1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tân hôn - Đường Nhã (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      Thẩm Hạ Chí ôm gói khoai tây chiên vùi ở sô pha vừa gặm vừa xem ti vi. Nhưng rất ràng, mắt hề theo dõi tiết mục đó, khoai tây chiên cũng là ăn theo bản năng.

      biết qua bao lâu, hình như là ngẩn người đủ rồi, hít sâu hơi, thả bịch khoai tây chiên trong tay ra, tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Kỳ Thịnh: “Kỳ Thịnh, chúng ta chuyện chút !”

      Kỳ Thịnh chuyển tầm mắt từ ti vi sang phía Thẩm Hạ Chí, mỉm cười: “Em .”

      Cuối cùng cũng có phản ứng, từ lúc chị của kiếm chuyện đến giờ luôn trong trạng thái ngẩn người. Kể cả động tác xem ti vi và ăn khoai tây chiên cũng máy móc như rô bốt.

      “Việc làm sáng nay chỉ để giúp tôi giải vây thôi phải ?”

      rất nghiêm túc, nghiêm túc, đừng nghĩ rằng đùa. Khi nghe Kỳ Thịnh gả cho đừng là chị bị khiếp sợ, đến cả còn tin được nữa là… Được rồi, đây đúng là tưởng tượng tuyệt vời nhưng độ tin cậy là thấp.

      Kỳ Thịnh suy nghĩ lát, sau đó thành thực gật đầu: “Đúng vậy.”

      Quả nhiên... Đột nhiên Thẩm Hạ Chí cảm thấy mất mác, nhưng mà cũng cảm thấy yên lòng. Ai, làm sao có thể coi trọng nhóc như được chứ. chỉ là giải vây cho thôi, chứ hề thích

      “Hạ Chí, em suy nghĩ chút về vấn đề gả cho .”

      “Hả?”

      liên tục ra những lời lẽ kì lạ, Thẩm Hạ Chí thiếu chút nữa lộn đầu té ghế, giữ vững cơ thể, tim đập nhanh đến muốn ngất xỉu: “ gì vậy?”

      Kỳ Thịnh mỉm cười cách tự nhiên, : “ , em có cần suy nghĩ chút ? Gả cho … Mặc dù chúng ta còn chưa hiểu về nhau, cũng phải là người biết quan tâm chăm sóc người khác, có lẽ kêu em gả cho là có chút thiệt thòi cho em nhưng cảm thấy, đây cũng phải là ý kiến tồi.”

      phải trước cho em biết, đúng là lúc ấy chỉ là nhất thời buộc miệng nhưng phần cũng là vì muốn nhìn thấy em bị ta đánh hoặc là ta cần ta cứ lấy nhưng sau khi về nhà tỉnh táo lại, phát ra việc.”

      “Hạ Chí, phủ nhận là rất thích . Mặc dù có lẽ phải là tình nam nữ nhưng khi có em ở bên cạnh, cảm thấy rất vui vẻ. Cho nên muốn em làm vợ phải là xúc động nhất thời, đương nhiên là cũng cưỡng ép em… muốn hỏi ý kiến em, em có đồng ý gả cho ? Trở thành thành viên ở đây. dám hứa là luôn em nhưng chỉ cần em là vợ ngày nào nhất định thương em ngày đó.”

      hề đùa giỡn, cho đến khi ra câu cuối cùng, mới phát mình khát vọng đồng ý đến nhường nào. cách nào tưởng tượng đượ cuộc sống ở bên. biết thế nào là người nhưng biết, nếu là vợ nhất định đối với tốt, học cách người. Thay vì lo lắng về cuộc sống sau này bằng nắm chặt tại, nắm chặt lấy .

      Kỳ Thịnh rất chậm, lòng của Thẩm Hạ Chí rung động, trở nên bình tĩnh, thậm chí trở nên... khác thường, thấy nghiêm túc như vậy hốc mắt rưng rưng, ướt át. cắn môi dám trả lời. lúc lâu sau, mới tìm lại được giọng của mình.

      “Kỳ Thịnh, biết ? Nếu như lấy em người chịu thiệt thòi chính là . ưu tú như vậy, tốt như vậy, còn em luôn trẻ con, luôn tùy hứng nhưng vẫn luôn bao dung em, vẫn luôn dịu dàng với em. ra người luôn cảm thấy an toàn chính là em, bởi vì có ở bên nên em mới sợ gì hết. Nhưng đồng thời em cũng sợ, nếu như quá lệ thuộc vào tương lai em thể rời khỏi được.”

      “Gả cho , cũng đừng rời xa .” Lời của ... làm lòng thấp thõm, bây giờ mới phát , cảm giác khẩn trương là như thế nào.

      “Nhưng...” Thẩm Hạ Chí cắn môi bật khóc lên: “ nhất định phải lấy em sao? nhất định hối hận, người

      xứng với là em, có hiểu ?”

      Nhiều năm qua, chỉ có mới dám ở trước mặt Kỳ Thịnh làm càn như vậy. Cho dù là có tùy hứng như thế nào cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện. Người tốt như vậy, tìm ở đâu ra người thứ hai chứ. Cho nên đối với , gả cho ảo tưởng tuyệt vời, đến nằm mơ cũng dám nghĩ đến. Vì thế, muốn hại .”

      chưa bao giờ hối hận về việc mình làm.” Kỳ Thịnh chậm rãi đứng dậy, ngồi sát vào Thẩm Hạ Chí, nghiêm túc : “Hạ Chí, cũng hi vọng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng hối hận.”

      “Em biết.” Chợt, nhào vào ngực , nước mắt chảy tràn ra: “Em để cho hối hận vì lấy em, em cố gắng làm người vợ tốt, cái gì em cũng học.”

      Kỳ Thịnh thương vuốt tóc , cười lên: “ cưới em phải là để tìm bảo mẫu.”

      Nhưng mà cuộc sống độc làm cho cần người bạn . ra , lần đầu tiên nhìn thấy khóc lớn ở ven đường lòng rung động, thể .

      “Em phải có ý này.” Thẩm Hạ Chí nức nở ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, em có nằm mơ chứ? muốn kết hôn với em?”

      Mấy tiếng trước, bọn họ còn thầm đau buồn. Mấy giờ sau, bọn họ liền thành vợ chồng.

      Kỳ Thịnh trả lời, ôm lấy , cho ấm áp.

      Thẩm Hạ Chí cũng nữa, khéo léo tựa sát vào người . Dù thế nào nữa lời đều nghe hết, cho dù có muốn đổi ý cũng kịp nữa. biết , cũng nhưng sao, thương là được rồi, tin rằng ngày nào đó cũng .

      Thẩm Hạ Chí nhìn tờ hôn thú trong tay mấy trăm lần rồi mới cẩn thận đem bỏ vào két bảo hiểm, khóa cẩn thận.

      Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí cẩn thận từng li từng tí kiểm tra két bảo hiểm xong rồi mới tiến lên ôm vào lòng, ngăn tiếp tục làm hành động ngu ngốc: “Hạ Chí, bảo đảm với em, hôn thú này là , két bảo hiểm cũng rất an toàn, nó mọc cánh bay mất.”

      “Vậy sao...” Thẩm Hạ Chí cắn ngón tay lầm bầm: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy .”

      Từ sau khi từ sở công chứng trở về, Thẩm Hạ Chí luôn lo lắng như vậy, sợ giấc mộng đẹp tan tành, cũng may, mọi chuyện xong.

      Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh xoay người, đưa mắt nhìn hồi lâu, thở dài: “Em thể tin được là em gả cho , hơn tháng trước khi nhặt em ở đường, lúc đó em rất tuyệt vọng với tương lai, còn bây giờ... có phải là Thượng Đế đối xử với em quá tốt ? Hay là ông ấy chỉ là nhất thời trêu chọc em thôi?”

      Kỳ Thịnh theo thói quen gõ gõ đầu , cười : “ bậy, mới là người thể tin được đây này. cưới vợ mười tám tuổi, thế nào bọn Tiểu Tích cũng cười nhạo cho xem.”

      “Ai dám?” Năng lực thích ứng của Thẩm Hạ Chí rất tốt, nhanh chóng chấp nhận thân phận mới. nâng gương mặt nhắn lên: “Bây giờ là chồng của em, ai dám cười nhạo người đó xong với em.”

      Mặc dù đột nhiên có được ông xã cực phẩm như thế này đem lại ít phẫn nộ nh7ng vật tới tay cái tự ti gì đó còn liên quan đến . Đây là chồng của , người đàn ông của , chỉ thuộc về mình .

      “Dạ, về sau ai dám cười nhạo , liền cho em biết.”

      thành vấn đề.” Thẩm Hạ Chí vỗ ngực cái, hả hê vòng tay qua cổ cười to.

      Kỳ Thịnh nhìn nụ cười sáng lạn của , nụ cười dần dần thu lại, trong mắt lóe ra tia sáng nào đó khắc chế được. cúi người, đem hết cánh môi mềm mại thu hết vào miệng.

      “Ưm...” Thẩm Hạ Chí sợ hết hồn, trong nháy mắt mở to tròng mắt, nhưng rất nhanh, cảm giác ấm áp môi cuốn lấy toàn thân . biết được hành động của , mặt khẽ nóng lên, từ từ nhắm mắt lại, vòng chặt lấy cổ , nghênh đón .

      Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, tuy động tác có chút lạ lẫm nhưng đối với hơi thở của đối phương, họ lại vô cùng quen thuộc. giữ chặt cái ót của , làm di theo hướng muốn. Nụ hôn của vừa tha thiết vừa dịu dàng thương tiếc. Đột nhiên thở dốc, đầu lưỡi của chui vào miệng , cùng cái lưỡi của quấn quít lấy nhau.

      Giờ phút này, Kỳ Thịnh mới phát , ra sớm muốn làm vậy rồi. chưa từng coi xô là bé, có rất nhiều thứ hấp dẫn , hồn nhiên, nhiệt tình hào phóng, dũng cảm... Rất nhiều rất nhiều.

      Rốt cuộc là thích ở điểm nào chứ?

      cũng biết, chỉ là nghĩ, Hạ Chí phải là chuyện khó khăn gì.
      Last edited by a moderator: 2/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4(tiếp)

      Nụ hôn của làm đầu óc choáng váng. vòng tay qua cổ , đôi chân mảnh khảnh cũng tự giác được vòng quanh hông . Kỳ Thịnh tựa người lên bàn, nâng người lên cao tiếp tục hôn sâu.

      Cuối cùng, trong tình trạng cố gắng khống chế chính mình, Kỳ Thịnh kéo Thẩm Hạ Chí ra. nhìn đôi mắt mờ mịt của , ánh mắt nóng bỏng: “Hạ Chí, muốn em ở phòng đọc sách, em hiểu ?”

      Thẩm Hạ Chí thở hổn hển, lúc lâu sau mới lấy lại được lý trí. nhìn nụ cười của , mặt ửng hồng. hiểu ý của , địa điểm thích hợp nên thể ở đây.

      Thẩm Hạ Chí le lưỡi, vội vàng nhảy xuống từ người . Qủa nhiên, hành động của hơi quá... mất thể diện, mặc dù sớm nghĩ muốn rồi nhưng quá chủ động cũng bị cười nhạo.

      “Ngu ngốc, chúng ta còn có chuyện phải làm, có số việc phải để đến buổi tối.”

      Giọng điệu giễu cợt của quá làm Thẩm Hạ Chí dậm chân: “Kỳ Thịnh, đồ quỷ sứ đáng ghét!”

      “Ghét sao?”

      kỳ lạ, tại sao lại cố ý cười mê người thế kia?

      ghét.”

      thôi.”

      đâu?”

      thông báo cho mọi người ở đây, nếu phạm vào tội giấu giếm.”

      mau, nhanh .”

      Người ở đây, rất đáng sợ nha!

      “Hạ Chí, em ở đây làm gì vậy?”

      Kỳ Thịnh tắm xong, quấn cái khăn ngang hông rồi bước ra từ phòng tắm. nhìn xuyên qua ánh sáng phòng mờ ảo thấy người nằm lỳ giường, người đó phải Thẩm Hạ Chí là ai nữa.

      “Em đếm tiền!” Thẩm Hạ Chí ngẩng đầu lên, chuyên tâm đếm đếm xấp giấy trong tay mình, thái độ rất là hào hứng.

      Đếm tiền?

      Kỳ Thịnh ngồi xuống giường, nhìn bao lớn bao xấp đầy giường, cười: “Thu hoạch được bao nhiêu?”

      “Đếm tới mỏi tay luôn, đoán thử xem?” Thẩm Hạ Chí đếm xong xấp để sang bên rồi cầm tiếp xấp khác lên đếm, trong miệng còn lẩm bẩm: “Kỳ Thịnh, hàng xóm ở đây hề mọn nha.”

      đúng, nên là quá hào phóng mới đúng. Kỳ Thịnh dẫn bao nhiêu nhà báo chuyện mừng nhận được bấy nhiêu bao lì xì. cái so với cái còn dày hơn. Quan trọng nhất là, ai cũng chúc phúc cho họ. Mọi người ở đây đều là tuấn nam mỹ nữ, thân phận lại thần bí nên cho rằng họ xứng với Kỳ Thịnh. Nhưng chứng mình, chỉ là suy nghĩ quá nhiều. Bọn Tiểu Tích và Phúc Ngôn còn ngạc nhiên gì nhiều, giống như mọi chuyện đều xảy ra chỉ là sớm hay muộn. Nhưng mà, sợ hạnh phúc quá bị trời phạt.

      Kỳ Thịnh thấy bộ dạng vui mừng của trêu ghẹo: “Nhìn em cứ như là vì được lì xì nhiều tiền nên mới

      nên mới gả cho .”

      “Hả?” Mặc dù tiền có thể khiến vui vẻ, nhưng tội danh mà cũng rất lớn. Thẩm Hạ Chí bỏ xấp tiền trong tay xuống, nghiêng người: “Dĩ nhiên là phải, em…”

      Tim rớt “bùm” cái, Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh, kịp che giấu, nuốt nước miếng nột cái. cần hấp dẫn người như vậy chứ.

      mặc quần áo...” uất ức lên án, đâu chỉ đơn giản là mặc quần áo.

      Mái tóc mềm ướt nước, từng giọt nước chảy xuống cổ , lướt qua hầu kết của phái nam, rồi xuống xương quai xanh mê người… Mặc dù đây phải là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể nhưng thể , thân hình của làm người ta thèm giãi. Đàn ông bình thường có cơ bụng sáu múi sao? có cơ ngực săn chắc, eo gầy có lực, màu da đồng hấp dẫn sao?

      Huống chi, bây giờ người chỉ có cái khăn tắm… Thế nào nữa cũng thể trách nha.

      may mắn, cuối cùng em chú ý tới .” Kỳ Thịnh nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của nhếch lên nụ cười như có như .

      Tự chủ! Thẩm Hạ Chí, khả năng tự chủ của ngươi đâu rồi?

      “Lực chú ý của em vẫn luôn ở người , tiền làm sao có thể so sánh với được?” Thẩm Hạ Chí nịnh hót nhìn Kỳ Thịnh, cười mị mị bày tỏ tấm lòng trung thành của mình.

      “Cho nên, có thể thu dọn tiền, chuẩn bị nghỉ ngơ chưa?”

      Chuẩn bị nghỉ ngơi... Bốn chữ này càng khiến gương mặt của Thẩm Hạ Chí đỏ lên. Ừm, tối nay coi như là tân hôn của bọn họ . Con ngươi của đảo nhanh vòng, giống như là suy nghĩ điều gì đó. đột nhiên đứng dậy, chạy vọt vào phòng để quần áo, biết cầm cái gì, sau đó lại vọt vào phòng tắm, chỉ để lại câu: “Tiền giao cho dọn, chờ em, nhất định phải chờ em nha.”

      Kỳ Thịnh nhìn như bị lửa thêu mông mà chạy, tự chủ được lại mỉm cười, sau đó bắt đầu dọn dẹp.

      Lúc dọn dẹp xong sau lưng cũng truyền đến tiếng mở cửa của phòng tắm. Sau đó là tiếng bước chân, Kỳ Thịnh quay đầu lại, chỉ hỏi: “Hạ Chí, tắm xong rồi à?”

      ràng cảm thấy có người sau lưng, nhưng tại sao lại có ai trả lời. Kỳ Thịnh nghi hoặc xoay người lại… Mà vừa nhìn, tỉnh táo của liền biến mất

      Dưới ánh đèn mờ mịt là bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc dài buông xõa, sắc mặt thẹn thùng e lệ có chút biết làm sao càng làm lộ ra vẻ động lòng người, dĩ nhiên... Cái đó phải là điểm quan trọng, quan trọng là cái áp lót màu hồng thú vị kia.

      Lace (viền ren) ôm trọn lấy hai khối tròn trịa kia, nó đứng thẳng mê người làm người ta chỉ muốn cắn miếng. màn tơ mỏng từ đầu vú rũ xuống, như như che lấy cái rốn đáng . Cái quần lót nhắn cũng có viền ren. Đẹp nhất chính là đôi chân thon dài kia, phía bên hông còn điểm xuyến cái nơ hình con bướm. Bộ đồ lót quyến rũ mà mất thuần khiết, đáng mà hấp dẫn.

      biết trải qua bao lâu, Kỳ Thịnh mới hồi hồn, nhìn người trước mặt. muốn nhưng giọng lại biến mất: “Em…”

      Thẩm Hạ Chí ngượng ngùng đến muốn tìm cái lỗ chui xuống đất nhưng vẫn bướng bỉnh cũng cắn móng tay như mọi khi, bĩu môi : “Em cũng muốn mặc nha, tại lúc cầm bao lì xi của Tiểu Tích, ấy thích loại này, có phải là rất khó coi ? Em thay

      Trong lúc xoay người Kỳ Thịnh đột nhiên tìm thấy giọng của mình: “Hạ Chí, cần , tới đây.”

      Thẩm Hạ Chí nghe được lời dừng bước. Sau đó chậm rãi xoay người tới trước mặt , khéo léo cúi thấp đầu như đứa bé, tim đập thình thịch dám nhìn .

      Nét mặt của khiến Kỳ Thịnh cười lên, đưa tay kéo vào ngực , hai chân tự giác giang rộng ra quấn lấy hông , đôi tay cũng ngã nhào choàng qua cổ .

      Kỳ Thịnh khẽ rên tiếng, đôi mắt thoáng qua ngạc nhiên. Thẩm Hạ Chí cảm nhận được cái cứng rắn nóng bỏng dưới thân .

      nhìn : “ ra cũng quá xấu, phải ?”

      đúng...”

      “Hả?”

      phải là cũng quá xấu, mà là đẹp, đẹp đến nỗi khống chế được...” Giọng của Kỳ Thịnh càng ngày càng trầm thấp, đôi mắt đột nhiên sáng loáng, mị hoặc mê người: “Em cố ý quyến rũ .”

      ra , phụ nữ rất đơn giản. Thẩm Hạ Chí cười khanh khách, bổ nhào vào môi , chỉ cần thích là được rồi.

      Kỳ Thịnh ôm lấy eo của , mặc cho chủ động, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác mãnh liệt. xứng với , nhưng nào biết, mới là người sợ, sợ biết là người hoàn mỹ, sợ tuổi xuân của , sợ ngây thơ vô tội của .

      biết hôn bao lâu, Kỳ Thịnh thể thỏa mãn được nữa. rời khỏi môi , hôn dọc xuống cổ , rồi xuống đến xương quai xanh...
      Last edited by a moderator: 2/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5

      “Hạ Chí...”

      Kỳ Thịnh dùng giọng trầm thấp dụ dỗ, còn Thẩm Hạ Chí chỉ có thể mềm yếu đáp lại. chỉ cảm nhận được mình được ôm lấy, đặt lên giường. biết từ lúc nào, quần lót và vớ chân của bị lột , chen người vào giữa hai chân .

      “Mở mắt nhìn .”

      Lời vĩnh viễn đều có ma lực làm thể nào kháng cự được. nổ lực mở mắt ra đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đầy mê hoặc của , sau đó nở nụ cười ngọt ngào.

      “Có thể đau chút.” trìu mến hôn lên lọn tóc của , giọng khàn khàn nhẫn.

      “Em sợ.” Mặc dù cơ thể rất bé nhưng sợ chút nào. Được trở thành người phụ nữ của , vợ của , là chuyện rất đáng tự hào và hạnh phúc.

      Sau đó, thậm chí còn chủ động nhấc chân mình lên vòng qua eo , đôi tay để lên lồng ngực bền chắc của : “Kỳ Thịnh, em.”

      Nụ cười của Kỳ Thịnh dần dần biến mất, lời của khích lệ rất nhiều. Sau đó nhấc người, đem dục vọng nóng bỏng của mình vùi sâu vào người , gấp gáp đến nỗi giống như thể nhẫn nại được nữa…

      Kỳ Thịnh lật người, vồ hụt, mới cả kinh mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ ra.

      lúc lâu sau mới giật mình tỉnh lại, nếu như phải còn có dấu vết bên cạnh, còn có mùi hương quen thuộc cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ. Kết hôn, người bên gối, tất cả chỉ là giấc mộng đẹp, còn , cũng phải là người đàn ông kết hôn được ngày.

      Kỳ Thịnh cười yếu ớt ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng. biết từ lúc nào, căn phòng giản dị của bị làm bừng sức sống. Xung quanh có rất nhiều loài hoa quý, nhưng ra, người đem lại sức sống cho chính là .

      Kỳ Thịnh mở cửa phòng xuống lầu, rất nhanh ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp. dựa nửa người vào tủ đựng chén bát, nhìn vừa ca hát vừa hạnh phúc làm điểm tâm, môi mỏng nhịn được giương lên.

      “Hi, chào buổi sáng.”

      “A?” Đột nhiên Kỳ Thịnh lên tiếng làm Thẩm Hạ Chí có chút giật mình, quay đầu lại, phát cười : “ dậy rồi.”

      “Ừ.” Kỳ Thịnh ghé đầu vào muốn xem làm thức ăn: “Nếu nhìn lầm vợ à… em làm bữa sáng sao?”

      Bỗng chốc, mặt Thẩm Hạ Chí đỏ ao lên, thần bí hề hề bưng cái dĩa cho nhìn: “Đúng vậy, rửa mặt , bữa sáng làm xong rất nhanh.”

      Kỳ Thịnh khẽ nhíu mày nghi ngờ, nhìn ra được là vợ bé của mình giấu diếm cái gì đó. Đừng là ngày đầu tiên quen biết , cho dù là sau này khi kết hôn với nhau cũng chưa bao giờ xuống bếp. Vậy mà hôm nay ấy lại '

      dậy sớm xuống bếp chuẩn bị bữa tối, vẻ mặt còn chột dạ thế kia.

      Kỳ Thịnh rời mà ngược lại còn lại gần hơn, tò mò : “Rốt cuộc là em làm gì vậy?”

      có, có gì hết.” Thẩm Hạ Chí cắn môi, bộ dạng rất buồn cười: “Khoan, cho phép nhìn, cho phép nhìn!”

      Nhưng lời còn chưa hết cái dĩa trong tay bị Kỳ Thịnh cướp mất. giơ lên cao, mặc cho nhảy lên thế nào cũng thể với tới được. dùng tay ôm eo , tay kia thả cái dĩa xuống.

      Cuối cùng cũng thấy được trong đó là gì, ngây ngốc nhìn chằm chằm cái dĩa, giống như nghiên cứu xem đó là cái gì.

      “Phốc ha ha ha!” Thẩm Hạ Chí thấy biểu tình quái dị của Kỳ Thịnh nhịn được cười to. chột dạ ngượng ngùng đều bị quăng lên chín tầng mây.

      Rốt cuộc trong dĩa đó có cái gì?

      ra thứ trong đó rất bình thường, bữa ăn sáng có hai quả trứng chiên, cái lạp xưởng, còn có ít salad. Nhưng mà an phận này lại làm ra vẻ rất quan trọng.

      “Rất vui sao?” Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí, hít sâu hơi, làm như để ý đến .

      “Ha ha ha ha... đúng là rất vui nha.” Thẩm Hạ Chí cười cười nhưng phát ánh lửa trong mắt lập tức ngừng cười, ách... đùa quá lố rồi.

      Từ khi bọn họ kết hôn đến nay ngày nào cũng ngọt ngào giống như hưởng tuần trăng mật. sớm biết Kỳ Thịnh nhất định người chồng hoàn hảo nhưng đến khi được hưởng thụ điều đó, đúng là như thiên đường.

      Chỉ là có chút vẫn nằm ngoài dự đoán của . Từ ngày đầu tiên kết hôn đến nay, luôn muốn chăm sóc chu đáo cho chồng nhưng dần dần còn trở thành chiến sĩ hi sinh.

      Đến lúc này mới biết, bất luận là người đàn ông như thế nào khi lên giường cũng thay đổi. trở nên kiêng kỵ gì, trở nên thủ đoạn bá đạo, làm cho phụ nữ gào khóc cầu xin chịu dừng tay, được rồi, có lúc có kêu gào thế nào cũng vô dụng.

      vậy có hơi quá, ra Thẩm Hạ Chí cũng chỉ muốn cường điệu hơn chút. Bởi vì quá mức quen thuộc nên hiểu ánh mắt nảy lửa của là có ý gì. chơi đùa quá lố rồi, đến lúc đó người chịu khổ cũng là .

      “Kỳ Thịnh... À, chồng à, đói bụng rồi sao? Chúng ta ăn sáng thôi.” vợ nhanh chóng nịnh nọt.

      “Đúng là hơi đói.” Kỳ Thịnh bỏ dĩa xuống, ôm để lên bồn rửa bát, nhàng nâng cằm lên: “Xem ra, hôm nay em phải hy sinh chút, làm bữa ăn sáng của .”

      “Nhất định phải như vậy sao? được thương lượng?” Thẩm Hạ Chí giả mù sa mưa, nước mắt dâng trào, rất phối hợp diễn vai người phụ nữ yếu đuối.

      căn bản là như vậy.” Kỳ Thịnh vén váy lên liền phát hề có chút trở ngại nào, sờ cái là trúng cánh hoa ướt át.

      Đôi mắt sáng híp lại, nhếch môi lên án: “Em cố ý.”

      phải... Chỉ là, em mặc quần lót thôi.” Thẩm Hạ Chí uất ức , đôi mắt to lại lóe lên ý cười. Đúng vậy, là ai quần lót của khô rất nhanh chứ.

      bao giờ chịu thiệt, Kỳ Thịnh cười, sau đó gian xảo ngồi xổm xuống. Nếu muốn chơi cũng phải phối hợp chứ.

      “Này này này, muốn làm gì? A...”

      Kỳ Thịnh cười tiếng, sau khi nếm đủ rồi mới ngẩng đầu đứng lên, hành hạ nữa. nghiêng người ôm eo của , cũng chuẩn bị buông thả dục vọng cứng rắn của mình…

      Ngay tại lúc này chỉ mành treo chuông, đôi vợ chồng trong trạng thái kích tình “rầm” tiếng, cánh cửa bị đá bay và người đứng ngay đó là Tiểu Tích rống giận.

      “Tên nhóc chết tiệt! Bà giỡn với mày nữa, hôm nay phải mày chết là bà chết, a a a...”

      “Đợi .” Giọng nghịch ngợm truyền đến: “Bà già, sao hôm nay hăng thế? Cửa nhà của Kỳ lão đại mà bà cũng dám đá hỏng, sợ lão đại trừng phạt bà à?”

      “Nếu như phải là mày nhảy vào cửa sổ làm sao tao phải làm vậy?”

      “Này, khoan động tay động chân, tôi chọc bà hồi nào?”

      “Mày bán đứng tao, đem tin tức của tao bán cho họ Gia Cát, đáng ghét, tên nhóc chết tiệt, phải mày biết chúng tao có thâm thù đại hận sao?”

      “Gía tiền của ta rất cao, tôi kìm lòng được.”

      “Gặp quỷ, tiền tao đưa mày còn thiếu sao? cần nhiều, tao muốn giết mày, giết cả nhà mày…”

      Lời còn chưa hết Tiểu Tích thấy đôi vợ chồng quần áo xốc xếch đứng trong nhà bếp, 囧!

      Mà cùng lúc đó, Kỳ Thịnh cũng nhanh chóng quay người lại đem Thẩm Hạ Chí bao bọc cực kỳ cẩn thận!

      “Ai da, bà già, bà gặp nạn rồi, bà phá hư “chuyện tốt” của lão đại.”

      Ô ô, phải cố ý mà... Tiểu Tích vội vàng bước bước bưng kín ánh mắt của thằng nhóc Trác gia: “Này, con nít được nhìn, cấm trẻ dưới 18 tuổi.”



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 2/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 5(tiếp)

      “Chậc chậc, còn giả bộ thuần khiết gì nữa? Đừng là bà và cái tên Gia Cát kia chưa chơi trò 18 cộng nha.”

      “Có ma mới chơi trò 18 cộng với ta, mày mới chơi ta, cả nhà mày mới chơi với ta.”

      “Tiểu Tích...” giọng trầm thấp truyền đến, lại sắc bén như dao.

      Tiểu Tích quẫn bách nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Ách, lão đại, xin lỗi xin lỗi, chúng tôi lập tức ngay, hai người cứ tiếp tục tiếp tục !”

      Hít thở sâu, có người phá hư chuyện tốt của người khác mà còn ngay, ngược lại còn kêu họ tiếp tục sau?

      Thẩm Hạ Chí núp trong ngực Kỳ Thịnh, nhìn kìm nén, nén cười đến muốn nội thương rồi. Vậy mà tên nhóc nhà họ Trác còn tránh khỏi tay Tiểu Tích, lại phía bồn rửa bát, vừa chậc chậc vừa la to: “Này, bà già, ngờ Kỳ lại có hứng thú này.”

      “Hả?” Tiểu Tích tò mò, cũng hào hứng gia nhập vào hàng ngũ: “Đúng vậy, sáng sớm mà như thế cũng phải là hơi quá sao?”

      “Đúng vậy, ba mẹ tôi cũng có cái hứng thú này.”

      “Này, làm sao cậu biết, tôi thấy bọn họ trong lúc kích tình cũng rất háo hứng đấy.”

      sao? Lần sau nhớ dẫn tôi xem.”

      “Tôi còn chưa muốn bị Trác gia truy sát đâu.”

      Lúc này, bọn họ rất ăn ý với nhau.

      thể nhịn được nữa, Kỳ Thịnh khó được thanh cao Baidu, cảnh cáo thanh lạnh lẽo sắc bén: “Yến Quý Trọng, Trác Hạo Nhiên! muốn chết

      liền lập tức cút ra ngoài cho tôi.”

      “Dạ, tuân lệnh!”

      Động tác của hai người rất nhanh chóng, trăm miệng lời, “Xoạt” cái thấy tăm hơi. Ngược lại, Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh cười to lên: “Ha ha ha ha... mắc cười quá, chồng à, mặt xanh hết rồi kìa.”

      “Buồn cười lắm sao?”

      “Rất buồn cười... ”

      “Cười chưa?”

      Thẩm Hạ Chí cứng họng, sau đó bắt đầu hối hận. bị xách lên và bị vác về phòng… hu hu, đại khái là cũng biết được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Khiêu khích đúng là chuyện tốn quá nhiều sức lực mà kết quả lại tốt chút nào.

      Nhưng có người từng , nhìn đàn ông vì mình mà mất khống chế là thành tựu rất đáng tự hào. Chính vì vậy mới biết mệt mà khiêu chiến , nhìn chiếc mặt nạ của từ từ vỡ vụn.

      biết bọn họ có thể vĩnh viễn ngọt ngào hạnh phúc như vậy hay nhưng xác định, muốn nắm giữ chặc thời khắc trước mắt này.

      “Ưm, no quá à.”

      Cả Thẩm Hạ Chí gần như là úp sấp lưng Kỳ Thịnh, đầu chôn ở đầu vai ăn vạ: “Tại sao ngăn em ít chút?”

      em nghe sao?” Kỳ Thịnh con đường yên tĩnh, bàn tay ấm áp vòng qua sau lưng, bất đắc dĩ nâng cái mông lên.

      Vậy cũng đúng, thể trách , Thẩm Hạ Chí le le cái lưỡi, làm mặt quỷ: “Thịt nướng rất ngon, hơn nữa Tiểu Tích và tiểu tử Trác gia luôn tranh giành với em, nên cướp được cứ việc cướp.”

      Thẩm Hạ Chí ngẩng đầu, nhìn ánh trăng rằm to lớn. chớp chớp đôi mắt to, hôm nay là Trung thu, nên mọi người kép nhau đến vườn hoa nhà Tiểu Tích tham gia tiệc nướng. Ai cũng tranh giành thức ăn, cười đùa trêu ghẹo nhau... thề, đây là trung thu vui nhất trong cuộc đời , nhưng ra, cũng là ngày trung thu duy nhất của .

      tốt, bàn tay bé của Thẩm Hã Chí vòng sát cổ Kỳ Thịnh, ngửi hương vị chỉ thuộc về . Tất cả là vì có , cho ngôi nhà, cho nhiều người thân, cho hạnh phúc hoàn chỉnh.

      “Sao vậy?”

      Từ cổ truyền đến cảm giác lành lạnh, Kỳ Thịnh dừng chân lại, giọng trở nên dịu dàng.

      có gì.” Thẩm Hạ Chí vội vàng ngẩng đầu lên cười: “Ăn no quá nên có chút mệt.”

      lúc lâu sau, Kỳ Thịnh cũng lên tiếng, chỉ là tới lui, rồi tới cái ghế gỗ trong tiểu đình. đặt lên ghế rồi nhàng đặt đầu lên đùi mình cho nằm nghiêng.

      “Ở đây nghỉ chút, có được ?”

      “Ừ.” trả lời, xoay người lại, đưa tay vòng qua eo , rúc vào người như con mèo con.

      Kỳ Thịnh dựa lưng vào ghế dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm xinh đẹp, khóe môi giương lên. Đây là lần đầu tiên nghiêm túc ngắm trăng hoặc là phải , là lần đầu tiên thấy trăng đẹp như thế. Nhưng biết, là bởi vì có bên cạnh nên mới cảm thấy mọi việc tốt đẹp. nghĩ, hiểu được tâm trạng của . ra hai người họ rất giống nhau, càng đơn càng quyến luyến hơi ấm, chỉ cần là chút cũng muốn đem nó giấu .

      Xung quanh rất yên tĩnh, biết qua bao lâu, cho là co ngủ say chậm rãi lên tiếng: “Kỳ Thịnh...”

      “Hả?”

      “Em từng em rất chưa?”

      Nhịp tim của Kỳ Thịnh đột nhiên chậm lại, cúi đầu nhìn đùi mình, giống như là xác nhận xem người vừa chuyện có phải là .

      Thẩm Hạ Chí cười, xoay người nằm ngang. Trong đêm tối, con ngươi của xinh đẹp đến kinh người, kiên định : “Kỳ Thịnh, em , rất .”

      khiếp sợ đó là điều thể nào, Kỳ Thịnh gần như ngưng thở, tay tự chủ được chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của . nghĩ có rất nhiều lý do gả cho : cảm kích, cảm động, lệ thuộc, nhu cầu... Đợi chút, nhưng trong đó bao gồm, . Kỳ Thịnh biết cảm giác đau nhói trong lòng ngực này là gì, chỉ biết cảm giác đó kỳ diệu. đời này, người .

      “Em xác định phải là…”

      phải!” Thẩm Hạ Chí giơ tay lên ôm gáy Kỳ Thịnh, phát mình rất hiểu , cau mày đính chính: “Kỳ Thịnh, em biết cái gì là cảm động, cái gì là lệ thuộc, cái gì là tình .”

      “Nhưng...”

      có nhưng gì cà.” kéo đầu xuống, khẽ hôn lên môi : “Có lẽ bây giờ cha7 em, hoặc là vĩnh viễn cũng biết là gì. Nhưng phải sợ, có em , như vậy là đủ rồi.”

      Nghe lời cảm động của , Kỳ Thịnh thở dài tiếng. cũng thể khống chế mình được nữa, nắm lấy cái ót của , hôn lên môi , nhàng quấn quýt với nhau. Dưới ánh trăng rằm đoàn viên, hình ảnh hai người đẹp như bức họa. Ánh trăng cũng như minh chứng cho bọn họ nhất định vĩnh viễn ở bên nhau.



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 2/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6

      Kỳ Thịnh hôn đủ rồi mới buông ra, nhìn tròng mắt đen sáng như sao của : “Kỳ Thịnh, chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ, về sau, còn có con của chúng ta, chúng ta gia đình hoàn mỹ hạnh phúc.”

      Từ đó, để đơn nữa, để cho đôi mắt của thỉnh thoảng lóe lên tịch mịch lạnh lẽo.

      “Đứa bé?” Kỳ Thịnh giật mình.

      “Đúng vậy.” Bộ dáng của làm cười ngừng, sau đó cố ý hỏi lại: “ phải mỗi ngày “vất vả cần cù” là vì như vậy sao?”

      “Nghịch ngợm!” Kỳ Thịnh cào cào cái mũi của , hời hợt trừng phạt .

      “Em mà.” sờ sờ mũi, cười tươi : “Nếu như chúng ta có đứa bé, muốn đặt tên gì cho nó?”

      Tên của đứa bé... Kỳ Thịnh bị lây nhiễm, khẽ cười tiếng. cảm thấy ngực mình trướng lên đau đớn nhưng cũng rất thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bầu trời: “Kỳ Hỷ.”

      Thẩm Hạ Chí nhìn theo ánh mắt , hỏi: “Trăng sáng?”

      , hạnh phúc, đồng với trăng sáng, sau này con của chúng ta tên là Kỳ Hỷ.”

      Hạnh phúc, hy vọng đứa bé của bọn họ được sinh ra trong hạnh phúc, cả đời phải sống trong đơn.

      Hình như là Thẩm Hạ Chí hiểu ý , gật đầu cái, thậm chí còn phản bác lại, con ? Làm sao biết tương lai họ có con ?

      Nhưng cũng phá giấc mộng của . Nếu thích con cho đứa con .

      “Được, vậy gọi Kỳ Hỷ , vui vui mừng mừng.”

      Kỳ Thịnh cúi đầu nhìn , trong ánh mắt của là vô vàn tình thương nồng nàn.

      “Hạ Chí, cám ơn em.”

      Cám ơn ở bên , giống như ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời tăm tối của .

      cần khách sáo!”

      kéo đầu xuống, hôn lên môi . ra điều muốn nghe nhất phải là cảm ơn mà là ba chữ kia. biết lúc nào mới nghe được nhưng vội, vẫn có thể đợi.

      Chờ ... em.

      khí cuối thu trong lành.

      Thẩm Hạ Chí

      đứng ở trong vườn hoa ngâm nga ca khúc thích, nụ cười mặt chưa bao giờ vơi

      đúng ra, từ khi gả cho Kỳ Thịnh mặt trừ cười ra chỉ có cười. Cuộc sống của họ là hạnh phúc. Theo lý mà ở tuổi mọi người thường thích cuộc hôn nhân oanh oanh liệt liệt nhưng , thích cuộc sống tĩnh lặng như bây giờ, muốn thay đổi chút nào.

      biết, chờ làm việc xong chồng làm những món ăn thích nhất, chờ về nhà và với : “Vợ à, em cực khổ rồi.” Sau đó cho cả bàn đầy thức ăn ngon.

      Ai từng cuộc sống này nhàm chán, , hề cảm thấy như vậy. Ngược lại còn cảm thấy cuộc sống này rất tốt, rất hạnh phúc.

      Đột nhiên, điện thoại di động kêu lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Hạ Chí. vội vàng chùi bàn tay dính đầy bùn đất của mình, sau đó nhấn phím trả lời.

      “Xin chào, tôi là Thẩm Hạ Chí.”

      “A... đừng đánh nữa đừng đánh nữa, hu hu... Hạ Chí cứu mạng, cứu cứu chị...”

      Giọng nữ bén nhọn quen thuộc truyền đến, thiếu chút nữa làm điếc tai. để di động ra xa, chờ sau khi bình tĩnh lại mới để điện thoại lại gần: “Mỹ lai?”

      “Là chị, hu hu... Hạ Chí, cứu mạng! Em nhất định phải cứu chị, chị chỉ có em, nếu như em cứu chị chị chết chắc a... đừng đánh nữa.”

      Bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm Thẩm Hạ Chí nhíu mày, giống như cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra: “Chị lại vay tiền lãi xuất cao sao?”

      “Hu hu... chị cố ý, phải cố ý, Hạ Chí, chị chỉ còn lại em là người thân, em nhất định phải cứu chị…”

      Lời còn chưa hết điện thoại bị người khác cướp mất, giọng đàn ông thô lỗ truyền đến: “Bố [bad word] cần biết mày là ai, Thẩm Mỹ Lai thiếu sòng bạc chúng tao ba mươi triệu, quá hạn trả, còn muốn chạy trốn, con đĩ – tao có tâm trạng chơi với mày, tối mai mang tiền đến chuộc người nếu chờ nhặt xác .”

      Lúc Thẩm Hạ Chí còn chưa kịp phản ứng điện thoại bị cúp. ngồi chồm hổm mặt đất, lâu sau cũng biết phải làm gì, khỏi thở dài, gấp gáp, đau lòng, càng thể bỏ mặc được…

      sớm biết Thẩm Mỹ Lai vĩnh viễn sống tốt được, sớm quyết tâm để ý đến ấy. Kỳ Thịnh từng giáo dục tư tưởng, thể để mặc cho Thẩm Mỹ Lai muốn làm gì làm bởi vì ta biết mình làm gì sai có em dọn dẹp hậu quả. Cứ như vậy, với ai cũng phải là chuyện tốt. Nhưng lầm này, có thể bỏ mặc sao?

      Đúng như người phụ nữ kinh tởm kia , ta là người thân ruột thịt duy nhất của , nếu như Thẩm Mỹ Lai có quậy phá thế nào nữa có thể trơ mắt thấy chết mà cứu sao? phải câu trả lời sớm có rồi sao?

      Nhưng mà, ba mươi triệu! Có bán cũng kiếm được nhiều tiền như thế, phải làm sao đây?

      Thẩm Hạ Chí muốn khóc, thậm chí muốn hét to khiến cho Thẩm Mỹ Lai xuống địa ngục. Tại sao lại có người tự tìm đường chết cho mình chứ, có ông chủ lớn bao nuôi muốn còn muốn đánh bài, đáng ghét!

      lo lắng trong lòng càng ngày càng tăng, biết phải làm thế nào.

      “Hạ Chí... Hạ Chí?”

      “Hả?”

      Thẩm Hạ Chí nghe tiếng chồng mình vội vàng quay đầu lại. thấy Kỳ Thịnh xách theo giỏ táo được gọt sẵn, nhận lấy miếng táo, cười ngọt ngào : “Cám ơn chồng.”

      Kỳ Thịnh gõ gõ đầu của , nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em suy nghĩ gì? Từ xế chiều đến giờ làm gì cũng ngẩn người, ăn cơm cũng ngẩn người, xem ti vi cũng ngẩn người, kêu em hoài mà em nghe, xảy ra chuyện gì?”

      “À? có việc gì.” Thẩm Hạ Chí vội vàng xếp chân cuộn mình ghế sofa, kéo cánh tay làm nũng: “Em làm gì có chuyện gì.”

      có việc gì? Kỳ Thịnh sờ trán : “Vậy có phải khỏe hay ? Có chỗ nào thoải mái ?

      có, em khỏe như trâu, làm sao khỏe được.” né tránh tay , miễn cưỡng dựa vào người : “Em nghĩ chiều nay có thể sửa sang xong cái vườn kia … gần đây thời tiết tốt lắm làm hoa cỏ héo nhiều, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

      “Vậy tốt.” rất ít khi thấy như vậy, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra chứ.

      “Đừng quá lo lắng, hỏi Phúc Ngôn xem sao, ấy nhất định có cách.”

      “Ừ.”

      Thẩm Hạ Chí tiếp tục xem ti vi nhưng nội dung là gì, hoàn toàn biết. Từ khi nhận được cuộc điện thoại kia hoàn toàn biết phải làm như thế nào?

      “Kỳ Thịnh...”

      “Hả?”

      vốn muốn về chuyện của Thẩm Mỹ Lai, bởi vì cảm thấy giữa vợ chồng nên thẳng thắn với nhau, nên giấu giếm, nhưng... cho biết có lợi gì đâu, chẳng lẽ có ba mươi triệu để đưa sao?



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 2/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :