1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký nuôi con ở Thanh triều - Cự Cự (15/76c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Hai con nhím

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      Mặc dù lần đó Khang Hi có đến, nhưng bởi vì tiểu Thất tranh giường ngủ của Khang Hi, dẫn đến Khang Hi lại phải về chỗ Mẫn phi để ngủ, mà Mẫn phi cũng giống như sớm dự liệu rằng Khang Hi sớm trở về, căn bản chưa ngủ . Từ sau lần đó Khang Hi cũng đến điện của Thành tần thăm tiểu Thất, số lần cũng nhiều, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với có, tiểu Thất cũng dần dần sáng sủa hơn. biết vì sao mỗi lần Khang Hi đến đều chọn thời gian là buổi chiều, buổi tối lại quay trở về điện của Mẫn phi dùng bữa rồi ngủ.

      Mặc dù Khang Hi đến, nhưng lại ngủ lại tại đây, hơn nữa số lần cũng cực ít, người có tâm đều ràng, đây chỉ là vị Hoàng đế kia có chút áy náy với nhi tử tuổi kia thôi. Hoàng thái hậu cũng nhất thời chuyển hướng ngọn gió, đôi lúc Như Quân Từ Ninh cung thỉnh an, lão thái thái (cụ bà nhà) cũng muốn Như Quân dẫn tiểu Thất theo, thỉnh thoảng ban thưởng chút tài vật, tỏ vẻ chính mình sủng ái tiểu Thất.

      Từ sau lần Thành tần dẫn tiểu Thất tản bộ ở Ngự hoa viên kia, những những lời lạnh nhạt kia cũng ít chút, đương nhiên chỉ là của những người phân vị thấp. Mà những người phân vị cao kia vốn ở lúc “sáu người làm tần” là địch nhân với Thành tần, bây giờ nhìn thấy Thành tần bị mình giẫm nát dưới lòng bàn chân, còn sinh nhi tử như vậy, liền cảm thấy cao hứng, thỉnh thoảng cũng ra ít lời “lơ đãng”, sau khi xong lại bồi thêm vài câu, “Ái chà, muội muội à, ngươi xem miệng của tỷ tỷ làm sao vẫn sửa được nhỉ, chắc là ở trong cung lâu quá rồi, luôn quên cái này cái nọ.”

      Mặc dù những kẻ phân vị thấp kia gì trước mặt tiểu Thất, thế nhưng lời đồn đãi trong cung cũng vẫn ít , Như Quân tất nhiên là biết những lời đòn này, có thể đại khái đoán ra là truyền tới từ nơi nào, nàng cũng muốn dùng hết tất cả các biện pháp hạn chế tối đa thời gian ra ngoài của tiểu Thất, cũng hết sức tránh mấy vị Đức phi, Vinh phi v.v… kia. Song lại vào ngày, Mẫn phi triệu Như Quân tới, là để trò chuyện phiếm, Như Quân nhìn thấy tiểu Thất ngủ, liền để Hỉ Nhụy ở lại chiếu cố tiểu Thất. Thế nhưng lúc Hỉ Nhụy trù phòng (nhà bếp) xem món canh đậu xanh chuẩn bị cho tiểu Thất, lại nghĩ đến tiểu Thất thừa dịp này mà chuồn .

      Tiểu Thất tỉnh lại, nhìn thấy có ai, mà sau đó lại là thời gian tản bộ. trưởng thành, cần phải nhờ nương nương và Hỉ Nhụy Hỉ Mạn mang theo, cũng có thể tự , nương nương nhất định khen tuyệt. mình vụng trộm đến Ngự hoa viên chơi đùa, lâu sau liền nhìn thấy mấy nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp tới đình gần chỗ tiểu Thất, nương nương , nhìn thấy những người kia đều phải cách xa xa, bọn họ đều là cọp cái dưới núi, cắn người. Thế là lén lén lút lút trốn đến góc chết bên cạnh ngôi đình, nằm sấp xuống, động cũng dám động cái. Nhưng mà vẫn nghe được những nữ nhân kia chuyện gì.

      nữ nhân , “Ngươi nhìn Thành tần xem, sinh nhi tử như vậy, vậy mà còn có mặt mũi suốt ngày chạy đến Ngự hoa viên, nàng cho rằng chúng ta biết à, hay là muốn mượn điều này để được Hoàng thượng sủng ái.”

      người khác lại , “Ngươi biết à, ta nghe nha hoàn pha trà trong cung của Mẫn phi , Thành tần ấy à, mỗi lần Hoàng thượng đến chỗ Mẫn phi nương nương, nàng đều dùng thủ đoạn quyến rũ Hoàng thượng qua. biết nàng ta có cái bản lĩnh gì, nếu ta sinh được nhi tử như vậy thà nhảy xuống sông còn hơn.”

      “Ngươi đừng có mà vậy a, nhi tử như còn kém hơn Bát hoàng tử do cái kẻ ở Tân giả khố kia sinh ra, huống chi là Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử mới được sinh ra, nghe Hoàng thượng rất thích bọn họ, đây mới là sủng ái a, cái Thất hoàng tử kia tính là cái gì, chừng chỉ là Hoàng thượng cảm thấy đáng thương mà thôi.”

      Tiểu Thất nghe thấy lời này, nước mắt lại ngừng chảy xuống, tài nào ngăn lại được, biết những người kia thích mình, nhưng lại nghĩ tới còn liên lụy đến cả nương nương, rất nương nương a.

      Hôm đó Như Quân tìm rất lâu, lòng cũng thắt chặt lại, tìm khắp cả Ngự hoa viên, mới thấy được tiểu Thất phát run ở trong góc tường.

      Từ sau lần đó, tiểu Thất dường như biến thành người khác: làm cái gì cũng có động lực, hơn nữa cảm xúc phản nghịch cực lớn, ngay cả cơm cũng ăn ngon, lại còn thích ném đồ. Nhưng mà biết thứ nào quý trọng thể ném, cho nên cũng chỉ có thể tức giận buồn bực mỗi ngày, ném gối, ném búp bê, ném cả những món đồ chơi mà Như Quân đặc biệt chế tạo cho . Ngoại trừ Như Quân ai chạm vào người được, chỉ cần có người tới gần , liền ngừng thét lên chói tai. Cảm xúc tiêu cực trầm thấp quá mức khiến cho gầy rất nhiều, có lúc cực kỳ bám dính lấy Như Quân, có lúc lại trốn mình ở nơi hẻo lánh, mặc kệ ai gọi cũng ra, giống như con nhím , ai cũng thể tới gần, tận đến khi khóc mệt rồi ngủ, Như Quân mới có thể ôm chút phòng bị rửa mặt sạch .

      Nhìn gương mặt ngủ say của tiểu Thất mà vất vả mới thét lên chói tai nữa, gương mặt vẫn còn hai vệt nước mắt ràng, Như Quân nhàng lau khuôn mặt và đôi tay bị bẩn của , nhìn tiểu Thất im lặng rơi lệ, tiểu Thất nghĩ cái gì nàng cũng biết, ngờ là hài tử này lại hiểu chuyện như vậy.

      “Thành tần tiếp chỉ.” Như Quân nghe thấy vị Tam công công từng thấy mặt vài lần kia đến tuyên chỉ, lau lệ mặt, quỳ xuống tiếp chỉ, “Đới Giai thị Như Quân tiếp chỉ.” nghĩ ra được là Khang Hi muốn tuyên chỉ gì cho mình.

      Đầu tiên là nghe được đủ lời khen ngợi với Như Quân, cái gì mà thiện lương hiền thục, có công nuôi dưỡng Thất hoàng tử gì gì đó, làm cho Như Quân còn tưởng là Khang Hi muốn nâng phân vị cho mình. Trong lòng cũng nghĩ đến việc nếu mình được nâng lên làm Thành phi, cuộc sống của tiểu Thất chắc hẳn tốt hơn rất nhiều. Ai biết nghe đến cuối, thánh chỉ lại xuất câu sau, “Hoàng Quý phi mới sinh Thập Nhất hoàng tử, Đức phi cũng mới sinh Thất hoàng nữ, hai người đều có thời gian và tinh lực để nuôi dưỡng Tứ hoàng tử, cho nên Tứ hoàng tử tạm thời do Thành tân nuôi dưỡng thay.” Sau khi Như Quân nghe hết ý chỉ, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, tiểu Thất đủ khiến cho nàng bận đến mức rối tinh rối mù, bây giờ còn thêm Tứ hoàng tử, trời ạ, còn để cho nàng sống nữa đây.

      Như Quân còn chưa hồi phục lại tinh thần, liền nghe Tam công công , “Chúc mừng Thành tần nương nương, Hoàng thượng nhắn nhủ rằng muốn Thành tần nương nương nuôi dưỡng Tứ a ca tốt.” Giao thánh chỉ cho Như Quân.

      “Nô tỳ biết.” Như Quân tiếp lấy thánh chỉ.

      “Tứ a ca cũng là người đáng thương, sau này Thành tần nương nương cần phải phí thêm nhiều tâm tư a.” Tam công công tới gần Như Quân, giọng để lại câu này.

      “Đa tạ công công nhắc nhở, nô tỳ chiếu cố Tứ a ca tốt.” Như Quân thừa dịp này đưa cho Tam công công vật trang sức quý báu, có lẽ phải là quá quý giá, nhưng mà thắng bởi nó hiếm có, đây cũng là vật tốt nhất bên người của Như Quân.

      “Buổi chiều Quý phi nương nương phái người đưa Tứ a ca đến, vẫn xin Thành tần nương nương hãy chuẩn bị trước.” Tam công công thấy Thành tần như vậy bèn , cũng nhắc nhở nàng chút, “Nương nương, cái gì nên hỏi đừng hỏi, làm tốt điều mình nên làm là được.”

      biết Thành tần, , chỉ là Thành tần, chỉ sợ là tất cả mọi người đều biết tại sao Hoàng thượng giao Tứ hoàng tử cho Thành tần có địa vị cao lại được sủng ái tạm thời nuôi dưỡng, quả thực, chiêu này của Hoàng thượng làm cho tất cả mọi người hiểu nổi, trong lòng Tam Đức Tử lại cảm thán.

      đường được ma ma dẫn Vĩnh Thọ cung, Tứ a ca Dận Chân hoàn toàn biết tương lai của mình là như thế nào. Mẫu thân thân sinh ruột thịt của mình muốn nhận mình, dưỡng mẫu (mẹ nuôi) của mình có hài tử muốn mình nữa. Lúc mình biết Đức phi luôn luôn sủng ái Lục đệ ra là mẫu thân của mình, chính mình cũng rất cao hứng, đồng thời cũng rất khát vọng được mẫu thân ruột của mình sủng ái, nhiều đêm mất ngủ vẫn luôn ngừng tưởng tượng mẫu thân ruột ôn nhu chuyện với mình, đối đãi với mình như đối với Lục đệ, từ sau lần đó ánh mắt nhìn về Đức phi luôn tràn đầy khát vọng, rất rất muốn…

      Sau khi Hoàng Quý phi nương nương có hài tử, cuộc sống của mình ở Trường Xuân cung ngày càng kém, ngay cả ma ma giáo dưỡng mình cũng mở miệng đóng miệng đều là “Tiểu hoàng tử tương lai”, mỗi lần thỉnh an Quý phi nương nương đều có thể thấy nàng dùng ánh mắt rất ôn nhu nhàng vuốt ve hài tử trong bụng. Rồi có ngày Hoàng a mã đến, muốn mang mình ra ngoài dạo chơi, đường, hỏi mình “Có muốn trở về bên cạnh mẫu thân ruột hay ”, khi ấy mình đồng ý, cũng rất cao hứng, rất chờ mong, ngày trong mơ cuối cùng đến.

      Thế nhưng lúc nghe được câu “Nô tỳ có nhi tử của mình, Tứ a ca là nhi tử của Hoàng Quý phi nương nương”, giấc mộng vỡ tan, mình lại được người khác thích đến vậy, ngay cả mẫu thân ruột thịt của mình cũng muốn nhận mình.

      Sau khi rời khỏi Vĩnh Hòa cung, Hoàng a mã lời cũng , suốt đến lúc tới cửa Trường Xuân cung, Hoàng a mã mới lên tiếng bảo mình được đem chuyện gặp Đức mẫu phi hôm nay cho Hoàng ngạch nương, mình cũng gật đầu đáp ứng.

      Đêm hôm đó mình khóc, khóc rất nhiều, nhưng mà những ngày sau đó vẫn trôi qua như vậy, tận đến khi nhi tử của Quý phi nương nương ra đời. Tự mình cũng biết thời gian như vậy rồi cũng kết thúc, chỉ bởi vì mình chiếm cái danh “Trưởng tử của Hoàng Quý phi”. Nghe Quý phi nương nương thỉnh cầu với Hoàng a mã muốn đưa mình về chỗ Đức mẫu phi, sau khi Hoàng a mã nghe xong liền đạp cửa rời . Lại qua vài ngày nữa, Hoàng a mã liền tới đem mình , với mình đống lời gì mà Hoàng Quý phi và Đức mẫu phi vô cùng vất vả, phải quản lý vụ trong hậu cung còn phải nuôi dưỡng hài tử, cho nên chình mình tạm thời phải ở lại chỗ Thành tần ở Vĩnh Thọ cung thời gian. Chính mình nghe được điều này rất thương tâm, chẳng lẽ mình rất phiền toái sao, vì sao tất cả mọi người đều muốn mình? Mình cũng biết Thành tần là mẫu thân của Thất đệ, là người được sủng ái, Hoàng a mã muốn giao mình cho nàng, chắc hẳn cũng muốn mình nữa. Nhưng mà có thể thay đổi được cái gì đây, chỉ hy vọng Thành tần kia có thể đối xử với mình tốt chút.
      anhtrantu2810, nhimxu, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Tình huynh đệ

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      cho phép ngươi đoạt nương nương của ta, cho phép ngươi đoạt giường của ta, cho phép ngươi đoạt điểm tâm mà nương nương làm cho ta, cho phép ngươi đoạt đồ chơi của ta, cho phép…” Sau khi ra đống lớn “ cho phép”, tiểu Thất ra câu cuối cùng – cũng là câu quan trọng nhất: “ cho phép ngươi khi dễ nương nương của ta.” Đây là lúc Như Quân giới thiệu Dận Chân với tiểu Thất, nàng cũng với tiểu Thất, Tứ ca của ở cùng mẫu tử bọn họ trong thời gian. Tiểu Thất nhìn Dận Chân lâu, sau đó mở miệng câu đầu tiên, tràn đầy khí phách, với người ca ca này được khi dễ mẫu tử bọn . Tiểu Thất tuy rằng còn tuổi, nhưng mà hiểu được ràng rằng: muốn sống tại chốn hoàng cung mà thích, nhưng nương nương lại là nơi mà người người trong thiên hạ đều muốn sinh tồn này, nhất định phải đạt được sủng ái của Hoàng a mã, nhưng ở trong lòng của , nương nương của vẫn luôn là quan trọng nhất.

      Dận Chân nghe xong lời này chẳng qua là chỉ lạnh lùng liếc nhìn tiểu Thất rồi rời .

      Như Quân nhìn thấy tình hình “chung sống” lần đầu tiên của huynh đệ bọn họ biết , thời gian tới yên ổn rồi.

      Quả , trong những ngày tiếp theo, chỉ cần ở nơi tiểu Tứ và tiểu Thất cùng xuất , trong điện tràn ngập sức sống. Tiểu Tứ ngừng đoạt điểm tâm, đồ chơi của tiểu Thất, mỗi lần đều khiến tiểu Thất oa oa kêu to, tiểu Thất cũng rất tức giận, nhưng lại hề u như thời gian trước nữa, cũng trốn mình ở góc khuất mà người khác tìm thấy để khóc, biết nương nương là của mình, mình thể để cho nàng bị cái ca ca kia khi dễ, cũng thể để cho cái ca ca kia thừa dịp bản thân thương tâm mà cướp nương nương , vì vậy tiểu Thất vẫn luôn luôn đấu với tiểu Tứ, bất kể là cái gì cũng có thể làm cho hai đứa ầm ĩ rất lâu, người nào cũng chịu để yên cho người nào, đối với chuyện đó tiểu Tứ cũng vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến mỗi ngày.

      Dận Chân tới nơi này cũng được đoạn thời gian, Thành tần đối xử với và Thất đệ như nhau, tuy rằng Thất đệ có thái độ thù địch rất lớn đối với , nhưng vẫn rất quen thuộc và cảm nhận được tình thương chân thành tha thiết của mẫu thân mà Thành ngạch nương dành cho Thất đệ kia, , tại sao, tại sao Thất đệ như vậy lại có thể có mẫu thân hết lòng vì . Vừa hâm mộ, đồng thời cũng rất ghen ghét, ghen ghét tại sao bản thân lại chiếm được thứ mà người khác dễ dàng nhận được.

      Như Quân nhìn hai hài tử, bởi vì đối phương xuất , tính cách lại đột nhiên thay đổi rất lớn, nàng biết chuyện tình hai huynh đệ này chỉ có thể dựa vào bọn tự mình giải quyết, vì vậy Như Quân để cho bọn họ thêm càng nhiều gian nữa để cãi nhau, trải qua nhiều lần “rình coi”, nàng biết hai hài tử cho dù có ầm ĩ cũng ầm ĩ, ồn ào cũng ồn ào đấy, nhưng lại vẫn có chừng mực, cho nên qua thời gian dài, nàng cũng mặc kệ bọn như vậy. Hơn nữ nàng tin tưởng, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tiểu Tứ thực dung nhập với nơi này, tiểu Thất cũng có thể dần dần thoát khỏi chướng ngại tâm lý.

      Gian phòng của Như Quân là phòng chính của thiên điện, trong gian phòng bên trái thiên điện Dận Chân lại khắc khổ học tập, chuẩn bị để sang năm tiến vào Thượng thư phòng. Tuy là sáu tuổi mới bắt đầu được dạy học vỡ lòng, nhưng mà hài tử nào trong hoàng cung lại học trước từ tấm bé đây? Vốn là lúc chính mình được ba tuổi, Hoàng Quý phi từng đề cập tới việc tìm người dạy mình đọc sách biết chữ, thế nhưng từ sau lần nàng cãi nhau với Hoàng a mã kia, chuyện này cũng được nhắc lại, mình cũng từng đề cập với nàng mình đến lúc học vỡ lòng, nhưng mỗi lần nàng đều , chuyện này nàng có sắp xếp riêng, mình cần phải quan tâm vớ vẩn. Cũng lâu sau đó, Hoàng Quý phi liền mang thai, lại càng thêm ít thời gian để ý tới bản thân. Lúc mình năm tuổi, vẫn chưa biết được bao nhiêu chữ. Từ khi tới nơi này, mỗi sáng sớm Thành ngạch nương đều dạy mình và Thất đệ cùng đọc sách biết chữ, song mình lại học phức tạp hơn ít so với Thất đệ, chỉ giới hạn ở họa thi từ (thơ từ có tranh minh họa) trong Tam Tự kinh, đôi khi cũng học chút luận ngữ đơn giản, Thành ngạch nương là nàng chỉ biết chút thứ đơn giản đó, nếu muốn học những thứ khó hơn, sợ là phải vào Thượng thư phòng nhận dạy dỗ của sư phó.

      Mặc dù như thế, Dận Chân cũng rất cao hứng, Thành ngạch nương lúc giảng thường kể ít chuyện xưa, thường khiến chúng ta lo lắng xem trong chuyện xưa người nào làm chuyện tình là rất đúng, chuyện xưa cho ta biết đạo lý làm người gì, v.v… có rất ít người chuyện như thế với mình, dạy dỗ mình.

      Ở gian phòng bên phải, tiểu Thất cũng khắc khổ rèn luyện kém. Bởi vì tiểu Thất muốn để cho người ca ca này xem thường , khi dễ nương nương của , vì vậy mỗi lần đến thời gian rèn luyện, đều trở về cái gian phòng vốn là của kia, sau đó lại biến thành gian phòng để đồ chơi, vụng trộm luyện tập. Tiểu Thất trưởng thành, bây giờ cần người khác ôm nữa, nhưng chân của thể đường quá lâu được. Vì vậy Như Quân đặc biệt tìm người làm cho cái xe lăn loại , bình thường tiểu Thất cũng là ngồi xe lăn. Lại bởi vậy, Như Quân sợ tiểu Thất ngồi xe lăn thời gian dài, máu thể tuần hoàn được được, vì vậy quy định mỗi ngày tiểu Thất phải dành thời gian để rèn luyện. Cho dù như thế, mỗi lần tiểu Thất đường đều thường xuyên lảo đảo ngã sấp xuống, vì muốn cho người ca ca này có cơ hội cười nhạo , tiểu Thất cho dù mỗi lần đều ngã sấp xuống, nhưng cũng khóc lớn, ầm ĩ giống như trước đây, luôn luôn yên lặng đứng lên.

      Từ khi Dận Chân bắt đầu học tập, dường như là muốn bổ sung hết tất cả mọi thứ trước kia, trong ngày hè nóng bức như thế này, vẫn có thể kiên trì học cả buổi chiều hề gián đoạn, vì thế mà Như Quân cũng khuyên rất nhiều lần, thậm chí có hôm để cho Hỉ Mạn làm cái bồn bánh màn thầu lớn để cho Dận Chân và tiểu Thất thả sức ăn, kết quả là hai hài tử ăn vô cùng nỗ lực. Đến lúc còn mấy cái nữa, bọn rất nghi hoặc nhìn Như Quân, chẳng qua lúc ấy Như Quân chỉ để lại câu “Muốn béo cũng phải chỉ có hôm là có thể ăn thành được”, sau đó bọn liền hiểu được muốn làm việc phải biết lượng sức mà làm, phải chuyện mình có thể làm cũng đừng có gắng gượng.

      Nghe lời khuyên của Như Quân, rốt cuộc Dận Chân lần đầu tiên chỉ học canh giờ (hai tiếng) liền nghỉ ngơi, bởi vì hôm nay Như Quân có ở đây, Dận Chân cũng có ý định đến chính điện, mà lại muốn dạo chút hành lang. Khi đến gần gian phòng, đột nhiên nghe được trong gian phòng truyền ra tiếng vang “huỵch” cái, hình như là có gì đó ngã sấp xuống, bởi vì lòng hiếu kỳ, Dận Chân lặng lẽ chọc cái lỗ cửa sổ giấy, xuyên qua cái lỗ này mà nhìn vào bên trong.

      nhìn thấy Thất đệ vẫn luôn cho mình sắc mặt tốt kia, cố gắng mà đứng lên từ mặt đất, chưa được vài bước lại lảo đảo, “huỵch” tiếng lại ngã sấp xuống, sau đó lại khó khăn đứng lên, vất vả mới suýt chút nữa là đứng vững, lại bởi vì thân ổn định, thoáng cái lại ngã về phía trước, lần này cả người đều té mặt đất. Tiểu Thất lại dùng hai cánh tay nỗ lực đứng lên, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh vươn đến bàn tay, ngẩng đầu nhìn lên, phát là Tứ ca, nhưng cũng níu tay Tứ ca, thể phủ nhận là trải qua khoảng thời gian chung sống, cũng có thái độ thù địch với người ca ca này như lúc đầu nữa, nhưng mà điều đó cũng có nghĩa là có thể nhìn bản thân mà cười nhạo.

      “Đến đây Thất đệ, chúng ta cùng luyện tập.” Những lời này, đánh bại tiểu Thất, ánh mắt của lập tức ươn ướt, ra thế giới này cũng có người quan tâm giống như nương nương, là chân chính quan tâm phải là hư tình giả ý.

      Dận Hữu ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Dận Chân, thấy được chân thành tha thiết trong mắt của , nở nụ cười, “Vâng, Tứ ca.” Từ giây phút đó, chính thức chấp nhận người ca ca này.

      Xế chiều hôm nay, trong gian phòng bình thường này ngừng truyền đến tiếng vang lúc đứng lên lại ngã sấp xuống, đến buổi tối, cả hai người đều rất chật vật, nhưng hôm nay bọn chấp nhận lẫn nhau, bọn chính là huynh đệ tốt suốt đời suốt kiếp này.
      Last edited: 2/10/16
      anhtrantu2810, Mikovu, nhimxu15 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Tiểu Tứ thành bánh trái thơm ngon

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      Quãng thời gian sau đó, tình cảm của tiểu Tứ và tiểu Thất rất tốt, tiểu Tứ răn dạy những nô tài xem thường Thất đệ của , mà tiểu Thất cũng chia sẻ điểm tâm và đồ chơi của mình cho Tứ ca; buổi sáng mỗi ngày tiểu Tứ dạy tiểu Thất học thơ từ, cũng lại cho biết ý tứ được biểu đạt trong những câu thơ đó; xế chiều mỗi ngày tiểu Tứ cũng cùng huấn luyện với tiểu Thất, mỗi khi tiểu Thất ngã sấp xuống, tiểu Tứ đều yên lặng nâng dậy. Buổi tối lại là thời gian bọn vui vẻ nhất, khi đó bọn cùng nằm giường lớn, nghe ngạch nương kể từng chuyện xưa thú vị , cho đến khi tiến vào mộng đẹp…

      Đôi khi bọn cũng thường xuyên dạo chơi ở Ngự hoa viên, mới đầu tiểu Thất lại lui về trong mai rùa, chỉ nguyện ý tiếp xúc cùng với nương nương và Tứ ca của , bất kể Như Quân khuyên thế nào cũng muốn rời khỏi gần điện. Rồi đến ngày Như Quân muốn dẫn tiểu Tứ Ngự hoa viên đắp hai người tuyết to là to, người là tiểu Tứ, còn người là bản thân Như Quân. Tiểu Thất nghe thấy có mình liền nóng nảy, cộng thêm trong khoảng thời gian này cảm tình của Như Quân và tiểu Tứ đột nhiên tăng mạnh, vì để giữ được địa vị cao nhất trong lòng nương nương của mình, do dự mãi, cuối cùng tiểu Thất cũng kéo tay của Như Quân, vẻ mặt đáng thương giống như là bị vứt bỏ , “Nương nương, hảo bảo cũng muốn .”

      Hôm đó ba người bọn họ rất nỗ lực, nhưng cũng chỉ đắp được người tuyết lớn, Như Quân vì người tuyết này mà phải hiến tặng khăn quàng cổ của mình, tiểu Tứ lại đeo vào hai tay của người tuyết ---- hai nhánh cây hơi xù xì đôi bao tay của mình. Tiểu Thất nhìn thấy bản thân thể làm cái gì, lại muốn cởi áo khoác của mình ra mặc cho người tuyết, biết người tuyết đứng ở bên ngoài lâu rất lạnh. Nhưng mà sau hồi khuyên bảo của Như Quân và tiểu Tứ áo khoác vẫn được vững vàng mặc thân của tiểu Thất.

      để cho tiểu Thất thất vọng, Như Quân bảo người tìm bút mực đến, tiểu Thất lặng lẽ viết bài thơ chơi tuyết bụng của người tuyết, cuối cùng ba người kí tên của mình vào, nhìn thành quả của mình, ba người đều hưng phấn rất lâu, tuy rằng người tuyết kia thực xinh đẹp cho lắm. Hình ảnh bọn họ chơi đùa trong tuyết lại bị Khang Hi nhất thời cao hứng đến Ngự hoa viên xem cảnh tuyết thấy được. Cuối cùng Khang Hi hạ lệnh chở người tuyết này về, hôm sau tại cửa Thừa Càn cung lại nhiều hơn “hộ vệ” nhìn trông vô cùng buồn cười.

      đến Khang Hi, từ khi tiểu Tứ đến đây, Khang Hi cùng thường xuyên thừa dịp buổi chiều đến chỗ Thành tần nhìn hai hài tử này chút, nhìn thấy hình ảnh hai huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, Khang Hi biết quyết định ngay lúc đó của mình là chính xác.

      Bởi vì tiểu Tứ đến, nhân số nô tài lại vốn đủ, huống hồ đều là số những kẻ mắt chó nhìn người kém chỉ được chủ nhân có thế lực. Vào buổi chiều lúc Như Quân uống trà chuyện phiếm cùng Khang Hi, ra vài câu, hôm sau Khang Hi liền thay đổi toàn bộ nô tài ngoại trừ Hỉ Nhụy và Hỉ Mạn, ngay cả những nô tài “ ở Vĩnh Thọ cung, lòng lại ở Trường Xuân” lúc trước mà Dận Chân mang đến cũng thay đổi.

      Nhìn từng phần liên quan đến thân thế bối cảnh của những nô tài kia, sau khi tiến cung chưa từng nhận được ân huệ của phi tần trong cung, v.v… tất cả đều đủ trong danh sách. Quan trọng nhất là tính mạng của những nô tài đó và người nhà của bọn họ đều được nắm giữ trong tay Như Quân, tại xã hội phong kiến này, Như Quân đến chuyện “Mọi người đều bình đẳng” với những nô tài đó, chỉ có nắm giữ nhược điểm của bọn họ mới có thể chân chính sử dụng bọn họ. Vì vậy khi bọn họ vừa đến đây, Như Quân liền triệu bọn họ tới, cho bọn họ biết, tất cả của bọn họ đều ở trong tay của mình, nếu dám cãi lời mình hãy cẩn thận tính mạng cả nhà bọn họ. Lời này rất có hiệu quả, từ sau lần đó ít nhất tại nơi của mình hạ nhân nào dám dùng ánh mắt có thần sắc gì đó nhìn tiểu Thất, cũng có ai dám bởi vì bọn họ được sủng mà bí mật khi dễ ba mẫu tử bọn họ. Hành động kia của Như Quân quả thực vượt qua quyền hạn, vụ trong Vĩnh Thọ cung vốn là do Mẫn phi xử lý, muốn thay đổi nô tài gì đó hiển nhiên là phải tìm Mẫn phi. Nhưng mấy lần Như Quân đề cập với Mẫn phi, Mẫn phi đều cho câu, “Thân là vị tần, mà thậm chí ngay cả mấy nô tài cũng quản được.” Bên ngoài là như vậy, nhưng Mẫn phi vẫn luôn ngấm ngầm ra sức ủng hộ hành vi của những nô tài kia. Hơn nữa với số lần Khang Hi đến ngày càng nhiều, Như Quân biết nếu mình lại đề cập chuyện này với Mẫn phi, Mẫn phi đáp ứng, nhưng mà thể đổi tất cả được, nếu thay vào cũng đều là người của Mẫn phi. Bởi vì vậy mà Như Quân thể phòng bị, cho nên nàng mới trực tiếp thảo luận vấn đề này với Khang Hi.

      Trải qua khoảng thời gian dài, tiểu Tứ mặc dù vẫn thể hoàn toàn mở hết lòng đối xử với Thành ngạch nương, nhưng cũng ít chút xa cách so với ban đầu, thay vào đó là thân cận, đôi khi cũng làm nũng với Như Quân giống như tiểu Thất. Cũng trong đoạn thời gian chung sống với nhau, tiểu Tứ cũng thực cảm nhận được gian nan của đệ đệ này, vì thế càng thêm chiếu cố đệ đệ này hơn.

      năm rất nhanh lại trôi qua, mấy ngày nữa đến thời gian tiểu Tứ phải Thượng thư phòng, thời gian tiểu Tứ ở chung với tiểu Thất mỗi ngày cũng thể dài như thế nữa, hai người đều rất nỡ bỏ lại đối phương, mà chuyện càng nghiêm trọng hơn, tiểu Tứ phải nơi ở chỉ dành cho Hoàng tử - Cảnh Nhân cung. Thái tử bởi vì là nhi tử Khang Hi tự mình nuôi lớn, cho nên cũng để cho ở nơi đó, mà lại ở tại Dục Khánh cung, tỏ vinh sủng của mình đối với Thái tử. Bởi vì Thái tử vào đó ở theo tuổi quy định, những hoàng tử khác cũng bởi vì địa vị cao quý của mẫu thân mình, đặc biệt xin Khang Hi cái ân điển, kỳ thực Cảnh Nhân cung kia cũng hoàn toàn là vì để cho các hoàng tử phải quá nhiều con đường mà được đặc biệt thiết trí lại làm chỗ ở cho hoàng tử, nếu như những phi tử kia có năng lực để cho con của mình đến muộn, vậy Khang Hi cũng để ý.

      Nhưng mà Tứ hoàng tử Dận Chân lại như vậy, vốn chỉ ở tạm tại chỗ Như Quân, nghĩ chút, Khang Hi hẳn là muốn cho Tứ hoàng tử nơi ở trước khi tiến vào Thượng thư phòng . Huống hồ Như Quân cũng có quyền thế gì, muốn giữ tiểu Tứ lại cũng giữ được. Mấy ngày nay mấy người bọn họ đều rất thương cảm, tiểu Thất cũng muốn đoạt vị trí thứ nhất trong lòng nương nương cùng Tứ ca của nữa, mà tiểu Thất cũng biết đoạn thời gian hạnh phúc này cũng sắp kết thúc rồi. Trong khoảng thời gian này, bọn họ ai cũng đề cập tới chuyện Thượng thư phòng này, mỗi ngày đều làm mọi chuyện giống như bình thường. Chẳng qua là ba người đều suốt ngày ở cùng chỗ với nhau, hưởng thụ đoạn thời gian cuối cùng.

      Mà mấy ngày nay cũng đột nhiên xảy ra vài chuyện lớn, đầu tiên là Lục a ca của Đức phi tử vong ngoài ý muốn, nghe là do rơi vào trong nước mà chết chìm, Đức phi ôm thi thể của khóc lâu. Sau đó bao lâu lại truyền đến tin con của Hoàng Quý phi bởi vì bệnh thương hàn (cảm lạnh) mà chết non, Hoàng Quý phi nghe được tin này bất tỉnh tại chỗ. Bầu khí ở hoàng cung trong khoảng thời gian này vô cùng u ám, bởi vì hai vị hoàng tử tử vong liên tiếp dẫn đến lòng người trong hoàng cung bàng hoàng, Hoàng đế dưới cơn giận dữ giết chết rất nhiều nô tài hầu hạ hai vị hoàng tử. Nô tài các cung làm việc cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chỉ sợ lát cẩn thận liền đầu thân hai nơi, Ngự hoa viên cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, tại bất kể là ai cũng đóng cửa chính sống cuộc sống của riêng mình.

      Qua bảy bảy bốn mươi chín ngày của hai vị hoàng tử xong, lại có nhân vật trở thành chủ đề đứng đầu trong hoàng cung.

      Đó chính là Tứ hoàng tử lúc đó bị Đức phi và Hoàng Quý phi ruồng bỏ, xế chiều hôm, Hoàng Quý phi tới chính điện Vĩnh Thọ cung, để cho Mẫn phi phái người gọi Thành tần qua. Lúc Như Quân vừa đến, Hoàng Quý phi tiến vào chủ đề chính , “Thành tần trong khoảng thời gian này có công chiếu cố Tứ hoàng tử, người đâu, ban thưởng mười lượng hoàng kim, ba xấp tơ lụa tiến cống thượng đẳng của năm nay.” cung nữ đem đồ tốt được chuẩn bị từ sớm đưa lên, Như Quân xoay người quỳ gối hành lễ với Hoàng Quý phi tỏ vẻ mình rất cảm tạ, “Từ sau khi tiểu hoàng tử chết non, thân thể của bổn cung thời gian trước cũng kém rất nhiều, Trường Xuân cung cũng có sức sống, tại thân thể của bổn cung tốt hơn nhiều, lòng lại thỉnh thoảng luôn hoảng lên. mình Thành tần dạy dỗ Thất hoàng tử cũng vô cùng mệt nhọc, Tứ hoàng tử cũng nên để Thành tần mệt mỏi thêm nữa. Người đâu, mang đồ vật của Tứ hoàng tử trở về . Nghiêm ma ma chờ sớm chút, mang hoàng tử quay về Trường Xuân cung, bổn cung cũng nên chuẩn bị bữa cơm tẩy trần cho vị khách mời từ phương xa đến.” đợi Như Quân kịp phản ứng, Hoàng Quý phi rồi.

      Mà lúc nghe Hoàng Quý phi Vĩnh Thọ cung đón Tứ hoàng tử, Đức phi mặc thân y phục màu trắng, lại trang điểm thêm chút liền đến Thừa Càn cung.

      “Hoàng thượng.” Đức phi vừa vào cửa khóc lên, “Từ sau khi Lục nhi , lòng nô tỳ vô cùng khó chịu, nhiều lần mơ thấy hài tử Dận Tộ này muốn Tứ ca của , hy vọng Tứ ca của có thể thay hầu hạ dưới gối nô tỳ, nô tỳ hi vọng có thể mang Tứ hoàng tử về tự mình nuôi dưỡng, để Lục nhi trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi, mà nghe Thành tần nuôi dưỡng Thất hoàng tử vô cùng mệt nhọc, Dận Chân ở chỗ của nàng sợ là nhận được chiếu cố tốt nhất. Nô tỳ lại cũng hy vọng Hoàng thượng thông cảm cho tấm lòng từ mẫu của nô tỳ.”
      anhtrantu2810, nhimxu, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Bánh trái

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      bóng dáng be bé chân tay chuồn vào trong phòng bếp , nhón chân lên, mặt bẩn bẩn vừa vặn cụng vào cạnh bàn, nhìn thấy bàn có mâm lớn, mâm bày đầy đống bánh, nóng hổi thơm lừng, giống như vẫy gọi , đúng lúc này bụng cũng vang lên vài tiếng “ọt ọt”, nuốt nước miếng, lau đôi tay cũng bẩn bẩn vào y phục, đưa tay về phía bánh, lúc vừa đụng đến…

      “Giỏi cho tiểu tử, ra là ngươi, cứ bảo làm sao mà bánh nương nương của ta tự làm lại thiếu nhiều như vậy, hóa ra đều là do ngươi ăn.” Cửa mở ra, nam hài (bé trai) lớn hơn nhiều lắm ngồi xe lăn tiến vào rồi, theo sau còn có hài tử lớn hơn chút đẩy xe lăn.

      Sau khi cửa mở, tiểu hài (đứa trẻ) này liền vội vã đưa tay lấy chồng bánh to nhét vào trong tay áo của mình, bởi vì quá khẩn trương nên cất kỹ, bánh cứ liên tiếp rơi ra, tiểu hài quá luống cuống, nhìn bánh rơi mặt đất, lại nhìn mấy người ngăn ở cửa, “oa” tiếng liền khóc.

      “Con chính là Bát a ca sao.” thanh ôn nhu (hiền dịu) truyền tới, sau đó ôm lấy , Như Quân mặc dù chưa từng thấy Bát a ca, nhưng mà hài tử lớn gần bằng hảo bảo nhà mình, lại cũng được sủng ái, trừ Bát a ca ra, chỉ sợ cũng còn người nào khác. Hài tử kia toàn thân dưới cũng đều bẩn hề hề, nhìn cũng cực gầy, có dáng vẻ mượt mà của tiểu Thất.

      Như Quân lên ôm lấy Bát hoàng tử, cảm thán , biết vì sao, thấy hài tử đáng thương, lòng đồng tình của mình thoáng cái bị gợi lên (Ngân: tấm lòng người mẹ của tỷ bao la quạ…)

      Nhìn ngạch nương ôm lấy hài tử nghe là Bát đệ của mình ra khỏi nhà bếp đến sảnh chính, tiểu Tứ và tiểu Thất cũng lập tức đuổi theo, tiểu Thất để lại câu, “Hỉ Nhụy , nhớ là tý phải lấy bánh trong nồi ra, lát nữa ta và Tứ ca muốn ăn.”

      đến điều này phải trở lại mấy ngày trước, thời gian này thân thể của Hoàng thái hậu tốt, Mẫn phi luôn dẫn Thành tần tẫn hiếu (làm tròn phận hiếu của con cái) với Hoàng thái hậu. Thiên điện chỉ có mình tiểu Thất học tập rèn luyện mỗi buổi chiều, mà Như Quân cũng làm bánh mà hai hài tử thích ăn nhất trước khi ra ngoài, cho tiểu Thất ăn bữa điểm tâm thứ hai, cũng để cho tiểu Tứ tan học về ăn chút gì đó lót bụng trước cơm tối.

      Vài ngày sau, tiểu Thất phát bánh đậu đỏ luôn luôn vô duyên vô cớ ít , bên thỉnh thoảng còn có dấu bàn tay đen sẫm. Buổi tối tiểu Tứ trở về, tiểu Thất bèn đem “ kiện bánh trái bị trộm” cho Tứ ca của . Cuối cùng hai hài tử thỏa thuận với nhau, muốn nhìn xem là ai trộm bánh của bọn họ. Hôm này là thời gian tiểu Tứ nghỉ, bọn thiết lập cạm bẫy, dự định đem thực hành “bắt ba ba trong rọ”, nhưng lại chuyển thành “bắt kẻ trộm bánh trong bếp”.

      đến tiểu Tứ, tuy rằng khi đó trở thành bánh trái thơm ngon mà Hoàng Quý phi và Đức phi tranh đoạt, nhưng quan trong nhất là người ra quyết sách Khang Hi, cũng phải là người ngu: Thân là Hoàng đế, có thể tính kế người khác, nhưng người khác thể tính kế , huống chi tại Đức phi vẫn là mũi giáo dùng để đối phó Đông Giai thị. Tấm lòng từ mẫu cái gì, người có tiểu nhi tử rồi liền vứt bỏ trưởng tử, người khác có hài tử thân sinh cũng ruồng bỏ dưỡng tử (con trai nuôi) nuôi dạy nhiều năm. tại con mình chết lại muốn đem hài tử bị ruồng bỏ kia về, các nàng thực cho là mình để cho các nàng hài lòng như ý sao, là trèo lên địa vị ngày càng cao rồi cũng liền quên mình từng là người nào đấy. Vốn rất xin lỗi hài tử Dận Chân này, bản thân làm sao có thể tùy ý để cho những nữ nhân muốn gì làm nấy, đừng cho là muốn có. Vì vậy cuối cùng Khang Hi đế ra lệnh tiếng, ban đạo thánh chỉ sau này quyền nuôi dưỡng Tứ hoàng tử là của Thành tần, lập tức dẹp cuộc chiến tranh đoạt bánh trái thơm ngon này.

      Mà hai vị tranh đoạt kia cũng hạ tâm tư này xuống, lại tính toán mang thai nhi tử, dù sao ấy , nhi tử muốn sinh lại sinh thôi, cần gì phải dán ở thân cây, đây cũng phải là do ngay sau đó hai người được xưng là “có thể sinh nhiều nhất” ở hậu cung – Đức phi và Nghi phi lại mang bầu, ngoài ý muốn đó là Mẫn phi nhiều năm con cũng hoài thai, khiến nàng (Đức phi) hưng phấn, nhìn ai cũng cao hứng sao, cũng đâm chọc Như Quân như trước nữa. Tiểu Tứ ở lại, tiểu Thất và Như Quân đều rất cao hứng, vì thế đặc biệt mở tiệc ăn mừng.

      Ánh mắt lại quay về thân tiểu Bát, Như Quân lại bảo Hỉ Mạn bưng nước lên rửa sạch mặt và tay giúp hài tử này, thay cho bộ y phục mới mà tiểu Thất chưa mặc qua. Mới đầu tiểu Bát vùi ở trong lòng Như Quân, cho dù thế nào cũng chịu xuống, Như Quân khuyên rất nhiều lần, liên tục cam đoan nàng trách phạt , mới ngừng khóc.

      Tiểu Tứ và tiểu Thất vừa ăn bánh, vừa nhìn đệ đệ khóc sướt mướt còn chiếm lấy cái ôm ấm áp thơm ngát của nương nương và làm dơ y phục của nương nương, cảm thấy vô cùng khó chịu và cảm giác được nguy cơ chưa từng có từ trước đến nay.

      Mà Như Quân nhìn thấy ánh mắt của hài tử này ngừng nhìn chằm chằm vào bánh mà tiểu Tứ và tiểu Thất ăn, bộ dáng khao khát kia, giống như con mèo tham ăn vậy. Thở dài hơi, sắp xếp cho Hỉ Nhụy làm cho tiểu Bát ít đồ ăn. Lại phái người Chung Túy cung với Lương quý nhân tiếng, mình đường gặp tiểu Bát, liền dẫn chơi cùng tiểu Thất và tiểu Tứ lát, buổi tối phái người đưa tiểu Bát trở về.

      đến Lương quý nhân, nàng cũng là người có chuyện xưa.

      Vào ngày năm Khang Hi thứ hai mươi, Khang Hi vừa cãi nhau với Đông Giai thị, về vấn đề con nối dõi, về vấn đề Đức tần, hẵn cũng tại sao nữ hài (bé - ở đây chỉ Đông Giai thị) xinh đẹp khả ái lúc mới gặp gỡ kia biến thành bộ dạng bây giờ, chẳng lẽ hoàng cung này có thể thay đổi dạng người sao, trở thành cái dạng mà người ta hoàn toàn thể nhận ra, bị tức đến váng đầu càng lúc càng chạy đến nơi vắng vẻ hơn, Tam Đức Tử theo sau nhìn thấy Hoàng thượng tức giận như vậy cũng dám mở miệng, chỉ đành nhanh chân theo. Cách Tân giả khố xa, nữ tử trẻ tuổi chữa trị giúp con thỏ bị thương, hơn nữa cùng con thỏ kia lặng lẽ chuyện, màn đó cảm động Khang Hi vốn thất vọng với nhân tính, mà khi nữ tử kia ngoái đầu nhìn lại, quả xứng với câu “Nhất tiếu khuynh nhân thành” kia ( nụ cười nghiêng thành đổ nước), Khang Hi ngây người, cho dù nhìn qua vô số mỹ nữ, cũng chưa từng gặp nữ tử giống như tiên giáng trần như vậy, nghĩ, nhất định là trời cao phái tiên tử đến làm bạn với .

      Tối hôm đó, Khang Hi liền sủng hạnh nữ tử ra từ Tân giả khố này, mới đầu mọi người đều cho là Hoàng đế muốn giận dỗi với Quý phi, để cho nữ nhân này làm Quý phi tức giận, thế nhưng chẳng ai ngờ rằng Khang Hi lại sủng nữ tử này những mấy tháng, để cho những nữ tử có chút địa vị trong hậu cung đều cảm nhận được cảm giác nguy cơ.

      Mà Lương quý nhân này, đúng, là Lương quý nhân, tất cả mọi người đều , tại sao Hoàng thượng lại sủng ái nữ tử như vậy mà lại nâng phân vị của nàng lên. Tất cả những nữ nhân hậu cung, kể cả Quý phi cũng giữ được bình tĩnh mà ra tay với Lương tần, mà những vị có đạo hạnh (công phu tu luyện – ý châm biếm) tương đối cao như Đức tần hay Vinh tần, mặc dù đối chiến chính diện với Lương quý nhân, nhưng cũng ngừng bày mưu tính kế sau lưng rồi. Có lẽ nếu có phát sinh cái kiện kia, Lương quý nhân chừng đến bây giờ cũng là nữ nhân Khang Hi sủng ái nhất, tiền đồ thể hạn lượng.
      Last edited: 2/10/16
      anhtrantu2810, nhimxu, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Lương quý nhân

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      Có lẽ ngay từ đầu Lương quý nhân thực là vô dục vô cầu ( chút ham muốn), nhưng mà khi nàng nhận được quá nhiều, khi mà nàng phong quang vô hạn (vô cùng nở mày nở mặt), nàng mất ý muốn ban đầu của mình; lúc nàng được người tôn quý nhất đời này nhìn thấy, chút muốn rời xa trong mắt kia, nàng nở nụ cười, cười đến vô cùng thoải mái lại cũng rất đắc ý, nàng cho rằng vận mệnh của nàng thay đổi rồi, nàng cũng có thể trở thành Đức tần thứ hai, thậm chí địa vị càng cao hơn so với Đức tần.

      Nhìn thấy dáng vẻ giống như muốn ăn thịt nàng cũng những nữ nhân ngu ngốc trong hậu cung kia, nàng cũng sợ hãi như trước kia nữa. Mỗi khi những nữ nhân kia nhìn nàng bằng ánh mắt ghen ghét, nàng đều nở nụ cười rất vui vẻ, cười đến vô cùng sáng lạn, nụ cười đó làm đau nhói mắt và lòng những nữ nhân kia. Nụ cười đó có quá nhiều đắc ý, đắc ý nàng có thể khống chế được lòng thiên tử, cũng chỉ có nàng mới biết nụ cười kia còn có cả chút cười nhạo, cười nhạo những nữ nhân ngu xuẩn kia. Thế gian phù hoa (cảnh đời phù phiếm hào nhoáng) khiến cho nàng mất phương hướng của bản thân, mấy tháng vinh sủng người nào địch nổi, cũng khiến cho nàng quên bản thân vốn chỉ là cung nữ ti tiện ra từ Tân giả khố. Nhưng mà với kinh nghiệm từng trải từ cùng thông minh tài trí sẵn có của mình, nàng đem phần đắc ý này giấu dưới dáng cười tuyệt mỹ lại dịu dàng của nàng.

      Có lẽ là vận mệnh như vậy, mấy tháng vinh sủng trở thành thời kỳ đỉnh cao của nàng cả đời này. Có lẽ đúng như lời khẩn cầu của nàng với trời xanh, “Tín nữ nguyện vì nó, trả giá hết thảy.”

      Tháng mười năm Khang Hi thứ hai mươi, đúng là lần đầu tiên Khang Hi sắc phong cung phi phạm vi lớn hai tháng trước, Lương quý nhân phát mình mang thai. Nàng cũng thông minh lập tức với Hoàng đế, nàng biết lúc này bản thân là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những nữ nhân kia, nếu để cho các nàng biết mình mang thai, các loại thủ đoạn đều xuất , bản thân căn bản thể chống đỡ được. Cũng may mắn là nàng có cẩn thận, nàng biết mình sớm có ngày mang thai, vì thế nàng liền biểu mình rất thích ăn chua, để mê hoặc những nữ nhân đó. Quả thực chiêu này rất hữu hiệu, dưới canh phòng tử thủ nghiêm ngặt của nàng, cộng thêm nàng cũng có các triệu chứng nôn nghén các thứ, có ai biết nàng mang thai.

      Nhưng mà có số việc cho dù bị phủ đầy bụi rồi nhưng cuối cùng vẫn bị đào lên.

      Lúc Hoàng hậu Hách Xá Lý mang thai đương kim Hoàng thái tử, nàng biết mình cần quân cờ, quân cờ đảo loạn hậu cung lúc nàng mang thai. Đúng lúc đó, nàng vô tình nhìn thấy Vệ thị ra khỏi Hoán Y cung (cung chuyên giặt quần áo) đưa y phục, biết Vệ thị chính là cái quân cờ kia, địa vị thấp kém, dễ dàng khống chế, đồng thời cũng vừa vặn là loại hình Hoàng đế ưa thích. Sau đó nàng liền thầm tìm người bí mật huấn luyện Vệ thị, tính toán tìm thời điểm thỏa đáng đẩy nàng (Vệ thị) lên trước mặt mọi người. Nhưng điều duy nhất mà nàng (Hách Xá Lý thị) ngờ tới là thời gian đó Hoàng đế bận rộn bình loạn Tam Phiên, rất ít thời gian đến chỗ những nữ nhân hậu cung kia, mãi đến lúc trước khi chết Hách Xá Lý thị cũng chưa sử dụng được quân cờ tỉ mỉ sắp đặt này.

      Lúc ấy biết chuyện này ngoại trừ Vệ thị và Hách Xá Lý thị ra, còn có nhũ mẫu của Hách Xá Lý thị Từ ma ma cùng với cung nữ nhất đẳng ngẫu nhiên trùng hợp biết chuyện này – Xảo Tú. Từ sau khi Hách Xá Lý thị chết, Xảo Tú này luôn mực túc trực bên linh cữu của Hách Xá Lý thị ở Khôn Ninh cung, khi nàng (Xảo Tú) biết kẻ từng là quân cờ kia phát ra hào quang quá mức, nàng biết thời điểm mình phải ra mặt đến.

      Nhưng mà lâu sau đó, tại góc vắng vẻ trong cung, cỗ thi thể nữ thắt cổ được phát , tất cả mọi người đều cho rằng nàng là vì quá tưởng niệm tiên hoàng hậu mà theo bước của ngài. Cung nữ tử vong trong cung là chuyện thường xảy ra, tựa như hòn đá ném vào giữa biển rộng vô biên, có mấy người để ý đến. Những nhân vật lớn kia cũng hao tâm tổn trí chút nào vì những chuyện tình như thế này, nhưng mà vào ngày giỗ Hách Xá Lý thị năm nay, Hoàng đế trẻ tuổi lúc cùng chuyện phiếm với tiên hậu, phát khối khăn lụa.

      Tại hậu cung, trong tay nữ nhân nào chẳng có mấy mạng người, chẳng qua là trong lòng mọi người đều biết ra thôi, cho dù thân là Hoàng đế nhưng Khang Hi cũng ngoại lệ, nhưng lần này lại khác, Vệ thị mà vẫn cho là nữ tử trời cao phái tới làm bạn với , trong sạch thuần khiết, nghĩ tới cuối cùng lại là…

      Cho dù Khang Hi biết những tình này, cũng vẫn ân sủng Vệ thị như trước, mãi đến tháng sau khi Vệ thị té xỉu, sau khi nghe Thái y Lương quý nhân mang thai bốn tháng xong, liền xoay người rời . Sau này cũng thấy Khang Hi qua chỗ Lương quý nhân nữa, Lương quý nhân cũng thất sủng từ đó.

      Sau đó Lương quý nhân sinh ra hài tử này, là nhi tử, xếp hàng thứ tám (bát). ngờ đó là Khang Hi đem hài tử này giao cho người khác nuôi dưỡng, vì thế nên Vệ thị vẫn mực tin tưởng trong lòng Hoàng đế vẫn có mình, ngày nào đó Hoàng đế trở lại bên cạnh mình, ngày nào đó bản thân lần nữa đạt được sủng ái độc nhất vô nhị kia. Cho tới lúc đó nàng vẫn rất hoang mang, nàng , tại sao nàng đột nhiên lại thất sủng.

      Sau khi hài tử được sinh ra, mỗi ngày nàng đều ngồi ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn đại môn, mới đầu nàng tưởng rằng nhi tử này mang về sủng ái của Hoàng đế đối với nàng, nhưng mà qua rất lâu, Hoàng đế lại vẫn tới, nàng liền đem tất cả oán trách của mình lên người nhi tử, cho rằng là do nhi tử này mới khiến bản thân suy bại tới tình trạng ngày hôm nay. Đây là nhi tử thân sinh của nàng, cho nên nàng có cách nào đánh chửi hài tử này, nhưng mà muốn lòng nàng có ngăn cách mà đối đãi với nhi tử này, nàng cũng làm được, vì thế nàng lựa chọn coi thường, mà điều này cũng chính là nguyên nhân khiến tiểu Bát từ ăn đủ no.

      Nghe xong lời truyền đến của Thành tần, Lương quý nhân cho là mình đổi vận rồi, nàng sớm nghe , gần đây Hoàng thượng sủng ái Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử nhiều hơn, nếu Hoàng thượng nhìn thấy hài tử Dận Tự này, nhất định nhớ tới bản thân, nhất định. Được rồi, vẫn là nên tự mình chuyến , chừng có thể nhìn thấy Hoàng thượng. Lương quý nhân cứ nghĩ như vậy, liền tranh thủ thời gian trang điểm lại bản thân.

      đợi Như Quân đưa Bát hoàng tử trở về, Lương quý nhân tới rồi, bảo là muốn tự mình đón Dận Tự trở về. Mà tiểu Bát lại cứ vùi vào trong lòng Như Quân, cầm lấy y phục của nàng buông, làm sao cũng chịu rời khỏi, khiến Như Quân cảm thấy kỳ quái là tại sao Lương quý nhân vẫn thèm để ý chút nào, vẫn chỉ lộ ra ánh mắt chờ mong nhìn cửa lớn, nếu tiểu Thất và tiểu Tứ làm ổ trong lòng những nữ nhân khác mà ỷ lại, bản thân thể ghen tỵ đến chết.

      lâu sau đó, Như Quân biết Lương quý nhân đợi cái gì, sợ là nàng (Vệ thị) phải thất vọng rồi, tuy rằng người trong cung đều biết số lần Hoàng đế đến chỗ mình càng lúc càng nhiều, nhưng lại đến vào buổi tối. Nhìn thấy dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài của tiểu Thất và tiểu Tứ, tiểu Bát cũng ngủ ở trong lòng mình rồi, Như Quân sốt ruột liền mở miệng , “Lương muội muội, sắc trời cũng tối rồi, mấy hài tử cũng mệt mỏi, hay là mang tiểu Bát quay về sớm chút , nếu đợt lát nữa đêm khuya rồi cũng khó về.”

      “Tứ a ca cũng Thất a ca mệt rồi để cho bọn họ ngủ , cần chờ cùng với chúng ta trong này.” Vệ thị trực tiếp vượt qua trọng điểm.

      Như Quân phát hỏa, nàng cũng tin Lương quý nhân được vinh sủng thời này người ngốc đâu, Như Quân liếc nhìn Hỉ Nhụy và Hr Mạn, để cho các nàng dẫn hai hài tử rửa mặt rồi ngủ. Nàng vừa muốn mở miệng, Vệ thị , “Tỷ tỷ là có phúc khí đó, có hai hoàng tử bên người, dáng vẻ này của muội muội ta, được sủng lại làm liên lụy tới Bát a ca rồi…” thôi hồi mà bắt đầu rơi lệ rồi.

      Như Quân nhức đầu, vừa định đuổi Lương quý nhân này , ai ngờ vậy mà nàng khóc lên rồi. Nhạy bén nghĩ ra, gọi tiểu thái giám đứng ở cửa đến, thấp giọng vài câu, tiểu thái giám liền ra ngoài. Vài phút sau, chạy về , “Hồi chủ tử (lời dẫn để bẩm báo lại chủ nhân điều gì đó), Hoàng thượng đêm nay lật bài tử của Huệ phi nương nương.”

      Nhìn sắc mặt Lương quý nhân thay đổi, Như Quân nở nụ cười, kỳ thực nàng cũng để cho tiểu thái giám kia đến hỏi Hoàng đế đêm nay ở đâu, chẳng qua là tùy tiện thôi.
      anhtrantu2810, Abby, nhimxu10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :