6.3
Tình hình này nhìn như thế nào cũng nguy hiểm nên ngay từ đầu lựa chọn cho biết. Hơn nữa bây giờ trong tình trạng nguy hiểm, lại càng thể kéo Kỳ Thịnh xuống nước.
Vẻ mặt mong mỏi của Qủy Sát lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm: “Tao muốn lại lần nữa, gọi điện cho nó ngay.”
“ ấy tới cũng vô dụng, ấy nghèo rớt mồng tơi, trả nổi ba mươi triệu đâu.”
Ai muốn ta trả tiền chứ, đây phải là mục đích của . Quỷ Sát tiếp tục lời vô nghĩa, đoạt lấy túi xách của Thẩm Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, tìm hai chữ ông xã bấm vào.
Thẩm Hạ Chí sợ đến lập tức nhảy dựng lên, bất chấp tất cả muốn đoạt lại điện thoại: “Trả lại cho tôi, trả lại cho tơi!”
Quỷ Sát dễ dàng đem động tác cậy mạnh của Thẩm Hạ Chí ngăn lại, mà điện thoại lại rất nhanh được kết nối, giọng nam trầm thấp truyền đến: “Bà xã?”
Máu lập tức xông tới não, Thẩm Hạ Chí gấp đến độ kêu gào: “Kỳ Thịnh, đừng tới, đừng tới, được tới đây.”
Người bên kia hiển nhiên là có chút kinh ngạc, còn Quỷ Sát lại cười, giống như là con sư tử khát máu hưng phấn khi bắt được con mồi, gằn từng câu từng chữ: “Gabriel, lâu gặp.”
Cả phòng yên tĩnh hẳn trong đó bao gồm cả Thẩm Hạ Chí, từ trong điện thoại truyền ra giọng lạnh lùng như tử thần, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
“Quỷ Sát, mày dám động vào ấy, tao khiến mày sống bằng chết.”
Quỷ Sát cũng biết Gabriel là người bao giờ giỡn, cho nên khi Kỳ Thịnh mới bước vào sòng bạc mở
miệng " ấy nghỉ ngơi rồi, tôi thề, tôi hề đụng vào sợi lông của ấy."
Thân hình cao lớn rắn rỏi của Kỳ Thịnh lẳng lặng đứng giữa phòng, chỉ người nhưng mọi người trong phòng bị khí thế của ép cho ngạt thở, con người sắc bén của Kỳ Thịnh nhìn thẳng vào Quỷ Sát: "Mày muốn gì?"
" hiểu lầm rồi, phải là tôi muốn gì." Quỷ Sát đứng dậy đến gần Kỳ Thịnh: "Người nằm trong tay tôi nên thể điều kiện với tôi."
lúc lâu sau, Quỷ Sát nhìn thấy lạnh lùng trong mắt Kỳ Thịnh trở lên nhạt bớt.
Kỳ Thịnh : "Mày sai lầm rồi."
Quỷ Sát có chút kinh ngạc, bởi vì đây phải là Gabriel từng biết.
Gabriel, là hắc thiên sứ, là biểu tượng của máu tươi và chết chóc.
"..."
"Cho dù là ai cũng thể điều kiện với tao."
"Ví dụ như?"
"Tôi chỉ nhờ giúp tôi mang món đồ."
Khuôn mặt của Quỷ Sát vặn vẹo trong nháy mắt, giống như là Kỳ Thịnh đùa, nhưng người trước mắt nở nụ cười nào.
"Gabriel, buồn cười chút nào."
"Tao cũng đùa giỡn với mày." Kỳ Thịnh lạnh lùng : "Tao tới chỉ với mục đích, vợ của tao, tao muốn mang ấy về."
"Hãy nghe tôi hết, có thể lập lức mang ấy ." Quỷ Sát vội vàng ngăn cản bước chân của Kỳ Thịnh.
"."
"Có người muốn làm việc, thù lao là mười triệu đô la, phải..."
" làm." Quỷ Sát còn chưa hết, Kỳ Thịnh hờ hững , trong giọng điệu mang theo chút vui.
"Nhưng Lôi Gia đồng ý." Quỷ Sát vội vàng .
Rốt cuộc, biểu tình của Kỳ Thịnh cũng có chút thay đổi, nhìn thẳng vào Quỷ Sát: "Hai năm trước, tao ra khỏi tổ chức, hoàn toàn rời xa nơi đó, tao rồi, từ này về sau những chuyện đó liên quan đến tao."
"Nhưng người kia đồng ý, Lôi gia cũng cho phép, huống chi... Lôi gia vẫn cho rằng mệt mỏi quá nên tạm thời muốn nghỉ ngơi nên đồng ý với người, sau đó kêu tôi tìm ."
Bỗng dưng, Kỳ Thịnh nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên. Nếu như chuyện phát triển đến mức như thế này đương nhiên biết phải làm như thế nào, nếu như nhận...
" biết, nếu như nhận xảy ra chuyện gì?" Quỷ Sát nhắc nhở.
Đúng vậy, cần Quỷ Sát nhắc nhở, cũng biết ràng. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Kỳ Thịnh biết được cảm giác thân bất do kỷ. Trước kia thân mình, sợ gì hết, cho dù có chết cũng là chuyện . Nhưng bây giờ có thứ nắm giữ, có người thể vứt bỏ.
lúc sau, Kỳ Thịnh chỉ hỏi: "Vợ tao đâu?"
"Gabriel!" Quỷ Sát cau mày " muốn nhận sao?"
lần nữa, Kỳ Thịnh lạnh lùng mà kiên định : "Vợ tao ở đâu?"
Giằng co hồi lâu, cuối cùng, Quỷ Sát nhận thua, hướng ra phía ngoài kêu to tiếng: "Mang ấy vào."
"Kỳ Thịnh!" Bỗng chốc nóng dáng nhắn nhào về phoá Kỳ Thịnh, khuôn mặt nhắn khóc như mưa. Sau đó vội vàng kiểm tra thân thể , sờ xoạn xung quanh. " có sao , bọn họ có làm gì ? Hu hu. Em với đừng tới mà, còn tới đây làm gì?"
" sao, rất khoẻ." Kỳ Thịnh ôm lấy Thẩm Hạ Chí, môi vẽ ra nụ cười nhàn nhạt. "Em sao? Có sao ?"
"Em cũng sao." Thẩm Hạ Chí ôm chặt Kỳ Thịnh, giống như rất sợ bị thương.
"Đứa ngốc."
Còn Quỷ Sát đứng bên gần như là trợn tròn mắt. Nếu như hai năm trước, có người cho biết, có ngày thấy nụ cười mặt Gabriel hơn nữa còn dùng thái độ cưng chiều đối với người con nguyện ý dùng tính mạng của mình đánh cuộc, đánh cuộc người kia nhảm.
Nhưng bây giờ, lại thấy được dịu dàng của Gabriel. Lần đầu tiên nghe bên cạnh Gabriel có , còn chưa tin, nhưng bây giờ được tận mắt trông thấy, muốn tin cũng được.
Nhưng Quỷ Sát cũng biết, đây phải là điều tốt, mặc dù và Gabriel chưa bao giờ là bạn bè, bởi vì nơi đó có tình bạn, nhưng cũng muốn Gabriel xảy ra chuyện.
Kỳ Thịnh ôm Thẩm Hạ chí quay đầu lại : "Ba mươi triệu trả hết rồi, chúng ta có thể ."
trả khi nào hả?
Quỷ Sát tức giận nhún nhún vai, mọi người thấy vậy cũng hiểu mọi việc ra là nợ nần cờ bạc gì gì đó cũng là muốn dụ người này ra. Kỳ Thịnh còn giả bộ trả hết tiền để vợ bé của mình nghi ngờ.
Quỷ Sát gật đầu cái, sau đó Thẩm Hạ Chí giọng thầm ở trong ngực Kỳ Thịnh: "Còn Mỹ Lai?"
"Bọn họ thả ta."
"Nhưng..."
" cho phép nữa, chúng ta về nhà."
"Được.."
Quỷ Sát nhìn bóng lưng hai người rời , nghe đoạn đối thoại vừa nãy biết được lựa chọn của Kỳ Thịnh, nhưng mà...
Người như bọn họ là thân bất do kỷ, tự mình lựa chọn sao, ... Cũng muốn được như vậy.
Gabriel, kế tiếp làm gì đây?
Chương 7
“Ông xã, cá này tươi lắm nè, ăn nhiều chút.”
Thẩm Hạ Chí vừa xong là gắp miếng cá to bỏ vào trong chén của Kỳ Thịnh, sau đó cắn chiếc đũa cười cười nhìn .
Kỳ Thịnh ngước mắt nhìn cái, biểu gì, chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Em muốn hỏi gì?”
Quả nhiên là ông xã vĩ đại của , cái này mà cũng nhìn ra được.
Thẩm Hạ Chí để đũa xuống, lại gần Kỳ Thịnh, nháy mắt to có chút đáng thương: “Ông xã, có phải giận em ?”
Mặc dù biểu ra nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó đúng. Ngày đó khi trở về vẫn dịu dàng kiểm tra xem có bị thương nhưng mấy ngày nay thay đổi. Khi nhìn còn nụ cười cưng chiều hiền hòa như trước, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt hờ hững hoặc là rối rắm, trầm tư suy nghĩ.
Hơn nữa còn phát vào lúc chú ý thường nhìn ngẩn người. Các cuộc tán gẫu ngọt ngào trước kia cũng dần ít . Rốt cuộc suy nghĩ gì, càng ngày càng có cảm giác bất an.
“Tại sao phải giận em?” Kỳ Thịnh nhìn .
“Bởi vì em thẳng thắn với , lừa , cuối cùng còn làm mất ba mươi triệu.” Thẩm Hạ Chí chu cái miệng nhắn xin lỗi: “Ông xã, em cố ý gạt , là em hiểu chuyện, biết cuộc đời hiểm ác còn mình chạy tới sòng bạc, xém chút nữa hại mọi người rơi vào nguy hiểm. Em xin lỗi, sau này em dám nữa, đừng giận em, có được ?”
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí xoa xoa bàn tay bé cầu xin tha lỗi mà đau lòng, vỗ vỗ ót : “Nghĩ bậy cái gì đó, có giận em.”
“ sao?” Trầm Hạ Chí như bỏ được tảng đá trong lòng, nghiêm túc nhìn Kỳ Thịnh: “Vậy nếu như giận em sau này được vui nữa. Gần đây rất ít cười, em biết nghĩ gì.”
Gần đây rất ít cười sao, hành động cũng trở nên kỳ quái sao?
Kỳ Thịnh giật mình, lúc này mới nhận ra Quỷ Sát ảnh hưởng đến cho nên mới thường xuyên cau mày, hại Hạ Chí suy nghĩ lung tung. nhếch môi cười: “Có sao?”
“Có mà có mà.” Thẩm Hạ Chí thấy Kỳ Thịnh cười tâm trạng cũng tốt hơn: “Phải rồi, sau này phải thường xuyên cười
lên mới được, ông xã của em khi cười là đẹp nhất."
"Biết rồi bé."
Cách xưng hô này... Thẩm Hạ Chí kinh ngạc, lúc sau Kỳ Thịnh cũng nó gì thêm, Thẩm Hạ Chí tự với mình, sau này phải ngoan, thể để gọi là bé nữa.
"Đúng rồi, ông xã."
"Hả?"
"Quỷ Sát rốt cuộc là ai, biết sao?" Thẩm Hạ Chí ăn cơm thuận miệng hỏi.
Nhưng trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, Kỳ Thịnh trầm giọng : " biết, no rồi."
Sau đó, đứng dậy, vào phòng khách.
Thẩm Hạ Chí ảo nào gõ gõ đầu mình, phải lại sai gì đó nữa chứ, gần đây luôn làm vui. Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, thậm chí có chút sợ hãi với cuộc hôn nhân của hai người, cảm thấy bất an, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
"Em đâu vậy?"
Thẩm Hạ Chí mang giày vào Kỳ Thịnh bỗng nhiên xuất trước mặt . Giọng vô cùng lạnh nhạt, pha chút khẩn trương lo lắng.
Thẩm Hạ Chí chăm chú nhìn Kỳ Thịnh, ông xã của có phải quá khẩn trương hay ? Trước kia cũng hay ra ngoài nhưng chỉ với là về sớm, rốt cuộc gần đây xảy ra chuyện gì?
"Em với Phúc Ngôn mua hạt giống, về rất nhanh."
" với em." Kỳ Thịnh xong cũng chuẩn bị mang giày vào.
“ cần đâu.” Thẩm Hạ Chí kéo Kỳ Thịnh: “Kỳ Thịnh, gần đây thường hay lo lắng thái quá, em cũng chỉ ra ngoài mua hạt giống chút thôi cũng chết được, làm gì khẩn trương thế kia.”
“ được chữ đó!” Kỳ Thịnh gầm , ánh mắt như toát ra tia lửa.
Thẩm Hạ Chí ngây người, thừa nhận mình sai lầm rồi, cũng là tức giận. Vậy mà bây giờ sao, sợ ra ngoài gây phiền toái à? Nếu như tức giận mắng còn hơn là như bây giờ.
“Kỳ Thịnh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Em là vợ , phải là con , thể cư xử quá mức như thế. Em biết là có nhiều chuyện em cư xử thành thục nhưng em rồi, em sửa, có thể cần đối xử với em như vậy ? Em cũng có lòng tự trọng mà.”
Hiếm khi Thẩm Hạ Chí la hét trước mặt , cuối cùng Kỳ Thịnh cũng ý thức được hành động của mình, hít sâu hơi: “ xin lỗi.”
Là quá khẩn trương nhưng rất lo lắng, sợ tình phát triển theo hướng khống chế được.
Chỉ ba chữ cũng đủ làm Thẩm Hạ Chí mềm lòng, người chồng luôn dịu dàng chăm sóc gần đây tâm trạng được tốt lắm. phải là nhận ra nhưng biết vấn đề nằm ở đâu?
Thẩm Hạ Chí sờ sờ gò má của Kỳ Thịnh, nhàng : “ cần phải lo lắng... em cũng phải là đứa con nít ba bốn tuổi, huống chi còn có Phúc Ngôn nữa mà, lo lắng cái gì chứ, em về rất mau, chờ em nha.”
Đúng vậy, còn có phúc Ngôn mà, có vấn đề gì đâu.
“Ừ.”
Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh gật đầu, rốt cuộc cũng có thể yên tâm ra cửa: “Ông xã, hẹn gặp lại.”
“ đường cẩn thận.”
Kỳ Thịnh đứng ở cửa, điều chỉnh lại trái tim mình, có việc gì, có việc gì đâu.
“Khoan khoan, đây là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn!”
Cuối cùng chuyện cũng xảy ra.
Kỳ Thịnh đứng ở bên, nhìn chân của Thẩm Hạ Chí bị băng bó, trầm mặc lời nào.
Thẩm Hạ Chí đưa tay muốn kéo Kỳ Thịnh: “Ông xã, em thề, đây là chuyện ngoài ý muốn... lúc em với Phúc Ngôn quay về thấy con chó nằm giữa đường nhúc nhích, thiếu chút nữa bị người ta đụng phải nên em nóng lòng muốn cứu nó về, cẩn thận nên bị thương, chuyện mà chuyện mà, khỏi rất nhanh.”
Chuyện ! lại còn cho đây là chuyện , có biết lúc thấy được Phúc Ngôn đỡ về đây với đôi chân chảy máu cảm thấy như thế nào ? Đau lòng đến hít thở được, cái cảm giác này, có hiểu ?
Ngoài ý muốn? Ai có thể bảo đảm, đây là chuyện ngoài ý muốn chứ!
Cung Sa nhìn Kỳ Thịnh, đứng dậy lạnh lùng : “Băng bó kỹ, chân được đụng vào nước, nghỉ ngơi khoảng mười ngày là được rồi.”
“Cám ơn cậu.”
Kỳ Thịnh ngẩng đầu lên cảm ơn, sau đó kéo Cung Sa và Phúc Ngôn ra cửa. Sau khi Cung Sa rời , Phúc Ngôn mới xin lỗi Kỳ Thịnh: “ xin lỗi, hại ấy bị thương.”
Kỳ Thịnh mím môi, gọn gàng dứt khoát: “Chỉ là ngoài ý muốn sao?”
Đúng như trong dự liệu, Phúc Ngôn trầm mặc. lúc sau, ấy lắc đầu : “Em cảm thấy đây phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Đúng vậy, cũng sớm biết đây phải là ngoài ý muốn, nên đến vẫn đến, trừ phi vĩnh viễn cho Hạ Chí ra khỏi khu này, nếu ...
“Tôi biết rồi, Phúc Ngôn, cám ơn .” Ít nhất, vì đưa Hạ Chí về đây an toàn.
“Kỳ!” Phúc Ngôn thấy Kỳ Thịnh xoay người chuẩn bị vào nhà gọi khẽ.
“Hả?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? muốn cho em và bọn Tiểu Tích biết sao?” Ngay cả cũng phát ra chuyện gì đó bình thường.
“Chuyện này tôi muốn bất kỳ ai nhúng tay vào, Phúc Ngôn, tôi hy vọng hiểu.”
“Được, nhưng ít ra phải đồng ý với em, đến thời điểm nguy hiểm phải cho chúng em biết, là phần tử của khu dân cư này, vĩnh viễn phải nhớ điều đó.”
“Ừ.” Kỳ Thịnh đưa lưng về phía Phúc Ngôn, chậm chạp gật đầu rồi vào nhà.
Thẩm Hạ Chí đứng dậy bỗng ngã nhào, Kỳ Thịnh vội vàng chạy đến đỡ , bất mãn trừng : “Bộ dạng như thế này còn ngồi yên, em muốn như thế nào hả?”
“ lại tức giận rồi có phải ?” Gần đây rất hay tức giận, Thẩm Hạ Chí vuốt lên cái trán nhăn nhúm của : “Tin em, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này xảy ra nữa.”
“Trước khi ra khỏi cửa em cũng như vậy, đến bao giờ em mới biết nghe lời chứ?”
là có lời nào để , người có họa phúc khó lường, cũng cố ý bị thương. Thẩm Hạ Chí đưa tay vòng lấy eo Kỳ Thịnh, chôn đầu trong ngực : “ lo lắng cho em phải ? Em có chuyện gì, đừng lo lắng, em rất tốt...”
Bây giờ sao, nhưng sau này... Ai có thể bảo đảm?
Kỳ Thịnh thở dài, đưa tay vuốt mái tóc dài của . Có ý định quanh quẩn trong đầu lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể hạ quyết tâm. nhắm mắt lại để ai thấy được tâm trạng của mình.
“Hạ Chí, em phải sống tốt, thể làm cho lo lắng.”
Kỳ Thịnh chậm rãi giống như là câu cuối cùng của trước khi chia xa.
Chỉ cần em sống tốt cho dù em có hận cũng sao cả, Thẩm Hạ Chí, muốn em được sống tốt.
“Boong...” hồi chuông vang lên làm Thẩm Hạ Chí hồi hồn. nhìn khung cảnh trước mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút lúng túng.
đưa tay đỡ lấy cái đầu với mái tóc rối bời. Lúc này mới nhận ra mình còn là Thậm Hạ Chí năm đó, còn là Thẩm Hạ Chí mười tám tuổi mà là hai mươi bốn tuổi.
cười khổ, có chút oán trách mình luôn nhớ về thời gian đó.
Năm mười tám tuổi gả cho Kỳ Thịnh, đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời . Sau đó, khi mười chín tuổi... tờ giấy ly hôn nằm trong tay.
Cùng Kỳ Thịnh sánh đôi mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây đều nhớ kể cả giây phút ly hôn kia. cũng dám quên.
Ngày đó, chân của vừa mới khỏi liền đến ôm nhưng lại lạnh lùng đẩy ra. hề trước đưa cho tờ đơn ly hôn.
cũng quên vẻ mặt kỳ quái của mình lúc đó. vẫn cho rằng giỡn, mọi chuyện đều tốt, tại sao lại muốn ly hôn chứ? Có lẽ, mọi chuyện vốn tốt rồi, từ sau ngày kia hành động của rất kì lạ, rất nguy hại đến tình trạng hôn nhân của cả hai, nhưng cho dù như thế, cũng đến nỗi ly hôn chứ.
chịu đủ hành động suy nghĩ của , cưới là muốn giúp chăm lo cuộc sống hàng ngày nhưng lại làm được.
khóc, nhất định mình sửa đổi, cần ly hôn có được ? Hôm nay cũng phải là ngày cá tháng tư, tại sao lại đùa kiểu này?
, chưa bao giờ biết có thể tàn nhẫn như thế, lạnh
lùng cự tuyệt .
khóc rống lên, tìm đủ mọi lý do ngây thơ để giữ lại. biết làm, nhất định chết đói. có ở bên cạnh, thể chăm sóc được cho mình.
Nhưng vẫn hờ hững , mọi chuyện đều liên quan đến .
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh làm Thẩm Hạ Chí thể thích ứng được. Vì thế, tháng sau khi Kỳ Thịnh bỏ , vẫn bị bệnh, muốn đối mặt với thực tế.
, cho đến bây giờ vẫn biết lý do muốn ly hôn với . từng suy nghĩ đến nhiều trường hợp, nhưng Kỳ Thịnh mà biết thể nằm trong những trường hợp đó. biết là có lý do gì đó mới tàn nhẫn với như vậy.
Nhưng mà là lý do gì đây?
ra cũng quan trọng, năm năm rồi, cũng còn hy vọng xa vời là có thể gặp lại . Từ đầu đến cuối chỉ có chứ hề . Lúc đầu cưới là vì tốt bụng đến cuối cùng, kết cục thế kia, cũng dám oán trách.
Nhưng nếu còn có thể gặp lại , nhất định hỏi : Nếu như còn là bé hiểu chuyện, còn lệ vào còn muốn quay về bên em nữa ?
có cơ hội, chính là có cơ hội.
Cũng may, tháng sau khi ly hôn, phát mình có thai. Đây là niềm vui lớn lao đối với . từng tâm với về chuyện đứa bé, mặc dù đứa bé này đến đúng lúc, nhưng vẫn rất cảm kích. Vì đứa bé, cố gắng bồi dưỡng bản thân, quyết tâm sinh đứa bé khoẻ mạnh.
Cho dù mọi người có gì cũng rời khỏi khu dân cư an bình để tìm nhà trọ. sợ nếu cứ ở đó, quay lại, có thể đâu chứ? Bởi vì đem hết tài sản của cho hết, số tiền này làm trợn tròn cả mắt, là vì trách nhiệm hay là còn lý do khác, cũng dám nghĩ nhiều.
Sau đó, sinh được bé , Kỳ Hỷ, đây là tên Kỳ Thịnh đặt. nhất định làm theo lời , đem lại cuộc sống hạnh phúc cho con , cho dù thấy được.
thời gian sau, dùng tiền của mình mở tiệm bánh ngọt. hêg đụng tới số tiền gửi cho . vẫn nghĩ là mình vẫn thể nấu ăn. Cho đến khi rời khỏi , biết làm rất nhiều thứ, ví dụ như là chuyện làm thức ăn, nhất là làm món bánh ngọt, mỗi khách hàng đều khen dứt lời. Năm năm qua, trưởng thành ít. Trước kia hiểu chuyện là vì có quá cưng chiều .
Hận sao? hận, chưa từng hận .
Dĩ nhiên, cũng phải là thánh nữ trong tiểu thuyết ngôn tình, oán, đến chết sống lại. chỉ từng oán, từng bên nhau đến cuối đời nhưng sao lại làm được? Nhưng hận , nếu có , vĩnh viễn biết thế nào là hạnh phúc. Cũng như có có bảo bối Duyệt Duyệt, có , có dũng khí sống tiếp đến hôm nay.
Nhưng mà, Kỳ Thịnh rốt cuộc là ở đâu? Tại sao chút tin tức cũng có, cho dù là người của khu dân cư cũng có ai nhắc đến , giống như chưa từng xuất .
Kỳ Thịnh, có , em cũng có thể sống tốt. có thể đến thăm em lần ? Sẵn tiện khen em câu: Thẩm Hạ Chí, em cũng còn là bé nữa rồi, là người phụ nữa kiên cường, người mẹ dịu dàng.
"Chị Thẩm!"
giọng hồ hởi vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng của Thẩm Hạ Chí, ngước mắt nhìn ra ngoài.
nở nụ cười yếu ớt, bước tới cầm tay Tiểu Kỳ. Hôm nay, ấy mặc chiếc váy cưới màu trắng tuyết: "Cuối cùng chị tới rồi, e với Đại Hùng cứ sợ c đến kịp hôn lễ của chúng em."
"Làm sao có thể chứ." Thẩm Hạ Chí cười cười nhìn Đại Hùng tới: "Chúc mừng hai em."
"Chị Thẩm, cuối cùng chị cũng tới, Tiểu Kỳ nếu chị tới kết hôn." Đại Hùng mặc vét cười khổ.
"Đừng có tức giận bậy." Thẩm Hạ Chí hời hợt gõ đầu Tiểu Kỳ, sau đó hỏi: "Nghi thức bắt đầu chưa? Sao hai người còn chạy tới đây?"
"Chính là sắp bắt đầu rồi, nên mới tìm chị." Tiểu Kỳ : "Chị là người chứng hôn cho bọn chúng em."
"Người chứng hôn?" Thẩm Hạ Chí sợ hết hồn, liền vội vàng lắc đầu: "Tại sao em sớm với chị, chị chuẩn bị gì hết, chị biết gì?"
Đại Hùng cười hì hì : "Chính là muốn chị chuẩn bị gì mà, đây là ý của em và Tiểu Kỳ. Chị là người hiểu chúng em nhất, chúng em khônh muốn chị quá thận trọng, nghĩ gì lấy là được."
Last edited by a moderator: 4/11/14