1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 98: ĐỐI CHẤT


      Hàng cây xanh hai bên đường Thanh Vân Sơn làm nổi bật lên ngôi biệt thực màu trắng, bãi cỏ gần đó có khoảng ba mươi người đứng đó, vừa thấy An Tiểu đồng loạt cúi người về phía Tiểu . người đàn ông trong số đó bước nhanh đến trước mặt An Tiểu , người cúi xuống, cung kính .

      " chủ, người ở bên trong ạ. Chúng tôi cùng vào ————"

      "Tôi biết rồi, nhưng cần các vào cùng đâu. Tôi muốn mình vào trong đó."

      An Tiểu chặn lại lời người đàn ông này, đây là chuyện của , muốn người khác nhúng tay vào. cũng muốn mang theo nhiều người vào đó, vì nó giống như bắt nạt Lâm Nha vậy. Người đàn ông này gì, gật đầu cái, rất biết lúc nào cần , lúc nào nên im lặng.

      An Tiểu bước từng bước đến ngôi biệt thự vắng vẻ trước mặt, Lâm Nha có thể thuê được biệt thự như thế này tại sao lúc trước còn giả vờ nghèo khổ làm gì? Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta sao, ta làm vậy vì cái gì?

      An Tiểu chất chứa đầy tâm , chuyện xảy ra cách đây hai ngày rồi nên lòng hận thù cũng vơi dần . tại trong đầu An Tiểu có rất nhiều nghi vấn chưa có lời giải, hiểu vì sao Lâm Nha lại làm cái việc hại người nhưng lại thu được lợi lộc gì từ việc đó? An Tiểu giơ tay bấm chuông cửa, sau khi tiếng chuông vang lên có giọng của phụ nữ từ trong nhà vang lên.

      "Ai đó?"

      "Lâm Nha, Tiểu đây ————"

      Im lặng lúc lâu, An Tiểu gì nữa, chỉ lặng lẽ chờ. Trải qua chuyện lần này, rất nhiều thứ An Tiểu nhìn ra, có thứ giống như vẻ bề ngoài mà nhìn thấy.

      Lúc lâu sau, cửa cũng được mở ra. Lâm Nha mặc bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt, tóc còn vài giọt nước, khuôn mặt tái nhợt u ám, đôi mặt thâm quầng thể che giấu được. Lâm Nha bước ra ngoài rồi nhàng đóng cửa lại, giống như sợ quấy rầy người trong nhà, bước nhanh đến chỗ An Tiểu , khẽ.

      "Tiểu , chúng ta có thể đứng ở bên ngoài này chuyện được ?"

      Khuôn mặt cầu xin này của Lâm Nha, lần đầu An Tiểu nhìn thấy, suy nghĩ chút rồi Tiểu cũng gật đầu, quay người về phía cánh rừng gần biệt thự. Lâm Nha giống như sớm đoán được việc Tiểu đến đây, theo An Tiểu vào rừng, vừa dừng chân Lâm Nha vội vàng mở miệng xin lỗi.

      "Tiểu , là tớ đúng, lòng xin lỗi cậu. Nhưng tớ mong tình bạn giữa chúng ta kết thúc như vậy được ? Tớ thừa nhận là tớ đúng, dù cậu gì tớ cũng đành chịu, nhưng mà. . . . . . . . . . . ."

      "Nhưng mà cái gì chứ? Bây giờ mới những lời này, cậu cảm thấy vô nghĩa rồi sao? Lâm Nha, từ chúng ta lớn lên cùng nhau, tớ truy cứu chuyện kia nữa, tớ chỉ muốn biết vì sao cậu lại đánh Tiểu Dạ, nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà."

      Đôi mắt An Tiểu ngân ngấn nước, mọi chuyện đối với còn ý nghĩ gì nữa, muốn gặp Lâm Nha chì vì thắc mắc này vẫn thể nào lý giải được. Lâm Nha chỉ lắc đầu, tìm được lý do gì để giải thích cho hành động đó của mình, phải với Tiểu thế nào đây? Chẳng lẽ lại cho An Tiểu rằng vì ghen tỵ sao? Hơn nữa còn là ghen với Long Viêm Dạ, e rằng nếu thế chỉ bị cười nhạo mà thôi.

      "Tiểu , xin lỗi. Tớ biết phải gì cả, chỉ hi vọng cậu hãy quên những tổn thương mà tớ mang lại cho cậu."

      Lâm Nha nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt trong suốt. Tình cảm dành cho Tiểu chưa bao giờ thay đổi, chỉ là đặt đúng chỗ mà thôi, mọi chuyện thay đổi, say mê của Lâm Nha dùng sai cách và cả đặt sai người mất rồi.

      "Từ bây giờ, tớ biến mất khỏi thế giới của cậu mãi mãi."

      "Lâm Nha, cậu biết điều tớ muốn nghe phải cái này mà. . . . . . . . . . . "

      "Tớ thể bù đắp được những tổn thương gây ra cho cậu được, chỉ hi vọng cậu hận tớ nữa, dù sao chúng ta cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau . . . . . . . . . . . ."

      Lâm Nha nhìn xuống tay An Tiểu , muốn chạm vào nhưng đôi tay chỉ dừng lại ở trung, mặt nở nụ cười yếu ớt. Lâm Nha rụt tay lại, hất tóc mái của mình ra, nhìn về ngôi biệt thự phía xa xa, trong lòng tự cười chính mình.

      " ra , tớ bị trừng phạt rồi. Nhưng đó là do tớ tự chuốc lấy, đáng đời. . . . . . . . . . . ."

      An Tiểu cảm thấy lo lắng, buồn bực khó chịu. Mặc kệ Lâm Nha làm những việc kinh khủng gì nữa ấy cũng là người bạn duy nhất của Tiểu , đến bước đường hôm nay, biết ai mới là người có lỗi? Chợt ý nghĩ muốn tha thứ cho Lâm Nha lên trong đầu An Tiểu , Tiểu vừa định mở miệng phía sau lưng vang lên giọng lạnh lùng người đàn ông, An Tiểu cảm thấy lạnh gáy, vì sao ấy lại đến đây?

      " xứng đáng bị như vậy. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tôi cho biết thế nào mới gọi là trừng phạt."

      Đứng sau lưng An Tiểu là hai em nhà họ Long, Long Viêm Dạ và Long Quân An. Long Viêm Dạ vừa nhìn thấy An Tiểu khuôn mặt trở nên phức tạp. điều tra mọi chuyện rồi, nhưng khi biết Long Viêm Dạ lại càng biết phải xử mình thế nào.

      Hết lần này đến lần khác làm tổn thương người con mình , dùng phải cố tình nhưng vẫn xảy ra. Long Viêm Dạ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Lâm Nha, khóe môi nhếch lên, cười lạnh. Long Viêm Dạ đứng trước mặt Lâm Nha, lôi ra tờ giấy.

      "Bệnh AIDS! rất thông minh nghĩ ra kế hoạch này. Nhưng đáng tiếc, kế hoạch thành công, sắp xếp rất chu đáo, nhưng đều uổng vô ích rồi. Có muốn xem qua báo cáo xét nghiệm máu của mình ?"

      "Cái gì?"

      An Tiểu vô cùng kinh ngạc, Long Viêm Dạ gì cơ? Lâm Nha bị AIDS ư? Vì thế mà cố tình dụ đỗ Long Viêm Dạ, làm thế là để trả thù sao? An Tiểu nhìn chằm chằm người từng là bạn mình, trong lòng cảm thấy chua xót.

      "Có chút tiếc nuối nhưng điều đó quan trọng với tôi nữa. Bởi vì thể có được thứ mà mình muốn rồi, Tiểu còn chút tình cảm gì với nữa, có thể làm gì nữa đây?"

      Bốp ————

      tiếng bạt tai lên mặt Lâm Nha vang lên, Long Quân An vốn là người dịu dàng chưa từng đánh phụ nữ, nhưng giờ buộc phải ra tay, khuôn mặt tức giận. Lâm Nha này đúng là tên điên, lúc bắt đầu điều tra vì tờ giấy xét nghiệm này làm Long Quân An kinh ngạc. Bây giờ chính tai nghe những điều này, Long Quân An dù có hiền lành đến đâu cũng thể nuốt được cục tức này.

      -----------------------------

      CHƯƠNG 99: GIÂY PHÚT THOẢI MÁI


      Lâm Nha thèm quan tâm, chỉ xoa xoa má mình, ánh mắt nhìn Long Viêm Dạ đầy ý cười nhạo và khinh bỉ. dùng mọi thủ đoạn chỉ để trừng phạt người đàn ông này, đây là điều duy nhất muốn làm trong bao năm qua. Ngày Long Viêm Dạ dùng thủ đoạn để chặn đường sống của phải biết có ngày hôm nay chứ, cái này thể trách nha, muốn trách phải tự trách mình ra tay chút nhân nhượng.

      "Tôi rất muốn bóp chết . . . . . . . . . . . ."

      Long Quân An xưa này đều rất dịu dàng nhưng bây giờ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh chết người phụ nữ trước mặt. Long Viêm Dạ chỉ phẩy tay, muốn mọi chuyện đến nông nỗi này, bây giờ Long Viêm Dạ chỉ có ước muốn là An Tiểu có thể quay về bên cạnh mà thôi.

      " cho tôi biết, còn dối tôi những gì nữa?"

      " dối ư? ! Ha ha ha, tôi chưa từng câu lòng nào với cả. . . . . . . . . . . ."

      Lâm Nha cười phá lên, đến nước này rồi còn quan tâm đến cái gì nữa chứ. còn cần thiết nữa rồi, dù sao và An Tiểu cũng thể quay lại như xưa, vả lại bây giờ còn mang trong mình căn bệnh thế kỷ nữa.

      "Tiểu Dạ phải con ruột của , đúng ?"

      Long Viêm Dạ đáng thương, vẫn chưa tìm hiểu được điều này, nhưng An Tiểu lại hiểu. Nhìn ba người trước mặt, An Tiểu lại thấy buồn cười, giờ người ta gì cũng còn quan trọng nữa. Chỉ cần và Tiểu Dạ sống hạnh phúc là được rồi, giây phút này An Tiểu như được giải thoát khỏi xiềng xích vậy.

      "Tiểu , em định đâu?"

      Thấy An Tiểu quay lưng bỏ , Long Viêm Dạ cuống quýt tít mù lên, còn muốn nghe câu trả lời của Lâm Nha, vội vàng kéo tay An Tiểu giữ lại.

      " đâu ư? đến nơi tôi cần phải đến. vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Tôi mệt mỏi rồi. Long Viêm Dạ, dù vì nguyên nhân gì mà chúng ta chia tay nhưng quan trọng là do chưa đủ hiểu tôi, bao dung tôi, chưa toàn tâm toàn ý tôi, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn rồi."

      "Tiểu , phải vậy. Tất cả đều là vì Lâm Nha, vì. . . . . . . . . . . ."

      " thể chỉ trách mỗi ấy được, nếu như giữa hai ta có tin tưởng nhau ấy bao giờ có thể chia rẽ được chúng ta. Còn vấn đề liên quan tới Tiểu Dạ, bây giờ tôi cho biết, Tiểu Dạ là do tôi mang thai chín tháng mười ngày khó khăn lắm mới sinh được nó, Tiểu Dạ là máu mủ của tôi và , như vậy hiểu rồi chứ? Nhưng cả đời Tiểu Dạ mang họ An, là con cháu nhà họ An, Tiểu Dạ mang họ Long đâu."

      "Tiểu Dạ là con của chúng ta. . . . . . . . . . . ."

      Long Viêm Dạ hét to, trong lòng hối hận vô cùng. Chuyện vốn ràng như vậy mà lại còn nghi ngờ nữa chứ. Nhưng gì có nữa, lần này buông tay Tiểu ra đâu, giờ mọi chuyện ràng rồi, dù Lâm Nha có tiếp tục làm gì nữa từ bỏ Tiểu .

      Long Viêm Dạ nắm chặt lấy tay Tiểu , dùng cách này để giữ lại người con mình , nhưng biết điều quan trọng, đó là trái tim An Tiểu đóng lại. mối tình đáng sợ như vậy trong lòng phải hận mà là còn muốn để ý tới nữa. Khi còn muốn quan tâm đến nữa e rằng trong tim ấy còn tồn tại người đàn ông đó nữa.

      "Long Viêm Dạ, buông tay. . . . . . . . . . . ."

      " bỏ! bỏ. . . . . . . . . . . ."

      Ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi Thanh Vân Sơn, giây phút này giống như lúc hai người gặp nhau nhưng tâm trạng mỗi người khác. An Tiểu dùng tay nhàng gỡ tay Long Viêm Dạ ra.

      "Buông ra , tôi tặng câu, chờ đến lúc suy nghĩ kỹ hãy đến tìm tôi. Phải nhớ rằng, tình cảm cũng giống như kinh doanh, trước hết cần nhìn nhận vấn đề , vậy nên hãy buông tay ra. . . . . . . . . . . ."

      "Tiểu . . . . . . . . . . . ."

      Mặt Long Viêm Dạ trắng bệch, nghe những điều này hình như có chút hi vọng, nhưng biết hi vọng vào cái gì. Về nghiệp, người đàn ông này có thể ăn to lớn, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm lại thất bại thảm hại. An Tiểu có suy nghĩ của mình nhưng đây là điều mà Long Viêm Dạ khó thực được.

      Cuối cùng Long Viêm Dạ vẫn chấp nhận buông tay ra, phải là muốn giữ An Tiểu lại nữa mà vì nghĩ, nếu chỉ dùng lời chắc chắn bức tường giữa và Tiểu càng dày lên. An Tiểu nhìn Long Viêm Dạ rồi nhìn quay sang nhìn Lâm Nha, khuôn mặt An Tiểu trở nên bình thản.

      "Lâm Nha, bảo trọng."

      xong câu này hai người mới hiểu được, An Tiểu cũng quay đầu lại về phía trước. Mấy người được cha An phái đến liền theo An Tiểu , An Tiểu dừng lại, đứng trước mặt chỉ huy của họ.

      "Được rồi, tôi sao. Hãy lại với cha tôi, mấy ngày nữa tôi về, nên cha hãy yên tâm."

      Vì sợ cha An hỏi cặn kẽ nên An Tiểu đành phải nhờ người khác nhắn lại cho cha biết. Cái thành phố này chứa quá nhiều nỗi đau nhưng cũng là nơi An Tiểu trưởng thành, lúc trước về đây vì vẫn còn lưu luyến, nhưng giờ ở lại với tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

      Cũng tại nơi này, An Tiểu và Tiểu Dạ lại lần nữa biến mất. Long Viêm Dạ gần như phát điên tìm khắp mọi nơi nhưng có chút tin tức nào. Long Viêm Dạ tức giận đập tay xuống bàn, rất hối hận vì lúc ấy thả tay ra. Trong phòng làm việc dù dùng điều hòa nhưng khí trong phòng vẫn làm cảm thấy khó thở.

      ", tìm được, tìm được rồi. . . . . . . . . . . ."

      Long Quân An vừa hét vừa chạy vào, miệng nở nụ cười vui sướng. Long Viêm Dạ vội vàng đứng dậy, căng thẳng chờ thông tin mà người em trai tìm được.

      "Ở đâu?"

      "Hôm nay chuyến bay cuối cùng, trong danh sách hành khách có tên chị dâu."

      " biết ngay thế mà."

      Long Viêm Dạ xong chạy ngay ra ngoài, Long Quân An ngồi ghế nhìn trai, trong lòng rất vui sướng. Long Viêm Dạ bỏ qua cho Lâm Nha, tìm cách trả thù Lâm Nha, nhưng Long Quân An hài lòng, công ty lão già bao nuôi Lâm Nha bị phá sản hai ngày sau đó, đây cũng coi như trừng phạt thích đáng, giờ chỉ cần trai đưa được Tiểu và Tiểu Dạ về mọi chuyện tốt đẹp.

      -------------------

      CHƯƠNG 100: KẾT THÚC

      Cũng hẳn là kết thúc

      Tại sân bay, Long Viêm Dạ giống như ruồi đầu, chỉ biết chạy loạn lên tìm người. Mặc dù vẫn chưa hiểu ý đồ trong lời của An Tiểu nhưng biết ấy muốn trốn , sau này muốn gặp lại cũng rất khó khăn.

      Loa của sân bay vang lên thông báo làm Long Viêm Dạ dừng lại, loa thông báo có đứa trẻ bị lạc, tên đứa bé đó là Tiểu Dạ. Long Viêm Dạ hề suy nghĩ vội vàng chạy đến phòng phát thanh.

      "Mấy người làm sao vậy hả? Tại sao có thể để đứa trẻ con đứng mình ở phòng chờ thế hả? Nếu như nhân viên an ninh của sân bay nhìn thấy mà đưa đến đây xảy ra chuyện gì, lúc đấy dù mấy người có hối hận cũng kịp, chưa từng thấy cha mẹ nào như mấy người cả."

      "Đúng, đúng. . . . . . . . . . . ."

      dừng lại bài giáo huấn, Long Viêm Dạ chỉ biết gật đầu. Ôm chặt Tiểu Dạ vào lòng, Long Viêm Dạ biết bây giờ An Tiểu ở đâu. Sao lại để Tiểu Dạ đứng mình ở sân bay chứ? Long Viêm Dạ nhàng lau mặt Tiểu Dạ, rồi mới mở miệng hỏi.

      "Tiểu Dạ, mẹ đâu?"

      "Mẹ dẫn con đến đây rồi bảo con phải ngoan ngoãn nghe lời, đến đón con sau."

      Tiểu Dạ vừa khóc vừa trả lời, cậu cũng biết mẹ mình ở đâu, cậu mới quay lưng cái thấy bóng dáng mẹ đâu nữa, sau đó chú Long đến đón. Tiểu Dạ càng nghĩ càng thấy tức, nước mắt vừa lau khô giờ lại chảy xuống, Tiểu Dạ ôm lấy Long Viêm Dạ khóc rất đau lòng.

      Mà lúc này ở góc khuất ai để ý đến, có đôi mắt vẫn quan sát hai cha con. An Tiểu lau nước mắt, ra nếu Tiểu Dạ sống với Long Viêm Dạ cũng có gì tốt cả, để vài năm nữa quay về đón Tiểu Dạ, nhất định lúc đó con có thể hiểu được ý định của .

      An Tiểu mỉm cười lau những giọt nước mắt, từ từ vào cửa sân bay . . . . . . . . . .


      Máy bay từ từ bay lên, từ cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, An Tiểu chợt nhớ tới Tiểu Dạ. đồng ý làm theo lời đề nghị của cha, để Tiểu Dạ ở lại với cha nó, tuy nỡ nhưng vì tương lai của Tiểu Dạ, chia li này rất đáng, nhưng mẹ con như tay với chân muốn rời xa. An Tiểu chỉ biết ôm mặt khóc thầm.

      " gì ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?"

      "Dạ?"

      An Tiểu bị giọng quen thuộc này làm giật mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người đàn ông. Long Viêm Dạ bế Tiểu Dạ tay, coi như chỗ người ngồi xuống ghế cạnh Tiểu , Tiểu Dạ vươn tay ra ôm lấy Tiểu .

      "Mẹ, tại sao mẹ bỏ Tiểu Dạ ở lại? Có phải vì con ngoan ?"

      " phải, phải vậy. . . . . . . . . . . ."

      Lúc này An Tiểu mới biết rằng, thể bỏ Tiểu Dạ được. Ôm chặt bảo bối vào lòng, nước mắt chảy xuống làm ướt đẫm khuôn mặt An Tiểu . Ngược lại, Long Viêm Dạ lại coi như có chuyện gì, chỉ yên lặng chăm sóc hai mẹ con làm cho mọi hành khách máy bay đều phải quay lại nhìn.

      Đến lúc An Tiểu khóc đời, Long Viêm Dạ mới từ từ lấy ra tờ giấy, môi nở nụ cười gian trá.

      "Hình như em quên mất là mình còn thiếu thứ phải."

      "Em nợ cái gì?"

      "Bản hợp đồng này em ký nhưng chưa có thực nha, chẳng lẽ lại định chạy trốn tiếp sao? Hơn nữa, em để Tiểu Dạ lại cho , em đau lòng à?"

      An Tiểu tròn mắt nhìn, cố gắng muốn nhìn tờ giấy Long Viêm Dạ cầm tay, nhưng Long Viêm Dạ rất giảo hoạt chỉ đưa ra rồi lại cho ngay vào túi. An Tiểu cũng phải là người dễ bị người khác lừa, ôm chặt Tiểu Dạ, An Tiểu cũng cười lại.

      "Em nghĩ là em đau, nhưng mà giờ mới biết em thể bỏ Tiểu Dạ được, cho nên cả đời này Tiểu Dạ sống bên cạnh em. Còn về bản hợp đồng mà , theo em được biết hết hạn từ lâu rồi, đúng ? Cho nên, ông Long, em rất cảm ơn vì đưa con trai về với em, nhưng mà mong đáp chuyến sau trở về, nếu cha em nhất định đánh gãy chân . . . . . . . . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ."

      Long Viêm Dạ còn gì để , còn tưởng rằng chọc cười có thể An Tiểu vui hơn, nhưng mà quên mất gia đìnhTiểu vốn phải là gia đình bình thường. Đôi mắt đen láy của Long Viêm Dạ nhìn xung quanh, sau đó dừng lại nháy mắt với Tiểu Dạ nằm trong ngực Tiểu . Tiểu giơ tay mũm mĩm của mình nắm lấy tay áo Long Viêm Dạ.

      "Mẹ, người ta thích chú, để cho chú cùng chúng ta đến nhà ông ngoại được ? phải mẹ chú ấy là cha Tiểu Dạ sao? Tiểu Dạ muốn . . . . . . . . . . . ."

      "Tiểu , em cho thêm cơ hội nữa nha . . . . . . . . . . ."

      Long Viêm Dạ vội nắm lấy cơ hội này, An Tiểu nhìn đứa bé trong tay mình rồi lại nhìn Long Viêm Dạ, chợt hiểu ra. ra là hai cha con này ngầm thương lượng xong, An Tiểu đem Tiểu Dạ để lên đùi Long Viêm Dạ, bĩu môi .

      "Đừng nghĩ em tha thứ cho , nếu như tình cảm hai người tốt như vậy em cũng còn lo lắng nữa. Hai người cứ tự nhiên. . . . . . . . . . . ."

      "Được được, Tiểu à, cho dù em tha thứ cho cũng cho cơ hội để theo đuổi em được ?"

      Long Viêm Dạ giơ hai tay lên đầu hàng. Trong cái đầu xấu xa của tính toán xong, nếu như An Tiểu vẫn chịu tha thứ cho cùng hành động để chứng minh, trước hết là bắt đầu theo đuổi, Long Viêm Dạ tin ngày nào đó An Tiểu hồi tâm chuyển ý, còn nếu bị cha An chặt chân vì người con mà bị chặt cũng sợ.

      " cứ ngồi đó mà mơ . Ai mà thèm cho theo đuổi chứ."

      "Em có thể tin nhưng dùng hành động để chứng minh cho em thấy chăm sóc hai mẹ con em tốt. . . . . . . . . . . ."

      " . . . . . . . . . . . ."

      "Tiểu , máy bay nha, được. mãi em, em hãy tin tưởng . . . . . . . . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ."

      Từng đám mây trắng lướt qua máy bay, còn Long Viêm Dạ cũng bắt đầu quá trình theo đuổi người . Đây là tình chờ đợi rất lâu, bây giờ có thêm Tiểu Dạ làm nội gián rồi, còn có điều gì ngăn cản quyết tâm của nữa. Tất cả vì tình !

      Tương lai như thế nào, ai biết được. Nhưng ước mơ duy nhất của Long Viêm Dạ là chinh phục được người vợ , ôm được con trai bảo bối về, cả nhà quây quần vui vẻ, là hạnh phúc. . . . . . . . . . . .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :