1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 50: TÌM RA KẺ ĐẦU SỎ ĐÊM ĐÓ


      An Tiểu cố gắng để mặt mình cứng ngắc, phải nửa ngày mới nặn ra được nụ cười. An Tiểu đứng cầu thang nhìn cha An từng bước vào phòng khách. Lúc này Tiểu chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, xong rồi, nhìn sắc mặt của cha có vẻ tốt lắm, hình như rất tức, từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên trốn nhà , mình quá to gan như vậy có khi nào cha trói mình về giam lỏng ? Trong vài giây cái gì An Tiểu cũng nghĩ đến, nhưng điều quan trọng nhất và làm lo lắng nhất là cha có còn ép mình bỏ cục cưng .

      "Ha ha ha ——— cha. Buổi sáng khí trong lành nha."

      "Sáng? ! Giờ cũng là chiều rồi còn sáng gì nữa. Con mau xuống đây ————"

      Cha An nhìn An Tiểu thầm nghĩ, con nhóc này biết làm cái gì mà lâu như vậy cũng thèm về, giờ bụng cũng lớn rồi mà vẫn chưa mang cha cục cưng về, nếu tự giác về mình cũng đâu có rảnh mà chạy tới đây chứ. Mà cái tên Mị Tuyết kia cũng biết làm cách nào mà biết mình là cha của con nhóc này, lại còn chạy tới chỗ mình thừa nhận đêm đó người ở cùng Tiểu ta ta nữa chứ, cuối cùng mình cũng tìm được tên đầu sỏ gây chuyện rồi, nếu Tiểu tự giải quyết được để người cha này đứng ra xử lý vậy. Cha An ngồi chờ Tiểu chậm chạp lê bước tới trước mặt mình. Lúc này, Long Viêm Dạ cùng Long Quân An mới hiểu, người đàn ông khí phách này là cha của Tiểu , trước đó Long Viêm Dạ còn tưởng người này đến giúp Mị Tuyết. Đuổi hết giúp việc ra ngoài, mọi người ngồi xung quanh cha An, nhìn thấy Mị Tuyết đầy tự tin làm cho Long Viêm Dạ khó chịu. Hôm nay đến đây, Mị Tuyết gần như nắm chắc phần thắng trong tay, phải tốn ít ngân phiếu mới điều tra được mọi thứ về An Tiểu , qua Lâm Nha còn biết chuyện về đứa bé, Mị Tuyết nhằm vào An Tiểu có ai có thể ngăn cản được. Cho nên Mị Tuyết mới liều mình nhận tội với cha An, nhân tiện nhờ cha An cùng mình tới đây để đón An Tiểu . Cha An khẽ nhấp chút trà, nhìn vẻ mặt ủ rũ của con ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp.

      "Tiểu , hôm nay con phải cùng về với cha. Vì tìm được người đêm đó rồi nên con ở đây cũng còn ý nghĩa gì nữa rồi."

      Lời của An Ba làm cho cả Long Viêm Dạ cùng An Tiểu choáng váng, tìm được rồi? An Tiểu tò mò, sao có thể chứ, người đó ngoài Lâm Nha ra chưa có ai nhìn thấy mặt, sao lại tìm ra dễ dàng như vậy chứ. An Tiểu nhìn cha An hỏi lại. "Tìm được rồi sao? Là ai?"

      "Là , Tiểu "

      Câu trả lời của Mị Tuyết là cho mọi người đều kinh ngạc, giống như sấm sét giữa trời quang. An Tiểu ngơ ngác nhìn ta, người cùng mình đêm đó là Mị Tuyết sao? Mình có chút ấn tượng nào, mình tin nếu Lâm Nha tự ra, đêm đó mang mình là Mị Tuyết, nếu mình tin.

      " là người chung với em đêm đó, làm sao em biết dối chứ? Trừ khi Lâm Nha chính miệng ra."

      "Được, có thể chờ ấy tới để xác minh."

      Mị Tuyết lo chuyện này vì cái Lâm Nha kia bị mua chuộc rồi cần gì mà phải lo lắng. An Tiểu liền lấy điện thoại ra. "Cha, nếu Lâm Nha người đêm đó là Mị Tuyết con về cùng mọi người."

      "Cha đồng ý. Chúng ta ngồi đây chờ, chắc tổng giám đốc Long phản đối chứ?"

      Cha An nhìn Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ còn có thể gì, đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu, dù có muốn An Tiểu ở lại cũng đủ sức, giờ chỉ có thể chờ Lâm Nha tới thôi. Nhưng Long Viêm Dạ đâu phải người dễ dàng nhận thua đâu, chỉ khẽ gật đầu, trong đầu cũng nghĩ cách đối phó.

      ---------------

      CHƯƠNG 51: LÂM NHA TỚI XÁC MINH


      An Tiểu thấy ai phản đối nên gọi cho Lâm Nha, lúc lâu mới có người nghe máy. Sau khi Lâm Nha nghe máy, An Tiểu luôn.

      "Lâm Nha, cậu ở đâu? Tớ cho người tới đón. Lần đó cậu nhìn thấy người dẫn mình phải nên giờ mình muốn cậu tới đây xác minh xem người này có phải ta , chuyện này rất quan trọng với tớ nha."

      An Tiểu hơi mới cho Lâm Nha trả lời. ra từ lúc Lâm Nha nhận tiền của Mị Tuyết biết có ngày An Tiểu gọi cho mình nhưng ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Lâm Nha đồng ý điều kiện mà Mị Tuyết đưa ra, ngoài khoản tiền được nhận còn vì Lâm Nha cảm thấy trong biển người rất khó tìm ra người dẫn An Tiểu đêm đó, việc này giống như mò kim đáy biển vậy, nay lại có minh tinh thích An Tiểu nên Lâm Nha liền nhân cơ hội này giúp An Tiểu có mái nhà riêng. Vì thế Lâm Nha mới đồng ý cầu của Mị Tuyết. Sau khi dặn Lâm Nha chờ người đến đón, An Tiểu mới cúp máy, cha An cũng lệnh cho người nhanh qua đón Lâm Nha tới đây. Cha An cười thầm, ra trước đây ông cũng cố ý ép con mình bỏ thai nhưng nếu ông doạ vậy e rằng đến chết ông cũng biết con rể mình là ai mất. Mặc dù hài lòng lắm với công việc của Mị Tuyết nhưng cậu ta có đủ năng lực để nuôi An Tiểu và cục cưng, cha An cũng yên tâm về tương lai của con cưng và cháu ngoại mình, nhưng lòng An Ba hy vọng người con rể mình là Long Viêm Dạ hơn, dù sao xét về mặt nào Long Viêm Dạ vẫn hợp với An Tiểu , dĩ nhiên là trừ cái tính lăng nhăng ra, cha An điều tra về Long Viêm Dạ rồi, nếu ông kéo người tới nhà họ Long để đòi người rồi.

      "Tiểu , con có điều gì muốn ?"

      Cha An muốn biết suy nghĩ của con cưng, chỉ cần Tiểu muốn dù đứa bé là con của Mị Tuyết ông cũng có cách là cho cậu ta ngậm miệng. Nhưng lúc này An Tiểu nghĩ được chuyện gì cả nên khi cha hỏi chỉ lắc đầu, giờ có thể gì đây, dù người đêm đó là ai nữa cũng thay đổi được gì.

      "Bác trai, giữa cháu và Tiểu có giao kèo."

      Long Viêm Dạ bất ngờ lên tiếng. Cha An tuy miệng cười nhưng trong lòng cười, nhìn Long Viêm Dạ.

      "Ta biết, nhưng chuyện đó đâu có quan trọng. Ta có thể bồi thường cho cậu, chỉ cần trả tiền là xong sao? Muốn bao nhiêu cậu cứ ra giá."

      "Bác trai, phải là vấn đề tiền bạc."

      "À, vậy càng tốt, ta đỡ tốn khoản, ha ha ha ———"

      Long Viêm Dạ biết phải gì nữa chỉ nhìn cha An, trong lòng thầm nghĩ, đúng là lão hồ ly gian xảo, quả làm người khác bất ngờ. Long Viêm Dạ giờ mới biết cha An phải người đơn giản, may mà có ngược đãi An Tiểu , chắc giờ bị xử đẹp rồi.

      Đúng lúc mọi người chìm vào suy nghĩ riêng Lâm Nha chạy vào, thấy An Tiểu liền ôm chặt lấy. Bây giờ An Tiểu cũng có tâm trạng mà ngồi tán phét với Lâm Nha, chỉ tay về phía Mị Tuyết.

      "Lâm Nha, ta có phải là người đêm đó dẫn tớ ?"

      "Là ———"

      Lâm Nha chưa xong nhìn thấy Long Viêm Dạ cũng ngồi ở đây, nên chữ ' ta' bị mắc lại ở cổ ra được.

      Trời ạ, thể nào? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ——— Lâm Nha thấy bất ngờ, nếu nhầm người mặc áo đen ngồi cạnh bác cha An chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện đêm đó, nhưng sao ta lại xuất ở đây?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 52: KHÓ PHÂN BIỆT - GIẢ


      Trời ạ, thể nào? Sao lại có trùng hợp như vậy ——— Lâm Nha cảm thấy bất ngờ, nếu nhầm người mặc áo đen ngồi cạnh bác cha An chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện đêm đó, nhưng sao ta lạ xuất ở đây? Lâm Nha kinh ngạc tròn mắt. Khéo, là trùng hợp, lúc này Lâm Nha rất khó xử. người hối lộ , còn người kia lại là người họ muốn tìm, nếu chọn ai cũng đều ổn, Lâm Nha chỉ ước có hố để mình chui xuống thôi. An Tiểu thấy Lâm Nha nửa, mắt lại nhìn Long Viêm Dạ làm cảm thấy lạ lạ. mặt Long Viêm Dạ có gì à? có gì nha, nhìn thế nào vẫn thấy Long Viêm Dạ bình thường, An Tiểu đành phải huých Lâm Nha. "Này, Lâm Nha, cậu nhìn gì vậy? Bảo cậu nhìn người này cậu lại nhìn người khác là sao? Mau giúp tớ chút ."

      "Dạ, phải ———"

      Lâm Nha thể rành mạch được. Mị Tuyết nghe xong nhíu mày suy nghĩ, cái Lâm Nha có chuyện gì vậy, ấy thoả thuận rồi mà sao giờ lại như vậy, lại phải, Mị Tuyết cảnh cáo Lâm Nha bằng ánh mắt. Cha An cũng sốt ruột, nhìn Lâm Nha trong lòng ông vừa bực vừa buồn cười, hai nhóc này, kẻ quá chén đến mức biết mình lên giường với ai, còn tên kia hoảng sợ lắp ba lắp bắp.

      "Lâm Nha, cháu nhìn kỹ chút xem có phải người này ?"

      Lâm Nha bị cha An hỏi giật mình mới bình tĩnh được, đúng rồi, nhận tiền của Mị Tuyết rồi, nếu giờ phản lại có thể bị đánh chết mất. Lâm Nha thấy sợ, xem TV hay internet đều , phía sau minh tinh luôn có thế lực xã hội đen chống lưng sao? Nếu ra có khi nào Mị Tuyết thẹn quá hoá giận mà ra lệnh bắt cóc rồi đem bán , Lâm Nha càng nghĩ càng thấy sợ. Mặc dù bác cha An cũng thuộc xã hội đen nhưng có thể tránh được, nhưng nếu Mị Tuyết nhắm vào e rằng khó bảo toàn tính mạng. Lâm Nha thầm tính toán thiệt hơn, còn người kia mình biết gì về ta, mà quan trọng nhất là ta nhận ra mình, giờ mình có láo ta cũng biết. Lâm Nha quyết định chủ ý, ngón tay chỉ vào Mị Tuyết.

      "Tiểu , chính là ta. ta chính là người đêm đó, tớ nhớ ———"

      Lâm Nha quyết định dối, sau này có bị phát có thể rằng vì lúc đó ánh đèn mờ mờ nhìn là được. Câu trả lời của Lâm Nha làm An Tiểu còn chút hy vọng nào, ra đêm đó mình chung với Mị Tuyết, mà cha An cũng khẽ thờ phào nhõm, tuy mọi chuyện kết thúc nhưng ông có chút thất vọng.

      An Tiểu đến trước mặt Mị Tuyết. Mị Tuyết chưa kịp phản ứng gì An Tiểu giơ tay cho ta cái tát.

      "Đây là do thiếu tôi, sao lúc đó dùng biện pháp phòng hộ chứ, đúng là có trách nhiệm ———"

      Mị Tuyết cam tâm tình nguyện nhận cái tát này, dù sao giờ cũng quanh minh chính đại ở bên An Tiểu rồi. Long Viêm Dạ cảm thấy ngọt bùi đắng cay đủ cả, khi thấy An Tiểu ra tay tay Long Viêm Dạ tự chủ mà sờ lên mặt mình, An Tiểu rất thích tát người mà.

      Cái tát này có phải rằng An Tiểu tha thứ cho Mị Tuyết , và muốn rời xa ? Trong lòng Long Viêm Dạ cảm giác khó chịu.

      --------------------

      CHƯƠNG 53: CHA AN ÉP CƯỚI


      Lâm Nha khẽ nắm tay An Tiểu , trong lòng đầy áy náy nhưng do bất đắc dĩ mà thôi. Tiểu , hãy tha thứ vì lời dối, cũng là còn cách giải quyết nào khác, nhưng ở chung với Mị Tuyết cũng tốt. An Tiểu tát Mị Tuyết quay lại nhìn Long Viêm Dạ. chung Long Viêm Dạ đối với cũng tệ, từ khi gặp nhau tới giờ, tuy có lăng nhăng, có lúc lại nổi điên nhưng chung cũng là người tốt, nếu Mị Tuyết đột nhiên xuất có thể suy nghĩ đến chuyện ở chung với Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ cũng nhìn An Tiểu , nhưng thể làm gì được. Hai người cứ thế nhìn nhau, lúc lâu An Tiểu mới mở miệng, nếu có Long Viêm Dạ cũng có nơi nào để ở.

      "Cảm ơn ———"

      Lúc này ngoài câu cảm ơn ra An Tiểu biết gì. Nghe được câu này của con , An Ba nở nụ cười, thế nghĩ là con ông có quyết định rồi, An Ba quay qua nhìn Mị Tuyết mặt còn dấu tay của An Tiểu .

      "Ha ha ha ——— tốt rồi, quá tốt. Dù sao cũng là cha của cục cưng vậy cũng nên chịu trách nhiệm chứ, khi nào cậu qua đón vợ con đây?"

      Tất cả mọi người đều sốc khi nghe câu này của cha An. Mị Tuyết thích An Tiểu , An Tiểu cũng chấp nhận số phận rồi, nhưng cũng chưa có ai nghĩ đến đám cưới cả. Mị Tuyết cảm thấy hơi lo, dù sao cũng là lừa gạt tình cảm, giờ lấy An Tiểu , sau này ấy phát ra tất cả chỉ mưu phải làm sao? Mị Tuyết định bồi dưỡng tình cảm trước, nhưng giờ bị cha An ép cưới làm hơi bất ngờ. Thấy Mị Tuyết im lặng, cha An liền đứng trước mặt Mị Tuyết, tay túm cổ áo ta kéo lên.

      "Tiểu nhà ta có chỗ nào tốt hả? Đồng ý cho cậu lấy nó mà cậu còn do dự, còn muốn sống hả?"

      " ———"

      Mọi người toát mồ hôi lạnh, cha An đáng sợ, Long Viêm Dạ cùng Long Quân An sờ sờ cổ mình. An Tiểu mà giống cha đáng sợ, hai em họ Long nhìn nhau, lau mồ hôi trán.

      An Tiểu xấu hổ, hai má ửng hồng, tóm tay cha. Đâu phải mình có ai để gả đâu mà trước mặt bao nhiêu người cha lại ép cưới chứ, xấu hổ.

      "Cha, cha cần quản chuyện này có được ? Cũng phải cho bọn con vun đắp tình cảm trước , giờ chút tình cảm cũng có mà lấy nhau, nếu ta tốt con phải làm sao?"

      "Nó dám, nếu nó tốt với con cha chặt tay chân của nó ———"

      " ————"

      Đúng là bản chất xã hội đen mà, cách giải quyết cũng bình thường. Sau khi cha An bỏ tay ra, Mị Tuyết chỉnh lại cổ áo, lấy lòng cha An. "Bác trai yên tâm. Cháu nhất định tốt với Tiểu , ha ha ha ———"

      Thấy mọi chuyện được giải quyết, Long Viêm Dạ cảm thấy mình còn lý do gì mà ngồi đây nữa. Giấu cảm xúc vào trong, Long Viêm Dạ nhìn Long Quân An, coi như giao mọi chuyện còn lại cho em trai, còn mình bỏ ra ngoài.

      Dù tình cảm nhiều hơn nhưng vẫn thua Mị Tuyết, Long Viêm Dạ oán trách bản thân sao người đó phải là chứ. đến chuyện tình đêm làm Long Viêm Dạ nhớ đến mình cũng từng nhớ qua đêm cùng mình, chỉ biết tên là An An ———

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 54: TRƯỚC TIÊN Ở CHUNG


      Trong lòng Long Viêm Dạ rất khó chịu, cứ thế theo đường mòn vào trong rừng, Long Viêm Dạ rất muốn quay về nhà rồi cho mọi người biết, dù đêm đó An Tiểu ở cùng ai cũng muốn được ở cùng ấy, chỉ mình ấy. Long Viêm Dạ cảm thấy bất lực, vung tay đấm lên cây lớn bên đường, mu bàn tay chảy máu. Long Viêm Dạ chống tay lên cây, thở hổn hển, trong lòng như có ngàn cân đá đè lên ngực, rất khó thở, Long Viêm Dạ còn có thể nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ. Tại sao? Tại sao mình dành rất nhiều tình cảm cho ấy mà kết cục lại như vậy ———

      Chẳng lẽ nụ cười trong sáng, ánh mắt chân thành đều là giả sao? Long Viêm Dạ còn tưởng rằng mình mãi là người bên cạnh bảo vệ cho An Tiểu nhưng lại thế, Long Viêm Dạ hận cuộc đời bất công. Long Viêm Dạ phải vì sợ thế lực của cha An hay cái gì khác mà tự hiểu, nếu có quay về An Tiểu cũng chọn . Nếu làm như thế chỉ chuốc lấy sỉ nhục thôi, thay vì tìm nhục nhã thà ngồi đây gặm nhấm nỗi đau tốt hơn. Long Viêm Dạ khép mi mắt lại, từ khoé mắt rơi xuống vài giọt nước mắt trong suốt, phải đau mà vì là tuyệt vọng. Long Viêm Dạ chỉ có thể đứng nhìn người con mình bị mang , mà thể làm gì được ———

      Cha An cũng quan tâm Long Viêm Dạ đâu, cũng chẳng thèm để ý mình ở đâu, ông chỉ muốn cho con cưng của mình có được hạnh phúc trọn vẹn. Cha An khá cố chấp, dù Mị Tuyết có cam đoan thế nào ông chỉ đưa ra hai lựa chọn, hoặc Mị Tuyết lấy An Tiểu , hoặc ông mang An Tiểu về nhà. Mị Tuyết rất khó xử, phải muốn lấy An Tiểu mà là An Tiểu chưa chắc đồng ý. An Tiểu ngồi ghế nhìn mọi người, trong lòng rất giận, Lâm Nha ngồi bên khuyên giải . Tại sao có ai quan tâm xem nghĩ thế nào? Dù mọi người cũng vì muốn tốt cho nhưng sao ai hỏi xem nghĩ gì? Vừa rồi tranh cãi với cha vài câu nên giờ muốn mở miệng, trong lòng thắc mắc biết Long Viêm Dạ bỏ đâu nữa, bỏ thèm câu nào, có phải là giận , muốn cứ thế chia tay mà chưa kịp câu nào. Long Quân An khẽ nhấp ngụm trà, muốn nhìn thấy cảnh huyên náo này nữa, mặc dù trong lòng nỡ bỏ An Tiểu lại nhưng cũng muốn nhìn thấy mọi người tranh cãi trong nhà mình. Nhìn mặt cha An đen thui, An Tiểu tức giận, còn cả Mị Tuyết khó xử, Long Quân An chỉ có thể ra đề nghị của mình.

      "Bác trai nghe cháu . Nếu Tiểu muốn có thể để họ ở chung , ít nhất là để họ hiểu nhau hơn, nếu thấy hợp kết hôn cũng chưa muộn, nếu hợp Tiểu vẫn có thể có lựa chọn khác ———"

      "Ở chung? Cậu để con ta sống thử, cậu quá mơ mộng rồi ———"

      tiếng hét này của cha An làm Long Quân An giật mình suýt làm rơi ly xuống đất. Cha An ngày càng tức hơn, tại sao con mình lại phải ở chung với người khác? Dù quan tâm đến thể diện của mình nhưng nhỡ An Tiểu bị đối xử ra gì người chịu thiệt phải là Tiểu ư, cha An muốn làm chuyện lỗ vốn như vậy.

      Long Quân An sợ quá ngậm miệng lại luôn, An Tiểu đứng dậy, nhìn cha đầy quyết tâm.

      "Con đồng ý sống chung. Cha, cho con tháng, nếu thấy ổn tháng sau con gả cho Mị Tuyết, ít nhất cha cũng cho con được quyền lựa chọn nha."

      An Tiểu muốn quyết định vận mệnh của mình, dù sao lúc này sống chung cũng tốt hơn là kết hôn luôn.

      ------------------

      CHƯƠNG 55: THẤY THOẢI MÁI


      có ai phản đối, cha con họ An cuối cùng thoả hiệp với nhau, An Tiểu chính thức qua sống thử với Mị Tuyết. Lâm Nha cùng An Tiểu nhìn cấp dưới của An Ba mang hành lý của Tiểu ra ngoài xe, tiến thẳng tới biệt thự của Mị Tuyết, trong lòng Lâm Nha vô cùng áy náy. Nhất định An Tiểu hạnh phúc! Lâm Nha liên tục thôi miên chính bản thân, phải quên chuyện Long Viêm Dạ là người mang Tiểu đêm đó, dù dối nhưng chắc Mị Tuyết đối xử tốt với An Tiểu , chỉ cần sau này An Tiểu hạnh phúc cũng phải ra . An Tiểu cảm giác đơn, Long Quân An đứng ở cửa tuy mỉm cười nhưng Tiểu thấy trong mắt nuối tiếc. Long Quân An còn thế mà sao Long Viêm Dạ lại đúng lúc này bỏ , chuẩn bị phải rồi mà cũng quay lại. Long Viêm Dạ, có phải còn muốn quan tâm tới em sao? Vì em chọn Mị Tuyết nên liền xóa sạch hình ảnh em trong lòng phải ? Nhưng em đâu có lựa chọn nào khác đâu, dù sao Mị Tuyết cũng là cha cục cưng, ta lại được cha em ủng hộ nữa, có lẽ chúng ta được gặp nhau nữa, tạm biệt, Long Viêm Dạ! Nếu như có thể, em rất muốn được nhìn thấy nhưng em lại có thời gian để chờ nữa rồi, em sống tốt, hãy yên tâm ————

      Trong đầu An Tiểu đầy hình ảnh Long Viêm Dạ, lúc cười, lúc tức giận, tất cả đều lên nét. Nếu lúc trước mình có cùng Long Viêm Dạ tham gia tiệc kia giờ cả hai vui vẻ, cười đùa cùng nhau, nếu câu muốn mình ở lại mình ra như thế này, nhưng Long Viêm Dạ lại làm gì cả, lựa chọn rời , chọn buông tay mình, làm rất đau lòng. Cuối cùng An Tiểu nhìn lại ngôi nhà mà ở trong mấy tháng qua, vì cha An và Mị Tuyết giục nên Tiểu đành ngậm ngùi vào xe. Xe lăn bánh, cũng ai nhìn thấy cách đó xa có đôi mắt tuyệt vọng nhìn họ rời . Đến khi còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa Long Viêm Dạ mới nhắm mắt lại, lòng quặn đau. Cuối cùng cũng phải , ấy cùng Mị Tuyết. Tiểu , tạm biệt ———

      Biệt thự của Mị Tuyết to như nhà họ Long nhưng cũng có đủ mọi thứ, khi thấy xe vào phục vụ cung kính đón chào chủ tương lai của họ.

      Mị Tuyết vui vẻ bảo người giúp việc đem hành lý của An Tiểu lên phòng, còn mình đỡ Tiểu xuống xe.

      Cuối cùng cũng được sống với An Tiểu , cho dù dùng thủ đoạn gì cũng quan trọng, quan trọng là kết quả như muốn.

      "Tiểu , em có hài lòng ? Từ nay đây là nhà em ———"

      Mị Tuyết dẫn Tiểu khắp nơi trong nhà, thậm chí còn có che giấu tự hào và kiêu ngạo vì tất cả mọi thứ đều là do cố gắng mới có được.

      Cha An xem xét chút, sau đó dặn dò con mấy câu rồi rời . Tuy trong lòng Lâm Nha có chút lo lắng nhưng bị Mị Tuyết cảnh cáo qua ánh mắt nên đành im lặng, những điều nên rồi nên Lâm Nha đành chôn chặt bí mật sâu trong đáy lòng.

      Sau khi cha và Lâm Nha về, An Tiểu ngồi ghế thở dài, mọi thứ kết thúc, phải sống tốt ở nơi ở mới này.

      An Tiểu nhìn Mị Tuyết làm nước trái cây cho , trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt, mọi thứ dường như , giống như tất cả chỉ là giấc mơ thôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 56: CÓ GÌ ĐÓ ĐÚNG

      Sau khi ăn xong bữa tốt, Mị Tuyết dìu An Tiểu về phòng. Vừa vào phòng, Mị Tuyết liền ấn An Tiểu vào tường, tay nâng cầm lên, đôi mắt trở nên đen hơn.

      "Tiểu , cuối cùng em cũng thuộc về ———"

      Lời của Mị Tuyết làm Tiểu rùng mình. Tại sao lại , cuối cùng cũng thuộc về ta? An Tiểu nhàng đẩy Mị Tuyết, trong lòng có chút khó chịu.

      "Mặc dù chúng ta sống chung nhưng em có thuộc về nha. Trong tháng nếu em đổi ý vẫn được, và điều quan trọng là em thuộc về chính em."

      An Tiểu phản bác lại Mị Tuyết, tuy mới bắt đầu mà cảm thấy mệt mỏi rồi. Sáng nay, còn cùng Long Viêm Dạ và Long Quân An trò chuyện vui vẻ trong nhà họ Long, vậy mà buổi tối là chủ nhân tạm thời của căn phòng xa lạ này rồi, lại còn có hôn ước với Mị Tuyết. Dù từng có tình đêm với ta nhưng có nhớ chút cảm giác nào của đêm đó, lòng Mị Tuyết đối với có chút xa lạ. Người đứng trước mặt mà An Tiểu chỉ biết ta là ngôi sao lớn, còn lại cái gì cũng biết. Mị Tuyết cười gian.

      " sao. Sớm muộn gì em cũng là của , tháng hay cả đời nữa em cũng chỉ thuộc về mình thôi, em có cơ hội mà thay đổi đâu vì chính là cha cục cưng———"

      Mị Tuyết quyết tâm trói An Tiểu ở bên vì ngoài lần đầu gặp nhau làm cho rung động còn nguyên nhân khác vô cùng quan trọng, nhưng đó là bí mật thể bị phát . Nhưng lòng muốn che chở cho xinh đẹp trước mắt này, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cứ từ từ còn nhiều cơ hội mà. Mị Tuyết xoay người rời , để lại căn phòng im ắng. An Tiểu mở cửa sổ ra làm căn phòng thoáng mát hơn, biết vì sao luôn cảm thấy kỳ lạ, Mị Tuyết luôn làm cho cảm thấy xa lạ như người dưng, giống cảm giác quen thuộc như khi ở nhà họ Long. biết giờ Long Viêm Dạ làm gì, chắc rất ghét ? Trải qua chuyện này chắc ấy muốn nhìn thấy mình nữa. An Tiểu hít hơi sâu, chợt có cảm giác có ánh mắt nhìn mình, An Tiểu tuy mang thai nhưng vẫn hoạt bát, bước bước dài tới trước cửa, lấy tay kéo mạnh cửa ra thấy hai người tò mò đứng đấy. Hai trẻ mặc trang phục người làm, mặt đỏ như gấc, ánh mắt lo lắng nhìn Tiểu . An Tiểu nhìn hai người làm, trong lòng thắc mắc.

      "Các làm gì ở đây?"

      " có, chúng tôi có làm gì cả."

      giúp việc nhanh chóng phủ nhận. An Tiểu biết họ nhìn trộm mình nhưng biết lý do họ làm vậy.

      "Tại sao các lại tới đây nhìn lén tôi?"

      "Chỉ vì chúng tôi có chút tò mò thôi, nên qua nhòm trộm , xin đừng với cậu chủ ———"

      giúp việc cầu xin An Tiểu , dù biết họ dối nhưng muốn truy cứu tới cùng nên phất tay để bọn họ . An Tiểu vừa đóng cửa lại nghe thấy bên ngoài câu.

      "Trời, quá giống nhau, giống y như đúc vậy ———"

      Giống? Mình giống cái gì? An Tiểu chán nản nằm lên giường. Thôi kệ mọi chuyện , dù sao cũng mới chỉ là bắt đầu thôi, nhưng nếu thể nào sống chung được với Mị Tuyết mình có thể đổi ý mà, An Tiểu tự tin, tự nhủ với lòng mình.


      ---------------------

      CHƯƠNG 57: NGHI NGỜ


      Sáng sớm hôm sau, khi An Tiểu vẫn còn chìm trong giấc mộng Mị Tuyết rời khỏi nhà. Khi An Tiểu tỉnh dậy chỉ có với mấy người giúp việc ở nhà, trong nhà có tiếng chuyện, An Tiểu ôm bụng vào bếp ăn tạm chút gì đó rồi ra vườn hoa bộ. biết tại sai gần đây, hình như là sau khi bụng to ra sở thích của cũng thay đổi. Trước đây Tiểu chỉ thích những chỗ náo nhiệt, nhưng bây giờ lại thích nơi yên tĩnh. An Tiểu tìm chỗ vắng trong vườn hoa để ngồi nghỉ, rồi ngủ lúc nào hay. Trong lúc mơ màng, An Tiểu nghe được cuộc chuyện nhưng mở mắt, vẫn lim dim ở chỗ cũ.

      "Nè, cậu nhìn . Người mà cậu chủ đưa về có dáng dấp rất giống Liên nha, lần đầu tiên gặp ấy, tớ còn tưởng là Liên cơ."

      "Đúng vậy nha, ngờ đời này lại có người giống nhau đến thế. Nếu Liên còn sống có lẽ cũng xấp xỉ bằng tuổi An này ———"

      An Tiểu mở tròn đôi mắt, vừa nghe thấy chuyện gì? Họ bảo rất giống người nào đó sao, hơn nữa Liên gì đó mất rồi ư? Trong đầu An Tiểu lên loạt thắc mắc. An Tiểu vô cùng tò mò muốn biết thêm về chuyện này nên căng tai ra nghe, nhưng hình như bọn họ bàn tán chuyện này nữa. Rốt cuộc chuyện gì diễn ra thế này, Mị Tuyết quyết tâm mang mình đến đây, ngoài lý do đêm đó có tình đêm với mình còn giấu lý do khác nữa sao? An Tiểu dù có nghi ngờ nhưng cũng biết thể khai thác được gì từ mấy người giúp việc này. Dù An Tiểu có hỏi bọn họ chắc gì họ , nên để biết được An Tiểu chỉ cách tốt nhất là hỏi thẳng Mị Tuyết. Đến giờ ăn tối Mị Tuyết mới về nhà, An Tiểu chỉ ăn vài thìa cơm rồi buông bát. Mị Tuyết thấy vậy khẽ nhíu mày, phát ra An Tiểu có tâm .

      "Sao em lại ăn có chút xíu vậy? Em nên ăn nhiều chút cục cưng mới khỏe mạnh. Hay mấy món này hợp khẩu vị em, giờ em muốn ăn gì cứ , bảo đầu bếp làm cho em."

      "Mị Tuyết, vì sao lại muốn sống chung với em?"

      "Điều này còn cần phải sao? Vì là cha cục cưng mà ———"

      Mị Tuyết nghe cũng hiểu câu hỏi của An Tiểu còn có ý khác, cũng nhìn ra được tối nay An Tiểu có gì đó bình thường. An Tiểu cảm thấy Mị Tuyết có chút lo lắng nên có cảm giác người đàn ông ngồi đối diện chắc chắn phải vì cục cưng hay vì có tình cảm với mà muốn ở chung với .

      Chuyện kia xảy ra rất lâu rồi, nếu gặp nhau trong bữa tiệc làm sao ta biết đến tồn tại của . Hơn nữa ràng Mị Tuyết điều tra về , nếu sao ta tìm được cha . người đàn ông trước giờ biết và quan tâm tới , đột nhiên lại vì bỏ công sức ra điều tra, e rằng chuyện này đơn giản như ta .

      " Liên là ai?"

      Đột nhiên An Tiểu đặt ra câu hỏi này, đây là điều mà thắc mắc từ trưa tới giờ, e rằng nguyên nhân có liên quan tới Liên này.

      Choang ———

      Bát cơm trong tay Mị Tuyết rơi xuống bàn, cơm bắt tung toé, người giúp việc định dọn nhưng thấy sắc mặt Mị Tuyết tốt nên đành đứng im dám nhúc nhích.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 58: EM LÀM GÌ TRONG ĐÊM ĐÓ


      Vì câu hỏi của An Tiểu làm mặt Mị Tuyết trở nên khó coi vô cùng. Mặt tái xanh, huyệt thái dương khẽ giật giật, toàn thân Mị Tuyết trở nên lạnh giá, ánh mắt cũng trở nên rất đáng sợ.

      "Ai cho em biết ấy? Là ai ———"

      Lần đầu tiên Mị Tuyết quát lớn với An Tiểu , trong trí nhớ của Tiểu , dù mới tiếp xúc với ta nhưng trong hoàn cảnh nào Mị Tuyết cũng là người đàn ông độc đoán nhưng rất dịu dàng. Giờ An Tiểu thấy Mị Tuyết nổi điên cảm thấy hoảng sợ, ngờ ta lại có bộ dạng kinh khủng như vậy. Nhưng An Tiểu thích mềm chứ thích cứng, Mị Tuyết càng cáu An Tiểu càng tức giận.

      " cần biết ai , dù sao em cũng thấy tìm em là chuyện đơn giản. có ai vì tình đêm mà bỏ nhiều công sức ra mà tìm như , hơn nữa trước đó cũng có ý định tìm em đúng ? Sau khi gặp nhau ở bữa tiệc mới nghĩ đến chuyện tìm em, rốt cuột vì cái gì mà làm vậy?"

      An Tiểu có chút lo lắng khó chịu nên chịu thua mà mắng lại. Mị Tuyết cũng ý thức được luống cuống của mình nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trở về thái độ như mọi khi. Vẻ mặt trở nên dịu dàng còn hung dữ như vừa nãy, dọn dẹp lại bàn ăn, Mị Tuyết cười gượng.

      "Tiêu , em nghĩ nhiều quá rồi. Vừa rồi là đúng, ta Tiểu Liên là em , vì tai nạn giao thông nên mất cách đây ba năm rồi. Đúng là trước đó tìm em, chỉ sau bữa tiệc mới bắt đầu tìm vì lúc trước biết em là ai cả, em lại để lại manh mối nào cho nên dù muốn tìm cũng có cách nào. Em cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng, đợi sang tháng sau chúng ta liền kết hôn, chúng ta đợi được nhưng cục cưng , em muốn ôm con kết hôn chứ?"

      Mấy lời này làm An Tiểu im lặng, Mị Tuyết sai, mình có thể chờ được nhưng đứa bé trong bụng . Nếu lúc kết hôn mình ôm con mình sao nhưng e rằng cha mình bóp chết mình mất, An Tiểu quá hiểu tính sĩ diện của cha mà. An Tiểu cam lòng, cứ có cảm giác đúng lắm, hình như Mị Tuyết có gì đó hợp lý lắm? An Tiểu chống cằm, bỗng nhiên nhớ tới chuyện.

      "À, đúng thế. Mà gần đây em hơi kẹt tiền, lúc đó cho em, có nhớ đêm đó cho em khoản ?"

      An Tiểu hỏi thử Mị Tuyết, cũng hiểu vì sao mình lại hỏi vậy nhưng vẫn muốn hỏi. Mị Tuyết hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu.

      "A, nhớ, nhớ. Em muốn bao nhiêu, viết chi phiếu cho ———"

      Rầm ———

      An Tiểu đập tay lên bàn, quả nhiên đêm đó Mị Tuyết ở cùng . Đêm đó nhớ chút xíu gì, sau khi tỉnh dậy cũng với người đó câu, chỉ liếc qua, để lại chút tiền rồi chuồn luôn, chưa từng có đến chuyện cho tiền. Mị Tuyết dối.

      " phải cha cục cưng, sao lại lừa tôi ———"

      An Tiểu rất tức giận, sau khi biết được , chỉ muốn phải mình đánh bàn mà là tát lên mặt Mị Tuyết. rất hay nhưng tất cả chỉ là lời dối, mà An Tiểu ghét nhất là bị người khác lừa gạt.

      đợi Mị Tuyết phản ứng, An Tiểu hất đổ bàn ăn, bát đũa thìa mặt bàn rơi hết xuống đất, thanh vỡ bát đĩa loảng xoảng, thức ăn bắn tung toé trong phòng, cảnh tượng kinh khủng.

      ------------------

      CHƯƠNG 59: TRẢI LÒNG MÌNH


      Mị Tuyết kinh ngạc nhìn An Tiểu , sững sờ trước tình cảnh trước mặt. gì sai sao nên An Tiểu mới tức giận như vậy? Mị Tuyết nghĩ nát óc cũng biết vấn đề nằm ở đâu. An Tiểu vô cùng tức giận, sau khi hất đổ bàn ăn chạy về phòng, cánh cửa bị đóng 'rầm' lại. Sau khi cửa được đóng, An Tiểu mới để cho nước mắt chảy ra. Tại sao lại như thế? còn tưởng rằng tìm được người đàn ông đêm đó, hóa ra chỉ là giả, vậy việc rời khỏi nhà Long là việc làn vô nghĩa rồi. An Tiểu dựa lưng vào cửa, lúc này rất nhớ Long Viêm Dạ, biết từ lúc nào mà hình bóng in sâu trong trái tim rồi. An Tiểu lau nước mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nha. Bên kia vừa bắt máy, đợi Lâm Nha lên tiếng, An Tiểu trách móc.

      "Lâm Nha, cậu có lương tâm hả? Cậu có phải bạn mình thế? Tại sao lại thông đồng với Mị Tuyết mà gạt tớ, tại sao hả? ta phải người mang tớ tối hôm đó, sao cậu lại dối tớ hả ———"

      "Tiểu , cậu làm sao vậy? Cậu đừng khóc mà, cậu hãy nghe tớ , tớ giải thích."

      Lâm Nha nghe thấy giọng nghẹn ngào của An Tiểu liền cuống lên, sao lại bị phát ra nhanh vậy? Chẳng lẽ Mị Tuyết quá đáng với Tiểu ? Lâm Nha cố gắng để tay mình run lên, nếu bác An biết chuyện này chắc chặt đầu mình để làm bóng đá mất. Lâm Nha cảm thấy run sợ.

      "Tiểu , cậu hãy bình tĩnh lại, tớ qua chỗ cậu ngay thôi. Tớ tự mình giải thích cho cậu được ? Cậu chờ tớ chút xíu nha ———"

      An Tiểu dồn sức ném mạnh điện thoại vào tường, điện thoại liền vỡ tan tành nằm đất nhìn tội nghiệp. Tại sao ngay cả bạn thân mình cũng lừa mình? An Tiểu cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng, liền ngã lên giường, úp mặt vào gối mà khóc. ra An Tiểu khóc phải chỉ vì biết mình bị lừa, cảm thấy tức giận mà quan trọng là do trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót. yên lành phải chia tay Long Viêm Dạ, tuy mới có hai ngày thôi nhưng An Tiểu biết nhớ tới Viêm Dạ bao lần rồi, nhưng chỉ vì lời dối của bọn họ mà thể gặp Long Viêm Dạ, khi biết , có thể nổi giận sao? Bên ngoài có tiếng gõ cửa, An Tiểu nghĩ ngợi liền hét lên tỏ bất mãn trong lòng.

      "Cút ———"

      Mị Tuyết cầm chìa khóa phòng, mở cửa, vào trong phòng. Mị Tuyết áy náy ngồi xuống cạnh An Tiểu , biết mình thể tiếp tục dối nữa.

      "Tiểu , xin lỗi. Hãy tha thứ cho lừa em nhưng lòng thích em, cũng rất muốn sống chung với em. Mặc dù phải cha đứa bé trong bụng em nhưng thương nó, chăm sóc nó, xin em tin được ?"

      "Cút ———"

      Mị Tuyết bị đuổi nhưng vẫn ngồi im, có ý định đứng dậy, biết đây là cơ hội cuối cùng để thuyết phục An Tiểu ở lại, nếu giờ còn có cơ hội nữa. Mị Tuyết liền cảm thấy tuy An Tiểu ở rất gần nhưng sao lại cảm thấy xa như vậy.

      "Tiểu , Tiểu Liên rất giống em. Em ấy những là em họ mà còn là người của , rất em ấy, giống như tình cảm bây giờ dành cho em vậy. Lần đầu tiên gặp em ở bữa tiệc, rất bất ngờ, lúc đó nghĩ đó là cơ hội thứ hai mà ông trời cho , để có thể làm lại, sửa chữa sai lầm của mình trước đây. Nhưng lại sai rồi, Tiểu Liên là Tiểu Liên, em là em, hai em vốn phải là người. Tiểu , thành xin lỗi, nhưng chưa bao giờ nghĩ biến em làm người thay thế cho em ấy cả."

      Thấy An Tiểu có phản ứng gì, Mị Tuyết ngừng lại chút rồi tiếp.

      "Em có biết em ấy ra như thế nào ? Là vì hôm đấy lái xe về trong trạng thái say rượu nhìn thấy em ấy đứng ở cổng chờ , nên liền ———"

      Mị Tuyết thể tiếp, giọn nghẹn ngào trong cổ họng, đây là thương mà vĩnh viễn muốn nhớ đến. thể phủ nhận sau khi gặp An Tiểu , bỏ nhiều công sức tìm An Tiểu , nhưng sau vài lần chuyện, nhận ra tính cách Tiểu hoàn toàn khác Tiểu Liên.

      Mị Tuyết lau nước mắt rồi ra ngoài. Điều gì cần cũng rồi, Tiểu quyết định thế nào cũng đều chấp nhận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :