1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký thăng cấp ở hậu cung của nữ phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam (89 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55

      Edit: Kan _ yuki


      “Nghe tối nay hoàng thượng lại nghỉ ở Nhu Phúc cung?” Cất xong phương thuốc, hoàng hậu hỏi với ánh mắt đen tối.


      “Đúng vậy, nương nương!”


      tháng được bốn, năm lần ân sủng, xem ra Đức tần lọt vào mắt hòang thượng, chỉ biết ân sủng này có thể kéo dài bao lâu? Bổn cung tháng cũng chỉ có hai lần, phương thuốc này nếu có tác dụng, chỉ lần mà mang thai tốt.”


      Nghĩ đến đây, cơn ghen tỵ lại bùng lên trong lòng nàng.


      Tình thế bây giờ, địa vị nhà mẹ đẻ của nàng được như xưa, nhà mẹ đẻ của ba vị phi cũng phải đồ trang trí. Hậu vị của nàng tràn ngập nguy cơ, chuyện cần thiết nhất nay là nàng phải sinh được hoàng tử.


      Giờ nàng dám làm cái gì mờ ám, dĩ nhiên chuyện dược thiện dành cho các phi tần là thể thiếu.


      “Có phương thuốc này, chắc chắn nương nương sớm mang thai hoàng tử.” Tôn ma ma cười .


      “Hy vọng là vậy!” Đáy mắt hoàng hậu ánh lên vẻ mong đợi.


      “Đúng rồi, Ngụy tần tại có động tác gì?” Hoàng hậu đột nhiên hỏi.


      “Hồi nương nương, nô tài thấy hình như Ngụy tần điều tra được chuyện than củi có liên quan đến chúng ta…” Tôn ma ma lo lắng .


      Hoàng hậu cười nhạt, uống ngụm trà: “Chỉ là hoài nghi mà thôi, dù sao nàng ta cũng tra được gì liên quan đến bổn cung, những gì cần dọn dẹp chúng ta cũng bỏ sót.


      Lúc đó nàng vẫn bị cầm túc nhưng dùng thế lực riêng mình thầm đem than củi được đặc chế đưa Nhu Phúc cung, cũng thầm gài tang vật lên người Ngụy tần.


      Bất luận chuyện than củi có gây tác hại gì tội cũng đổ lên đầu Ngụy tần.


      “Nương nương phải.” Tôn ma ma gật đầu, lát sau, nàng có chút chần chờ : “Đúng rồi, nương nương, nô tài phát chuyện rất kỳ quái, Tạ tần giống như mang thai, đoán chừng cũng gần ba tháng. . . . . .”


      “Cái gì?” tay hoàng hậu tay run lên, sắc mặt biến hóa, ly trà trong tay nắm chặt: “Chuyện này là ?”


      “Ngoại trừ Cung tần bị bế quan, phải tháng nào thái y cũng bắt mạch cho các phi tần sao?”


      Lúc Đức tần mang thai là chuyện ngoài ý muốn, bởi ai nghĩ tới được dược thiện có tác dụng với nàng, hơn nữa nàng mới chỉ được thị tẩm có hai lần.


      Thời điểm bị cấm bếm nàng cũng chỉ mới vào cung hơn tháng nên mới thoát được.


      Nhưng Tạ tần này tháng nào cũng có thái y chẩn mạch mà vẫn mang thai chứng tỏ nàng ta mua chuộc được thái y.


      “Vì vậy nô tái mới thấy lạ bởi vì chuyện này được dấu rất kĩ.”


      “Tháy y chẩn mạch hằng tháng cho Tạ tần là ai?”


      Hoàng hậu nheo mắt, đáy mắt thoáng qua tia ánh sáng lạnh.


      Tạ tần mang thai có gì lạ, nàng bị cấm túc, cung quyền nằm trong tay tứ phi, dược thiện cách nào gian lận. Xem ra, nàng cần phải điều tra cẩn thận những phi tần nào được hoàng thượng thị tẩm trong ba tháng đó.


      “Là Tạ thái y của Thái Y Viện.” Tôn ma ma lật sổ ghi chép, cung kính trả lời .


      “Tạ thái y. . . . . . Họ Tạ, cùng Tạ tần có quan hệ như thế nào?” Ánh mắt hoàng hậu ra sát khí.


      “Tên này nô tài này biết, ngày mai nô tài cho người điều tra.”


      Sắc mặt Tôn ma ma xám xịt, nàng thế nhưng chú ý vấn đề này.


      “Ừ, mau sớm tra quan hệ của bọn họ.”


      “Còn nữa, sai tai mắt của chúng ta hạ xạ hương phấn trong đồ ăn của Tạ tần. “


      Hoàng hậu cười lạnh, giấu chuyện mang thai, muốn sanh ra đâu dễ vậy. Có sẩy mất cũng có ai hay? Có mang hay cũng sao. Dù sao, xạ hương phấn cũng còn rất nhiều.


      “Dạ!” Tôn ma ma đáp lời, trong mắt lóe lên đạo ánh lạnh.


      Chương 55.2


      Kế hoạch mang thai của hoàng hậu vẫn chưa thực được vì mỗi lần hoàng đế đến chỉ đơn thuần ngủ lại hoặc trò chuyện cùng nàng mà thôi. Hoàng hậu khổ hết, vì giữ hình tượng đoan trang nên nàng thể giống những nữ nhân tầm thường tìm cách quyến rũ hoàng đế.


      Mắt thấy bụng Phương quý phi càng lúc càng lớn, gần bảy tháng, lòng nàng càng gấp, nhịn được oán giận hoàng đế, lẽ nào nàng già rồi sao? Tại sao ngài ấy ngó ngàng gì đến nàng?


      Những chuyện như thế này nàng cũng thể kể khổ với thái hậu được, chỉ có thể để ở trong lòng, hết sức khó chịu.


      Mỗi lần thấy những phi tần được điểm bài tử đến thỉnh an nàng với vẻ mặt hài lòng, nàng liền ghen tỵ dứt.


      Chuyện của Tạ tần cũng được tra ràng, ra do nàng ta ăn được nên mập hơn chút, hơn nữa lúc đó dạ dày của nàng ta bị bệnh nên mới tạo thành hiểu lầm, khiến số người tưởng nàng có mang.


      Sau khi biết được , hoàng hậu còn gì để , hại nàng lo muốn chết.


      chỉ như thế, những phi tần được tuyên triệu thị tẩm trong ba tháng nàng bị cấm túc đều bị nàng dùng xạ hương loại trừ sạch , cho nên cơ hội bọn họ mang thai là tưởng.


      biết đến cuộc sống yên của hoàng hậu. mỗi ngày của Liễu Vi Dung trôi qua vô cùng thoải mái. Ngày nào nàng cũng lăn qua lộn lại, giày vò Đoàn Đoàn. Tiểu tử kia ban đầu nước mắt lưng tròng nhìn người cầu cứu nhưng sau càng chơi càng thích, đến nỗi nếu ngươi chơi cùng nó, nó khóc cho ngươi xem.


      Điều này khiến cho Hạnh nhi cùng Bạch Liên đầu hàng điều kiện.


      Thời tiết ngày ấm hơn. Trong Nhu Phúc cung diện tích đất trồng rau dưa ngày nhiều hơn.Hơn nữa những thứ này còn được tưới bằng Linh Tuyền pha loãng nên khi được chế thành món ăn đặc biệt ngon hơn. Vì thế nên các nô tài ở Nhu Phúc cung mặt ai cũng hồng hào, tinh thần mười phần sảng khoái.


      Hoàng đế cũng thường dùng cơm ở đây, còn canh cá của Vi Dung làm cho người khỏe hơn trước nhiều.


      Lúc còn trẻ, có thời gian mẫu hậu bị đày vào lãnh cung, cuộc sống lúc đó thể hình dung được. Trời lạnh có than sưởi ấm, thậm chí đầu gối cũng vì thế mà bị phong thấp.


      Mỗi lần trời lạnh hoặc trời mưa, đầu gối đau đớn khó nhịn, nhưng từ ngày ăn tối ở chỗ Đức tần, ăn qua canh cá của nàng, từ mùa đông năm ngoái đến tháng tư năm nay, đầu gối chưa lần tái phát.


      Cho nên, rất thích đến Nhu Phúc cung dùng bữa, lúc nào bận quá cũng sai Tiểu Lý Tử đây mang canh về cho .


      phải điều tra Liễu Vi Dung mà là tra ra gì đáng nghi. chỉ có thể cho rằng nàng có khả năng nấu ăn giỏi, thậm chí hơn cả đầu bếp của hoàng cung, nếu làm sao thức ăn của nàng lại ngon đến vậy.


      Chỉ là gần đây, hình như càng ngày nàng càng coi hoàng đế là ra gì. Cả ngày nàng chỉ xoay quanh Diệu nhi, thèm quan tâm đến , làm thoải mái chút nào. Vì vậy, bèn triệu phi tần khác thị tẩm.


      Liên tiếp nửa tháng, thèm Nhu Phúc cung. Đầu tháng sau khi ghé đến vẫn thấy nàng bình tĩnh như thường, săc mặt hồng hào trêu đùa Diệu nhi làm cho cảm thấy quá mức thất bại.


      Mộ Dung Triệt chợt phát giác có cái gì đúng.Hình như chú ý đến Đức tần quá nhiều phải. Điều này làm cho cảm thấy tốt chút nào.


      Nhưng, thỉnh thoảng ám vệ cũng báo cáo chuyện của Đức tần cho nghe. Nhiều lần, cũng có ý định rút hết ám vệ nhưng cuối cùng vẫn cương quyết thực .


      Nghe những chuyện về nàng và Diệu nhi, đành chấp nhận . – để ý Đức tần.


      Đây phải tượng tốt gì.


      Nhưng khi biết nàng quan tâm nhiều như vậy, ngày nào cũng sống vui vẻ chán nản hết sức. quyết định lạnh nhạt với nàng.


      Tối nào cũng mình lẻ loi ngủ long sàn dễ chịu chút nào.


      Tối đó, giấc mơ kì lạ.


      Trong mơ, nằm người nàng, hôn lên chiếc cằm xinh xắn, bàn tay nhàn rỗi đường trượt xuống, bỏ từng lớp xiêm y của nàng, vuốt ve da thịt nàng, hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng.


      Nàng nhiệt tình đáp lại , đầu lưỡi dây dưa cùng , gợi lên nhiệt tình sâu bên trong .


      Thân thể của nàng và chặt chẽ dán cùng chỗ, hai bên cùng khát khao nuốn đối phương nhập vào trong cơ thể mình, hòa tan thành . Cuối cùng, nhịn được, xông thẳng vào nàng, dây dưa luật động.


      Hai người chiến đấu hăng say, người Đức tần đòi lấy cùng chiếm giữ, thẳng đến khi cả hai đạt đến cao trào.


      Chương 55.3


      Mộ Dung Triệt đột nhiên thức tỉnh, khẽ thở hổn hển ngồi dậy.


      phát mình nằm ở Tử Thần điện, Đức tần làm gì có ở đây.


      Kinh nghiệm cho biết, tất cả những gì lúc nãy chỉ là giấc mơ.


      chợt thấy giữa hai chân mình có gì đó dính dính. . .


      Mộ Dung Triệt cả người cứng lại!


      thế nhưng lại xuất tinh trong mơ!


      Làm như có chuyện gì xảy ra, bảo Tiểu Lý Tử sai người chuẩn bị nước nóng, còn cái quần lót bị hủy thi diệt tích.


      Vài ngày sau đó vẫn ngủ lại Tử Thần điện, ai biết từng mơ giấc mơ như vậy.


      Còn Liễu Vi Dung, nàng thấy hoàng đế đến tốt hơn, Đoàn Đoàn còn , nàng muốn sinh thêm đứa thứ hai đâu.Hơn nữa , hoàng đế đến, tối nàng có thể ôm con ngủ, vào gian, làm gì cũng được.


      Lúc trước, nàng cần ân sủng của hoàng đế, muốn làm chỗ dựa, giờ có con trai, nàng thấy dựa vào con trai tốt hơn nhiều.


      “Chủ tử, lâu rồi hoàng thượng chưa tới đây ngủ, ngài lo sao?”


      tháng này, hoàng đế hề ngủ lại đây. Bên ngoài bắt đầu có nhiều lời đồn tốt, đồn đãi chủ tử thất sủng rồi.


      “Có gì phải lo, hoàng thượng có tới hay ta sao làm chủ được, chân là của ngài ấy mà. Ta chỉ cần ngày nào cũng sống tốt là được.” Liễu Vi Dung lo giúp Đoàn Đoàn lật, để ý .


      Hoàng đế chỉ có mình nàng là nữ nhân, nàng cũng đem tâm thả vào người .Đế vương vốn phải là người nên đặt tình cảm vào.


      Đế Vương đa tình cũng bạc tình.


      Cho nên cùng Đế Vương sáng suốt , nàng còn chưa cần dùng tới chiêu này, tránh hại người hại mình.


      Nhìn , chưa bao lâu mà hoàng đế chán nàng rồi.


      may vì nàng sớm sinh được con trai.


      “Nhưng sau này, ngài phải sống thế nào đây. . . . . .” Bạch Liên lo lắng.


      “Sống thế nào là sao, nuôi Đoàn Đoàn chứ sao!” Nuôi con trai cần tinh lực lớn lắm đó nha!


      “. . . . . .” Hạnh nhi cùng Trần ma ma hoàn toàn im lặng.


      Chủ tử rộng lượng!


      Lúc này, bên ngoài có tiếng cung nữ truyền tới:


      “Chủ tử, có Ngụy tần nương nương tới!”


      Ngụy tần?


      Ngụy Vãn Hân, trước đay làThục phi nương nương?


      Liễu Vi Dung nhíu mày, vị chủ nhân này sao tự nhiên tới đây? Chẳng lẽ nàng quên hai người còn thù oán?


      Sai Hạnh nhi cùng bà vú coi chừng Đoàn Đoàn, nàng dẫ Trần ma ma cùng Bạch Liên chánh điện, vừa vào tới thấy Ngụy tần ngồi ở cạnh bàn tròn, đại cung nữ đứng sau lưng nàng, chỉ là sao sắc mặt Ngụy tần tiều tụy vậy?


      Nếu nhớ lầm, tác dụng của toa thuốc kia hết rồi mà.


      “Ngụy tỷ tỷđến rồi? Bạch Liên, đâng trà!”


      Liễu Vi Dung nhàn nhạt cười, ngồi đối diện với Ngụy tần, trong lòng lại nghĩ xem nàng ta đến đây làm gì?


      “Đức tần muội muội! Hôm nay ta tới đây là để uội biết chuyện. Chuyện này ta cho người điều tra khá lâu rồi.”


      Ngụy tần cười nhạt, thèm nhận lấy trà do Bạch Liên đưa mà trực tiếp .


      “Chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới ta?”


      “Đức tần muội muội thông minh, vừa nghe biết.” Ngụy Vãn Hân cười khen câu, sau đó hỏi: “ biết Đức tần muội muội còn nhớ chuyện than củi hay ?”


      “Dĩ nhiên nhớ, chuyện này có liên quan đến tỷ tỷ mà, sao muội có thể quên được chứ.” Liễu Vi Dung liếc nàng, lạnh nhạt .


      “Nếu như ta chuyện này liên quan đến ta, muội tin ?” Ngụy tần bình tĩnh nhìn Liễu Vi Dung, thần sắc chăm chú hỏi.


      “Chứng cớ, ta chỉ tin tưởng chứng cớ.”


      có bằng chứng mà muốn ta tin ngươi, mơ .


      Ngụy tần tỏ vẻ ngạc nhiên, sai đại cung nữ đưa ra xấp tài liệu cho Liễu Vi Dung: “Muội muội xem xong biết.”


      Tâm Liễu Vi Dung trầm xuống, chẳng lẽ chuyện lần đó do người khác giật dây? Mà Ngụy tần là bị hãm hại?


      Trăm mối vẫn có cách giải, nàng cầm tài liệu lên xem.


      Sau khi xem xong, thần sắc nàng khẽ biến, hít hơi sâu, nhìn vào mắt Ngụy tần, hỏi thẳng:


      “Tại sao lại đưa cho ta xem? phải ngươi nên đưa cho hoàng thượng nhìn sao?”


      Ngụy tần cười khổ: “Bất kể ra sao, hoàng đế cũng thể phục hồi phi vị cho ta.”


      Liễu Vi Dung im lặng, đúng , ai kêu nàng là cháu Hữu Tướng làm chi?


      ra ta đưa cho ngươi xem vì hai mục đích. : Ta muốn xóa bỏ tội danh mưu hại hoàng tự. Hai, ta muốn cùng phe với muội.”


      Ngụy tần đây là muốn cùng nàng hợp tác sao?


      Nhưng hoàng hậu cũng dễ hạ như vậy, ai biết chứng cớ này hay giả? chừng là đồ giả để gạt nàng sao?


      Hơn nữa nàng cũng có ý định đó. Ngụy tần thích gì là chuyện của nàng ta, ai biết còn mưu gì hay ?


      “Lòng tốt của Ngụy tỷ tỷ, muội xin nhận. Nhưng muội chỉ muốn ở Nhu Phúc cung yên ổn nuôi Đoàn Đoàn là được rồi, những chuyện khác muốn nghĩ tới.”


      Ngụy tần dĩ nhiên ngờ đề nghị của mình bị cự tuyệt.


      Nàng cam lòng hỏi lại: “Ngươi suy tính chút?”


      Liễu Vi Dung lắc đầu.


      Ngụy tần còn cách nào khác là cáo từ ra về.


      Sau khi nàng ta khỏi, Liễu Vi Dung tính vào trong xem thử thấy Hạnh nhi mặt mày nhăn nhó bước vào.
      trạch nữ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56

      Edit: Boo


      Liễu Vi Dung kinh ngạc nhìn Hạnh Nhi, hiếm khi nào thấy mặt Hạnh Nhi đau khổ nhăn nhó như vậy, chắc là phải do Đòan Đoàn quá ồn ào chứ?


      Thấy nàng lộ ra khuôn mặt nhăn nhó gì, Liễu Vi Dung cũng để ý, lại nhớ đến Ngụy Tần, từng xem qua nguyên tác nên nàng biết Ngụy tần là người đáng tin, nàng khẳng định phải chỉ tìm duy nhất có mình nàng.


      Có thể hay là tìm Liễu Tương Nhã?


      Mang theo nghi hoặc, chân vừa bước vào nội thất, liền nhìn thấy đạo minh hoàng ngồi ở bên cạnh giường, đứng hai bên là Tiểu Lý Tử và Trần ma ma, khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, đại thủ lại chọc Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cao hứng cười khanh khách, hình ảnh cha con thập phần hài hòa.


      Liễu Vi Dung giật mình, nhìn sắc trời, mặt trời giờ là chính ngọ, tại sao giờ này hoàng thượng qua đây rồi?


      “ Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng Cát tường!” Sau đó nàng thêm câu:” Hoàng thượng, tại sao người đến đây?”


      Kỳ lúc nàng vào, Mộ Dung Triệt nhận ra có mặt của nàng, thấy nàng có vẻ kinh ngạc, nhìn sắc trời, sau đó mới hướng thỉnh an, chưa gì hỏi tại sao đến đây?


      Mắt hơi nheo lại, vốn tâm tình vui vẻ chờ nàng bỗng dưng bị dội chậu nước lạnh.


      “ Tại sao trẫm thể tới?” Ngữ khí lạnh buốt:” Đừng quên, nàng là nữ nhân của trẫm!”


      Liễu Vi Dung run lên, đột nhiên nhớ tới vị này chẳng những là cha của con nàng, lại là vị hoàng đế, xem ra ngày nàng an nhàn qua lâu lắm rồi.


      Nàng vội vàng cười tươi chậm chạp qua, giải thích:” phải, phải, bởi vì hoàng thượng lâu rồi qua đây, tần thiếp cho rằng hoàng thượng thích tần thiếp nữa, cho nên….”


      đến khúc sau ngữ khí mang theo tia ủy khuất.


      “ Cho nên nàng liền quên trẫm?” Mộ Dung Triệt hừ lạnh tiếng.


      “ Tần thiếp, ngay từ đầu tần thiếp cũng rất thương tâm, chờ đợi rất lâu, thế nhưng hoàng thượng vẫn đến…Sau cùng cũng dám kỳ vọng nhiều…” Liễu Vi Dung cúi đầu, giọng .


      Thân thể hơi run, lấy khăn tay trong tay áo lau nước mắt, thanh mang theo chút nghẹn ngào. ( * boo: tài năng diễn xuất tuyệt vời!!!!!!!! E phải học chị ấy!”


      Bạch Liên ở bên nghe xong, cũng hết chỗ , khi nào chủ tử rất thương tâm, chờ đợi rất lâu…. Tuy nhiên xem ra hoàng thượng rất tin tưởng vào bộ dáng bây giờ của chủ tử, chủ tử quá lợi hại rồi.


      Căn bản biết chủ tử lấy nước từ trong gian xuất ra thành nước mắt.


      Liễu Vi Dung vẫn lấy khăn che tay lại, tay đặt trong gian, tùy lúc có thể nhanh chóng có nước mắt, khi cần cũng phải diễn trò, tại may mắn là nàng chuẩn bị đủ, cho nên ở ngay trong phòng ngủ của mình cũng phải dùng đến rồi.


      Lần này Mộ Dung Triệt thoải mái, cũng xấu hổ, ôm nàng vào trong lòng, biết nên cái gì, cố gắng kìm nén ra câu:” Là trẫm xem nàng rồi!”


      Liễu Vi Dung nghe xong, nhàng thở ra, cuối cùng cũng xong, ra hoàng thượng vẫn chịu thua bộ dạng này.


      Lúc khóc, ánh mắt trở nên cay, nước mắt ngừng rơi, nàng chỉ có thể chôn trong lòng Mộ Dung Triệt khóc.


      Nước mắt thấm ựớt vạt áo Mộ Dung Triệt, làm lòng cũng như bị lửa đốt.


      Hốc mắt Hạnh Nhi cũng hơi hơi đỏ, ra bộ dáng vui vẻ hơn tháng qua chỉ là giả vờ.


      Trần ma ma cũng cảm khái phen về phương pháp dạy, phương pháp dạy.


      Tiểu Lý Tử cũng nhịn được xoa xoa khóe mắt, cuối cùng mỗi ngày cũng phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của hoàng thượng.


      Mỗi ngày lúc đưa canh hầm cách thủy của Đức tần nương nương cho hoàng thượng uống , sắc mặt hoàng thượng lạnh đến mức dọa người.


      cho là hoàng thượng thích, cho nên lần sau tới Nhu Phúc cung lấy canh nữa , vậy mà hoàng thượng tìm lỗi xíu, hung hăng trừng phạt trận.


      Vì vậy Tiểu Lý Tử hiểu ra rồi.


      Nhận ra hoàng thượng với Đức tần nương nương giận nhau.


      Căn bản biết là xuất tinh trong mơ gây họa.


      Đợi đến lúc mắt còn cảm thấy cay nữa , nước mắt hề nữa xong, nàng mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng vì vừa khóc xong làm cho lòng Mộ Dung Triệt cảm thấy vô cùng áy náy.


      xin lỗi, tần thiếp làm ướt vạt áo hoàng thượng. . . . . .” Nàng có chút ngượng ngùng xin lỗi.


      Nước tiêu dùng rất tốt.


      Mộ Dung triệt hồn nhiên thèm để ý, biết trong lòng nàng có , đủ để khiến tâm tình của vui vẻ, chút chuyện này cũng cần so đo.


      “Về sau trẫm thường tới đây!” hứa hẹn.


      Thân thể Liễu Vi Dung khẽ cứng lại, thường tới đây? thường tới đây nàng làm sao mà mang Đoàn Đoàn vào gian chơi?


      Ngoài mặt nàng chỉ có thể ra vẻ thần sắc mừng rỡ.


      Đoàn Đoàn ở bên thấy Mộ Dung Triệt vốn chơi lật chuyển lật chuyển cùng lại đột nhiên chơi nữa, cái miệng nhắn mở ra, vô cùng uất ức, thèm đợi được người cùng chơi bay vùn vụt nữa, cũng thèm quan tâm bọn họ nữa, mình lật, mình chơi. ( Boo: ôi dth* quá hic hic)


      Đoàn đoàn được bốn tháng tuổi, nếu như chăm chỉ luyện tập mà , lúc năm tháng tuổi đoán chừng có thể ngồi dậy.


      Trần ma ma ở bên cẩn thận chăm sóc.


      Đoàn Đoàn được Linh Tuyền Thủy nuôi rất tốt , tinh lực dư thừa, mỗi lần đều muốn chơi đến mệt mỏi mới ngủ.


      Vừa lúc Liễu Vi cho chú ý thấy tự vui tự đùa, cười hì hì.


      “Hoàng thượng, người xem đoàn đoàn đáng , tự mình lật mình chơi!” Nàng kéo kéo tay áo Mộ Dung Triệt, cười hì hì .


      Mộ Dung triệt cũng liếc nhìn nhi tử, thấy thân mình đảo, cũng nhịn được nhếch miệng.


      “Ừ!”


      khóc nháo, thích tự mình chơi, biết giống ai.


      từng có ba giờ hoàng tử, bọn họ sau khi sanh thân thể tốt, mỗi ngày bệnh tật nằm ở giường, còn thường khóc rống, người nào giống như Diệu Nhi.


      Hiếu động lại làm khó người.


      Nghe ám vệ hồi báo, cũng biết Diệu Nhi rất khéo biết điều.


      cũng cực kỳ thích đứa con trai này, điều kiện tiên quyết là Đức tần được đem quá nhiều lực chú ý vào người .


      Vừa lúc mới bay qua lần Đoàn Đoàn nhìn thấy mẫu thân cười khanh khách nhìn , tay bé quơ múa nhanh hơn, đôi mắt như nho đen cong cong nhìn nàng, cười rất vui vẻ.


      Mộ Dung triệt thấy, khóe miệng nhếch lên, nhịn được nhéo khuôn mặt nhắn của .


      Khuôn mặt nhắn của Đoàn Đòan nhất thời nổi lên dấu đỏ.


      Cái miệng nhắn của Đoàn Đoàn mở ra, ánh mắt long lanh ngẫn nước nhìn Mộ Dung triệt lên án.


      Liễu Vi Dung thấy cực kỳ đau lòng, nhịn được trợn mắt nhìn Mộ Dung triệt cái.


      “Hoàng thượng, Đoàn Đoàn còn !”


      Sau đó đau lòng xoa xoa cho Đoàn Đoàn.


      Mộ Dung triệt thấy vậy ghen ghét dứt, hừ tiếng, phải chỉ là dấu đỏ sao? Nam tử hán đại trượng phu , lại sợ đau ra cái gì.


      , cũng bốn tháng tuổi rồi, thời điểm trẫm như vậy cũng bắt đầu có thể ngủ mình!” ( Boo: 4 tháng ngủ riêng?? Quá bá đạo)


      cho cùng, cũng vì chuyện tối tối Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn ngủ cùng kín đáo phê bình.


      Liễu Vi Dung nghẹn họng trân trối, bốn tháng bắt đầu ngủ mình?


      “Hoàng thượng, ngài phải đùa chứ?”


      “Có bà vú chăm sóc!” Mộ Dung triệt ngắt lời nàng.


      Được rồi, nàng thua, đây là cổ đại, đứa bé sau khi ra đời thể ngủ cùng mẹ đẻ, thế nhưng nàng vẫn có cách nào tiếp nhận.


      “Nàng là nữ nhân của trẫm, về sau trẫm có ở đây, cho ngủ cùng Diệu nhi , Diệu Nhi là hoàng trường tử, cần độc lập.” Mộ Dung triệt nhấp ngụm trà, khuôn mặt bình thản câu.


      Liễu Vi Dung còn muốn điều gì, nhưng thấy trong mắt Mộ Dung triệt trong mắt bão táp, trong lòng thở dài, nam nhân này nhen, với con của chính mình còn ghen cái gì.


      “Dạ, tần thiếp biết.”


      Xem ra chỉ có thể nhân lúc ngủ trưa ban ngày mang đoàn đoàn vào gian chơi.


      Thấy nàng đồng ý, sắc mặt Mộ Dung triệt cũng hòa hoãn hơn chút, thuận miệng ăn miếng trái cây, phát miếng trái cây này ăn hết sức ngon, so với lúc khi ăn xong còn ngon hơn.


      nhịn được lại ăn mấy miếng.


      Liễu Vi Dung đút cho đoàn đoàn uống ít linh tuyền, mỗi ngày đoàn đoàn đều làm những động tác này, cũng rất dễ mệt, uống qua Linh Tuyền xong, đoàn đoàn liền ngủ mất rồi.


      Mộ Dung triệt thấy nàng đút cho nhi tử uống nước, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ tới nhi tử họat động cả người cũng khỏi ra mồ hôi, khát, uống nước cũng có gì là lạ.


      Chờ đoàn đoàn được ôm ra ngoài, Tiểu Lý Tử cùng Bạch Liên Hạnh nhi cũng rất biết ý ra.


      Liễu Vi Dung làm bình trà xanh, rót cho chén.


      “Ngụy tần tới đây làm gì?” Mộ Dung triệt nhấp ngụm trà xanh nàng pha,như lơ đễnh hỏi câu.


      Liễu Vi Dung sửng sốt, lúc này mới nhớ tới khi hoàng thượng đến đây, nàng chuyện với Ngụy tần, hề che giấu : “Ngụy tần tỷ tỷ cầm phần tài liệu điều tra cho tần thiếp xem.”


      “Tài liệu điều tra?” Tay Mộ Dung triệt dừng lại, hai mắt khẽ nheo lại.


      “Đúng vậy, chính là chuyện than củi trước đó, nàng với tần thiếp là bị hãm hại , còn nghĩ đưa kết quả điều tra cho tần thiếp coi.” Liễu Vi Dung trả lời chi tiết.


      “Hả? Nàng tra được người là của ai?” Đáy mắt Mộ Dung triệt thoáng qua tia sáng.


      phải ? Tần thiếp cũng biết Ngụy tần tỷ tỷ tra được kết quả là hay ?” Liễu Vi Dung chần chờ.


      “Ừ, trẫm muốn biết.” Mộ Dung triệt đặt ly trà xuống, gõ lên mặt bàn, chính cũng hiểu, coi như cho ám vệ ở hậu cung, nhưng là có thể chú ý đến mọi chuyện,trọng tâm của đều là ở triều đình, ám vệ chỉ là vì thầm bảo vệ các phi tử mang thai cùng hoàng tử và công chúa.


      Cho nên cũng hiểu thế lực của Ngụy tần trong cung.


      “Ngụy tần tỷ tỷ tra được người là của hoàng hậu nương nương, nhưng là tần thiếp cảm thấy, hoàng hậu nương nương khi đó vẫn còn trong thời gian cấm túc, cung quyền lại có ở trong tay hoàng hậu nương nương, chắc chắn nương nương thể nào làm ra chuyện này.”


      Liễu Vi Dung nhìn như là chuyện thay cho hoàng hậu , ra cũng có khiến Mộ Dung triệt thầm điều tra phen ý tứ bên trong của hoàng hậu.


      Dù sao nguyên tác bây giờ thay đổi hoàn toàn rồi.


      Liễu Tương Nhã là nữ chủ trong nguyên tác bị biếm làm thường tại, Thục phi bị biếm làm Ngụy tần, mọi thứ đều phát triển theo hướng xác định được.


      Hoàng hậu?


      Hai mắt Mộ Dung triệt nheo lại, đáy mắt xẹt qua tia thâm trầm.


      Lần điều tra trước, giống như bỏ sót hoàng hậu khi cấm túc.


      Có lẽ nên điều tra kỹ hoàng hậu phen mới đúng.


      vẫn cảm thấy hoàng hậu đơn giản, nhưng là mỗi lần tra được chuyện tựa hồ cũng có liên quan đến hoàng hậu.


      “Chuyện này trẫm biết, về sau nàng cũng nên cùng Ngụy tần lui tới quá nhiều.”


      Đức tần quá đơn thuần, miễn cho bị lừa cũng biết.


      Liễu Vi Dung cười ngọt ngào, khoác cánh tay , khóe mắt cong cong : “Ừ, tần thiếp biết, đa tạ hoàng thượng quan tâm.”


      Mộ Dung triệt nhìn gò mắt trắng nõan trong suốt của nàng, con ngươi cũng trong suốt linh lung, trong đầu bỗng nhiên ra mộng đêm đó, ánh mắt nhìn về phía nàng càng lúc càng thâm thúy.


      Liễu Vi Dung bị ánh mắt nóng rực của nhìn chằm chằm, mặt nóng lên, tim đập mạnh , đôi mắt mở to xin lỗi.


      khí nhất thời trở nên mập mờ .


      Mộ Dung triệt tâm vừa động, tay bế nàng lên, thả vào giường lớn làm bằng tử đàn, đè lên người nàng, bắt đầu làm giống như trong mộng vậy .


      “Hoàng thượng, bây giờ là ban ngày. . . . . .” Nàng quẫn , mặt đỏ như rặng mây hồng, tiếng như muỗi kêu, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, hoàng thượng phải là muốn cái đó chứ?


      “Có quan hệ gì ?”


      Thanh Mộ Dung triệt khàn khàn trả lời, công phu chỉ trong giây lát , xiêm y người nàng liền bị rút .


      Mặt Liễu Vi Dung đỏ bừng, hô hấp vừa run rẩy vừa ngượng ngùng, bộ ngực đầy đặn phập phồng , trắng như tuyết, thân thể trắng trong tinh khiết ra ngay trước mắt, bởi vì là ban ngày, thị giác kích thích càng thêm ràng, so quá khứ chỉ có thể tăng thêm khó có thể che giấu mị hoặc.


      Mộ Dung triệt cơ hồ khó có thể tự chế, vẫn kiêu ngạo là có thể tự chủ nhưng vào thời khắc này còn sót lại chút gì, bàn tay chút khách khí hướng về phía Liễu Vi Dung công thành đọat đất .


      bao lâu, trong phòng ngủ mảnh kiều diễm, tiếng nam nhân thở gấp cùng tiếng nữ nhân kiều đan vào thành mảnh.


      Bắt đầu kể từ sau giữa trưa, Mộ Dung triệt liền cho rời Liễu Vi Dung rời phòng ngủ.


      Trong phòng ngủ tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt.


      Lần đầu tiên xong chuyện xong, Mộ Dung triệt chỉ có ý tưởng, quả nhiên tư vị so với trong mộng còn tuyệt vời.


      Sau đó lại bắt đầu vòng hoan ái mới.


      Bên ngoài Bạch Liên và Tiểu Lý Tử giữ cửa hai người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng ở bên ngoài, nếu như thấy đôi gò má đỏ ửng của Bạch Liên , căn bản ai biết tình huống chiến trận trong phòng ngủ của hai người rất kịch liệt.


      Lúc này, người của Quan Sư cung đến, là Quý Phi nương nương sắp sinh, tìm đến hoàng thượng.


      Tiểu Lý Tử thấy rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt hướng về phía cửa thông truyền tiếng.


      “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài có chuyện bẩm báo!”


      Vừa lúc hai người bên trong quấn quít kết thúc trận hoan ái, nghe thấy thanh Tiểu Lý Tử, Mộ Dung triệt hôn lên trán của nàng, khàn khàn mở miệng: “!”


      “Hồi bẩm hoàng thượng, người Quan Sư cung tới , Quý Phi nương nương sắp sinh!”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57

      Edit : Kan- Yuki

      Mộ Dung Triệt dẫn theo Liễu Vi Dung cùng bọn Tiểu Lý Tử đến Quan Sư cung. Khi họ tới, các phi tần tập trung đông đủ.Thái hậu cùng hoàng hậu cũng đến từ rất sớm.


      Mọi người nhìn thấy Hoàng đế tới đời ghen ghét.


      Nàng thỉnh an thái hậu cùng những vị phẩm cấpp cao hơn nàng trướcc rồi mớii lui ra sau lưng Hiền phi, yên lặng chờ đợi.Trong lòng nàng thầm cầu nguyện Phương quý phi sinh nở thuận lợi, là hoàng tử hay công chúa đều tốt.


      Nàng thực hy vọng Phương Chỉ Doanh sinh được con trai, như vậy Đoàn Đoàn của nàng càng an toàn hơn nữa.


      Phương quý phi thể chất yếu, có sinh được con trai cũng mạnh khỏe được, ảnh hưởng gì đến Đoàn Đoàn.


      Thái hậu thấy Hoàng đế tới, thở phào nhõm. việc lần trước bà vẫn còn để trong lòng. Bà sợ hoàng đế vì chuyện này mà ghét Chỉ Doanh.


      may là Hoàng đế chịu tới.


      Hoàng đế ngồi ghế, nhìn cửa phòng sinh, nhàn nhạt hỏi:”Phương quý phi vào phòng sinh lúc nào?”


      “Bẩm hoàng thượng, Phương quý phi vào được khắc.”


      Hoàng hậu ngồi bên phải cố nén ghen tỵ, tươi cười trả lời.


      Nàng thấy Đức tần cùng hoàng đế, khỏi nghĩ cũng biết nguyên buổi chiều nay hoàng thượng ở đâu. Nàng vốn tưởng Đức tần bị thất sủng, tính ra tay đối phó nàng, ai ngờ….


      Nàng liếc Đức tần, dáng vẻ lương thiện của nàng ấy khiến nàng ganh ghét.


      “Ừ!” Hoàng đế gật đầu, có thêm biểu tình nào khác.


      Hoàng hậu thấy Hoàng đế lạnh nhạt như thế, thầm vui mừng, xem ra Phương quý phi dù có thái hậu làm chỗ dựacũng đáng ngại, bởi vì hoàng thượng thích nàng.


      Thái hậu than khẽ. Nàng hiểu tại sao con nàng lạnh lùng như vậy. Chỉ Doanh thân thể quá kém, có sinh được con trai chắc gì khỏe.


      trách hoàng đế được.


      “Hoàng thượng, ngươi có chuyện gì cần cứ làm . Có ai gia ở đây được rồi.”


      Khoảng thời gian này, Thái hậu tìm mọi cách cứu vãn lại mối quan hệ mẹ con của họ. Nàng muốn vì chuyện của Chỉ Doanh mà tất cả cố gắng của nàng sụp đổ.


      “Dạ, mẫu hậu nhớ chú ý sức khỏe.” ra mấy ngày nay, ngày nào cũng dành hết thời gian xử lý chính , tất cả tấu chương đều được giải quyết hết.Nếu , làm sao có thời gian ở Nhu Phúc cung từ chiều đến giờ.


      Nhưng hề muốn ở đây chờ Phương Chỉ Doanh sinh, thà rằng về Tử Thần điện.


      Mọi người đứng bên ngoài chờ.


      Nhìn nha hoàng mang ra ngoài thau máu, bên trong lại phát ra tiếng động nào, tuy có thái y, nhưng thái hậu vẫn lo lắng thôi.


      Hoàng hậu thầm cầu nguyện Phương quý phi xác hai mạng.


      Đương nhiên chỉ hoàng hậu có ý định này, ít phi tần cũng có ý định này, ngoài mặt họ tỏ vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại liều mạng nguyền rủa.


      Thời gian mỗi lúc trôi, cung nhân bắt đầu đốt đèn, sinh con cũng phải nửa khắc hay khắc là sinh xong được, người bên ngoài chờ đợi mỏi mòn. Đầu tháng bảy trời bắt đầu nóng, khí ở Quan Sư cung lại càng nóng ghê người.


      Chỉ khổ cho những người chờ bên ngoài, trừ những vị mang danh hào phi mới được ngồi còn lại tất cả đều phải đứng, đứng đến nỗi hai chân tê dại.


      Liễu Vi Dung cảm thấy may vì nàng thường uống Linh Tuyền nên giờ phút này nàng mệt lắm.


      Mắt Liễu Tương Nhã dán chặt vào cánh cửa đóng kín, trong lòng thầm tính toán.


      Mấy ngày nay, nàng hoàn toàn lấy được lòng tin của Thái hậu, dựa vào quan hệ giữa Thái hậu và hoàng thượng, chắc chắn nàng có cơ hội khôi phục địa vị.


      Cái nàng chờ bây giờ là cơ hội.


      Về phần Liễu Vi Dung, tạm thời nàng động đến nàng ta. Nô tài ở Nhu Phúc cung đều là những người trung thành với hoàng thượng, được người tin tưởng, dễ gì mua chuộc. thường tại nho như nàng càng khỏi .


      Màn đêm buông xuống, trong Quan Sư cung đèn đuốc sáng rực, cung điện nóng bức dần bị khí lạnh bên ngoài xâm nhập.


      Mọi người mệt mỏi chờ hơn ba canh giờ nghe tiếng thấy tiếng thét chói tay của Phương quý phi từ trong phòng sinh truyền ra. Thái hậu giật mình đứng dậy.


      Cuối tháng bảy năm Thụy Khánh thứ nhất, Phương quý phi khổ cực cố gắng, cuối cùng cũng sinh ra được hoàng tử yếu ớt.


      Cửa phòng nhanh chóng được mở, bụ mụ cười tươi ôm ra ngoàii đứa bé được quấn kín trong tã: “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng hoàng hậu, Quý Phi nương nương bình an sinh ra tiểu hoàng tử.”


      Thái hậu cực kỳ vui mừng, nhìn tiểu hoàng tử yếu ớt trong tã lót lặp lặp lại: “Tốt, tốt, người đâu, trọng thưởng!”


      Hoàng hậu cũng tươi cười chúc mừng Thái hậu.


      “Chỉ Doanh thế nào?”


      “Bẩm thái hậu, Quý Phi nương nương sao, nhưng thái y lần này nương nương sanh khó tổn thương thân thể, sau này cách nào sinh được nữa.”


      Hoàng hậu nghe vậy mừng thầm.


      Thái hậu nghe thấy cả người run rẩy nhưng rất nhanh bình tĩnh. Chuyện này nàng đoán trước được, Chỉ Doanh có thể bình yên sinh ra hoàng tử dễ rồi. Chỉ cần chăm sóc tốt hoàng tử yếu ớt này Phương gia vẫn còn hy vọng.


      Thái hậu a ma đem hoàng tử bú sữa đồng thời ban thưởng trọng thể cho thái y, bà mụ cùng tất cả những tần phi chờ bên ngoài.


      Các tần phi chờ bên ngoài nghe tin Phương quý phi sinh tiểu hoàng tử mặt mày đều tái nhưng chỉ trong nháy mắt khôi phục bộ dáng tươi cười.


      Cảnh trước mắt khiến Liễu Vi Dung thầm le lưỡi, cao thủ, đúng là cao thủ.


      Nàng cũng cười theo bọn họ nhưng là nụ cười thực . Người mừng nhất khi quý phi sinh con trai là nàng, bởi vì Đoàn Đoàn của nàng bớt nhiều tai nạn nha.


      tiểu hoàng tử bệnh hoạn cộng thêm quý phi yếu đuối, từ nay về sau nàng ta đủ bận rộn, còn thời gian để ý đến mẹ con nàng.


      Cuối cùng cũng được về. Giữa giờ tuất rồi, chờ hơn nửa ngày, mệt chết nàng .


      Lúc trở về, nàng tình cờ gặp mặt La tần, hai người vừa vừa trò chuyện, cuối cùng Liễu Vi Dung còn mời La tần khi nào rảnh ghé Nhu Phúc cung thăm nàng.


      Trở lại Nhu Phúc cung, Đoàn Đoàn buồn ngủ, Hạnh nhi cùng Bạch Liên bưng tới chậu nước ấm nàng rửa mặt, rửa tay, sau đó dọn cơm tối. Ăn xong cơm tối, súc miệng, nửa người dựa giường, Liễu Vi Dung mới thấy mình sống lại.


      Bạch Liên dâng lên mâm đựng trái cây, cau mày thở dài :”Chủ tử, Quý Phi nương nương bình an sanh được nhị hoàng tử, hậu cung này chắc lại sắp có sóng gió nữa rồi.”


      “Đúng đó!” Liễu Vi Dung gật đầu.


      “Sau này, khi nào ta có ở đây, các ngươi cẩn thận hầu hạ Đoàn Đoàn, lúc nào cũng phải có người bên cạnh nó, nhớ chưa?”


      Hoàng tử có yếu cỡ nào, nếu được nuôi dưỡng cẩn thận cũng lớn nên người.


      Cho nên tuyệt đối thể buông lỏng.


      Bạch Liên thận trọng gật đầu:”Nô tỳ hiểu, chủ tử yên tâm.”


      Đợi cơm tiêu bớt, Liễu Vi Dung mới tắm rửa rồi ngủ, hôm nay đứng chờ hơn ba canh giờ, nàng mệt mới lạ.


      Khi hoàng đế biết Phương Chỉ Doanh sinh được hoàng tử yếu ớt cũng có thái độ gì khác, chỉ ban thưởng cho nàng như thường lệ.


      Sau khi Phương Chỉ Doanh tỉnh lại, biết mình sinh được tiểu hoàng tử, dù biết mình thể sinh nở được nữa, nhưng cũng thể dấu được vui mừng mà khóc.


      Lễ tắm ba ngày của Nhị hoàng tử rất lớn. Ngày đó, Liễu Vi Dung cũng có cơ hội nhìn thấy vị hoàng tử yếu ớt này. Hoàng tử này quá yếu, biết có thể sống được bao lâu. Lúc vang bồn, ai dám dùng sức, tiếng khóc ngài ấy vô cùng , giác quan nhạy cảm như nàng cũng nghe được gì.


      Mọi người thấy nhị hoàng tử như vậy cũng còn ghen tỵ gì mấy.


      Sau lễ tắm ba ngày, nhị hoàng tử bệnh nặng thời gian nên cách nào tổ chức lễ đầy tháng cho chu toàn được.


      Giống như những gì Liễu Vi Dung dự định, thân thể Phương quý phi vốn yếu, cộng thêm sau khi sinh nhị hoàng tử xong cũng còn khả năng sinh nở nên nàng đem hết tinh thần và sức lực đặt lên người nhị hoàng tử Mộ Dung An.


      Cái tên Mộ Dung An cho thấy dù hoàng đế thích Phương Chỉ Doanh, nhưng vẫn hi vọng con trai của mình có thể bình an lớn lên.


      Thời gian qua vô cùng mau, mới đó đến Thụy Khánh năm thứ hai.


      Sau ngày Phương quý phi sinh nhị hoàng tử, hậu cung còn người nào có thai nữa. Chẳng những Thái hậu lo lắng yên mà Hoàng hậu cũng gấp như kiến bò trn chảo. Mỗi lần hoàng đế đến Phượng Nghi cung đều đụng tới nàng làm hại những thang thuốc nàng cố ý sắc chỉ có thể từng bát, từng bát đổ .


      Hi vọng cùng thất vọng lần lượt thay nhau.


      Đáng mừng ở chỗ, dưới khống chế bí mật của nàng, hậu cung ai mang thai hết.


      Liễu Vi Dung cũng có cố ý ngừa thai mà là đem thuốc được pha thêm Thục tử phấn của hoàng hậu uống. Nàng muốn đợi Đoàn Đoàn qua tuổi mới tính tiếp.


      Thời gian năm, dài dài, ngắn ngắn. Đoàn Đoàn từ lật người đến bò lung tung, giờ bắt đầu chập chững. Qua thêm tháng là nó tròn tuổi.


      Năm mới vừa qua chưa bao lâu, trong phòng còn đầy các chậu than, bởi vì kiện than củi năm ngoái nên tất cả các than năm nay đều được kiểm tra cẩn thận, có vấn đề gì mới được dùng.


      Đoàn Đoàn ở trong căn phòng ấm áp sát vách. chiếc gường êm ái của nó bày đầy những vật nho , tất cả đều là những vật dùng cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai sắp tới.


      Thằng bé ngoan ngoãn ngồi thảm, cặp mắt to đen đảo đảo lại nhìn những món đồ thảm, bộ dạng đáng hết sức.


      “Chủ tử, ngài muốn dạy hoàng tử chọn đồ sao?” Bạch Liên tò mò hỏi.


      “Đúng vậy, tránh cho nó chọn đồ nên chọn ở lễ Trảo Chu.”


      Liễu Vi Dung vừa vừa nghĩ đến cảnh Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng bắt phấn trong lễ Trảo Chu là thấy mây đen đầy trán.


      Đoàn Đoàn của nàng tuyệt đối thể bắt những thứ linh tinh đó.


      Vì thế, nàng cần huấn luyện kĩ mới được.


      Hạnh nhi nhíu khuôn mặt nhắn hỏi: “Tốt như vậy sao?”


      “Lo trước mới tránh được tai hoạ, các ngươi nghĩ thử . Lễ Trảo Chu nhiều người như vậy, nếu nó chọn trúng thứ nên chọn sao. Ta thấy từ trước đến giờ chắc có vô số người lén thí nghiệm như ta rồi.”


      “Chủ tử đúng, đúng là như vậy .” Trần ma ma gật đầu đồng ý, trước lễ Trảo Chu, nhiều bà mẹ cũng lén dạy con mình, để ngày đó nó bắt được đồ tốt.


      Hạnh nhi dẩu môi, buồn buồn :””Vậy lễ Trảo Chu đâu còn ý nghĩ nữa.”


      “Nếu như học chọn đồ vật từ trước, vậy đồ vật đoán tương lai này còn linh nghiệm ? Đây phải gạt người sao?” Bạch Liên tiếp.


      Liễu Vi Dung bật cười: “Đây chẳng qua là hình thức thôi, cũng phải biết giữ gìn mặt mũi hoàng gia chứ.”


      Nếu bắt hộp phấn, chẳng phải làm mất hết mặt mũi hoàng gia sao?


      “Các ngươi thấy nên cho Đoàn Đoàn bắt cái gì tốt đây? ” Liễu Vi Dung nhìn những món thảm mà nhức đầu, biết phải chọn thứ nào mới tốt?


      Hạnh nhi hào hứng đề nghị:”Nếu vậy, để Đại hoàng tử bắt thanh kiếm cùng quyển sách ! Văn võ song toàn, tốt quá còn gì!”


      được, vậy quá phô trwong rồi..” Trần ma ma lập tức phản đối.


      Văn võ song toàn cái gì, muốn chết sớm sao?


      “Hay là bắt quyển sách thôi.” Bạch Liên đề nghị .


      “Ừ, Bạch Liên, đề nghị này hay đó. Ta cũng thấy Đoàn Đoàn chọn sách là tốt nhất”


      Liễu Vi Dung nghĩ nghĩ, thấy phương án này an toàn nhất, vừa quá nổi bật cũng bình thường lắm.


      Bắt sách gì đây? Nàng nhìn hai quyển sách thảm, quyển là Luận Ngữ,quyển kia là Hiếu Kinh, rốt cuộc chọn cuốn nào mới tốt?


      Trong trăm việc thiện, việc hiếu đứng đầu, chọn Hiếu Kinh vậy. Vừa nổi bật cũng quá nhu nhược.


      Hạnh nhi, Bạch Liên cùng Trần ma ma, ai cũng gật đầu cho là phải.


      Vì vậy Liễu Vi Dung bắt đầu đem quyển Hiếu Kinh để vào tay cho Đoàn Đoàn nhìn, sau đó đem để nó vào đống đồ vật đoán tương lai lại dùng Linh Tuyền Thủy dụ Đoàn Đoàn tìm sách.


      Nhưng Đoàn Đoàn cứ ở thảm lông bò qua bò lại, bình tĩnh nhìn đống đồ, thèm bò tìm sách.


      Hại người bên ngoài sốt ruột thôi.


      Nhìn cảnh trước mặt, Hạnh nhi rất khách sáo bỏ lại câu: “Chủ tử, Đại hoàng tử hiểu ngài rồi.”


      “Sao hiểu được chứ?”


      ra, lâu lâu Đoàn Đoàn vài chữ, hơn nữa rất thông minh, nàng đoán tiểu tử này tám phần là cố ý.


      Chuyện nàng huấn luyện Đoàn Đoàn chọn đồ vật đoán tương lai, rất nhanh truyền vào tai hoàng đế. Mộ Dung Triệt Nghe xong giật giật khóe miệng, cho ý kiến.


      Sau đó, ngày nào Liễu Vi Dung cũng ra sức huấn luyện Đoàn Đoàn bắt quyển Hiếu Kinh, hi vọng đến lễ Trảo Chu, nó chọn quyển sách này đúng với ý nàng. Nhưng biết có giống như mong muốn của nàng hay thôi?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58

      Edit: Kan _ yuki


      Ngày hai tháng ba năm Thụy Khánh là ngày tổ chức lễ Trảo Chu của đoàn đoàn. Tuy là thứ xuất, nhưng lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử được cử hành rất long trọng.


      Các đại thần từ tam phẩm trở lên đều cùng phu nhân mình tham gia lễ Trảo Chu. Phụ thân của Đức tần- Liễu đại nhân, Liễu Chi Hạo cũng dẫn theo bình thê là Tưởng thị vào cung tham dự.


      Còn Trương thị bị bị đẩy giữ từ đường ở thôn trang mất dạng.


      Ai kêu nàng dám cả gan mua chuộc bà đỡ của Tưởng thị, muốn nhân lúc nàng ta sinh nở mà ra tay, xác hai mạng. NGờ đâu bị người của Tưởng thị bắt được, chứng cớ xác thực. Hai đứa con trai của nàng cũng có biện pháp, chỉ có thê trơ mắt nhìn mẫu thân mình bị đày từ đường.


      Điều đáng chú ý là Tưởng thị sanh được đứa con trai đúng như ước muốn làm Liễu Chi Hạo vui mừng ngớt. Lão tuy có hai đứa con trai xuất sắc nhưng có thêm đứa nữa phải càng tốt hơn sao?


      Hôm nay vào cung, Tưởng thị mặt báo tin mừng bên ngoài, mặt khác gửi cho Liễu Vi Dung bức thư, giải thích chuyện hai lá thư lúc trước.


      Lúc này trong ngự hoa viên tụ tập ít phi tần, đại thần cùng mệnh phụ, cả Ngự Hoa Viên tiếng cười ngừng.


      Chủ nhân của buổi lễ, Đoàn Đoàn ở Nhu Phúc cung bị mẫu thân hành hạ, mang người chiếc áo màu đỏ, giày đầu hổ, mũ đầu hổ, bộ dạng trắng trắng mềm mềm đáng hết sức.


      Liễu Vi Dung nhịn được hung hăng hôn tới tấp lên khuôn mặt nhắn khiến Đoàn Đoàn khó chịu, ngừng lấy tay lau mặt.


      Động tác này làm Liễu Vi dung bực bội thôi.


      Tiểu tử này, dám ghét nước miếng của mẫu thân nó!


      Tới lúc gần lên đường, Liễu vi Dung cũng quên lấy quyển Hiếu Kinh đem qua để Đoàn Đoàn nhìn nữa.


      Nàng chỉ sợ tiểu tử này làm ra việc gì kinh thiên động địa.


      Trần ma ma,Hạnh nhi, Bạch Liên chỉ có thể im lặng lắc đầu, sao tháng rồi mà chủ tử còn chưa ngán? Còn chưa mệt hay sao?


      Vừa nghĩ đến chuyện huấn luyện chọn đồ vật đoán tương lai trong tháng này là các nàng nhịn cười nổi.


      Mỗi lần chủ tử chỉ Đại hoàng tử bắt quyển Hiếu Kinh, Đại hoàng tử luôn nghe mà chọn đồ chơi khác, chọn gì chọn, dứt khoát thèm chọn Hiếu Kinh.


      Hơn nữa biết có phải ngài ấy cố ý hay , có lần ngài ấy còn chọn hộp phấn, cầm trong tay cười khanh khách khiến mặt chủ tử xanh như tàu lá.


      Nàng nghiến răng cảnh cáo đại hoàng tử tuyệt đối được bắt phấn.


      Được rồi, bắt phấn bắt phấn, vậy chuyển qua chọn đồ ăn.


      Sau đó, phần cùng đồ ăn đều bị thủ tiêu, đại hoàng tử cũng thèm bắt mà ở đó chơi xếp gỗ làm hại chủ tử đứng ở bên gấp đến độ đầu đầy khói đen.


      Hình ảnh đó làm các nàng nhịn cười nổi.


      “Đoàn đoàn, lúc chọn đò con nhớ chọn quyển này nghe chưa?”


      Liễu Vi Dung nhất quyết bỏ cuộc, ôm Đoàn Đoàn dặn dò thôi.


      Đoàn đoàn hừ hừ hai tiếng, hết sức thoải mái vùi đầu vào ngực mẫu thân.


      Liễu Vi Dung im lặng.


      Thấy gần tới giờ, nàng còn cách nào khác hơn là bồng Đoàn Đoàn lên kiệu đến ngự hoa viên.


      Trong ngự hoa viên, Thái hậu cùng hoàng hậu đến rồi, Phương quý phi cũng ôm nhị hoàng tử đến. Mặc dù Nhị hoàng tử gần chín tháng nhưng vẫn hết sức yếu ớt. Dẫu sao, ngài ấy được chăm sóc như vậy dễ rồi, ít nhất cũng giống như trước đây, hai ngày bệnh , ba ngày bệnh nặng, là ấm thuốc di động khiến Phương Quý Phi sầu khổ thôi.


      Vốn là nàng cũng có ý định đem nhị hoàng tử đến lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử, nhưng giờ thời tiết vô cùng tốt, mặt trời chói lắm, ánh nắng ấm áp, mang ngài ấy ra ngoài phơi nắng đúng là gì tốt bằng.


      Tĩnh tần cũng dẫn theo nhị công chúa gầy yếu do Cung tần sinh đến. Nhị công chúa ba tuổi rồi mà dáng dấp chỉ như đứa bé tuổi.


      Ra khỏi cấm bế, Cung tần gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh tần, con của nàng bị Tĩnh tần ôm . Nhìn thấy bộ dáng của nhị công chúa, nàng oán hận thôi.


      Tĩnh tần nuôi làm sao mà con nàng ngày ?


      Nhất định ả ngược đãi nó.


      đề cập tới xung đột giữa Cung tần với Tĩnh tần, Đại công chúa bên cạnh hoàng hậu được bốn tuổi, ăn mặc rất xinh, dáng vẻ mềm mại, dễ thương hết sức.


      Nng ngoan ngoãn đứng bên hoàng hậu,hiền lành, khéo léo.


      Liễu Vi Dung cùng Đoàn Đoàn gặp Mộ Dung Triệt đến Nhu Phúc cung đón nàng.


      Khi nhn thấy Mộ Dung Triệt thân minh hoàng dẫn theo Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn đến ánh mắt tất cả mọi người trong ngự hoa viên đều đổ về phía họ.


      Hoàng hậu thấy Liễu Vi Dung đứng kế bên Mộ Dung Triệt đáy mắt thoáng qua tia ánh lạnh.


      Sau hồi quỳ lạy thỉnh, Hoàng đế cùng Vi Dung tới trước mặt Thái hậu cùng hoàng hậu.


      Liễu Vi Dung thỉnh an Thái hậu cùng hoàng hậu xong đứng sang phía nhường vị trí bên trái cho hoàng hậu làm nàng ta hài lòng ít.


      màn này thoát khỏi tầm mắt Phương quý phi, nàng khẽ cười lạnh.


      Thấy Liễu Tương Nhã dẫn đầu chúng quý nhân, Liễu Vi Dung khỏi thầm khâm phục sức mạnh khổng lồ của nguyên tác .


      tháng trước, biết Liễu Tương Nhã làm cách nào khôi phục được thân phận quý nhân. Liễu Vi Dung cho người tìm hiểu mới biết được là do nàng được thái hậu chiếu cố bởi ngày nào nàng ta cũng chép kinh cầu phúc cho bà ấy.


      Cho nên khi Thái hậu muốn khôi phục thân phận quý nhân của nàng ta Hoàng đế cũng dị nghị.


      Đay là tiến bộ đáng kể.


      Lúc này liễu Tương Nhã dịu dàng cười, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đại hoàng tử trong ngực Liễu Vi Dung.


      Giữa ngự hoa viên có vòng tròn lớn được trải thảm lông dày, kế bên đứng ít phi tần, thái giam cùng các mệnh phụ phu nhân.


      Thái giám phụ trách cung kính lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, giờ lành đến!”


      Hoàng đế gật đầu: “Bắt đầu !”


      tiếng lệnh vang ra, lễ Trảo Chu của Đại hoàng tử chính thức bắt đầu.


      Hoàng hậu thân thiết nhìn Liễu Vi Dung cười bảo: “Đức tần muội muội, muội mau thả Đại hoàng tử vào thảm .”


      Liễu Vi Dung gật đầu, ôm Đoàn Đoàn tới giữa thảm lông, nhàng để xuống.
      trạch nữ thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59

      Edit: Kan _yuki


      “Đoàn đoàn. . . . . .” Nàng nheo mắt, kêu tiếng.


      Đoàn Đoàn uốn éo thân thể bé, mân mê cái mông bò qua.


      “Đoàn Đoàn hư, dám nể mặt mẫu thân.”


      Liễu Vi Dung nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, tay ôm lấy nó, móng vuốt sói ngắt khuôn mặt nhắn, sau đó lại nặng đánh xuống cái mông của nó.


      “Mẹ, hôn.” Đoàn Đoàn đưa đôi mắt đen lúng liếng uất ức nhìn nàng.


      biết mẫu thân rất thích bộ dáng n’ v:shapes=”_x0000_i1025″> y.


      “Ah, Đoàn Đoàn gọi mẫu thân rồi hả ?” Liễu Vi Dung mừng rỡ, nụ cười lên mặt: “Kêu lần nữa, Đoàn Đoàn, kêu mẫu thân nữa con . . . .”


      “Mẹ, hôn!” Đoàn Đoàn bĩu bĩu cái miệng nhắn, thể làm gì khác hơn là gọi lại lần nữa.


      Liễu Vi Dung vui mừng, hung hăng hôn khuôn mặt nhắn, hướng về phía Bạch Liên, Hạnh nhi, mặt mày hớn hở nóii: “Các ngươi nghe, Đoàn Đoàn chịu gọi ta mẫu thân rồi. . . . . .”


      Bạch Liên cùng Hạnh nhi cười gật đầu: “Đúng vậy, uổng công chủ tử chờ.”


      Vui mừng qua, Liễu Vi Dung lại nheo mắt nhìn nó: “Đoàn đoàn, ai dạy ngươi gọi phụ hoàng? Ta nhớ ta có dạy ngươi a. . . . . .”


      Đoàn Đoàn ở trong lòng nàng cọ cọ, đôi mắt ươn ướt nhìn nàng, tiếng nào.


      Phụ hoàng rồi, thể cho người khác biết, kể cả mẫu thân cũng được.


      Liễu Vi Dung thể làm gì khác hơn là chuyển sang Bạch Liên cùng Hạnh nhi, Trần ma ma ba người.


      “Các ngươi có dạy Đoàn Đoàn kêu phụ hoàng sao?”


      Ba người lắc đầu.


      Liễu Vi Dung thầm, lạ, ai dạy sao tiểu tử này được? Thôi, hỏi chuyện Lễ Trảo Chu trước .


      “Đoàn Đoàn, mẫu thân nghe, vừa rồi ở Lễ Trảo Chu là ai dạy con làm vây?”


      “Là trẫm dạy, thế nào, nàng có ý kiến?”


      biết hoàng đế tới đây lúc nào, nghe nàng hỏi như vậy lên tiếng.


      Cái gì?


      Hoàng đế dạy?


      Tại sao có thể như vậy? Dạy hồi nào, sao nàng biết?


      Liễu Vi Dung ấm ức rồi, bi phẫn rồi, trách được tháng cố gắng của nàng lại tan tành như vậy, ra là hoàng thượng giở trò.


      “Hoàng thượng, ngài dạy lúc nào sao thiếp biết?”


      Nàng cúi người thỉnh an, nhịn được hỏi.


      “Tối nào nàng cũng ngủ như chết, sao biết được.” Mộ Dung Triệt nhếch môi ngồi xuông, bế Đoàn Đoàn từ trong ngực nàng ra để lên đùi .


      Liễu Vi dung mặt đỏ như gấc, cái gì ngủ như chết, còn phait tại hay sao?


      “Hoàng thượng, sao ngài làm vậy? Nửa đêm cho Đoàn Đoàn ngủ. . . . . .”


      Làm hư kế hoạch củ ta. Câu này nàng được. Thảo nào Đàon Đoàn kì cục như vậy, ra là do hoàng đế ngầm giở trò.


      “Nàng phải cũng huấn luyện Đoàn Đoàn sao? “


      “Ách, thiếp dạy là vì sợ Đoàn Đoàn bắt trúng thứ gì đó tốt, làm hại mặt mũi hoàng gia.” Nàng chột dạ, lúng túng .


      “Trẫm cũng giống vậy.” Mộ Dung Triệt liếc nàng, tay xoa đầu Đoàn Đoàn.


      Đoàn đoàn đáng , vùi đầu vào ngực Mộ Dung Triệt nheo nheo mắt. Hai cha con có đôi mắt giống hệt nhau.


      “Nhưng . . . . . Hoàng thượng, hôm nay Đoàn Đoàn làm náo động quá rồi !”


      Liễu Vi Dung để lại dấu vết trừng mắt liếc con, cái này .Đứa này, chỉ biết nghe lời cha, thèm coi mẹ ra gì.


      Nàng hiểu ý Mộ Dung triệt, lần nào cũng đưa nàng tới đầu sóng gió, lần này lại đưa cục cưng lên.


      “Diệu nhi là hoàng trường tử, danh tiếng cùng sống của .” Mộ Dung Triệt nhéo nhéo mặt con, nhắc nhở nàng.


      trưởng tử khỏe mạnh luôn bị người để ý.


      Lễ trảo Chu chính là cơ hội tốt, món đồ bắt được xác định tương lai cùng thái độ của mọi người dành cho nó.


      Liễu Vi dung nghe xong giật mình. Đúng vậy, nàng lòng muốn Đoàn Đoàn quá mức xuất sắc, nhưng con nàng còn là hoàng trường tử, xuất sắc hay , tương lai nhất định trở ngại cho nhiều người.


      “Hoàng thượng phải, thiếp nghĩ quá nông cạn rồi.”


      “Nàng hiểu là tốt rồi.”


      “Nhưng Diệu nhi cũng rất thông minh.” nhớ lúc dạy, tiểu tử này học gì cũng vô cùng nhanh làm cho càng hy vọng nhiều hơn, tiểu tử này chắc tầm thường.


      “Có đúng , Diệu nhi?” giọng hỏi đứa bé ngồi đùi .


      “Dạ, phụ, hoàng!” Đoàn đoàn nghe được phụ hoàng chuyện với mình, vui mừng đáp tiếng.


      Liễu Vi Dung ghen tỵ rồi. Rốt cuộc hoàng đế gì mà làm tiểu tử này thích như vậy?


      Nhưng Đoàn Đoàn mới tuổi, nghe hiểu được sao?


      lẽ uống nhiều Linh Tuyền quá nên nó thông minh hơn sao?


      “Qua Lễ Trảo Chu, Diệu nhi cũng được tuổi, cũng rành, Trẫm nghĩ nên tìm người dạy nó học chữ.”


      Mộ Dung Triệt nhìn Đoàn Đoàn .


      Cái gì? Học chữ?


      Đoàn Đoàn mới tuổi nha, tuổi đó.


      Đây phải ngược đãi trẻ con sao?


      “Hoàng thượng, Đoàn Đoàn còn quá , chờ ba tuổi hãy học nha!”


      Liễu Vi Dung đau lòng nhìn con, cảm thấy để cho nó lớn hơn chút tốt hơn.


      Mặc dù đứa con trai này thỉnh thoảng chọc tức nàng, nàng cũng thể nghĩ cho nó.


      được, trễ quá, lúc trẫm hai tuổi biết chữ rồi.” Trẻ con nhà hoàng gia giống trẻ nhà khác được.


      “. . . . . .”


      Liễu Vi Dung hoàn toàn hết ý kiến, thấy thái độ kiên quyết của Mộ Dung Triệt, nàng đành im lặng. Đoàn Đoàn đáng thương, tuổi phải học rồi.


      Cho ngươi nịnh phụ hoàng nữa .


      ra, lúc cùng chơi với Đoàn Đoàn, nàng hay dùng thẻ từ để nó nhận biết mặt chữ nên giờ Mộ Dung Triệt muốn nó học chữ cũng tính là gì.


      Thông báo Đoàn Đoàn chuẩn bị học chữ xong, Mộ Dung Triệt cũng khỏi Nhu Phúc cung.


      Phượng Nghi cung


      Hoàng hậu nhìn đứa bé trước mặt, hơi cảm khái. Đứa con nàng chú ý này vậy mà trưởng thành. Mới bốn tuổi nhưng tâm trí thấp.


      Nàng nhớ tới ánh mắt thù địch của nó trong Lễ Trảo Chu hôm nay mà giật mình. Nó mới bốn tuổi sao lại có ánh măt này rồi.


      Vì vậy, nàng tính tìm hiểu xem rốt cuộc xảy ra chuyện g?


      Nhưng, nàng chưa kịp mở miệng, nó trước:”Mẫu hậu, con thích tam đệ.”


      Hôm nay nàng thấy phụ hoàng cười với nó, trong lòng nàng hết sức thoải mái, phụ hoàng rất ít đến xem nàng, nàng cũng chưa từng thấy phụ hoàng cười.Vậy mà…


      Nhũ mẫu sai, phụ hoàng quá thiên vị, đệ đệ chỉ là thứ xuất hoàng tử, mà nàng là trưởng công chúa tôn quý.


      Thân phận nàng cao hơn nó, nó là cái gì chứ. Cũng phải là đệ đệ ruột.


      Hoàng hậu cau mày: “Tại sao thích?”


      Mộ Dung Vũ cắn môi oán hận: “Nó phải đệ đệ ruột của con, chỉ là thứ xuất , nó xứng làm đệ đệ con.”


      Hoàng hậu giật mình nhìn con của mình, nghiêm nghị chất vấn: “Lời này là ai dạy ngươi ?”


      Mộ Dung Vũ bị ánh mắt nghiêm nghị của hoàng hậu làm cho co rúm lại, ngập ngừng : ” Là nhũ nương . . . . . . nhũ nương phụ hoàng có đệ đệ cần con, ô ô. . . . . .”


      chưa hết câu, nàng nức nở.


      Ánh mắt hoàng hậu nặng nề, nhũ nương?


      bậy, dù gì con cũng là con ta, là trưởng công chúa, sao phụ hoàng nhớ con được, đừng nghe nhũ nương bậy, biết ? Sau này, con phải thường xuyên chơi với tam đệ, vậy mới có lợi cho tương lai của con, hiểu ? “


      Hoàng hậu nghĩ chút, nàng quyết định trước hết để cho con nàng quan hệ tốt với hoàng trường tử của Đức tần, để nó Nhu Phúc cung nhiều, cơ hội gặp hoàng thượng cao hơn.


      “Mẫu hậu. . . . . .”


      Mộ Dung Vũ nghe được mẫu hậu muốn cho nàng quan hệ tốt với tam đệ, nhịn được nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nóng nảy.


      “Nghe lời của mẫu hậu, mẫu hậu hại con.”


      Hoàng hậu thấy vậy cang ưa nhũ nương đại công chúa, biết nàng ta dạy nó những gì. Xem ra, nàng phải đổi người rồi.


      thêm vài chuyện nữa nàng cho đại công chúa về, gọi Tôn ma ma vào bảo nàng ta dạy dỗ lại nhũ nương của công chúa.


      Sau đó, đại công chúa có thêm ma ma mới.


      Ngày thứ hai, vị khách bất ngờ xuất tại Nhu Phúc cung. Đại công chúa Mộ Dung Vũ dẫn theo ma ma đến thăm Đoàn Đoàn.


      Liễu Vi Dung khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng ấy. Phải biết, bé con hoàng hậu nha, sao nàng ta cho nó đến đây với Đoàn Đoàn, có dụng ý gì ?


      Nhưng kinh ngạc kinh ngạc, nàng vẫn cho người mời đại công chúa vào, sau đó bế Đoàn Đoàn ra đặt lên giường.


      Đại công chúa vừa vào cửa vội thỉnh an Liễu Vi Dung, muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép.


      Đại công chúa thoạt nhìn rất đáng , ma ma theo nàng cũng có gương mặt hết sức khôn khéo.


      Liễu Vi Dung giọng cười hỏi: “Công chúa qua đây chơi với Đoàn Đoàn sao?”


      Đại công chúa gật đầu, đem vật cầm trong tay tới trước giường, kiễng đôi chân ngắn thả món quà xuống trước mặt Đoàn Đoàn, — con ngựa gỗ.


      “Đệ đệ, tỷ tỷ tặng ngựa gỗ cho đệ nè. “


      Đoàn Đoàn nhìn con ngựa, bình tĩnh nhận lấy để kế bên, sau đó cong cong khoé mắt, cái miệng nhắn nũng nịu: “Cám ơn, tỷ tỷ.”


      Đại công chúa nghe gọi mình là tỷ tỷ vui lắm, nàng lại nhớ tới lời của mẫu hậu, cảm thấy đệ đệ này cũng dễ thương nha.


      Nhớ tới trước đây mình còn ghen tỵ với tiểu tử này nàng chợt thấy chột dạ.


      Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bốn tuổi, hơn nữa bị hoàng hậu dạy dỗ phen nên nàng cũng thu lại kiêu căng chút xíu, nàng biết có những lời thể ra miệng được.


      “Đệ đệ thích là tốt rồi.” Đại công chúa cười đến càng sáng lạn.


      Sau đó leo lên giường, bắt đầu cùng Đoàn Đoàn chơi xếp gỗ, vừa chơi, vừa chuyện của mình.


      Liễu Vi Dung thấy vậy cũng hơi yên tâm, đại công chúa cũng tệ lắm.


      Chỉ là cũng thể chủ quan.


      Chờ đại công chúa khỏi, nàng mới đem ngựa gỗ kiểm tra, phát cái gì nhưng nàng vẫn cẩn thận rửa qua Linh Tuyền rồi mới dám cho Đoàn Đoàn chơi.


      Từ đó về sau, đại công chú rất hay qua đây chơi với Đoàn Đoàn. Mộ Dung Triệt cũng gặp nàng ta mấy lần, còn nhân tiện kiểm tra, thấy nàng tệ cũng mở miệng khen.


      Đại công chúa hết sức kích động, nàng thấy nghe lời của mẫu hậu quả sai. giờ, phụ hoàng chú ý nàng hơn trước rồi.


      Đại công chúa kể hết mọi chuyện với mẫu hậu. Hoàng hậu lại bảo nàng ta lựa lời nhắc tới mình trước mặt hoàng đế. Đại công chúa liền làm theo. Quả nhiên, hôm đó, hoàng đế dẫn nàng cùng về Phượng Nghi cung với .


      Đại công chúa vui vẻ, hoàng hậu càng mừng hơn.


      Cuối cùng, Hoàng đế cũng chịu nghỉ lại Phượng Nghi cung.


      Chuyện này rất nhanh lan truyền ở hậu cung.


      Sau khi Liễu Tương Nhã nhận được tin tức, hai mắt khẽ nheo lại, xem ra hoàng hậu thay đổi thủ đoạn, chỉ là Đại công chúa thỉnh thoảng Nhu Phúc cung. . . . . .


      “Bích thủy, bên cạnh đại công chúa có người của chúng ta ?”


      Bích thủy suy nghĩ hồi: “Có .”


      Liễu Tương Nhã ánh mắt chợt lóe, sau đó rỉ tai Bích Thủy vài câu rồi cho nàng ta lui xuống.


      Ban đầu, đại công chúa nghe lệnh hoàng hậu mới tới đây nhưng sau, càng ngày nàng càng thích chạy qua chơi với đệ đệ dễ thương này.


      Lần nào nàng tới, Liễu Vi Dung cũng bảo Trần ma ma cẩn thận chăm sóc.


      ngày đầu tháng tư, công chúa cùng với Đoàn Đoàn, Trần ma ma chơi ghép chữ cả ngày mới về. Chạng vạng tối, Hạnh nhi thở hổn hển chạy tới thông báo: “Chủ tử, xong, vừa hoàng hậu nương nương có gọi thái y, Đại công chúa bị bệnh.”


      Liễu Vi Dung biến sắc:”Bị bệnh? Xảy ra chuyện gì?”


      Khi nãy phải còn mạnh như rồng hổ sao?


      Hạnh nhi cắn môi: “Nghe mặt, cổ, người đại công chúa nổi rất nhiều chấm đỏ, nhìn dễ sợ lắm . .”


      HẾT
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :