1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 30: GẶP MẶT BẠN BÈ


      An Tiểu hài lòng với thành qủa mình thu được, cười tươi như hoa trông xinh đẹp làm cho Long Viêm Dạ có cảm giác ấm áp khác thường. An Tiểu đột nhiên nhảy vào cuộc đời , tuy có những lúc rất đáng ghét nhưng giả tạo, rất chân , ra trong lòng Long Viêm Dạ hiểu mình An Tiểu . Có lẽ cứ để giữ ấy ở bên mình, ý tưởng này phải thể làm được.

      "Này, cười cái gì thế?"

      An Tiểu chỉ vì lo cho tính mạng của mình mà còn vì tò mò, biết Long Viêm Dạ nghĩ gì mà vừa lái xe vừa tủm tỉm cười, mắt nhìn đâu đâu. Dù Long Viêm Dạ có lo lắng gì cũng nên chú ý lái xe đừng có làm ảnh hưởng tới mình chứ nên An Tiểu đành phải lên tiếng nhắc nhở Long Viêm Dạ.

      "À --- --- có cười, em thấy giống cười à?"

      "Đúng thế, cười và cười như tên ngốc vậy. biết cao hứng chuyện gì, chẳng lẽ mua đồ cho tôi lại vui sướng thế sao?"

      "Em đừng có mà tự sướng nha, nghĩ lung tung. Là do nhớ tới chuyện khác."

      "A, tôi biết rồi, nhất định là nhớ tới bầy rắn xinh đẹp chứ gì? Nhìn nào cũng như người xương ý, cứ quấn lấy người , mà rất hả hê, sợ người khác nhìn thấy cảnh đó cảm thấy khó chịu sao. Chẳng trách mẹ lạ thích họ, nếu là tôi, tôi cũng thích."

      An Tiểu cứ thế đem suy nghĩ của mình ra hết mà thèm chú ý đến sắc mặt người bên cạnh, kết quả sau khi nghe xong mặt Long Viêm Dạ đen thui."An Tiểu , em nên chú ý lời của mình. Đừng có năng lung tung làm cho hiểu lầm là em ghen tỵ hoặc ghen nha."

      "Ghen tỵ? Ghen? Tôi vậy thôi, tôi thà thích con heo trong sở thú chứ thèm thích . Còn bao lâu tới nơi, tôi sắp chết đói rồi."

      Nếu phải lái xe có lẽ Long Viêm Dạ khâu miệng An Tiểu lại mất, dám đem so sánh với con heo. cũng biết hôm nay Tiểu tay với rồi, có bảo là sắc lang hay so sánh với ngựa giống là nể mặt lắm rồi. Long Viêm Dạ gì nữa, lặng lẽ lái xe, xe rất nhanh dừng trước biệt thự sang trọng kém gì so với nhà họ Long, chỉ là nơi này có cảm giác nghiêm túc và tươi mới. Long Viêm Dạ ôm An Tiểu vào ngực, giọng mang uy hiếp."Trong đó đều là bạn , tốt nhất em nên biểu cho tốt. Còn nữa, cho phép gọi là này, phải gọi tên nhớ chưa? Đừng quên thanh toán khoản tiền cho em rồi."

      "Ừ, ừ, nhớ rồi."

      Nhắc đến tiền là An Tiểu liền nghiêm túc cãi câu. Dù sao cũng nhận tiền của ta rồi cũng nên giúp ta hoàn thành vai diễn.

      Trong đại sảnh có ít người, xinh trai đẹp cũng hiếm, tất cả đứng chuyện với nhau. An Tiểu cạnh Long Viêm Dạ ngừng quan sát, ở đây chính là tiệc rượu, với Long Viêm Dạ phải liên tục chào người quen của ta, mặt của An Tiểu rất nhanh cứng lại thể cười nổi nữa.

      vất vả mới thoát khỏi Long Viêm Dạ, An Tiểu tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, nhìn mâm điểm tâm tay, An Tiểu cười thoả mãn. Phải nhịn đói quá lâu lại còn liên tục phải cười nhưng giờ có thể an ủi cái bụng mình rồi, xúc miếng bánh cho vào miệng.

      ngờ đúng lúc này đôi chân đứng trước mặt An Tiểu , bỏ thìa xuống, An Tiểu ngước mắt lên nhìn, phải nhìn kỹ xem là ai mà dám cản trở việc ăn uống của mình.

      ---------------

      CHƯƠNG 31: THẦN TƯỢNG

      Khuôn mặt người đó dần dần ra trong mắt An Tiểu , đôi mắt trong sáng cương nghị, bên dưới mũi là đôi môi hơi mỏng. Oa ------ người đàn ông đẹp, nhưng khoan , sao nhìn người này trông quen quen. An Tiểu cố gắng lục lọi khuôn mặt này trong đầu mình. A, đây phải là người thường xuất TV sao? Hình như, hình như là Mị Tuyết phải. Khi nhớ ra An Tiểu nhìn Mị Tuyết rồi cười ngây ngốc. Mị Tuyết thắc mắc nhìn An Tiểu , tại sao này lại dám ngồi lên áo khoác của mình, thế còn nhìn mình như vậy nữa, cảm giác khó chịu, vốn ngơ ngác ngắm Mị Tuyết khuôn mặt bỗng trở nên biến sắc, tay vội che miệng, tay kia chút khách khí đẩy Mị Tuyết, cảm giác sắp nôn ra, An Tiểu chạy thẳng về phía phòng rửa tay. Mặt Mị Tuyết đen nửa, nhìn mình buồn nôn lắm sao? vừa rồi nhìn thấy mình liền muốn nôn. Mị Tuyết cảm thấy tức giận về phía phòng rửa tay. Đứng ở ngoài cửa, Mị Tuyết dựa vào tường chờ An Tiểu ra, quả nhiên có tiếng nôn trong phòng phát ra, Mị Tuyết thực thể nào vui được. Dù sao mình cũng là diễn viên có tiếng trong giới điện ảnh, dù sao nhìn mình cũng ghê tởm đến thế, Mị Tuyết kết luận nhóc này cố tình chọc tức mình. Đợi lát, Mị Tuyết nhìn thấy An Tiểu mặt tái mét ra vội chặn lại." , có ý gì?"

      "Cái gì, có ý gì là sao?"

      An Tiểu hiểu mình gây ra chuyện gì, trong dạ dày sôi lên rất khó chịu, tên này có vấn đề gì sao. Tự dưng chặn mình lại, khó chịu, --- ---- vẻ mặt đau khổ, sao mang thai lại khó chịu vậy. Mị Tuyết đâu có biết đó là triệu chứng thai nghén chứ, nhìn thấy An Tiểu đứng ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt của Mị Tuyết tỏa ra nguy hiểm." nhóc, trông tôi ghê tởm thế sao? Sao nhìn thấy tôi lại ói?"

      " phải thế, chỉ là --- ---"

      An Tiểu chưa hết trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu, An Tiểu mặc kệ mọi thứ, vội xoay người định chạy vào phòng rửa tay. Nhưng ngờ Mị Tuyết lại giữ tay lại, An Tiểu nhịn được nữa liền phun lên áo sơ mi của Mị Tuyết, may mà An Tiểu chưa ăn cái gì kỳ quái e rằng bộ đồ của Mị Tuyết vô cùng sặc sỡ.

      nhìn An Tiểu mà Mị Tuyết liền nhìn xuống áo mình, trời ạ! Nhìn thấy mặt Mị Tuyết xanh mét, An Tiểu biết mình gây hoạ nhưng việc cấp bách bây giờ là phải chối tội trước.

      "Ừm, tôi phải nha, là do kéo tôi lại cho tôi vào trong kia. Nếu tôi đâu có ói ra đây chứ."

      "Này, nhất định phải chết --- ---"

      Mị Tuyết nghiến răng nặn ra từng chữ, An Tiểu nghe xong liền cảm thấy lạnh buốt. A a ------ người này xé xác mình ra chứ. Long Viêm Dạ, chết đâu rồi, sao còn mau tới đây cứu tôi hả? phải, là tới giúp tôi bồi thường mới đúng --- ---

      An Tiểu căm tức nhìn Mị Tuyết, trong lòng cảm thấy đau lòng vì ví tiền. ta là minh tinh điện ảnh đòi tiền mình chứ, mình rất nghèo nha, nếu ta bắt mình bồi thường bằng tiền phải làm sao? An Tiểu nhìn Mị Tuyết, chờ tóc ta rơi xuống.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 32: HAI NGƯỜI LÀM GÌ?

      Nhưng Mị Tuyết chỉ khoanh tay đứng nhìn An Tiểu , nhóc này nhìn rất trẻ con như học sinh làm cho mình cảm giác rất kỳ lạ. Mị Tuyết quen được mọi người hâm mộ vây quanh mình, rất ít khi gặp người nào giống như An Tiểu cả, gặp có những hành động điên cuồng giống như những nữ sinh khác, ra ta đâu có biết là An Tiểu cũng là kẻ háo sắc nhưng mà chưa bộc phát vì so sánh giữa ví tiền và trai đẹp An Tiểu thích ví tiền của mình nhỉnh hơn chút. Phát ra Mị Tuyết chỉ nhìn mình mà gì nên An Tiểu càng gấp hơn, xong rồi, chắc chắn là chàng đẹp trai này chờ mình bồi thường rồi. Vẻ mặt đau khổ, An Tiểu móc ví trong túi xách rồi rút tiền ra, nhưng chợt nhớ ra giá bộ đồ của minh tinh hề rẻ chút nào nên An Tiểu đành cắn răng rút hết tiền trong ví ra. Trước đây đều tiêu tiền của cha mình nên thấy xót, giờ phải trả bằng tiền của mình nên lòng An Tiểu rỉ máu, hu hu --- --- đây là tiền mua sữa cho cục cưng, tay An Tiểu run run, đưa tiền cho Mị Tuyết.

      "Đây, cầm trước chỗ này. Tôi chỉ có từng này thôi, mà tôi bồi thường cho là tốt lắm rồi đấy --- ------"

      An Tiểu cắn môi dưới, mặc dù là đưa tiền cho người ta nhưng tay duỗi ra hết, oa oa ——— đau lòng quá! ! mặt Mị Tuyết thoáng qua tia kinh ngạc, nhóc này làm gì vậy? Tiền mình đâu có thiếu nhưng thấy An Tiểu có vẻ nhưng cam tâm tình nguyện nên Mị Tuyết cảm thấy tâm trạng mình khá hơn, chút khách khí rút tiền trong tay An Tiểu rồi liếc mắt nhìn qua nắm tiền đó."Quá ít, đủ."

      "Gì ——— còn chưa đủ sao, vậy sao còn lấy."

      An Tiểu thực nổi giận, đó là khoản tiền mua sữa cho cục cưng mà mình phải cắn răng lấy ra nha. Cái tên Mị Tuyết này tham lam, nếu thích tiền sao mà cướp ngân hàng . An Tiểu khách khí nữa, giật lại tiền trong tay Mị Tuyết, miệng cũng bắt đầu hoạt động."Tốt nhất là tôi lấy lại. Dù sao cũng đủ mà, tôi là quỷ nghèo có tiền bồi thường cho đâu. Nhưng cũng phải nha, chuyện này phải do mình tôi gây ra, do giữ tôi lại nữa, cho nên tôi có thể phải trả cho dù là xu."

      An Tiểu hồi cứ như hiển nhiên phải thế vậy, mắt Mị Tuyết sáng lên, ôm An Tiểu vào ngực mình, mùi nước hoa của ta sộc thẳng vào mũi An Tiểu . Đầu óc An Tiểu trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Mị Tuyết ngay trước mắt mình, phải là trả tiền sao? Sao ta lại ôm mình, An Tiểu bị mất khả năng suy đoán, đối với trai đẹp có khả năng miễn dịch.

      ", bị làm sao thế hả?"

      " phải có tiền bồi thường tôi sao? Vậy đây coi như là bồi thường ———"

      Môi Mị Tuyết đặt lên đôi môi nhắn của An Tiểu , cũng biết vì sao mình lại làm thế, chỉ là cảm thấy nhóc này rất ngọt động lòng người nên Mị Tuyết liên tục đòi thêm. An Tiểu sức chống lại và cũng muốn phản kháng, cảm giác được Mị Tuyết hôn tệ, trong miệng ta có vị bạc hà, thỉnh thoảng bay vào khoang miệng An Tiểu , có bất kỳ phòng bị nào, Mị Tuyết cạy hàm răng An Tiểu ra, đưa lưỡi mình vào.

      Lần đầu tiên hai người gặp nhau, lại đứng trước cửa phòng rửa tay vẫn mở cửa mà hôn nhau. Thỉnh thoảng có mấy ánh mắt nhìn họ, mà hai người quan tâm, An Tiểu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu óc mê man.

      "Hai người làm gì ———"

      thanh giống như từ địa ngục truyền đến cắt đứt hai người, An Tiểu mở mắt ra nhìn thấy Long Viêm Dạ toàn thân toát ra hơi lạnh nhìn mình với Mị Tuyết. Xong rồi, nhưng đây đâu được tính là cho ta cắm sừng chứ, mình đâu là gì của ta chứ, nhưng khi nhìn ánh mắt của Long Viêm Dạ An Tiểu dám ôm ảo tưởng nữa, ánh mắt đó kinh khủng nha!

      ---------------------

      CHƯƠNG 33: GHEN

      Long Viêm Dạ cắt đứt mạch cảm xúc của hai người họ, Mị Tuyết nhìn Long Viêm Dạ nhưng thèm để ý chỉ khẽ cười, bàn tay đưa ra phía trước nhưng Long Viêm Dạ tránh qua chỗ khác. nhìn An Tiểu mà quay qua nhìn Mị Tuyết. "Đây là vị hôn thê của tôi, có ý kiến gì ?"

      "Tạm thời . Nhưng ấy rất ngọt, hình như phải vị hôn thê đúng nghĩa của phải."

      Mị Tuyết cười khẩy, hiểu rất , nếu An Tiểu là vợ tương lai của Long Viêm Dạ dễ dàng mà hôn . Quen biết Long Viêm Dạ nhiều năm nên Mị Tuyết quá , nếu nào theo ta sao có thể đáp trả nụ hôn của . Sắc mặt Long Viêm Dạ trầm xuống, cảm thấy mất hứng. "Tên nhóc như cậu biết cái gì hả? Dù sao ấy cùng tôi tới đây nên cậu nên có những hành động như vừa rồi."

      "Ồ! như vậy cần là ở đây tôi có thể làm gì cũng được phải ?"

      "Cậu có cơ hội đó đâu vì ấy ở nhà tôi. Hơn nữa, từ giờ trở tôi hoan nghênh cậu tới nhà tôi!" Long Viêm Dạ kéo An Tiểu đáng thương đứng cạnh đó, xoay người chuẩn bị rời . Phiá sau, Mị Tuyết vẫn còn cố tình trêu chọc. "A, tôi biết rồi. Tôi tìm Long Quân An là được chứ gì. bé, chờ tôi, đừng để Long Viêm Dạ ăn nha, tôi tới tìm em ———"

      An Tiểu bên cạnh có thể cảm nhận được Long Viêm Dạ rất tức giận, tay vai cũng dùng sức, An Tiểu cảm thấy đau đau nhưng dám mở miệng kêu. Người này rất đáng sợ, nếu mình mà chọc ta e rằng chết có chỗ chôn, dù rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Long Viêm Dạ bị Mị Tuyết chọc tức suýt hộc máu, mặt đen chào hỏi ai liền ôm An Tiểu về chỗ đậu xe của mình, Long Viêm Dạ mở cửa xe ném An Tiểu vào trong rồi đóng mạnh cửa vào. An Tiểu toát mồ hôi, ô ô ——— cái tên rối loạn nội tiết tố này đánh mình chứ, cũng đâu có cắm sừng ta đâu, làm gì mà phải nổi điên lên thế? An Tiểu rúc mình trong xe, dám lên tiếng.

      "Sao em lại ở cùng chỗ với tên kia?"

      "———"

      "Tại sao tên đó lại hôn em?"

      "———"

      "Em thể chịu được đơn sao?"

      "———"

      Long Viêm Dạ càng hỏi càng thấy tức, liền quay sang hôn An Tiểu . An Tiểu có chút cảm giác dịu dàng và ngọt ngào nên liều mạng đẩy Long Viêm Dạ, cố gắng giãy dụa muốn thoát ra, An Tiểu đành dùng sức cắn vào môi Long Viêm Dạ.

      A ———

      Long Viêm Dạ đành phải buông tha cho đôi môi của An Tiểu , mắt nhìn chằm chằm vào An Tiểu , đưa tay xoa xoa lên vết thương, nhưng tức giận mà bật cười. "Tốt, rất tốt. Tại sao tên đó có thể hôn em còn ? Em nên giải thích nhỉ, liền cho em cơ hội ở cùng chỗ với ———"

      "Tránh xa tôi ra ———"

      Tên khốn, ai muốn ở chung với chứ? An Tiểu nhìn chằm chằm vào Long Viêm Dạ, cái chính là thích thô bạo với mình. An Tiểu bĩu môi mặc kệ Long Viêm Dạ, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, An Tiểu đến liếc mắt cũng nhìn Long Viêm Dạ.

      Nhưng An Tiểu phát ra vấn đề rất nghiêm trọng, đó là Long Viêm Dạ dừng xe trước cổng khách sạn. Long Viêm Dạ kéo An Tiểu xuống xe, cho An Tiểu có cơ hội kháng cự.

      Trời ạ ——— phải chứ ———

      An Tiểu khóc ra nước mắt, mình mang thai nha, nếu có muốn mình cũng nên là bây giờ. An Tiểu muốn phản kháng nhưng có tác dụng, cứ thế bị Long Viêm Dạ lôi vào khách sạn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 34: MUỐN LÀM GÌ?


      Long Viêm Dạ rất kiên quyết kéo An Tiểu vào phòng rồi khóa cửa lại. Long Viêm Dạ từng bước tiến lại gần An Tiểu , lúc này An Tiểu cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ. An Tiểu sợ quá vội vàng nhảy lên giường, giờ nhìn An Tiểu trông rất đáng thương, nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ. " đứng yên đó, được tới đây, cho phép qua đây. Nếu tôi đánh , tôi đánh đấy ———"

      Sau khi xong An Tiểu muốn khóc, sao mình lại xui xẻo thế chứ, yên lành chọc tức tên Long Viêm Dạ này làm gì chứ. Long Viêm đứng cạnh giường, tủm tỉm cười."Em muốn tự mình qua đây hay làm muốn ôm em sang đây, em chọn ."

      "Có chết tôi cũng sang ——— vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, tôi với ta có gì mà, nhất định phải tin tôi. Giờ tôi mang thai, nếu làm chuyện đó nhất định bị sảy, lúc đó bồi thường được đâu, vì muốn tốt cho và tôi tốt nhất là tôi ở đây."

      Mình mà qua đó phải đưa dê vào miệng sói sao? Mình đâu có ngốc đến thế, trước tiên phải làm cho Long Viêm Dạ bình tĩnh lại , bây giờ ta như tên điên vậy. Mình nhất định qua đó, nép mình vào gần cửa sổ, An Tiểu rất sợ Long Viêm Dạ ăn mình sạch trơn. Nhìn nụ cười của Long Viêm Dạ làm cho An Tiểu run.

      "Mang thai vẫn có thể làm mà ———"

      xong, Long Viêm Dạ liền leo lên giường, tiến tới trước mặt An Tiểu . An Tiểu còn chưa đỉnh thần lại bị Long Viêm Dạ ôm vào lòng. Trời ơi ——— cứu mạng ———

      An Tiểu chỉ dám than trời trong bụng chứ dám kêu lên thành tiếng, sợ lại chọc Long Viêm Dạ nổi điên lên e rằng cái mạng này muốn giữ cũng được mất. Trong đầu An Tiểu lên ba chữ xã hội đen, phải cha mình cũng là xã hội đen sao, nhưng Long Viêm Dạ còn kinh khủng hơn, An Tiểu ghì chặt cổ Long Viêm. "Nè, nè, muốn làm gì? Có gì ta có thể từ từ chuyện được ?"

      " muốn ."

      "———"

      Long Viêm Dạ đặt An Tiểu xuống giường cẩn thận, tay vuốt ve khuôn mặt An Tiểu . " theo , chăm sóc em. Chỉ cần em ngoan ngoãn bạc đãi em đâu."

      "Khoan , chờ chút ———"

      An Tiểu chống tay lên ngực Long Viêm Dạ cho áp vào mặt mình, cố gắng hít thở. Xong rồi, nếu mình bị ta ăn, cam lòng chút nào, mình cũng đâu muốn chọn ta đâu, trong đầu An Tiểu lên hình ảnh Long Quân An, ô ô ———

      Quân An à, tôi phải hi sinh thân mình rồi, cậu đừng ghét bỏ tôi nha. Nhìn An Tiểu lúc này làm cho Long Viêm Dạ rất buồn cười, mặt An Tiểu lúc tươi cười, lúc lại xị ra, biết trong cái đầu kia chứa cái gì nữa, Long Viêm Dạ định gì đó nhưng thấy cơ thể An Tiểu cứng đơ, mắt nhắm chặt.

      "Được rồi, làm gì làm . Tôi chuẩn bị xong rồi, giống như bị quỷ áp thôi."

      Long Viêm Dạ suýt ngã lăn xuống đất, bị quỷ áp? Long Viêm Dạ còn chút hứng thú nào nữa, nhìn cách tạo hình của An Tiểu , Long Viêm Dạ muốn biết nhóc này tính giở trò gì.

      ------------------

      CHƯƠNG 35: CHÍNH THỨC THEO ĐUỔI


      "An Tiểu , em nghĩ gì thế hả ———"

      Long Viêm Dạ ngồi bật dậy nhìn An Tiểu rồi hét lên hỏi. nhóc này làm cho mình còn chút hào hứng nào nữa, Long Viêm Dạ nhìn An Tiểu nằm giường trong đầu chợt lên hình bóng xinh đẹp khác. Long Viêm Dạ vội vàng ném hình ảnh An An ra khỏi đầu, ánh mắt tà mị nhìn khuôn mặt An Tiểu , ràng khuôn mặt lẫn khí chất giống nhau nhưng sao lại làm mình liên tưởng đến An An.

      "Nè, , làm chứ? !"

      Sau khi bị Long Viêm Dạ quát lớn làm tai An Tiểu ong ong nên phải hỏi lại cho chắc. Khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý tốt thế mà ta lại làm gì, có việc gì tự nhiên chọc mình, mình còn làm bộ sợ chết mới tức cười chứ, là xấu hổ quá. Long Viêm Dạ hơi nghiêng đầu nhìn , cảm thấy tức nên hừ lạnh tiếng.

      " làm, muốn làm quỷ."

      "A, nha. Tốt quá ———"

      An Tiểu vỗ tay hoan hô lại còn nhảy lên sung sướng. ra đối phó với Long Viêm Dạ khó, là dễ nha! Nhưng ta cũng nhàn rỗi, có việc gì làm liền ra ngoài thuê phòng ở lãng phí, đúng là tên phá của mà, An Tiểu nhìn Long Viêm Dạ bằng ánh mắt khinh thường, Tiểu vừa nhảy xuống giường liền bị Long Viêm Dạ kéo lại. "Em định đâu?"

      "Tắm. phải làm sao, mất tiền thuê phòng này mà dùng lãng phí nha. được, tôi phải bật hết đèn lên nếu lãng phí tiền lắm."

      An Tiểu miệng tay làm, bật tất cả các đèn lên. Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, màn đêm che phủ mọi nơi, ánh đèn đường sáng thành dải dài nhìn đẹp, An Tiểu đứng ngây người nhìn cảnh thành phố về đêm lung linh. biết Long Viêm Dạ đến đứng cạnh An Tiểu từ lúc nào, nhìn An Tiểu bị thu hút bởi cảnh đẹp bên ngoài, An Tiểu lúc này rất dịu dàng làm cho trái tim Long Viêm Dạ đập lỡ nhịp. "Nếu em sợ lãng phí tối nay chúng ta ở lại đây về nữa."

      Hơi thở ấm áp thổi vào cổ An Tiểu , An Tiểu cần nghĩ liền từ chối ngay lập tức. " cần làm thế, tôi muốn ở cùng chỗ này với đâu, ai biết được nhỡ đâu lên cơn liềm đem tôi ăn sạch sao. Tôi tắm xong chúng ta về nhà ———"

      "Tiểu , mà. đảm bảo đụng đến em, chắc chắn đấy."

      "Nhưng tôi tin tưởng vào cảm giác của mình hơn."

      An Tiểu nhất quyết từ chối lời đề nghị của Long Viêm Dạ, thay dép vào phòng tắm. Long Viêm Dạ tựa vào thành giường suy nghĩ, nhìn bóng dáng nhắn vào phòng tắm. Long Viêm Dạ biết mình động lòng, nhưng còn An An, chưa tìm thấy vẫn chưa cam lòng vì đó là duy nhất thích tiền. A —— a——

      Tiếng thét của An Tiểu trong phòng tắm truyền ra, Long Viêm Dạ lập tức chạy vào. Trong phòng hơi nước lan toả mờ mờ ảo ảo, Long Viêm Dạ còn chưa kịp nhìn cái gì ra cái gì thứ gì đó tiến thẳng mặt , Long Viêm Dạ kịp tránh nên bị sưng cục u trán, hung khí còn có mùi thơm dìu dịu, cúi xuống nhìn hoá ra đó là xà bông.

      Bánh xà phòng vừa rơi xuống đất tiếng sư tử rống của An Tiểu vang lên.

      " mau cút ra khỏi đây cho tôi, ai bảo vào đây hả ———"

      Long Viêm Dạ xoa xoa chỗ bị sưng rồi nhìn bánh xà phòng, nhịn được phá lên cười. Cái mình thích chẳng phải là sức sống đáng đó của An Tiểu ư, hắng giọng, Long Viêm Dạ ra ngoài.

      "An Tiểu , em nghe cho kỹ nha. Bắt đầu từ bây giờ chính thức theo đuổi em, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần ———"

      "Cút ra ngoài ——— nghe được gì cả, mau cút ra ngoài ngay ———"

      khăn bông lại bay ra.

      "———"

      Đây là lần đầu tiên Long Viêm Dạ tỏ tình vậy mà lại bị đối xử như vậy đấy, đưa tay ra túm lấy cái khăn, Long Viêm Dạ càng thấy vui hơn. Giả vờ nghe thấy phải , sao, chuyện mình quyết thay đổi, xoay người ra ngoài phòng khách, Long Viêm Dạ quyết chờ An Tiểu tắm xong rồi chuyện ràng lần.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 36: NUÔI CỤC CƯNG NHA


      An Tiểu lấy khăn bông lau tóc, người thoang thoảng mùi thơm, ngồi sofa. là, tắm cũng được yên, chỉ vì lúc đấy mình suýt chút nữa trượt chân mà kêu lên làm cho Long Viêm Dạ xông vào, trong lòng An Tiểu rất khó chịu, trừng mắt nhìn Long Viêm Dạ ngồi đối diện.

      " nhìn thấy gì rồi hả?"

      " chưa nhìn thấy cái gì hết. Mà phải, nhìn thấy cục xà bông, cái khăn bông ———"

      "———"

      An Tiểu chẳng thèm thêm câu nào nữa, Long Viêm Dạ đứng lên, từ từ tiến đến sau lưng An Tiểu , nhàng lấy chút tóc còn ẩm lên mũi ngửi. An Tiểu nhìn qua gương thấy hành động đó của Long Viêm Dạ, vẻ mặt ta còn thích thú nữa làm An Tiểu rùng mình cả người nổi da gà, đoạt lại tóc mình trong tay Long Viêm Dạ. " làm sao thế, nhìn kỳ kỳ. Muốn gì cứ thẳng ra, nhưng trước hết tôi phải , tôi có quan hệ gì với cái tên Mị Tuyết kia cả."

      Hóa ra trong lòng An Tiểu còn áy náy chuyện này, Long Viêm Dạ bật cười, đôi mắt khẽ híp lại. Lấy khăn trong tay An Tiểu , Long Viêm Dạ nhàng lau tóc cho Tiểu . "Chuyện đó tin em. có gì quên nó ."

      Trời, kinh khủng ———

      Hành động ân cần, để bụng chuyện đó. An Tiểu cảm thấy sợ, cố gắng đè nén cảm giác muốn bỏ chạy, run run . "Rốt cuộc định thẳng ra. Đừng có lấp lửng như thế, tim tôi khoẻ nên chịu được điều gì kinh khủng đâu."

      "Tiểu , em thấy thế nào?"

      "———"

      "Tiểu , em cảm thấy đối xử với em thế nào?"

      "———"

      Xong rồi, chắc vừa nãy Long Viêm Dạ chưa được thoả mãn nên bị nghẹn đến phát điên rồi. Sau khi rút ra kết luận, An Tiểu toát mồ hôi lạnh, nhìn Long Viêm Dạ rất nghiêm túc. "Tôi hỏi lại lần nữa, muốn gì? Nếu chúng ta về."

      "Tiểu , muốn theo đuổi em. Chuyện này rất nghiêm túc, em nên chuẩn bị sẵn sàng ."

      Bộp ———

      Mặt An Tiểu đập thẳng vào gương, Long Viêm Dạ bị điên rồi! ta muốn theo đuổi mình, An Tiểu thể tiêu hoá nổi chuyện này. " à?"

      "Ừ"

      "Được, vậy phải là cha của cục cưng, nếu đồng ý phải bàn thêm nữa. những phải nuôi tôi mà còn phải lo cho cả cục cưng nữa, thế nào?"

      An Tiểu làm cho Long Viêm Dạ kinh ngạc, làm cha cục cưng sao ———— dù sao Long Viêm Dạ cũng phải là thánh nhân nên thể đồng ý ngay được. An Tiểu thấy vậy liền bĩu môi, liếc xéo Long Viêm Dạ cái, mình cũng biết khi đến chuyện này tên nào cũng thế cả. Thôi, mình còn người dự bị, Long Quân An đẹp trai mà.

      Phụ nữ xung quanh Long Viêm Dạ rất nhiều, đến lúc ta cần mình nữa mình lại phải dắt cục cưng tìm cha nó sao, mà nếu họ khi dễ mình mình phải làm sao? An Tiểu thể nghĩ đến tình huống đó, mình khổ, còn chưa lập gia đình có cảm giác bị chồng bỏ rồi.

      "Thôi, chờ nghĩ kỹ hãy trả lời. Đừng ảnh hưởng tới việc cua trai của tôi, tôi ra ngoài tìm cha cho cục cưng, phá đám tôi cũng ép ."

      An Tiểu tốt bụng an ủi Long Viêm Dạ làm Long Viêm Dạ dở khóc dở cười, An Tiểu này tầm thường. hiểu, nếu tiếp nhận con riêng của nhóc này đừng hòng có cơ hội theo đuổi ấy, thứ mình có nhiều chính là tiền còn sợ lo được cho lớn sao? "An Tiểu , đồng ý nuôi em cùng cục cưng."

      "Gì cơ?"

      " chấp nhận cầu của em."

      "Được, nhưng được cản tôi cua trai, nếu so sánh sao biết là người tốt nhất chứ."

      "An Tiểu ——— đừng quá đáng quá ———"

      dễ dàng, An Tiểu kiếm được phiếu ăn dài hạn cho mình và cục cưng. Nhưng biết có thể kéo dài trong bao lâu, trong lòng An Tiểu cảm thấy lo lắng.

      --------------------

      CHƯƠNG 37: ĐA NHÂN CÁCH


      Gió đêm thổi mang theo cảm giác khoan khoái hơi lạnh, An Tiểu cùng Long Viêm Dạ lên ôtô về nhà họ Long. Ánh đèn sáng rực làm An Tiểu có cảm giác về nhà, từ lúc bước ra khỏi xe Long Viêm Dạ ôm vai An Tiểu vào nhà. Trong phòng khách, Long Quân An ngồi xem TV nhìn thấy cảnh này chỉ nhướng mày vì theo nghĩ giờ trai mình có làm gì chắc cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, trong lòng Long Viêm Dạ tồn tại An Tiểu . Long Quân An đáng thương khi biết rằng trong khoảng thời gian rất ngắn Long Viêm Dạ thổ lộ rồi, Long Quân An cười khẩy. "Ồ, hai người về rồi à. Chị dâu, chị có khoẻ , có ai chọc chị ?"

      câu hai nghĩa làm cho Long Viêm Dạ nghe xong nhíu mày, Long Viêm Dạ nhìn Long Quân An, khẽ . "Đừng có biết lớn , nhớ ấy là chị dâu em nha. ấy ở cùng ai dám chọc ấy chứ, em quá lo rồi."

      "Ồ, vậy ạ, vậy tốt."

      Dù ngoài miệng thế nhưng trong mắt Long Quân An nghi ngờ, ngoài hay chọc giận An Tiểu còn ai vào đây? Hai người nhìn nhau toé lửa, An Tiểu cảm thấy mình bị cho ra rìa, coi mình giống như đồ vật vậy, An Tiểu cảm thấy được vui lắm, Long Quân An cũng tốt, Long Viêm Dạ cũng được, chỉ cần là trai đẹp lại có tiền đều có thể làm cha cục cưng. An Tiểu mặc kệ mọi chuyện nhưng cam lòng nên khẽ giật giật tay áo Long Viêm Dạ. "Em muốn nghỉ, hơi mệt rồi."

      "À, , phải nghỉ ngơi cho tốt. đưa em lên, phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi nhiều chút, để mệt ———" Long Viêm Dạ thèm quan tâm đến Long Quân An nữa, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán An Tiểu rồi đưa An Tiểu Yên lên phòng để lại Long Quân An há hốc mồm kinh ngạc. Trời ơi, có phải vừa rồi ra ngoài trai mình uống nhầm thuốc gì rồi , trước đây ràng ấy có đối xử với An Tiểu như vậy mà, sao chớp mắt cái thành ra như vậy rồi. Nếu cứ thế này e rằng mình có cơ hội, Long Quân An nhíu mày, đôi mắt hơi khép lại, suy nghĩ xem mình nên làm gì. Mặc dù danh nghĩa An Tiểu là chị dâu của mình nhưng ấy và trai mình có gì cả, hơn nữa người nào mình muốn có phải tóm lấy, nhưng An Tiểu thực làm mình động lòng, Long Quân An khép hờ mi mắt trong đôi mắt đó còn loé lên tia tà mị.

      Long Viêm Dạ dịu dàng đưa An Tiểu về phòng, nhàng đỡ lên giường, sau đó đắp chăn cho , cúi người nhìn An Tiểu , tay khẽ vuốt lên khuôn mặt Tiểu . "Tiểu , nghỉ ngơi ."

      "Nè, có thể bình thường chút . như thế này làm tôi quen lắm, khả năng chịu đựng của tôi kém lắm."

      An Tiểu nằm giường thể lên suy nghĩ của mình, hành động của Long Viêm Dạ làm cho mình cảm thấy kì lạ, có cảm giác như trước đây và bây giờ là hai người khác vậy, có phải mỗi lần cua ta đều như thế này nhỉ? Trong đầu An Tiểu lên hình ảnh Long Viêm Dạ ở bên khác. Nhưng Long Viêm Dạ nổi giận dù bị An Tiểu hỏi thế, cong môi lên khẽ cười, ngón tay khẽ vuốt ve môi An Tiểu .

      "Tiểu , đừng nghĩ linh tinh nữa, vốn thế này mà. Giờ em phải nghỉ ngơi cho tốt, chuyện với Quân An, nếu nó còn làm phiền em tha cho nó."

      Long Viêm Dạ liền quy kết cho Long Quân An vào hàng ngũ những người quấy rầy An Tiểu , làm cho An Tiểu nổi da gà. Long Viêm Dạ đáng sợ, cảm giác lúc lạnh run, lúc lại nóng muốn chết, ta có phải giống như người ta hay là đa nhân cách vậy ————

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 38: VỊ KHÁCH NGOÀI Ý MUỐN


      vất vả An Tiểu mới đuổi được Long Viêm Dạ để có thể nghỉ ngơi. Chẳng lẽ đàn ông đều có bộ dạng buồn nôn thế sao, thể hiểu được họ. Người làm cho An Tiểu thể hiểu được còn có người trong buổi tiệc dám cường hôn mình, Mị Tuyết phải là minh tinh sao, sao lại chú ý đến hình tượng vậy trước công chúng vậy, nhưng An Tiểu đâu có biết đó là tiệc gia đình nên phải lo báo chí làm phiền, nghĩ hồi An Tiểu chìm vào giấc ngủ.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ bò lên giường An Tiểu mới chịu duỗi lưng bắt đầu ngày mới. Vừa thay đồ xong An Tiểu nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Ai mà sáng sớm ra ngoài vậy nhỉ? An Tiểu ngậm bàn chải đánh răng, ôm nghi ngờ chạy ra ban công. Ở bên ngoài cánh cổng sắt là chiếc xe thể thao, An Tiểu lại càng tò mò, đấy phải xe của Long Viêm Dạ cũng phải kiểu xe của Long Quân An, vậy ai lại tới nhà họ Long sớm như vậy chứ? An Tiểu cứ đứng nhìn chiếc xe đó chầm chậm lăn bánh vào trong sân, đến khi người trong xe bước ra ngoài làm bàn chải đánh răng trong miệng An Tiểu suýt rơi xuống đất. thể nào? Mình nhìn nhầm chứ, dụi dụi mắt mình rồi mới dám chắc người mình nhìn thấy là ai. Mái tóc đen của Mị Tuyết tung bay trong gió, dáng người cao gầy vào nhà, An Tiểu nhìn thái độ của ta. ngờ ta là làm, sáng sớm đến đây, phải là tới tìm mình đấy chứ? An Tiểu hơi chột dạ vội vàng vào trong muốn Mị Tuyết nhìn thấy bộ dạng này của mình. Trong lòng có chút vui sướng, lại hơi chột dạ, nhanh chóng sửa sang lại mình, An Tiểu mở tủ quần áo ra, lục tìm bộ đồ ưng ý. Trời ạ, mình còn chưa chuẩn bị xong ta đến rồi. An Tiểu chợt dừng hành động của mình lại, mình làm gì vậy trời, tại sao Mị Tuyết đến mà mình lại cuống lên thế này, An Tiểu rất muốn cho mình hai cái bạt tai. Tiểu vơ đại chiếc quần màu tím, áo màu vàng nhạt, mặc lên người càng làm An Tiểu trông trẻ con hơn, chải qua mái tóc ngắn của mình, An Tiểu ngồi im để xử lý tâm trạng của mình. Ngồi trước bàn trang điểm mà An Tiểu cứ nhấp nha nhấp nhổm, biết có nên xuống dưới hay , nhỡ Mị Tuyết đến tìm mình phải làm sao? Long Viêm Dạ nuốt sống ta chứ, An Tiểu dám tưởng tượng tiếp. Cốc ——— cốc ———

      Tiếng gõ cửa làm An Tiểu giật nảy người. Khó khăn lắm An Tiểu mới mở miệng được, giọng còn hơi run run. "Ai đấy?"

      " 'Chị dâu', là em. Có người đến tìm chị đấy, chị xuống dưới nhà ."

      Tìm mình, Mị Tuyết đúng là đến tìm mình sao? An Tiểu vội vàng ra mở cửa, nhưng cửa vừa mở Tiểu bị kéo vào vòng tay ấm áp. Ôm An Tiểu trong lòng, Long Quân An cười vui sướng, chút thương xót véo má Tiểu cái, rùi đưa tay lên mũi ngửi mùi thơm còn vương đó. "Hì, 'chị dâu'. Chị thơm quá, chị bỏ em mà tiếng nào sao, lòng ta rất đau nha ———"

      "Bỏ cậu? Lúc nào hả. Tôi có làm thế mà, nhìn cậu giờ trông buồn nôn nha ———"

      An Tiểu cố gắng đẩy Long Quân An ra, nhìn cậu ta khóc lóc kêu ca buồn cười . Long Quân An làm bộ đáng thương, đôi tay còn ôm ngực nữa, lên tiếng tố cáo An Tiểu . " phải gọi em tới sao, thế mà từ tối hôm qua tới giờ, chị có thèm để ý đến người ta đâu. Giờ còn có tên đáng ghét tới tìm chị nữa chứ. Em muốn tố cáo chị cưỡng hôn em với trai em."

      Mặt An Tiểu xanh như tàu lá, tên này thiệt là, mở bình ai biết trong bình có gì. Giờ là lúc nào mà còn ném đá xuống giếng chứ, An Tiểu nghiến răng nhìn Long Quân An. "Cậu dám, nếu dám ra tôi trói lại rồi trừng phạt cậu. Còn nữa, Mị Tuyết đến tìm tôi sao?"

      "Làm người ta sợ muốn chết ——— đúng là đến tìm chị đó, nhưng cũng là đến tìm em nữa. biết chị thiếu nợ tên đó cái gì, mau xuống ———"

      mặt Long Quân An ra nụ cười bất cần, An Tiểu đáng làm sao, mình mới trêu chút mà ấy tưởng , còn uy hiếp mình nữa chứ. Nếu An Tiểu dám trói mình vậy ... trong đầu Long Quân An là hình ảnh hạn chế trẻ em dưới 18 tuổi.

      ---------------------

      CHƯƠNG 39: TÌNH ĐỊCH

      An Tiểu đẩy Long Quân An ra rồi đóng cửa rầm tiếng.

      "Chờ ngoài đó . Tôi chuẩn bị xong tự xuống."

      An Tiểu còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới lời nhạo báng của Long Quân An, giờ Tiểu bắt đầu lo lắng đến chuyện Mị Tuyết đến đây, nếu ta đến gặp mình mình phải làm thế nào? Mà biết Long Viêm Dạ biết chuyện này chưa, nếu biết có định lột da mình ra . Giờ An Tiểu chỉ lo đến an toàn của mình thôi,nhưng cứ ngồi đây mà lo lắng cũng chẳng có ích gì cả nên An Tiểu đành vác cái vẻ mặt đau khổ mà rời khỏi phòng. Bên ngoài, Long Quân An vui vẻ đứng chờ An Tiểu , thấy Tiểu ra Long Quân An liền vươn vai. Long Quân An khẽ vào tai An Tiểu , giọng có chút sung sướng. "Trời, chị dâu à. Em còn tưởng chị sợ quá trốn luôn trong đó dám ra nữa chứ, à, cho chị tin tốt, đó là ta chờ dưới kia."

      "Tôi biết rồi, cậu cũng đừng mừng vội. Nếu giúp tôi tôi mách tội cậu."

      An Tiểu sau khi uy hiếp Long Quân An liếc xéo cậu ta cái. Trước đây thấy Long Quân An là mộy người dễ bắt nạt, nhưng sao giờ mình lại cảm thấy cậu ta biến thành người khác nhỉ, có thời gian để tìm hiểu chuyện này nên An Tiểu ôm nghi ngờ xuống dưới phòng khách.

      "Tiểu , em dậy rồi à."

      Long Viêm Dạ vừa thấy bóng An Tiểu liền ôm vào ngực mình, ánh mắt nhìn Mị Tuyết đầy khiêu khích. Đây là người phụ nữ của mình, ai có thể cướp được, dù người đó có là bạn hay em trai mình nữa, nhìn thấy Long Quân An theo sau An Tiểu Long Viêm Dạ cũng cảm thấy tốt hơn. An Tiểu cố gắng thò đầu ra khỏi vòng tay Long Viêm, mỉm cười.

      "Hi, buổi sáng tốt lành. Mà chuyện với họ , tôi hơi đói nên phải tìm cái gì bỏ bụng ."

      An Tiểu định chuồn nhưng Mị Tuyết cho cơ hội đó. Mặt Mị Tuyết sáng hơn, khẽ nhếch lông mày, đôi môi hơi mím lại nhưng lời của lại làm cho An Tiểu phải từ bỏ ý định bỏ trốn của mình.

      " đến đây phải muốn gặp họ. tới đây là vì em, từng mà."

      Tay Mị Tuyết đút túi quần, môi còn cười. Dù sao cũng tới, vậy nên ra mục đích mình tới đây tốt hơn. Mị Tuyết vừa xong sắc mặt Long Viêm Dạ trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mị Tuyết.

      "Mị Tuyết, nếu cậu tới tìm Quân An mình có ý kiến gì. Nhưng nếu cậu tới đây để gặp Tiểu mình khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó , đừng quên cậu chuyện với ai. Tiểu là vợ chưa cưới của mình, dù trước đây ấy có làm gì để cậu có chút cảm giác kỳ lạ tốt nhất nên quên nó , mình muốn của mình liên lạc với cậu."

      Long Viêm Dạ thẳng với Mị Tuyết, dù sao từ trước Mị Tuyết cũng có quan hệ khá tốt với Long Quân An, còn mình với ta cũng chỉ quen biết sơ qua mà thôi. Mị Tuyết quan tâm vẫn thản nhiên ngồi ghế, vẻ mặt đầy tự tin. "Long Viêm Dạ, nếu thực An Tiểu là người phụ nữ của cậu tớ ra tay. Nhưng hình như phải thế, tất cả chỉ là vở kịch thôi, vậy nên cậu đừng trách tớ. Theo thông tin của tớ ấy là do cậu dùng tiền thuê về giả làm vợ chưa cưới, giờ tớ bỏ ra nhiều hơn cậu có thể đưa ấy về chứ."

      "Sao cậu biết?"

      Chuyện này đến Long Quân An cũng biết, Long Viêm Dạ rất tò mò Mị Tuyết lấy thông tin này từ đâu. Nhưng suy nghĩ chút cũng có gì đáng kinh ngạc, với thân phận của Mị Tuyết có mối quan hệ với nhiều thành phần trong xã hội nên biết chuyện này cũng đâu phải khó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :