1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký nuôi con ở Thanh triều - Cự Cự (15/76c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Đọc 1 lèo hay quá chừng luôn. Ta ko thích kh cho lắm. Phải là ghét

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Đánh nhau
      [​IMG]

      Edit + beta: Ngân Lam
      “Hoàng thượng, hôm nay Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử bị phạt, e là Thành tần nương nương rất sốt ruột.” Lúc lật thẻ bài*, Tam Đức Tử nghĩ đêm nay hẳn Hoàng thượng lại đến chỗ Thành tần nương nương, nên đặt cái thang để Khang Hi nhìn theo và xuống.
      (*) lật thẻ bài: thời trước, đến tối thái giám bày thẻ bài khắc tên các vị phi tần, úp xuống trước mặt vua, nếu vua lật phải thẻ nào đêm đó vị phi tần được khắc tên thẻ bài được thị tẩm
      Tam Đức Tử hầu hạ bên người Khang Hi nhiều năm như vậy, vô cùng ràng Hoàng thượng ưu ái Thành tần nương nương và hai vị Hoàng tử đến mức nào. Nhất là Thất hoàng tử, Hoàng thượng luôn thích đùa với , ngay cả Thập Tam hoàng tử được sủng ái cũng có đãi ngộ như thế. Chuyện hôm nay, e là cả Hoàng thượng cũng thấy thoải mái.
      “Nếu đêm nay trẫm lại đến chỗ Thành tần Vinh phi và Nghi phi nóng nảy mất. Vậy đến chỗ Đức phi , trẫm cũng muốn xem Cửu cách cách.” Khang Hi lắc đầu .
      Là kẻ thành tinh số bên người Khang Hi, đương nhiên hiểu thái độ này của Khang Hi là giúp ai cả. Quả nếu đêm nay Hoàng thượng lại đến chỗ Thành tần nương nương, e là hai vị chủ nhân của Hàm Phúc cung và Duyên Hi cung càng hận. Vừa rồi nghe truyền tin tới, hai vị kia hình như mang Hoàng tử cùng đến Từ Ninh khóc lóc kể lể, ngay cả Thái hậu đều tức giận, xem ra việc này thể bỏ qua được.
      Áp lực học tập của Hoàng tử triều Thanh vô cùng lớn, mỗi ngày, sau khi học xong Hán văn, Mãn văn, số học, ngữ, chạng vạng tối còn phải tập bắn lượt nữa. Người Mãn đoạt thiên hạ lưng ngựa, lại có tiền sử triều Tống trọng văn khinh võ dẫn đến cục diện loạn trong giặc ngoài, nên vũ lực càng quan trọng hơn với người triều Thanh.
      Bởi nguyên nhân thân thể, Tiểu Thất thể học cưỡi ngựa bắn cung. Điều này cũng trở thành nuối tiếc của : giờ này mỗi ngày đều chỉ có thể ngốc bên, nhìn bóng dáng phóng khoáng dũng của các huynh trưởng cưỡi ngựa bắn cung, tùy ý ngang dọc sân mà hâm mộ. Lại cúi đầu nhìn cơ thể gầy yếu của mình, càng khó chịu hơn. Thân là nam nhi, cũng hy vọng có ngày được ra trận dũng giết địch, bảo vệ quốc giá, gây dựng nghiệp, trở thành Ba Đồ Lỗ (dũng sĩ) đội trời đạp đất, nhi tử có thể khiến nương nương kiêu ngạo.
      Lúc Tiểu Thất cúi đầu ngẩn người, những Hoàng tử và con các đại thận vốn cưỡi ngựa sân kia đều trở về nghỉ.
      Tam a ca vỗ chân hơi đau, mở miệng: “Mệt quá, lại còn hè nữa, chưa cưỡi được vài vòng đổ đầy mồ hôi rồi.” Giờ Thái tử và Hoàng trưởng tử đều lên triều, nên ở Thượng thư phòng, Tam a ca là lớn nhất.
      Ngũ hoàng tử tiếp: “Chúng ta đâu tốt số vậy, sao được như mấy người chỉ cần ngồi đây hưởng phúc.”
      Tiểu Tứ nghe được, bừng bừng lửa giận, nhận nước lạnh mà thái giám đưa tới, cúi đầu nhấp ngụm, câu: “Kính xin Ngũ đệ cho cẩn thận.”
      “Chẳng lẽ bản Hoàng tử sai à? Ngay cả Thái tử điện hạ năm đó cũng được tùy ý như vậy, thế mà có kẻ nào đó suốt ngày lấy cớ lại tiện, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung thôi , lại còn luôn vin vào đó mà tranh sủng của Hoàng a mã, cho là người khác biết à.” Ngũ hoàng tử xong, còn bĩu môi.
      Ngũ hoàng tử thấy Tiểu Thất hó hoáy gì, cho là sợ, tiếp tục sợ chết : “Ta nghe đồn trong nội cung, chuyện là Thành tần làm gì đó nên làm, xúc phạm đến Phật tổ, mới để lại báo ứng người ta. là có gì nhỉ…”
      “Bang”, chén trà đầy nước bị ném lên người Ngũ a ca. Tiểu Thất ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ta.
      “Ngươi dám ném đồ vào người ta sao?” Chưa từng bị đối xử nhưu vậy, Ngũ hoàng tử tức giận thôi, tiến lên túm quần áo Tiểu Thất, : “Ngươi dám ném chén trà vào người ta, có giỏi đụng vào ta nữa coi.”
      Tiểu Tứ thấy đệ đệ mình quý nhất bị Ngũ a ca túm tay, phản kháng được liền xông lên, đấm Ngũ a ca. đấm này đánh bật Ngũ a ca ra, cái tay túm chặt Tiểu Thất cũng buông lỏng, Tiểu Thất ngã về ghế.
      Lúc Ngũ a ca hoàn hồn lại, má trái sưng lên, lửa giận bị Tiểu Thất đốt lên của ta lập tức biến thành lửa lớn rừng rực, tiến lên đánh nhau với Tiểu Tứ. Ngươi đấm ta đấm, bao lâu sau hai người đều ngã ra đất, nhưng vẫn chịu buông tha cho nhau.
      Trong lúc đó, Tam a ca vốn định khuyên ca, lại bị Tiểu Tứ đấm trúng quyền, vì báo thù nên cũng gia nhập vào chiến trường.
      Thấy Tứ ca lấy địch hai, sắp chiến nổi nữa, mặt cùng càng nhiều khối u xanh ứ, Tiểu Thất càng lúc càng lo lắng.
      “Hoàng thượng giá lâm!” Xa xa truyền đến tiếng thái giám chói tai, lúc này mới dừng được ba người đánh nhau.
      Thấy bóng dáng màu vàng tới, dù đánh nhau hay xem cuộc vui đều ngừng lại, an phận quỳ xuống, nghênh đón thánh giá.
      Khang Hi thấy mặt Tam a ca, Tứ a ca, Ngũ a ca tràn đầy vết sưng xanh ứ, quần áo nát bươm; nhất là Dận Chân, gần như biến dạng hết, hề nhận ra nổi gương mặt tuấn kia nữa.
      “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ai có thể cho trẫm!” Khang Hi đương nhiên biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đánh nhau đều là con mình, phải tìm ai lý đây chứ.
      “Bẩm Hoàng a mã, nhi thần và các ca ca từ ngựa xuống nghỉ ngơi, lúc chuyện phiếm đột nhiên Thất đệ ném cái chén vào người nhi thần. đệ chịu xin lỗi nhi thần, rồi Tứ ca lại đấm nhi thần, Tam ca lên hỗ trợ cũng bị Tứ ca đánh luôn, xin Hoàng a mã làm chủ cho nhi thần ạ.” Ngũ a ca phủi sạch mình với chuyện này.
      quân chủ minh hiền (tài đức sáng suốt), đương nhiên thể nghe mỗi lời bên của Ngũ a ca phán định ai đúng ai sai. Huống hồ, Khang Hi vẫn tự nhận mình hiểu rất Tiểu Tứ và Tiểu Thất, hai chúng nó phải là người lỗ mãng.
      “Dận Chân, vậy con xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Khang Hi nhìn nhi tử vẫn luôn gì này.
      “Bẩm Hoàng a mã, Thất đệ tức giận vì nghe thấy Ngũ đệ bôi nhọ ngạch nương, mới trượt tay nện chén lên người Ngũ đệ, sau đó Ngũ đệ tiến lên uy hiếp Thất đệ, nhi thần nhìn được nên mới đánh nhau với Ngũ đệ. Tam ca là lúc nhi thần đánh nhau với Ngũ đệ, cẩn thận đụng phải; nhưng Tam ca lại cho là nhi thần cố ý. Hoàng a mã, đều là lỗi của nhi thần, liên quan đến Thất đệ.” Tiểu Tứ biết lần này bất kể là có lý hay vô lý, chắc chắn bản thân đều bị phạt, nhận sai, hoàn toàn là bởi muốn liên lụy đến Thất đệ.
      Tiểu Thất quỳ gối dập đầu với Khang Hi, : “ liên quan đến Tứ ca, tất cả đều là lỗi của nhi thần, nhi thần có lòng bao dung, nhi thần tính khí táo bạo, ném chén vào người Ngũ ca, là nhi thần kính huynh trưởng.” ra Tiểu Thất vốn định nhận, biết mình sai, nhưng mà do họ bắt nạt mình và nương nương trước. hoàn toàn muốn nhận thua trước mặt Khang Hi, cũng muốn yếu thế trước mặt mấy ca ca đáng ghét này. Nhưng tình huống bây giờ cũng để có thể tùy hứng; thể để Tứ ca bị phạt vì mình, nên khuất phục. Nhưng giọng vẫn vang dội hơn người, đầu vẫn chịu cúi xuống. mất quá nhiều thứ đời: rất nhiều thứ nam nhi phải có, phải làm, từ khi sinh ra mất những cơ hội ấy; nên chỉ có thể ngẩng đầu, dù là ở đây, ngay trước mặt nam nhân tôn quý nhất đời này, cũng thừa nhận mình thua, bởi muốn bảo vệ niềm kiêu ngạo duy nhất của mình. Có lẽ, đời này, trừ Như Quân và Dận Chân ra, ai có thể khiến cho cúi cái đầu đáng của mình xuống.
      Sau Khang Hi lại lần lượt hỏi mấy người khác nữa cũng ở đây, tuy lời của hai bên có nhiều chỗ mâu thuẫn với nhau, nhưng đúng là Tiểu Tứ và Tiểu Thất ra tay trước, hơn nữa nhất định phải cho Vinh phi, Nghi phi và Thái hậu công bằng. Huống chi hai đứa nhóc Tiểu Tứ và Tiểu Thất này cũng quá kìm nén được tức giận, phải dạy dỗ cho tốt phen, nếu sau này bị thiệt mất.
      “Dận Chân, Dận Hữu, hai con nhận sai, vậy phạt Phật đường quỳ và nhịn đói ngày. Còn Dận Kỳ, ra chuyện như vậy con cũng làm sai trước; cả Dận Chỉ nữa, con làm huynh trưởng, nhìn các đệ đệ cãi nhau mà biết khuyên nhủ, lại còn đánh cùng, con còn là người sang năm vào triều sao? Về chép 50 lần << Hiếu Kinh >>*. Dận Chân, Dận Hữu ra Phật đường cũng về chép 50 lần. Trẫm phán quyết như vậy, các con phục chưa?”
      (*) Hiếu Kinh (tiếng Trung: 孝經; bính : Xiàojīng; hay là Hsiao Ching): được cho là văn bản viết vào khoảng thời kỳ Tần-Hán, là luận thuyết kinh điển Nho giáo đưa ra lời khuyên về lòng hiếu thảo (theo Wiki)
      “Nhi thần nhận phạt.” Bốn người cung kính trả lời, Khang Hi phất tay để người dẫn họ xuống.
      Lúc Như Quân nghe được tin này, suýt nữa ngất. Bị giam nguyên ngày ở Phật đường, còn được ăn cơm, hai đứa bé kia phải đói biết mấy, lại bị nhốt trong Phật đường lớn như thế, khủng bố biết nhường nào kia! Nhưng Khang Hi hạ lệnh, nghĩ chút cũng biết cửa Phật đường chắc chắn có thủ vệ trông coi nghiêm mật, mình hoàn toàn thể vào. Nên khóc lóc với Khang Hi đây, ít nhất phải đánh đòn phủ đầu trước, nếu để mấy nữ nhân kia lung tung hồi, chắc chắn ăn được quả ngon.
      “Tiểu Thuận Tử, tranh thủ xem Hoàng thượng giờ ở đâu. Hỉ Nhụy tới trang điểm giúp ta, Hỉ Đậu nhanh tìm giúp ta bộ y phục nhạt màu chút.”
      bao lâu sau, Tiểu Thuận Tử quay về : “Bẩm chủ tử, Hoàng thượng giờ ở Thượng thư phòng. Nô tài còn thăm dò được, vừa rồi Nghi phi nương nương và Vinh phi nương nương cũng Thượng thư phòng, nhưng đều bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài. Hình như các nàng cũng về cung, mà trực tiếp Từ Ninh cung. Nghe Thái hậu thấy mặt Ngũ hoàng tử bị thương, nổi giận, muốn truyền chủ tử qua. Người thông báo sắp tới rồi, nô tài nghe thấy đường, liền lập tức chạy về với chủ tử.”
      Như Quân vừa nghe xong lập tức choáng, nhiều nữ nhân như sói như hổ muốn ăn mình như thế, vậy mà mình còn phải tự đưa mình lên.
      +++
      Chú thích thêm: Hiếu Kinh
      anhtrantu2810, Mikovu, Phong nguyet3 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Ngoại truyện – Ký đưa cơm ấm áp
      Edit + beta: Ngân Lam
      [​IMG]



      Như Quân biết hôm nay trận chiến khốc liệt, nữ nhân của tất cả các cung đều sẵn sàng chê cười nàng. Nhưng nàng thể sợ bị nắm thóp, khiến hai đứa bé đói cả ngày; nàng thể sợ bị xử phạt, rồi rũ bỏ kế hoạch đêm nay; chỉ có thể cố gắng.
      Song cũng có nghĩa là nàng được làm việc lỗ mãng, đêm nay phải đưa thứ đó đến, còn phải cam đoan người của mình bị liên lụy vào đó; nên trước khi Phật đường, Như Quân để Tiểu Thuận Tử tay chân lanh lẹ tìm hiểu xung quanh Phật đường, đếm xem có bao nhiêu thủ vệ, rồi trong bóng tối lại có bao nhiêu cặp mắt, và cả vị trí cụ thể của họ.
      “Bẩm chủ tử, chỉ có hai thủ vệ canh ở cửa Phật đường. Nhưng trong tối, nô tài đếm sơ qua có khoảng tầm hai, ba mươi người. E là đêm nay, nương nương ở tất cả các cung đều phái người tới, vừa rồi ở nơi cực bí , nô tài còn thấy cả người của Từ Ninh cung.”
      “Trận chiến đêm nay chúng ta khó trăm bề, hai hoàng tử còn đợi các ngươi đưa cơm đây, yên tâm, chủ tử ta có kế hay, chỉ cần làm theo lời ta, tất cả gặp chuyện gì. Dù có gặp, cũng có chủ tử các ngươi trấn thủ.” được chủ tử cam đoan, thêm nữa là những ngày sống ở cung của Thành tần đến nỗi nào, chủ tử và hai vị tiểu chủ tử đều đối đãi với họ rất tốt; nên dù lần này có bị liên lụy vào, họ vẫn mang thứ đó cho hai tiểu chủ tử.
      Đêm tối thăm thẳm, trò hay cũng mở màn theo.
      Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu mang theo hộp cơm, quang minh chính đại ra từ Vĩnh Thọ cung. thầm theo là bóng dáng đeo bọc đồ, Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu vừa ra bao lâu vội vàng rời Vĩnh Thọ cung, cười lén lút. Nhưng ai cũng biết, ngay tại cái chuồng chó bị cây cối che trong vườn hoa của Như Quân, lại có người bò ra, biến mất nhanh như chớp.
      “Chào hai vị đại ca, để chúng muội vào đưa chút gì cho hai vị hoàng tử ăn .” Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu biết hai người trước mặt là mục tiêu của họ đêm nay, bắt đầu hành động nịnh nọt.
      được, Hoàng thượng ra lệnh, bất cứ ai cũng thể vào đưa đồ ăn cho hai vị hoàng tử.” Hai môn thần đứng ở cửa, mặt đổi tim nhảy, ngôn từ chính nghĩa từ chối.
      “Chỉ cần hai đại ca có ai biết đâu mà, xin nhờ hai đại ca.” Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu vừa liều mạng nháy mắt với hai thị vệ, vừa hành lễ.
      “Nhưng được, bề , bất cứ ai cũng được phép vào.” Hai đại ca thị vệ bắt đầu dao động, nhưng vẫn giữ vững cương vị của mình.
      Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu nhìn qua, biết ngay chủ tử đúng, chỉ cần nháy mắt mấy cái, lại dùng giọng mềm mại chuyện với hai vị đại ca, họ nhất định dao động. Chỉ cần họ là nam nhân, hai người nhìn nhau, nở nụ cười.
      Bước hai, tách họ ra, phá đổ từng người.
      Hỉ Nhụy lặng lẽ tới gần vị thị vệ cách nàng gần hơn kia, : “Vị đại ca này, huynh giúp chút được , huynh xem, mấy nô tỳ chúng muội này cũng dễ dàng lắm, huynh giúp muội chút , đây là hầu bao muội tự tay thêu, kính xin huynh thu lấy.” Hỉ Nhụy thầm nhét hầu bao đầy bạc vào trong tay vị thị vệ này. Mà bên kia, Hỉ Đậu cũng bắt chước làm theo, giải quyết xong thị vệ khác.
      Hai thị vệ hoàn toàn động lòng rồi, nhưng họ cũng ngốc. Chuyện này dính líu đến rất nhiều người, nghe cả Thái hậu cũng tức giận, họ chỉ là thị vệ, sao gánh nổi tội đây!
      Hai người do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu với Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu.
      Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu lại cũng giận, ngược lại còn ra vẻ rất hiểu đại nghĩa: “Hai vị đại ca, chúng muội cũng biết các huynh khó xử, vậy thôi, chúng muội cũng làm khó dễ các huynh; nhưng chúng muội về mà giao được thức ăn, lại thành ra các huynh làm khó chúng muội.” Hỉ Nhụy giỏi diễn, cầm khăn tay lau nước mắt ngừng rơi xuống, lòng khỏi cảm thán, cái hạt tiêu mà chủ tử này tuyệt nha.
      ư, nương nàng đừng vội khóc.” Vị thị vệ chuyện với Hỉ Nhụy kia thấy Hỉ Nhụy khóc, lập tức luống cuống tay chân, biết làm thế nào cho phải.
      “Vậy được rồi, nếu hai vị thị vệ đại ca quả thực khó xử, chúng muội cũng tiến vào nữa. Các huynh mang thức đó vào cho hai vị hoàng tử ăn , chúng muội thấy các huynh mang vào rồi rời , van cầu các huynh.” Hỉ Đậu cũng bắt đầu nước mắt lưng tròng.
      “Hai vị nương, phải ta muốn giúp các nàng, nhưng các nàng xem, quanh cái Phật đường này có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào.” Nếu tiếp tục như thế, hai vị thị vệ đại ca mềm lòng.
      “Các huynh chịu giúp ư?” Giọng Hỉ Đậu bỗng cao lên, chủ tử , nếu những người trong bóng tối kia muốn nhìn, muốn nghe, cũng cần mất công lắm, đêm nay diễn cho họ nhìn, cho họ nghe là được.
      “Hay ha, nào có ai như các ngươi, hôm nay bản nương nhất định phải vào, mặc kệ các ngươi làm gì, hôm nay bản nương cũng xông vào.” Hỉ Nhụy ra vẻ tức giận, đột ngột xông vào.
      Hai thị vệ lập tức hiểu , e là hai nương này muốn cho những người trong bóng tối kia xem cuộc vui rồi.
      Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu quả đột ngột xông vào, song bị hai thị vệ túm chặt, cứng rắn kéo hai nàng ra ngoài. ra thoạt nhìn là kéo, nhưng hai thị vệ lại hoàn toàn dám dùng sức quá mạnh với hai vị nương mà họ vốn có hảo cảm này. Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu cũng biết thế, họ vốn chỉ muốn thu hút lực chú ý của những người trong bóng tối kia. Thế cho nên trông có vẻ bốn người gây gổ rất lớn, ra họ cũng chỉ diễn trò.
      Mà đúng lúc này, thừa dịp ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung người bốn bọn họ, bóng đen lén lút chạy nhanh đến cửa Phật đường. Ngay lúc gần tới cửa, bỗng xuất ma ma già chắn ở cửa ra vào, người đó liền bị chặn. Người này vẫn liều mình xông lên trước, ma ma già vung tay lên, từ trong tối có rất nhiều thị vệ ra, tống người nọ ra ngoài.
      ai biết, ngay khi hỗn loạn ấy, tại khe hở đến nửa mét sau Phật đường, người bò từ ngoài tường vào, thành công trượt vào trong khe hở này, mở cửa sổ ra, ném cái bọc lưng vào, lại giẫm bệ cửa sổ, khó khăn bò ra. Sau đó bóng đen này liền biến mất trong màn đêm mênh mang.
      Lúc này tại điện của Thành tần, Thành tần bị Mẫn phi gọi chuyện phiếm. trắng ra là, chuyện ban ngày khiến vị chủ nhân cung này cảm thấy mất thể diện, nên tối đó bèn tìm lúc thỏa đáng, dạy dỗ nàng chút.
      Như Quân biết tại tất cả mọi người trong cung đều chờ mình phạm sai lầm, nắm thóp của mình, hẳn là đêm nay có ít người nhìn Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu diễn kịch đây. Đêm nay mình phải hao tâm tổn trí biết bao, biết có thành công .
      Giờ lại còn phải nghe kinh dạy con của Mẫn phi, có là kẻ đần cũng nghe ra giọng kia thổi phồng Thập Tam a ca lên tận trời, mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra ý bất mãn với hai đứa bé của mình…
      Mà hai đứa bé trong Phật đường kia, nghe thấy tình huống bên ngoài cũng thấy run sợ, sau lại phát bên ngoài yên tĩnh lại, cũng tạm thời an tâm. Đột nhiên, cửa sổ sau lưng mở ra, bọc đồ bị ném vào.
      Hai đứa lập tức hiểu đêm nay ngạch nương/nương nương sắp xếp nhiều như vậy, đều để che giấu việc này. Thấy hết thảy thành công, nỗi lòng lo lắng thôi của hai người cũng yên xuống.
      Mở bọc ra nhìn, đó là phong thư, nét bút quen thuộc khiến ánh mắt hai đứa bé đều ẩm ướt.
      [Hai bảo bối, các con sao chứ, bị động tĩnh bên ngoài dọa chứ? Yên tâm, các con nghĩ mỗi lần nương nương quý nhất của các con đều bị bắt chẹt như vậy sao? Các con thông minh, dũng cảm như vậy, đều là do ta dạy dỗ, nương nương rất tự hào về các con.
      nhiều lời nữa, ta biết các con nhất định rất đói, nhưng mấy thứ khác dễ đưa, chỉ có chút lương khô. sao, tối nay nương nương ăn giống các con, hảo bảo thích ăn ngon cũng được kén nha. Chỉ có túi nước, bởi Tiểu Thuận Tử thể cầm nhiều hơn được, các con nhất định phải uống dè đấy. Với cả mấy cái lương khô kia chắc là bị nát rồi, nhưng tin nương nương , chúng vẫn là cái vị mà các con thích ăn.
      Đúng rồi, cần cảm thấy áy náy gì, tiểu hài tử ấy, đánh nhau sao gọi là tiểu hài tử được. Nhưng lần sau muốn làm vậy, nhất định phải tìm người cho ta biết trước, để ta nghĩ cách giấu kỹ đồ ăn cho các con. Ăn xong tranh thủ ngủ giấc, mai dậy là các con về được rồi.]
      “Ca, đệ sai rồi.” Tiểu Thất khóc, dù vừa rồi đói thế cũng chưa khóc. sai ở chỗ, nên cứng chọi cứng với người khác khi mình chưa đủ sức, nên để ca bị ảnh hưởng, nên để nương nương phải phí tâm.
      Cuối cùng hai đứa bé ôm nhau, vừa khóc vừa ăn những cái bánh ngọt sớm bị nát ấy.
      anhtrantu2810, Mikovu, Phong nguyet4 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18
      Edit + beta: Ngân Lam

      Như Quân tiến vào đại sảnh Từ Ninh cung, thấy trước mặt ngồi đầy người, liếc qua, ai có chút vị trí trong cung cũng đều ở đây hết rồi. là buồn cười, lại có nhiều người đến xem chuyện cười của mình đến thế! Như Quân tiến lên, bắt đầu thỉnh an Hoàng thái hậu, Hoàng quý phi, Quý phi và tứ phi.
      “Thành tần, ngươi có biết tội mình chưa?” Giọng Hoàng thái hậu đột nhiên vang lên, nghiêm khắc và tràn đầy tức giận, Như Quân quỳ “phịch” xuống, sợ hãi hồi đáp: “Nô tỳ biết.”
      “Ai gia hỏi rốt cuộc ngươi giáo dục hai vị hoàng tử như thế nào, mà giờ lại học đòi đánh huynh đệ! Ngươi xem Tam a ca, Ngũ a ca bị đánh mặt thành như vậy, ngươi nhìn Vinh phi và Nghi phi khóc ra như thế, đến với ai gia rồi, tại ngươi phải đứng trước mặt mọi người, cho hai vị tỷ tỷ của ngươi và hai hoàng tôn đáng thương của ai gia câu trả lời hợp lý.”
      Như Quân sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng: “Nô tỳ quả biết nên thế nào, Dận Chân và Dận Hữu đều do nô tỳ tay nuôi lớn, tính tình hai người họ thế nào nô tỳ cũng rất ràng. Nếu có ai gì đụng chạm đến họ trước, họ tuyệt đối ra tay.”
      “Ngươi bậy, Dận Kỳ của chúng ta từ lớn lên bên người Thái hậu, trong cung ai chẳng biết là người trầm ổn nhất, ngươi đừng có vì hài tử của mình như vậy nên cho rằng hài tử người khác cũng như vậy.” Xưa nay lấy danh xưng là “tim thẳng với miệng”, Nghi phi lập tức phản bác, lại còn nhân tiện lặng lẽ kéo Thái hậu xuống nước.
      “Đúng vậy, Dận Chỉ của chúng ta sang năm phải lên triều rồi, ngay cả Hoàng thượng cũng nhiều lần khen càng ngày càng trầm ổn, giờ ồn ào ra như thế, ngươi xem phải làm sao đây.” Vinh phi vừa cầm khăn tay lau mấy giọt nước mắt vốn hề có kia vừa .
      “Tỷ tỷ đừng thương tâm.” Đức phi ngồi bên người Vinh phi cũng bắt đầu bỏ đá xuống giếng, “Muội muội nghe Hoàng thượng Thành tần muội muội rất biết nuôi dạy hài tử nha, nếu sao lại giao Tứ a ca cho nàng nuôi dưỡng chứ.”
      “Các ngươi sao có thể so được với nàng.” Hoàng quý phi nhịn được, nhưng hiếm khi nàng lại đứng cùng chiến tuyến với Đức phi, “Nàng phải nuôi hài tử, mà là lợi dụng hai a ca giúp nàng tranh sủng, các tỷ muội thực so được về điểm này đâu.”
      Lập tức, tất cả các nữ nhân đều che miệng cười, mà bàn tay giấu trong tay áo của Như Quân cũng bị bấm ra máu, nhưng nàng lại chỉ có thể nhịn.
      “Nhưng nô tỳ cũng tại sao Tam a ca trầm ổn như vậy lại hồ đồ theo Dận Hữu của chúng ta.” Như Quân đâm ngược lại Vinh phi, giờ việc này ồn ào thành như thế, những nữ nhân đó định tha cho mình nữa rồi, biết phải chịu trừng phạt gì.
      “Thành tần, ngươi đừng ngụy biện nữa, là ngươi biết dạy hài tử, dạy hai hoàng tôn ngoan ngoãn của ai gia thành như thế, ngươi đau lòng, ai gia lại đau. Ai gia thấy ngươi chăm sóc được hai a ca, vậy đừng có thể , vừa hay ai gia thấy Tuyên tần có rảnh, vậy giao Thất a ca cho Tuyên tần .”
      Như Quân nghe xong lời này, hai mắt tối sầm lại. May mà trước khi ngã xuống đất, Như Quân lấy tay áo che, véo mạnh vào đùi mới khôi phục lại. Nàng biết bây giờ mà té xỉu, tất cả có thể trở thành , ai cũng xoay chuyển được.
      Dù vậy, trong mắt người khác, người nàng cũng run rẩy, khiến tâm tình của những nữ nhân xem cuộc vui trong đây rất tốt.
      ra ai chẳng biết, Tuyên tần là người bổn tộc của Thái hậu. Thái hậu vẫn luôn hy vọng sau khi mình chết, Tuyên tần có thể kéo dài hưng thịnh cho gia tộc, kéo dài vinh sủng trước kia. Vậy nên Thái hậu định thừa lúc mình vẫn còn, giúp đỡ Tuyên tần nhiều hơn.
      Ai ngờ, trong chính sách đối với hậu cung của Khang Hi, lại có điều là áp chế phi tử Mông Cổ tối đa. Tuyên tần này có thể lưu lại, tất cả vẫn là nhờ Khang Hi nể mặt Thái hậu. Nhưng từ khi nàng ta tiến cung, thành Tuyên tần rồi, vẫn hề được sủng: Có Thái hậu che chở, sống cũng tồi nhưng vẫn hề có con.
      Mà gần đây, mấy lần chuyện với Khang Hi, Thái hậu được Khang Hi hứa cho điều, chỉ cần Tuyên tần có con là có thể được phong phi.
      Con, đối với Đức phi và Nghi phi có khả năng sinh đứng đầu hậu cung, gần như muốn là có thể mang thai; nhưng đối với Tuyên tần được sủng lại dễ thụ thai mà , quả vô cùng khó. Vậy nên nàng ta và Thái hậu bàn định, lấy hài tử của phi tần nào đó có địa vị tương đối thấp nuôi trước.
      Vốn các nàng chọn Bát a ca có thân mẫu địa vị thấp hoặc Thập Lục a ca do nữ tử người Hán vừa sinh, Thái hậu mấy nay định tìm lúc tâm với Khang Hi, ai ngờ lại có cái bánh lớn hơn đưa lên miệng.
      Tứ a ca và Thất a ca gây chuyện, lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm tội, lại có thể danh chính ngôn thuận được Hoàng đế ưng chuẩn cho nuôi dưỡng a ca.
      Thái hậu biết Tứ a ca đổi qua nhiều nương, bối cảnh quá rối loạn, nếu thêm bước vào, rất dễ khiến mình rơi vào trong. Còn Thất a ca, người đời đều biết tàn tật từ ; nhưng khiến người ta lấy làm lạ là, lại nhận được thánh sủng, cũng khiến Thành tần thơm lây, được sủng ái theo. Thế cho nên lấy danh nghĩa để Thất a ca chỗ Tuyên tần ở tạm trước, rồi mới tìm lúc với Hoàng thượng, để chính thức giao Thất a ca cho Tuyên tần nuôi dưỡng, như thế có bao nhiêu chỗ tốt. Đầu tiên là Tuyên tần có thể trở thành Tuyên phi như nguyện; thứ hai là Thất a ca có thể đưa sủng ái của Hoàng thượng đến cho Tuyên tần, để Hoàng thượng có thể đến chỗ Tuyên tần nhiều hơn, đương nhiên là có thể mang được hài tử. Thứ ba là nếu sinh được a ca, Thất a ca cũng có bất kỳ năng lực và quyền lực gì để cạnh tranh với nhi tử thân sinh của người ta. Đây cũng chính là lý do vì sao Thái hậu và Tuyên tần chọn những a ca có thân mẫu tương đối hèn mọn kia.
      ra Thái hậu chưa bao giờ muốn đòi hài tử của Thành tần, bởi gần đây Thành tần được sủng ái, Thất a ca và Tứ a ca cũng có phần được sủng ái. Tuy so ra kém Thái tử, nhưng cũng là được sủng nhất trong những a ca còn lại.
      Thái hậu hoàn toàn to gan mà đòi hài tử của phi tần được sủng ái như vậy, huống chi còn phải là hài tử nuôi bên người bà.
      Nhưng giờ Tam a ca và Ngũ a ca bị Tứ a ca Thất a ca đánh, đánh hay bị đánh đều là nhi tử Khang Hi, nên trong chuyện này, Khang Hi hoàn toàn ra tay được. Nay Vinh phi và Nghi phi đến đây , nếu đáp án khiến các nàng ta hài lòng, ắt gia tộc sau lưng các nàng ta chịu để yên.
      Nhìn trúng hai điều này, Thái hậu mới định đục nước béo cò, trắng trợn cướp Tiểu Thất . Vậy dù Khang Hi có biết, cũng thể trách cứ “thiện tâm” của bà ta.
      ngờ dụng ý chính của Thái hậu hôm nay là cướp con của mình, Như Quân tuyệt ngờ tới. đường tới Từ Ninh cung, nàng nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng cơ bản đều giống nhau, đơn giản là Thái hậu tức giận, mắng mình dạy được hài tử, rồi trừng phạt mình nặng. Nhưng giờ phải làm sao đây, Như Quân cuống rồi, đưa Tiểu Thất cho người khác nuôi, đây là điều nàng hoàn toàn thể đồng ý. Song tại Thái hậu phải dùng vẻ mặt ôn hòa thương lượng với nàng, mà lão nhân gia ngài lại trực tiếp ra lệnh cho nàng.
      “Thái hậu nương nương, người giỡn rồi.” Như Quân vất vả nặn ra nụ cười, trong hậu cung, chỉ có Hoàng quý phi có thể gọi Thái hậu là Hoàng ngạch nương, những người khác đều có tư cách này.
      khí rất căng thẳng. Thái hậu ném ra quả bom nặng ký, dọa tất cả mọi người.
      Ai cũng đều chờ Như Quân mở miệng chuyện, Như Quân lại mở ra lựa chọn thứ ba giữa đồng ý và phản đối, đó là giả ngu.
      Nàng biết lúc trọng yếu như vậy, đại nhân vật là Khang Hi nhất định xuất , mà nàng cũng chờ Khang Hi đến. Tuy biết Khang Hi có thể ra được bao nhiêu sức trong chuyện này, nhưng nàng tin, chỉ cần Khang Hi đến, nhất định có cơ hội xoay chuyển mọi chuyện.
      Quả nhiên, mấy tiếng “Hoàng thượng giá lâm” quen thuộc truyền vào trong lỗ tai mọi người.
      Mắt Thái hậu hơi híp lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu vàng kia vào sảnh.
      Tuyên tần ngồi phía dưới sắp xé toạc khăn tay ra, tại sao Hoàng thượng lại đến lúc này chứ, suýt nữa là nàng ta có thể lên phi vị rồi.
      sớm biết hết qua mật thám ở Từ Ninh cung, Khang Hi giả bộ như biết, chờ tất cả thỉnh an xong mới mở miệng: “Sao đêm hôm khuya khoắt, các ái phi lại đều ở đây vậy, đêm nay Từ Ninh cung náo nhiệt quá.”
      “Ai gia già rồi nên thích náo nhiệt, đêm nay để các nàng đến bồi với ai gia , sao vậy, Hoàng thượng nỡ à?” Thái hậu thấy Hoàng đế giả vờ hồ đồ, cũng thêm chút bột mì theo. Dù sao quấy bột nhão ấy à, ai chẳng biết quấy, mỗi người trong cung đều là tay cừ khôi.
      “Sao có thể chứ, chỉ cần Hoàng ngạch nương thích, vậy để mỗi ngày các nàng đều đến chuyện phiếm với ngài là được.” Trừ vài chuyện ra, Khang Hi vẫn luôn là đại hiếu tử, chỉ cần Thái hậu muốn, Khang Hi đều thỏa mãn.
      “Sao Thành tần lại vẫn quỳ vậy, chẳng lẽ lại làm sai cái gì, khiến Hoàng ngạch nương mất hứng.” Khang Hi biết trốn được, nên tiến thẳng vào chủ đề chính.
      phải là vì vừa rồi Vinh phi và Nghi phi mang Tam a ca và Ngũ a ca đến nhờ ai gia cho câu đáp án, ai gia cũng bất đắc dĩ chứ, đành để Thành tần tự đến thôi.” Thái hậu dễ dàng gạt mình ra ngoài, như thể cục diện này có chút quan hệ nào với bà vậy.
      “Là vì chuyện buổi chiều à, phải trẫm cho Dận Chân và Dận Hữu và Phật đường rồi sao? Còn gì nữa chứ, trời tối rồi, các ái phi đều trở về . Thành tần cũng trở về, cấm túc năm, nghĩ lại cho tốt.”
      Mọi người thấy Khang Hi hạ lệnh đuổi khách, biết có việc muốn với Thái hậu, nếu xem xong kịch rồi, vậy về tắm rửa ngủ .
      Như Quân vẫn chưa yên lòng, nhưng cũng chỉ có thể gửi hy vọng lên Khang Hi có thể làm Thái hậu đổi ý.
      Chờ tất cả rời rồi, trong điện chỉ còn hai người Thái hậu và Khang Hi, khí lại trở nên hơi khó chịu, kỳ hai bên đều biết đêm nay là buổi đàm phán.
      “Hoàng đế à, phải ai gia , Thành tần kia quả biết nuôi dạy hài tử, ngươi xem Dận Chân và Dận Hữu bị nàng ta dạy thành như thế, chẳng có chút phong phạm hoàng gia này, ai gia rất đau lòng.” Thái hậu xong, bắt đầu lau nước mắt.
      Khang Hi cười lạnh trong lòng, tại sao Thành tần lại có thể đối xử với Dận Chân như thân sinh, tại sao ngài lại chưa từng coi ta thành nhi tử ruột đây, Hoàng ngạch nương?
      Thấy Khang Hi gì, Thái hậu bèn tiếp: “Vừa rồi ai gia bảo Thành tần giao Thất a ca cho Tuyên tần nuôi dưỡng rồi, ai gia thấy Tuyên tần hiểu chuyện, hẳn có thể dạy tốt Dận Hữu.”
      “Hoàng ngạch nương, từ thân thể Dận Hữu tốt, tất cả là nhờ Thành tần chuyên tâm chăm sóc mới có thể sống khỏe mạnh đến giờ. Thành tần giáo dục Dận Chân và Dận Hữu ra sao, trẫm đều biết , cần phiền Hoàng ngạch nương phí tâm. Hơn nữa chuyện chiều nay vốn vì Dận Kỳ mà ra, Dận Chỉ là huynh trưởng lại khuyên can thêm, còn cùng đánh nhau nữa. Chuyện này chúng cũng sai, chẳng lẽ lại đúng hả Hoàng ngạch nương?” xong, Khang Hi nhấp ngụm trà.
      “Chuyện này ai đúng ai sai, ai gia quan tâm, nhưng Hoàng thượng giao đãi với triều thần ra sao? Ai gia cũng chỉ vì tốt cho Thành tần, Thất a ca để Tuyên tần nuôi dưỡng tạm , chờ chuyện qua rồi tiếp.” Thấy thái độ này của Khang Hi, Thái hậu hơi nóng nảy.
      “Trẫm ra xử phạt rồi, những đại thần ấy nào dám dị nghị, chẳng lẽ Hoàng đế như trẫm còn phải giải thích gia của mình với từng đại thần, để cho họ thỏa mãn mới được sao?” Lấy các đại thần uy hiếp trẫm, chẳng lẽ trẫm còn phải sợ?
      “Nếu Hoàng đế quan tâm, ai gia cũng phải phí tâm nữa. Ai gia mệt rồi, muốn ngủ, Hoàng thượng trở về .” Hoàng thái hậu phát hỏa, ngờ Hoàng đế hoàn toàn nghe mình, phải nhi tử ruột, quả nhiên đáng tin cậy.
      “Vậy Hoàng ngạch nương nghỉ ngơi cho tốt, nhi tử cáo lui.” xong, Khang Hi xoay người rời .
      Khang Hi xa rồi, Thái hậu mới tức giận đập vỡ cái ly.
      Bà ta biết Hoàng đế đến, vậy cướp được Thất a ca, nhưng bà ta cũng lo.
      Bà ta biết có thể lấy chuyện này bàn điều kiện với Hoàng đế, trực tiếp thăng Tuyên tần lên phi vị, nhưng ai biết Hoàng đế lại cứng mềm đều ăn.
      là kỳ lạ, năm đó Thuận Trị gia bị Đổng Ngạc thị xoay quanh, phải là do tiện nhân đó biết gia ăn mềm ăn cứng, Huyền Diệp là khá hơn Hoàng a mã của nhiều.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 19: Bánh bao
      Edit + beta: Ngân Lam

      “Tạ ơn trời đất, cuối cùng hai con cũng về rồi, các con có biết nương nương lo biết bao .” Vừa nhìn thấy hai đứa bé dìu nhau vào cửa lớn cung Vĩnh Thọ, Như Quân lập tức chạy tới ôm cổ hai đứa, khóc.
      “Nương nương, chúng ta sao, sao, người xem chúng ta vẫn khỏe thế này kia.” Tiểu Thất cứ cố tình cậy mạnh . Như Quân thấy mặt Tiểu Thất cắt còn giọt máu, người còn tý sức nào, dựa hết vào thân nàng.
      Tiểu Tứ gì, nhưng bàn tay được Như Quân ôm lấy xoa lên mặt nàng, lau ánh lệ ngừng chảy ra từ hốc mắt nàng. Từ biết nữ nhân cứ động chút là khóc, nên vô cùng ghét, ngờ ngạch nương kiên cường như thế cũng khóc.
      Như Quân nhìn thấy những vết bầm xanh xanh tím tím mặt Tiểu Tứ, nước mắt càng chảy dài, sờ đầu hỏi: “Chân nhi, con đau , sao lại bị đánh thành như thế này.”
      “Ngạch nương, sao, sao mà.”
      Thấy ngạch nương khóc vì mình, Tiểu Tứ rất cảm động, tối hôm qua và Thất đệ thề, nhất định bảo hộ ngạch nương tốt.
      “Nương nương, hảo bảo đói quá.” Tiểu Thất nỡ để nương nương mình đau lòng rơi nước mắt, cố ý chuyển chủ đề. Song thực cũng rất đói bụng.
      “Được được, chúng ta về thôi, nương nương tự mình chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho các con, đều là những món các con thích ăn nhất, ăn được đến no căng, nương nương chắc chắn để hảo bảo nhà ta đói bụng.”
      xong, Như Quân mang theo hai đứa bé vào thiên điện.
      Thấy mặt bàn chẳng có tý đồ nào, Tiểu Tứ và Tiểu Thất đều thấy lạ, “Nương nương, tiệc lớn đâu rồi?” Tiểu Thất bĩu môi, như “lên án” nương nương nhà lừa .
      “Các con đói bụng cả ngày, dạ dày rỗng hết, ăn chút cháo trước, rồi hẵng ăn những thứ khác sau. Nếu ta bày hết đồ lên bàn, hai con còn bình tĩnh ăn bát cháo mùi vị kia được à?” Như Quân hoài nghi nhìn hai đứa.
      Tiểu Tứ và Tiểu Thất rụt rụt đầu, quả trước khi vào họ nghĩ kỹ nên ăn ngấu ăn nghiến từng miếng thịt như thế nào để lấp đầy cái dạ dày ầm ĩ đòi cách mạng.
      Họ vừa ngồi xuống, Hỉ Đậu bưng hai chén cháo hoa lên.
      Tiểu Tứ và Tiểu Thất cũng bất chấp đây là cháo mà mình thích nhất, nhanh chóng húp soàn soạt.
      “Chậm chút chậm chút, ăn nhanh quá dễ no đó, các con muốn ăn đùi gà sao?” Như Quân vừa vỗ lưng hai đứa, vừa bảo họ ăn từ từ.
      Hai đứa nghe vậy, tốc độ húp cháo quả chậm hơn. bao lâu sau, chén cháo thấy đáy, Hỉ Đậu lập tức bưng những món khác lên.
      Tuy đều lấy thịt cá làm chủ, nhưng Như Quân vẫn khống chế sát sao lượng thức ăn. Dù sao cả ngày hai đứa bé này đều chưa ăn gì, thoáng chốc ăn quá no tốt.
      Hai đứa bé ăn xong vẫn chưa thỏa, Tiểu Thất với Như Quân: “Nương nương, hảo bảo thấy hôm nay thức ăn ngon lạ nha.”
      Thấy Tiểu Tứ cũng gật đầu đáng , Như Quân nở nụ cười: “Đó là vì hai con đói lâu nên mới thấy vậy, nhưng nương cũng rất vui được nghe các con khen.”
      Bảo hai đứa mau tắm, Như Quân để tiểu thái giám hầu hạ họ tắm rửa phải nghiêm túc kiểm tra người họ có máu ứ hay , nhất là Tiểu Tứ. Mặt khác, Như Quân còn kêu Tiểu Thuận TỬ mau chóng Thái y viện lấy ít thuốc thoa ngoài da, chắc chắn phải khôi phục lại gương mặt tuấn của Tiểu Tứ.
      Như Quân thoa thuốc cho Tiểu Tứ xong, hai đứa đều tự giác quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu xuống, đồng thanh mở miệng, “Lần này tất cả đều do chúng ta sai, khiến ngạch nương phải lo lắng, thực xin lỗi, ngạch nương.”
      Như Quân thấy họ hiểu chuyện như vậy, rất xúc động, nước mắt vừa ngưng rơi lại sắp chảy ra. Nàng quay đầu, cố gắng ép nước mắt xuống.
      “Dận Hữu, con biết con sai ở đâu ?”
      Đây là lần đầu tiên, Như Quân nghiêm khắc chuyện với Tiểu Thất như vậy. Cũng là lần đầu tiên, nàng gọi tên Tiểu Thất.
      “Nhi tử biết , nhi tử nên biết nhẫn như vậy, nên để Tứ ca vì bảo vệ ta mà bị thương bị phạt, nên để cho ngạch nương sầu lo vì ta.” Tiểu Thất báo cáo thành quả nhốt mình ngày cho Như Quân.
      “Vậy Dận Chân sao, con biết con sai ở đâu chưa?” Đối với Tiểu Tứ, giọng Như Quân nhu hòa hơn chút.
      “Nhi tử nên đánh nhau, nên để ngạch nương đau lòng.” Tiểu Tứ cũng báo lại suy nghĩ của mình.
      “Các con cũng phải cái chính. Ta cho các con biết, mọi việc thể chỉ nhìn mỗi mặt ngoài, mà phải nghĩ sâu, nghĩ xa hơn. Trong cung, nắm đấm vĩnh viễn thể giải quyết được vấn đề; mà kẻ dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện là kẻ ngu xuấn nhất! Chẳng lẽ các con điều này sao? học được nhẫn nhịn trong cung là thể sống được, chẳng lẽ các con còn chưa biết?”
      Như Quân dừng lại, nâng tách trà lên, uống ngụm, tiếp: “Ta biết , các con hiểu hết.
      Vậy tại sao, gặp chuyện các con lại quên, cái vững vàng, bình tĩnh, tỉnh táo của các con bình thương biến đâu hết rồi hả? Dù trong hoàn cảnh bất lợi, cũng thể tự loạn bước chân, chỉ như vậy mới nên được đại .
      Làm mẫu thân, ta rất vui khi các con ra mặt vì ta. Nhưng nếu ta thành nhược điểm của các con, còn là nhược điểm mà tất cả đều biết , vậy các con cho là xảy ra chuyện gì? Nếu chuyện hôm qua phát sinh chiến trường, vậy hai nhi tử của ta đều bỏ mình!
      Dận Hữu, nếu cả đời này con quên được chuyện chân của mình, nó trở thành nhược điểm của con mà khắp thiên hạ đều biết. Hoàng cung dung được kẻ có nhược điểm, nên bất kể phải nỗ lực mạnh mẽ đến cỡ nào, cũng phải đừng khiến người khác có cơ hội tổn thương mình!
      Ta hy vọng các con có thể mãi mãi nhớ kỹ những lời này, vĩnh viễn đặt nó vào lòng, các nhi tử của ta, ngạch nương của các con chờ đến ngày các con bảo vệ ta.”
      +++
      Từ khi Như Quân bị Khang Hi cấm túc năm, liền bắt đầu cuộc sống nhàn nhã thoải mái. Nàng cấm túc tính là trừng phạt gì: so với trước kia, mỗi ngày trời chưa tỏ phải chạy đến cửa cung Hoàng quý phi, cùng cả đoàn nữ nhân chờ hơn nửa ngày đợi Hoàng quý phi ra; thỉnh an xong lại còn phải để mấy nữ nhân đó châm chọc khiêu khích vài câu, rồi tất cả lại chạy ùn ùn đến Từ Ninh cung cùng chuyện phiếm với Thái hậu lão nhân gia.
      Cuộc sống lặp lại mỗi ngày như thế, khiến Như Quân tài nào thích nổi. Khang Hi bỗng cho nàng năm nghỉ ngơi, quả đúng là chuyện tốt từ trời rơi xuống với Như Quân.
      Gà gật dưới gốc hòe già trong vườn hoa , Như Quân thấy hơi là lạ.
      Mỗi ngày nàng đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, sao giờ lại động tý là muốn ngủ đây?
      Từ từ , hình như gần đây sức ăn lớn hơn nhiều, thấy gì là ăn đó, miệng ngơi được giây.
      Sờ sờ bụng, phát bụng cũng lớn hơn.
      ý nghĩ chợt lên lên trong đầu.
      phải, phải là “có” đấy chứ? thể nào, mình cũng nôn nghén mà?
      Nhưng bấm thời gian, quả dì cả hai tháng tới thăm rồi.
      Bỗng được cảm giác là gì.
      Có vui vẻ, lại có lo lắng. Tại niên đại phong kiến này, lại còn là ở Tử Cấm thành, dễ để nuôi đứa bé. Tiểu Tứ và Tiểu Thất đủ khiến mình ăn tiêu, giờ lại thêm đứa, biết là nam hay là nữ. Nếu là nữ, mười mấy tuổi được đưa đến Mông Cổ để hòa thân, cả đời gặp lại được, nàng nghĩ thôi thấy đau lòng. Nếu là nam, dù đến mức cả đời gặp, nhưng trách nhiệm lại nặng nề vô cùng.
      Như Quân biết thể chuyện này với ai, trước đó cũng biết cung mình có người làm phản rồi, nhưng lại chưa biết là ai. Nếu để những nữ nhân đó biết được, tỷ lệ sống sót của đứa bé vô cùng . Ít nhất trước khi đứa bé ổn định, giấu được bao lâu giấu.
      May là nàng bị cấm túc, ít nhất cũng an toàn hơn nhiều cho đứa bé này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :