1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 40: ẤY LÀ CỦA TÔI


      Mị Tuyết nhìn vẻ mặt ấm ức của Long Viêm Dạ cảm thấy hài lòng. Julie đó đúng là người dễ dàng bị mua chuộc, nếu có tin tức mà ấy cho mình đâu có tự tin mà đứng trước mặt Long Viêm Dạ để đàm phán thế này, Mị Tuyết tuy cố nhịn cười nhưng ánh mắt vẫn vui sướng trong lòng.

      "Tớ biết chuyện này cũng đâu phải khó. Chỉ là tớ muốn chuyện với cậu về chuyện của An Tiểu , ấy đâu tự nguyện ở bên cậu đâu, nên cho ấy tự do."

      "Giữa tôi và ấy có giao ước."

      "Bản hợp đồng đó có hiệu lực trước pháp luật."

      Mị Tuyết tự tin nhìn bộ dạng tức giận của Long Viêm Dạ, mình rất lịch khi tới đây bàn trước với Long Viêm Dạ rồi, còn về phần kết quả mình tin mình nhất định đạt được mục đích khi đến đây, mà Julie cũng cam đoan với mình là An Tiểu cam tâm tình nguyện đến đây. Như vậy chỉ cần mình muốn đưa ấy chắc ấy từ chối cùng mình đâu. Long Viêm Dạ với Mị Tuyết cứ đứng nhìn nhau, An Tiểu đứng há hốc mồm nhìn hai người đàn ông này tranh giành, hình như bọn họ quên mất gì phải? Mình mới là nhân vật chính mà sao ai thèm hỏi ý kiến mình vậy. Long Quân An sau khi nghe những xong kinh ngạc, ngờ mình với An Tiểu có quan hệ này, Long Quân An hứng thú xem kịch vui mà có ý định tham gia cuộc chiến này, có nhiều lúc nhất thiết cứ phải ra mặt mới lấy được thứ mình muốn. nhàng kéo An Tiểu trong tay Long Viêm Dạ ra, Long Quân An thèm để ý đến hai kẻ kia dẫn Tiểu sang góc ngồi, sau đó rót cho mình với An Tiểu mỗi người ly trà.

      "Chị dâu, chúng ta ngồi đây uống trà xem bọn họ đàm phán nha ———"

      "Long Quân An, cậu muốn chết hả ———"

      "Long Quân An, em im lặng cho ———"

      Cả hai người cùng quát lên làm An Tiểu run run, suýt nữa làm rơi tách trà trong tay. Hai người này quát xong quay lại tiếp tục nhìn nhau, quan tâm tới An Tiểu với Long Quân An nữa. An Tiểu cảm thấy tức, chuyện gì diễn ra thế này, An Tiểu ngồi ghế càng nghĩ càng thấy tức, hai người họ coi mình là gì hả? Coi mình là đồ vật để tranh nhau sao? Cạch ———

      An Tiểu để mạnh tách trà xuống bàn, chống nạnh đến chỗ hai người đàn ông tranh giành mình. Khuôn mặt nhắn của An Tiểu vì tức giận mà ửng hồng, đôi mắt long lanh, An Tiểu thể lên tiếng. "Nè, hai có hỏi đến cảm nhận của tôi chưa? Tôi phải là đồ vật để hai người tranh nhau nha. Tôi cho hai biết, tôi chỉ muốn ngày yên tĩnh thôi, có biết ngày bình yên là thế nào ?"

      An Tiểu đứng đó khoa chân múa tay nhưng ngờ vừa xong cả hai lại tiếp tục tranh giành, ai chịu yếu thế hơn ai.

      "Ở trong nhà họ Long, có thể cho em ngày bình yên, em muốn thế nào cũng được."

      "Em là của . Ngoài ra ai có thể cho em cuộc sống như em muốn hết, nên em hãy với ."

      An Tiểu nghe xong choáng váng, nhìn hai người bọn họ rồi lặng lẽ về ngồi cạnh Long Quân An. Long Quân An thấy thế vội vàng đứng dậy lấy lòng. "Em rồi mà, cứ ngồi đây mà xem kịch. Chị dâu, em mang bữa sáng của chị lên đây nha, chị vừa ăn vừa xem."

      Lần này An Tiểu thực bất lực. An Tiểu cảm thấy trước mắt mình toàn tinh tinh, lời gợi ý vừa ăn vừa xem hai người vì mình mà tranh giành của Long Quân An đúng là tệ.

      An Tiểu còn chưa kịp bát cháo thịt thơm ngát đáp xuống trước mặt, thôi, dù sao mình có cũng chẳng có ai thèm để ý, thế nên Tiểu bắt đầu chiến đấu với bát cháo của mình.

      ------------------

      CHƯƠNG 41: LỰA CHỌN CỦA TIỂU


      Mị Tuyết cùng Long Viêm Dạ tranh giành nhau, còn An Tiểu cùng Long Quân An ngồi ăn sáng, khí trong phòng lúc này kỳ lạ. Long Quân An hoàn toàn thèm để Long Viêm Dạ cùng Mị Tuyết vào mắt, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho An Tiểu . "Chị dâu, nếm thử cái này , đây là vì chị mà em mua đó, chị nếm chút ."

      "—————"

      "Chị dâu, ăn thêm bát cháo nữa nha, như thế có lợi cho chị, giờ chị ăn cho hai người mà."

      "—————"

      Cuối cùng hai người kia chịu nổi nữa, cùng lúc dùng ánh mắt lạnh như băng quay lại nhìn Long Quân An, An Tiểu ngồi cạnh mà cũng cảm thấy lạnh run nên cúi đầu ăn cơm, nhưng Long Quân An coi như có chuyện gì vẫn tiếp tục công việc của mình. An Tiểu toát mồ hôi lạnh, căng tai ra nghe ngóng động tĩnh xung quanh, ai ngờ Long Quân An vẫn cứ chịu ngậm miệng lại. An Tiểu liếc mắt lườm ta, giọng vô cùng để nhắc nhở ta. "Nè ———— ngồi yên , chuyện này liên quan tới vấn đề sinh tồn của tôi đấy."

      " sao, mặc kệ họ có muốn chị hay , có lo cho chị hay cũng sao. Chị dâu, em có thể nuôi chị ———"

      Bộp —————

      An Tiểu đập đầu vào bát, cố gắng tỉnh táo lại, tròn mắt nhìn Long Quân An.

      "Giờ phải lúc đùa đâu, tôi có tâm trạng mà chơi với cậu. Cậu còn nữa tôi xử cậu đấy."

      An Tiểu uy hiếp thành công, Long Quân An liền ngậm miệng ngồi im xem kịch. Long Viêm Dạ ngồi xuống, mở lời trước. "Cậu có thể về, dù có bản hợp đồng kia Tiểu vẫn là người của mình. ấy có quan hệ với cậu nên có lẽ chuyến này của cậu uổng phí rồi."

      "Tiểu có liên quan tới tớ hay có lẽ cậu chứng kiến rồi, ấy là của tớ, cho nên tớ về tay đâu. ấy thiếu cậu bao nhiêu cứ , tớ trả cho ấy, chỉ cần ấy được tự do."

      Trong lòng An Tiểu rất cảm động, hoá ra ở trước cửa nhà vệ sinh cũng có thể nhặt được đại gia hào phóng như vậy, tự nhiên lại trả tiền giúp mình, còn cho mình tự do nữa chứ, đúng là người tốt nha! An Tiểu rất muốn chạy lại ôm hôn Mị Tuyết cái, nhưng nhìn cái mặt đen sì của Long Viêm Dạ An Tiểu hiểu rằng mình nên ngoan ngoãn ngồi đây an toàn hơn.

      "Được, vậy cho cậu cơ hội. Chúng ta hỏi Tiểu xem ấy có muốn theo cậu ."

      Long Viêm Dạ lại chỗ An Tiểu , nắm chắc mười phần là An Tiểu lựa chọn cùng Mị Tuyết. Nếu chọn theo ta khác gì ra khỏi ổ sói để vào miệng cọp, Long Viêm Dạ nghĩ đến đấy tự mắng mình sao lại tự mình là sói chứ? Mình thổ lộ với An Tiểu nên nhất định ấy chọn mình.

      Mị Tuyết gật đầu đồng ý, lần đầu tiên gặp nhau, Mị Tuyết khẳng định là An Tiểu có ý với mình nên khi mình hôn ấy cũng đáp lại. "Được, cứ quyết định như vậy ."

      Họ cùng về phía An Tiểu , lúc này An Tiểu chỉ muốn mình ngất để phải đối mặt với hai người đáng sợ này. Nếu chọn Long Viêm Dạ e rằng cả đời này mình bị ta đuổi giết, nhưng chọn Mị Tuyết để tuột mất người vừa đẹp trai lại hào phóng nữa, An Tiểu chỉ mong mình có đủ dũng khí để lên tiếng lòng mình. Tất cả, mình muốn cả hai, có được ?

      Đáng tiếc đó chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi, nhìn hai gương mặt nhìn chằm chằm vào mình làm An Tiểu choáng váng, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Long Quân An lặng lẽ ăn cháo.

      "Chuyện đó, chuyện đó, tôi quyết định. Tôi chọn ai trong hai người hết, tôi chỉ muốn cậu ta, muốn mỗi cậu ta ————"

      Phì ————

      Long Quân An phun toàn bộ cháo trong miệng mình ra, lúc này nhiệt độ hạ xuống dưới . khí nghẹt thở, An Tiểu khẽ cười, hi vọng sàn nhà có hố để chui xuống thôi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 42: HẬU QUẢ

      An Tiểu bị mọi người nhìn chằm chằm toát mồ hôi. Vì còn lựa chọn nào nên mới như vậy, ai bảo bọn họ gây sức ép chứ, lúc đầu mình gì cũng thèm để ý, bây giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến mình, đối xử với mình như vậy sao mình khó chịu cho được, đương nhiên là muốn khiêu khích bọn họ chút rồi. Lấy hết dũng khí, An Tiểu ngẩng đầu nhìn Mị Tuyết với Long Viêm Dạ. "Tôi rồi, tôi chọn ai trong hai người hết, tôi chỉ chọn Long Quân An thôi, các nhớ cho kỹ. À, tôi giải thích với mẹ hay giải thích hộ tôi."

      "An Tiểu , em dám làm thế ———"

      Long Viêm Dạ hận thể bóp chết Tiểu ngay lúc này, trước mặt Mị Tuyết mà thèm giữ thể diện cho , trán Long Viêm Dạ nổi gân xanh. Mị Tuyết cũng khá hơn là bao, cứ nghĩ mình nắm chắc phần thắng, ai dè giữa đường lại mọc ra tên Long Quân An ngáng đường.

      "An Tiểu , em nhất định chọn à? Em hối hận đấy."

      " chọn, chọn ai hết. Tôi rồi, các có tai sao? Tôi mệt rồi, phụ nữ có thai cần được yên tĩnh, hẹn gặp lại ———"

      Sau khi ra những lời này, An Tiểu chạy nhanh lên phòng mình. Dùng sức đóng rầm cửa phòng lại, An Tiểu đứng tựa vào cửa, tim vẫn còn đập loạn lên, tay vỗ lên ngực, trong lòng An Tiểu thầm xin lỗi Long Quân An. Long Quân An, lòng xin lỗi, phải tôi nhát gan mà mọi chuyện rối tinh rối mù lên phải có người giải quyết, mà cậu lại là trợ thủ tốt nhất, xin thứ lỗi cho tôi ích kỷ! An Tiểu chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện cho Long Quân An được an toàn. có ai tới quấy rầy nữa nên An Tiểu nằm dài giường, biết vì sao Long Viêm Dạ lại chọn mình đóng giả làm vợ chưa cưới, còn Mị Tuyết càng kỳ lạ hơn, mình với ta chưa chuyện tử tế với nhau bao giờ, tự nhiên lại biến mình thành người quan trọng thế, An Tiểu nghi ngờ có phải con thế giới này biến mất hết rồi nên bọn họ mới tranh nhau mình. Bên ngoài có tiếng ô tô, An Tiểu cần nhìn cũng biết đó là Mị Tuyết về. Khẽ thở dài, trong lòng An Tiểu vẫn còn hơi tức, đẩy cửa ra ban công. Sau khi quậy tơi bời, biết Long Viêm Dạ nghĩ về mình thế nào, nhưng sao mình lại nghĩ đến suy nghĩ của Long Viêm Dạ nhỉ, An Tiểu ngẩn ngơ suy nghĩ lại thấy xe của Long Viêm Dạ ra cổng. A, tốt quá ta cũng rồi, giờ mình cần lo ta lên xử lý mình rồi, An Tiểu vuốt ngực mình, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

      "Chị dâu, chị ngủ chưa? Mau mở cửa cho em ."

      Sao Long Quân An lại lên đây, chẳng lẽ là tìm mình tính sổ sao? Đầu An Tiểu đen lại, sau đó ra mở cửa cho Long Quân An. Long Quân An vừa vào phòng ngồi vào ghế, cười như cười nhìn An Tiểu . "Hì, chị dâu, chị quá đáng nha. Thời điểm quan trọng như vậy lại đẩy em ra làm bia đỡ đạn, chị có biết là nếu ánh mắt có thể giết được người có lẽ bây giờ em phơi xác dưới kia rồi, oan uổng nha."

      Long Quân An ôm ngực mình giả bộ đáng thương. An Tiểu nuốt nước bọt chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn hỏi Long Quân An. "À, có phải Long Viêm Dạ rất tức giận phải ? Mị Tuyết ?"

      " phải tức giận đâu mà là giận điên lên rồi. Chị thấy bọn họ bỏ à? Em tin chị chết chắc rồi, tha thứ cho em vì lần này em giúp được gì đâu, chờ ấy về nhất định tặng cho chị cái chết khó coi cho mà xem."

      Long Quân An hù doạ An Tiểu nhưng ngờ An Tiểu tưởng nên khi nghe thấy thế bèn mở tủ ra ném hết toàn bộ quần áo của mình lên giường. Long Quân An kéo An Tiểu lại, trong mắt đầy kinh ngạc.

      "Chị định làm gì?"

      "Làm gì à, cậu là heo sao? thấy tôi dọn đồ để bỏ trốn à? Tranh thủ ta ra ngoài, tôi đâu có ngốc mà chuồn lúc này. Tôi chỉ muốn tìm cha cho cục cưng thôi, nên muốn bị mất mạng đâu."

      An Tiểu nhét hành lý vào túi. Lúc đầu Long Quân An còn đứng ngơ ra, sau đó phá lên cười. Ha ha ha ————

      ----------------------

      CHƯƠNG 43: BỒI THƯỜNG BẰNG RƯỢU


      Nhìn An Tiểu lúc này làm Long Quân An thể nhịn cười, biết mình tìm được nhóc đáng này ở đâu nhỉ. Bị mình dọa đôi ba câu mà dọn đồ chạy trốn vì sợ mình đuổi giết, Long Quân An mới phát ra An Tiểu là người rất trẻ con. An Tiểu nhìn Long Quân An cười lớn tức giận lườm ta cái. Bây giờ mình sắp xảy ra chuyện lớn đến nơi rồi, giúp mình chớ lại còn đứng đó cười nhạo mình, An Tiểu liền ném quần áo tay mình về phía Long Quân An. "Cười gì hả, cười chưa? Cậu đừng quên nếu tôi có chuyện gì xác hai mạng nha. Thôi, nếu cứ ở đây tôi rất sợ, tốt nhất là quay về nhà, ít nhất ở đó phải ngày ngày lo lắng."

      An Tiểu đến về nhà chợt nhớ ra cha mình bắt mình bỏ cái thai này trong lòng hơi do dự. Giờ mình về phải là chui đầu vào giọ sao? được, mình có chết cũng về nhà, ném quần áo xuống giường, An Tiểu ngồi thụp xuống bắt đầu thở ngắn than dài. Long Quân An nhìn thấy vẻ mặt u sầu của An Tiểu im lặng cười nữa, sao tự nhiên chị dâu lại có bộ mặt phiền não thế kia. "Chuyện vừa rồi là em trêu chị thôi. ra trai chỉ là làm thôi, phải do tức quá mà bỏ đâu, chị yên tâm . Cười cái coi, nhìn chị cau mày xấu nha."

      Bộp ————

      An Tiểu nghiến răng, lấy cái gối đập vào đầu Long Quân An, nhưng vẫn chưa hả giận nên nhằm lưng Quân An mà đấm mấy cái. "Cậu thấy dọa tôi vui lắm à, thấy tôi có nhà để về sung sướng hả? Tôi ghét cậu!"

      "Ai ui, xin tha mạng. Chị dâu ——— Tiểu ——— em sai rồi, từ nay về sau dám thế nữa, rất đau mà ———"

      Long Quân An gào khóc, miệng ngừng cầu xin tha thứ, An Tiểu bỏ ngoài tai hết, tay vẫn đấm thêm mấy cái nữa mới hài lòng. Bây giờ mình rất đáng thương rồi mà ta còn coi thường mình, An Tiểu rất muốn đạp cho Long Quân An mấy phát. Thấy An Tiểu vẫn còn hiếu chiến muốn đánh tiếp, Long Quân An vội lấy tay che mặt, nhận lỗi.

      "Em sai rồi, em xin lỗi mà, đừng đánh vào mặt em. Tiểu , chị vẫn còn tức có phải , em mời chị bữa trưa coi như chịu phạt được ?"

      "Tôi vừa ăn no rồi."

      "Vậy uống trà."

      "Chị đây thích uống trà."

      "Vậy em mời chị uống rượu."

      "Được, tôi chấp nhận."

      An Tiểu vỗ phát lên lưng Long Quân An, cái ý kiến này cũng tệ. lâu rồi mình uống, phụ nữ mang thai được uống rượu nhưng An Tiểu mặc kệ. Nhưng Long Quân An đáng thương lại biết chuyện này, chỉ thấy An Tiểu chấp nhận cho mình đền tội rất vui vẻ, vội vàng chạy xuống dưới nhà lấy chai rượu mà Long Viêm Dạ cất mấy năm nay.

      Hôm nay vì An Tiểu mình chịu thiệt chút vậy, Long Quân An tưởng tượng ra cảnh Long Viêm Dạ thấy chai rượu quý của mình bị mình và An Tiểu uống mất tức giận thế nào, Long Quân An cười gian rồi lấy hai ly lên tầng .

      "Rượu tới rồi đây, uống nào ———"

      Long Quân An muốn cảnh trở nên lãng mạn chút nên lấy đoạn nến, sau khi để chai rượu lên bàn, lấy bật lửa châm nến. Chẳng có nào thích chút lãng mạn cả, Long Quân An tưởng tượng cảnh An Tiểu uống say rồi liếc mắt đưa tình với mình, môi Long Quân An khẽ cong lên, cười gian.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 44: NUÔI TRAI BAO


      Dưới ánh nến lung linh, Long Quân An ân cần rót thêm ly rượu nữa cho An Tiểu , trong đầu suy tính mưu xấu xa, đen tối.

      "Tiểu , ly này là em xin lỗi chị. Lúc nãy đùa hơi quá chớn, chị cũng đừng có tức giận nữa nha."

      An Tiểu liếc xéo ta cái, nhận lấy ly rượu, ngần ngại uống hơi cạn sạch.

      "Lần này cho qua, nhưng nếu có lần sau đừng trách tôi nể mặt nha."

      "Nhưng những lời mà chị dưới phòng khách là sao? Chị thực muốn chọn em sao. Mà cũng đúng thôi, em là người đàn ông rất có trách nhiệm nha, chị cứ yên tâm, lựa chọn của chị sai đâu."

      Long Quân An cứ ngồi thôi hồi nhưng đều là về những mặt tốt của mình thôi. An Tiểu mặc kệ ta , còn mình tự rót rồi uống. Long Quân An đáng thương, đâu có biết An Tiểu say rượu đâu, dù An Tiểu có uống loại rượu nào chăng nữa cũng chỉ ly là có thể say, Long Quân An nhìn thấy An Tiểu tự rót rượu nên vội cướp chai rượu trong tay An Tiểu .

      "Tiểu , để em rót cho nào. Ha ha, chị uống thêm ly nữa nha ———"

      Mặt An Tiểu ửng hồng, nhìn chằm chằm Long Quân An, tay giơ ra đòi lại chai rượu.

      "Cậu muốn chết hả, đó là chai rượu của tôi mà."

      Long Quân An giật mình, trong lòng lo lắng biết An Tiểu bị làm sao? phải vừa nãy vẫn còn bình thường sao. Giờ đúng là có nhìn mình nhưng có chút dịu dàng, cũng giống như liếc mắt đưa tình, Long Quân An vội vàng thử An Tiểu .

      "Tiểu , chị uống quá nhiều chứ?"

      "Nhiều cái rắm ý, đừng có lằng nhằng, giờ tôi muốn uống rượu."

      Xong rồi, An Tiểu uống nhiều quá rồi. Nhưng có vẻ như An Tiểu hơi khoa trương phải, mới uống có vài ly thôi mà sao có thể bị say nhanh như vậy. Long Quân An vẫn tin lắm nên cố thử thêm lần nữa.

      "Tiểu , ước mơ lớn nhất của chị là gì?"

      "Ước mơ à? Để tôi suy nghĩ chút ———"

      Đầu An Tiểu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt mơ màng, nhìn bộ dạng lúc này của An Tiểu làm cho Long Quân An nảy ra ý nghĩ trong sáng cho lắm. Dù An Tiểu gì, chỉ cần là có lý chút chứng tỏ ấy còn chút tỉnh táo, trán Long Quân An chảy mồ hôi, trong lòng cầu nguyện cho An Tiểu chưa say.

      Suy nghĩ lúc, An Tiểu để mạnh chai rượu xuống bàn. "A, nhớ ra rồi. Ước mơ của tôi là có nhiều, nhiều tiền."

      May quá, An Tiểu cũng chưa say quá, Long Quân An vỗ lên ngực, thở phào nhõm. Nhưng câu sau của An Tiểu lại làm cho Long Quân An suýt ngã xuống đất.

      "Tôi muốn có nhiều, nhiều tiền, sau đó nuôi trai bao để ngày ngày bọn họ hầu hạ tôi, phục vụ tôi, ha ha ha ———"

      Lúc này mặt Long Quân An xanh như tàu lá, người ngồi trước mặt mình có phải là An Tiểu đây? Nuôi trai bao, chắc chỉ có mình ấy mới có thể nghĩ ra mà thôi. Kiểu này chắc chắn An Tiểu bị say rồi, Long Quân An đau khổ, định đỡ An Tiểu nghỉ, nhưng tay còn chưa chạm tới nơi bị An Tiểu ra tay đánh trước rồi.

      "Nhìn cái gì, còn mau rót rượu. Cậu muốn chết hả, trong đám trai bao đấy có cả cậu đấy, nên cậu hãy hầu hạ tôi cho tốt, nếu tôi thiến cậu ———"

      "———"

      Long Quân An khóc ra nước mắt, sớm biết thế này đời nào mình cho An Tiểu động đến rượu. Sao mình lại biến thành trai bao thế này, hu hu ——— số mình khổ. Còn cái gì mà phải hầu hạ tốt, mình phải làm thế nào mới được tính là tốt đây, Long Quân An ngồi xổm, hai tay ôm mặt, im lặng kêu than.

      ---------------------

      CHƯƠNG 45: CHỊ CÓ CHẮC ?


      An Tiểu nhìn Long Quân An ngồi dưới đất, mặc kệ ta có buồn bực vẫn đá Long Quân An cái. "Nè, rót rượu cho tôi."

      " ————"

      Hu hu ——— mình hỏi gì hỏi, sao lại hỏi ước mơ của An Tiểu làm gì để phải chịu khổ thế này chứ. Long Quân An đứng dậy, ngoan ngoãn như cún con. "Tiểu à, trước tiên chị nên nghỉ ngơi . Bây giờ chị còn mang bầu, đừng uống nữa mệt đấy. Em hầu hạ chị nghỉ ngơi được ?"

      Long Quân An cố gắng khuyên bảo An Tiểu , trong lòng cảm thấy hối hận vì mưu của mình mà phải trả cái giá quá cao này. Lúc này An Tiểu bộc lộ khí chất của dân xã hội đen, chỉ tiếc là có ngậm điếu thuốc, tay cầm roi da, chân có dẫm lên bàn mà thôi, hai má An Tiểu ửng hồng, người toàn mùi rượu.

      "Được, ý kiến cũng tệ lắm. trải đệm cho tôi, à, làm ấm giường cho tôi nữa, nghe chưa?"

      Hoá ra An Tiểu thực coi Long Quân An là gã trai bao rồi, Long Quân An vừa nghe thấy Tiểu chịu lên giường nghỉ ngơi cười mãn nguyện rồi nên để ý lời của An Tiểu có điểm gì kỳ lạ. Long Quân An vội vàng nhảy lên giường, việc quan trọng nhất lúc này là dỗ cho An Tiểu ngủ nên Long Quân An dùng giọng dịu dàng dụ An Tiểu .

      "Tiểu , mau qua đây. Em làm ấm giường rồi, mau lại đây ———"

      An Tiểu chống nạnh, bước hơi liêu xiêu tiến lại bên giường. An Tiểu cảm thấy hơi choáng váng, nhìn Long Quân An giường, trong lòng Tiểu cảm thấy vui, cái tên trai bao này chuyên nghiệp chút nào, ngay cả quần áo cũng chịu cởi ra, sau này thèm tìm ta nữa.

      "Cậu cởi quần áo ra ."

      An Tiểu chỉ tay về phiá Long Quân An. Đôi mắt mơ màng, lúc này An Tiểu còn nhận ra người này chính là 'em chồng' Long Quân An của mình nữa rồi, chỉ là thấy khuôn mặt đẹp trai làm cho Tiểu gật đầu hài lòng, trong bụng thầm nhủ tên này đẹp trai. Long Quân An giật mình, còn phải cởi quần áo nữa à?
      Mình nghe nhầm chứ, dù mình có muốn ăn An Tiểu cũng muốn ăn trong tình huống này đâu. Mà nhỡ mình về thấy cảnh mình và An Tiểu nằm giường mảnh vải che thân nhất định ấy tự tay giết mình cho xem. Long Quân An dám tưởng tượng chuyện tiếp theo nữa, nhìn An Tiểu bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp.

      "Có thể cởi được ?"

      " nhiều quá, muốn có tiền mà chịu cởi hả, chết ! Hay thôi, để tôi cởi cho ———"

      An Tiểu bộc lộ tính háo sắc của mình, trong mắt còn lên tia gian manh của sói xám, bò lên giường. Tay túm được cổ áo sơmi của Long Quân An, dùng sức giật phát, chỉ nghe thấy tiếng 'xoạt', áo sơmi bị rách mảng làm lộ ra bộ ngực săn chắc của Long Quân An, An Tiểu lấy tay vuốt ve lên chỗ lộ ra đó, miệng còn tấm tắc khen. "Oa, săn chắc, cho tôi sờ sờ ———"

      " ———"

      Trời ơi, sao mình lại có cảm giác giống như bị sàm sỡ vậy? Long Quân An muốn lùi về phía sau nhưng cẩn thận vịn vào làn da mềm mại của An Tiểu làm cho ngã nhào lên người Long Quân An, An Tiểu chút e dè đặt nụ hôn lên môi Long Quân An, còn ra sức mút nữa.

      Long Quân An cảm nhận được luồng khí nóng bốc lên, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu này lại, nếu lúc này An Tiểu say rượu Long Quân An phải chịu đựng cảm giác muốn ăn Tiểu . Khẽ đẩy An Tiểu ra, cố gắng duy trì giọng bình thường.

      "Tiểu , chị có chắc ? Em rất thích chị nhưng em muốn chắc rằng chị thực muốn ở cùng em. Chị yên tâm, em nhất định dịu dàng, làm đau chị."

      Long Quân An hạ quyết tâm, dù sao cũng trưởng thành hết rồi, muốn ở bên An Tiểu là chuyện bình thường. Dù Long Viêm Dạ có thích An Tiểu cùng cạnh tranh công bằng, Long Quân An khép đôi mắt lại, chờ An Tiểu chủ động triền miên cùng mình.

      Nhưng Long Quân An chờ cả buổi mà thấy động tĩnh gì nên tò mò hé đôi mắt ra xem khỏi giật mình kinh ngạc, lúc này An Tiểu chìm vào giấc mộng từ lúc nào rồi, khéo miệng còn có chút nước miếng nữa. An Tiểu vứt lại Long Quân An bốc hoả trong người mà ngủ ngon lành, mặt Long Quân An đen lại, trong lòng thầm trách An Tiểu sao lại có trách nhiệm mà bỏ mặc mình vậy chứ ———

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 46: TRỞ VỀ ĐÚNG LÚC

      Cứ thế Long Quân An bị An Tiểu ném qua bên, cố gắng loại bỏ cảm giác lo lắng, Long Quân An chống tay lên nhìn An Tiểu ngủ say. Với góc độ này nhìn An Tiểu có cảm giác hơi mờ ám, nhớ lại ước mơ của An Tiểu là bao trai, khoé miệng Long Quân An khẽ cong lên. ngờ ấy có thể nghĩ đến chuyện này. An Tiểu đáng nha, nếu trai mình ý kiến gì mình từ chối mà chấp nhận An Tiểu . Nhưng sau lần cãi nhau này biết ấy tính toán điều gì, Long Quân An tài nào đoán ra được. nhàng vuốt ve khuôn mặt An Tiểu rồi ôm vào lòng, trong lòng Long Quân An tự nhủ, dù có chuyện gì xảy ra che chở cho người trong lòng mình.

      "Tiểu , đối tốt với em. Cho dù em muốn nuôi tám chàng cũng được ———"

      Long Quân An khẽ nỉ non bên tai An Tiểu , ôm chặt hơn nhưng chưa kịp tận hưởng cảm giác này phát có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Long Viêm Dạ.

      "Tiểu , em có trong đó ? Ra mở cửa cho ."

      Long Quân An bật dậy, trong lòng thắc mắc biết trai mình về lúc nào, sao lại nghe thấy tiếng động gì? Long Quân An vội vàng vơ lấy đống đồ, xách giày rồi tìm xem chỗ nào trong phòng mình có thể trốn , bất chợt trong đầu lên chỗ, Long Quân An nghĩ ngợi thêm chui luôn xuống gầm giường của An Tiểu , nghĩ lát lại chui ra lấy ly rượu bàn rồi lại chui vào. Long Viêm Dạ đứng chờ mãi mà thấy Tiểu ra mở cửa cho mình, suy nghĩ chút liền lấy chìa khoá dự bị ra để mở cửa. Vừa mở cửa, mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Long Viêm Dạ nhìn vào phòng, bàn trà có chai rượu và ly còn chút rượu trong đó, còn An Tiểu ngủ ngon lành giường.

      Long Viêm Dạ hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại khẽ lắc đầu, nhóc này là, chẳng lẽ biết phụ nữ mang thai nên uống rượu sao? Long Viêm Dạ cầm chai rượu lên nhìn, cảm thấy nó rất quen. Rất giống chai mấy năm trước mình phải tốn khoản để mua, Long Viêm Dạ nhìn chữ ký nhãn hiệu của chai rồi suy nghĩ, chữ ký rồng bay phượng múa này phải do mình ký lên sao, nhưng hình như hồi ấy mình chỉ mua có chai mà cất kỹ rồi, sao An Tiểu có thể tìm thấy nhỉ? Long Viêm Dạ khẽ cau mày ngồi xuống giường, nhìn An Tiểu .

      Long Quân An chui dưới giường nghe thấy tiếng động giường, tay nắm chặt ly rượu, cảm thấy buồn bực trong lòng. Mình làm gì vậy? Sao phải trốn chứ, An Tiểu cũng đâu phải là người của Long Viêm Dạ chứ, cho dù có bị bắt gặp mình với An Tiểu giường cũng đâu có gì sai, dù sao An Tiểu chọn mình sao mình phải chui dưới gầm giường mà trốn chứ? Long Quân An cảm thấy mình ngốc nhưng dù nghĩ thế cũng chui ra.

      Long Viêm Dạ ngồi bên giường thấy chăn gối có chút loạn xạ, gối còn có hai vết lõm, lúc này mặt Long Viêm Dạ trở nên rất khó coi. Long Viêm Dạ nhặt sợi tóc dài lên, sau đó nhìn mái tóc ngắn cũn của An Tiểu hiểu bảy tám phần rồi, vén chăn lên thấy An Tiểu vẫn mặc quần áo chỉnh tề Long Viêm Dạ mới khẽ trách.

      "Long Quân An, nhất định cậu phải chết ———"

      Long Quân An ở dưới gầm giường liền cảm thấy lạnh dọc sống lưng, thầm than, tiêu rồi, chắc chắn mình bị cuốn vào vòng tranh giành này rồi. Long Quân An khóc ra nước mắt, chỉ mong Long Viêm Dạ nhanh chóng ra ngoài vì tay chân bắt đầu tê rồi, cảm giác rất khó chịu.

      -----------------

      CHƯƠNG 47: CẬU LÀM CÁI GÌ?


      Long Quân An chui trong gầm giường, chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân của Long Viêm Dạ sau đó là tiếng đóng cửa, lúc này phải cố gắng lắm Long Quân An mới bò ra ngoài được, xoa bóp tay chân bị tê rồi nhìn An Tiểu nằm giường. An Tiểu ơi là An Tiểu , lần này em hại chết rồi, có khi trai nghĩ rằng chiếm tiện nghi của em cũng nên. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng sạch, Long Quân An khẽ lắc đầu thầm than, dù sao cũng thể trốn mãi trong này được, tốt nhất là ra ngoài. Long Quân An bèn rón rén nhón chân ra, mở cửa nhàng nhưng ngờ vừa thò mặt ra nhìn thấy Long Viêm Dạ đứng chờ ngoài cửa. Long Viêm Dạ cười khẩy, tay khoanh trước ngực, cười như cười nhìn chằn chằm vào mặt Long Quân An. "Cuối cùng cậu cũng chịu ra, còn tưởng cậu chui dưới gầm giường cả đời chứ."

      "Ha ha, sao biết? Em tìm đồ, tìm đồ thôi ———"

      Long Quân An cười khan, khí thế của trai mình kinh khủng nha, Long Viêm Dạ đẩy Long Quân An quay lại vào phòng rồi đóng cửa lại, còn mình ngồi xuống ghế chờ Long Quân An giải thích. Long Quân An biết thể trốn tránh được nên đành phải ngồi xuống đối mặt với Long Viêm Dạ.

      "À, chai rượu kia là do em lấy nên em mua đền chai khác nha."

      " có giận chuyện đó, nhưng em làm gì Tiểu hả?"

      " có làm gì hết, em thề em chưa có làm cái gì cả, có trời đất chứng giám nha."

      Long Quân An vội vàng thề nhưng bị Long Viêm Dạ chỉ ngay ra sơ hở.

      "Em làm gì? Vậy tại sao quần áo lại thành ra như vậy hả? Còn nữa, phải em nằm giường Tiểu ư, vậy mà dám làm gì."

      Long Viêm Dạ chỉ ra những chứng cứ buộc tội Long Quân An, nhưng đúng lúc hai em chuyện An Tiểu tỉnh lại. Trời ạ, muốn ngủ giấc cũng được yên, là xui xẻo mà, kêu ca xong An Tiểu chú ý đến cuộc chuyện của Long Viêm Dạ với Long Quân An, hình như họ đến mình phải? Hình như Long Viêm Dạ hỏi Long Quân An làm gì mình nên An Tiểu vội mở mắt nhìn hai người đàn ông ngồi trong phòng mình. Long Viêm Dạ nhanh mắt phát ra An Tiểu ngồi dậy, còn Long Quân An quay lưng về phía giường vẫn liên hồi dứt, hình ảnh Long Quân An trong mắt An Tiểu là: tóc tai rối tung, áo bị xé rách thể che thân, tay xách giầy. An Tiểu nhìn bộ dạng thảm hại của Long Quân An rồi lại nghĩ đến những lời của bọn họ vừa rồi trong lòng suy nghĩ, dù mình có hơi để ý tới ta nhưng cũng nên sử dụng cách hèn hạ để chiếm tiện nghi của mình chứ, An Tiểu cảm thấy tức giận nên lấy gối đập liên tục vào người Long Quân An.

      "Đồ lưu manh, dám sàm sỡ tôi hả, cậu muốn chết hả. Chẳng trách tự nhiên cậu lại tốt bụng mời rượu tôi, tôi đánh chết cậu ———"

      Đầu Long Quân An liên tiếp bị gối đập xuống, Long Quân An đáng thương nghĩ mình lại bị đánh, lại còn bị nghi oan là sàm sỡ chị dâu mà đáng lý ra mới là người bị hại mà. Long Quân An ôm đầu biết phải giải thích thế nào Long Viêm Dạ tiến lại ôm An Tiểu .

      "Đừng đánh nữa, em mang thai phải cẩn thận ảnh hưởng đến con."

      Lúc này Long Quân An mới phát ra là Long Viêm Dạ cố ý, ấy đẩy mình vào phòng để An Tiểu nghe thấy cuộc chuyện kia cùng lúc nhìn thấy bộ dạng này của mình làm cho ấy hiểu nhầm. Long Quân An biết lấy dũng khí từ đâu, điên cuồng hét lớn.

      "Là em làm em chịu trách nhiệm ———"

      Trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh, An Tiểu cầm gối và Long Viêm Dạ ôm An Tiểu đều nhìn Long Quân An. nghe nhầm chứ? ta ta chịu trách nhiệm sao ————

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 48: TÔI CHỊU TRÁCH NHIỆM


      Lời của Long Quân An trấn áp hai người kia. Long Viêm Dạ ngạc nhiên vì trước giờ em trai mình luôn lăng nhăng, vô trách nhiệm vậy mà giờ lại ra câu này, định nhân cơ hội này dạy bảo em trai chút, ai ngờ lại tự lấy đá ném vào chân mình, chắc nó chỉ là đùa thôi, nhưng nếu An Tiểu đồng ý để nó chịu trách nhiệm mình phải làm thế nào? Long Viêm Dạ nghĩ tới chuyện này mà đau đầu.

      " nhờ em chịu trách nhiệm ———"

      " cần cậu ———"

      Hai câu ý đều được cùng lúc. An Tiểu ném gối , ra đáp án trong lòng mình, còn Long Viêm Dạ đương nhiên muốn Long Quân An chịu trách nhiệm rồi. An Tiểu thực lòng muốn từ chối, tuy rằng Long Quân An khá được, vừa đẹp trai lại dịu dàng, quan trọng là đối xử với rất tốt nhưng bản thân An Tiểu cũng biết vì sao mình lại thích ở chung với Long Quân An. Long Quân An nghe cả hai đều phản đối cảm thấy tức giận. phải người đánh, người uy hiếp cũng chỉ là muốn ra câu đó thôi sao, nhưng sao giờ đều phản đối vậy. Long Quân An cầm áo sơmi bị xé rách của mình để tố cáo An Tiểu .

      "Tiểu , em thề là em chưa làm gì chị. Nhưng chị nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, cần cũng biết ai gây ra chuyện này và ai mới là người chịu thiệt phải , dù chị muốn em chịu trách nhiệm cũng nên có trách nhiệm với em chứ."

      "Gì, sao tôi phải chịu trách nhiệm chứ? chịu đâu!"

      An Tiểu tròn mắt nhìn Long Quân An, đừng có chuyện này là nha! Long Viêm Dạ bèn ôm lấy eo An Tiểu , cười như cười nhìn vào quần áo xộc xệch của Long Quân An. "Vậy để trai này chịu trách nhiệm thay cho."

      "A, muốn ———"

      Lúc này Long Quân An có cảm giác giống như bị hai người trước mặt trêu chọc, đúng là số khổ mà! Long Quân An buồn rầu ra khỏi phòng An Tiểu , nhưng trong lòng có chút cam tâm, sao chút khí thế mình cũng có nhỉ. ràng chuyện này mình mới là người bị hại mà! Sau khi Long Quân An ra khỏi phòng, Long Viêm Dạ mới đỡ An Tiểu ngồi xuống.

      "Đừng nghĩ nữa, giờ em phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt nha. Đúng rồi, sau này được uống rượu nữa, nhớ chưa?"

      Sắc mặt Long Viêm Dạ biến đổi nhanh , trước mặt An Tiểu dịu dàng. An Tiểu cúi đầu thắc mắc sao Long Viêm Dạ có hỏi mình chuyện Mị Tuyết vậy, trong lòng thực lo lắng biết bọn họ với nhau cái gì. Hình như Long Viêm Dạ đoán được trong cái đầu của An Tiểu suy nghĩ cái gì, môi khẽ cong lên.

      "Chuyện sáng nay để ý. Giờ em chỉ cần nghỉ ngơi chờ cục cưng ra đời, chăm sóc hai mẹ con em tốt, chắc chắn chăm sóc hai người nên em hãy thoải mái nha."

      "A ———"

      Chuyện An Tiểu lo lắng phải chuyện này, chuyện lo lắng chính là Long Viêm Dạ có lòng muốn chấp nhận đứa con phải con ruột mình , nếu sau này bị lộ ra ngoài mẹ của Long Viêm Dạ có chấp nhận , An Tiểu cảm thấy mệt mỏi, biết từ khi nào mà mình lại nghĩ đến chuyện này. Dù muốn nghĩ nhưng sao ngừng được.

      Những ngày sau, quan hệ giữa An Tiểu cùng Long Viêm Dạ là sống chung hoà bình, mà Long Quân An vẫn quan tâm tới An Tiểu . Cuộc sống của An Tiểu trôi trong hạnh phúc, mà bụng của cũng ngày càng lớn, thể che dấu được nữa.

      ------------------

      CHƯƠNG 49: BẤT NGỜ


      Bất ngờ vào hôm có đoàn người mặc đồ đen, đeo kính đen giống như mafia TV bước ra từ mười chiếc xe hơi cao cấp dừng trước cổng nhà họ Long. Nhìn thấy cảnh này toàn bộ người giúp việc nhà họ Long có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy vào thông báo với Long Viêm Dạ trêu đùa với An Tiểu trong nhà. Long Viêm Dạ biết chuyện, lập tức đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ, mình đâu có gây thù chuốc oán với những phần tử xã hội đen đâu, mà nhìn qua cũng biết thân phận người đến hề chút nào. Thấy Long Viêm Dạ đứng ở cửa sổ nhìn người ngoài cổng làm An Tiểu tò mò cũng chạy lại xem thấy cảnh này quen quen. An Tiểu nhất thời nhớ ra mình gặp qua chuyện này ở đâu. Lúc này ở bên ngoài có bước ra khỏi xe, đầu tiên là Mị Tuyết nhưng khi An Tiểu nhìn thấy người bước ra sau hoảng sợ. Người này gương mặt cương nghị, lạnh lùng, Tiểu dù có nhìn từ xa vẫn có thể nhận ra người đó chính là cha . Mặc kệ Long Viêm Dạ làm gì, trước mắt Tiểu chỉ có thể trốn sau ghế thôi. Xong rồi, sao cha có thể tìm đến tận đây chứ? Nhất định là do Mị Tuyết chỉ điểm rồi, chút thiện cảm đối với Mị Tuyết trước đây bị quăng , thay vào đó là lòng thù hận. Trước đây vì bị cha ép quá mà bỏ nhà , giờ mà bị tóm về mình bị đánh chết mới là chuyện lạ đấy. Long Viêm Dạ quay lại thấy thái độ khác thường của An Tiểu nên vội vàng ngồi xuống cạnh Tiểu , ân cần quan tâm hỏi han.

      "Tiểu , em làm sao vậy?"

      "A, có gì. Bụng em cảm thấy hơi khó chịu, ra xem có chuyện gì , xong rồi đuổi Mị Tuyết , em ngồi nghỉ chút là ổn thôi, hì hì ————"

      An Tiểu cố gắng nặn ra nụ cười, trong lòng chỉ mong Long Viêm Dạ đuổi Mị Tuyết với cha mình về, như thế mới bị lôi về. Hu hu ——— khổ quá , nhất định thể để cho cha phát ra mình, vừa đẩy Long Viêm Dạ , mắt cũng tìm xem mình có thể trốn ở đâu là an toàn nhất. Long Viêm Dạ nhìn thấy tình hình bên ngoài nên vội vàng gọi Long Quân An xuống chăm sóc cho An Tiểu , còn mình ra ngoài giải quyết mọi chuyện. Sau khi Long Viêm Dạ rời , Long Quân An cười gian. "Chị dâu, hình như chị biết ông già kia? Chính là người cùng Mị Tuyết ý, em đoán đúng phải ?"

      "Ông già? Mắt cậu có vấn đề à, người đó đâu có già đâu, nếu để người đó nghe thấy chắc chắn xử lý cậu ngay đấy. Nhìn thế thôi nhưng là ông trùm trong thế giới ngầm đó, cậu nên chú ý chút."

      "A, em biết rồi, vậy nhất định là chị vay với lãi xuất cao nhưng trả nổi nên trốn hả? Cho nên khi thấy họ chị liền thấy sợ phải ?"

      Sau khi biết thân phận của cha An, Long Quân An tự cho mình là thông minh nên bắt đầu suy luận. An Tiểu lườm ta cái, tên này viết tiểu thuyết uổng phí nhân tài, lãng phí bộ óc với trí tưởng tượng bay cao bay xa. An Tiểu kéo Long Quân An lại gần cửa sổ, dùng rèm cửa che thân chỉ lộ ra mỗi cái đầu để nhìn chuyện diễn ra bên ngoài.

      Haizzz, mình nên làm gì bây giờ?

      Nhưng chuyện xảy ra như mong muốn của An Tiểu , Long Viêm Dạ ra ngoài, còn Mị Tuyết với cha An gì đó với nhau. Sau đó bọn họ cùng nhau vào nhà. Giờ phút này An Tiểu cảm thấy tuyệt vọng, thả tay Long Quân An ra, định chạy lên phòng.

      Nhưng An Tiểu còn chưa kịp chạy sau lưng truyền đến tiếng uy nghiêm của cha An.

      "An Tiểu , con dám chạy tiếp xem."

      Xong rồi, tiêu rồi, lần này chết chắc rồi! Trong đầu An Tiểu cảm thấy trống rỗng, ngây ngốc đứng đó, sau đó từ từ quay đầu lại ————

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :