1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký nuôi bà xã - Tôn Ái (Full 10c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10.1:


      Hôm nay được tan làm sớm, Hàn Thủy lại muốn về nhà sớm như vậy, căn nhà kia mỗi ngày đều chỉ có mình ở nhà, cái loại cảm giác chờ đợi này trống rỗng tịch mịch, rất đáng sợ, cả căn nhà đều tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập vang dội.


      Nhìn nhìn di động trong tay, hồi rồi lại hồi lâu, Hàn Thủy rốt cuộc từ bỏ suy nghĩ nữa, căn bản có nổi người bạn để trò chuyện cùng, vẫn là tự mình đến nhà hàng ăn tạm bữa, rồi xem phim lúc, sau đó quán bar làm vài chén rồi về nhà thôi.


      đường đến nhà ăn, Hàn Thủy theo thói quen muốn gọi món cơm trộn và canh gà nhân sâm, nhưng khi lời ra đến miệng lại biến thành: "Bít tết, tám phần chín.”


      số thói quen cần phải sửa rồi.


      Môi son khẽ nhấp ngụm rượu , Hàn Thủy tùy ý quan sát khắp nhà hàng, tự nhủ cuộc sống đúng là màn kịch đặc sắc, ánh mắt lơ đãng đảo qua, liền thấy đôi nam nữ quen thuộc tiến vào cửa.


      Tư Khấu Ngọc cùng với diễn viên, diễn viên kia miệng cười ngừng, mà Tư Khấu Ngọc cũng là vẻ mặt tươi cười sáng lạn, hề nhìn ra chút dấu vết gì gọi là đơn.


      Hàn Thủy lại uống ngụm rượu đỏ, bỗng cảm thấy hương vị còn được tinh khiết và thơm ngon như lúc trước.


      Ánh mắt Tư Khấu Ngọc khẽ đảo qua, rất nhanh chóng liền phát Hàn Thủy ngồi bên cửa sổ, tươi cười liền từ từ biến mất, đáy mắt là mảng hờ hững, trong lòng Hàn Thủy dấy lên cảm giác chua sót, lại nghĩ, mình còn chưa tìm ta tính sổ, ta lấy lí do gì mà dùng ánh mắt đó nhìn ? Song lại đột nhiên nghĩ đến quan hệ của bọn họ bây giờ, ánh mắt lại ảm đạm xuống.


      diễn viên kia cũng theo tầm nhìn của Tư Khấu Ngọc mà nhìn qua bên này, tự nhiên cũng thấy được Hàn Thủy, vẻ mặt ta kinh ngạc, muốn lại thôi, nhưng trong ánh mắt lại che dấu được ý tự đắc, hả hê.


      Tư Khấu Ngọc thấp giọng gì đó, diễn viên kia liền cười đến run rẩy cả người, sau đó rất biết điều theo hướng dẫn của người phục vụ, vào gian phòng.


      Tư Khấu Ngọc nhanh chân về phía Hàn Thủy, bàn tay cầm dao nĩa của tự chủ run lên, thậm chí có cảm giác khẩn trương.


      Hai người họ lâu có gặp nhau ở trường hợp công chúng như thế này.


      đến ngồi xuống đối diện , nhìn đĩa bít tết trước mặt , có chút giật mình.


      "Hôm nay tôi có nhiều việc." giải thích.


      gật gật đầu, "Vẫn luôn ăn ở ngoài sao?"


      Hàn Thủy gật đầu, mặc dù ở nước ngoài mình lâu nhưng lại biết nấu cơm, trước kia có lần phải tham gia cuộc thi nấu ăn cùng bạn học, đều luôn đảm nhiệm vai trò trợ thủ hoặc xung phong rửa bát....


      Trời ạ, tóm lại từ trước tới giờ toàn ăn bên ngoài, là vô dụng mà.


      Sau đó hai người đều im lặng, biết phải gì.


      Tư Khấu Ngọc nhìn trước mặt, chỉ thấy cằm của nhọn hơn, thân mình gầy ít, làn da vốn trắng nõn nay lại càng thêm trắng, nhìn qua có chút tái nhợt.


      "Có thời gian nên tới chỗ chị Như, thỉnh thoảng thả lỏng chút cũng tốt." Sắc mặt của dịu ít, trong lòng cũng cảm thấy đau, vốn nghĩ muốn cho cuộc sống vui vẻ, lại nghĩ rằng càng khiến phải chịu khổ trong lòng.


      " cũng thế." gật đầu.


      Nghe được lời của , sắc mặt lại đen lại, hừ lạnh tiếng, "Em ước gì luôn cùng người phụ nữ khác phải , Hàn Thủy, em chán ghét đến thế sao?"


      Hàn Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, căn bản là có ý tứ này.


      Tư Khấu Ngọc lại để ý , đứng lên, cũng quay đầu lại vào gian phòng kia.


      Sắc mặt Hàn Thủy trắng bệch, cắt mấy miếng thịt bò ăn, nhưng khi vào miệng lại cảm thấy vô vị, miễn cưỡng ăn thêm vài miếng, liền tính tiền rồi trở về nhà.


      Căn hộ vẫn yên tĩnh như trước, thiếu bóng dáng người kia, tựa hồ chút nhân khí cũng có.


      vào phòng tắm tắm lúc, sau đó im lặng ngồi cạnh cửa số sát đất nhìn ra ngoài, nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài rực rỡ đèn đuốc, Hàn Thủy có chút ngơ ngác nghĩ lại chuyện cũ.


      Gần đây sống rất dở tệ, dường như cuộc sống mất mục tiêu và ý nghĩa, tất cả đều trở thành hư đối với .


      Trong tay nắm chặt sợi dây chuyền hình thiên nga mà Dụ Hàm Phàm tặng, trong lòng mê man.


      Mình rốt cuộc là làm sao đây? Sau này nên làm thế nào đây?


      từng nghĩ đến chỉ cần có Hàn thị, có thể làm bất kì điều gì, nhưng tại lại tự chất vấn bản thân.


      tại, Hàn thị là của đúng như ý nguyện, lại hề cảm thấy vui vẻ.


      rốt cuộc là chấp nhất cái gì, hoặc là lưu luyến cái gì?


      Nghĩ đến cố chấp của Tư Khấu Ngọc, lòng Hàn Thủy có chút đau, người đàn ông kiêu ngạo như vậy, vốn là nên cầm được buông được mới phải, nhưng mà bây giờ lại cố chấp giam cầm , cũng chính là giam cầm chính .


      Mẹ, đây mới sao? Hàn Thủy tự lẩm bẩm, xác định, dám tin nhưng sâu trong tâm can lại hi vọng là đúng.


      Đêm khuya, Hàn Thủy cuộn tròn thân thể, dựa vào cửa sổ sát đất mà chìm vào giấc ngủ.


      Tâm tình của Tư Khấu Ngọc từ sau khi gặp Hàn Thủy trở nên rất dễ thay đổi, mới vừa rồi khi vừa bước vào nhà hàng


      Tâ mtình của Tư Khấu Ngọc sau khi gặp Hàn Thủy trở nên rất dễ thay đổi, mới vừa rồi khi bước vào nhà hàng nhìn thấy là cao hứng, lại chỉ trong chớp mắt tức giận, nhưng vẫn là cố áp chế đuổi nữ minh tinh kia , sau đó chính mình lại về chỗ ngồi, chỉ để ngắm , sau đó nhìn thấy khuôn mặt nhắn gầy ít lại thấy đau long, nhưng còn chưa thương tiếc được lâu bị bộ dáng ngơ ngác của làm cho giận điên người.

      nhóc Hàn Thủy này, là khắc tinh trời sinh của .

      Nhưng là sau khi được hưởng thụ hương vị ngọt ngào của , lại cách nào buông tay được, dù là ngày hay đêm, chỉ cần có ở bên cạnh , liền cảm thấy trong long còn đơn nữa, cho nên cố ý để ý đến , sợ khi nhìn thấy bộ dáng buồn bã của mềm long mà thả .

      ra khi người, tim dù làm từ băng cũng có lúc tan chảy.

      yên long cơm nước xong, Tư Khấu Ngọc cự tuyệt lời mời trắng tropwnj của diễn viên kia; cũng bỏ qua rủ rê của đám bạn, nhanh chóng về nhà.

      Đây là lần đầu tiên về nhà sớm thế này kể từ sau khi chiến tranh lạnh với Hàn Thủy.

      Lúc mở cửa căn hộ, toàn bộ căn nhà đều tối đen, trong long Tư Khấu Ngọc trầm xuống, Hàn Thủy vậy àm vẫn chưa về.

      Nhưng nếu ở nhà, vậy đâu? Ở thành phố B có bạn bè thân thiết, có lẽ ngay cả người bạn bình thường cũng có.

      vào phòng tắm nhanh cái, sau đó mặc đồ ngủ vào phòng ngủ, mới phát thân hình nho cuộn mình bên cửa sổ sát đất, là thân hình mà luôn nhớ thương, nhìn như gần trong gang tấc mà lại cảm giác như xa vạn dặm.

      Hàn Thủy, trong long khẽ động.

      Ánh đèn phòng ngủ hắt vào mặt , mơ hồ có loại ấm áp thể tả.

      Tư Khấu Ngọc tự chủ được qua, cẩn thận đánh giá khuôn mặt say ngủ của , chỉ có thời điểm này, mới có thể để mặc cho anhas mắt của mình, để mặc cho tình cảm của mình thoải mái lộ ra kiêng dè.

      “Hàn Thủy.” đưa tay nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của , sau đó ôm lấy bế lên giường.

      Hàn Thủy mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt rực rỡ nhìn chằm chằm, xoa xo mắt, hoài nghi có phải mình nằm mơ hay .

      về rồi?” Đầu vẫn chưa được tỉnh táo lại, vẻ mặt rất vô tội.

      Tư Khấu Ngọc thích nhất là bộ dáng mới tỉnh ngủ này, có vài phần ngốc nghếch, ngây thơ, lại có phần quyến rũ khó , quan trọng nhất là, dungf giọng điệu lạnh nhạt đối với mình.

      Nghĩ đến đây lại kìm long được cúi xuống hôn .

      Hàn Thủy quay đầu , hai tay đẩy lồng ngực , cảm giác có vật lạnh như băng chạm vào da thịt mình, Tư Khấu Ngọc bắt lấy muốnn ém xuống sàn nhà, lại bị gấp gáp bắt được tay, “Đứng ném.” Cái đó là quà của Dụ Hàm Phàm tặng cho .

      Tư Khấu Ngọc nhìn bộ dạng khẩn trương của , liền đưa mắt nhìn kĩ vật ở trong tay, mà vừa nhìn, sắc mặt liền đại biến.

      Hàn Thủy nhìn dáng vẻ của , biết là hiểu lầm, muốn gải thích nhưng lại biết giải thích như thế nào, chỉ căn môi, chỉ ngơ ngác nhìn .

      “HÀn Thủy, tai sao em lại cứ vô tình vô nghĩa như vậy?” tức giận cách nào kiềm chế, hung hăng ném vật cầm trong tay xuống sàn nhà, dây chuyền kia làm bằng thủy tinh nên rất dễ vỡ, bị dung lực đạo rất mạnh ném xuống dàn nhà, sớm vỡ thành từng mảnh .

      “Tư Khấu Ngọc, là quá đáng!” hét lên, phải đau long vì sợi dây chuyền bị vỡ, mà là đau long vì thái độ của , tại sao lại có thể đối xử với như thế? Đối xử giống như tôi tớ, có thể tùy tiện chà đạp ý nguyện và long tự ái của .

      Bởi vì bỏ ra số tiền cho Hàn thị, phải trở thành sủng vật của , hô tới là tới; hô ? Chỉ cần ngoan ngoãn sao, ngoan trở thành vô tình vô nghĩa?

      Tức giận và thống khổ bị đè nén trong đoạn thời giai khiwwns hoàn toàn bộc phát, lắc lắc thân thể, me muội đánh lien tiếp lên người .

      Tư Khấu Ngọc giận quá hóa cười, lạnh lung nhìn sợi dây chuyền mà đánh mình, đau thương trong long càng lúc càng lớn.

      Biết trong long này có mình, tại sao vẫn nhiều lần tự lừa dối chính mình? Giam cầm , cũng chính là giam cầm chính trái tim của mình, nhìn thống khổ, tim của cuãng được yên ổn.

      “Ở trong long em, vĩnh viễn bằng ta sao?” vẫn muốn ôm tia hy vọng cuối cùng, khi hỏi ra câu này, chính cũng ý thức được, trước đây ngwoif kiêu ngạo, cao cao tại thượng bao nhiêu, bây giờ lại hạ thấp bản thân ăn , khép nép cầu xin bấy nhiêu.

      Đứng trước tình , bất kỳ con người có kiêu ngạo đến đâu, vẫn tránh được cảm thấy tự ti, hoài nghi chính bản thân mình.

      Trong long Hàn Thủy dấy lên trận đau đớn, nhưng tính cách cố chấp cho phép ra lời hay, trong cơn tức giận bộc phát thể kìm nén cũng khiến mất lý trí, ra câu độc ác nhất, trái lương tâm nhất trong 19 năm cuộc đới từ trước đến nay.

      “Đúng, ở trong mắt tôi, Tư Khấu Ngọc vĩn viễn bằng Dụ Hàm Phàm, vĩnh viễn bằng!” (ầy ác quá chị ơi =.

      Hàn Thủy nhìn tia sáng hy vọng cuối cùng trong mắt Tư Khấu Ngọc dần dần ảm đạm rồi tắt ngúm. Vào giờ phút này hẳn phải thấy sảng khoái, vui vẻ. Nhưng lại ngược lại, tâm tình càn trở nên khó chịu.

      Bọn họ yên lặng nhìn nhau, giống như hai con dã thú bất phân thắng bại.

      Tư Khấu Ngọc còn gì để nữa, cũng thể lại ra câu “Hàn Thủy, ngày em cầu xin muốn ròi khỏi .” với giọng điệu cuồng ngạo kia nữa.

      đập nát tất cả long kiêu ngạo và dũng khí của .

      Mà Hàn Thủy lại càng hoảng loạn, biết nếu bây giờ giải thích mọi chuyện đến kết cục thể cứu chữa, nhưng vì hoang mang và kiêu ngạo lại khiến thể thốt ra được chữ nào.

      “Hàn Thủy.” giọng gọi tên , hôn lên trán , long mày, sau đó chuyển xuống đôi môi mềm mại, mỗi nụ hôn đều chứa dịu dàng trước nay chưa từng có, hai tay chu du từng tấc da thịt của , thuần thục true chọc nơi nhạy cảm nhất của , vui sướng hưởng thụ mỗi lần run rẩy thân mình vì động tình.

      Hàn Thủy thở gấp, nhu thuận bám chặt vào thân thể , hai chân chủ động quấn quýt vòng eo săn chắc của , dùng chỗ kín mềm mại cọ xát vào dục vọng cứng rắn của .

      Hai người tựa như bỏ qua gây gổ lúc trước, phối hợp hết sức ăn ý.

      Hai người cùng triền mien lâu, trần truồng quấn lấy nhau, mặc dù thời tiết phải là rất nóng nhưng toàn thân lại chảy rất nhiều mồ hôi.

      Nhưng dù vậy vẫn tách ra, muốn cùng người còn lại thiêu đốt ngọn lửa dục vọng.

      “Hàn Thủy.” thanh Tư Khấu Ngọc chất chứa đầy thâm tình mà cũng bao hàm tuyệt vọng, dung sức đem phân thân cứng rắn của mình đâm sâu vào trong hoa huyệt mềm mại của , ngẩng đầu nhìn , trong ánh đèn lờ mờ, vẫn nhìn được vẻ mặt của .

      Quấn quit càng ngày càng sâu, hung hăng đâm vào mạnh, hề dung đến kĩ xảo như thường ngày, chỉ mực mạnh mẽ đâm tới, thề phải đem toàn bộ tình cảm phát tiết ra.

      vô lực nằm dưới thân động tình thở gấp, đáy long cũng rất đau thương.

      Trận hoan ái kịch liệt này, nhất định là khúc mở đầu cho chia lìa.

      hẳn là nên vui mừng vì cuối cùng cũng được giải thoát chứ? Nhưng là tại sao lại cảm thấy đáy long là cỗ ưu thương?

      Tiết tấu càng lúc càng nhanh, bọn họ thay đổi mọi loại tư thế, cố gắng kéo dài cuộc thịnh yến tình ái này.

      lần lại lần kịch liệt va chạm, rốt cuộc tại trước khi đạt đến cao triều, Tư Khấu Ngọc nhiệt liệt kêu tiếng “Aanh em” khiến cho tâm Hàn Thủy căng thẳng, hai người đồng thời đạt tới đỉnh.

      đêm này, phá lệ dài, cũng phá lệ ngắn.

      Tháng 10, thành phố B xảy ra hai kiện lớn.

      Tư Khấu Ngọc tuyên bố trước truyền thong, bởi vì tính tình hợp, nên cùng nhị tiểu thư nhà họ Hàn giải trừ hôn ước, nhưng vẫn tiếp tục đầu tư vào Hàn thị, hai người về sau vẫn là bạn bè.

      Sau đó tuần. Hàn Thủy ở Vụ sở luật sư ký các loại văn kiện, chuyển toàn bộ cổ phần của Hàn thị trong tay đều giao cho Tư Khấu Ngọc, lại từ chối tiếp nhận phỏng vấn của truyền thong.

      Đơn giản thu thập hành lý, Hàn Thủy tháo chiếc nhẫn đính hôn đeo tay xuống, đặt chiếc tủ kê ở đầu giường, sau đó lưu luyến nhìn lại nơi từng là tổ ấm của và Tư Khấu Ngọc.

      Giải quyết xong tất cả là lúc phải rời , nhưng lại bỏ được.

      từng cho là Hàn thị là tất cả của mình, đợi đến cuối cùng mới biết, cố chấp ia của là do có được tình thân, bây giờ tất cả mọi người đều , Hàn thị còn là trụ cột tinh thần của nữa.

      từng cho là cuộc đời mình chỉ có hận mà , nhưng đến cuối cùng lại bi ai phát , lại chính người đàn ông bị mình tổn thương sâu nhất. (ta chem. Qt dịch khó hiểu quá =.

      Vẫn nên rời thôi, tất cả đều kết thúc rồi.

      Hàn Thủy chậm rãi đứng lên, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn đính hôn kia, trong đầu lại ra các loại vẻ mặt của Tư Khấu Ngọc, lưu manh, tự luyến, mỉa mai, đùa cợt, ấm trầm, động tình, thầm chí còn có cả tuyệt vọng.

      Tâm, trở nên đau đớn vô cùng.

      Cuối cùng vẫn đem cái nhẫn kia cất vào ytong ngực, thôi, coi như giữ lại làm kỷ niệm, vì chính mình kiếm cớ.

      Lúc ra cửa, lại rất ngẫu nhiên đụng phải Tư Khấu Ngọc vửa trở về, tay còn cầm áo khoác, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫ rất đẹp trai.

      Hiển nhiên, Tư Khấu Ngọc cũng ngờ là lại trở về căn hộ này.

      Sau buổi tối hôm đó, hai người rất ăn ý có triwr về căn hộ này nữa, thành phố B tuy lớn nhưng hai người cũng hề gặp mặt nhau.

      Chỉ cần có tâm, dù quen nhau cũng có thể xuất đúng lúc.

      mím chặt môi quan sát , long mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn phảng phất như nhìn vị khách mời xa lạ.

      HÀn Thủy có chút khổ sở, người luôn luôn là như vậy bị coi thường, thời điểm đối tốt với bạn, bạn lại cảm thấy có ý tốt; mà khi bạn khách khí lại người ta lại lạnh nhạt với bạn. (lại chem. tiếp =.

      “Tôi là tới dọn dẹp đồ đạc của mình” kéo hành lý tới trước mặt.

      Ánh mắt Tư Khấu Ngọc nhìn từ túi hành lý rồi dời đến mặt của , gật đầu cái, đổi dép, lướt qua vào.

      “Về nhà ở sao?” Giống như lời thăm hỏi bình thường nhất của người bạn.

      “Ừ, đúng vậy.” Kỳ muốn là mình rời khỏi thành phố này, nhưng mặc kệ có định đâu, hẳn là cũng để ý.

      “Về nahf cũng tốt, trong nhà có người giúp việc, phải suốt ngày ăn ở bên ngoài nữa.” rót cho mình cốc nước, hỏi : “Muốn uống ?”

      cần.” Hàn Thủy lắc đầu.

      “Vì sao lại chuyển cổ phần của Hàn thị cho tôi?” Tư Khâu Ngọc lại hỏi.

      “Vật quy nguyên chủ thôi, ra Hàn thị sớm sụp đổ rồi.” tận lực dùng giọng điệu lạnh nhạt , mà đó cũng là thể chối cãi.

      “A.” trầm mặc.

      Giữa bọn họ bây giờ cũng chỉ có thể duy trì quan hệ người dưng mà thôi… Hàn Thủy, mày còn mong chờ cái gì nữa?

      “Tôi đây.” gặp lại sau, bởi vì bọ họ còn khả năng gặp lại nữa rồi.

      “Tốt.” uống nước cũng quay lại.

      Cho đến khi cánh cửa được đóng lại, tiếng cộp cộp quen thuộc của giầy cao gót dần dàn xa, Tư Khấu Ngọc mới buông cái ly thủy tinh cầm trong tay ra, bở vì dung sức qua mức, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhìn quanh bốn phía, cả căn nhà được quét dọn sạch , ngăn nắp, nhưng lại hề có chút đồ vật nào thuộc về phái nữ.

      Im lặng lúc lâu, rốt cục nện cái ly thủy tinh xuống mặt đất.

      Hàn Thủy, sao em lại tuyệt tình quá mức như vậy?
      Last edited by a moderator: 28/10/15
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit + Beta: Saki

      Chương 10.2:


      Thời điểm Hàn Thủy đến Lệ Giang, tháng sau.

      Dụ Hàm Phàm ở chỗ này mở quán rượu , được trang trí theo phong cách cổ xưa, phục vụ xinh đẹp, nhiệt tình, khách hàng cũng khá đông, nhìn qua hưu nhàn.

      " trách được sau khi tới nơi này liền bỏ về được, nơi này rất thích hợp cho cuộc sống an nhàn hoặc là dành cho người già an dưỡng." Hàn Thủy nằm bò quầy bar, thở dài .

      Dụ Hàm Phàm đứng sau quầy bar vừa pha rượu, vừa cười nhìn , khí hậu nơi này ấm áp luôn luôn có nắng khiến làn da trắng noãn của trở thành màu lúa mạch, ít mấy phần nhã nhặn, nhiều hơn mấy phần khỏe mạnh.

      "Sao thế, em cũng định quay về luôn à?"

      "Hỏi vậy là sao, cũng muốn đuổi em hả?" chau mày nhìn , vất vả du lịch ngang qua đây, còn chưa được ăn uống chùa mấy ngày, người này muốn đuổi ?

      Dụ Hàm Phàm cười lắc đầu cái, tính khí Hàn Thủy vẫn là nóng nảy như vậy, nhưng là lần này lại thấy có gì đó giống như trước đây.

      trưởng thành rồi cũng có tâm của riêng mình.

      Về việc tại sao và Tư Khấu Ngọc giải trừ hôn ước, thậm chí đem toàn bộ cổ phần của Hàn thị chuyển cho , Dụ Hàm Phàm rất thức thời có hỏi tới.

      Mà Hàn Thủy vẫn bảo trì trầm mặc, đối với chuyện xảy ra ở thành phố B, xác thực có dũng khí nhắc đến, đó vĩnh viễn là vết thương trong lòng .

      Vừa mới qua buổi trưa, trong quán rượu cũng có nhiều người, khách khứa chỉ lẻ tẻ vài người, khí hậu nơi này quanh năm ấm áp, ánh mặt trời dịu dàng càng khiến người ta thêm buồn ngủ.

      Bên cạnh quán rượu có cũng mới chuyển đến, rất thích pha rượu nên nhờ Dụ Hàm Phàm hướng dẫn, mà Dụ Hàm Phàm cũng rất ôn hòa chỉ dẫn cho , kia rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh búi thành hai bím tóc tròn trông rất dễ thương, có làn da lúa mạch, ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ thắm, thời điểm cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, lúc hướng về phía Dụ Hàm Phàm cười, lông mi rung rung như cánh bướm, vụng về bắt chước động tác của Dụ Hàm Phàm trông rất đáng , Hàn Thủy mỉm cười nhìn họ, kia như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn Hàn Thủy, dí dỏm cười tiếng.

      Trong quán rượu yên tĩnh lại, nụ cười mặt Hàn Thủy biến mất, như có như đùa nghịch cái ly thủy tinh trước mặt.

      qua lâu như vậy, qua nhiều nơi như vậy, nhưng trong lòng vẫn chưa quên được hoàn toàn.

      Vừa nghĩ tới người kia, sâu trong nội tâm vẫn có cảm giác chua xót.

      Hàn Thủy vô lực nằm quầy bar, lật tới lật lui cái điện thoại nhìn xem cuộc gọi và tin nhắn.

      Đến lúc lâu sau mới nhớ ra là vừa rời khỏi thành phố B đổi sim.

      Thế nhưng trong lòng vẫn khỏi mong đợi điều gì đó.

      Cửa chính quán rượu "két" tiếng mở ra, có khách vào, cước bộ nhanh nhẹn mà trầm ổn từ xa đến gần, ngồi xuống cái ghế cách xa.

      Người khách kia lời nào, chỉ ra dấu cho phục vụ pha chế ly rượu đưa tới.

      Hàn Thủy mơ màng nghĩ tới tâm sự của mình, biến cái điện thoại thành đồ chơi, ở trong lòng bàn tay tung tới tung lui, bất ngờ trượt tay, điện thoại liền rớt cái bịch xuống đất (tội nghiệp ẻm dế)

      May mắn là sàn nhà bằng gỗ nên điện thoại sao, Hàn Thuỷ cuống quít xoay người nhặt lên, cùng lúc cũng có một bàn tay khác cũng cầm vào cái điện thoại của .

      Bàn tay kia rất đẹp, ngón tay thon dài, da thịt trắng mịn như ngọc.

      Hàn Thuỷ nhặt điện thoại lên, ́ gắng kiềm chế trái tim đập thình thịch, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của bàn thay kia

      Tư Khấu Ngọc mím môi, nhàn nhạt nhìn .

      Hàn Thuỷ mở trừng hai mắt, biết có phải mình nằm mơ hay

      Đây là Lệ Giang, cách thành phố B xa vạn dặm, mà bọn họ lại chạm mặt ở một quán rượu nho nhỏ, nói là ngẫu nhiên thì chả ai tin.

      “Thật là trùng hợp”. có chút biết làm sao, mặt từ từ đỏ lên.

      Sau đó Tư Khấu Ngọc nói gì, trầm mặc ngồi lại chỗ cữ, hớp một ngụm rượu.

      Hàn Thuỷ cũng ngồi lại vị trí, nhưng rõ ràng có ̣nh lực như người kia, hiện tại cũng được, mà ngồi cũng xong, khí nhất thời trở nên lúng túng.

      vừa động viên, vừa an ùi chính mình, cũng phải là chiến trường, nếu cứ rời như vậy, lại giống như rất ích kỷ

      “Sao lại tới đây?” Vừa hỏi xong, liền muốn cắn đầu lưỡi của mình, lời này quá mập mờ rồi, giống như muốn hỏi có phải đến vì .

      “À, ngang qua” liếc một cái

      Hàn Thuỷ cảm giác trong đầu mình loạn thành một mớ bòng bong, ngang qua? Xin hỏi, đâu, trùng hợp như thế qua cái ̣a phương nhỏ bé mà lại xa lắc xa lơ như thế này?

      “À” cũng rất thành thật mà phụ hoạ theo.

      Hai người lại trở nên tẻ nhạt tiếp

      chơi vui vẻ ?” lại hỏi

      “Cũng may rất vui vẻ” thành thật trả lời, đúng vậy, thời gian vừa qua đúng là thời gian vui vẻ nhất trong 19 năm qua của , hoàn toàn có gánh nặng vai, có bất kỳ áp lực gì, nếu như đáy lòng có hình bóng của người đàn ông này, sẽ càng vui vẻ hơn.

      Tay cầm ly rượu của Tư Khấu Ngọc run lên, liếc Hàn Thuỷ một cái, cái liếc mắt kia, thế nào cũng khiến cảm giác được là rất vui?

      Nhưng cuộc sống an nhàn hưu dật của Lệ Giang khiến cho Hàn Thuỷ có chút đánh mất bản năng cảnh giác, ngây ngốc lấy điện thoại ra, lật tìm mấy tấm ảnh, tựa như nóng lòng muốn chứng minh mình quả thật sống rất vui cẻ.

      Từ khía cạnh khác mà nói, Hàn Thuỷ còn quá non nớt, hành động này đúng là giấu đầu hở đuôi.

      Tư Khấu Ngọc nhìn hình, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, một chút nhìn ra được suy nghĩ gì, Hàn Thuỷ có chút xác ̣nh được, người đàn ông này, đằng sau lớp vỏ công tử phong lưu, thật là trầm đáng sợ

      “Chơi vui vẻ là được rồi”. trả lại di động cho

      “Số điện thoại của đã được lưu lại bên trong” lại nói. A? Đây là ý gì? Hàn Thuỷ ngốc lăng nhìn .

      Tư Khấu Ngọc quay mặt , bên tai lặng lẽ lan ra một mảnh hồng hồng, “Ngày mai phải trở về, nê em muốn về thì gọi , sẽ giúp em đặt vé máy bay”

      Hàn Thuỷ tiếp tục ngốc lăng, đây là cái tình huống gì vậy?

      Lộng mày Tư Khấu Ngọc nhíu chặt lại, ho khan một tiếng, “Dù sao cũng tiện”

      “À được”. Hàn Thuỷ biết nên nói gì, chỉ đành gật đầu đồng ý, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , trong lòng dâng lên một cảm giác kì diệu.

      Cho tới bây giờ chưa từng nghiêm túc tìm hiểu về , trước đây chỉ cảm thấy tốt, thật ra thì có lúc rất đáng đấy chứ?

      “Vậy cứ quyết ̣nh như vậy đưng lên, lấy ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho người phục vụ để quẹt thẻ, liền quay đầu ra khỏi quán rượu, cũng liếc lấy một cái, cũng nói tạm biệt

      Nhưng hình như quên lấy thẻ tín dụng về rồi????

      Hàn Thuỷ cũng phải ngu ngốc, lúc Dụ Hàm Phàm trở lại liền bị Hàn Thuỷ bắt lại tiến hành thẩm vấn

      Dụ Hàm Phàm chịu được năn nỉ ỉ ôi, chỉ đành khai báo mọi chuyện với

      Thì ra là, lúc Hàn Thuỷ vừa rời khỏi thành phó B, Tư Khấu Ngọc liền tới tìm , nguyên nhân là ngay cả số điện thoại Hàn Thuỷ cuãng thay đổi, một chút tung tích cũng tìm được, Tư Khấu Ngọc có biện pháp, mới tìm đến Dụ Hàm Phàm, dặn dò , nếu như Hàn Thuỷ đến Lệ Giang phải báo với ngay, kết quả Hàn Thuỷ ở đường vui chơi quên trời đất gần một tháng sau đó mới mò đến Lệ Giang

      Vậy mà mới tới chưa được mấy ngày, Tư Khấu Ngọc đã từ thành phố B chạy tới.

      “Đúng là đồ ngốc, em vẫn chưa nhìn ra sao?” Dụ Hàm Phàm nhìn Hàn Thuỷ thất thần, rốt cuộc hiểu ra, người khiến thay đổi chính là Tư Khấu Ngọc

      “Nhưng là em và ấy đã thể q1uay lại với nhau rồi” Giọng Hàn Thuỷ ỉu xìu

      “Em có ta ?” rất hiểu tính tình của ́ chấp của , một khi đã quyết ̣nh làm rùa rụt đầu thì tất khó lôi được ra khỏi mai rùa

      sao? Sương mù trong lòng Hàn Thuỷ dần dần tản ra, thật ra thì thời điểm ở thành hố B, đã có cảm giác với Tư Khấu Ngọc, nhưng lại bị những chuyện khác che mờ mắt, thấy được rõ ý nguyện chân thật của nội tâm, còn tự cho là đúng mà gây tổn tương cho

      Mất , là đáng đời

      Nhìn bộ dáng của , cũng biết là đã thành công lôi được ô ra khỏi mai rùa rồi, Dụ Hàm Phàm thở dài một cái, vỗ vỗ bả vai của .

      nên bởi vì quá ́ chấp những chuyện nhỏ nhặt mà đánh mất hạnh phúc cả đời của mình, có lúc, tình cần sự nhân nhượng của cả hai bên, nên để cho đối phương phải chờ đợi quá lâu, cũng đừng để cho bản thân có cơ hội hối hận”. Suy nghĩ của Dụ Hàm Phàm đã bay đến bên kia bờ đại dương, biết nói những lời này là cho Hàn Thuỷ nghe hay là cho chính mình nghe.

      Hàn Thuỷ nắm chặt cái thẻ tín dụng, nhớ lại từng kỉ niệm lúc ở thành phôy3h.

      nói: “Chỉ cần em muốn, sẽ giúp em lấy được”

      nói: “Hàn Thuỷ, nhớ, em là của , vĩnh viễn chỉ có thể là của

      nói: “Hàn Thuỷ, em”

      nói: “Chơi vui vẻ là được rồi”

      Tư Khấu Ngọc đúng là phải người tốt, phong lưu, giả heo ăn cọp, thời điểm tức giận thì rất là hung dữ, lúc tính toán người khác thì y hết như một con hồ ly, thời điểm gia trưởng lại khiến cho người ta ghét cay ghét đắng, thời điểm thương tâm lại khiến cho đau lòng, thời điểm lưu manh lại cũng rất dễ thương.

      Cái gì gọi là “Dù sao cũng thuận tiện?” Hàn Thuỷ buột miệng cười, có cảm giác mây mù đã lan hết để lộ ra ánh nắng ấm áp

      cầm điện thoại di động và thẻ tín dụng lên, vội vàng ra khỏi quán rượu, mới phát hiện biết ̣a chỉ của Tư Khấu Ngọc, gọi cho , lại là tắt máy

      Hàn Thuỷ lại vội vàng quay lại quán rượu, hỏi Du Hàm Phàm ̣a chỉ cụ thề, lại xông ra ngoài

      Dọc theo đường , lại vừa hưng phấn vừa thấp thỏm

      Lần này, nhất ̣nh sẽ bỏ cái tính ngang ngược bướng bỉnh ấy , cũng tỏ ra kêu ngạo vớ vẩn nữa; lần này, nhất ̣nh phải chính miệng nói cho biết, , rất nhiều.
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :