1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG CHÍN: CHẤP NHẬN


      Trong lòng ngừng mắng hai người vừa rời , lúc này An Tiểu mới suy nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra. lon nước làm mình gặp người đàn ông, sau đó bị ta lôi rồi thuê mình nữa, thể hiểu nổi chuyện gì nữa. An Tiểu suy nghĩ chút, đau đầu, An Tiểu liền gọi cho Lâm Nha. Trong điện thoại Tiểu kể hết mọi chuyện cho Lâm Nha nghe, Lâm Nha nghe xong hét lên. "Trời ạ, Tiểu . Cậu mang thai chứ đâu phải bị hỏng não. Hợp đồng như vậy mà cậu cũng dám ký, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy hả?"

      "Nhưng lỡ ký rồi, sợ rằng hối hận cũng quá muộn. Mình nghĩ có chỗ ăn chỗ nghỉ trong vòng nửa năm lại còn có tiền cầm về nữa, nếu là cậu cậu có xiêu lòng ? Cậu cũng biết hoàn cảnh của mình bây giờ, tạm thời chỉ có làm như vậy thôi, nhưng mà tên đó đúng là kẻ háo sắc."

      An Tiểu bắt đầu trách móc Long Viêm Dạ, Lâm Nha im lặng nửa ngày mới câu ăn nhập gì với chuyện mà An Tiểu ."Tiểu , ngàn vạn lần cậu được thích người đó nha. Nhớ kỹ cậu là mẹ rồi, còn phải tìm cha cục cưng nữa đấy."

      "Biết rồi mà, cần nhắc đâu. Mình thà thích mấy con thú trong vườn bách thú chứ quyết để ý đến ta đâu." An Tiểu đầy tự tin đảm bảo. đến Long Viêm Dạ mình ghét ta còn kịp nữa là bảo thích, An Tiểu tức giận cúp máy, xoa xoa bụng, khoé miệng An Tiểu cong lên. Dù thế nào tạm thời mình và cục cưng cũng tìm được chỗ dừng chân, nhưng mình cũng phải cùng Lâm Nha nhanh chóng tìm được tên đàn ông kia để cục cưng sớm có cha, An Tiểu đối với tương lai tràn đầy hi vọng. Trong biệt thự nhà họ An, cha An nghe Đoan Dạ báo cáo, khẽ cau mày."Cậu tên lạ mặt dẫn con bé quay lại khách sạn sao?"

      "Đúng vậy, ông chủ. Tên đó chưa từng gặp qua."

      "Hừ, có thể ta làm Tiểu mang thai sao? Đoan Dạ, cậu nhanh chóng điều tra về người này, sáng sớm mai mang tới đây cho tôi."

      "Dạ, ông chủ. Nhưng chủ phải làm sao ạ?"

      An Ba phất tay."Thôi, trước mắt cần lo cho nó. Nếu nó cùng tên kia thực nhau cứ mặc nó, giờ tôi chỉ quan tâm tên đó rốt cuộc là ai."

      "Vâng ——"

      Thoáng cái mấy ngày trôi qua, thời gian này Long Viêm Dạ luôn đúng giờ xuất trước mặt An Tiểu Yên về cùng sở thích của mẹ mình. An Tiểu lắng nghe nhưng vẫn hiểu, rốt cuộc là ta tìm vợ hay là mẹ ta nữa, nhưng dù sao An Tiểu Yên vẫn phải cố gắng nhớ hết mọi việc vào đầu.

      An Tiểu cũng về hoàn cảnh của mình cho Long Viêm Dạ, rằng mình là trẻ mồ côi, từ nơi nương tựa, phải nhờ hàng xóm chăm sóc mới có thể trưởng thành. Tuy An Tiểu vừa kể vừa rơm rớm nước mắt nhưng Long Viêm Dạ vẫn hoài nghi, đúng là lần đầu gặp nhau đồng xu dính túi nhưng người toàn hàng hiệu, bé này phải nhà có điều kiện cũng chính là kẻ hám tiền.

      Rất dễ đoán, Long Viêm Dạ coi An Tiểu là loại người thứ hai. Mặc dù biết An Tiểu dối nhưng Long Viêm Dạ vạch trần , chỉ là quan hệ chủ tớ thôi mà, cần phải lật tẩy bộ mặt của đối phương, Long Viêm Dạ muốn giữ cho Tiểu chút thể diện.

      ----------------------

      CHƯƠNG MƯỜI: TRÙNG ĐIỆP


      Giờ An Tiểu có hối hận cũng đến thời điểm thực hợp đồng, sáng sớm tinh mơ An Tiểu rời giường, có chút khẩn trương. An Tiểu muốn phải lưu lạc ngoài đường nên muốn chuẩn bị chu đáo. Thay quần áo xong, An Tiểu liền điện cho Lâm Nha thông báo địa chỉ nơi mình sắp đến rồi ra ngoài phòng khách chờ Long Viêm Dạ đến đón. Long Viêm Dạ là người rất đúng giờ, vừa đến giờ hẹn ngoài chuông cửa vang lên. An Tiểu ra mở cửa, vừa nhìn thấy Long Viêm Dạ An Tiểu choáng váng, ta mặc bộ đồ trắng tôn lên vẻ đẹp trai, nếu phải trước đây từng tận mắt nhìn thấy ta ôm luật sư của mình nỡ rời mà chỉ nhìn nguyên vẻ ngoài có thể An Tiểu chảy nước miếng mất. Đáng tiếc bây giờ trong lòng An Tiểu chỉ coi Long Viêm Dạ là tên háo sắc mà thôi nên tự nhiên miễn dịch với vẻ đẹp đó, An Tiểu lùi lại hai bước nhường đường cho Long Viêm Dạ vào, biết lần này cùng nhau là vui hay buồn nữa. Sau khi đóng cửa lại, Long Viêm Dạ đứng dựa lưng vào cửa, hài lòng khi thấy An Tiểu chuẩn bị xong. Khuôn mặt thanh tú, lông mi dài hợp với đôi mắt to, nhìn giống búp bê. Áo màu vàng, quần bò trông An Tiểu đáng , Long Viêm Dạ tròn mắt nhìn, chắc mẹ thích bé này. biết vì sao trong lòng Long Viêm Dạ lại có cảm giác rất kỳ lạ, cứ có cảm giác mình gặp An Tiểu ở đâu rồi, người bé này có mùi hương rất quen. Khép mắt lại, Long Viêm Dạ suy nghĩ chút, đúng rồi là An An, cảm giác An An giống với An Tiểu . Nhưng rất nhanh Long Viêm Dạ liền loại bỏ ý nghĩ đó. An An thuần thục hấp dẫn thể giống với An Tiểu còn chưa phát triển hết. Nhắc đến An An, cho dù Long Viêm Dạ bỏ rất nhiều thời gian ra tìm kiếm nhưng An An giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, có bất kỳ tin tức nào. Long Viêm Dạ thở dài, đè nỗi thất vọng trong lòng xuống, nhìn An Tiểu đứng trước mặt, Long Viêm Dạ cầm hành lý của An Tiểu . " thôi, bắt đầu từ giờ, chỉ cần nhớ mình là vợ tương lai của tôi là được rồi, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều."

      "Biết rồi, nhiều quá đấy."

      Cả ngày lải nhải vẫn chưa chán sao? An Tiểu có nhắm mắt lại cũng có thể rành mạch mọi chuyện trong nhà họ Long. Cầm áo khoác lên, An Tiểu theo Long Viêm Dạ ra cửa, sau khi ngồi vào xe của Long Viêm Dạ, An Tiểu chợt nhớ ra chuyện liền quay sang hỏi Long Viêm Dạ:"Đúng rồi, nếu như mẹ hỏi chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh nào phải trả lời sao?"

      Trời ---- Đúng là Long Viêm Dạ nghĩ đến chuyện này, Long Viêm Dạ biết phải xử lý chuyện này như thế nào sao cho hợp lý bây giờ. Nhìn bộ dạng lúc này của Long Viêm Dạ, An Tiểu có chút hả hê, ha ha ha --- rốt cuộc cũng làm khó được ta, An Tiểu vui vẻ quay ra ngoài cửa, trong lòng cười thầm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 11: KHU NHÀ CAO CẤP CỦA LONG GIA


      Đáng tiếc An Tiểu cao hứng chưa được bao lâu, Long Viêm Dạ nghĩ ra cách ứng phó."Nếu mẹ tôi có hỏi tới vấn đề này bé trả lời là em làm ở quán cà phê, lần tôi qua đó uống gặp em, được ?"

      "A ---" An Tiểu gật đầu. ra An Tiểu dị ứng với cà phê nên An Tiểu quên mất vị cà phê nên cũng biết pha thế nào, còn mình làm ở quán cà phê nữa? ! Nhưng An Tiểu ra, ta là ông chủ điều gì ta mình cứ làm vậy . Xe chạy nhanh, lát đến khu nhà cao cấp, cảnh xuân tươi đẹp, hoa núi nở khắp nơi, An Tiểu nhìn cảnh bên ngoài cửa kính, có chút cảm giác thân quen. Nhà mình cũng giống như ở đây, biết từ lúc mình bỏ , cha mình như thế nào rồi, hay là tức giận phái người tìm mình nhỉ? Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu liền bị dập tắt ngay, nếu giờ cha mình tóm được nhất định xử lý mình, vừa nghĩ đến chuyện này An Tiểu liền cảm thấy sợ, dám nghĩ tiếp, thôi nghĩ nữa tốt hơn. Xe chạy chầm chậm vào khu nhà của nhà họ Long, vườn hoa rộng lớn còn có đài phun nước, đúng lúc này phụt nước lên, An Tiểu lè lưỡi. Cứ tưởng nhà mình đại rồi, ngờ nhà Long Viêm Dạ còn khang trang hơn, vừa xuống xe, An Tiểu bị toà nhà màu trắng làm hoảng sợ. Oa --- to ! biết tình huống bây giờ của mình có giống với hoàn cảnh Ma Tước gặp Phượng Hoàng , mấy người giúp việc chạy nhanh ra cầm đồ cho Long Viêm Dạ, khom người thông báo tình hình trong nhà cho Long Viêm Dạ."Cậu chủ, bà chủ ngồi trong phòng khách chờ cậu cùng An, bà còn dặn tối nay nhất định phải cùng nhau ăn cơm."

      "Được, tôi biết rồi. Trước tiên hãy mang hành lý của An để vào phòng ."

      Long Viêm Dạ phẩy tay, mỉm cười dắt tay An Tiểu vào nhà, An Tiểu có chút quen với kiểu va chạm này nên có chút tự nhiên, muốn rút tay ra. Long Viêm Dạ cúi đầu, ghé vào tai An Tiểu thầm câu."Chẳng lẽ muốn mẹ tôi nhận ra chúng ta đóng kịch sao?"

      An Tiểu giật mình, phản kháng nữa. Long Viêm Dạ đúng, nếu giờ mình bước chân vào nhà lập tức bị lộ ngay, vậy phải thất bại rồi sao. An Tiểu cố gắng đè cảm xúc xuống, để mặc Long Viêm Dạ dắt tay mình về phía toà nhà trắng, trong lòng có chút hồi hộp.

      Bước qua con đường trải sỏi, mấy người giúp việc đứng trước cửa, thấy Long Viêm Dạ vào nhà liền cúi đầu chào. An Tiểu nghĩ thầm trong bụng, ngờ người này lại khoa trương như vậy, người chạy ra mở cửa cho họ, trước mắt An Tiểu gian rộng, phòng khách sạch sáng choang chỉ có hai chiếc ghế sa lon lớn cùng bức ảnh lớn chụp đại gia đình, người phụ nữ mặc bộ đầm tím ngồi nhìn họ.

      khuôn mặt người phụ nữ này có dấu vết của thời gian, nhìn bà toát lên vẻ quý phái, nhìn thấy Long Viêm Dạ cùng An Tiểu bước vào, mặt người phụ nữ này liền mỉm cười rồi đứng dậy. Trong nháy mắt Long Viêm Dạ cũng như biến thành người khác, đẩy An Tiểu lên."Mẹ, đây là vợ tương lai của con--- An Tiểu "

      ------------------

      CHƯƠNG 12: VƯỢT QUA KIỂM TRA


      Mẹ Long Viêm Dạ khi nhìn thấy An Tiểu cười híp mắt, nhìn từ xuống dưới rồi cuối cùng dừng lại ở mông An Tiểu , nụ cười lịch chuyển sang vui mừng, ánh mắt của bà làm An Tiểu nổi da gà, nhưng dám lên tiếng. Lúc sau bà mới dắt tay An Tiểu ."Tiểu phải ? Dì là mẹ của Viêm Dạ, con cứ gọi dì là được rồi. Từ giờ con cứ ở lại đây, cứ coi đây là nhà mình nha."

      "Cảm ơn dì." An Tiểu lễ phép trả lời. biết bà ấy phát điều gì làm cho An Tiểu tò mò, liếc mắt nhìn Long Viêm Dạ đứng phía sau, ta cũng kinh ngạc. Chẳng lẽ mình có vấn đề gì nhưng An Tiểu ra. Long Viêm Dạ bình tĩnh lại, biết mẹ đóng kịch hay nhưng chỉ thấy mẹ thích An Tiểu , Long Viêm Dạ thở dài. Cứ nghĩ khó qua được cửa ải này, ngờ lại dễ dàng vượt qua như vậy, Long Viêm Dạ ôm eo An Tiểu . "Tiểu , em ngồi . Em vất vả rồi, giờ ngồi đây nghỉ chút rồi lát nữa dẫn em lên phòng nha."

      "Dạ"

      An Tiểu ngoan ngoãn gật đầu, ngờ mẹ Long Viêm Dạ lại phản đối, đứng dậy lườm Long Viêm Dạ."Con ra gì, Tiểu mệt nên con dẫn nó lên phòng nghỉ , cần phải ngồi đây đâu. Con dẫn Tiểu lên phòng ! Tiểu à, con nghỉ , nha. Bảo Viêm Dạ chăm sóc con nha."

      lườm con vậy mà vừa nhìn An Tiểu liền cười tươi rói. An Tiểu dám tin vào mắt mình, trở mặt nhanh , Long Viêm Dạ gì đứng dậy dẫn Tiểu lên lầu. Vừa vào phòng, Long Viêm Dạ liền buông ngay An Tiểu , bắt đầu cằn nhằn." biết hôm nay mẹ tôi làm sao nữa, lạ, rất lạ nha. Mọi lần tôi dẫn nào về mẹ tôi đều trừng mắt nhìn, coi người ta đáng xu, nhưng biết sao lại đón tiếp vui vẻ như vậy."

      "Lạ thế nào? Tôi thấy mẹ rất tốt mà, giống những gì nha."

      An Tiểu phản đối, chắc những ta mang về đều tốt nên mẹ ta mới đối xử như vậy. Bất ngờ khi nhìn thấy An Tiểu phản đối Long Viêm Dạ, tròn mắt nhìn An Tiểu , giọng trở nên lạnh lùng.

      "Đừng quên vị trí của mình, tôi mới là chủ. đừng cho rằng mình là vợ tương lai của tôi nha, đừng dùng giọng điệu đó chuyện với tôi."

      "Đừng nghĩ mình có tiền là giỏi nha, kiêu cái gì chứ? Tôi luôn nhớ là chủ nhưng phải chủ nhân tôi, cho , chúng ta là quan hệ làm thuê nha. cũng bớt oai , xào tôi được tôi cũng có thể xào lại nha." An Tiểu tức, mỗi lần ta đều thế, coi mình là nô lệ được ta mua về ý, nếu phải mình dám về nhà ở đây để bị ta coi thường như thế.

      Long Viêm Dạ bị An Tiểu quát lại nhưng nổi giận chỉ nhìn An Tiểu . Trong lòng An Tiểu dâng lên cảm giác kỳ lạ, mắt bị dị tật sao, sao lại nhìn mình như thế. Lúc sau, Long Viêm Dạ mö́i khẽ hừ tiếng."Còn nữa, đừng quản chuyện riêng của tôi."

      " xong chưa? Nếu xong xin mời ra cho."

      Trong lòng An Tiểu giận cái gì đó, quản chuyện ta, ta có bị sao vậy? Mình đâu thừa hơi mà quản ta chứ, ngờ vừa bước chân vào nhà họ Long gây với Long Viêm Dạ rồi, đau đầu. Long Viêm Dạ đúng là tên đáng ghét mà, An Tiểu ngồi giường thở phì phò vì tức giận.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 13: GIAO ĐẤU LẦN HAI

      Nhìn thấy bộ dạng tức giận của An Tiểu làm Long Viêm Dạ phì cười, ngồi xuống ghế." ngại quá nhưng mà mẹ tôi giao cho tôi nhiệm vụ là ở lại đây 'chăm sóc' tốt nên tôi thể xuống dưới lúc này được. Cho nên bé phải chấp nhận thôi, tôi cũng phải chịu ấm ức mà, còn gì hài lòng nữa."

      ", phải người."

      An Tiểu tức giận biết mình gì nữa, đỉnh đầu bốc khói, hận thể xé xác Long Viêm Dạ ra rồi ném vào bồn cầu xả . Long Viêm Dạ liếc mắt nhìn An Tiểu , giọng đầy vẻ khinh thường."Chú ý cách dùng từ, đừng ép quá khiến tôi nổi giận." Long Viêm Dạ vừa vừa bước lại gần chỗ An Tiểu ngồi, cúi xuống nhìn, luồng áp lực từ Long Viêm Dạ tỏa ra, An Tiểu nhịn được nuốt nước bọt. A a ---- tên đáng ghét lạ còn dám hù dọa mình à? An Tiểu khóc ra nước mắt nhưng vẫn mạnh miệng, tay đẩy Long Viêm Dạ ra, vừa lùi về phía sau."Cách xa tôi chút , đừng dính sát vào tôi như thế. Tôi ---- tôi bị dị ứng, mau cách xa chút."

      Trong mắt Long Viêm Dạ ra tia đùa giỡn. Dị ứng với đàn ông sao, đúng là lý do dở ẹt. Nhưng mà bộ dạng sợ hãi của nhóc này trông buồn cười quá , Long Viêm Dạ bỏ được ý định trêu tức An Tiểu . thèm để ý đến kháng cự của An Tiểu , Long Viêm Dạ những lùi mà còn tiếp tục tiến tới, tay khẽ nâng cằm An Tiểu lên, tay kia nhàng đặt lên eo ."Có phải làm như thế này bị dị ứng phải ? Chỉ cần ngoan ngoãn chiều tôi, tôi có thể cho nhiều tiền, thỏa mãn những gì muốn, đồng ý ?"

      An Tiểu hoảng sợ nhìn Long Viêm Dạ ngày càng lớn lên trước mắt mình, nhìn môi ta chỉ cách môi mình có chút xíu, trong đầu trống rỗng. biết lấy dũng khí từ đâu mà cánh tay An Tiểu giơ lên rồi vung lên tát vào mặt người đối diện, bốp, cả Long Viêm Dạ và An Tiểu đều ngây người.

      " dám tát tôi? !" mặt Long Viêm Dạ lên năm ngón tay, dám tin vào trừng mắt nhìn An Tiểu . Long Viêm Dạ thực tức giận, ánh mắt của làm An Tiểu sợ, tròn mắt nhìn Long Viêm Dạ, trong đầu bắt đầu tính toán, mình thể ngồi im mà hứng chịu được, làm gì có thể tên này đánh mình mất, mình là phụ nữ mang thai mà. An Tiểu nghĩ ra cách nào đành nhắm mắt lại rồi hét lớn."A---a---a---!"

      Tiếng hét cuả An Tiểu vang khắp mọi ngóc ngách của Long gia, ở xa cũng có thể nghe thấy, Long Viêm Dạ bị tiếng hét ấy làm cho ngây người. Sau khi hồi phục tinh thần, Long Viêm Dạ bén lấy tay bịt kín lỗ tai mình, quát An Tiểu ."Đủ rồi đấy, hét cái gì chứ? Tôi làm hết, im lặng !"

      An Tiểu lập tức ngậm miệng, bên ngoài có tiếng bước chân chạy lại gần, An Tiểu hài lòng mỉm cười. Lúc này Long Viêm Dạ mới hiểu An Tiểu định làm gì nhưng hình như quá muộn vì ngoài cửa vang lên tiếng gõ."Tiểu , Tiểu , mở cửa ra coi. Con làm sao à? Mở ra nhanh lên!"

      Tốc độ của bà thực đáng nể, nhanh hơn so với tính toán của An Tiểu , Long Viêm Dạ tròn mắt nhìn An Tiểu , dù muốn nhưng vẫn phải ra mở cửa. Bà Long chạy vọt vào phòng tới chỗ An Tiểu , vội vàng kéo An Tiểu lên nhìn từ đầu tới chân rồi thận trọng hỏi."Tiểu , con làm sao vậy, sao chứ?"

      "Dạ, dì. Viêm Dạ muốn con, muốn con ----"

      "Muốn con làm gì?"

      " ấy, ấy muốn làm chuyện đó. Giờ con mệt mà ấy cứ ép con ----"

      An Tiểu vùi đầu vào ngực bà Long, trong lòng cười thầm. Hừ, xem còn dám làm gì? Trước mặt mẹ ta ta là tên háo sắc, ha ha ha --- bụng An Tiểu sắp chịu được vì phải nhịn cười rồi.

      ---------------

      CHƯƠNG 14: TÌM KIẾM NGƯỜI AN ỦI


      Mặt Long Viêm Dạ xanh như tàu lá chuối, ra đây là mục đích của nhóc này, giờ mình hiểu rồi. Sau khi nghe An Tiểu , mặt bà Long trầm xuống, quay lại nhìn Long Viêm Dạ."Viêm Dạ, con là... con nên để An Tiểu nghỉ ngơi mới phải chứ. Mẹ phải người cổ hủ nhưng tình trạng bây giờ của An Tiểu phải được nghỉ ngơi, sao con lại thông cảm cho con bé vậy?"

      "Mẹ, con ----"

      " nữa. Giờ con cùng mẹ xuống dưới để An Tiểu nghỉ ngơi. Thanh niên đúng là hiểu chuyện mà. Tiểu , con chú ý nghỉ ngơi tốt, dì cùng Viêm Dạ xuống dưới nha."

      Bà Long an ủi An Tiểu làm có chút xấu hổ, chỉ gật đầu cái, An Tiểu nhìn hai mẹ con Long Viêm Dạ ra cửa dù Long Viêm Dạ muốn. Khép cửa xong, An Tiểu nằm xuống giường cười phá lên. Long Viêm Dạ đòi đấu với tôi ư? Hừ, tìm hiểu xem An Tiểu tôi là ai, coi như lần này mình làm việc thiện . Nhưng thái độ của bà Long đối với mình rất lạ, chẳng lẽ biết mình mang thai? An Tiểu đoán ra được nguyên nhân. nghĩ thêm nữa, An Tiểu nằm dài giường lớn, quản ta gì chứ, chuyện tương lai để sau này tính, cứ thế An Tiểu chìm dần vào mộng đẹp. Dưới phòng khách, mặt Long Viêm Dạ đen thui ngồi ghế nghe mẹ mắng, ngờ An Tiểu còn có chiêu này, mình đánh giá quá thấp nhóc này rồi, nhưng hôm nay mẹ mình làm sao vậy nhỉ? Long Viêm Dạ thắc mắc. Cuối cùng bài thuyết giáo của mẹ cũng dừng lại, uống ngụm nước, chốt lại câu:"Từ nãy tới giờ mẹ gì, con nghe chưa?"

      Từ nãy tới giờ Long Viêm Dạ suy nghĩ nên nghe thấy mẹ mình gì, thấy mẹ hỏi vậy, Long Viêm Dạ liền trả lời qua loa."Dạ, con nhớ rồi. Thôi chết, giờ con có việc, con ."

      "Vậy tối nhớ về ăn cơm nha, nhớ chưa?"

      Bà Long vội vàng nhắc con trai, thằng bé này là, mình mới mấy câu là kiếm cớ trốn , đủ lông đủ cánh rồi nên nghe lời nữa, bà khẽ thở dài. Hôm nay con trai dẫn Tiểu về, với kinh nghiệm của mình, liếc qua An Tiểu là biết nó mang thai, biết Tiểu có muốn quan hệ lâu dài với con trai mình nữa, An Tiểu tệ.

      Long Viêm Dạ chán nản chạy xe tới chỗ ở của Julie. Vừa mở cửa, Julie nhào vào lòng Long Viêm Dạ. Từ khi quen biết Long Viêm Dạ tới giờ, đây là lần đầu tiên Viêm Dạ chủ động tới nhà . Julie cười tươi như hoa, ôm eo Long Viêm Dạ."Sao hôm nay lại tới đây?"

      "Em hoan nghênh sao?" Long Viêm Dạ ôm Julie vào phòng, phòng này là quà của tặng cho Julie sau lần đầu tiên hai người ngủ với nhau, nhưng từ đó tới nay rất ít khi qua đây.

      Julie rót nước cho Long Viêm Dạ rồi ngồi vào lòng , khẽ hôn lên môi Viêm Dạ. Long Viêm Dạ ôm Julie chặt hơn, tay chui vào trong áo Julie, thu hết hơi ấm của nhau.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 15: TÌNH CŨ

      Bàn tay của Long Viêm Dạ di chuyển liên tục người Julie, đến đâu là đốt lên ngọn lửa dục vọng đến đấy, đôi mắt Julie khép hờ, đôi má hồng hồng đầy ý xuân. Hai tay ôm lấy eo Long Viêm Dạ, người mềm nhũn như người xương, dựa hẳn vào người Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ khẽ cười, nhấc Julie nằm xuống ghế. tay ở phía ngừng nghịch ngợm, tay kia chút khách khí cởi quần soóc của Julie ra, đôi môi gắn chặt vào môi Julie, ngừng trêu đùa Julie. Hai người ôm nhau chặt, lửa dục vọng bùng cháy, biết ly nước bàn đổ lúc nào, nước chảy đầy bàn mà cả hai hay biết. Julie thở hổn hển, Long Viêm Dạ đưa Julie vào thế giới cực lạc, mảnh cảnh xuân bên trong, khí ám muội trong phòng đạt tới cực điểm, người phụ nữ của Long Viêm Dạ dễ dàng bị chinh phục. Lúc sau, tất cả khôi phục như lúc đầu, dựa vào trong ngực Long Viêm Dạ, Julie tròn mắt nhìn , giọng nũng nịu hỏi vấn đề chính."Giờ có thể cho em biết vì sao lại tìm em? Đừng vì muốn em mới tới đây nha, em hiểu quá mà."

      "Thông minh." Long Viêm Dạ thưởng Julie nụ hôn rồi mới tiếp tục ." muốn em thêm phần vào hợp đồng, hết chịu nổi nhóc kia rồi, muốn ném nhóc đó ra khỏi cửa."

      "Sao vậy, vừa dẫn ấy về nhà hôm nay mà. Sao ghét rồi, có phải bé đó làm gì chọc giận phải ?"

      Nhắc đến An Tiểu , mặt Long Viêm Dạ đen lại, buông Julie ra, ngồi dậy, buồn bực trả lời."Chuyện này em cần biết. Em chỉ cần giúp soạn ra thêm phần hợp đồng nữa là được rồi, nội dung là trong thời gian An Tiểu làm thuê cho được phép bước chân ra khỏi cửa nhà họ Long dù là bước, còn nữa, được quấy rầy đến cuộc sống của ở mọi phương diện. cách khác, chỉ muốn nhóc đó giống như đứa trẻ, chỉ cần ăn rồi ngủ là được."

      "Em hiểu rồi."

      Julie ngồi dậy, mặc áo sơmi của Long Viêm Dạ vào. Nhìn qua cũng biết An Tiểu chọc giận Long Viêm Dạ đến mức nào, nếu sao Long Viêm Dạ lại đưa ra cái cầu quái dị này chứ, trong lòng Julie thầm cười sung sướng, tay chân cũng làm việc nhanh nhẹn hơn.

      Rất nhanh Julie thảo xong hợp đồng bổ sung đưa cho Long Viêm Dạ, xem xong Long Viêm Dạ đưa cho Julie khoản tiền . Đối với phụ nữ, Long Viêm Dạ bao giờ keo kiệt, Julie nhận lấy chi phiếu, trong lòng hiểu Viêm Dạ nên câu nệ, Viêm Dạ có để người phụ nữ nào trong lòng cả, chỉ cần người đó có chút giả dối đó là lúc phải rời xa Long Viêm Dạ.

      "Giờ về nhà à?"

      Mặc dù biết trong lòng Long Viêm Dạ mình có địa vị gì nhưng Julie vẫn hi vọng có thể ở bên mình thêm chút. Long Viêm Dạ mặc quần áo chỉnh tề, đặt nụ hôn môi Julie, chút lưu tình rời xa người phụ nữ cũng vừa cùng mình hoan ái.

      -------------------

      CHƯƠNG 16: HỢP ĐỒNG PHỤ

      Long Viêm Dạ giống như bắt được vàng, khóe miệng ra nụ cười gian. An Tiểu , phải muốn đấu với tôi sao? Vậy tôi nhốt lại xem còn dám đấu với tôi . Tự nhiên Long Viêm Dạ cảm thấy thoải mái, chỉ cần nghĩ có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi, đáng thương của An Tiểu Long Viêm Dạ liền cảm thấy vui lên. vui vẻ trở về nhà, vốn tưởng có thể nhìn thấy dáng vẻ ăn năn của An Tiểu nhưng khi Long Viêm Dạ đẩy cửa vào suýt ngất. An Tiểu cùng mẹ ngồi ghế, biết họ vừa chuyện gì mà mặt mày An Tiểu hớn hở, hai người cười đùa vui vẻ, khí gia đình ấm áp, xuất của hình như hơi vô duyên. trán Long Viêm Dạ giọt mồ hôi lạnh, sao lại phát ra tài năng này của An Tiểu nhỉ? Thấy con mình đứng ở cửa, bà Long liền đứng dậy."Sao giờ con mới về, chúng ta chờ con lâu lắm rồi đó. Mẹ có khuyên kiểu gì An Tiểu vẫn đòi đợi con về mới ăn cơm đấy, ngờ hai đứa lại có tình cảm tốt như vậy, ha ha ----"

      "Mẹ ----"

      Mặt Long Viêm Dạ đen lại, An Tiểu là! Tình cảm tốt gì chứ, chắc là trước mặt mẹ mình nên mới giả bộ như vậy, Long Viêm Dạ gì, đến trước mặt An Tiểu ." có chuyện muốn riêng với em."

      "Vâng."

      An Tiểu đứng dậy, mỉm cười với bà Long."Xin phép dì, Viêm Dạ có chuyện muốn với con. Bọn con lên kia chuyện, xuống ngay ạ."

      "Được, hai con ." Khóe môi bà Long cong lên, ngờ tình cảm của hai đứa này lại thắm thiết đến thế, thằng bé vừa về muốn ở bên Tiểu tâm rồi. Nghe thấy giọng ngọt ngào của An Tiểu với mẹ mình, cả ánh mắt vui vẻ của mẹ nữa làm mặt Long Viêm Dạ càng đen hơn, gì bèn dẫn An Tiểu lên phòng. Vừa vào phòng, nụ cười ngọt ngào môi An Tiểu biến mất, Long Viêm Dạ chút khách khí để Tiểu ngồi vào ghế. biết vì sao chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của An Tiểu ngay lập tức trong lòng Long Viêm Dạ liền bùng lên ngọn lửa tức giận, chính cũng hiểu vì sao." ngờ An Tiểu lại có tài năng như vậy."

      "Đó phải do bảo tôi làm hay sao?"

      "----" Long Viêm Dạ á khẩu, đúng là mình cầu nhóc này phải lấy lòng và làm cho mẹ mình vui vẻ mà. Vậy tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mình lại nổi giận? Cảm giác lúc đó rất gia đình, có thể trong lòng mẹ mình cũng cảm thấy như vậy, nhưng sâu trong lòng hình bóng của người đẹp, nhưng tìm mãi vẫn có chút tin tức nào của An An.

      Long Viêm Dạ thề phải tìm ra An An, cảm giác của mình với An An giống với các khác, ngoài ấy ra ai có thể cho mình cảm giác gia đình cả. Hình ảnh đêm đó ngừng lên trong đầu Long Viêm Dạ, cau mày lạnh lùng nhìn An Tiểu ."Đúng là do tôi cầu nhưng đừng quên mình là do tôi thuê về."

      "Yên tâm , vĩnh viễn tôi quên đâu, tôi là do thuê về, cần phải ngày nào cũng nhắc như vậy."

      "Tốt, vậy hãy ký tên vào đây."

      Long Viêm Dạ ném bản hợp đồng cho An Tiểu , thèm đọc qua liền ký luôn. Đồ khốn Long Viêm Dạ, dám đối xử với mình như vậy, nếu giờ Long Viêm Dạ đưa cho ký khế ước bán thân có thể cũng nhìn mà ký luôn.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 17: NHẬN THỨC CHUNG


      An Tiểu ném bản hợp đồng lên người Long Viêm Dạ. Thấy An Tiểu thèm đọc qua ký tên, thực là ngoài ý muốn của Long Viêm Dạ." đọc qua sao?"

      "Đọc làm gì! Giờ tôi nằm tay , tôi muốn phản đối đâu có được chấp nhận. nghe lời , hài lòng, còn nghe lời cũng vui, có phải nội tiết tố trong người có vấn đề. Tôi muốn chấp nhặt với , đúng là tên điên ---- ưmh ----"

      Bất ngờ Long Viêm Dạ liền cúi xuống đặt lên môi An Tiểu nụ hôn, cảm giác ngọt ngào quen thuộc làm Long Viêm Dạ mất tự chủ, cứ thế quấn quýt mãi rời. ngờ môi nhóc này lại ngọt đến thế, Long Viêm Dạ kiêm chế được, còn An Tiểu tròn mắt nhìn, hiểu ta làm gì? Vừa rồi ép mình ký vào mấy cái giấy tờ gì gì đó, bây giờ lại cường hôn mình. An Tiểu vắt óc suy nghĩ, sau đó giơ tay lên nhưng bị Long Viêm Dạ nắm được. Đan tay vào nhau, Long Viêm Dạ vẫn chưa hôn đủ, An Tiểu tức giận suýt hộc máu, An Tiểu mút lấy đầu lưỡi Long Viêm Dạ, phải hôn sao, ta ăn đậu hũ của mình mình cũng phải ăn lại mới phải phép chứ, An Tiểu tự nhủ. lâu sau, Long Viêm Dạ mới chịu buông tha cho đôi môi của An Tiểu , nhưng mặt vẫn lạnh lùng, chút dịu dàng nào."Chưa ai có thể đánh tôi hai lần, đừng có vọng tưởng. Còn nữa, tôi cho biết, bắt đầu từ hôm nay, được phép ra khỏi nhà, được quản bất kỳ chuyện gì của tôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đóng cho tốt vai diễn của mình là được rồi, trong hợp đồng mới ký có viết rất ràng, tôi hi vọng phá vỡ hợp đồng."

      Thấy An Tiểu gật đầu, Long Viêm Dạ mới buông tay ra. chậm mà xảy ra rất nhanh, má Long Viêm Dạ xuất dấu ấn năm ngón tay, lúc này đỉnh đầu An Tiểu thực bốc hỏa, trong mắt loé lên ngọn lửa."Nè, nghe cho kỹ đây. Tôi phải kẻ ăn ngồi rồi, khi ký hợp đồng rồi nhất định thực tốt, nhưng cái tát này là bồi thường cho việc vừa rồi dám hôn tôi, đừng quên có hứng thú gì với tôi. nên đứng đắn chút, nếu chắc chắn có lần thứ ba tôi đánh ."

      An Tiểu xong liền đóng sầm cửa ra ngoài. Cái tên hâm này, tự nhiên cường hôn mình. Cái mặt đẹp trai mà tâm địa xấu xa làm người ta nổi điên, người đàn ông như vậy mà có người mẹ tốt, An Tiểu vừa vừa lẩm bẩm.

      " nhóc này lại đánh mình?" Long Viêm Dạ ngây ngốc, sao vừa rồi ta lại tát mình? Long Viêm Dạ xoa xoa lên má mình, tin nổi trong ngày mình bị tát đến hai lần mà lại còn cùng người nữa chứ. Tiểu tát mình vì mình hôn nhóc ấy sao, Long Viêm Dạ kinh ngạc, những mình quen đều muốn leo lên giường của mình, vậy mà nhóc còn chưa lớn kia lại đánh mình hai lần chỉ vì mình hôn nhóc ấy, Long Viêm Dạ chịu nổi điên cuồng hét lên.

      "A --- ---"

      An Tiểu tròn mắt nhìn lên lầu, rồi cười vớ bà Long đứng dưới."Dì phải lo đâu. Viêm Dạ muốn hát cho con nghe nên luyên giọng thôi, chút nữa ấy xuống."

      "Vậy à. Tiểu , con qua đây xem cái này -----"

      " ----- "

      Long Viêm Dạ, chúng ta cùng đấu với nhau. Cha mình đúng, có vài người đáng đánh! An Tiểu cười ám muội, lén nhìn lên , khoé miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười thỏa mãn. được ra khỏi cửa ra, mình dưỡng thai mà, ha ha ha ~~~~

      ----------------------

      CHƯƠNG 18: BỮA TỐI VUI VẺ

      Mọi người cùng ngồi ăn bữa tối với nhau, trừ bà Long biết chuyện gì ra bàn ăn bắt đầu trận chiến, giương cung múa kiếm. Chỉ cần lúc nào bà Long để ý là Long Viêm Dạ và An Tiểu bắt đầu đấu với nhau bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng bà Long ngẩng đầu ánh mắt hai người lại trở nên dịu dàng vui vẻ, An Tiểu nghĩ mình có nên đóng kịch . An Tiểu tin nếu mắt mình có thể giết người được e rằng bây giờ Long Viêm Dạ sớm nằm trong quan tài rồi.

      "Dì à, dì ăn món này nhiều chút nha."

      An Tiểu gắp miếng thịt kho cho bà Long, Long Viêm Dạ thấy thế muốn chịu yếu thế vội vàng gắp món khác cho mẹ mình."Mẹ, món đó nhiều mỡ, mẹ nên ăn nhiều rau chút."

      " sao, thịt có thể bổ sung lòng trắng trứng." Nếu làm sao có thể sinh ra cái tên ngu ngốc này. Đương nhiên là An Tiểu chỉ dám mắng thầm trong bụng thôi, hai người cứ đấu với nhau qua lại nhưng trong lòng bà Long lại cảm động vô cùng. Con trai mình tìm được hiếu thảo, con trai của mình cũng biết hiếu kính, bà Long suýt nữa bật khóc. Cả An Tiểu và Long Viêm Dạ ăn bữa cơm này cảm thấy ngon, chỉ hận thể lao vào xé xác đối phương, chợt nhớ ra điều gì đó, An Tiểu gắp đống thịt kho béo nhất rồi cười híp mắt với Long Viêm Dạ.

      "Viêm Dạ, há miệng ra , em đút cho món này."

      Long Viêm Dạ nhìn thấy rất nhiều dầu từ thịt kho chảy ra, trong lòng cảm thấy buồn nôn, từ sợ ăn những món nhiều dầu mỡ như vậy rồi nhưng thấy mẹ mình cười hạnh phúc, dù muốn nhưng Long Viêm Dạ vẫn phải nhắm mắt há miệng ra. Trong lòng An Tiểu vô cùng vui mừng, từ những điều ta chắc chắn thích những món béo ngậy này, mình đoán đúng, An Tiểu sung sướng bỏ đuã xuống."Viêm Dạ, ngon ?"

      "Ngon ----"

      Nếu mẹ ở đây có thể nhét hết đống thịt mỡ này vào mồm Tiểu . biết tại sao mình lại trở nên mọn như vậy, thực muốn nhìn thấy bộ dạng chiến thắng của Tiểu . vất vả mới có thể nhịn đến hết bữa, cứ tưởng có thể xử lý được An Tiểu rồi, ai ngờ nhóc này viện cớ dẫn bà Long ra vườn dạo. Long Viêm Dạ cay cú, nhìn xung quanh nhà để tìm cách xử lý An Tiểu , sau đó Long Viêm Dạ toét miệng cười rồi bấm dãy số.

      "Cái gì, bảo em tới nhà sao, Viêm Dạ?"

      Trong điện thoại là giọng vui mừng của , Long Viêm Dạ hài lòng với biểu đó."Hinh Dư, nhớ qua nha. ở nhà chờ em qua, bảo bối, rất nhớ em."

      đợi bên kia trả lời, Long Viêm Dạ cười gian rồi cúp máy luôn. An Tiểu hành hạ tôi cả ngày, vậy đừng hòng được vui vẻ. Long Viêm Dạ rất muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của An Tiểu . Chờ lúc mẹ dạo về, Long Viêm Dạ liền vui vẻ ra nghênh đón."Mẹ à, vừa rồi dì ba gọi về muốn mai mẹ qua đó chuyện, lâu rồi gặp nhau."

      "Vậy à?"

      "Vâng, mẹ yên tâm , mai con đưa mẹ qua đó."

      uổng công mình nghĩ kế làm cho mai mẹ mình ở nhà. Sau đó chỉ cần ngồi chờ để xem kịch hay thôi, phòng mình An Tiểu liền rùng mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :