1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký nuôi con ở Thanh triều - Cự Cự (15/76c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: "Ăn" đủ no a*

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      Thời gian trôi cực nhanh, hai năm qua , cuộc sống vẫn trôi qua giống như thường ngày, ngoại trừ tiểu Bát thường tới đây ăn nhờ ở đậu, cùng với Lương quý nhân mượn danh nghĩa tiểu Bát đến chờ Khang Hi, còn có Khang Hi luôn đến dừng chân ra, hết thảy vẫn như thường. Như Quân vào ngày hai năm trước cũng xảy ra quan hệ có tính thực chất.

      Nhắc tới cũng thú vị, ngày đó Lương quý nhân chân trước vừa , chân sau Khang Hi tới rồi. Hai hài tử cao hứng, Khang Hi chuyện cùng hai hài tử này rất lâu, ra phần lớn đều là kiểm tra việc học tập của hai hài tử này, cũng lại với bọn phải nỗ lực nhiều để sau này bảo vệ quốc gia. Mỗi phụ thân với hài tử đều là những lời buồn tẻ, thú vị như vậy, cho dù lại phụ tử trong hoàng gia cũng ngoại lệ.

      Sau khi để cho hai hài tử ngủ, Khang Hi bắt đầu chuyện phiếm với Như Quân, hỏi chút ít tình hình sinh hoạt của hài tử và Như Quân, tuy rằng mỗi ngày đều có ám vệ (hộ vệ trong bóng tối, chuyên làm những việc như theo dõi, bảo vệ, do thám tin tức, v.v…) truyền lại tin tức, nhưng Khang Hi cũng giả bộ như biết, trò chuyện với Như Quân.

      Nhìn thấy tiểu Thất ngủ say sưa giường, Khang Hi nở nụ cười, thầm nghĩ: chính là lúc này.

      Đánh cái ngáp, “Thành tần, trẫm cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm chút .”

      “Hoàng thượng phải về sao, để nô tỳ gọi Tam công công an bài.” Như Quân cung kính đáp lại.

      được, đêm nay trẫm ngủ ở đây thôi.”

      “Thế nhưng tiểu Thất vẫn còn ở chỗ này.” Như Quân biết chuyện này sớm muộn gì cũng tới, nhưng mà có tiểu Thất làm bia đỡ đạn, có lẽ còn có thể chống chọi được thời gian.

      “Hỉ Nhụy, ôm Thất hoàng tử về phòng của .” Khang Hi liếc cái liền nhìn ra tính toán của Như Quân.

      “Điều này, tiểu Thất từ ỷ lại vào nô tỳ, sợ là…” Như Quân có chút chần chừ .

      “Tiểu Thất lớn như vậy rồi, nên ngủ mình, suốt ngày ngủ cùng ngươi ra cái thể thống gì nữa.” Ghen tỵ đó, trẫm khi còn bé cũng chưa được ngủ cùng thân mẫu đâu.

      Hỉ Nhụy nghe lời, tiến lên cẩn thận từng li từng tý ôm lấy tiểu Thất đắp chăn, nghe xong đống những lời dặn dò của Như Quân liền cáo lui.

      Buổi tối Như Quân và Khang Hi ép buộc trong chốc lát, qua mấy hiệp, hai người đều thỏa mãn ngủ. Đến lúc…

      “Nương nương đâu rồi, ta muốn tìm nương nương. Các ngươi tránh ra cho bản hoàng tử, bản hoàng tử muốn ngủ cùng với nương nương, bản hoàng tử muốn vào đó ngủ. Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, ôm bản hoàng tử sang cách vách đây…” Tiểu Thất đứng hơi vững tính xông đến trước mặt, mà Tam Đức Tử vừa sợ làm tiểu Thất bị thương, lại vừa sợ đánh thức người trước mặt. Vừa ngăn trở tiểu Thất, vừa vội vàng hô lên “Tiểu tổ tông, người nên ầm ĩ”.

      Như Quân nghe được thanh lo lắng của tiểu Thất, quay đầu, xoay người, nghĩ đến tiểu Thất vẫn còn mớ, theo thói quen đưa vỗ thân thể bé kia, lại vài câu, “Hảo bảo sợ a, nương nương ở chỗ này, hảo bảo là bảo bảo tốt.” Tiện thể ngang nhiên xông qua định đem thân thể của tiểu Thất ôm vào lòng mình. Đột nhiên, mắt nàng trợn lên, thấy Khang Hi nhìn mình chằm chằm, giống như cười mà phải cười.

      “Để cho bản hoàng tử vào, có tiểu Thất ngủ cùng, nương nương nhất định lạnh, nhất định ngủ được, tiểu Thất làm ấm chăn cho nương nương.” Tam Đức Tử nhức đầu rồi, Thất hoàng tử à, có Hoàng thượng ở đó, những thứ này người cần lo lắng đâu.

      “A, ngươi, ngươi đứng lên .” xong, Như Quân phát mình thất lễ, liền vội vàng thỉnh tội với Khang Hi.

      Nhìn Khang Hi vẫn cứ mang bộ dạng giả ngu, Như Quân càng thêm sốt ruột. Quấn chăn lên người, bò qua lòng bàn chân của Khang Hi xuống giường, vừa chạy vừa quên ném chút quần áo từ kệ xuống cho Khang Hi, để cho nhanh chóng mặc vào.

      Khang Hi nhìn dáng vẻ giống như bị bắt gian của Như Quân, cũng bó tay rồi, hình như danh nghĩa mình mới là người hợp pháp kia . Nghe tiểu Thất ầm ĩ kịch liệt ở bên ngoài, Tam Đức Tử cũng chống đỡ được nữa rồi, Hoàng đế Khang Hi cũng sợ đánh mất mặt mũi, liền vọng ra bên ngoài câu, “Tam Đức Tử, để cho Thất hoàng tử vào .”

      Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái, tại sao hôm nay Hoàng a mã vẫn còn ở đây a, tại sao để cho mình ngủ trước mặt người a. Nhìn thấy Tam Đức Tử cuối cùng cũng để cho mình tiến vào, tiểu Thất vẫn tiếng cảm ơn với Tam Đức Tử.

      Như Quân mặc nội y xong, hơi trách nhìn Khang Hi, Khang Hi chỉ dùng cái chăn rất mỏng che bộ vị trọng yếu của mình (khụ khụ, là bộ vị gì bà con tự suy đoán…), lộ ra lồng ngực tráng kiện cùng bắp đùi thon dài. Như Quân nhìn cũng hơi đỏ mặt, đem ánh mắt chuyển sang phía cửa vào.

      Nhìn thấy tiểu Thất khập khiễng đến, có chút cố hết sức, Như Quân vội nhanh tới, nhanh nhẹn ôm lấy tiểu Thất.

      “Nương nương, tiểu Thất rất nhớ người đó.” xong liền chôn cái đầu gật gù của mình vào trong ngực Như Quân. Về với cái ôm quen thuộc, ngửi thấy hương thơm đặc thù người nương nương, tiểu Thất liền càng buồn ngủ hơn.

      Lại lần bị hai mẫu tử thân mật với nhau như ở chốn người thèm quan tâm đến, Khang Hi gia phát hỏa, bản thân có lần nào gặp phải tình huống này, lại bị con của mình cắt ngang, nếu hôm nay giáo huấn tốt, ta phải là lão tử (phụ thân) của nữa, Khang Hi nghĩ như vậy.

      “Dận Hữu, Hoàng a mã của ngươi còn ở đây, ngươi lại hành lễ, trong mắt ngươi còn có Hoàng a mã ta à.” Khang Hi có chút giận dỗi.

      Tiểu Thất lập tức tỉnh ra chút, ngẩng đầu, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Khang Hi, “Ồ, Hoàng a mã làm sao lại ở giường của nương nương.”

      Tiểu Thất phát giường của mình bị Hoàng a mã đoạt , đồ đạc của mình bị người khác đoạt , mà nhất lại là giường ngủ mà bản thân nhất, tiểu Thất có chút tức giận, dùng cả tay cả chân trượt xuống từ người Như Quân. Chạy đến trước giường, cố gắng trèo lên, động tác rất là thành thạo. Vừa leo lên giường, bị Khang Hi phát túm được, “Xú tiểu tử(tiểu tử thúi), thấy Hoàng a mã của ngươi ở giường sao.”

      “Nhưng mà Hoàng a mã có giường ngủ của mình, tại sao còn muốn chiếm giường của tiểu Thất, đây là giường của tiểu Thất và nương nương.”

      “Nương nương nhà ngươi là nữ nhân của ta, ta ngủ cùng với nữ nhân của ta còn phải có đồng ý của tên xú tiểu tử nhà ngươi à.” Khang Hi túm lấy thân thể ngừng nhích tới nhích lui, nghiến răng nghiến lợi .

      “Nương nương vẫn luôn ngủ cùng hảo bảo, nương nương chỉ có ôm hảo bảo mới ngủ được đó, hảo bảo làm ấm chăn cho nương nương, nương nương xoa bóp, kể chuyện xưa cho hảo bảo.” Tiểu Thất dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Hoàng a mã của , cho Hoàng a mã của biết, lúc nương nương ngủ cũng rời khỏi bản thân đâu.

      “Tiểu tử nhà ngươi, hỏi ngạch nương của ngươi chút xem, đến cùng là nàng thích ngủ cùng người nào.” Nhìn hai phụ tử ầm ĩ nãy giờ dùng vẻ mặt chờ mong cộng thêm uy hiếp nhìn mình, Như Quân choáng váng, nàng đương nhiên muốn cho tiểu Thất, tuy rằng cảm thụ mà đêm nay Khang Hi mang đến cho nàng quá tệ, nhưng mà tiểu Thất lại là nhi tử dấu của nàng, mặc kệ lúc nào nàng cũng thể phản bội con của mình. Nhìn ánh mắt càng lúc càng u ám kia của Khang Hi, Như Quân đột nhiên cảm thấy chút ý lạnh, có cách nào, chỉ có thể lựa chọn cái đáp án để cho tiểu Thất cảm thấy thương tâm, “Đương nhiên là hảo bảo khả ái a, hảo bảo rất nghe lời a, nương nương nhất là hảo bảo.”

      Nghe xong những lời này, nước mắt sắp chảy ra của tiểu Thất lập tức quay trở về, kèm theo còn tặng cho Như Quân nụ cười ngọt ngào.

      “Ái phi, ngươi xác định đây là đáp án của ngươi?” Giọng u ám lại có hơi thương tâm của Khang Hi truyền đến.

      Như Quân sợ tới mức rụt cổ cái, “Kính xin Hoàng thượng nên trách tội ngôn ngữ khờ dại của tiểu Thất.”

      Hừ, nữ nhân chết tiệt này vậy mà mình nên so đo với tiểu hài tử ba tuổi, trẫm liền cứ so đo đó, sao đây.

      Suy nghĩ lâu nữa liền phải lên triều rồi, bị tiểu Thất làm ầm ĩ quá lâu, Khang Hi quyết định tạm thời “đại nhân chấp kẻ tiểu nhân”(người lớn chấp nhặt với trẻ ), để cho Như Quân và tiểu Thất lên giường, ba người cùng ngủ. biết Tam Đức Tử xử lý tốt, để tin tức truyền .

      Từ sau lần đó, Khang Hi cứ ba ngày lại qua đêm ở chỗ Như Quân hai lần, mỗi lần đều đấu trí so dũng (đấu thông minh, so dũng cảm) với tiểu Thất, nhưng lúc đối mặt với tiểu Thất, lại thể cho tiểu Thất mới chỉ ba tuổi, rằng và nương nương của (tiểu Thất)rốt cuộc là làm cái gì vào buổi tối.
      anhtrantu2810, Mikovu, Tuyết Liên14 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ung ho truyen ban.co len nha

    3. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Ủng hộ chủ hố nhiệt liệt nhé. Tr rất hay mà edit cũng mượt.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Hai tờ giấy

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)



      “Nương nương, phúc tấn là cái gì vậy a, tại sao đại ca phải thú (cưới) phúc tấn thế?” Hôm đó tham gia yến thú thê của đại a ca xong, tiểu Thất vừa về đến nơi liền hỏi Như Quân vấn đề này.

      Đối với tiểu Thất vẫn còn , Như Quân đương nhiên chỉ cho biết đáp án đơn giản nhất, “Phúc tấn à, chính là người sau này ngủ cùng với tiểu Thất của chúng ta.”

      “Nhưng mà trước đây nương nương vẫn luôn ngủ cùng con mà, nương nương chính là phúc tấn của con .” Tiểu Thất rất nghiêm túc mà suy tư chút, lại nghĩ đến việc từ sau khi mình được năm tuổi Hoàng a mã liền để cho mình ngủ cùng với nương nương, vô cùng tức giận đó. Đợi đến lúc Hoàng a mã lại tới, ta phải cho biết nương nương là phúc tấn của ta, phúc tấn là phải ngủ cùng tiểu Thất.

      “Ặc, hảo bảo à, nó giống như vậy đâu. Nương nương là người sinh ra hảo bảo, mà phúc tấn lại là người sinh con cho hảo bảo sau này. Những điều này đến lúc hảo bảo trưởng thành hiểu.” Đối mặt với vấn đề vô cùng kì quặc mà bảo bảo hiếu kỳ, Như Quân là càng lúc càng chống đỡ được nữa.

      “Vậy nương nương là phúc tấn của Hoàng a mã sao?” Lần này Như Quân là choáng váng, rốt cuộc nàng nên với tiểu Thất như thế nào, rằng nàng chẳng qua chỉ là đóa trong bụi hoa trăm bông của Hoàng a mã . Lại càng phải là vị vua của những đóa hoa kia.

      “Hảo bảo à, Hoàng a mã của con là người tôn quý nhất đời này, có rất nhiều nữ nhân, những nữ nhân này lại có các thứ bậc khác nhau, mà phúc tấn của Hoàng a mã con chỉ có , đó chính là Hoàng hậu. Giống như hảo bảo sau này lớn lên, dù thú phúc tấn nhưng vẫn có rất nhiều nữ nhân khác.” tại phải thảo luận vấn đề nàng dâu với nhi tử, là rất khó chịu đó, chẳng lẽ muốn thú thê (cưới vợ) rồi hả?

      “Giống như đại ca và Thái tử ca ca sao?”

      “Đúng vậy, qua vài năm nữa, hảo bảo trưởng thành, có phúc tấn rồi quên nương nương, đến lúc đó lại chỉ có mình nương nương, rất đơn a.” Như Quân bắt đầu nửa nửa giả khóc.

      Tiểu Thất thực hơi bị dọa, tay chân luống cuống lau nước mắt giúp Như Quân, miệng lại an ủi, “Nương nương là người quan trọng nhất của hảo bảo, hảo bảo quên nương nương đâu. Hảo bảo làm sao bởi phúc tấn mà quên nương nương chứ, con cũng quen biết nàng, trong lòng hảo bảo nương nương đương nhiên là quan trọng nhất a.” Kỳ quái, làm sao ta người liên quan mà bỏ quên nương nương đây.

      Trong khoảng thời gian này tiểu nương đến Hoàng cung, đó là nữ nhi nhất của trưởng công chúa (danh xưng cho các em hoặc chị của Hoàng đế tại vị)Cung Khác – thứ nữ (công chúa phải do Hoàng hậu sở sinh) của Thuận Trị. Với tư cách là nữ nhi duy nhất còn sống của Thuận Trị, là tỷ tỷ của Khang Hi, địa vị của trưởng công chúa Cung Khác đương nhiên là vô cùng cao quý. Mà thân là nữ nhi duy nhất của nàng – Qua Nhĩ Giai Ninh Y từ cũng nhận rất nhiều sủng ái, ngay cả Khang Hi cũng đặc biệt thương nàng.

      Vào chiều nắng tươi sáng, Hoàng Quý phi hạ lệnh cho phi tử hậu cung Ngự hoa viên ngắm hoa, cũng để cho tất cả những phi tần có con nối dõi mang theo con của mình . Đối với dụng ý thực của lần tụ hội này, trong lòng tất cả mọi người cũng đều ràng, đơn giản chỉ là vì Qua Nhĩ Giai Ninh Y kia.

      Đối với bốn vị phi tử mà , trưởng công chúa Cung Khác chính là củ khoai nóng bỏng tay (ví với việc khó giải quyết <Ngân hiểu vậy o_O>), nịnh nọt nàng là chuyện mà từng nữ tử trong hậu cung đều phải làm, ngay cả Hoàng Quý phi cũng thể cho nàng hai phần mặt mũi. Nhưng mà phương diện khác, trượng phu của trưởng công chúa Cung Khác là Thái sư của Thái tử(thầy dạy Thái tử), cũng là người bên đảng Thái tử. Cùng với trưởng thành của nhi tử mình, dã tâm của bốn vị phi tử cũng ngừng bành trướng, hơn nữa từ lúc Thái tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích sáng lập ra triều Thanh có ví dụ trưởng tử lên làm Hoàng đế, cho dù người nọ được phong làm Thái tử. có nhiều ví dụ thành công như thế, trong lòng mỗi vị trong bốn phi đều có tính toán riêng, chỉ cần Dận Nhưng lên làm Hoàng đế, vẫn chẳng biết ai chết vào tay ai đâu (nguyên văn: lộc tử thùy thủ - chẳng biết hươu chết về tay ai)

      Mọi người đều biết sợ là Hoàng thượng muốn lưu Qua Nhĩ Giai Ninh Y này lại làm nhi tức(con dâu) của mình, bốn phi vốn muốn để cho con của mình phải đón nữ hài ( bé)này về nhà, nhìn cái bộ dạng điêu ngoa kia của nàng, chỉ càng khiến đáy lòng thêm ghét bỏ. Loại trừ loạt như vậy cũng chỉ còn lại Thất hoàng tử trời sinh khiếm khuyết và Bát hoàng tử có thân phận mẫu tộc (nhà ngoại)cực kỳ thấp kém, Như Quân cũng ít nhiều đoán ra được tâm tư của những nữ nhân đó, cũng nghĩ hết mọi biện pháp để giải quyết vấn đề nan giải trước mắt này, ví dụ như lúc này lại phải đấu cùng Nghi phi ở Ngự hoa viên.

      “Thành tần muội muội à, ta thấy tiểu nương Ninh Y này vô cùng có phong phạm trước sau đó, dung mạo lớn lên cũng đẹp đẽ, thoạt nhìn đứng cùng Thất hoàng tử quả chính là kim đồng ngọc nữ bên người Vương Mẫu nương nương, trời sinh đôi đấy.”

      “Nghi phi tỷ tỷ người biết giỡn rồi, có Ngũ hoàng tử ở đó, đâu đến phiên Thất hoàng tử của chúng ta đây.”

      Nghi phi giống như sớm nghĩ tới Như Quân trả lời như vậy, liền lập tức đáp lời , “Dận Kỳ đứa bé này từ lớn lên bên người Hoàng Thái hậu, sợ là tương lai hôn của ngay cả ta kẻ làm nương này cũng làm chủ được rồi, nếu làm sao ta có thể bỏ qua nương tốt như Ninh Y như vậy.”

      “Nghi phi tỷ tỷ quả là giỡn rồi, nếu như Ngũ hoàng tử được, chẳng phải còn có Cửu hoàng tử sao, sao lại phải tiếc nuối gì chứ, tục ngữ nữ đại tam, bão kim chuyên*mà. Ta nghĩ Ninh Y…” “Muội muội…” Nghi phi vừa mới mở miệng chợt nghe thấy đồng cỏ phía trước truyền đến tiếng cãi nhau, mọi người cũng liền ngừng đấu võ mồm, cùng nhìn.

      === làm phiền tý nào ^^ ===


      *nữ đại tam, bão kim chuyên: ờ hờ, sau hồi lăn lộn ta tìm được câu tục ngữ này, đại khái là luận của người TQ xưa về việc lấy vợ phải lấy vợ hơn tuổi:

      “Nữ đại nhất, bão kim kê,

      Nữ đại nhị, kim mãn quán,

      Nữ đại tam, bão kim chuyên…”

      Tạm dịch:

      “Nữ hơn , ôm gà vàng,

      Nữ hơn hai, vàng đầy hũ,

      Nữ hơn ba, ôm gạch vàng…”

      === đọc tiếp thôi ^^ ===


      Đợi tất cả mọi người đến chỗ kia, Hoàng Quý phi liền mở miệng chuyện, “Ninh Y, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy nào.”

      “Ta muốn Thất ca ca chơi diều với ta, nhưng mà đồng ý, Tứ ca ca còn mắng ta.”

      Nhìn thấy Qua Nhĩ Giai Ninh Y đổi trắng thay đen như vậy, tiểu Tứ định mở miệng giải thích, lại nhận được ánh mắt ngăn cản của Như Quân. Từ lúc Hoàng Quý phi mang được tiểu Tứ về, hơn nữa mấy năm nay cũng mang thai thêm hài tử, tính cáu kỉnh cũng ngược lại càng lớn hơn, nếu tiểu Tứ mở miệng, thể nào cũng bị mắng trận.

      “Dận Hữu, đây là lỗi của con, Ninh Y vậy mà lại là con…” Còn chưa xong, nghe thấy tiếng “Khụ khụ”, nhìn thấy ánh mắt ám chỉ kia của Quý phi, Hoàng Quý phi phát mình sai, liền vội vàng chuyển hướng câu chuyện, “Ninh Y vậy mà lại là vị khách đáng đó, làm sao con có thể chiêu đãi nàng tốt như vậy, nhìn cái mặt vẫn phụng phịu bây giờ của con, xem là cái ý tứ gì.” Ngữ khí của Hoàng Quý phi ngày càng nghiêm khắc, chút vinh sủng Thành tần được hưởng trong thời gian này khiến nàng tức chết.

      Tiểu Thất cúi đầu cười mỉa mai, rốt cuộc là người nào sai đây.

      Như Quân vừa định tiến lên, Ninh Y kia liền mở miệng, “Chỉ bằng kẻ như ngươi cũng muốn ta làm phúc tấn của ngươi, ngay cả đường thôi ngươi cũng làm được, cái gì cũng thể làm xong, cũng thể trở thành ba đồ lỗ ( danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu thời Thanh, dành cho những tướng lĩnh và binh sĩ chiến đấu dũng cảm; còn có nghĩa là dũng sĩ).” Nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý mong đợi có thể gả cho hoàng tử ba đồ lỗ, sau đó để chỉ sủng mình mình, muốn nam nhân tương lai của mình lại có cái dạng này.

      “Vậy quá khổ cho Ninh Y cách cách rồi, Dận Hữu nhà chúng ta cũng chưa đủ phúc khí (vận may) để lấy nổi vị cách cách như vậy.” Như Quân tiến lên đẩy xe lăn của tiểu Thất, mang theo tiểu Tứ, với Hoàng Quý phi, “Cho phép nô tỳ mang Thất hoàng tử và Tứ hoàng tử rời trước.” Sau đó cũng quay đầu lại mà rời , trước khi còn lưu lại câu, “Nghe thời gian trước Ngũ hoàng tử được Hoàng thượng khen là ba đồ lỗ tương lai rồi, là phải chúc mừng Nghi phi nương nương, có được nhi tức tốt này.”

      Tối đến, sau khi cơm nước xong xuôi, thời gian mẫu tử trò chuyện mỗi ngày liền bắt đầu.

      “Nương nương, người xem, nếu chân hảo bảo tốt, có phải tất cả mọi người đều thích hảo bảo hay đây.” Tiếng tiểu Thất hơi uể oải, Như Quân biết cũng thể nào thèm để ý chút gì đến chuyện hôm nay.

      Nàng lại bảo Hỉ Nhụy lấy giấy mực bút nghiên, tùy tiện lấy hai tờ giấy từ trong chồng ra, cầm lấy bút chấm mực nước, điểm vết mực đen lên tờ thứ nhất, để hai tờ giấy trước mặt tiểu Thất, hỏi, “Nếu hảo bảo muốn viết chữ, chọn tờ giấy nào nào.”

      Quả nhiên ngoài dự đoán, tiểu Thất chọn tờ giấy mà tất cả mọi người chọn kia. Như Quân lại cầm lấy tờ giấy có vết mực kia , “Tờ giấy này chính là đại biểu cho hảo bảo, hảo bảo sinh ra có tật ở chân, mà phần lớn người sinh ra đều có tứ chi hoàn chỉnh, hảo bảo liền giống tờ giấy có vệt đen này. Mà nương nương lại chọn tờ giấy này trong cả chồng giấy, đó là bởi vì nương nương biết ở trong những tờ giấy kia, chỉ có tờ này là xinh đẹp nhất.”

      Tiểu Thất tò mò nghiêng đầu nhìn Như Quân, hỏi, “Tại sao vậy chứ, tờ giấy trắng có thể viết chữ, có thể vẽ tranh, mà tờ giấy dính mực này lại chẳng thể làm gì được, giống như tiểu Thất vậy.”

      “Nhưng mà theo thời gian thay đổi, con người cũng dần lớn lên, khi đó mọi người vì lợi ích, vì quyền thế, vì đủ loại lòng riêng mà nhuộm đen tờ giấy trắng này, mà hảo bảo vẫn có thể bảo trì tấm lòng thiện lương của mình.” Vừa chuyện, Như Quân vừa dùng bút lông bôi đen toàn bộ tờ giấy trắng này.

      Để hai tờ giấy này cùng chỗ, hỏi tiểu Thất, tờ nào dễ nhìn hơn. Lúc này tiểu Thất lại chọn tờ giấy chứa vết mực kia.

      Sau đó Như Quân cũng mở miệng tiếp, nàng chờ tiểu Thất có thể tiêu hóa đạo lý này.

      “Nương nương có phải , phải người nào cũng giống như nương nương phát được báu vật như tiểu Thất, bọn họ đều thích những tờ giấy trắng biến thành giấy đen kia, tiểu Thất mới là xinh đẹp nhất.”

      “Đúng, chính là như vậy đó, ngày nào đó mọi người biết tờ giấy này mới là xinh đẹp nhất.” Như Quân cầm tờ giấy kia lên, nhìn tiểu Thất .

      Tiểu Thất ngẩng đầu, hai mẫu tử nhìn nhau và cười.

      Như Quân suy nghĩ rất lâu, nàng biết nên dạy đứa bé này như thế nào. Trong xã hội phong kiến này, sức hút của ngôi vị Hoàng đế là thứ mà gì có thể ngăn cản được, tất cả mọi người vì ngôi vị Hoàng đế mà trở nên lòng dạ độc ác, ngay cả chính mình cũng nhận ra mình. Bất kể kết quả sau cùng có là thành công hay là thất bại chăng nữa, họ cũng mất quá nhiều thứ, Như Quân hy vọng tiểu Thất biến thành người từ mọi thủ đoạn vì cái ngôi vị Hoàng đế kia. Huống chi tiểu Thất vốn thể nào thành công được, từ mất cơ hội với ngôi vị Hoàng đế, nhưng thông tuệ và năng lực lĩnh ngộ với mọi việc của , ngay cả Khang Hi cũng từng phải khen, năm đó ở tuổi này Thái tử cũng sánh được bằng Dận Hữu. Từ lần đó trở Như Quân vẫn luôn lo lắng, lo lắng tiểu Thất vì việc mình ràng có năng lực cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế, rồi lại bởi vì chỗ thiếu hụt trời sinh khiến mình có duyên với ngôi vị Hoàng đế cả đời mà trở nên cực đoan. Khác với tất cả những nữ nhân hậu cung, Như Quân hy vọng con của mình trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Nàng biết thể thực ý định thực ban đầu của mình ở Hoàng cung, người quá lương thiện vốn thể sống sót tại chốn Hoàng cung ăn thịt người này. Nàng cũng biết tiểu Thất có thể lý giải ý sâu hơn trong lần chuyện này của nàng hay , chỉ hy vọng tiểu Thất đừng chìm sâu vào trong vòng xoáy Cửu long đoạt đích, cho dù là thể bảo trì được ý muốn ban đầu của mình, cũng phải giữ gìn được điểm mấu chốt của bản thân.
      anhtrantu2810, Tuyết Liên, nhimxu11 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Lén đến xem lớp

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)



      Tiểu Thất phải học, Như Quân nỡ rời con, nỡ rời a. Từ khi thấy tiểu Tứ rạng sáng 3 giờ mỗi ngày dạy, buổi tối bảy giờ mới đặt chân về, Như Quân liền đau lòng. Trách làm sao phần lớn hoàng tử Thanh triều đều thành tài, cứ theo cái phương pháp học như vậy, kẻ đần cũng có thể thành tài đó.

      Tiểu Thất vẫn luôn là hài tử ngủ sớm dậy sớm, nhưng cũng có nghĩa là có thể dậy từ 3 giờ rạng sáng. Cũng lạ là tại sao hoàng tử Thanh triều đều đoản mệnh (chết sớm), học tập như vậy quả thực là bào mòn thân thể, có thể trường mệnh (sống lâu) mới là lạ. Thế nhưng bất mãn với chế độ giáo dục phong kiến này chỉ có thể để ở trong lòng, ai bảo sức của ta chỉ là châu chấu đá xe đây.

      còn cách nào, từ năm trước lúc rạng sáng 3 giờ, khi mà Như Quân gọi tiểu Tứ rời giường, cũng tiện thể kéo tiểu Thất ngủ say dậy, bất kể tiểu Thất có cầu khẩn ra sao cũng giảm tiêu chuẩn xuống. năm trôi qua, cuối cùng tiểu Thất cũng có thể rời giường đúng giờ.

      Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu Thất tiến vào Thượng thư phòng, sáng sớm tiểu Thất và tiểu Tứ mang theo tiểu thái giám bên người đến trường. Như Quân cũng trở về ngủ tiếp giống như bình thường, mà lại ngừng lo lắng tiểu Thất có bị khi dễ sỉ nhục hay ? Kiểm tra hai lần ngày của Khang Hi, tiểu Thất có thể đối phó được ? Văn chương tiểu Thất thế nào, có bị những tiên sinh (thầy giáo) kia dùng hình phạt thể xác ? Nghĩ nghĩ lại, là cái gì Như Quân cũng cảm thấy lo lắng, đứng ngồi yên, đột nhiên cầm lấy tay của Hỉ Nhụy, hỏi, “Tiểu Thất có ăn đủ no hay đây? Chúng ta để đưa đồ ăn cho tiểu Thất sao?”

      Hỉ Nhụy thấy chủ tử như vậy cũng hơi bất đắc dĩ, “Chủ tử, người yên tâm , Thất hoàng tử nhất định bị đói đâu, chúng ta thể đưa đồ a, lén lút cũng được.” Nàng giống như nhìn thấu tâm tư của Như Quân.

      “Đúng vậy.” Nha hoàn nhị đẳng Hỉ Mạn bị nhắc đến tiếp lời , “Chủ tử yên tâm, Thất hoàng tử ổn thôi, buổi tối trở về cùng Tứ hoàng tử mà.”

      Những điều này đương nhiên là Như Quân biết , lần đó lúc tiểu Tứ phải vào Thượng thư phòng, Như Quân cũng như thế này, căn bản an tâm. Chốc lát lại lo cái này chốc lát lại lo cái kia, còn có ý định tự mình lén đến Thượng thư phòng nhìn chút, chỉ có tận mắt nhìn thấy, nàng mới có thể yên tâm. Kết quả vừa nhắc đến kế hoạch của mình với hai nha hoàn và cả Tiểu Thuận Tử, bị bọn họ ngăn cản, còn dám kéo mình về, mãi đến xế chiều tiểu Tứ tan học về, Như Quân sớm đứng chờ ở cửa điện trông mòn con mắt, lúc này nhìn thấy bóng dáng nho kia từ xa tới mới yên tâm.

      Lần này tiểu Thất học, Như Quân càng lo lắng hơn, tiểu Thất rất mẫn cảm, có thể cực dễ dàng cảm nhận được người khác thiện hay ác với mình. Tuy rằng tiểu Thất luôn mang bộ dạng sáng sủa trước mặt mình và tiểu Tứ, nhưng mình cũng biết tuổi còn , ở bên ngoài bảo vệ nào. Nàng thực rất sợ, rất sợ tiểu Thất bị người khác khi dễ, tuy rằng tối qua nàng dặn dò tiểu Tứ rất nhiều, nhưng vẫn yên lòng nổi. Thế là, nàng quyết định…

      “Đúng, ta nên lo lắng, Hỉ Nhụy Hỉ Mạn, các ngươi tiểu trù phòng làm hồng đậu cao (bánh đậu đỏ) , chờ tiểu Tứ và tiểu Thất trở về ăn, bọn nhất định rất đói bụng, nhất là con mèo tham ăn tiểu Thất kia…” biết bánh mình giấu vào tay áo tiểu Thất, tiểu Thất ăn chưa? Đây là từ ba năm trước lúc tiểu Tứ tiến vào Thượng thư phòng, mới vài ngày Như Quân thấy gầy vòng lớn, sau đó hỏi mới biết là bị đói. Từ sau lần đó ở tay áo mỗi bộ y phục của tiểu Tứ Như Quân đều may thêm cái túi miệng , nhét đầy trong đó những loại bánh ngọt chỉ cần ăn miếng là hết mà vẫn no, để cho tiểu Tứ lúc đói bụng thừa dịp người khác chú ý mà lén lấy ra ăn.

      “Tiểu Thuận Tử, nghe phủ nội vụ vừa mới nhập ít tơ lụa, ngươi lĩnh ít về đây , ta định làm vài món y phục mới cho tiểu Tứ và tiểu Thất.” Đồ ăn rơi lên , chất vải quần áo bây giờ cũng khó giặt.

      “Vậy, còn chủ tử người…” Tiểu Thuận Tử cẩn thận hỏi.

      “Buổi sáng ta cũng chưa ngủ đủ, rồi lại vừa thỉnh an, giờ rất mệt, ta muốn ngủ trước .” Như Quân ngáp cái đúng lúc.

      Nhìn thấy Hỉ Nhụy bọn họ đều ra, Như Quân lập tức chạy đến trước tủ y phục, mở ngăn tủ ra, trước mặt là bộ y phục nha hoàn nhất đẳng sớm chuẩn bị tốt.

      Nhanh chóng thay y phục, xóa lớp trang điểm , Như Quân liền ra bên ngoài, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, lại về nhét hết điểm tâm bàn vào trong túi vải hôm qua mình mới may, sau đó mới lặng lẽ chạy ra ngoài.

      Với trang phục nha hoàn nhất đẳng và tấm lệnh bài mà Như Quân có tay kia, nàng qua năm ải, chém sáu tướng*, đườn xuôi đến bên sau Thượng thư phòng.

      *qua năm ải, chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn <theo QT>

      Như Quân lén lút trốn ở bụi hoa dưới cửa sổ, nghe tiên sinh trước mắt dạy đến bất diệc nhạc hồ ( biết trời đâu đất đâu). Cẩn thận búng cái cửa sổ khép hờ kia ra chút, Như Quân nhìn thấy từng hoàng tử đều rất nghiêm túc học tập, tiểu Tứ và tiểu Thất của mình gật gù đắc ý mà đọc sách. Dần dần Như Quân nhớ tới thái độ tập trung của bọn trong tiết học của mình, lại nhìn mấy nhóc hoàng tử này nghiêm túc học như vậy, cảm thán: trách làm sao sau này lại có Cửu long đoạt đích đây, ai cũng học nghiêm túc như vậy, tại sao chỉ bởi vì Nhị hoàng tử là Hoàng hậu sở sinh nên được làm Thái tử chứ, Như Quân cũng bắt đầu ấm ức thay cho những vị hoàng tử khác.

      Thời gian rất nhanh trôi qua, ngay lúc chân Như Quân tê dại, cuối cùng cũng tan học.

      Mà sau tiết học Khang Hi đến kiểm tra tiến độ học tập của những vị hoàng tử này, lúc trước Khang Hi luôn luôn đến trước lúc tan học, nhưng hôm nay sư phó kéo tiết học ra rất dài rồi mà vẫn chưa đợi được Khang Hi, nhìn thấy mỗi hoàng tử đều mệt mỏi, liền cho tan học trước, để các hoàng tử nghỉ ngơi chút.

      Những người đến Thượng thư phòng ngoại trừ hoàng tử và các con cháu nhà các Vương gia mang họ Ái Tân Giác La ra, còn có ít nhi tử con quan nhất phẩm, lâu dần mọi người cũng có bang phái nho dành cho mình. Sau khi tan học, tất cả mọi người đều tìm nhóm bạn của mình chuyện phiếm, tiểu Tứ lại ở cùng chỗ với tiểu Thất.

      Như Quân thử rất nhiều biện pháp, cũng vẫn thể vừa phát ra thanh lại vừa để cho tiểu Thất và tiểu Tứ chú ý tới nàng, có lẽ là do cảm ứng tâm linh giữa mẫu tử với nhau, lúc tiểu Tứ và tiểu Thất vừa quay đầu lại, thấy được Như Quân, hai người đều có chút sợ rồi, nhưng lại cũng rất cảm động.

      Đêm hôm tiểu Tứ tiến vào Thượng thư phòng, biết ngạch nương suýt nữa mà lén chạy đến Thượng thư phòng, thực là rất cảm động, đồng thời cũng làm tỉnh ra, tối qua dặn Hỉ Nhụy và Hỉ Mạn phải cố gắng trông chừng ngạch nương, ngờ nàng vẫn đến rồi.

      Tiểu Thất và tiểu Tứ lấy cớ nhà vệ sinh, ra ngoài gặp Như Quân. Như Quân thấy tâm tình của tiểu Thất cũng tệ lắm, cũng yên lòng, vội vàng cởi túi vải trong tay áo ra, lấy ra ít bánh để cho hai người bọn nhanh chóng ăn.

      Hai hài tử quả thực cũng rất đói bụng, nhét đầy ứ vào miệng. Như Quân vừa bảo bọn ăn từ từ, vừa vỗ sau lưng bọn họ, hơi hối hận, tại sao mang theo chút nước nữa đây? Còn chưa ăn được mấy khối bánh, chợt nghe thấy, “Hoàng thượng giá lâm!”

      Hai hài tử vội vội vàng vàng nuốt xuống, nhanh chóng tiến vào. Như Quân về dưới cửa sổ, nghe tình huống trước mặt.

      Vốn là các hoàng tử thỉnh an Khang Hi xong, rồi mới ngồi xuống chờ Khang Hi hỏi từng vấn đề, từ Đại hoàng tử đến Thái tử đến tiểu Tứ rồi cả Ngũ hoàng tử, Như Quân phải kêu tiếng bội phục đó, lại có thể nhớ đống cổ văn dài như vậy vào lòng, tùy tiện hỏi đoạn đều có thể đọc thuộc làu làu, quả thực còn lợi hại hơn cả máy tính, còn bổ sung thêm cả công năng phiên dịch và giải thích. Cuối cũng cũng đến phiên tiểu Thất, Khang Hi cũng chỉ hỏi đến đúng trình độ, chất vấn số vấn đề đơn giản, song cho dù là như vậy Như Quân nghe cũng hiểu, nhưng mà so sách với những vấn đề trước, đáp án của đề này cũng coi như là khá ngắn. Từ sau lúc tiểu Tứ tiến vào Thượng thư phòng, tiểu Thất hoàn toàn là do tay dạy. Nghe giọng điệu của Khang Hi dường như cũng khá hài lòng với tiểu Thất, sau đó Khang Hi lại vài lời như đền đáp quốc gia, huynh đệ hữu ái v.v…
      Mikovu, Tuyết Liên, nhimxu11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :