1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký dụ vợ của trưởng quan - Thần Mộ Nhi (38/110c) [4Q-126C] (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      bánh bèo quá mức :))

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Tiệc gia đình.


      Lúc chạng vạng, bố mẹ Nghê cũng đến nhà họ Đan, sau khi cha mẹ đôi bên trao đổi tình huống ngắn gọn chút, Nghê Tiêu lại được mời đến phòng khách lần nữa.

      “Tiêu Tiêu, những lời Diệc Thần có phải là ?” Nghê Chấn nghiêm khắc nhìn về phía con .

      Nghê Tiêu muốn phủ nhận di động đột nhiên vang lên: Khai phong có bao thanh thiên, thiết diện vô tư :))….

      Tiếng chuông di động vang dội khiến cho khóe miệng của bố mẹ Đan run rẩy chút.

      xin lỗi, con nghe điện thoại trước..” Nghê Tiêu vội vàng né ra, đến chỗ yên tĩnh, hít sâu hơi, lúc này mới mở máy:

      “Alo”

      Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, lúc sau mới truyền đến giọng của Trần Thiệu Dương:

      “Tiêu Tiêu, là …”

      Thời gian giống như ngừng lại trong giây phút ấy, Nghê Tiêu mờ mịt ờ tiếng rồi biết gì nữa.

      nhớ em…”

      Lại qua lâu, mới nghe khó khăn thổ lộ: “ biết, trong long em có người khác, nhưng mà muốn cho em biết, vì em có thể buông tha tất cả…”

      Cái mũi trong nháy mắt trở nên chua xót, Nghê Tiêu nhanh chóng cắt ngang lời của Trần Thiệu Dương:

      “Thiệu Dương, cần từ bỏ thứ gì vì em cả, đến bây giờ vẫn chưa hiểu sao?. Chúng ta căn bản là người của 2 thế giới khác nhau, em chỉ xem như trai, sau này nhớ đá bong cho tốt, thực giấc mơ của mình , mà em….”

      cười, hít hít mũi: “Em làm phiền Thiệu Dương nữa, sau này có người khác chăm sóc em rồi, cứ yên tâm

      Vội vàng cúp điện thoại, mới phát nước mắt rơi xuống từ sớm, phải làm thế nào mới có thể làm cho Trần Thiệu Dương hết hy vọng đây, có lẽ phải tuyệt tình hơn mới được.

      Hình như hạ quyết tâm, lại lần nữa lau khô nước mắt, sau đó vào trong giáp mặt với trưởng bối hai nhà.

      Nghê Tiêu bình tĩnh :

      “Bố, mẹ, những điều Diệc Thần đều là , con với ấy long nhau, hy vọng mọi người có thể tác thành cho chúng con.”

      Ngoại trừ con đường này, còn con đường khác để .

      Nghê Chấn và bố mẹ Đan liếc mắt nhìn nhau cái, việc đến nước này, ngoại trừ mau chóng đính hôn, còn có thể làm gì khác nữa?.

      Nhưng Đan Diệc Thần như thế mà cảm thấy vui mừng, lạnh lung liếc mắt nhìn Nghê Tiêu, sau đó bỏ hai tay vào túi quần, ra khỏi phòng khách.

      Nghê Tiêu lộ ra nụ cười bình tĩnh, chỉ có biết nụ cười này có bao nhiêu bị động và chua xót.

      Nghê Chấn và bố mẹ Đan sau khi trải qua bàn bạc, quyết định ngày đính hôn tổ chức vào 5 ngày sau, mà bố mẹ Đan cũng muốn bồi dưỡng tình cảm thêm với con dâu tương lai, vì thế mấy hôm sau hẹn đến nhà ăn cơm.

      Mẹ Đan tự làm bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Nghê Tiêu, tuy rằng vì cảm thấy mình với Trần Thiệu Dương hết hy vọng cho nên mới đồng ý ở cùng chỗ với Đan Diệc Thần, nhưng cũng thể qua loa miễn cưỡng, phương diện nào nên cố gắng, vẫn nên cố gắng.

      Nghê Tiêu mặc chiếc váy màu trắng khéo léo, rộng rãi trả lại cho mẹ Đan những lễ vật mang theo.

      Lần này có hồi hộp như lần trước, nhưng nhìn thấy Đan Diệc Thần lạnh mặt ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, từ sau lần đó, cũng chưa gặp Đan Diệc Thần, tâm nặng nề chồng chất, muốn tìm cơ hội để với , nhưng chỉ ứng phó cách lạnh nhạt.

      Có lẽ vì sắp trở thành người nhà nên ánh mắt nghiêm khắc của bố Đan khi nhìn về phía của Nghê Tiêu cũng trở nên nhu hòa hơn, Nghê Tiêu nghe mẹ Đan Đan Diệc Thuyên có việc về được nên bảo mọi người ăn cơm trước.

      Đan Diệc Thần sắm vai nhân vật mặt lạnh, cả bữa cơm cũng mấy câu, Nghê Tiêu sợ khí có chút xấu hổ, nên ngoan ngoãn tìm đề tài chuyện với mẹ Đan, họ càng chuyện càng hợp ý nhau, cũng chú ý tới sắc trời bên ngoài trong nháy mắt tối

      trễ thế này rồi, con về nhà cũng an toàn, bằng đêm nay con cứ nghỉ lại ở đây , dù sao trong nhà cũng còn phòng trống.” Mẹ Đan lôi kéo tay Nghê Tiêu, dáng vẻ luyến tiếc chịu buông tay.

      Nghê Tiêu do dự lát, trễ như vậy còn về, cũng có can đảm, huống chi Đan Diệc Thần lại uống rượu, bảo lái xe đưa về cũng thỏa đáng, vì thế thể làm gì khác hơn đành phải đáp ứng.

      Thừa dịp Nghê Tiêu tắm, mẹ Đan cười dịu dàng vỗ vỗ bả vai con trai:

      “Chiến tranh lạnh phải là chuyện tốt, mẹ giúp con giữ người rồi, chuyện còn lại phải trông chờ vào con thôi.”

      Đan Diệc Thần cười: “Mẹ hổ là nữ chủ nhân của nhà họ Đan.”

      hề hay biết mình bị 2 mẹ con nhà họ Đan tính kế, lúc Nghê Tiêu vào trong phòng ngủ, Đan Diệc Thần cũng chầm chậm vào.

      Tay lau tóc của Nghê Tiêu cứng đờ, chỉ vào , sắc mặt đỏ bừng:

      ,, …. phải muốn ngủ chung giường với tôi chứ?”

      “Nghĩ cái gì vậy?”

      Đan Diệc Thần đảo cặp mắt trắng dã, cầm lấy gối và chăn mền nằm ở sofa bên cạnh, hai tay gối lên sau đầu, thản nhiên :

      “Mẹ vất vả giữ em lại, thể phụ long của bà. Huống chi, em sớm muộn cũng là người của .”

      Nghê Tiêu tiện tay, cầm lấy ly thủy tinh, cảnh giác :

      “Đêm hôm khuya khoắt nên ngoan ngoãn chút, nếu coi chừng tôi đánh đó.”

      Lời uy hiếp yếu ớt này khiến Đan Diệc Thần cảm thấy thú vị, nghiêng đầu chống cằm, sau khi đánh giá Nghê Tiêu phen mới :

      là dễ thương.”

      !”

      Nghê Tiêu tức giận đến mặt càng đỏ lên, được rồi, với ta ngay từ đầu cùng cấp bậc, người bị tức cũng chỉ có mình mà thôi.

      Đầu hôm, Nghê Tiêu vẫn còn nắm chặt ly thủy tinh, cả người trong trạng thái chiến đấu, nhưng sau nửa đêm, nhìn thấy hô hấp vững vàng của , vì thế mới an tâm, bình tĩnh tiến vào mộng đẹp.

      Đợi đến khi tiếng hít thở nhàng của truyền đến, lúc này Đan Diệc Thần mới mở to mắt, xoay người ngồi dậy, đến bên giường, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngủ say giấc.

      biết đồng ý đính hôn với liên quan đến tình , nhưng vẫn trách móc hay dày vò , chỉ đành giả vờ ngốc nghếch, đâm lao phải theo lao thôi.

      rang là người phụ nữ ngốc nghếch, nhưng sao lại để ý đến như vậy?.

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng rất nhu hòa, Nghê Tiêu nhu thuận rúc người ở trong ổ chăn, ít vẻ sắc bén trong ngày thường, càng tăng thêm vẻ mềm mại và đáng của con .

      nhìn đến vui vẻ, thừa dịp ngủ say, nhịn được hôn lên môi thêm vài cái.

      “Nghê Tiêu, ngoan ngoãn ở bên cạnh , cái gì cũng có thể cho em.” thào tự , vùi đầu vào trong long Nghê Tiêu.

      Nghê Tiêu ngủ say biết mơ thấy giấc mộng thế nào, khóe môi cong lên nụ cười.

      Đan gia và Nghê gia chuẩn bị chi tiết cho nghi thức đính hôn, tuy rằng nhà họ Đan rẩt khiêm tốn, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải truyền tin ra ngoài, huống chi thành phố A có rất nhiều tờ báo giải trí, lớn lớn đều đầy đủ cả, bằng thong báo cho đồng nghiệp sớm chút, vì thế người đầu tiên mà Nghê Tiêu thong báo chính là Diệp Miêu Miêu.

      Diệp Miêu Miêu thất thần nhìn :

      “Cậu vừa … Cậu với Đan Diệc Thần chuẩn bị đính hôn hả?”
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Say rượu


      Nghê Tiêu thấy sắc mặt của ấy trắng bệch, hai tay lạnh như băng, cho rằng bị ốm, thoải mái, cười :

      “Nếu như cậu có thời gian tham dự lễ đính hôn của bọn mình cũng sao, dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi mà.”

      “Nhưng mà, phải ngay từ đầu cậu với tớ, cậu thích ta sao?. Cậu quan tâm đến ta sao?” lòng Diệp Miêu Miêu thào hỏi.

      Nghê Tiêu biết nên giải thích câu chuyện phức tạp này như thế nào, chỉ có thể nhàng :

      “Tớ hy vọng cậu có thể chúc phúc cho tớ, Miêu Miêu, cậu là bạn thân nhất của tớ…”

      “Đủ rồi!. Nghê Tiêu, dựa vào cái gì?. Dựa vào cái gì cậu muốn tôi chúc phúc cho cậu?. Tôi thích Đan Diệc Thần phải chỉ mới , hai ngày, cậu biết , nhưng lại cùng ta ân ái trước mặt tôi hết lần này đến lần khác!. Lúc trước, cậu phải thích Đan Diệc Thần sao?. Tại sao bây giờ lại muốn đính hôn với ấy?. Tôi cái gì cũng mạnh hơn cậu, cho nên có phải trong mắt cậu tôi đặc biệt giống như trò cười ?. Cậu xem, bây giờ cậu khoe khoang trước mặt tôi là cậu chiếm được Đan Diệc Thần, cậu có mưu gì?” Diệp Miêu Miêu vô cùng tức giận, chưa bao giờ lời quá đáng với Nghê Tiêu, nhưng mà trước mắt, lại những lời hết sức khó nghe.

      Nghê Tiêu ngây dại, chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng Diệp Miêu Miêu lại cất giấu nhiều tâm như vậy, thân là bạn thân của Diệp Miêu Miêu, nhưng ấy lại nghĩ Nghê Tiêu là người xấu xa như vậy.

      Sắc mặt tái nhợt, nhìn lòng Diệp Miêu Miêu phẫn nộ: “Cậu …. thèm quan tâm đến tình bạn của chúng ta?”

      Diệp Miêu Miêu hừ lạnh tiếng, tháo vòng tay mà Nghê Tiêu từng tặng cho , ném xuống đất: “Từ khoảnh khắc Đan Diệc Thần xuất trước mặt tôi, ông trời định, có tôi có cậu. Nghê Tiêu, tình bạn của cậu tôi dám nhận.”

      Vòng tay màu xanh biếc bị ném tan vỡ, thanh trong trẻo, khiến cho ít đồng nghiệp vây xem.

      Diệp Miêu Miêu ngẩng đầu, lướt qua bên cạnh Nghê Tiêu….Giống như chỉ thoáng qua .

      Suy cho cùng,…. Mọi chuyện vẫn thể thuận theo ý mình.

      yên lặng nhặt vòng tay lên, đây là món quà lúc trước khi ra ngoài du lịch tặng cho Diệp Miêu Miêu, ngờ hôm nay lại vỡ thành như thế.

      Nghê Tiêu hít sâu hơi, mạnh mẽ đè nén khổ sở trong lòng, cũng tốt, ngày khác tìm lý do để giải thích với ấy!.

      Cái gì gọi là lam nhan họa thủy?. Nghê Tiêu vẫn cho là những tình tiết đó chỉ xuất trong tiểu thuyết, cho nên khi Diệp Miêu Miêu nổi giận với , chỉ cảm thấy mờ mịt, hiểu được.

      nhớ lúc mình mới vào công ty, quen biết ai hết, chỉ có Diệp Miêu Miêu tùy tiện nhiệt tình, cho vòng ôm đầu tiên, sau đó hướng dẫn Nghê Tiêu làm quen với hoàn cảnh và môi trường làm việc trong công ty.

      cho rằng tình bạn của các kéo dài cả đời, ngờ lại bị hủy chỉ vì người đàn ông mới gặp mặt vài lần.

      ….

      “Đan Diệc Thần, tên khốn kiếp!. là tên khốn kiếp!”

      Nghê Tiêu ra khỏi quán bar, ngồi ở bên đường tiếp tục uống tiếp chai này đến chai khác, lại bắt đầu phát tiết buồn bực trong lòng, vừa mắng vừa cầm vỏ chai đập vào tường.

      Tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy làm cho lòng cảm thấy thoải mái, lung la lung lay từ cửa quán bar đứng lên, lẩm bẩm :

      có gì quan trọng, phải chỉ là người bạn thôi sao, mất rồi tìm người khác, tôi cần”.

      đánh ợ hơi rượu, bước chân loạng choạng, uống đến đầu óc mơ hồ, chỉ thiếu chút nữa xụi lơ ngã mặt đất.

      Tửu lượng của Nghê Tiêu kỳ rất tệ, ngoại trừ lần liên hoan tốt nghiệp đại học, ở bên ngoài uống đến biết trời đất, bình thường rất hạn chế uống rượu, tệ nhất là di động của còn pin, nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, lúc này bên ngoài còn có trận mưa tí tách.

      Nước mưa lạnh lẽo xuống mặt , Nghê Tiêu ôm lấy đầu tìm đến chỗ trong mái hiên, im lặng ngồi ôm chân, nửa đêm, phố yên tĩnh chút nào.

      Nhóm nam nữ chè chén say sưa kề vai sát cánh ồn ào chuyện ở trong quán, nhóm mấy tên côn đồ chạy ngã tư đường, ánh mắt trầm quét ngang qua mục tiêu, ý đồ muốn tìm kiếm chút tiện nghi.

      Thời gian gần đây, Nghê Tiêu luôn được vị thần xui xẻo chiếu mệnh, say đến bất tỉnh nhân rồi, nếu như có tên côn đồ đến bắt chuyện với thât có lỗi với xui xẻo của rồi.

      Quả nhiên trời xanh phụ lòng người, vài giây sau, người bắt chuyện xuất .

      “Tiểu thư, uống say rồi à?. Có muốn theo tôi tìm chỗ nghỉ ngơi chút ?” thanh có ý tốt vang lên, lời kịch cũ rich khiến người ta buồn ngủ.



      Nghê Tiêu mất hứng, hất tay đối phương ra: “Tránh ra”

      Kết quả là mất trọng tâm, cho nên lại lần nữa ngã xuống đất.

      Đối phương nhìn thấy uống say bất tỉnh cho nên cười hì hì nâng dậy, gọi chiếc taxi, ôm Nghê Tiêu bỏ vào trong xe.

      Trong bụng Nghê Tiêu cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cửa xe mở ra, gió lạnh ùa vào, nhịn được nhất thời:

      “Ọe” tiếng.

      Toàn bộ những gì ăn suốt buổi chiều đều nôn lên mình tên kia.

      “Ghê tởm chết được! Lão tử đúng là xui tám đời.”

      Đối phương nhảy lên, vừa chà vết bẩn người vừa dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Nghê Tiêu, mắt thấy sắp nôn nữa, tên côn đồ đẩy cửa xe ra, đẩy Nghê Tiêu ra ngoài.

      Nghê Tiêu nằm ở đường cái, cuối cùng mất ý thức.

      ….

      Chờ khi tỉnh lại bản thân nằm ở dưới mí mắt của Đan Diệc Thần.

      Cũng may là may mắn, tối hôm đó có cảnh sát trực ngang qua, nhặt về đồn cảnh sát, lại bấm số điện thoại đầu tiên trong danh bạ của , rồi gọi Đan Diệc Thần tới.

      Đan Diệc Thần vừa tới, mọi người đều ngây người, ra “tên tự kỷ” ở trong điện thoại của Nghê Tiêu chính là vị tư lệnh mà ai dám đùa giỡn, vì thế mọi người đều ào ào nén cười nhìn Đan Diệc Thần mang Nghê Tiêu .

      Nghê Tiêu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Đầu tôi đau”

      Lại dùng chiêu này!.

      Nhưng Đan Diệc Thần phải thừa nhận mình hết lần này đến lần khác đều trúng chiêu này.

      trầm mặt, vòng qua xoa huyệt thái dương cho , Đan quân trưởng từ chưa từ hầu hạ ai, nhưng vì muốn có được trái tim của , thiếu chút nữa trở thành bảo mẫu 24 giờ, hễ gọi là tới.

      Đan Diệc Thần dỗ cho Nghê Tiêu ngủ rồi, thấy di động của vang lên, định trực tiếp nhấn tắt, nhưng lại phát người gọi là Trần Thiệu Dương!

      tâm niệm niệm hồi, cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.

      Đầu bên kia điện thoại, thanh của Trần Thiệu Dương nhàng truyền đến:

      “Tiêu Tiêu, suy nghĩ rồi, quyết định tháng sau trở về Châu Âu, em đến đưa chứ?”

      Đan Diệc Thần cười lạnh tiếng, bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của này càng lúc càng giỏi, sắp đính hôn với rồi mà Trần Thiệu Dương này còn theo đuổi bỏ.

      lạnh lùng : “Tôi là Đan Diệc Thần, bây giờ ấy ở bên cạnh tôi, vừa mới ngủ. Nhân đây, tôi muốn với câu, có tôi ở đây, mãi mãi có cơ hội đâu.”

      Vị quân trưởng trước mắt lật tay làm mây úp tay làm mưa ít thức được lời của mình có bao nhiêu ngây thơ, chỉ lòng muốn bóp chết ý định của Trần Thiệu Dương, nhưng quên mất từng hề để Trần Thiệu Dương vào trong mắt.

      Quả nhiên, trong tình , bất luận là nam hay nữ, chỉ số thông minh đều bằng 0 mũ n.

      Cắt đứt điện thoại, hơi tức giận nhìn người phụ nữ giường ngủ đến trời đất mù mịt hề hay biết gì, có lẽ chờ sau khi đính hôn rồi, tìm cơ hội để dạy dỗ trận mới được.

      Trần Thiệu Dương nghe đầu dây bên kia truyền đến mù , tay nắm điện thoại hơi run lên, lúc lâu sau, hung hăng ném điện thoại , khi Amy đẩy cửa tiến vào, thiếu chút nữa bị cục pin ném vào đầu.

      Lần đầu tiên nhìn thấy người tốt tính như Trần Thiệu Dương lại nổi giận lớn như vậy, nhất thời chợt ngẩn ra.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Đính hôn.

      muốn xuất viên.” Trần Thiệu Dương trầm giọng .

      Amy vốn muốn cự tuyệt nhưng ánh mắt Trần Thiệu Dương đáng sợ, biết có phải ảo giác của hay , nhưng mơ hồ cảm thấy, Trần Thiệu Dương tựa hồ thay đổi.

      Gây họa xong, Nghê Tiêu quan tâm ngủ đến khi mặt trời lên cao, đợi đến lúc tỉnh lại, bỗng phát muộn giờ làm đến tận 3 giờ.

      vội vàng chạy đến văn phòng luật, nhìn thấy bóng dáng tịnh lệ lóe lên, Nghê Tiêu nhịn được đuổi theo vào thang máy:

      “Lặc tiểu thư.”

      Lặc Tư Thanh quay đầu, nhìn thấy Nghê Tiêu, nhất thời mỉm cười xinh đẹp: “Là Tiêu Tiêu hả, nghe em sắp đính hôn với Diệc Thần, chúc mừng, chúc mừng”

      Nghê Tiêu bị nụ cười xinh đẹp của ấy lây nhiễm, nhịn được mỉm cười: “Chị đến tham dự lễ đính hôn của tôi chứ?”

      Lặc Tư Thanh nhún nhún vai: “Nếu đổi là trước kia, chị có thể xem là chị dâu của em, bây giờ sao, chỉ là người qua đường, chẳng phải rất mất hứng sao?”

      Nghê Tiêu buồn bã nhìn theo Lặc Tư Thanh rời , rất hâm mộ Lặc Tư Thanh, sống hết sức tự do, cần chịu trách nhiệm với bất kì chuyện gì, cần nghe theo sắp xếp và mệnh lệnh của ai, ấy sống phóng khoáng như vậy, chỉ nghe theo tiếng lòng của mình.

      Khi nào mình có thể tiêu sái và tùy tiện như vậy tốt!

      Nghê Tiêu trở về văn phòng, nhìn thấy mặt đất hỗn loạn giống như vừa xảy ra cuộc đại chiến, bạn đồng nghiệp bên cạnh giọng với :

      “Ban nãy, Lặc đại tiểu thư đến, xảy ra tranh chấp với đổng trưởng, nghe quan hệ của ta với người trong nhà được tốt lắm.”

      “Vì sao?” Nghê Tiêu tò mò hỏi.

      “Còn phải vì người đàn ông. Nghe năm đó, Lặc tiểu thư để ý đến lời phản đối của ông nội và cha mẹ, cố ý từ bỏ quyền thừa kế công việc của văn phòng luật, kết hôn với Đan Diệc Thuyên con trai trưởng của Đan gia, bây giờ ly hôn rồi, chạy đến Châu Phi làm việc, chịu về thừa kế gia nghiệp, làm cho ông cụ tức giận quá chừng.”

      ra còn có đoạn ân oán như thế a, Nghê Tiêu nghe đến nhập thần, để ý bị người ta đẩy ngã cái, cả người lảo đảo đụng phải cạnh bàn, nhất thời đau đớn khiến cả khuôn mặt nhíu lại.

      “Thực xin lỗi, nhường chút” Thực tập sinh ôm cái thùng to đùng ngượng ngùng cười, dè dặt cẩn thận qua bên người Nghê Tiêu.

      ấy là ai?” Nghê Tiêu tò mò đánh giá bóng lưng yểu điệu xa, tóc dài xõa vai, bộ dạng cực kì thông minh, nhưng nhìn thấy mặt.

      “Thực tập sinh mới tới văn phòng của chúng ta mà thôi, tay chân vụng về, nhưng mà diện mạo lại rất xinh đẹp.” Đồng nghiệp khinh thường lườm cái, trả lời.

      Nghê Tiêu vô tình thu hồi tầm mắt, từ lúc Nghê Tiêu cãi nhau với , ngày thứ hai ấy đến từ chức rời khỏi văn phòng. Tuy rằng Nghê Tiêu là người đa cảm, nhưng cũng hiểu mưu tại nhân, thành tại thiên, điều duy nhất phải làm chính là làm tốt bổn phận công việc của mình.

      Ngày đính hôn dần dần đến gần, nhật trình của Nghê Tiêu cũng trở nên bận rộn hơn, biết chuyện đính hôn này là do đồng ý trước, cho dù sau này lấy phải vì , nhưng sắm vai người bạn thậm chí là người vợ tốt.

      Hẹn Đan Diệc Thần cùng thử áo cưới, nhìn hết chiếc này đến chiếc khác, nhưng vẫn chưa quyết định mặc chiếc nào, chiếc nào cũng rất xinh đẹp, Nghê Tiêu đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đan Diệc Thần, nhìn lướt qua tủ lễ phục, hình như có chuẩn bị trước, vỗ tay cái, cái hộp được đưa đến trước mặt Nghê Tiêu.

      ra chuẩn bị rồi” Nghê Tiêu mỉm cười.

      Đan Diệc Thần mỉm cười : “ thử .”

      theo lời vào phòng thử đồ, sau khi mặc bộ lễ phục ấy xong cũng bị mình trong gương làm cho giật mình, gu thưởng thức của Đan Diệc Thần tệ, rất biết chọn quần áo.

      chậm rãi ra, Đan Diệc Thần ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt cái nhưng giống như dài đằng đẵng, bỗng nhiên nhớ tới tà váy đong đưa trong gió ở Paris 4 năm trước, chỉ nhìn thoáng qua thôi, thề phải tìm được đó, để ấy sống với đời.

      Trước mắt, bướng bỉnh này ở bên cạnh mình, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cho dù giữa bọn họ vẫn còn vắt ngang bóng hình của người đàn ông khác.

      “Nghê Tiêu, sau này chỉ cho em cười như vậy với .” thấp giọng nỉ non, trước khi mở miệng phản bác bị nụ hôn của giam lại.

      Ánh mặt trời mới lên dịu dàng rót vào thành phố A tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, chim chóc líu ríu nhảy nhót ở nóc nhà, cảnh tượng người qua đường vội vã cũng như mỗi sớm tinh mơ trước kia, vì hạnh phúc mà nỗ lực phấn đấu.

      Buổi sáng tinh mơ hôm nay, Nghê Tiêu ngồi yên lặng ở trong phòng hóa trang, nghe thanh náo nhiệt bên ngoài, tâm tình trong lòng trở nên phức tạp, hôm nay là ngày đính hôn của và Đan Diệc Thần.

      Sau khi thay lễ phục, đứng lên xoay tròn vòng, nhìn về phía mẹ cười : “Mẹ, có phải con trông rất xinh đẹp hay ?”

      Mắt Dương Vạn Lệ đỏ lên, giả bộ xoa xoa mắt như có hạt cát bay vào mắt: “Lớn tuổi rồi, ánh mắt còn thấy nữa, nhưng mà con là do mẹ sinh ra, làm sao có thể xấu được?”

      Nghê Tiêu thương cảm ôm mẹ, nhàng làm nũng : “Mẹ, mẹ nhìn mẹ kìa, hôm nay là ngày vui mẹ khóc cái gì, đợi đến ngày con lấy chồng, phải mẹ khóc nhiều hơn chứ?”

      Dương Vạn Lệ vỗ vỗ tay của con , cẩn thận dặn dò: “Hôm nay bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến, con phải cư xử đoan trang…”


      Nghê Tiêu yên lòng nghe, toàn bộ tâm tư của chạy đến chỗ của Trần Thiệu Dương, lúc này làm gì?. Tin tức đính hôn truyền khắp thành phố A rồi.

      Cho dù an ủi bản thân mình phải quên Trần Thiệu Dương , nhưng trong khoảnh khắc này, lòng của Nghê Tiêu vẫn co rút đau đớn như cũ.

      Bên ngoài, chương trình được tiến hành theo trình tự, nhân viên công tác gõ cửa nhắc nhở Nghê Tiêu nên ra ngoài rồi, Dương Vạn Lệ muốn buông con ra, nhìn thấy con mỉm cười ra ngoài, trong lòng bà xót xa, lại vừa vui mừng.

      “Sau đây, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh chào đón vị hôn thê xinh đẹp của tư lệnh, Nghê Tiêu tiểu thư.”

      Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, Nghê Tiêu hơi ngượng ngùng xuất thảm đỏ, mọi người nhất thời sợ ngây người, Nghê Tiêu mặc người bộ lễ phục đỏ rực như lửa, mái tóc đen được búi cao, lộ ra cần cổ tao nhã trắng như tuyết, váy dài uốn lượn thảm đỏ, ấy xinh đẹp giống như tinh linh bước ra từ trong rừng.

      Cùng lúc bị nhiều người nhìn chăm chú, Nghê Tiêu cảm thấy gò má mình hơi nóng lên, miễn cưỡng đè nén khẩn trương trong lòng, kéo làn váy về phía trước, Đan Diệc Thần đứng vững cây tùng, khí chất hơn người, mặc âu phục màu trắng, mang theo bao tay trắng, mỉm cười đứng đợi .

      Kỳ lạ, ràng chỉ là đính hôn, nhưng có tâm tình như kết hôn, khẩn trương, bất an, còn có chút yên nho .

      Thảm đỏ rất dài, Nghê Tiêu tự mình bước , thời điểm bước đến bậc thềm cuối cùng, đôi tay thon dài chìa ra, ôn nhu dắt về phía mình.

      Nghê Tiêu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai tay nắm chặt, cùng bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều thấy được bóng dáng của đối phương.

      “Hôm nay em rất đẹp.” Trong mắt đẹp của có ý cười ôn nhu.

      Nghê Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn.”

      Đan Diệc Thần đeo nhẫn đính hôn cho , sau đó hai người nắm tay để phóng viên chụp hình.

      Đèn flash nhấp nháy khắp nơi khiến Nghê Tiêu thể mở mắt ra, biết có phải ảo giác của hay , cảm thấy có đôi mắt lạnh lùng trong đám đông nhìn chằm chằm, khiến cảm thấy khó chịu.
      dunggglinhdiep17 thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 24: Người phụ nữ đó là ai?.

      biết bất an trong lòng mình xuất phát từ đâu, chỉ theo bản năng nắm chặt tay của Đan Diệc Thần.

      Nhận thấy bất an của đối phương, nụ cười mặt Đan Diệc Thần thay đổi, chỉ cúi thấp giọng đến gần đối phương: “ có việc gì, có ở đây.”

      Dáng vẻ vô cùng thân mật của hai người lại dẫn tới vô số ánh mắt giết người.

      Trong khách khứa vây xem, người đàn ông trầm mặc, ngơ ngác nhìn nụ cười sáng lạn của Nghê Tiêu, chưa bao giờ nhìn thấy cười tươi đẹp như vậy, hạnh phúc sao?. Hẳn là rất hạnh phúc !

      xoay người, đơn rời khỏi, đụng vào người phụ nữ tóc xài xõa vai khóc lóc ở cửa, Trần Thiệu Dương liếc mắt nhìn qua, nhất thời ngẩn ra, này nước mắt đầy mặt…

      chỉ dừng chân, quay đầu, người phụ nữ này đứng trong đám người, ánh mắt của ấy từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn Đan Diệc Thần chằm chằm, chẳng qua là, nước mắt của cũng hề ngưng lại.

      Rất xa, Phùng Tiêu Đình theo bố mẹ đến dự hôn lễ, khi ta nhìn thấy người phụ nữ này, ý cười trong mắt lướt qua trong giây lát, giả bộ qua ngang, nhưng lại dùng sức đẩy người phụ nữ đó cái.

      Người phụ nữ đứng ở hàng trước kinh hô tiếng, ngã xuống trước mặt tân khách, quỳ gối thảm đỏ, thanh chụp hình của phóng viên dừng lại, mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ đột nhiên xuất ?.

      Nghê Tiêu cảm thấy bóng lưng này nhìn quen mắt, tay buông lỏng, Đan Diệc Thần sải bước về phía trước, bên trong kinh ngạc, chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt khẩn trương căng thẳng và khóe miệng trầm xuống của .

      này hoảng loạn muốn đứng lên, nhưng bị Đan Diệc Thần túm chặt, cơ hồ là thô lỗ kéo đứng lên, Đan Diệc Thần lạnh lùng chống lại đôi mắt điềm đạm đáng của , thanh lạnh lùng :

      tới đây làm gì?”

      nhàng khóc nức nở, nước mắt như hoa lê, ngã nhào vào : “Em….Em chỉ muốn đến thăm , xem có sống tốt hay , Diệc Thần, em chưa từng nghĩ muốn quấy nhiễu cuộc sống của , ….”

      Tay Đan Diệc Thần túm chặt cánh tay ta hơi run lên, trong ánh mắt tràn ngập sóng to gió lớn, cuối cùng lại gần như bình tĩnh, nới tay, thản nhiên :

      “Tôi , nơi này hoan nghênh , về .”

      hơi nâng hàm dưới lên, kiêu ngạo xoay người rời , sau đó hai viên cảnh vệ mang người phụ nữ khóc nức nở ra ngoài.

      Tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh, nghi lễ đính hôn còn tiếp tục, nụ cười của Nghê Tiêu vẫn thay đổi, tựa hồ bị chuyện này làm ảnh hưởng.

      Thừa dịp có người chú ý đến mình, cười khổ tiếng, quả nhiên được vị thần xui xẻo chiếu mệnh, ngay cả đính hôn, mà bạn cũ của người ta cũng xuất rồi trình diễn tiết mục thân cẩu huyết.

      Đan Diệc Thần nhếch môi: “Nghê Tiêu, cái đầu của em nghĩ đứng đắn chút cho .”

      Nghê Tiêu thu hồi ánh mắt, cười nhạt: “ châu quan phóng hỏa lại cho dân chúng thổi đèn nha”

      Lực nắm tay đột nhiên tăng mạnh, đau đến nỗi khiến nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa hất tay ta ra trước mặt bố mẹ.

      hồi nghi lễ kết thúc, khách mời ào ào tản , Nghê Tiêu mệt đến nỗi muốn ngã xuống giường, muốn đứng dậy nữa, đêm nay vốn là đêm với Đan Diệc Thần ở chung, nhưng vị hôn phu của đột nhiên mất tích.

      đến bên cửa sổ, vén rèm lên, Đan Diệc Thần ngồi trước ghế lái, gọi viên cảnh vệ lái xe mà tự mình lái xe mất.

      Nghê Tiêu mở chai rượu đỏ, tự rót uống mình, sau lúc lâu nhịn được cười cười tự giễu, nếu chọn kết hôn với người đàn ông mình , cần phải nghĩ đến, cuộc hôn nhân này chưa chắc có thể thoải mái vượt qua.

      Đan Diệc Thần với người phụ nữ ấy có quan hệ gì, căn bản liên quan đến .

      Đan Diệc Thần đap xuống chân ga trước mắt, đường chạy nhanh như bão táp, rốt cuộc cũng dừng xe trước tòa biệt thự.

      Xuống xe đến trước biệt thự mở cửa, chiếc màn cạnh cửa sổ sát đất bay bay trong gió, phụ nữ mặc áo ngủ chiffon, chân trần ngồi cửa sổ, hình như biết nhất định đến, quay đầu lại buồn bã cười:

      “Diệc Thần, em biết nhất định trở về.”

      trầm mặc , chỉ nhàn nhạt nhìn ta, giây sau chạy vội tới, nhào về phía , ta ôm lấy , nước mắt tràn mi:

      “Diệc Thần, tha thứ cho em năm đó lời từ biệt, em sai rồi, nhiều năm như vậy, em có quên , cho em biết , cũng có quên em phải ?”

      Người phụ nữ ôn nhu nỉ non ở trong bóng đêm mang theo vẻ tươi đẹp, thân thể mềm mại của cọ xát ở người , Đan Diệc Thần bỗng nhiên bế người phụ nữ lên, ra phía ngoài.

      Lòng của kia vui vẻ, càng lưu luyến triền miên ôm cổ của

      giây sau, ta và cả hành lý của ta cũng bị Đan Diệc Thần ném ra ngoài, Lưu Văn Văn ngờ lại tuyệt tình như vậy, mặt nhất thời lúc xanh lúc tím.

      “Má Trương” Đan Diệc Thần lạnh lùng gọi người hầu biệt thự, chỉ chốc lát sau, người phụ nữ trung niên cẩn thận tới, đôi tay bất an lau chùi tạp dề:

      “Tư lệnh, tìm tôi?”

      “Chìa khóa biệt thự này cũng nên thay rồi, sau này người lạ đến được mời vào” Đan Diệc Thần dặn dò xong rồi lên xe mất.

      Má Trương xoa xoa trán toát mồ hôi lạnh, thấy Lưu Văn Văn cắn môi đứng ở chỗ ấy nhất thời thúc giục:

      “Lưu tiểu thư, nhanh , nếu tư lệnh về nhìn thấy lại trách phạt tôi nữa.”

      Bà chủ động tiến lên giúp ta kéo hành lý: “ thôi, tôi giúp gọi xe…” Ai ngờ còn chưa được 2 bước bị đôi tay nắm chặt lại.

      Lưu Văn Văn giây trước còn khóc đến hoa lê đẫm mưa, bây giờ mặt còn vẻ điềm đạm đáng nữa, ta trầm giọng hỏi:

      “Dì Trương, ngay cả dì cũng muốn đuổi tôi sao?. Chẳng lẽ dì quên, 4 năm trước nếu phải tôi thấy dì thành , xin Đan Diệc Thần giữ dì lại, biết bây giờ dì ăn xin ở đâu rồi.”

      Sắc mặt má Trương tái nhợt, nhất thời biết cái gì.

      Lưu Văn Văn chậm rì rì đứng lên, trong ánh mắt bắn ra tia ngoan độc:

      “Cho dù Diệc Thần đính hôn như thế nào?. Tôi cũng tin, tôi thể cướp ấy về từ tay người phụ nữ đó”

      Lưu Văn Văn móc xấp tiền ném vào trong lòng má Trương: “Thưởng cho dì, trong khoảng thời gian này tôi ở đây, miệng kín chút cho tôi.”

      Sáng sớm ngày kế, bởi vì văn phòng luật vẫn còn vụ án cần xử lý nên trở về làm việc, đẩy cửa văn phòng ra nhất thời ngây ngẩn cả người, bàn làm việc ngày thường luôn chất đầy văn kiện, nay được thu xếp gọn gàng hại bụi , văn kiện đều được phân loại ngay ngắn, chỉnh tề, có dáng người yểu điệu đưa lưng về phía , khom người lau bàn.

      Chương 25:

      Nhìn bóng lưng này, đây phải là thực tập sinh mới mà mọi người nhắc tới sao?. Nghê Tiêu cũng vừa mới tốt nghiệp bao lâu, có thói quen để người khác giúp đỡ bản thân mình, vì thế cười :

      “Những công việc này vẫn để cho dì Bảo Khiết làm , đến đây để thực tập cơ mà.”

      Người con xoay người, nhìn Nghê Tiêu cười, khiến Nghê Tiêu ngây ngẩn cả người.

      “Chị Nghê, em là Lưu Văn Văn, sau này mong chị chỉ giáo nhiều hơn.” Dung nhan của Lưu Văn Văn tinh xảo, mang theo vài phần ngượng ngùng của người mới đến.

      Nghê Tiêu cảm thấy mí mắt của giật giật kịch liệt, còn chưa già, ánh mắt cũng bị mù, này…. phải là mối tình đầu xuất trong buổi lễ đính hôn ngày hôm qua của Đan Diệc Thần sao?.

      Lưu Văn Văn thấy lời nào, bộ dạng nhất thời hoảng sợ như con thỏ : “Chị Nghê phải trách em động đến tài liệu của chị chứ?. Em chỉ thấy bàn hơi bừa bộn nên mới…”

      “Oa, văn phòng luật khi nào lại có người đẹp khiến người ta kinh ngạc thế này?” thanh cao quãng tám vang lên cách khoa trương, bỗng nhiên chen vào,kịp thời hóa giải bầu khí bất thường trong phòng.

      Nghê Tiêu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, Lam thiếu gia Mỹ công tác tuần trở lại, như vậy cũng tốt, văn phòng trở nên nhộn nhịp lần nữa.

      Lam Thiểu Ba tuấn, phóng khoáng, hoàn cảnh gia đình tốt, cộng thêm xuất thân từ đại học danh tiếng, những đồng nghiệp nữ làm việc lâu năm ở văn phòng luật đều rất hoan nghênh vị công tử có tác phong nhanh nhẹn này, ánh mắt rất cao đến nay vẫn chưa tìm đươc bạn thích hợp, trước đây còn theo đuổi Nghê Tiêu nhưng sau này biết quan hệ của với Đan Diệc Thần nên thức thời rút khỏi đội ngũ theo đuổi.

      Nghê Tiêu ở trong phòng trà thấp thoáng nghe được tiếng cười đùa của Lam Thiểu Ba và Lưu Văn Văn, hơi thất thần chút, cà phê rót lệch ra ngoài làm phỏng tay .

      Giữa trưa khi đến nhà ăn ăn cơm, ngoài ý muốn gặp Lam Thiểu Ba bưng đồ ăn, nhịn được chế nhạo ta :

      phải luôn ghét bỏ đồ ăn trong nhà ăn này chỉ dành cho heo ăn sao?. Tại sao lại phá lệ chạy tới đây ăn?”

      Lam Thiểu Ba tựa lưng vào ghế ngồi, tiêu sái gắp miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, chậm rãi nuốt xong mới nhìn Nghê Tiêu chằm chằm, cười :

      “Tôi cảm thấy mình cần phải lời xin lỗi cho hành động vô lễ lúc trước, bây giờ ngay cả vị hôn thê của tư lệnh Đan Diệc Thần cũng muốn được hưởng đặc thù, ngày thứ hai sau khi đính hôn vội làm, dân đen như tôi còn dám than phiền gì chứ?”

      Nghê Tiêu liếc nhìn thấy Lưu Văn Văn tới đối diện, biểu tình thoải mái mặt nhất thời phai nhạt vài phần.

      Lam Thiểu Ba thức thời đứng dậy: “Chiến tranh giữa phụ nữ, tôi nên lánh mặt là thượng sách.”

      “Chị Nghê, em có thể ngồi ở đây ?” Lưu Văn Văn cả người lộ ra vẻ mặt vô hại, ngồi ở trước mặt Nghê Tiêu.

      Khi nào thói đời có thể thành chút tốt rồi, Nghê Tiêu oán thầm, nha, ràng ngồi xuống, còn hỏi tôi cái rắm gì!

      Lưu Văn Văn ra dáng thục nữ ăn uống, nhai kỹ nuốt chậm, nhưng dư quang vẫn đặt ở chiếc nhẫn đính hôn tay Nghê Tiêu, thấy Nghê Tiêu chuẩn bị khỏi, nhịn được lên tiếng hỏi:

      “Chị Nghê, nhẫn tay chị đẹp mắt”

      thấy Lưu Văn Văn chỉ đơn thuần nhắc đến nhẫn kim cương, nhưng vẫn mỉm cười thỏa đáng, mượn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, mở rộng ngón tay, đánh giá nhẫn kim cương chút, giống như mang theo hạnh phúc thỏa mãn :

      sớm với Đan Diệc Thần, cần mua nhẫn kim cương thô tục lớn như vậy, chỉ cần có lòng là được rồi, nhưng mà ấy vẫn kiên trì muốn mua, nghe viên kim cương này là số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có viên độc nhất vô nhị đấy.”

      Chỉ nhìn bộ dạng và nét mặt xanh mét của ta, liền biết nét mặt và giọng điệu của mình giờ phút này làm cho người ta phát ngấy đến cỡ nào, chỉ có điều ai bảo Lưu Văn Văn mở miệng gọi : Chị Nghê.

      đến phòng nhân xem qua hồ sơ của ta, ràng ta lớn hơn 2 tuổi.

      Sau khi diễn màn hạnh phúc xong, Nghê Tiêu vuốt ve tóc của mình, cười: “Được rồi, tôi cũng ăn xong rồi, buổi chiều mở phiên tòa gặp”

      Buổi chiều còn vụ án ly hôn cần phải tham gia, Lưu Văn Văn là trợ lý của .

      Ngoài miệng tuy rằng Nghê Tiêu hihi haha đứng đắn, nhưng mà trong công việc lại hết sức nghiêm túc, kiểm tra lại tư liệu cần thiết nhiều lần, lúc này mới đến tòa án.

      Nửa giờ sau, Nghê Tiêu bình tĩnh ra, Lam Thiểu Ba cũng tham dự phiên tòa ở cách vách, tác phong nhanh nhẹn, đến bên cạnh :

      “Như thế nào, nhìn dáng vẻ của , hôm nay gặp đối thủ, tơi tả mà về rồi đúng ?”

      Nghê Tiêu lên tiếng, chỉ bước nhanh vào thang máy, Lưu Văn Văn còn chưa kịp bước vào cửa thang máy đóng lại.

      Lam Thiểu Ba kinh ngạc nhìn những con số chậm rãi giảm xuống, liếc qua vẻ mặt vô tội của Lưu Văn Văn, nhún vai hỏi:

      “Em trêu chọc ấy hả?”

      Lưu Văn Văn sợ hãi lắc đầu nhưng trong mắt lại lên tia u ám.

      Nghê Tiêu thường tức giận, từ đến lớn, bố Nghê Chấn với , tức giận với bất kì chuyện gì đều vô ích, nhưng bây giờ cho dù có vô ích, cũng nhịn được muốn phát tiết phen.

      Cửa phòng làm việc của Lưu Văn Văn bị lực mạnh đẩy ra, tất cả đồng nghiệp đều kinh ngạc nhìn Nghê Tiêu chằm chằm, thấy Nghê Tiêu trực tiếp hỏi:

      “Lưu Văn Văn, buổi chiều tôi bảo sửa sang lại những tư liệu cho phiên tòa sắp mở, trong đó, chứng cứ có lợi nhất cũng thấy, cho tôi biết, đây có phải là do thất trách hay ?”

      Nghê Tiêu khí thế rào rạt, khiến vành mắt của Lưu Văn Văn đỏ lên:

      “Chị Nghê, em mới đến, rất nhiều chuyện em hiểu, chị xem…”

      “Tôi nể mặt là người mới đến, cho nên tha thứ cho sao?” Nghê Tiêu tiếp lời của ta xong, đột nhiên cảm thấy lần này mình tức giận hơi quá, nắm lấy tay gãi gãi mái tóc hơi lộn xộn, lộ ra ý cười sởn gai ốc:

      “Lần này tôi tha thứ cho lần.”

      “Phanh” tiếng, cửa bị lực lớn đóng lại, Lam Thiểu Ba chậc chậc :

      “Phụ nữ nổi giận lên đúng là dọa người.”

      “Đều là lỗi của em, em phải mang tách cà phê vào cho chị Nghê bớt giận chút” Lưu Văn Văn xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu vào phòng trà.

      ….

      Mọi người thấy có chuyện gì, đều ào ào tản , sau lát, trong văn phòng của Nghê Tiêu bỗng truyền đến tiếng thét chói tai thảm thiết.

      Lam thiếu gia nhanh chóng phá cửa ra, liếc nhìn thấy tách cà phê bị đổ, và Lưu Văn Văn bị ngã mặt đất, bắp đùi trắng như tuyết bị phỏng hồng mảng.

      Mà người bị tình nghi, Nghê Tiêu, cứng ngắc đứng ở tại chỗ, vẻ mặt dại ra.

      “Chị Nghê Tiêu, em biết em sai rồi, em cam đoan lần sau em phạm sai lầm này nữa, xin chị đừng tức giận…”
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :