1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 60: TỚ MUỐN GẶP ẤY


      Lâm Nha dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ An Tiểu , rất sợ An Tiểu gặp phải chuyện may, vì tính mạng của gặp nguy hiểm với tội dám lừa An Tiểu . Lâm Nha vừa vào cửa thấy bộ mặt chán nản của Mị Tuyết, nếu phải lúc trước ta vừa đấm vừa xoa giờ cũng phải gánh cái tội danh phản bạn lưng. Lâm Nha đứng rất lâu trước cửa phòng An Tiểu mới có dũng khí đẩy cửa vào, đập vào mắt là đôi mắt đỏ ửng của An Tiểu . Đôi mắt của An Tiểu lúc này rất giống hai quả đào, Lâm Nha càng thấy tội mình chồng chất hơn. Mị Tuyết làm gì mà để An Tiểu khóc thảm thiết thế này.

      "Tiểu , cậu đừng khóc nữa. Cậu như vậy ảnh hưởng tới cục cưng trong bụng đấy, trước hết cậu hãy bình tĩnh lại nghe mình giải thích được ? tớ gặp người đêm đó, nếu cậu nín khóc tớ cho cậu biết người đó là ai, nha"

      "Cậu là đồ vô lương tâm, dám thông đồng với người ngoài để lừa tớ, giờ tớ sao có thể tin cậu được nữa ———"

      An Tiểu đấm lên vai Lâm Nha nhưng chỉ dùng có chút lực, dù sao đây cũng là người bạn của từ bé tới giờ, dù biết Lâm Nha lừa mình nhưng An Tiểu sao có thể giận ấy được đây. Lâm Nha vô cùng áy náy nên để mặc An Tiểu phát tiết, đợi Tiểu bình tĩnh lại mới dám mở miệng.

      "Có phải Mị Tuyết chọc tức cậu à?"

      ", mà vì hai người lừa tớ. ra ta cũng rất đáng thương, cũng biết nguyên nhân ta tìm tớ, nhưng tớ thể vì lý do đó mà ép mình sống chung với ta."

      An Tiểu khẽ lắc đầu, , sau khi nghe Mị Tuyết giãi bày, An Tiểu cũng thông cảm cho ta, tự tay giết chết người phụ nữ mà mình nhất, đó là nỗi đau rất lớn. Bây giờ An Tiểu còn hận Mị Tuyết nữa, nhưng thể vì lý do này mà Mị Tuyết được, thể vì đồng cảm mà nảy sinh thành tình được, nếu chưa gặp Long Viêm Dạ có thể thử sống cùng Mị Tuyết. Nhưng tìm được lý do để ở lại, Mị Tuyết cũng phải cha cục cưng, người lại là Long Viêm Dạ, vậy nên tiếp tục dây dưa với Mị Tuyết nữa. Nhưng An Tiểu vẫn muốn biết rốt cuộc người đêm đó chung với là ai, vừa nãy Lâm Nha gì đó nhưng chú ý lắm. An Tiểu lau khô nước mắt của mình, muốn nghe Lâm Nha giải thích mà chỉ muốn biết vấn đề rất quan trọng thôi.

      "Cậu cậu gặp lại người đàn ông đêm đó chung với mình à, ta là ai?"

      Dù người thích là ai nhưng cũng muốn biết chuyện này, dù sao ta cũng là cha đứa bé trong bụng , dù thể sống chung với nhau vẫn muốn biết ta là ai.

      "Long Viêm Dạ ———"

      Bịch ———

      An Tiểu ngã xuống giường, nghe nhầm chứ? ! Có phải Thượng Đế mới ngủ dậy , sao lại có thể đùa như thế chứ. Chuyển qua chuyển lại, hoá ra người muốn tìm lại ở ngay bên cạnh sao? An Tiểu choáng váng nhìn Lâm Nha.

      "Lần này cậu lừa tớ nữa chứ?"

      "Tớ dùng cả tính mạng ra mà thề, lần này tớ , là Long Viêm Dạ mà. Ngày đó ở nhà họ Long, tớ nhận ra ta, ta chính là người mang cậu ."

      Tốt, tốt quá rồi! Mất bao nhiêu công sức tìm, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công nào, An Tiêu kích động ôm hôn Lâm Nha. An Tiểu mừng đến phát điên, đứng dậy kéo Lâm Nha .

      " thôi, bây giờ chúng ta gặp ấy ———"

      Nếu An Tiểu biết trước lần này thấy gì e rằng tình nguyện cả đời gặp Long Viêm Dạ vào lúc này. Mị Tuyết cảm thấy lo lắng khi thấy An Tiểu kéo Lâm Nha ra ngoài.

      ---------------

      CHƯƠNG 61: MỜ ÁM

      An Tiểu còn muốn quan tâm xem Mị Tuyết nghĩ gì, bây giờ tâm trạng Tiểu vui mừng như điên, hận thể ôm hôn Lâm Nha mà thôi. An Tiểu sớm vứt bỏ chuyện bị lừa sang bên rồi, vì nhận ra người mình thích cũng chính là cha cục cưng. Đây quả món quà mà Thượng đế ban cho .

      Lâm Nha lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn sang An Tiểu ngồi bên cạnh. Bây giờ An Tiểu rất vui sướng, còn vẻ mặt đau khổ lúc trước nữa. Tuy Lâm Nha biết An Tiểu rất vui nhưng vẫn thể lên nghi ngờ trong lòng mình.

      "Tiểu , phải cậu thích Long Viêm Dạ rồi chứ?"

      "Đâu có, tớ muốn tính sổ với ta chứ, tớ có thích ta đâu ————"

      An Tiểu bĩu môi, chuyện đó ra rất xấu hổ nha, tự thừa nhận đâu. Gió từ ngoài cửa xe thổi vào, nghịch ngợm mái tóc ngắn óng mượt của An Tiểu , nhìn thấy hai má Tiểu ửng hồng Lâm Nha tự hiểu điều mình suy đoán quả nhiên là đúng, nhất định là An Tiểu thích Long Viêm Dạ rồi.

      Long Viêm Dạ là người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, lại là tổng giám đốc, người đàn ông như vậy có đốt đèn lồng tìm cũng khó thấy. Nhưng Long Viêm Dạ lại có quá nhiều vụ tai tiếng, các tạp chí luôn đưa tin về , điều này làm cho Lâm Nha yên tâm lắm.

      "Tiểu , tớ cảm thấy Mị Tuyết có vẻ tốt hơn Long Viêm Dạ. Ít nhất Mị Tuyết cũng dính vào mấy cái vụ scandal, hay là cậu cho ta thời gian tháng để khảo sát , được ?"

      Nhân cơ hội này Lâm Nha muốn tạo cơ hội cho Mị Tuyết, mặc dù trước kia ta liên thủ cùng lừa An Tiểu nhưng Lâm Nha vẫn cảm thấy chọn Mị Tuyết tốt hơn Long Viêm Dạ. Vì thế trong lòng Lâm Nha hi vọng An Tiểu có thể sống chung với Mị Tuyết, vì ta khá lòng với An Tiểu .

      " cần. Tớ còn muốn sống thử với ai nữa, dù là Mị Tuyết hay Long Viêm Dạ tớ cũng cần. Tớ chỉ muốn đến đó để hỏi xem Long Viêm Dạ có chịu gánh trách nhiệm đối với cục cưng hay thôi, nếu ta dám tớ chém đứt tay chân ta ————"

      hổ là con của cha An, ngay cả cách chuyện cũng chút giống ông ấy. Lâm Nha nghe xong bật cười.

      "Tiểu , có khi sau này cậu thành chị hai trong xã hội đen nhỉ? Cậu và bác An giống nhau nha, nhưng tớ muốn cậu kiểm tra Long Viêm Dạ chút, dù sao ta cũng là người đàn ông được nhiều theo đuổi."

      Lâm Nha biết dù có khuyên thế nào cũng có tác dụng nên chỉ có thể ra những điều này để An Tiểu biết, bên cạnh Long Viêm Dạ phải hay hai người. Lâm Nha muốn sau này An Tiểu vì những này mà phải khóc nhè, Tiểu thích hay thích ai cũng được, miễn là có thể tìm được người lòng quan tâm, thương Tiểu thôi.

      "Rất nhiều là đằng khác, lần trước người bị tớ ném điều khiển TV vào đầu cơ, hì hì ————"

      Nhớ tới chuyện lần đó, An Tiểu nhịn được cười. Nhìn An Tiểu cười vui vẻ, Lâm Nha còn điều gì để , chỉ mong An Tiểu luôn cười vui vẻ như bây giờ là được. Lâm Nha khẽ lắc đầu rồi đạp chân ga.

      Tiếng cười đùa vang mãi trong xe, An Tiểu rất vui vì quá nhiều điều trùng hợp, cảm thấy mình nhận được món quà rất lớn rồi. An Tiểu nhàng xoa bụng, tưởng tượng ra cảnh và Long Viêm Dạ sống chung, nếu Long Viêm Dạ biết chính là cha đứa bé này có vẻ mặt thế nào nhỉ? An Tiểu khẽ nhắm hờ đôi mắt lại.

      Mặc dù do nhất thời ham vui mà có đứa bé này nhưng bây giờ An Tiểu lại rất vui vì chuyện này.

      Chiếc xe lăn bánh vào nhà họ Long, mọi người trong nhà khi thấy An Tiểu bước ra khỏi xe đều kinh ngạc, miệng há thành hình chữ O. An Tiểu quá quen thuộc với nơi này nên vui vẻ chào hỏi mọi người.

      "Long Viêm Dạ có ở nhà ?"

      khí liền trở nên im ắng, tất cả mọi người đều im thin thít. An Tiểu nhìn mọi người, trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ mới rời khỏi đây có hai ngày mà đầu mọc sừng sao? Câu hỏi của kỳ lạ lắm sao mà sao mọi người lại trả lời.

      Trong số những người giúp việc có người do dự mãi mới lên tiếng trả lời.

      "Dạ, có ở nhà nhưng ————"

      "Ở nhà là tốt rồi, ấy ở trong phòng à? Vậy tôi tự lên tìm ————"

      An Tiểu đợi người đó hết câu liền kéo Lâm Nha vào nhà, qua những người giúp việc tỏ ra bối rối, khó xử.

      Trong phòng khách im ắng, thường giờ này Long Quân An xem TV nhưng biết giờ ta chạy đằng nào rồi. An Tiểu cười, cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể từ từ tính sổ với Long Viêm Dạ nhưng trước hết phải cho Long Viêm Dạ niềm vui bất ngờ .

      An Tiểu suy nghĩ chút rồi ra dấu cho Lâm Nha im lặng, Lâm Nha hiểu ý liền gật đầu, hai người nắm tay nhau, lên lầu.

      Nơi này vẫn có gì thay đổi cả, mà An Tiểu cũng mới rời khỏi đây có hai ngày thôi mà sao có thể thay đổi được chứ. ngang qua phòng mình, An Tiểu còn mở cửa liếc nhìn vào bên trong, mọi thứ vẫn giữ nguyên như khi còn ở đây, An Tiểu tưởng tượng ra khuôn mặt Long Viêm Dạ kinh ngạc như thế nào khi nhìn thấy .

      nhanh đến cửa phòng Long Viêm Dạ nhưng bên trong phát ra những thanh kỳ quái. An Tiểu quay lại nhìn Lâm Nha thắc mắc, đó là thanh gì vậy? ràng là tiếng nhưng sao nó lại giống như tiếng rên rỉ, lại giống như lẩm bẩm vui vẻ. An Tiểu thực hiểu đó làm thanh gì.

      Đối với người như An Tiểu có chút kinh nghiệm nào trong chuyện nam nữ, Tiểu mới trải qua có lần nhưng lúc đó say mềm rồi nên thanh này đối với Tiểu , quả là rất xa lạ. Nhưng Lâm Nha khác, khi nghe thấy tiếng rên rỉ sung sướng này sắc mặt Lâm Nha liền thay đổi. thầm nghĩ, lẽ cùng An Tiểu đến đúng lúc sao?

      Lâm Nha tránh ánh mắt dò xét của An Tiểu , sắc mặt Lâm Nha hơi khó xử, đây là phòng của Long Viêm Dạ, nếu đoán nhầm e rằng bên trong trình diễn cảnh cấm trẻ em. Nếu suy đoán của là đúng bằng mọi cách phải để An Tiểu nhìn thấy, Lâm Nha thầm nghĩ.

      Lúc này An Tiểu rất vui mừng, ấy còn thích Long Viêm Dạ như vậy, ngộ nhỡ bên trong đúng là Long Viêm Dạ làm chuyện đó mà để An Tiểu nhìn thấy tức đến phụt máu mất. Hơn nữa An Tiểu mang thai, nếu xảy ra vấn đề gì ai chịu trách nhiệm đây? Lâm Nha cũng muốn An Tiểu đau lòng, cũng muốn ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

      Lâm Nha khẽ kéo tay áo An Tiểu , tay chỉ chỉ xuống tầng dưới, ý bảo An Tiểu nên xuống dưới trước. Nhưng An Tiểu rất tò mò nên sao có thể đồng ý cùng xuống với Lâm Nha chứ, đúng lúc này thanh rên rỉ trong phòng lại càng lớn hơn, mà hình như còn có tiếng thở gấp của đàn ông. An Tiểu thực muốn xông ngay vào xem Long Viêm Dạ làm gì trong đó.

      Lâm Nha thấy An Tiểu muốn xông vào cũng vội vàng kéo tay áo Tiểu lại. An Tiểu hiểu Lâm Nha nghĩ gì sao lại cản lại, chỉ muốn vào xem Long Viêm Dạ làm gì thôi, hơn nữa mục đích hai đến đây là để gặp Long Viêm Dạ mà. Nhưng tại sao đến cửa rồi Lâm Nha muốn bọn vào? An Tiểu kéo tay áo lại, muốn thoát khỏi Lâm Nha.

      "Lâm Nha, cậu định buông tay sao? Cậu đừng quên tớ là phụ nữ mang thai nha, nếu tớ bị thương cậu phải chịu trách nhiệm nha?"

      An Tiểu biết thoát được Lâm Nha nên đành giảm thanh, nửa uy hiếp, nửa đe dọa Lâm Nha. Khi thấy phản ứng kỳ lạ của Lâm Nha kèm theo tiếng đàn ông thở gấp còn tiếng phụ nữ rên rỉ dù An Tiểu có kinh nghiệm cũng có thể lờ mờ đoán ra bên trong diễn ra chuyện gì. Lúc này trong lòng An Tiểu dấy lên cảm giác khó chịu thể diễn tả, có chút ê ẩm, có chút tức giận cùng đau đớn. Dù bên trong diễn ra chuyện gì An Tiểu cũng muốn tự mình nhìn.

      "Tiểu , đừng vào đó. Tốt nhất cậu đừng vào, sao phải vào trong đó để làm mình tức giận chứ? !"

      ", buông tay ra. Tớ nhất định muốn nhìn xem rốt cuộc Long Viêm Dạ làm gì, chuyện gì có thể chọc cho tớ tức giận được, tớ quay về tìm ấy, chẳng lẽ ấy còn làm chuyện đó hay sao?"

      An Tiểu mạnh miệng, sắc mặt trở nên xanh mét. Lâm Nha nhìn thấy bộ dạng này của An Tiểu lại càng muốn buông tay, nếu An Tiểu cứ cố chấp muốn xông vào ai biết chuyện gì xảy ra đây. Dù An Tiểu gì, Lâm Nha cũng thể buông tay. Lâm Nha nhắm mắt, dùng hết sức kéo An Tiểu lại.

      An Tiểu cũng nổi giận, Lâm Nha buông tay lại càng muốn xông vào xem. Dù Tiểu đoán ra chuyện bên trong nhưng cam tâm cứ thế xoay người rời . An Tiểu cũng đâu phải lịch , trong lòng đố kỵ và hiểu lầm biến thành ngọn lửa thiêu đốt lý trí Tiểu .

      Hai người cứ kéo qua kéo lại trước cửa phòng Long Viêm Dạ hồi, Lâm Nha thấy An Tiêu rất kiên quyết và nóng giận mềm lòng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 62: MỜ ÁM 2


      "Tiểu , chỉ cần cậu hối hận, tớ liền buông tay ————"

      "Buông tay ————"

      An Tiểu ngờ vừa buông tay Lâm Nha liền thả tay ra. Do dùng lực kéo tự nhiên Lâm Nha thả tay ra làm cho An Tiểu chưa kịp định thần lại nên Tiểu bị bật ra đằng sau, đụng vào cửa phòng Long Viêm Dạ. Ai ngờ, cửa phòng khóa nên khi bị An Tiểu đập vào cửa từ từ mở ra làm cho thanh bên trong nghe hơn.

      Khi nghe thanh mờ ám đó, An Tiểu thấy Lâm Nha há hốc miệng, bộ dạng ngạc nhiên, hai gò má ửng hồng lập tức quay đầu lại.

      An Tiểu thể tin vào những gì diễn ra trước mắt, cố gắng mở to mắt để nhìn kỹ.

      Cửa phòng mở ra, bên trong phòng người đàn ông quay lưng về phía Tiểu còn nằm ghế sofa quấn lấy hông ta. Người đàn ông kia hoàn toàn biết cửa phòng bị mở ra, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc, lưng lấm tấm mồ hôi, căn bản là biết có người đứng phía sau lưng mình.

      An Tiểu có cách nào để nhìn mặt người phụ nữ kia bởi vì lúc này ta bị người đàn ông ép chặt lên ghế sofa, khuôn mặt bị lưng ta che mất, Tiểu chỉ có thể nhìn thấy hai chân ta vòng bên hông chàng kia trắng nõn, kèm theo tiếng thở gấp, bắp chân cũng lắc lư. Đôi chân này như mũi dao đâm thẳng vào trái tim An Tiểu .

      Lâm Nha bịt miệng mình lại để thét lên, ánh mắt tự chủ được nhìn về phía An Tiểu . Trong trường hợp này, chỉ mong An Tiểu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thôi! Lâm Nha thể lo lắng, tình hình lúc này quá đáng sợ, An Tiểu từng bước từng bước chậm rãi vào trong phòng, cách đôi nam nữ kia xa.

      Tim An Tiểu như vỡ ra, dù người đàn ông này có hóa thành tro bụi vẫn nhận ra. Người này chính là người cách đây hai ngày còn chuyện vui vẻ cùng , còn cam đoan chăm sóc cho tốt, chính là Long Viêm Dạ, nhưng khi Tiểu ngập tràn hạnh phúc mà chạy đến đây ta làm gì thế này? ta ôm người phụ nữ khác trong vòng tay, thân thể ta cùng người phụ nữ kia như hòa làm . Nhìn cảnh này làm sao An Tiểu đau lòng, ghen tỵ đây.

      An Tiểu cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nhưng thứ chất lỏng mằn mặn vẫn chảy xuống từ khóe mắt, từng giọt trong suốt rơi xuống sàn nhà vỡ tan ra. Tất cả vui vẻ, hạnh phúc, chua xót trong lòng An Tiểu giờ hóa thành cơn tức giận. An Tiểu nghĩ ngợi nhiều liền cầm chén nước bàn ném vào người Long Viêm Dạ.

      An Tiểu định ném vào gáy Long Viêm Dạ nhưng biết vì sao trong nháy mắt An Tiểu lại thay đổi mục tiêu, chiếc ly đập thẳng vào lưng Long Viêm Dạ rồi rơi xuống đất, chiếc chén vỡ tan bắn ra mọi hướng, trái tim Tiểu cũng vỡ vụn đau đớn theo.

      Thời gian lúc này như ngừng lại, Long Viêm Dạ bị đánh bất ngờ liền ngừng động tác, quay đầu lại, vừa nhìn thấy An Tiểu nước mắt rưng rưng gần như chết đứng. Mà lúc này Long Viêm Dạ có mảnh vải che thân, An Tiểu và Lâm Nha nhìn sót chỗ nào người Long Viêm Dạ. Lâm Nha thể kìm lại liền hét lên.

      "A ——————"

      "Long Viêm Dạ, hãy mặc quần áo vào ————"

      An Tiểu mở miệng nhắc nhở Long Viêm Dạ, chiếc cốc thứ hai trong tay cũng tiếp tục ném Viêm Dạ. Lúc này Long Viêm Dạ mới giật mình nhớ ra mình khỏa thân nên vội vội vàng vàng vừa tránh chiếc cốc do An Tiểu ném tới, vừa vội vàng kéo quần lên.

      Do Long Viêm Dạ cúi xuống nên An Tiểu có thể thấy mặt người phụ nữ nằm sofa là ai, chính là người có quan hệ mập mờ với Long Viêm Dạ từ trước, Julie. An Tiểu tức giận, nếu là trước kia khi và Long Viêm Dạ thảo hợp đồng có tình cảm gì với nhau, dù ta ở chung với ai, lên giường với người nào cũng liên quan tới .

      Nhưng tại sao khi có tình cảm với mình, còn muốn chăm sóc cả đời Long Viêm Dạ lại vẫn cùng ở chung với người phụ nữ này? An Tiểu tức giận nhìn chằm chằm Julie, biết mình nên làm gì lúc này.

      Julie chậm rãi kéo chiếc chăn mỏng che cơ thể mình lại, nhàng vuốt lại mái tóc mình. Hôm nay Long Viêm Dạ gọi tới, còn tưởng là có việc gì muốn làm, cứ tưởng ta chán ghét ngờ lại dễ dàng khơi dậy ham muốn của Long Viêm Dạ, hóa ra là vì An Tiểu bỏ .

      Đúng lúc Long Viêm Dạ có hứng thú với ông trời lại tặng cho ta món quà, làm cho An Tiểu nhìn thấy cảnh này. Trong lòng Julie lúc này hồi hộp, mặt đổi sắc. Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này cũng đều chịu nổi, nhất định là ông trời muốn cho An Tiểu được về bên Long Viêm Dạ rồi, Julie khẽ nhếch mép lên nhìn An Tiểu như khiêu khích.

      "Sao lại tới đây? phải sống chung với Mị Tuyết sao?"

      "Câm miệng ————"

      Long Viêm Dạ quát Julie, móc chi phiếu trong túi ra ném lên người Julie. Giờ Long Viêm Dạ còn tâm tình mà xử lý nàng này, chỉ muốn mau chóng đuổi Julie để gian riêng mà giải thích với An Tiểu . Đây là lần đầu tiên trong đời Long Viêm Dạ bị rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.

      " cút ————"

      "Ha ha ha, em à, em đáng thương nha ————"

      Julie ôm quần áo của mình, cầm chi phiếu, bước qua An Tiểu còn cười lớn. Mùi nước hoa quyện với mùi hoan ái xông vào mũi An Tiểu , cũng chẳng thèm phản ứng lại với lời khiêu khích của Julie.

      Đợi đến khi Julie ra khỏi phòng, Long Viêm Dạ mới từ từ đến trước mặt An Tiểu , định kéo An Tiểu vào lòng nhưng tránh qua bên. Long Viêm Dạ vừa xấu hổ lại khó xử nên thái độ được tự nhiên, môi khẽ mấp máy thành lời.

      "Tiểu , sao em lại tới đây?"

      "Long Viêm Dạ, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của động vào tôi, động vào người phụ nữ khác cả đời này đừng mong động vào người tôi. Tôi tới đây làm bất ngờ quá phải ? Cũng may là tôi tới, nếu đến đây e rằng bỏ lỡ màn kịch đặc sắc vừa rồi, thèm phụ nữ đến thế sao, chỉ cần là phụ nữ ai cũng muốn, dù trong thời điểm nào, dù đối tượng là ai, chỉ cần là giống cái đều cự tuyệt mà lên giường với họ phải ? Có khi giờ tôi đem heo nái tới đây cũng có thể cho nó là Điêu Thuyền nhỉ, thừa sức lực nha, cũng sợ bị mắc bệnh hoa liễu sao, ha ha ha ————"

      An Tiểu giận đến phát điên rồi, cứ thế ra những gì mình nghĩ chút kiêng dè. ngờ mình mang tâm trạng vui mừng đến đây rồi phải ôm cục tức trong lòng, trái tim tan nát thể hàn gắn lại được. An Tiểu ngừng lấy tức giận cùng oán hận biến thành mũi tên độc đâm thẳng vào trái tim Long Viêm Dạ.

      Long Viêm Dạ cứ đứng im như vậy nghe An Tiểu mắng mình, cãi dù chỉ câu.

      Lâm Nha đứng ngoài cửa, nhìn thấy gì, muốn nghe cũng nghe . Dù cảm thấy trong chuyện này Long Viêm Dạ sai nhưng cứ để An Tiểu nhục mạ như vậy cũng ổn lắm. Lâm Nha có cách nào chen vào, giờ chỉ có thể để lại gian riêng cho hai người bọn họ nên Lâm Nha nhàng quay lưng xuống dưới, lẳng lặng đứng chờ An Tiểu .

      Lâm Nha hiểu, với tính tình của An Tiểu vừa cố chấp lại kiêu ngạo, khi nhìn thấy cảnh vừa rồi e rằng dù Long Viêm Dạ có đem cái chết ra cũng thể lay chuyển được Tiểu , huống chi ta cứ im lặng như vậy. Long Viêm Dạ làm gì làm phạm vào điều cấm kỵ nhất của An Tiểu , Lâm Nha chỉ biết thở dài, trong lòng thầm nghĩ biết có nên báo cho Mị Tuyết đến đây đón An Tiểu về .

      "Tiểu , em đừng như vậy. Chuyện như em nghĩ đâu, hãy cho được giải thích ————"

      Long Viêm Dạ chờ An Tiểu phát tiết xong mới nhàng , chắc ai có thể tưởng tượng ra người đàn ông lạnh lùng thương trường giờ lại phải chịu cúi đầu trước mặt An Tiểu . Nếu phải là bởi vì thực cảm thấy áy náy, lại lòng An Tiểu Long Viêm Dạ sao phỉa hạ thấp mình như vậy chứ?

      An Tiểu đâu có muốn nghe Long Viêm Dạ giải thích đâu, tất cả đều chính mắt nhìn thấy, hiểu lầm ở đâu chứ? An Tiểu căm tức nhìn Long Viêm Dạ, giơ tay tát thẳng vào mặt Long Viêm Dạ.

      "Đây là lần cuối cùng tôi đánh , tôi chỉ là muốn cho biết, có thể ngu ngốc nhưng đừng cho răng tôi cũng giống như . Mặt tôi có mù, tai tôi có điếc, tôi có cảm giác, có thể nhìn thấy mọi chuyện sờ sờ ngay trước mắt ————"

      An Tiểu cầm tay Long Viêm Dạ đặt lên trái tim , nước mắt cũng thể kìm nén được, cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống. An Tiểu cắn chặt răng, khuôn mặt đầy đau đớn.

      --------------------

      CHƯƠNG 63: XA NHAU TRONG ĐAU ĐỚN


      An Tiểu nắm chặt, móng tay cắm sâu vào trong tay Long Viêm Dạ. chút máu rỉ ra dính vào đầu ngón tay An Tiểu , trái tim cũng đau đớn thể lên lời, đau lòng nhìn Long Viêm Dạ, nước mắt như trực chảy ra, giọng có chút khàn khàn.

      " cảm nhận được ? Ở chỗ này của tôi cũng đau, rất đau, rất đau———— nhưng sao? Trái tim của có đau ? Tôi tìm mọi cách để được trở về bên nhưng lại cho tôi nhìn thấy chuyện như vậy, đây là cái mà là chăm sóc tôi sao? tôi sao? Nếu như đây là cách chăm sóc tôi, tôi tôi hiểu rồi ————"

      An Tiểu nghẹn ngào thể tiếp được, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, lăn dài gương mặt .

      Long Viêm Dạ thấy An Tiểu khóc cũng cảm thấy đau lòng, thể ngờ An Tiểu lại quay về bên . Hôm nay chỉ muốn gọi Julie đến để tâm giải tỏa chút áp lực và đau thương trong lòng thôi, ngờ ham muốn trỗi dậy, lại còn để cho An Tiểu nhìn thấy cảnh này nữa, dù sao cũng là lỗi của , thế nào cũng thể giải thích chuyện của mình làm, Long Viêm Dạ có trăm miệng cũng thể bào chữa cho việc mình làm, cũng biết phải gì lúc này.

      Thấy Long Viêm Dạ im lặng An Tiểu thấy tuyệt vọng, thể tìm ra lý do gì để mình ở lại đây nữa. Điều cần thấy cũng thấy, cái nên thấy cũng thấy rồi, giờ còn có thể gì nữa đây, cảm giác tuyệt vọng cùng đau đớn xưa nay chưa từng trải qua giờ nó bao trùm lên An Tiểu .

      An Tiểu cảm thấy bụng mình nhói lên vội vàng khom người xuống, tay ôm chặt bụng mình.

      "Tiểu , Tiểu , em sao chứ? !"

      Long Viêm Dạ nhìn thấy bộ dạng này của An Tiểu mặt trắng bệch, vội vàng đỡ lấy Tiểu . Ai ngờ An Tiểu lại hất tay ra, cố gắng tự mình đứng dậy. Sao Tiểu lại hận Long Viêm Dạ chứ, cứ tưởng rằng sống hạnh phúc, ai ngờ lại là bất hạnh đón chờ .

      "Bỏ tay ra ————"

      An Tiểu từ từ đứng lên, tay vịn vào bàn. An Tiểu cảm thấy tay Long Viêm Dạ rất bẩn nên cho đụng vào người , dù chỉ là lướt qua, nước mắt chảy ra, An Tiểu lấy hết dũng khí xoay người, bước lảo đảo ra ngoài cửa.

      "Long Viêm Dạ, tôi hi vọng cả đời này phải gặp lại . Bắt đầu từ giờ, , tôi là tôi, chúng ta hai con đường khác nhau, cả đời này gặp lại nhau. Cho nên mong vĩnh viễn đừng xuất trước mặt tôi ————"

      An Tiểu lời chia tay tuy rất tuyệt tình nhưng trong lòng rỉ máu. Đây là mối tình đầu của An Tiểu , lần đầu tiên nếm thử hương vị tình nhưng ngờ lại có kết cục đau thương như vậy. Mỗi bước chân của An Tiểu như bước lên gai nhọn, đau buốt đến tận xương.

      Nhìn bóng lưng của An Tiểu , Long Viêm Dạ thể khống chế tình cảm của mình nữa, nước mắt chạy dọc sống mũi chảy xuống. Long Viêm Dạ đặt tay lên ngực mình, khẽ lẩm bẩm.

      "Tiểu , cũng đau, chỗ này cũng rất đau ————"

      "Tại sao em muốn nghe giải thích chứ? biết đó là lỗi của nhưng vì nghĩ em bao giờ quay lại bên nữa. Tiểu , thực rất đau, cũng rất đau, đau lắm ————"

      Đáng tiếc, An Tiểu thể những lời này của Long Viêm Dạ, chạy xuống dưới cầu thang. Giờ phút này ai trong hai người họ chịu quay đầu lại để nhìn thấy những giọt nước mắt của người mình , cả An Tiểu và Long Viêm Dạ đều cùng cố chấp như nhau, thậm chí họ còn muốn lắng nghe tiếng lòng của đối phương.

      Trong sâu thẳm trái tim Long Viêm Dạ rất áy náy, biết mình hành động hồ đồ, thừa nhận và đối mặt với hành động của mình. Nhưng An Tiểu quan tâm, muốn tiếp tục dây dưa với Long Viêm Dạ nữa, tình tuột khỏi tầm tay, chỉ lưu lại chút tiếc nuối trong lòng.

      An Tiểu xoa bụng, bước từ từ đến chỗ Lâm Nha đứng đợi. Vừa nhìn thấy mặt An Tiểu vẫn còn ngân ngấn nước mắt, tay ôm bụng tập tễnh bước về phía , sắc mặt An Tiểu lại trắng bệch, Lâm Nha giật mình hoảng sợ vội ném mẩu thuốc trong tay , ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ An Tiểu .

      Lâm Nha nhìn An Tiểu suy sụp đau lòng. An Tiểu vốn là hồn nhiên vui vẻ, chưa từng thấy ấy đau lòng bao giờ, nếu phải vì tồn tại của Long Viêm Dạ chắc chắn An Tiểu phải đau khổ như bây giờ, trong lòng Lâm Nha càng oán hận Long Viêm Dạ hơn.

      "Tiểu , cậu sao chứ? Tớ gọi cho Mị Tuyết đến đón chúng ta nha. Cậu đừng buồn nữa, Long Viêm Dạ được sống yên đâu, còn có Mị Tuyết mà, so với Long Viêm Dạ chắc chắn tốt hơn."

      "Lâm Nha, đừng gọi điện thoại cho ta."

      An Tiểu cố gắng phản đối, muốn bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình. Trái tim tan nát rồi, còn gọi người đến để chế giễu sao? An Tiểu cố gắng tỏ ra kiên cường, ngừng tự với mình, chuyện như vậy mình quan tâm, nhưng An Tiểu cũng có cách nào để mình để ý tới cả. Khẽ lau nước mắt, An Tiểu được Lâm Nha dìu , từ từ xuống cầu thang, mỗi đồ vật ở đây đều trở nên quá quen thuộc với An Tiểu , nhưng từ nay về sau chúng trở nên xa lạ với thôi.

      "Lâm Nha, đừng để cho bất luận người nào nhìn thấy bộ dạng bây giờ của tớ, cũng đừng gì với cha tớ nha. Cậu đưa tớ về chỗ cậu nha, sau đó cậu giúp tớ tới nhà Mị Tuyết lấy đồ của tớ về ————"

      "Ừ, biết rồi, cậu hãy thả lòng người ra. Có phải bụng cậu khó chịu ? Có cần đến bệnh viện kiểm tra chút ?"

      " cần, tớ nằm nghỉ chút là đỡ thôi ————"

      An Tiểu từ chối bệnh viện vì biết là do bây giờ quá đau lòng nên mới thấy khó chịu mà thôi. An Tiểu muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, cũng muốn đối mặt với , giờ An Tiểu cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình bị hút hết, chỉ muốn tìm chỗ ấm áp để nằm nghỉ thôi. Khi xe của họ ra khỏi nhà họ Long chiếc xe chầm chậm ngược chiều rồi dừng lại bên cạnh xe Lâm Nha, Long Quân An bước xuống từ chiếc xe đó.

      "Tiểu , chị làm sao thế? Sao sắc mặt chị lại trở nên kém như vậy? , em đưa chị bệnh viện."

      Long Quân An vội vàng ôm lấy An Tiểu , nhìn mặt An Tiểu trắng bệch làm Quân An đau lòng. Rốt cuộc An Tiểu bị làm sao? Long Quân An ôm chặt An Tiểu cho cự tuyệt, tay kéo cửa xe , ôm An Tiểu ngồi vào trong xe.

      "Lâm Nha, lái xe, giờ chúng ta bệnh viện."
      Nằm trong vòng tay Long Quân An, nhìn khuôn mặt quen thuộc, An Tiểu cố gắng cười. Long Quân An vẫn là người làm cho yên tâm, có cậu ta ở bên cảm thấy an toàn, An Tiểu kháng cự lại cái ôm của Long Quân An. An Tiểu biết , Long Quân An là Long Quân An, người kia là người kia, tuy hai người là em nhưng đem hai người thành , An Tiểu cảm thấy Long Quân An ấm áp khiến có thể tạm thời thả lỏng mình.

      Xe chuyển bánh, toàn thân An Tiểu mềm nhũn chút sức, cứ thế nằm trong vòng tay Long Quân An.

      Đứng ở ban công tầng hai, Long Viêm Dạ dựa vào cửa sổ nhìn thấy cảnh đó, thấy An Tiểu đơn độc, dáng vẻ yếu đuối làm Long Viêm Dạ chỉ muốn chạy xuống ôm lấy vào lòng. Nhưng Long Viêm Dạ có dũng khí đó, làm chuyện sai trái, e rằng cả đời này An Tiểu cũng tha thứ cho , Long Viêm Dạ thể quên câu cuối cùng của An Tiểu , cả đời này muốn gặp lại , chắc trong lòng ấy rất hận !

      Long Viêm Dạ kéo rèm xuống, toàn bộ căn phòng được bóng tối che phủ. Chỉ cần Long Quân An ở bên An Tiểu cần lo lắng nữa, nó chăm sóc tốt cho An Tiểu . Long Viêm Dạ dựa lưng vào tường, tay bấm dãy số.

      "Thư ký Lý, lập tức đặt vé máy bay châu Âu cho tôi, trong ngày hôm nay. Tôi muốn sang chi nhánh bên đó nghỉ ngơi thời gian, chuyện ở đây tạm thời giao cho phó tổng giám đốc lo liệu ————"

      Bỏ , đây là lựa chọn tốt nhất cho trong lúc này, Long Viêm Dạ cúp máy, trái tim như bị bóp chặt lại.

      Tiểu , cả đời này cũng muốn gặp lại sao? Vậy em yên tâm, trở lại quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần em sống hạnh phúc yên tâm rồi. Mị Tuyết hay Long Quân An đều được, nhưng Mị Tuyết cha đứa bé thích hợp hơn, nhất định ta đối xử tốt với em ————

      Long Viêm Dạ thầm nghĩ, tay ôm chặt lấy đầu mình, lần đầu tiên nhưng ấy vĩnh viễn thuộc về . Long Viêm Dạ chợt nhớ đến , An An, có lẽ mình thích hợp làm trai bao hơn, môi Long Viêm Dạ là nụ cười châm biếm, nếu chiếm được lòng tin dù có ở chung với ai cũng có khác biệt gì đâu?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 64: TRỐN TRÁNH


      Long Viêm Dạ quyết định ra , nhưng đáng tiếc là ba người đến bệnh viện kia lại biết quyết định này của . xe, Lâm Nha vừa lái xe vừa thao thao bất tuyệt về những chuyện vừa xảy ra cho Long Quân An biết, chỉ trừ chuyện Long Viêm Dạ là cha đứa bé ra vì An Tiểu chưa muốn cho mọi người biết, nên Lâm Nha dám tùy tiện cho Quân An biết. Nghe xong những lời Lâm Nha, mặt Long Quân An càng lúc càng trở nên rất khó coi.

      Tại sao trai có thể làm như vậy chứ? Tại sao dám làm An Tiểu phải đau lòng? Nếu biết có chuyện này xảy ra dù thế nào cũng làm mọi cách để Tiểu phải đau khổ như bây giờ. Long Quân An thầm nghĩ, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, mu bàn tay lên từng đường gân, đây là lần đầu tiên trong đời Long Quân An tức giận đến vậy, mà đối tượng lại là trai của .

      "Tiểu , chị thích Viêm Dạ phải ? Vì thích ấy nên chị mới thấy đau lòng như vậy. Em tìm lại công bằng cho chị, bằng mọi cách, em cũng bắt ấy phải giải thích với chị."

      An Tiểu chỉ khẽ lắc đầu, trái tim như chết rồi. ra Long Viêm Dạ có lỗi, vì hôm trước mình và Mị Tuyết đồng ý sống chung, ấy lại nghĩ Mị Tuyết mới là cha cục cưng, chứ đâu biết đêm đó người đưa mình chính là ấy, nên Viêm Dạ lại quay về với cách sống trước đây.

      Nhưng An Tiểu làm thế nào để mình có thể tiếp nhận chuyện Long Viêm Dạ ôm người phụ nữ khác mà phải mình, nhất là sau khi xác định tình cảm của mình lại phải thấy cảnh đó. Nếu Long Quân An về nhà hỏi biết ấy gì? Mặc dù An Tiểu từ chối nhưng trong lòng có chút hi vọng, hi vọng Long Viêm Dạ đến tìm , chỉ cần ấy giải thích hợp lý, dù đó là lời dối hay chỉ là viện cớ cũng chấp nhận.

      An Tiểu rất nhanh đến bệnh viện, bác sĩ qua khám cho Tiểu , còn Long Quân An và Lâm Nha ngồi chờ bên ngoài. Long Quân An đột nhiên đứng dậy, nên chờ như vậy, An Tiểu nằm bên trong người ngồi chờ bên ngoài lúc này nên là trai, Long Quân An khoác áo lên, cúi người với Lâm Nha.

      "Tiểu giao cho , có chuyện gì điện ngay cho tôi. Tôi ra ngoài lát, quay lại ngay ———"

      " tìm Long Viêm Dạ ư? cảm thấy An Tiểu thích Long Viêm Dạ sao, tôi nghĩ vậy. Long Viêm Dạ hợp với Tiểu nên đừng tìm ta."

      Lâm Nha muốn ngăn Long Quân An tìm trai, biết vì lý do gì mà trong lòng Lâm Nha luôn cảm thấy Long Viêm Dạ tốt, hơn nữa qua chuyện vừa rồi lại càng làm thích Viêm Dạ. Sau khi thấy An Tiểu đau lòng Lâm Nha càng khẳng định Viêm Dạ thích hợp ở cạnh Tiểu , ấy quá ngây thơ, còn Long Viêm Dạ lại có cuộc sống khá phức tạp, sau này chỉ mang đến cho Tiểu đau khổ mà thôi, cho dù An Tiểu ở chung với Mị Tuyết hay với bất kỳ ai Long Viêm Dạ cũng nên thay đổi nhanh đến vậy, đúng là có tính nhẫn nại gì hết.

      Long Quân An quan sát nét mặt của Lâm Nha, cuối cùng mới cười gian.

      "Tôi biết là bạn tốt của Tiểu , hi vọng Tiểu có thể hạnh phúc, tôi cũng thế. Nhưng hai người họ có hợp nhau hay phải do hay tôi mà quyết định được, chỉ có An Tiểu mới biết có hạnh phúc hay , cho nên tôi mới quyết định gặp trai mình. Nếu lòng muốn tốt cho Tiểu hãy ngoan ngoãn ngồi đây chăm sóc ấy ———"

      Long Quân An ra khỏi bệnh viện, dù cũng thích An Tiểu nhưng e rằng trong lòng Tiểu chỉ có mỗi trai mà thôi. Nếu trai muốn chăm sóc, che chở cho Tiểu mang Tiểu về cạnh mình cả đời, mang hạnh phúc cho Tiểu .

      Lần này Long Quân An rất lòng. Long Quân An phóng xe nhanh về nhà, gần đến cổng thấy Long Viêm Dạ xếp hành lý vào xe. Quân An vội nhảy khỏi xe, bước tới cạnh Long Viêm Dạ, lấy tay ấn hành lý của Viêm Dạ xuống.

      " định đâu?"

      " có việc, cần châu Âu."

      Long Viêm Dạ khôi phục dáng vẻ bình thường, người kia muốn buông tay chỉ có thể trốn tránh. Long Quân An nở nụ cười châm chọc, người dựa vào xe, lời chút lưu tình.

      " trốn sao? Có phải do bị Tiểu nhìn thấy cảnh đấy nên bèn chọn cách rời . có biết bây giờ An Tiểu ở trong bệnh viện, nằm giường bệnh, nhưng ở bên cạnh mà ở đây thu dọn đồ đạc chạy trốn, nếu ấy biết được có khi lại cười chính mình vì nhầm người nhỉ? Nếu ngay từ đầu ấy chọn em hay Mị Tuyết có lẽ hạnh phúc hơn ———"

      Đây là lần đầu Long Quân An dùng giọng điệu này mà chuyện với trai, nhưng vì Tiểu , cái gì cũng mặc kệ. Long Viêm Dạ đứng bất động, trong lòng cảm thấy đau đớn, quan tâm tới những lời châm chọc của Quân An, nhưng vừa nghe tin An Tiểu nằm viện, tim thắt lại, lo lắng. Lúc này mới gằn từng chữ hỏi.

      " ấy, ấy sao chứ?"

      "Em phải bác sĩ, hỏi em, em biết trả lời thế nào? Muốn biết ấy có chuyện gì nên qua xem thế nào. Em chưa từng thấy yếu đuối như bây giờ, nếu dám đối mặt sao còn quan tâm tới ấy."

      Long Viêm Dạ lấy điếu thuốc ra, hít hơi. Nhìn em trai đứng trước mặt mình, Long Viêm Dạ đột nhiên thấy em trai mình trưởng thành, còn là đứa bé chạy sau đuôi mình nữa, nhưng trong chuyện liên quan tới An Tiểu e rằng trong lòng Long Quân An cũng có bóng hình An Tiểu .

      "Quân An, Tiểu nhờ em chăm sóc. Hãy chăm sóc tốt cho ấy, có thể chuyến này kéo dài vài năm, mong ấy có thể tìm được người đàn ông tốt, em cũng rất tốt ———"

      Bốp ———

      Long Quân An hề báo trước, đấm phát mặt Long Viêm Dạ, Viêm Dạ bị bất ngờ ngã xuống đất. Mắt Long Quân An đỏ lên, sau khi đánh Long Viêm Dạ nhưng trong lòng vẫn chưa hả giận, chỉ tay về phía Long Viêm Dạ, Long Quân An chưa từng tức giận như vậy. " cái gì hả? Em chăm sóc ấy, em là gì mà đòi chăm sóc ấy, người trong lòng ấy phải em, sao lại đổ trách nhiệm của sang cho em hả? trốn tránh , em hợp với ấy, ấy ư, biết ấy nghĩ gì , em khinh ———"

      Long Quân An tức giận toàn thân run lên, gì nữa, xoay người chui vào xe, đóng mạnh cửa xe, rồi phóng xe . Long Viêm Dạ đứng dậy, lau vệt máu khoé miệng, từ tới giờ đây là lần đầu Long Quân An tự ra tay, biết em trai mình nghĩ gì, cũng hiểu Long Quân An hi vọng điều gì, nhưng bây giờ có đủ dũng khí đối mặt với An Tiểu .

      Long Quân An sai, quá yếu đuối, nhưng sau khi nghe thấy An Tiểu vậy thực còn chút dũng khí nào. Cả đời này bao giờ muốn gặp lại nhau! Đây chính là thể hận ư? An Tiểu hận , chỉ là dám chấp nhận , tuy đó là . Long Viêm Dạ đau khổ nhắm hai mắt lại.

      Bỏ , đây là việc duy nhất có thể làm cho Tiểu , chỉ cần , thời gian xoá nhòa vết thương cho ấy. Đến khi ấy quên rồi tìm được người đàn ông tốt hơn , xứng được sống cùng Tiểu . Long Viêm Dạ xếp từ từ hành lý vào trong cốp xe, mặt đầy vẻ đau thương, lái xe hướng về phía sân bay.

      Thời gian, nó xoa dịu mọi nỗi đau ———

      Trong bệnh viện, Lâm Nha ngồi cạnh An Tiểu , trách Tiểu .

      "Cậu nhìn lại mình , bác sĩ dặn phải chú ý mà cậu còn chịu nghỉ ngơi cho tốt. Cậu nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho cục cưng chứ, phải cậu luôn muốn nó sinh ra khoẻ mạnh ư? Đúng rồi, nhắc đến chuyện này, mình muốn hỏi cậu, cậu có muốn cho Long Viêm Dạ biết ta mới là cha cục cưng ?"

      Lâm Nha tay bóc vỏ quýt, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, bác sĩ Tiểu sao nhưng động đến đứa bé nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày cho an toàn. An Tiểu dựa vào thành giường, khẽ lắc đầu, từ lúc tỉnh lại tới giờ cũng chưa thấy bóng dáng Long Quân An đâu, dùng đầu gối nghĩ cũng biết cậu ta đâu, biết Long Viêm Dạ có cùng với cậu ta vào đây thăm ?

      "Tớ chưa và giờ cũng muốn tới chuyện đó. Có số chuyện, biết hay biết căn bản cũng khác biệt gì."

      Đúng lúc An Tiểu Long Quân An như cơn gió lao vào phòng, túm tay An Tiểu , Long Quân An lúc này rất sốt ruột.

      "Tiểu , mau cùng em ———"

      Long Quân An quá hiểu tính cách của trai, e rằng cú đấm đó của cũng làm cho trai tỉnh ra, cách duy nhất bây giờ chỉ có An Tiểu mới giữ ấy lại được, bây giờ mà ngay e rằng kịp mất.

      An Tiểu cùng Lâm Nha đều ngơ ngác hiểu gì, phải Long Quân An tìm Long Viêm Dạ ư? Sao lại chạy tới đây, còn lôi kéo An Tiểu đâu biết nữa. Long Quân An càng sốt ruột khi thấy An Tiểu vẫn ngồi im giường, động đậy gì.

      ----------------------

      CHƯƠNG 65:



      Long Quân An lấy áo khoác định khoác cho An Tiểu Lâm Nha vội vàng ngăn lại, chắn trước giường bệnh.

      "Long Quân An, định làm gì? thấy An Tiểu cần được tĩnh dưỡng ư, vừa rồi bác sĩ Tiểu phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày đứa bé mới được an toàn. Rốt cuộc vội vội vàng vàng kéo Tiểu đâu hả?"

      " Viêm Dạ ra , ấy muốn châu Âu và có thể quay về đây nữa. Tiểu , bây giờ chỉ có chị mới có thể giữ ấy lại thôi, chị có muốn ấy ra , chị nghĩ kỹ , có phải chị cũng muốn giữ ấy lại đúng ?"

      Lúc này trong lòng Long Quân An nóng như lửa đốt, ánh mắt nhìn Tiểu có chút mong đợi. Long Quân An biết trong trái tim trai có hình bóng An Tiểu , trong lòng Tiểu cũng có Long Viêm Dạ, cả hai đều có tình cảm với đối phương, nên Long Quân An mới muốn nhìn thấy cảnh hai người chia tay, quan trọng nhất là Long Quân An muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

      An Tiểu nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc. Trong mắt có chút bi thương, trong hoàn cảnh lúc này mà ta lại lựa chọn ra , trốn tránh đối diện ư, đây chính là người mình thích sao? An Tiểu cảm thấy thất vọng cùng đơn.

      "Tôi , nếu Long Viêm Dạ muốn cứ để cho ta . Lựa chọn thuộc về ta, ai muốn giữ cũng nổi, mà ta hay liên quan gì tới tôi hả? Tôi chẳng còn chút quan hệ gì tới ta nữa. Long Quân An, dù cậu quan tâm tới tôi, coi tôi là bạn bè cũng cần phải nhắc đến chuyện của trai cậu với tôi đâu, tôi giữ ta lại đâu ———"

      An Tiểu rất dứt khoát, đây là lựa chọn của Long Viêm Dạ, dù ta chọn như thế nào chịu nhận thua trước ta, càng thèm qua ngăn ta lại. Long Quân An cứng họng, đây là An Tiểu chưa từng thấy, ràng bộ dạng đau khổ mà lời lại kiên quyết và cao ngạo như vậy. Long Quân An định khuyên An Tiểu nhưng chưa kịp mở miệng Lâm Nha nhảy vào chặn họng .

      "Long Quân An, phải cũng thích An Tiểu sao? Tôi chưa từng thấy ai như , đẩy người mình thích sang cho người khác, lại còn can tâm tình nguyện nữa, dù người đó có là trai cũng phải ép mình làm như vậy. Mà cũng nghe thấy An Tiểu gì rồi, cậu ấy ngăn Long Viêm Dạ lại đâu, cho dù ta có châu Âu hay lên sao Hỏa cũng là chuyện của Long Viêm Dạ, liên quan gì tới Tiểu hết. Tôi khuyên nên đưa Tiểu đâu cả, nếu có chuyện gì xảy ra tới cục cưng ai chịu trách nhiệm đây."

      Trong lời của Lâm Nha có chứa hàm ý châm chọc, dù Lâm Nha có ưa Mị Tuyết nhưng so về bất cứ mặt nào ta cũng tốt hơn Viêm Dạ nên muốn An Tiểu sống chung với Long Viêm Dạ. Cho nên muốn An Tiểu ngăn Long Viêm Dạ ra , lại càng muốn Long Quân An ở đây tiếp tục thuyết phục Tiểu . Vì suy nghĩ thế nên Lâm Nha mới chút do dự ra những lời đó.

      Long Quân An thèm để ý tới những lời Lâm Nha , chỉ đứng im nhìn An Tiểu . Chỉ cần trong tim có người đó nhất định rất quan tâm tới người đó. Long Quân An bèn nảy ra ý, bèn ra.

      "Tiểu , chị nhất định em ép chị. Nhưng em vẫn muốn cho chị biết, lúc nãy em về nhà, để trút giận cho chị nên em cho Viêm Dạ đấm, chắc là ra sân bay trong trạng thái choáng váng đây, nhưng là do ấy đối xử quá đáng với chị nên bị đánh cũng đúng phải ?"

      "Cậu đánh Viêm Dạ à? ấy có bị làm sao ?"

      An Tiểu ngồi bật dậy, vừa nghe Long Viêm Dạ bị em trai đánh trong lòng Tiểu cảm thấy đau thay. An Tiểu vô cùng lo lắng, biểu này bán đứng tâm trong lòng . Long Quân An sung sướng vì đạt được mục đích, cố tỏ ra quan tâm.

      "Em cũng biết ấy có bị thương nữa, nhưng đó cũng là do Viêm Dạ tự chuốc lấy, chị thấy đúng ? lòng mà , cũng đáng đời cơ, trong lòng cảm thấy có lỗi, áy náy với chị, lại cảm thấy mình xứng với chị nên chọn cách ra . Tiểu , chị có thấy ấy ra là tốt cho mọi người , em có thể đến chỗ cha chị cầu hôn chị, khi ấy trở về chị là vợ em, tốt phải ?"

      "Long Quân An, cậu ngậm miệng lại! Ai muốn gả cho cậu hả ———"

      An Tiểu liền ném gối vào cái mặt nhăn nhở của Long Quân An. Lúc này Tiểu cũng hiểu nổi cảm giác của mình, nếu nuối tiếc. Nhưng nếu phải là nhận thua trước Long Viêm Dạ ư. An Tiểu cúi đầu suy nghĩ.

      Lâm Nha định gì đó nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Long Quân An nhìn đành im lặng. Long Quân An hiểu vì sao năm lần bảy lượt Lâm Nha đều ngăn cản cho An Tiểu , nhưng cảm giác có gì đó đúng, nếu Lâm Nha vì muốn tốt cho An Tiểu nên ngăn Tiểu . Long Quân An nhìn Lâm Nha, trong lòng nghi ngờ.

      Mặc dù Long Quân An rất nóng lòng vì máy bay chờ người, nhưng mặt biểu ra, kéo ghế ngồi chờ quyết định của An Tiểu . Lúc lâu sau, An Tiểu cũng hạ quyết tâm, nhìn Long Quân An khẽ gật đầu.

      "Được, em đưa chị ———"

      "Tiểu ———"

      Lâm Nha kêu lên nhưng An Tiểu chỉ khẽ lắc đầu.

      "Lâm Nha, yên tâm . Tớ chỉ ngăn ta lại thôi, còn chuyện tình cảm giữa mình và ta còn khả năng duy trì nữa rồi, dù thế nào, để Viêm Dạ ra mà trong lòng vẫn còn áy náy thực tốt chút nào, tớ hi vọng mình làm ảnh hưởng tới cuộc sống của ta nên cậu đừng lo."

      Nghe An Tiểu xong, Lâm Nha cười cách miễn cưỡng, trong lòng cảm thấy thất vọng. ngờ làm mọi cách ngăn cản mà An Tiểu vẫn muốn , mong Tiểu gặp được Long Viêm Dạ. Lâm Nha cúi đầu, lấy áo mặc cho An Tiểu .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 66: LỆCH GIÂY


      Lúc này Long Quân An rất vui, chỉ cần An Tiểu đồng ý đến sân bay e rằng Viêm Dạ có muốn cũng đành lòng. Long Quân An trong lòng vui sướng, đỡ An Tiểu rời khỏi bệnh viện.

      Long Quân An phóng xe nhanh, các toà nhà hai bên đường cứ thế lướt qua lùi về phía sau, mặt Lâm Nha trắng bệch, nắm chặt tay vịn.

      " phóng nhanh như vậy làm gì hả? Tôi say xe rồi ———"

      " còn nhiều thời gian nữa, nên quen dần vì từ giờ tới sân bay tôi đều chạy với tốc độ này."

      Long Quân An chút nể tình đáp lại Lâm Nha, An Tiểu ngồi sau có chú ý đến những lời cãi nhau giữa hai người họ vì tâm hồn của bay đến nơi rất xa. Long Viêm Dạ, muốn khỏi nơi này sao? Tại sao sau chuyện đó lại chọn trốn tránh, chẳng lẽ có dũng khí đối mặt với em ư, em phải làm thế nào mới có thể cho biết, phải làm thế nào mới có thể mở miệng ra, chính là cha đứa bé?

      Trong lòng An Tiểu tử hỏi mình, tim vẫn còn đau, tuy chuyện tình cảm giữa và Long Viêm Dạ nóng bỏng hay kinh thiên động địa nhưng trong lòng luôn lên bóng dáng , cho dù chính mắt thấy cảnh kia nhưng vẫn có cách nào để quên ấy. An Tiểu khe khẽ thở dài, chẳng lẽ đó chính là tình , An Tiểu cũng biết có thực lòng Viêm Dạ , nếu Long Viêm Dạ phải cha cục cưng liệu rằng ở cùng với Mị Tuyết hay , nhớ đến Mị Tuyết, An Tiểu nhịn được thở dài.

      Long Quân An dùng tốc độ nhanh nhất nên chỉ mất có hơn mười phút là đến sân bay. Long Quân An vội vàng nắm tay An Tiểu chen vào dòng người đông đúc trong sân bay. Trong đại sảnh sân bay, tiếng loa thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh, mọi người tiễn người thân chật kín sân bay, Long Quân An đảo mắt tìm Long Viêm Dạ trong dòng người đông đúc này, nhưng đáng tiếc thấy bóng dáng Long Viêm Dạ đâu.

      An Tiểu cũng nhàn rỗi, ánh mắt tìm kiếm người kia. Trong lòng có chút sốt ruột, chút mong chờ, giờ đến đây rồi, An Tiểu muốn Long Viêm Dạ cứ bỏ như vậy, ít nhất cũng nên chuyện cho dứt khoát , trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, An Tiểu vội buông tay Long Quân An ra rồi chạy về phòng phát thanh.

      lâu sau, tiếng loa vang lên.

      "Ông Long Viêm Dạ, có người cần gặp, mời ông đến phòng chờ ——— Ông Long Viêm Dạ, có người cần gặp, mời ông đến phòng chờ ———"

      Tiếng loa vang lên vài lần nữa, An Tiểu cùng Long Quân An đứng trong phòng chờ, nhìn ra ngoài nhưng vẫn thấy bóng dáng Long Viêm Dạ đâu, ngược lại Lâm Nha khi thấy tình hình này có chút vui vẻ.

      Long Quân An sốt ruột lại lại, trong lòng vô cùng lo lắng.

      "Tiểu , chị chắc là máy bay chưa cất cánh chứ?"

      "Tôi chắc mà, tôi hỏi, ấy vẫn còn chưa bay mà. Chuyến bay còn nửa tiếng nữa mới cất cánh, có tên ấy trong chuyến đó, có thể ấy còn chưa tới sao?"

      An Tiểu cũng thấy lạ, lý gì mà Long Viêm Dạ nghe thấy lại chưa xuất , cách lý giải duy nhất chỉ có thể là chưa tới. Long Quân An thể ngồi yên, lo lắng nhìn xung quanh. "Tiểu hay là như thế này . Hai người chờ ở đây, em xung quanh xem chút xem biết đâu ấy còn chưa tới đây."

      "Được, cậu xem lượt, bọn tôi chờ ở đây ———"

      An Tiểu khẽ gật đầu, để Long Quân An tìm chút, chứ mọi người cùng ở đây chờ cũng vô ích thôi. Sau khi Long Quân An rồi, Lâm Nha đưa chai nước cho An Tiểu uống, rồi mới lên tiếng.

      "Tiểu , cậu lòng muốn giữ Long Viêm Dạ lại à? Chẳng lẽ cậu quên nhìn thấy gì trong nhà họ Long ư, tớ cảm thấy số chuyện nên để nó chìm vào quá khứ tốt hơn, nếu cậu và ta sống cùng nhau chỉ có mình cậu bị tổn thương thôi."

      "Lâm Nha, tớ biết. Bây giờ tớ cũng hiểu tình cảm của mình nữa nhưng lòng tớ muốn ấy ra , mặc dù tớ biết mình có thể tha thứ cho ấy , tớ chỉ biết rằng tớ muốn ấy cách tớ quá xa. Nếu có thể quay ngược thời gian nhất định tớ nghe lời cậu, chạy ngay tới nhà họ Long tìm ấy, nhưng giờ chuyện rồi, tớ chỉ có thể từ từ điều chỉnh tâm tình của mình, có thể thời gian nữa tớ tha thứ cho ấy, nhưng chắc chắn phải bây giờ."

      An Tiểu uống ngụm nước, ra tâm trong lòng mình cho Lâm Nha biết. Sau khi nghe xong, trong lòng Lâm Nha có cảm giác thất vọng. Chẳng lẽ An Tiểu tha thứ cho Long Viêm Dạ ư, hi vọng chuyện này xảy ra, Lâm Nha khẽ thở dài.

      "Tớ rửa tay chút, cậu có cùng ?"

      "Cậu tớ cũng nhớ ra. Tớ muốn nhưng nơi này thể có người mà, hay là cậu trước , tớ chờ ở đây, cậu xong tớ , nếu Long Viêm Dạ đến thấy ai phải làm sao?"

      An Tiểu có chút lo lắng, Lâm Nha khẽ cười, vỗ lên vai Tiểu .

      "Cậu . Cậu là phụ nữ có thai nên trước , tớ ở đây chờ, cậu phải lo ———"

      An Tiểu có chút khó chịu, bụng có chút thoải mái, nhưng có Lâm Nha ở đây nên cũng an tâm, An Tiểu vội vàng chạy vào phòng rửa tay. Nhưng cũng trớ trêu, đúng lúc An Tiểu khuất ở chỗ xa Long Viêm Dạ vội vàng chạy lại, trán lấm tấm mồ hôi, đúng lúc đến cổng sân bay nghe thấy loa gọi tên mình, ôm hi vọng chạy lại phòng chờ.

      Nếu người tìm là An Tiểu tốt, chỉ cần ấy tha thứ nhất định ở lại, dù phải từ bỏ tất cả cũng muốn cho An Tiểu hạnh phúc. Long Viêm Dạ ôm hi vọng bước nhanh đến phòng chờ, khi nhìn thấy Lâm Nha, Long Viêm Dạ mừng như điên, Lâm Nha tới đây chắc An Tiểu cũng đến.

      -------------------

      CHƯƠNG 67: BỎ QUA


      Long Viêm Dạ bước nhanh tới chỗ Lâm Nha, trong mắt có ánh sáng hi vọng.

      "Lâm Nha, Tiểu đâu? Có phải ấy tới đây tìm tôi ? Sức khoẻ ấy được tốt mà chạy tới đây có sao ? Đúng rồi, có phải ấy có điều gì muốn với tôi, đúng ?"

      Long Viêm Dạ đột nhiên xuất trước mặt làm Lâm Nha sợ hết hồn, nghe Long Viêm Dạ hỏi hồi, trong lòng nổi lên chua xót khó tả. ta làm trò gì vậy? Sau khi gây chuyện, bây giờ lại còn đứng đây mà hỏi những vấn đề này ư? Lâm Nha định trả lời trong đầu ra ý tưởng, Lâm Nha nhìn ngó xung quanh rồi mỉm cười.

      Bây giờ cả Tiểu và Long Quân An đều có mặt ở đây, đó phải là cơ hội tốt nhất mà ông trời ban cho sao? Long Viêm Dạ chuyến này e rằng trong thời gian ngắn cũng chưa trở về nha, chờ đến lúc ta quay về An Tiểu có hạnh phúc mới rồi cũng nên. Lâm Nha suy tính chút rồi ra những điều trái .

      "Tôi là người cầu gặp . Tiểu tới, chỉ có mình tôi tới đây thôi, là Tiểu nhờ tôi tới giúp truyền đạt lại ý nó, giờ Tiểu vẫn còn nằm trong bệnh viện kìa."

      " ấy muốn gì? Giờ Tiểu khá hơn chút nào chưa?"

      Long Viêm Dạ có chút khẩn trương, mặc dù trong lòng quyết tâm ra nhưng ở nơi sâu thẳm trong tim vẫn hi vọng được Tiểu giữ lại, chỉ cần câu thôi, nhất định chấp nhận. Đáng tiếc, Lâm Nha biến hi vọng của Viêm Dạ thành , giọng của Lâm Nha có chút lạnh lùng.

      "Tiểu bảo tôi lại với , hi vọng càng xa càng tốt ———"

      "Thực ấy thế ư?"

      Long Viêm Dạ rơi xuống đáy vực thẳm, dám tin vào điều mình nghe thấy nên hỏi lại lần nữa.

      "Đúng thế. Cả đời này ấy hi vọng phải gặp lại nữa, cho nên muốn càng xa càng tốt."

      Trong lòng Long Viêm Dạ trở nên lạnh cóng, ra từ đầu đến cuối An Tiểu cũng muốn tha thứ cho mình, nhưng cũng đâu cần phải bảo Lâm Nha tới tận đây để điều này với mình chứ? Đây phải là hành động quá thừa sao? Long Viêm Dạ rất đau lòng, nụ cười chua chát gương mặt .

      "Cảm ơn , hãy lại với ấy. Tôi vốn quyết định ra rồi, cả đời này tới làm phiền ấy đâu. Chúc ấy hạnh phúc ———"

      " yên tâm, nhất định Tiểu hạnh phúc bên Mị Tuyết, dù sao đó cũng là cha cục cưng. Hẹn gặp lại nha ———"

      Lời của Lâm Nha làm Long Viêm Dạ im lặng, trong ánh mắt Lâm Nha có chút thoả mãn, Long Viêm Dạ xoay lưng từ từ vào cửa lên máy bay. Hoá ra chỉ có là đau khổ thôi, tại sao An Tiểu lại đối xử quá tàn nhẫn với như vậy? Lại còn nhờ Lâm Nha đến những lời đó, giống như đâm thêm cho nhát dao vào tim. Long Viêm Dạ biết còn chút hi vọng nào nữa, cho rằng An Tiểu rất hận , hơn nữa vĩnh viễn tha thứ cho .

      Lâm Nha đúng, Mị Tuyết là cha đứa bé trong bụng Tiểu , cậu ta mới đủ tư cách làm người nhà với Tiểu . có tư cách gì nào? Trong hoàn cảnh này, chẳng còn là gì nữa, có lẽ đây là cách đối xử nhân từ nhất đối với . Long Viêm Dạ còn chút do dự nào nữa, thẳng quay đầu lại.

      Nhìn bóng dáng Long Viêm Dạ khuất sau cửa vào, Lâm Nha liền nở nụ cười hả hê, chỉ cần câu đơn giản như vậy có thể đem hạnh phúc đến cho An Tiểu , đúng là việc dễ dàng. Tiểu nhất thiết phải sống cùng Mị Tuyết, nhưng tuyệt đối cùng Long Viêm Dạ bên nhau, chỉ cần phải ở bên Long Viêm Dạ An Tiểu có cuộc sống hạnh phúc.

      An Tiểu từ phòng rửa tay ra, nhìn thấy vẫn chỉ có Lâm Nha đứng đó trong lòng Tiểu càng sốt ruột hơn.

      " ta tới chưa?"

      "Chưa, tớ đợi ở đây lúc rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Long Viêm Dạ đâu hết. Thôi, giờ cậu đứng đây chờ nha, tớ vào phòng rửa tay chút ———"

      Lúc chuyện cùng An Tiểu , mặt Lâm Nha có chút biểu dối, ai biết tại sao Lâm Nha phải làm thế, chỉ có ta mới hiểu ta làm vậy vì cái gì. An Tiểu gật đầu, tiếp tục chờ đợi, nửa giờ trôi qua rất nhanh, trước khi máy bay cất cánh vài phút Long Quân An mới chạy đến.

      "Tiểu , em đến chưa? Em có gọi nhưng ấy tắt máy, phải làm sao bây giờ?"

      "Chưa thấy đâu, bọn tôi đứng chờ ở đây suốt nhưng Long Viêm Dạ vẫn chưa thấy đâu. Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, tôi qua kia hỏi lại xem ta lên chưa."

      xong An Tiểu vội vàng đến quầy soát vé, nhân viên kiểm tra xong cho An Tiểu biết, nửa giờ trước Long Viêm Dạ lên máy bay. Nghe tin này, tim Tiểu tan vỡ, đúng lúc này loa lại vang lên giống như châm chọc người ta. buồn cười, Long Viêm Dạ lên máy bay từ lâu rồi, ta cũng nghe thấy nhưng căn bản là thèm quan tâm, có lẽ tất cả đều là do tự mình đa tình thôi.

      An Tiểu ôm hi vọng, chạy từ bệnh viện tới đây, chỉ vì muốn giữ ta ở lại. Nhưng Long Viêm Dạ có nghe thấy loa gọi tên mình nhưng cũng giả điếc, ngay cả mặt cũng muốn nhìn thấy, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. còn tưởng mình có vị trí quan trọng trong lòng Long Viêm Dạ chứ, hoá ra cũng chỉ là tên hề mà thôi.

      Lần này An Tiểu rất đau lòng, bỏ tôn nghiêm, sĩ diện, bỏ mọi thứ để đến đây giữ ta lại nhưng vẫn bị từ chối. ra mọi thứ đều là do tự biên tự diễn mà thôi. An Tiểu nhớ lại cảnh hai người lần đầu gặp nhau, đúng là cái đêm hoang đường, gặp nhau chỉ vì lon coca, sau đó giam cầm nhau bởi bản hợp đồng, đúng là hiếm thấy ———

      Mọi chuyện rồi, trái tim cũng vỡ vụn rồi, ông trời cho gặp Long Viêm Dạ, còn trêu đùa tình cảm chân của . Từ bỏ mọi thứ, vì cái gì mà lại chạy đến đây, đúng là công dã tràng, ta nghe thấy nhưng đáp lại. An Tiểu hận, hận Long Viêm Dạ quá vô tình, hận Long Viêm Dạ im lặng với .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 68: BƯỚC NGOẶT TRONG TÌNH

      Lâm Nha thấy An Tiểu bước uể oải biết chuyện gì xảy ra rồi. Lâm Nha vừa định chạy lại Long Quân An nhanh hơn bước, vội vàng kéo An Tiểu lại.

      "Sao rồi? ấy đến chưa?"

      "Từ nay về sau, đừng có nhắc đến cái tên Long Viêm Dạ trước mặt tôi. Từ giờ, tôi và ta cắt đứt quan hệ, sống hay chết quan tâm nữa ————"

      Tuy An Tiểu ra lời thề mà trong lòng muốn nhưng Tiểu quyết tâm cả đời này thực lời thề.

      Long Quân An hiểu gì hết, còn Lâm Nha nghe xong trong lòng hết sức vui sướng, cuối cùng cũng có kết quả này. Suýt chút nữa Lâm Nha cười phá lên.

      "Tiểu , nên tức giận. Chúng ta về thôi, dù kết cục như mong muốn nhưng việc cậu nên làm làm hết sức rồi, còn người nào đó có tiếp nhận hay phụ thuộc vào ý muốn cậu nữa rồi.”

      Lâm Nha cười híp mắt kéo An Tiểu ra khỏi sân bay. Tuy Long Quân An vẫn còn điều muốn nhưng có cơ hội mà chen vào. Sắc mặt khó coi của An Tiểu , còn Lâm Nha ung dung tạo thành bức tranh đối lập. Trong lòng Long Quân An thầm thắc mắc, tại sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ?

      Nhìn phản ứng của An Tiểu nhất định trai mình máy bay nhưng tại sao lại ra gặp mặt An Tiểu nhỉ? Chuyện này thể xảy ra trừ khi trong lòng ấy có An Tiểu nhưng điều này càng có khả năng. Long Quân An này có thể tin con heo biết trèo cây nhưng nhất định tin điều này là . Trong đầu Long Quân An treo đầu dấu chấm hỏi.

      Mặc dù bây giờ trai tắt máy nhưng nhất định có lúc bật máy lên, nhất định đến lúc đó mình hỏi cho ràng, tại sao An Tiểu đến sân bay muốn giữ ấy lại, thế mà ấy lại chịu ra gặp. Trong lòng Long Quân An có biện pháp nhưng cho An Tiểu biết, chỉ nhàng đưa An Tiểu ra xe.

      "Bây giờ chúng ta đâu?"

      "Tôi muốn về nhà ————"

      An Tiểu dựa đầu vào ghế, khuôn mặt mệt mỏi. Có lẽ chỉ có nhà mình mới là nơi quay về tốt nhất, dù Mị Tuyết đối với mình rất tốt nhưng tình cảm của ta hơi phức tạp. Trải qua chuyện này, Tiểu coi Long Quân An là bạn bè, còn về Long Viêm Dạ ————

      An Tiểu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, có vài đám mây trắng trôi lững lờ, chiếc máy bay màu bạc bay lên trung, Tiểu khẽ nhếch mép tự cười mình. Về phần Long Viêm Dạ, e rằng cả đời này cũng có cơ hội gặp nhau nữa rồi, châu Âu, có lẽ quyết định bỏ của ta là đúng, mình quá mệt mỏi rồi thể chịu được nữa. Cuối cùng An Tiểu nhìn chiếc máy bay đó lần rồi từ từ nhắm mắt lại.

      "Cái gì? Cậu Tiểu muốn về đây ư, tại sao? Mị Tuyết, cậu ta chết ở xó xỉnh nào rồi hả, cha lôi cổ nó về ————"

      Cha An tức giận đập bàn, đôi mắt mở lớn hết cỡ, nhìn ông lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống Mị Tuyết vậy. Long Quân An sợ toát mồ hôi hột, cha của Tiểu đúng phải người thường, kinh khủng, đúng là khí thế bức người của người đứng đầu. Long Quân An biết thân biết phận xin phép về, bắp chân cũng như nhũn ra, vội vàng phóng xe mất.

      Trong phòng khách giờ chỉ còn An Tiểu và Lâm Nha, An Tiểu nằm ghế có chút mệt mỏi. An Tiểu nhìn cha mình, trong lòng liền cảm thấy ấm áp vô cùng, đây là cách mà cha bảo vệ , An Tiểu ngồi dậy, ôm chầm lấy cha An.

      Cha An chưa từng được con ôm như thế bao giờ nên mặt liền đỏ ửng.

      "Tiểu , con có ấm ức gì cho cha nghe, cha bảo người chặt đứt chân Mị Tuyết ngay."

      Cha An vỗ lên lưng Tiểu , giọng cũng trở nên nhàng hơn. An Tiểu nghe vậy liền khóc òa lên, có người cha quan tâm đến như thế còn đau khổ gì chứ.

      "Cha ———— nếu con muốn ở đây, cha có chấp nhận ? Mị Tuyết phải cha cục cưng, ta phải, nên con muốn quay về nhà mình ở, có được cha?"

      "Được, được, chỉ cần con muốn, ở đâu cũng được ————"

      Lâm Nha nhìn cảnh hai cha con Tiểu ôm nhau, chịu được bèn quay lưng lại. Dù sao Tiểu cũng còn có người cha thương quan tâm như thế, còn làm gì có, vẫn chỉ có mỗi mình.

      Long Quân An nắm chặt điện thoại trong tay, đây là lần thứ n gọi cho trai mình, cuối cùng cũng có người nghe máy, thèm đợi Long Viêm Dạ lên tiếng, Quân An điên cuồng hét lên.

      " làm cái quái gì máy bay vậy hả? Em phải dùng mọi cách, vất vả lắm mới đưa được Tiểu từ bệnh viện ra sân bay tìm , loa của sân bay cũng kêu bao nhiêu lần như thế, lỗ tai điếc rồi hay đầu óc có vấn đề thế hả? Tại sao nghe thấy mà thèm ra ngoài gặp bọn em hả? có biết Tiểu chờ bao nhiêu lâu ? Lần này ấy bị làm cho tổn thương quá lớn rồi, có bản lĩnh nha, châu Âu hay ra ngoài sao Hỏa cũng được, cả đời này cần phải quay về đây làm gì nữa ————"

      Long Quân An khách sáo, phát tiết toàn bộ tức giận trong lòng ra, lời châm chọc của Lâm Nha, cũng bê vào mà trai mình. Nếu phải vì muốn nghe câu trả lời của Viêm Dạ Long Quân An ném điện thoại rồi.

      "Quân An, em vừa cái gì?"

      Long Viêm Dạ tay cầm điện thoại, mặt nghệt ra, thắc mắc biết vừa rồi có nghe nhầm ? Sao Quân An Tiểu đến sân bay, còn Lâm Nha đến? Long Viêm Dạ đành mở miệng hỏi lại em trai mình.

      "Em biết ngay là tai có vấn đề mà, em cùng Tiểu đến sân bay tìm nhưng lại dám ra gặp. Người nhà họ Long chúng ta lại sợ ra gặp người sao, ngờ lại là kẻ hèn nhát đến thế, ————"

      "Em Tiểu có ra sân bay?"

      Long Viêm Dạ xúc động, tim đập loạn lên, Tiểu có đến sân bay, nghĩ là ấy chịu tha thứ cho ư? Vậy là còn có cơ hội để ở cạnh Tiểu sao? Long Viêm Dạ còn nghe thấy Long Quân An gì nữa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tiểu thôi.

      " về ngay đây ————"
      còn nghe thấy Long Quân An gì nữa, Long Viêm Dạ vội tắt máy, như phát điên vậy. Trời ơi, Tiểu tới sân bay tìm mình, còn cái gì có thể làm mình hưng phấn hơn tin này chứ? Trong đầu Viêm Dạ lúc này nghĩ được gì nữa, trong lòng vô cùng vui sướng, vẫn còn cơ hội tìm Tiểu , chỉ cần có thể ở bên che chở cho Tiểu , chỉ cần Tiểu chịu tha thứ cho chuyện gì là giải quyết được cả.

      A A a a a————

      Long Viêm Dạ phấn khích quá ném luôn điện thoại lên giường, đặt vé chuyến sớm nhất để quay về, cho Tiểu biết, cả đời này muốn chăm sóc cho ấy.

      ---------------

      CHƯƠNG 69: CHỜ , VỀ RỒI ĐÂY


      Ngồi máy bay, Long Viêm Dạ vẫn cảm giác như mình nằm mơ vậy, bây giờ bộ não cũng hoạt động trở lại. Lúc ở sân bay, những lời Lâm Nha đều là dối, Long Viêm Dạ muốn chém nhát vào cổ Lâm Nha, tuy biết vì sao Lâm Nha lại dối nhưng vì lời dối đó mà và Tiểu mới gặp được nhau, nghĩ đến điều này cơn giận trong lòng Viêm Dạ lại trỗi dậy.

      Trước khi lên máy bay, gọi cho Quân An, biết An Tiểu quay về nhà , lúc đó Long Viêm Dạ mới thấy yên tâm. Dù gia đình An Tiểu có phức tạp thế nào cũng đến gặp ông cha An để ý định của mình, phải cho Tiểu biết quyết tâm cả đời này chăm sóc cho ấy, dù sau này có xảy ra chuyện gì buông tay nữa.

      Khóe miệng cong lên thành nụ cười, Long Viêm Dạ vứt hết lo lắng ưu phiền trong mấy ngày nay ra khỏi vũ trụ rồi, giờ Viêm Dạ nhìn ra ô cửa thấy đám mây cũng trở nên đáng ghê. Quân An cũng , An Tiểu muốn sống chung với Mị Tuyết nữa, có lẽ đây là tin tức hữu ích cho , đó là cơ hội mà ông trời ban cho , nếu còn biết nắm lấy đầu óc đúng như Quân An , có vấn đề .

      Lãng phí ba ngày vô ích, biết ba ngày qua Tiểu thế nào rồi, có còn hận ? Trong đầu Long Viêm Dạ giờ chỉ toàn là về Tiểu mà thôi.

      Tiểu , em nhất định phải chờ nha, về rồi, về để làm em hạnh phúc suốt đời này ————

      Mà lúc này, cha An chỉ huy người làm mang đồ ra xe. Hai ngày nay An Tiểu tự giam mình trong phòng buồn vui, An Ba còn cách nào khác ngoài việc dẫn Tiểu ra ngoài chuyến cho khuây khỏa.. Ở Canada, cha An có biệt thự, dẫn Tiểu qua đó sống thời gian là biện pháp tốt nhất cho Tiểu .

      Cha An cũng muốn đứa cháu ngoại chưa được sinh ra có chuyện nên lại gần Tiểu còn đứng ngẩn người ra, ông vừa cười vừa vỗ lên vai con .

      "Tiểu , sao thế? muốn rời xa nó à?"

      " ạ, cha ———— là con nghĩ sau này có quay về đây nữa hay , dù sao đây cũng là nơi con lớn lên, giờ phải rời xa , có cảm giác thành lời————"

      "Đứa ngốc này, chỉ cần con muốn về đây lúc nào chẳng được. Nhưng nếu con muốn về ai kéo con được, chỉ cần cha còn sống ngày nào ngày đó con cuộc sống vui vẻ, nhớ chưa? !"

      "Dạ ————"

      An Tiểu có chút khó chịu, ra nơi đây còn có ý nghĩa gì với nữa. Người còn ở đây rồi, còn sống ở đây chỉ đau lòng thêm thôi, sau khi quay về đây, điện thoại cũng tắt máy luôn, giờ ra hơi vội, chưa kịp thông báo với ai cả, ngay cả Lâm Nha cũng biết chuyến này của .

      An Tiểu với ai, cứ thế lẳng lặng bỏ , có thể đó là cách tốt nhất. Quay đầu nhìn lại ngôi nhà của mình lần cuối rồi Tiểu vào xe, cảnh vật thân quen dần dần lùi về sau.

      Chuyến bay của Long Viêm Dạ hạ cánh, vừa xuống xe là gọi cho Long Quân An ra sân bay chờ từ lâu, ngồi vào trong xe, Long Viêm Dạ mới lau mồ hôi trán.

      "Đến thẳng nhà Tiểu ————"

      "Giờ biết lo rồi à? Sao lúc ấy biết dùng não mà suy nghĩ, em biết ngay Lâm Nha có vấn đề rồi mà. ta làm cho mọi chuyện rối tung lên rồi, biết cha Tiểu đáng sợ thế nào đâu, giống như muốn ăn thịt người vậy, đáng sợ, lát nữa đến nhà Tiểu , tự , em chỉ đứng bên cạnh ủng hộ tinh thần thôi."

      Long Quân An vừa lái xe vừa kêu ca, Long Viêm Dạ chỉ biết gật đầu đồng ý, hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, nghĩ xem động cơ của Lâm Nha là gì. Lúc này có ai trong xe chú ý phía sau xe Quân An có đoàn xe, mà trong đó có người mà hai người vội vàng tìm, Tiểu .

      Cuộc sống luôn trêu chọc mọi người, biệt thự trước mắt Long Viêm Dạ và Quân An trống trơn. Cảnh vật nơi đây có gì thay đổi nhưng đáng lẽ ra phỉa tấp nập người ra vào trong biệt thự này giờ đây bóng người nào, Long Viêm Dạ tay gõ cửa, miệng gọi tên Tiểu .

      ", có khi bọn họ ra ngoài rồi?"

      Long Quân An kéo Long Viêm Dạ, có lẽ An Tiểu cùng cha ra ngoài rồi. Long Viêm Dạ có dự cảm tốt, thể giải thích được cảm giác này, tim đập nhanh, lo lắng.

      "Dù có ra ngoài sao đến người giúp việc cũng thấy đâu. Em nhìn này, đồ đạc vẫn còn đủ nhưng bóng người nào————"
      Đúng lúc Long Viêm Dạ ông lão giúp việc run rẩy từ vườn hoa ra, Long Quân An vui sướng chỉ tay về phía ông già đó.

      "Thấy , sao lại có người chứ? Đây phải là người sao? Này, ông có thể qua mở cửa giúp bọn cháu được ? ————"

      Long Viêm Dạ dần mất hi vọng nhìn thấy ông lão đó, có lẽ mọi chuyện như Quân An , Tiểu chỉ là ra ngoài chơi thôi. Ông lão tập tễnh đến cổng sắt, nhìn hai em trước mặt.

      "Các cậu tìm ai?"

      "Chúng cháu đến tìm An Tiểu , mau mở cửa ra giúp cháu với."

      "Tìm ai cơ?"
      Ông lão bị nghễnh ngãng rồi, áp sát tai mình gần Long Viêm Dạ, Viêm Dạ đành phải to hơn.

      "Chúng cháu đến tìm An Tiểu ————"

      "À, các cậu đến tìm chủ à. có, đến muộn rồi, chủ có ở đây————"

      Tim Long Viêm Dạ như bị ném xuống vực sâu, sao lại có, sao lại ở đây chứ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì với Tiểu ư? Long Viêm Dạ khống chế nổi mình, xuyên qua cổng sắt túm lấy cổ áo ông lão giúp việc.

      "Ông gì? Tại sao Tiểu có ở đây, ông đến muộn rồi là có ý gì, rốt cuộc Tiểu xảy ra chuyện gì rồi, ông mau ————"

      ", đừng như vậy ————"

      Long Quân An dùng sức kéo tay Long Viêm Dạ ra khỏi cổ áo ông già, liên tục câu xin lỗi ông, Long Quân An thay trai hỏi ông lão giúp việc.

      "Ông ơi, cho hỏi An Tiểu đâu rồi ạ?"

      " biết, chủ cùng ông chủ rồi, tôi biết họ đâu cả————"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :