Chương 4
Thẩm Hạ Chí ôm gói khoai tây chiên vùi ở sô pha vừa gặm vừa xem ti vi. Nhưng rất ràng, mắt hề theo dõi tiết mục đó, khoai tây chiên cũng là ăn theo bản năng.
biết qua bao lâu, hình như là ngẩn người đủ rồi, hít sâu hơi, thả bịch khoai tây chiên trong tay ra, tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Kỳ Thịnh: “Kỳ Thịnh, chúng ta chuyện chút !”
Kỳ Thịnh chuyển tầm mắt từ ti vi sang phía Thẩm Hạ Chí, mỉm cười: “Em .”
Cuối cùng cũng có phản ứng, từ lúc chị của kiếm chuyện đến giờ luôn trong trạng thái ngẩn người. Kể cả động tác xem ti vi và ăn khoai tây chiên cũng máy móc như rô bốt.
“Việc làm sáng nay chỉ để giúp tôi giải vây thôi phải ?”
rất nghiêm túc, nghiêm túc, đừng nghĩ rằng đùa. Khi nghe Kỳ Thịnh gả cho đừng là chị bị khiếp sợ, đến cả còn tin được nữa là… Được rồi, đây đúng là tưởng tượng tuyệt vời nhưng độ tin cậy là thấp.
Kỳ Thịnh suy nghĩ lát, sau đó thành thực gật đầu: “Đúng vậy.”
Quả nhiên... Đột nhiên Thẩm Hạ Chí cảm thấy mất mác, nhưng mà cũng cảm thấy yên lòng. Ai, làm sao có thể coi trọng nhóc như được chứ. chỉ là giải vây cho thôi, chứ hề thích …
“Hạ Chí, em suy nghĩ chút về vấn đề gả cho .”
“Hả?”
liên tục ra những lời lẽ kì lạ, Thẩm Hạ Chí thiếu chút nữa lộn đầu té ghế, giữ vững cơ thể, tim đập nhanh đến muốn ngất xỉu: “ gì vậy?”
Kỳ Thịnh mỉm cười cách tự nhiên, : “ , em có cần suy nghĩ chút ? Gả cho … Mặc dù chúng ta còn chưa hiểu về nhau, cũng phải là người biết quan tâm chăm sóc người khác, có lẽ kêu em gả cho là có chút thiệt thòi cho em nhưng cảm thấy, đây cũng phải là ý kiến tồi.”
“ phải trước cho em biết, đúng là lúc ấy chỉ là nhất thời buộc miệng nhưng phần cũng là vì muốn nhìn thấy em bị ta đánh hoặc là ta cần ta cứ lấy nhưng sau khi về nhà tỉnh táo lại, phát ra việc.”
“Hạ Chí, phủ nhận là rất thích . Mặc dù có lẽ phải là tình nam nữ nhưng khi có em ở bên cạnh, cảm thấy rất vui vẻ. Cho nên muốn em làm vợ phải là xúc động nhất thời, đương nhiên là cũng cưỡng ép em… muốn hỏi ý kiến em, em có đồng ý gả cho ? Trở thành thành viên ở đây. dám hứa là luôn em nhưng chỉ cần em là vợ ngày nào nhất định thương em ngày đó.”
hề đùa giỡn, cho đến khi ra câu cuối cùng, mới phát mình khát vọng đồng ý đến nhường nào. cách nào tưởng tượng đượ cuộc sống có ở bên. biết thế nào là người nhưng biết, nếu là vợ nhất định đối với tốt, học cách người. Thay vì lo lắng về cuộc sống sau này có bằng nắm chặt tại, nắm chặt lấy .
Kỳ Thịnh rất chậm, lòng của Thẩm Hạ Chí rung động, trở nên bình tĩnh, thậm chí trở nên... khác thường, thấy nghiêm túc như vậy hốc mắt rưng rưng, ướt át. cắn môi dám trả lời. lúc lâu sau, mới tìm lại được giọng của mình.
“Kỳ Thịnh, biết ? Nếu như lấy em người chịu thiệt thòi chính là . ưu tú như vậy, tốt như vậy, còn em luôn trẻ con, luôn tùy hứng nhưng vẫn luôn bao dung em, vẫn luôn dịu dàng với em. ra người luôn cảm thấy an toàn chính là em, bởi vì có ở bên nên em mới sợ gì hết. Nhưng đồng thời em cũng sợ, nếu như quá lệ thuộc vào tương lai em thể rời khỏi được.”
“Gả cho , cũng đừng rời xa .” Lời của ... làm lòng thấp thõm, bây giờ mới phát , cảm giác khẩn trương là như thế nào.
“Nhưng...” Thẩm Hạ Chí cắn môi bật khóc lên: “ nhất định phải lấy em sao? nhất định hối hận, người
xứng với là em, có hiểu ?”
Nhiều năm qua, chỉ có mới dám ở trước mặt Kỳ Thịnh làm càn như vậy. Cho dù là có tùy hứng như thế nào cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện. Người tốt như vậy, tìm ở đâu ra người thứ hai chứ. Cho nên đối với mà , gả cho là ảo tưởng tuyệt vời, đến nằm mơ cũng dám nghĩ đến. Vì thế, muốn hại .”
“ chưa bao giờ hối hận về việc mình làm.” Kỳ Thịnh chậm rãi đứng dậy, ngồi sát vào Thẩm Hạ Chí, nghiêm túc : “Hạ Chí, cũng hi vọng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng hối hận.”
“Em biết.” Chợt, nhào vào ngực , nước mắt chảy tràn ra: “Em để cho hối hận vì lấy em, em cố gắng làm người vợ tốt, cái gì em cũng học.”
Kỳ Thịnh thương vuốt tóc , cười lên: “ cưới em phải là để tìm bảo mẫu.”
Nhưng mà cuộc sống độc làm cho cần người bạn . ra , lần đầu tiên nhìn thấy khóc lớn ở ven đường lòng rung động, thể có .
“Em phải có ý này.” Thẩm Hạ Chí nức nở ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, em có nằm mơ chứ? muốn kết hôn với em?”
Mấy tiếng trước, bọn họ còn thầm đau buồn. Mấy giờ sau, bọn họ liền thành vợ chồng.
Kỳ Thịnh trả lời, ôm lấy , cho ấm áp.
Thẩm Hạ Chí cũng nữa, khéo léo tựa sát vào người . Dù thế nào nữa lời đều nghe hết, cho dù có muốn đổi ý cũng kịp nữa. biết , cũng nhưng sao, thương là được rồi, tin rằng ngày nào đó cũng .
Thẩm Hạ Chí nhìn tờ hôn thú trong tay mấy trăm lần rồi mới cẩn thận đem bỏ vào két bảo hiểm, khóa cẩn thận.
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí cẩn thận từng li từng tí kiểm tra két bảo hiểm xong rồi mới tiến lên ôm vào lòng, ngăn tiếp tục làm hành động ngu ngốc: “Hạ Chí, bảo đảm với em, hôn thú này là , két bảo hiểm cũng rất an toàn, nó mọc cánh bay mất.”
“Vậy sao...” Thẩm Hạ Chí cắn ngón tay lầm bầm: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy .”
Từ sau khi từ sở công chứng trở về, Thẩm Hạ Chí luôn lo lắng như vậy, sợ giấc mộng đẹp tan tành, cũng may, mọi chuyện xong.
Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh xoay người, đưa mắt nhìn hồi lâu, thở dài: “Em thể tin được là em gả cho , hơn tháng trước khi nhặt em ở đường, lúc đó em rất tuyệt vọng với tương lai, còn bây giờ... có phải là Thượng Đế đối xử với em quá tốt ? Hay là ông ấy chỉ là nhất thời trêu chọc em thôi?”
Kỳ Thịnh theo thói quen gõ gõ đầu , cười : “ bậy, mới là người thể tin được đây này. cưới vợ mười tám tuổi, thế nào bọn Tiểu Tích cũng cười nhạo cho xem.”
“Ai dám?” Năng lực thích ứng của Thẩm Hạ Chí rất tốt, nhanh chóng chấp nhận thân phận mới. nâng gương mặt nhắn lên: “Bây giờ là chồng của em, ai dám cười nhạo người đó xong với em.”
Mặc dù đột nhiên có được ông xã cực phẩm như thế này đem lại ít phẫn nộ nh7ng vật tới tay cái tự ti gì đó còn liên quan đến . Đây là chồng của , người đàn ông của , chỉ thuộc về mình .
“Dạ, về sau ai dám cười nhạo , liền cho em biết.”
“ thành vấn đề.” Thẩm Hạ Chí vỗ ngực cái, hả hê vòng tay qua cổ cười to.
Kỳ Thịnh nhìn nụ cười sáng lạn của , nụ cười dần dần thu lại, trong mắt lóe ra tia sáng nào đó khắc chế được. cúi người, đem hết cánh môi mềm mại thu hết vào miệng.
“Ưm...” Thẩm Hạ Chí sợ hết hồn, trong nháy mắt mở to tròng mắt, nhưng rất nhanh, cảm giác ấm áp môi cuốn lấy toàn thân . biết được hành động của , mặt khẽ nóng lên, từ từ nhắm mắt lại, vòng chặt lấy cổ , nghênh đón .
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, tuy động tác có chút lạ lẫm nhưng đối với hơi thở của đối phương, họ lại vô cùng quen thuộc. giữ chặt cái ót của , làm di theo hướng muốn. Nụ hôn của vừa tha thiết vừa dịu dàng thương tiếc. Đột nhiên thở dốc, đầu lưỡi của chui vào miệng , cùng cái lưỡi của quấn quít lấy nhau.
Giờ phút này, Kỳ Thịnh mới phát , ra sớm muốn làm vậy rồi. chưa từng coi xô là bé, có rất nhiều thứ hấp dẫn , hồn nhiên, nhiệt tình hào phóng, dũng cảm... Rất nhiều rất nhiều.
Rốt cuộc là thích ở điểm nào chứ?
cũng biết, chỉ là nghĩ, Hạ Chí phải là chuyện khó khăn gì.
Last edited by a moderator: 2/10/14