tối lúc ngủ, nàng muốn ôm đoàn đoàn cùng nhau ngủ, vậy mà đoàn đoàn lần này phản kháng kịch liệt, Liễu Vi Dung đau lòng, đoàn đoàn thế nhưng thích ngủ cùng nàng.


      Nghĩ đến Mộ Dung Triệt trước khi cùng đoàn đoàn rỉ tai mấy câu, cảm giác chân tướng ràng rồi.


      Mộ Dung Triệt đáng ghét!


      Rốt cuộc rót vào tai đoàn đoàn cái gì, cái gì cũng nghe .


      Mang theo bất mãn đối với Mộ Dung Triệt ngủ.


      chút nào biết tối nay Phượng Nghi cung có chuyện xảy ra.


      Sáng ngày thứ hai, Mộ Dung Triệt phát mình thế nhưng bất tri bất giác cưng chiều hoàng hậu, khỏi có chút khiếp sợ, ngay sau đó hiểu mình bị tính toán, nghĩ tới Hoàng hậu luôn luôn đoan trang cũng làm chuyện như vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hoàng hậu cái, cho Tiểu Lý Tử thay quần áo, gì liền phất tay áo rời .


      Hoàng hậu khổ sở cười tiếng, nàng cũng biết có thể như vậy, Hoàng đế chán ghét loại tính toán này, tuy có gì, nhưng là nàng biết, Hoàng đế lúc này sợ là lại càng thích nàng.


      thích cũng thích , nàng, vị hoàng hậu này, ngay từ năm trước hữu danh vô , biết bắt đầu từ đâu, có thể là từ khi liên tiếp ba hoàng tử có rơi , hoàng thượng đối với nàng cũng chầm chậm xa cách rồi.


      Thị tẩm số lần vốn lại ít.


      Nàng thèm để ý, bởi vì Hoàng đế vốn là thế nào gần nữ sắc.


      tại nhà mẹ nàng nhà bị sa sút, càng phải như vậy.


      Nàng chỉ muốn hoàng tử bên người mà thôi, vì thế nàng chỉ có thể phóng tay lần.


      Vuốt ve trái tim khẽ phát đau, hoàng hậu buồn bã cười tiếng.
      trạch nữ thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63

      Thời điểm thỉnh an, Liễu Vi Dung nhạy bén phát giác cảm xúc của hoàng hậu có cái gì đúng, mặc dù mặt mang nụ cười ôn hòa đoan trang, nhưng nàng chính là cảm thấy hoàng hậu cùng trước kia giống nhau.


      Kỳ quái, tối hôm qua phải hoàng hậu thị tẩm sao?


      Thế nào nàng cảm giác hoàng hậu giống như chút cũng vui.


      Chỉ là việc này liên quan đến nàng, ở trong đầu vòng qua vòng liền sau buông ra.


      Nghe các nữ nhân những lời có dinh dưỡng gì, đến giờ, sau đó nhóm người lồng lộng hùng dũng cho Thái hậu thỉnh an.


      Khóe mắt dư quang liếc nhìn nhị hoàng tử trong ngực Phương quý phi cùng ánh mắt từ ái của Thái hậu, thầm kêu may mắn, tại Thái hậu dời chú ý lực, đem tinh lực đặt ở người đứa bé Phương quý phi mới sinh rồi.


      Nàng rốt cuộc cần mỗi ngày mang theo đoàn đoàn cho Thái hậu thỉnh an.


      Gian nan buổi sáng thỉnh an sau khi qua, Liễu Vi Dung muốn ở lâu, trực tiếp mang theo Bạch Liên trở về Nhu Phúc cung.


      Vậy mà mới ra khỏi Từ An Cung bao lâu, nửa đường gặp được Tạ tần.


      Nhìn đứng ở phía trước cách đó xa, thân Yên La tử Kotavi áo bông hoa Tạ tần, ánh mắt Liễu Vi Dung lóe lên, Tạ tần ở tại đường mình hồi cung đứng chờ, xem ra là đặc biệt đợi nàng rồi.


      Chuyện ngày đó đều qua gần mười ngày, hoàng hậu chỉ là đối với nàng so trước kia lạnh nhạt chút, Tạ tần cũng có động tác gì, hôm nay tìm tới nàng, lại có chuyện gì?


      "Chủ tử, Tạ tần nương nương giống như tại đợi ngài!" Bạch Liên cau mày, giọng .


      "Chắc là vậy! biết có phải hay vì chuyện lần trước, chúng ta tránh !" Liễu Vi Dung mấp máy môi, thần sắc có chút cảnh giác liếc nhìn Tạ tần cách đó xa.


      Căn bản muốn cùng Tạ tần tiếp xúc.


      Nhưng cố tình như mong muốn.


      Tạ tần giờ phút này cũng nhìn thấy Liễu Vi Dung từ xa, bên môi nâng lên nhất mạt nụ cười, mang theo cung nữ hướng nàng tới.


      "Đức tần tỷ tỷ!" Tạ tần rất ngọt hô tiếng.


      Khéo miệng Liễu Vi Dung co giật chút, cũng cười chào hỏi tiếng : "Tạ tần muội muội có chuyện gì sao?"


      "Cũng có gì, chính là muốn cùng Đức tần tỷ tỷ hàn huyên chút, chúng ta đến đình trước mặt ngồi chút ." Tạ tần cười khanh khách đề nghị.


      " cần. . . . . ." Liễu Vi Dung mở miệng tính toán cự tuyệt, Tạ tần lại vội : "Liền chút thời gian thôi, Đức tần tỷ tỷ chút ấy thời gian cũng cho ta ?"


      Liễu Vi cho liếc nhìn chung quanh chút còn số tần phi chưa có rời , thể làm gì khác hơn là gật đầu, mang theo Bạch Liên cùng Tạ tần đến đình ngồi xuống.


      Nhìn phía xa cung nhân qua lại, Liễu Vi Dung nhìn trước mặt Tạ tần, lạnh nhạt : "Tạ tần muội muội có lời thẳng , bọn ta còn phải trở về nhìn Diệu nhi."


      Nụ cười ngoth ngào của Tạ tần dừng lại, giọng êm ái: "Cũng có gì, chính là tới dâng tặng Đức tần tỷ tỷ cái tin."


      Liễu Vi Dung giật giật khóe miệng, hăng hái thiếu thiếu.


      "Tin tức gì?"


      "Còn nhớ kiện bệnh dịch lần trước sao?" Tạ tần cười nhìn nàng , giọng, trong mắt ánh sáng chớp qua.


      Liễu Vi cho nhàn nhạt gật đầu, chung quanh đình lại người nào, thanh thấp ai nghe.


      "Đoán chừng Đức tần tỷ tỷ tin Quý Phi nương nương chân thực, đúng ?"


      Liễu Vi Dung xuề xòa, nhìn về phía Tạ tần, chờ đoạn sau.


      Tạ tần khẽ cười tiếng, tiếp tục giọng : " ra ta cũng vậy, tin, chẳng qua cung nữ của ta đúng là gặp qua cái cung nhân kia cùng người của Quan Sư cung liên lạc, nhưng là ngươi tuyệt đối nghĩ tới, cái cung nhân kia ra vẫn cùng người liên lạc qua, chỉ là hoàng hậu nương nương cho ngươi biết."


      Liễu Vi Dung biến sắc nhìn nàng: "Còn có ai?"


      " là Bích Thủy bên người tỷ tỷ tốt của ngươi!" Tạ tần cười khúc khích, hiểu đáp án, chăm chú nhìn chằm chằm thần sắc của nàng: "Có phải hay bất ngờ?"


      "Quả bất ngờ!" Trong lòng Liễu Vi Dung nổi sóng mãnh liệt, nghĩ tới nơi này còn có bóng dáng Liễu Tương Nhã ở bên trong, chỉ là này Tạ tần làm sao biết nhiều như vậy?


      Tạ tần này, Liễu Vi Dung cảm thấy nàng ta tựa như khỏa gió chiều nào theo chiều đó, lại ưa thích thầm khích bác, cho nên đối với nàng rất thông cảm.


      Trước là cùng hoàng hậu cùng nhau khích bác nàng và Phương quý phi đấu nhau, tại lại toát ra Liễu Tương Nhã, cũng biết nên như thế nào nàng ta cho tốt.


      Nếu như là , nàng muốn lần suy tính về người này rồi.


      Tạ tần thấy mặt Đức tần tia khiếp sợ, cũng biết nàng tin mình, khỏi có chút buồn bực.


      "Đức tần tỷ tỷ có phải là tin tưởng lời ta phải ?"


      Liễu Vi Dung cười nhạt, nhíu mày hỏi ngược lại: "Tạ tần muội muội, nếu như mà ta đối với ngươi lời như vậy, ngươi có tin hay ?"


      Tạ tần cứng họng, hôm nay cung nhân rửa sạch hơn phân nửa, tại những thứ này đều là cảm thấy xa lạ, muốn tìm chứng nhân cũng tìm được, chỉ là nàng cuối cùng phải người bình thường, nụ cười mặt thay đổi.


      " ra ta cũng có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tỷ tỷ lại chẳng hay biết gì, tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ cái thôi."


      "Tạ tần muội muội tốt tính lòng ta lĩnh! Mặc dù biết muội muội vì sao lại nhiều lần nhắc nhở ta, nhưng ta còn là câu như vậy, ta muốn trộn đều chuyện của các ngươi."


      Liễu Vi Dung hoàn toàn bình tĩnh cùng Tạ tần phu diễn.


      Lại là chút tin tức ngổn ngang này, giả giả ai biết.


      Nàng ta lại nhiều lần lấy lòng, dâng lên tin tức, Đức tần vẫn dầu muối vào, thấy vậy Đức tần là thể nào lôi kéo rồi, Tạ tần cắn cắn môi, đứng lên, nụ cười ngọt ngào phai nhạt rất nhiều: "Nếu tâm ý Đức tần tỷ tỷ quyết, ta cũng vậy, miễn cưỡng, ta liền về trước."


      "Chỉ là trước khi , ta có câu đưa cho tỷ tỷ, có lúc chỉ lo thân mình chưa chắc là chuyện tốt." Lời này có ý thầm cảnh cáo rồi.


      xong, nàng ta liền mang theo cung nữ rời .


      Thần sắc Liễu Vi Dung khẽ biến, xác thực trong cung rất khó chỉ lo thân mình, nhưng mà nàng càng muốn bảo hổ lột da.


      Sau ngày đó, Liễu Vi Dung càng thêm cẩn thận, trước khi đến lễ trảo chu của nhị hoàng tử, nàng vẫn tránh Phương quý phi, chỉ sợ bị hoàng hậu tính toán.


      Vì vậy tránh khỏi hai lần có dự mưu hãm hại, xem ra hoàng hậu là nhất định muốn nàng và Phương quý phi chống lại nhau.


      Coi như là lễ trảo chu, nàng cũng phải cách xa Phương quý phi.


      Đầu mùa hè khí trời phải rất nóng, mơ hồ còn mang theo tia cảm giác chán nản.


      "Chủ tử, đây là Trần ma ma mới vừa làm canh hoa quế hạt sen." Hạnh nhi bưng bát canh thả vào bên tay Liễu Vi Dung.


      Liễu Vi Dung nhận lấy uống hớp, giọng hỏi câu: "Đoàn đoàn ngủ?"


      "Đại hoàng tử mới vừa ngủ trưa bao lâu."


      "Ừ!" Liễu Vi Dung cơ hồ đem bát canh hạt sen ăn xong, lười biếng nằm ở giường lên, múc tạp nhìn.


      Nàng bây giờ chán ngấy mùa đông để chậu than sưởi ấm, như có thể biến thành ấm áp khô ráo là tốt rồi.


      Đáng tiếc nàng căn bản thể nào biến thành khô ráo ấm áp được.


      thể làm gì khác hơn là buông xuống.


      Lúc này, Bạch Liên tiến vào, mang đến tin tức tốt.


      Hôm nay khi thời điểm chẩn đoán mạch bình an, thái y kiểm tra hoàng hậu nương nương mang thai tháng.


      Liễu Vi Dung nghe được tin tức này rất bối rối, sách trong tay rơi xuống, hoàng hậu mang thai? thể nào đâu, trong nguyên tác cũng có xuất cái này.


      Thay đổi này cũng quá lớn ?


      "Tin tức xác định sao?" Nàng rũ mí mắt xuống hỏi Bạch Liên ở bên.


      "Đúng vậy, chủ tử yên tâm, tuyệt đối có thể tin!"


      Lấy được khẳng định của đáp án, Liễu Vi Dung trong nội tâm cười khổ rồi, xem ra nàng tạo hiệu ứng bươm bướm rồi, kịch tình bắt đầu quỷ dị phát ra rồi.


      "Cho hoàng hậu đưa phần quà tặng qua chúc thôi." Mặt mũi biểu còn là nhất định.


      Rất nhanh, tin tức hoàng hậu mang thai truyền khắp cả hậu cung, trong cung đầu lại muốn bể nát ít khăn.


      Sau khi Mộ Dung triệt biết được, chân mày càng chau càng chặt.


      Nhưng mà vẫn là làm cho người ta ban thưởng phen.


      Quan Sư cung.


      Trong phòng, cung nữ Tử Quyên bưng trà vào, lại thấy Phương quý phi ngồi ở trước gương, bộ như nước cẩm tú hoa phục, dịu dàng mặt mảnh vẻ trầm.


      Tử Quyên giật mình trong lòng, giọng : "Nương nương, ngài thế nào?"


      "Còn có cái gì, phải là Phượng Nghi cung chính là gà mẹ nhiều năm đẻ trứng, thế nhưng mang bầu thôi." Phương Chỉ Doanh oán hận .


      Ngộ nhỡ hoàng hậu sinh con khỏe mạnh, đối với nàng uy hiếp rất lớn.


      "À?" Tử Quyên kinh ngạc há to mồm, mặt tràn đầy là dám tin.


      "Hoàng hậu thế nhưng mang bầu?"


      "Ừ, thái y xác định." Phương Chỉ Doanh cười lạnh, lúc này sợ là náo nhiệt.


      . . . . . . . . . . . .


      Ban đêm, Nhu Phúc cung.


      Liễu Vi Dung nghĩ tới Hoàng đế tới, nàng nhận lấy trà xanh Hạnh nhi bưng tới thổi thổi đưa tới tay Hoàng đế: "Hoàng thượng uống ngụm trà giải khát."


      "Ừ." Hoàng đế Mộ Dung Triệt gật đầu, kết quả nước trà nhấp miệng.


      Liễu Vi cho cười khanh khách ngồi ở bên cạnh : "Tần thiếp chúc mừng hoàng thượng."


      Mộ Dung Triệt nghe vậy, sắc mặt thể xét trầm xuống, lạnh nhạt "Ừ!" tiếng.


      Liễu Vi Dung rất kinh ngạc, nàng thế nào cảm giác Mộ Dung Triệt đối với hoàng hậu mang thai giống như phải vui mừng, quái lạ!


      "Hoàng thượng mất hứng?" Liễu Vi Dung có chút ngạc nhiên.


      Mộ Dung triệt muốn hoàng hậu thiết kế , chỉ là thấy mặt Đức tần chút ghen tỵ cùng thất vọng nào, trái tim khỏi có chút buồn.


      "Đức tần, nàng đối với hoàng hậu mang thai chút ý tưởng cũng có sao?" Mộ Dung Triệt nheo lại hai mắt, thanh lành lạnh hỏi, giọng xen lẫn tia chất vấn.


      "Hoàng hậu nương nương mang thai, tần thiếp chúc phúc nàng." Liễu Vi Dung nghiêm túc suy nghĩ lát mới .


      Mộ Dung Triệt cảm giác mình lại nhiều lần ghen ghét, người trong cuộc cũng là hề tra, khỏi có chút bực bội.


      "Hoàng hậu cũng mang bầu, làm sao nàng còn chưa có mang thai?" Tay lại vòng dán chặt vào Liễu Vi Dung, Mộ Dung triệt cau mày, trong khoảng thời gian này rất là nỗ lực ở người nàng cày cấy, lý nên sớm mang bầu.


      "Đại khái, thời điểm chưa đến thôi." Liễu Vi Dung khô quắt khô queo giải thích.


      "Có lẽ vậy!"


      Sau đó, Mộ Dung Triệt đem Liễu Vi Dung áp đến giường cố gắng tạo người.


      Ngày thứ hai khi thỉnh an, thấy mặt sắc mặt vui mừng của hoàng hậu, Liễu Vi Dung rất là bình tĩnh, phía dưới những phi tần kia cũng giống nhau, ý định khác nhau.


      Đặc biệt là Phương quý phi, đáy mắt ánh lạnh để cho nàng đáy lòng run lên.


      Khi Từ An Cung, nàng lại có cảm giác nhàn nhạt nguy cơ.
      trạch nữ thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64

      Nhìn dọc theo đường , Phương quý phi theo sau lưng hoàng hậu cười ríu rít, cảm giác loại nguy cơ này hết cách tới khiến Liễu Vi Dung căng thẳng thần kinh.


      Dù sao trong cung này chỉ có Phương quý phi còn có người mạch, ai biết có thể hay nửa đường gặp chuyện may.


      Nàng vẫn là ở xa tốt hơn.


      Quả nhiên, khi qua hơn phân nửa đường, đột nhiên chạy ra con mèo, con mèo thoạt nhìn rất giống như con Huệ phi trước kia nuôi, chỉ là Huệ phi đánh chết nó rồi.


      Con mèo kia giống như nổi cơn điên tựa như thẳng tắp chạy hướng về phía hoàng hậu.


      Đám người thỉnh an nhất thời kinh hãi, có chút còn thét chói tai ra tiếng, trường hợp nhất thời hỗn loạn lên, nô tài chung quanh rối rít ngăn ở nương nương bên cạnh mình.


      Bạch Liên cũng ngăn ở trước người Liễu Vi Dung.


      Liễu Vi Dung thấy cũng ở đây lui về phía sau Quý Phi, trong mắt ánh lạnh cùng nhìn có chút hả hê, tâm trầm xuống, bước chân lui về phía sau .


      Trước mặt hoàng hậu kinh hãi, luống cuống, mặt hơn nữa là tức giận, nhìn chỉ con mèo phát cuồng thẳng tắp xông về nàng ta, bên người nàng tâm phúc Thị Họa ngăn ở trước mặt Hoàng hậu.


      "Người tới, mau đánh chết con mèo kia." Hoàng hậu cắn môi, vừa lui về phía sau, vừa tỉnh táo ra lệnh.


      biết người hoàng hậu có cái gì hấp dẫn con mèo điên, con mèo linh hoạt tán loạn, thế nhưng hai mắt đỏ thắm kinh khủng nhìn chằm chằm hoàng hậu.


      Bởi vì mục tiêu của con mèo là hoàng hậu, sau khi đám phi tần lui về phía sau khoảng cách nhất định, liền đứng lại rồi, Liễu Vi Dung vẫn chú ý động tĩnh của Phương quý phi cùng hoàng hậu, có chút cảm thấy chật chội, tính toán lui về phía sau bước, bắt bẻ, bị người đạp chéo quần, còn đẩy cước, khóe mắt dư quang cùng liếc lên là đôi giầy thêu màu xanh nhạt, người bên cạnh thấy Đức tần bị vấp đảo, nhanh lui ra ngoài, chỉ sợ bị dính líu, trong lúc nhất thời, bên người Liễu Vi Dung trừ Bạch Liên thế nhưng có ai.


      ai có thể đỡ, lảo đảo cái phải té xuống đất .


      "Bạch Liên!"


      "Chủ tử. . . . . ." Bạch Liên quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy chủ tử phải ngã xuống đất, này đất vừa đúng có viên đá bén nhọn, con ngươi co rụt lại, tính phản xạ lập tức vươn tay kéo Liễu Vi Dung, dùng sức, chấp nhận muốn đụng phải viên đá kia kéo Liễu Vi Dung lên.


      Liễu Vi Dung chưa tỉnh hồn đứng lại, vuốt ngực nhịp tim đứng ở bên đường, ánh mắt quét đến vị trí nàng ngã, kinh ngạc trợn to hai mắt, trái tim rét run, ở nơi nàng ngã biết lúc nào xuất tảng đá bén nhọn, xem ra là có dự mưu.


      Liễu Vi Dung nhếch lên môi đỏ mọng, mặt hết sức khó coi, cộng thêm biết người nào đạp cước lên chéo quần nàng, chỉ là đôi giầy thêu màu xanh nhạt này, nàng ngược lại khắc sâu ấn tượng.


      Nàng từng thấy qua Ngụy tần trước kia từng đôi giầy thêu như vậy.


      Mọi người thấy Đức tần sao, rối rít che giấu thất vọng trong đáy mắt.


      Đám người Tạ tần cùng Ngụy tần tiến lên đón, giả bộ ân cần hỏi mấy câu.


      Trước mặt Phương quý phi quay đầu lại liếc nhìn Liễu Vi Dung cái, lại thu hồi ánh mắt.


      Đoan phi cùng Hiền phi cũng giống mọi người quan tâm mấy câu.


      Liễu Vi Dung cám ơn quan tâm của các nàng, liền gì rồi.


      Những người khác cũng ngượng ngùng .


      chú ý của mọi người tất cả đều ở người hoàng hậu.


      Hoàng hậu mang bộ mặt sa sầm lạnh lùng, có chút chật vật thở hổn hển lui về phía sau, sau lưng phi tần rối rít lui về phía sau.


      Bên người nàng ngoài hai cung nữ còn có ít thái giám gắt gao ngăn ở trước mặt, có thể là gần tới Từ An Cung của Thái hậu, hộ vệ trong cung rất nhanh nghe được động tĩnh chạy đến.


      Con mèo nổi điên kia lập tức bị đập chết.


      Ánh mắt của Phương quý phi ánh mắt của sầm tối.


      Bởi vì chuyện con mèo nổi điên, chuyện Từ An Cung thỉnh an liền gác lại rồi.


      Thái hậu cũng hạ chỉ ọi người trở về.


      Hoàng hậu nhanh chóng trở về Phượng Nghi cung truyền thái y.


      Liễu Vi Dung cũng có chút nhếch nhác mang theo Bạch Liên rời , khi La tần ngang qua bên người nàng, nhanh chóng giọng câu liền sai thân rời .


      Trở lại Nhu Phúc cung, Trần ma ma vội bưng ly trà cho chủ tử an ủi.


      Liễu Vi Dung nhấp ngụm trà, buông lỏng thần kinh, đối với chuyện ngày hôm nay có cái nhận thức khắc sâu, nàng vẫn cho là trắng trợn như vậy dùng động vật nổi điên để hại người ở hậu cung là chuyện hầu như có khả năng xảy ra, nghĩ tới lần này phá vỡ nhận thức của nàng.


      Chỉ là hành động của hoàng hậu để cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.


      Mặc dù chính nàng cũng sợ kinh hoảng, nhưng lại rất lãnh tĩnh lui về phía sau, trước sau đều có người của mình coi chừng, cơ hội Phương quý phi liên tiếp hạ độc thủ cũng có.


      Nhớ tới La tần mới vừa với nàng, lúc ấy nàng nhanh ngã xuống, đứng ở sau lưng nàng nhanh chóng lui về phía sau có người của Tạ tần, Ngụy tần, còn có chính là Tĩnh tần.


      Cả ba đều là người quen cũ.


      Có hai nàng cự tuyệt họ lôi kéo, có động cơ ghi hận trong lòng, là Tĩnh tần, Tĩnh tần này luôn luôn an tĩnh là nàng đố kỵ cùng kiêng kị .


      Bởi vì trong nguyên tác nàng coi như thầm đầu phục là người của hoàng hậu.


      Rốt cuộc là ai khó , lớn nhất có thể phải là Ngụy tần rồi.


      Đôi giầy thêu màu xanh nhạt phải là Ngụy tần rồi.


      ra chỉ là ngã xuống cũng có gì, nhưng lúc đất lại đột ngột xuất tảng đá bén nhọn, cái này đáng để người nghĩ sâu xa.


      Xem ra có người nghĩ đưa nàng vào chỗ chết.


      Chuyện này nàng cùng Hạnh nhi cùng Trần ma ma ra, Trần ma ma cùng Hạnh nhi hai người nhất thời kinh hãi.


      "Các ngươi là ai đối với ta hạ độc thủ? Đôi giầy thêu màu xanh nhạt ta thấy Ngụy tần qua." Liễu Vi Dung đặt ly trà, nhíu mày mà hỏi.


      "Cái này khó mà , đôi giày thêu màu xanh nhạt nô tài chỉ thấy qua mấy phi tần qua, nô tỳ để cho người ta tra chút." Hạnh nhi cảm thấy phải đơn giản như vậy.


      Liễu Vi Dung gật đầu, đem việc này giao cho Hạnh nhi, phải cùng đoàn đoàn bồi dưỡng tình cảm.


      Buổi trưa, chuyện con mèo nổi điên tập kích người hạ màn rồi, con mèo nổi điên kia là của quý nhân, quý nhân kia bị đánh vào lãnh cung.


      Chân tướng của người biết, chỉ là Mộ Dung Triệt chuyến đến Quan Sư cung.


      Thai nhi trong bụng Hoàng hậu mạnh khỏe, chỉ là động chút Thai Khí, trải qua chuyện này, hoàng hậu đóng cửa dưỡng thai, Thái hậu nhận lấy quyền chưởng cung.


      Liễu Vi Dung nhìn cảnh sắc ngoài cửa đến mất hồn, Hoàng đế xem ra là biết Phương quý phi xuống tay, Thái hậu lại làm ột quý nhân vô tội nhận tội.


      Phân vị thấp bi ai.


      Chỉ là Phương quý phi làm việc có phải hay quá mức?


      Chẳng lẽ bởi vì có nhị hoàng tử bên người, liền liều lĩnh rồi hả ?


      Này giống a.


      Nàng thấy con mèo kia rất quỷ dị.


      Chỉ là lấy phân vị cùng con người của nàng, là rất khó tra được những trình tự thâm sau gì đó, cần cho hoàng hậu thỉnh an, nàng cảm thấy vui vẻ, phụ nữ có thai a, còn là cách xa điểm tốt.


      Chuyện tra giầy thêu lấy khả năng của Hạnh nhi rất dễ dàng tra được, làm nàng khiếp sợ là, hôm nay đứng ở sau lưng nàng ba người họ đều giầy thêu màu xanh nhạt, hơn nữa làn váy phía dưới cùng tầng kia là màu trắng.


      đúng là như vậy!


      Liễu Vi Dung cười khổ, lúc ấy trường hợp hỗn loạn, cơ hồ có người nào chú ý, xem ra nghĩ tra được thể nào.


      Chỉ có thể thầm nhắc nhở mình cẩn thận nhiều hơn.


      Chỉ là nàng còn là đem Tĩnh tần lặng lẽ đặt ở trong lòng.


      Tạ tần cùng Ngụy tần vốn là cùng nàng có ít đối phó.


      Tóm lại ba người này sau này vẫn còn phải muốn tới gần tốt hơn.


      Chỉ là Bạch Liên hôm nay cho nàng Đại Kinh Hỉ, nghĩ tới hơi sức của nàng lớn như vậy.


      Buổi tối, Mộ Dung Triệt tới.


      mặt mặc dù chút thay đổi, nhưng Liễu Vi Dung lại cảm thấy tức giận, có chút kinh hãi ngồi xuống bên cạnh .


      Sai Hạnh nhi dâng lên ly trà hạnh nhân.


      Đoàn đoàn Tiểu Mập Mạp lại băn khoăn cái này, thấy phụ hoàng tới đây, liền nện bước tiểu chân ngắn vọt tới trước mặt Mộ Dung Triệt, ôm bắp đùi của , vui mừng kêu: "Phụ hoàng đến xem Diệu nhi sao?"


      Tức giận người Mộ Dung tản , ôm lấy tiểu đoàn đoàn, khóe miệng nâng lên, giọng : "Ừ, phụ hoàng đến xem Diệu nhi có hay lười biếng. . . . . ."


      Tiểu đoàn đoàn dẩu môi, con ngươi lòng vòng, lay lay ống tay áo Mộ Dung triệt: "Diệu nhi mới có lười biếng, Diệu nhi sai biệt lắm cũng thuộc Tam Tự kinh rồi."


      Hai mắt Mộ Dung Triệt sáng lên, hơn tuổi thuộc Tam Tự kinh, xem ra Diệu nhi đúng là thông minh, còn gặp qua là quên được, vì vậy liếc mắt cái Đức tần bên giả bộ đà điểu, khóe miệng nâng lên nụ cười, khảo sát : “Vậy Diệu nhi đọc lần thứ nhất cho phụ hoàng nghe được ?"


      "Tốt!" Đoàn đoàn rất vui mừng gật đầu, sau đó bắt đầu nãi thanh nãi khí đọc thuộc lòng .


      Liễu Vi Dung bị cái nhìn kia của Mộ Dung Triệt sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng, cái rắm thúi đoàn đoàn này, thế nào khi trước mặt phụ hoàng che giấu đây?


      Nàng phải để cho biểu bình thường chút sao?


      Như thế rất tốt rồi, lời dối của nàng bị vạch trần rồi.


      Chờ đoàn đoàn đọc thuộc lòng xong, Mộ Dung Triệt biểu dương phen, còn cố ý hỏi đoàn đoàn có hiểu hay Tam Tự kinh gì, đoàn đoàn liền đem Liễu Vi Dung dạy đơn giản sáng tỏ giải thích ra.


      Dĩ nhiên còn có trong đó tiểu chuyện xưa, hết sức sinh động.


      Mặc dù chỉ là giải thích phần Tam Tự kinh, nhưng Mộ Dung Triệt nghe được tia sáng trong mắt kỳ dị liên tiếp.


      Lần này đầu Liễu Vi Dung rủ được thấp hơn.


      "Những thứ này là ai dạy con?" Mộ Dung Triệt liếc nhìn Liễu Vi Dung, sờ sờ tóc đoàn đoàn giọng hỏi.


      "Là mẫu thân dạy, phụ hoàng, mẫu thân dạy có đúng hay ?" Đoàn đoàn uốn lên khóe mắt, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Mộ Dung Triệt, nãi thanh nãi khí hỏi.


      "Rất tốt!" Mộ Dung Triệt khen câu, bí nhìn nàng cái.


      Đoàn đoàn vui mừng, vùi ở trong ngực Mộ Dung Triệt lộn xộn.


      Cái tiểu phản đồ này.


      Liễu Vi Dung thầm kêu rên tiếng, đều đem ruột gan của mình tử bán đứng.


      Mộ Dung Triệt lại cùng đoàn đoàn chuyện, sau đó cho Trần ma ma mang theo đoàn đoàn còn có chút hưng phấn xuống ngủ.


      Vẫy lui Hạnh nhi cùng Bạch Liên.


      Mộ Dung Triệt kéo qua Liễu Vi Dung giả bộ đà điểu, trầm giọng : "Đức tần, nàng cũng muốn cùng trẫm gì hay sao?"


      Liễu Vi Dung xuyên tạc ý tứ của , mặt lộ ra tia thấp thỏm, giọng : "Hoàng thượng là giả thích Tam Tự kinh sao? Đây đều là thần thiếp hiểu, biết có đúng hay , coi như kể chuyện xưa cho đoàn đoàn nghe."


      "Chỉ là hoàng thượng yên tâm, về sau thần thiếp tuyệt làm như vậy, tránh cho dạy bậy đoàn đoàn. . . . . ." xong, nàng như đưa đám cúi thấp đầu, mệt mỏi .


      Mộ Dung Triệt giật mình, Đúng vậy a, Đức tần ban đầu liền lời biết, vẫn là khiến Trần ma ma dạy .


      Chỉ là Đức tần đối với giải thích Tam Tự kinh đơn giản mà dễ hiểu, có chút còn hàm thâm ý.


      Cùng đại nho giáo dạy hoàn toàn tầng thứ .


      có đại nho giáo dạy tối tăm khó hiểu.


      Rất thích hợp đứa bé như đoàn đoàn học vỡ lòng.


      " cần lo lắng, giải thích của nàng rất tốt, có lẽ từ góc độ khác tới giải thích tốt hơn." Mộ Dung Triệt từ đoàn đoàn đối với giải thích Tam Tự kinh nhìn thấu con đường khác.


      Có lẽ nên có thể đem điều này mở rộng xuống.


      "Nàng đem giải thích Tam Tự kinh cùng tiểu chuyện xưa viết ra, trẫm hữu dụng." Nghĩ đến liền làm, Mộ Dung Triệt rất dứt khoát mở miệng.


      Liễu Vi Dung ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Triệt.


      "Hoàng thượng. . . . . . Này, tốt sao, thần thiếp liền hiểu chút sơ sơ mà thôi."


      Khéo miệng Mộ Dung Triệt nâng lên, chẳng lẽ khen câu: "Trẫm cảm thấy nàng đối với Tam Tự kinh hiểu so đại nho giáo dạy còn đơn giản dễ hiểu!"


      Liễu Vi Dung xấu hổ, đây chính là khác biệt giữa cổ văn cùng văn đại rồi.


      tối tăm khó hiểu, đơn giản mà sáng tỏ.


      "Nếu là thần thiếp lý giải sai lầm sao?" Liễu Vi Dung tò mò hỏi câu.


      Mộ Dung Triệt nhíu mày: "Trẫm xem."


      Liễu Vi Dung thể làm gì khác hơn là buồn bực đồng ý, nhưng mà nghĩ đến đoàn đoàn cũng muốn bắt chước, liền vứt cái buồn bực này.


      "Chuyện ngày hôm nay, nang phải cho người ta tra xét, trong lòng trẫm có tính toán!" Mộ Dung Triệt nghĩ đến hôm nay là ngoài ý muốn, đáy mắt mảnh lạnh lẽo, đồng thời cũng Đức tần thêm phần áy náy.


      Liễu Vi Dung gật đầu, trong lòng hiểu .


      Xem ra đoán chừng chính là phía mấy vị kia, biết người nào động thủ.


      Đối với Đức tần thuận theo, Mộ Dung Triệt rất hài lòng.


      Nghĩ đến thông minh khéo léo Diệu nhi cùng yếu đuối An nhi, cảm thấy Đức tần còn là sanh tốt, thân thể kiện khang lại thông minh.


      Càng muốn cho Đức tần sinh nhiều mấy đứa.


      Sau lưng nàng có người nào dựa vào, chính là phụ thân của nàng, cũng chỉ là quan viên chính ngũ phẩm, Liễu gia cũng phải là thế gia đại tộc, cộng thêm Đức tần là tay làm cho người ta ra ngoài, bối cảnh như vậy đối với vị hoàng đế này mà còn gì tốt hơn.


      đế vương có ham muốn khống chế rất mạnh, hoàng hậu bất tri bất giác là có thể đối với bỏ thuốc, cùng chuyện tình dược lần đó Huệ phi ở Vị Ương cung, càng làm lòng sinh cảnh giác.


      Cùng với lần đó tổ chức lại hậu cung, cũng ít tai mắt của phi tần, đinh nơi đó tìm ra vật hại người, càng làm cho , cái Đế Vương này cảm thấy sinh mệnh an nguy của mình bị uy hiếp.


      Lần này, hai lần đều là dược vật thúc tình, ngộ nhỡ lần sau chính là độc dược đây?


      , vị hoàng đế này còn có mệnh ở đây ?


      Vì vậy, Mộ Dung Triệt càng thêm kiêng kỵ cùng muốn lâm hạnh những nữ nhân kia rồi.


      Hôm nay lại ra chuyện con mèo nổi điên tập kích hoàng hậu, sau lưng thậm chí có bóng dáng Phương Chỉ Doanh, xem ra An nhi sinh ra, cho Phương gia ít khuyến khích.


      Chỉ còn nơi Đức tần là sạch , nàng mực dưới mí mắt của , làm cái gì cũng biết rất ràng, trong cung càng những thứ đồ ngổn ngang kia hại người.


      Liễu Vi Dung biết trong lòng Mộ Dung Triệt cong cong thẳng thẳng, lúc này nàng lại bị Mộ Dung Triệt đè xuống giường tạo người.


      Suy nghĩ chút đoàn đoàn cũng hơn tuổi, tác dụng của Linh Tuyền đột hiển ra ngoài, biết biết chạy, chuyện mồm miệng ràng, trừ đối với Mộ Dung Triệt có gì giấu giếm bên ngoài, ở trước mặt thái hậu thời điểm thích giả trư ăn cọp giấu giếm tiến bộ học tập của mình, giả bộ đáng .


      Thấy Mộ Dung Triệt nghĩ như vậy lại muốn đứa bé, nàng cảm thấy sống lại cũng có gì, ngày mai khiến Trần ma ma đổi dược thiện, chân chính tư bổ dược thiện.


      Phượng Nghi cung


      Nến thượng thiêu đốt nến đỏ, hoàng hậu ngồi ở bên vuốt ve bụng, giọng hỏi bên Tôn ma ma: "Tôn ma ma, ngươi hoàng thượng có thể hay tra được?"


      Tôn ma ma khẽ mỉm cười, "Nương nương yên tâm, người của chúng ta kết thúc rất sạch , chỉ để lại chút dấu vết chỉ hướng Phương quý phi. Nghe hoàng thượng chuyến Quan Sư cung, xem ra hoàng thượng là hoài nghi phía Quý Phi rồi."


      "Vậy tốt! Lúc này Bổn cung rốt cuộc có thể an tâm an thai rồi !" Hoàng hậu cũng cười.


      Nàng từ thái y chẩn mạch ra mang thai liền ở tối hôm qua bày cục, coi như nàng hao tổn phần lớn tai mắt đinh, nàng dù sao vẫn là hoàng hậu đúng ?


      Cho nên rất dễ dàng liền an bài buổi sáng tuồng kịch.


      Lúc thỉnh an, nàng liền nhận thấy được Phương quý phi kiêng kỵ cùng ý lạnh.


      Con kia mèo là nổi cơn điên.


      Chỉ là nàng sớm có chuẩn bị, căn bản đả thương được nàng.


      Hôm nay Phương gia chuyện lại khoản, nàng biết Thái hậu sống đến hai năm nữa rồi, đến lúc đó Thái hậu liền ngã xuống, Phương gia, hừ!


      Đáy mắt hoàng hậu xẹt qua ánh sáng lạnh,


      Đáng tiếc duy nhất chính là Đức tần có việc gì.


      Này Đức tần đúng là tảng đá, gõ thế nào đều vô dụng, nếu phải là hoàng thượng làm cho người ta coi chừng Nhu Phúc cung, nàng sớm thu thập nàng, còn có thể để cho nàng cho nàng ngột ngạt.


      Còn tháng nữa chính là lễ trảo chu của nhị hoàng tử. . . . . .


      Hoàng hậu rũ mắt, đáy mắt ánh sáng chợt lóe.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :