1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 88: LÂM NHA Ở LẠI



      Lâm Nha cần quay đầu lại cũng có thể đoán được phản ứng của An Tiểu khi nghe tin này, giọng cay đắng từ miệng thoát ra.

      "Cậu có nghe nhầm đâu, đúng là giờ tớ làm vũ nữ. Nhưng Tiểu à, cậu có biết vì cái gì mà tớ lại phải làm nghề này ? Vì có nơi nào chịu thuê tớ cả, vì để sinh tồn tớ mới phải đưa chân vào nghề này, tớ ————"

      "Lâm Nha, đừng nữa ————"

      An Tiểu ôm lấy Lâm Nha, cắt đứt lời của Lâm Nha. Mấy năm qua Lâm Nha gặp chuyện gì? Tại sao phải đến bước đường cùng này, nếu trước đây mình cắt đứt liên lạc với ấy liệu rằng ấy có rơi vào bước đường như hôm nay . An Tiểu càng nghĩ càng thấy áy náy.

      Cơ thể Lâm Nha cứng nhắc, đối với cái ôm này của An Tiểu có chút bài xích, sao lại như vậy, phải bản thân thích An Tiểu sao? Tại sao lại ghét bỏ cái ôm này. Lâm Nha hiểu bản thân mình bị sao nữa.

      "Tiểu , cậu có khinh rẻ tớ ?"

      ", tớ khinh rẻ cậu đâu, Lâm Nha ạ. Vì sao cậu lại như vậy? Bắt đầu từ hôm nay cậu phải đâu hết, đến làm cùng tớ ở cửa hàng nha ————"

      Sau khi nghe lời của An Tiểu Lâm Nha hiểu vì sao lại ghét bỏ cái ôm của Tiểu . Bởi vì An Tiểu thương hại , mặc dù bốn năm trước và Tiểu từng chơi chung với nhau, gia đình giàu có gì, cũng có quyền lực gì nhưng khi đó thuần khiết trong sáng. Còn bây giờ khi và An Tiểu gặp lại nhau mọi thứ khác xưa rồi, ấy vẫn là chủ sống trong nhung lụa, còn lầm đường lỡ bước rồi, chỉ là An Tiểu biết nguyên nhân vì sao phải đến bước đường này.

      Lâm Nha tự cười mình, khẽ đẩy An Tiểu ra, thứ tình cảm chân thành trước đây giờ bị biến chất rồi. Lâm Nha còn tình cảm thuần khiết với An Tiểu nữa mà giờ chỉ muốn trả thù thôi.

      "Ừ, từ giờ tớ cùng cậu mở cửa hàng, tớ cũng đâu nữa. Nhưng mà cậu hỏi qua Long Viêm Dạ xem ấy có đồng ý hay , tớ nghĩ chắc Long Viêm Dạ ngăn cản việc chúng ta ở cùng nhau đâu nhỉ? !"

      Lâm Nha nhìn thấy Long Viêm Dạ từ bếp ra, giọng ràng chứa khiêu khích. hiểu nhầm giữa An Tiểu và Long Viêm Dạ được hóa giải rồi có nghĩa là thể làm gì nữa. Trong đầu Lâm Nha lập xong kế hoạch trả thù rồi, Long Viêm Dạ An Tiểu như thế, vậy chỉ cần làm cho ta cả đời này thể ở cạnh Tiểu được đó chính là trả thù tàn nhẫn nhất dành cho ta.

      Long Viêm Dạ nghe được lời của Lâm Nha nhưng chỉ hơi bĩu môi, trong mắt Lâm Nha thể làm tổn thương mối quan hệ giữa và Tiểu nữa rồi.

      " sao, chỉ cần Tiểu thích tôi phản đối. phải chỉ là muốn mở cửa hàng sao? ấy thích là tốt rồi."

      "Ha ha ———— cám ơn , Viêm Dạ."

      An Tiểu cười hạnh phúc, nụ cười này suýt làm cho Lâm Nha ghen tỵ mà ức chết. Lâm Nha cố đè nén tức giận cùng oán hận xuống, cố gắng lắm mới lên lời.

      "Tiểu , giờ tớ có chỗ ở, cậu có thể cho tớ ở tạm đây vài ngày được ? !"

      " thành vấn đề, cậu muốn ở đây bao lâu cũng được ————"

      " được ————"

      An Tiểu và Long Viêm Dạ cùng nhưng đáp án lại hoàn toàn trái ngược nhau. Lâm Nha giả vờ đáng thương nhìn An Tiểu . An Tiểu tay nhéo cái vào đùi Long Viêm Dạ, còn lườm nữa.

      "Lâm Nha là bạn tốt của em, sao thể ở lại đây được? Em mặc kệ, đem phòng dọn để ấy vào đấy ngủ, còn quay về nhà nha."

      " về, ngủ ở phòng khách là được chứ gì? Nhưng Tiểu , em thực lòng muốn để Lâm Nha ở lại đây sao?"

      "Thôi, Tiểu ạ, nếu tiện thôi."

      Nhìn Long Viêm Dạ vẫn còn chưa từ bỏ ý định đuổi nên Lâm Nha lấy lui làm tiến, giả bộ buồn bã . An Tiểu ngây thơ như thế sao có thể chịu được bộ dạng đáng thương của Lâm Nha chứ, Tiểu sao có thể đồng ý mà để Lâm Nha ở lại chứ, vậy sao có thể là bạn bè được, ta bước này đúng là cao tay. Sau khi xong Lâm Nha khẽ cúi đầu xuống, An Tiểu thấy thế liền quay sang nhìn Long Viêm Dạ.

      "Cái gì mà với chẳng giả, em Lâm Nha ở lại đây nghĩa là ở lại đây. thích ngủ ở phòng khách như thế mà nằm, em cản , nhưng thái độ của đối với Lâm Nha nên tốt hơn chút nha————"

      Mặc kệ An Tiểu Long Viêm Dạ vẫn im lặng nhưng phản đối, song trong lòng vẫn luôn đề phòng Lâm Nha. Mọi chuyện năm đó, Long Viêm Dạ biết , mặc dù Lâm Nha gì nhưng nhất định ta từ bỏ ý định chia rẽ và Tiểu đâu. Dù xảy ra chuyện gì nhất định bảo vệ Tiểu tốt.

      Buổi tối Tiểu dẫn Tiểu Dạ xuống dưới nhà bộ, Lâm Nha ở trong phòng dọn dẹp đồ, ngờ lại có thể ở lại dễ dàng đến thế, An Tiểu đúng là vẫn ngây thơ như năm xưa. Bây giờ mục đích của chỉ là trả thù mà thôi, chỉ cần Long Viêm Dạ chịu đau khổ những đau đớn mà trong bốn năm qua phải chịu đựng đều xứng đáng. Ngày nào cũng nuôi ý định trả thù Long Viêm Dạ nhưng chưa có cơ hội, may là An Tiểu trở về mang cơ hội này đến cho , nhất định phải trả thù. Mới nghĩ thế Lâm Nha thấy vui vẻ rồi.

      Sau khi đưa An Tiểu và Tiểu Dạ xuống dưới nhà, Long Viêm Dạ tìm mọi lý do để lén lên nhà. Long Viêm Dạ tựa người vào cửa phòng Lâm Nha, nhàng lên tiếng.

      " có mục đính gì? Tôi biết quá muốn ở lại đây phải vì bất đắc dĩ. Tôi nghe người đàn ông kia đối xử với tệ, giờ muốn ở lại đây để làm gì? Nếu như chỉ vì muốn được bồi thường ra giá , bao nhiêu đây? ————"

      Bịch ————

      Bộ đồ tay Lâm Nha rơi xuống đất, đôi mắt còn dịu dàng vui vẻ nữa mà là tức giận cùng oán hận. Lâm Nha xoay người nhìn thẳng vào mặt Long Viêm Dạ.

      "Ha ha ha ———— Long Viêm Dạ, phải khi An Tiểu biến mất, khăng khăng là tôi biết chỗ của ấy sao? Chỉ vì tôi biết, cho nên liền dồn tôi vào đường cùng ư, đến mức tôi phải bán mình , còn biết người đó rất tốt với tôi sao, nhưng có biết lão ta biến thái đến mức nào ? có biết bốn năm qua tôi sống như thế nào ? Những nỗi đau ấy tôi đều khắc trong lòng, đừng có dùng chút tiền của mà đòi mua chuộc tôi, tôi phải chịu khổ thế nào, đau đớn thế nào, bao nhiêu tiền cũng thể xoa dịu được đâu."

      Lâm Nha nể mặt Long Viêm Dạ mà mắng , nước mắt cũng kìm nén được mà chảy ra, nỗi đau bốn năm qua mà phải nếm trải có thể dùng tiền xóa bỏ được sao? là chuyện nực cười.

      "Vậy muốn thế nào đây?"

      "Tôi ————"

      A ————

      thanh từ cửa truyền đến, Lâm Nha và Long Viêm Dạ cùng quay đầu lại nhìn, đứng ở phòng khách là An Tiểu . An Tiểu lấy tay che miệng để kìm lại tiếng thét, khuôn mặt đầy nghi ngờ, vừa nghe thấy chuyện gì? Lâm Nha làm vũ nữ là do Long Viêm Dạ ép sao, tại sao lại như vậy? Tại sao chứ?

      ------------------------

      CHƯƠNG 89: GIẢ TẠO


      Khi thấy An Tiểu đứng ở phòng khách, mặt Long Viêm Dạ tối lại, định chạy lại ôm Tiểu nhưng lùi lại phía sau vài bước tránh khỏi vòng tay . An Tiểu chỉ tay về phía Long Viêm Dạ, dám tin vào những điều mình vừa nghe được, Tiểu lên tiếng hỏi, giọng hơi run run.

      " hãy cho em biết, những điều vừa rồi Lâm Nha có đúng ? ấy rơi vào bước đường này đều là do ép sao?"

      "Tiểu , ————"

      " cho em biết , có phải là do , có phải làm vậy ? Tại sao lại làm như vậy chứ, tại sao chứ ————"

      Từ khóe mắt An Tiểu chảy ra hàng lệ, An Tiểu còn chút sức nào ngồi bịch xuống đất, trong đầu mọi thứ hỗn loạn. nghe thấy điều gì đây? Vì để ép Lâm Nha ra nơi mình trốn mà Long Viêm Dạ chặt đứt mọi đường sống của Lâm Nha sao? tốt như vậy lại bị ấy ép đến bước đường cùng phải bán thân sao, tại sao ấy lại có thể làm thế chứ?

      Đôi tay che khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, An Tiểu thực chịu nổi đả kích này, giọng nghẹn ngào chứa đựng đầy áy náy.

      " , Long Viêm Dạ, . Giờ ra khỏi đây , em muốn gặp lại nữa ————"

      "Tiểu , ————"

      " ————"

      An Tiểu điên cuồng hét lên, Long Viêm Dạ chỉ biết đứng chết chân ở đó, nhìn Lâm Nha với ánh mắt cảnh cáo rồi mới ra khỏi cửa. Long Viêm Dạ chấp nhận ra ngoài chỉ là để cho An Tiểu khoảng yên tĩnh, đâu cả, đứng chờ ở đây, chỉ cần làm cho An Tiểu khó chịu thêm nữa, chỉ cần Lâm Nha kia lung tung gì mọi chuyện ổn, giữa và An Tiểu có vấn đề gì cả.

      Long Viêm Dạ xa mà chỉ lặng lặng dựa lưng vào tường bên ngoài cửa. Long Viêm Dạ rút ra điếu thuốc rồi châm lửa hút, trong lòng vẫn còn chưa yên tâm lắm. Thời gian qua phải vất vả lắm mới có thể nối lại quan hệ với An Tiểu nên từ bỏ dễ dàng đâu.

      Trong nhà, An Tiểu vẫn còn khóc, Lâm Nha định ngoảnh mặt làm ngơ nhưng rồi vẫn nhàng đến bên rồi ngồi xuống cạnh An Tiểu . Nước mắt của An Tiểu lúc này là vì mà chảy xuống ư? Lâm Nha vươn tay ra, nhàng lau những giọt nước mắt gương mặt An Tiểu .

      "Tiểu , đừng khóc nữa. Tớ sao, ngờ lại để cậu nghe được, tớ sao mà. Cậu nhìn tớ bây giờ phải vẫn rất ổn sao, đừng khóc nữa mà ————"

      lòng cũng ngờ mọi chuyện lại bị An Tiểu nghe thấy, nhưng điều mà muốn đơn giản chỉ là chút ghét bỏ này giữa An Tiểu và Long Viêm Dạ. Mặc dù Long Viêm Dạ bị An Tiểu đuổi nhưng sớm muộn gì ấy cũng tha thứ cho ta thôi. Mình muốn chính là cả đời này An Tiểu tha thứ cho Long Viêm Dạ, chứ muốn nhàng như thế này. Sau khi biết mình muốn gì, Lâm Nha ngừng an ủi An Tiểu .

      "Tiểu , tớ thực vẫn tốt mà, giờ có thể ở cùng chỗ với cậu phải là rất tốt sao? Mà Long Viêm Dạ chỉ là muốn tìm ra chỗ ở của cậu mà thôi, cho nên mới đối xử với tớ như vậy, nhưng điều đó quan trọng, tất cả là quá khứ rồi. ra Long Viêm Dạ rất cậu, nếu làm những chuyện như vậy, đúng ? Cậu nín , tìm ta về, dù sao khó khăn lắm hai người mới có thể sống chung với nhau mà."

      "Nhưng ấy đối xử với cậu quá đáng nha. Lâm Nha, là do tớ tốt, là do tớ hại cậu————"

      An Tiểu dựa đầu vào vai Lâm Nha, lúc này Lâm Nha cảm thấy rất xúc động, trong lòng đột nhiên muốn dừng việc trả thù lại. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Long Viêm Dạ là cơn tức trong lòng lại trỗi dậy, ta những trả thủ mà còn trả thù cả Mị Tuyết nữa, chỉ cần người có dính dáng quan hệ với An Tiểu đều có kết cục giống nhau. rất muốn biết, Long Viêm Dạ có thể che trời đến lúc nào, làm cho ta phải hối hận vì những gì ta làm.

      Lâm Nha khẽ cười khẩy, tay vỗ vỗ lên vai An Tiểu , trong lòng thầm nghĩ, bây giờ chưa phải lúc để An Tiểu và Long Viêm Dạ trở mặt nhau.

      "Tiểu , đừng như vậy nữa. Cậu làm gì có lỗi cả, đây là số phận an bài như vậy, chỉ cần cậu hạnh phúc chúng ta lại có thể vui vẻ như xưa rồi. Nào, giờ tìm ta về thôi, ra ta phải tốt, chỉ vì quá quan tâm tới cậu, có lẽ cách quan tâm của Long Viêm Dạ giống với người khác thôi, cậu đừng để bụng chuyện này nữa."

      " , tớ ————"

      An Tiểu lắc đầu, tại sao phải gọi Long Viêm Dạ quay về chứ. ta đối xử quá đáng với Lâm Nha như vậy mà còn thèm mở miệng xin lỗi ấy lấy câu, lại còn định dùng tiền để chuộc lỗi nữa. Tại sao mình lại quen ta chứ, lại còn làm cho người bạn tốt của mình phải chịu khổ theo nữa. An Tiểu tha thứ cho chính mình, lại càng tha thứ cho Long Viêm Dạ.

      Lâm Nha khẽ lắc đầu, nâng mặt An Tiểu lên nhìn thẳng vào mặt .

      "Tớ lại lần cuối cùng nha, gọi ta về. Nếu tớ nổi giận đó, tớ chỉ hi vọng cậu có thể sống vui vẻ thôi, nếu cậu tớ rời khỏi đây ngay lập tức đó."

      Lâm Nha nửa uy hiếp, nửa an ủi An Tiểu , cuối cùng cũng làm cho Tiểu chịu gật đầu. An Tiểu thầm nghĩ, may vì có người bạn tốt như vậy, Tiểu lại càng thấy áy náy, khóc òa lên lần nữa. Lâm Nha kéo An Tiểu đứng dậy, nếu như đoán sai chắc chắn Long Viêm Dạ vẫn chưa bỏ .

      Kéo An Tiểu ra đến cửa, mở cửa ra đúng như Lâm Nha đoán, Long Viêm Dạ vẫn đứng ngoài cửa hút thuốc. Sau đó, Lâm Nha đẩy An Tiểu về phía Long Viêm Dạ rồi nhàng .

      "Chăm sóc cho ấy tốt, chuyện qua cho qua luôn . Hi vọng từ nay về sau hãy đối xử tốt với Tiểu , hãy chịu trách nhiệm với hạnh phúc của ấy, chúng ta hãy quên hết chuyện trước kia ."

      Long Viêm Dạ nghe xong hơi bất ngờ, Lâm Nha có tốt bụng đến thế , chẳng lẽ hiểu nhầm ấy? Long Viêm Dạ hơi xấu hổ, trong lòng có chút áy náy đối với Lâm Nha.

      "Lâm Nha, cảm ơn . Hãy cho tôi cơ hội để bồi thường cho việc làm trước kia của mình nha————"

      ra những lời khuyên giải của Lâm Nha với An Tiểu đều nghe sót từ nào, vì những việc làm trước kia nên trong lòng Long Viêm Dạ thực áy náy. khuôn mặt trát đầy son phấn kia Lâm Nha phải ép mình mỉm cười rồi quay lưng vào phòng.

      "Mau vào trong , đừng đứng ở ngoài hành lang nữa. Chuyện qua cần nhắc lại nữa, bắt đầu từ giờ, chúng ta hãy sống với nhau vui vẻ là được rồi."

      Vào giờ phút này Long Viêm Dạ có suy nghĩ khác về Lâm Nha, đúng là rộng lượng. Long Viêm Dạ thầm cảm ơn Lâm Nha giúp đỡ, và cũng quyết tâm đối xử với Lâm Nha tốt bù đắp lại những gì mà gây ra cho .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 90: CHUỘC TỘI

      Màn đêm buông xuống, đèn đường cũng được bật lên, khí trong nhà An Tiểu lại ngột ngạt. Sau khi ru Tiểu Dạ ngủ, An Tiểu mới ra ngoài phòng khách. Ánh đèn chiếu sáng phòng khách, mỗi người ở đây đều theo đuổi suy nghĩ riêng, Lâm Nha và Long Viêm Dạ mỗi người ngồi đầu ghế. Tuy Lâm Nha sao, cần phải suy nghĩ nhiều nhưng trong lòng An Tiểu vẫn còn thấy áy náy.

      Long Viêm Dạ cầm điều khiển TV, mắt nhìn chương trình truyền hình phát TV nhưng thực ra tâm trí bay đến nơi nào rồi. Đằng sau khuôn mặt bình thản của Lâm Nha là hài lòng vì mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng suy đoán của . An Tiểu lặng lẽ nhìn hai người rồi vào trong bếp rót trà mang ra, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Nha.

      "Viêm Dạ, Lâm Nha khuyên em, mặc dù ấy quan tâm mọi thứ trước kia nữa nhưng lòng em thể để ý. Mặc dù em biết làm vậy là vì em nhưng vì thế mà em lại càng cảm thấy khó chịu. Bây giờ mọi chuyện qua rồi, em hi vọng từ nay về sau còn thành kiến với Lâm Nha nữa, đối xử tốt với ấy. Lâm Nha những là bạn của em mà giờ còn là người sống chung với chúng ta nên mong coi ấy như người bạn của mình. Đây là cầu duy nhất của em, hi vọng chấp nhận."

      " biết rồi ————"

      Long Viêm Dạ lòng suy nghĩ lại, đối với việc mình làm với Lâm Nha cũng xem xét lại, cảm thấy mình đúng là hơi mạnh tay quá, quyết định từ nay bồi thường dần dần cho Lâm Nha. An Tiểu hài lòng, gật đầu cái, nắm lấy tay Lâm Nha, chân thành .

      "Lâm Nha, tớ thay mặt Long Viêm Dạ xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ cho chúng tớ vì những hành động làm tổn thương cậu trong mấy năm qua ————"

      " sao, phải tớ hãy quên hết mọi chuyện vui sao? Đừng để mãi chuyện này trong lòng nữa, thực tớ vẫn ổn mà."

      Tuy ngoài miệng Lâm Nha như vậy nhưng trong lòng lại đố kỵ vô cùng, giờ An Tiểu và Long Viêm Dạ thực trở thành người nhà rồi, còn dùng từ ‘chúng tớ’ nữa chứ. Khẽ cười khẩy trong lòng, Lâm Nha cầm cốc trà của mình đưa về phía trước mặt Long Viêm Dạ, cố gắng cười tươi như hoa.

      "Quên hết mọi chuyện , tôi còn nhớ chuyện cũ nữa ròi, hi vọng cũng vậy. Mấy ngày tới chúng ta tạm thời sống chung dưới mái nhà mà ————"

      Lâm Nha còn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘tạm thời’, đúng vậy, mọi thứ đều chỉ là tạm thời mà thôi. nhất định dễ dàng quên mọi chuyện đâu. Long Viêm Dạ cũng cầm cốc trà lên, uống hơi cạn sạch nước trà trong cốc. Mọi chuyện giống như tới đây là kết thúc nhưng ra nó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

      Từ ngày đó, Long Viêm Dạ cũng thay đổi thái độ với Lâm Nha, còn dùng thái độ như giám thị với phạm nhân nữa, phòng bị đối với Lâm Nha cũng tự nhiên buông lỏng dần. Lâm Nha hành động rất cẩn thận làm cho An Tiểu và Tiểu Dạ đều có chút nghi ngờ gì, trong ngôi nhà nho luôn tràn đầy tiếng cười vui nhộn.

      An Tiểu càng ngày càng bận, tuy cửa hàng này là cùng Lâm Nha mở ra nhưng thực chất chỉ có mình Tiểu quản lý. Lâm Nha phụ trách việc đưa đón Tiểu Dạ, rồi nấu cơm và làm vài việc trong nhà thôi. Tuy so với các bạn cùng tuổi, Tiểu Dạ có vẻ chững chạc và hiểu chuyện hơn nhưng cũng dần dần còn ghét Lâm Nha nữa, chấp nhận Lâm Nha là người dì trong nhà.

      Long Viêm Dạ cũng phải đến công ty làm việc nhưng ngày ngày vẫn sống ở căn nhà của An Tiểu thuê, mà cũng biết bắt đầu từ lúc nào mà có thay đổi về cách phân chia phòng, Lâm Nha và Tiểu Dạ ở chung phòng, còn An Tiểu và Long Viêm Dạ ở phòng còn lại. An Tiểu và Long Viêm Dạ công khai sống chung, giờ chỉ còn chờ tổ chức hôn lễ nữa thôi.

      Phần lớn thời gian ban ngày chỉ có Lâm Nha và Tiểu Dạ ở nhà, đặc biệt là vào chủ nhật thấy bóng dáng Tiểu và Long Viêm Dạ đâu cả. Oán hận trong lòng Lâm Nha ngày càng tăng lên, cuối cùng khi đạt đến giới hạn Tiểu Dạ lại là người phải hứng chịu.

      Vào ngày tươi đẹp của mùa xuân, Lâm Nha nấu cơm trong bếp, Tiểu Dạ chơi đồ chơi trong phòng khách, mọi chuyện có vẻ diễn ra vẫn như bình thường. Lâm Nha dồn tức giận vào việc thái cà rốt, trong lòng vô cùng tức giận, An Tiểu và Long Viêm Dạ đáng giận, cái gì mà muốn bồi thường cho chứ? Kết quả biến trở thành người trông trẻ miễn phí cho bọn họ.

      Choang ————

      Tiếng cốc rơi xuống đất vang lên trong phòng khách, Lâm Nha vội vàng từ bếp chạy ra nhìn thấy Tiểu Dạ đứng lúng ta lúng túng biết phải làm gì. Dưới chân Tiểu Dạ là những mảnh vụn của cốc nước, cơn tức giận trong lòng Lâm Nha bùng cháy, vừa nhìn thấy mặt Tiểu Dạ, Lâm Nha lại nhớ đến những tủi nhục mà phải hứng chịu. Cơn tức giận lấn áp lý trí, Lâm Nha đến trước mặt Tiểu Dạ, bế cậu lên.

      Bốp —— bốp —— bốp ——

      Bàn tay Lâm Nha ra sức đánh lên mông Tiểu Dạ, toàn bộ tức giận phát tiết lên người Tiểu Dạ, Lâm Nha biết mình ra tay mạnh thế nào, chỉ biết lòng bàn tay bắt đầu cảm thấy rát rát. Mà lúc này Tiểu Dạ vô cùng hoảng sợ, từ bé đến giờ cậu chưa từng bị ai đánh như vậy, mãi cậu mới cảm thấy đau đớn, bắt đầu gào khóc.

      "Mày khóc hả? Tao đánh chết mày bây giờ ————"

      tức giận che mất lý trí, tay Lâm Nha vẫn tiếp tục đánh lên mông Tiểu Dạ, ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Dạ. Tiểu Dạ khóc nhưng bị ánh mắt của Lâm Nha làm cho cậu càng sợ hãi nên lập tức im lặng, chỉ dám ấm ức trong lòng dám kêu lên, nước mắt cũng kìm nén nổi mà chảy ra như vỡ đê, Tiểu Dạ nhìn Lâm Nha với bộ dáng vô cùng đáng thương

      " cho mày biết, tao chịu mày đủ rồi, mày nghĩ mày là ai hả? Mày chẳng là cái thá gì, sớm muộn gì tao cũng lột da mày để mày biết thế nào là đau đớn nha. Tao hận mày vô cùng, vừa nhìn mặt mày thôi tao căm hận mày rồi, cả mày và cha mày nữa đều là thứ chẳng ra gì, ngày nào đó tao xử lý cả hai ————"

      Lâm Nha vừa đánh Tiểu Dạ, vừa mắng chửi cậu nhóc. Tiểu Dạ đáng thương chưa bao giờ bị đối xử như vậy, những lời mắng chửi của Lâm Nha cậu cũng hiểu hết, chỉ có thể để nước mắt chảy ra mà dám kêu ca tiếng nào. Người dì này trong nháy mắt thay đổi đáng sợ như vậy làm Tiểu Dạ càng cảm thấy sợ hãi.

      Lâm Nha đánh cũng tay rồi, mắng cũng sướng mồm rồi nên cuối cùng cũng dừng tay lại, ngồi xuống ghế thở. Lâm Nha kéo Tiểu Dạ còn đứng khóc thầm bên lại, kéo quần cậu xuống, làn da trắng nõn là dấu tay màu đỏ và tím do tụ máu mà thành. Trong lòng Lâm Nha cảm thấy hơi lo lắng, nếu mà Tiểu nhìn thấy cái này tiêu đời mất.

      ------------------------

      CHƯƠNG 91: CƠ HỘI ĐẾN


      Lâm Nha ngồi ngay ngắn ghế, nhìn thẳng vào An Niệm Dạ đứng bên dám cử động, trong lòng cũng cảm thấy hơi hơi buồn. Chuyện hôm nay tuyệt đối thể để cho An Tiểu và Long Viêm Dạ biết được, nếu kế hoạch trả thù của tan tành mất. gương mặt trẻ con của Tiểu Dạ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nhưng hề có tiếng kêu ca nào cả.

      Lâm Nha suy nghĩ chút liền nghĩ ra cách, trước tiên phải dỗ ngọt Tiểu Dạ , nếu biết lúc nào đứa bé bốn tuổi này mách tội mình cho An Tiểu biết.

      nhàng kéo Tiểu Dạ vào lòng, tay xoa xoa lên đầu Tiểu Dạ, tuy ngoài mặt Lâm Nha giả vờ cười dịu dàng nhưng trong lòng lo lắng.

      "Tiểu Dạ ngoan, vừa rồi phải dì cố ý đánh con đâu, chuyện này con đừng với mẹ con nha, được ?"

      "————"

      Tiểu Dạ rắn rỏi nhìn chằm chằm Lâm Nha, cậu tin vào lời của người dì này chút nào. Khi nào ba và mẹ về cậu cho họ biết chuyện bà dì này tranh thủ lúc ba mẹ vắng đánh mình đau thế nào. Nước mắt vẫn còn lăn má nhưng đôi mắt Tiểu Dạ lại chứa đầy uất ức. Khi thấy ánh mắt đó của Tiểu Dạ, Lâm Nha lại nổi giận, xem ra thể dùng phương pháp nhàng để trị thằng bé được.

      Bốp ————

      Lâm Nha giơ tay lên tát vào má Tiểu Dạ, ngay lập tức khuôn mặt bé đó in hằn năm ngón tay đỏ ửng. Lâm Nha trừng mắt lên, tay túm lấy cổ áo Tiểu Dạ, vì dùng hơi nhiều sức nên Tiểu Dạ bị khó thở mặt đỏ gay lên, tay chân mũm mĩm của cậu giãy giụa muốn thoát ra.

      Lâm Nha lại càng túm mạnh hơn, tên nhóc con này qua gan lỳ, nếu như dọa cho nó sợ e rằng giấy gói được lửa mất. Lâm Nha trợn mắt lên nhìn Tiểu Dạ, nghiến răng nghiến lợi rằn từng chứ , giọng uy hiếp Tiểu Dạ.

      "Mày mà dám chuyện này ra với ai tao liền giết chết mày rồi đến giết luôn cả mẹ mày nữa, mày hiểu chưa? Tốt nhất là mày hãy im lặng, nếu mẹ mày có hỏi đến mà mày dám hé răng lời nhất định mày chết ————"

      Tiểu Dạ còn khí để thở nữa rồi, dù cậu biết vì sao bà dì này đánh mình nhưng khi thấy khuôn mặt đáng sợ cùng lời kinh khủng này làm cho Tiểu Dạ thực thấy sợ Lâm Nha. Khuôn mặt vì thiếu oxy nên chuyển sang tím, Tiểu Dạ chỉ biết gật đầu liên tục, sao dám cãi lại Lâm Nha chứ.

      Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Dạ, Lâm Nha mới cảm thấy hài lòng. Thả tay mình ra khỏi cổ Tiểu Dạ, Lâm Nha cũng thèm quan tâm đến Tiểu Dạ ngồi đất ra sức hít thở.

      "Giờ mày quét dọn đống cốc vỡ sàn nhà , đừng có mà ngồi đấy khóc lóc mè nheo nữa. Vừa nhìn thấy mày tao ghét rồi, nếu mày dám nửa lời tao xử lý mày ————"

      Lâm Nha thỏa mãn vì xả được tức giận trong lòng, thản nhiên vào bếp để lại Tiểu Dạ ngồi khóc mình. Nhưng chuyện lần này làm Lâm Nha có chút hối hận, rất sợ Tiểu Dạ mách với Tiểu chuyện đánh nó, quá manh động rồi. Nhưng cứ nhìn thấy cái khuôn mặt giống Long Viêm Dạ là lại kiềm chế nổi mình. Lâm Nha khẽ thở dài rồi tiếp tục việc nấu cơm.

      Trong phòng khách lúc này An Niệm Dạ cầm cái chổi còn cao hơn cả cậu, cố gắng quét hết mảnh cốc vỡ sàn nhà. người cảm thấy đau đớn nhưng Tiểu Dạ dám khóc thành tiếng, nếu mà để cho người dì ác ma trong bếp nghe được kiểu gì cũng lại bị đánh trận nữa.

      Ánh hoàng hôn phía cuối chân trời tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Sau ngày bận rộn, An Tiểu và Long Viêm Dạ quay về với mái ấm của họ, ra đón hai người là khuôn mặt tươi cười của Lâm Nha cùng bàn thức ăn nóng hổi. Cất túi xách , An Tiểu chạy lại ôm chầm lấy Lâm Nha.

      Kể từ ngày Lâm Nha đến đây ở, có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Lâm Nha đối với và Tiểu Dạ rất tốt, An Tiểu vẫn luôn cảm kích Lâm Nha.

      "Cám ơn cậu, nếu có cậu biết mình phải làm thế nào nữa."

      "Nè, sao phải khách sáo với mình thế làm gì? Tớ còn muốn cảm ơn cậu nữa ý chứ. Thôi rửa tay rồi ra ăn cơm ————"

      Nụ cười dối trá che đậy tội ác xấu xa của mình, Lâm Nha liên tục giục An Tiểu rửa tay ra ăn cơm. Long Viêm Dạ nhìn quanh nhà lượt thấy có chút kỳ lại, thấy Tiểu Dạ đâu cả.

      "Tiểu Dạ đâu?"

      "À, hôm nay thằng bé thấy hơi khó chịu trong người. Tôi cho Tiểu Dạ uống thuốc và ăn cơm rồi, chắc bây giờ ngủ rồi."

      Lâm Nha cảm thấy lo lắng, quả nhiên Long Viêm Dạ vẫn còn quan tâm đến Tiểu Dạ, cũng may chuẩn bị tốt rồi. Lâm Nha khẽ mỉm cười, giải thích qua loa với Long Viêm Dạ.

      Nghe Lâm Nha thế, An Tiểu cảm thấy sốt ruột. cũng quan tâm đến ăn uống gì nữa, vội vàng chạy vào trong phòng Tiểu Dạ, sáng nay nó vẫn còn bình thường mà, sao giờ lại thấy khó chịu rồi.

      "Tớ vào xem Tiểu Dạ thế nào ————"

      nhàng đẩy cửa vào, An Tiểu nhìn thấy Tiểu Dạ chui trong chăn, cảm thấy rất áy náy với con. Thời gian này chỉ lo công việc mà có thời gian trò chuyện với Tiểu Dạ. An Tiểu ngồi ở đầu giường, định kéo chăn ra nhưng lại bị Tiểu Dạ kéo lại.

      "Tiểu Dạ, là mẹ mà. Con cảm thấy khó chịu ở đâu? Để mẹ xem chút nha."

      " cần đâu mẹ, giờ con chỉ muốn ngủ thôi, mẹ ra ————"

      Giọng ồm ồm của Tiểu Dạ, Tiểu gì cũng làm cho Tiểu Dạ chịu chui đầu ra. Thấy Tiểu Dạ kiên quyết thế, An Tiểu chỉ có thể lắc đầu rồi ra ngoài.

      An Tiểu có nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Dạ chui trong chăn, lúc này nước mắt rơi đầy mặt, cậu rất muốn cho mẹ biết chuyện hôm nay nhưng rồi lại dám, vừa rồi Lâm Nha lại cảnh cáo cậu thêm lần nữa, cho phép mình được với mẹ. Tiểu Dạ đáng thương phải ôm bụng đói meo ngủ, nước mắt vẫn chảy ra. đứa bé mới có bốn tuổi, vì ân oán của người lớn mà bị kéo vào, phải chịu bao đau đớn đầu đời.

      bàn cơm, ba người chuyện vui vẻ. An Tiểu chợt nhớ đến chuyện gì nên buông bát cơm xuống, nhìn Lâm Nha.

      "Lâm Nha nè, tớ muốn nhờ cậu chuyện. Ngày mai tớ phải Canada, Tiểu Dạ đành phải nhờ cậu chăm sóc mấy ngày, tớ cố gắng về sớm."

      "Có chuyện gì vậy?"

      đợi Lâm Nha lên tiếng, Long Viêm Dạ hỏi trước. An Tiểu liếc cái rồi tiếp tục với Lâm Nha.

      " biết vì chuyện gì mà hôm nay cha tớ gọi cho tớ. Tớ định dẫn cả Tiểu Dạ cùng nhưng giờ nó còn học nên chỉ mình tớ qua đó thôi. Nhưng cậu yên tâm , tớ về nhanh thôi."

      "Tớ biết rồi, cậu cứ lo việc của mình trước . Tiểu Dạ cứ giao cho tớ lo, tớ chăm sóc cho nó tốt. Chuyện này mình cũng quen rồi mà, phiền đâu."

      Lâm Nha cười híp mắt, vừa nghe đến chuyện An Tiểu về Canada Lâm Nha cảm thấy rất vui sướng. Trong lúc này, rất lo An Tiểu ở nhà. Đây đúng là chuyện tốt, ông trời giúp mình nha. Long Viêm Dạ nghe thấy An Tiểu ở đây mấy ngày cũng bỏ bát cơm xuống, ánh mắt gian tà nhìn An Tiểu .

      "Được, cùng với em. Dù sao hôn lễ của chúng ta cũng cần có đồng ý của cha em nữa. Lần này qua đó xin phép cha em, đem chuyện của chúng ta cho cha em biết."

      " được, để lần sau ————"

      An Tiểu ngay lập tức từ chối lời đề nghị của Long Viêm Dạ, điều này làm Long Viêm Dạ bất mãn. đợi Long Viêm Dạ lên tiếng, An Tiểu chặn lại.

      "Đúng rồi, mấy ngày nay em ở đây, cũng đừng ở đây nữa. Mấy ngày này về nhà , dù sao Lâm Nha cũng là chưa chồng, ở lại có tiện lắm."

      " nhớ rồi, vợ ạ ————"

      Long Viêm Dạ cười đùa An Tiểu , tiếng ‘vợ làm cho trái tim Lâm Nha như bị bóp nát. Trong lòng Tiểu , còn vị trí quan trọng nữa rồi, nhưng cam tâm, Long Viêm Dạ ở đây càng tốt, từ từ dạy bảo An Niệm Dạ tốt. Lâm Nha nắm chặt đôi tay lại.

      Ngày hôm sau, Long Viêm Dạ đưa An Tiểu ra sân bay, cũng tạm thời về nhà mình. Căn phòng giờ trở nên trống rỗng, chỉ còn Lâm Nha và Tiểu Dạ, Lâm Nha ngày càng quá đáng, ngừng sai bảo Tiểu Dạ làm việc này việc kia, mà cũng thèm nấu cơm nữa.

      Tiểu Dạ mới bốn tuổi mà phải chịu cảnh bữa no bữa đói, cũng dám kêu than lấy lời, Tiểu Dạ đáng thương. Mấy ngày qua Lâm Nha ngừng đánh Tiểu Dạ, chỉ cần cảm thấy khó chịu là lại trút lên người Tiểu Dạ cho hả giận.

      Thoáng cái đến ngày An Tiểu trở về, Lâm Nha cất điện thoại , trong đầu lại bắt đầu nghĩ cách hại người, đây đúng là cơ hội hiếm có để trả thủ. Rạng sáng Tiểu mới về, nếu đúng lúc đó Tiểu nhìn thấy cảnh nên nhìn chắc tan nát cõi lòng, đau đớn lắm đây.

      Lâm Nha suy tính chút, nụ cười thâm hiểm ra. Ngoài cửa sổ, màu trời bắt đầu dần tối, Lâm Nha bước vào trong phòng. Tiểu Dạ ngồi chơi đồ chơi, vừa thấy mặt Lâm Nha, khuôn mặt trở nên trắng bạch.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 92: VẮT ÓC TÍNH KẾ

      An Niệm Dạ ôm đồ chơi, dám nhìn vào mắt Lâm Nha, chỉ dám .

      "Dì ————"

      "Giờ mày vệ sinh sau đó lên giường ngủ. Tối hôm nay dù xảy ra chuyện gì, mày cũng được bước ra khỏi phòng nửa bước, nếu tao đánh chết, nhớ chưa? Còn nữa, tối nay chú Viêm Dạ của mày qua đây, mày có gặp chỉ được là nhớ chú thôi, cấm được điều gì khác, biết chưa?"

      Lâm Nha khoanh tay đứng dựa người vào cửa, cậu nhóc này là dễ dạy bảo. Cũng vì vậy nên mới có cơ hội để trả thù, Lâm Nha bảo An Niệm Dạ làm gì cậu bé răm rắp làm theo, dám cãi câu.

      "Dạ ————"

      Tiểu Dạ cúi đầu, ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh, dám cãi lời Lâm Nha. Tiểu Dạ rất tội nghiệp, càng ngày cậu càng trở nên ít , đứa trẻ tinh nghịch đáng ngày nào giờ còn nữa, nụ cười hồn nhiên cũng còn thấy nữa.

      Thấy Tiểu Dạ nghe lời như vậy, Lâm Nha hài lòng ngồi giường rồi bấm số điện thoại gọi cho Long Viêm Dạ. Mọi thứ chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần làm cho Long Viêm Dạ đến đây nữa, nếu trò chơi này thiếu ta mất hay . Chuông vang lên vài tiếng mới có người nghe máy. Giọng trầm ấm của Long Viêm Dạ vang lên trong điện thoại.

      "Ai vậy?"

      "À, là tôi, Lâm Nha. Long Viêm Dạ, Tiểu Dạ đột nhiên thấy khó chịu, cứ la hét đòi gặp , nếu có thời gian có thể đến đây gặp Tiểu Dạ chút được ."

      Khóe môi Lâm Nha cong lên, sớm chuận bị cái bẫy này rồi. Chỉ cần Long Viêm Dạ đến có thể hoàn thành công việc trả thù của mình.

      Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy Lâm Nha Tiểu Dạ khó chịu Long Viêm Dạ liền đồng ý đến đó ngay. Sau khi cúp máy, Lâm Nha hài lòng cười sung sướng, đúng là tình cha con nha, e rằng Long Viêm Dạ đoán được thân phận của Tiểu Dạ rồi. đào cái bẫy này là muốn nhìn xem Long Viêm Dạ phải chịu đau khổ đến mức nào.

      Lâm Nha ngồi trước bàn trang điểm, muốn hóa trang cho mình tươi tắn hơn. Lâm Nha cố gắng lục lại trí nhớ, tỉ mỉ từng đường nét mặt mình, cho đến khi nhìn vào gương thấy hài lòng mới thôi. Cơ hội tối nay có thể là cơ hội để đổi trắng thay đen, đòi lại công bằng cho mình. Lâm Nha cười gian xảo.

      Long Viêm Dạ dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà Tiểu Dạ, vừa vào cửa gặp ngay gương mặt được trang điểm cẩn thận của Lâm Nha, Long Viêm Dạ hơi sững lại nhưng chú ý nhiều lắm. Lâm Nha gì chỉ chỉ vào phòng, ý bảo tự mình vào xem Tiểu Dạ. Long Viêm Dạ hiểu ý, gật đầu rồi vào.

      Lâm Nha rót hai ly rượu đỏ, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, Lâm Nha rất hưng phấn. và Tiểu là bạn chơi với nhau khá lâu rồi nên mọi chuyện năm xưa đều biết , ngờ giờ nó lại trở thành vũ khí để trả thù.

      lát sau, Long Viêm Dạ ra, Tiểu Dạ ngoài nhớ ra gì nữa. Long Viêm Dạ chỉ biết an ủi Tiểu Dạ vài câu, vẫn có chút nghi ngờ lý do.

      Mới có vài ngày thôi mà đứa bé này trở nên ít rất nhiều. Chẳng lẽ vì Tiểu Dạ khó chịu, thôi hôm nào bỏ thời gian ra đưa Tiểu Dạ bệnh viện khám tổng thể xem sao.

      An Tiểu có nhà nên Long Viêm Dạ cũng muốn ở lại lâu, chuẩn bị về nhìn thấy Lâm Nha ngồi sofa, quyến rũ vô cùng. Khuôn mặt được trát lớp phấn dày cộp, mái tóc dài được uốn xoăn thả ra trông quyến rũ, ánh đèn phòng khách mờ ảo. Nhìn thấy Lâm Nha như vậy, Long Viêm Dạ chợt thấy kinh ngạc, hình ảnh trong trí nhớ tràn về.

      "Lâm Nha, sao thế?"

      " có gì, chỉ là thấy hơi buồn thôi. Tôi mời uống ly với tôi, có thể nể mặt được ————"

      Lâm Nha mỉm cười, đưa ly rượu lên. biết, An Tiểu muốn cho Long Viêm Dạ bất ngờ nên cho ta biết giờ mình về, nếu điều này mà biết lợi dụng đúng là con ngốc.

      Long Viêm Dạ hơi do dự chút nhưng rồi vẫn ngồi xuống. Sau khoảng thời gian sống chung, Long Viêm Dạ còn ghét Lâm Nha nữa, vẫn còn cảm thấy áy náy với Lâm Nha. Lâm Nha nâng ly rượu lên, cạn chén với Long Viêm Dạ, nụ cười có chút buồn buồn.

      "Tôi chúc phúc cho và Tiểu , chúc hai người mãi mãi hạnh phúc ————"

      "Lâm Nha, tôi ————"

      "Đừng lời xin lỗi với tôi, ra chẳng có lỗi gì cả. Chỉ vì trong lòng tôi có quá nhiều chuyện nên mới có kết cục như ngày hôm nay thôi."

      Lâm Nha khẽ cụp đôi mắt xuống, bộ dạng đáng dịu dàng. Khuôn mặt, động tác của đều bắt chước người, đây chính là mục đích cuối cùng của .

      "Lâm Nha, có tâm cứ với tôi. Đừng giấu mãi trong lòng như vậy, tốt cho bản thân đâu."

      Nhấp chút rượu, Long Viêm Dạ chầm chậm . Nếu như Lâm Nha có khó khăn gì, nhất định cố gắng giải quyết giúp, đây là món nợ mà thiếu , cho nên đây là cơ hội để trả nợ.

      Lâm Nha chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút trong sáng, lại có chút mơ màng.

      "Có số chuyện, chỉ sợ cả đời thể ra. Nếu lựa chọn giữ im lặng vĩnh viễn thể ra, thấy đúng ?"

      "Lâm Nha, rốt cuộc là có chuyện gì, ."

      Long Viêm Dạ là người nóng tính, làm việc luôn dứt khoát nên sợ nhất là gặp người cứ ấp a ấp úng. Mặc dù cảm thấy áy náy nhưng khi thấy Lâm Nha cứ định rồi lại thôi, thực là cho Long Viêm Dạ khó chịu vô cùng. Lâm Nha thấy điều mình muốn đạt được khẽ cười trộm nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ đáng thương.

      "Là ép em nha. Long Viêm Dạ, còn nhớ sau đêm tình, trả tiền cho chứ? có biết đó giờ ở đâu ?"

      "An An ————"

      Long Viêm Dạ nghẹn ngào gọi tên đêm đó mà vẫn giấu kín trong lòng, cũng bỏ ít công sức ra tìm An An. Nhưng sao Lâm Nha lại biết tất cả mọi chuyện đêm đó? Chẳng lẽ ấy chính là ————

      Hình ảnh đó ra trong đầu Long Viêm Dạ giờ phút này hòa vào làm với Lâm Nha.

      Choang ————

      Long Viêm Dạ dám tin vào điều mình thấy, chiếc ly rơi xuống đấy, chất lỏng màu đỏ giống như máu bắn ra mọi nơi. Từng chút từng chút chuyện cũ trong quá khứ lên trong đầu Long Viêm Dạ.

      Nếu như Lâm Nha phải An An làm sao ta biết được chuyện này chứ? Cảm xúc trong lòng Long Viêm Dạ rất hỗn loạn. Nếu Lâm Nha là An An, vậy phải làm sao, tại sao ngay từ đầu cho biết, nếu ra đối xử với như vậy. Long Viêm Dạ nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Mỗi lời , mỗi hành động của đều được Lâm Nha quan sát kỹ.

      Lâm Nha vô cùng thông minh và giảo hoạt, lập tức nhận ra trong lòng Long Viêm Dạ, An An chiếm vị trí nha, chắc có người nào thay thế được. Đây đúng là lợi thế quan trọng, chuyện qua lâu như vậy rồi nên chắc Long Viêm Dạ còn nhớ mặt An An nữa rồi, nếu do dự như bây giờ.

      "Đây là nguyên nhân mà ngay từ đầu em phản đối chuyện giữa và Tiểu , cũng vì Tiểu nên em ra. Vì chịu nổi nữa nên em mới cho biết, cần phải để ý đến đâu ————"

      Khẽ cúi đầu mình xuống, tuy Lâm Nha cần để ý nhưng cũng chính là ngầm thừa nhận chính là An An, chính là người mà Long Viêm Dạ mất rất nhiều công sức tìm kiếm. Long Viêm Dạ dám tin vào tai mình nữa, những chuyện tưởng chừng như vô lý giờ lại được giải thích vô cùng hợp lý.

      Lâm Nha sai, nếu như ấy chính là An An, khi biết và An Tiểu ở bên nhau nên ra sức ngăn cản. Hơn nữa vì Tiểu nên mọi chuyện ra, còn về Tiểu Dạ, Long Viêm Dạ chợt nhớ đến chuyện của Tiểu Dạ.

      "An An, Tiểu Dạ là con của em sao?"

      Trong thâm tâm Long Viêm Dạ vẫn luôn nghĩ là An Tiểu nhận nuôi Tiểu Dạ, nếu như Tiểu Dạ là con của Lâm Nha và được Tiểu nuôi dưỡng rất hợp lý. Về vấn đề mà Long Viêm Dạ hỏi, Lâm Nha đột nhiên thắc mắc hiểu sao Viêm Dạ lại hỏi vậy? Nhưng Lâm Nha lập tức che giấu kinh ngạc vào trong, thừa nhận và cũng phủ nhận.

      " nghĩ đứa bé Tiểu nuôi là của ai?"

      Long Viêm Dạ thở dài, lại càng cảm thấy áy náy hơn.

      "An An, xin lỗi. Lúc đầu biết đó là em, nếu biết làm vậy ————"

      " đối xử với em như vậy sao? ra em sao mà. Mọi chuyện qua cho qua luôn , giờ chỉ vì em quá đơn thôi, có thể ở bên em như thế này những gì em phải chịu bao năm qua cũng rất đáng giá ————"

      Lâm Nha càng càng dần, người cũng nhích dần gần bên Long Viêm Dạ. Tất cả mới chỉ là tiết mục mở màn thôi, để có được điều này Lâm Nha phải dồn hết tâm trí vào nó.

      Từ mái tóc của Lâm Nha tỏa ra mùi thơm, Long Viêm Dạ muốn tránh nhưng có cách nào. Từ giây phút biết Lâm Nha là An An Long Viêm Dạ có chút cảm giác với Lâm Nha, ngoài trừ áy náy còn có chút đau lòng nữa. Lâm Nha đến bước đường này đều là do làm hại, nếu bốn năm trước ép ấy đến bước đường cùng chưa chắc ấy phải chịu nỗi đơn như bây giờ, lại còn phải ngả vào lòng lão già biến thái nữa.

      Chỉ cần nghĩ đến những điều làm với Lâm Nha, Long Viêm Dạ thầm mắng chửi chính mình. Lâm Nha đâu phải ngốc nghếch, điều muốn đâu chỉ có thế này, Lâm Nha hiểu quá tâm tư của Long Viêm Dạ rồi, hơi nhích ra chút.

      --------------------------

      CHƯƠNG 93: QUYẾN RŨ


      Lâm Nha lấy lui làm tiến, hiệu quả thấy ngay lập tức, Long Viêm Dạ suy nghĩ chút rồi chủ động ngồi dịch gần Lâm Nha hơn chút. Long Viêm Dạ hơi đau lòng, trong thâm tâm vẫn cho rằng Lâm Nha là An An, mà sinh đứa bé ra.

      "An An, nếu em cần lời xin lỗi của nữa. Nhưng hi vọng em cho cơ hội để bù đắp lại, chì cần em mở lời, cái gì cũng đồng ý hết."

      " ?"

      Lâm Nha nhàng hỏi, giọng của lọt vào tai Long Viêm Dạ như làm nũng, hơi thở ấm áp của làm cho Long Viêm Dạ khẽ rùng mình. Long Viêm Dạ lòng muốn bù đắp nên trước câu hỏi của Lâm Nha, nghĩ ngợi gì liền gật đầu cái.

      " , chỉ cần em , nhất định đồng ý."

      "Vậy tốt, em muốn chúng ta thân mật lần nữa, chỉ lần thôi ————"

      Giọng nhàng của Lâm Nha ra những lời này giống như trái bom nổ tung giữa hồ vậy. Long Viêm Dạ ngồi ghế cũng phải đứng bật dậy, ngờ Lâm Nha lại đưa ra cầu này với . Long Viêm Dạ rất khó xử, trong đầu lập tức xuất ý muốn phản đối cầu này.

      " được ————"

      "Vậy sao vừa rồi còn , cái gì mà chỉ cần em ra cũng đồng ý?"

      Lâm Nha cong môi lên, ánh mắt đầy uất ức. Quả nhiên chỉ thôi đủ, xem ra cần phải thêm chất xúc tác vào nữa. Tay Lâm Nha nhè đặt lên vai Long Viêm Dạ, ánh mắt dụ tình nhưng chứa đựng chút ấm ức.

      " ra em biết lo lắng điều gì. Em cũng muốn làm tổn thương Tiểu đâu, nhưng mọi chuyện đến hôm nay kết thúc, chẳng lẽ vẫn từ chối lời đề nghị của em sao? Em chỉ xin đêm nay thôi, còn những cái khác đều quan trọng, em cho Tiểu biết, và dây dưa với nữa. Nếu em muốn quấn lấy cũng đâu phải chờ đến tận hôm nay, đúng nào? Em đều nghĩ cho , cũng hi vọng có thể nghĩ cho em chút, em đơn quá lâu rồi, chỉ muốn có chút hơi ấm thôi, chẳng lẽ cầu này của em cũng thể thỏa mãn em sao?"

      Lâm Nha giả bộ đáng thương, khép mắt lại, nhìn lúc này rất động lòng người. Đôi tay Lâm Nha vai Long Viêm Dạ bắt đầu di chuyển, giống như vuốt ve, cũng giống như năn nỉ khiến Long Viêm Dạ có chút dao động.

      Lâm Nha sai, ấy quá đơn. Nhưng hơi ấm của thể cho ai nữa, nếu làm như vậy mà để An Tiểu biết được ấy nghĩ mình là loại người gì đây? Nhưng mất công tìm kiếm An An rất lâu, giờ gặp lại cảm thấy áy náy và đau lòng, ấy trở nên thế này là do gây ra.

      Tất cả cảm xúc đan xen vào nhau, bao quanh lấy Long Viêm Dạ làm thể mở miệng để từ chối cầu của Lâm Nha. Lâm Nha thấy Long Viêm Dạ bắt đầu dao động, trong lòng cảm thấy vui sướng, chì cần thêm bước, bước nữa thôi thành công. Lâm Nha quyết định rèn sắt lúc còn nóng nên cả người dựa vào Long Viêm Dạ.

      "Chỉ đêm nay thôi, sau đó vẫn là , em vẫn là Lâm Nha, giữa hai chúng ta còn quan hệ nào khác nữa. Em đứng bên ngoài chúc phúc cho , còn Tiểu Dạ giao lại cho chăm sóc ————"

      Lâm Nha rất láu cá, chưa từng thừa nhận mình là mẹ đẻ của Tiểu Dạ, nhưng lời này của làm cho đầu óc Long Viêm Dạ hỗn loạn. Long Viêm Dạ nghĩ Lâm Nha mà sinh ra Tiểu Dạ, vừa nghĩ đến điều này Long Viêm Dạ muốn chấp nhận cầu của Lâm Nha nhưng chút lý trí còn lại vẫn còn đủ mạnh để ngăn lại.

      Hai cơ thể cọ xát vào nhau nhưng Long Viêm Dạ vẫn chưa có ý định đầu hàng. Lâm Nha gì nữa, vòng tay ôm lấy lưng Long Viêm Dạ, đôi môi cũng tiến lại bên tai , đột nhiên ngậm lấy vành tai Long Viêm Dạ. Cả người Long Viêm Dạ run lên, ngọn lửa trong lòng bùng cháy. Long Viêm Dạ có đẩy Lâm Nha như con rắn quấn quanh người . Long Viêm Dạ kiềm chế nổi dục vọng trong người mình, vòng tay ôm lấy Lâm Nha.

      Lâm Nha là cao thủ tình trường, biết rất những chỗ nhạy cảm người đàn ông, tay di chuyển người Long Viêm Dạ, từng chút thiêu đốt con người Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ còn khả năng để chống lại phản ứng sinh lý của mình, đôi môi áp lên môi Lâm Nha.

      Răng môi giao nhau, hô hấp của hai người cũng dồn dập hơn, Lâm Nha ôm chặt lấy cổ Long Viêm Dạ, đem cơ thể mình dán sát vào .

      Hơi thở đầy mập mờ bay khắp căn phòng, chiếc ly rượu bàn cũng rơi xuống vỡ tan lúc nào ai hay biết. Cũng biết bây giờ ai mới là người quyến rũ ai, ai dụ dỗ ai nữa, tất cả đều rất tự nhiên, thuận nước đẩy thuyền, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt Long Viêm Dạ và Lâm Nha.

      Long Viêm Dạ ôm Lâm Nha vào phòng ngủ, căn phòng này trước đây là nơi vui vẻ giữa và Tiểu , cái giường này là nơi Long Viêm Dạ và Tiểu ân ái mặn nồng. Mọi thứ vẫn còn nguyên nhưng người thay đổi, lý trí của Long Viêm Dạ bị dục vọng thiêu đốt, hành động của chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi.

      Nằm giường mềm mại, Lâm Nha để Long Viêm Dạ cởi đồ mình ra, chủ động nằm lên người Long Viêm Dạ, hôn mọi nơi cơ thể . Quần áo người Long Viêm Dạ, từng cái bị Lâm Nha dùng miệng cởi ra, kỹ thuật này làm sao Tiểu có thể đạt được cơ chứ, Lâm Nha làm cho Long Viêm Dạ chìm trong dục vọng.

      Từng giây trôi qua, Lâm Nha tính toán thời gian. Bây giờ chắc máy bay hạ cánh rồi, An Tiểu lên xe về nhà, và giờ chắc chắn ở dưới nhà rồi ————

      Lâm Nha bắt đầu cởi đồ mình ra, từng thứ được bung ra, lộ ra cơ thể mà Long Viêm Dạ khao khát. Làn da mịn màng, trắng trẻo, còn tỏa ra mùi thơm mê lòng người, Long Viêm Dạ thể nhịn nổi nữa, lật Lâm Nha nằm xuống người ————

      An Tiểu vừa vào cửa, hành lý còn chưa kịp đặt xuống đất nghe thấy những thanh kỳ quái từ phòng ngủ của phát ra. thanh này còn xa lại với , nhưng sao lại làm chuyện đó trong phòng ngủ của chứ? Chẳng lẽ Lâm Nha dẫn trai về nhà ư? An Tiểu đặt ra hàng loạt câu hỏi.

      Nghĩ đến khả năng này, mặt An Tiểu đỏ lên. Lâm Nha mình quá lâu rồi, nếu ấy có đưa bạn trai về cũng trách, nhưng mà Tiểu Dạ còn ngủ ở phòng bên cạnh mà hai người bọn họ lại có thể phát ra những thanh lớn như thế, ảnh hưởng đến phát triển sinh lý sau này của Tiểu Dạ mất thôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 94: NỔI GIẬN

      Tiểu bỏ hành lý xuống, vào phòng của Tiểu Dạ. Nhưng vừa mới đến cửa phòng An Tiểu nghe thấy thanh quen thuộc, sao có thể quên thanh này chứ, vĩnh viễn thể nào quên, đó chính là người mà mới xa có mấy ngày, thanh của Long Viêm Dạ phát ra. An Tiểu dám tin vào tai của mình nữa.

      Tại sao Long Viêm Dạ lại có mặt ở đây vào đêm hôm thế này? phải đồng ý quay về nhà họ Long sống rồi sao? Trái tim đập thình thịch, An Tiểu thả tay mình nắm lên chốt cửa phòng Tiểu Dạ ra, bước nhàng về phòng ngủ của . An Tiểu trong lòng thầm cầu nguyện. Ngàn vạn lần đừng như nghĩ.

      Nhưng khi An Tiểu đẩy cửa vào hoàn toàn tuyệt vọng. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi nam nữ dây dưa với nhau giường, lưng người nam chảy đầy mồ hôi, vai trái có vết bớt màu đỏ, dù An Tiểu muốn quên nó cũng có cách nào loại ra khỏi đầu.

      Đây phải là Long Viêm Dạ còn có thể là ai chứ?

      An Tiểu cảm thấy mọi thứ quay cuồng, biết lần này người con nằm dưới Long Viêm Dạ là ai đây? Nhìn cảnh này làm An Tiểu nhớ lại chuyện bốn năm về trước, trái tim như bị ai bóp chặt lấy, tức giận trong lòng An Tiểu đạt đến cực hạn rồi. nhắc lại chuyện trước đây, nhưng giờ Long Viêm Dạ luôn miệng đối xử tốt với cả đời, vậy mà mới vắng mặt có mấy ngày dính lấy khác, lại còn làm chuyện đó chính chiếc giường của , đây đúng là nỗi nhục lớn nhất mà phải hứng chịu.

      An Tiểu nhìn thấy cái ô ở cạnh cửa, nghĩ ngợi gì, An Tiểu liền cầm ô rồi tiến về phía giường————

      Bốp bốp ——————

      Chiếc ô cứ vung lên rồi hạ xuống, An Tiểu điên cuồng mà đánh, dùng toàn bộ sức lực mà đập ô xuống hai người giường. Đây chính là hận ư? Bị người mình thương nhất phản bội, tin tưởng vào người mình bị ta giẫm đạp lên, ở chính chiếc giường ngủ của mình ôm ấp khác. An Tiểu hận Long Viêm Dạ, chỉ muốn đánh cho ta chết mới hả giận.

      Toàn bộ tức giận bao lâu nay trút ra hết, sau khi bị An Tiểu đánh, Long Viêm Dạ từ người Lâm Nha nhảy xuống. Sao tình huống này lại bị An Tiểu bắt gặp chứ, Long Viêm Dạ che đầu mình, lo sợ tránh né cái ô tay An Tiểu .

      "Tiểu , em đừng đánh nữa, hãy nghe giải thích, được ————"

      Long Viêm Dạ vừa ôm đầu vừa xin tha thứ, nhưng lời của Long Viêm Dạ gần như lọt vào tai An Tiểu chữ nào. Vào lúc này, An Tiểu muốn nghe thấy điều gì cả, trong đầu chỉ chứa tức giận và trái tim rỉ máu thôi.

      Long Viêm Dạ tránh né còn Lâm Nha chỉ kéo chăn che người, chờ đợi kết quả cuối cùng. sớm tính toán từ trước, nếu An Tiểu xuất phải hi sinh vô ích ư? Nhưng Lâm Nha lộ đắc thắng của mình ra bên ngoài, giả vờ hoảng sợ khi thấy An Tiểu .

      Co người vào trong chăn, Lâm Nha lặng lẽ nhìn trận chiến giữa An Tiểu và Long Viêm Dạ. Lâm Nha làm như vậy, An Tiểu hết tình cảm với Long Viêm Dạ, và cũng trả thù được những gì mà Long Viêm Dạ làm với trong suốt bốn năm qua.

      An Tiểu hết sức nên ném chiếc ô , ngồi thụp xuống sàn nhà mà khóc. Rốt cuộc Long Viêm Dạ là người đàn ông như thế nào đây, tại sao có thể đùa giỡn với tình của , hết lần này đến lần khác làm tổn thương ? Long Viêm Dạ là tên đàn ông vô liêm sỉ, để mình , lại càng đáng để mình hi sinh.

      Chuyện cũ cùng với chuyện hôm nay, An Tiểu sao đau lòng chứ. Dùng mọi cách để dỗ dành , vì cái gì mà lại tiếp tục làm tổn thương chứ? Long Viêm Dạ, xuất thêm nữa làm gì, để cuối cùng làm cho An Tiểu tôi phải đau đớn thế này, trái tim như vỡ nát ————

      "Tiểu , em hãy nghe giải thích mà ————"

      Thấy An Tiểu ngồi khóc, Long Viêm Dạ vội vàng mặc quần vào. Long Viêm Dạ rất muốn an ủi An Tiểu nhưng tay vừa chạm vào người An Tiểu liền hất tay ra.

      "Long Viêm Dạ, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của động vào người tôi ————"

      "Tiểu , tớ xin lỗi ————"

      Lâm Nha cho Long Viêm Dạ tiếp tục thêm gì nữa, nhàng mở miệng. An Tiểu ngước đôi mắt ngập tràn nước lên, lúc này mới phát ra người nằm giường lại chính là người bạn tốt của , cơn tức giận trong lòng lại trỗi dậy, suýt nữa chống đỡ nổi mà ngất .

      Ngón tay run run chỉ vào Lâm Nha, An Tiểu thể tin vào điều trước mắt.

      "Lâm… Lâm Nha? Làm sao có thể? Tại sao có thể là cậu chứ ————"

      Thực thể chịu nổi đả kích lớn như vậy, An Tiểu lại gục đầu vào đầu gối mà khóc. người là người đàn ông sâu đậm, người là bạn tốt duy nhất của , làm sao có thể chịu nổi này? còn có thể làm gì, còn có thể làm gì nữa đây?

      Đầu óc An Tiểu hỗn loạn, chỉ biết khóc to. khí như còn đủ để thở nữa, An Tiểu cảm giác như mình sắp ngạt thở đến nơi rồi. Lâm Nha và Long Viêm Dạ? Dù có thông minh đến mấy An Tiểu cũng thể nghĩ đến chuyện Long Viêm Dạ lại ở cùng với Lâm Nha, đây đúng là nỗi nhục lớn.

      "Mấy người, có phải mấy người coi tôi như con ngốc hả? Có phải ? Các người cho tôi, ra khỏi đây cho tôi ngay ————"

      An Tiểu chịu nổi nữa, còn muốn gặp lại hai con người này nữa. còn nghĩ đến chuyện Tiểu Dạ ở phòng bên cạnh có nghe thấy hay , An Tiểu chỉ muốn đuổi họ . An Tiểu đứng dậy, kéo Lâm Nha từ trong chăn ra, chỉ tay vào Long Viêm Dạ và Lâm Nha, muốn bọn họ lập tức cút khỏi nhà mình.

      "Tiểu , xin lỗi ————"

      Lâm Nha cúi đầu xuống, nhưng có giải thích bất kỳ điều gì với An Tiểu cả. Đây là kết quả mà muốn, gì cả, Lâm Nha lặng lẽ mặc quần áo vào. Lần này Long Viêm Dạ có cách nào mà cứu vãn nữa rồi. Nếu trong lòng ta chỉ có mình An Tiểu bị mắc bẫy của .

      Chuyện xảy ra như vậy, chỉ có thể , Long Viêm Dạ xứng với An Tiểu mà thôi!

      Lâm Nha sau khi kết luận điều đó, lén nhìn Long Viêm Dạ đứng chết chân ở bên cạnh. Cả người Long Viêm Dạ cứng đờ giống như pho tượng, mắt nhìn An Tiểu khóc. Lâm Nha khẽ cười trộm ————

      Sau khi Lâm Nha xuống giường, An Tiểu như nổi điên mà chạy tới, đem mọi thứ giường vứt . Những thứ này đều bẩn rồi, An Tiểu muốn nhìn thấy chúng nữa.

      ---------------------

      CHƯƠNG 95: HẾT HI VỌNG

      An Tiểu xé rách mọi thứ giường, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, nước mặt rơi đầy gương mặt. Long Viêm Dạ nhìn thấy An Tiểu như vậy cảm thấy rất đau lòng.

      "Tiểu , em đừng như vậy mà————"

      Bốp ————

      An Tiểu hề báo trước giơ tay tát thẳng vào mặt Long Viêm Dạ. Bây giờ An Tiểu rất hận, biết phải làm thế nào mới tốt Long Viêm Dạ lại cố tình đưa cái mặt ra làm gì chứ. An Tiểu chỉ muốn làm cho hai người bọn họ lập tức biến khỏi tầm mắt mà thôi.

      Lần phản bội này so với trước kia càng làm cho An Tiểu khó chịu hơn, chịu nổi nữa rồi, phải rời khỏi nơi này, ở lại đây thể thở nổi. An Tiểu nhìn hai người vẫn đứng im trong phòng, cuối cùng cảm thấy khí quá ngột ngạt thở nổi nên quay lưng bỏ ra ngoài.

      Bọn họ , vậy !

      Long Viêm Dạ nhìn thấy An Tiểu như vậy, cũng còn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, nhanh tay kéo An Tiểu lại. Lúc này Lâm Nha mới nhàng đến bên cạnh An Tiểu , biết rất bây giờ An Tiểu rất tức giận nhưng phải tức mà là giận Long Viêm Dạ kia cơ.

      "Tiểu , chúng tớ . Cậu ở lại chăm sóc cho Tiểu Dạ tốt nha ————"

      " cần phải lo!"

      An Tiểu chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Nha lấy cái, dù sao đây cũng từng là người bạn của , vậy chỉ có thể tự trách mình có mắt như mù mà thôi. Lâm Nha ở đây là ý định của , dẫn sói vào nhà của chính mình rồi, nếu lúc đó Long Viêm Dạ kiên định chút có lẽ bị rơi vào cảnh này!

      An Tiểu cố gắng hất hay Long Viêm Dạ ra, tay lau nước mắt khóe mi của chính mình. Đủ rồi, chịu quá đủ rồi! Nếu như những chuyện của bốn năm chỉ là hiểu nhầm bây giờ thấy cảnh này An Tiểu hoàn toàn mất hết hi vọng rồi. An Tiểu chỉ tay về phía cánh cửa, lý trí cũng quay về.

      "Long Viêm Dạ, lập tức cho khuất mắt tôi. Nếu như còn có chút tự trọng đừng để tôi phải những lời khó nghe mới chịu ————"

      An Tiểu cố gắng gỡ chiếc nhẫn cầu hôn của Long Viêm Dạ ngón áp úp của mình. Chiếc nhẫn lạnh lẽo nằm tay An Tiểu , đưa ném nó lên người Long Viêm Dạ. Chiếc nhẫn đập vào người Long Viêm Dạ rồi rơi xuống sàn nhà tạo ra thanh chói tai, nó lăn mấy vòng rồi nằm im dưới gầm giường.

      Trái tim Long Viêm Dạ gần như chết lặng, hành động này của Tiểu quyết tâm của An Tiểu . Bao nhiêu lời muốn Long Viêm Dạ đành nuốt vào trong, chỉ biết cắn chặt răng, lặng lẽ rời khỏi căn nhà ————

      Lâm Nha khẽ mỉm cười, với tay lấy hành lý của mình theo sau Long Viêm Dạ. ra nhất định phải đến sống chung với Long Viêm Dạ nhưng chỉ cần cùng Long Viêm Dạ ra khỏi đây chắc chắn làm cho An Tiểu hiểu lầm, cơ hội tốt như vậy sao Lâm Nha lại có thể bỏ qua vô ích chứ.

      Đôi cẩu nam nữ này cuối cùng cũng ! Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, An Tiểu dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống. kìm nổi nước mắt nữa, nó chảy ra như vỡ đê, úp mặt vào đầu gối mà khóc, toàn thân An Tiểu còn chút sức nào nữa. An Tiểu thầm than số phận công bằng, than thở cảnh ngộ của mình ————

      đôi tay bé xoa lên mái tóc An Tiểu , ngẩng đầu lên nhìn thấy An Niệm Dạ mở tròn đôi mắt nhìn mình, đôi mắt ngây thơ nhưng chất chứa chín chắn của người lớn và u buồn. Vẻ mặt Tiểu Dạ đầy lo lắng.

      "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được ? Tiểu Dạ ngoan ngoãn, mẹ nín nha ————"

      Đôi tay mũm mĩm nhắn ngừng lau nước mắt mặt An Tiểu , Tiểu Dạ cho An Tiểu biết chuyện mình bị Lâm Nha đánh đập, giờ cậu rất lo lắng cho mẹ và muốn biết vì sao mẹ lại khóc? ra vừa nãy ở trong phòng ngủ bên cạnh, Tiểu Dạ cũng có nghe được cuộc cãi vã nhưng vì Lâm Nha vẫn còn trong đó nên cậu dám ra khỏi phòng. Sau khi biết chỉ còn cậu với mẹ trong nhà, Tiểu Dạ mới dám rón rén ra khỏi phòng, chạy đến bên mẹ.

      "Tiểu Dạ ————"

      Mắt An Tiểu ngấn lệ, hình ảnh Tiểu Dạ trước mặt bị nước mắt làm nhòe nhưng vẫn nhận ra Tiểu Dạ gầy hơn trước rất nhiều. Tiểu tự trách mình xứng đáng làm mẹ, thể cho Tiểu Dạ gia đình hoàn chỉnh, cũng quan tâm nhiều tới Tiểu Dạ.

      An Tiểu càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt lấy Tiểu Dạ, khóc to————

      Những giọt nước mắt chảy ra như rửa trôi những ấm ức, thổi bay tất cẳ hèn yếu trong lòng. Giờ có Long Viêm Dạ nhưng phải vẫn còn có Tiểu Dạ bên cạnh sao? có tình nhưng còn có tình thân mà. An Tiểu vẫn nhớ lần trở về Canada cha những gì, chợt thấy hạnh phúc, khuôn mặt dịu dàng của cha An.

      Mặc kệ bây giờ trời có sập xuống chỉ cần có Tiểu Dạ ở bên cạnh có đủ dũng khí bước tiếp. An Tiểu suy nghĩ chút rồi đứng dậy, bế Tiểu Dạ thu dọn đồ đạc lại. Dù sao Tiểu Dạ vẫn chỉ là đứa bé bốn tuổi nên thể hiểu hết mọi chuyện nên khi thấy mẹ cậu vội vàng thu dọn hành lý Tiểu Dạ cảm thấy tò mò.

      "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

      "Cục cưng ngoan! Mẹ dẫn con khỏi đây nha. Chúng ta về với ông ngoại, sau này mẹ chăm sóc cho con tốt!"

      An Tiểu xoa xoa đầu Tiểu Dạ, còn hi vọng nữa rời khỏi đây thôi. Cứ nghĩ rằng có thể hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi, chỉ là tự mình tưởng tượng thôi. ra bản tính con người thể thay đổi được. Vì tương lai Tiểu Dạ, An Tiểu thể rời khỏi nơi đau khổ này.

      Khóc cũng khóc rồi, cãi nhau cũng cãi rồi, mọi chuyện cũng chấm hết. còn muốn truy cứu chuyện này nữa, mọi thứ ở đây còn điều gì quan trọng với An Tiểu nữa ————

      Dưới cầu thang tối om có bóng người lặng lẽ ngồi đó. Hết điếu này lại đến điếu thuốc khác được rút ra, mọi chuyện đều là tự bản thân gây ra nhưng , Long Viêm Dạ, để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đâu.

      Long Viêm Dạ đâu cả, sau khi ra khỏi căn hộ của Tiểu , Long Viêm Dạ liền trốn trong dưới cầu thang này. biết vì sao nhưng Long Viêm Dạ luôn cảm thấy lo sợ, khi thấy Lâm Nha rời , Long Viêm Dạ liền cảm thấy có điều gì đó khó hiểu nhưng giờ có tâm trạng mà nghĩ đến điều này, mọi tâm tư của giờ chỉ có An Tiểu mà thôi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 96: XIN EM THA THỨ

      An Tiểu vừa lau nước mắt, vừa thu dọn hành lý, còn An Niệm Dạ ngồi ngoan ngoãn bên nhìn mẹ dọn dẹp, trong cái đầu suy nghĩ xem có nên cho mẹ biết , dù sao trong lòng cậu Lâm Nha là người vô cùng đáng sợ. Phải mất lúc, Tiểu Dạ mới nhàng đến sau lưng An Tiểu , giơ tay kéo kéo áo An Tiểu .

      "Mẹ, Tiểu Dạ có chuyện muốn ."

      "Cục cưng ngoan, con chờ mẹ chút nữa nha, mẹ dọn sắp xong rồi."

      Trong đầu An Tiểu giờ chỉ nghĩ đến phản bội của Long Viêm Dạ, vì vậy có tâm tư mà nghe Tiểu Dạ . Đối với An Tiểu đứa bé có chuyện gì quá quan trọng để cả. An Niệm Dạ chép miệng, đứng sau lưng An Tiểu ra hết những oan ức của mình mấy ngày qua.

      "Mẹ, chúng ta dọn có được ? Tiểu Dạ thấy, chú làm gì sai cả, dì Lâm Nha mới là người xấu. Dì ấy cố tình làm thế ————"

      "Tiểu Dạ chưa thể hiểu hết được chuyện người lớn đâu, thôi con đừng lung tung nữa nha?"

      "Sao con lại hiểu chứ? Mẹ, mẹ biết đâu, dì Lâm Nha là người xấu. Mỗi khi mẹ ở nhà là dì ấy lại lôi con ra mà đánh mắng, cho con ra khỏi phòng, còn cho con ăn cơm để con bị đói bụng nữa, nếu mẹ tin nhìn ————"

      Tiểu Dạ vừa kể vừa khóc, kéo tay áo lên để cho An Tiểu xem những vết thương người mình. Nhìn những vết thương trước mắt, An Tiểu choáng váng đầu óc, người đứa con bảo bối của đầy vết tím bầm làn da trắng, chúng đều do bàn tay Lâm Nha tạo ra sao?

      An Tiểu dám tin, quần áo tay Tiểu rơi xuống sàn nhà, cảm giác đau như chính mình bị đánh vậy. An Tiểu ôm chầm lấy Tiểu Dạ, khóc nức nở. An Tiểu bao giờ có thể nghĩ đến chuyện này, Lâm Nha là con người độc ác đến thế, nếu ta lên giường với Long Viêm Dạ An Tiểu chỉ hận mình dẫn sói về nhà mà thôi, nhưng giờ nhìn những vết thương đầy người Tiểu Dạ, thực biết phải gì.

      Tại sao Lâm Nha lại có thể làm thế với Tiểu Dạ? Từ trước tới giờ luôn lòng đối tốt với Lâm Nha, tại sao ta có thể thừa lúc có ở nhà mà đánh con trai bảo bối của chứ? An Tiểu rất đau lòng. Với tay lấy điện thoại bên cạnh, bấm số của Lâm Nha nhưng chuông vang lên lúc mà ai nghe máy.

      An Tiểu đành phải cất điện thoại , ôm Tiểu Dạ vào lòng. phải là người mẹ tốt, sao có thể để cho Tiểu Dạ bị đánh ra nông nỗi này mà hề biết gì, lần đầu tiên trong đời An Tiểu biết hận thù ai đó đến tận xương tủy là như thế nào. Điều này so với chuyện của Long Viêm Dạ hoàn toàn khác nhau, đây là cảm giác đau đớn và lo lắng.

      "Cục cưng, mẹ đưa con đến nơi khác sống nha? Chúng ta cần phải ở lại nơi này nữa. Về sống với ông ngoại, ông bảo vệ mẹ con mình ————"

      "Mẹ, chú xấu, chú là người tốt ————"

      An Niệm Dạ ôm lấy cổ An Tiểu , khuôn mặt trẻ con vẫn còn hai hàng nước mắt. Nhưng Tiểu Dạ cũng muốn cùng An Tiểu bỏ được, trong trái tim cậu lưu luyến muốn rời xa Long Viêm Dạ mất rồi.

      An Tiểu khẽ nhíu mày, thể tiếp tục ở lại đây được. Có lẽ Long Viêm Dạ bị oan, nhưng chuyện và Lâm Nha lên giường với nhau là thể thay đổi được, muốn lại phải đau lòng vì người đàn ông này nữa, đây là cơ hội cuối cùng cho nhưng biết trân trọng cần gì phải lưu luyến nữa? !

      Qua bao nhiêu năm trải qua sóng gió, An Tiểu còn ngây thơ như xưa nữa, bây giờ trưởng thành suy nghĩ thấu đáo hơn rồi. An Tiểu gì thêm nữa, tay kéo vali hành lý tay bế Tiểu Dạ xuống dưới nhà.

      Bụp ————

      Trong bóng tối tại chỗ rẽ, bàn tay to cùng mùi hương quen thuộc túm lấy tay An Tiểu . Đôi mắt Long Viêm Dạ đỏ ngầu, khuôn mặt mệt mỏi, tay kéo An Tiểu lại, trong mắt chứa đầy hối hận và áy náy.

      "Tiểu , sai rồi. Em hãy tha thứ cho lần này được , xin em ————"

      "Tha thứ? Hừ hừ, Long Viêm Dạ, sao còn biết xấu hổ mà làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác hả? Chẳng lẽ có tim sao? Nếu đổi lại là tôi, có thể tha thứ được ? Buông tay , tôi rồi, bao giờ muốn gặp lại nữa, mau buông tay ra ————"

      An Tiểu lạnh lùng , mỗi câu như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Long Viêm Dạ. Nỗi đau này thể thành lời, Long Viêm Dạ biết lần này An Tiểu rất quyết tâm nên càng lo sợ.

      Rụp ————

      Người đàn ông cao mét bảy quỳ gối trước mặt An Tiểu , ngoài cách này ra Long Viêm Dạ biết dùng cách nào để xin lỗi An Tiểu cả. An Tiểu giật mình, thể ngờ được Long Viêm Dạ lại làm vậy, nhưng An Tiểu vẫn tỏ ra cứng cỏi chút mềm lòng.

      "Tránh ra ————"

      "Tiểu , cầu xin em. Là có nỗi khổ trong lòng nên thể làm vậy, cầu xin em hãy tha thứ cho ————"

      " thể làm? Long Viêm Dạ, có nỗi khổ gì, ra . Nếu như tôi cũng lên giường với người đàn ông khác rồi cũng thể làm vậy nha, tôi rất muốn biết vì cái gì mà thể làm."

      An Tiểu cười khẩy cái, chỉ vài câu này của Long Viêm Dạ mà mềm lòng vì hành động của trở nên cứng rắn hơn.

      " biết Tiểu Dạ phải con ruột của em, nhưng em yên tâm, nó là con trai nên dù thế nào cũng đối tốt với hai mẹ con em."

      " láo! cái quái gì vậy, lại lần nữa xem nào ————"

      lâu rồi An Tiểu chưa có ý nghĩ muốn đánh ai cả, nhưng lúc này bị Long Viêm Dạ làm cho trỗi dậy rồi. Đúng là xằng bậy, phải ngậm đắng nuốt cay, mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra Tiểu Dạ, vậy mà Long Viêm Dạ dám mở miệng Tiểu Dạ phải con ruột của sao?

      Tiểu Dạ phải do sinh ra, chẳng lẽ giống Tôn Ngộ chui từ đá mà ra sao? An Tiểu càng nghĩ càng tức điên lên, cầm vali trong tay đập vào người Long Viêm Dạ, tránh cũng đỡ mà cắn răng chịu trận.

      "Tiểu , em hãy tha thứ cho mà. Dù sao Lâm Nha cũng là mẹ ruột của Tiểu Dạ, biết em có điều khó nhưng xin em hãy tin , rất chân thành."

      "Lâm Nha? Lại là Lâm Nha. Long Viêm Dạ, mà tìm Lâm Nha nhà , nhưng tôi muốn cho điều này. Tiểu Dạ là con ruột tôi, con là do tôi trải qua đau đớn mà sinh ra, những lời vô liêm sỉ của hãy giữ lại mà với Lâm Nha ý, đừng có mà làm phiền tôi ————"

      An Tiểu chịu hết nổi Long Viêm Dạ rồi, muốn đôi co dài dòng với ta nữa. An Tiểu cũng thèm nhặt va li hành lý nằm đất lên, cứ thế bế Tiểu Dạ qua Long Viêm Dạ đến thang máy ————

      ---------------------

      CHƯƠNG 97: TÌM LÂM NHA


      Điên rồi! Mọi người thế giới này điên hết rồi!

      An Tiểu dựa lưng vào thang máy, cầm nổi nước mắt mà chảy ra. Rốt cuộc là vì cái gì, vì người như Long Viêm Dạ mà khóc, có đáng ? An Tiểu tự hỏi mình, nước mắt chảy đầy mặt.

      "Mẹ đừng khóc nữa mà. Tiểu Dạ ngoan, cùng mẹ về với ông ngoại, mẹ nín ————"

      An Niệm Dạ cố gắng an ủi An Tiểu . Tiểu chỉ biết ôm lấy Tiểu Dạ vào lòng, nỗi đau trong tim càng nhức nhối. Mình thể cứ bỏ như vậy, chuyện của Lâm Nha và Long Viêm dạ có thể bỏ qua, nhưng Lâm Nha dám đánh con trai bảo bối của để yên. muốn đứng trước mặt Lâm Nha hỏi câu, rằng ta còn có trái tim ?

      An Tiểu vẫn chỉ là yếu đuối, nếu sau chuyện năm đó trốn . Tiểu bế Tiểu Dạ vào khách sạn, sau khi dỗ cho cậu bé ngủ say mới lấy điện thoại gọi cho Lâm Nha. Nhưng dù Tiểu gọi bao nhiêu lần bên kia vẫn ai nghe máy, lúc sau gọi lại bên kia tắt máy.

      An Tiểu tức giận ném điện thoại lên giường, lửa giận trong lòng bùng lên.

      Lâm Nha, nhẫn tâm như vậy đừng trách tôi quá đáng!

      An Tiểu lại cầm điện thoại lên nhưng lần này là gọi cho cha . Cha An còn ngủ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nghe cháu trai bảo bối của mình bị người ta đánh, tóc cha An dựng đứng lên. Trong điện thoại, ông ngừng mắng chửi người, những câu tục bao năm qua dùng tới, giờ cũng bị lôi ra hết.

      "Bà nó chứ. Tiểu , con phải tức, nếu cha mà tìm ra Lâm Nha thực uổng phí mấy năm sống trong giang hồ rồi. Con yên tâm, tốt nhất là cứ ở đó chờ điện thoại của cha, quá hai ngày, nhất định cha cho con địa chỉ ————"

      "Vâng, thưa cha."

      Vào những lúc quan trọng nhất cũng chỉ có gia đình là đáng tin nhất. Tình cũng là cái thá gì, Long Viêm Dạ và Lâm Nha cũng đều cùng ruộc giống nhau cả thôi. An Tiểu nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi lên, tức giận trong lòng đạt đến cực hạn.

      "Nhưng, Tiểu này. Con và Long Viêm Dạ có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy làm gì?"

      Mặc dù cha An hỏi thăm Long Viêm Dạ nhưng trong lời vẫn chứa bất mãn. Nếu có khả năng bảo vệ cho vợ và con trai mình Long Viêm Dạ xứng làm người chồng, làm người cha.

      Câu hỏi này của cha An làm An Tiểu căng thẳng, biết sao nhưng An Tiểu muốn cho cha biết. Tiểu chỉ trả lời qua loa vấn đề này.

      Hai ngày sau, Long Viêm Dạ gọi mấy cuộc điện thoại nhưng An Tiểu nhất quyết nghe. Cuối cùng Long Viêm Dạ đành lấy tạm sim mà Tiểu biết gọi mới nghe máy. Vừa bấm nút nghe, An Tiểu tưởng là Lâm Nha nên đợi bên kia lên tiếng .

      "Lâm Nha hả? Bây giờ ở đâu? Tóm lại là muốn làm gì? Tại sao dám đánh Tiểu Da, lại còn nhận xằng là mẹ của Tiểu Dạ nữa chứ, , vì sao lại làm vậy? ————"

      "————"

      Long Viêm Dạ ngồi nghe nhưng gì, khuôn mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, sau đó tắt máy. Long Quân An nhìn thấy vẻ mặt ông kỳ lạ, ấy nhìn tài liệu bàn đột nhiên ngẩng lên nhìn chằm chằm.

      ", có chuyện gì vậy?"

      "Quân An, lập tức tìm địa chỉ Lâm Nha ở cho . Dù dùng thủ đoạn gì cũng được, muốn biết ta ở đâu ————"

      Hai tay Long Viêm Dạ nắm chặt vào nhau, với trí thông minh của mình, từ câu hỏi của An Tiểu Long Viêm Dạ có thể đoán được mọi chuyện xảy ra. Lâm Nha đúng là người biết hối cải, còn tưởng ta thay đổi, biết trước tin tưởng ta rồi. (hoang_lien: thông minh mà để LN xỏ mũi mấy lần rồi? phục trí thông minh của quá, LVD ạ!)

      ", tìm Lâm Nha làm gì? phải ta ở nhà An Tiểu sao?"

      "Đừng nữa, làm ."

      Mặt Long Viêm Dạ càng lạnh hơn, quát Long Quân An. ta chọc tức mình rồi, dám phá hoại chuyện giữa mình và Tiểu chớ, lại còn dám đánh Tiểu Dạ nữa. Máu nóng trong người Long Viêm Dạ như sôi trào.

      Long Viêm Dạ mệt mỏi ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu. Nếu chuyện đúng như mình nghĩ chắc chắn An Tiểu tha thứ cho mình, Lâm Nha làm như vậy khiến mình còn cách nào giải thích cho Tiểu hiểu rồi. Nhưng nhất định mình buông tay đâu!

      Mặc dù biết nơi Tiểu và Tiểu Dạ ở nhưng Long Viêm Dạ có can đảm để đến đó gặp mẹ con họ. Gió xuyên qua cửa sổ bay vào trong phòng, Long Viêm Dạ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, nụ cười trở nên vô tình và man rợ.

      Mà An Tiểu cũng có ngồi yên chỗ, hai ngày qua chuyển nhượng cửa hàng cho người khác rồi. Đến giờ mà vẫn chưa có chút tin tức nào của Lâm Nha, ta giống như bốc hơi khỏi trái đất vậy. Tai mắt cha An nhiều như vậy mà vẫn chưa tìm được tin tức gì. Cuối cùng vào ngày thứ hai khi mặt trời dần xuống núi, cha An gọi điện cho Tiểu .

      "Tiểu , con hãy đến biệt thự 112 Thanh Vân Sơn, giờ Lâm Nha ở đó. Cha cho người đến đó canh chừng rồi, cha phái vài người đến đó chờ con, còn nữa, tuyệt đối đừng dẫn theo Tiểu Dạ nha, nhớ chưa?"

      Cha An rất lo lắng cho cháu trai của mình, dặn dặn lại, chỉ sợ chuyện hay xảy đến với Tiểu Dạ. An Tiểu chỉ biết vâng dạ nghe lời, sau khi lo cho Tiểu Dạ xong mới đến Thanh Vân Sơn.

      Chỗ này xa lạ gì với Tiểu , vì biệt thự nhà cũng ở khu này, nhưng thể ngờ được Lâm Nha lại trốn ở đây. biết Lâm Nha lấy tiền ở đâu mà có thể thuê được khu nhà này? An Tiểu thắc mắc.

      Khi An Tiểu nhìn thấy người của cha An phái đến kinh ngạc, tròn mắt nhìn. Chẳng lẽ cha nghĩ rằng đánh hổ sao? Đúng là quá khoa trương. Trước mặt An Tiểu có khoảng ba mươi người, vậy mà cha bảo rằng chỉ có vài người thôi sao? An Tiểu chẳng biết gì, chỉ biết lắc đầu đến đó ————

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :