10.2
“Kỳ Thịnh, rốt cuộc bọn họ là ai? Khu dân cư yên bình rốt cuộc là nơi như thế nào?” Trước kia quá quan tâm Kỳ Thịnh nên có gì hiểu cũng dám hỏi. Bây giờ sợ gì hết, muốn cùng gánh chịu mọi thứ.
“Cái vấn đề này, em nên hỏi Tiểu Tích, muốn ấy nguyện ý cho em biết.” Kỳ Thịnh vừa ôm Thẩm Hạ Chí vừa vào nhà: “ chỉ có thể cho em biết, cái tổ chức kia bị tiêu diệt, Tiểu Tích đóng góp công sức . Nếu , cũng biết mình có thể quay về tìm em .”
Thẩm Hạ Chí ngẩng đầu nhìn Kỳ Thịnh, gì, nhưng trong lòng rất cảm kích Tiểu Tích: “Kỳ Thịnh, đồng ý em, sau này được gạt em.”
“ đồng ý với em.”
Hai người quay đầu lại, vào nhà, Thẩm Hạ Chí nhìn căn phòng có gì thay đổi bật khóc: “Về sau, coi như cả đời phải sống ở đây em cũng nguyện ý.”
Chỉ cần có bên cạnh.
“Đứa ngốc.”
“Em muốn ly hôn với , hừ!”
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí tức giận thở phì phò tựa đầu vào gối bất đắc dĩ. Mới sáng tinh mơ bộc lộ tính trẻ con, có phải là muốn kiểm tra khả năng chịu đựng của .
Phụ nữ đúng là hay ghi thù, là ai bao giờ giận , là ai nhớ nhưng bây giờ cứ ba ngày hai bữa là cố ý muốn ly hôn để trả thù .
“Sao vậy?”
Kỳ Thịnh vuốt ve lưng , cái tay an phận, bắt đầu vòng qua trước ngực, cầm lấy cái tròn tròn mịn màn vuốt ve.
Thẩm Hạ Chí khẽ rên tiếng, tức giận đẩy tay ra. lật người lại đối mặt , lên án: “Đừng hòng đánh lạc hướng em, cách này dùng được đâu?”
Vậy sao?
Kỳ Thịnh nhíu mày, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng, lưỡi dài vòng quanh nó, tay cũng an phận cầm lấy bên kia vuốt ve.
“Ưm...” Thẩm Hạ Chí than , ranh giới cuối cùng bị công phá, cách nào kháng cự được nên nâng ngực cao lên hi vọng lấy được nhiều hơn, nhưng miệng vẫn oán trách như cũ: “ em, chỉ thích Duyệt Duyệt thôi, làm đồ an ngon cho con bé ăn, đêm nào cũng kể chuyện cho nó nghe, dỗ cho nó ngủ, hu hu..."
Kỳ Thịnh buồn cưòi ngẩng đầu, bất đắc dĩ gõ đầu của nàng: "làm ơn , em bao nhiêu tuổi rồi, còn ghen tịvoíi con , ý em là muốn con bé đói chết, cho dù con bé ngủ được cũng cần để ý phải ?"
Em có ý đó." Thẩm Hạ Chí nghiêng người đặt Kỳ Thịnh ở dưới, bá đạo như tiểu nữ vương bĩu môi: "Em chỉ là ít dành thời gian cho em, thiên vị quá."
Vừa xong, bàn tay bé lặng lẽ trượt....
Sau đó lúc hai người sắp lên đỉnh cửa phòng bị mở ra, giọng vô tội vang lên: :"Mẹ ba, hai người làm gì vậy?"
Hai người đứng hình, bọn họ cười khổ, hết sức nhụt chí, sao bọn họ lại quên khóa cửa chứ!
Cũng may là có cái mền che đươc bộ phận quan trọng nên bị Duyệt Duyệt phát , nhưng mà Kỳ Thịnh lại cực kì khổ sở, dịu dàng : Duyệt Duyệt, con tỉnh rồi à, con... con ra ngoài trước chờ ba mẹ có được ?"
Duyệt Duyệt cắn ngón tay út mập mạp vâng lời nhưng vẫn tò mò ngoẹo cái đầu , ánh mắt nghi hoặc: "Mẹ và ba chơi gì vậy? Tại sao ba lại nằm người mẹ?"
Hu hu hu... Thẩm Hạ Chí muốn khóc quá,.... ai sinh con tốt, sao lại tò mò như vậy chứ?
Thẩm Hạ Chí uất ức nhìn Kỳ Thịnh, len lén đâm ngực : "mau kêu con ra ngoài."Duyệt Duyệt à, ừ, mẹ bị đau nên ba giúp mẹ xoa bóp, đúng, xoa bóp..."
"Xoa bóp?" Kỳ Hỷ đến bên cnahj giường, càng thêm tò mò : "Xoa bóp là làm cái gì?"
Thẩm Hạ Chí bị dọa sợ, cái khó ló cái khôn hét to: "Đúng rồi, Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt... Trác hẹn con sáng nay ăn sáng, đúng rồi, con quên rồi sao? Trác đnag chờ con"
Quả nhiên, hai chữ Trác có sức hấp dẫn mấy trăm lần so với xoa bóp, Kỳ Hỷ mở đôi mắt to, hồn nhiên mừng rỡ: "Vậy sao? Dạ, Duyệt Duyệt chơi với Trác đây."
Kỳ Hỷ xong xoay ngưòi chạy ra ngoài.
Kỳ Thịnh và Thẩm Hạ Chí đồng thời thở phào nhõm, hai ngưòi nhìn nhau đột nhiên cười to.
"Tiểu sắc quỷ, em xấu, dám lừa con ."
"Nếu phải làm sao?" Gương mặt nhắn của Thẩm Hạ Chí xụ xuống, cả nơi này, người có sức ảnh hưởng nhất với Duyệt Duyệt là tiểu Trác.
"Vậy làm sao bây giờ?" Kỳ Thịnh nhíu mày nhìn Thẩ Hạ Chí
Còn có thể làm sao?
Thẩm Hạ Chí lật người, lần nữa áp đảo Kỳ Thịnh, dùng hành động kế tiếp nên làm cái gì, chướng ngại bị loại bỏ, nên giải quyết nhu cầu của bọn họ là chuyện quan trọng nhất.
Gần đây, khu dân cư rất náo nhiệt.
Trừ Kỳ Thịnh và Thẩm Hạ Chí quay về cũng có ít người người quay về đây nghỉ phép. Có người từng gặp mặt, nhưng cũng có người chưa từng thấy bao giờ.
Ví dụ như vị tổng giám đốc Vô Song xinđeọp hay nữ bác sĩ lạnh lùng, lại thí dụ như mỹ nam xinh đẹp nghiệt này....
Hơn nữa hình như lúc có ở đây bỏ lỡ ít kịch hay.
ra có nhiều chuyện nha, chỉ là tò mò, tò mò thôi chứ hề nhiều chuyện.
"Bà xã, mặt ủ mày ê, đnag suy nghĩ gì vậy?"
Đột nhiên Kỳ Thịnh xuất bên cnahj Thẩm Hạ Chí làm giật cả mình: "Ông xã?"
Kỳ Thịnh lau mồ hôi cho : "Mệt rồi sao?"
" có."
Thẩm Hạ Chí cười cười , sau đó cố làm ra vẻ phiền não :
"Em suy nghĩ, mỗi ngày Duyệt Duyệt đều chơi chung với tiểu Trác, có thể bị nó ảnh hưởng xấu hay ?"
Kỳ Thịnh biết nó đùa nhưng cũng phối hợp : " nghĩ cũng có thể đó, hay là chúng ta mời nhà họ Trác qua đây chuyện, nếu Duyệt Duyệt bị làm sao tên nhóc kia phải chịu trách nhiệm, sau đó hàng mua rồi miễn trả lại."
" bậy."
Thẩm Hạ Chí bật cười, đánh vào vai Kỳ Thịnh: "Đúng rồi, sáng nay đâu vậy?"
"Đến phòng thí nghiệm giúp tay." Kỳ Thịnh trả lời: "Cũng thể để bà xã cực khổ được, là người có việ làm mà."
Làm trò, tiền của dù cả đời này làm việc, đời sau làm việc, đời sau hay đời sau nữa làm việc cũng dùng hết. Huống chi tiền của để lại cho , cũng đụng tới. Chỉ là, hiểu suy nghĩ của , bọn họ muốn sống cuộc sống lao động, tiền bạc là vấn đề, cuộc sống bình thường mới là quan trọng nhất.
Về phần khu dân cư yên bình là nơi như thế nào. Hì, quan trọng, cần biết thân phận mọi ngưòi ở đây àl gì, với , mọi người đều bình thường.
" cũng mệt rồi." Hạ Chí hôn lên môi .
Mặt trời ngã về phía Tây, ánh chiều tà chiếu lên vai bọn họ, yên bình.
"Bà xã."
"Vâng"
"Em là những ngày hạ tuyệt nhất trong cuộc đời /"
Từ ngày gặp , toàn bộ phần u ám trong cuộc đời bị xóa tan
mỉm cười gọi: "Ông xã"
"Ừ...."
Muốn nghe sao? , hi hi.
" có gì..."
Việc làm ý nghĩa nhất trong cuộc đời em chính là gặp và .
Last edited by a moderator: 27/12/14